Xin Lỗi Bởi Tôi Là Ác Quỷ Của Đời Em

Chương 20

Caytungdai

04/03/2014

Thỉnh thoảng trong bữa ăn cô vẫn ngẩng lên nhìn Cao Thiên Hựu, nhưng lại thấy hắn chỉ cắm cúi vào ăn, nên cô cũng chẳng muốn bắt chuyện gì, với lại, cô cũng muốn xem người như hắn, có thể nào cắn rứt lương tâm hay không.

-Ăn đi, cô ham ăn ham uống lắm cơ mà

Tiếng Cao Thiên Hựu làm cô giật mình. Hắn vẫn còn đang cắm cúi vào món phở bò mà hắn gọi, thế mà cũng biết cô đang nhìn hắn à. Cô cũng cúi xuống ăn, dù sao cũng nên nhanh chóng giải quyết món phở bò trước mặt, rồi biến thật nhanh để chẳng phải nhìn thấy cái bộ dạng của thằng cha trước mặt. Chẳng hiểu sao ngày trước cô lại có thời mơ mộng gặp được một chàng hoàng tử nhà giàu, đẹp trai, tính cách lạnh lùng nhỉ. Mà đúng hơn chẳng phải xa xôi gì, trước khi tiếp xúc với Cao Thiên Hựu, cô vẫn ôm mộng đẹp của thiếu nữ cơ mà. Thế nhưng khi gặp được người trong mộng như vậy, cô lại nhận ra có quá nhiều điểm không như cô tưởng tượng. Cô nhận ra những người đàn ông có tiêu chuẩn như vậy đều tuyệt đối là người lăng nhăng. Cao Thiên Hựu thực chất chưng ra cái vẻ mặt này một phần là do bản tính của hắn, một phần hắn muốn khiến người khác phái dao động. Trước mặt phụ nữ thì y như một chàng hoàng tử chính hiệu, nhưng sau lưng thì là những toan tính của một kẻ lão luyện, hắn và những người như hắn suy cho cùng cũng chỉ là kẻ coi phụ nữ là một trò đùa, và khi kết thúc trò chơi, hắn đương nhiên sẽ chẳng phải chịu thiệt thòi gì khi mà chính hắn cũng đã chán ngấy nó. Càng nghĩ cô càng cảm thấy, ra ngoài đời rồi mời biết thế nào là vỡ mộng.

Cuối cùng thì bát phở đã được cô nhanh chóng giải quyết. Cô đứng dậy định chào tên họ Cao kia một tiếng rồi về công ty. Nhưng ngay khi cô vừa đứng dậy thì hắn ngẩng mặt lên nhìn cô, nhanh chóng cất tiếng:

-Cô ra tính tiền đi!

Cô mắt tròn mắt dẹt nhìn Cao Thiên Hựu. Những tưởng bữa này hắn mời cô, đâu ai ngờ cái loại như hắn chỉ là trước mặt người lạ thì tỏ vẻ hào phóng thôi, chứ chung quy lại chính là một thằng keo kiệt hạng nhất. Cô hắng giọng:

-Nếu Cao tổng đến bát phở bò còn không đủ tiền trả thì tốt nhất đừng mời người khác đi ăn, như vậy quả thực mất mặt lắm.

Mọi người xung quanh quay sang chăm chú nhìn Cao Thiên Hựu. Linh Hương cười thầm, thằng cha này sợ mất mặt lắm cơ mà, thể nào cũng đang chửi thầm cho xem.

Cao Thiên Hựu vẫn thản nhiên vượt qua được những ánh mắt hiếu kì lẫn khinh bỉ của mọi người, anh nhẹ nhàng vẫy tay phục vụ, mỉm cười:

-Phục vụ, cô gái này muốn tính tiền!

Linh Hương há hốc, thực khách cũng há hốc. Chẳng ai nghĩ rằng một người đàn ông ăn mặc lịch sự như anh, mời phụ nữ ăn bát phở bò mà bắt phụ nữ trả tiền. Đúng là chuyện khó tin. Linh Hương cũng không tin được, cô cứ đơ ra như khúc gỗ, đến khi phục vụ nhắc tính tiền thì cô mới nhận ra, Cao Thiên Hựu đã đẩy ghế ra ngoài từ lúc nào. Linh Hương đành rứt ruột trả tiền hai bát phở, ra đến cửa lại đập ngay vào mắt con xe Rolls Royce của Cao Thiên Hựu, Linh Hương lại càng bực mình. Tinh đã từng nói với cô chiếc xe Rolls Royce ấy đáng giá hơn hai mươi tỉ, vậy mà thằng cha ngồi trong xe ấy, đến cả bát phở còn tính toán với cô. Thật là kinh khủng! Cô tự nhủ, cũng may là giấc mơ cổ tích đã sớm được cô dập tắt, nếu không có ngày cô lấy hắn về, thì chỉ có làm ô sin cho hắn chứ hưởng thụ cái gì.

-Lên xe mau, tôi còn tới công ty

Linh Hương tiến gần đến cái xe, đạp vào cửa mấy phát, mặc kệ ánh mắt hằn học của Cao Thiên Hựu:

-Cao tổng cứ về Tân Thụy đi, tôi đâu phải là nhân viên của anh mà đi cùng anh chứ.

-Cô không nhớ Trần tổng giao trách nhiệm cho cô đại diện Bình Thái hợp tác với Tân Thụy à. Tôi đã nói với Trần tổng rằng có một số chuyện cần bàn, nên hẹn cô đến công ty

Đúng là loại cáo già. Hơn ai hết hắn phải rõ cô đang ở đâu chứ, thế mà bày đặt kiếm cớ không biết ngượng. Cô hậm hực lên xe, nhưng vẫn không quên hỏi hắn:

-Cao tổng này, tôi vẫn không thể nào hiểu ra, anh vốn ghét bị người khác làm cho mất thể diện. Vậy mà hôm nay có mấy chục ngàn cũng không chịu bỏ là sao?

Cao Thiên Hựu im lặng.

Linh Hương cũng ngán ngẩm, rồi lại quay sang hỏi:

-Cao Thiên Hựu, anh không muốn tạo scandal cơ mà. Tôi ngồi trên xe anh đến Tân Thụy có được không vậy.

Thiên Hựu bất chợt quay sang nhìn Linh Hương, cô ta dám gọi cả tên họ của anh. Anh nhìn cô, lắc đầu, rồi bắt đầu lái xe.

-Ở quán ăn ấy, chẳng có ai biết tôi là ai. Tôi không nhất thiết phải thể hiện, với lại cô cũng đâu giống phụ nữ, thế nên tính toán với cô một chút cũng không sao.

Nói rồi, Thiên Hựu dừng một lúc, rồi tiếp tục:

-À, mà lát gần đến công ty thì tôi thả cô xuống chỗ nào đó, tránh để nhân viên của tôi bàn tán.

………

!@%$’%#*%’ cái loại đàn ông không thể đỡ được. Nói thả là thả ngay, thế thì bắt người ta lên xe làm gì nữa.

Linh Hương bực bội, lát nữa đến Tân Thụy lại phải nhìn cái bản mặt đáng ghét của thằng cha kia, rồi lại còn phải bày tỏ thái độ vui mừng hồ hởi gặp được hắn nữa. Từ xa, Linh Hương thấy một người đang vẫy tay với cô, mà cô có thể đoán ra, anh ta là Mặc Lâm.

Cô vui vẻ tiến lại cười với hắn:

-Mặc Lâm, lâu quá không gặp, giám đốc Trần của chúng tôi không cho cậu ăn hay sao mà hốc hác như vậy.

Thần sắc Mặc Lâm không được tốt, cậu nhìn cô một lát, rồi kéo tay cô:

-Linh Hương, đi café với tôi đi.

Linh Hương bĩu môi:

-Thần kinh, tôi không có thời gian rảnh với cậu. Tôi phải vào công ty gặp Cao Thiên Hựu

Mặc Lâm vẫn cứ kéo tay cô đi, vừa đi vừa giải thích:

-Cao Thiên Hựu có cuộc họp với cổ đông rồi. Nãy tôi thấy thư kí nỏi rằng nếu có ai đến thì sẽ phải đợi thôi. Cô ngồi trong đấy thì thà đi uống café với tôi còn hơn.

Linh Hương vùng vằng giật tay ra, ban ngày ban mặt mà trai gái nắm tay nhau lôi lôi kéo kéo chẳng ra thể thống gì cả. Cô nói:

-Tôi tự đi được, có cụt chân đâu mà cậu phải lôi lôi kéo kéo.

Tại quán café

-Cậu có vấn đề gì không, vào quán café lại uống nước lọc, khát thì vào công ty mà uống, lôi tôi ra đây để mất mặt nhau à.

Mặc lâm vẫn mặc kệ, cậu nhìn Linh Hương, nói:

-Linh Hương này, chị với Cao Thiên Hựu có gì với nhau à?

Cô giật mình, rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, xua xua tay:

-Làm gì có, dở hơi à. Tôi và hắn nếu có chắc chỉ là chuyện hắn thù vặt tôi mà thôi

Mặt Mặc Lâm hơi giãn ra, rồi thở phào:



-Vậy hắn không gây khó dễ cho chị à?

-Làm gì có, mọi chuyện xong rồi, tôi xin lỗi hắn vài câu thì hắn nghe có vẻ xuôi xuôi nên bỏ qua cho tôi. Cậu không biết chứ, khả năng nói của tôi đến anh họ của cậu còn phải chịu thua đấy.

Mặc Lâm khẽ gật đầu, rồi uống một hơi hết cốc nước lọc. Lúc này, cậu mới gọi ly café cho mình. Cậu lặng lẽ nhìn ra bên ngoài, trầm ngâm hồi lâu rồi bắt đầu lên tiếng:

-Linh Hương, chị muốn nghe tôi kể một câu chuyện hay không?

Linh Hương cũng đang chán nên vội nói:

-Được rồi, có chuyện thì kể đi, tôi với cậu ngồi đây cũng chẳng biết nói gì. Thà cứ nghe chuyện còn hơn

Mặc Lâm nhấp một ngụm café, ánh mắt xa xăm:

-Trước đây, khi du học ở bên Mỹ, tôi quen biết một đàn chị cùng trường, chị ấy hơn tôi một tuổi, cũng là người Việt Nam. Ngày tôi quen chị ấy, chị ấy là một cô gái rất ngây thơ, trong sáng…

Mặc Lâm chưa kịp nói tiếp thì Linh Hương đã bình luận:

-Thôi chắc chắn là giả nai trăm phần trăm rồi, thời đại nào rồi mà ngây thơ trong sáng.

Mặc Lâm cũng không tức giận vì bị Linh Hương chen ngang. Cậu bình tĩnh kể tiếp, có lẽ cảm xúc của cậu với cô gái kia đang ngập tràn:

-Ban đầu, tôi cũng nghĩ như chị, tôi cho rằng chị ấy đang giả vờ. Nhưng sau khi tiếp xúc lâu với chị ấy, tôi nhận ra chị ấy thực sự thuần khiết. Chị ấy nói với tôi, gần hai chục năm chị ấy luôn sống trong sự bao bọc của bố. Bố chị ấy là một doanh nhân nổi tiếng. Có lẽ nhờ như vậy, chị ấy thực sự không phải đối mặt với cuộc sống trần trụi bên ngoài. Chị ấy nói chị quyết tâm ra nước ngoài để tự lập mặc cho sự ngăn cản của bố mình, ông ấy không muốn chị rời xa ông ta.

Mặc Lâm ngắt quãng, im lặng nhìn thái độ của Linh Hương. Cũng chỉ là một câu chuyện mà thôi, nhưng cô thấy từng lời cậu nói ra đều buồn khó tả. Cảm xúc của cô có lẽ đang là thả mình theo những nỗi buồn bên trong từng lời Mặc Lâm.

-Mấy năm học ở Mỹ, có lẽ điều hạnh phúc nhất với tôi chính là gặp được chị ấy. Tôi và chị ấy cùng nhắc nhở nhau học hành, rồi chia sẻ với nhau rất nhiều thứ. Thế rồi chị ấy tốt nghiệp, đương nhiên là lúc ấy tôi vẫn còn năm cuối cùng. Chị ấy trở về nước nhưng thỉnh thoảng vẫn còn nói chuyện với tôi, rồi không lâu sau chị ấy vui mừng nói với tôi rằng chị ấy đã yêu. Chị ấy nói anh ta là một người đàn ông trưởng thành, có chí tiến thủ, lại rất quan tâm tới chị ấy. Chị cũng rất thương hắn ta, bởi theo lời chị kể lại thì hắn ta có một quá khứ rất đau lòng

-Cậu yêu cô gái ấy phải không?

Linh Hương bất ngờ lên tiếng, khuôn mặt Mặc Lâm bỗng trở nên thê lương khó tả. Thế nhưng cậu nhanh chóng tiếp tục câu chuyện, không biết do vô tình hay cố ý, cậu lờ đi câu hỏi của cô.

-Ngày ngày chị ấy vẫn kể cho tôi nghe những câu chuyện của mình và người con trai kia, rất vui vẻ. Cho tới một ngày, tôi biết tin công ty gia đình chị phá sản, ông bố thì bị đi tù. Tôi gặng hỏi chị ấy rất nhiều, nhưng chị ấy vẫn không nói cho tôi lý do. Sau đó, chị ấy biến mất. Bây giờ khi trở về, tôi có tìm chị ấy nhưng vẫn không rõ tung tích.

-Anh lo cho cô gái ấy phải không? Một người con gái sống trong sung túc lâu như vậy, gặp phải chuyện lớn như thế, làm sao có thể đối diện… À, thế còn thằng người yêu ấy thì sao?

-Hắn ta bỏ rơi chị ấy, hắn đối với chị ấy một hai chỉ là lợi dụng chị ấy mà thôi. Đến khi chị mất hết thì hắn cũng biến mất.

Linh Hương thấy có gì đó không đúng, rồi quay sang hỏi Mặc Lâm:

-Không đúng! Anh nói anh mất liên lạc với cô gái kia cơ mà, tại sao biết tên người yêu kia bỏ rơi chị ta, với lại nếu cô gái kia tính tình như anh nói, thì chẳng bao giờ kể chuyện buồn cho anh đâu, tôi tin chị ta sẽ sợ người khác lo lắng nên im lặng. Với lại, anh là bạn tốt của chị ta cơ mà, làm sao chị ta có thể khiến anh lo lắng chứ

Mặc Lâm lảng tránh, trả lời hơi khó hiểu

- Ừm! À, chẳng có gì cả, tôi tìm hiểu về tên người yêu đó thì biết thế thôi

Dù rằng Linh Hương cảm thấy câu trả lời vẫn có gì đó chưa thỏa đáng, nhưng cô cũng không muốn tò mò, vì dù sao đấy cũng là chuyện của riêng cậu ta, cô và cậu ta cũng chỉ là mới quen biết, không thân thiết gì mà lại đòi hỏi người ta nói hết như vậy thì quả thật vô lý hết sức. Cô ngó điện thoại rồi nói:

-Có lẽ giờ này hắn ta cũng họp xong rồi, tôi và anh trở lại công ty thôi

Mặc Lâm cũng đứng dậy, tính tiền rồi ra ngoài cùng Linh Hương, cậu đuổi theo cô và nói:

-Linh Hương, chị không thắc mắc vì sao tôi lại kể chị nghe chuyện này sao, tôi biết chị là người rất tò mò cơ mà.

Linh Hương cứ cắm đầu nhìn về phía trước, vừa đi vừa nói:

-Gớm chết, cậu quen biết tôi bao lâu mà bảo tôi là người tò mò. Tôi tò mò thì cũng là với từng chuyện, từng đối tượng thôi. Tôi và cậu quen nhau không lâu, làm gì có thể ép cậu phải thế nọ thế kia.

Mặc Lâm bắt đầu cười cười, lấy lại cái bộ dạng vốn có của mình:

-Tôi cảm thấy, Cao THiên Hựu này đặc biệt giống với thằng cha mà tôi đã kể cho chị. Chị tốt nhất đừng nên dính phải hắn, khéo không…

Mặc Lâm bỏ dở câu nói. Linh Hương cười xòa:

-hắn ta thì đào mỏ gì được của nhà tôi, chả nhẽ đào mỏ cái mảnh đất cuối đời trên Cây Duối

Mặc Lâm nhìn cô khó hiểu:

-“Cây Duối” ư. Đất gì vậy. Chị mà cũng có vốn cơ à. Đất mà ở vị trí tốt cũng nhiều tiền lắm đây, không khéo hắn đào mỏ thật để lấy miếng đất đó mở cửa hàng ý. Haha

Linh Hương nghe đến đây thì còn cười to hơn cả anh chàng, cô vừa ôm bụng cười vừa vỗ vai Mặc Lâm:

-Nhà hắn thiếu gì tiền, một miếng đất nhỏ con hon hình chữ nhật như vậy chẳng đủ dính mép hắn nữa là. Với lại, mở cửa hàng ở đấy thì chỉ kinh doanh được ban đêm, nếu kiếm được lãi chắc phải đợi đến khi chết mới tiêu được

Mặc Lâm vẫn thắc mắc:

-Chết rồi tiêu sao?

Chẳng mấy mà đã đứng trước cửa công ty rồi. Linh Hương cười cười chào tạm biệt Mặc Lâm, tiện thế nói luôn:

-Nói chung đấy là nơi cuối cùng của con người.Ở đấy, người làng tôi hòa thân xác vào với đất.

Tâm trạng Linh Hương khá là không thoải mái khi bước vào văn phòng Cao Thiên Hựu. Hắn lại đang cắm cúi làm cái gì đó. Cô mặc kệ, quyết định không tò mò nữa, cô tiến tới bàn uống nước, ngồi xuống. Sẵn tiện có quyển tạp chí, cô lôi ra đọc. Kiểu này sẽ chỉ có thể là đợi hắn xong việc mà thôi.

Nửa tiếng trôi qua, cô thực sự cảm tháy nhàm chán, bèn cất lời:



-Không phải anh nói cần bàn bạc về dự án giữa hai công ty hay sao?

Cao Thiên Hựu lúc này mới dời mắt khỏi đống tài liệu trước mặt, anh quay sang nhìn cô:

-Cô biết được đến đâu, nói thử về dự án này tôi nghe

Linh Hương ấp úng:

-Tôi cũng được giám đốc giao cho tài liệu để xem, tôi cũng tự tìm hiểu rồi, dù sao anh nói cùng bàn bạc nghĩa là đâu phải chỉ mình tôi nói.

Thiên Hựu đưa tay lên xem đồng hồ, rồi quay sang nói với Linh Hương:

-Trưa rồi, đi ăn đã rồi tính.

Linh Hương nhìn Cao Thiên Hựu với vẻ mặt dè chừng:

-Tôi trả, hay anh trả?

-Đi quán bình dân thôi, tôi không muốn có người nhìn thấy tôi và cô ăn trong nhà hàng, mất mặt lắm. Mà cô trả tiền.

Linh Hương bực mình đứng dậy:

-Vậy thôi đi, chiều nay tôi quay lại gặp anh. Tôi cũng không sẵn tiền để mời người lạ.

Đang định quay bước đi, nhưng nghĩ thế nào cô lại quay mình nhìn lại để chắc ăn thì y như rằng thấy khuôn mặt sát thủ của Cao Thiên Hựu. Ngán ngẩm nghĩ đến viễn cảnh trái ý hắn, cô tặc lưỡi:

-Dù sao thì cũng chỉ là bữa ăn, tôi tiếc anh làm gì.

Cao Thiên Hựu lập tức nhấc điện thoại gọi, lát sau cô thấy anh Minh bước vào. Anh nhìn thấy cô, bèn gật đầu thay tiếng chào.

-Minh, xe máy của cậu cho tôi mượn hôm nay nhé

-Ơ…ơ xe giám đốc hỏng ở đâu ạ, với lại không có xe em về bằng gì

-Đi xe của tôi về cũng được

-Ấy, không được đâu giám đốc.

-Không nói nhiều nữa, đưa chìa khóa cho tôi đi

Minh đành ngậm ngùi đưa chìa khóa cho giám đốc, hôm nay chắc anh phải đi xe bus rồi.

Cao Thiên Hựu đèo Linh Hương đến một shop hàng hiệu.

-Xuống xe!- Thiên Hựu lên tiếng

Linh Hương ngó nhìn vào cái cửa hàng ấy là biết không nên vào rồi. Theo đà này thì rõ ràng ngày hôm nay cô phải bao cái tên khố rách áo ôm này chứ còn gì nữa. Đã nghèo tiền thì chớ, thằng cha này còn bày đặt mua đồ đăt. Cô vội nói:

-Anh thiếu gì quần áo mà bắt tôi vào đây

-Cô thấy ai đi chơi mà mặc quần áo như tôi chưa, với lại tôi cũng không thích mặc như vậy mà đi xe máy.

Linh Hương bỗng vui vẻ nói:

-Thôi được rồi, anh để đấy tôi dắt xe cho. Công tử như anh có bao giờ phải làm việc nặng nhọc này đâu.

Nói rồi Linh Hương giành lấy cái xe dắt lên vỉa hè. Nhằm lúc Thiên Hựu không chú ý, cô nhanh chóng leo lên xe nổ máy. Thiên Hựu nghe tiếng nổ máy thì quay lại, giật mình bám lấy đuôi xe. Thế nhưng cuối cùng anh vẫn chậm tay chậm chân, Linh Hương phi xe biến mất nhanh chóng.

Thiên Hựu cố đấm ăn xôi gọi thật to: “UYỂN LINH HƯƠNG, cô đứng LẠI……”

Thế nhưng Linh Hương có ngu gì mà dừng xe, trong túi cô chẳng có bao nhiêu tiền, mới mất tiền buổi sáng cho hai bát phở, còn chưa chờ thanh toán tiền ăn trưa mà đã phải trả tiền quần áo cho hắn ta thì lấy đâu ra. Cô không phải là quản gia nhà hắn, huống hồ sắm đồ cho mình cô còn tiếc chứ nói gì đến sắm cho người khác, ai mà lúc nào cũng sẵn tiến như hắn được. Thôi thì cứ phóng vào quán cơm bình dân nào đó rồi lát tính sau.

Cao Thiên Hựu nhanh chóng nhấc điện thoại gọi cho Linh Hương, nhưng mà mãi không có người bắt máy. Cuối cùng, giải pháp của anh chính là: Gọi cho trợ lý.

-Minh à, nhanh tới chỗ X đón tôi.

Khi Linh Hương yên vị trong quán ăn, cô mới lấy điện thoại ra gọi cho Thiên Hựu:

-Cao tổng, tôi đang ở quán bình dân A, nằm ở phố B…

Chưa đầy 15 phút sau, Cao Thiên Hựu bước vào, anh ta trông khá trẻ trung. Nói tóm lại là rất đẹp trai, chỉ mỗi tội khuôn mặt thì rất ư là khó coi. Khuôn mặt ấy khiến Linh Hương không dám vẫy tay gọi hắn. Thế nhưng quán ăn này cũng không rộng lắm, nên nhanh chóng Cao Thiên Hựu nhìn ra cô. Biết là không thể trốn tránh được, cô đứng dậy niềm nở kéo ghế phía đối diện cho Cao Thiên Hựu, cử chí rất ư là “ga lăng”. Cô tươi cười nói:

-Cao tổng, tôi đợi anh tới mức dù đói mà cũng không dám gọi món. Anh ăn gì để tôi gọi.

Thiên Hựu chưa ngồi xuống vội, anh chất vấn cô:

-Cô bỏ tôi lại một mình là ý gì?

-Cao tổng cũng biết những người nghèo như chúng tôi tinh thần thì chẳng thiểu cái gì, nhưng vật chất thì thiếu thốn trăm bề. Anh bảo tôi vào cùng như vậy thì tiền đâu tôi trả cho mấy bộ đồ đắt tiền ấy. Anh thứ lồi cho

Nói rồi cô nhanh chóng kéo tay Thiên Hựu:

-Thôi anh mau ngồi xuống gọi món đi chứ

Thiên Hựu theo đà ngồi xuống, rồi không biết có phải tiện miệng hay không, anh nói:

-Chọn món! Ở cái quán cơm bình dân này thì làm gì có cái gì ngoài suất cơm bình dân chứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Xin Lỗi Bởi Tôi Là Ác Quỷ Của Đời Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook