Xử Lý Vạn Nhân Mê Một Trăm Loại Phương Pháp
Chương 197: Xử lý Cửu Vĩ Hồ (33)
Đông Thi Nương
11/06/2024
Wp: D301203
Chương 197: Xử lý Cửu Vĩ Hồ (33) (đã beta)
Thân Giác vừa trở lại thì Phù Cửu Âm bên cạnh liền cất lời.
“Đi vào được rồi?”
“Ừ, ta vào được thức hải của y, nhưng có tỉnh lại được hay không thì ta không xác định được.” Thân Giác nhìn về phía Phù Cửu Âm, “Ta đã cố gắng hết sức rồi.”
Phù Cửu Âm nghe vậy thì sắc mặt có chút buồn bã, nhưng hắn cũng không nói gì. Thân Giác yên lặng đi theo bên cạnh, nghiên cứu chiếc sừng rồng mới nhú của mình qua hình ảnh phản chiếu trên mặt sông, cực kỳ nhỏ, cậu dùng pháp thuật thì hai cục u đó liền biến mất, nhưng chỉ cần thời gian của pháp thuật qua đi thì sừng rồng lại xuất hiện.
Nếu cứ mang bộ dáng như thế này, thì về sau rất khó để có thể giấu đi thân phận được.
Thân Giác còn đang mải mê nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên sông thì sau lưng bất chợt vang lên tiếng động. Ánh mắt cậu hơi đổi, quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy được Giải Trầm đang thong thả ngồi dậy.
Giải Trầm tỉnh rồi.
Phù Cửu Âm cũng sửng người một lúc mới tiến lên hỏi: “Hiện tại ngươi cảm thấy thế nào rồi?”
Giải Trầm vươn tay đỡ lấy trán, không biết là do đau đầu hay là nguyên nhân khác, một lúc lâu y không hề nói chuyện, chờ đến khi y hạ tay xuống thì ánh mắt lại hướng về phía Thân Giác đang đứng ở vị trí khá xa, trên gương mặt tái nhợt lập tức lộ ra vẻ tươi cười, “Ngọc Khuynh!”
Một câu này khiến cho sắc mặt của một hồ ly và một rồng có chút biến hóa.
Nguyên nhân Thân Giác thay đổi sắc mặt là bởi vì người tỉnh lại không phải là Giải Trầm mà chính là bản mạng của Giải Trầm, nhưng gọi nó là Giải Trầm cũng không có vấn đề gì, dù sao cả hai cũng coi như là một, chỉ là tính cách của Giải Trầm và bản mạng của y khác nhau đến vậy cũng khiến cho Thân Giác có chút bất ngờ.
Phù Cửu Âm lập tức nhíu mày, ánh mắt quét qua quét lại vài lần trên người Thân Giác và Giải Trầm, không nói lời nào, chờ đến khi Giải Trầm đứng lên, lảo đảo đi đến phía Thân Giác ngoài kia thì hắn mới nhịn không được mà duỗi tay bắt lấy cổ áo của Giải Trầm.
Nhưng Giải Trầm trở tay liền quăng ra một đạo Ngũ Lôi Chú, Phù Cửu Âm nhanh chóng tránh khỏi, thậm chí còn vì không có chút phòng bị nào mà bị đánh trúng vào tay, năm ngón tay xinh đẹp thon dài ngay lập tức bị đánh đến cháy đen, còn bốc cả khói.
Nếu không phải hiện tại đang ở Độc Vụ Cốc, hơn nữa Giải Trầm chỉ vừa mới tỉnh lại, thì chỉ sợ là một đạo Ngũ Lôi Chú toàn lực sẽ có thể trực tiếp chặt đứt luôn bàn tay của Phù Cửu Âm.
Sau khi Phù Cửu Âm bị đánh thì sắc mặt đã hoàn toàn đen lại, tay trái vẫn còn lành lặn khẽ đong đưa phía trên tay phải, những ngón tay màu đen lại trở nên trắng trẻo như cũ nhưng đau đớn lại không dễ dàng biến mất như vậy.
Trận công kích này xảy ra có chút đột ngột khiến Thân Giác ngẩn ra một hồi, cho nên thời điểm Giải Trầm bế cậu lên, thì cậu mới có phản ứng trở lại. Giải Trầm lập tức dùng mặt dán lên bả vai Thân Giác, giống hệt một con chó con khi nhìn thấy chủ nhân. Nhưng Thân Giác căn bản chả phải chủ nhân của y, nếu thật sự y có chủ nhân đi nữa thì con hồ ly mặt đen như đáy nồi ở bên kia mới đúng là chủ nhân thật sự.
Thân Giác không thích bị người khác ôm như vậy cho nên nhăn mày, “Buông ra.”
Hàng mi dài của Giải Trầm thoáng run lên, biểu tình có chút ủy khuất rồi buông lỏng tay, lại nghe được Thân Giác nói thêm “Tránh xa ra.”, y lại càng ủy khuất thêm mà chận rì rì tránh qua một bên.
Ánh mắt Phù Cửu Âm vẫn luôn đảo trên hai người họ, thấy Giải Trầm cư nhiên lại nghe lời Thân Giác đến vậy thì híp mắt, “Thật sự tẩu hỏa nhập ma đến tình trạng này?”
Thân Giác liếc mắt nhìn qua Giải Trầm đang còn đang ủy khuất bên cạnh, không hiểu vì sao cậu lại theo bản năng mà che giấu sự tình phát sinh trong thức hải của Giải Trầm, chỉ nói: “Có lẽ qua một thời gian nữa sẽ tốt hơn, y mới vừa tỉnh lại nên nhât thời tâm trí có chút hỗn loạn, về tình về lý thì vẫn có thể tha thứ được.”
Bất quá 'một thời gian nữa' này lại dài hơn rất nhiều so với những gì Thân Giác đã nghĩ.
Sau đó, Giải Trầm được Thân Giác trấn an nên cuối cùng cũng không còn bài xích Phù Cửu Âm như ban đầu nữa. Phù Cửu Âm đưa linh lực vào cơ thể y để kiểm tra thì phát hiện y vẫn trong trạng thái linh lực tán loạn, tuy rằng người đã tỉnh nhưng cũng chưa ổn định.
Vì vẫn không thể tìm được đường rời khỏi Độc Vụ Cốc trong một sớm một chiều được, thân thể Giải Trầm lại còn chưa khỏe lên, Phù Cửu Âm quyết định tạm thời ở lại Độc Vụ Cốc một đoạn thời gian. Hắn lấy từ nhẫn trữ vật một toà kim ốc nho nhỏ, ném trực tiếp trên một vùng đất hoang bằng phẳng, toàn nhà ngay lập tức liền trở nên to lớn gấp mấy chục lần trước đó, biến thành một nơi có thể vào ở.
Khi Thân Giác nhìn thấy Phù Cửu Âm lấy ra được pháp bảo như vậy thì lại nghĩ đến thời gian ở cấm địa trước đó, đối phương vẫn luôn sống trong hang động. Phù Cửu Âm quả nhiên đối đãi với Giải Trầm không bình thường, sau khi người tỉnh liền gấp không chịu được mà ngay cả pháp bảo như tòa kim ốc này cũng phải lấy ra dùng.
Tòa nhà được trang hoàng cực kỳ hoa lệ, vừa lúc có ba gian phòng, mỗi phòng đều có gia cụ và đệm chăn mới tinh, Thân Giác theo Phù Cửu Âm tiến vào bên trong, vốn dĩ cậu định chọn một phòng ở góc ngoài để ở, nào biết Giải Trầm vậy mà một hai đòi phải ở chung một phòng với cậu.
Tất nhiên Thân Giác lập tức cự tuyệt, Giải Trầm sau đó liền lấy lui làm tiến mà chọn gian phòng kế bên Thân Giác. Phù Cửu Âm vốn đang đứng một bên nhìn hai người họ nói chuyện lại bất thình lình nói: “Tiểu xú long, ngươi ngủ ở phòng chính giữa đi.”
Cứ như vậy, Phù Cửu Âm cùng Giải Trầm một trái một phải chọn hai gian bên cạnh phòng Thân Giác.
Sắc trời dần tối, Phù Cửu Âm lập kết giới cho toà kim ốc, chắn lại những con quái vật mắt xanh kia ở bên ngoài. Từ sau khi song tu, linh lực trong cơ thể hắn cũng nhiều hơn, kết giới tất nhiên sẽ vững chắc hơn rất nhiều so với ban đầu.
Sau khi bố trí kết giới xong, vừa quay người liền nhìn thấy Giải Trầm đang chuẩn bị lén lút tiến vào phòng Thân Giác, hắn thấp giọng khụ một tiếng.
Giải Trầm dừng lại, xoay người nhìn về phía hắn.
“Trở về đi.” Đối với một Giải Trầm chỉ vừa tỉnh lại, thái độ của Phù Cửu Âm rất ôn hòa, nhưng thời gian càng trôi qua thì thái độ ôn hòa của Phù Cửu Âm đã dần giảm xuống.
Con cáo già này trước giờ đều yêu một thân da lông tuyết trắng của bản thân, một ngày hôm nay Giải Trầm còn đánh hắn đến vài lần, trên người lại nhiều thêm vài điểm đen. Nếu hồn phách người kia thật sự không phải là Giải Trầm thì chỉ sợ hôm nay phải thấy máu chảy rồi.
Đôi mắt đen nhánh của Giải Trầm quét một vòng trên mặt Phù Cửu Âm rồi quay mặt đi chỗ khác không thèm để ý, chuẩn bị tiếp tục đẩy cửa. Nhưng trong chớp mắt, y đã bị hạ xuống một đạo thuật định thân.
Thời điểm bị kéo trở về phòng, y dùng ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm vào Phù Cửu Âm, phảng phất Phù Cửu Âm chính là Tây Vương Mẫu, mạnh mẽ hủy đi cầu Hỉ Thước của y, thậm chí còn dùng một đá hất y rơi xuống đất.
*Tây Vương Mẫu, cầu Hỉ Thước: những chi tiết trong truyện Ngưu Lang Chức Nữ.
Phù Cửu Âm kéo Giải Trầm vứt lên giường, sau khi nhìn thấy ánh mắt của Giải Trầm thì mới cười nhạo một tiếng nhẹ bẫng, “Có bản lĩnh thì phá giải thuật định thân rồi đánh ta đi.”
Dứt lời, hắn thuật tay hạ thêm một thuật cấm ngôn, mạnh mẽ ngăn chặn lời Giải Trầm muốn nói ngay lập tức.
......
Tất nhiên Thân Giác có thể nghe thấy động tĩnh bên ngoài, nhưng cậu không muốn quản. Tuy hiện tại Giải Trầm đã tỉnh, nhưng người đang khống chế thân thể của y chính là tên bản mạng không chút chừng mực kia. Bản mạng tựa hồ không hề thích Phù Cửu Âm một chút nào, chỉ một ngày hôm nay thôi mà đã bổ cho Phù Cửu Âm năm lần sấm sét, đã trúng được bốn lần, nhưng Phù Cửu Âm cũng không đánh trả, xem ra hắn phá lệ bao dung đối với Giải Trầm.
Loại tình huống này rất có lợi đối với cậu, hiện tại cậu muốn nắm chắc lấy cơ hội lần này.
Nghĩ một lúc, Thân Giác trở mình, đã lâu rồi không được ngủ trên giường, hiện tại dưới người là chăn nệm êm ái, khiến cậu cảm thấy có chút buồn ngủ, dần dần mơ màng ngủ thiếp đi. Chỉ là mới ngủ được một nửa thì Thân Giác đột nhiên bừng tỉnh.
Bởi vì cậu phát hiện, có người đang sờ đuôi của cậu.
Sau khi Thân Giác ngủ thì bất tri bất giác biến thành bộ dáng nửa người nửa rồng, đuôi rồng quá dài nên rũ xuống giường, chính cậu cũng không nhận ra.
Nhưng lúc này, đuôi rồng đang nằm trong tay một người khác.
Bên trong phòng rất tối, cơ hồ không thể thấy rõ được khuôn mặt đối phương, phản ứng đầu tiên của Thân Giác chính là tự vệ, một bên lập tức thi pháp, một bên lăn sang góc giường, muốn thu lại đuôi rồng.
“Là ta.” Từ trong bóng tối vang lên âm thanh quen thuộc, người đến hóa giải pháp thuật của Thân Giác, tay búng một cái, ngọn nến đang đặt trên bàn lập tức sáng lên.
Phù Cửu Âm ngồi ở mép giường, trong tay còn đang nắm lấy đuôi rồng của Thân Giác, dường như hắn chỉ vừa mới tắm xong, trên người còn vương hơi ẩm, tóc dài xõa tung, mặt mày vốn dĩ đã tinh xảo giờ lại tăng thêm vài phần mị hoặc.
“Ngươi... Ngươi đến đây làm gì?” Thân Giác muốn thu đuôi lại nhưng phát hiện không thu lại được nên liền biến thành chân người. Sau khi biến thành chân thì trở thành chân bị đối phương nắm lấy, nhìn có vẻ càng thêm kỳ quái.
Cậu không khỏi nhíu mi, nhích chân, ngữ khí lạnh đi vài phần, “Ngươi buông ta ra.”
Ánh mắt Phù Cửu Âm hơi đổi, chậm rãi buông lỏng tay cầm, bóng người xinh đẹp lại tiến về phía trước, còn biến ra chiếc quạt tròn mỹ nhân mà cầm trong tay, che đi gương mặt của mình chỉ để lại đôi mắt hồ ly mị hoặc quyến rũ, “Đêm dài đằng đẳng, không phải rất tịch mịch sao công tử? Nô gia đã sớm nghe qua đại danh của công tử, tối nay cố ý...”
Lời còn chưa dứt, một đạo thuật đóng băng đã bay đến.
Phù Cửu Âm chỉ có thể lui về phía sau, phá giải thuật đóng băng của Thân Giác, sau khi bị công kích thì hắn nhíu mày, “Chẳng phải những thoại bản ngoài kia đều viết như vậy sao? Vì sao ngươi lại không thích chứ?”
Có bệnh mà.
Hiện tại Thân Giác cảm thấy, ở đây không chỉ có một tên bệnh nặng là Giải Trầm, con cáo già này không chừng cũng đang có bệnh, còn bệnh nặng không chữa được, “Ngươi đến đây làm gì?”
Phù Cửu Âm nghe vậy thì tròng mắt xoay vài vòng, liếc nhìn Thân Giác một cái rồi mới nhỏ giọng nói, “Khen thưởng cho ngươi nha, hôm nay Giải Trầm cũng tỉnh lại rồi.”
“Khen thưởng cái gì?” Vừa mở miệng hỏi xong thì Thân Giác lập tức ngậm miệng lại. Tên nhãi này cư nhiên đến tìm cậu để...
“Đúng vậy, chính là khen thưởng cái mà ngươi nghĩ đến.” Phù Cửu Âm nhìn qua sừng rồng trên đầu Thân Giác, “Ngươi không muốn sừng mọc nhanh hơn một chút sao?”
Thân Giác nhấp môi dưới, “Muốn, nhưng cũng không cần dùng đến phương pháp kia.”
“Phương pháp này thì sao? Người không biết song tu thì được bao nhiêu người, chắc hẳn ngươi cũng từng nghe qua Hợp Hoan Tông đi, môn phái của họ, bất luận nam hay nữa, già hay trẻ đều chỉ tu luyện bằng phương pháp song tu. Song tu thì sao, chẳng qua chỉ là biện pháp dùng để tu luyện mà thôi.”
Ngôn từ hắn nói rất đứng đắn, nhìn qua có vẻ rất quang minh lỗi lạc, nhưng Thân Giác vẫn cảnh giác nhìn chằm chằm vào Phù Cửu Âm trước mặt.
Tên cáo già này thấy vậy thì sóng mắt hơi đổi, tay cầm quạt tròn khẽ phe phẩy, “Đợi đến khi sừng rồng của ngươi mọc hết liền có thể trực tiếp bay ra khỏi Độc Vụ Cốc, không lẽ ngươi tính ngốc ở nơi này cả đời? Nghĩ cho Giang Vân Tích đi, cậu ta còn ở trên đó chờ ngươi kìa.”
Nói xong, thấy Thân Giác im lặng không nói gì, Phù Cửu Âm lại ngồi lên mép giường, “Dựa vào chính bản thân tu luyện thì còn phải tu luyện đến tận tháng năm nào, ngươi không muốn đắc đạo thành tiên à?”
Nói một lúc, một thân hồ ly đã ngồi hết lên giường rồi.
Thân Giác rũ mắt, hàng mi dài che đi cảm xúc phức tạp nơi đáy mắt, cậu biết hiện tại cậu nên làm gì. Hẳn là cậu nên đáp ứng đối phương, Phù Cửu Âm nhân lúc đêm xuống mới lại đây, không cần nghi ngờ, đây chính là đang tung cành ô liu cho cậu, là cành ô liu cơ hội khiến Phù Cửu Âm yêu cậu.
Nhưng cũng chỉ là có cơ hội.
Người thường có bản tính tham sống sợ chết là chuyện thường thấy, nhưng con người giao hoan có thể sinh ra tình yêu sao? Loại tình yêu này có phải là một giấc một hoàng lương* hay không?
*Giấc mộng đẹp đẽ mà ngắn ngủi, không thật.
Kỳ thật cậu không hiểu tại sao lại có người vui thích loại chuyện này, chuyện này chỉ khiến con người ta nan kham, sinh ra sung sướng rồi lại khiến ta cảm thấy hổ thẹn, muốn chôn sâu vào trong đất, vĩnh viễn không cần nhớ lại làm gì. Nhưng hình như chỉ có một mình cậu nghĩ như vậy mà thôi.
Cằm đột nhiên bị nâng lên, cậu đối diện với cặp mắt hồ ly đầy yêu mị, cặp mắt kia còn nhẹ nhàng chớp một chút với cậu, một bộ dáng nghịch ngợm, “Nghĩ kỹ rồi sao?”
Thân Giác cắn răng, nửa ngày sau mới mở miệng, “Vẫn là song tu thức hải, ngươi không được làm gì khác.”
Phù Cửu Âm ý vị không rõ mà cười hai tiếng, sau đó liền duỗi tay kéo Thân Giác lại gần. Hai người nhanh chóng dán sát vào nhau, hô hấp giao thoa, như triền miên thành một thể.
Trong nháy mắt khi bị theo dõi bởi đôi mắt hồ ly đang ánh lên lục quang trước mắt, Thân Giác bị hù dọa cho hoảng hốt, một lát sau, khi chỉnh đốn lại cảm xúc xong liền đem tay mình đặt lên tay đối phương. Sau khi đặt lên thì lại do dự rụt lại, nhưng rất nhanh sau đó đã bị bắt lại.
“Cọ thêm chút nữa thì trời sáng mất.” Phù Cửu Âm bắt được tay Thân Giác, không cho phép rút về.
Không biết từ khi nào tai hồ ly của hắn đã hiện ra khỏi làn tóc đen nhánh kia.
Chương 197: Xử lý Cửu Vĩ Hồ (33) (đã beta)
Thân Giác vừa trở lại thì Phù Cửu Âm bên cạnh liền cất lời.
“Đi vào được rồi?”
“Ừ, ta vào được thức hải của y, nhưng có tỉnh lại được hay không thì ta không xác định được.” Thân Giác nhìn về phía Phù Cửu Âm, “Ta đã cố gắng hết sức rồi.”
Phù Cửu Âm nghe vậy thì sắc mặt có chút buồn bã, nhưng hắn cũng không nói gì. Thân Giác yên lặng đi theo bên cạnh, nghiên cứu chiếc sừng rồng mới nhú của mình qua hình ảnh phản chiếu trên mặt sông, cực kỳ nhỏ, cậu dùng pháp thuật thì hai cục u đó liền biến mất, nhưng chỉ cần thời gian của pháp thuật qua đi thì sừng rồng lại xuất hiện.
Nếu cứ mang bộ dáng như thế này, thì về sau rất khó để có thể giấu đi thân phận được.
Thân Giác còn đang mải mê nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên sông thì sau lưng bất chợt vang lên tiếng động. Ánh mắt cậu hơi đổi, quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy được Giải Trầm đang thong thả ngồi dậy.
Giải Trầm tỉnh rồi.
Phù Cửu Âm cũng sửng người một lúc mới tiến lên hỏi: “Hiện tại ngươi cảm thấy thế nào rồi?”
Giải Trầm vươn tay đỡ lấy trán, không biết là do đau đầu hay là nguyên nhân khác, một lúc lâu y không hề nói chuyện, chờ đến khi y hạ tay xuống thì ánh mắt lại hướng về phía Thân Giác đang đứng ở vị trí khá xa, trên gương mặt tái nhợt lập tức lộ ra vẻ tươi cười, “Ngọc Khuynh!”
Một câu này khiến cho sắc mặt của một hồ ly và một rồng có chút biến hóa.
Nguyên nhân Thân Giác thay đổi sắc mặt là bởi vì người tỉnh lại không phải là Giải Trầm mà chính là bản mạng của Giải Trầm, nhưng gọi nó là Giải Trầm cũng không có vấn đề gì, dù sao cả hai cũng coi như là một, chỉ là tính cách của Giải Trầm và bản mạng của y khác nhau đến vậy cũng khiến cho Thân Giác có chút bất ngờ.
Phù Cửu Âm lập tức nhíu mày, ánh mắt quét qua quét lại vài lần trên người Thân Giác và Giải Trầm, không nói lời nào, chờ đến khi Giải Trầm đứng lên, lảo đảo đi đến phía Thân Giác ngoài kia thì hắn mới nhịn không được mà duỗi tay bắt lấy cổ áo của Giải Trầm.
Nhưng Giải Trầm trở tay liền quăng ra một đạo Ngũ Lôi Chú, Phù Cửu Âm nhanh chóng tránh khỏi, thậm chí còn vì không có chút phòng bị nào mà bị đánh trúng vào tay, năm ngón tay xinh đẹp thon dài ngay lập tức bị đánh đến cháy đen, còn bốc cả khói.
Nếu không phải hiện tại đang ở Độc Vụ Cốc, hơn nữa Giải Trầm chỉ vừa mới tỉnh lại, thì chỉ sợ là một đạo Ngũ Lôi Chú toàn lực sẽ có thể trực tiếp chặt đứt luôn bàn tay của Phù Cửu Âm.
Sau khi Phù Cửu Âm bị đánh thì sắc mặt đã hoàn toàn đen lại, tay trái vẫn còn lành lặn khẽ đong đưa phía trên tay phải, những ngón tay màu đen lại trở nên trắng trẻo như cũ nhưng đau đớn lại không dễ dàng biến mất như vậy.
Trận công kích này xảy ra có chút đột ngột khiến Thân Giác ngẩn ra một hồi, cho nên thời điểm Giải Trầm bế cậu lên, thì cậu mới có phản ứng trở lại. Giải Trầm lập tức dùng mặt dán lên bả vai Thân Giác, giống hệt một con chó con khi nhìn thấy chủ nhân. Nhưng Thân Giác căn bản chả phải chủ nhân của y, nếu thật sự y có chủ nhân đi nữa thì con hồ ly mặt đen như đáy nồi ở bên kia mới đúng là chủ nhân thật sự.
Thân Giác không thích bị người khác ôm như vậy cho nên nhăn mày, “Buông ra.”
Hàng mi dài của Giải Trầm thoáng run lên, biểu tình có chút ủy khuất rồi buông lỏng tay, lại nghe được Thân Giác nói thêm “Tránh xa ra.”, y lại càng ủy khuất thêm mà chận rì rì tránh qua một bên.
Ánh mắt Phù Cửu Âm vẫn luôn đảo trên hai người họ, thấy Giải Trầm cư nhiên lại nghe lời Thân Giác đến vậy thì híp mắt, “Thật sự tẩu hỏa nhập ma đến tình trạng này?”
Thân Giác liếc mắt nhìn qua Giải Trầm đang còn đang ủy khuất bên cạnh, không hiểu vì sao cậu lại theo bản năng mà che giấu sự tình phát sinh trong thức hải của Giải Trầm, chỉ nói: “Có lẽ qua một thời gian nữa sẽ tốt hơn, y mới vừa tỉnh lại nên nhât thời tâm trí có chút hỗn loạn, về tình về lý thì vẫn có thể tha thứ được.”
Bất quá 'một thời gian nữa' này lại dài hơn rất nhiều so với những gì Thân Giác đã nghĩ.
Sau đó, Giải Trầm được Thân Giác trấn an nên cuối cùng cũng không còn bài xích Phù Cửu Âm như ban đầu nữa. Phù Cửu Âm đưa linh lực vào cơ thể y để kiểm tra thì phát hiện y vẫn trong trạng thái linh lực tán loạn, tuy rằng người đã tỉnh nhưng cũng chưa ổn định.
Vì vẫn không thể tìm được đường rời khỏi Độc Vụ Cốc trong một sớm một chiều được, thân thể Giải Trầm lại còn chưa khỏe lên, Phù Cửu Âm quyết định tạm thời ở lại Độc Vụ Cốc một đoạn thời gian. Hắn lấy từ nhẫn trữ vật một toà kim ốc nho nhỏ, ném trực tiếp trên một vùng đất hoang bằng phẳng, toàn nhà ngay lập tức liền trở nên to lớn gấp mấy chục lần trước đó, biến thành một nơi có thể vào ở.
Khi Thân Giác nhìn thấy Phù Cửu Âm lấy ra được pháp bảo như vậy thì lại nghĩ đến thời gian ở cấm địa trước đó, đối phương vẫn luôn sống trong hang động. Phù Cửu Âm quả nhiên đối đãi với Giải Trầm không bình thường, sau khi người tỉnh liền gấp không chịu được mà ngay cả pháp bảo như tòa kim ốc này cũng phải lấy ra dùng.
Tòa nhà được trang hoàng cực kỳ hoa lệ, vừa lúc có ba gian phòng, mỗi phòng đều có gia cụ và đệm chăn mới tinh, Thân Giác theo Phù Cửu Âm tiến vào bên trong, vốn dĩ cậu định chọn một phòng ở góc ngoài để ở, nào biết Giải Trầm vậy mà một hai đòi phải ở chung một phòng với cậu.
Tất nhiên Thân Giác lập tức cự tuyệt, Giải Trầm sau đó liền lấy lui làm tiến mà chọn gian phòng kế bên Thân Giác. Phù Cửu Âm vốn đang đứng một bên nhìn hai người họ nói chuyện lại bất thình lình nói: “Tiểu xú long, ngươi ngủ ở phòng chính giữa đi.”
Cứ như vậy, Phù Cửu Âm cùng Giải Trầm một trái một phải chọn hai gian bên cạnh phòng Thân Giác.
Sắc trời dần tối, Phù Cửu Âm lập kết giới cho toà kim ốc, chắn lại những con quái vật mắt xanh kia ở bên ngoài. Từ sau khi song tu, linh lực trong cơ thể hắn cũng nhiều hơn, kết giới tất nhiên sẽ vững chắc hơn rất nhiều so với ban đầu.
Sau khi bố trí kết giới xong, vừa quay người liền nhìn thấy Giải Trầm đang chuẩn bị lén lút tiến vào phòng Thân Giác, hắn thấp giọng khụ một tiếng.
Giải Trầm dừng lại, xoay người nhìn về phía hắn.
“Trở về đi.” Đối với một Giải Trầm chỉ vừa tỉnh lại, thái độ của Phù Cửu Âm rất ôn hòa, nhưng thời gian càng trôi qua thì thái độ ôn hòa của Phù Cửu Âm đã dần giảm xuống.
Con cáo già này trước giờ đều yêu một thân da lông tuyết trắng của bản thân, một ngày hôm nay Giải Trầm còn đánh hắn đến vài lần, trên người lại nhiều thêm vài điểm đen. Nếu hồn phách người kia thật sự không phải là Giải Trầm thì chỉ sợ hôm nay phải thấy máu chảy rồi.
Đôi mắt đen nhánh của Giải Trầm quét một vòng trên mặt Phù Cửu Âm rồi quay mặt đi chỗ khác không thèm để ý, chuẩn bị tiếp tục đẩy cửa. Nhưng trong chớp mắt, y đã bị hạ xuống một đạo thuật định thân.
Thời điểm bị kéo trở về phòng, y dùng ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm vào Phù Cửu Âm, phảng phất Phù Cửu Âm chính là Tây Vương Mẫu, mạnh mẽ hủy đi cầu Hỉ Thước của y, thậm chí còn dùng một đá hất y rơi xuống đất.
*Tây Vương Mẫu, cầu Hỉ Thước: những chi tiết trong truyện Ngưu Lang Chức Nữ.
Phù Cửu Âm kéo Giải Trầm vứt lên giường, sau khi nhìn thấy ánh mắt của Giải Trầm thì mới cười nhạo một tiếng nhẹ bẫng, “Có bản lĩnh thì phá giải thuật định thân rồi đánh ta đi.”
Dứt lời, hắn thuật tay hạ thêm một thuật cấm ngôn, mạnh mẽ ngăn chặn lời Giải Trầm muốn nói ngay lập tức.
......
Tất nhiên Thân Giác có thể nghe thấy động tĩnh bên ngoài, nhưng cậu không muốn quản. Tuy hiện tại Giải Trầm đã tỉnh, nhưng người đang khống chế thân thể của y chính là tên bản mạng không chút chừng mực kia. Bản mạng tựa hồ không hề thích Phù Cửu Âm một chút nào, chỉ một ngày hôm nay thôi mà đã bổ cho Phù Cửu Âm năm lần sấm sét, đã trúng được bốn lần, nhưng Phù Cửu Âm cũng không đánh trả, xem ra hắn phá lệ bao dung đối với Giải Trầm.
Loại tình huống này rất có lợi đối với cậu, hiện tại cậu muốn nắm chắc lấy cơ hội lần này.
Nghĩ một lúc, Thân Giác trở mình, đã lâu rồi không được ngủ trên giường, hiện tại dưới người là chăn nệm êm ái, khiến cậu cảm thấy có chút buồn ngủ, dần dần mơ màng ngủ thiếp đi. Chỉ là mới ngủ được một nửa thì Thân Giác đột nhiên bừng tỉnh.
Bởi vì cậu phát hiện, có người đang sờ đuôi của cậu.
Sau khi Thân Giác ngủ thì bất tri bất giác biến thành bộ dáng nửa người nửa rồng, đuôi rồng quá dài nên rũ xuống giường, chính cậu cũng không nhận ra.
Nhưng lúc này, đuôi rồng đang nằm trong tay một người khác.
Bên trong phòng rất tối, cơ hồ không thể thấy rõ được khuôn mặt đối phương, phản ứng đầu tiên của Thân Giác chính là tự vệ, một bên lập tức thi pháp, một bên lăn sang góc giường, muốn thu lại đuôi rồng.
“Là ta.” Từ trong bóng tối vang lên âm thanh quen thuộc, người đến hóa giải pháp thuật của Thân Giác, tay búng một cái, ngọn nến đang đặt trên bàn lập tức sáng lên.
Phù Cửu Âm ngồi ở mép giường, trong tay còn đang nắm lấy đuôi rồng của Thân Giác, dường như hắn chỉ vừa mới tắm xong, trên người còn vương hơi ẩm, tóc dài xõa tung, mặt mày vốn dĩ đã tinh xảo giờ lại tăng thêm vài phần mị hoặc.
“Ngươi... Ngươi đến đây làm gì?” Thân Giác muốn thu đuôi lại nhưng phát hiện không thu lại được nên liền biến thành chân người. Sau khi biến thành chân thì trở thành chân bị đối phương nắm lấy, nhìn có vẻ càng thêm kỳ quái.
Cậu không khỏi nhíu mi, nhích chân, ngữ khí lạnh đi vài phần, “Ngươi buông ta ra.”
Ánh mắt Phù Cửu Âm hơi đổi, chậm rãi buông lỏng tay cầm, bóng người xinh đẹp lại tiến về phía trước, còn biến ra chiếc quạt tròn mỹ nhân mà cầm trong tay, che đi gương mặt của mình chỉ để lại đôi mắt hồ ly mị hoặc quyến rũ, “Đêm dài đằng đẳng, không phải rất tịch mịch sao công tử? Nô gia đã sớm nghe qua đại danh của công tử, tối nay cố ý...”
Lời còn chưa dứt, một đạo thuật đóng băng đã bay đến.
Phù Cửu Âm chỉ có thể lui về phía sau, phá giải thuật đóng băng của Thân Giác, sau khi bị công kích thì hắn nhíu mày, “Chẳng phải những thoại bản ngoài kia đều viết như vậy sao? Vì sao ngươi lại không thích chứ?”
Có bệnh mà.
Hiện tại Thân Giác cảm thấy, ở đây không chỉ có một tên bệnh nặng là Giải Trầm, con cáo già này không chừng cũng đang có bệnh, còn bệnh nặng không chữa được, “Ngươi đến đây làm gì?”
Phù Cửu Âm nghe vậy thì tròng mắt xoay vài vòng, liếc nhìn Thân Giác một cái rồi mới nhỏ giọng nói, “Khen thưởng cho ngươi nha, hôm nay Giải Trầm cũng tỉnh lại rồi.”
“Khen thưởng cái gì?” Vừa mở miệng hỏi xong thì Thân Giác lập tức ngậm miệng lại. Tên nhãi này cư nhiên đến tìm cậu để...
“Đúng vậy, chính là khen thưởng cái mà ngươi nghĩ đến.” Phù Cửu Âm nhìn qua sừng rồng trên đầu Thân Giác, “Ngươi không muốn sừng mọc nhanh hơn một chút sao?”
Thân Giác nhấp môi dưới, “Muốn, nhưng cũng không cần dùng đến phương pháp kia.”
“Phương pháp này thì sao? Người không biết song tu thì được bao nhiêu người, chắc hẳn ngươi cũng từng nghe qua Hợp Hoan Tông đi, môn phái của họ, bất luận nam hay nữa, già hay trẻ đều chỉ tu luyện bằng phương pháp song tu. Song tu thì sao, chẳng qua chỉ là biện pháp dùng để tu luyện mà thôi.”
Ngôn từ hắn nói rất đứng đắn, nhìn qua có vẻ rất quang minh lỗi lạc, nhưng Thân Giác vẫn cảnh giác nhìn chằm chằm vào Phù Cửu Âm trước mặt.
Tên cáo già này thấy vậy thì sóng mắt hơi đổi, tay cầm quạt tròn khẽ phe phẩy, “Đợi đến khi sừng rồng của ngươi mọc hết liền có thể trực tiếp bay ra khỏi Độc Vụ Cốc, không lẽ ngươi tính ngốc ở nơi này cả đời? Nghĩ cho Giang Vân Tích đi, cậu ta còn ở trên đó chờ ngươi kìa.”
Nói xong, thấy Thân Giác im lặng không nói gì, Phù Cửu Âm lại ngồi lên mép giường, “Dựa vào chính bản thân tu luyện thì còn phải tu luyện đến tận tháng năm nào, ngươi không muốn đắc đạo thành tiên à?”
Nói một lúc, một thân hồ ly đã ngồi hết lên giường rồi.
Thân Giác rũ mắt, hàng mi dài che đi cảm xúc phức tạp nơi đáy mắt, cậu biết hiện tại cậu nên làm gì. Hẳn là cậu nên đáp ứng đối phương, Phù Cửu Âm nhân lúc đêm xuống mới lại đây, không cần nghi ngờ, đây chính là đang tung cành ô liu cho cậu, là cành ô liu cơ hội khiến Phù Cửu Âm yêu cậu.
Nhưng cũng chỉ là có cơ hội.
Người thường có bản tính tham sống sợ chết là chuyện thường thấy, nhưng con người giao hoan có thể sinh ra tình yêu sao? Loại tình yêu này có phải là một giấc một hoàng lương* hay không?
*Giấc mộng đẹp đẽ mà ngắn ngủi, không thật.
Kỳ thật cậu không hiểu tại sao lại có người vui thích loại chuyện này, chuyện này chỉ khiến con người ta nan kham, sinh ra sung sướng rồi lại khiến ta cảm thấy hổ thẹn, muốn chôn sâu vào trong đất, vĩnh viễn không cần nhớ lại làm gì. Nhưng hình như chỉ có một mình cậu nghĩ như vậy mà thôi.
Cằm đột nhiên bị nâng lên, cậu đối diện với cặp mắt hồ ly đầy yêu mị, cặp mắt kia còn nhẹ nhàng chớp một chút với cậu, một bộ dáng nghịch ngợm, “Nghĩ kỹ rồi sao?”
Thân Giác cắn răng, nửa ngày sau mới mở miệng, “Vẫn là song tu thức hải, ngươi không được làm gì khác.”
Phù Cửu Âm ý vị không rõ mà cười hai tiếng, sau đó liền duỗi tay kéo Thân Giác lại gần. Hai người nhanh chóng dán sát vào nhau, hô hấp giao thoa, như triền miên thành một thể.
Trong nháy mắt khi bị theo dõi bởi đôi mắt hồ ly đang ánh lên lục quang trước mắt, Thân Giác bị hù dọa cho hoảng hốt, một lát sau, khi chỉnh đốn lại cảm xúc xong liền đem tay mình đặt lên tay đối phương. Sau khi đặt lên thì lại do dự rụt lại, nhưng rất nhanh sau đó đã bị bắt lại.
“Cọ thêm chút nữa thì trời sáng mất.” Phù Cửu Âm bắt được tay Thân Giác, không cho phép rút về.
Không biết từ khi nào tai hồ ly của hắn đã hiện ra khỏi làn tóc đen nhánh kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.