Xử Lý Vạn Nhân Mê Một Trăm Loại Phương Pháp

Chương 227: Xử lý Alpha (8)

Đông Thi Nương

11/06/2024

Wp: D301203

Chương 227: Xử lý Alpha (8) (đã beta)

Khuôn mặt của Thương Già Dư nhanh chóng đỏ lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào sườn mặt của Thân Giác cả nửa ngày, không nói nên lời. Một lát sau, y hừ một tiếng chuyển mặt qua nơi khác.

Y lớn lên đến chừng này, còn chưa từng bị người khác ghét bỏ như thế này đâu.

Lúc Thân Giác truyền dịch xong thì đã có chút khuya, sau khi hộ sĩ rút kim xong, cậu lập tức đi ra ngoài. Thương Già Dư vốn còn đang ngủ gật bên cạnh cũng lập tức đuổi theo.

Thân Giác ngăn một chiếc taxi lại, vừa mở cửa xe liền quay đầu nhìn về phía Thương Già Dư còn đang đi theo mình, “Cậu theo tôi làm gì?”

Thương Già Dư cắn môi, dấu tay trên mặt y vẫn chưa mất đi, đôi mắt có chút ướt át, có chút giống một chú chó lưu lạc không nhà, “Anh ơi, hiện tại em không có chỗ nào để đi cả, nếu về nhà của Triển ca thì chuyện hôm nay của em sẽ không giấu được nữa. Hơn nữa, Omega chưa đủ hai mươi tuổi sẽ không được ở lại khách sạn một mình.”

Thân Giác liếc mắt nhìn Thương Già Dư một cái, cuối cùng vẫn nhường đường.

Cậu có thể ném Thương Già Dư tại đây để đối phương tự mình nghĩ cách, nhưng dù sao thì Thương Già Dư cũng chỉ là một Omega nhu nhược, đêm khuya mà vẫn còn ở bên ngoài thì rất có khả năng sẽ xảy ra chuyện. Nếu Thương Già Dư chết, nhất định Thương Diễn Vũ sẽ không xuất hiện, rất có khả năng kiếp này cậu không thể gặp được kiếp chủ.

Thương Già Dư thấy Thân Giác nhường ra một lối đi thì rõ ràng có chút cao hứng, lập tức chui vào trong xe, phảng phất như sợ rằng ngay giây sau Thân Giác sẽ hối hận. Trên đường trở về, thật ra Thương Già Dư đã rất mệt, nhưng y có chút sợ rằng, nếu như y ngủ mất thì Thân Giác cũng sẽ không thèm kêu y dậy mà ném y lại trên xe taxi, cho nên toàn bộ hành trình y vẫn luôn có gắng trừng to đôi mắt của mình, nếu như thật sự không chịu được thì liền lấy đồ trong túi ra ăn.

Đó là kẹo của Thân Giác, y cảm thấy ăn cũng khá ngon.

Sau khi xuống xe, Thương Già Dư vẫn tiếp tục theo sát từng bước, kết quả của việc đi quá gần chính là y không cẩn thận mà dẫm lên một chân của Thân Giác.

“Em xin lỗi, anh ơi.” Thương Già Dư lập tức xin lỗi.

Thân Giác có chút mệt mỏi nhắm mắt lại. Lúc này cậu thật sự không còn chút sức lực nào để so đo với Thương Già Dư. Sau khi về đến nhà, cậu cũng lười quản đến Thương Già Dư, nhanh chóng cầm lấy quần áo đi tắm.

Còn Thương Già Dư, sau khi về đến nhà Thân Giác, vốn còn muốn nằm nghỉ trên sofa một lúc, nhưng sau khi nhìn đến quần áo có chút bẩn của mình thì nhíu mày. Nơi này không có quần áo của y, bất quá y biết rõ quần áo của Thân Giác để nơi nào. Y liếc mắt dò xét nhìn về phía phòng tắm một cái, sau liền rón ra rón rén đi vào phòng của Thân Giác. Y nhắm thẳng vào phòng thay đồ mà đi vào, từ bên trong chọn ra một bộ đồ ngủ mà y thích, đến mức quần lót cũng....

Y biết quần lót mới đã được giặt sạch của Thân Giác để ở đâu, tuy Thân Giác cao hơn y nhiều, nhưng quần lót của họ cùng một kích cỡ, cho nên quần lót của Thân Giác y cũng có thể mặc vừa.

Chẳng qua màu sắc quần lót của Thân Giác không phải là màu y thích, y thích tông màu ấm hơn, nhưng quần lót của Thân Giác đều là màu xanh đậm hoặc đen, rất ít khi xuất hiện màu nào khác.

Y chọn lựa một hồi, cuối cùng chọn lấy một cái màu đen rồi lập tức đi ra ngoài.

Thân Giác vẫn còn đang ở trong phòng tắm, cho nên y ôm quần áo tiến vào phòng cho khách. Chờ đến khi bên ngoài truyền đến động tĩnh, rồi động tĩnh lại biến mất thì y mới quay trở ra một lần nữa.

Quả nhiên, cửa phòng phòng ngủ chính bên cạnh đã đóng lại, Thương Già Dư lập tức xoay người ôm quần áo đi vào phòng tắm. Chờ đến khi y tắm xong thì đã đến ba giờ sáng. Y quay trở về phòng cho khách, lại phát hiện điều hòa được mở đã hơn một tiếng nhưng căn phòng lúc này vẫn lạnh băng.

Y trèo lên ghế, vươn tay đặt ở miệng điều hòa, lúc này mới phát hiện điều hòa đã hư mất.



Lúc này Thương Già Dư chỉ mặc áo ngủ đơn bạc nên đã lạnh đến phát run. Y nghĩ nghĩ một chút, lập tức tắt điều hòa đi, nhẹ chân nhẹ tay đi ra ngoài.

Y lén lút mò đến trước cửa phòng ngủ chính, muốn thử mở cửa ra.

Cửa phòng bị khóa trái.

Thương Già Dư có chút tức giận mà nắm chặt tay, nhưng rất nhanh sau đó y liền không tiếng động mà cười khẽ, đi về phía phòng khách. Thời điểm y ở lại chỗ này đã hiểu rõ thói quen sắp xếp đồ đạc của Thân Giác. Chìa khóa dự phòng của tất cả cửa trong nhà điều được đặt trong hộc dưới ngăn tủ TV.

Quả nhiên y liền tìm được vài chiếc chìa khóa trong đó, y lấy toàn bộ ra ngoài, thử từng chìa lên cửa phòng Thân Giác. Đến chiếc chìa khóa thứ ba, cửa phòng mở ra.

Thương Già Dư không khỏi ngừng thở, chậm rãi vặn then cửa. Y không dám trực tiếp tiến vào mà thò đầu vào nhìn trước. So với phòng cho khách thì căn phòng này chính là thiên đường. Y nhìn một cục đang cuộn tròn trên giường, sau mười mấy giây chờ đợi, phát hiện đối phương vẫn không nhúc nhích thì mới bỏ dép lại ở cửa, chân trần nhẹ nhàng bước vào trong.

Thời điểm đóng cửa lại, tim y cơ hồ nhấc lên đến cổ họng, sợ đối phương sẽ tỉnh giấc.

Không hiểu vì sao, lần trước Thương Già Dư thậm chí còn dám leo lên giường đối phương lúc giữa trưa, nhưng lúc này lại có chút không dám.

Tối nay Thân Giác có uống chút rượu, lại bị thương rồi truyền dịch cho nên càng ngủ sâu hơn bình thường. Lúc Thương Già Dư leo lên giường, căn bản cậu không hề phát hiện ra. Thương Già Dư thấy mình không đánh thức Thân Giác thì có chút đắc ý mà cười một chút, lại bị ổ chăn làm ấm đến mức không tiếng động mà than nhẹ một tiếng. Lúc này đây y mới cảm thấy tay chân lạnh băng của mình dần ấm lên.

......

Thời điểm Thương Già Dư tỉnh lại, sắc trời đã sáng hẳn. Y mơ mơ màng màng mở mắt, một gương mặt trắng nõn trực tiếp đập vào tầm mắt y. Y vẫn chưa tỉnh hẳn, chỉ nhẹ nhàng thong thả chớp mắt, trong lòng còn đang nghĩ lông mi người này thật dày, muốn sờ một chút. Chờ đến khi tỉnh táo, đôi mắt Thương Già Dư lập tức trợn tròn.

Y phát hiện không biết từ khi nào y đã lăn vào trong lồng ngực Thân Giác, cơ hồ là đang trong tư thế ôm chặt đối phương như bạch tuộc mà ngủ. Còn người bị y ôm lấy thì tựa hồ ngủ không được ngon lắm, giữa mày đang nhíu chặt lại.

Thương Già Dư chậm rãi bối rối cùng tay cùng chân lùi ra sau, sau đó liền nhanh chóng xuống giường chạy ra ngoài, trốn vào phòng ngủ khách.

Sau khi y trở về phòng cho khách, đại khái nằm được mười mấy phút thì nghe thấy bên ngoài có chút động tĩnh. Lúc này y mới bò dậy, trộm mở một khe nhỏ ở cửa, lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Hình như Thân Giác đang nói chuyện điện thoại với ai đó, âm thanh có chút nghẹn ngào. Tròng mắt Thương Già Dư xoay chuyển, mở cửa đi ra ngoài.

Thân Giác đưa lưng về phía hắn, đang đứng ở ban công nói chuyện điện thoại. Ánh nắng sáng sớm đắm chìm trên người đối phương, như phủ lên một tầng sắc màu ấm áp. Y nhìn thấy Thân Giác vừa gọi điện thoại vừa tùy ý cầm lấy ấm nước tưới nước cho mấy bồn hoa trên ban công. Không biết vì sao, y cảm thấy ánh mắt của Thân Giác lúc nhìn vào mấy chậu cây đó dịu dàng hơn lúc nhìn cậu rất nhiều. Thương Già Dư nghĩ vậy thì không khỏi có chút tức giận.

Y hừ một tiếng, cũng đi đến bên ban công, nhưng y đi qua rồi nhưng căn bản Thân Giác không thèm liếc nhìn y dù chỉ một lần, chỉ tiếp tục nói chuyện điện thoại, tưới cây.

Thương Già Dư nhìn thoáng qua bồn hoa đang được Thân Giác tưới nước, cũng không phải chỉ là một cây lục la bình thường thôi à, lớn lên lại còn khó coi, vậy mà cũng đáng giá để Thân Giác phải tưới nước như vậy sao? Nghĩ vậy, y vươn tay ra giật xuống một mảng lá cây, làm trò trước mặt Thân Giác.

Động tác tưới nước của Thân Giác dừng lại một lát, không khỏi liếc mắt nhìn về phía Thương Già Dư, nhưng Thương Già Dư lại làm mặt quỷ với cậu, đem lá cây lục la cho vào miệng, “Em đói bụng.”

Thân Giác thấy vậy thì buông bình tưới xuống, xoay người tiếp tục nói chuyện điện thoại. Hôm nay cậu không cần phải đến công ty, nhưng vẫn còn một chút công việc phải xử lý, đợi đến 10 giờ còn có một cuộc họp qua video.



“Một lát nữa cậu gửi toàn bộ tài liệu vào hòm thư của tôi.” Thân Giác nói với trợ lý ở đầu kia điện thoại.

Trợ lý vừa cất giọng đáp ứng, lại nghe được âm thanh của người khác ở phía tổng giám đốc nhà mình.

“Anh ơi, em đói bụng, anh không nghe thấy sao? Người bên kia điện thoại không cần phải gọi cho anh của tôi nữa đâu, nếu không thì tôi sẽ tức giận đó!”

Trợ lý chợt dừng một chút, lại nghe thấy giọng nói mang theo vài phẩn tức giận của tổng giám đốc nhà mình bên kia.

“Cậu có bệnh à?”

“Có, một khi đói liền nổi bệnh điên đó.” Thương Già Dư sống chết đeo lên trên người Thân Giác, không chịu thu hồi lại bàn tay đang bắt lấy tay đối phương, “Anh ơi, sáng nay chúng ta ăn gì vậy ạ? Hôm nay anh không cần đi làm đúng không? Thật tốt quá, một lát nữa ăn sáng xong thì em sẽ đi bệnh viện với anh.”

Chân mày Thân Giác nhíu chặt, một tay cầm di động, một tay khác nỗ lực kéo Thương Già Dư xuống, “Hiện tại đã là buổi sáng rồi, cậu có thể trở về chỗ Diêu Triển được rồi. Ban ngày ban mặt, sẽ không ai dám bắt cóc cậu đâu.”

Thương Già Dư vừa bị kéo một tay xuống thì một tay khác của y lại nhanh chóng quấn lên, “Em không đi, Triển ca không có ở nhà, em mới không thèm trở về chỗ đó đâu. Huống hồ nơi này vốn dĩ chính là nhà của em mà, lúc trước trên hợp đồng đã viết rất rõ ràng.”

Với tình huống hiện tại thì Thân Giác chỉ đành cúp điện thoại của trợ lý trước, tiếp theo lại đem Thương Già Dư kéo khỏi người mình. Cả hai tay của Thương Già Dư đều bị giữ lại, cuối cùng thì cũng không còn cách nào để tiếp tục đeo trên đùi của Thân Giác nữa. Nhưng y cũng đã đạt đến trình độ làm gì cũng không biết xấu hổ, tuy hai tay đã bị giữ lại nhưng hai chân vẫn còn đang tự do, cho nên y lập tức vươn chân mình ta, cố ý cọ cọ vào chân Thân Giác, “Anh ơi, em đói bụng, em muốn ăn.”

Thân Giác cúi đầu mình thẳng vào mắt Thương Già Dư dưới chân, thần sắc thoáng chút lạnh lẽo, “Lại tiếp tục cọ thì chân cậu cũng không cần nữa đâu.”

Nụ cười trên khuôn mặt Thương Già Dư lập tức cứng đờ, y lập tức thu chân mình lại, nhưng vẫn còn nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, “Lúc thì bẻ răng lúc thì chặt chân, đời trước anh là đồ tể à?”

Y nói xong thì chớp mắt, tựa hồ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng nhất thời y lại không nghĩ ra được là không đúng chỗ nào.

Thân Giác buông Thương Già Dư ra, đi về phía phòng ngủ chính. Thương Già Dư bên cạnh lại tiếp tục đi theo, ở phía sau không ngừng nói, “Anh ơi, điều hòa ở phòng ngủ khách đã hư rồi, hôm qua thiếu chút là lạnh chết em mất rồi. Hôm nay gọi người đến sửa lại nhé, được không?”

Y đi theo đến tận cửa, thiếu chút nữa đã bị cánh cửa đóng lại đánh thẳng vào mặt, y hít vào một hơi, sau lại nhận ra chính mình không sao cả thì lại ghé vào trên cửa, tiếp tục rót ma âm vào tai Thân Giác đang ở trong phòng, “Anh ơi, anh có nghe em nói chuyện không vậy? Anh ơi, anh nghe được giọng em không đó? Anh ơi, em muốn sửa điều hòa, anh ơi, em muốn ăn sáng nữa, anh ơi...”

Y một hơi gọi liên tục mười mấy tiếng anh ơi, nhưng sau khi phát hiện không được đáp lại chút nào thì tròng mắt lập tức xoay chuyển, sau đó vậy mà lại trực tiếp nằm xuống chỗ cửa phòng ngủ chính.

“Anh ơi, anh không ra đây làm bữa sáng cho em thì em sẽ không đứng dậy, em sẽ để mình lạnh đến chết, đói đến chết. Em muốn để cho thi thể của em phải bốc mùi thối trong nhà anh.”

Nhưng y nằm được năm phút thì đã lạnh đến run bần bật, thấy cửa phòng trước mắt mình vẫn không có ý mở ra như cũ, người bên trong căn bản không hề để ý đến y, chỉ có thể mặt mày xám xịt mà bò dậy từ mặt đất. Thương Già Dư sợ lạnh, cho nên liền đi đến phòng khách, mở điều hòa ở phòng khách lên, sau đó lại đi vào phòng bếp. Y mở tủ lạnh ra nhìn nhìn, đều là những nguyên liệu nấu ăn cần xử lý trước khi ăn chứ không có đồ nào ăn trực tiếp được, lúc này không khỏi có chút tức giận.

Thương Già Dư đi lung tung trong phòng một vòng, hốt hoảng đi đến bên ban công. Lục la xanh mướt được Thân Giác tưới nước đủ đầy nằm dưới ánh nắng mặt trời, bừng bừng sức sống, trên lá cây còn đang đọng lại những giọt nước trong suốt. Y nhìn chằm chằm vào cây lục la cả một phút, hừ một tiếng, lại nhìn sang cửa phòng ngủ chính bên kia, lẩm bẩm: “Nếu anh không cho em ăn gì, em đây liền đem đống lục la này ăn sạch. Này thì tưới nước cho nó, chỉ biết quản một cây cỏ xấu xí mà mặc kệ em!”

Nói xong, y vươn bàn tay ác ma của mình về phía dây leo xanh.

Thân Giác rửa mặt thay đồ xong, vừa mới mở cửa phòng ra liền nhìn thấy Thương Già Dư đang nằm bò trên mặt đất.

Thương Già Dư bò cực kỳ chậm, còn đang thống khổ mà rên rỉ. Sau khi y phát hiện Thân Giác rời khỏi phòng thì nâng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch lên, thanh âm thập phần suy yếu, “Anh ơi, em hình như bị ngộ độc thức ăn rồi, bụng em đau quá anh ơi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Xử Lý Vạn Nhân Mê Một Trăm Loại Phương Pháp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook