Chương 82: Tôi xin lỗi
Tì bà phiêu bạc
10/10/2019
Vạn Nhất Thiên nghe xong mà cảm thấy lòng buồn
bực biết bao, cô gái nào đó thật là vô cảm lạnh lùng mà. Hai ngón tay
của hắn va vào nhau, tạo thành một sự thương hại để cô thấy được. Nhưng
mà cô đâu dễ bị mắc lừa bởi gương mặt đáng thương ấy được.
Không thương tiếc mà ném vào gương mặt đẹp trai của hắn một cái gối siêu to, thân thủ hắn cũng được xem là cao siêu đi, hắn bắt kịp lấy, oan ức nói:"Bạch Hy Tranh, tại sao em ném gối vào mặt anh?"
"Do anh tự chuốc, tôi không thích vẻ mặt vừa rồi?"
Đúng! Cô thật sự không thích, vì lúc trước còn sống chung với Ngôn Bách Thần, anh đã có nhiều lần làm ra vẻ mặt như vậy? Cô không mấy mong muốn kí ức ấy lại tiếp tục diễn ra, cô đã quá đủ mệt mỏi rồi!
"Em giận anh?"_Vạn Nhất Thiên trở về vẻ mặt nghiêm túc ban đầu vốn có của mình, ngồi xuống cạnh cô, vì hân phát hiện ra, vẻ mặt cô đang dần trùng xuống trong thấy rõ.
"Không có!".
"Vậy sao?".
"Ừm"
"Hy Tranh, em thật sự không có chút rung động nào dành cho anh sao?"
Nói đến đây, Bạch Hy Tranh lẳng lặng nhìn hắn, rồi đáp trả bằng nụ cười hờ hợt:"Về việc đó, tôi có thể ngay lập tức cho anh biết câu trả lời".
Nghe khí thế cô hùng hổ như vậy, hắn cũng phần nào đó đoán ra được câu trả lời, và ngay lập tức ngắt lời cô:"Em không cần nói, anh biết em sẽ trả lời những gì, em hãy cất nó lại vào trong lòng, chỉ cần em biết, phía sau em vẫn còn có anh, sau này nếu ai ức hiếp em, chỉ cần em nói, anh không ngại cho kẻ đó một vé xuống gặp Diêm Vương đâu".
"Anh thật bảo thủ".
"Vì em, anh có thể làm tất cả"
Từng câu từng chữ mà Vạn Nhất Thiên nói ra khiến trái tim cô dần gục ngã, nhưng mà nó vẫn như vậy, không thể chấp nhận ai nữa, cô đưa đôi tay lên chạm vào má hắn, gương mặt mịn màng như da em bé, sờ vào đã thấy thích:"Tôi xin lỗi, phải chăng ban đầu chúng ta đừng quen biết nhau thì tốt biết mấy, anh cũng không phải thích tôi như vậy?"
"Không đâu!"_Vạn Nhất Thiên chạm vào tay cô:"Ông Tơ Bà Nguyệt, vốn muốn se duyên cho chúng ta, nhưng mà em đã vô tình cắt đứt sợi chỉ đỏ tình duyên rồi, chỉ cần mình anh giữ chặt nó".
"Vạn Nhất Thiên, dù gì đi chăng nữa tôi vẫn phải xin lỗi anh, tôi khuyên anh nên đi tìm một cô gái nào đó tốt hơn tôi, xứng đáng nhận được tình cảm chân thành của anh, tôi không xứng đáng đâu?"
"Không, em xứng đáng, ngoài em ra tôi không thể yêu ai, cũng không thể chấp nhận một ai bước vào trái tim tôi, vì nó đã có em cư ngụ ở bên trong".
"......."
Không thương tiếc mà ném vào gương mặt đẹp trai của hắn một cái gối siêu to, thân thủ hắn cũng được xem là cao siêu đi, hắn bắt kịp lấy, oan ức nói:"Bạch Hy Tranh, tại sao em ném gối vào mặt anh?"
"Do anh tự chuốc, tôi không thích vẻ mặt vừa rồi?"
Đúng! Cô thật sự không thích, vì lúc trước còn sống chung với Ngôn Bách Thần, anh đã có nhiều lần làm ra vẻ mặt như vậy? Cô không mấy mong muốn kí ức ấy lại tiếp tục diễn ra, cô đã quá đủ mệt mỏi rồi!
"Em giận anh?"_Vạn Nhất Thiên trở về vẻ mặt nghiêm túc ban đầu vốn có của mình, ngồi xuống cạnh cô, vì hân phát hiện ra, vẻ mặt cô đang dần trùng xuống trong thấy rõ.
"Không có!".
"Vậy sao?".
"Ừm"
"Hy Tranh, em thật sự không có chút rung động nào dành cho anh sao?"
Nói đến đây, Bạch Hy Tranh lẳng lặng nhìn hắn, rồi đáp trả bằng nụ cười hờ hợt:"Về việc đó, tôi có thể ngay lập tức cho anh biết câu trả lời".
Nghe khí thế cô hùng hổ như vậy, hắn cũng phần nào đó đoán ra được câu trả lời, và ngay lập tức ngắt lời cô:"Em không cần nói, anh biết em sẽ trả lời những gì, em hãy cất nó lại vào trong lòng, chỉ cần em biết, phía sau em vẫn còn có anh, sau này nếu ai ức hiếp em, chỉ cần em nói, anh không ngại cho kẻ đó một vé xuống gặp Diêm Vương đâu".
"Anh thật bảo thủ".
"Vì em, anh có thể làm tất cả"
Từng câu từng chữ mà Vạn Nhất Thiên nói ra khiến trái tim cô dần gục ngã, nhưng mà nó vẫn như vậy, không thể chấp nhận ai nữa, cô đưa đôi tay lên chạm vào má hắn, gương mặt mịn màng như da em bé, sờ vào đã thấy thích:"Tôi xin lỗi, phải chăng ban đầu chúng ta đừng quen biết nhau thì tốt biết mấy, anh cũng không phải thích tôi như vậy?"
"Không đâu!"_Vạn Nhất Thiên chạm vào tay cô:"Ông Tơ Bà Nguyệt, vốn muốn se duyên cho chúng ta, nhưng mà em đã vô tình cắt đứt sợi chỉ đỏ tình duyên rồi, chỉ cần mình anh giữ chặt nó".
"Vạn Nhất Thiên, dù gì đi chăng nữa tôi vẫn phải xin lỗi anh, tôi khuyên anh nên đi tìm một cô gái nào đó tốt hơn tôi, xứng đáng nhận được tình cảm chân thành của anh, tôi không xứng đáng đâu?"
"Không, em xứng đáng, ngoài em ra tôi không thể yêu ai, cũng không thể chấp nhận một ai bước vào trái tim tôi, vì nó đã có em cư ngụ ở bên trong".
"......."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.