Xử Lý Vạn Nhân Mê Một Trăm Loại Phương Pháp
Chương 247: Xử lý Alpha (28)
Đông Thi Nương
15/09/2024
Wp: D301203
Thân Giác nhìn chằm chằm vào bữa sáng trên bàn cơm một lúc, sau mới xoay người đi đến nhà vệ sinh. Điều khiến cậu kinh ngạc chính là, đặt trên bồn rửa mặt là ly nước súc miệng và bàn chải đánh răng đã được chuẩn bị sẵn, hẳn là vì cậu mà chuẩn bị.
Trên ly nước vẫn còn đang dán một tờ giấy ghi chú, Thân Giác lấy xuống, liền nhìn thấy.
"Buổi sáng tốt lành, cười một cái đi nào."
Bên trên còn vẽ đơn giản một hình người đang cười to.
Thân Giác đánh răng rửa mặt xong thì đi ra ngoài, phát hiện Tư Vũ cũng đã ra khỏi bếp, hắn đặt lên bàn một ly sữa bò, nghe được động tĩnh ở nhà vệ sinh cũng không ngẩng đầu nhìn lên, nói: "Nhanh đến đây ăn sáng nào, một lát nữa tôi đưa em đi làm."
Nói xong, hắn không nghe thấy tiếng bước chân đến gần thì mới ngẩng đầu, thấy Thân Giác vẫn còn đang đứng trước cửa phòng nhà vệ sinh thì trên gương mặt cực kỳ xinh đẹp kia lộ ra một nụ cười, "Đừng đứng ngốc nơi đó nữa, đến đây ăn sáng nào. Canh gà thì chắc phải hầm trong vài tiếng nữa, đến trưa tôi sẽ mang qua cho em, bồi bổ một chút."
Bữa sáng mà Tư Vũ chuẩn bị là cháo, Thân Giác nếm thử một miếng liền phát hiện phần cháo này chắc hẳn đã được nấu rất lâu, hầm đến chín rục, có lẽ vì chuyện này mà vào lúc Thân Giác đang ăn sáng, Tư Vũ lại chỉ uống một vài ngụm cà phê đen.
Thân Giác không khỏi liếc mắt nhìn hắn một cái, Tư Vũ như nhìn thấu được ý tứ trong ánh mắt kia, nhàn nhạt giải thích: "Mỗi buổi sáng tôi đều chỉ uống cà phê mà thôi."
Sau khi dùng bữa sáng xong, Tư Vũ lôi kéo Thân Giác vào trong phòng thay đồ, trong phòng thay đồ treo rất nhiều quần áo, đầu ngón tay mảnh khảnh của hắn đảo quanh trên những bộ đồ, cuối cùng cũng chọn được một bộ.
"Em thử xem, đã giặt rồi nhưng tôi vẫn chưa mặc qua đâu."
Hắn đưa cho Thân Giác, phát hiện đối phương không nhận lấy thì không khỏi nhíu mi, "Làm sao vậy?"
Thân Giác nhìn người thanh niên trước mặt, nhấp môi, một lúc lâu sau cậu mới nói ra câu đầu tiên trong ngày hôm nay, "Hiện tại anh đang làm gì đây?"
"Lấy quần áo cho em." Tư Vũ cúi đầu nhìn xuống bộ đồ trong tay, "Em cảm thấy bộ đồ này không đẹp à? Vậy chúng ra đổi một bộ đồ khác nhé?"
Nói xong, hắn treo bộ đồ kia lên lại, Thân Giác duỗi tay ngăn lại động tác của hắn, "Cái mà em hỏi không phải là chuyện này. Em đang hỏi vì sao anh phải làm bữa sáng cho em, rồi lại đưa em đi làm?"
Tư Vũ nghe vậy thì nhìn về phía Thân Giác, biểu tình hắn tự nhiên đến không thể tự nhiên hơn được nữa, "Chuyện này không phải là rất bình thường hay sao? Bất quá, nếu em còn không thay đồ thì có khả năng sẽ muộn mất." Hắn quơ quơ quần áo mà hắn đang cầm trong tay, khóe môi thoáng câu lên, "Là muốn tôi giúp em thay đồ sao?"
Lời mời kiểu này tất nhiên là sẽ bị từ chối.
Thân Giác muốn thay quần áo, Tư Vũ cũng muốn thay. Phòng thay đồ mà hai người đang đứng cũng không lớn lắm, cho nên phải đưa lưng về phía đối phương để thay quần áo. Lúc Thân Giác đang muốn thắt cà vạt, một bàn tay trắng nõn thò đến.
"Để tôi giúp em." Nếu so với bộ chính trang trên người Thân Giác, thì trang phục của Tư Vũ ngày hôm nay lại rất hưu nhàn, áo trắng sáng sủa và quần jean xanh nhạt. Hắn cầm lấy cà vạt của Thân Giác, hơi cúi đầu, đầu ngón tay chuyển động dưới chiếc cà vạt tối màu.
Sau khi thắt xong, đột nhiên hắn kéo Thân Giác đến trước tấm gương to.
Trong gương, hai người đứng chung một chỗ, một bộ dáng đầy thân mật khắng khít.
Tư Vũ đánh giá Thân Giác qua gương, nửa ngày sau, hắn mới khẽ nhấp môi cười một tiếng, "Có vẻ là có chút rộng, nhưng cũng không rõ lắm, một lát nữa đưa em đi làm xong, tôi tranh thủ đi mua cho em."
Thân Giác quay mặt đi, bây giờ cậu không muốn nhìn gương cho lắm, vì nó khiến cậu nghĩ đến những chuyện không nên nghĩ, "Không cần, ở nhà em có rất nhiều quần áo, huống hồ em còn đang làm trong công ty thời trang..."
"Nhưng là tôi muốn mua quần áo cho em." Tư Vũ xoay người, đứng trước mặt Thân Giác, "Để tôi thử xem tôi có thể mua đồ cho em mà không cần em phải thử trước hay không."
Hắn yên lặng nhìn về phía Thân Giác, phảng phất như chuyện này chính là một nguyện vọng mà hắn cực kỳ mong đợi được thực hiện.
Thân Giác đối diện với đôi mắt kia, cuối cùng vẫn gật đầu.
Người trước mắt cậu đã từng diễn rất nhiều nhân vật trên sân khấu, đôi mắt này có thể toát lên vô số những cảm xúc khác nhau.
Chờ đến khi đi xuống bãi đỗ xe của khách sạn, Thân Giác nhìn thấy chiếc xe của mình, Tư Vũ vừa mở cửa ghế lái, vừa giải thích: "Ở nơi này tôi không có xe, hôm qua tôi đem chìa khóa của em xuống thử một vòng, khi tìm được xe của em thì liền đánh xe qua bên này."
Thân Giác ừ một tiếng, ngồi lên ghế phụ lái.
Tư Vũ lái xe rất vững, cho dù có bị xe khác chắn đường đi nữa thì sắc mặt hắn cũng không đổi mà chỉ liếc nhìn thời gian một chút. Khách sạn nơi hắn ở cách công ty của Thân Giác không xa, chỉ mất mười mấy mấy phút đã đến nơi.
Xe tiến vào bãi đỗ xe của công ty, sau khi Tư Vũ đậu xe xong thì cầm một bình thủy trong xe nhét vào ngực Thân Giác, "Là trà hoa nhài, tôi vừa pha sáng nay. Tay em quá lạnh, vẫn lên uống ít cà phê thôi, sáng nay em hãy uống trà đi."
Thân Giác nhìn chiếc bình thủy trong tay một lúc, sau liền xoay người mở cửa xe. Nhưng cửa xe vừa mở ra, ống tay áo của cậu lại bị giữ chặt.
Giọng nói của Tư Vũ vang lên từ đằng sau, "Đợi đã, em quay người lại một chút đi."
Vừa quay đầu nhìn lại thì trên mặt cậu được chạm vào một cách nhẹ nhàng. Tư Vũ lại ngồi về vị trí của mình, trong mắt tràn đầy ý cười khi thực hiện được ý đồ, "Được rồi, em đi lên đi, làm việc thuận lợi nhé."
.....
Lúc Thân Giác đứng trong thang máy, cậu nhìn chằm chằm vào chiếc bình thủy trong tay. Cửa thang máy vừa mở ra cậu cũng không phản ứng lại, cho đến khi có người tiến vào thì cậu mới hậu tri hậu giác nâng mắt lên nhìn.
Người trước mắt vậy mà lại là Thương Già Dư.
Lúc này đã qua thời gian chấm công làm việc rồi, nhưng với Thân Giác, người đã ngồi vào vị trí tổng giám đốc như Thân Giác đã không cần chấm công nữa rồi. Thời gian mà cậu bán mạng làm việc ở công ty cũng nhiều không kể xiết, tổng bộ cao tầng chắc chắn cũng đặt điều đó trong mắt.
Vì đã qua giờ chấm công, cho nên lúc này cũng không còn người nào đi thang máy nữa.
Sau khi Thương Già Dư tiến vào thì nhìn về phía Thân Giác, "Hôm qua anh đã ngủ lại nơi nào?"
Vừa mở miệng đã mang theo giọng điệu chất vấn.
Thân Giác chuyển tầm mắt đi, không nhìn Thương Già Dư mà chỉ nhìn vào con số đang nhảy lên không ngừng, Nhưng thái độ lạnh nhạt của cậu lúc này tựa hồ đã hoàn toàn kích thích Thương Già Dư. Thương Già Dư nhìn vào bộ đồ trên người Thân Giác, cũng nhìn thấy bình thủy trong tay cậu. Ánh mắt của y hung ác mà nhìn chằm chằm vào chiếc bình kia, tựa như nó chính là kẻ thù của y.
"Đinh—"
Thang máy vừa tới, Thân Giác đi ra ngoài trước, nhưng khi cậu đã đi được vài bước mà vẫn không nghe thấy tiếng bước chân đuổi theo, cậu không khỏi thoáng khựng lại. Thân Giác quay đầu, phát hiện cửa thang máy vậy mà đã khép lại, thậm chí thang máy còn bắt đầu đi xuống.
Thương Già Dư không đi ra theo.
Thân Giác thấy vậy thì nhíu mi, cậu cảm thấy hình như Thương Già Dư có chút kỳ lạ, nhưng cậu vừa đến công ty liền có rất nhiều công việc tìm đến cửa, khiến cho cậu không cách nào phân tâm để suy nghĩ về hành vi cổ quái của Thương Già Dư vào buổi sáng nữa.
Cho đến trưa, trợ lý của Thân Giác vẫn như thường ngày, gọi đến điện thoại nội bộ trong văn phòng tổng giám đốc cho cậu, "Tổng giám đốc, nhà ăn công ty hôm nay có..." Trợ lý báo một chuỗi tên món ăn, còn Thân Giác bên này, khi nghe giọng của đối phương thì tầm mắt cậu lại không khỏi nhìn về phía bình thủy bên cạnh, trà bên trong đã bị cậu uống đến hơn nửa rồi.
Thân Giác đã trải qua nhiều kiếp luân hồi như vậy, những loại trà đã từng uống qua nhiều không kể hết, nhưng quả thật phần trà mà Tư Vũ tự mình pha quả thật không tồi, vừa vào miệng hương thơm nồng đậm, hậu vị sau cùng lại ngọt thanh.
"Bữa trưa hôm nay không cần phải lấy cho tôi đâu." Thân Giác suy nghĩ một chút, vẫn nói với trợ lý đầu dây bên kia, "Một lát nữa sẽ có người tên Tư Vũ đến đưa cơm cho tôi, cậu dặn dò lễ tân trước nhé."
Tuy trợ lý có chút kinh ngạc, nhưng vẫn rất chuyên nghiệp đáp lại, "Vâng, tổng giám đốc."
Chờ Thân Giác đầu bên kia ngắt điện thoại, trợ lý lập tức gọi điện thoại cho lễ tân dưới tầng một. Lời vừa dứt, trợ lý liền nghe được âm thanh kinh ngạc của cô gái lễ tân. Sau tiếng bật thốt kinh ngạc kia, trợ lý nghe được giọng nói vừa từ tính lại không kém phần dịu dàng của một người đàn ông.
"Xin chào, tôi và sếp của mọi người đã hẹn trước, tôi là Tư Vũ."
Lúc Tư Vũ đi lên, phần lớn người đều đã đi nhà ăn ăn cơm, nhưng vẫn có vài người không đi, những người đó cơ hồ là dán mắt lên khuôn mặt hắn. Một là do hắn quả thật rất đẹp, hai là vì khuôn mặt kia gần như là giống như đúc khuôn mặt của Thương Già Dư.
Nhóm nhân viên tất nhiên có thể nhận ra đây không phải là Thương Già Dư, vị này chính là một Alpha, thậm chí còn là một Alpha cực phẩm. Rõ ràng là cùng một khuôn mặt, nhưng sau khi bọn họ nhìn thấy người đàn ông này, liền cảm thấy Thương Già Dư lại càng như chỉ đẹp ở vẻ ngoài mà thôi, còn sự đẹp đẽ người đàn ông trước mắt này lại như toát ra từ cốt cách vậy.
Bọn họ từng hoảng thần trước khuôn mặt của Thương Già Dư, nhưng khi nhìn thấy người đàn ông này, trong khoảng thời gian ngắn liền không thể thốt nên lời. Khi nhóm người kia rời đi, ánh mắt vẫn còn đang ngơ ngác nhìn về phía người đã khuất bóng bên kia.
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng mới có người thấp giọng nói: "Trời ơi, đây là chuyện gì vậy trời? Người này với người kia lớn lên giống nhau quá đi mất, còn đi đến văn phòng của tổng giám đốc nữa chứ."
"Là anh em đúng không?" Có người suy đoán.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, không biết là ai đánh bạo nói một câu, "Diễm phúc của tổng giám đốc cũng không ít nha, đã có em trai rồi, lúc này lại có thêm anh trai. Em trai cũng coi như là một Omega cực phẩm đấy chứ, vị này lại chính là..." Cô suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng cũng đào ra một từ trong đống phế liệu của mình, "Vưu vật! Nếu là ở cổ đại, chỉ sợ là đã quân vương từ nay bất tảo triều nữa rồi. Khó trách hôm nay tổng giám đốc lại đi làm muộn. Mọi người có để ý không? Quần áo mà tổng giám đốc mặc hôm nay rõ ràng không phải là của ngài ấy, tổng giám đốc chưa bao giờ mặc quần áo của thương hiệu này cả."
Nhân viên bên ngoài tranh thủ thời gian nghỉ ngơi mà ríu rít, trong văn phòng của Thân Giác lại là một quang cảnh rất khác.
Món Trung mà Tư Vũ đem cho Thân Giác vẫn là cháo như cũ, chỉ là không cùng một loại cháo của bữa sáng mà thôi. Hắn còn mang theo một bát canh gà, thì gà đã được xử lý cẩn thận, rút hết xương ra, còn được trang trí đặc biệt tinh tế.
Thân Giác nhìn món ăn trước mặt, có chút sửng sốt, "Tại sao lại là cháo?"
"Hôm qua, lúc thoa thuốc cho em tôi phát hiện nó có chút..." Tư Vũ chỉ nói một nửa, vì hắn phát hiện Thân Giác đã trừng mắt lên nhìn hắn. Hắn chỉ đành nhấp môi cười, vô tội chớp chớp đôi mắt.
Thân Giác không nói được gì nữa, chỉ có thể cúi đầu dùng cơm. Chỉ là có mỗi mình cậu ngồi ăn mà thôi, cậu không khỏi hỏi đối phương, "Anh không ăn sao?"
"Tôi đã ăn trước đó rồi." Tư Vũ xoay người, đi đến sô pha ngồi xuống. Hắn nhìn đống tạp chí trên bàn trà, chuyển mắt dò hỏi Thân Giác, "Tôi có thể xem được không?"
Sau khi nhận được sự đồng ý thì hắn mới cầm lên một quyển tạp chí.
Không thể không nói, sau khi Tư Vũ chuyển sự chú ý lên tạp chí, điều này khiến Thân Giác thở phào nhẹ nhõm một hơi. Cậu không thích bị người khác nhìn mình lúc ăn cơm, đặc biệt là trong tình huống đối phương không ăn cùng.
Chờ đến khi dùng cơm xong, thời gian đã trôi qua khá nhiều.
Tư Vũ thu dọn lại chén đũa, nhìn thoáng qua Thân Giác, người đang nhíu mày vì bị ép phải ăn một bát canh gà lớn, hắn có chút buồn cười, "Tôi đi trước, đến lúc tan làm tôi sẽ đón em."
"Anh còn muốn đến đón em vào buổi chiều à?" Trong mắt Thân Giác hiện lên vẻ kinh ngạc.
Tư Vũ gần đầu, trong ánh mắt tha thiết sự chân thành, "Đúng vậy, em không muốn tôi đến đón em sao?"
Khi đối diện với cặp mắt này, tựa hồ như bất cứ lời từ chối nào cũng khó có thể thốt lên.
......
Tuy Thân Giác đã đồng ý để Tư Vũ đến đón, nhưng cậu lại không tan làm đúng giờ. Cậu tăng ca đến 8 giờ, lại đứng bên cửa sổ sát đất trong văn phòng hết nửa tiếng đồng hồ mới rời khỏi văn phòng, đi xuống bãi đỗ xe.
Chờ đến khi cậu đi đến trước xe, cửa sổ xe liền mở ra, khuôn mặt của Tư Vũ lộ ra đằng sau cửa sổ, "Lên xe đi em."
Cũng không biết Tư Vũ đã đợi được bao lâu, nhưng khi hắn nhìn thấy Thân Giác, một chút tức giận cũng không có. Thậm chí, lúc nói chuyện phiếm trên đường đi, trong mắt hắn vẫn luôn mang theo ý cười.
Xe chạy được nửa đường thì điện thoại của Tư Vũ đổ chuông.
Vì đang lái xe, hắn trực tiếp mở loa ngoài lên.
"Alo."
"Xin chào ngài, ngài là Tư Vũ tiên sinh đúng không? Bữa tối tình nhân mà ngài đã đặt trước lúc 8 giờ đã trễ nửa tiếng, cho nên nhà hàng đã hủy bỏ hẹn trước, mong ngài thứ lỗi." Đầu dây bên kia nói.
Biểu tình của Tư Vũ vẫn như thường, nói xin lỗi với người ở đầu bên kia xong thì mới ngắt điện thoại.
"Nếu anh đã đặt chỗ nhà hàng thì sao anh không gọi điện cho em?" Thân Giác nói.
Tầm mắt Tư Vũ đặt trên dòng xe trước mặt, hắn nghe vậy thì chỉ thoáng cười, "Nhà hàng thì có thể đi vào lần sau, công việc của em quan trọng hơn."
.....
Rất kỳ lạ.
Hai người cực kỳ vi diệu mà mở ra hình thức ở chung, đúng hơn mà nói thì Thân Giác chưa từng quay về nhà từ sau khi cậu đến xem buổi biểu diễn của Tư Vũ, cậu vẫn luôn ở lại khách sạn của Tư Vũ.
Vào buổi sáng, Tư Vũ làm bữa sáng cho cậu, đưa cậu đi làm. Nếu buổi trưa không cần phải tập luyện, hắn liên đến đưa bữa trưa cho Thân Giác. Nếu buổi tối Tư Vũ không có buổi biểu diễn nào thì hắn nhất định sẽ đợi Thân Giác tan làm. Cho dù Thân Giác có liên tục tăng ca thì hắn cũng sẽ kiên nhẫn chờ, không một câu oán hận nào.
Giống như hắn là một người yêu hoàn mỹ vậy.
Sở Hách bắt gặp Tư Vũ hai lần. Trong lần đầu tiên, hai mắt của cậu ta gần như là trợn tròn hết lên, đến lần thứ hai mới đến chào hỏi Tư Vũ. Còn Thương Già Dư, từ sau khi xuất hiện trong thang máy vào buổi sáng ngày hôm đó, y đã không còn xuất hiện nữa.
Buổi tối sau khi tan làm, Thân Giác và Tư Vũ sẽ đi nhà hàng ăn tối hoặc sẽ ăn đồ Tư Vũ làm. Hắn không cho Thân Giác vào bếp, ngay cả để hỗ trợ cũng không được. Nếu ăn tối xong mà vẫn còn nhiều thời gian, Tư Vũ sẽ tìm một vài bộ phim điện ảnh cũ để xem.
Lúc xem phim, hắn thích để nhiệt độ điều hòa thật thấp, lại tắt đèn trong phòng đi, rồi hắn sẽ ôm lấy Thân Giác bên cạnh. Ánh sáng trên TV chiếu lên gương mặt của hai người, giọng nói của nhân vật chính trong phim cất lên trong không gian tĩnh lặng. Hết thảy mọi thứ nhìn qua đều cực kỳ hài hòa ấm cúng.
Phảng phất như bọn họ chính là một cặp tình nhân bình thường trên đời.
Cứ như vậy, thời gian chớp mắt trôi qua được một tháng. Vào một ngày cuối tuần, Thân Giác trở về nhà. Cả ngày hôm nay Thân Giác bận tập luyện, cho nên không thể cùng cậu về nhà được.
Tuy đã một tháng Thân Giác chưa về nhà, nhưng cậu vẫn kêu dì giúp việc đến dọn vệ sinh định kỳ. Nhưng lúc cậu trở về, những bồn hoa cậu nuôi ngoài ban công vậy mà đã chết mất phân nửa.
Những bồn hoa nơi ánh nắng trực tiếp chiếu vào đã chết hết toàn bộ, chỉ còn lại hai ba chậu ngược sáng còn sống sót. Chúng nó núp đến một góc âm u của ban công, nơi mà ánh nắng không thể chiếu rọi, nỗ lực mà sinh tồn.
Thân Giác vứt hết những chậu hoa đã chết đi, sau lại đi vào phòng ngủ, chuẩn bị lấy vài bộ quần áo. Nhưng khi cậu đi vào phòng thay đồ, phát hiện toàn bộ quần áo của mình đã biến mất.
Một bộ cũng không còn, ngay cả quần lót cũng vậy.
Cậu biết là ai đã mang đi, vì người lấy đi đã trực tiếp để lại trên tấm gương to trong phòng thay đồ một dòng chữ, còn để lại chữ ký lạc khoản của mình.
"Là ngươi giết chết chim cổ đỏ
---- Thương Già Dư"
----------------
D: Giống phim sát nhân vậy =))
Thân Giác nhìn chằm chằm vào bữa sáng trên bàn cơm một lúc, sau mới xoay người đi đến nhà vệ sinh. Điều khiến cậu kinh ngạc chính là, đặt trên bồn rửa mặt là ly nước súc miệng và bàn chải đánh răng đã được chuẩn bị sẵn, hẳn là vì cậu mà chuẩn bị.
Trên ly nước vẫn còn đang dán một tờ giấy ghi chú, Thân Giác lấy xuống, liền nhìn thấy.
"Buổi sáng tốt lành, cười một cái đi nào."
Bên trên còn vẽ đơn giản một hình người đang cười to.
Thân Giác đánh răng rửa mặt xong thì đi ra ngoài, phát hiện Tư Vũ cũng đã ra khỏi bếp, hắn đặt lên bàn một ly sữa bò, nghe được động tĩnh ở nhà vệ sinh cũng không ngẩng đầu nhìn lên, nói: "Nhanh đến đây ăn sáng nào, một lát nữa tôi đưa em đi làm."
Nói xong, hắn không nghe thấy tiếng bước chân đến gần thì mới ngẩng đầu, thấy Thân Giác vẫn còn đang đứng trước cửa phòng nhà vệ sinh thì trên gương mặt cực kỳ xinh đẹp kia lộ ra một nụ cười, "Đừng đứng ngốc nơi đó nữa, đến đây ăn sáng nào. Canh gà thì chắc phải hầm trong vài tiếng nữa, đến trưa tôi sẽ mang qua cho em, bồi bổ một chút."
Bữa sáng mà Tư Vũ chuẩn bị là cháo, Thân Giác nếm thử một miếng liền phát hiện phần cháo này chắc hẳn đã được nấu rất lâu, hầm đến chín rục, có lẽ vì chuyện này mà vào lúc Thân Giác đang ăn sáng, Tư Vũ lại chỉ uống một vài ngụm cà phê đen.
Thân Giác không khỏi liếc mắt nhìn hắn một cái, Tư Vũ như nhìn thấu được ý tứ trong ánh mắt kia, nhàn nhạt giải thích: "Mỗi buổi sáng tôi đều chỉ uống cà phê mà thôi."
Sau khi dùng bữa sáng xong, Tư Vũ lôi kéo Thân Giác vào trong phòng thay đồ, trong phòng thay đồ treo rất nhiều quần áo, đầu ngón tay mảnh khảnh của hắn đảo quanh trên những bộ đồ, cuối cùng cũng chọn được một bộ.
"Em thử xem, đã giặt rồi nhưng tôi vẫn chưa mặc qua đâu."
Hắn đưa cho Thân Giác, phát hiện đối phương không nhận lấy thì không khỏi nhíu mi, "Làm sao vậy?"
Thân Giác nhìn người thanh niên trước mặt, nhấp môi, một lúc lâu sau cậu mới nói ra câu đầu tiên trong ngày hôm nay, "Hiện tại anh đang làm gì đây?"
"Lấy quần áo cho em." Tư Vũ cúi đầu nhìn xuống bộ đồ trong tay, "Em cảm thấy bộ đồ này không đẹp à? Vậy chúng ra đổi một bộ đồ khác nhé?"
Nói xong, hắn treo bộ đồ kia lên lại, Thân Giác duỗi tay ngăn lại động tác của hắn, "Cái mà em hỏi không phải là chuyện này. Em đang hỏi vì sao anh phải làm bữa sáng cho em, rồi lại đưa em đi làm?"
Tư Vũ nghe vậy thì nhìn về phía Thân Giác, biểu tình hắn tự nhiên đến không thể tự nhiên hơn được nữa, "Chuyện này không phải là rất bình thường hay sao? Bất quá, nếu em còn không thay đồ thì có khả năng sẽ muộn mất." Hắn quơ quơ quần áo mà hắn đang cầm trong tay, khóe môi thoáng câu lên, "Là muốn tôi giúp em thay đồ sao?"
Lời mời kiểu này tất nhiên là sẽ bị từ chối.
Thân Giác muốn thay quần áo, Tư Vũ cũng muốn thay. Phòng thay đồ mà hai người đang đứng cũng không lớn lắm, cho nên phải đưa lưng về phía đối phương để thay quần áo. Lúc Thân Giác đang muốn thắt cà vạt, một bàn tay trắng nõn thò đến.
"Để tôi giúp em." Nếu so với bộ chính trang trên người Thân Giác, thì trang phục của Tư Vũ ngày hôm nay lại rất hưu nhàn, áo trắng sáng sủa và quần jean xanh nhạt. Hắn cầm lấy cà vạt của Thân Giác, hơi cúi đầu, đầu ngón tay chuyển động dưới chiếc cà vạt tối màu.
Sau khi thắt xong, đột nhiên hắn kéo Thân Giác đến trước tấm gương to.
Trong gương, hai người đứng chung một chỗ, một bộ dáng đầy thân mật khắng khít.
Tư Vũ đánh giá Thân Giác qua gương, nửa ngày sau, hắn mới khẽ nhấp môi cười một tiếng, "Có vẻ là có chút rộng, nhưng cũng không rõ lắm, một lát nữa đưa em đi làm xong, tôi tranh thủ đi mua cho em."
Thân Giác quay mặt đi, bây giờ cậu không muốn nhìn gương cho lắm, vì nó khiến cậu nghĩ đến những chuyện không nên nghĩ, "Không cần, ở nhà em có rất nhiều quần áo, huống hồ em còn đang làm trong công ty thời trang..."
"Nhưng là tôi muốn mua quần áo cho em." Tư Vũ xoay người, đứng trước mặt Thân Giác, "Để tôi thử xem tôi có thể mua đồ cho em mà không cần em phải thử trước hay không."
Hắn yên lặng nhìn về phía Thân Giác, phảng phất như chuyện này chính là một nguyện vọng mà hắn cực kỳ mong đợi được thực hiện.
Thân Giác đối diện với đôi mắt kia, cuối cùng vẫn gật đầu.
Người trước mắt cậu đã từng diễn rất nhiều nhân vật trên sân khấu, đôi mắt này có thể toát lên vô số những cảm xúc khác nhau.
Chờ đến khi đi xuống bãi đỗ xe của khách sạn, Thân Giác nhìn thấy chiếc xe của mình, Tư Vũ vừa mở cửa ghế lái, vừa giải thích: "Ở nơi này tôi không có xe, hôm qua tôi đem chìa khóa của em xuống thử một vòng, khi tìm được xe của em thì liền đánh xe qua bên này."
Thân Giác ừ một tiếng, ngồi lên ghế phụ lái.
Tư Vũ lái xe rất vững, cho dù có bị xe khác chắn đường đi nữa thì sắc mặt hắn cũng không đổi mà chỉ liếc nhìn thời gian một chút. Khách sạn nơi hắn ở cách công ty của Thân Giác không xa, chỉ mất mười mấy mấy phút đã đến nơi.
Xe tiến vào bãi đỗ xe của công ty, sau khi Tư Vũ đậu xe xong thì cầm một bình thủy trong xe nhét vào ngực Thân Giác, "Là trà hoa nhài, tôi vừa pha sáng nay. Tay em quá lạnh, vẫn lên uống ít cà phê thôi, sáng nay em hãy uống trà đi."
Thân Giác nhìn chiếc bình thủy trong tay một lúc, sau liền xoay người mở cửa xe. Nhưng cửa xe vừa mở ra, ống tay áo của cậu lại bị giữ chặt.
Giọng nói của Tư Vũ vang lên từ đằng sau, "Đợi đã, em quay người lại một chút đi."
Vừa quay đầu nhìn lại thì trên mặt cậu được chạm vào một cách nhẹ nhàng. Tư Vũ lại ngồi về vị trí của mình, trong mắt tràn đầy ý cười khi thực hiện được ý đồ, "Được rồi, em đi lên đi, làm việc thuận lợi nhé."
.....
Lúc Thân Giác đứng trong thang máy, cậu nhìn chằm chằm vào chiếc bình thủy trong tay. Cửa thang máy vừa mở ra cậu cũng không phản ứng lại, cho đến khi có người tiến vào thì cậu mới hậu tri hậu giác nâng mắt lên nhìn.
Người trước mắt vậy mà lại là Thương Già Dư.
Lúc này đã qua thời gian chấm công làm việc rồi, nhưng với Thân Giác, người đã ngồi vào vị trí tổng giám đốc như Thân Giác đã không cần chấm công nữa rồi. Thời gian mà cậu bán mạng làm việc ở công ty cũng nhiều không kể xiết, tổng bộ cao tầng chắc chắn cũng đặt điều đó trong mắt.
Vì đã qua giờ chấm công, cho nên lúc này cũng không còn người nào đi thang máy nữa.
Sau khi Thương Già Dư tiến vào thì nhìn về phía Thân Giác, "Hôm qua anh đã ngủ lại nơi nào?"
Vừa mở miệng đã mang theo giọng điệu chất vấn.
Thân Giác chuyển tầm mắt đi, không nhìn Thương Già Dư mà chỉ nhìn vào con số đang nhảy lên không ngừng, Nhưng thái độ lạnh nhạt của cậu lúc này tựa hồ đã hoàn toàn kích thích Thương Già Dư. Thương Già Dư nhìn vào bộ đồ trên người Thân Giác, cũng nhìn thấy bình thủy trong tay cậu. Ánh mắt của y hung ác mà nhìn chằm chằm vào chiếc bình kia, tựa như nó chính là kẻ thù của y.
"Đinh—"
Thang máy vừa tới, Thân Giác đi ra ngoài trước, nhưng khi cậu đã đi được vài bước mà vẫn không nghe thấy tiếng bước chân đuổi theo, cậu không khỏi thoáng khựng lại. Thân Giác quay đầu, phát hiện cửa thang máy vậy mà đã khép lại, thậm chí thang máy còn bắt đầu đi xuống.
Thương Già Dư không đi ra theo.
Thân Giác thấy vậy thì nhíu mi, cậu cảm thấy hình như Thương Già Dư có chút kỳ lạ, nhưng cậu vừa đến công ty liền có rất nhiều công việc tìm đến cửa, khiến cho cậu không cách nào phân tâm để suy nghĩ về hành vi cổ quái của Thương Già Dư vào buổi sáng nữa.
Cho đến trưa, trợ lý của Thân Giác vẫn như thường ngày, gọi đến điện thoại nội bộ trong văn phòng tổng giám đốc cho cậu, "Tổng giám đốc, nhà ăn công ty hôm nay có..." Trợ lý báo một chuỗi tên món ăn, còn Thân Giác bên này, khi nghe giọng của đối phương thì tầm mắt cậu lại không khỏi nhìn về phía bình thủy bên cạnh, trà bên trong đã bị cậu uống đến hơn nửa rồi.
Thân Giác đã trải qua nhiều kiếp luân hồi như vậy, những loại trà đã từng uống qua nhiều không kể hết, nhưng quả thật phần trà mà Tư Vũ tự mình pha quả thật không tồi, vừa vào miệng hương thơm nồng đậm, hậu vị sau cùng lại ngọt thanh.
"Bữa trưa hôm nay không cần phải lấy cho tôi đâu." Thân Giác suy nghĩ một chút, vẫn nói với trợ lý đầu dây bên kia, "Một lát nữa sẽ có người tên Tư Vũ đến đưa cơm cho tôi, cậu dặn dò lễ tân trước nhé."
Tuy trợ lý có chút kinh ngạc, nhưng vẫn rất chuyên nghiệp đáp lại, "Vâng, tổng giám đốc."
Chờ Thân Giác đầu bên kia ngắt điện thoại, trợ lý lập tức gọi điện thoại cho lễ tân dưới tầng một. Lời vừa dứt, trợ lý liền nghe được âm thanh kinh ngạc của cô gái lễ tân. Sau tiếng bật thốt kinh ngạc kia, trợ lý nghe được giọng nói vừa từ tính lại không kém phần dịu dàng của một người đàn ông.
"Xin chào, tôi và sếp của mọi người đã hẹn trước, tôi là Tư Vũ."
Lúc Tư Vũ đi lên, phần lớn người đều đã đi nhà ăn ăn cơm, nhưng vẫn có vài người không đi, những người đó cơ hồ là dán mắt lên khuôn mặt hắn. Một là do hắn quả thật rất đẹp, hai là vì khuôn mặt kia gần như là giống như đúc khuôn mặt của Thương Già Dư.
Nhóm nhân viên tất nhiên có thể nhận ra đây không phải là Thương Già Dư, vị này chính là một Alpha, thậm chí còn là một Alpha cực phẩm. Rõ ràng là cùng một khuôn mặt, nhưng sau khi bọn họ nhìn thấy người đàn ông này, liền cảm thấy Thương Già Dư lại càng như chỉ đẹp ở vẻ ngoài mà thôi, còn sự đẹp đẽ người đàn ông trước mắt này lại như toát ra từ cốt cách vậy.
Bọn họ từng hoảng thần trước khuôn mặt của Thương Già Dư, nhưng khi nhìn thấy người đàn ông này, trong khoảng thời gian ngắn liền không thể thốt nên lời. Khi nhóm người kia rời đi, ánh mắt vẫn còn đang ngơ ngác nhìn về phía người đã khuất bóng bên kia.
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng mới có người thấp giọng nói: "Trời ơi, đây là chuyện gì vậy trời? Người này với người kia lớn lên giống nhau quá đi mất, còn đi đến văn phòng của tổng giám đốc nữa chứ."
"Là anh em đúng không?" Có người suy đoán.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, không biết là ai đánh bạo nói một câu, "Diễm phúc của tổng giám đốc cũng không ít nha, đã có em trai rồi, lúc này lại có thêm anh trai. Em trai cũng coi như là một Omega cực phẩm đấy chứ, vị này lại chính là..." Cô suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng cũng đào ra một từ trong đống phế liệu của mình, "Vưu vật! Nếu là ở cổ đại, chỉ sợ là đã quân vương từ nay bất tảo triều nữa rồi. Khó trách hôm nay tổng giám đốc lại đi làm muộn. Mọi người có để ý không? Quần áo mà tổng giám đốc mặc hôm nay rõ ràng không phải là của ngài ấy, tổng giám đốc chưa bao giờ mặc quần áo của thương hiệu này cả."
Nhân viên bên ngoài tranh thủ thời gian nghỉ ngơi mà ríu rít, trong văn phòng của Thân Giác lại là một quang cảnh rất khác.
Món Trung mà Tư Vũ đem cho Thân Giác vẫn là cháo như cũ, chỉ là không cùng một loại cháo của bữa sáng mà thôi. Hắn còn mang theo một bát canh gà, thì gà đã được xử lý cẩn thận, rút hết xương ra, còn được trang trí đặc biệt tinh tế.
Thân Giác nhìn món ăn trước mặt, có chút sửng sốt, "Tại sao lại là cháo?"
"Hôm qua, lúc thoa thuốc cho em tôi phát hiện nó có chút..." Tư Vũ chỉ nói một nửa, vì hắn phát hiện Thân Giác đã trừng mắt lên nhìn hắn. Hắn chỉ đành nhấp môi cười, vô tội chớp chớp đôi mắt.
Thân Giác không nói được gì nữa, chỉ có thể cúi đầu dùng cơm. Chỉ là có mỗi mình cậu ngồi ăn mà thôi, cậu không khỏi hỏi đối phương, "Anh không ăn sao?"
"Tôi đã ăn trước đó rồi." Tư Vũ xoay người, đi đến sô pha ngồi xuống. Hắn nhìn đống tạp chí trên bàn trà, chuyển mắt dò hỏi Thân Giác, "Tôi có thể xem được không?"
Sau khi nhận được sự đồng ý thì hắn mới cầm lên một quyển tạp chí.
Không thể không nói, sau khi Tư Vũ chuyển sự chú ý lên tạp chí, điều này khiến Thân Giác thở phào nhẹ nhõm một hơi. Cậu không thích bị người khác nhìn mình lúc ăn cơm, đặc biệt là trong tình huống đối phương không ăn cùng.
Chờ đến khi dùng cơm xong, thời gian đã trôi qua khá nhiều.
Tư Vũ thu dọn lại chén đũa, nhìn thoáng qua Thân Giác, người đang nhíu mày vì bị ép phải ăn một bát canh gà lớn, hắn có chút buồn cười, "Tôi đi trước, đến lúc tan làm tôi sẽ đón em."
"Anh còn muốn đến đón em vào buổi chiều à?" Trong mắt Thân Giác hiện lên vẻ kinh ngạc.
Tư Vũ gần đầu, trong ánh mắt tha thiết sự chân thành, "Đúng vậy, em không muốn tôi đến đón em sao?"
Khi đối diện với cặp mắt này, tựa hồ như bất cứ lời từ chối nào cũng khó có thể thốt lên.
......
Tuy Thân Giác đã đồng ý để Tư Vũ đến đón, nhưng cậu lại không tan làm đúng giờ. Cậu tăng ca đến 8 giờ, lại đứng bên cửa sổ sát đất trong văn phòng hết nửa tiếng đồng hồ mới rời khỏi văn phòng, đi xuống bãi đỗ xe.
Chờ đến khi cậu đi đến trước xe, cửa sổ xe liền mở ra, khuôn mặt của Tư Vũ lộ ra đằng sau cửa sổ, "Lên xe đi em."
Cũng không biết Tư Vũ đã đợi được bao lâu, nhưng khi hắn nhìn thấy Thân Giác, một chút tức giận cũng không có. Thậm chí, lúc nói chuyện phiếm trên đường đi, trong mắt hắn vẫn luôn mang theo ý cười.
Xe chạy được nửa đường thì điện thoại của Tư Vũ đổ chuông.
Vì đang lái xe, hắn trực tiếp mở loa ngoài lên.
"Alo."
"Xin chào ngài, ngài là Tư Vũ tiên sinh đúng không? Bữa tối tình nhân mà ngài đã đặt trước lúc 8 giờ đã trễ nửa tiếng, cho nên nhà hàng đã hủy bỏ hẹn trước, mong ngài thứ lỗi." Đầu dây bên kia nói.
Biểu tình của Tư Vũ vẫn như thường, nói xin lỗi với người ở đầu bên kia xong thì mới ngắt điện thoại.
"Nếu anh đã đặt chỗ nhà hàng thì sao anh không gọi điện cho em?" Thân Giác nói.
Tầm mắt Tư Vũ đặt trên dòng xe trước mặt, hắn nghe vậy thì chỉ thoáng cười, "Nhà hàng thì có thể đi vào lần sau, công việc của em quan trọng hơn."
.....
Rất kỳ lạ.
Hai người cực kỳ vi diệu mà mở ra hình thức ở chung, đúng hơn mà nói thì Thân Giác chưa từng quay về nhà từ sau khi cậu đến xem buổi biểu diễn của Tư Vũ, cậu vẫn luôn ở lại khách sạn của Tư Vũ.
Vào buổi sáng, Tư Vũ làm bữa sáng cho cậu, đưa cậu đi làm. Nếu buổi trưa không cần phải tập luyện, hắn liên đến đưa bữa trưa cho Thân Giác. Nếu buổi tối Tư Vũ không có buổi biểu diễn nào thì hắn nhất định sẽ đợi Thân Giác tan làm. Cho dù Thân Giác có liên tục tăng ca thì hắn cũng sẽ kiên nhẫn chờ, không một câu oán hận nào.
Giống như hắn là một người yêu hoàn mỹ vậy.
Sở Hách bắt gặp Tư Vũ hai lần. Trong lần đầu tiên, hai mắt của cậu ta gần như là trợn tròn hết lên, đến lần thứ hai mới đến chào hỏi Tư Vũ. Còn Thương Già Dư, từ sau khi xuất hiện trong thang máy vào buổi sáng ngày hôm đó, y đã không còn xuất hiện nữa.
Buổi tối sau khi tan làm, Thân Giác và Tư Vũ sẽ đi nhà hàng ăn tối hoặc sẽ ăn đồ Tư Vũ làm. Hắn không cho Thân Giác vào bếp, ngay cả để hỗ trợ cũng không được. Nếu ăn tối xong mà vẫn còn nhiều thời gian, Tư Vũ sẽ tìm một vài bộ phim điện ảnh cũ để xem.
Lúc xem phim, hắn thích để nhiệt độ điều hòa thật thấp, lại tắt đèn trong phòng đi, rồi hắn sẽ ôm lấy Thân Giác bên cạnh. Ánh sáng trên TV chiếu lên gương mặt của hai người, giọng nói của nhân vật chính trong phim cất lên trong không gian tĩnh lặng. Hết thảy mọi thứ nhìn qua đều cực kỳ hài hòa ấm cúng.
Phảng phất như bọn họ chính là một cặp tình nhân bình thường trên đời.
Cứ như vậy, thời gian chớp mắt trôi qua được một tháng. Vào một ngày cuối tuần, Thân Giác trở về nhà. Cả ngày hôm nay Thân Giác bận tập luyện, cho nên không thể cùng cậu về nhà được.
Tuy đã một tháng Thân Giác chưa về nhà, nhưng cậu vẫn kêu dì giúp việc đến dọn vệ sinh định kỳ. Nhưng lúc cậu trở về, những bồn hoa cậu nuôi ngoài ban công vậy mà đã chết mất phân nửa.
Những bồn hoa nơi ánh nắng trực tiếp chiếu vào đã chết hết toàn bộ, chỉ còn lại hai ba chậu ngược sáng còn sống sót. Chúng nó núp đến một góc âm u của ban công, nơi mà ánh nắng không thể chiếu rọi, nỗ lực mà sinh tồn.
Thân Giác vứt hết những chậu hoa đã chết đi, sau lại đi vào phòng ngủ, chuẩn bị lấy vài bộ quần áo. Nhưng khi cậu đi vào phòng thay đồ, phát hiện toàn bộ quần áo của mình đã biến mất.
Một bộ cũng không còn, ngay cả quần lót cũng vậy.
Cậu biết là ai đã mang đi, vì người lấy đi đã trực tiếp để lại trên tấm gương to trong phòng thay đồ một dòng chữ, còn để lại chữ ký lạc khoản của mình.
"Là ngươi giết chết chim cổ đỏ
---- Thương Già Dư"
----------------
D: Giống phim sát nhân vậy =))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.