Xử Lý Vạn Nhân Mê Một Trăm Loại Phương Pháp
Chương 196: Xử lý Cửu Vĩ Hồ (32)
Đông Thi Nương
11/06/2024
Wp: D301203
Chương 196: Xử lý Cửu Vĩ Hồ (32) (đã beta)
Đến khi Thân Giác tỉnh lại đã là ngày thứ tư. Một giấc này của cậu ngủ đến cực kỳ sảng khoái, ngay cả bóng đè cũng không bị, chỉ có điều thường xuyên có tiếng muỗi vo ve kêu bên tai.
Hình như sau đó hẳn là cậu đã vô thức đánh chết con muỗi kia, cuối cùng cũng có thể yên tĩnh.
Hàng mi dài của Thân Giác khẽ run, chậm rãi mở mắt, trước tiên cậu nhìn lên sắc trời, sau mới biến thành người rồi chậm rãi ngồi dậy. Bởi vì mới tỉnh ngủ nên đại não có chút hỗn độn, qua một lúc lâu sau cậu mới nhìn xung quanh, ngay lập tức đối diện với đôi mắt có chút nguy hiểm.
Mắt hồ ly thon dài nhìn trực diện vào đôi mắt cậu, đáy mắt lóe lên tia sáng sâu kín.
Phù Cửu Âm thấy Thân Giác đã tỉnh, sắc mặt không đổi hỏi, “Ngủ no rồi sao?”
“Ừ.” Thân Giác cảm thấy đối phương có chút kỳ quái, cậu nhìn qua phía Giải Trầm, phát hiện đối phương vậy mà vẫn chưa tỉnh, thậm chí sắc mặt cũng không tốt hơn một chút nào.
“Ta còn tưởng rằng phải thêm một vài ngày nữa ngươi mới tỉnh lại.” Phù Cửu Âm trầm giọng nói.
Thân Giác đứng dậy, dựa sát vào nhìn mặt Giải Trầm, “Y vẫn chưa tỉnh sao?”
Mặt Phù Cửu Âm lập tức hiện lên vài phần buồn bực.
“Ừ, tuy rằng ta đã dùng linh lực trấn áp giúp y nhưng cũng không có nhiều tác dụng, hiện tại thức hải y vẫn lung tung rối loạn, giống như một căn nhà đang nổi lửa vậy. Ta vốn dĩ muốn tiến vào thức hải y nhưng không thành công, thức hải y cực kỳ bài xích với ngoại giới.”
Nói xong, hắn nghiêm túc nhìn lên đầu Thân Giác, Thân Giác không phát hiện đầu mình nhiều thêm một cặp u nhỏ nhỏ, nhưng Phù Cửu Âm bên cạnh đã sớm phát hiện ra.
“Ngươi tăng thêm không ít tu vi đúng không? Ta phát hiện nơi này không hạn chế việc gia tăng tu vi, ngay cả sừng rồng của ngươi cũng sắp mọc ra rồi.”
Phù Cửu Âm vừa nói xong, Thân Giác lập tức giơ tay sờ soạng đầu mình, quả nhiên chạm được hai cục u nhỏ nhỏ, có chút cộm lên. Chẳng qua chỉ mới song tu với Phù Cửu Âm một lần, vậy mà sừng rồng cũng đã mọc ra rồi.
Sừng rồng mọc hết mới có thể chân chính hóa thành rồng, có thể ngao du trên trời. Nếu cặp sừng của cậu có thể mọc hết thì có thể trực tiếp rời khỏi Độc Vụ Cốc luôn không?
Ánh mắt Thân Giác lóe lên, lúc này lại nghe được Phù Cửu Âm nói.
“Tiểu xú long, tu vi của ngươi tăng trưởng nhiều hơn, vậy có thể giúp ta tiến vào thức hải Giải Trầm đánh thức y được không. Nếu ngươi làm y tỉnh lại, ngươi có thể đề ra bất kì điều kiện gì.”
“Nếu gọi mà y không tỉnh thì sao?” Thân Giác hỏi lại.
Mắt hồ ly của Phù Cửu Âm đổi đổi, “Vậy thì lại làm ngươi thêm một lần, khiến sừng ngươi mọc nhanh một chút?”
Loại lời nói thập phần lưu manh này vừa phun ra, liền có thể khiến Thân Giác nghẹn một họng, hơn nửa ngày mới nặn ra được một chữ “Cút“.
......
Cuối cùng Thân Giác vẫn hỗ trợ xem xét tình huống Giải Trầm một phen, nhưng chuyện ngay cả Phù Cửu Âm cũng không làm được thì cậu cũng không ôm chút hi vọng nào, đồng ý hỗ trợ là do không muốn Phù Cửu Âm đem oán hận đổ lên người cậu lúc Giải Trầm chết đi mà thôi.
Trước khi song tu, linh lực trong cơ thể Thân Giác gần như khô kiệt hoàn toàn, lúc đó thật vất vả mới có thể biến ra được một thanh trùy băng, linh lực bây giờ đã hoàn toàn khác, cơ hồ đang ở trạng thái tràn đầy. Cậu nhìn Phù Cửu Âm xong mới cẩn thận đỡ người lên rồi dán lên trán Giải Trầm, nhắm mắt dùng linh lực chui vào cơ thể đối phương.
Linh lực tựa như sợi tơ, mang theo thần thức của Thân Giác. Sau khi tiến vào, Thân Giác liền thấy được linh lực đang tán loạn khắp nơi trong cơ thể Giải Trầm, cậu tìm một lúc mới nhìn thấy thức hải của Giải Trầm.
Hiện giờ chủ nhân không tỉnh, đại môn thức hải đóng chặt, trên cửa đều là lửa cháy hừng hực, cơ hồ không thể nào lại gần.
Thân Giác thật cẩn thận đem linh lực của mình kề sát vào, Giải Trầm đang tẩu hỏa nhập ma, nếu cậu có chút không chú ý thì có khả năng sẽ bị linh lực tán loạn bên trong Giải Trầm phản phệ.
Linh lực cậu vòng một vòng ngay cửa, lại thử thăm dò mà đụng một chút vào ngọn lửa, nào biết chỉ với một chạm này, ngọn lửa nhanh chóng rút lui, đại môn của thức hải lập tức mở ra.
Thân Giác sửng sốt, lập tức vận thêm linh lực tiến vào thức hải của Giải Trầm. Cậu đã từng tiến vào thức hải Giải Trầm một lần, lần đó thức hải đều là màu đỏ, còn lúc này, bên trong thức hải đều đã cháy thành màu đen. Còn ngọn lửa bên trong khối tứ giác nằm chính giữa thức hải lúc này đã nhỏ đến đáng thương, hoàn toàn không thể so được với năm năm trước.
Thời điểm Thân Giác đang đến gần khối tứ giác, ngọn lửa bên trong đột nhiên biến lớn gấp mấy lần, cuối cùng chậm rãi biến thành người.
Là bản mạng của Giải Trầm.
So với năm năm trước, dáng vẻ của bản mạng lại càng thêm thành thục, vốn dĩ là bộ dáng thiếu niên, hiện tại đã trở thành dáng vẻ thanh niên. Nó mặc một bộ y phục màu đen, khuôn mặt tuấn mỹ hơi hiện lên một chút tươi cười, từ trên đỉnh tứ giác nhảy xuống.
Nháy mắt tiếp theo, nó duỗi tay bắt được linh lực của Thân Giác.
Thân Giác tê rần, chờ đến khi đau đớn qua đi thì cậu đã đứng trong thức hải Giải Trầm, giống y hệt năm năm trước đây.
“Cửu Âm, ngươi đến rồi, cuối cùng thì ngươi cũng đã trở lại.” Ánh mắt bản mạng sáng quắc nhìn chằm chằm vào Thân Giác, còn cười lên. Rõ ràng đây chính là một gương mặt tuấn mỹ lãnh khốc nhưng lại cố ý tươi cười ngọt ngào, tựa như một đứa nhỏ ấu trĩ.
Hai chữ “Cửu Âm” nó nói làm Thân Giác ngẩn ra trong thoáng chốc.
Đến lúc Thân Giác phản ứng lại muốn rút tay khỏi bàn tay của bản mạng thì lại phát hiện không rút ra được, đối phương gắt gao túm lấy, phảng phất như đang sợ cậu bỏ trốn.
“Ta không phải là Phù Cửu Âm, ngươi nhận sai người rồi.” Thân Giác nhíu mi, ngữ khí lạnh đi vài phần, “Phù Cửu Âm đang ở bên ngoài chờ ngươi, ngươi tỉnh lại nhanh lên, đừng ngủ nữa.”
Bản mạng nghe được những lời này lại bật cười, thậm chí còn tiến lại gần Thân Giác thêm một bước, tựa như muốn ôm Thân Giác vào lòng ngực, “Cửu Âm của ta, ta sẽ không nhận nhầm đâu, cho dù ngươi đã đổi thành một gương mặt khác thì ta vẫn có thể nhận ra được khí tức của ngươi. Tuy rằng ta chỉ ở trong thức hải, nhưng tất cả những gì cơ thể này chạm qua ta đều biết, thậm chí còn biết được nhiều hơn so với Giải Trầm. Người hôn ta trong phòng tắm chính là ngươi, không phải sao?”
Chân mày Thân Giác nhíu càng chặt, lui về phía sau, “Ngươi thật sự nhầm người rồi, ta không phải Phù Cửu Âm, cũng... cũng chưa từng hôn ngươi, ngươi nhận sai người rồi.”
Bản mạng khẽ thở dài một tiếng, “Ngươi còn chối bỏ nữa sao, vậy thì ta cho ngươi xem một chút vậy.”
Bản mạng bất chợt phất tay giữa không trung, lúc này, nơi đó đột nhiên xuất hiện hai thân ảnh hình người mờ nhạt, trong đó một người có gương mặt Giải Trầm, còn một người khác vậy mà lại mang gương mặt giống như đúc khuôn mặt của chính Thân Giác.
Hai người kia dường như không nhìn thấy được Thân Giác và bản mạng bên cạnh, chỉ lo nói chuyện của chính mình.
“... ngủ không được, liền muốn đến tìm ngươi, không nghĩ là...”
“Đừng nháo...”
.....
“Cửu Âm, huynh... Đừng đùa, huynh mau trở về đi.”
“Ai!”
Đột nhiên hai người đó hôn nhau thành một đoàn, điều này khiến khuôn mặt Thân Giác đang đứng bên cạnh như muốn bốc cháy.
Đây... Đây còn không phải là cảnh tượng cậu giả trang thành bộ dáng của Phù Cửu Âm để hạ dược Giải Trầm trong phòng tắm đây sao?
Thời điểm làm ra chuyện này cũng không cảm thấy ngượng ngùng, hiện giờ cẩn thận nhìn lại một lần, nhìn người mang khuôn mặt giống mình như đúc bị một nam nhân khác tùy ý hôn môi, cả khuôn mặt của Thân Giác đều đỏ lên, một chữ cũng không thốt ra được.
Bản mạng đứng bên cạnh cậu lại xem đến đầy hứng thú, sờ sờ cằm của chính mình, thậm chí còn tiến lại gần quan sát. Thân Giác nhắm mắt, từ trong cổ họng gằn ra hai chữ, “Đủ rồi!”
Hai người bên kia vẫn còn đang hôn môi, bản mạng từ phía sau bọn họ thò đầu ra, “Ngươi cuối cùng cũng chịu nhận là ngươi hôn ta rồi sao?”
Thân Giác nhấp nhấp môi, nửa ngày sau đó mới gật đầu.
Bản mạng khẽ cười, phất tay thêm một lần nữa, hai nam nhân vẫn còn đang hôn nhau liền biến mất, nhưng nhiệt độ trên mặt của Thân Giác lại không giảm xuống dễ dàng như vậy.
“Năm năm trước ngươi đã lừa ta đến hai lần, lần này lại muốn gạt ta thêm lần nữa nhưng làm sao có thể dễ dàng như vậy.” Bản mạng đi đến trước mặt Thân Giác, “Ngươi đến đây là muốn tiếp tục làm chuyện còn đang dang dở vào năm kia sao?”
Thân Giác thấy đối phương càng ngày càng lại gần thì nhịn không được đưa tay lên chặn lại đối phương, “Ngươi có biết thân thể này của ngươi sắp chết rồi hay không? Ngươi không thể để chân khí bên trong tiếp tục hỗn loạn thêm nữa, Giải Trầm, ngươi nên tỉnh lại đi.”
Bản mạng cúi đầu nhìn xuống tay Thân Giác, thấp giọng nói: “Ngươi hạ thuốc ta, lại đưa ta cho người của Ảm Hồn Môn, ta còn cho rằng ngươi không muốn ta tỉnh lại.”
Lời này như một đạo sấm sét đánh xuống, nổ tung bên tai Thân Giác, bản mạng Giải Trầm cư nhiên lại biết tất cả mọi thứ.
“Ngươi...” Trong khoảng thời gian ngắn, Thân Giác không biết nên nói gì tiếp theo.
Bản mạng thấy vậy thì cười khẽ một tiếng, duỗi tay bắt lấy tay Thân Giác, bản mạng lấy tay Thân Giác đan vào tay chính mình, ngữ khí bình tĩnh, “Hiện tại ngươi muốn ta tỉnh lại sao? Là thật lòng muốn ta tỉnh lại?”
Ánh mắt Thân Giác trở nên có chút phức tạp, thật ra mà nói thì cậu cảm thấy Giải Trầm không nên tồn tại, nhưng nếu Giải Trầm thật sự chậm rãi chết đi trước mặt Phù Cửu Âm thì Phù Cửu Âm có thể thích cậu được sao?
Nhưng một khi Giải Trầm tỉnh lại, Phù Cửu Âm sẽ không nhìn đến cậu nữa.
Không biết bản mạng có đoán được tâm tư Thân Giác hay không, y ngẩng đầu, ánh mắt sâu thẳm, “Không quan hệ, ngươi có thể nói lời thật lòng với ta. Ngươi muốn ta tỉnh, ta liền tỉnh lại, chẳng qua trong thời gian này Giải Trầm không thể tỉnh lại trong chốc lát được, người tỉnh lại sẽ là ta.”
Chân mày vẫn luôn nhíu lại của Thân Giác chậm rãi giẩn, ngữ khí thận trọng nói: “Ta muốn ngươi tỉnh lại, sớm ngày tình lại, không cần phải chết.”
Bản mạng nghe vậy thì nở nụ cười, chỉ là có chút bất đồng với nụ cười ngọt ngào lúc đầu, lần này nụ cười có chút âm trầm, bản mạng sáp mặt lại gần Thân Giác, thấy đối phương trốn ra sau thì dứt khoát dùng tay ôm lấy eo Thân Giác.
“Ngươi nói tên ngươi không phải là Phù Cửu Âm, vậy ngươi gọi là gì? Ngươi nói cho ta tên của ngươi đi.”
Chân mày không dễ gì giãn ra của Thân Giác lại nhíu về như cũ, tên bản mạng này tại sao lại cứ thích động tay, ôm ôm ấp ấp như vậy hả?
Một bên cậu hất tay đối phương, một bên đáp lời, “Ngươi gọi ta Ngọc Khuynh là được.”
“Nga.” Bản mạng sống chết không buông tay, “Không phải trước kia gọi là Thân Giác sao? Con rắn kia gọi ngươi là Thân Giác, hồ ly kia cũng gọi ngươi Thân Giác, cái tên đó cũng không cần nữa sao?”
Thân Giác ngẩng phắt đầu lên, có chút không ngờ nhìn về phía đối phương, còn bản mạng thì sao, y nhìn thấy Thân Giác đang ngơ ngác nhìn lại thì nhang chóng thò đầu lại gần hôn xuống một cái.
Sau đó bị ăn một cái tát.
Nó có chút thương tâm bụm mặt lại, “Vì sao ngươi lại đánh ta?”
“Vì sao ngươi lại hôn ta?” Thân Giác rất tức giận.
Bạng mạng càng thêm ủy khuất, “Trước kia ngươi hôn ta, ta cũng đâu có đánh ngươi đâu.”
Thân Giác dừng một chút mới nói: “Vậy thì trước đó ngươi cũng đã hôn lại rồi, đó chính là đáp lễ. Bây giờ ngươi hôn ta, đáp lễ của ta chính là cái tát đó.”
Bản mạng chép chép miệng, cực kỳ ủy khuất nói: “Đúng không đó? Ta không thích đáp lễ này chút nào.”
Thân Giác ngày càng không hiểu nổi tên bản mạng này của Giải Trầm. Có đôi lúc nhìn rất thông minh, cái gì cũng biết khiến cho người khác phải dè chừng, nhưng đôi lúc lại biểu hiện như một đứa trẻ ấu trĩ vậy, phảng phất chỉ mới được ba bốn tuổi.
Cậu cũng không nghĩ ở lại bên trong thức hải Giải Trầm lâu hơn, nên liền thúc giục đối phương, “Ngươi tỉnh lại nhanh lên, ta rời đi trước.”
Đợi đến khi linh lực của Thân Giác đã lui ra thì bản mạng mới chậm rì rì mà ngồi trở lại đỉnh tứ giác, trên khuôn mặt tuấn mỹ trắng nõn lộ ra một nụ cười kỳ quái.
Chương 196: Xử lý Cửu Vĩ Hồ (32) (đã beta)
Đến khi Thân Giác tỉnh lại đã là ngày thứ tư. Một giấc này của cậu ngủ đến cực kỳ sảng khoái, ngay cả bóng đè cũng không bị, chỉ có điều thường xuyên có tiếng muỗi vo ve kêu bên tai.
Hình như sau đó hẳn là cậu đã vô thức đánh chết con muỗi kia, cuối cùng cũng có thể yên tĩnh.
Hàng mi dài của Thân Giác khẽ run, chậm rãi mở mắt, trước tiên cậu nhìn lên sắc trời, sau mới biến thành người rồi chậm rãi ngồi dậy. Bởi vì mới tỉnh ngủ nên đại não có chút hỗn độn, qua một lúc lâu sau cậu mới nhìn xung quanh, ngay lập tức đối diện với đôi mắt có chút nguy hiểm.
Mắt hồ ly thon dài nhìn trực diện vào đôi mắt cậu, đáy mắt lóe lên tia sáng sâu kín.
Phù Cửu Âm thấy Thân Giác đã tỉnh, sắc mặt không đổi hỏi, “Ngủ no rồi sao?”
“Ừ.” Thân Giác cảm thấy đối phương có chút kỳ quái, cậu nhìn qua phía Giải Trầm, phát hiện đối phương vậy mà vẫn chưa tỉnh, thậm chí sắc mặt cũng không tốt hơn một chút nào.
“Ta còn tưởng rằng phải thêm một vài ngày nữa ngươi mới tỉnh lại.” Phù Cửu Âm trầm giọng nói.
Thân Giác đứng dậy, dựa sát vào nhìn mặt Giải Trầm, “Y vẫn chưa tỉnh sao?”
Mặt Phù Cửu Âm lập tức hiện lên vài phần buồn bực.
“Ừ, tuy rằng ta đã dùng linh lực trấn áp giúp y nhưng cũng không có nhiều tác dụng, hiện tại thức hải y vẫn lung tung rối loạn, giống như một căn nhà đang nổi lửa vậy. Ta vốn dĩ muốn tiến vào thức hải y nhưng không thành công, thức hải y cực kỳ bài xích với ngoại giới.”
Nói xong, hắn nghiêm túc nhìn lên đầu Thân Giác, Thân Giác không phát hiện đầu mình nhiều thêm một cặp u nhỏ nhỏ, nhưng Phù Cửu Âm bên cạnh đã sớm phát hiện ra.
“Ngươi tăng thêm không ít tu vi đúng không? Ta phát hiện nơi này không hạn chế việc gia tăng tu vi, ngay cả sừng rồng của ngươi cũng sắp mọc ra rồi.”
Phù Cửu Âm vừa nói xong, Thân Giác lập tức giơ tay sờ soạng đầu mình, quả nhiên chạm được hai cục u nhỏ nhỏ, có chút cộm lên. Chẳng qua chỉ mới song tu với Phù Cửu Âm một lần, vậy mà sừng rồng cũng đã mọc ra rồi.
Sừng rồng mọc hết mới có thể chân chính hóa thành rồng, có thể ngao du trên trời. Nếu cặp sừng của cậu có thể mọc hết thì có thể trực tiếp rời khỏi Độc Vụ Cốc luôn không?
Ánh mắt Thân Giác lóe lên, lúc này lại nghe được Phù Cửu Âm nói.
“Tiểu xú long, tu vi của ngươi tăng trưởng nhiều hơn, vậy có thể giúp ta tiến vào thức hải Giải Trầm đánh thức y được không. Nếu ngươi làm y tỉnh lại, ngươi có thể đề ra bất kì điều kiện gì.”
“Nếu gọi mà y không tỉnh thì sao?” Thân Giác hỏi lại.
Mắt hồ ly của Phù Cửu Âm đổi đổi, “Vậy thì lại làm ngươi thêm một lần, khiến sừng ngươi mọc nhanh một chút?”
Loại lời nói thập phần lưu manh này vừa phun ra, liền có thể khiến Thân Giác nghẹn một họng, hơn nửa ngày mới nặn ra được một chữ “Cút“.
......
Cuối cùng Thân Giác vẫn hỗ trợ xem xét tình huống Giải Trầm một phen, nhưng chuyện ngay cả Phù Cửu Âm cũng không làm được thì cậu cũng không ôm chút hi vọng nào, đồng ý hỗ trợ là do không muốn Phù Cửu Âm đem oán hận đổ lên người cậu lúc Giải Trầm chết đi mà thôi.
Trước khi song tu, linh lực trong cơ thể Thân Giác gần như khô kiệt hoàn toàn, lúc đó thật vất vả mới có thể biến ra được một thanh trùy băng, linh lực bây giờ đã hoàn toàn khác, cơ hồ đang ở trạng thái tràn đầy. Cậu nhìn Phù Cửu Âm xong mới cẩn thận đỡ người lên rồi dán lên trán Giải Trầm, nhắm mắt dùng linh lực chui vào cơ thể đối phương.
Linh lực tựa như sợi tơ, mang theo thần thức của Thân Giác. Sau khi tiến vào, Thân Giác liền thấy được linh lực đang tán loạn khắp nơi trong cơ thể Giải Trầm, cậu tìm một lúc mới nhìn thấy thức hải của Giải Trầm.
Hiện giờ chủ nhân không tỉnh, đại môn thức hải đóng chặt, trên cửa đều là lửa cháy hừng hực, cơ hồ không thể nào lại gần.
Thân Giác thật cẩn thận đem linh lực của mình kề sát vào, Giải Trầm đang tẩu hỏa nhập ma, nếu cậu có chút không chú ý thì có khả năng sẽ bị linh lực tán loạn bên trong Giải Trầm phản phệ.
Linh lực cậu vòng một vòng ngay cửa, lại thử thăm dò mà đụng một chút vào ngọn lửa, nào biết chỉ với một chạm này, ngọn lửa nhanh chóng rút lui, đại môn của thức hải lập tức mở ra.
Thân Giác sửng sốt, lập tức vận thêm linh lực tiến vào thức hải của Giải Trầm. Cậu đã từng tiến vào thức hải Giải Trầm một lần, lần đó thức hải đều là màu đỏ, còn lúc này, bên trong thức hải đều đã cháy thành màu đen. Còn ngọn lửa bên trong khối tứ giác nằm chính giữa thức hải lúc này đã nhỏ đến đáng thương, hoàn toàn không thể so được với năm năm trước.
Thời điểm Thân Giác đang đến gần khối tứ giác, ngọn lửa bên trong đột nhiên biến lớn gấp mấy lần, cuối cùng chậm rãi biến thành người.
Là bản mạng của Giải Trầm.
So với năm năm trước, dáng vẻ của bản mạng lại càng thêm thành thục, vốn dĩ là bộ dáng thiếu niên, hiện tại đã trở thành dáng vẻ thanh niên. Nó mặc một bộ y phục màu đen, khuôn mặt tuấn mỹ hơi hiện lên một chút tươi cười, từ trên đỉnh tứ giác nhảy xuống.
Nháy mắt tiếp theo, nó duỗi tay bắt được linh lực của Thân Giác.
Thân Giác tê rần, chờ đến khi đau đớn qua đi thì cậu đã đứng trong thức hải Giải Trầm, giống y hệt năm năm trước đây.
“Cửu Âm, ngươi đến rồi, cuối cùng thì ngươi cũng đã trở lại.” Ánh mắt bản mạng sáng quắc nhìn chằm chằm vào Thân Giác, còn cười lên. Rõ ràng đây chính là một gương mặt tuấn mỹ lãnh khốc nhưng lại cố ý tươi cười ngọt ngào, tựa như một đứa nhỏ ấu trĩ.
Hai chữ “Cửu Âm” nó nói làm Thân Giác ngẩn ra trong thoáng chốc.
Đến lúc Thân Giác phản ứng lại muốn rút tay khỏi bàn tay của bản mạng thì lại phát hiện không rút ra được, đối phương gắt gao túm lấy, phảng phất như đang sợ cậu bỏ trốn.
“Ta không phải là Phù Cửu Âm, ngươi nhận sai người rồi.” Thân Giác nhíu mi, ngữ khí lạnh đi vài phần, “Phù Cửu Âm đang ở bên ngoài chờ ngươi, ngươi tỉnh lại nhanh lên, đừng ngủ nữa.”
Bản mạng nghe được những lời này lại bật cười, thậm chí còn tiến lại gần Thân Giác thêm một bước, tựa như muốn ôm Thân Giác vào lòng ngực, “Cửu Âm của ta, ta sẽ không nhận nhầm đâu, cho dù ngươi đã đổi thành một gương mặt khác thì ta vẫn có thể nhận ra được khí tức của ngươi. Tuy rằng ta chỉ ở trong thức hải, nhưng tất cả những gì cơ thể này chạm qua ta đều biết, thậm chí còn biết được nhiều hơn so với Giải Trầm. Người hôn ta trong phòng tắm chính là ngươi, không phải sao?”
Chân mày Thân Giác nhíu càng chặt, lui về phía sau, “Ngươi thật sự nhầm người rồi, ta không phải Phù Cửu Âm, cũng... cũng chưa từng hôn ngươi, ngươi nhận sai người rồi.”
Bản mạng khẽ thở dài một tiếng, “Ngươi còn chối bỏ nữa sao, vậy thì ta cho ngươi xem một chút vậy.”
Bản mạng bất chợt phất tay giữa không trung, lúc này, nơi đó đột nhiên xuất hiện hai thân ảnh hình người mờ nhạt, trong đó một người có gương mặt Giải Trầm, còn một người khác vậy mà lại mang gương mặt giống như đúc khuôn mặt của chính Thân Giác.
Hai người kia dường như không nhìn thấy được Thân Giác và bản mạng bên cạnh, chỉ lo nói chuyện của chính mình.
“... ngủ không được, liền muốn đến tìm ngươi, không nghĩ là...”
“Đừng nháo...”
.....
“Cửu Âm, huynh... Đừng đùa, huynh mau trở về đi.”
“Ai!”
Đột nhiên hai người đó hôn nhau thành một đoàn, điều này khiến khuôn mặt Thân Giác đang đứng bên cạnh như muốn bốc cháy.
Đây... Đây còn không phải là cảnh tượng cậu giả trang thành bộ dáng của Phù Cửu Âm để hạ dược Giải Trầm trong phòng tắm đây sao?
Thời điểm làm ra chuyện này cũng không cảm thấy ngượng ngùng, hiện giờ cẩn thận nhìn lại một lần, nhìn người mang khuôn mặt giống mình như đúc bị một nam nhân khác tùy ý hôn môi, cả khuôn mặt của Thân Giác đều đỏ lên, một chữ cũng không thốt ra được.
Bản mạng đứng bên cạnh cậu lại xem đến đầy hứng thú, sờ sờ cằm của chính mình, thậm chí còn tiến lại gần quan sát. Thân Giác nhắm mắt, từ trong cổ họng gằn ra hai chữ, “Đủ rồi!”
Hai người bên kia vẫn còn đang hôn môi, bản mạng từ phía sau bọn họ thò đầu ra, “Ngươi cuối cùng cũng chịu nhận là ngươi hôn ta rồi sao?”
Thân Giác nhấp nhấp môi, nửa ngày sau đó mới gật đầu.
Bản mạng khẽ cười, phất tay thêm một lần nữa, hai nam nhân vẫn còn đang hôn nhau liền biến mất, nhưng nhiệt độ trên mặt của Thân Giác lại không giảm xuống dễ dàng như vậy.
“Năm năm trước ngươi đã lừa ta đến hai lần, lần này lại muốn gạt ta thêm lần nữa nhưng làm sao có thể dễ dàng như vậy.” Bản mạng đi đến trước mặt Thân Giác, “Ngươi đến đây là muốn tiếp tục làm chuyện còn đang dang dở vào năm kia sao?”
Thân Giác thấy đối phương càng ngày càng lại gần thì nhịn không được đưa tay lên chặn lại đối phương, “Ngươi có biết thân thể này của ngươi sắp chết rồi hay không? Ngươi không thể để chân khí bên trong tiếp tục hỗn loạn thêm nữa, Giải Trầm, ngươi nên tỉnh lại đi.”
Bản mạng cúi đầu nhìn xuống tay Thân Giác, thấp giọng nói: “Ngươi hạ thuốc ta, lại đưa ta cho người của Ảm Hồn Môn, ta còn cho rằng ngươi không muốn ta tỉnh lại.”
Lời này như một đạo sấm sét đánh xuống, nổ tung bên tai Thân Giác, bản mạng Giải Trầm cư nhiên lại biết tất cả mọi thứ.
“Ngươi...” Trong khoảng thời gian ngắn, Thân Giác không biết nên nói gì tiếp theo.
Bản mạng thấy vậy thì cười khẽ một tiếng, duỗi tay bắt lấy tay Thân Giác, bản mạng lấy tay Thân Giác đan vào tay chính mình, ngữ khí bình tĩnh, “Hiện tại ngươi muốn ta tỉnh lại sao? Là thật lòng muốn ta tỉnh lại?”
Ánh mắt Thân Giác trở nên có chút phức tạp, thật ra mà nói thì cậu cảm thấy Giải Trầm không nên tồn tại, nhưng nếu Giải Trầm thật sự chậm rãi chết đi trước mặt Phù Cửu Âm thì Phù Cửu Âm có thể thích cậu được sao?
Nhưng một khi Giải Trầm tỉnh lại, Phù Cửu Âm sẽ không nhìn đến cậu nữa.
Không biết bản mạng có đoán được tâm tư Thân Giác hay không, y ngẩng đầu, ánh mắt sâu thẳm, “Không quan hệ, ngươi có thể nói lời thật lòng với ta. Ngươi muốn ta tỉnh, ta liền tỉnh lại, chẳng qua trong thời gian này Giải Trầm không thể tỉnh lại trong chốc lát được, người tỉnh lại sẽ là ta.”
Chân mày vẫn luôn nhíu lại của Thân Giác chậm rãi giẩn, ngữ khí thận trọng nói: “Ta muốn ngươi tỉnh lại, sớm ngày tình lại, không cần phải chết.”
Bản mạng nghe vậy thì nở nụ cười, chỉ là có chút bất đồng với nụ cười ngọt ngào lúc đầu, lần này nụ cười có chút âm trầm, bản mạng sáp mặt lại gần Thân Giác, thấy đối phương trốn ra sau thì dứt khoát dùng tay ôm lấy eo Thân Giác.
“Ngươi nói tên ngươi không phải là Phù Cửu Âm, vậy ngươi gọi là gì? Ngươi nói cho ta tên của ngươi đi.”
Chân mày không dễ gì giãn ra của Thân Giác lại nhíu về như cũ, tên bản mạng này tại sao lại cứ thích động tay, ôm ôm ấp ấp như vậy hả?
Một bên cậu hất tay đối phương, một bên đáp lời, “Ngươi gọi ta Ngọc Khuynh là được.”
“Nga.” Bản mạng sống chết không buông tay, “Không phải trước kia gọi là Thân Giác sao? Con rắn kia gọi ngươi là Thân Giác, hồ ly kia cũng gọi ngươi Thân Giác, cái tên đó cũng không cần nữa sao?”
Thân Giác ngẩng phắt đầu lên, có chút không ngờ nhìn về phía đối phương, còn bản mạng thì sao, y nhìn thấy Thân Giác đang ngơ ngác nhìn lại thì nhang chóng thò đầu lại gần hôn xuống một cái.
Sau đó bị ăn một cái tát.
Nó có chút thương tâm bụm mặt lại, “Vì sao ngươi lại đánh ta?”
“Vì sao ngươi lại hôn ta?” Thân Giác rất tức giận.
Bạng mạng càng thêm ủy khuất, “Trước kia ngươi hôn ta, ta cũng đâu có đánh ngươi đâu.”
Thân Giác dừng một chút mới nói: “Vậy thì trước đó ngươi cũng đã hôn lại rồi, đó chính là đáp lễ. Bây giờ ngươi hôn ta, đáp lễ của ta chính là cái tát đó.”
Bản mạng chép chép miệng, cực kỳ ủy khuất nói: “Đúng không đó? Ta không thích đáp lễ này chút nào.”
Thân Giác ngày càng không hiểu nổi tên bản mạng này của Giải Trầm. Có đôi lúc nhìn rất thông minh, cái gì cũng biết khiến cho người khác phải dè chừng, nhưng đôi lúc lại biểu hiện như một đứa trẻ ấu trĩ vậy, phảng phất chỉ mới được ba bốn tuổi.
Cậu cũng không nghĩ ở lại bên trong thức hải Giải Trầm lâu hơn, nên liền thúc giục đối phương, “Ngươi tỉnh lại nhanh lên, ta rời đi trước.”
Đợi đến khi linh lực của Thân Giác đã lui ra thì bản mạng mới chậm rì rì mà ngồi trở lại đỉnh tứ giác, trên khuôn mặt tuấn mỹ trắng nõn lộ ra một nụ cười kỳ quái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.