Chương 79: Chương 78.2
Trắc Nhĩ Thính Phong
07/10/2016
Vân Liệt Triệu không kiên nhẫn nói, “Bớt nói nhảm đi. Mấy ngày nay Mộ Dung Tử Tề đã thay đổi bình thường. Mộ Dung Tử Quân cũng đã đến thăm y vài lần, cũng đã xác nhận là Mộ Dung Tử Tề trước đây. Y không muốn chết, Mộ Dung Tử Quân cũng không muốn y chết. Ta và Mộ Dung Tử Quân là bạn bè nhiều năm, ta quyết định giúp y.”
“Vậy huynh nói chuyện này với ta làm chi?” Sở Lương Âm cực kỳ phản cảm với chuyện này, nàng cũng chả có liên quan gì đến nó.
Vân Liệt Triệu nhíu mày, “Mộ Dung Tử Tề bị nhốt ở nhà lao Mạc phủ, hiện tại trong Mạc phủ đều là người võ lâm. Các môn phái tề tựu hễ có động tĩnh gì thì bọn họ sẽ chú ý ngay. Cần giúp đỡ.” Hắn không hề có ý thức cầu xin người khác giúp đỡ, trái lại giống như đang ra lệnh hơn.
Sở Lương Âm nhăn mặt hừ lạnh, “Làm liều đi.”
“Sở Lương Âm, muội đừng có thấy chết không cứu được không?” Vân Liệt Triệu mất kiên nhẫn muốn đập bàn.
“Hừ, hôm nay huynh cũng biết ta thấy chết không cứu à?” Sở Lương Âm trợn mắt, trào phúng nói.
“Sở Lương Âm, ta không muốn làm lớn chuyện. Nếu muội không giúp, ta sẽ đi tìm Mạc Thành Hiêu. Nói với hắn là muội bảo làm như vậy, nếu muốn tìm cha hắn vậy phải thả Mộ Dung Tử Tề và Mộ Dung Tử Quân.” Hắn dự định dùng chiêu này uy hiếp, dù sao hiện tại Mạc Thành Hiêu đang cầu xin Sở Lương Âm giúp đỡ.
Sở Lương Âm hừ lạnh, vỗ tay nói, “Vậy ngài cứ đi đi, Vân tiên sinh đừng trách ta không nhắc nhở, không chừng giống như huynh vừa nói, người ta có thể hoài nghi Mạc Thiên Tuyệt mất tích là do hai anh em nhà Mộ Dung kia làm đấy.”
“Chuyện đó không liên quan đến ông, dù sao muội cũng không giúp, vậy ta đi tìm Mạc Thành Hiêu.” Vân Liệt Triệu trừng lớn mắt, còn bày ra bộ dạng vô lại.
Sở Lương Âm phẫy tay ra hiệu cho hắn đi, “Vậy ngài mau đi, đừng ở đây làm phiền bà.” Nàng đuổi khách.
Vân Liệt Triệu tức giận hừ lạnh, đột nhiên đứng lên đi ra ngoài, trước kia Sở Lương Âm thường giúp hắn, hiện tại thì ngược lại cái gì cũng không trông nom tới làm hắn hết sức tức giận.
Nhìn Vân Liệt Triệu giận dữ hò hét, Sở Lương Âm cũng không để ý. Thả Mộ Dung Tử Tề? Vân Liệt Triệu chỉ xem trong chuyện của bạn mình, ngày đó lúc còn trên đảo Mộ Dung Tử Quân kia có lo lắng cho hắn không? Bạn như vậy mà gọi là bạn à, Sở Lương Âm lười nghĩ tới.
Suy tính một lúc lâu, Sở Lương Âm đứng dậy đi ra khỏi phòng, không ngờ nàng vừa mới đến cửa liền bắt gặp Ninh Chiêu Nhiên đang đi tới cửa lớn Tùng Hương viện, liếc mắt thấy Sở Lương Âm, nàng vội vàng chạy tới, “Sở Lương Âm, cô có gặp Mạc Thành Hiêu không? Vừa rồi thằng oắt con kia vừa thấy bản tiểu thư liền đi đường vòng.”
Sở Lương Âm cười lạnh, “Rồi sao, bây giờ người ta không gây rắc rối cho cô, cô liền ngứa da à?”
“Bớt nói nhảm đi, rốt cuộc cô và hắn nói gì vậy?” Trong khoảng thời gian này Ninh Chiêu Nhiên chán muốn chết, Mạc Thiên Tuyệt mất tích thì thôi đi, cái bọn không bình thường kia cứ đổ lên đầu thần giáo. Tuy rằng bọn họ đến đây để xem cuộc vui nhưng không nghĩa bọn họ là hung thủ, điều này cũng không chọc tức được nàng. Mới vừa rồi nhìn thấy Mạc Thành Hiêu hắn liền đi đường vòng giả vờ không nhìn thấy Ninh Chiêu Nhiên.
Sở Lương Âm nhún vai, “Ta và hắn thì có thể nói gì, à phải rồi, mượn bồ câu đưa tin của các cô dùng tý nhé.” Bồ câu đưa tin của thần giáo Ma Nha tuyệt đối nhanh và chính xác.
Ninh Chiêu Nhiên gật đầu, “Không thành vấn đề, cô muốn dùng làm gì. Nhưng nói cho ta biết đi, thằng oắt con Mạc Thành Hiêu kia muốn gì thế, để ta còn biết đường chuẩn bị.” Xem ra nàng vẫn còn lo lắng người của Mạc phủ với thần giáo Ma Nha sẽ có thêm xung đột.
Sở Lương Âm phẫy tay, “Cô cứ yên tâm đi, từ nay về sau Mạc Thành Hiêu sẽ không gây rắc rối với cô nữa. Nhưng khó có thể giữ cái tên Mạc Thành Long kia có đến tìm hay không, nếu hắn còn chọc giận cô thì cô cứ làm thịt hắn.” Dù sao ở Mạc phủ, Mạc Thành Long cũng không phải là người quan trọng gì, đoán chừng nếu hắn mất tích, người của Mạc phủ cũng chẳng buồn đi tìm.
“Hừ, cái tên ngu ngốc.” Nhớ tới Mạc Thành Long, Ninh Chiêu Nhiên liền mắng chửi.
Hai người đứng ở bên cửa nói chuyện, sảnh bên kia có mấy người đi ra, Sở Lương Âm liếc mắt nhìn thấy Vân Liệt Triệu, Kha Mậu Sơn, Trâu Ngọc, quay đầu đi chỗ khác, ngược lại Ninh Chiêu Nhiên nhìn bọn họ nhiệt tình chào hỏi, bọn họ cũng chào lại, xem ra sống chung với nhau không tệ.
“Sư muội, tối nay Mạc phủ có tiệc tối, chúng ta đi trước thôi.” Trâu Ngọc vẫy tay đi cùng những người khác.
Sở Lương Âm nhíu mày, “Tiệc tối? Có lẽ muốn bàn bạc chuyện tìm kiếm Mạc Thiên Tuyệt. Cô có được mời không?” Nhìn Ninh Chiêu Nhiên, Sở Lương cảm thấy nên để Ninh Chiêu Nhiên nghe, để xem rốt cuộc là ai một mực nói Mạc Thiên Tuyệt mất tích có liên quan đến người của thần giáo Ma Nha.
Ninh Chiêu Nhiên lắc đầu, “Thôi đi, cô nghe giúp ta là được rồi, ta còn có chuyện khác. Ca ca ta bế quan chưa xong, hiện tại chúng ta bị mắc kẹt bốn phía, ta bận lắm.” Trước kia mọi chuyện đều do Ninh Tùy Phong xử lý, khi nào hứng thú Ninh Chiêu Nhiên mới tham gia, hiện tại xảy ra chuyện mà Ninh Tùy Phong không có ở đây, mọi việc đều phải dựa vào nàng.
“Có câu thế nào nhỉ? Không chăm lo việc nhà thì chẳng phân biệt được đâu là hủ muối keo đường, nếu cô chết vì mệt ta nhất định sẽ tự tay hạ táng cô.” Sở Lương Âm vỗ vai Ninh Chiêu Nhiên, điển hình cho câu giết người bằng từ ngữ.
“Đi chết đi, bản tiểu thư quên nói cô chết trước ta sẽ chôn cô.” Ninh Chiêu Nhiên đẩy tay Sở Lương Âm ra, “Ta về đây, hiện tại Mạc phủ không an toàn, người ở đây đều muốn đánh một trận với chúng ta.”
“Lăn lẹ đi, bà đây còn phải làm chuyện chính sự nữa.” Sở Lương Âm xoay người đi vào phòng lấy kiếm, đợi đến lúc đi ra đã chẳng thấy bóng dáng Ninh Chiêu Nhiên.
Từ căn phòng đi ra ngoài, Sở Lương Âm đi về hướng cửa lớn Tùng Hương viên, bên trong cũng còn đệ tử Tùng Vụ môn ở lại trông coi, khắp nơi đều là người.
Lúc đi tới cửa chợt nghe phía sau truyền đến tiếng ho nhẹ, quay đầu nhìn thì thấy Nguyệt Ly Phong từ chính sảnh đi ra, Nhĩ Tương đi phía sau, ánh mắt Sở Lương Âm khẽ động, tiếp theo lập tức xoay người đi ra cửa lớn.
Đi ra khỏi Tùng Hương viên, Sở Lương Âm cố tình đi chậm lại, quả nhiên người bị bỏ phía sau liền đuổi kịp, khóe môi Sở Lương Âm nhếch lên, đột nhiên cảm thấy thích thú. Hai người bọn họ hơi giống điệp viên, thần thần bí bí cẩn thận, rất sợ người khác nhìn thấy.
“Mạc Thành Hiêu tới tìm nàng?” Nguyệt Ly Phong từ phía sau đi tới, chậm rãi sánh vai đi cạnh nàng.
Sở Lương Âm gật đầu, “Ừm.”
“Cho nên, nàng quyết định giúp hắn?” Nguyệt Ly Phong nhìn một bên gáy nàng, đường nét hoàn mỹ mang theo suy nghĩ không đồng tình.
Sở Lương Âm quay đầu nhìn hắn, khóe mắt liếc nhìn Nhĩ Tương bị bỏ lại khá xa, “Ta thử xem, cũng không có hứa nhất định sẽ giúp hắn.”
Nguyệt Ly Phong cười khẽ, “Cho nên, nàng là một người lương thiện.” Tận đáy lòng đó là một câu cảm thán, tuy bề ngoài nhìn nàng có vẻ không dễ trêu chọc, luôn nói những lời vô tình tàn nhẫn, nhưng thật tâm nàng là người hiền lành.
“Đừng nói những lời ghê tởm nữa được không? Ta lương thiện chỗ nào, hắn quỳ xuống đất rồi, nếu ta còn từ chối thì đúng là hẹp hòi.”
“Vậy nàng xác định có thể giúp hắn?” Hai người đi rất gần nhau, tay bên dưới ống tay áo của Nguyệt Ly Phong thò ra tìm kiếm tay của Sở Lương Âm, có ống tay áo che lại, nhìn từ xa thì chẳng có gì khác thường, chỉ có điều khoảng cách hai người sát quá mức, nhìn gần sẽ thấy kỳ quái.
Sở Lương Âm đảo mắt nhìn quanh, cảm nhận ngón tay Nguyệt Ly Phong sờ soạng tay mình, nàng hơi nhướng mày nhìn bốn phía, xem có ai thấy không.
“Ta sẽ cố gắng hết sức.” Nàng nhún vai, ngón tay cũng dùng sức bóp ngón tay của hắn.
Nguyệt Ly Phong cười khẽ, ngón tay linh hoạt né tránh tấn công của Sở Lương Âm, nhưng vẫn một mực không buông tay nàng ra. Sở Lương Âm làm thế nào cũng không bóp được, mặt mày nhăn lại, Nguyệt Ly Phong càng vui vẻ đắc ý.
“Bà đây không tin.” Sở Lương Âm dừng lại, đem tay hai người quấn quýt giơ lên trước mặt, đuổi theo ngón tay Nguyệt Ly Phong, tay hắn như đã lên dây cót, tránh né cực nhanh, đong đưa ánh mắt tìm kiếm của Sở Lương Âm.
“Không được trốn.” Sở Lương Âm trừng mắt nhéo hắn vài cái, đầu khớp xương đau buốt. Nàng không bóp được tâm tình trở nên thất thường.
Đuôi lông mày Nguyệt Ly Phong nhếch cao, nàng nói không được trốn, hắn thật sự không trốn, hai đầu ngón tay Sở Lương Âm giữ lấy một ngón tay Nguyệt Ly Phong, sau đó dùng lực bóp đến đầu ngón tay trắng bệch.
“Thoải mái?” Nhìn bộ dạng kia của nàng, Nguyệt Ly Phong cười nói.
Sở Lương Âm hừ lạnh một tiếng, “Nhàm chán.” Nói xong muốn bỏ tay hắn ra, nhưng tay hắn lại giống như nhựa cao su, mặc kệ Sở Lương Âm dùng bao nhiêu sức cũng không kéo ra được.
Hai người cứ thế liếc mắt đưa tình, Nhĩ Tương đi phía sau lại bày ra gương mặt trái đắng, hắn cố gắng nhìn chằm chằm mũi chân của mình, nhưng hai người này nói chuyện quá lớn, động tác cũng càn rỡ, còn công khai nắm tay, thật sự hắn cảm thấy nổi hết da gà.
Sờ sờ cổ, lỗ tai thính của Nhĩ Tương nghe phía sau có tiếng bước chân, hắn quay đầu lại nhìn, trông thấy Kha Mậu Sơn từ Tùng Hương viên đi về hướng này.
Hắn lập tức hô lớn, “Ngũ sư thúc.”
Hắn rống cổ gọi, hai người đi đằng trước nhanh chóng buông tay ra, chốc lát đã trở lại bình thường, khoảng cách cũng kéo ra hơn một thước, Nhĩ Tương đứng giữa hai người.
Kha Mậu Sơn từ bên kia đi nhanh tới, nhìn Nhĩ Tương gật đầu một cái rồi đi đến chỗ Sở Lương Âm và Nguyệt Ly Phong.
Sở Lương Âm nhíu mày, người này vừa nãy không phải đi ra ngoài sao? Làm sao giờ lại chạy tới đây?
Kha Mậu Sơn dừng lại ở giữa hai người, “Lương Âm, muội đáp ứng yêu cầu của Mạc Thành Hiêu?” Hắn nghe tin này mới đến tìm nàng.
Sở Lương Âm gật đầu, “Đúng vậy, sẽ cố gắng hết sức.”
Kha Mậu Sơn lắc đầu, không đồng tình nói, “Huynh mới từ đại sảnh về, hiện tại chuyện mọi người sốt ruột không phải có chuyện có phải tìm được Mạc minh chủ hay không mà họ đang tranh luận không có người cầm đầu phải chọn ra một đại minh chủ khác.”
“Trời, đám người này gấp gáp nhỉ. Trách không được Mạc Thành Hiêu đi tìm ta, hắn căn bản không thể nhờ cậy đám người đó.”
“Ai là người lớn tiếng nhất?” Từ lúc Mạc Thiên Tuyệt gặp chuyện không may đến giờ cũng đã chừng mười ngày, có lẽ chuyện này đã sớm được lên kế hoạch ngay từ đầu.
“Bạch trang chủ, chưởng môn Hoa sơn, Tĩnh Ngộ đại sư, còn có đại sư huynh.” Kha Mậu Sơn lắc đầu, không ngờ Tưởng Cánh Nham cũng bị lôi kéo.
Sở Lương Âm nhíu mày, nhìn Nguyệt Ly Phong, “Hèn chi Bạch tiểu thư tìm được ngươi.” Hóa ra Bạch trang chủ là người lớn họng nhất, nếu có thể đem Nguyệt Ly Phong về phe mình vậy khả năng Bạch trang chủ trở thành đại minh chủ càng cao hơn.
Kha Mậu Sơn nghe thế liền quay lại nhìn Nguyệt Ly Phong, “Từ giờ trở đi, không được qua lại với môn phái của ông ta, chẳng ngờ mọi việc lại phát triển đến mức này, đại sư huynh chắc cũng hối hận lắm.”
“Nhưng đại sư huynh có lên tiếng cũng tốt đấy chứ, hay là sẵn tiện thế này chúng ta cố gắng thêm chút nữa để đại sư huynh lên làm minh chủ luôn đi.” Sở Lương Âm trêu đùa, nếu là thật Tưởng Cánh Nham sẽ điên lên mất. Quản lý một Tùng Vụ môn đã khiến hắn sứt đầu mẻ trán, nếu phải quản luôn cả võ lâm, chắc hắn sẽ thắt cổ tự sát.
“Đừng đùa nữa, nói tóm lại, đại sư huynh muốn ta đến nói với các muội là tiệc tối hôm nay không ai được nói năng lung tung.” Kha Mậu Sơn đối với Tưởng Cánh Nham chỉ có một từ là vâng lời, bất luận hắn nói gì Kha Mậu Sơn đều nghe theo.
Nhưng điều đó không có nghĩa Kha Mậu Sơn nói gì thì Sở Lương Âm sẽ nghe, nàng hừ hừ, trên mặt không biểu hiện gì, trong lòng lại cười lạnh, tốt nhất hôm nay đừng ai chọc nàng, nếu không thì đuừng trách nàng không khách sáo.
“Vậy huynh nói chuyện này với ta làm chi?” Sở Lương Âm cực kỳ phản cảm với chuyện này, nàng cũng chả có liên quan gì đến nó.
Vân Liệt Triệu nhíu mày, “Mộ Dung Tử Tề bị nhốt ở nhà lao Mạc phủ, hiện tại trong Mạc phủ đều là người võ lâm. Các môn phái tề tựu hễ có động tĩnh gì thì bọn họ sẽ chú ý ngay. Cần giúp đỡ.” Hắn không hề có ý thức cầu xin người khác giúp đỡ, trái lại giống như đang ra lệnh hơn.
Sở Lương Âm nhăn mặt hừ lạnh, “Làm liều đi.”
“Sở Lương Âm, muội đừng có thấy chết không cứu được không?” Vân Liệt Triệu mất kiên nhẫn muốn đập bàn.
“Hừ, hôm nay huynh cũng biết ta thấy chết không cứu à?” Sở Lương Âm trợn mắt, trào phúng nói.
“Sở Lương Âm, ta không muốn làm lớn chuyện. Nếu muội không giúp, ta sẽ đi tìm Mạc Thành Hiêu. Nói với hắn là muội bảo làm như vậy, nếu muốn tìm cha hắn vậy phải thả Mộ Dung Tử Tề và Mộ Dung Tử Quân.” Hắn dự định dùng chiêu này uy hiếp, dù sao hiện tại Mạc Thành Hiêu đang cầu xin Sở Lương Âm giúp đỡ.
Sở Lương Âm hừ lạnh, vỗ tay nói, “Vậy ngài cứ đi đi, Vân tiên sinh đừng trách ta không nhắc nhở, không chừng giống như huynh vừa nói, người ta có thể hoài nghi Mạc Thiên Tuyệt mất tích là do hai anh em nhà Mộ Dung kia làm đấy.”
“Chuyện đó không liên quan đến ông, dù sao muội cũng không giúp, vậy ta đi tìm Mạc Thành Hiêu.” Vân Liệt Triệu trừng lớn mắt, còn bày ra bộ dạng vô lại.
Sở Lương Âm phẫy tay ra hiệu cho hắn đi, “Vậy ngài mau đi, đừng ở đây làm phiền bà.” Nàng đuổi khách.
Vân Liệt Triệu tức giận hừ lạnh, đột nhiên đứng lên đi ra ngoài, trước kia Sở Lương Âm thường giúp hắn, hiện tại thì ngược lại cái gì cũng không trông nom tới làm hắn hết sức tức giận.
Nhìn Vân Liệt Triệu giận dữ hò hét, Sở Lương Âm cũng không để ý. Thả Mộ Dung Tử Tề? Vân Liệt Triệu chỉ xem trong chuyện của bạn mình, ngày đó lúc còn trên đảo Mộ Dung Tử Quân kia có lo lắng cho hắn không? Bạn như vậy mà gọi là bạn à, Sở Lương Âm lười nghĩ tới.
Suy tính một lúc lâu, Sở Lương Âm đứng dậy đi ra khỏi phòng, không ngờ nàng vừa mới đến cửa liền bắt gặp Ninh Chiêu Nhiên đang đi tới cửa lớn Tùng Hương viện, liếc mắt thấy Sở Lương Âm, nàng vội vàng chạy tới, “Sở Lương Âm, cô có gặp Mạc Thành Hiêu không? Vừa rồi thằng oắt con kia vừa thấy bản tiểu thư liền đi đường vòng.”
Sở Lương Âm cười lạnh, “Rồi sao, bây giờ người ta không gây rắc rối cho cô, cô liền ngứa da à?”
“Bớt nói nhảm đi, rốt cuộc cô và hắn nói gì vậy?” Trong khoảng thời gian này Ninh Chiêu Nhiên chán muốn chết, Mạc Thiên Tuyệt mất tích thì thôi đi, cái bọn không bình thường kia cứ đổ lên đầu thần giáo. Tuy rằng bọn họ đến đây để xem cuộc vui nhưng không nghĩa bọn họ là hung thủ, điều này cũng không chọc tức được nàng. Mới vừa rồi nhìn thấy Mạc Thành Hiêu hắn liền đi đường vòng giả vờ không nhìn thấy Ninh Chiêu Nhiên.
Sở Lương Âm nhún vai, “Ta và hắn thì có thể nói gì, à phải rồi, mượn bồ câu đưa tin của các cô dùng tý nhé.” Bồ câu đưa tin của thần giáo Ma Nha tuyệt đối nhanh và chính xác.
Ninh Chiêu Nhiên gật đầu, “Không thành vấn đề, cô muốn dùng làm gì. Nhưng nói cho ta biết đi, thằng oắt con Mạc Thành Hiêu kia muốn gì thế, để ta còn biết đường chuẩn bị.” Xem ra nàng vẫn còn lo lắng người của Mạc phủ với thần giáo Ma Nha sẽ có thêm xung đột.
Sở Lương Âm phẫy tay, “Cô cứ yên tâm đi, từ nay về sau Mạc Thành Hiêu sẽ không gây rắc rối với cô nữa. Nhưng khó có thể giữ cái tên Mạc Thành Long kia có đến tìm hay không, nếu hắn còn chọc giận cô thì cô cứ làm thịt hắn.” Dù sao ở Mạc phủ, Mạc Thành Long cũng không phải là người quan trọng gì, đoán chừng nếu hắn mất tích, người của Mạc phủ cũng chẳng buồn đi tìm.
“Hừ, cái tên ngu ngốc.” Nhớ tới Mạc Thành Long, Ninh Chiêu Nhiên liền mắng chửi.
Hai người đứng ở bên cửa nói chuyện, sảnh bên kia có mấy người đi ra, Sở Lương Âm liếc mắt nhìn thấy Vân Liệt Triệu, Kha Mậu Sơn, Trâu Ngọc, quay đầu đi chỗ khác, ngược lại Ninh Chiêu Nhiên nhìn bọn họ nhiệt tình chào hỏi, bọn họ cũng chào lại, xem ra sống chung với nhau không tệ.
“Sư muội, tối nay Mạc phủ có tiệc tối, chúng ta đi trước thôi.” Trâu Ngọc vẫy tay đi cùng những người khác.
Sở Lương Âm nhíu mày, “Tiệc tối? Có lẽ muốn bàn bạc chuyện tìm kiếm Mạc Thiên Tuyệt. Cô có được mời không?” Nhìn Ninh Chiêu Nhiên, Sở Lương cảm thấy nên để Ninh Chiêu Nhiên nghe, để xem rốt cuộc là ai một mực nói Mạc Thiên Tuyệt mất tích có liên quan đến người của thần giáo Ma Nha.
Ninh Chiêu Nhiên lắc đầu, “Thôi đi, cô nghe giúp ta là được rồi, ta còn có chuyện khác. Ca ca ta bế quan chưa xong, hiện tại chúng ta bị mắc kẹt bốn phía, ta bận lắm.” Trước kia mọi chuyện đều do Ninh Tùy Phong xử lý, khi nào hứng thú Ninh Chiêu Nhiên mới tham gia, hiện tại xảy ra chuyện mà Ninh Tùy Phong không có ở đây, mọi việc đều phải dựa vào nàng.
“Có câu thế nào nhỉ? Không chăm lo việc nhà thì chẳng phân biệt được đâu là hủ muối keo đường, nếu cô chết vì mệt ta nhất định sẽ tự tay hạ táng cô.” Sở Lương Âm vỗ vai Ninh Chiêu Nhiên, điển hình cho câu giết người bằng từ ngữ.
“Đi chết đi, bản tiểu thư quên nói cô chết trước ta sẽ chôn cô.” Ninh Chiêu Nhiên đẩy tay Sở Lương Âm ra, “Ta về đây, hiện tại Mạc phủ không an toàn, người ở đây đều muốn đánh một trận với chúng ta.”
“Lăn lẹ đi, bà đây còn phải làm chuyện chính sự nữa.” Sở Lương Âm xoay người đi vào phòng lấy kiếm, đợi đến lúc đi ra đã chẳng thấy bóng dáng Ninh Chiêu Nhiên.
Từ căn phòng đi ra ngoài, Sở Lương Âm đi về hướng cửa lớn Tùng Hương viên, bên trong cũng còn đệ tử Tùng Vụ môn ở lại trông coi, khắp nơi đều là người.
Lúc đi tới cửa chợt nghe phía sau truyền đến tiếng ho nhẹ, quay đầu nhìn thì thấy Nguyệt Ly Phong từ chính sảnh đi ra, Nhĩ Tương đi phía sau, ánh mắt Sở Lương Âm khẽ động, tiếp theo lập tức xoay người đi ra cửa lớn.
Đi ra khỏi Tùng Hương viên, Sở Lương Âm cố tình đi chậm lại, quả nhiên người bị bỏ phía sau liền đuổi kịp, khóe môi Sở Lương Âm nhếch lên, đột nhiên cảm thấy thích thú. Hai người bọn họ hơi giống điệp viên, thần thần bí bí cẩn thận, rất sợ người khác nhìn thấy.
“Mạc Thành Hiêu tới tìm nàng?” Nguyệt Ly Phong từ phía sau đi tới, chậm rãi sánh vai đi cạnh nàng.
Sở Lương Âm gật đầu, “Ừm.”
“Cho nên, nàng quyết định giúp hắn?” Nguyệt Ly Phong nhìn một bên gáy nàng, đường nét hoàn mỹ mang theo suy nghĩ không đồng tình.
Sở Lương Âm quay đầu nhìn hắn, khóe mắt liếc nhìn Nhĩ Tương bị bỏ lại khá xa, “Ta thử xem, cũng không có hứa nhất định sẽ giúp hắn.”
Nguyệt Ly Phong cười khẽ, “Cho nên, nàng là một người lương thiện.” Tận đáy lòng đó là một câu cảm thán, tuy bề ngoài nhìn nàng có vẻ không dễ trêu chọc, luôn nói những lời vô tình tàn nhẫn, nhưng thật tâm nàng là người hiền lành.
“Đừng nói những lời ghê tởm nữa được không? Ta lương thiện chỗ nào, hắn quỳ xuống đất rồi, nếu ta còn từ chối thì đúng là hẹp hòi.”
“Vậy nàng xác định có thể giúp hắn?” Hai người đi rất gần nhau, tay bên dưới ống tay áo của Nguyệt Ly Phong thò ra tìm kiếm tay của Sở Lương Âm, có ống tay áo che lại, nhìn từ xa thì chẳng có gì khác thường, chỉ có điều khoảng cách hai người sát quá mức, nhìn gần sẽ thấy kỳ quái.
Sở Lương Âm đảo mắt nhìn quanh, cảm nhận ngón tay Nguyệt Ly Phong sờ soạng tay mình, nàng hơi nhướng mày nhìn bốn phía, xem có ai thấy không.
“Ta sẽ cố gắng hết sức.” Nàng nhún vai, ngón tay cũng dùng sức bóp ngón tay của hắn.
Nguyệt Ly Phong cười khẽ, ngón tay linh hoạt né tránh tấn công của Sở Lương Âm, nhưng vẫn một mực không buông tay nàng ra. Sở Lương Âm làm thế nào cũng không bóp được, mặt mày nhăn lại, Nguyệt Ly Phong càng vui vẻ đắc ý.
“Bà đây không tin.” Sở Lương Âm dừng lại, đem tay hai người quấn quýt giơ lên trước mặt, đuổi theo ngón tay Nguyệt Ly Phong, tay hắn như đã lên dây cót, tránh né cực nhanh, đong đưa ánh mắt tìm kiếm của Sở Lương Âm.
“Không được trốn.” Sở Lương Âm trừng mắt nhéo hắn vài cái, đầu khớp xương đau buốt. Nàng không bóp được tâm tình trở nên thất thường.
Đuôi lông mày Nguyệt Ly Phong nhếch cao, nàng nói không được trốn, hắn thật sự không trốn, hai đầu ngón tay Sở Lương Âm giữ lấy một ngón tay Nguyệt Ly Phong, sau đó dùng lực bóp đến đầu ngón tay trắng bệch.
“Thoải mái?” Nhìn bộ dạng kia của nàng, Nguyệt Ly Phong cười nói.
Sở Lương Âm hừ lạnh một tiếng, “Nhàm chán.” Nói xong muốn bỏ tay hắn ra, nhưng tay hắn lại giống như nhựa cao su, mặc kệ Sở Lương Âm dùng bao nhiêu sức cũng không kéo ra được.
Hai người cứ thế liếc mắt đưa tình, Nhĩ Tương đi phía sau lại bày ra gương mặt trái đắng, hắn cố gắng nhìn chằm chằm mũi chân của mình, nhưng hai người này nói chuyện quá lớn, động tác cũng càn rỡ, còn công khai nắm tay, thật sự hắn cảm thấy nổi hết da gà.
Sờ sờ cổ, lỗ tai thính của Nhĩ Tương nghe phía sau có tiếng bước chân, hắn quay đầu lại nhìn, trông thấy Kha Mậu Sơn từ Tùng Hương viên đi về hướng này.
Hắn lập tức hô lớn, “Ngũ sư thúc.”
Hắn rống cổ gọi, hai người đi đằng trước nhanh chóng buông tay ra, chốc lát đã trở lại bình thường, khoảng cách cũng kéo ra hơn một thước, Nhĩ Tương đứng giữa hai người.
Kha Mậu Sơn từ bên kia đi nhanh tới, nhìn Nhĩ Tương gật đầu một cái rồi đi đến chỗ Sở Lương Âm và Nguyệt Ly Phong.
Sở Lương Âm nhíu mày, người này vừa nãy không phải đi ra ngoài sao? Làm sao giờ lại chạy tới đây?
Kha Mậu Sơn dừng lại ở giữa hai người, “Lương Âm, muội đáp ứng yêu cầu của Mạc Thành Hiêu?” Hắn nghe tin này mới đến tìm nàng.
Sở Lương Âm gật đầu, “Đúng vậy, sẽ cố gắng hết sức.”
Kha Mậu Sơn lắc đầu, không đồng tình nói, “Huynh mới từ đại sảnh về, hiện tại chuyện mọi người sốt ruột không phải có chuyện có phải tìm được Mạc minh chủ hay không mà họ đang tranh luận không có người cầm đầu phải chọn ra một đại minh chủ khác.”
“Trời, đám người này gấp gáp nhỉ. Trách không được Mạc Thành Hiêu đi tìm ta, hắn căn bản không thể nhờ cậy đám người đó.”
“Ai là người lớn tiếng nhất?” Từ lúc Mạc Thiên Tuyệt gặp chuyện không may đến giờ cũng đã chừng mười ngày, có lẽ chuyện này đã sớm được lên kế hoạch ngay từ đầu.
“Bạch trang chủ, chưởng môn Hoa sơn, Tĩnh Ngộ đại sư, còn có đại sư huynh.” Kha Mậu Sơn lắc đầu, không ngờ Tưởng Cánh Nham cũng bị lôi kéo.
Sở Lương Âm nhíu mày, nhìn Nguyệt Ly Phong, “Hèn chi Bạch tiểu thư tìm được ngươi.” Hóa ra Bạch trang chủ là người lớn họng nhất, nếu có thể đem Nguyệt Ly Phong về phe mình vậy khả năng Bạch trang chủ trở thành đại minh chủ càng cao hơn.
Kha Mậu Sơn nghe thế liền quay lại nhìn Nguyệt Ly Phong, “Từ giờ trở đi, không được qua lại với môn phái của ông ta, chẳng ngờ mọi việc lại phát triển đến mức này, đại sư huynh chắc cũng hối hận lắm.”
“Nhưng đại sư huynh có lên tiếng cũng tốt đấy chứ, hay là sẵn tiện thế này chúng ta cố gắng thêm chút nữa để đại sư huynh lên làm minh chủ luôn đi.” Sở Lương Âm trêu đùa, nếu là thật Tưởng Cánh Nham sẽ điên lên mất. Quản lý một Tùng Vụ môn đã khiến hắn sứt đầu mẻ trán, nếu phải quản luôn cả võ lâm, chắc hắn sẽ thắt cổ tự sát.
“Đừng đùa nữa, nói tóm lại, đại sư huynh muốn ta đến nói với các muội là tiệc tối hôm nay không ai được nói năng lung tung.” Kha Mậu Sơn đối với Tưởng Cánh Nham chỉ có một từ là vâng lời, bất luận hắn nói gì Kha Mậu Sơn đều nghe theo.
Nhưng điều đó không có nghĩa Kha Mậu Sơn nói gì thì Sở Lương Âm sẽ nghe, nàng hừ hừ, trên mặt không biểu hiện gì, trong lòng lại cười lạnh, tốt nhất hôm nay đừng ai chọc nàng, nếu không thì đuừng trách nàng không khách sáo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.