Xin Lỗi Bởi Tôi Là Ác Quỷ Của Đời Em

Chương 19

Caytungdai

04/03/2014

- M nghĩ sao hả?- Tinh lên tiếng

- Chả nghĩ sao cả, chúng mày bày kế hết rồi còn đâu, nếu tao không chịu nghe theo thì thể nào cũng bị cả lũ chúng mày hội đồng thôi- Linh Hương lên tiếng

Nhi có vẻ lấy lại được phong độ, rất nhanh chóng cốc đầu Linh Hương một cái rõ đau, miệng nói:

- Thế thì còn chờ gì nữa mà không gọi cho thằng cha dấy đi. Các bà các chị ở đây sẽ tư vấn cho mày cách nói mà không bị hắn nghi ngờ nữa chứ.

Linh Hương bĩu môi:

- Chúng mày thì làm được cái trò chống gì mà lên mặt

- Thôi nào, Linh Hương, mày màu gọi điện đi rồi chúng ta nghĩ cách tiếp theo, bây giờ không phải là lúc để ngại đâu nha mày.

Linh Hương thở dài. Sao mà không ngại chứ, cô nhớ lúc Cao Thiên Hựu thở ra cái câu ấy, cô đã cười khinh vào mặt hắn, bây giờ gọi điện cho hắn, chẳng khác nào cô khinh chính mình. Mấy con bạn này chả nghĩ cho cô gì cả. Nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, cô cũng là con người có đức hi sinh, thà rằng bị tên cao Thiên Hựu ấy cười khinh một lần còn hơn là mang họa về sau. Cô hít một hơi để lấy can đảm, ấn nút gọi đi.

“A lô”

- Ừm, à. Cao tổng phải không

Cao Thiên Hựu ở đầu bên kia đương nhiên rõ là ai đang gọi cho mình, anh mỉm cười thỏa mãn. Xưa nay, chuyện anh tiên liệu luôn đúng. Dùng cuộc trao đổi này để đổi lấy bình yên trong cuộc sống, anh tin sớm muộn gì cô cũng sẽ gọi cho anh. Nhưng quả thật anh không nghĩ rằng cô sẽ gọi cho mình sớm như vậy, anh cứ nghĩ rằng mình phải làm một số hành động nữa thì cô mới chấp nhận chịu thua, bởi lúc anh nói ra lời đề nghị đó, khuôn mặt và lời nói của cô cho anh biết rằng, cô chắc chắn không chịu thỏa hiệp.

- Cô Linh Hương, phải là tôi.

“anh, chúng ta… anh còn nhớ cuộc trao đổi mà anh hẹn tôi không?”- đầu dây bên kia ngập ngừng

Thiên Hựu cười thầm. Đã chấp nhận cuộc chơi rồi, cần gì phải ấp úng như vậy, đây đâu phải là một chuyện gì đáng xấu hổ đâu. Nhưng rồi nghĩ lại, có lẽ chuyện này với anh thực sự bình thường, nhưng với một cô gái như Linh HƯơng, điều này quả thật hơi khó xử.

- Tôi đương nhiên nhớ, nhưng không nghĩ là cô sẽ đề cập với tôi sớm như vậy đâu

“Tôi… tôi chấp nhận đề nghị của anh”

- Tôi có thể tin được không vậy, mới hôm trước cô còn khinh bỉ tôi mà bảo tôi là sở khanh, tôi cứ nghĩ rằng cô sẽ tiếp tục cùng bạn cô đối mặt với những sóng gió mới chứ- Thiên Hựu hỏi vặn.

“anh… à không, Cao tổng… anh biết mà, người như chúng tôi rất sợ vướng vào rắc rối. Dù sao cuộc sống của tôi trước nay vốn rất yên bình, tôi không muốn nó bị đảo lộn. Tính tình của tôi thì không thể kiên nhẫn được, nên tôi nghĩ trò chơi này nên kết thúc…. À, à, với lại tôi cũng cho rằng, ở thời đại này, chuyện ấy không có gì to tát lắm… Trao đổi thì trao đổi thôi”

Thiên Hựu cười rất to “hahahaha”. Thật không ngờ cô gái này có thể nói ra những lời này.

Linh Hương nghe tiếng cười của đầu dây ben kia thì như tỉnh ngộ. Cô quay sang nhìn Tinh, rồi nhìn Nhi. Mấy con tiểu cẩu, chúng mày giỏi, dám chơi tao. Thở dài, chỉ vì cô cảm thấy không biết nói gì, nên cứ được con nào mớm lời là dùng ngay, ai dè chúng nó đểu giả như thế này thì cô không chịu được. Ôi, cô than thầm, thanh danh của tôi, hình tượng phụ nữ mẫu mực của tôi nay còn đâu.

Linh Hương nhanh chóng thông báo với đầu dây bên kia rằng cô sẽ nhắn tin cho hắn rồi tắt máy. Ngu gì mà nói tiếp. Thế rồi cô quay sang nhìn lũ bạn:

- Tao éo đỡ được chúng mày luôn. Chúng mày mớm những câu ngu như con milu thế hả. Dù sao cũng nên giữ hình tượng cho tao chứ.

Tinh cười:

- Hình tượng rau sạch của mày đã mất ngay sau khi mày nhận lời với thằng Cao đó rồi con ạ. Thà rằng cứ nói như vậy để cho nó thấy mày cũng là đứa con gái dễ dãi, sau này sẽ không thèm mày nữa. Dứt khoát như vậy có phải tốt không?

Linh quay ra nhìn Tinh ánh mắt thán phục:

- Vậy mà tao cứ nghĩ mày đang troll con HƯơng, hóa ra đã tính trước như vậy à?

- Ừ, bọn đàn ông bây giờ thích chăn những đứa con gái thuần khiết thánh thiện, hoặc ngu ngu. Mà mày thấy tiêu chuẩn ấy thì quá là chuẩn với con Hương nhà mình. Tốt nhất là nên để thằng Cao đấy thay đổi suy nghĩ, như vậy sau này con Hương mới mong không phải gặp lại nó trên giường- Tinh đắc ý đáp- sở thích của những thằng như Cao Thiên Hựu tao rõ lắm, các đàn chị nói với tao nhiều rồi.

Linh Hương bỗng nổi khùng:

- Bệnh hả con, giường chiếu cái đầu nhà mày ý. Với lại mày nghĩ tao thế nào mà bảo tao thuần khiết thánh thiện hả. Nói thật chứ tao nghĩ trên đời này gái thuần khiết chả còn mấy nàng đâu, mà nếu có thì tao tin cũng chỉ là giả nai thôi.

- Ừ, thì tao đâu bảo mày thuần khiết thánh thiện. Mày là loại thứ hai, ngu ngu trên tình trường nên dễ bị lừa ý mà. Chứ mặt mày mà đòi làm hàng hiếm thời này thì có mà mơ- Tinh cười ha hả đáp.

Cả bọn lại được bữa cười vui vẻ, cuối cùng thì chuyện rắc rối này cũng sắp kết thúc rồi.

Sau đó Linh Hương nhắn tin cho Cao Thiên Hựu, theo lời lũ bạn thì sẽ hẹn hắn buổi tối ở khách sạn Star, bởi ở đó Tinh quen người quản lý ở đó, nhờ vả cô ấy cũng dễ dàng.

………….

8.00 pm

- Linh Hương, nhớ những gì bọn mình đã bàn bạc nhé. Bọn này ở cả bên phòng bên cạnh đợi tin mày đấy- Linh lên tiếng

Linh HƯơng không đáp, chỉ lặng lẽ gật đầu. Nói thật lúc này cô cũng rất lo lắng. Cô không biết mình có thể diễn thành công vai diễn mà không bị phát hiện hay không. Nếu có khả năng qua mắt được Cao Thiên HỰu, cô nghĩ chắc sau này sẽ chuyển sang làm diễn viên. Nhưng nếu mọi chuyện bọn bạn sắp đặt không thành, cô sợ đời mình sẽ xuống dốc thật.

Có vẻ đám bạn nhận ra nỗi lo lắng của Linh HƯơng, nên Nhi lập tức lên tiếng:

- Linh Hương, mày nên tin vào cái Tinh chứ, mày sẽ không có chuyện gì đâu. Tao nói thật đấy. Mà nếu mày không tin cái Tinh, thì phải tin tao và Linh, nếu chuyện mà bị phát hiện thì bọn tao thề sống chết phải lôi mày ra.

Linh và Tinh cùng gật đầu tán thành. Linh Hương yên tâm hơn, vỗ vai các bạn rồi tiến vào phòng chờ Cao Thiên Hựu.

Đứng ngồi không yên trong phòng, cô cứ láy điện thoại ra xem giờ, bụng thầm chửi thẳng cha Thiên Hựu kia mãi không chịu đến. Cô nghĩ kiểu này không khéo cô còn căn đúng đến tích tắc hắn bước chân vào căn phòng này nữa ấy. Thế rồi sau đó cô ngả người xuống giường, đệm êm phải biết. Haizz, giá mà ma ma cũng nâng cáp cho mình cái đệm như này thì tốt. Lát sau, cô mở điện thoại xem đồng hồ: 8.15pm. Cái thằng cha Cao Thiên Hựu này mệt thật đấy, đến thì rõ là muộn, hắn làm mình đợi lâu như vậy mà không thấy ngượng à, ai đời lại để đàn bà con gái đợi mình. Thế rồi cô bất giác bật cười, tự nhủ không hiểu mình đang mong chờ cái gì vậy, cứ mong hắn đến như là đêm tân hôn không bằng, “Linh Hương ơi là Linh Hương, mày biến thái thật rồi”

Cạch, Thiên Hựu mở cửa và nhìn thấy một cảnh tượng khá lạ, thật ra không phải là anh chưa nhìn thấy, nhưng quả thật với Linh Hương thì kì lạ. Anh không nghĩ cô có thể có biểu hiện vui vẻ như thế kia. Quả thật nụ cười mà các cô gái dành cho anh mỗi khi anh xuất hiện anh đều thấy, phần nhiều là lả lơi mời mọc, còn đối với Thái Y Lâm, thì đó là nụ cười hạnh phúc sung sướng. Họ chờ đợi anh đều cam tâm tình nguyện, còn cô ta rõ ràng là bị ép, sao lại có thứ tâm tình vui vẻ như thế nhỉ. Anh ho khan để cho Linh Hương biết đến sự xuất hiện của mình, thì lập tức thấy nụ cười trên môi cô tắt ngấm, thay vào đó là khuôn mặt xám ngoét. Anh hơi thất vọng, mặc dù biết trước nụ cười đó không phải là dành cho mình, nhưng khi thấy nó biến mất nhanh như vậy, lại cảm thấy hơi bực.

Linh Hương nhìn thấy Cao Thiên Hựu thì lập tức đứng bật dậy,ấp úng:

- Cao tổng, tôi… tôi… tôi chỉ đang xem giờ.



Nói xong câu này, cô mới thấy mình thốn không tả được. Việc gì mà phải đi khai báo việc mình làm với hắn, lại còn trưng cho hắn xem cái bộ mặt sợ sệt của mình nữa chứ. Nhớ lại lời cảnh báo của Tinh, cô lại tự nhắc nhở bản thân, không được cho hắn thấy cái biểu hiện ngại ngùng này, bởi nếu thế hắn sẽ có hứng thú với mình. Thế là Linh HƯơng mặt lạnh tanh, nhìn thẳng vào Cao Thiên Hựu:

- Mời vào!

Thiên Hựu như không tin vào mắt mình, anh chẳng thể nghĩ cô ta lại có thể phát ngôn ra hai cái câu chẳng ra đâu vào đâu như vậy. Lần đầu tiên thì chắc do sợ hãi nên nói mớ, nhưng lần thứ hai khuôn mặt cô ta khá là bình tĩnh, làm sao lại nói ra cái câu điên rồ ấy. Anh cũng mặt lạnh tanh, nhìn Linh Hương rồi tiến thẳng vào chiếc giường, nằm phịch xuống rồi quay sang nói với Linh Hương:

- Tôi đói!

Đói thì kệ bố nhà anh, nói câu liên quan kinh. Khách sạn chứ có phải nhà riêng đâu mà chờ tôi nấu ăn cho. Không biết đường tự đi mà gọi đồ ăn à. Thế nhưng Linh Hương chợt nhớ ra khoản ăn uống cũng có trong kế hoạch, thế nên cô ngọt giọng:

- Tôi biết ngay. Cao tổng bận rộn như vậy, đói là phải, tôi đã gọi sẵn đồ ăn rồi. Họ chắc cũng chuẩn bị mang lên

Thình lình, Cao Thiên Hựu kéo tay Linh Hương, khiến cô mất đà mà ngã xuống giường, hắn nhanh chóng đè nằm trên cô, ánh mắt rất chi là giống sắc lang. “Sợ chưa, cái bản chất của cô tôi rõ lắm rồi, để xem cô còn thể hiện cái mặt lạnh ấy với tôi được bao lâu nữa”

Linh Hương bị Thiên Hựu kéo xuống thì hết hồn, suýt nữa không làm chủ được mà hét lên. Hắn nhìn cô bằng ánh mắt rất chi là dâm dê đê tiện, cô chỉ muốn ngay lập tức cầm cái dép ốp hẳn vào mặt hắn thôi. Thế nhưng cô lại nghĩ, nếu mình có biểu hiện sợ sệt kiểu gái ngoan chắc chắn sẽ khiến thằng cha này đắc thắng, nên cô cố gắng làm mặt lạnh hết có thể. Nhưng mà làm sao đây, mặt cô cứ đỏ bừng lên, tim thì đập thình thịch.

Thiên Hựu nhìn biểu cảm trên khuôn mặt cô thì vui sướng vô cùng. Ánh mắt cô thì toát lên vẻ bất cần nhưng không thể che giấu nỗi hoang mang, khuôn mặt thì đỏ bừng lên. “Cô ra vẻ với tôi làm sao được. Kinh nghiệm bao nhiêu năm, con nhãi như cô còn lâu mới qua mặt được tôi”. THiên Hựu được đà lại càng lần tới, vuốt ve mái tóc cô.

“Mẹ ơi, mày có thôi đi không. Bà đây đâu phải con mèo trong lòng mày. Mày vuốt tóc bà như vuốt lông thế hả. Tóc bà đã rối thì chờ, vuốt vào mắc tóc bà, rồi rụng sợi nào thì bà giết mày”- Linh Hương cứ nghĩ như vậy, nhưng mà chỉ nghĩ được chứ không làm được, biểu cảm khuôn mặt vẫn không thể thay đổi.

THiên Hựu tiếp tục trò đùa của mình, tay lồng vào trong làn tóc của LInh HƯơng, năm ngón tay thon dài của anh trở thành một cái lược thông dụng. Thế rồi cái lược ngọc ngà ấy chải từ trên đỉnh đầu Linh HƯơng, vuốt dọc xuống gần đuôi tóc. Thế nhưng, Linh HƯơng nghĩ có sai đâu, đến sát đuôi tóc thì nó mắc lại. Tình cảnh hết sức khó xử. Thiên Hựu cũng hơi ngớ ra, tình huống này anh đúng là anh chưa gặp bao giờ. Anh từng hành động như thế này không biết bao nhiêu lần, mọi lần thì đương nhiên rồi, các cô gái ngây ngất vì cử chỉ ân cần đó. Anh chẳng biết làm thế nào, nhưng rồi cũng tự nhắc mình, thôi thì đằng nào cũng phải chải cho xong. Thế là năm ngón tay ấy kéo xuống đuôi tóc, rồi “phựt, phựt, phựt”, giật mãi mà tóc nó vẫn cứ rối lại không chịu ra.

Linh HƯơng hét lên vì đau, lúc này thì quên cả ngại:

- Đồ thần kinh, tóc tôi đã mỏng rồi anh còn định giật phăng bao nhiêu sợi nữa hả.

Thiên Hựu lúc này cũng thấy hành động của mình hơi kì cục, nhưng vẫn cãi cố:

- Yên nào, cô đần thế nhỉ, phải gỡ tóc cô ra rồi tôi mới giải phóng được năm ngón ta của mình chứ.

Linh Hương nhìn Thiên Hựu, điệu bộ khinh khỉnh:

- Thiếu gia à, anh làm như vậy mà cũng đòi gỡ rối à. Chỉ làm nó rối thêm thôi. Mà anh nói tôi đần, tôi thấy anh cũng chẳng phải loại thông minh gì. Ngu hơn cả đứa đần thì gọi là gì không biết? Chải đầu mà thấy rối quá, chẳng ai lại kéo ó thật lực như anh cả, người ta chỉ việc nhất lược ra mà thôi.

Thiên Hựu nghe xong thì tỉnh người. Nhấc năm ngón tay đang ở trên tóc Linh Hương ra, rồi sau đó ngồi dậy. Linh Hương cũng ngồi dậy, hơi ngượng một tí, ai dè cái mái tóc bù xù này có ngày lại là cứu tinh của mình. Cô mỉa mai:

- Chậc chậc, tuổi thơ không có tóc là đây.

THiên Hựu bình tĩnh đáp:

- Cô tốt đẹp chắc, đàn bà mà đầu bù tóc rối.

Ực. Hắn nói làm cô cũng tháy ngại lắm, nhưng mà động chạm đến tự ái của người khác đâu phải dễ. Cô lên tiếng:

- Tóc tôi nó vốn đẹp lắm, nhưng nếu không phải có những loại vô xỉ đang yên đang lành đẩy người khác xuống giường định làm trò đồi bại thì nó đã chả ra nông nỗi này- nói rồi Linh Hương vuốt lại tóc, nhanh chóng mái tóc trở về trạng thái ban đầu.

Hai người đang không biết nói năng gì thì bỗng tiếng chuông báo, hình như có phục vụ. Linh Hương nhanh chóng ra mở cửa, cô phục vụ đi vào đẩy theo vài món ăn và chai rượu. Lúc phục vụ chuẩn bị đi ra ngoài, Linh HƯơng còn tíu tít đi theo như kiểu tiễn khách, khiến Thiên Hựu phải cười khinh. Linh HƯơng cũng nhủ thầm, cười đi cười đi, cười tức là không đề phong, lúc ấy đừng trách bà đây đấy.

- Cô uống chút rượu được không vậy- Thiên Hựu cất tiếng- ngồi ăn như vậy không vừa mắt tôi.

Linh Hương nhớ lại lời Tinh: “Nhớ là khi phục vụ vào phải tìm cách đưa chìa khóa cho chị ấy. Mà mày nhớ không được uống rượu nghe chưa, làm việc lớn nhất thiết phải tỉnh táo. Cứ để mình thằng cha đấy say thôi”. Cô đẻ ý Thiên Hựu cũng uống được kha khá, nhưng mà hắn vẫn chưa có dấu hiệu gì cả. Cô lại nghĩ nếu mình không uống thì thể nào thằng cha này cũng bắt bẻ, rồi nghi ngờ này nọ. Linh Hương nói rồi nhấp một ngụm. Lát sau, cô để ý thấy biểu hiện của Thiên Hựu không được ổn, nên nhanh chóng phi vút vào nhà vệ sinh với lý do: đi WC.

“mày nhớ kĩ, khi nhìn thấy sắc mặt thằng cha họ Cao ấy bất thường thì nhất thiết phải kiếm lý do chạy ngay vào nhà vệ sinh rồi khóa cửa lại nghe không- Tinh nói

Bất thường là thế nào, biểu hiện giống người say á- Linh Hương lên tiếng

Ừ, đại loại như vậy, nói chung biểu hiện ấy nhìn thấy rõ lắm- Tinh ậm ừ”

Linh Hương lúc chạy vào không quên mang theo điện thoại để liên lạc với tụi bạn. Lúc này, cô cũng cảm thấy mình có gì đó không ổn. Cả người bỗng dưng nóng rực lên, bứt rứt không tả được. Cô chợt à lên một tiếng, chết rồi, không phải đây là thuốc … đấy chứ. Tinh chết tiệt, thế mà không chịu nhắc cho cô sớm, cô uống một chút mà đã thế này, thì bên ngoài, tên Thiên Hựu chắc chắn ngấm thuốc vào thì kinh khủng lắm. Cô bất giác rùng mình, nếu mình không chạy vào đây nhanh thì có lẽ đời mình nát thật rồi. “nóng, nóng thật”, cô lại cảm giác đầu hơi quay quay. Bỗng dưng ở ngoài có tiếng đập cửa:

- Linh HƯơng, ra ngoài!- Thiên Hựu ra lệnh

Hãi hùng thật, giọng nói của Cao Thiên Hựu hình như hơi biến đổi, nghe cứ khàn khàn thế nào ấy. Cô cố gắng đứng vững, cố gắng nói thật chậm:

- Không được, tôi chưa xong việc( ra ngoài cái gì, ra đấy để tôi đi đời à)

Thiên Hựu ở bên ngoài đúng là còn bứt rứt gấp trăm lần Linh Hương, người anh nóng bừng bừng, có lẽ kinh nghiệm lâu năm cũng đã cho anh biết mình đang gặp phải chuyện gì. Thực sự thì anh không chịu được, giờ không muốn suy nghĩ ai đã cho thuốc vào rượu nữa, chỉ muốn nhanh chóng xua đi cảm giác này thôi. Anh đập liên tục vào cửa phòng tắm:

- Mau… lên..tôi cần….

Cô nắm thật chắc tay nắm nhà vệ sinh, hắn ta chắc còn khso chịu hơn mình bây giờ. Cô không thể mở cửa, lý trí còn lại nhắc cô điều đó. Cô nhanh chóng ấn nút gọi cho Tinh, cô nghĩ giờ mình không còn có khả năng nhắn tin cho nó nữa rồi, chỉ ấn nút gọi rồi vứt điện thoại ra một góc.

Bên ngoài, Thiên Hựu vẫn đang điên cuồng đập cửa.

Lúc sau, tiếng động ầm ĩ đó đã chấm dứt, cô nghe tiếng bên ngoài:

- Linh Hương, mở cửa, bọn tao đây. Mở cửa.

Linh Hương loạng choạng mở cửa, rồi lảo đảo ôm lấy lũ bạn, chính thức lúc này, cô không còn ý thức được gì nữa.

- Mày chọn loại gì mà mạnh vậy Tinh- NHi cất tiếng- nó như thế này rồi thì còn bàn bạc được gì

- Sao mày không nói sớm cho Linh Hương là trong ấy có thuốc- Linh lại lên tiếng

- Tao đã nhắc nó không nên uống rồi cơ mà- Tinh lên tiếng

Nhi nhìn con bạn vật vạ như thế, gắt:



- Tính con Hương nó tò mò, mày chỉ bảo thế thì nó uống là phải

Linh im lặng một lúc, rồi lên tiếng:

- Mày biết Linh Hương sẽ uống đúng không?

- Ừ, tao vừa nhắc nó vừa gợi nó chút tò mò, dù sao thì cũng phải uống một chút để Cao Thiên Hựu không nghi ngờ gì chứ. Nếu nó biết trước trong ấy có thuốc, nó sẽ chẳng dám động miệng vào. Lúc ấy thì kể cả có xong việc, Cao Thiên Hựu cũng nghi ngờ mà thôi.- Tinh đáp

Nhi nổi nóng:

- Mày điên à, nhỡ nó và Cao Thiên Hựu xảy ra chuyện thì sao Nếu nó không nhanh chóng vào nhà vệ sinh thì bọn mình ăn nói sao với nó, tao còn hứa sẽ không để chuyện gì xảy ra với nó cơ mà

- Bình tĩnh nào, tao đã tính cả rồi mà. Dù sao cũng phải đánh cược. ĐƯợc ăn cả, ngã về không. Nếu Linh Hương không uống thứ đó, thì dù chuyện xảy ra rồi hắn cũng có thể điều tra ra, lúc ấy chúng ta sẽ gặp nhiều rắc rối hơn. Nếu Linh Hương uống, nó mà quên lời nhắc nhở của tao thì chúng ta cũng đã đứng bên ngoài nghe ngóng rồi mà, có biến thì lập tức chạy vào kéo nó ra, chấp nhận mất trắng. Còn nếu nó làm chủ được, thì đâu có vấn đề gì đâu. Tao tin là sau khi nó tỉnh, tao giải thích cho nó, nó sẽ hiểu. Với lại nó chắc chỉ uống một chút thôi, tao thấy không nặng lắm đâu.- Tinh trả lời

- Mày đúng là, bước chân vào nghề người mẫu mới mấy năm mà đã có những toan tính như vậy rồi- Linh nói

Tinh thở dài:

- Có lẽ, nhưng tao thấy thay đổi như vậy là cần thiết. Cuộc sống của chúng ta bị Thiên Hựu đảo lộn như vậy, tao không thể không làm. Nhưng chúng mày yên tâm, đấy chỉ là để đối phó với những kẻ muốn hại chúng ta mà thôi. Thôi được rồi, không nói nhiều nữa, mau vào xem cái Hương thế nào, tao có cách giải quyết.

Linh HƯơng quả thật tỉnh táo hơn, ban đầu cô cũng rất giận Tinh vì đã không nói cho mình, nhưng sau đó thì nghe Tinh giải thích, rồi hai đứa kia thanh minh giùm nó nên cô không muốn tính toán nữa, dù sao thì giờ cô đã an toàn. Tóm lại vẫn phải cảm ơn cách mà Tinh nghĩ ra.

1.00am

Bốn đứa kéo nhau sang phòng của Cao Thiên Hựu. “Tạch” Tinh bạt đèn lên. Mọi người còn chưa kịp nhắc thì Tinh đã nói:

- Yên tâm, hắn chưa tỉnh được đâu.

Có lẽ không cần miêu tả, mọi người đều đoán được nó hỗn loạn đến mức nào. TInh là người bình tĩnh nhất, có lẽ sống trong nghề nhiều đã khiến nó quen thuộc. Nhi và Linh thì hơi bối rối, mặc dù lúc đưa cô gái kia vào đây, hai cô cũng nhìn thấy cảnh tượng không mấy tốt đẹp, nhưng mà giờ nhìn lại cũng vẫn ngại ngùng. Người bị động nhất chính là Linh Hương, cô vừa bất ngờ trước cảnh tượng đó vừa bất ngờ khi nhìn thấy bộ quần áo nữ vứt lăn lóc kia giống y hệt bộ đồ cô đang mặc, cô gái kai thì quả thật có gì đó hao hao giống cô, lại còn được thêm cả kiểu tóc cắt ngắn nữa. Tinh quả là cao tay, làm như thế đúng là khiến trong cơn mơ hồ tên Thiên Hựu đó sẽ tưởng nhầm cô gái đó chính là cô, hắn sẽ chẳng nghi ngờ gì nữa đâu.

Tinh nhanh chóng chụp vài bức ảnh, vừa chụp vừa giải thích với đám bạn:

- Dù sao thì cũng phải để phòng hắn phát hiện ra chúng ta thì còn có cái mà uy hiếp hắn

- Mày đúng là cao tay- Linh Hương tấm tắc khen ngợi.

Trong khi Tinh đang xem lại bức ảnh, thì Nhi lại bắt đầu:

- Lại đây, giờ mới thấy thằng cha này đẹp trai mày ạ. Được nhìn ở khoảng cách gần đúng là sướng vật vã.

Linh Hương cũng không thèm lại gần, nhìn chán rồi nhìn làm gì nữa. Bỗng dưng cô thấy nhói cái ở cô, đang định hét lên thì sực nhớ có Cao Thiên Hựu, nên cắn răng im lặng, rồi quay sang con chết tiệt bên cạnh, là Tinh. Tinh cười ha ha, nhìn nó đầy hàm ý. Linh Hương chỉ kịp phát ra câu nói trong đầu: “Điên bà nó rồi”

Tinh lại trở về dáng vẻ của một con hám trai, nhìn một lát rồi tặc lưỡi:

- Đẹp dã man

Cô gái kia cuối cùng thay đồ và đi ra khỏi phòng, bọn bạn cũng về hết, còn mỗi Linh Hương ở lại. Chúng nó chẳng nhắc cô nên làm thế nào, nên chỉ biết ngồi đực ra đấy. Lát sau, cô mới quyết định đi tắm, vừa tắm vừa nghĩ những câu nói dối hắn khiến hắn có thể tin nhất.

Sáng hôm sau, khi Thiên Hựu tỉnh giấc thì đã thấy Linh Hương đang ngồi tươm tất ở ghế, tay đang bấm bấm điện thoại. Anh lắc lắc đầu để nhớ lại ngày hôm qua, anh nhớ lúc cô ta vào nhà vệ sinh, sau đó anh cũng chạy vào gọi cô ta, nhưng gọi mãi mà không được, rồi bất ngờ anh nghe tiếng “cạch”, hình như là tiếng mở cửa. Anh lờ mờ thấy, hình như Linh Hương mở cửa thì phải. Sau đó anh và cô ta… Anh lại nhớ hình như có người đã cho thuốc vào rượu. Bất chợt nghĩ đến Linh Hương, dù sao thì cô ta cũng hẹn anh ở đây mà. Nhưng sau đó nghĩ lại, nếu cố ta thực sự làm vậy, thì tại sao vẫn uống rượu chứ, chắc chắn cô ta cũng giống anh, bị tác dụng của thuốc hành hạ. Mà nếu là cô ta thật, thì sao lại phải điên rồ cho anh uống thuốc, như vậy cả hai không phải rất có vấn đề sao. Nếu là những người đàn bà khác, anh tin là họ sẽ dùng cách này, nhưng với cô thì khác, cô ta sợ anh như vậy, cũng khinh bỉ hành động ấy như vậy, làm sao cô ta có thể. Nghĩ rồi, anh an tâm cất tiếng:

- Linh Hương

Cô giật mình, hắn gọi cô hay sao. Sao âm thanh nghe kì lạ như vậy nhỉ. Hay là đang áy náy khi đã làm chuyện đó nhỉ. Cơ mà hắn với cô là trao đổi, hắn mà áy náy thì trời sụp. Linh Hương ban đầu định giả bộ ngại ngùng ấp úng nhưng lại nghĩ, mình có mất cái gì đâu, tại sao lại phải trưng cái bộ mặt đág thương tội nghiệp ấy ra, nên quyết định không sử dụng chiêu ấy nữa. Cô giả bộ lạnh lùng, dù sao thì lạnh lùng theo quan điểm của nhiều người chính là che giấu nỗi đau.

- Tôi đợi anh tỉnh lại. Trao đổi xong rồi, từ nay tôi với anh không ai nợ ai gì nữa.

Linh Hương bước đên cửa thì Cao Thiên Hựu gọi giật lại:

- Đợi tôi đi tắm, chúng ta đi ăn.

Thiên Hựu lật chăn, giật mình nhìn thây vết máu, bỗng dưng ý nghĩ xin lỗi cô gái kia thoáng qua trong đầu, nhưng rồi anh lập tức xua đi.

Linh Hương nghe lời hắn nói thì bỗng thấy, dù sao cũng được mời ăn, tội gì không theo, cả đêm không dám ngủ, hắn phải có trách nhiệm đền bù cho mình vài món ngon chứ. Thế là cô đứng lại.

Thiên Hựu đưa Linh Hương ra xe, cùng nhau tới một quán ăn. Quán ăn này nằm ở góc khuất, cũng khá nhỏ. Linh HƯơng hơi thất vọng, cô cứ tưởng sẽ được đến quán sang trọng ngồi ăn đủ thứ chứ. Cô lắc đầu:

- Cao Thiên Hựu, tôi không nghĩ là anh sẽ đưa tôi đến đây đâu.

Cao THiên Hựu cười khểnh:

- Vậy cô nghĩ tôi sẽ đưa cô đến cửa hàng cao cấp, rồi bao cả cửa hàng để mời cô bữa sáng à, cô thấy mình xứng không? Ở đây, tôi không sợ bị người ta bắt gặp.

Linh Hương im lặng không nói, Cao Thiên Hựu nhìn như vậy lại cho rằng cô đang cảm thấy hối hạn về cuộc trao đổi kia. Nhưng anh đâu biết rằng, Linh HƯơng đang đoán rốt cuộc trong này món dắt nhất là bao nhiêu.

Quán này trông vậy mà khá đông khách, đa số toàn là những người bình dân, thảo nào tên Thiên HỰu muốn đến đây, chủ yếu là tránh phiền phức, và có lẽ thêm lý do nữa, đó là món ăn ở đây thực sự rát ngon. Linh Hương ăn không ngừng, vừa ăn vừa ghi nhớ lại con đường đến quán này, nhất định hôm nào đó phải rủ ba đứa kia đến thưởng thức mới được.

Bỗng nhiên Cao THiên Hựu lên tiếng:

- Linh HƯơng, cổ cô có vết gì vậy, hôm qua sao tôi không thấy

Hắn nói xong lại cúi xuống ăn. Linh Hương nhớ ra, vết đấy là do con cờ hó Tinh cắn. Rồi cô lại nhớ lại nụ cười đầy hàm ý của nó, đến câu nói kì cục của thằng cha này, nó ớ ra một lúc. Tinh mày giỏi, mày chỉ dựng chuyện vớ vẩn lên là chả đứa nào bằng. Cô ấp úng chẳng nói năng được gì, rồi bỗng dưng Thiên Hựu lại cất tiếng:

- Tôi không bao giờ cắn phụ nữ.

Nghĩ đến đây, Linh Hương tức ói máu, định thanh minh nhưng nghĩ có thanh minh cũng không biết thanh minh thế nào cho đúng. Cô chỉ đành ậm ừ rồi cắm cúi ăn tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xin Lỗi Bởi Tôi Là Ác Quỷ Của Đời Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook