Chương 239: Hận tôi đến vậy sao?
Mỡ treo miệng mèo
23/05/2022
Nghe thấy vậy, thân hình An Sơ Tuyết cứng đờ, huyết sắc trên mặt dần tiêu tán.
“Chuyện hủy bỏ hôn ước là Tiêu Cảnh Nam đề nghị.” Ông An nói tiếp: “Ông Tiêu bảo ông ấy không ngăn được, ông ấy tỏ ý rất đáng tiếc về chuyện không thể kết thông gia với nhà họ An. Ông ấy còn bảo nếu con đổi ý, muốn cưới người khác nhà họ Tiêu, ông ấy sẽ rất vui mừng khi có cô cháu dâu này.”
Bà An trợn tròn mắt, hỏi với vẻ khó tin: “Sơ Tuyết của chúng ta tốt như vậy, thế mà Cảnh Nam lại muốn hủy bỏ hôn ước với con bé sao? Rốt cuộc cậu ta nghĩ cái gì vậy?”
“Bà nói ít đi hai câu đi.” Thấy sắc mặt An Sơ Tuyết có vẻ khó coi, ông An nói với bà An.
Bà An lầu bầu hai câu, sau đó lo lắng nhìn An Sơ Tuyết.
“Sơ Tuyết, Nhuận Trạch cũng không kém Cảnh Nam, vả lại cậu ta cũng luôn có ý đó với con, chi bằng con…” Ông An khuyên.
Nhưng ông ta còn chưa nói xong, đã bị An Sơ Tuyết cười gượng ngắt lời: “Bố, hôn ước của con và anh Cảnh Nam đã truyền ra ngoài hai năm rồi, kết quả con và anh ấy hủy bỏ hôn ước, con gả cho anh Nhuận Trạch, bố cảm thấy người khác sẽ nghĩ về con như thế nào?”
“Đồn nhảm vớ vẩn thôi mà, qua một thời gian là hết, con để ý đến lời nói của người khác như vậy từ lúc nào thế?” Ông An nói.
Ánh mắt An Sơ Tuyết lóe lên, cô ta cắn môi nói: “Đám ông ngoại đã lên đường rồi, bố và mẹ cũng mau đi đi, nếu người nhà chúng ta đều không có mặt, chắc ông ngoại sẽ không vui.”
“Nhắc đến ông ngoại con, mẹ lại tức!” Bà An oán hận: “Cưới một cô gái làm vợ, mẹ thật sự không hiểu…”
An Sơ Tuyết đang lo lắng rối bời, cô ta miễn cưỡng nở nụ cười ngắt lời bà ta: “Giờ không còn sớm nữa, mẹ với bố mau qua đó đi. Con còn có chút việc, lát nữa con sang.”
“Thế con đi đường cẩn thận.” Ông An ôm bà An đang cằn nhằn rời đi.
An Sơ Tuyết nhìn hai vợ chồng đi vào thang máy, ý cười trên khuôn mặt đã biến mất hoàn toàn. Cô ta lấy điện thoại ra, gọi cho luật sư hợp tác bên phía sở luật sư Khải Hàng.
“Chào anh, tôi là An Sơ Tuyết.” An Sơ Tuyết trò chuyện một lúc với người ở đầu dây bên kia, rồi mới hỏi: “Tôi muốn hỏi một chút, hiện tại có tiện khởi tố không?”
Bên kia nói: “Được, nếu cô vội, thì bây giờ tôi sẽ đâm đơn kiện với bên tòa án, kết quả phán quyết sẽ có nhanh thôi.”
“Là thế này.” An Sơ Tuyết dịu dàng nói: “Tôi cũng không muốn để Mặc Tinh bị bắt với tội danh gϊếŧ người không thành, nếu sau khi tôi kiện cô ta, cô ta xin lỗi tôi, thì tôi đồng ý hủy bỏ đơn kiện.”
Đầu dây bên kia im lặng một lát, mới hỏi: “Ý của cô An là, cô muốn nhanh chóng khởi tố, nhưng không hy vọng kết quả phán quyết được đưa ra quá nhanh?”
An Sơ Tuyết ừ một tiếng, nhẹ nhàng hỏi: “Có được không?”
Nhận được lời đáp ứng của bên kia, cô ta mới cảm ơn đối phương, sau đó cúp điện thoại.
Khoảng thời gian từ khi khởi kiện đến khi có kết quả phán quyết, chắc chắn anh Cảnh Nam sẽ tới tìm cô ta, cô ta tin rằng cô ta có thể có được một kết quả đàm phán vừa ý.
Buổi tối Mặc Tinh chưa ăn cơm, đến khoảng rạng sáng thì cô đói quá không chịu được, thế là cô liền mặc áo ngủ đi xuống tầng, tính tìm chút gì đó để ăn.
Rầm!
Trong phòng khách tối tăm chợt truyền đến một tiếng đồ vật rơi xuống đát, đồng thời truyền tới một tiếng kêu rên của đàn ông.
Mặc Tinh hơi nhíu mày, cô lùi vài bước về sau, tay cầm bình hoa hồng, bước chân nhẹ nhàng đi đến phía phát ra âm thanh.
Người đó đã chống đất thất tha thất thiểu đứng lên, ngồi lên sô pha, anh đặt hai tay lên đầu gối, trong bóng tối không nhìn rõ mặt.
Mặc Tinh mím môi, hai tay giơ bình hoa lên đỉnh đầu.
“Là tôi.”
Lúc này, giọng nói khàn khàn của Tiêu Cảnh Nam vang lên.
Trong đêm tối, ánh mắt Mặc Tinh lóe lên, nhưng cô vẫn không chút do dự đập bình hoa xuống đầu anh.
Nhưng bình hoa cũng không có đập lên người Tiêu Cảnh Nam, anh nghiêng đầu, né được bình hoa, sau đó nắm chặt cổ tay Mặc Tinh, kéo cô vào trong lòng.
Dưới tình huống không nhìn rõ cái gì, khứu giác và xúc giác của con người lập tức nhạy cảm hơn rất nhiều. Mặc Tinh bị dồn cho nằm trong lồng ngực nóng bỏng của anh, giữa khoang mũi toàn là mùi của anh, điều này khiến cho từng tế bào trên người cô đều thấy không thoải mái.
“Buông tay ra!” Cô gằn giọng quát.
Tiêu Cảnh Nam bắt được cổ tay của cô, né được bình hoa trong tay cô, sau đó ném nó xuống đất: “Biết là tôi, tại sao vẫn đập bình hoa xuống?”
“Quán tính quá lớn, không khống chế được.” Mặc Tinh thản nhiên nói.
Khi anh nói, hơi thở phả ra nóng bỏng, cơ thể cũng nóng bừng, cô cảm thấy cáu kỉnh. Cô sờ đến bàn tay đang đặt trên eo cô, dùng sức gỡ ra.
Thế nhưng cô vừa gỡ ra, còn chưa đợi cô đứng lên, anh đã xoay người, đè cô lên sô pha.
“Anh làm gì vậy?”
Đầu anh tựa lên vai Mặc Tinh, cánh môi không biết là hữu ý hay vô ý dừng trên cổ cô, làm cô nổi da gà.
Con ngươi của cô co rút, hai tay chống lên ngực anh đẩy anh ra, nhưng cô vừa đẩy ra một chút, anh lại lần nữa đè lên người cô, hai tay còn giam cầm hông của cô.
“Hận tôi như vậy sao?” Giọng Tiêu Cảnh Nam khàn khàn.
Chuyện anh nói là chuyện Mặc Tinh định cầm bình hoa đập anh.
“Đúng! Hận lắm, anh chết đi!” Mặc Tinh nghiến răng nghiến lợi, sau đó dùng sức đẩy anh ra, rồi nhanh chóng đứng lên.
Cô không thèm nhìn Tiêu Cảnh Nam đang lảo đảo té lăn trên sàn, quay đầu liền chạy lên cầu thang.
“Tôi sốt rồi.” Giọng nói bình thản của Tiêu Cảnh Nam vang lên sau lưng, tiếng nói của anh có chút thiếu sức hơn so với ngày thường.
Mặc Tinh dừng bước, quay người lại, thấy anh vẫn đang nằm trên sàn, không nhúc nhích: “Sốt? Nghiêm trọng lắm à?”
“Ừ.” Tiêu Cảnh Nam ngồi dậy khỏi mặt đất, cho dù chỉ là một động tác đơn giản như vậy, anh cũng làm hơi khó khăn.
Ở trong bóng tối một lúc lâu rồi, Mặc Tinh đã nhìn rõ mọi vật hơn nhiều. Cô nhìn thấy sắc mặt của Tiêu Cảnh Nam rất kém, hơn nữa vừa nãy cô dựa vào người anh, nhiệt độ trên người anh rất cao, chắc anh không lừa cô.
Cô mím môi, đi về phía anh.
Tiêu Cảnh Nam thấy cô cách anh ngày càng gần, khóe miệng nhếch ra một độ cong nho nhỏ.
Mặc Tinh đi đến trước người anh, ngồi xổm xuống, dùng tay thử nhiệt độ trên trán anh, sau đó khi anh mở miệng định nói gì đó, cô bất ngờ đưa tay ra, cởi cúc áo của anh.
Ánh trăng xuyên qua ô cửa sổ chiếu vào trong phòng, chiếu lên xương quai xanh tinh xảo gợi cảm của Tiêu Cảnh Nam và ngón tay chuyển động cực nhanh của Mặc Tinh, ánh sáng không rõ lắm, nhưng lại làm phủ lên một tầng sa mỏng lên cảnh này và lộ ra sự kiều diễm.
“Mặc Tinh…” Tiêu Cảnh Nam ngẩng đầu nhìn cô, anh bỗng đưa tay ra nắm cổ tay cô, ánh mắt sâu thẳm, nơi sâu nhất như có một ngọn lửa nhỏ đang cháy bùng.
Mặc Tinh lạnh nhạt liếc anh một cái, cô dùng sức hất tay anh ra, sau đó dứt khoát dựt vòng cổ của anh ra, rồi quay người chạy lên tầng.
Tiêu Cảnh Nam nhìn theo bóng lưng cô bỏ đi mà không hề do dự, anh cài cúc áo vào, ánh mắt xoẹt qua một tia tự giễu và cô đơn nhàn nhạt.
Mặc Tinh trở về phòng, cô cẩn thận đeo dây chuyền lên cổ, sau đó nằm lên giường.
Cô tắt đèn, nhắm mắt lại, rõ ràng cô rất mệt rất buồn ngủ, nhưng không biết là do quá đói hay do nguyên nhân khác, cô xoay đi xoay lại mãi không ngủ được.
“Chuyện hủy bỏ hôn ước là Tiêu Cảnh Nam đề nghị.” Ông An nói tiếp: “Ông Tiêu bảo ông ấy không ngăn được, ông ấy tỏ ý rất đáng tiếc về chuyện không thể kết thông gia với nhà họ An. Ông ấy còn bảo nếu con đổi ý, muốn cưới người khác nhà họ Tiêu, ông ấy sẽ rất vui mừng khi có cô cháu dâu này.”
Bà An trợn tròn mắt, hỏi với vẻ khó tin: “Sơ Tuyết của chúng ta tốt như vậy, thế mà Cảnh Nam lại muốn hủy bỏ hôn ước với con bé sao? Rốt cuộc cậu ta nghĩ cái gì vậy?”
“Bà nói ít đi hai câu đi.” Thấy sắc mặt An Sơ Tuyết có vẻ khó coi, ông An nói với bà An.
Bà An lầu bầu hai câu, sau đó lo lắng nhìn An Sơ Tuyết.
“Sơ Tuyết, Nhuận Trạch cũng không kém Cảnh Nam, vả lại cậu ta cũng luôn có ý đó với con, chi bằng con…” Ông An khuyên.
Nhưng ông ta còn chưa nói xong, đã bị An Sơ Tuyết cười gượng ngắt lời: “Bố, hôn ước của con và anh Cảnh Nam đã truyền ra ngoài hai năm rồi, kết quả con và anh ấy hủy bỏ hôn ước, con gả cho anh Nhuận Trạch, bố cảm thấy người khác sẽ nghĩ về con như thế nào?”
“Đồn nhảm vớ vẩn thôi mà, qua một thời gian là hết, con để ý đến lời nói của người khác như vậy từ lúc nào thế?” Ông An nói.
Ánh mắt An Sơ Tuyết lóe lên, cô ta cắn môi nói: “Đám ông ngoại đã lên đường rồi, bố và mẹ cũng mau đi đi, nếu người nhà chúng ta đều không có mặt, chắc ông ngoại sẽ không vui.”
“Nhắc đến ông ngoại con, mẹ lại tức!” Bà An oán hận: “Cưới một cô gái làm vợ, mẹ thật sự không hiểu…”
An Sơ Tuyết đang lo lắng rối bời, cô ta miễn cưỡng nở nụ cười ngắt lời bà ta: “Giờ không còn sớm nữa, mẹ với bố mau qua đó đi. Con còn có chút việc, lát nữa con sang.”
“Thế con đi đường cẩn thận.” Ông An ôm bà An đang cằn nhằn rời đi.
An Sơ Tuyết nhìn hai vợ chồng đi vào thang máy, ý cười trên khuôn mặt đã biến mất hoàn toàn. Cô ta lấy điện thoại ra, gọi cho luật sư hợp tác bên phía sở luật sư Khải Hàng.
“Chào anh, tôi là An Sơ Tuyết.” An Sơ Tuyết trò chuyện một lúc với người ở đầu dây bên kia, rồi mới hỏi: “Tôi muốn hỏi một chút, hiện tại có tiện khởi tố không?”
Bên kia nói: “Được, nếu cô vội, thì bây giờ tôi sẽ đâm đơn kiện với bên tòa án, kết quả phán quyết sẽ có nhanh thôi.”
“Là thế này.” An Sơ Tuyết dịu dàng nói: “Tôi cũng không muốn để Mặc Tinh bị bắt với tội danh gϊếŧ người không thành, nếu sau khi tôi kiện cô ta, cô ta xin lỗi tôi, thì tôi đồng ý hủy bỏ đơn kiện.”
Đầu dây bên kia im lặng một lát, mới hỏi: “Ý của cô An là, cô muốn nhanh chóng khởi tố, nhưng không hy vọng kết quả phán quyết được đưa ra quá nhanh?”
An Sơ Tuyết ừ một tiếng, nhẹ nhàng hỏi: “Có được không?”
Nhận được lời đáp ứng của bên kia, cô ta mới cảm ơn đối phương, sau đó cúp điện thoại.
Khoảng thời gian từ khi khởi kiện đến khi có kết quả phán quyết, chắc chắn anh Cảnh Nam sẽ tới tìm cô ta, cô ta tin rằng cô ta có thể có được một kết quả đàm phán vừa ý.
Buổi tối Mặc Tinh chưa ăn cơm, đến khoảng rạng sáng thì cô đói quá không chịu được, thế là cô liền mặc áo ngủ đi xuống tầng, tính tìm chút gì đó để ăn.
Rầm!
Trong phòng khách tối tăm chợt truyền đến một tiếng đồ vật rơi xuống đát, đồng thời truyền tới một tiếng kêu rên của đàn ông.
Mặc Tinh hơi nhíu mày, cô lùi vài bước về sau, tay cầm bình hoa hồng, bước chân nhẹ nhàng đi đến phía phát ra âm thanh.
Người đó đã chống đất thất tha thất thiểu đứng lên, ngồi lên sô pha, anh đặt hai tay lên đầu gối, trong bóng tối không nhìn rõ mặt.
Mặc Tinh mím môi, hai tay giơ bình hoa lên đỉnh đầu.
“Là tôi.”
Lúc này, giọng nói khàn khàn của Tiêu Cảnh Nam vang lên.
Trong đêm tối, ánh mắt Mặc Tinh lóe lên, nhưng cô vẫn không chút do dự đập bình hoa xuống đầu anh.
Nhưng bình hoa cũng không có đập lên người Tiêu Cảnh Nam, anh nghiêng đầu, né được bình hoa, sau đó nắm chặt cổ tay Mặc Tinh, kéo cô vào trong lòng.
Dưới tình huống không nhìn rõ cái gì, khứu giác và xúc giác của con người lập tức nhạy cảm hơn rất nhiều. Mặc Tinh bị dồn cho nằm trong lồng ngực nóng bỏng của anh, giữa khoang mũi toàn là mùi của anh, điều này khiến cho từng tế bào trên người cô đều thấy không thoải mái.
“Buông tay ra!” Cô gằn giọng quát.
Tiêu Cảnh Nam bắt được cổ tay của cô, né được bình hoa trong tay cô, sau đó ném nó xuống đất: “Biết là tôi, tại sao vẫn đập bình hoa xuống?”
“Quán tính quá lớn, không khống chế được.” Mặc Tinh thản nhiên nói.
Khi anh nói, hơi thở phả ra nóng bỏng, cơ thể cũng nóng bừng, cô cảm thấy cáu kỉnh. Cô sờ đến bàn tay đang đặt trên eo cô, dùng sức gỡ ra.
Thế nhưng cô vừa gỡ ra, còn chưa đợi cô đứng lên, anh đã xoay người, đè cô lên sô pha.
“Anh làm gì vậy?”
Đầu anh tựa lên vai Mặc Tinh, cánh môi không biết là hữu ý hay vô ý dừng trên cổ cô, làm cô nổi da gà.
Con ngươi của cô co rút, hai tay chống lên ngực anh đẩy anh ra, nhưng cô vừa đẩy ra một chút, anh lại lần nữa đè lên người cô, hai tay còn giam cầm hông của cô.
“Hận tôi như vậy sao?” Giọng Tiêu Cảnh Nam khàn khàn.
Chuyện anh nói là chuyện Mặc Tinh định cầm bình hoa đập anh.
“Đúng! Hận lắm, anh chết đi!” Mặc Tinh nghiến răng nghiến lợi, sau đó dùng sức đẩy anh ra, rồi nhanh chóng đứng lên.
Cô không thèm nhìn Tiêu Cảnh Nam đang lảo đảo té lăn trên sàn, quay đầu liền chạy lên cầu thang.
“Tôi sốt rồi.” Giọng nói bình thản của Tiêu Cảnh Nam vang lên sau lưng, tiếng nói của anh có chút thiếu sức hơn so với ngày thường.
Mặc Tinh dừng bước, quay người lại, thấy anh vẫn đang nằm trên sàn, không nhúc nhích: “Sốt? Nghiêm trọng lắm à?”
“Ừ.” Tiêu Cảnh Nam ngồi dậy khỏi mặt đất, cho dù chỉ là một động tác đơn giản như vậy, anh cũng làm hơi khó khăn.
Ở trong bóng tối một lúc lâu rồi, Mặc Tinh đã nhìn rõ mọi vật hơn nhiều. Cô nhìn thấy sắc mặt của Tiêu Cảnh Nam rất kém, hơn nữa vừa nãy cô dựa vào người anh, nhiệt độ trên người anh rất cao, chắc anh không lừa cô.
Cô mím môi, đi về phía anh.
Tiêu Cảnh Nam thấy cô cách anh ngày càng gần, khóe miệng nhếch ra một độ cong nho nhỏ.
Mặc Tinh đi đến trước người anh, ngồi xổm xuống, dùng tay thử nhiệt độ trên trán anh, sau đó khi anh mở miệng định nói gì đó, cô bất ngờ đưa tay ra, cởi cúc áo của anh.
Ánh trăng xuyên qua ô cửa sổ chiếu vào trong phòng, chiếu lên xương quai xanh tinh xảo gợi cảm của Tiêu Cảnh Nam và ngón tay chuyển động cực nhanh của Mặc Tinh, ánh sáng không rõ lắm, nhưng lại làm phủ lên một tầng sa mỏng lên cảnh này và lộ ra sự kiều diễm.
“Mặc Tinh…” Tiêu Cảnh Nam ngẩng đầu nhìn cô, anh bỗng đưa tay ra nắm cổ tay cô, ánh mắt sâu thẳm, nơi sâu nhất như có một ngọn lửa nhỏ đang cháy bùng.
Mặc Tinh lạnh nhạt liếc anh một cái, cô dùng sức hất tay anh ra, sau đó dứt khoát dựt vòng cổ của anh ra, rồi quay người chạy lên tầng.
Tiêu Cảnh Nam nhìn theo bóng lưng cô bỏ đi mà không hề do dự, anh cài cúc áo vào, ánh mắt xoẹt qua một tia tự giễu và cô đơn nhàn nhạt.
Mặc Tinh trở về phòng, cô cẩn thận đeo dây chuyền lên cổ, sau đó nằm lên giường.
Cô tắt đèn, nhắm mắt lại, rõ ràng cô rất mệt rất buồn ngủ, nhưng không biết là do quá đói hay do nguyên nhân khác, cô xoay đi xoay lại mãi không ngủ được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.