Chương 28
Big Smile
08/11/2013
8 giờ tối.
Nó ôm quyển sách nâng cao ngồi làm bài. Dù gì cũng sắp thi rồi. Chả hiểu dạo này đầu óc nó để đâu nữa. Giải sai một bài toán cơ bản, dùng sai công thức trong một bài lý, làm lạc đề bài văn kiểm tra 15 phút,... Nó cảm thấy chán nản. Bao nhiêu câu hỏi mà nó không thể nào lý giải được. Tâm trạng ngày càng tồi tệ. Đã tự trấn tĩnh bản thân rằng chuyện hôn ước của Quân chưa được chứng thực, vậy mà nó vẫn không thể bắt cái đầu đừng nghĩ đến được. Cả ngày hôm nay cứ thấy chóng mặt, hình như là dư âm của lần ngã xuống bể bơi. Nhưng như thế là còn may, bình thường là ốm liệt giường rồi.
Trên cái má bầu bĩnh là miếng dán hình vuông màu trắng - mấy vết cào của bọn cái Dương. Mắt cá chân tụ một vết bầm lớn, nó dán cao Salopas rồi mà vẫn chưa tan. May mà những bước đi bớt tập tễnh rồi.
Tiếng chuông cửa của nó vang lên. Tầm này ai đến nhà nó nữa. Anh Hùng ở lại công ty rồi mà.
Nó chạy nhanh xuống nhà.
Trong lòng thấy hơi sợ sợ. Nhỡ có cướp... Nhưng mà...
Nếu như gặp cướp trong lúc này...
Nó cũng không sững sờ bằng việc...
Nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trước cổng.
Nó khựng lại trước cửa nhà, nhìn trân trân vào cái con người cao lớn phía sau cánh cổng sắt.
Không biết là nó nhìn không chớp mắt bao lâu, nhưng chắc cũng rất lâu, lâu đến nỗi cái con người kia thiếu kiên nhẫn mà lên tiếng:
- Tớ mỏi chân quá!
Nó vội vàng chạy ra cổng, luống cuống mở cổng.
Không phải là mơ!
Nó cầm lấy hai khuỷu tay Quân lắc nhẹ. Đúng là bằng xương bằng thịt thật.
Quân đưa tay xoa má nó.
- Mới xa tớ một thời gian mà sao lại ra nông nỗi này?
Hành động ân cần này khiến nó càng thêm xúc động.
- Chỉ là mèo cào thôi.
Nó lắc đầu rồi ôm chầm lấy Quân. Ôm thật chặt. Chỉ sợ nới lỏng là một chút Quân sẽ mãi mãi bỏ nó mà đi. Đúng là cảm giác này. Hơi ấm, mùi hương quen thuộc. Tất cả đều rất thật.
Quân vòng tay ôm nó. Cậu cúi đầu xuống dụi dụi khuôn mặt vào mái tóc mềm mượi của nó. Cả cơ thể nó được vòng tay rộng lớn của Quân ôm gọn.
- Thôi nào. Cho tớ vào nhà cậu đi rồi cậu muốn làm gì tớ thì làm. – Quân vỗ vỗ vai nó, cái giọng đểu không thể lẫn vào đâu được.
Nó tiếc nuối gỡ tay ra. Hai gò má lại hây hây đỏ.
Quân có vẻ mệt. Sắc mặt hơi tái. Vừa vào nhà nó đã đổ kềnh ra sofa êm ái.
- Xin phép vợ cho chồng nằm nói chuyện với vợ. Chồng hết sức để ngồi rồi. Đau lưng quá. – Quân nằm nghiêng người về phía nó cười. Vẫn là điệu cười nhăn nhở mà nó nhớ da diết.
- Cậu về từ lúc nào thế? – Nó hỏi, trong lòng đang cố nén sự băn khoăn về chuyện “hôn ước”. Nó nghĩ nên để Quân nghỉ ngơi lúc này.
- Vừa mới về. – Quân ngoắc tay gọi nó sang.
Nó đi đến chỗ Quân, ngồi trước mặt Quân. Quân gầy đi. Nước da trắng nhưng tái nhợt. Dưới mắt là hai quầng thâm đậm. Cũng phải. Vừa mới xuống máy bay mà đã chạy ngay đến nhà nó rồi. Còn chưa kể trước đấy Quân còn phải vùi đầu vào đống công việc.
Nó xót xa đưa tay vuốt dải thâm đen dưới mắt Quân.
- Một ngày cậu ngủ được mấy tiếng?
Quân nhìn vào mắt nó. Không nói dối nhưng cũng chẳng nói ra sự thật. Quân cầm lấy cổ tay nó rồi hôn lên lòng bàn tay.
- Tớ đói quá. Nhà cậu có gì ăn không?
Nó thở hắt ra. Nếu mà Quân không mang cái bộ dạng mệt mỏi kia thì chắc chắn nó sẽ xé xác cậu vì cái tội đánh trống lảng.
Nó đứng lên tiến vào bếp. Cơm thừa cũng chả còn, thôi thì mì gói vậy.
Bát mì bình thường với hai quả trứng mà nó cảm tưởng như là sơn hào hải vị đối với Quân. Nó kiên nhẫn chờ Quân ăn ngon lành bát mì. Cảm giác chăm sóc người mình yêu thật không tệ. Nó chống cằm mỉm cười vu vơ. Cuối cùng cũng xuất hiện nụ cười.
- Ngon. – Quân nhấp nháy mắt sau khi ăn xong bát mì thơm phức. Cái bát trống trơn.
Quân đứng dậy bê bát đi về phía bếp. Nó bỗng đứng bật dậy đuổi theo, níu tay Quân giữ lại.
- Hở? – Quân nhướn mày nhìn nó. Nó có bao giờ hành động kì lạ thế này đâu.
- Miệng cậu còn dính nước mì này. – Nó rút khăn tay trong túi áo ra, định đưa lên lau giúp Quân. Quân bướng bỉnh hất đầu sang một bên, không cho nó lau.
- Không lau bằng cái đấy. – Quân cúi xuống, hai khuôn mặt chỉ cách nhau một centimet. – Lau bằng miệng cơ.
Môi Quân chạm vào môi nó. Vẫn là cảm giác mềm mại và ấm áp.
Nó khép mi mắt lại. Nụ hôn mang đầy yêu thương và nhớ nhung.
Bao nhiêu câu hỏi mà nó chuẩn bị kĩ để hỏi Quân đều bị trôi đi hết.
Nghe Huyền cảnh báo Quân có biệt tài làm lệch hướng đối phương, mới đầu không nghe, giờ thì tin rồi!
***
Sáng sớm dậy đã có một cơn chóng mặt ập đến khiến nó đổ kềnh ra giường. Phải gắng gượng lắm nó mới đi học được. Thế mà ngồi trên xe lại giấu không cho Quân biết.
“Hội chim lợn” lại có cơ hội xì xầm. Quân biến mất và xuất hiện đều bất ngờ.
Nó để cặp lên bàn, lục tìm quyển sách nâng cao ra học tiếp. Hạnh kiểm thì vướng vào vụ đánh nhau rồi, không thể để học lực cũng theo đó mà lôi nó xuống hạng. Nó chống tay lên trán, cố gắng tập trung vào những con chữ dù đầu nó càng ngày càng đau nhức.
Tiết ba, tất cả các thầy cô giáo đều tập trung ở phòng Hiệu trưởng để họp hội đồng. Vậy là trống tiết. Lớp như chợ vỡ khiến nó càng thêm đau đầu.
Nó xoa bóp trán để giảm cơn đau đầu, mắt vẫn chăm chú vào bài phân tích tác phầm “Chí Phèo”. Bỗng qua khóe mắt, nó nhìn thấy có người đến bên cạnh nó. Nó quay sang nhìn. Tất nhiên là không phải Huyền vì Huyền đang cầm chổi đánh thằng Hưng “chim lợn đầu đàn”.
Dương cầm cổ tay nó lôi dậy:
- Đi. – Dương nói cộc lốc. Trên mặt con bé cũng có miếng cao dán Salopas. Hai cái tát của nó quả thật không nhẹ nhàng chút nào.
Nó nặng nề đẩy người đi theo Dương. Nó không muốn làm ầm lên ở trong lớp. Ra đến ngoài hành lang nó mới nặng nhọc hỏi:
- Đi đâu?
- Bằng chứng hôn ước. Để chứng minh là tao không bịa chuyện.
Dương lôi nó đến phòng chức năng. Lại là phòng chức năng. Trong những ngày Quân đi Anh, nó luôn luôn xuống đây để tìm kiếm kỉ niệm của nó và Quân từ những ngày đầu cấp ba.
Nó và Dương đứng ở sau tủ đựng đồ. Từ đây có thể nhìn bao quát được xung quanh nhưng cũng là nơi lí tưởng để ẩn mình. Nó nhớ bọn con trai lớp nó thường núp vào đây để hù dọa bọn con gái trong giờ thể dục.
Chỉ một lúc sau, cánh cửa phòng chức năng nặng nề đẩy vào.
Trái tim nó như ngừng đập. “Bàng hoàng” là hai từ duy nhất có thể miêu tả được cảm xúc của nó lúc này.
- Tối qua anh đi đâu vậy? – Minh Hà hỏi, giọng nói không giấu được sự ấm ức.
- Tại sao tôi phải “khai” với cô?
- Vì anh là chồng chưa cưới của em!
Nó ôm quyển sách nâng cao ngồi làm bài. Dù gì cũng sắp thi rồi. Chả hiểu dạo này đầu óc nó để đâu nữa. Giải sai một bài toán cơ bản, dùng sai công thức trong một bài lý, làm lạc đề bài văn kiểm tra 15 phút,... Nó cảm thấy chán nản. Bao nhiêu câu hỏi mà nó không thể nào lý giải được. Tâm trạng ngày càng tồi tệ. Đã tự trấn tĩnh bản thân rằng chuyện hôn ước của Quân chưa được chứng thực, vậy mà nó vẫn không thể bắt cái đầu đừng nghĩ đến được. Cả ngày hôm nay cứ thấy chóng mặt, hình như là dư âm của lần ngã xuống bể bơi. Nhưng như thế là còn may, bình thường là ốm liệt giường rồi.
Trên cái má bầu bĩnh là miếng dán hình vuông màu trắng - mấy vết cào của bọn cái Dương. Mắt cá chân tụ một vết bầm lớn, nó dán cao Salopas rồi mà vẫn chưa tan. May mà những bước đi bớt tập tễnh rồi.
Tiếng chuông cửa của nó vang lên. Tầm này ai đến nhà nó nữa. Anh Hùng ở lại công ty rồi mà.
Nó chạy nhanh xuống nhà.
Trong lòng thấy hơi sợ sợ. Nhỡ có cướp... Nhưng mà...
Nếu như gặp cướp trong lúc này...
Nó cũng không sững sờ bằng việc...
Nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trước cổng.
Nó khựng lại trước cửa nhà, nhìn trân trân vào cái con người cao lớn phía sau cánh cổng sắt.
Không biết là nó nhìn không chớp mắt bao lâu, nhưng chắc cũng rất lâu, lâu đến nỗi cái con người kia thiếu kiên nhẫn mà lên tiếng:
- Tớ mỏi chân quá!
Nó vội vàng chạy ra cổng, luống cuống mở cổng.
Không phải là mơ!
Nó cầm lấy hai khuỷu tay Quân lắc nhẹ. Đúng là bằng xương bằng thịt thật.
Quân đưa tay xoa má nó.
- Mới xa tớ một thời gian mà sao lại ra nông nỗi này?
Hành động ân cần này khiến nó càng thêm xúc động.
- Chỉ là mèo cào thôi.
Nó lắc đầu rồi ôm chầm lấy Quân. Ôm thật chặt. Chỉ sợ nới lỏng là một chút Quân sẽ mãi mãi bỏ nó mà đi. Đúng là cảm giác này. Hơi ấm, mùi hương quen thuộc. Tất cả đều rất thật.
Quân vòng tay ôm nó. Cậu cúi đầu xuống dụi dụi khuôn mặt vào mái tóc mềm mượi của nó. Cả cơ thể nó được vòng tay rộng lớn của Quân ôm gọn.
- Thôi nào. Cho tớ vào nhà cậu đi rồi cậu muốn làm gì tớ thì làm. – Quân vỗ vỗ vai nó, cái giọng đểu không thể lẫn vào đâu được.
Nó tiếc nuối gỡ tay ra. Hai gò má lại hây hây đỏ.
Quân có vẻ mệt. Sắc mặt hơi tái. Vừa vào nhà nó đã đổ kềnh ra sofa êm ái.
- Xin phép vợ cho chồng nằm nói chuyện với vợ. Chồng hết sức để ngồi rồi. Đau lưng quá. – Quân nằm nghiêng người về phía nó cười. Vẫn là điệu cười nhăn nhở mà nó nhớ da diết.
- Cậu về từ lúc nào thế? – Nó hỏi, trong lòng đang cố nén sự băn khoăn về chuyện “hôn ước”. Nó nghĩ nên để Quân nghỉ ngơi lúc này.
- Vừa mới về. – Quân ngoắc tay gọi nó sang.
Nó đi đến chỗ Quân, ngồi trước mặt Quân. Quân gầy đi. Nước da trắng nhưng tái nhợt. Dưới mắt là hai quầng thâm đậm. Cũng phải. Vừa mới xuống máy bay mà đã chạy ngay đến nhà nó rồi. Còn chưa kể trước đấy Quân còn phải vùi đầu vào đống công việc.
Nó xót xa đưa tay vuốt dải thâm đen dưới mắt Quân.
- Một ngày cậu ngủ được mấy tiếng?
Quân nhìn vào mắt nó. Không nói dối nhưng cũng chẳng nói ra sự thật. Quân cầm lấy cổ tay nó rồi hôn lên lòng bàn tay.
- Tớ đói quá. Nhà cậu có gì ăn không?
Nó thở hắt ra. Nếu mà Quân không mang cái bộ dạng mệt mỏi kia thì chắc chắn nó sẽ xé xác cậu vì cái tội đánh trống lảng.
Nó đứng lên tiến vào bếp. Cơm thừa cũng chả còn, thôi thì mì gói vậy.
Bát mì bình thường với hai quả trứng mà nó cảm tưởng như là sơn hào hải vị đối với Quân. Nó kiên nhẫn chờ Quân ăn ngon lành bát mì. Cảm giác chăm sóc người mình yêu thật không tệ. Nó chống cằm mỉm cười vu vơ. Cuối cùng cũng xuất hiện nụ cười.
- Ngon. – Quân nhấp nháy mắt sau khi ăn xong bát mì thơm phức. Cái bát trống trơn.
Quân đứng dậy bê bát đi về phía bếp. Nó bỗng đứng bật dậy đuổi theo, níu tay Quân giữ lại.
- Hở? – Quân nhướn mày nhìn nó. Nó có bao giờ hành động kì lạ thế này đâu.
- Miệng cậu còn dính nước mì này. – Nó rút khăn tay trong túi áo ra, định đưa lên lau giúp Quân. Quân bướng bỉnh hất đầu sang một bên, không cho nó lau.
- Không lau bằng cái đấy. – Quân cúi xuống, hai khuôn mặt chỉ cách nhau một centimet. – Lau bằng miệng cơ.
Môi Quân chạm vào môi nó. Vẫn là cảm giác mềm mại và ấm áp.
Nó khép mi mắt lại. Nụ hôn mang đầy yêu thương và nhớ nhung.
Bao nhiêu câu hỏi mà nó chuẩn bị kĩ để hỏi Quân đều bị trôi đi hết.
Nghe Huyền cảnh báo Quân có biệt tài làm lệch hướng đối phương, mới đầu không nghe, giờ thì tin rồi!
***
Sáng sớm dậy đã có một cơn chóng mặt ập đến khiến nó đổ kềnh ra giường. Phải gắng gượng lắm nó mới đi học được. Thế mà ngồi trên xe lại giấu không cho Quân biết.
“Hội chim lợn” lại có cơ hội xì xầm. Quân biến mất và xuất hiện đều bất ngờ.
Nó để cặp lên bàn, lục tìm quyển sách nâng cao ra học tiếp. Hạnh kiểm thì vướng vào vụ đánh nhau rồi, không thể để học lực cũng theo đó mà lôi nó xuống hạng. Nó chống tay lên trán, cố gắng tập trung vào những con chữ dù đầu nó càng ngày càng đau nhức.
Tiết ba, tất cả các thầy cô giáo đều tập trung ở phòng Hiệu trưởng để họp hội đồng. Vậy là trống tiết. Lớp như chợ vỡ khiến nó càng thêm đau đầu.
Nó xoa bóp trán để giảm cơn đau đầu, mắt vẫn chăm chú vào bài phân tích tác phầm “Chí Phèo”. Bỗng qua khóe mắt, nó nhìn thấy có người đến bên cạnh nó. Nó quay sang nhìn. Tất nhiên là không phải Huyền vì Huyền đang cầm chổi đánh thằng Hưng “chim lợn đầu đàn”.
Dương cầm cổ tay nó lôi dậy:
- Đi. – Dương nói cộc lốc. Trên mặt con bé cũng có miếng cao dán Salopas. Hai cái tát của nó quả thật không nhẹ nhàng chút nào.
Nó nặng nề đẩy người đi theo Dương. Nó không muốn làm ầm lên ở trong lớp. Ra đến ngoài hành lang nó mới nặng nhọc hỏi:
- Đi đâu?
- Bằng chứng hôn ước. Để chứng minh là tao không bịa chuyện.
Dương lôi nó đến phòng chức năng. Lại là phòng chức năng. Trong những ngày Quân đi Anh, nó luôn luôn xuống đây để tìm kiếm kỉ niệm của nó và Quân từ những ngày đầu cấp ba.
Nó và Dương đứng ở sau tủ đựng đồ. Từ đây có thể nhìn bao quát được xung quanh nhưng cũng là nơi lí tưởng để ẩn mình. Nó nhớ bọn con trai lớp nó thường núp vào đây để hù dọa bọn con gái trong giờ thể dục.
Chỉ một lúc sau, cánh cửa phòng chức năng nặng nề đẩy vào.
Trái tim nó như ngừng đập. “Bàng hoàng” là hai từ duy nhất có thể miêu tả được cảm xúc của nó lúc này.
- Tối qua anh đi đâu vậy? – Minh Hà hỏi, giọng nói không giấu được sự ấm ức.
- Tại sao tôi phải “khai” với cô?
- Vì anh là chồng chưa cưới của em!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.