Chương 16: Vậy thì khiến em trở thành bạn gái của tôi
Thanh Xuân
16/01/2019
- Đau quá...
Giai Hân thở dốc, mồ hôi trì trệ. Nằm trên tấm lưng rắn chắc của người đàn ông khiến cô thật sự có cảm giác an tâm, nhưng cơn đau ở chân thì chẳng ổn chút nào. Cô cắn môi, nấc nghẹn trong cổ họng, có phải hôm nay đã quá xui xẻo rồi không?
- Giai Hân, ráng chút đi!
Ngoài câu an ủi căn bản này, hắn cũng không biết nói thế nào.
Ròng rã gần nửa tiếng sau, hai người mới tới bệnh viện gần nhất. Thế Thiệu Vũ cứng rắn cõng cô đến đại sảnh bệnh viện, nói với người bác sĩ trung niên đứng gần đó.
- Bác sĩ, sơ cứu cho cô ấy đi.
- Đợi chút.
Người bác sĩ trung niên vẫn đang chăm chú xem tài liệu, tuyệt nhiên chưa ngẩng đầu lên.
- Đợi con mẹ nó chứ đợi, khốn kiếp tôi bảo ông làm nhanh!
Một tay hắn bợ ra sau, ôm lấy bắp đùi Giai Hân. Tay còn lại níu lấy cổ áo blouse của ông ta. Hai mắt đỏ ằn, giác mạc xuất hiện vài tơ máu. Giai Hân sợ hắn giận quá mất khôn. Cô vuốt vuốt cổ hắn, lửa giận của Thế Thiệu Vũ lúc này mới vơi đi chút ít.
Ông bác sĩ cũng không dám trễ nãi, nhanh chóng kéo băng ca đến. Hắn bế cô lên băng ca, đôi con ngươi nhìn đến vết thương ở lòng bàn chân Giai Hân, sắc mặt u ám.
- Anh ở ngoài đợi, không được vào trong.
Khoảng một tiếng sau, cuộc phẫu thuật kết thúc, Giai Hân vốn đã ngủ từ lâu bởi liều lượng thuốc mê quá khổ. Chân cô bị hai mũi.
Thế Thiệu Vũ nhìn người con gái an ổn nằm trên giường bệnh lạnh ngắt, lòng hắn không rõ ngũ vị gì. Rõ ràng ban nãy còn cười nói vui vẻ trước mặt hắn, đòi hắn mua xiên que, vậy mà bây giờ nhìn xem, bờ môi cô tái nhợt, đồng tử nhắm nghiền nhưng vẫn hiện hữu rõ nếp nhăn mày bên khoé mi, hiện tượng này khiến hắn có thể chắc chắn được, giấc ngủ của cô vốn không được yên tĩnh.
Hắn ngẩn người nhìn Giai Hân đến tận ba giờ sáng. Ngực trái hỗn độn suy nghĩ, Thiệu Vũ nghĩ đến việc nếu cô biết hắn chính là người đàn ông lạ mặt đó thì sao? Nếu cô biết hắn là người cướp mất lần đầu của cô thì sao?
- Anh...
Giai Hân đau đớn nhăn mày, lòng bàn chân truyền đến cơn đau cuồng dại. Trong tâm trí, cô chỉ nhớ mang máng hắn đã đưa cô bệnh viện, sau đó cô liền chìm vào bất tỉnh nhân sự.
- Có tôi, còn đau lắm không?
Hắn bật phắt người dậy, dang tay ôm người con gái e lệ vào lòng, tựa hồ bao bọc cả thân hình mảnh khảnh của cô trong ngực chính mình.
- Còn, đau... nhiều lắm!
- Ừ.
Hắn gật đầu, tâm trạng không khá hơn là bao.
- Mấy giờ rồi?
Cô mơ màng hỏi, khoé môi trắng nhợt khẽ mấp máy.
- Ba giờ sáng.
Hắn nhẹ nhàng đáp.
- Tôi muốn về nhà...
- Chân vậy mà về? Em bị gì thế?
Thế Thiệu Vũ nhíu mày, thanh âm có hơi cao.
Cuối cùng, dưới sự ương bướng của cô, hắn buộc phải đưa cô về. Về tới dinh thự Vũ Gia, Giai Hân cà nhắc ra khỏi xe, vẫy vẫy tay với hắn.
- Tôi vào nhà đây.
- Ừm, số tôi có lưu vào điện thoại em rồi đó. Có gì cần thì gọi cho tôi!
*
Sáng hôm sau, Giai Hân vẫn phải đi học bình thường. Cô được biết, Vũ Giai Mạn và cha đã qua London để bàn bạc hợp đồng gì đó.
Vừa xuống tới đại sảnh, người đầu tiên xuất hiện trước tầm nhìn cô là hắn. Vẫn là dáng vẻ cợt nhả, tuỳ tiện như vậy.
- Ăn sáng chưa? Chân còn đau không?
Thấy cô đang đi đến, hắn trịnh trọng tra hỏi.
- Chưa ăn, chân cũng đỡ chút rồi.
Cô cũng không giấu diếm, trực tiếp nói thẳng.
- Tưởng phải cõng em đến trường chứ...
Hắn bỡn cợt, khoé môi bạc mỏng khẽ nhếch lên.
Thế Thiệu Vũ đưa cô đến một nhà hàng truyền thống. Tất cả món ăn ở đây đều được chế biến bởi các tay đầu bếp nổi tiếng. Hương vị vừa phải, không quá cay cũng không quá nồng. Đặc biệt là cách trang trí, tô điểm cho các món ăn vô cùng đẹp mắt. Dù vậy, vẫn không thể kích thích được khẩu vị của Giai Hân, cô chán nản nhìn đống đồ ăn trước mặt.
- Ăn đi.
Thấy cô vẫn còn đang phân vân, Thế Thiệu Vũ thật sự mất kiên nhẫn.
- Dở quá...
Cô lắc đầu nguầy nguậy, mè nheo.
- Em thì cái gì mà chả dở, như con nít ấy! Chỉ có mấy thứ đồ dầu mỡ có hại có sức khỏe mới ngon thôi đúng không?
Giai Hân bị hắn nói trúng tim đen, có chút ngượng. Quả thật cô chỉ thích những món đồ ăn vặt ở vỉa hè, biết là không tốt nhưng bao tử lại chẳng nghe lời...
- Mau ăn đi, trễ giờ học đó.
Hắn không kiềm lòng, thúc giục. Tiếp tục gấp thêm đồ ăn vào bát cô.
- Tôi không ăn đâu!
Giai Hân lắc đầu, cuống họng trào lên một trận chua nghén. Sơn hào hải vị ngay trước mắt nhưng cô chẳng có lấy một tia hứng thú.
- Không ăn thì hôn một cái, đỡ phải vòng vo tam quốc!
Hắn lạnh nhạt nói, sắc mặt không đổi.
Quả nhiên, hắn vừa lên tiếng, Giai Hân đã bị dọa cho chết đứng, vô tri vô giác, hai gò má cô nóng bừng, ngực trái đập rộn ràng. Ngay tức khắc, cô cấp bách ăn thật nhanh, dạ dày hoạt động triền miên.
Tối đó, hắn cũng đến trường đón cô. Sự trầm bổng trong lồng ngực cô rốt cuộc cũng bị rung động.
- Muốn đi đâu chơi không?
Hắn vừa lái xe, vừa hạ giọng.
- Không biết nữa, hay là đi dạo thôi...
- Ừm.
Xe của hắn dừng tại quảng trường, hai người đi xuống. Quảng trường gần biển, gió lộng thổi qua rất chân thật. Hôm nay vốn đông người hơn ngày thường, cô có chút ngờ vực.
Cô ngồi trên bệ đá, vừa tiện có thể ngắm biển cũng như dãy núi nguy nga trước mặt. Mùi vị mằn mặn nhanh chóng xộc vào tận mũi, vô cùng dễ chịu. Thế Thiệu Vũ nói hắn đi mua đồ, năm phút nữa sẽ quay lại.
Cô ngồi suy tư hồi lâu, cảm giác quan hệ giữa chính mình và hắn đã đi xa quá mức. Cô lưỡng lự, lưỡng lự đến ngõ cụt. Cô sợ, sợ một ngày nào đó cô sẽ phát sinh ra loại tình cảm không đứng đắn với hắn. Mà cô, chỉ e là tự mình đa tình.
Rồi bỗng trong phút chốc ấy, cô mới ngộ tỉnh. Nếu cô trót "yêu" phải hắn thì cô đã quá rẻ rúng rồi, Vũ Giai Mạn dù gì vẫn là chị gái của cô, cùng chung dòng máu huyết thống với cô. Và cô đã từng thất tiếc, cô hoàn toàn không xứng với hắn, một chút nào.
Nhưng, Giai Hân vĩnh viễn không biết được, hắn chính là người đàn ông lạ mặt hôm đó.
Gần năm phút sau, hắn quay lại, trên tay cầm thêm một chiếc túi ni lông to.
- Cái gì thế..?
Giai Hân nheo mi, nghi hoặc.
- Trà sữa! Nè, của em một li.
Hắn đưa cho cô một cốc trà sữa, kèm theo đó là cây ống hút. Thế Thiệu Vũ cũng ngồi lên bệ đá.
Cắm ống hút vào, một ngụm trà sữa trào lên, hương vị rất vừa phải, kết hợp cùng với trân châu đen ngọt ngọt thanh dịu.
- Ngon không?
Hắn đột nhiên hỏi, nhàn nhạt cười.
- Ngon lắm!
Cô gật đầu. Trà sữa mỗi nơi mỗi vị, nhưng nơi hắn mua quả thực ngon hơn so với những loại cô từng thử.
- Biết hôm nay là ngày gì không?
Hắn nhích khoé miệng, mi tâm buông lỏng.
- Không biết nữa.
- Lễ tình nhân!
Thì ra là vậy, chẳng trách hôm nay quảng trường trở nên đông đúc hơn so với ngày thường. Nhưng mà, hắn hỏi cô như vậy là có ý gì?
- Đáng lẽ ra hôm nay anh phải ở cùng với Vũ Giai Mạn đúng không? Do chị ta đi rồi nên mới tìm đến tôi...
Cô cười khổ, cô cũng chẳng ngốc đến mức mà không phát giác được mùi vị bất thường. Người yêu hắn đi, hắn cô đơn nên mới tự giác tìm đến cô.
- Em thôi nói mấy thứ khùng điên ấy đi! Tìm đến cái gì, có tin tôi...
Lời cô vừa thốt ra căn bản đã kích thích máu nóng trong người hắn, sống lưng hắn cứng đờ. Hắn quăng phắt cốc trà sữa xuống bãi cát, đôi tay vạm vỡ níu lấy vai cô cầm cập, cơ hồ muốn ép cô nhìn thẳng vào đôi con ngươi đó.
- Tin tin cái gì, anh chỉ giỏi ức hiếp người khác. Tự nhiên xuất hiện trong cuộc sống của tôi chi vậy?!
Giai Hân đã bị chọc giận, trực tiếp cắt ngang lời hắn. Cô muốn mọi việc trở về vị trí cũ, cứ xem như giữa hai người họ chưa từng gặp nhau, chưa từng tiếp xúc với nhau, vậy chẳng phải sẽ tốt hơn sao?
- Ừ, xin lỗi được chưa? Đúng là tôi thích bắt nạt em, nhưng tôi không có tiếp cận em đâu. Cứ thả lỏng đi.
Lòng hắn buông xuống, khàn giọng nói với Giai Hân.
Cô im lặng, không nói tiếng nào, bầu không khí nhất thời có chút ngột ngạt. Mặc dù vậy, cô vẫn có thể nhận định được, hơi thở nam tính của hắn trong màn đêm cực kì nặng nhọc cùng gấp gáp.
- Nói chuyện với tôi?
Im lặng.
- Đừng giận dỗi nữa, lớn rồi chứ không phải con nít!
Vẫn im lặng.
- Muốn ăn xiên que không? Thích cái gì?
Hoàn toàn im lặng.
Hắn thở dài thườn thượt, cô gái này quá mức cứng đầu, hắn chưa từng gặp ai như cô. Thậm chí, hắn đã nhượng bộ rất nhiều lần nhưng cô vẫn mảy may không quan tâm đến. Nếu là người khác, hắn có lẽ đã đá ra xa tầm nhìn của bản thân rồi...
- Anh ơi, chị gái giận rồi kìa. Mua hoa tặng chị ý đi.
Một cậu bé đi đến, cười tươi nhìn bọn họ. Trên tay là một rổ bông hồng đỏ đẹp mắt, được gói bên trong giấy bóng.
- Ừ, em lấy cho anh đi!
Cậu bé lấy ra một cây bông, Thế Thiệu Vũ rút bóp trong túi, đưa tiền.
- Anh ơi, em không đủ tiền thối...
- Không sao, cho em đó.
Cậu bé vui vẻ rời đi, Thế Thiệu Vũ cầm cây bông lên, đưa qua cho cô.
- Tặng em.
- Tôi không phải bạn gái anh!
Nói xong, cô liền cắn răng vứt mạnh hoa xuống đất. Hắn đang xem cô là cái gì? Đồ chơi sao? Cô không phải bạn gái hắn, mà là Vũ Giai Mạn! Hắn không hiểu hay là cố tình không hiểu? Muốn trêu đùa cô đến chết sao?
- Vậy thì khiến em trở thành bạn gái của tôi!
Ngực trái dấy lên một trận điên cuồng giằng xé, đôi đồng tử hắn trầm đục đen láy, khiến người đối diện có cảm giác thật áp bức. Lời vừa thốt ra, bờ môi bạc mỏng chuẩn xác áp lên môi Giai Hân cùng với vĩ độ thập phần nóng bỏng.
Giai Hân thở dốc, mồ hôi trì trệ. Nằm trên tấm lưng rắn chắc của người đàn ông khiến cô thật sự có cảm giác an tâm, nhưng cơn đau ở chân thì chẳng ổn chút nào. Cô cắn môi, nấc nghẹn trong cổ họng, có phải hôm nay đã quá xui xẻo rồi không?
- Giai Hân, ráng chút đi!
Ngoài câu an ủi căn bản này, hắn cũng không biết nói thế nào.
Ròng rã gần nửa tiếng sau, hai người mới tới bệnh viện gần nhất. Thế Thiệu Vũ cứng rắn cõng cô đến đại sảnh bệnh viện, nói với người bác sĩ trung niên đứng gần đó.
- Bác sĩ, sơ cứu cho cô ấy đi.
- Đợi chút.
Người bác sĩ trung niên vẫn đang chăm chú xem tài liệu, tuyệt nhiên chưa ngẩng đầu lên.
- Đợi con mẹ nó chứ đợi, khốn kiếp tôi bảo ông làm nhanh!
Một tay hắn bợ ra sau, ôm lấy bắp đùi Giai Hân. Tay còn lại níu lấy cổ áo blouse của ông ta. Hai mắt đỏ ằn, giác mạc xuất hiện vài tơ máu. Giai Hân sợ hắn giận quá mất khôn. Cô vuốt vuốt cổ hắn, lửa giận của Thế Thiệu Vũ lúc này mới vơi đi chút ít.
Ông bác sĩ cũng không dám trễ nãi, nhanh chóng kéo băng ca đến. Hắn bế cô lên băng ca, đôi con ngươi nhìn đến vết thương ở lòng bàn chân Giai Hân, sắc mặt u ám.
- Anh ở ngoài đợi, không được vào trong.
Khoảng một tiếng sau, cuộc phẫu thuật kết thúc, Giai Hân vốn đã ngủ từ lâu bởi liều lượng thuốc mê quá khổ. Chân cô bị hai mũi.
Thế Thiệu Vũ nhìn người con gái an ổn nằm trên giường bệnh lạnh ngắt, lòng hắn không rõ ngũ vị gì. Rõ ràng ban nãy còn cười nói vui vẻ trước mặt hắn, đòi hắn mua xiên que, vậy mà bây giờ nhìn xem, bờ môi cô tái nhợt, đồng tử nhắm nghiền nhưng vẫn hiện hữu rõ nếp nhăn mày bên khoé mi, hiện tượng này khiến hắn có thể chắc chắn được, giấc ngủ của cô vốn không được yên tĩnh.
Hắn ngẩn người nhìn Giai Hân đến tận ba giờ sáng. Ngực trái hỗn độn suy nghĩ, Thiệu Vũ nghĩ đến việc nếu cô biết hắn chính là người đàn ông lạ mặt đó thì sao? Nếu cô biết hắn là người cướp mất lần đầu của cô thì sao?
- Anh...
Giai Hân đau đớn nhăn mày, lòng bàn chân truyền đến cơn đau cuồng dại. Trong tâm trí, cô chỉ nhớ mang máng hắn đã đưa cô bệnh viện, sau đó cô liền chìm vào bất tỉnh nhân sự.
- Có tôi, còn đau lắm không?
Hắn bật phắt người dậy, dang tay ôm người con gái e lệ vào lòng, tựa hồ bao bọc cả thân hình mảnh khảnh của cô trong ngực chính mình.
- Còn, đau... nhiều lắm!
- Ừ.
Hắn gật đầu, tâm trạng không khá hơn là bao.
- Mấy giờ rồi?
Cô mơ màng hỏi, khoé môi trắng nhợt khẽ mấp máy.
- Ba giờ sáng.
Hắn nhẹ nhàng đáp.
- Tôi muốn về nhà...
- Chân vậy mà về? Em bị gì thế?
Thế Thiệu Vũ nhíu mày, thanh âm có hơi cao.
Cuối cùng, dưới sự ương bướng của cô, hắn buộc phải đưa cô về. Về tới dinh thự Vũ Gia, Giai Hân cà nhắc ra khỏi xe, vẫy vẫy tay với hắn.
- Tôi vào nhà đây.
- Ừm, số tôi có lưu vào điện thoại em rồi đó. Có gì cần thì gọi cho tôi!
*
Sáng hôm sau, Giai Hân vẫn phải đi học bình thường. Cô được biết, Vũ Giai Mạn và cha đã qua London để bàn bạc hợp đồng gì đó.
Vừa xuống tới đại sảnh, người đầu tiên xuất hiện trước tầm nhìn cô là hắn. Vẫn là dáng vẻ cợt nhả, tuỳ tiện như vậy.
- Ăn sáng chưa? Chân còn đau không?
Thấy cô đang đi đến, hắn trịnh trọng tra hỏi.
- Chưa ăn, chân cũng đỡ chút rồi.
Cô cũng không giấu diếm, trực tiếp nói thẳng.
- Tưởng phải cõng em đến trường chứ...
Hắn bỡn cợt, khoé môi bạc mỏng khẽ nhếch lên.
Thế Thiệu Vũ đưa cô đến một nhà hàng truyền thống. Tất cả món ăn ở đây đều được chế biến bởi các tay đầu bếp nổi tiếng. Hương vị vừa phải, không quá cay cũng không quá nồng. Đặc biệt là cách trang trí, tô điểm cho các món ăn vô cùng đẹp mắt. Dù vậy, vẫn không thể kích thích được khẩu vị của Giai Hân, cô chán nản nhìn đống đồ ăn trước mặt.
- Ăn đi.
Thấy cô vẫn còn đang phân vân, Thế Thiệu Vũ thật sự mất kiên nhẫn.
- Dở quá...
Cô lắc đầu nguầy nguậy, mè nheo.
- Em thì cái gì mà chả dở, như con nít ấy! Chỉ có mấy thứ đồ dầu mỡ có hại có sức khỏe mới ngon thôi đúng không?
Giai Hân bị hắn nói trúng tim đen, có chút ngượng. Quả thật cô chỉ thích những món đồ ăn vặt ở vỉa hè, biết là không tốt nhưng bao tử lại chẳng nghe lời...
- Mau ăn đi, trễ giờ học đó.
Hắn không kiềm lòng, thúc giục. Tiếp tục gấp thêm đồ ăn vào bát cô.
- Tôi không ăn đâu!
Giai Hân lắc đầu, cuống họng trào lên một trận chua nghén. Sơn hào hải vị ngay trước mắt nhưng cô chẳng có lấy một tia hứng thú.
- Không ăn thì hôn một cái, đỡ phải vòng vo tam quốc!
Hắn lạnh nhạt nói, sắc mặt không đổi.
Quả nhiên, hắn vừa lên tiếng, Giai Hân đã bị dọa cho chết đứng, vô tri vô giác, hai gò má cô nóng bừng, ngực trái đập rộn ràng. Ngay tức khắc, cô cấp bách ăn thật nhanh, dạ dày hoạt động triền miên.
Tối đó, hắn cũng đến trường đón cô. Sự trầm bổng trong lồng ngực cô rốt cuộc cũng bị rung động.
- Muốn đi đâu chơi không?
Hắn vừa lái xe, vừa hạ giọng.
- Không biết nữa, hay là đi dạo thôi...
- Ừm.
Xe của hắn dừng tại quảng trường, hai người đi xuống. Quảng trường gần biển, gió lộng thổi qua rất chân thật. Hôm nay vốn đông người hơn ngày thường, cô có chút ngờ vực.
Cô ngồi trên bệ đá, vừa tiện có thể ngắm biển cũng như dãy núi nguy nga trước mặt. Mùi vị mằn mặn nhanh chóng xộc vào tận mũi, vô cùng dễ chịu. Thế Thiệu Vũ nói hắn đi mua đồ, năm phút nữa sẽ quay lại.
Cô ngồi suy tư hồi lâu, cảm giác quan hệ giữa chính mình và hắn đã đi xa quá mức. Cô lưỡng lự, lưỡng lự đến ngõ cụt. Cô sợ, sợ một ngày nào đó cô sẽ phát sinh ra loại tình cảm không đứng đắn với hắn. Mà cô, chỉ e là tự mình đa tình.
Rồi bỗng trong phút chốc ấy, cô mới ngộ tỉnh. Nếu cô trót "yêu" phải hắn thì cô đã quá rẻ rúng rồi, Vũ Giai Mạn dù gì vẫn là chị gái của cô, cùng chung dòng máu huyết thống với cô. Và cô đã từng thất tiếc, cô hoàn toàn không xứng với hắn, một chút nào.
Nhưng, Giai Hân vĩnh viễn không biết được, hắn chính là người đàn ông lạ mặt hôm đó.
Gần năm phút sau, hắn quay lại, trên tay cầm thêm một chiếc túi ni lông to.
- Cái gì thế..?
Giai Hân nheo mi, nghi hoặc.
- Trà sữa! Nè, của em một li.
Hắn đưa cho cô một cốc trà sữa, kèm theo đó là cây ống hút. Thế Thiệu Vũ cũng ngồi lên bệ đá.
Cắm ống hút vào, một ngụm trà sữa trào lên, hương vị rất vừa phải, kết hợp cùng với trân châu đen ngọt ngọt thanh dịu.
- Ngon không?
Hắn đột nhiên hỏi, nhàn nhạt cười.
- Ngon lắm!
Cô gật đầu. Trà sữa mỗi nơi mỗi vị, nhưng nơi hắn mua quả thực ngon hơn so với những loại cô từng thử.
- Biết hôm nay là ngày gì không?
Hắn nhích khoé miệng, mi tâm buông lỏng.
- Không biết nữa.
- Lễ tình nhân!
Thì ra là vậy, chẳng trách hôm nay quảng trường trở nên đông đúc hơn so với ngày thường. Nhưng mà, hắn hỏi cô như vậy là có ý gì?
- Đáng lẽ ra hôm nay anh phải ở cùng với Vũ Giai Mạn đúng không? Do chị ta đi rồi nên mới tìm đến tôi...
Cô cười khổ, cô cũng chẳng ngốc đến mức mà không phát giác được mùi vị bất thường. Người yêu hắn đi, hắn cô đơn nên mới tự giác tìm đến cô.
- Em thôi nói mấy thứ khùng điên ấy đi! Tìm đến cái gì, có tin tôi...
Lời cô vừa thốt ra căn bản đã kích thích máu nóng trong người hắn, sống lưng hắn cứng đờ. Hắn quăng phắt cốc trà sữa xuống bãi cát, đôi tay vạm vỡ níu lấy vai cô cầm cập, cơ hồ muốn ép cô nhìn thẳng vào đôi con ngươi đó.
- Tin tin cái gì, anh chỉ giỏi ức hiếp người khác. Tự nhiên xuất hiện trong cuộc sống của tôi chi vậy?!
Giai Hân đã bị chọc giận, trực tiếp cắt ngang lời hắn. Cô muốn mọi việc trở về vị trí cũ, cứ xem như giữa hai người họ chưa từng gặp nhau, chưa từng tiếp xúc với nhau, vậy chẳng phải sẽ tốt hơn sao?
- Ừ, xin lỗi được chưa? Đúng là tôi thích bắt nạt em, nhưng tôi không có tiếp cận em đâu. Cứ thả lỏng đi.
Lòng hắn buông xuống, khàn giọng nói với Giai Hân.
Cô im lặng, không nói tiếng nào, bầu không khí nhất thời có chút ngột ngạt. Mặc dù vậy, cô vẫn có thể nhận định được, hơi thở nam tính của hắn trong màn đêm cực kì nặng nhọc cùng gấp gáp.
- Nói chuyện với tôi?
Im lặng.
- Đừng giận dỗi nữa, lớn rồi chứ không phải con nít!
Vẫn im lặng.
- Muốn ăn xiên que không? Thích cái gì?
Hoàn toàn im lặng.
Hắn thở dài thườn thượt, cô gái này quá mức cứng đầu, hắn chưa từng gặp ai như cô. Thậm chí, hắn đã nhượng bộ rất nhiều lần nhưng cô vẫn mảy may không quan tâm đến. Nếu là người khác, hắn có lẽ đã đá ra xa tầm nhìn của bản thân rồi...
- Anh ơi, chị gái giận rồi kìa. Mua hoa tặng chị ý đi.
Một cậu bé đi đến, cười tươi nhìn bọn họ. Trên tay là một rổ bông hồng đỏ đẹp mắt, được gói bên trong giấy bóng.
- Ừ, em lấy cho anh đi!
Cậu bé lấy ra một cây bông, Thế Thiệu Vũ rút bóp trong túi, đưa tiền.
- Anh ơi, em không đủ tiền thối...
- Không sao, cho em đó.
Cậu bé vui vẻ rời đi, Thế Thiệu Vũ cầm cây bông lên, đưa qua cho cô.
- Tặng em.
- Tôi không phải bạn gái anh!
Nói xong, cô liền cắn răng vứt mạnh hoa xuống đất. Hắn đang xem cô là cái gì? Đồ chơi sao? Cô không phải bạn gái hắn, mà là Vũ Giai Mạn! Hắn không hiểu hay là cố tình không hiểu? Muốn trêu đùa cô đến chết sao?
- Vậy thì khiến em trở thành bạn gái của tôi!
Ngực trái dấy lên một trận điên cuồng giằng xé, đôi đồng tử hắn trầm đục đen láy, khiến người đối diện có cảm giác thật áp bức. Lời vừa thốt ra, bờ môi bạc mỏng chuẩn xác áp lên môi Giai Hân cùng với vĩ độ thập phần nóng bỏng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.