Chương 27
Big Smile
08/11/2013
Bể bơi của trường Võ Thị Sáu được xây dựng riêng trong một tòa nhà lớn ở phía đông trường học.
Từ lớp nó chạy đến khu bể bơi chỉ mất năm phút.
Nó vội vàng đẩy cửa vào, lồng ngực vẫn phập phồng vì chạy nhanh.
Bên trong trống trơn. Mặt hồ màu xanh nước biển tĩnh lặng không gợn sóng.
Nó đưa mắt nhìn xung quanh. Có phải nó đến sớm quá không?
Nó tiến sâu vào bên trong, đến bên cạnh hàng ghế dài ngồi chờ Quân.
- Hây da... Thật sáng suốt khi nhắc đến anh Quân. Nó đến thật kìa.
Giọng nữ mang âm điệu vui sướng và mỉa mai vang lên. Nếu nó nhớ không nhầm thì đây là giọng của con bé tóc xoăn cầm dao chém vào tay nó.
Nó vội vàng quay đầu ra phía phát ra tiếng nói. Không sai được. Vẫn là sáu đứa lần trước đánh hội đồng nó trong nhà vệ sinh. Nó đứng bật dậy. Bị sập bẫy rồi!
- Sao phải hoảng hốt thế? Bọn tớ chỉ muốn nói chuyện thôi mà. – Con bé tóc xoăn tiếp tục nói.
Nó cầm cặp bước ra phía cửa. Sẽ là lãng phí thời gian khi tốn lời đôi co với chúng.
Một con bé tóc ngắn giữ vai nó lại, đanh giọng:
- Chị Dương đang nói ai cho mày bỏ đi?
Nó cắn môi dưới. Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
- Tớ chẳng có chuyện gì để nó với các cậu cả. – Nó xoay người lại nhìn thằng vào mặt Dương.
- Nhưng bọn tao thì có. – Dương cao giọng. – Lần cuối cùng thôi, nghe cho rõ đây: anh Quân là vị-hôn-phu của chị Minh Hà. Mày chỉ là kẻ phá đám thôi. Nếu không muốn bị bôi nhọ danh dự thì tự giác rút lui đi.
Nó khựng lại. Sẽ là nói dối nếu như ba chữ vị-hôn-phu không ảnh hưởng gì đến nó. Nó không nghĩ là bọn này mù quáng đến mức bịa truyện mà không có một chút phần trăm sự thật nào.
- Sao? Mõm rồi à? - Một đứa con gái khác hất hàm về phía nó.
- Không biết cảm giác mặt dày giở thói đê tiện đi phá đám người khác như thế nào nhỉ? - Một đứa con gái khác tiếp lời.
- Một con tiện nhân không hơn không kém. - Tiếng cười mỉa mai vang lên.
Thái độ này... Máu trong người nó bắt đầu sôi lên. Bọn này được đà lấn tới. Nó có phải con robot đâu mà không biết tức giận. Các cảm xúc “sững sờ” kia... tạm thời gác lại đã.
- Cho dù có là vị-hôn-phu. – Nó nhấn mạnh từng chữ, nở nụ cười thách thức. – Thì tớ cũng không quan tâm. Quân sẽ chọn ai, tớ hiểu. Không cần các cậu phải “vẽ đường”.
- Vậy tức là muốn “đổ máu”? – Dương cười ngạo nghễ. – Lên! Hôm nay phải cho nó “lết” mới thôi.
Sáu đứa như sáu con thú đói, đồng loạt lao vào nó.
Nó cũng tức không kém. Tuy không phải là lần đầu tiên bị hội đồng nhưng cái thái độ này khiến nó tức điên lên.
Khi con nhà võ tức giận... Hình như các cú đánh chuẩn xác hơn bình thường thì phải.
Lần lượt sáu đứa bị nó cho đo ván.
Nhưng đánh chuẩn không có nghĩa là không bị thương. Một dải xanh tím chạy dọc cánh tay nó. Trên má còn có mấy vết xước do bị cào. Mắt cá chân bị thương. Quần đồng phục bị rách hai chỗ. Lại trò chơi dao cũ rích.
Nó tập tễnh bước ra phía cửa.
Dương tức điên lên. Bị Phương đánh thê thảm những hai lần thì quả thật rất nhục. Con bé cố gượng dậy, một tay ôm bụng, âm thầm tiến đến Phương.
Phương không biết có kẻ đang âm mưu đánh lén, vẫn cứ tập tễnh bước. Bỗng cả người Phương như mất trọng lượng, ngã về phía bể bơi. Nó không kịp hét lên. Nước tràn vào khoang miệng, vào mũi, quần áo ướt sũng. Mùa đông mà bị rơi xuống nước, cảm giác quá kinh khủng, giống như bị rơi xuống địa ngục vậy.
Và còn kinh khủng hơn, vì nó... KHÔNG BIẾT BƠI!
Nó vùng vẫy. Nước bắn tung tóe. Tay nó quơ loạn xạ hết lên.
Thật may là chỗ nó ngã xuống gần với cầu thang dẫn từ trên bờ xuống dưới bể bơi.
Tay nó chạm vào lan can bằng sắt lạnh buốt. Nó vội vàng bám lấy, dùng hết sức đẩy người lên.
Vất vả mãi mới lên được trên bờ. Nó ho sặc sụa, nước vào bụng không ít. Lũ kia vẫn đang vật vã với thương tích mà nó gây ra nên không phá nó được, nếu không thì chắc giờ nó chìm xuống tận đáy rồi.
Mới đầu chỉ định đánh cảnh cáo thôi. Vậy mà dám giở trò đánh lén này ra. Thầy Long đã dạy những kẻ đánh lén là những kẻ đáng khinh nhất, nhục nhã nhất.
Nó giữ chặt nắm đấm, đằng đằng sát khí đi đến trước mặt Dương.
Con bé Dương nhìn thấy gương mặt “giết người” của Phương không khỏi hoảng sợ. Sức con bé còn bao nhiêu dồn hết vào cú gạt chân đánh lén vừa nãy rồi. Giờ Phương mà đánh thì có lẽ con bé nằm viện mất.
Chân lý của cuộc sống: Những kẻ hiền lành lúc tức giận thì còn đáng sợ hơn cả những kẻ có sẵn bản tính đầu gấu.
Nó túm lấy cổ áo Dương, gằn từng tiếng:
- Có biết là tôi rất ghét đánh lén không?
“Chát!”
Một cái tát vào mặt Dương.
- Và có biết là nước mùa đông lạnh thế nào không?
Lại thêm một cái tát nữa. Nó điên thật sự rồi.
Mấy đứa nằm lóp ngóp ở trên sàn không dám hành động gì, chỉ dám đưa ánh mắt hoảng loạn nhìn nó.
Nếu không ai can, chắc chắn nó sẽ đánh cho đến khi nào Dương ngất mới thôi. Không ai dám đảm bảo gương mặt của Dương còn nguyên vẹn sau cơn thịnh nộ của nó.
Thật may là điều đó không xảy ra, bởi vì cánh cửa của phòng bơi lại bật ra lần nữa.
- Dừng ngay lại học sinh kia. Ai cho phép các em đánh nhau trong trường. - Thầy giám thị quát lên rồi vội vàng chạy đến gỡ tay nó ra khỏi cổ áo nhàu nát của Dương.
Bây giờ nó mới bừng tỉnh. Cơn giận dữ vừa rồi khiến nó mất hết lí trí.
Khung cảnh bây giờ thật sự là rất bất lợi cho nó. Năm đứa con gái nằm sõng soài trên nền nhà, tay nó vẫn còn túm cổ áo cái Dương. Gương mặt thì đằng đằng sát khí.
Như thế này thì ai bảo nó là người bị hại?
- Theo tôi lên văn phòng Ban Giám Hiệu.
Dám làm thì dám chịu. Nó đeo cặp lên vai rồi đi theo thầy giám thị. Sáu đứa kia cũng lóc cóc theo sau.
Tại văn phòng Ban Giám Hiệu.
- Tại sao các em lại đánh nhau? - Thầy Hiệu trưởng nghiêm giọng hỏi.
Nó chưa kịp mở miệng thì Dương đã lên tiếng:
- Là lỗi của em. Em gọi bạn ấy ra rồi đánh hội đồng.
Nó trợn tròn mắt nhìn Dương. Nó không nghĩ là Dương sẵn sàng nhận tội. Cứ tưởng cả lũ sẽ khóc lóc và đổ tội cho nó, tự nhận mình là bị hại.
- Có thật không? - Thầy Hiệu trưởng quét ánh mắt “sát thủ” sang nó.
- Vâng. Nhưng về sau đã đánh bạn Dương, không phải tự vệ. – Nó gật đầu.
Thầy Hiệu trưởng xoa xoa cằm ngẫm nghĩ. Đánh nhau thì có nhiều nhưng chưa có vụ nào mà cả hai bên đều tự giác nhận lỗi sai như thế này. Thầy bắt đầu có ấn tượng với hai đứa con gái này.
- Vì đây là lần đầu tiên và các em tự giác nhận lỗi nên tôi sẽ không thông báo về gia đình. Các em chia nhau ra, dọn nhà vệ sinh một tuần. Nếu còn tái phạm chắc chắn sẽ không nhẹ nhàng thế này đâu.
Nó không quan tâm đến hình phạt. Đầu nó đang mải mê suy nghĩ về lời của Dương. Ba chữ “vị hôn phu” như ghim chặt vào đầu nó.
Mãi cho đến khi nghe thấy tiếng ghế ma sát với mặt đất, nó mới biết Dương đã đi ra khỏi phòng. Nó vội vàng cầm cặp, cúi rạp người chào thầy Hiệu trưởng rồi chạy nhanh ra ngoài đuổi theo Dương.
Thấy Dương đang lững thững đi ở hành lang, nó chạy đến níu tay Dương lại.
- Gì nữa? Chẳng phải xong hết rồi à? – Dương cau có.
- Tớ không hiểu. – Nó vừa nói vừa thở. – Hôn phu... là thế nào?
- Mày không nghe rõ tao nói gì à? Anh Quân là chồng chưa cưới của chị Minh Hà. Hai nhà lập hôn ước từ khi họ còn nhỏ rồi. Ông nội anh Quân là người kí hôn ước đấy. Sở dĩ chuyện của mày với anh Quân không bị ông nội lúc còn sống ngăn cản là vì... – Dương khựng lại... Con bé gạt đi. – Mà nói chung mày chỉ cần biết thế thôi. Anh Quân và chị Minh Hà đang ở bên Anh để nhận di chúc. Họ sắp về rồi. Nếu mày không tin tao thì có thể đi hỏi họ.
Nó cảm thấy trời đất như chao đảo.
Nếu Dương nói những lời này từ mấy phút trước có thể nó sẽ không tin. Nhưng sau khi chứng kiến Dương thẳng thắn nhận lỗi trước thầy Hiệu trưởng, nó đã thay đổi suy nghĩ về Dương. Con bé không hẳn là xấu. Chắc chắn có lí do nào đó khiến con bé toàn tâm toàn ý bảo vệ Minh Hà.
Nó hỏi Dương bằng giọng khó khăn:
- Tại sao cậu biết?
- Không phải việc của mày. – Dương cộc cằn bỏ đi.
Nó phải vịn vào lan can mới đứng vững được. Lồng ngực nó đau nhói. Khó thở thật! Cái tin này như sét đánh ngang tai vậy.
Nó vẫn chưa tin. Vẫn còn một tia hi vọng. Khi nào Quân trở về, nó chắc chắn sẽ hỏi trực tiếp Quân. Chuyện này chắc chắn có uẩn khúc.
Từ lớp nó chạy đến khu bể bơi chỉ mất năm phút.
Nó vội vàng đẩy cửa vào, lồng ngực vẫn phập phồng vì chạy nhanh.
Bên trong trống trơn. Mặt hồ màu xanh nước biển tĩnh lặng không gợn sóng.
Nó đưa mắt nhìn xung quanh. Có phải nó đến sớm quá không?
Nó tiến sâu vào bên trong, đến bên cạnh hàng ghế dài ngồi chờ Quân.
- Hây da... Thật sáng suốt khi nhắc đến anh Quân. Nó đến thật kìa.
Giọng nữ mang âm điệu vui sướng và mỉa mai vang lên. Nếu nó nhớ không nhầm thì đây là giọng của con bé tóc xoăn cầm dao chém vào tay nó.
Nó vội vàng quay đầu ra phía phát ra tiếng nói. Không sai được. Vẫn là sáu đứa lần trước đánh hội đồng nó trong nhà vệ sinh. Nó đứng bật dậy. Bị sập bẫy rồi!
- Sao phải hoảng hốt thế? Bọn tớ chỉ muốn nói chuyện thôi mà. – Con bé tóc xoăn tiếp tục nói.
Nó cầm cặp bước ra phía cửa. Sẽ là lãng phí thời gian khi tốn lời đôi co với chúng.
Một con bé tóc ngắn giữ vai nó lại, đanh giọng:
- Chị Dương đang nói ai cho mày bỏ đi?
Nó cắn môi dưới. Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
- Tớ chẳng có chuyện gì để nó với các cậu cả. – Nó xoay người lại nhìn thằng vào mặt Dương.
- Nhưng bọn tao thì có. – Dương cao giọng. – Lần cuối cùng thôi, nghe cho rõ đây: anh Quân là vị-hôn-phu của chị Minh Hà. Mày chỉ là kẻ phá đám thôi. Nếu không muốn bị bôi nhọ danh dự thì tự giác rút lui đi.
Nó khựng lại. Sẽ là nói dối nếu như ba chữ vị-hôn-phu không ảnh hưởng gì đến nó. Nó không nghĩ là bọn này mù quáng đến mức bịa truyện mà không có một chút phần trăm sự thật nào.
- Sao? Mõm rồi à? - Một đứa con gái khác hất hàm về phía nó.
- Không biết cảm giác mặt dày giở thói đê tiện đi phá đám người khác như thế nào nhỉ? - Một đứa con gái khác tiếp lời.
- Một con tiện nhân không hơn không kém. - Tiếng cười mỉa mai vang lên.
Thái độ này... Máu trong người nó bắt đầu sôi lên. Bọn này được đà lấn tới. Nó có phải con robot đâu mà không biết tức giận. Các cảm xúc “sững sờ” kia... tạm thời gác lại đã.
- Cho dù có là vị-hôn-phu. – Nó nhấn mạnh từng chữ, nở nụ cười thách thức. – Thì tớ cũng không quan tâm. Quân sẽ chọn ai, tớ hiểu. Không cần các cậu phải “vẽ đường”.
- Vậy tức là muốn “đổ máu”? – Dương cười ngạo nghễ. – Lên! Hôm nay phải cho nó “lết” mới thôi.
Sáu đứa như sáu con thú đói, đồng loạt lao vào nó.
Nó cũng tức không kém. Tuy không phải là lần đầu tiên bị hội đồng nhưng cái thái độ này khiến nó tức điên lên.
Khi con nhà võ tức giận... Hình như các cú đánh chuẩn xác hơn bình thường thì phải.
Lần lượt sáu đứa bị nó cho đo ván.
Nhưng đánh chuẩn không có nghĩa là không bị thương. Một dải xanh tím chạy dọc cánh tay nó. Trên má còn có mấy vết xước do bị cào. Mắt cá chân bị thương. Quần đồng phục bị rách hai chỗ. Lại trò chơi dao cũ rích.
Nó tập tễnh bước ra phía cửa.
Dương tức điên lên. Bị Phương đánh thê thảm những hai lần thì quả thật rất nhục. Con bé cố gượng dậy, một tay ôm bụng, âm thầm tiến đến Phương.
Phương không biết có kẻ đang âm mưu đánh lén, vẫn cứ tập tễnh bước. Bỗng cả người Phương như mất trọng lượng, ngã về phía bể bơi. Nó không kịp hét lên. Nước tràn vào khoang miệng, vào mũi, quần áo ướt sũng. Mùa đông mà bị rơi xuống nước, cảm giác quá kinh khủng, giống như bị rơi xuống địa ngục vậy.
Và còn kinh khủng hơn, vì nó... KHÔNG BIẾT BƠI!
Nó vùng vẫy. Nước bắn tung tóe. Tay nó quơ loạn xạ hết lên.
Thật may là chỗ nó ngã xuống gần với cầu thang dẫn từ trên bờ xuống dưới bể bơi.
Tay nó chạm vào lan can bằng sắt lạnh buốt. Nó vội vàng bám lấy, dùng hết sức đẩy người lên.
Vất vả mãi mới lên được trên bờ. Nó ho sặc sụa, nước vào bụng không ít. Lũ kia vẫn đang vật vã với thương tích mà nó gây ra nên không phá nó được, nếu không thì chắc giờ nó chìm xuống tận đáy rồi.
Mới đầu chỉ định đánh cảnh cáo thôi. Vậy mà dám giở trò đánh lén này ra. Thầy Long đã dạy những kẻ đánh lén là những kẻ đáng khinh nhất, nhục nhã nhất.
Nó giữ chặt nắm đấm, đằng đằng sát khí đi đến trước mặt Dương.
Con bé Dương nhìn thấy gương mặt “giết người” của Phương không khỏi hoảng sợ. Sức con bé còn bao nhiêu dồn hết vào cú gạt chân đánh lén vừa nãy rồi. Giờ Phương mà đánh thì có lẽ con bé nằm viện mất.
Chân lý của cuộc sống: Những kẻ hiền lành lúc tức giận thì còn đáng sợ hơn cả những kẻ có sẵn bản tính đầu gấu.
Nó túm lấy cổ áo Dương, gằn từng tiếng:
- Có biết là tôi rất ghét đánh lén không?
“Chát!”
Một cái tát vào mặt Dương.
- Và có biết là nước mùa đông lạnh thế nào không?
Lại thêm một cái tát nữa. Nó điên thật sự rồi.
Mấy đứa nằm lóp ngóp ở trên sàn không dám hành động gì, chỉ dám đưa ánh mắt hoảng loạn nhìn nó.
Nếu không ai can, chắc chắn nó sẽ đánh cho đến khi nào Dương ngất mới thôi. Không ai dám đảm bảo gương mặt của Dương còn nguyên vẹn sau cơn thịnh nộ của nó.
Thật may là điều đó không xảy ra, bởi vì cánh cửa của phòng bơi lại bật ra lần nữa.
- Dừng ngay lại học sinh kia. Ai cho phép các em đánh nhau trong trường. - Thầy giám thị quát lên rồi vội vàng chạy đến gỡ tay nó ra khỏi cổ áo nhàu nát của Dương.
Bây giờ nó mới bừng tỉnh. Cơn giận dữ vừa rồi khiến nó mất hết lí trí.
Khung cảnh bây giờ thật sự là rất bất lợi cho nó. Năm đứa con gái nằm sõng soài trên nền nhà, tay nó vẫn còn túm cổ áo cái Dương. Gương mặt thì đằng đằng sát khí.
Như thế này thì ai bảo nó là người bị hại?
- Theo tôi lên văn phòng Ban Giám Hiệu.
Dám làm thì dám chịu. Nó đeo cặp lên vai rồi đi theo thầy giám thị. Sáu đứa kia cũng lóc cóc theo sau.
Tại văn phòng Ban Giám Hiệu.
- Tại sao các em lại đánh nhau? - Thầy Hiệu trưởng nghiêm giọng hỏi.
Nó chưa kịp mở miệng thì Dương đã lên tiếng:
- Là lỗi của em. Em gọi bạn ấy ra rồi đánh hội đồng.
Nó trợn tròn mắt nhìn Dương. Nó không nghĩ là Dương sẵn sàng nhận tội. Cứ tưởng cả lũ sẽ khóc lóc và đổ tội cho nó, tự nhận mình là bị hại.
- Có thật không? - Thầy Hiệu trưởng quét ánh mắt “sát thủ” sang nó.
- Vâng. Nhưng về sau đã đánh bạn Dương, không phải tự vệ. – Nó gật đầu.
Thầy Hiệu trưởng xoa xoa cằm ngẫm nghĩ. Đánh nhau thì có nhiều nhưng chưa có vụ nào mà cả hai bên đều tự giác nhận lỗi sai như thế này. Thầy bắt đầu có ấn tượng với hai đứa con gái này.
- Vì đây là lần đầu tiên và các em tự giác nhận lỗi nên tôi sẽ không thông báo về gia đình. Các em chia nhau ra, dọn nhà vệ sinh một tuần. Nếu còn tái phạm chắc chắn sẽ không nhẹ nhàng thế này đâu.
Nó không quan tâm đến hình phạt. Đầu nó đang mải mê suy nghĩ về lời của Dương. Ba chữ “vị hôn phu” như ghim chặt vào đầu nó.
Mãi cho đến khi nghe thấy tiếng ghế ma sát với mặt đất, nó mới biết Dương đã đi ra khỏi phòng. Nó vội vàng cầm cặp, cúi rạp người chào thầy Hiệu trưởng rồi chạy nhanh ra ngoài đuổi theo Dương.
Thấy Dương đang lững thững đi ở hành lang, nó chạy đến níu tay Dương lại.
- Gì nữa? Chẳng phải xong hết rồi à? – Dương cau có.
- Tớ không hiểu. – Nó vừa nói vừa thở. – Hôn phu... là thế nào?
- Mày không nghe rõ tao nói gì à? Anh Quân là chồng chưa cưới của chị Minh Hà. Hai nhà lập hôn ước từ khi họ còn nhỏ rồi. Ông nội anh Quân là người kí hôn ước đấy. Sở dĩ chuyện của mày với anh Quân không bị ông nội lúc còn sống ngăn cản là vì... – Dương khựng lại... Con bé gạt đi. – Mà nói chung mày chỉ cần biết thế thôi. Anh Quân và chị Minh Hà đang ở bên Anh để nhận di chúc. Họ sắp về rồi. Nếu mày không tin tao thì có thể đi hỏi họ.
Nó cảm thấy trời đất như chao đảo.
Nếu Dương nói những lời này từ mấy phút trước có thể nó sẽ không tin. Nhưng sau khi chứng kiến Dương thẳng thắn nhận lỗi trước thầy Hiệu trưởng, nó đã thay đổi suy nghĩ về Dương. Con bé không hẳn là xấu. Chắc chắn có lí do nào đó khiến con bé toàn tâm toàn ý bảo vệ Minh Hà.
Nó hỏi Dương bằng giọng khó khăn:
- Tại sao cậu biết?
- Không phải việc của mày. – Dương cộc cằn bỏ đi.
Nó phải vịn vào lan can mới đứng vững được. Lồng ngực nó đau nhói. Khó thở thật! Cái tin này như sét đánh ngang tai vậy.
Nó vẫn chưa tin. Vẫn còn một tia hi vọng. Khi nào Quân trở về, nó chắc chắn sẽ hỏi trực tiếp Quân. Chuyện này chắc chắn có uẩn khúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.