Xử Lý Vạn Nhân Mê Một Trăm Loại Phương Pháp
Chương 226: Xử lý Alpha (7)
Đông Thi Nương
11/06/2024
Wp: D301203
Chương 226: Xử lý Alpha (7) (đã beta)
Một lần bận rộn này của Thân Giác kéo dài tận một tháng trời, qua thời gian đó cậu mới có được vài ngày để thở dốc. Nhưng sau khi sếp tổng của công ty nhìn thấy kết quả buôn bán vào đầu xuân ổn định tăng trưởng thì cực kỳ vui mừng, thừa dịp có ngày rảnh liền mang theo Thân Giác với Sở Hách đánh golf cả một buổi sáng, đến tối lại dẫn người đến hội sở ăn cơm.
Sếp tổng mời khách, Thân Giác dù có muốn từ chối cũng không được, chỉ có thể ở một bên tiếp đãi khách mời. Cậu không có miệng lưỡi trơn tru như Sở Hách, hơn nữa cũng không nhấc lên được chút hứng thú nào cho nên cũng chỉ lâu lâu ngẫu nhiên cười rồi gật đầu một cái.
Rượu cũng qua ba tuần, sếp tổng đột nhiên lại chú ý đến trên người Thân Giác, chậm rì rì nói: “Thân Giác nha, tôi nghe nói cậu gần đây mới xăm cái gì đó lên người, cậu là xăm ở đâu vậy?”
Cả buổi chiều Thân Giác vẫn luôn đội mũ lưỡi trai, sau khi tắm xong lại xóa tóc mái xuống, cho nên cũng không sai biệt lắm mà che khuất đi hình xăm nơi thái dương. Nhưng cậu biết phỏng chừng sếp tổng đã sớm phát hiện rồi, chỉ là vẫn luôn nghẹn lại không nói mà thôi.
Cậu cũng không lảng tránh vẫn đề này, vuốt tóc mái của mình lên một chút, mười phần thản nhiên nói: “Vốn nơi này có một vết sẹo, tôi chỉ muốn che lại vết sẹo mà thôi.”
Sếp tổng nghiêm túc nhìn vài lần rồi chậm rãi thu lại tầm mắt, “Khá đẹp đấy, nhưng xăm lên mặt thì vẫn có chút khoa trương. Tôi biết người trẻ tuổi các cậu có suy nghĩ gì, là thời thượng đúng không? Nhưng cũng không đến mức phải xăm đến trên mặt. Nhưng dù sao thì xăm cũng đã xăm rồi, nghe nói xóa đi cũng đau lắm, mà cũng không nhất định có thể xóa hết hoàn toàn hình xăm. Nhưng tôi cũng có một kiến nghị nho nhỏ cho cậu nha, nếu như có đi hội nghị của công ty, cần phát biểu gì thì vẫn nên thả tóc mái xuống, che đi một chút.”
“Tôi sẽ như vậy.” Bên này Thân Giác vừa trả lời, Sở Hách đầu bên kia đã vội vàng nói: “Yên tâm đi Trần tổng, A Giác cũng không phải là loại người không biết chừng mực.”
Thân Giác cứ cho là sau khi cơm nước xong liền được thả về, nhưng hứng thú của sếp tổng lại không giảm mà còn muốn đi đến một quán bar gần đó chơi. Ông chủ đã muốn đi thì người làm cũng chỉ có thể phụng bồi mà thôi.
Bọn họ đi đến một con phố nổi tiếng về quán bar, thời điểm đến nơi đã là 10 giờ, sau đó, sau khi sếp tổng chọn được một quán bar nhìn cũng không tệ lắm thì bọn cùng tiến vào. Trong quán bar ánh đèn lờ mờ, âm nhạc ồn ào, Thân Giác nhìn qua một đám người đang nhảy múa, thật sự không có chút hứng thú nào. Sau đó, khi thấy sếp tổng cùng Sở Hách đều đã lên sàn nhảy thì quyết định đi ra ngoài hít thở không khí một chút.
Hiện tại cái lạnh vẫn chưa hoàn toàn rút đi, Thân Giác mặc áo khoác dài đứng bên dưới đèn đường ở cửa sau quán bar. Cậu ngẩng đầu nhìn sắc trời, lấy từ trong túi một viên kẹo, còn chưa kịp bóc vỏ kẹo thì đã nghe được âm thanh tranh chấp gần đó.
“Các người không được chạm vào tôi! Cút đi!”
“Hầy, Omega này tính tình có chút lớn nha, là một ớt cay nhỏ rồi. Anh em, cùng lên đi.”
“Các người có biết tôi là ai không hả? Một đám Alpha ngu xuẩn, nếu như các người dám chạm vào tôi dù chỉ là một ngón tay thôi, thì đến lúc đó, lúc các người chết cũng không biết là chết như thế nào đâu!”
“Sợ quá đi, ha ha. Đã trễ như thế này rồi, ai bảo một Omega như mày lại ra ngoài làm gì. Tin tức tố trên người còn mê người như vậy, cũng không phải do tụi tao mà.”
“Cút! Cút ngay! Có ai không! Cứu mạng!”
Thân Giác chợt khựng, theo như âm thanh truyền đến thì cậu cũng nghe được bảy tám phần cuộc đối thoại, lúc này lại thấy có vài người đang vây một người lại trong góc tường. Hôm nay cậu không uống nhiều rượu cho lắm, cho nên cũng nhanh chóng nhận ra trước mắt đang xảy ra chuyện gì.
Cậu lấy di động ra từ trong túi, một bên gọi điện báo nguy, một bên đi đến bên kia, “Xin chào, tôi muốn báo nguy, nơi này có một số Alpha đang có ý định cường bạo một Omega, địa chỉ là...” Sau khi cúp điện thoại, cậu cũng đến gần đám người kia, “Tôi đã báo cảnh sát rồi, dù các người có muốn làm gì đi nữa thì xin hãy dừng lại.”
“Đệt.” Có người quay đầu lại, biểu tình trên mặt đều là khó chịu, “Beta? Mày có phải là có bệnh không? Chỉ là một tên Beta mà dám xen vào việc của người khác? Bọn tao làm gì thì có liên quan đến mày?”
Biểu tình của Thân Giác rất lạnh lùng, “Tôi cảm thấy việc ngăn cản những hành vi bạo lực chính là việc mà bất luận người công dân nào cũng phải làm, không liên quan đến việc tôi có phải là Beta hay không. Huống hồ, các người dù có là Alpha đi nữa thì không phải cũng chỉ là một đám cặn bã sao?”
Những lời này đã hoàn toàn chọc giận đám Alpha ở đây, toàn bộ đám người nọ xoay người, còn Omega bị những người đó vây quanh lại nhanh chóng vọt ra, trốn đến đằng sau Thân Giác, hai tay nắm chặt lấy cánh tay của Thân Giác, “Anh ơi, cứu em.”
Thân Giác nghe được câu nói đó thì có chút sửng sốt, cậu nghiêng nửa đầu qua, lại nhìn thấy một gương mặt cực kỳ quen thuộc.
Vậy mà lại là Thương Già Dư.
Lúc này, Thương Già Dư nhìn cũng đủ chật vật, trên mặt y còn có một dấu tay, quần áo cũng không chỉnh tề. Thời điểm bọn họ đối diện với nhau thì đồng thời nhíu mi lại.
“Tại sao lại là anh?” Thương Già Dư buông bàn tay đang nắm lấy cánh tay Thân Giác ra, trong mắt đều là phòng bị, “Tại sao anh lại ở đây?”
Thân Giác chuyển mắt đi, lãnh đạm nói: “Chuyện này có liên quan đến cậu sao?”
“A, quen biết nha, cũng thật trùng hợp.” Alpha đứng phía trước cười lạnh một tiếng, “Mày không biết điều như vậy, bọn tao cũng chỉ có thể đánh thôi.”
Thương Già Dư nghe được những lời này thì lập tức bắt lấy tay Thân Giác một lần nữa, cả người gần như là rúc gọn vào sau lưng Thân Giác.
Thân Giác duỗi tay muốn kéo bàn tay của Thương Già Dư ra, động tác này khiến Thương Già Dư sợ đến mức thiếu chút nữa nước mắt cũng chảy ra rồi, y càng thêm dùng sức mà ôm lấy cánh tay của Thân Giác, gần như là cả người đều dán hết lên, “Thân Giác, anh không được bỏ tôi lại, nếu tôi rơi vào trong tay của bọn họ thì tôi sẽ chết mất, Thân Giác! Anh là người giám hộ của tôi đó, anh không nhớ sao?”
Ở nơi này, người duy nhất y có thể tin tưởng lúc này chỉ có Thân Giác. Ít nhất thì Thân Giác cũng là người giám hộ của y, dù cho y một chút cũng không thích Thân Giác.
Thân Giác không đẩy Thương Già Dư ra được thì nhíu mi, mà những người đối diện cũng không còn kiên nhẫn nào, trực tiếp đánh tới. Một tay cậu đã bị ôm lấy, chỉ có thể dùng một tay với một chân đánh lại. Thương Già Dư ở bên cạnh lại hoàn toàn vô dụng, chỉ ở phía sau cậu hoảng sợ hét chói tai, tiếng sau lại còn cao hơn tiếng trước, lỗ tai Thân Giác muốn điếc luôn rồi. Cuối cùng, cậu cũng không nhịn được nữa mà kéo Thương Già Dư ra rồi đẩy ra sau, “Chạy ra ngoài đi!” Lại một quyền đấm lên mặt của người vừa đánh cậu.
Thương Già Dư ánh mắt kinh hoảng nhìn Thân Giác, sau đó y cắn chặt răng, xoay người chạy đi.
Tuy thể lực của những Alpha kia lớn hơn nhiều so với Thân Giác, nhưng sau khi uống rượu thì cũng chỉ biết đánh loạn theo bản năng mà thôi, không giống như Thân Giác dùng kỹ thuật để đánh người. Sau vài lần đánh qua lại nhưng vẫn không chiếm được chút tiện nghi nào thì ngọn lửa tức giận của những Alpha kia càng cháy càng lớn, một người trong đó lén lút lấy chai rượu rỗng ở góc tường lên.
“Choang—”
Cùng lúc đó, gần đó vang lên tiếng còi cảnh sát, đám Alpha kia vừa nghe liền nhanh chóng bỏ chạy. Alpha cầm bình rượu đánh lén kia nhìn về tay mình, vỏ chai rượu trong tay chỉ còn một nửa, lại còn đang dính máu. Gã luống cuống, lập tức ném nó trên mặt đất, cũng nhanh chóng xoay người chạy đi.
Thân Giác hít khí, giơ tay sờ soạng sau gáy của mình, bàn tay liền dính một tay máu, thậm chí còn có cả vài mảnh thủy tinh vỡ. Lúc này, cách đó không xa vang lên tiếng động có người chạy đến.
“Thân Giác, cảnh sát đến rồi! Cảnh sát đến rồi!”
Thương Già Dư quay lại, chạy theo đằng sau là một vài cảnh sát. Y dẫn đầu chạy vào, phát hiện hiện trường lúc này chỉ còn một mình Thân Giác thì có chút sửng sốt, nhìn xung quanh một lần, “Những tên hỗn đản kia đâu rồi?”
“Chạy rồi.” Thân Giác nhắm mắt lại.
“Làm sao anh lại để bọn chúng chạy thoát như vậy chứ? Cảnh sát cũng đã đến rồi, anh phải ngăn bọn chúng lại chứ, để cảnh sát bắt gọn bọn chúng hết mới được!” Thương Già Dư tức giận duỗi tay đẩy Thân Giác một cái, một đẩy này trực tiếp khiến Thân Giác nửa quỳ trên mặt đất.
......
Ở đại sảnh truyền dịch của khu vực cấp cứu.
Thương Già Dư liếc mắt nhìn về phía thanh niên đang ngồi bên cạnh, biểu tình có chút sợ hãi, môi mở ra lại khép vào, sau một lúc lại mở ra. Hơn nửa ngày mới miễn cưỡng thốt lên được một câu, “Anh ơi, anh khỏe hơn chưa?”
Thanh niên ngồi bên cạnh cũng không để ý đến y, chỉ nhắm hai mắt, đèn dây tóc trên đỉnh đầu chiếu rọi từ trên xuống khiến hàng mi dài nơi mi mắt lưu lại một vệt bóng mờ. Thương Già Dư thấy vậy thì bĩu môi, có chút ủy khuất nói: “Em không cố ý đâu anh ơi, em không biết là anh bị thương. Anh ơi, anh đừng nóng giận mà.”
Đối phương vẫn như cũ, không hề để ý đến y, y nghĩ nghĩ, sau liền lấy ra chiêu làm nũng sở trường nhất của mình ra, y mạnh mẽ ôm lấy cánh tay không truyền dịch của Thân Giác, thậm chí còn đem mặt của mình cọ qua lại nơi bả vai của đối phương, “Anh ơi, anh tha thử cho em đi mà, hôm nay anh đẹp trai lắm, một người thôi mà có thể đánh bại nhiều Alpha đến vậy nha.”
Hàng mi dài của Thân Giác run lên một chút, nhịn không được mà muốn rút cánh tay mình ra, nhưng Thương Già Dư lại ôm rất chặt. Trong đại sảnh truyền dịch không chỉ có một mình hai người bọn họ mà còn rất nhiều người khác cũng đang truyền dịch, thậm chí có một số người đang ngủ thiếp đi.
Cậu không muốn đánh thức người khác, chỉ đành nhíu mày, “Thương Già Dư.”
Thương Già Dư rất nhanh đã trả lời, “Em đây!”
“Trong túi tôi có kẹo.” Thân Giác nói.
“Hả?” Thương Già Dư có chút khó hiểu về câu nói của Thân Giác, cuối cùng vẫn duỗi tay thò vào trong túi áo khoác của Thân Giác. Quả nhiên, bên trong thật sự có kẹo, y lấy viên kẹo đó ra ngoài, chớp chớp mắt, “Anh muốn ăn kẹo à?”
“Cho cậu.” Thân Giác mở mắt ra, quay đầu nhìn về phía Thương Già Dư, “Ăn kẹo rồi ngậm miệng vào đi, không cần phải tiếp tục nói chuyện với tôi đâu. Nếu lại lải nhải dài dòng bên tai tôi nữa thì đợi đến khi truyền dịch xong, tôi lập tức bẻ răng cậu.”
Thương Già Dư: “...”
Y yên lặng thu móng vuốt về, tránh qua một bên ăn kẹo.
Lúc này, điện thoại trong túi của Thân Giác vang lên, cậu cầm lấy nhìn, phát hiện là Sở Hách gọi cho mình.
Vừa nhận điện thoại, âm thanh có chút nôn nóng của đối phương lập tức truyền tới, “A Giác, cậu nói cậu đang ở bệnh viện, chuyện này là sao vậy?”
“Không có gì, ngã một cái, đầu đập xuống đất, hiện tại đang truyền dịch. Cậu giúp tôi nói lại một tiếng cho Trần tổng nhé.”
Sở Hách nói: “Bên phía Trần tổng bên này thì cậu cứ yên tâm, tôi sẽ giúp cậu nói một tiếng. Cậu cũng hậu đậu quá rồi đó, tôi phải đưa Trần tổng về cho nên không tiện qua chỗ cậu, một lát nữa, lúc cậu về phải cẩn thận chút nhé.”
“Ừ.” Sau khi Thân Giác cúp điện thoại thì điện thoại phía bên kia của Thương Già Dư lại vang lên.
Khi Thương Già Dư nhìn thấy cái tên hiện lên điện thoại thì trở nên cực kỳ khẩn trương. Trước tiên y liếc mắt qua nhìn Thân Giác một cái, sau mới đứng lên đi ra ngoài, một bên nhận điện thoại. Thân Giác nghe được y gọi một tiếng “Triển ca“.
Qua một hồi lâu sau Thương Già Dư mới trở về, ánh mắt y dừng lại ở băng gạc trên đầu của Thân Giác một lúc lâu, tròng mắt xoay chuyển, “Anh ơi, em nói với Triển ca là đêm nay em sẽ ngủ ở chỗ anh, anh đừng vạch trần em nha. Anh ấy đang đi công tác nước ngoài, không biết chuyện em ra ngoài chơi hôm nay.”
Thân Giác liếc mắt nhìn Thương Già Dư một cái, cực kỳ lãnh đạm trả lời, “Vì sao tôi lại phải giúp cậu?”
Thương Già Dư nghe vậy thì có chút ủy khuất mà cắn môi. Một lát sau, y tiến đến bên cạnh Thân Giác, gắt gao mà dựa gần vào, “Anh ơi, em biết anh cứng miệng mềm lòng mà, không thì hôm nay anh cũng sẽ không cứu em rồi. Nếu Triển ca phát hiện em lén đi quán bar chơi thì khẳng định sẽ mắng chết em luôn, anh ấy chắc chắn không thích những nơi như quán bar, huống hồ em còn chưa đủ hai mươi nữa.” Y thấy Thân Giác vẫn không để ý đến mình thì cắn răng, đột nhiên thò qua, dừng trên má đối phương mà hôn xuống một cái.
Chuyện này đối với y mà nói chính là cực kỳ lấy lòng rồi, bình thường y sẽ không thèm hôn người khác như thế này.
Nhưng y vậy mà lại nhìn thấy, sau khi y vừa hôn xong, người thanh niên bên cạnh lại dùng vẻ mặt chán ghét, dùng mu bàn tay hung hăng lau liên tục vài lần vào nơi mà y vừa hôn lên.
Chương 226: Xử lý Alpha (7) (đã beta)
Một lần bận rộn này của Thân Giác kéo dài tận một tháng trời, qua thời gian đó cậu mới có được vài ngày để thở dốc. Nhưng sau khi sếp tổng của công ty nhìn thấy kết quả buôn bán vào đầu xuân ổn định tăng trưởng thì cực kỳ vui mừng, thừa dịp có ngày rảnh liền mang theo Thân Giác với Sở Hách đánh golf cả một buổi sáng, đến tối lại dẫn người đến hội sở ăn cơm.
Sếp tổng mời khách, Thân Giác dù có muốn từ chối cũng không được, chỉ có thể ở một bên tiếp đãi khách mời. Cậu không có miệng lưỡi trơn tru như Sở Hách, hơn nữa cũng không nhấc lên được chút hứng thú nào cho nên cũng chỉ lâu lâu ngẫu nhiên cười rồi gật đầu một cái.
Rượu cũng qua ba tuần, sếp tổng đột nhiên lại chú ý đến trên người Thân Giác, chậm rì rì nói: “Thân Giác nha, tôi nghe nói cậu gần đây mới xăm cái gì đó lên người, cậu là xăm ở đâu vậy?”
Cả buổi chiều Thân Giác vẫn luôn đội mũ lưỡi trai, sau khi tắm xong lại xóa tóc mái xuống, cho nên cũng không sai biệt lắm mà che khuất đi hình xăm nơi thái dương. Nhưng cậu biết phỏng chừng sếp tổng đã sớm phát hiện rồi, chỉ là vẫn luôn nghẹn lại không nói mà thôi.
Cậu cũng không lảng tránh vẫn đề này, vuốt tóc mái của mình lên một chút, mười phần thản nhiên nói: “Vốn nơi này có một vết sẹo, tôi chỉ muốn che lại vết sẹo mà thôi.”
Sếp tổng nghiêm túc nhìn vài lần rồi chậm rãi thu lại tầm mắt, “Khá đẹp đấy, nhưng xăm lên mặt thì vẫn có chút khoa trương. Tôi biết người trẻ tuổi các cậu có suy nghĩ gì, là thời thượng đúng không? Nhưng cũng không đến mức phải xăm đến trên mặt. Nhưng dù sao thì xăm cũng đã xăm rồi, nghe nói xóa đi cũng đau lắm, mà cũng không nhất định có thể xóa hết hoàn toàn hình xăm. Nhưng tôi cũng có một kiến nghị nho nhỏ cho cậu nha, nếu như có đi hội nghị của công ty, cần phát biểu gì thì vẫn nên thả tóc mái xuống, che đi một chút.”
“Tôi sẽ như vậy.” Bên này Thân Giác vừa trả lời, Sở Hách đầu bên kia đã vội vàng nói: “Yên tâm đi Trần tổng, A Giác cũng không phải là loại người không biết chừng mực.”
Thân Giác cứ cho là sau khi cơm nước xong liền được thả về, nhưng hứng thú của sếp tổng lại không giảm mà còn muốn đi đến một quán bar gần đó chơi. Ông chủ đã muốn đi thì người làm cũng chỉ có thể phụng bồi mà thôi.
Bọn họ đi đến một con phố nổi tiếng về quán bar, thời điểm đến nơi đã là 10 giờ, sau đó, sau khi sếp tổng chọn được một quán bar nhìn cũng không tệ lắm thì bọn cùng tiến vào. Trong quán bar ánh đèn lờ mờ, âm nhạc ồn ào, Thân Giác nhìn qua một đám người đang nhảy múa, thật sự không có chút hứng thú nào. Sau đó, khi thấy sếp tổng cùng Sở Hách đều đã lên sàn nhảy thì quyết định đi ra ngoài hít thở không khí một chút.
Hiện tại cái lạnh vẫn chưa hoàn toàn rút đi, Thân Giác mặc áo khoác dài đứng bên dưới đèn đường ở cửa sau quán bar. Cậu ngẩng đầu nhìn sắc trời, lấy từ trong túi một viên kẹo, còn chưa kịp bóc vỏ kẹo thì đã nghe được âm thanh tranh chấp gần đó.
“Các người không được chạm vào tôi! Cút đi!”
“Hầy, Omega này tính tình có chút lớn nha, là một ớt cay nhỏ rồi. Anh em, cùng lên đi.”
“Các người có biết tôi là ai không hả? Một đám Alpha ngu xuẩn, nếu như các người dám chạm vào tôi dù chỉ là một ngón tay thôi, thì đến lúc đó, lúc các người chết cũng không biết là chết như thế nào đâu!”
“Sợ quá đi, ha ha. Đã trễ như thế này rồi, ai bảo một Omega như mày lại ra ngoài làm gì. Tin tức tố trên người còn mê người như vậy, cũng không phải do tụi tao mà.”
“Cút! Cút ngay! Có ai không! Cứu mạng!”
Thân Giác chợt khựng, theo như âm thanh truyền đến thì cậu cũng nghe được bảy tám phần cuộc đối thoại, lúc này lại thấy có vài người đang vây một người lại trong góc tường. Hôm nay cậu không uống nhiều rượu cho lắm, cho nên cũng nhanh chóng nhận ra trước mắt đang xảy ra chuyện gì.
Cậu lấy di động ra từ trong túi, một bên gọi điện báo nguy, một bên đi đến bên kia, “Xin chào, tôi muốn báo nguy, nơi này có một số Alpha đang có ý định cường bạo một Omega, địa chỉ là...” Sau khi cúp điện thoại, cậu cũng đến gần đám người kia, “Tôi đã báo cảnh sát rồi, dù các người có muốn làm gì đi nữa thì xin hãy dừng lại.”
“Đệt.” Có người quay đầu lại, biểu tình trên mặt đều là khó chịu, “Beta? Mày có phải là có bệnh không? Chỉ là một tên Beta mà dám xen vào việc của người khác? Bọn tao làm gì thì có liên quan đến mày?”
Biểu tình của Thân Giác rất lạnh lùng, “Tôi cảm thấy việc ngăn cản những hành vi bạo lực chính là việc mà bất luận người công dân nào cũng phải làm, không liên quan đến việc tôi có phải là Beta hay không. Huống hồ, các người dù có là Alpha đi nữa thì không phải cũng chỉ là một đám cặn bã sao?”
Những lời này đã hoàn toàn chọc giận đám Alpha ở đây, toàn bộ đám người nọ xoay người, còn Omega bị những người đó vây quanh lại nhanh chóng vọt ra, trốn đến đằng sau Thân Giác, hai tay nắm chặt lấy cánh tay của Thân Giác, “Anh ơi, cứu em.”
Thân Giác nghe được câu nói đó thì có chút sửng sốt, cậu nghiêng nửa đầu qua, lại nhìn thấy một gương mặt cực kỳ quen thuộc.
Vậy mà lại là Thương Già Dư.
Lúc này, Thương Già Dư nhìn cũng đủ chật vật, trên mặt y còn có một dấu tay, quần áo cũng không chỉnh tề. Thời điểm bọn họ đối diện với nhau thì đồng thời nhíu mi lại.
“Tại sao lại là anh?” Thương Già Dư buông bàn tay đang nắm lấy cánh tay Thân Giác ra, trong mắt đều là phòng bị, “Tại sao anh lại ở đây?”
Thân Giác chuyển mắt đi, lãnh đạm nói: “Chuyện này có liên quan đến cậu sao?”
“A, quen biết nha, cũng thật trùng hợp.” Alpha đứng phía trước cười lạnh một tiếng, “Mày không biết điều như vậy, bọn tao cũng chỉ có thể đánh thôi.”
Thương Già Dư nghe được những lời này thì lập tức bắt lấy tay Thân Giác một lần nữa, cả người gần như là rúc gọn vào sau lưng Thân Giác.
Thân Giác duỗi tay muốn kéo bàn tay của Thương Già Dư ra, động tác này khiến Thương Già Dư sợ đến mức thiếu chút nữa nước mắt cũng chảy ra rồi, y càng thêm dùng sức mà ôm lấy cánh tay của Thân Giác, gần như là cả người đều dán hết lên, “Thân Giác, anh không được bỏ tôi lại, nếu tôi rơi vào trong tay của bọn họ thì tôi sẽ chết mất, Thân Giác! Anh là người giám hộ của tôi đó, anh không nhớ sao?”
Ở nơi này, người duy nhất y có thể tin tưởng lúc này chỉ có Thân Giác. Ít nhất thì Thân Giác cũng là người giám hộ của y, dù cho y một chút cũng không thích Thân Giác.
Thân Giác không đẩy Thương Già Dư ra được thì nhíu mi, mà những người đối diện cũng không còn kiên nhẫn nào, trực tiếp đánh tới. Một tay cậu đã bị ôm lấy, chỉ có thể dùng một tay với một chân đánh lại. Thương Già Dư ở bên cạnh lại hoàn toàn vô dụng, chỉ ở phía sau cậu hoảng sợ hét chói tai, tiếng sau lại còn cao hơn tiếng trước, lỗ tai Thân Giác muốn điếc luôn rồi. Cuối cùng, cậu cũng không nhịn được nữa mà kéo Thương Già Dư ra rồi đẩy ra sau, “Chạy ra ngoài đi!” Lại một quyền đấm lên mặt của người vừa đánh cậu.
Thương Già Dư ánh mắt kinh hoảng nhìn Thân Giác, sau đó y cắn chặt răng, xoay người chạy đi.
Tuy thể lực của những Alpha kia lớn hơn nhiều so với Thân Giác, nhưng sau khi uống rượu thì cũng chỉ biết đánh loạn theo bản năng mà thôi, không giống như Thân Giác dùng kỹ thuật để đánh người. Sau vài lần đánh qua lại nhưng vẫn không chiếm được chút tiện nghi nào thì ngọn lửa tức giận của những Alpha kia càng cháy càng lớn, một người trong đó lén lút lấy chai rượu rỗng ở góc tường lên.
“Choang—”
Cùng lúc đó, gần đó vang lên tiếng còi cảnh sát, đám Alpha kia vừa nghe liền nhanh chóng bỏ chạy. Alpha cầm bình rượu đánh lén kia nhìn về tay mình, vỏ chai rượu trong tay chỉ còn một nửa, lại còn đang dính máu. Gã luống cuống, lập tức ném nó trên mặt đất, cũng nhanh chóng xoay người chạy đi.
Thân Giác hít khí, giơ tay sờ soạng sau gáy của mình, bàn tay liền dính một tay máu, thậm chí còn có cả vài mảnh thủy tinh vỡ. Lúc này, cách đó không xa vang lên tiếng động có người chạy đến.
“Thân Giác, cảnh sát đến rồi! Cảnh sát đến rồi!”
Thương Già Dư quay lại, chạy theo đằng sau là một vài cảnh sát. Y dẫn đầu chạy vào, phát hiện hiện trường lúc này chỉ còn một mình Thân Giác thì có chút sửng sốt, nhìn xung quanh một lần, “Những tên hỗn đản kia đâu rồi?”
“Chạy rồi.” Thân Giác nhắm mắt lại.
“Làm sao anh lại để bọn chúng chạy thoát như vậy chứ? Cảnh sát cũng đã đến rồi, anh phải ngăn bọn chúng lại chứ, để cảnh sát bắt gọn bọn chúng hết mới được!” Thương Già Dư tức giận duỗi tay đẩy Thân Giác một cái, một đẩy này trực tiếp khiến Thân Giác nửa quỳ trên mặt đất.
......
Ở đại sảnh truyền dịch của khu vực cấp cứu.
Thương Già Dư liếc mắt nhìn về phía thanh niên đang ngồi bên cạnh, biểu tình có chút sợ hãi, môi mở ra lại khép vào, sau một lúc lại mở ra. Hơn nửa ngày mới miễn cưỡng thốt lên được một câu, “Anh ơi, anh khỏe hơn chưa?”
Thanh niên ngồi bên cạnh cũng không để ý đến y, chỉ nhắm hai mắt, đèn dây tóc trên đỉnh đầu chiếu rọi từ trên xuống khiến hàng mi dài nơi mi mắt lưu lại một vệt bóng mờ. Thương Già Dư thấy vậy thì bĩu môi, có chút ủy khuất nói: “Em không cố ý đâu anh ơi, em không biết là anh bị thương. Anh ơi, anh đừng nóng giận mà.”
Đối phương vẫn như cũ, không hề để ý đến y, y nghĩ nghĩ, sau liền lấy ra chiêu làm nũng sở trường nhất của mình ra, y mạnh mẽ ôm lấy cánh tay không truyền dịch của Thân Giác, thậm chí còn đem mặt của mình cọ qua lại nơi bả vai của đối phương, “Anh ơi, anh tha thử cho em đi mà, hôm nay anh đẹp trai lắm, một người thôi mà có thể đánh bại nhiều Alpha đến vậy nha.”
Hàng mi dài của Thân Giác run lên một chút, nhịn không được mà muốn rút cánh tay mình ra, nhưng Thương Già Dư lại ôm rất chặt. Trong đại sảnh truyền dịch không chỉ có một mình hai người bọn họ mà còn rất nhiều người khác cũng đang truyền dịch, thậm chí có một số người đang ngủ thiếp đi.
Cậu không muốn đánh thức người khác, chỉ đành nhíu mày, “Thương Già Dư.”
Thương Già Dư rất nhanh đã trả lời, “Em đây!”
“Trong túi tôi có kẹo.” Thân Giác nói.
“Hả?” Thương Già Dư có chút khó hiểu về câu nói của Thân Giác, cuối cùng vẫn duỗi tay thò vào trong túi áo khoác của Thân Giác. Quả nhiên, bên trong thật sự có kẹo, y lấy viên kẹo đó ra ngoài, chớp chớp mắt, “Anh muốn ăn kẹo à?”
“Cho cậu.” Thân Giác mở mắt ra, quay đầu nhìn về phía Thương Già Dư, “Ăn kẹo rồi ngậm miệng vào đi, không cần phải tiếp tục nói chuyện với tôi đâu. Nếu lại lải nhải dài dòng bên tai tôi nữa thì đợi đến khi truyền dịch xong, tôi lập tức bẻ răng cậu.”
Thương Già Dư: “...”
Y yên lặng thu móng vuốt về, tránh qua một bên ăn kẹo.
Lúc này, điện thoại trong túi của Thân Giác vang lên, cậu cầm lấy nhìn, phát hiện là Sở Hách gọi cho mình.
Vừa nhận điện thoại, âm thanh có chút nôn nóng của đối phương lập tức truyền tới, “A Giác, cậu nói cậu đang ở bệnh viện, chuyện này là sao vậy?”
“Không có gì, ngã một cái, đầu đập xuống đất, hiện tại đang truyền dịch. Cậu giúp tôi nói lại một tiếng cho Trần tổng nhé.”
Sở Hách nói: “Bên phía Trần tổng bên này thì cậu cứ yên tâm, tôi sẽ giúp cậu nói một tiếng. Cậu cũng hậu đậu quá rồi đó, tôi phải đưa Trần tổng về cho nên không tiện qua chỗ cậu, một lát nữa, lúc cậu về phải cẩn thận chút nhé.”
“Ừ.” Sau khi Thân Giác cúp điện thoại thì điện thoại phía bên kia của Thương Già Dư lại vang lên.
Khi Thương Già Dư nhìn thấy cái tên hiện lên điện thoại thì trở nên cực kỳ khẩn trương. Trước tiên y liếc mắt qua nhìn Thân Giác một cái, sau mới đứng lên đi ra ngoài, một bên nhận điện thoại. Thân Giác nghe được y gọi một tiếng “Triển ca“.
Qua một hồi lâu sau Thương Già Dư mới trở về, ánh mắt y dừng lại ở băng gạc trên đầu của Thân Giác một lúc lâu, tròng mắt xoay chuyển, “Anh ơi, em nói với Triển ca là đêm nay em sẽ ngủ ở chỗ anh, anh đừng vạch trần em nha. Anh ấy đang đi công tác nước ngoài, không biết chuyện em ra ngoài chơi hôm nay.”
Thân Giác liếc mắt nhìn Thương Già Dư một cái, cực kỳ lãnh đạm trả lời, “Vì sao tôi lại phải giúp cậu?”
Thương Già Dư nghe vậy thì có chút ủy khuất mà cắn môi. Một lát sau, y tiến đến bên cạnh Thân Giác, gắt gao mà dựa gần vào, “Anh ơi, em biết anh cứng miệng mềm lòng mà, không thì hôm nay anh cũng sẽ không cứu em rồi. Nếu Triển ca phát hiện em lén đi quán bar chơi thì khẳng định sẽ mắng chết em luôn, anh ấy chắc chắn không thích những nơi như quán bar, huống hồ em còn chưa đủ hai mươi nữa.” Y thấy Thân Giác vẫn không để ý đến mình thì cắn răng, đột nhiên thò qua, dừng trên má đối phương mà hôn xuống một cái.
Chuyện này đối với y mà nói chính là cực kỳ lấy lòng rồi, bình thường y sẽ không thèm hôn người khác như thế này.
Nhưng y vậy mà lại nhìn thấy, sau khi y vừa hôn xong, người thanh niên bên cạnh lại dùng vẻ mặt chán ghét, dùng mu bàn tay hung hăng lau liên tục vài lần vào nơi mà y vừa hôn lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.