Chương 78: Hỗn loạn 1
Trắc Nhĩ Thính Phong
07/10/2016
Bây giờ Mạc phủ vô cùng náo nhiệt, mặc dù Mạc phủ chiếm diện tích lớn nhưng hiện tại đều đã chật cứng người. Nhiều người tập trung đứng ngay cửa lớn tráng lệ, xe ngựa Nguyệt gia vừa tới, đám tiểu đệ tử Tùng Vụ môn đứng đợi sẵn vội vàng chạy tới. Hắn quen Nhĩ Tương, nhìn thấy Nhĩ Tương thì biết Nguyệt sư huynh đã tới.
“Công tử, thất sư thúc.” Nhĩ Tương vén màn xe ngựa lên, còn cố tình liếc mắt nhìn hai người bên trong, sợ hai người này không biết tiết chế mà ảnh hưởng đến hình tượng, nếu để tiểu đệ tử kia nhìn thấy vậy thảm rồi.
Nhưng rất may hai người này không làm gì, lịch sự ngồi đối diện nhau. Thoạt nhìn rất giống bộ dạng xung khắc như nước với lửa trước đây, Nhĩ Tương không khỏi cảm thán cả hai diễn sâu ghê.
Sở Lương Âm nhảy xuống xe ngựa, tiểu đệ tử kia chạy nhanh đến cúi đầu chào hỏi, “Thất sư thúc.”
“Ừm, đại sư bá ngươi đâu?” Đây là đệ tử Trâu Ngọc.
“Đại sư bá và sư phụ đang nói chuyện với nhau, đợi Thất sư thúc và đại sư huynh đến.” Tiểu đệ tử cúi đầu hành lễ với Nguyệt Ly Phong đã xuống xe, cấp bậc lễ nghi chu đáo.
“Đi thôi.” Đảo mắt nhìn mặt tiền rộng lớn của Mạc phủ, tượng sư tử uy vũ đứng sừng sững hai bên cửa.
Bước vào Mạc phủ, trông thấy rất nhiều đệ tử đến từ các môn phái khác, tuy có gặp mặt qua vài lần nhưng quan hệ không thân thiết.
Đồ đệ Trâu Ngọc đi trước dẫn đường, Sở Lương Âm và Nguyệt Ly Phong đi sau, Nhĩ Tương và đám người Thập Tam thiếu đi sau nữa, đoàn người tuy là người Nguyệt gia, nhưng lúc này trong mắt người khác bọn họ là người đại diện Tùng Vụ môn.
Lúc đi ngang qua hoa viên, một giọng nói thánh thót như chim oanh vang lên, “Nguyệt công tử.”
Đoàn người dừng bước, đồng thời nhìn về nơi âm thanh truyền tới, chỉ thấy một nữ tử thướt tha đi tới, mặc váy dài màu bọt nước, đôi mắt sáng ngời. Phía sau nàng còn hai nha hoàn khác, một tấc cũng không rời, là Bạch Liên Ảnh.
Nguyệt Ly Phong mỉm cười gật đầu, “Bạch tiểu thư.” Hắn nho nhãn trả lời, giơ tay nhấc chân đều đẹp mắt.
Bạch Liên Ảnh bước đến trước mặt, dịu dàng cúi đầu, “Nguyệt công tử, đã lâu không gặp.” Giọng nói của nàng rất quen, mặt mày mang theo ý cười, thoạt nhìn khá vui.
“Đúng vậy.” Nguyệt Ly Phong đáp lời, giữa khoảng cách quân tử.
Bạch Liên Ảnh mỉm cười nhìn Sở Lương Âm, lễ phép gật đầu chào, “Sở nữ hiệp.”
Sở Lương Âm gật đầu, xem ra nàng ta muốn tâm sự với Nguyệt Ly Phong, bọn họ ở đây thì đúng là bất tiện, “Hai người cứ trò chuyện. Tu Chí chúng ta đi.” Nói xong Sở Lương Âm và Tu Chí dẫn đường rời đi, Nhĩ Tương và đám người Thập tam thiếu đứng lui ra một bên chờ đợi.
Bạch Liên Ảnh nhìn Sở Lương Âm đã đi xa, mới thu hồi tầm mắt nhìn Nguyệt Ly Phong, con ngươi mang theo ý cười tuyệt thế, “Nguyệt công tử, Liên Ảnh đoán công tử nhất định đến, đợi hai ngày thì công tử đến thật, ông trời đúng là không phụ lòng người.” Giọng nói của nàng mang theo vui mừng, nàng đến nơi này đều là vì Nguyệt Ly Phong.
Nguyệt Ly Phong cười cười, “Phụng mệnh sư phụ phải đến.” Hắn cũng không hỏi Bạch Liên Ảnh nói những lời này có ý gì, chỉ bày tỏ bản thân cũng không tình nguyện đến.
Bạch Liên Ảnh tỏ ra kinh ngạc, dường như cảm thấy thái độ của Nguyệt Ly Phong bây giờ đã khác rất nhiều so với lần gặp trước, “Nguyệt công tử thấu tình đạt lý, Liên Ảnh rất kính trọng. Ta và phụ thân ở tạm Lê Hương trai của Mạc phủ, không biết đêm nay Nguyệt công tử có thời gian rãnh đến Lê Hương trai gặp mặt không? Phụ thân rất muốn uống rượu trao đổi với Nguyệt công tử.”
Nguyệt Ly Phong cười ôn hòa mà lại xa cách, lắc đầu nói, “Chỉ sợ phụ ý tốt của Bạch tiểu thư rồi, trừ khi có lời của sư phụ, con đường sau này Ly Phong không dám tự chủ trương.” Hắn chắp tay thi lễ, sau đó xoay người rời đi, bóng dáng cao to phủ lên một tầng sương lạnh, từ chối người từ ngàn dặm.
Nhĩ Tương và Thập Tam thiếu đi theo, trong nháy mắt đoàn người đã biến mất giữa tầm mắt, đợi khi bọn họ đã đi xa Bạch Liên Ảnh mới hồi phục tinh thần, ngàn vạn lần không ngờ, kết quả lần gặp mặt thứ hai là như vậy.
Sở Lương Âm cùng Tu Chí đi tới Tùng Hương viện nơi ở tạm của Tùng Vụ môn, có lẽ Mạc phủ cố tình đưa tới đây bởi vì Tùng Vụ môn và Tùng Hương trai đều có chữ Tùng, cho nên mới đem bọn họ an bày nơi này.
Đệ tử Tùng Vụ môn đều ở trong viện, Sở Lương Âm đi vào viện tất cả đệ tử đều cúi đầu hành lễ, “Thất sư thúc.”
Sở Lương Âm khoát tay, nhanh chân sãi bước đi đến mở cửa chính sảnh, Tưởng Cánh Nham, Trâu Ngọc, Chung Ẩn, Trang Cảnh Nghi, Kha Mậu Sơn, Vân Liệt Triệu đều ở trong này, chẳng thiếu một ai, tất cả có mặt đầy đủ.
“Đại sư huynh.” Sở Lương Âm đơn giản chào hỏi Tưởng Cánh Nham, sau đó kéo ghế ngồi xuống, đặt thanh kiếm bên cạnh, “Thế nào, Mạc phủ đầy ắp người có điều tra được manh mối gì không?” Nàng thấy đa số những người ở đây là đến xem náo nhiệt, một phần là có tính toán khác, thật tâm suy nghĩ tìm kiếm Mạc Thiên Tuyệt chỉ chiếm một phần nhỏ thôi.
“Không có, nhưng mấy ngày qua Mạc nhị công tử có đến đây mấy lần, lần nào cũng đề cập đến muội, ta nói sư muội này, muội có liên quan gì với Nhị công tử sao?” Trâu Ngọc bắt chéo chân hai chân, câu hỏi mang theo ý tứ khác.
Sở Lương Âm trợn mắt, “Ta cũng thật muốn biết hắn tìm ta có mưu đồ gì. Hơn nữa còn viết thư cầu ta giúp hắn đi tìm Mạc Thiên Tuyệt, ta nào có bản lĩnh đó.” Nàng mơ màng nghĩ, không biết Mạc Thành Hiêu có chủ ý gì.
“Ồ, còn cố tình viết thư cho muội? Cho nên muội liền đồng ý giúp nhà người ta.” Trâu Ngọc cười híp mắt, tuy rằng hắn không định gặp người của Mạc phủ, nhưng nếu thật sự có một người cuồng dại đối đãi với Sở Lương Âm cũng là chuyện tốt đấy chứ.
“Ngậm miệng huynh lại đi. Đại sư huynh, cuối cùng huynh định làm gì? Nói thật, ta không định nhúng tay vào, việc này không có liên quan đến Tùng Vụ môn. Mạc Thành Hiêu và ta căn bản không thân quen, trước kia mỗi lần gặp ta hắn đều hận không thể giết chết ta, vì sao ta phải giúp hắn? Ta còn nghĩ chuyện này chắc chắn là do Mạc Thiên Tuyệt tự tạo nghiệt, nhiều năm như vậy nhất định có không ít kẻ thù, có người chạy tới báo thù cũng chẳng có gì kỳ lạ.” Gương mặt Sở Lương Âm không chút thay đổi, đưa ra ý kiến của mình.
Tưởng Cánh Nham thở dài, “Tuy rằng ta không tán thành việc tham gia này, nhưng lúc chúng ta xuống núi, sư phụ có nói, nếu có thể giúp thì hãy cố gắng. Sư muội, lời sư phụ nói nhất định có lý, chúng ta không nên cãi lời.” Trong lòng Tưởng Cánh Nham, lời nói của Tùng Sơn đạo nhân tuyệt đối là thánh chỉ, dù có xông pha khói lửa cũng không dám chậm trễ.
Sở Lương Âm nhíu mày, lại nhìn về phía những người khác, giống như đã có thương lượng từ trước, hoặc cũng có lẽ do Tưởng Cánh Nham lấy sư phụ ra đàn áp nên không phản đối cũng chẳng có ý phản đối.
Nhìn bộ dạng như không của Vân Liệt Triệu, hắn để đại đạo ngồi ngay ngắn, hơi cúi đầu nhìn mặt đất, không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Được rồi, nếu huynh đã nói như vậy, ta cũng không có ý kiến gì. Có lẽ Mạc Thành Hiêu biết hôm nay ta sẽ đến mà tìm ta, thật ra ta cũng tò mò không biết hắn yêu cầu ta làm gì.” Sở Lương Âm đứng lên, cầm kiếm đi ra ngoài.
Lúc đi tới cửa Nguyệt Ly Phong vừa vặn đi tới, Sở Lương Âm nhìn hắn, vẻ mặt vẫn duy trì như trước mà đi lướt qua hắn.
Chọn một phòng trong Tùng Hương viên, Sở Lương Âm cân nhắc một việc, Mạc Thành Long căn bản không biết quá khứ của Mạc Thiên Tuyệt, từng trêu chọc người nào hay có kẻ thù nào, nếu muốn biết rõ tình hình phải hỏi Mạc Thành Hiêu mới được.
Chợt nghĩ tới vừa nãy gặp Bạch Liên Ảnh. Nhìn vẻ mặt nàng ta nhìn Nguyệt Ly Phong, đoán chừng trong lòng đã tương tư. Sở Lương Âm cười một tiếng, đúng là trêu hoa ghẹo nguyệt, mới gặp một lần đã khiến người ta nhung nhớ, đúng là không thể xem thường sức quyến rũ của Nguyệt Ly Phong.
Nhưng mà Sở Lương Âm cũng không để trong lòng, Nguyệt Ly Phong không phải loại người dễ dàng coi trọng ai chỉ mới gặp hai ba lần. Hơn nữa với tính tình xoi mói kia của hắn, nói hắn và Bạch Liên Ảnh có vấn đề gì, nàng sẽ cười đến rụng răng mất.
Cốc cốc cốc, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Sở Lương Âm liếc mắt nói, “Vào đi.”
Cửa ngoài đẩy ra, tiểu đệ tử Tùng Vụ môn đứng ở ngoài nói, “Thất sư thúc, Mạc nhị công tử đến.”
Sở Lương Âm gật đầu, vừa định đứng lên lại ngồi xuống, “Để hắn vào đây đi.”
Tiểu đệ tử ngẩn người, sau đó gật đầu xoay người rời đi, chưa đầy một phút sau, Mạc Thành Hiêu đã xuất hiện trước cửa, hai người tùy tung đứng canh giữ bên ngoài, Mạc Thành Hiêu sau khi bước vào liền đóng cửa lại.
Sắc mặt của hắn rất mệt mỏi, trên cằm lúng phúng râu mới mọc, vành mắt cũng hiện rõ màu đen, xem ra mấy ngày nay hắn đã vất vả không ít.
“Sở nữ hiệp.” Hắn không còn kiêu căng khinh thường như trước, trái lại trong mắt ngập tràn thành khẩn.
Sở Lương Âm gật đầu, “Vì sao ngươi cứ khăng khăng muốn ta giúp ngươi? Nói thật, ta không cảm thấy hai chúng ta chẳng có giao tình đặc biệt gì cả.”
Mạc Thành Hiêu thở dài, đứng trước mặt Sở Lương Âm có chút không biết phải nói thế nào, “Sở nữ hiệp, ta biết trước kia ta làm khiến cô tức giận, hôm nay ta cho ta xin lỗi những chuyện trước kia. Nhưng phụ thân mất tích, không biết sống chết thế nào, đây là chuyện quan trọng liên quan đến mạng người, hy vọng Sở nữ hiệp có thể không so đó với tiểu nhân mà giúp Mạc Thành Hiêu một lần.” Nói xong, hắn vén áo bào quỳ xuống đất, thái độ vô cùng thành khẩn, không thể nào là diễn trò được.
Nhìn người quỳ dưới chân mình, Sở Lương Âm có hơi lúng túng, mấy ngày nay lắm người thích quỳ trước mặt nàng, đúng là trúng tà.
“Ngươi đứng lên trước đi, rốt cuộc muốn nói cái gì, hôm nay nói rõ ràng đi. Đại sư huynh đã nói, nếu có thể giúp nhất định sẽ cố gắng. Mặc dù ta không đảm bảo có thể giúp ngươi, nhưng ta sẽ đem hết sức giúp đỡ.” Nàng hơi nhíu mày, không biết nói gì hơn.
Mạc Thành Hiêu đứng lên, “Cảm ơn Sở nữ hiệp.” Nói xong hắn ngồi một bên, sau đó mở miệng nói: “Một ngày trước khi phụ thân mất tích có nhận được một lá thư, ta không biết lá thư này ai gửi nhưng sau khi phụ thân đọc xong cảm xúc không ổn định lắm. Ta có hỏi ông ấy nhưng ông không nói gì cả. Ta không xem được nội dung lá thứ chỉ thấy phía trên hình như chỉ có hình vẽ bông hoa gì đó. Cụ thể là gì thì ta không rõ tóm lại nhìn rất đẹp. Đêm đó phụ thân vẫn ở trong phòng không hề đi ra, người canh gác bên ngoài cũng không nghe trong phòng có động tĩnh gì. Thế mà hôm sau đã không thấy bóng dáng phụ thân đâu, hơn nữa trên bàn còn để lại vết máu.”
Sở Lương Âm nghiêm túc lắng nghe, trong lòng đã có suy tính, rất có khả năng là có thù riêng với Mạc Thiên Tuyệt.
“Sau đó ta tìm lá thư kia nhưng không thấy. Nhưng nơi để lá thư có lưu lại một mùi đặc biệt, ngửi vào sẽ cảm thấy như mùi da rắn khô, tanh tanh lại có vẻ nồng nặc mùi hoa. Vài ngày sau mùi đó không còn, những người đi lục soạt khắp Mạc phủ cũng không ngửi thấy mùi đó.” Mạc Thành Hiêu rất thống khổ, Mạc Thiên Tuyệt như ông trời của hắn vậy, Mạc Thiên Tuyệt mất tích, bầu trời của hắn cũng sụp đổ.
“Phụ thân ngươi có quan lại thân thiết với người nào không?” Sở Lương Âm đi thẳng vào vấn đề.
Mạc Thành Hiêu lắc đầu, “Ta không biết.”
“Vậy tìm ông ta rất khó.” Sở Lương Âm thở dài, nàng thật không còn cách.
“Trong lòng ta phụ thân là người đỉnh thiên lập địa, cho nên ông ta không có kẻ thù nào mà ta không biết. Có lẽ có, có lẽ không, nhưng ta không biết.” Quả nhiên, Mạc Thiên Tuyệt chính là ông trời của Mạc Thành Hiêu, chẳng ai cảm thấy ông trời của mình lại không trong sạch cả.
“Vậy ngươi còn nhớ hình vẽ đóa hoa trong lá thứ không? Nếu có thể vẽ biết đâu ta có thể giúp được.” Sở Lương Âm nhìn hắn, cau mày nói.
Mạc Thành Hiêu suy nghĩ, “Để ta nhớ lại xem.”
Đứng dậy, hắn đi tới bàn viết, cầm bút vẽ lên giấy, Sở Lương Âm ngồi tại chỗ hắn, tuy rằng người này tâm cao khí ngạo lại nhìn có phần ngu ngốc, nhưng hiện tại đã trưởng thành không ít.
Khoảng một canh giờ trôi qua, Mạc Thành Hiêu mới buông bút, đôi mắt Sở Lương Âm khẽ động, nhìn tờ giấy hắn cầm tới.
“Không khác lắm chính là dạng này.” Mạc Thành Hiêu đem tờ giấy đưa cho Sở Lương Âm nói.
Sở Lương Âm nhận lấy, lắc đầu, “Ta chưa từng thấy qua.” Nếu nói là hoa thì kiểu dáng rất kỳ quái, cánh hoa không theo một quy luật nào cả. Giống một đóa hoa lớn, nhưng thoạt nhìn lại giống hình thoi, hai bên có nhiều sừng nhỏ, bên dưới lại có sợi dây kéo xuống, cũng có thể Mạc Thành Hiêu vẽ không giống. Nhưng hoa thế này nàng chưa từng thấy qua.
“Cho nên ta muốn nhờ Sở nữ hiệp sử dụng quan hệ trên giang hồ giúp đỡ. Trên giang hồ có nhiều người, có khi có người biết.” Hóa ra hắn cảm thấy khả năng giao thiệp của Sở Lương Âm có thể giúp được.
Sở Lương Âm liếc mắt nhìn hắn, “Ta sẽ cố gắng hết sức.”
Mạc Thanh Hiêu gật đầu, “Cảm ơn Sở nữ hiệp giúp đỡ, nếu ta nhớ ra điều gì ta sẽ đến nói với cô đầu tiên.” Tuy rằng thế lực Mạc phủ rất lớn, nhưng đối với những người có tài trên giang hồ không thể chỉ dùng thế lực hay tiền là có thể giải quyết được. Ví dụ như bạn bè của Sở Lương Âm, Mạc phủ cho bọn họ đồng tiền hay không cũng không nhằm nhò, cho nên, Mạc Thành Hiêu cảm thấy Sở Lương Âm có thể giúp được hắn.
“Ừm.” Sở Lương Âm gật đầu, đồng ý với Mạc Thành Hiêu.
Nghe được lời hứa của Sở Lương Âm, Mạc Thành Hiêu như tìm thấy hy vọng, “Sở nữ hiệp, đối với những chuyện trước kia Mạc Thành Hiêu cảm thấy thật có lỗi.”
“Được rồi, Mạc nhị công tử đi về trước đi. Ta sẽ thử dò hỏi thử xem đây là thứ gì.” Sở Lương Âm bắt đầu thấy phiền não, vẫy tay ra hiệu để Mạc Thành Hiêu rời đi.
“Vậy không làm phiền Sở nữ hiệp nữa.” Hắn chắp tay rời đi, sau khi bước ra ngoài cửa không quên đóng cửa phòng lại.
“Sở Lương Âm?” Mạc Thành Hiêu vừa rời đi chưa lâu, ngoài cửa vang lên giọng nói trầm thấp, đuôi mắt Sở Lương Âm nhướng lại, “Cái gì?”
Nàng vừa trả lời, cửa tự động đẩy ra, Vân Liệt Triệu lưng đeo đao lớn bước vào, không quên đưa tay đóng cửa lại, dáng vẻ có chút gấp gáp.
Sở Lương Âm bắt chéo hai chân tay chống cằm nhìn hắn, “Muốn làm gì nói.”
Vân Liệt Triệu đặt mông ngồi xuống bên cạnh Sở Lương Âm, nhìn nàng không kiên nhẫn nói: “Ta quyết định tối nay sẽ thả Mộ Dung Tử Tề.”
“Hả? Huynh có bệnh à? Thả y làm gì? Không phải huynh định tiếp nhận tình cảm của người ta đấy chứ.” Sở Lương Âm cười như không cười, ác ý châm chọc hắn.
“Công tử, thất sư thúc.” Nhĩ Tương vén màn xe ngựa lên, còn cố tình liếc mắt nhìn hai người bên trong, sợ hai người này không biết tiết chế mà ảnh hưởng đến hình tượng, nếu để tiểu đệ tử kia nhìn thấy vậy thảm rồi.
Nhưng rất may hai người này không làm gì, lịch sự ngồi đối diện nhau. Thoạt nhìn rất giống bộ dạng xung khắc như nước với lửa trước đây, Nhĩ Tương không khỏi cảm thán cả hai diễn sâu ghê.
Sở Lương Âm nhảy xuống xe ngựa, tiểu đệ tử kia chạy nhanh đến cúi đầu chào hỏi, “Thất sư thúc.”
“Ừm, đại sư bá ngươi đâu?” Đây là đệ tử Trâu Ngọc.
“Đại sư bá và sư phụ đang nói chuyện với nhau, đợi Thất sư thúc và đại sư huynh đến.” Tiểu đệ tử cúi đầu hành lễ với Nguyệt Ly Phong đã xuống xe, cấp bậc lễ nghi chu đáo.
“Đi thôi.” Đảo mắt nhìn mặt tiền rộng lớn của Mạc phủ, tượng sư tử uy vũ đứng sừng sững hai bên cửa.
Bước vào Mạc phủ, trông thấy rất nhiều đệ tử đến từ các môn phái khác, tuy có gặp mặt qua vài lần nhưng quan hệ không thân thiết.
Đồ đệ Trâu Ngọc đi trước dẫn đường, Sở Lương Âm và Nguyệt Ly Phong đi sau, Nhĩ Tương và đám người Thập Tam thiếu đi sau nữa, đoàn người tuy là người Nguyệt gia, nhưng lúc này trong mắt người khác bọn họ là người đại diện Tùng Vụ môn.
Lúc đi ngang qua hoa viên, một giọng nói thánh thót như chim oanh vang lên, “Nguyệt công tử.”
Đoàn người dừng bước, đồng thời nhìn về nơi âm thanh truyền tới, chỉ thấy một nữ tử thướt tha đi tới, mặc váy dài màu bọt nước, đôi mắt sáng ngời. Phía sau nàng còn hai nha hoàn khác, một tấc cũng không rời, là Bạch Liên Ảnh.
Nguyệt Ly Phong mỉm cười gật đầu, “Bạch tiểu thư.” Hắn nho nhãn trả lời, giơ tay nhấc chân đều đẹp mắt.
Bạch Liên Ảnh bước đến trước mặt, dịu dàng cúi đầu, “Nguyệt công tử, đã lâu không gặp.” Giọng nói của nàng rất quen, mặt mày mang theo ý cười, thoạt nhìn khá vui.
“Đúng vậy.” Nguyệt Ly Phong đáp lời, giữa khoảng cách quân tử.
Bạch Liên Ảnh mỉm cười nhìn Sở Lương Âm, lễ phép gật đầu chào, “Sở nữ hiệp.”
Sở Lương Âm gật đầu, xem ra nàng ta muốn tâm sự với Nguyệt Ly Phong, bọn họ ở đây thì đúng là bất tiện, “Hai người cứ trò chuyện. Tu Chí chúng ta đi.” Nói xong Sở Lương Âm và Tu Chí dẫn đường rời đi, Nhĩ Tương và đám người Thập tam thiếu đứng lui ra một bên chờ đợi.
Bạch Liên Ảnh nhìn Sở Lương Âm đã đi xa, mới thu hồi tầm mắt nhìn Nguyệt Ly Phong, con ngươi mang theo ý cười tuyệt thế, “Nguyệt công tử, Liên Ảnh đoán công tử nhất định đến, đợi hai ngày thì công tử đến thật, ông trời đúng là không phụ lòng người.” Giọng nói của nàng mang theo vui mừng, nàng đến nơi này đều là vì Nguyệt Ly Phong.
Nguyệt Ly Phong cười cười, “Phụng mệnh sư phụ phải đến.” Hắn cũng không hỏi Bạch Liên Ảnh nói những lời này có ý gì, chỉ bày tỏ bản thân cũng không tình nguyện đến.
Bạch Liên Ảnh tỏ ra kinh ngạc, dường như cảm thấy thái độ của Nguyệt Ly Phong bây giờ đã khác rất nhiều so với lần gặp trước, “Nguyệt công tử thấu tình đạt lý, Liên Ảnh rất kính trọng. Ta và phụ thân ở tạm Lê Hương trai của Mạc phủ, không biết đêm nay Nguyệt công tử có thời gian rãnh đến Lê Hương trai gặp mặt không? Phụ thân rất muốn uống rượu trao đổi với Nguyệt công tử.”
Nguyệt Ly Phong cười ôn hòa mà lại xa cách, lắc đầu nói, “Chỉ sợ phụ ý tốt của Bạch tiểu thư rồi, trừ khi có lời của sư phụ, con đường sau này Ly Phong không dám tự chủ trương.” Hắn chắp tay thi lễ, sau đó xoay người rời đi, bóng dáng cao to phủ lên một tầng sương lạnh, từ chối người từ ngàn dặm.
Nhĩ Tương và Thập Tam thiếu đi theo, trong nháy mắt đoàn người đã biến mất giữa tầm mắt, đợi khi bọn họ đã đi xa Bạch Liên Ảnh mới hồi phục tinh thần, ngàn vạn lần không ngờ, kết quả lần gặp mặt thứ hai là như vậy.
Sở Lương Âm cùng Tu Chí đi tới Tùng Hương viện nơi ở tạm của Tùng Vụ môn, có lẽ Mạc phủ cố tình đưa tới đây bởi vì Tùng Vụ môn và Tùng Hương trai đều có chữ Tùng, cho nên mới đem bọn họ an bày nơi này.
Đệ tử Tùng Vụ môn đều ở trong viện, Sở Lương Âm đi vào viện tất cả đệ tử đều cúi đầu hành lễ, “Thất sư thúc.”
Sở Lương Âm khoát tay, nhanh chân sãi bước đi đến mở cửa chính sảnh, Tưởng Cánh Nham, Trâu Ngọc, Chung Ẩn, Trang Cảnh Nghi, Kha Mậu Sơn, Vân Liệt Triệu đều ở trong này, chẳng thiếu một ai, tất cả có mặt đầy đủ.
“Đại sư huynh.” Sở Lương Âm đơn giản chào hỏi Tưởng Cánh Nham, sau đó kéo ghế ngồi xuống, đặt thanh kiếm bên cạnh, “Thế nào, Mạc phủ đầy ắp người có điều tra được manh mối gì không?” Nàng thấy đa số những người ở đây là đến xem náo nhiệt, một phần là có tính toán khác, thật tâm suy nghĩ tìm kiếm Mạc Thiên Tuyệt chỉ chiếm một phần nhỏ thôi.
“Không có, nhưng mấy ngày qua Mạc nhị công tử có đến đây mấy lần, lần nào cũng đề cập đến muội, ta nói sư muội này, muội có liên quan gì với Nhị công tử sao?” Trâu Ngọc bắt chéo chân hai chân, câu hỏi mang theo ý tứ khác.
Sở Lương Âm trợn mắt, “Ta cũng thật muốn biết hắn tìm ta có mưu đồ gì. Hơn nữa còn viết thư cầu ta giúp hắn đi tìm Mạc Thiên Tuyệt, ta nào có bản lĩnh đó.” Nàng mơ màng nghĩ, không biết Mạc Thành Hiêu có chủ ý gì.
“Ồ, còn cố tình viết thư cho muội? Cho nên muội liền đồng ý giúp nhà người ta.” Trâu Ngọc cười híp mắt, tuy rằng hắn không định gặp người của Mạc phủ, nhưng nếu thật sự có một người cuồng dại đối đãi với Sở Lương Âm cũng là chuyện tốt đấy chứ.
“Ngậm miệng huynh lại đi. Đại sư huynh, cuối cùng huynh định làm gì? Nói thật, ta không định nhúng tay vào, việc này không có liên quan đến Tùng Vụ môn. Mạc Thành Hiêu và ta căn bản không thân quen, trước kia mỗi lần gặp ta hắn đều hận không thể giết chết ta, vì sao ta phải giúp hắn? Ta còn nghĩ chuyện này chắc chắn là do Mạc Thiên Tuyệt tự tạo nghiệt, nhiều năm như vậy nhất định có không ít kẻ thù, có người chạy tới báo thù cũng chẳng có gì kỳ lạ.” Gương mặt Sở Lương Âm không chút thay đổi, đưa ra ý kiến của mình.
Tưởng Cánh Nham thở dài, “Tuy rằng ta không tán thành việc tham gia này, nhưng lúc chúng ta xuống núi, sư phụ có nói, nếu có thể giúp thì hãy cố gắng. Sư muội, lời sư phụ nói nhất định có lý, chúng ta không nên cãi lời.” Trong lòng Tưởng Cánh Nham, lời nói của Tùng Sơn đạo nhân tuyệt đối là thánh chỉ, dù có xông pha khói lửa cũng không dám chậm trễ.
Sở Lương Âm nhíu mày, lại nhìn về phía những người khác, giống như đã có thương lượng từ trước, hoặc cũng có lẽ do Tưởng Cánh Nham lấy sư phụ ra đàn áp nên không phản đối cũng chẳng có ý phản đối.
Nhìn bộ dạng như không của Vân Liệt Triệu, hắn để đại đạo ngồi ngay ngắn, hơi cúi đầu nhìn mặt đất, không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Được rồi, nếu huynh đã nói như vậy, ta cũng không có ý kiến gì. Có lẽ Mạc Thành Hiêu biết hôm nay ta sẽ đến mà tìm ta, thật ra ta cũng tò mò không biết hắn yêu cầu ta làm gì.” Sở Lương Âm đứng lên, cầm kiếm đi ra ngoài.
Lúc đi tới cửa Nguyệt Ly Phong vừa vặn đi tới, Sở Lương Âm nhìn hắn, vẻ mặt vẫn duy trì như trước mà đi lướt qua hắn.
Chọn một phòng trong Tùng Hương viên, Sở Lương Âm cân nhắc một việc, Mạc Thành Long căn bản không biết quá khứ của Mạc Thiên Tuyệt, từng trêu chọc người nào hay có kẻ thù nào, nếu muốn biết rõ tình hình phải hỏi Mạc Thành Hiêu mới được.
Chợt nghĩ tới vừa nãy gặp Bạch Liên Ảnh. Nhìn vẻ mặt nàng ta nhìn Nguyệt Ly Phong, đoán chừng trong lòng đã tương tư. Sở Lương Âm cười một tiếng, đúng là trêu hoa ghẹo nguyệt, mới gặp một lần đã khiến người ta nhung nhớ, đúng là không thể xem thường sức quyến rũ của Nguyệt Ly Phong.
Nhưng mà Sở Lương Âm cũng không để trong lòng, Nguyệt Ly Phong không phải loại người dễ dàng coi trọng ai chỉ mới gặp hai ba lần. Hơn nữa với tính tình xoi mói kia của hắn, nói hắn và Bạch Liên Ảnh có vấn đề gì, nàng sẽ cười đến rụng răng mất.
Cốc cốc cốc, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Sở Lương Âm liếc mắt nói, “Vào đi.”
Cửa ngoài đẩy ra, tiểu đệ tử Tùng Vụ môn đứng ở ngoài nói, “Thất sư thúc, Mạc nhị công tử đến.”
Sở Lương Âm gật đầu, vừa định đứng lên lại ngồi xuống, “Để hắn vào đây đi.”
Tiểu đệ tử ngẩn người, sau đó gật đầu xoay người rời đi, chưa đầy một phút sau, Mạc Thành Hiêu đã xuất hiện trước cửa, hai người tùy tung đứng canh giữ bên ngoài, Mạc Thành Hiêu sau khi bước vào liền đóng cửa lại.
Sắc mặt của hắn rất mệt mỏi, trên cằm lúng phúng râu mới mọc, vành mắt cũng hiện rõ màu đen, xem ra mấy ngày nay hắn đã vất vả không ít.
“Sở nữ hiệp.” Hắn không còn kiêu căng khinh thường như trước, trái lại trong mắt ngập tràn thành khẩn.
Sở Lương Âm gật đầu, “Vì sao ngươi cứ khăng khăng muốn ta giúp ngươi? Nói thật, ta không cảm thấy hai chúng ta chẳng có giao tình đặc biệt gì cả.”
Mạc Thành Hiêu thở dài, đứng trước mặt Sở Lương Âm có chút không biết phải nói thế nào, “Sở nữ hiệp, ta biết trước kia ta làm khiến cô tức giận, hôm nay ta cho ta xin lỗi những chuyện trước kia. Nhưng phụ thân mất tích, không biết sống chết thế nào, đây là chuyện quan trọng liên quan đến mạng người, hy vọng Sở nữ hiệp có thể không so đó với tiểu nhân mà giúp Mạc Thành Hiêu một lần.” Nói xong, hắn vén áo bào quỳ xuống đất, thái độ vô cùng thành khẩn, không thể nào là diễn trò được.
Nhìn người quỳ dưới chân mình, Sở Lương Âm có hơi lúng túng, mấy ngày nay lắm người thích quỳ trước mặt nàng, đúng là trúng tà.
“Ngươi đứng lên trước đi, rốt cuộc muốn nói cái gì, hôm nay nói rõ ràng đi. Đại sư huynh đã nói, nếu có thể giúp nhất định sẽ cố gắng. Mặc dù ta không đảm bảo có thể giúp ngươi, nhưng ta sẽ đem hết sức giúp đỡ.” Nàng hơi nhíu mày, không biết nói gì hơn.
Mạc Thành Hiêu đứng lên, “Cảm ơn Sở nữ hiệp.” Nói xong hắn ngồi một bên, sau đó mở miệng nói: “Một ngày trước khi phụ thân mất tích có nhận được một lá thư, ta không biết lá thư này ai gửi nhưng sau khi phụ thân đọc xong cảm xúc không ổn định lắm. Ta có hỏi ông ấy nhưng ông không nói gì cả. Ta không xem được nội dung lá thứ chỉ thấy phía trên hình như chỉ có hình vẽ bông hoa gì đó. Cụ thể là gì thì ta không rõ tóm lại nhìn rất đẹp. Đêm đó phụ thân vẫn ở trong phòng không hề đi ra, người canh gác bên ngoài cũng không nghe trong phòng có động tĩnh gì. Thế mà hôm sau đã không thấy bóng dáng phụ thân đâu, hơn nữa trên bàn còn để lại vết máu.”
Sở Lương Âm nghiêm túc lắng nghe, trong lòng đã có suy tính, rất có khả năng là có thù riêng với Mạc Thiên Tuyệt.
“Sau đó ta tìm lá thư kia nhưng không thấy. Nhưng nơi để lá thư có lưu lại một mùi đặc biệt, ngửi vào sẽ cảm thấy như mùi da rắn khô, tanh tanh lại có vẻ nồng nặc mùi hoa. Vài ngày sau mùi đó không còn, những người đi lục soạt khắp Mạc phủ cũng không ngửi thấy mùi đó.” Mạc Thành Hiêu rất thống khổ, Mạc Thiên Tuyệt như ông trời của hắn vậy, Mạc Thiên Tuyệt mất tích, bầu trời của hắn cũng sụp đổ.
“Phụ thân ngươi có quan lại thân thiết với người nào không?” Sở Lương Âm đi thẳng vào vấn đề.
Mạc Thành Hiêu lắc đầu, “Ta không biết.”
“Vậy tìm ông ta rất khó.” Sở Lương Âm thở dài, nàng thật không còn cách.
“Trong lòng ta phụ thân là người đỉnh thiên lập địa, cho nên ông ta không có kẻ thù nào mà ta không biết. Có lẽ có, có lẽ không, nhưng ta không biết.” Quả nhiên, Mạc Thiên Tuyệt chính là ông trời của Mạc Thành Hiêu, chẳng ai cảm thấy ông trời của mình lại không trong sạch cả.
“Vậy ngươi còn nhớ hình vẽ đóa hoa trong lá thứ không? Nếu có thể vẽ biết đâu ta có thể giúp được.” Sở Lương Âm nhìn hắn, cau mày nói.
Mạc Thành Hiêu suy nghĩ, “Để ta nhớ lại xem.”
Đứng dậy, hắn đi tới bàn viết, cầm bút vẽ lên giấy, Sở Lương Âm ngồi tại chỗ hắn, tuy rằng người này tâm cao khí ngạo lại nhìn có phần ngu ngốc, nhưng hiện tại đã trưởng thành không ít.
Khoảng một canh giờ trôi qua, Mạc Thành Hiêu mới buông bút, đôi mắt Sở Lương Âm khẽ động, nhìn tờ giấy hắn cầm tới.
“Không khác lắm chính là dạng này.” Mạc Thành Hiêu đem tờ giấy đưa cho Sở Lương Âm nói.
Sở Lương Âm nhận lấy, lắc đầu, “Ta chưa từng thấy qua.” Nếu nói là hoa thì kiểu dáng rất kỳ quái, cánh hoa không theo một quy luật nào cả. Giống một đóa hoa lớn, nhưng thoạt nhìn lại giống hình thoi, hai bên có nhiều sừng nhỏ, bên dưới lại có sợi dây kéo xuống, cũng có thể Mạc Thành Hiêu vẽ không giống. Nhưng hoa thế này nàng chưa từng thấy qua.
“Cho nên ta muốn nhờ Sở nữ hiệp sử dụng quan hệ trên giang hồ giúp đỡ. Trên giang hồ có nhiều người, có khi có người biết.” Hóa ra hắn cảm thấy khả năng giao thiệp của Sở Lương Âm có thể giúp được.
Sở Lương Âm liếc mắt nhìn hắn, “Ta sẽ cố gắng hết sức.”
Mạc Thanh Hiêu gật đầu, “Cảm ơn Sở nữ hiệp giúp đỡ, nếu ta nhớ ra điều gì ta sẽ đến nói với cô đầu tiên.” Tuy rằng thế lực Mạc phủ rất lớn, nhưng đối với những người có tài trên giang hồ không thể chỉ dùng thế lực hay tiền là có thể giải quyết được. Ví dụ như bạn bè của Sở Lương Âm, Mạc phủ cho bọn họ đồng tiền hay không cũng không nhằm nhò, cho nên, Mạc Thành Hiêu cảm thấy Sở Lương Âm có thể giúp được hắn.
“Ừm.” Sở Lương Âm gật đầu, đồng ý với Mạc Thành Hiêu.
Nghe được lời hứa của Sở Lương Âm, Mạc Thành Hiêu như tìm thấy hy vọng, “Sở nữ hiệp, đối với những chuyện trước kia Mạc Thành Hiêu cảm thấy thật có lỗi.”
“Được rồi, Mạc nhị công tử đi về trước đi. Ta sẽ thử dò hỏi thử xem đây là thứ gì.” Sở Lương Âm bắt đầu thấy phiền não, vẫy tay ra hiệu để Mạc Thành Hiêu rời đi.
“Vậy không làm phiền Sở nữ hiệp nữa.” Hắn chắp tay rời đi, sau khi bước ra ngoài cửa không quên đóng cửa phòng lại.
“Sở Lương Âm?” Mạc Thành Hiêu vừa rời đi chưa lâu, ngoài cửa vang lên giọng nói trầm thấp, đuôi mắt Sở Lương Âm nhướng lại, “Cái gì?”
Nàng vừa trả lời, cửa tự động đẩy ra, Vân Liệt Triệu lưng đeo đao lớn bước vào, không quên đưa tay đóng cửa lại, dáng vẻ có chút gấp gáp.
Sở Lương Âm bắt chéo hai chân tay chống cằm nhìn hắn, “Muốn làm gì nói.”
Vân Liệt Triệu đặt mông ngồi xuống bên cạnh Sở Lương Âm, nhìn nàng không kiên nhẫn nói: “Ta quyết định tối nay sẽ thả Mộ Dung Tử Tề.”
“Hả? Huynh có bệnh à? Thả y làm gì? Không phải huynh định tiếp nhận tình cảm của người ta đấy chứ.” Sở Lương Âm cười như không cười, ác ý châm chọc hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.