Chương 83: Được rồi, cứ ngủ lại?
Tì bà phiêu bạc
10/10/2019
Thời gian dần trôi đi, ánh hoàng hôn buông xuống, cả bóng tối bao trùm lấy nhiều căn nhà san sát nhau, những tòa cao ốc
nằm ở trung tâm thành phố cũng chìm vào bóng đêm, chỉ còn thấy một vài
ánh sáng len lỏi qua nhiều khe hở khác nhau.
Trong nhà, Bạch Hy Tranh loay hoay dưới nhà bếp, từ lúc ly hôn đến giờ, cô dường như không ăn uống đầy đủ như trước nữa, cứ tối về cô lại ăn mì, những gói mì vừa tay, nấu lên rất nhanh.
Hai tô mì nóng hổi, thơm phức mùi cay cay của ớt, và những gia vị khác nhau. Tạo nên một món ăn đơn giản mà ngon.
Cô chận rãi bưng ra bàn ngoài phòng khách, lúc này, cô thấy Vạn Nhất Thiên nằm ngã ra ghế, đầu tựa vào, tay cầm chiếc điện thoại bấm bầm gì đó. Vừa ngửi thấy mùi thơm tỏa ra rất gần, Vạn Nhất Thiên liền ngồi bậc dậy, mở miệng nói:"Em nấu món gì mà thơm vậy?"
Bạch Hy Tranh đặt hai tô mì xuống bàn, rồi đưa cho hắn đôi đũa:"Chỉ là mì gói thôi, anh không ngại ăn chứ?".
"Không? Không! Anh sẽ ăn, dù gì cũng đang đói".
Nhìn Vạn Nhất Thiên ăn kiểu cách đói meo, cô cũng thấy thương xót, cô cũng có phần vô tâm đi, khách đến nhà mà cô không làm gì cho khách ăn đàng hoàng cả.
Cô cũng bắt đầu ăn tô kì của mình, Vạn Nhất Thiên vừa ăn vừa nói:"Em nấu mì rất ngon, sau này nhất định phải nấu cho anh ăn nữa đấy?".
"Về phần sau này, cứ để sau này rối nói".
Cứ hễ Vạn Nhất Thiên nhắc đến việc của tương lai, cô đều tìm cách lãng tránh, chắc vì cô hoàn toàn không chấp nhận được hắn.
Khoảng năm phút sau đó, Vạn Nhất Thiên ăn xong, lập tức ngã lưng ra ghế, tay đặt lên cái bụng no của mình:"Hy Tranh? Trời cũng tối rồi, hay em cho anh qua đêm ở đây có được không?"
"Anh là đàn ông sợ gì buổi tối này chứ? Chẳng có chút can đảm gì cả?".
"Đúng! Anh sợ ban đêm lắm! Vì nó thiếu em".
Bạch Hy Tranh im lặng nhìn hắn thật lâu, hắn cứ như vậy rồi trái tim cô sẽ ra sao đây?
Ngôn Bách Thần đối xử với cô không hiểu bao nhiêu thì Vạn Nhất Thiên hiểu cô bấy nhiêu. Hay thậm chí hắn còn dùng nhiều hành động để thể hiện tình cảm hắn dành cho cô. Nhưng mà, cô đã trải qua một đời chồng rồi, hắn vẫn chưa có vợ, nếu như cô chấp nhận yêu hắn, rồi gia đình hắn sẽ ra sao?
Nếu như cô đoán không lầm, họ sẽ phản đối, dù gì Vạn Nhất Thiên cũng là đứa con độc nhất của Vạn gia mà.
"Được rồi! Cứ ở lại đi? Nhưng mà tôi nói trước anh không được làm chuyện gì bậy bạ đó?"
"Anh thì làm được gì? Nhưng mà....?".
Vạn Nhất Thiên nhún vai, gương mặt lưu manh nói:"Nếu như em đồng ý, anh sẽ phục vụ cho em cả đêm nay vậy?".
Bạch Hy Tranh liếc xéo hắn:"Anh mà dám làm gì tôi, tôi bảo đảm tôi sẽ 'cắt' của anh, để xem anh làm được gì nữa?"
Vạn Nhất Thiên rùng mình, hai mắt khẽ nhìn xuống bên dưới. Hắn cảm thấy thôn thốn làm sao?
Trong nhà, Bạch Hy Tranh loay hoay dưới nhà bếp, từ lúc ly hôn đến giờ, cô dường như không ăn uống đầy đủ như trước nữa, cứ tối về cô lại ăn mì, những gói mì vừa tay, nấu lên rất nhanh.
Hai tô mì nóng hổi, thơm phức mùi cay cay của ớt, và những gia vị khác nhau. Tạo nên một món ăn đơn giản mà ngon.
Cô chận rãi bưng ra bàn ngoài phòng khách, lúc này, cô thấy Vạn Nhất Thiên nằm ngã ra ghế, đầu tựa vào, tay cầm chiếc điện thoại bấm bầm gì đó. Vừa ngửi thấy mùi thơm tỏa ra rất gần, Vạn Nhất Thiên liền ngồi bậc dậy, mở miệng nói:"Em nấu món gì mà thơm vậy?"
Bạch Hy Tranh đặt hai tô mì xuống bàn, rồi đưa cho hắn đôi đũa:"Chỉ là mì gói thôi, anh không ngại ăn chứ?".
"Không? Không! Anh sẽ ăn, dù gì cũng đang đói".
Nhìn Vạn Nhất Thiên ăn kiểu cách đói meo, cô cũng thấy thương xót, cô cũng có phần vô tâm đi, khách đến nhà mà cô không làm gì cho khách ăn đàng hoàng cả.
Cô cũng bắt đầu ăn tô kì của mình, Vạn Nhất Thiên vừa ăn vừa nói:"Em nấu mì rất ngon, sau này nhất định phải nấu cho anh ăn nữa đấy?".
"Về phần sau này, cứ để sau này rối nói".
Cứ hễ Vạn Nhất Thiên nhắc đến việc của tương lai, cô đều tìm cách lãng tránh, chắc vì cô hoàn toàn không chấp nhận được hắn.
Khoảng năm phút sau đó, Vạn Nhất Thiên ăn xong, lập tức ngã lưng ra ghế, tay đặt lên cái bụng no của mình:"Hy Tranh? Trời cũng tối rồi, hay em cho anh qua đêm ở đây có được không?"
"Anh là đàn ông sợ gì buổi tối này chứ? Chẳng có chút can đảm gì cả?".
"Đúng! Anh sợ ban đêm lắm! Vì nó thiếu em".
Bạch Hy Tranh im lặng nhìn hắn thật lâu, hắn cứ như vậy rồi trái tim cô sẽ ra sao đây?
Ngôn Bách Thần đối xử với cô không hiểu bao nhiêu thì Vạn Nhất Thiên hiểu cô bấy nhiêu. Hay thậm chí hắn còn dùng nhiều hành động để thể hiện tình cảm hắn dành cho cô. Nhưng mà, cô đã trải qua một đời chồng rồi, hắn vẫn chưa có vợ, nếu như cô chấp nhận yêu hắn, rồi gia đình hắn sẽ ra sao?
Nếu như cô đoán không lầm, họ sẽ phản đối, dù gì Vạn Nhất Thiên cũng là đứa con độc nhất của Vạn gia mà.
"Được rồi! Cứ ở lại đi? Nhưng mà tôi nói trước anh không được làm chuyện gì bậy bạ đó?"
"Anh thì làm được gì? Nhưng mà....?".
Vạn Nhất Thiên nhún vai, gương mặt lưu manh nói:"Nếu như em đồng ý, anh sẽ phục vụ cho em cả đêm nay vậy?".
Bạch Hy Tranh liếc xéo hắn:"Anh mà dám làm gì tôi, tôi bảo đảm tôi sẽ 'cắt' của anh, để xem anh làm được gì nữa?"
Vạn Nhất Thiên rùng mình, hai mắt khẽ nhìn xuống bên dưới. Hắn cảm thấy thôn thốn làm sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.