Xoay Người Sống Tốt Trong Văn Niên Đại
Chương 4:
Tụ Trặc
09/11/2023
CHƯƠNG 4
Kiều Vi cố gắng đứng dậy nhưng lại bị ngã khỏi giường. May mắn thay, cái "giường" này không phải là một chiếc giường thông thường mà là phía chất mấy cục gạch rồi gác một khối không biết là mặt bàn hay ván cửa lên trên để coi như giường ngủ. Chỉnh thể rất thấp nên có rơi xuống cũng không đau.
Kiều Vi suy yếu ngồi trên mặt đất, thở dốc một hồi.
Đây là một căn phòng cực kỳ nhỏ hẹp, hoàn toàn không có cửa sổ, ánh sáng rất ít ỏi, xiêu vẹo đổ nát, chỉ có một chiếc giường đơn giản và một chiếc bàn gỗ cũ nát.
Kiều Vi Vi bỏ nhà chạy lên tỉnh thành, sau khi tới nơi thì cô ấy đi thẳng đến nhà máy sản xuất động cơ diesel nhưng không thấy kỹ thuật viên đâu. Cô ấy lại không có giấy giới thiệu nên không thể ở nhà khách, đành đứng ở phụ cận nhà máy sản xuất động cơ diesel hỏi thăm người đi đường để tìm chỗ ở. Tình cờ, cô ấy gặp một bà cụ, nói rằng nhà bà ta có phòng trống, còn có cả giường nữa.
Kiều Vi Vi đi theo bà cụ, thì ra cái gọi là “phòng” là một góc trong dãy phòng được chấn ra, chỉ đủ lớn để quay qua quay lại. Quả thực bên trong cũng có một chiếc "giường" đấy, nhưng ngay cả cái cửa sổ cho đàng hoàng cũng chẳng có.
Nhưng Kiều Vi Vi lại không quen thuộc với tỉnh thành, cũng không thể ở nhà khách, hơn nữa trong lòng cô ấy có chuyện nên cuối cùng cũng chọn chắp vá cho qua. Sau khi thỏa thuận với bà cụ là một ngày sẽ trả ba mao tiền, ở ngày nào tính ngày đó, còn bao cô ấy một bữa cơm nữa, Kiều Vi Vi liền ở lại đây.
Ban đầu, cô ấy nghĩ rằng kỹ thuật viên nghỉ phép rồi rất nhanh sẽ quay lại làm việc, không ngờ rằng hỏi thăm ra mới biết, nguyên lai hắn nghỉ phép là để kết hôn. Cô ấy nghiêng ngã lảo đảo đến nơi tổ chức đám cưới, tận mắt chứng kiến bạch mã hoàng tử trong mộng của mình kết hôn với người khác thì mới mất hết hy vọng, quay về đây thì vì sốt cao mà ngã xuống.
Theo lý thì sau một ngày một đêm, cơ thể cô ấy cũng đã lạnh hẳn rồi. Nhưng bởi vì Kiều Vi xuyên qua đến đây, thân xác này mới “sống” lại.
Kiều Vi còn đang miên mang suy nghĩ thì đột nhiên loáng thoáng nghe thấy tiếng động cơ ô tô và tiếng phanh lốp cọ xát trên mặt đất.
Âm thanh này quá rõ ràng, bởi vì thế giới này quá yên tĩnh, không hề có tiếng ầm vang của ô tô ở khác mọi nơi như đời sau. Thỉnh thoảng, trong ngõ nhỏ có người đi xe đạp bấm chuông là cũng đã nghe thấy rất rõ rồi, chứ đừng nói đến tiếng phanh lốp ô tô kiểu này, thực sự là có thể truyền đi rất xa.
Trong lòng Kiều Vi khẽ động, cô chậm rãi đỡ mình lên lại trên giường.
Quả nhiên, một lúc sau, có tiếng bước chân tiến vào trong sân nhà này. Tiếng bước chân kia rất nặng, tựa như mỗi bước đi đều vững vàng, chắc nịch.
Bên ngoài có tiếng người nói chuyện, giọng một người đàn ông hỏi thăm xem có người phụ nữ nào ở nơi khác đến thuê nhà ở đây không. Bà cụ thề thốt phủ nhận, không hề có ý định thừa nhận.
Mặc dù Kiều Vi đã tiếp nhận được ký ức của Kiều Vi Vi, nhưng những ký ức đó giống như những bộ phim điện ảnh đen trắng cũ kỹ vậy, lần lượt được liệt kê trên kệ và cần được kích hoạt mới có thể hoạt động. Dù sao thì cô cũng không phải là người ở thời đại này, không hiểu tại sao bà cụ lại không thừa nhận như vậy.
Mà tình cảnh hiện tại của cô cực kỳ không tốt, rất cần được giúp đỡ. Cô mở miệng định kêu lên, lại phát hiện cổ họng mình khô khốc, đau nhức, không phát ra được chút âm thanh nào.
Trong sân, người đàn ông nghiêm giọng quát hỏi: "Lão đồng chí, bà có dám cam đoan mình nói thật không? Tôi đã hỏi những người khác rồi, bọn họ đều nói bà có đưa một cô gái trẻ về nhà."
"Không biết người ta là ai mà bà lại dám cho cô ấy ở lại à?"
"Cô ấy có thư giới thiệu không? Có giấy phép công tác không? Ai cho phép bà tự mình thu lưu người có thân phận không rõ ràng hả?”
Kiều Vi cố gắng đứng dậy nhưng lại bị ngã khỏi giường. May mắn thay, cái "giường" này không phải là một chiếc giường thông thường mà là phía chất mấy cục gạch rồi gác một khối không biết là mặt bàn hay ván cửa lên trên để coi như giường ngủ. Chỉnh thể rất thấp nên có rơi xuống cũng không đau.
Kiều Vi suy yếu ngồi trên mặt đất, thở dốc một hồi.
Đây là một căn phòng cực kỳ nhỏ hẹp, hoàn toàn không có cửa sổ, ánh sáng rất ít ỏi, xiêu vẹo đổ nát, chỉ có một chiếc giường đơn giản và một chiếc bàn gỗ cũ nát.
Kiều Vi Vi bỏ nhà chạy lên tỉnh thành, sau khi tới nơi thì cô ấy đi thẳng đến nhà máy sản xuất động cơ diesel nhưng không thấy kỹ thuật viên đâu. Cô ấy lại không có giấy giới thiệu nên không thể ở nhà khách, đành đứng ở phụ cận nhà máy sản xuất động cơ diesel hỏi thăm người đi đường để tìm chỗ ở. Tình cờ, cô ấy gặp một bà cụ, nói rằng nhà bà ta có phòng trống, còn có cả giường nữa.
Kiều Vi Vi đi theo bà cụ, thì ra cái gọi là “phòng” là một góc trong dãy phòng được chấn ra, chỉ đủ lớn để quay qua quay lại. Quả thực bên trong cũng có một chiếc "giường" đấy, nhưng ngay cả cái cửa sổ cho đàng hoàng cũng chẳng có.
Nhưng Kiều Vi Vi lại không quen thuộc với tỉnh thành, cũng không thể ở nhà khách, hơn nữa trong lòng cô ấy có chuyện nên cuối cùng cũng chọn chắp vá cho qua. Sau khi thỏa thuận với bà cụ là một ngày sẽ trả ba mao tiền, ở ngày nào tính ngày đó, còn bao cô ấy một bữa cơm nữa, Kiều Vi Vi liền ở lại đây.
Ban đầu, cô ấy nghĩ rằng kỹ thuật viên nghỉ phép rồi rất nhanh sẽ quay lại làm việc, không ngờ rằng hỏi thăm ra mới biết, nguyên lai hắn nghỉ phép là để kết hôn. Cô ấy nghiêng ngã lảo đảo đến nơi tổ chức đám cưới, tận mắt chứng kiến bạch mã hoàng tử trong mộng của mình kết hôn với người khác thì mới mất hết hy vọng, quay về đây thì vì sốt cao mà ngã xuống.
Theo lý thì sau một ngày một đêm, cơ thể cô ấy cũng đã lạnh hẳn rồi. Nhưng bởi vì Kiều Vi xuyên qua đến đây, thân xác này mới “sống” lại.
Kiều Vi còn đang miên mang suy nghĩ thì đột nhiên loáng thoáng nghe thấy tiếng động cơ ô tô và tiếng phanh lốp cọ xát trên mặt đất.
Âm thanh này quá rõ ràng, bởi vì thế giới này quá yên tĩnh, không hề có tiếng ầm vang của ô tô ở khác mọi nơi như đời sau. Thỉnh thoảng, trong ngõ nhỏ có người đi xe đạp bấm chuông là cũng đã nghe thấy rất rõ rồi, chứ đừng nói đến tiếng phanh lốp ô tô kiểu này, thực sự là có thể truyền đi rất xa.
Trong lòng Kiều Vi khẽ động, cô chậm rãi đỡ mình lên lại trên giường.
Quả nhiên, một lúc sau, có tiếng bước chân tiến vào trong sân nhà này. Tiếng bước chân kia rất nặng, tựa như mỗi bước đi đều vững vàng, chắc nịch.
Bên ngoài có tiếng người nói chuyện, giọng một người đàn ông hỏi thăm xem có người phụ nữ nào ở nơi khác đến thuê nhà ở đây không. Bà cụ thề thốt phủ nhận, không hề có ý định thừa nhận.
Mặc dù Kiều Vi đã tiếp nhận được ký ức của Kiều Vi Vi, nhưng những ký ức đó giống như những bộ phim điện ảnh đen trắng cũ kỹ vậy, lần lượt được liệt kê trên kệ và cần được kích hoạt mới có thể hoạt động. Dù sao thì cô cũng không phải là người ở thời đại này, không hiểu tại sao bà cụ lại không thừa nhận như vậy.
Mà tình cảnh hiện tại của cô cực kỳ không tốt, rất cần được giúp đỡ. Cô mở miệng định kêu lên, lại phát hiện cổ họng mình khô khốc, đau nhức, không phát ra được chút âm thanh nào.
Trong sân, người đàn ông nghiêm giọng quát hỏi: "Lão đồng chí, bà có dám cam đoan mình nói thật không? Tôi đã hỏi những người khác rồi, bọn họ đều nói bà có đưa một cô gái trẻ về nhà."
"Không biết người ta là ai mà bà lại dám cho cô ấy ở lại à?"
"Cô ấy có thư giới thiệu không? Có giấy phép công tác không? Ai cho phép bà tự mình thu lưu người có thân phận không rõ ràng hả?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.