Xin Hãy Tha Cho Tôi

Chương 238: Tại sao cô ta không xin lỗi

Mỡ treo miệng mèo

23/05/2022

An Sơ Tuyết cắn môi, cúi đầu lau nước mắt.

“Người làm sai là cô ta, tại sao cô ta không xin lỗi?” An Thiếu Sâm vốn đã bất mãn về chuyện ông Lâm cưới Tưởng Na Na, hôm nay thấy em gái năm lần bảy lượt bị bắt nạt, cơn giận xông lên tận óc.

Ông Lâm nhíu mày quát anh ta một tiếng, sắc mặt không dễ nhìn.

Thấy vậy, An Thiếu Sâm càng giận hơn, cơn giận lan ra khắp tứ chi bách hải, cơ hồ sắp bức anh ta phát điên rồi: “Hôm nay trước mặt bao nhiêu người, cô ta ngang nhiên cười nhạo chân của Sơ Tuyết, nói lời thô tục, thậm chí còn ra tay với em ấy!”

“Ông ngoại, một người phụ nữ không có giáo dục, tác phong phóng đãng như thế, tại sao ông lại muốn cưới cô ta? Ông có biết rằng chuyện ông cưới cô ta, đã khiến nhà họ Lâm và nhà họ An bọn cháu trở thành trò cười rồi không hả? Ông…”

Bốp!

Ông Lâm tát An Thiếu Sâm một cái, sau đó tức giận quát: “Im mồm! Cô ấy có nói như vậy đi chăng nữa thì cô ấy cũng là bà ngoại trên danh nghĩa của cháu!”

Tưởng Na Na khoác tay ông cụ Lâm, dương dương đắc ý dựa vào người ông ta: “Chồng là tốt nhất, xả giận cho em, em sắp bị người ta bắt nạt chết rồi!”

“Vậy mà ông lại vì loại phụ nữ này mà đánh cháu hai lần sao?” An Thiếu Sâm ôm gương mặt nóng rát, nhìn ông Lâm với ánh mắt khó tin.

Mặt ông Lâm xanh mét: “Cái gì mà loại phụ nữ này hả? Bây giờ cô ấy là bà ngoại của cháu!”

An Sơ Tuyết ngẩng đầu lên, lệ quang trong mắt sóng sánh, vành mắt đỏ bừng: “Anh đừng nói nữa, cô Tưởng mắng em hai câu… con què, cũng không có gì, em không rớt miếng thịt nào, cũng không đau. Cô ấy muốn gọi như vậy thì cứ gọi như vậy đi.”

“Anh thật hết chịu nổi rồi!” An Thiếu Sâm phẫn nộ hét lên một tiếng, sau đó đi nhanh đến thang máy.

An Sơ Tuyết gọi anh ta mấy tiếng, anh ta cũng không quay đầu.

“Sơ Tuyết.” Lúc nói chuyện với cô ta, ông cụ Lâm đã dịu giọng hơn: “Na Na lớn lên ở nông thôn, người ở đó đều nói chuyện không lịch sự cho lắm, gia giáo cũng nghiêm khắc như các cháu, cháu thông cảm chút nhé.”

An Sơ Tuyết cắn môi, cười khổ nói: “Ông ngoại yên tâm, cháu sẽ thông cảm, vả lại cháu còn trẻ, tố chất sức khỏe của cháu cũng được, bị cô Tưởng đạp hai cái cũng không có vấn đề gì lớn.”

“Nhưng lần sau, tốt nhất là ông hãy nhắc nhở cô Tưởng một chút, cái xe lăn này của cháu biết đổ đấy, để lúc mà cô ta đá thì dùng ít lực thôi, nếu không xe lăn đổ rồi đè lên người cô ta, không cẩn thận hại cô ta sinh non thì không tốt đâu.”

Tưởng Na Na nghe thấy vậy, cô ta vênh mặt chất vấn: “Cô đang rủa con tôi?”



“Sơ Tuyết chỉ đang nói một loại khả năng thôi, không có nói em, em đừng kích động, không tốt cho con đâu.” Ông Lâm xoa bụng cô ta rồi an ủi một câu.

Tưởng Na Na trợn trắng mắt, cô ta thấp giọng chửi một câu.

“Bây giờ Na Na mang thai, phụ nữ mang thai đều khó tính, đợi qua khoảng thời gian này là tốt thôi.” Ông Lâm động viên Tưởng Na Na xong, mới nói với An Sơ Tuyết: “Khoảng thời gian này, nếu cô ấy có làm gì thì cháu nhịn một chút.”

An Sơ Tuyết nắm chặt tay vịn xe lăn, đốt ngón tay trắng bệch vì dùng sức.

“Nếu mà thật sự không ổn, thì khoảng thời gian này cháu ít đến nhà họ Lâm thôi, để tránh xảy ra xung đột với Na Na.” Ông Lâm nghĩ một lát, sau đó đưa ra lời đề nghị.

Tưởng Na Na hất cằm, lỗ mũi vênh lên trời: “Đúng thế! Tôi thấy ngứa mắt với con què cô, sau này cô ít lắc lư trước mặt tôi thôi!”

Người nhà họ Lâm và nhà họ An đều có vẻ mặt khó coi, nhưng nhà họ Lâm gia giáo nghiêm khắc, nhất là mặt thái độ với trưởng bối, gần như là giáo dục theo lập pháp cổ đại.

Vì thế nên cho dù trong lòng bọn họ rất là bất mãn, nhưng cuối cùng bọn họ vẫn không nói gì.

“Cháu thấy mọi người đều đã mệt rồi, mọi người nên về nghỉ sớm đi.” An Sơ Tuyết miễn cưỡng nở nụ cười, nhẹ nhàng nói.

Nếu mà cứ tiếp tục đứng ở đây nữa thì sẽ chỉ làm cho người ngoài chê cười bọn họ mà thôi.

Ông Lâm gật đầu đồng ý, ông ta cẩn thận dìu Tưởng Na Na rời đi, những người khác thì đi theo sau ông ta.

An Sơ Tuyết không có đi về ngay cùng bọn họ, mà là di chuyển xe lăn đi vào sảnh Phú Qúy, đi đến cạnh quản lý: “Hôm nay đã làm phiền anh rồi.”

“Đây là chuyện mà tôi phải làm.” Quản lý nói.

An Sơ Tuyết mỉm cười: “Đợi dọn dẹp xong, anh dẫn mọi người đi ăn một bữa ngon, ghi vào thẻ của tôi là được.”

“Đây đều là việc nằm trong phận sự của tôi, cô An làm thế thì khách khí quá rồi.” Quản lý vội từ chối: “Nếu để cấp trên biết, thì cũng không hay.”

An Sơ Tuyết liếc mắt: “Không có gì không hay cả, hôm nay là một ngày vui, tôi mời mọi người bữa cơm là chuyện rất bình thường. Anh cũng đừng lo, lát nữa tôi sẽ gọi điện cho giám đốc Lưu nói một tiếng.”



“Vậy tôi thay mặt mọi người cảm ơn cô An.” Quản lý mỉm cười nói.

An Sơ Tuyết nói: “Mọi người đã bận rộn cả ngày trời, ăn bữa cơm cũng là điều đương nhiên. Có điều, lát nữa tôi phải về có việc, không có thời gian đi ăn cùng mọi người, thật sự là đáng tiếc.”

Hai người nói chuyện một lúc, An Sơ Tuyết mới làm như vô tình nói: “Hình như trước đó tôi nhìn thấy có người đang chụp ảnh…”

“Người mới tới, thì luôn có một hai người không biết quy tắc.” Quản lý nói: “Lát nữa tôi sẽ bảo bọn họ xóa hết.”

An Sơ Tuyết mỉm cười: “Mọi người đều là người trẻ tuổi, thích chụp ảnh cũng là bình thường. Chỉ là gần đây không biết hai nhà An Lâm đã đắc tội người nào, người nào lại cho phóng viên biên tập viết linh tinh rồi tung lên mạng, cho dù là một vài bức ảnh bình thường, để cho bọn họ nói thì cũng khó lọt tai.”

“Tôi hiểu, há miệng đã tung tin vịt, cải chính tin nhảm chạy gãy chân. Cô An yêu tâm, chỗ chúng tôi tuyệt đối sẽ không truyền ra ngoài những thứ không nên truyền ra.” Quản lý nói.

Đô cong nơi khóe miệng An Sơ Tuyết rộng hơn một chút: “Trước đây tôi đã nghe giám đốc Lưu nhắc đến phong cách làm việc đáng tin cậy của anh, tất nhiên là tôi yên tâm.”

Cô ta nói thêm với quản lý hai câu nữa, mới chuyển động xe lăn đi ra khỏi sảnh Phú Qúy.

Ông An, bà An vẫn đang đợi cô ta, những người khác thì đã đi từ lâu rồi. Thấy vậy, An Sơ Tuyết khẽ nhếch môi, đáy mắt xoẹt qua một tia trào phúng.

Cô ta giải quyết hậu quả cho bọn họ, nhưng lại không có một người nào đợi cô ta!

“Ngoại trừ hơi xinh ra thì người phụ nữ này thật sự là chẳng được một chỗ nào cả, cũng không biết ông ngoại con vừa ý điểm nào của cô ta nữa!” Bà An căm giận nói: “Con xem, vì người phụ nữ này, trên mạng đã viết chúng ta thành cái dạng gì rồi!”

An Sơ Tuyết quay đầu nhìn về phía sảnh Phú Qúy, cô ta mệt mỏi nói: “Mẹ, chẳng phải con đã bảo mẹ là tai vách mạch rừng, có chuyện gì thì về nhà rồi nói sau mà?”

“Một đám nhân viên phục vụ thôi mà, bọn họ dám nói gì ra ngoài chứ?” Bà An không cho là vậy: “Mẹ thấy con yêu tinh này cưới ông ngoại con, cô ta chẳng có thật lòng gì đâu! Cái thai trong bụng cô ta, có khi là dã chủng của ai cơ!”

An Sơ Tuyết khẽ nhíu mày: “Mẹ.”

“Được rồi, mẹ biết rồi, không nói nữa không nói nữa!” Bà An sốt ruột nói: “Sơ Tuyết, bình thường con là người có chủ ý nhất, con nghĩ xem phải khuyên ông ngoại con thế nào đi! Loại phụ nữ này, tuyệt đối không thể để cô ta ở lại nhà họ Lâm, nếu không thì không biết sau này còn ăn ra bao nhiêu con thiêu thân nữa!”

An Sơ Tuyết thờ ơ trả lời qua loa hai câu, gương mặt có vẻ mệt mỏi và phiền chán.

“Đúng rồi, Sơ Tuyết.” Ông An vẫn im lặng bỗng nói: “Một tiếng trước, ông Tiêu đã gọi điện nói chuyện với bố, nói là muốn hủy bỏ hôn ước với con.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xin Hãy Tha Cho Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook