Chương 40:
Cẩn Du
13/03/2023
Ngụy Hương Lê mỉm cười chỉ chỉ con cá trên bàn: "Còn cái này?"
Đường Vãn cũng không nhúc nhích: "Tôi không ăn cá, lười lọc xương."
"Mày coi mày là hoàng đế sao?" Tiêu Như Sơn trừng mắt nhìn cô.
Đường Vãn nở nụ cười: "Tôi đúng thật là, dựa vào địa vị hiện giờ của tôi, muốn ăn tôm có người bóc, muốn ăn cá có người lọc xương, đi đường có người đỡ, muốn ăn cái gì liền có người chạy tám con phố mua cho tôi, như thế nào, ông không phục?"
Tất nhiên là ông ta không phục! Tiêu Như Sơn trừng mắt thở hổn hển, quả thực muốn tát chết Đường Vãn.
Người đàn ông trung niên đem đũa đè nặng lên bàn, hung hăng uống một ngụm rượu trắng, lúc này mới miễn cưỡng đè nén sự buồn bực trong lòng.
"Sao lại nói chuyện với cha dượng con như thế!" Ngụy Hương Lê trách mắng liếc mắt nhìn cô một cái, tự mình lóc xương gắp vào bát cho Đường Vãn, chờ mong nhìn cô: "Nếm thử một chút, mẹ cố ý làm theo khẩu vị con thích."
Đường Vãn nói: "Không có khẩu vị."
Tiêu Quân cắn răng nhịn xuống: "Chị, mẹ thương chị, chị nhìn đồ ăn trên bàn, đều là những món chị thích ăn."
Tất nhiên là như vậy, có ai muốn cầu xin sự giúp đỡ mà không làm ra chút thành ý, không nhận ra chẳng phải cô đã uổng công lăn lộn trong giới giải trí bao năm sao?
Tiêu Quân cũng gắp thức ăn cho cô: "Chị ăn cái này đi, cái này rất ngon nha."
Đường Vãn nhẹ nhàng nhìn Tiêu Quân, nha đầu này cũng giống như rất nhiều người mới trong giới giải trí, giống như người thành tinh, trong mắt tất cả đều là hư vinh cùng danh lợi, là loại người Đường Vãn cho tới bây giờ có cho cũng không dùng.
Tuy nói giới giải trí là một cái vại nhuộm lớn, đủ loại yêu ma quỷ quái đều có, nhưng ngay cả ý nghĩ trong lòng còn không che giấu được, có thể thấy được cũng không phải là người thông minh, mà Đường Vãn thích tiếp xúc với người thông minh hơn.
Tiêu Quân bị ánh mắt Đường Vãn nhìn đến có chút lạnh lẽo.
Ngụy Hương Lê nhíu mày: "Vãn Vãn, em gái con có lòng tốt, con ăn thử một miếng đi, nghe lời."
Đường Vãn nghe được những lời này, liền lười giả vờ với bọn họ.
Cô suốt ngày đem "gia đình cùng vui vẻ" treo bên miệng cùng người cha suốt ngày nhu nhược xin lỗi kia, giả vờ giả vờ nói yêu cô, kỳ thật đã sớm không coi cô là con gái.
May mắn cô đã nhìn thấu, cũng đã sớm không coi bọn họ là người thân, bằng không cũng không biết sẽ bị chọc tức chết bao nhiêu lần.
Đường Vãn lạnh lùng nhìn Ngụy Hương Lê: "Nói đi, muốn tôi giúp gì?"
"Đứa nhỏ này con nói cái gì." Ngụy Hương Lê giả vờ cười cười, bị ánh mắt Tiêu Như Sơn cùng Tiêu Quân nhìn, cười càng thêm ôn nhu: "Bất quá chỉ là một chuyện nhỏ, mẹ nghe nói gần đây con đang quay một bộ phim truyền hình đầu tư rất lớn, em gái con là một mầm non tốt, nó giống mẹ, có khí chất, có thể phát triển được."
Ngụy Hương Lê khi còn trẻ là vũ công ba lê, hiện tại cũng đang dạy múa ba lê cho thiếu nhi, Tiêu Quân cũng học từ nhỏ, bất quá chịu không được khổ, bỏ giữa chừng.
Không nhắc đến còn đỡ, nhắc đến là làm Đường Vãn cảm thấy châm chọc, người ta múa ballet thuần khiết giống thiên nga, hai mẹ con này tựa như ma cà rồng.
"Cho nên thì sao?" Đường Vãn nhướng mày hỏi.
"Cho nên…”
Tiêu Quân nhìn Ngụy Hương Lê có chút do dự, sốt ruột nói: "Em có thể vào đoàn làm phim của chị hay không? Không làm nữ chính cũng được, chị lợi hại như vậy, có thể an bài cho em một nhân vật thôi có được hay không?"
Cô lắc lắc cánh tay Đường Vãn, thật giống như một tiểu nha đầu làm nũng muốn ăn kẹo ngọt với chị gái, Đường Vãn cảm thấy buồn cười, lạnh lùng rút tay ra: "Cô muốn diễn cái gì?"
Tiêu Quân ánh mắt sáng lên: "Em muốn diễn một nhân vật quan trọng! Chị sắp xếp cho em một nhân vật hẳn là không khó, dù sao chị cũng là nhà sản xuất toàn năng nha."
Bao nhiêu chiêu nịnh nọt đều làm hết, Đường Vãn nhướng mày nói: "Có thể."
Nếu người khác cùng cô giả bộ gia đình hòa thuận, mẹ hiền hiếu nghĩa, Đường Vãn cũng giả bộ làm ra tính cách trước sau như một, ôn nhu vỗ vỗ tóc Tiêu Quân: "Em là em gái của chị, chị sao có thể không giúp em."
Thế này là đáp ứng rồi sao?
Ngụy Hương Lê vội vàng gắp thức ăn cho cô: "Mẹ thấy tình cảm của hai chị em tốt như vậy liền yên tâm."
Tiêu Nguyệt càng ân cần nắm lấy cánh tay cô, ngay cả Tiêu Như Sơn chướng mắt Đường Vãn cũng buông lỏng lông mày: "Coi như cô có chút lương tâm."
Ngụy Hương Lê hung hăng trừng mắt nhìn ông ta một cái, Tiêu Như Sơn buồn bực uống rượu, Đường Vãn tuy rằng thủy chung không ăn gì, nhưng thái độ coi như cũng ôn hòa.
Sau khi tiễn Đường Vãn đi, Tiêu Quân giúp mẹ dọn dẹp cơm thừa, nhìn thấy Đường Vãn đến một miếng cơm cũng không ăn, bưng lên đổ vào thùng rác: "Không nghĩ tới Đường Vãn dễ lừa gạt như vậy."
Nghĩ đến bộ dáng mình làm nũng với cô, thần sắc Tiêu Quân lạnh đi một chút.
Ngụy Hương Lê nhíu mày: "Đường Vãn dù sao cũng là chị gái của con, đối với nó tôn trọng một chút."
Tiêu Quân hừ một tiếng: "Mẹ cũng không phải không biết thanh danh của cô ta ở trong giới giải trí có bao nhiêu ghê tởm, cũng không biết ngủ với bao nhiêu nam nhân, cao cao tại thượng cái gì!"
Nghĩ đến đây, tay Ngụy Hương Lê rửa chén dừng lại, cũng nhíu nhíu mày: "Con cũng đừng học theo nó."
Đường Vãn cũng không nhúc nhích: "Tôi không ăn cá, lười lọc xương."
"Mày coi mày là hoàng đế sao?" Tiêu Như Sơn trừng mắt nhìn cô.
Đường Vãn nở nụ cười: "Tôi đúng thật là, dựa vào địa vị hiện giờ của tôi, muốn ăn tôm có người bóc, muốn ăn cá có người lọc xương, đi đường có người đỡ, muốn ăn cái gì liền có người chạy tám con phố mua cho tôi, như thế nào, ông không phục?"
Tất nhiên là ông ta không phục! Tiêu Như Sơn trừng mắt thở hổn hển, quả thực muốn tát chết Đường Vãn.
Người đàn ông trung niên đem đũa đè nặng lên bàn, hung hăng uống một ngụm rượu trắng, lúc này mới miễn cưỡng đè nén sự buồn bực trong lòng.
"Sao lại nói chuyện với cha dượng con như thế!" Ngụy Hương Lê trách mắng liếc mắt nhìn cô một cái, tự mình lóc xương gắp vào bát cho Đường Vãn, chờ mong nhìn cô: "Nếm thử một chút, mẹ cố ý làm theo khẩu vị con thích."
Đường Vãn nói: "Không có khẩu vị."
Tiêu Quân cắn răng nhịn xuống: "Chị, mẹ thương chị, chị nhìn đồ ăn trên bàn, đều là những món chị thích ăn."
Tất nhiên là như vậy, có ai muốn cầu xin sự giúp đỡ mà không làm ra chút thành ý, không nhận ra chẳng phải cô đã uổng công lăn lộn trong giới giải trí bao năm sao?
Tiêu Quân cũng gắp thức ăn cho cô: "Chị ăn cái này đi, cái này rất ngon nha."
Đường Vãn nhẹ nhàng nhìn Tiêu Quân, nha đầu này cũng giống như rất nhiều người mới trong giới giải trí, giống như người thành tinh, trong mắt tất cả đều là hư vinh cùng danh lợi, là loại người Đường Vãn cho tới bây giờ có cho cũng không dùng.
Tuy nói giới giải trí là một cái vại nhuộm lớn, đủ loại yêu ma quỷ quái đều có, nhưng ngay cả ý nghĩ trong lòng còn không che giấu được, có thể thấy được cũng không phải là người thông minh, mà Đường Vãn thích tiếp xúc với người thông minh hơn.
Tiêu Quân bị ánh mắt Đường Vãn nhìn đến có chút lạnh lẽo.
Ngụy Hương Lê nhíu mày: "Vãn Vãn, em gái con có lòng tốt, con ăn thử một miếng đi, nghe lời."
Đường Vãn nghe được những lời này, liền lười giả vờ với bọn họ.
Cô suốt ngày đem "gia đình cùng vui vẻ" treo bên miệng cùng người cha suốt ngày nhu nhược xin lỗi kia, giả vờ giả vờ nói yêu cô, kỳ thật đã sớm không coi cô là con gái.
May mắn cô đã nhìn thấu, cũng đã sớm không coi bọn họ là người thân, bằng không cũng không biết sẽ bị chọc tức chết bao nhiêu lần.
Đường Vãn lạnh lùng nhìn Ngụy Hương Lê: "Nói đi, muốn tôi giúp gì?"
"Đứa nhỏ này con nói cái gì." Ngụy Hương Lê giả vờ cười cười, bị ánh mắt Tiêu Như Sơn cùng Tiêu Quân nhìn, cười càng thêm ôn nhu: "Bất quá chỉ là một chuyện nhỏ, mẹ nghe nói gần đây con đang quay một bộ phim truyền hình đầu tư rất lớn, em gái con là một mầm non tốt, nó giống mẹ, có khí chất, có thể phát triển được."
Ngụy Hương Lê khi còn trẻ là vũ công ba lê, hiện tại cũng đang dạy múa ba lê cho thiếu nhi, Tiêu Quân cũng học từ nhỏ, bất quá chịu không được khổ, bỏ giữa chừng.
Không nhắc đến còn đỡ, nhắc đến là làm Đường Vãn cảm thấy châm chọc, người ta múa ballet thuần khiết giống thiên nga, hai mẹ con này tựa như ma cà rồng.
"Cho nên thì sao?" Đường Vãn nhướng mày hỏi.
"Cho nên…”
Tiêu Quân nhìn Ngụy Hương Lê có chút do dự, sốt ruột nói: "Em có thể vào đoàn làm phim của chị hay không? Không làm nữ chính cũng được, chị lợi hại như vậy, có thể an bài cho em một nhân vật thôi có được hay không?"
Cô lắc lắc cánh tay Đường Vãn, thật giống như một tiểu nha đầu làm nũng muốn ăn kẹo ngọt với chị gái, Đường Vãn cảm thấy buồn cười, lạnh lùng rút tay ra: "Cô muốn diễn cái gì?"
Tiêu Quân ánh mắt sáng lên: "Em muốn diễn một nhân vật quan trọng! Chị sắp xếp cho em một nhân vật hẳn là không khó, dù sao chị cũng là nhà sản xuất toàn năng nha."
Bao nhiêu chiêu nịnh nọt đều làm hết, Đường Vãn nhướng mày nói: "Có thể."
Nếu người khác cùng cô giả bộ gia đình hòa thuận, mẹ hiền hiếu nghĩa, Đường Vãn cũng giả bộ làm ra tính cách trước sau như một, ôn nhu vỗ vỗ tóc Tiêu Quân: "Em là em gái của chị, chị sao có thể không giúp em."
Thế này là đáp ứng rồi sao?
Ngụy Hương Lê vội vàng gắp thức ăn cho cô: "Mẹ thấy tình cảm của hai chị em tốt như vậy liền yên tâm."
Tiêu Nguyệt càng ân cần nắm lấy cánh tay cô, ngay cả Tiêu Như Sơn chướng mắt Đường Vãn cũng buông lỏng lông mày: "Coi như cô có chút lương tâm."
Ngụy Hương Lê hung hăng trừng mắt nhìn ông ta một cái, Tiêu Như Sơn buồn bực uống rượu, Đường Vãn tuy rằng thủy chung không ăn gì, nhưng thái độ coi như cũng ôn hòa.
Sau khi tiễn Đường Vãn đi, Tiêu Quân giúp mẹ dọn dẹp cơm thừa, nhìn thấy Đường Vãn đến một miếng cơm cũng không ăn, bưng lên đổ vào thùng rác: "Không nghĩ tới Đường Vãn dễ lừa gạt như vậy."
Nghĩ đến bộ dáng mình làm nũng với cô, thần sắc Tiêu Quân lạnh đi một chút.
Ngụy Hương Lê nhíu mày: "Đường Vãn dù sao cũng là chị gái của con, đối với nó tôn trọng một chút."
Tiêu Quân hừ một tiếng: "Mẹ cũng không phải không biết thanh danh của cô ta ở trong giới giải trí có bao nhiêu ghê tởm, cũng không biết ngủ với bao nhiêu nam nhân, cao cao tại thượng cái gì!"
Nghĩ đến đây, tay Ngụy Hương Lê rửa chén dừng lại, cũng nhíu nhíu mày: "Con cũng đừng học theo nó."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.