Xin Đừng Từ Bỏ Trị Liệu

Chương 94

Diệp Phỉ Nhiên

31/05/2024

Ngu Điềm cảm thấy chính mình đã vứt bỏ áo giáp.

Cô ngây ngốc đi ra khỏi cổng bệnh viện, đi trên đường, nghe âm thanh ngựa xe như nước hai bên đường, cả người có cảm giác hư ảo mãnh liệt.

Rõ ràng muốn nắm giữ quyền chủ động trước mặt Ngôn Minh, nhưng mà đáng giận chính là, bản thân vụng về hoàn toàn không phải là đối thủ của anh.

Thế nên tối nay chính là trận chiến cuối cùng.

Buổi tối tuyệt đối không thể rụt rè.

Nhất định phải kiểm soát thế trận hơn Ngôn Minh, nắm giữ tất cả mọi tiết tấu.

Vậy trước đó nên học tập một chút?

Ngu Điềm trở lại phòng làm việc, khóa cửa, dùng điện thoại lên mạng tải một bộ phim xuống xem, chỉ là mới vừa lén xem vài phút, cô đã đỏ mặt tắt máy.

Cô thay đổi một loạt các loại tư thế xem phim, kết quả thời gian kiên trì của lần này còn ngắn hơn lần trước.

Quả thực…quả thực quá ngượng ngùng.

Ngu Điềm quyết định cứ vậy mà bỏ qua.

Cũng may buổi chiều Nhậm Nhã Lệ có gửi tới vài video phổ cập khoa học chỉnh hình quay với Tưởng Ngọc Minh, Ngu Điềm liền tập trung vào công tác biên tập hậu kỳ.

Một khi tiến vào trạng thái làm việc, thời gian liền qua rất nhanh.

Cắt nối xong video, tải lên bộ nhớ đám mây, Ngu Điềm lại bắt đầu tìm xem thông tin về kỳ thi tuyển sinh thạc sĩ trên trang web của đại học y, liên hệ với giảng viên yêu thích của mình.

Đợi cô bận xong, nhìn đồng hồ mới bừng tỉnh phát hiện đã tới thời gian hẹn với Ngôn Minh.

Lúc này đây, hai người đều trong trạng thái thất thần đi ăn tối, gần như trong lòng ai cũng hiểu rõ mà không nói ra, Ngôn Minh nắm tay Ngu Điềm vào thang cuốn, từ tầng hầm để xe của tòa nhà thương mại đi lên nhà hàng.

Ngôn Minh chọn chỗ đỗ xe tương đối xa, vì vậy không có nhiều người đi thang cuốn tới khu vực tiếp nối với tầng hầm.

Nhưng Ngu Điềm luôn cảm thấy mỗi người ở đây đều biết rõ chuyện tiếp theo mà cô và Ngôn Minh sẽ làm trong đêm nay, tim cô đập thình thịch như pháo nổ, giống như kẻ cướp ngân hàng ôm thỏi vàng trong lòng, đã to gan tày trời lại nhát gan thần hồn nát thần tính.

Như để tránh hiềm nghi, Ngu Điềm lén thả tay Ngôn Minh ra, Ngôn Minh khựng lại một chút, nhưng không nói gì thêm, dáng vẻ cực kỳ nghe lời, thậm chí như đang cố gắng phối hợp với Ngu Điềm. Người đàn ông này vốn đang đứng cùng bậc thang với Ngu Điềm, bỗng nhiên lùi xuống hai bậc, bởi vậy Ngôn Minh đứng dưới, Ngu Điềm đứng trên, cứng rắn kéo giãn khoảng cách.

Ngu Điềm hơi ngượng ngùng, cô oán trách quét mắt lườm Ngôn Minh một cái, thấp giọng nói: “Cũng không cần tránh người khác nghi ngờ tới mức này đâu.”

Ngôn Minh đứng ở bậc thang thấp hơn so với Ngu Điềm, xoay người nhướng mày cười nói: “Không phải muốn tránh người khác nghi ngờ.”

Cũng là lúc này, Ngu Điềm phát hiện, đứng thấp xuống hai bậc, chiều cao của Ngôn Minh và cô gần bằng nhau.

Đôi mắt anh nhìn thẳng cô, tập trung nghiêm túc, sau đó bất ngờ tập kích, Ngu Điềm bị đối phương kéo vào trong lòng, tiếp đó môi của Ngôn Minh liền ép xuống.

Người đàn ông vẫn luôn lãnh đạm, ổn trọng, lúc hôn Ngu Điềm mang theo một chút tính khí trẻ con nhưng lại rất thân mật.

Cô gái ở thang cuốn đối diện thấy được một màn như vậy, vội vàng lấy điện thoại ra chụp hình.

Ngôn Minh xem như không thấy, chỉ ôm lấy mặt Ngu Điềm hôn như cạy trai lấy ngọc, làm Ngu Điềm không có chỗ trốn.

Cô cũng không muốn trốn.

Tất cả thấp thỏm và run sợ trong lòng đều như biến mất, Ngu Điềm chủ động làm cho nụ hôn này sâu hơn, trước khi đắm chìm vào cảnh đẹp thì tinh nghịch tách ra, nhìn ánh mắt Ngôn Minh mang theo xúc cảm nóng bỏng cùng bất màn, nhìn sắc môi anh hồng nhuận, lại nhào lên người anh một lần nữa.

Ngôn Minh cuối cùng bị Ngu Điềm đổi khách thành chủ làm cho không nhịn được, mà người qua đường chụp ảnh bọn họ ngày càng nhiều, thậm chí có người còn nhận ra Ngu Điềm và Ngôn Minh.

“A, đây có phải là hai người Kiss Cam trên livestream kia…”

Ngu Điềm quả thực muốn dùng tay che mặt mình, cô lấy mũ lưỡi trai từ trong túi ra, nhanh chóng đội lên, hận không thể che hết một nửa mặt mình.

“Xấu hổ rồi?” Ngôn Minh bật cười: “Vậy chạy thôi.”



Giây tiếp theo, Ngu Điềm cảm nhận được bản thân được Ngôn Minh dắt tay, cô còn chưa kịp phản ứng, đã bị anh kéo đi, theo bản năng chạy theo đối phương.

Hai người chạy đến bên xe cạnh Ngôn Minh, Ngu Điềm còn hơi thở dốc.

Lần này Ngôn Minh lái một chiếc xe địa hình SUV, thân xe to rộng, Ngu Điềm thở dốc tới khom lưng, cả người đều bị thân xe che khuất.

Ngôn Minh vẫn khí định thần nhàn, mặt không đỏ tim không đập nhanh, dáng người anh cao lớn, nhìn Ngu Điềm, còn muốn cười nhạo.

“Thể lực quá kém.”

Chỉ là không biết đoạn video quay cảnh Kiss Cam kia đã lan truyền rộng tới mức độ nào, Ngôn Minh liền đứng như vậy bên cạnh xe, cách đó không xa có một cô gái nhỏ nhận ra anh, kinh ngạc kêu lên một tiếng, sau đó đi về phía Ngôn Minh.

“Xin chào, có tiện chụp ảnh không ạ?” Đối phương hiển nhiên ngay từ đầu đã không nhìn thấy Ngu Điềm bị xe ô tô che khuất, tự giới thiệu với Ngôn Minh: “Em cũng là streamer, ngày hôm đó cũng tham gia hoạt động của nền tảng, lúc ấy có nhìn thấy anh.”

Ngu Điềm không có ấn tượng với cô gái này, nhưng cô ta vừa mở miệng, Ngu Điềm liền biết là ai.

Đúng là người đầu tiên lên tiếng nói cô là tiểu tam, vô duyên vô cớ công kích Ngu Điềm trong hội nhóm chị em đứng trước bình phong hôm đó, hơn nữa còn là người nói xấu cô nhiều nhất, bởi vậy Ngu Điềm ấn tượng sâu sắc với giọng nói của cô ta.

Đối phương ăn mặc gợi cảm, lắc hông đi tới trước mặt Ngôn Minh. Tới gần hơn mới nhìn thấy bên cạnh Ngôn Minh còn có người, chỉ là Ngu Điềm mang mũ lưỡi trai, đối phương hiển nhiên không lập tức nhận ra cô.

Chiều nay Ngu Điềm vừa mới vùi đầu biên tập xong video, mặc áo phông quần jean đơn giản, cũng không hoa lệ lộng lẫy như đi sự kiện, tóc cũng chỉ chải đuôi ngựa bình thường.

Cô gái kia thấy Ngu Điềm, quả nhiên ngẩn người, nhưng lại không chắc chắn thân phận của cô, chỉ khẽ nhíu mày nói: “Cô là…Cá Nhỏ Thích Ăn Đường?”

Quả nhiên xuống tầng đổ rác cũng phải ăn mặc lồng lộn, chăm chút từ chân tơ tới kẽ tóc, vì bạn căn bản không biết được trong hoàn cảnh nào của cuộc sống hàng ngày, sẽ gặp được người mình ghét. Trong lòng Ngu Điềm, càng là ở trước mặt người mình ghét, càng phải tỏ ra xuất sắc, hung hăng vả mặt đối phương, đây mới là tín ngưỡng nhân sinh của cô.

Chỉ là hiện tại…

Đối phương trang điểm tinh xảo, dáng người nóng bỏng, còn chính mình chỉ để mặt mộc, ăn mặc phong cách thường ngày.

Lòng tự trọng của Ngu Điềm không muốn nhận mặt với đối phương.

Cô cố ý kéo dài giọng nói: “Không phải, cô nhận nhầm người rồi.” Vì để tăng độ tin tưởng, cô hoảng loạn mà chỉ chỉ Ngôn Minh: “Tôi là em gái của anh ấy.”

Cô gái đối diện quả nhiên cười chào hỏi với Ngu Điềm, sau đó ánh mắt lại tập trung lên người Ngôn Minh.

“Ngôn tiên sinh, nghe người của nền tảng nói, Cửu Du sắp ra mắt trò chơi mới dành cho nữ, đang tìm streamer hợp tác, trước đây tôi cũng từng làm game streamer, còn rất có hứng thú, anh có tiện thêm phương thức liên lạc không?”

Chỉ là mặc dù ngoài miệng nói lời hợp tác đường hoàng, nhưng trên mặt đối phương lại tràn ngập vẻ “ý của Túy Ông không phải ở rượu”.

Đúng rồi, cho dù chính mình và Ngôn Minh có Kiss Cam trên màn hình, nhưng cũng chưa kết hôn, xác suất chia tay của những cặp đôi minh tinh yêu đương cuồng nhiệt mỗi năm đều cao như vậy, càng đừng nói tới người bình thường như mình và Ngôn Minh.

Cô gái này hiển nhiên tôn thờ châm ngôn “Cỏ danh đã có chủ, ta tới xới xới đất”, hoàn toàn không vì sự tồn tại của Ngu Điềm mà lùi bước, cô ta khẽ đung đưa eo, cố gắng phô ra hết đường cong hoàn mỹ của mình trước mặt Ngôn Minh, trong mắt là dã tâm trần trụi.

Ngôn Minh là người đàn ông như vậy, ai lại không muốn chứ?

Trong lòng Ngu Điềm tức giận nhảy lên nhảy xuống mấy lần, đã nghĩ tới việc lập tức công khai thân phận vả mặt đối phương, lại cảm thấy thân phận giả này của mình quá không có khí thế.

Chỉ là cô không ngờ tới, động tác của Ngôn Minh còn nhanh hơn cô.

Anh gần như không do dự liền cự tuyệt đối phương…

“Không tiện chụp ảnh chung, cũng không tiện thêm phương thức liên lạc.” Ngôn Minh chỉ chỉ Ngu Điềm: “Em gái tôi sẽ để ý.”

“A…” Đối phương quả nhiên không ngờ tới: “Nhưng mà…”

Không chờ đối phương mở miệng, Ngôn Minh đã ôm lấy Ngu Điềm, động tác lưu loát lấy mũ lưỡi trai trên đầu Ngu Điềm xuống, sau đó cúi người hôn cô một cái.

Ngôn Minh hôn xong, vẫn ôm chặt Ngu Điềm, giọng điệu điềm nhiên: “Là kiểu em gái này, vậy nên sẽ để ý.”

Tư thái của anh hào phóng không chút e dè, cuối cùng khiến đối phương vừa rồi còn đúng lý hợp tình trở nên không được tự nhiên.

Nữ streamer này hiển nhiên không ngờ tới, người trước mặt vậy mà là Ngu Điềm, ngây người nhìn chằm chằm cô một lúc, sau đó mời trừng đôi mắt cá chết với Ngu Điềm, lắp bắp giảo biện: “Cũng không cần nhỏ mọn như vậy chứ, tôi cũng chỉ là nghĩ sẽ có khả năng hợp tác trong tương lai…”

Đáng tiếc Ngôn Minh không chút lưu tình chọc thủng cái cớ của cô ta: “Nghiệp vụ của Cửu Du không thuộc quản lý của tôi, tôi chỉ là một bác sĩ khoa mắt bình thường, lần trước chỉ là vì bạn gái nên mới thay ba tôi tham gia hoạt động. Nhưng cô có thể xếp hàng lấy số ở khoa mắt, nếu nhìn không rõ người.”



Anh hàm súc nhìn thoáng qua đối phương – người vừa rồi không nhận ra Ngu Điềm, không tiếp tục để ý tới cô ta nữa, chỉ dùng ánh mắt dịu dàng khác biệt hoàn toàn nhìn Ngu Điềm: “Đi thôi, lên xe.”

Tuy ăn mặc bình thường không có cách nào áp đảo đối phương, nhưng tim Ngu Điềm vẫn đập nhanh, so với mặc váy công chúa gặp đối phương càng hả giận hơn.

Giờ phút này, Ngu Điềm cuối cùng cũng ý thức được, chính mình kỳ thật đã không cần người khác tán thưởng, cũng không cần vả mặt để hả giận, bởi vì những người khác đã đều không quan trọng.

Nếu bản thân hạnh phúc đủ nhiều, liền không chứa đựng được những cảm xúc tiêu cực khác nữa.

Vui vẻ còn không kịp, rảnh đâu mà đi e sợ những thứ khác?

Cần gì quần áo xa xỉ? Tình yêu chân chính, căn bản sẽ không để ý tới vẻ ngoài nông cạn ấy, trước giờ quan trọng nhất vẫn là đối phương, giống như Ngôn Minh mặc áo blouse trắng hay Ngôn Minh mặc tây trang sang quý, đều tỏa sáng như nhau trong mắt Ngu Điềm.

Ngu Điềm đột nhiên cũng không muốn phô trương thanh thế nữa. Giả bộ gì đó trước mắt Ngôn Minh, nắm giữ quyền chủ động gì đó, đều không có ý nghĩa.

Luôn có người đề cao yêu đương phải cần kỹ xảo, quan hệ giữa nam và nữ cần sắp đặt tỉ mỉ, phụ nữ đều muốn nắm giữ chặt chẽ quyền chủ động, nhưng mà lại quên mất, gặp được đúng người, chưa bao giờ cần đến thủ đoạn hay trình tự phức tạp rườm rà.

Trong khi hẹn hò cùng với Ngôn Minh, Ngu Điềm gần như liên tục dẫm phải mìn…lần đầu gặp mặt cũng rất không xong, ép chính mình tiến lên một bước với suy nghĩ “quan hệ anh em”, quá khứ tràn ngập hiểu lầm, vụng về thăm dò, những lần xấu hổ muốn chết cũng thành quen…

Có thể nói mỗi bước đều sai, nhưng cuối cùng kết quả lại tốt đẹp.

Tựa như một chiến dịch được định sẵn sẽ thắng lợi, đã sớm được vận mệnh sắp đặt.

Mặc dù bản thân vừa luống cuống vừa vụng về, cực kỳ chật vật, cũng chẳng làm đâu ra đấy, còn cảm thấy bị tổn thương nhục nhã, bày ra trước mặt Ngôn Minh, cũng thấy an toàn.

Không cần cố tình ra vẻ trải đường trước, Ngu Điềm đã có được tình cảm sạch sẽ và thoải mái nhất thế giới.

Tất cả mọi chuyện xảy ra cùng với Ngôn Minh, thậm chí cái nào cũng được lên kế hoạch tốt, nhưng lại từng cái một xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tạo nên những khoảnh khắc lãng mạn diệu kỳ trong đời, cuối cùng khiến Ngu Điềm có được người đàn ông trước mặt này, muốn bên anh hạnh phúc dài lâu.

Ngu Điềm đè xuống trái tim đang sợ hãi căng thẳng của mình, cầm lấy điện thoại.

Gần như cùng lúc, khóe mắt Ngôn Minh liếc lại đây: “Gọi cho ai?”

Dáng vẻ anh thoạt nhìn lơ đãng, nhưng giọng điệu rõ ràng rất để ý: “Ngu Điềm cười rộ lên: “Gọi cho mẹ em.”

Ngôn Minh ngẩn người: “Dì có chuyện gì sao? Hai mắt hồi phục chắc hẳn là khá tốt.”

“Bà ấy không sao, chỉ là em cảm thấy cần nói cho mẹ biết trước, đêm nay em không về nhà.”

Ngôn Minh khựng lại một chút: “Lát nữa anh cần dừng xe ở cửa hàng tiện lợi một chút.”

“Hử?”

Giọng điệu Ngôn Minh có hơi không được tự nhiên: “Có một số đồ dùng muốn mua.”

“Cái gì?”

Anh hàm súc nhìn Ngu Điềm: “Không phải em nói, còn muốn tiếp tục theo đuổi việc học, tạm thời không có ý định sinh con sao?”

Lúc này cuối cùng Ngu Điềm cũng hiểu Ngôn Minh cần mua cái gì.

Cô nhớ tới đủ loại tư thế nhìn thấy được trong phim trước đó, bỗng thấy đỏ mặt, tay chân không biết để vào đâu.

Nhưng mà, mắt cô nhìn người đàn ông bên cạnh, mặc dù khẩn trương, nhưng thật ra cũng không cảm thấy bất an hay hoảng sợ.

Bởi vì cô đã làm tốt chuẩn bị.

Ngu Điềm đã từng đọc trong một cuốn sách y học rằng có gần 120 triệu tế bào hình que trong mắt người, nhưng chỉ có 6 triệu tế bào hình nón, tế bào hình nón thị giác là không thể thiếu vì tế bào hình que cảm nhận ánh sáng yếu, tầm nhìn tối, thị giác không có màu sắc, tế bào hình nón là chịu trách nhiệm về tầm nhìn quang học, ánh sáng và màu sắc.

Mất đi tế bào hình nón, mắt người lập tức mất đi màu sắc.

Giờ phút này, Ngu Điềm nghĩ, Ngôn Minh giống như tế bào hình nón của cô, đồng thời mang đến cho cuộc sống của cô sắc màu rực rỡ.

Anh chính là “đúng người” kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xin Đừng Từ Bỏ Trị Liệu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook