Chương 17: Hân Hân, xin lỗi em
Thanh Xuân
19/01/2019
Hai bờ môi mê điệt dán chặt vào nhau, đầu lưỡi Thế Thiệu Vũ thừa cơ cô
đang há hốc mồm liền đưa thẳng vào, miết mạnh. Đóa hoa môi bị càn quấy
đến sưng tấy đỏ hỏn. Cô vẫn còn đang trong giai đoạn chưa kịp thích ứng, sống lưng cứng đờ, nhịp thở đứt quãng. Một hồi lâu sau mới giẫy dụa,
phản kháng nho nhỏ trong ngực hắn. Chỉ là, ông trời vốn không công bằng, sức lực giữa nam nhân và nữ nhân chênh lệch nhau một trời một vực, cô
làm sao có thể đấu với một kẻ đang bừng bừng sinh khí như vậy.
Tại sao lại đi xa đến nước này?
Ti tỉ những câu hỏi vang lên, ong ong khắp đại não. Dù cô có thể rung động với hắn đi chăng nữa thì mối quan hệ này không khác gì là phạm pháp xiềng xích. Hắn hiện tại là bạn trai của chị gái cô, mà cô, đã từng đánh mất trinh tiết. Cô biết, nhanh thôi, khi hắn biết được chân tướng, hắn sẽ lập tức ghét bỏ cô, đến cùng cực.
Khoé môi yêu kiều bị hàm răng nanh khẽ cắn một cái, cô giật nẩy mình. Hắn tiếp tục mút mát, khuấy đảo bên trong khoang miệng ngọt ngào, chẳng chừa cho cô chút thối lui. Rất lâu sau đó, hắn mới nuối tiếc buông tha.
- Thế Thiệu Vũ... chúng ta không thể như vậy được!
Cô cảm giác đầu óc nổ tung, nụ hôn điêu luyện ban nãy của hắn căn bản đã khiến thân thể cô vô lực mềm nhũn, chẳng thể nói năng được gì cho nên hồn.
- Tại sao lại không thể? Trai chưa vợ gái chưa chồng thì có gì mà không thể?
Hắn rất không vui, nhíu mày nhìn cô, bàn tay vạm vỡ nắm chặt thành quyền, cuồn cuộn gân xanh dấy lên.
- Tôi không yêu anh! Thế thiếu gia, anh cũng đừng nên đê tiện đến mức buộc tôi phải yêu anh chứ!
Giai Hân cố nuốt ngược cay đắng vào tròng, quật cường nói. Cô nên dứt khoát, dứt khoát nốt lần này đi, cô không thể mờ ám tiếp tục dây dưa với hắn được nữa. Tuần sau, Vũ Giai Mạn đã trở về rồi.
- Em đang nói cái quỷ gì thế? Điên hả?!!
Hắn điên tiết gào lên, nháy mắt đầy tơ máu. Nhưng vẫn không hề có tác động gì, hắn chẳng muốn tổn thương cô, rõ ràng là vậy. Cho dù cô có quật cường, cứng đầu đến mức nào, hắn cũng phải nhịn. Vì người sai đầu tiên, là hắn. Chính hắn đã gây thương tâm cho cô, đến kiệt quệ.
- Anh mới là người điên, lúc nào cũng đeo bám theo tôi! Lần này xem như là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa!
Giai Hân kiên quyết dứt mình khỏi bệ đá, đôi đồng tử lu mờ, thế nhưng cô vẫn không bỏ cuộc, chạy thật nhanh trên con đường đầy sỏi đá gông giếc, mặc cho vết thương ở chân cơ hồ có đang rỉ máu, loang lổ từng chút.
Bóng hình mảnh mai dần biến mất ngút trong màn đêm. Giai Hân cứ vô tri vô giác đi như vậy, chạy như thế, đến mức cô cũng chớ hề để ý đến, sau lưng cô vẫn còn có một bóng người luôn luôn dõi theo.
Hết chạy, rồi đi, hai chân dần có phản xạ mỏi nhừ. Thương tích ở lòng bàn chân đã sớm nứt chỉ, bong tróc một mảng ghê rởm. Vậy mà cô không hề thấy đau, không hề thấy nhói, nơi ngực trái hiện tại cư nhiên chiếm thế thượng phong.
Không lẽ, cô thật sự có tình cảm với hắn sao? Vì cớ gì, tim lại đau hoài đến thế?
Đột nhiên, tại thời điểm đó, tầm nhìn cô mê man mờ dần, rốt cuộc cũng nặng nề ngã khuỵ bên vệ đường dơ bẩn. Trong tiềm thức mang máng của chính mình, cô có thể cảm nhận được, có ai đó đùng đẩy bế bổng cô lên, đau lòng hôn vào mi mắt cô, thở dài thật mạnh.
*Vài ngày sau đó, Giai Hân chỉ biết núp lùm trong nhà. Cô không xuống giường dù chỉ nửa bước, một phần là vì vết thương trở nên ương mũ, rất nhức nhối nên việc đi lại tương đối khó khăn. Phần còn lại chính là hắn, đây mới là then chốt. Cô chỉ sợ, sợ khi vừa xuống nhà, bắt gặp thân ảnh hắn đứng đó, khờ khạo chờ cô.
Có đôi khi, cô len lén nhìn qua khe của sổ, phát hiện sáng hôm nào hắn cũng đều lái xe đến chực chờ, trên tay theo thường lệ có một hộp trà sữa. Cô xúc động, lắm lúc tự chủ biến mất, cô xém chút đã chạy xuống nhà rồi...
Điện thoại hay thiết bị di động, Giai Hân đều tắt nguồn tháo sim. Cuộc sống hiện tại của cô hoàn toàn vô vị. Cô không còn thấy những mẩu tin nhắn chúc ngủ ngon, chào buổi sáng, quan tâm ân cần của hắn nữa. Nhưng cô biết, nếu bây giờ mở điện thoại lên, chắc chắn tin nhắn và cuộc gọi đã đầy ắp. Chỉ là, cô không đủ dũng khí để mở điện thoại lên nữa rồi...
Về phần Thế Thiệu Vũ, hắn cũng chẳng khá khẩm hơn là bao. Hằng đêm hắn đều phải tìm đến những quán bar xập xình xa xỉ, gọi hàng tá các chai rượu có nồng độ cồn mạnh nhất. Để rồi trong mê man, khoé môi của hắn cũng chỉ vô thức thốt ra hai chữ "Giai Hân" ấy. Hắn đã từng nghĩ, tại sao hắn lại vì một người con gái mà tự làm khổ bản thân mình? Bên cạnh hắn làm gì thiếu phụ nữ, hắn muốn bao nhiêu liền có bấy nhiêu. Cớ gì một Vũ Giai Hân nho nhỏ lại được hắn xem trọng.
Ừ thì, việc này hắn cũng không thể trả lời được, nên hỏi trái tim hắn thì hơn.
Mỗi ngày, cho dù có mệt mỏi đến mấy, say mèm đến mấy, hắn cũng tranh thủ gửi đi vài tin nhắn cho cô. Nhưng người con gái kia căn bản quá tuyệt tình, một khi cô đã ương bướng thì hắn rốt cuộc cũng phải chào thua. Cô không trả lời bất cứ tin nào của hắn, thậm chí chưa xem.
Mỗi buổi sáng, hắn lại đến tìm cô. Hồi đáp lại hắn vẫn là quang cảnh ưu sầu nồng đậm. Người giúp việc nói cô đau chân, tạm thời sẽ nghỉ học vài ngày, đồng thời cô khoá trái cửa, không để ai vào phòng.
Hôm nay, hắn quyết định sẽ đầu thú tất cả mọi chuyện với cô. Từ việc hắn đột nhập vào phòng cô cho đến cướp đi lần đầu của cô, mạnh mẽ và rành mạch. Hắn chẳng thể sống trong sự dằn vặt khôn nguôi này mãi được, sức chịu đựng của hắn vốn có giới hạn. Hắn không sợ cô tức giận, không sợ cô nổi điên, mà là sợ cô im lặng, sự im lặng tột điểm ấy như nhấn chìm trái tim hắn.
Tối đó, gió vồ vập rất mạnh. Hắn mặc trên người quần tây và áo sơ mi màu đen, đầu đội mũ lưỡi trai. Len lỏi qua từng mái nhà cao chót vót, động tác của hắn dứt khoát và linh hoạt. Tay chân miệt mài luận động dẻo dai, cuối cùng cũng đến đích mục tiêu.
Hắn khẽ kéo cánh cửa sổ ra, nhảy vọt mình vào trong. Trong phòng chỉ còn độc nhất đèn ngủ vàng đồng thắp sáng, không gian tràn ngập sự ấm cúng cùng nhẹ nhàng.
Đôi con ngươi cơ hồ ánh lên ý cười, hắn cởi khẩu trang và mũ ra, đi đến bên giường. Trước tiên là chăm chú quan sát dung nhan mà hắn ngày đêm nhớ mong, cô gầy hơn trước rất nhiều, thân hình mảnh dẻ chỉ toàn xương. Hoá ra, không chỉ mình hắn áp lực, cô cũng vậy.
Cô đã ngủ say, hai mắt nhắm nghiền, sống mũi thẳng đứng, cánh môi anh đào lâu lâu khẽ mấp máy. Hắn không kìm nỗi nhớ nhung, khựng người xuống rồi áp môi lên. Không dám càn rỡ, hắn chỉ lướt nhẹ như chuồn chuồn đạp nước, bờ môi người con gái mịn màng mà trơn tru, hệt như sơn hào hải vị.
- Ưm... anh!
Giai Hân bị kinh động, cô hơi hé mi, rồi bất ngờ đón lấy hãi hùng. Hắn, tại sao lại có mặt ở đây? Cơn buồn ngủ nhanh chóng tan biến như cát bụi, đại não chỉ chần chừ để có thể nhận được câu trả lời thích đáng.
Rõ ràng đã cố lánh đi, tránh mặt hắn, vậy mà...
- Tỉnh rồi sao? Vậy thì nghiêm túc nói chuyện một lần với tôi đi.
Hắn bình tĩnh nhìn cô, ngừng lại giây lát rồi sau đó mới tiếp tục khàn giọng lên tiếng.
- Thực ra, tôi chính là người đàn ông lạ mặt tối hôm đó. Hân Hân, xin lỗi em.
Tại sao lại đi xa đến nước này?
Ti tỉ những câu hỏi vang lên, ong ong khắp đại não. Dù cô có thể rung động với hắn đi chăng nữa thì mối quan hệ này không khác gì là phạm pháp xiềng xích. Hắn hiện tại là bạn trai của chị gái cô, mà cô, đã từng đánh mất trinh tiết. Cô biết, nhanh thôi, khi hắn biết được chân tướng, hắn sẽ lập tức ghét bỏ cô, đến cùng cực.
Khoé môi yêu kiều bị hàm răng nanh khẽ cắn một cái, cô giật nẩy mình. Hắn tiếp tục mút mát, khuấy đảo bên trong khoang miệng ngọt ngào, chẳng chừa cho cô chút thối lui. Rất lâu sau đó, hắn mới nuối tiếc buông tha.
- Thế Thiệu Vũ... chúng ta không thể như vậy được!
Cô cảm giác đầu óc nổ tung, nụ hôn điêu luyện ban nãy của hắn căn bản đã khiến thân thể cô vô lực mềm nhũn, chẳng thể nói năng được gì cho nên hồn.
- Tại sao lại không thể? Trai chưa vợ gái chưa chồng thì có gì mà không thể?
Hắn rất không vui, nhíu mày nhìn cô, bàn tay vạm vỡ nắm chặt thành quyền, cuồn cuộn gân xanh dấy lên.
- Tôi không yêu anh! Thế thiếu gia, anh cũng đừng nên đê tiện đến mức buộc tôi phải yêu anh chứ!
Giai Hân cố nuốt ngược cay đắng vào tròng, quật cường nói. Cô nên dứt khoát, dứt khoát nốt lần này đi, cô không thể mờ ám tiếp tục dây dưa với hắn được nữa. Tuần sau, Vũ Giai Mạn đã trở về rồi.
- Em đang nói cái quỷ gì thế? Điên hả?!!
Hắn điên tiết gào lên, nháy mắt đầy tơ máu. Nhưng vẫn không hề có tác động gì, hắn chẳng muốn tổn thương cô, rõ ràng là vậy. Cho dù cô có quật cường, cứng đầu đến mức nào, hắn cũng phải nhịn. Vì người sai đầu tiên, là hắn. Chính hắn đã gây thương tâm cho cô, đến kiệt quệ.
- Anh mới là người điên, lúc nào cũng đeo bám theo tôi! Lần này xem như là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa!
Giai Hân kiên quyết dứt mình khỏi bệ đá, đôi đồng tử lu mờ, thế nhưng cô vẫn không bỏ cuộc, chạy thật nhanh trên con đường đầy sỏi đá gông giếc, mặc cho vết thương ở chân cơ hồ có đang rỉ máu, loang lổ từng chút.
Bóng hình mảnh mai dần biến mất ngút trong màn đêm. Giai Hân cứ vô tri vô giác đi như vậy, chạy như thế, đến mức cô cũng chớ hề để ý đến, sau lưng cô vẫn còn có một bóng người luôn luôn dõi theo.
Hết chạy, rồi đi, hai chân dần có phản xạ mỏi nhừ. Thương tích ở lòng bàn chân đã sớm nứt chỉ, bong tróc một mảng ghê rởm. Vậy mà cô không hề thấy đau, không hề thấy nhói, nơi ngực trái hiện tại cư nhiên chiếm thế thượng phong.
Không lẽ, cô thật sự có tình cảm với hắn sao? Vì cớ gì, tim lại đau hoài đến thế?
Đột nhiên, tại thời điểm đó, tầm nhìn cô mê man mờ dần, rốt cuộc cũng nặng nề ngã khuỵ bên vệ đường dơ bẩn. Trong tiềm thức mang máng của chính mình, cô có thể cảm nhận được, có ai đó đùng đẩy bế bổng cô lên, đau lòng hôn vào mi mắt cô, thở dài thật mạnh.
*Vài ngày sau đó, Giai Hân chỉ biết núp lùm trong nhà. Cô không xuống giường dù chỉ nửa bước, một phần là vì vết thương trở nên ương mũ, rất nhức nhối nên việc đi lại tương đối khó khăn. Phần còn lại chính là hắn, đây mới là then chốt. Cô chỉ sợ, sợ khi vừa xuống nhà, bắt gặp thân ảnh hắn đứng đó, khờ khạo chờ cô.
Có đôi khi, cô len lén nhìn qua khe của sổ, phát hiện sáng hôm nào hắn cũng đều lái xe đến chực chờ, trên tay theo thường lệ có một hộp trà sữa. Cô xúc động, lắm lúc tự chủ biến mất, cô xém chút đã chạy xuống nhà rồi...
Điện thoại hay thiết bị di động, Giai Hân đều tắt nguồn tháo sim. Cuộc sống hiện tại của cô hoàn toàn vô vị. Cô không còn thấy những mẩu tin nhắn chúc ngủ ngon, chào buổi sáng, quan tâm ân cần của hắn nữa. Nhưng cô biết, nếu bây giờ mở điện thoại lên, chắc chắn tin nhắn và cuộc gọi đã đầy ắp. Chỉ là, cô không đủ dũng khí để mở điện thoại lên nữa rồi...
Về phần Thế Thiệu Vũ, hắn cũng chẳng khá khẩm hơn là bao. Hằng đêm hắn đều phải tìm đến những quán bar xập xình xa xỉ, gọi hàng tá các chai rượu có nồng độ cồn mạnh nhất. Để rồi trong mê man, khoé môi của hắn cũng chỉ vô thức thốt ra hai chữ "Giai Hân" ấy. Hắn đã từng nghĩ, tại sao hắn lại vì một người con gái mà tự làm khổ bản thân mình? Bên cạnh hắn làm gì thiếu phụ nữ, hắn muốn bao nhiêu liền có bấy nhiêu. Cớ gì một Vũ Giai Hân nho nhỏ lại được hắn xem trọng.
Ừ thì, việc này hắn cũng không thể trả lời được, nên hỏi trái tim hắn thì hơn.
Mỗi ngày, cho dù có mệt mỏi đến mấy, say mèm đến mấy, hắn cũng tranh thủ gửi đi vài tin nhắn cho cô. Nhưng người con gái kia căn bản quá tuyệt tình, một khi cô đã ương bướng thì hắn rốt cuộc cũng phải chào thua. Cô không trả lời bất cứ tin nào của hắn, thậm chí chưa xem.
Mỗi buổi sáng, hắn lại đến tìm cô. Hồi đáp lại hắn vẫn là quang cảnh ưu sầu nồng đậm. Người giúp việc nói cô đau chân, tạm thời sẽ nghỉ học vài ngày, đồng thời cô khoá trái cửa, không để ai vào phòng.
Hôm nay, hắn quyết định sẽ đầu thú tất cả mọi chuyện với cô. Từ việc hắn đột nhập vào phòng cô cho đến cướp đi lần đầu của cô, mạnh mẽ và rành mạch. Hắn chẳng thể sống trong sự dằn vặt khôn nguôi này mãi được, sức chịu đựng của hắn vốn có giới hạn. Hắn không sợ cô tức giận, không sợ cô nổi điên, mà là sợ cô im lặng, sự im lặng tột điểm ấy như nhấn chìm trái tim hắn.
Tối đó, gió vồ vập rất mạnh. Hắn mặc trên người quần tây và áo sơ mi màu đen, đầu đội mũ lưỡi trai. Len lỏi qua từng mái nhà cao chót vót, động tác của hắn dứt khoát và linh hoạt. Tay chân miệt mài luận động dẻo dai, cuối cùng cũng đến đích mục tiêu.
Hắn khẽ kéo cánh cửa sổ ra, nhảy vọt mình vào trong. Trong phòng chỉ còn độc nhất đèn ngủ vàng đồng thắp sáng, không gian tràn ngập sự ấm cúng cùng nhẹ nhàng.
Đôi con ngươi cơ hồ ánh lên ý cười, hắn cởi khẩu trang và mũ ra, đi đến bên giường. Trước tiên là chăm chú quan sát dung nhan mà hắn ngày đêm nhớ mong, cô gầy hơn trước rất nhiều, thân hình mảnh dẻ chỉ toàn xương. Hoá ra, không chỉ mình hắn áp lực, cô cũng vậy.
Cô đã ngủ say, hai mắt nhắm nghiền, sống mũi thẳng đứng, cánh môi anh đào lâu lâu khẽ mấp máy. Hắn không kìm nỗi nhớ nhung, khựng người xuống rồi áp môi lên. Không dám càn rỡ, hắn chỉ lướt nhẹ như chuồn chuồn đạp nước, bờ môi người con gái mịn màng mà trơn tru, hệt như sơn hào hải vị.
- Ưm... anh!
Giai Hân bị kinh động, cô hơi hé mi, rồi bất ngờ đón lấy hãi hùng. Hắn, tại sao lại có mặt ở đây? Cơn buồn ngủ nhanh chóng tan biến như cát bụi, đại não chỉ chần chừ để có thể nhận được câu trả lời thích đáng.
Rõ ràng đã cố lánh đi, tránh mặt hắn, vậy mà...
- Tỉnh rồi sao? Vậy thì nghiêm túc nói chuyện một lần với tôi đi.
Hắn bình tĩnh nhìn cô, ngừng lại giây lát rồi sau đó mới tiếp tục khàn giọng lên tiếng.
- Thực ra, tôi chính là người đàn ông lạ mặt tối hôm đó. Hân Hân, xin lỗi em.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.