Chương 67: Cái Bình Đổ
Bạch Lộ Thành Song
26/02/2021
Editor: Lục Thất Tiểu Muội.
***
Tựu Ngô gật đầu: "Ta hiểu suy nghĩ của chưởng quầy, nhưng chỉ sợ điện hạ ngài ấy..."
"Nàng ấy làm sao?" Mắt phượng của Lục Cảnh Hành hơi híp lại: "Nếu nàng ấy còn dám không biết sống chết mà dây dưa với Giang Huyền Cẩn, ta cũng đánh gãy chân của nàng ấy!"
Lục chưởng quầy hôm nay... Hình như nóng nảy khác thường a. Tựu Ngô lắc đầu, thấp giọng thở dài: "Nói thì nói như thế, nếu ngài ấy cố chấp lên, ai ngăn được chứ?"
Lục Cảnh Hành nghĩ một lát, đau khổ mà nhắm mắt lại: "Tổ tông này thật sự muốn mạng người!"
"Chưởng quầy nghỉ ngơi cho tốt trước đi." Tựu Ngô chắp tay nói: "Bên điện hạ có chúng ta trông nom rồi, không cần quá lo lắng."
Bây giờ cho dù hắn lo lắng cũng chẳng làm được cái gì cả! Vết thương khâu lại trên người vẫn còn đang rớm máu, người cũng chả ngồi dậy được, chỉ có thể sinh buồn phiền.
Lí Hoài Ngọc chỗ nào cũng tốt, chỉ là ánh mắt nhìn nam nhân kém vô cùng, nhiều trai lơ như thế nàng không nhìn trúng, người ngọc thụ lâm phong diễm tuyệt vô nhị như hắn nàng ấy cũng không nhìn trúng, lại cứ nhìn trúng một Tử Dương Quân lạnh lùng nhạt nhẽo kia.
Nói thật, đến bây giờ Lục Cảnh Hành vẫn không hiểu Giang Huyền Cẩn ngoài cái khuôn mặt kia ra thì còn có cái gì tốt, vừa nhìn đã là một người chủ không biết quan tâm người khác, nếu đổi lại là hắn, làm sao có thể ngay cả phu nhân của mình mang thai còn không biết được chứ.
Giang Huyền Cẩn ngồi trên xe ngựa, trầm mặc mà nhìn những thân cây thụt lùi lại bên ngoài màn xe.
"Đã sắp xếp thỏa đáng." Thừa Hư thúc ngựa về bên cạnh xe phục mệnh với hắn: "Sau nửa canh giờ sẽ có người của nha môn đi nhặt xác dưới chân núi."
Thái giám ban chỉ và cả hai mươi hộ vệ hộ tống, tất cả đều chết vào trong tay "Sơn tặc", vẫn chưa đến được Hàn Sơn Tự. Như vậy tính là Tử Dương Quân không kháng chỉ.
Thu hồi tâm tư lại, Giang Huyền Cẩn khẽ gõ gõ mép cửa sổ nhỏ bên cạnh: "Đừng để lão thái gia biết."
"Thuộc hạ đã rõ."
Bánh xe lăn rất nhanh, trong xe xóc nảy vô cùng, Thừa Hư nhìn hắn vài cái, cuối cùng không nhịn được nói: "Chủ tử, đánh nhanh như vậy làm gì?"
Giang Huyền Cẩn nhạt giọng nói: "Đến biên thành sớm một chút thì sớm an toàn hơn."
Là vì an toàn sao? Thừa Hư lắc đầu: "Ngài... Là vẫn nhớ nhung phu nhân sao?"
"Không có." Trả lời rất quả quyết, Giang Huyền Cẩn lạnh giọng nói: "Tự nàng ấy muốn đi, bản quân nhớ nhung nàng ấy làm gì?"
Ở bên phu nhân nửa năm, cái khác không học được, bản lĩnh nói dối không đỏ mặt lại thật sự tăng lên không ít. Thừa Hư thổn thức, sợ hắn thẹn quá hóa giận, cũng không nói thêm, đánh ngựa muốn đi về phía sau xem thử những người khác của Giang gia đi đến chỗ nào rồi.
Nhưng vừa quay đầu ngựa lại, một đạo hàn quang xuyên khoảng không mà đến, tiếng gió rít nghe đến da đầu người run lên.
"Cẩn thận!" Ngự Phong trên càng xe khẽ quát một tiếng, lập tức ghìm ngựa lại.
"Keng..." Thừa Hư ngửa người đổ xuống trên lưng ngựa, khó khăn lắm mới tránh thoát được mũi đoản tiễn kia, ánh mắt đột nhiên sắc bén, rút trường kiếm bên hông ra liền nhìn về hướng mũi tên bắn tới.
Rừng cây tĩnh mịch, gió lay lá nổi sóng lên, khí lạnh thấm người.
Ám vệ xung quanh đều nổi lên cảnh giác, Ngự Phong xuống xe, ấn màn xe lại nói: "Trên người ngài có vết thương, đừng đi xuống."
Phản ứng của Hoàng Đế nhanh hơn so với họ nghĩ, thái giám tuyên chỉ hai ngày không về, thích khách ám sát liền nối đuôi mà tới. Giang Huyền Cẩn buông mắt xuống vân vê ngón tay, thấp giọng cười.
Mười lăm tuổi tâm cơ đã thâm trầm như thế này, Lí Hoài Lân thật đúng là một Hoàng Đế tương xứng trong dự đoán.
Đáng tiếc lần này, người làm thái phó như hắn, sẽ không nhất định nhường học trò rồi.
Trong gió thu ngấm lạnh ẩm ướt, đột nhiên liền nhiễm thêm mùi máu tươi. Xe ngựa của Giang phủ bị thích khách bao vây càng ngày càng đông, hộ vệ cầm đao canh giữ ở bên cạnh xe, đều chuẩn bị tốt nghênh đón một trận huyết chiến.
Giang Huyền Cẩn vén màn xe lên nhìn, tâm tình đột nhiên không tốt lắm.
Nơi này thật đúng là giống vùng rừng cây trên đường đi Bạch Ling Tự.
"Giết..." Có người hô lớn một tiếng.
Thừa Hư và Ngự Phong đều đỏ mắt, tiến lên liền đối địch cùng giặc, biết người bên này của bọn họ không nhiều bằng bên đối phương, thủ đoạn sử dụng toàn là một kích trí mạng, dùng ít sức lại bớt việc.
Nhưng tình thế loạn đến bọn họ không kịp phòng bị, hai người luôn phối hợp cực tốt bị thích khách đông đúc phía đối diện giải ra, mỗi người đều rơi vào một nơi có một đống người.
"Ngự Phong!" Thừa Hư nhíu mày, một bên nhìn đại đao vung tới chắn trước mặt, một bên nhìn về phía xe ngựa phía sau lưng.
Có người phá vỡ phòng tuyến của cấm vệ, đã áp sát vào trước xe, ra tay liề muốn vén rèm lên...
Ngự Phong khó bảo toàn bản thân, ngăn trở không kịp, chỉ có thể hét lớn: "Bảo vệ Quân Thượng!"
Thích khách vén màn xe lên vui mừng quá đỗi, hộ vệ đằng trước đều bị cuốn lấy rồi, chỉ cần một đao của hắn đưa vào, lấy tính mạng của Tử Dương Quân, vậy thăng quan phát tài chẳng phải là cầm trong tay...
"Bang!" Vén màn xe lên, người bên trong ra tay cực nhanh, ngăn đại đao của hắn lại, nắm lấy mép cửa của thùng xe, một cước đạp văng hắn ra ngoài càng xe.
Trời đất quay cuồng, thích khách đó ngã nhào trên mặt đất sững sờ nhìn người đi ra từ trong xe.
Bên tai là tiếng giết chóc mùi máu tanh nổi lên bốn phía, trước mắt là lãng nguyệt thanh phong(*) nhân gian khó có được, Tử Dương Quân này ngày thường thật sự anh tuấn, trường thân ngọc lập(**) mà đứng trên càng xe như vậy, cho dù là lúc liên quan đến chuyện sống chết cũng khiến người ta không nhịn được mà dừng lại nhìn thêm vài cái.
(*) Lãng nguyệt thanh phong: Thành ngữ tiếng hán, ý là ánh trăng trong sáng, gió mát trong lành, xuất từ "Thu nhật du liên trì tự" (Ngày thu chơi dạo chơi hồ sen).
(**) Trường thân ngọc lập长身玉立: Chỉ thân dài thẳng như ngọc. nguyên văn " 长身玉立 – trường thân ngọc lập": Miêu tả thân hình cao ráo thon thả mảnh mai của phụ nữ.
Trong "Tử Dương mỹ nhân phú" có câu nói như thế nào nhỉ?
Giận dữ như giao long vượt biển, tuy kinh hãi nhưng tư sắc càng đẹp.
Thích khách nhìn muốn hoa mắt, đao vào trong tay người đối diện từ khi nào cũng không phát hiện. Chỉ ngẩn ngơ nghĩ, người như Tử Dương Quân thế này, chết rồi có phải hơi đáng tiếc không?
Còn chưa nghĩ ra nguyên do gì, giữa họng đột nhiên chợt lạnh.
Không chút lưu tình mà quẹt qua cổ của thích khách, Giang Huyền Cẩn nhìn về bên phía Thừa Hư, nâng bước đi lên nghênh địch.
"Quân Thượng?" Thừa Hư hoảng sợ, nhìn giữa lông mày của hắn tràn đầy sát khí, vừa vui mừng lại vừa lo lắng.
Vui mừng chính là Quân Thượng thật sự động sát tâm rồi, không cần bọn họ bảo vệ, ngược lại có thể bảo vệ bọn họ. Nhưng lo lắng chính là, đang yên lành tại sao ngài ấy đột nhiên tức giận như thế?
Ngài ấy rất ít khi tự mình động thủ giết người, lúc bị ép bất đắc dĩ phải ra tay cũng sẽ theo ý thức mà để lại cho người khác đường sống. Nhưng lúc này, Quân Thượng ra tay còn tàn nhẫn hơn bọn họ, một đao đứt họng, mỗi đao đều hết sức chuẩn xác, giống như Diêm La địa phủ trở về, làm cho người ta nhìn thấy đều kinh hãi.
Máu của thích khách bắn lên sườn mặt của hắn, hắn nhíu mày, rất ghét bỏ mà muốn dùng tay áo lau đi, nhưng nhìn ống tay áo của mình một cái, không biết vì sao lại bỏ xuống, vứt cuộn đao xuống, quay đầu lại đoạt lấy kiếm, thấp giọng quát: "Lui về sau."
Lui về sau? Thích khách phía sau nhất định cũng không ít!
Thừa Hư suy nghĩ một lúc, nói: "Nếu ngài lo lắng an nguy của mọi người Giang gia ở phía sau, chúng ta liền chia binh làm hai đường, ngài triệt lên phía trước, chúng ta đi xem lão thái gia bọn họ ở đằng sau..."
Nói được một nửa, nhìn thấy ánh mắt của Quân Thượng, hắn liền ngậm miệng.
"Lui!"
Trận đánh này, hai bên đều không chiếm lợi, nhưng thời cơ tốt nhất của thích khách đã mất, không những không giết được Tử Dương Quân, còn có thể khiến bọn họ bỏ mạng. Thấy tình thế không đúng, thích khách cũng không định đuổi theo, nhìn bọn họ lui về phía sau, cũng lần lần lượt lượt mà ẩn trở về giữa rừng cây.
Xe ngựa phía sau đi không nhanh, cách bọn họ khá xa, cũng may hộ vệ đủ nhiều, lúc Giang Huyền Cẩn đuổi qua đó, hai bên đang giằng co, người trên xe ngược lại được bảo vệ rất tốt.
"Đây là xảy ra chuyện gì?" Lão thái gia vô cùng khó hiểu, ngồi ở trong xe không nhúc nhích, vẻ mặt căng thẳng.
Giang Thâm ở cùng bên cạnh ông, mím môi nói: "Lời đó của Giang Bạch Thị có thể là thật, bệ hạ đã sớm muốn trừ khử tam đệ, đệ ấy tiếp chỉ hồi Kinh, kết cục sẽ không tốt đẹp, nhưng kháng chỉ không theo, trên dưới Giang phủ cũng sẽ gặp chuyện, quả nhiên là không cho đường sống."
Giang lão thái gia nhíu mày: "Ngươi đang nói vớ vẩn cái gì đấy?"
"Không phải nói vớ vẩn." Giang Thâm thổn thức: "Sự thật như thế, bằng không cha cho rằng vì sao người phép tắc như tam đệ lại làm ra chuyện ngỗ nghịch như thế?"
Vẻ mặt lão thái gia ngỡ ngàng, rõ ràng là nghĩ không ra, Giang Thâm lại hiểu được ý trong lời nói trước khi đi của Lí Hoài Ngọc, tâm trạng thổn thức không thôi.
Đang suy nghĩ, màn xe liền bị người ta xốc lên.
"Phụ thân, nhị ca." Giang Huyền Cẩn ở ngoài xe, nhạt giọng nói: "Ngồi vững đó, phải chạy gấp lên đường."
Trên áo bào xanh hổ phách ngổn ngang vết máu đỏ chói vẩy lên, Giang lão thái gia vừa nhìn đã hoảng sợ, gấp giọng hỏi: "Bị thương rồi sao?"
Giang Huyền Cẩn hơi ngừng lại một chút, lắc đầu: "Của người khác."
Nhận ra được phản ứng thái quá của bản thân, lão thái gia ho nhẹ một hồi, nắm lấy trượng đầu rồng, sắc mặt u ám.
Đứa không ra gì này, lo lắng làm cái gì chứ? Chết cũng là mệnh số!
Giang Huyền Cẩn cũng không trông mong có thể được tha thứ, thấy họ đều không sao liền buông rèm xe lên ngựa, mang người cùng nhau xông ra khỏi vòng vây.
Chém giết không nghỉ, trên mặt đất nằm tứ tung những thi thể có của thích khách, cũng có của hộ vệ Giang phủ. Nhưng cũng may nửa canh giờ sau, xe ngựa của Giang phủ cũng toàn bộ rời khỏi vùng rừng cây này.
Mặt trời mọc lên, trên triều đường, Tề Hàn bước ra khỏi hàng bẩm báo: "Bệ hạ, tiên hoàng có chỉ, lệnh cho Tử Dương Quân ở Kinh Thành phụ chính. Nhưng bây giờ, Quân Thượng không tuân theo thánh chỉ, mang theo trên dưới Giang phủ cùng đi Tử Dương. Thần cho rằng, loại hành động này, thật sự có nghi ngờ bất trung."
"Tử Dương Quân về Tử Dương, cũng vẫn chưa bẩm báo với bệ hạ." Liễu Vân Liệt nói: "Theo thần biết, Quân Thượng có công diệt phản loạn, bệ hạ còn ban chỉ tứ hôn. Nhưng hình như Quân Thượng không tiếp chỉ."
Lời này nói thật uyển chuyển, người nghe thấy đều biết là ý gì.
Tử Dương Quân kháng chỉ, còn mang theo già trẻ cả nhà trở về thái ấp, cái này thể hiện rõ là ngỗ nghịch thánh mệnh, có mưu đồ khác!
Lí Hoài Lân thở dài một hơi: "Vì sao lại như vậy..."
"Bệ hạ, thần có bản tấu." Bạch Đức Trọng bước ra khỏi hàng, chắp tay nói: "Ngoại thành truyền tin tức tới, nói dưới chân núi Lâm Giang xảy ra hai trận tranh đấu, một trận giết hại người làm thái giám ban chỉ, cộng thêm hai mươi hộ vệ, tất cả đều chết dưới tay sơn tặc. Còn một trận khác là thích khách lai lịch bất minh, giết hại không ít hộ vệ của Giang phủ."
Thái giám ban chỉ chết dưới chân núi, Tử Dương Quân căn bản vẫn chưa nhận được thánh chỉ, không thể coi là kháng chỉ. Mọi người trong Giang phủ sau khi gặp ám sát, không về Kinh Thành mà về Tử Dương, nguyên nhân trong đó, tâm tư của nhiều người hơi ngẫm lại đều hiểu ra được.
Đây là Tử Dương Quân muốn phản chỗ nào? Chỉ sợ là biết được lai lịch của người hành thích, cho nên không dám về Kinh Thành nữa ấy mà.
Đương nhiên, đây chỉ là ý nghĩ trong lòng của chúng thần, không thể nói ra bên ngoài được, vì thế Tề Hàn cùng Liễu Vân Liệt vẫn chiếm thế thượng phong: "Giang phủ gặp ám sát, Tử Dương Quân liền có thể không về Kinh Thành mà đi Tử Dương? Đây là đạo lí gì?"
"Mặc kệ là có nguyên nhân gì, Quân Thượng không hồi Kinh là sự thật, thật sự không xứng với sự tín nhiệm của bệ hạ."
Đám người Hàn Tiêu vừa đi, Tử Dương Quân lại rời khỏi, trên triều đường chính là thiên hạ của bè đảng người này rồi. Bạch Đức Trọng biết một lưỡi không địch lại được miệng nhiều người, dứt khoát cũng trầm mặc.
Vì thế Lí Hoài Lân thuận theo lí thuyết mà nói: "Chúng ái khanh kiêng dè Tử Dương Quân như thế, trẫm lại vẫn nghiêng về phía tin hắn nhiều hơn một chút. Vì bày tỏ sự coi trọng của trẫm, thánh chỉ ban hôn này hạ thêm một lần nữa."
"Bệ hạ tận tình tận nghĩa."
"Bệ hạ khoan hồng độ lượng!"
Tề Hàn cùng Liễu Vân Liệt cùng lên tiếng nịnh hót, Bạch Đức Trọng nghe thấy, lại thầm nghĩ một tiếng hỏng bét.
Một thánh chỉ của Hoàng Đế hạ xuống hai lần, nhìn như rất ưu ái, thật ra là bức Tử Dương Quân vào đường cùng. Một khi hắn kháng chỉ, Hoàng Đế liền có thể định danh Tử Dương Quân tạo phản, tập hợp tất cả Quận Vương các vùng đánh dẹp.
Làm sao bây giờ đây?
Lúc Lí Hoài Ngọc nghe thấy tin tức thì đang uống canh gà, tài nấu nướng của Xích Kim tốt thật sự, hầm canh gà vừa thơm vừa đậm, nàng lưu luyến mà uống thêm vài ngụm mới mở miệng: "Các ngươi nghĩ Tử Dương Quân sẽ phản ưng như thế nào?"
Tựu Ngô nói: "Hắn đã về Tử Dương rồi, sẽ không có đạo lí quay về đâu."
"Nhưng không về, chẳng phải thật sự ngồi vào danh tạo phản sao?" Bạch Ngai lắc đầu: "Quân Thượng suy cho cùng là người của Giang gia, hắn muốn mạnh tay đọ sức, những người của Giang gia đó cũng sẽ không đồng ý."
"Chẳng lẽ cùng về Kinh Thành nộp mạng?" Thanh Huyền khẽ cười: "Vậy thật đúng là một trò cười trung thành."
Còn đừng nói, ở trong mắt người đời, người Giang gia đều là hình tượng trung thành đến ngu ngốc, thật sự xảy ra loại chuyện này, mọi người đều sẽ không cảm thấy kì lạ.
Hoài Ngọc chống cằm nghe, nuốt từng ngụm từng ngụm nhỏ canh gà, nhìn bọn họ đã thảo luận đến sau khi Giang gia hồi Kinh Hoàng Đế sẽ làm thế nào rồi, mới cười tủm tỉm cắt ngang: "Tử Dương Quân đến biên thành bao lâu rồi?"
Tựu Ngô tính tính, đáp: "Một ngày có lẻ."
"Hắn đã làm cái gì?"
"Thu xếp ổn thỏa cho người của Giang gia, nghị sự cùng người trông coi biên thành quận." Tựu Ngô nhíu mày: "Hình như còn chuẩn bị không ít lương khô lộ phí."
Nói như vậy, đúng thật là không giống dáng vẻ muốn hồi Kinh nộp mạng. Thanh Huyền "Ha" lên một tiếng, vuốt cằm nói: "Vậy có phải chúng ta có trò hay xem rồi không?"
Chiếu theo như vậy mà nhìn, thế nào cũng phải nổi lên đánh nhau.
Một chén canh gà đã thấy đáy, Hoài Ngọc lau lau miệng, buông mắt nói: "Bắc Ngụy sắp loạn rồi, chúng ta tranh thủ về sào huyệt mới có thời gian vài ngày sống thanh nhàn."
Tựu Ngô gật đầu, lại nhíu mày: "Chúng ta không có xe ngựa nữa rồi, bốn cổng thành đều dán bức họa truy nã, Lục chưởng quầy lại trọng thương chưa khỏi, bây giờ muốn đi có thể là rất khó."
Hoài Ngọc hỏi: "Vết thương đó của Lục Cảnh Hành, có phải đại phu nói nhất định phải nằm không?"
"Đúng." Tựu Ngô gật đầu: "Cho nên nếu muốn hắn ngồi xe xuất thành, có thể là..."
"Không sao đâu, ta có cách rồi!" Lí Hoài Ngọc vỗ vỗ tay liền đứng lên: "Bảo đảm hắn có thể thoải thoải mái mái mà ra ngoài!"
Ánh mắt của mọi người trong phòng nhìn nàng nhất thời tràn ngập kính phục, thật không hổ là điện hạ thông minh tuyệt đỉnh! Trong hoàn cảnh khốn cùng như này vẫn còn có cách!
Nhưng một canh giờ sau, trước mặt bọn họ có thêm một bộ quan tài.
"Thế nào?" Lí Hoài Ngọc đắc ý vỗ vỗ nắp quan tài: "Bên trong lót chăn bông, vừa ấm áp vừa thoải mái, đảm bảo cho hắn nằm ra ngoài thành!"
Mọi người: "..."
Tựu Ngô đột nhiên cảm thấy, tính khí của Lục chưởng quầy tốt thật sự, nhiều năm như vậy mà không bóp chết điện hạ của bọn họ, thật sự lòng mang từ bi.
"Lí Hoài Ngọc, có phải ngươi cho rằng bây giờ ta không động đậy được, cho nên không đánh được ngươi không?" Lục Cảnh Hành tức đến bàn tay cũng run rẩy lên: "Ta vẫn chưa chết, ngươi lại muốn đưa tang cho ta à?"
Hoài Ngọc vừa buộc lại vải trắng trên ống tay áo của mình, vừa trấn an hắn: "Cũng không phải đưa tang thật, kế tạm thời thôi! Ai bảo vết thương của ngươi nặng thế chứ?"
"Các ngươi bị truy nã, nhưng ta không bị truy nã!" Lục Cảnh Hành nghiến răng: "Tự ta xuất thành là được, cùng lắm thì ra ngoài rồi tụ họp lần nữa!"
"Ngươi nghĩ ra ngoài thế nào?" Hoài Ngọc nhướn mày, ngồi bên giường khoa tay múa chân với hắn: "Không nằm quan tài thì ngươi phải để hai người khiêng ra không phải sao? Lục chưởng quầy là người phong lưu phóng khoáng như vậy, nhìn coi được sao?"
Nghĩ một chút đến cảnh tượng đó, Lục Cảnh Hành trầm mặc.
Nam nhân có thể không anh tuấn, nhưng nhất định phải có khí thế! Hắn đường đường là công tử phong lưu đệ nhất Bắc Ngụy, sao có thể đem bộ dạng sắp chết đó phơi trần ra trước mắt bao người chứ?
"Vậy thì cứ nằm quan tài đi." Suy nghĩ hồi lâu, hắn khuất phục: "Ngươi chuẩn bị ổn thỏa chút."
"Ta làm việc, ngươi yên tâm đi!" Hoài Ngọc nhếch miệng cười, kéo kéo vải trắng trên ống tay áo của mình: "Chúng ta đã thương lượng xong rồi, ngươi là chưởng quầy nào đó ở thành Nam, đám Tựu Ngô sắm vai thành gia đinh đi đưa tang, nghi trượng ở bên ngoải cả rồi, lập tức có thể đi!"
Lục Cảnh Hành nhìn nàng một cái, hỏi: "Ngươi đóng vai gì?"
Người vợ góa(*) của hắn? Vậy thì nên đổi sang đồ tang đi, nhân tiện chút trắng trên tay áo này...
(*) Nguyên văn: Vị vong nhân 未亡人: Đàn bà goá chồng thời xưa tự xưng là Vị vong nhân. Cung oán ngâm khúc : » Bỗng dưng mà hoá ra người vị vong «.
Tự vò tóc mình, Hoài Ngọc tiện tay vấn một cái búi tóc của nam nhân, lấy dây buộc tóc buộc vào, lớn tiếng đáp: "Cha ngươi."
"..."
Đám người Tựu Ngô đang đợi ở ngoài cửa khiêng người, bất thình lình nghe thấy trong phòng gầm lên một tiếng: "Lí Hoài Ngọc!"
"Ơ kìa ơ kìa." Tránh cái gối đầu hắn dùng lực ném tới, Hoài Ngọc cười cợt nhả nói: "Bức họa khuôn mặt này của ta có thể là dán ở cổng thành, không dán râu làm cha ngươi thì lừa đi qua thế nào? Ấy, ngươi đừng kích động! Không làm cha thì làm thúc bá cũng được..."
Bên trong tiếng binh binh bang bang rất kịch liệt, Tựu Ngô nghe thấy, do dự ngoảnh đầu lại hỏi: "Cần đi khuyên một chút không?"
Mọi người đồng loạt gật đầu, điện hạ còn đang mang thai đó, nàng có khốn nạn nữa thì cũng không thể bị thương được.
Vì thế, trong lúc Lí Hoài Ngọc tránh né, liền thấy cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra. Bốn trai lơ có quan hệ tốt nhất với nàng cùng nhau bước qua bậc cửa, động tác chỉnh tề mà chắp tay về phía Lục Cảnh Hành: "Chưởng quầy bớt giận."
"Xem xem, vẫn là bọn họ đối tốt với ta!" Trốn ở đằng sau cái ghế, Hoài Ngọc cực kì cảm động.
Mắt phượng của Lục Cảnh Hành hơi híp lại, chống nửa người lên nhìn bọn họ: "Vì sao ta phải bớt giận?"
Bốn người nhìn lẫn nhau, đồng thanh đáp: "Tích đức hành thiện!"
Lí Hoài Ngọc: "..."
Trong viện không có chút không khí đưa tang nào, cãi nhau ầm ĩ, không biết còn tưởng đang ăn tết. Đan Dương trưởng công chúa cuối cùng cũng khôi phục lại tính tình trước kia của mình, đập bàn hét lớn: "Ta không ngại chuẩn bị cho các ngươi thêm vài cái quan tài, để các ngươi nằm hết vào trong đấy đâu!"
Lục Cảnh Hành cười lạnh: "Tựu Ngô, chuẩn bị cho nàng ấy một cái, cơ thể nàng ấy cũng không khỏe, nên nằm."
"Ngươi dám!" Hoài Ngọc cầm râu dán lên trên mặt: "Đợi lát nữa ta đổi sang một bộ râu trắng, trực tiếp làm ông nội của ngươi!"
"Ngươi vẫn là làm tóc trắng hết lên đi, trực tiếp làm tổ tông của ta." Lục Cảnh Hành bĩu môi.
Đám người phì cười, che miệng không dám để điện hạ phát hiện, nhưng Hoài Ngọc tinh mắt nhìn thấy rồi liền chống nạnh: "Các ngươi cùng một giuộc thông đồng với nhau!"
Trong tiếng nói có bảy phần vờ giận ba phần ý cười, giống đứa trẻ trêu đùa tức giận với người ta, vô lo vô nghĩ. Bay qua bức tường cao cao, bị gió thu cuốn lên trời.
Bên ngoài tường, Giang Huyền Cẩn im lặng đứng đó, nghe thấy thanh âm bên trong, mỉm cười giễu cợt giống như có giống như không.
Sắp xếp chuẩn bị tất cả, Hoài Ngọc cũng ngụy trang ổn thỏa, cuối cùng mọi người cũng ra khỏi cửa, đội ngũ đưa tang thật dài lập tức tiến về phía cổng thành tây.
"Yên tâm đi, đợi lát nữa đến cổng thành rồi ta sẽ bắt đầu khóc." Hoài Ngọc đứng bên cạnh quan tài nói với Tựu Ngô: "Nói thì là người ở cổng thành không ngăn đội đưa tang, nhưng nếu nhỡ may bị hắn cản lại, các ngươi nên đút tiền thì đút tiền, nên nói dễ nghe thì nói dễ nghe, dù sao vẫn có thể bưng bít mà đi ra ngoài."
Tựu Ngô gật đầu, mọi người đều không phải đặc biệt căng thẳng, suy cho cùng cách này rất ít người có thể nghĩ đến, hẳn là sẽ không xảy ra bất trắc gì.
Nhưng khi đến cổng thành, bọn họ vẫn bị người ngăn lại.
"Quan gia xin thương xót." Thanh Huyền tiến lên, cầm một túi bạc nhét vào trong tay thủ thành: "Lão gia nhà ta phải nhập thổ gấp, các người kiểm tra từng người thế này, đã chậm trễ bao nhiêu thời gian rồi."
Ước lượng một chút trọng lượng của chỗ bạc kia, ánh mắt hộ vệ thủ thành sáng lên, nghiêng người muốn thả người.
"Đứng lại." Bên cạnh đi tới một tướng lĩnh, nhìn hắn một cái, quay đầu nói với Thanh Huyền: "Bên trên có lệnh, ra vào cổng thành đều phải kiểm tra."
Thủ vệ sửng sốt, vội vàng ném túi bạc lại vào trong tay Thanh Huyền như củ khoai lang nóng phỏng tay.
Thanh Huyền kinh ngạc, quay đầu nhìn một cái.
Nghiêm như vậy sao? Còn tưởng rằng Tử Dương Quân muốn ra đòn với Hoàng Đế, hoảng lệnh ở đất Tử Dương sẽ không tuân theo lắm. Để bọn họ kiểm tra thật, nhất định sẽ nhận ra mấy người trên bức họa.
Hoài Ngọc đang giả khóc, thấy vậy liền run rẩy đi lên, dùng giọng khàn khàn của ông già nói: "Các ngươi còn có phải người không? Con trai của ta chết thảm như vậy, các ngươi còn muốn kiểm tra?"
Trên mặt nàng dán râu đệm má, sắc mặt vàng như nghệ, khom eo còng lưng, thật sự cực kì giống một ông cụ già.
Vẻ mặt tướng lĩnh phức tạp nhìn nàng, đang muốn nói chút gì đó, trên đỉnh đầu đã có người cười nhạo một tiếng.
Âm thanh này vô cùng quen thuộc, thế cho nên vừa nghe thấy, toàn thân Lí Hoài Ngọc đã cứng đờ.
Thanh Huyền nâng mắt liền nhìn thấy trên thành lâu cao cao kia, Giang Huyền Cẩn đứng khoanh tay, giống như đang nhìn phong cảnh phía xa xa. Nhưng khí thế áp người này của hắn, thể hiện rõ là đã phát hiện ra bọn họ, chỉ là không nói thẳng thôi.
Không đi được nữa rồi.
Hoài Ngọc híp mắt lại, có chút không hiểu. Không giúp nàng thì thôi, tự nàng nghĩ cách. Nhưng ngược lại hắn đến ngăn cản là có ý gì?
"Hình như ngày hôm nay không tốt lắm." Nàng quay đầu nói: "Quay về trông coi linh cữu tiếp đi."
So với việc bị vạch trần ngay tại chỗ này, không bằng rời khỏi nhanh một chút.
Đội ngũ đưa tang chuyển đầu, bắt đầu đi trở lại. Nhưng chưa đi được hai bước, sau lưng liền có người bắt kịp, nhẹ nhàng đè quan tài xuống.
"Không phải nói vội giờ sao?" Trên mặt Giang Huyền Cẩn tràn đầy chế nhạo: "Bản quân tiễn các ngươi một đoạn?"
Đám Tựu Ngô theo bản năng liền bảo vệ trước người Hoài Ngọc, Hoài Ngọc đen mặt lại: "Không cần."
"Sao vậy? Không chôn cất nữa?" Ánh mắt rơi trên chiếc quan tài, Giang Huyền Cẩn nói: "Không phải nên chôn cất yên ổn sao?"
Ngươi mới nên chôn cất yên ổn ấy!
Biết hắn cố ý bắt lỗi, Lí Hoài Ngọc cũng chẳng muốn ngụy trang nữa, đứng đứng thẳng người dùng giọng vốn có của mình nói: "Quân Thượng không nghĩ cách đối phó bệ hạ, ngược lại rảnh rỗi tới làm khó ta?"
Tướng lĩnh đứng phía sau cổng thành thần sắc nghi hoặc nhìn sang.
Giang Huyền Cẩn nhìn hắn một cái, ánh mắt hơi u ám, cũng không rảnh giải thích nhiều, chỉ nói: "Nếu các ngươi không ra ngoài, vậy có thể phải đến chỗ của bản quân một chuyến rồi."
Còn đi đến chỗ hắn? Có khác gì đưa dê vào miệng cọp? Lục Cảnh Hành trong quan tài nghe không nổi nữa, dùng sức đẩy lên tấm quan tài.
Nhận ra không đúng, Giang Huyền Cẩn duỗi tay đậy cái nắp lại kín mít.
"Đi hay không?" Hắn có chút không kiên nhẫn.
Đây là Tử Dương, là địa bàn của hắn, hắn nói đi, nàng từ chối có tác dụng sao? Lí Hoài Ngọc khẽ cười, phất tay áo rất tiêu sái mà nói: "Dẫn đường."
Ngược lại nàng muốn xem xem người này còn muốn làm cái gì.
Thấy đội ngũ lại di chuyển một lần nữa, Giang Huyền Cẩn mới nói với Thừa Hư ở đằng sau: "Cổng thành cái người kia."
"Đã hiểu!" Thừa Hư gật đầu, đi ngược lại với đội ngũ, quay về cổng thành chắp tay với vị tướng lĩnh kia: "Đại nhân, quận thủ cho mời."
Tử Dương là dưới danh nghĩa của Giang Huyền Cẩn, tuy rằng hắn chưa bao giờ tới đây, nhưng chuyện mọi việc của Tử Dương, mỗi năm đều là quận thủ các nơi báo cáo cho hắn, đi xử lí thêm. Cho nên hắn vừa tới, quận thủ các nơi liền lập tức quy hàng, cũng nói rõ trong thành có tai mắt của Đế Vương.
Lí Hoài Ngọc ầm ĩ trận này lại hay. Tai mắt trực tiếp lộ hình, bị hắn vừa bặn bắt được.
Nhìn sườn mặt của nàng, Giang Huyền Cẩn mím môi. Người này phân nửa cho rằng là hắn sai người cản đội đưa tang, nhìn còn có chút buồn bực.
Hắn không giải thích nhiều, hiểu lầm cũng khá tốt, nếu hắn nói cổng thành có thể tùy ý ra vào, vậy nhất định nàng sẽ rời đi cùng đám Lục Cảnh Hành.
Nơi Tử Dương Quân dừng chân là phủ Quận thủ, cái viện to như vậy cho mỗi mình hắn ở. Lí Hoài Ngọc đi vào liền xé bộ râu quai nón trên mặt xuống, sai đám Tựu Ngô moi Lục Cảnh Hành ra ngoài hít thở không khí.
"Quân Thượng muốn làm gì?" Lí Hoài Ngọc hỏi thẳng vào vấn đề.
Giang Huyền Cẩn nói: "Các vị nghỉ ngơi thêm một khoảng thời gian ở biên thành cũng không sao."
"Nghỉ ngơi?" Hoài Ngọc nhìn hắn một cái: "Tin tức Kinh Thành truyền tới ngài chưa nhận được sao?"
Hoàng Đế ra đòn với hắn thật, biên thành này là chỗ có thể nghỉ ngơi sao?
Đưa tay rót một chén trà nhỏ, Giang Huyền Cẩn chậm rãi nói: "Không cần lo lắng."
Ai lo lắng cho hắn chứ? Đều là lo lắng cho mạng nhỏ của mình có được không? Hoài Ngọc muốn nói thêm, nhưng nhìn ra sau lưng hắn, đột nhiên nàng cảm thấy không đúng lắm: "Ngự Phong đâu?"
Trước kia Ngự Phong và Thừa Hư luôn đứng chung một chỗ, bọn họ một đường từ cổng thành tới đây, sao lại không nhìn thấy bóng dáng của Ngự Phong?
"Hắn đi làm việc rồi." Thừa Hư đáp: "Phu nhân có thể yên tâm nghỉ ngơi ở đây."
Bán tín bán nghi mà nhìn bọn họ, Hoài Ngọc vuốt cằm trầm tư.
Thánh chỉ của Hoàng Đế hạ xuống rất nhanh, tự tay viết đóng dấu xong, giao cho dũng sĩ trung lang tướng mới nhậm chức, phái hắn dẫn theo hai trăm hộ vệ đi về phía biên thành Tử Dương. Sắp xếp rất ổn thỏa, con nhà võ truyền chỉ, mang theo không nhiều không ít hộ vệ, đã khí thế lại có năng lực làm người khiếp sợ.
Nhưng mà, bọn họ hoàn toàn không ngờ tới, lúc một đoàn người này đi tới vùng phụ cận của núi Lâm Giang thì gặp mai phục, hơn hai trăm người, chỉ chạy thoát được ba, bốn người trở về Kinh, run run rẩy rẩy mà bẩm báo tình hình bi thảm.
"Lại bị phục kích?" Lông mày của Lí Hoài Lân đã nhăn lại thành một đoàn rồi: "Hơn hai trăm tinh vệ cũng không thể chống lại được?"
"Đám sơn tặc nhiều người, thật sự không thể chạy thoát." Hộ vệ bị thương hơi thở thoi thóp mà nói: "Xin bệ hạ phái binh, đi nhặt xác cho đám huynh đệ..."
Sắc mặt Lí Hoài Lân rất khó coi, nếu những người này chết ở trong địa phận Tử Dương, hắn còn có thể có ý kiến, nhưng thế nào lại chết dưới núi Lâm Giang chứ?
Ra tay nhất định là Tử Dương Quân, hắn biết, ngoài Giang Huyền Cẩn ra không có ai lại mạo hiểm chặn thánh chỉ. Nhưng thủ đoạn này của Giang Huyền Cẩn, không thể lại chứng cứ gì, cho dù hắn có đến triều đường nói Tử Dương Quân phản rồi, cũng sẽ không có người tin tưởng.
Thật đúng là đau mà không dám kêu!
Dưới cơn giận dữ, Lí Hoài Lân vẫn không tin quỷ quái, lại phái thêm mấy đội nhân mã đi ban chỉ.
Nhưng bất kể là đội ngũ ba trăm người hay năm trăm người, cứ đi đến núi Lâm Giang đều một đi không trở về.
Cả triều xôn xao, cảm thấy dưới núi Lâm Giang kia nhất định là có một đám ổ cướp cực lớn mạnh, bằng không sao lại có thể không ai đi qua được chứ? Nhất thời có người đề nghị phong tỏa núi Lâm Giang trước, giảm thiểu thương vong, cũng có người đề nghị xuất binh, lôi hết toàn bộ ổ cướp đó ra.
Lí Hoài Lân nghiến răng ngồi trên Long ỷ, ổ cướp gì chứ, hắn phái đại quân qua đó thật, nhất định sẽ tấn công vô ích! Không nói lãng phí binh lực, còn bị người ta đùa giỡn như con khỉ.
Đang tức giận, đột nhiên ánh mắt quét đến Bạch Đức Trọng đang yên yên tĩnh tĩnh đứng bên dưới.
Ánh mắt Lí Hoài Lân hơi sáng lên, đột nhiên hỏi: "Nhị tiểu thư Bạch gia, có phải vẫn chưa xuất giá?"
Bạch Đức Trọng đang thất thần, nghe thấy liền cả kinh, bước ra khỏi hàng chắp tay: "Thần hổ thẹn."
Bạch Tuyền Cơ cũng sắp đầy mười chín tuổi rồi, Giang gia vẫn không nhắc đến hôn sự đó, nhà khác cũng không tới đề thân, chỉ có thể vẫn ở lại trong khuê phòng.
Lí Hoài Lân bừng tỉnh, sau đó cười nói: "Bạch đại nhân tận trung vì quốc nhiều năm như vậy, cũng nên có chút ưu đãi."
Tinh vệ hắn nói giết là giết, người của Bạch gia thì sao? Hắn có giết không?
Bạch Đức Trọng ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt kia của Đế Vương, đột nhiên cảm thấy hơi sởn tóc gáy.
Trong biên thành gió êm sóng lặng, vẫn luôn không nhìn thấy bóng dáng của thánh chỉ. Đám người Lí Hoài Ngọc ở nhờ trong Quận thủ phủ, sắc mặt từng người đều không dễ coi lắm.
"Ngươi có phải là có bệnh không?" Lục Cảnh Hành chống người ngồi trước mặt Giang Huyền Cẩn, mặt trầm xuống nói: "Căn bản không phải người một đường, vì sao nhất định phải miễn cưỡng nhét chung một chỗ?"
Giang Huyền Cẩn thong dong trải bàn đồ lên trên mặt bàn: "Bản quân muốn đi chủ thành Tử Dương, các ngươi muốn đi Đan Dương, xuất phát từ biên thành, đều là một hướng."
Sao lại không phải là người một đường?
Lục Cảnh Hành híp mắt lại: "Ngươi biết ta nói không phải ý này."
Một người là Tử Dương Quân trung quân vì công chính, một người là Trưởng công chúa đã bị Hoàng Đế ép đến đường cùng, hai người này nói không chừng bất cứ lúc nào cũng có thể cầm đao hướng về phía nhau, vậy bây giờ còn ở chung làm gì?
Giang Huyền Cẩn thờ ơ quay đầu đi, nhìn về hướng mấy người ghé vào nhau nói nhỏ một chỗ.
Lí Hoài Ngọc cùng đám Thanh Huyền ngồi xổm một chỗ, vây thành một vòng nhỏ, bóng lưng thoạt nhìn vừa gầy vừa nhỏ, cũng không biết đang nói cái gì, Thanh Huyền bên cạnh đột nhiên liền đưa tay vắt lên vai nàng.
Ánh mắt trầm xuống, Giang Huyền Cẩn đứng dậy.
"Làm gì đó?" Lục Cảnh Hành theo ánh mắt của hắn nhìn sang, khẽ cười: "Bọn họ vốn đã thân thiết, ngươi ngăn được sao?"
Cái tính cách kia của Lí Hoài Ngọc, càng ngăn lại càng hăng hái.
Giang Huyền Cẩn không đáp lại, nâng bước đi tới bên bình hoa sót lại dưới đất trong phòng, đưa tay khẽ đẩy...
Một tiếng "Bang" vang lên, đồ sứ thượng hảo đổ vỡ dưới mặt đất, rơi đến vỡ nát bét.
Động tĩnh này quá lớn, người bên ngoài đều hoảng sợ, Hoài Ngọc đứng lên nhìn về phía cửa sổ, Thanh Huyền không thể không bỏ tay xuống.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Nàng hỏi.
"Không sao." Giang Huyền Cẩn hờ hững nói: "Không cẩn thận va đổ cái bình."
Lục Cảnh Hành thật sự vừa tức vừa buồn cười: "Đây nào phải cái bình? Rõ ràng là cái lọ!"
Là cái loại đóng giấm ấy!
Ngươi nói sao cái người Giang Huyền Cẩn này lại cổ quái thế chứ? Biết Đế Vương tính kế, cũng là người làm chuyện lớn, nhưng những chuyện nhỏ này lại vẫn cứ giống như hài tử làm người ta dở khóc dở cười.
Dục vọng chiếm hữu của nam nhân, thật sự không liên quan đến tình cảm, là một thứ ăn sâu bén rễ nhất.
Hoài Ngọc kì lạ mà nhìn nhìn Giang Huyền Cẩn, lại nhìn nhìn vẻ mặt kì lạ của Lục Cảnh Hành, nghẹn hồi lâu mới khuyên một câu: "Có lời thì nói hẳn hoi, đừng cãi nhau."
Ai cãi nhau? Kiểu lời này giống như đang khuyên vợ chồng son là thế nào? Lục Cảnh Hành lập tức trợn trắng mắt, nghĩ một chút, đột nhiên lấy lại chút tinh thần, ngoắc ngoắc tay về phía nàng nói: "Ngươi qua đây đỡ ta một chút."
***
Tựu Ngô gật đầu: "Ta hiểu suy nghĩ của chưởng quầy, nhưng chỉ sợ điện hạ ngài ấy..."
"Nàng ấy làm sao?" Mắt phượng của Lục Cảnh Hành hơi híp lại: "Nếu nàng ấy còn dám không biết sống chết mà dây dưa với Giang Huyền Cẩn, ta cũng đánh gãy chân của nàng ấy!"
Lục chưởng quầy hôm nay... Hình như nóng nảy khác thường a. Tựu Ngô lắc đầu, thấp giọng thở dài: "Nói thì nói như thế, nếu ngài ấy cố chấp lên, ai ngăn được chứ?"
Lục Cảnh Hành nghĩ một lát, đau khổ mà nhắm mắt lại: "Tổ tông này thật sự muốn mạng người!"
"Chưởng quầy nghỉ ngơi cho tốt trước đi." Tựu Ngô chắp tay nói: "Bên điện hạ có chúng ta trông nom rồi, không cần quá lo lắng."
Bây giờ cho dù hắn lo lắng cũng chẳng làm được cái gì cả! Vết thương khâu lại trên người vẫn còn đang rớm máu, người cũng chả ngồi dậy được, chỉ có thể sinh buồn phiền.
Lí Hoài Ngọc chỗ nào cũng tốt, chỉ là ánh mắt nhìn nam nhân kém vô cùng, nhiều trai lơ như thế nàng không nhìn trúng, người ngọc thụ lâm phong diễm tuyệt vô nhị như hắn nàng ấy cũng không nhìn trúng, lại cứ nhìn trúng một Tử Dương Quân lạnh lùng nhạt nhẽo kia.
Nói thật, đến bây giờ Lục Cảnh Hành vẫn không hiểu Giang Huyền Cẩn ngoài cái khuôn mặt kia ra thì còn có cái gì tốt, vừa nhìn đã là một người chủ không biết quan tâm người khác, nếu đổi lại là hắn, làm sao có thể ngay cả phu nhân của mình mang thai còn không biết được chứ.
Giang Huyền Cẩn ngồi trên xe ngựa, trầm mặc mà nhìn những thân cây thụt lùi lại bên ngoài màn xe.
"Đã sắp xếp thỏa đáng." Thừa Hư thúc ngựa về bên cạnh xe phục mệnh với hắn: "Sau nửa canh giờ sẽ có người của nha môn đi nhặt xác dưới chân núi."
Thái giám ban chỉ và cả hai mươi hộ vệ hộ tống, tất cả đều chết vào trong tay "Sơn tặc", vẫn chưa đến được Hàn Sơn Tự. Như vậy tính là Tử Dương Quân không kháng chỉ.
Thu hồi tâm tư lại, Giang Huyền Cẩn khẽ gõ gõ mép cửa sổ nhỏ bên cạnh: "Đừng để lão thái gia biết."
"Thuộc hạ đã rõ."
Bánh xe lăn rất nhanh, trong xe xóc nảy vô cùng, Thừa Hư nhìn hắn vài cái, cuối cùng không nhịn được nói: "Chủ tử, đánh nhanh như vậy làm gì?"
Giang Huyền Cẩn nhạt giọng nói: "Đến biên thành sớm một chút thì sớm an toàn hơn."
Là vì an toàn sao? Thừa Hư lắc đầu: "Ngài... Là vẫn nhớ nhung phu nhân sao?"
"Không có." Trả lời rất quả quyết, Giang Huyền Cẩn lạnh giọng nói: "Tự nàng ấy muốn đi, bản quân nhớ nhung nàng ấy làm gì?"
Ở bên phu nhân nửa năm, cái khác không học được, bản lĩnh nói dối không đỏ mặt lại thật sự tăng lên không ít. Thừa Hư thổn thức, sợ hắn thẹn quá hóa giận, cũng không nói thêm, đánh ngựa muốn đi về phía sau xem thử những người khác của Giang gia đi đến chỗ nào rồi.
Nhưng vừa quay đầu ngựa lại, một đạo hàn quang xuyên khoảng không mà đến, tiếng gió rít nghe đến da đầu người run lên.
"Cẩn thận!" Ngự Phong trên càng xe khẽ quát một tiếng, lập tức ghìm ngựa lại.
"Keng..." Thừa Hư ngửa người đổ xuống trên lưng ngựa, khó khăn lắm mới tránh thoát được mũi đoản tiễn kia, ánh mắt đột nhiên sắc bén, rút trường kiếm bên hông ra liền nhìn về hướng mũi tên bắn tới.
Rừng cây tĩnh mịch, gió lay lá nổi sóng lên, khí lạnh thấm người.
Ám vệ xung quanh đều nổi lên cảnh giác, Ngự Phong xuống xe, ấn màn xe lại nói: "Trên người ngài có vết thương, đừng đi xuống."
Phản ứng của Hoàng Đế nhanh hơn so với họ nghĩ, thái giám tuyên chỉ hai ngày không về, thích khách ám sát liền nối đuôi mà tới. Giang Huyền Cẩn buông mắt xuống vân vê ngón tay, thấp giọng cười.
Mười lăm tuổi tâm cơ đã thâm trầm như thế này, Lí Hoài Lân thật đúng là một Hoàng Đế tương xứng trong dự đoán.
Đáng tiếc lần này, người làm thái phó như hắn, sẽ không nhất định nhường học trò rồi.
Trong gió thu ngấm lạnh ẩm ướt, đột nhiên liền nhiễm thêm mùi máu tươi. Xe ngựa của Giang phủ bị thích khách bao vây càng ngày càng đông, hộ vệ cầm đao canh giữ ở bên cạnh xe, đều chuẩn bị tốt nghênh đón một trận huyết chiến.
Giang Huyền Cẩn vén màn xe lên nhìn, tâm tình đột nhiên không tốt lắm.
Nơi này thật đúng là giống vùng rừng cây trên đường đi Bạch Ling Tự.
"Giết..." Có người hô lớn một tiếng.
Thừa Hư và Ngự Phong đều đỏ mắt, tiến lên liền đối địch cùng giặc, biết người bên này của bọn họ không nhiều bằng bên đối phương, thủ đoạn sử dụng toàn là một kích trí mạng, dùng ít sức lại bớt việc.
Nhưng tình thế loạn đến bọn họ không kịp phòng bị, hai người luôn phối hợp cực tốt bị thích khách đông đúc phía đối diện giải ra, mỗi người đều rơi vào một nơi có một đống người.
"Ngự Phong!" Thừa Hư nhíu mày, một bên nhìn đại đao vung tới chắn trước mặt, một bên nhìn về phía xe ngựa phía sau lưng.
Có người phá vỡ phòng tuyến của cấm vệ, đã áp sát vào trước xe, ra tay liề muốn vén rèm lên...
Ngự Phong khó bảo toàn bản thân, ngăn trở không kịp, chỉ có thể hét lớn: "Bảo vệ Quân Thượng!"
Thích khách vén màn xe lên vui mừng quá đỗi, hộ vệ đằng trước đều bị cuốn lấy rồi, chỉ cần một đao của hắn đưa vào, lấy tính mạng của Tử Dương Quân, vậy thăng quan phát tài chẳng phải là cầm trong tay...
"Bang!" Vén màn xe lên, người bên trong ra tay cực nhanh, ngăn đại đao của hắn lại, nắm lấy mép cửa của thùng xe, một cước đạp văng hắn ra ngoài càng xe.
Trời đất quay cuồng, thích khách đó ngã nhào trên mặt đất sững sờ nhìn người đi ra từ trong xe.
Bên tai là tiếng giết chóc mùi máu tanh nổi lên bốn phía, trước mắt là lãng nguyệt thanh phong(*) nhân gian khó có được, Tử Dương Quân này ngày thường thật sự anh tuấn, trường thân ngọc lập(**) mà đứng trên càng xe như vậy, cho dù là lúc liên quan đến chuyện sống chết cũng khiến người ta không nhịn được mà dừng lại nhìn thêm vài cái.
(*) Lãng nguyệt thanh phong: Thành ngữ tiếng hán, ý là ánh trăng trong sáng, gió mát trong lành, xuất từ "Thu nhật du liên trì tự" (Ngày thu chơi dạo chơi hồ sen).
(**) Trường thân ngọc lập长身玉立: Chỉ thân dài thẳng như ngọc. nguyên văn " 长身玉立 – trường thân ngọc lập": Miêu tả thân hình cao ráo thon thả mảnh mai của phụ nữ.
Trong "Tử Dương mỹ nhân phú" có câu nói như thế nào nhỉ?
Giận dữ như giao long vượt biển, tuy kinh hãi nhưng tư sắc càng đẹp.
Thích khách nhìn muốn hoa mắt, đao vào trong tay người đối diện từ khi nào cũng không phát hiện. Chỉ ngẩn ngơ nghĩ, người như Tử Dương Quân thế này, chết rồi có phải hơi đáng tiếc không?
Còn chưa nghĩ ra nguyên do gì, giữa họng đột nhiên chợt lạnh.
Không chút lưu tình mà quẹt qua cổ của thích khách, Giang Huyền Cẩn nhìn về bên phía Thừa Hư, nâng bước đi lên nghênh địch.
"Quân Thượng?" Thừa Hư hoảng sợ, nhìn giữa lông mày của hắn tràn đầy sát khí, vừa vui mừng lại vừa lo lắng.
Vui mừng chính là Quân Thượng thật sự động sát tâm rồi, không cần bọn họ bảo vệ, ngược lại có thể bảo vệ bọn họ. Nhưng lo lắng chính là, đang yên lành tại sao ngài ấy đột nhiên tức giận như thế?
Ngài ấy rất ít khi tự mình động thủ giết người, lúc bị ép bất đắc dĩ phải ra tay cũng sẽ theo ý thức mà để lại cho người khác đường sống. Nhưng lúc này, Quân Thượng ra tay còn tàn nhẫn hơn bọn họ, một đao đứt họng, mỗi đao đều hết sức chuẩn xác, giống như Diêm La địa phủ trở về, làm cho người ta nhìn thấy đều kinh hãi.
Máu của thích khách bắn lên sườn mặt của hắn, hắn nhíu mày, rất ghét bỏ mà muốn dùng tay áo lau đi, nhưng nhìn ống tay áo của mình một cái, không biết vì sao lại bỏ xuống, vứt cuộn đao xuống, quay đầu lại đoạt lấy kiếm, thấp giọng quát: "Lui về sau."
Lui về sau? Thích khách phía sau nhất định cũng không ít!
Thừa Hư suy nghĩ một lúc, nói: "Nếu ngài lo lắng an nguy của mọi người Giang gia ở phía sau, chúng ta liền chia binh làm hai đường, ngài triệt lên phía trước, chúng ta đi xem lão thái gia bọn họ ở đằng sau..."
Nói được một nửa, nhìn thấy ánh mắt của Quân Thượng, hắn liền ngậm miệng.
"Lui!"
Trận đánh này, hai bên đều không chiếm lợi, nhưng thời cơ tốt nhất của thích khách đã mất, không những không giết được Tử Dương Quân, còn có thể khiến bọn họ bỏ mạng. Thấy tình thế không đúng, thích khách cũng không định đuổi theo, nhìn bọn họ lui về phía sau, cũng lần lần lượt lượt mà ẩn trở về giữa rừng cây.
Xe ngựa phía sau đi không nhanh, cách bọn họ khá xa, cũng may hộ vệ đủ nhiều, lúc Giang Huyền Cẩn đuổi qua đó, hai bên đang giằng co, người trên xe ngược lại được bảo vệ rất tốt.
"Đây là xảy ra chuyện gì?" Lão thái gia vô cùng khó hiểu, ngồi ở trong xe không nhúc nhích, vẻ mặt căng thẳng.
Giang Thâm ở cùng bên cạnh ông, mím môi nói: "Lời đó của Giang Bạch Thị có thể là thật, bệ hạ đã sớm muốn trừ khử tam đệ, đệ ấy tiếp chỉ hồi Kinh, kết cục sẽ không tốt đẹp, nhưng kháng chỉ không theo, trên dưới Giang phủ cũng sẽ gặp chuyện, quả nhiên là không cho đường sống."
Giang lão thái gia nhíu mày: "Ngươi đang nói vớ vẩn cái gì đấy?"
"Không phải nói vớ vẩn." Giang Thâm thổn thức: "Sự thật như thế, bằng không cha cho rằng vì sao người phép tắc như tam đệ lại làm ra chuyện ngỗ nghịch như thế?"
Vẻ mặt lão thái gia ngỡ ngàng, rõ ràng là nghĩ không ra, Giang Thâm lại hiểu được ý trong lời nói trước khi đi của Lí Hoài Ngọc, tâm trạng thổn thức không thôi.
Đang suy nghĩ, màn xe liền bị người ta xốc lên.
"Phụ thân, nhị ca." Giang Huyền Cẩn ở ngoài xe, nhạt giọng nói: "Ngồi vững đó, phải chạy gấp lên đường."
Trên áo bào xanh hổ phách ngổn ngang vết máu đỏ chói vẩy lên, Giang lão thái gia vừa nhìn đã hoảng sợ, gấp giọng hỏi: "Bị thương rồi sao?"
Giang Huyền Cẩn hơi ngừng lại một chút, lắc đầu: "Của người khác."
Nhận ra được phản ứng thái quá của bản thân, lão thái gia ho nhẹ một hồi, nắm lấy trượng đầu rồng, sắc mặt u ám.
Đứa không ra gì này, lo lắng làm cái gì chứ? Chết cũng là mệnh số!
Giang Huyền Cẩn cũng không trông mong có thể được tha thứ, thấy họ đều không sao liền buông rèm xe lên ngựa, mang người cùng nhau xông ra khỏi vòng vây.
Chém giết không nghỉ, trên mặt đất nằm tứ tung những thi thể có của thích khách, cũng có của hộ vệ Giang phủ. Nhưng cũng may nửa canh giờ sau, xe ngựa của Giang phủ cũng toàn bộ rời khỏi vùng rừng cây này.
Mặt trời mọc lên, trên triều đường, Tề Hàn bước ra khỏi hàng bẩm báo: "Bệ hạ, tiên hoàng có chỉ, lệnh cho Tử Dương Quân ở Kinh Thành phụ chính. Nhưng bây giờ, Quân Thượng không tuân theo thánh chỉ, mang theo trên dưới Giang phủ cùng đi Tử Dương. Thần cho rằng, loại hành động này, thật sự có nghi ngờ bất trung."
"Tử Dương Quân về Tử Dương, cũng vẫn chưa bẩm báo với bệ hạ." Liễu Vân Liệt nói: "Theo thần biết, Quân Thượng có công diệt phản loạn, bệ hạ còn ban chỉ tứ hôn. Nhưng hình như Quân Thượng không tiếp chỉ."
Lời này nói thật uyển chuyển, người nghe thấy đều biết là ý gì.
Tử Dương Quân kháng chỉ, còn mang theo già trẻ cả nhà trở về thái ấp, cái này thể hiện rõ là ngỗ nghịch thánh mệnh, có mưu đồ khác!
Lí Hoài Lân thở dài một hơi: "Vì sao lại như vậy..."
"Bệ hạ, thần có bản tấu." Bạch Đức Trọng bước ra khỏi hàng, chắp tay nói: "Ngoại thành truyền tin tức tới, nói dưới chân núi Lâm Giang xảy ra hai trận tranh đấu, một trận giết hại người làm thái giám ban chỉ, cộng thêm hai mươi hộ vệ, tất cả đều chết dưới tay sơn tặc. Còn một trận khác là thích khách lai lịch bất minh, giết hại không ít hộ vệ của Giang phủ."
Thái giám ban chỉ chết dưới chân núi, Tử Dương Quân căn bản vẫn chưa nhận được thánh chỉ, không thể coi là kháng chỉ. Mọi người trong Giang phủ sau khi gặp ám sát, không về Kinh Thành mà về Tử Dương, nguyên nhân trong đó, tâm tư của nhiều người hơi ngẫm lại đều hiểu ra được.
Đây là Tử Dương Quân muốn phản chỗ nào? Chỉ sợ là biết được lai lịch của người hành thích, cho nên không dám về Kinh Thành nữa ấy mà.
Đương nhiên, đây chỉ là ý nghĩ trong lòng của chúng thần, không thể nói ra bên ngoài được, vì thế Tề Hàn cùng Liễu Vân Liệt vẫn chiếm thế thượng phong: "Giang phủ gặp ám sát, Tử Dương Quân liền có thể không về Kinh Thành mà đi Tử Dương? Đây là đạo lí gì?"
"Mặc kệ là có nguyên nhân gì, Quân Thượng không hồi Kinh là sự thật, thật sự không xứng với sự tín nhiệm của bệ hạ."
Đám người Hàn Tiêu vừa đi, Tử Dương Quân lại rời khỏi, trên triều đường chính là thiên hạ của bè đảng người này rồi. Bạch Đức Trọng biết một lưỡi không địch lại được miệng nhiều người, dứt khoát cũng trầm mặc.
Vì thế Lí Hoài Lân thuận theo lí thuyết mà nói: "Chúng ái khanh kiêng dè Tử Dương Quân như thế, trẫm lại vẫn nghiêng về phía tin hắn nhiều hơn một chút. Vì bày tỏ sự coi trọng của trẫm, thánh chỉ ban hôn này hạ thêm một lần nữa."
"Bệ hạ tận tình tận nghĩa."
"Bệ hạ khoan hồng độ lượng!"
Tề Hàn cùng Liễu Vân Liệt cùng lên tiếng nịnh hót, Bạch Đức Trọng nghe thấy, lại thầm nghĩ một tiếng hỏng bét.
Một thánh chỉ của Hoàng Đế hạ xuống hai lần, nhìn như rất ưu ái, thật ra là bức Tử Dương Quân vào đường cùng. Một khi hắn kháng chỉ, Hoàng Đế liền có thể định danh Tử Dương Quân tạo phản, tập hợp tất cả Quận Vương các vùng đánh dẹp.
Làm sao bây giờ đây?
Lúc Lí Hoài Ngọc nghe thấy tin tức thì đang uống canh gà, tài nấu nướng của Xích Kim tốt thật sự, hầm canh gà vừa thơm vừa đậm, nàng lưu luyến mà uống thêm vài ngụm mới mở miệng: "Các ngươi nghĩ Tử Dương Quân sẽ phản ưng như thế nào?"
Tựu Ngô nói: "Hắn đã về Tử Dương rồi, sẽ không có đạo lí quay về đâu."
"Nhưng không về, chẳng phải thật sự ngồi vào danh tạo phản sao?" Bạch Ngai lắc đầu: "Quân Thượng suy cho cùng là người của Giang gia, hắn muốn mạnh tay đọ sức, những người của Giang gia đó cũng sẽ không đồng ý."
"Chẳng lẽ cùng về Kinh Thành nộp mạng?" Thanh Huyền khẽ cười: "Vậy thật đúng là một trò cười trung thành."
Còn đừng nói, ở trong mắt người đời, người Giang gia đều là hình tượng trung thành đến ngu ngốc, thật sự xảy ra loại chuyện này, mọi người đều sẽ không cảm thấy kì lạ.
Hoài Ngọc chống cằm nghe, nuốt từng ngụm từng ngụm nhỏ canh gà, nhìn bọn họ đã thảo luận đến sau khi Giang gia hồi Kinh Hoàng Đế sẽ làm thế nào rồi, mới cười tủm tỉm cắt ngang: "Tử Dương Quân đến biên thành bao lâu rồi?"
Tựu Ngô tính tính, đáp: "Một ngày có lẻ."
"Hắn đã làm cái gì?"
"Thu xếp ổn thỏa cho người của Giang gia, nghị sự cùng người trông coi biên thành quận." Tựu Ngô nhíu mày: "Hình như còn chuẩn bị không ít lương khô lộ phí."
Nói như vậy, đúng thật là không giống dáng vẻ muốn hồi Kinh nộp mạng. Thanh Huyền "Ha" lên một tiếng, vuốt cằm nói: "Vậy có phải chúng ta có trò hay xem rồi không?"
Chiếu theo như vậy mà nhìn, thế nào cũng phải nổi lên đánh nhau.
Một chén canh gà đã thấy đáy, Hoài Ngọc lau lau miệng, buông mắt nói: "Bắc Ngụy sắp loạn rồi, chúng ta tranh thủ về sào huyệt mới có thời gian vài ngày sống thanh nhàn."
Tựu Ngô gật đầu, lại nhíu mày: "Chúng ta không có xe ngựa nữa rồi, bốn cổng thành đều dán bức họa truy nã, Lục chưởng quầy lại trọng thương chưa khỏi, bây giờ muốn đi có thể là rất khó."
Hoài Ngọc hỏi: "Vết thương đó của Lục Cảnh Hành, có phải đại phu nói nhất định phải nằm không?"
"Đúng." Tựu Ngô gật đầu: "Cho nên nếu muốn hắn ngồi xe xuất thành, có thể là..."
"Không sao đâu, ta có cách rồi!" Lí Hoài Ngọc vỗ vỗ tay liền đứng lên: "Bảo đảm hắn có thể thoải thoải mái mái mà ra ngoài!"
Ánh mắt của mọi người trong phòng nhìn nàng nhất thời tràn ngập kính phục, thật không hổ là điện hạ thông minh tuyệt đỉnh! Trong hoàn cảnh khốn cùng như này vẫn còn có cách!
Nhưng một canh giờ sau, trước mặt bọn họ có thêm một bộ quan tài.
"Thế nào?" Lí Hoài Ngọc đắc ý vỗ vỗ nắp quan tài: "Bên trong lót chăn bông, vừa ấm áp vừa thoải mái, đảm bảo cho hắn nằm ra ngoài thành!"
Mọi người: "..."
Tựu Ngô đột nhiên cảm thấy, tính khí của Lục chưởng quầy tốt thật sự, nhiều năm như vậy mà không bóp chết điện hạ của bọn họ, thật sự lòng mang từ bi.
"Lí Hoài Ngọc, có phải ngươi cho rằng bây giờ ta không động đậy được, cho nên không đánh được ngươi không?" Lục Cảnh Hành tức đến bàn tay cũng run rẩy lên: "Ta vẫn chưa chết, ngươi lại muốn đưa tang cho ta à?"
Hoài Ngọc vừa buộc lại vải trắng trên ống tay áo của mình, vừa trấn an hắn: "Cũng không phải đưa tang thật, kế tạm thời thôi! Ai bảo vết thương của ngươi nặng thế chứ?"
"Các ngươi bị truy nã, nhưng ta không bị truy nã!" Lục Cảnh Hành nghiến răng: "Tự ta xuất thành là được, cùng lắm thì ra ngoài rồi tụ họp lần nữa!"
"Ngươi nghĩ ra ngoài thế nào?" Hoài Ngọc nhướn mày, ngồi bên giường khoa tay múa chân với hắn: "Không nằm quan tài thì ngươi phải để hai người khiêng ra không phải sao? Lục chưởng quầy là người phong lưu phóng khoáng như vậy, nhìn coi được sao?"
Nghĩ một chút đến cảnh tượng đó, Lục Cảnh Hành trầm mặc.
Nam nhân có thể không anh tuấn, nhưng nhất định phải có khí thế! Hắn đường đường là công tử phong lưu đệ nhất Bắc Ngụy, sao có thể đem bộ dạng sắp chết đó phơi trần ra trước mắt bao người chứ?
"Vậy thì cứ nằm quan tài đi." Suy nghĩ hồi lâu, hắn khuất phục: "Ngươi chuẩn bị ổn thỏa chút."
"Ta làm việc, ngươi yên tâm đi!" Hoài Ngọc nhếch miệng cười, kéo kéo vải trắng trên ống tay áo của mình: "Chúng ta đã thương lượng xong rồi, ngươi là chưởng quầy nào đó ở thành Nam, đám Tựu Ngô sắm vai thành gia đinh đi đưa tang, nghi trượng ở bên ngoải cả rồi, lập tức có thể đi!"
Lục Cảnh Hành nhìn nàng một cái, hỏi: "Ngươi đóng vai gì?"
Người vợ góa(*) của hắn? Vậy thì nên đổi sang đồ tang đi, nhân tiện chút trắng trên tay áo này...
(*) Nguyên văn: Vị vong nhân 未亡人: Đàn bà goá chồng thời xưa tự xưng là Vị vong nhân. Cung oán ngâm khúc : » Bỗng dưng mà hoá ra người vị vong «.
Tự vò tóc mình, Hoài Ngọc tiện tay vấn một cái búi tóc của nam nhân, lấy dây buộc tóc buộc vào, lớn tiếng đáp: "Cha ngươi."
"..."
Đám người Tựu Ngô đang đợi ở ngoài cửa khiêng người, bất thình lình nghe thấy trong phòng gầm lên một tiếng: "Lí Hoài Ngọc!"
"Ơ kìa ơ kìa." Tránh cái gối đầu hắn dùng lực ném tới, Hoài Ngọc cười cợt nhả nói: "Bức họa khuôn mặt này của ta có thể là dán ở cổng thành, không dán râu làm cha ngươi thì lừa đi qua thế nào? Ấy, ngươi đừng kích động! Không làm cha thì làm thúc bá cũng được..."
Bên trong tiếng binh binh bang bang rất kịch liệt, Tựu Ngô nghe thấy, do dự ngoảnh đầu lại hỏi: "Cần đi khuyên một chút không?"
Mọi người đồng loạt gật đầu, điện hạ còn đang mang thai đó, nàng có khốn nạn nữa thì cũng không thể bị thương được.
Vì thế, trong lúc Lí Hoài Ngọc tránh né, liền thấy cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra. Bốn trai lơ có quan hệ tốt nhất với nàng cùng nhau bước qua bậc cửa, động tác chỉnh tề mà chắp tay về phía Lục Cảnh Hành: "Chưởng quầy bớt giận."
"Xem xem, vẫn là bọn họ đối tốt với ta!" Trốn ở đằng sau cái ghế, Hoài Ngọc cực kì cảm động.
Mắt phượng của Lục Cảnh Hành hơi híp lại, chống nửa người lên nhìn bọn họ: "Vì sao ta phải bớt giận?"
Bốn người nhìn lẫn nhau, đồng thanh đáp: "Tích đức hành thiện!"
Lí Hoài Ngọc: "..."
Trong viện không có chút không khí đưa tang nào, cãi nhau ầm ĩ, không biết còn tưởng đang ăn tết. Đan Dương trưởng công chúa cuối cùng cũng khôi phục lại tính tình trước kia của mình, đập bàn hét lớn: "Ta không ngại chuẩn bị cho các ngươi thêm vài cái quan tài, để các ngươi nằm hết vào trong đấy đâu!"
Lục Cảnh Hành cười lạnh: "Tựu Ngô, chuẩn bị cho nàng ấy một cái, cơ thể nàng ấy cũng không khỏe, nên nằm."
"Ngươi dám!" Hoài Ngọc cầm râu dán lên trên mặt: "Đợi lát nữa ta đổi sang một bộ râu trắng, trực tiếp làm ông nội của ngươi!"
"Ngươi vẫn là làm tóc trắng hết lên đi, trực tiếp làm tổ tông của ta." Lục Cảnh Hành bĩu môi.
Đám người phì cười, che miệng không dám để điện hạ phát hiện, nhưng Hoài Ngọc tinh mắt nhìn thấy rồi liền chống nạnh: "Các ngươi cùng một giuộc thông đồng với nhau!"
Trong tiếng nói có bảy phần vờ giận ba phần ý cười, giống đứa trẻ trêu đùa tức giận với người ta, vô lo vô nghĩ. Bay qua bức tường cao cao, bị gió thu cuốn lên trời.
Bên ngoài tường, Giang Huyền Cẩn im lặng đứng đó, nghe thấy thanh âm bên trong, mỉm cười giễu cợt giống như có giống như không.
Sắp xếp chuẩn bị tất cả, Hoài Ngọc cũng ngụy trang ổn thỏa, cuối cùng mọi người cũng ra khỏi cửa, đội ngũ đưa tang thật dài lập tức tiến về phía cổng thành tây.
"Yên tâm đi, đợi lát nữa đến cổng thành rồi ta sẽ bắt đầu khóc." Hoài Ngọc đứng bên cạnh quan tài nói với Tựu Ngô: "Nói thì là người ở cổng thành không ngăn đội đưa tang, nhưng nếu nhỡ may bị hắn cản lại, các ngươi nên đút tiền thì đút tiền, nên nói dễ nghe thì nói dễ nghe, dù sao vẫn có thể bưng bít mà đi ra ngoài."
Tựu Ngô gật đầu, mọi người đều không phải đặc biệt căng thẳng, suy cho cùng cách này rất ít người có thể nghĩ đến, hẳn là sẽ không xảy ra bất trắc gì.
Nhưng khi đến cổng thành, bọn họ vẫn bị người ngăn lại.
"Quan gia xin thương xót." Thanh Huyền tiến lên, cầm một túi bạc nhét vào trong tay thủ thành: "Lão gia nhà ta phải nhập thổ gấp, các người kiểm tra từng người thế này, đã chậm trễ bao nhiêu thời gian rồi."
Ước lượng một chút trọng lượng của chỗ bạc kia, ánh mắt hộ vệ thủ thành sáng lên, nghiêng người muốn thả người.
"Đứng lại." Bên cạnh đi tới một tướng lĩnh, nhìn hắn một cái, quay đầu nói với Thanh Huyền: "Bên trên có lệnh, ra vào cổng thành đều phải kiểm tra."
Thủ vệ sửng sốt, vội vàng ném túi bạc lại vào trong tay Thanh Huyền như củ khoai lang nóng phỏng tay.
Thanh Huyền kinh ngạc, quay đầu nhìn một cái.
Nghiêm như vậy sao? Còn tưởng rằng Tử Dương Quân muốn ra đòn với Hoàng Đế, hoảng lệnh ở đất Tử Dương sẽ không tuân theo lắm. Để bọn họ kiểm tra thật, nhất định sẽ nhận ra mấy người trên bức họa.
Hoài Ngọc đang giả khóc, thấy vậy liền run rẩy đi lên, dùng giọng khàn khàn của ông già nói: "Các ngươi còn có phải người không? Con trai của ta chết thảm như vậy, các ngươi còn muốn kiểm tra?"
Trên mặt nàng dán râu đệm má, sắc mặt vàng như nghệ, khom eo còng lưng, thật sự cực kì giống một ông cụ già.
Vẻ mặt tướng lĩnh phức tạp nhìn nàng, đang muốn nói chút gì đó, trên đỉnh đầu đã có người cười nhạo một tiếng.
Âm thanh này vô cùng quen thuộc, thế cho nên vừa nghe thấy, toàn thân Lí Hoài Ngọc đã cứng đờ.
Thanh Huyền nâng mắt liền nhìn thấy trên thành lâu cao cao kia, Giang Huyền Cẩn đứng khoanh tay, giống như đang nhìn phong cảnh phía xa xa. Nhưng khí thế áp người này của hắn, thể hiện rõ là đã phát hiện ra bọn họ, chỉ là không nói thẳng thôi.
Không đi được nữa rồi.
Hoài Ngọc híp mắt lại, có chút không hiểu. Không giúp nàng thì thôi, tự nàng nghĩ cách. Nhưng ngược lại hắn đến ngăn cản là có ý gì?
"Hình như ngày hôm nay không tốt lắm." Nàng quay đầu nói: "Quay về trông coi linh cữu tiếp đi."
So với việc bị vạch trần ngay tại chỗ này, không bằng rời khỏi nhanh một chút.
Đội ngũ đưa tang chuyển đầu, bắt đầu đi trở lại. Nhưng chưa đi được hai bước, sau lưng liền có người bắt kịp, nhẹ nhàng đè quan tài xuống.
"Không phải nói vội giờ sao?" Trên mặt Giang Huyền Cẩn tràn đầy chế nhạo: "Bản quân tiễn các ngươi một đoạn?"
Đám Tựu Ngô theo bản năng liền bảo vệ trước người Hoài Ngọc, Hoài Ngọc đen mặt lại: "Không cần."
"Sao vậy? Không chôn cất nữa?" Ánh mắt rơi trên chiếc quan tài, Giang Huyền Cẩn nói: "Không phải nên chôn cất yên ổn sao?"
Ngươi mới nên chôn cất yên ổn ấy!
Biết hắn cố ý bắt lỗi, Lí Hoài Ngọc cũng chẳng muốn ngụy trang nữa, đứng đứng thẳng người dùng giọng vốn có của mình nói: "Quân Thượng không nghĩ cách đối phó bệ hạ, ngược lại rảnh rỗi tới làm khó ta?"
Tướng lĩnh đứng phía sau cổng thành thần sắc nghi hoặc nhìn sang.
Giang Huyền Cẩn nhìn hắn một cái, ánh mắt hơi u ám, cũng không rảnh giải thích nhiều, chỉ nói: "Nếu các ngươi không ra ngoài, vậy có thể phải đến chỗ của bản quân một chuyến rồi."
Còn đi đến chỗ hắn? Có khác gì đưa dê vào miệng cọp? Lục Cảnh Hành trong quan tài nghe không nổi nữa, dùng sức đẩy lên tấm quan tài.
Nhận ra không đúng, Giang Huyền Cẩn duỗi tay đậy cái nắp lại kín mít.
"Đi hay không?" Hắn có chút không kiên nhẫn.
Đây là Tử Dương, là địa bàn của hắn, hắn nói đi, nàng từ chối có tác dụng sao? Lí Hoài Ngọc khẽ cười, phất tay áo rất tiêu sái mà nói: "Dẫn đường."
Ngược lại nàng muốn xem xem người này còn muốn làm cái gì.
Thấy đội ngũ lại di chuyển một lần nữa, Giang Huyền Cẩn mới nói với Thừa Hư ở đằng sau: "Cổng thành cái người kia."
"Đã hiểu!" Thừa Hư gật đầu, đi ngược lại với đội ngũ, quay về cổng thành chắp tay với vị tướng lĩnh kia: "Đại nhân, quận thủ cho mời."
Tử Dương là dưới danh nghĩa của Giang Huyền Cẩn, tuy rằng hắn chưa bao giờ tới đây, nhưng chuyện mọi việc của Tử Dương, mỗi năm đều là quận thủ các nơi báo cáo cho hắn, đi xử lí thêm. Cho nên hắn vừa tới, quận thủ các nơi liền lập tức quy hàng, cũng nói rõ trong thành có tai mắt của Đế Vương.
Lí Hoài Ngọc ầm ĩ trận này lại hay. Tai mắt trực tiếp lộ hình, bị hắn vừa bặn bắt được.
Nhìn sườn mặt của nàng, Giang Huyền Cẩn mím môi. Người này phân nửa cho rằng là hắn sai người cản đội đưa tang, nhìn còn có chút buồn bực.
Hắn không giải thích nhiều, hiểu lầm cũng khá tốt, nếu hắn nói cổng thành có thể tùy ý ra vào, vậy nhất định nàng sẽ rời đi cùng đám Lục Cảnh Hành.
Nơi Tử Dương Quân dừng chân là phủ Quận thủ, cái viện to như vậy cho mỗi mình hắn ở. Lí Hoài Ngọc đi vào liền xé bộ râu quai nón trên mặt xuống, sai đám Tựu Ngô moi Lục Cảnh Hành ra ngoài hít thở không khí.
"Quân Thượng muốn làm gì?" Lí Hoài Ngọc hỏi thẳng vào vấn đề.
Giang Huyền Cẩn nói: "Các vị nghỉ ngơi thêm một khoảng thời gian ở biên thành cũng không sao."
"Nghỉ ngơi?" Hoài Ngọc nhìn hắn một cái: "Tin tức Kinh Thành truyền tới ngài chưa nhận được sao?"
Hoàng Đế ra đòn với hắn thật, biên thành này là chỗ có thể nghỉ ngơi sao?
Đưa tay rót một chén trà nhỏ, Giang Huyền Cẩn chậm rãi nói: "Không cần lo lắng."
Ai lo lắng cho hắn chứ? Đều là lo lắng cho mạng nhỏ của mình có được không? Hoài Ngọc muốn nói thêm, nhưng nhìn ra sau lưng hắn, đột nhiên nàng cảm thấy không đúng lắm: "Ngự Phong đâu?"
Trước kia Ngự Phong và Thừa Hư luôn đứng chung một chỗ, bọn họ một đường từ cổng thành tới đây, sao lại không nhìn thấy bóng dáng của Ngự Phong?
"Hắn đi làm việc rồi." Thừa Hư đáp: "Phu nhân có thể yên tâm nghỉ ngơi ở đây."
Bán tín bán nghi mà nhìn bọn họ, Hoài Ngọc vuốt cằm trầm tư.
Thánh chỉ của Hoàng Đế hạ xuống rất nhanh, tự tay viết đóng dấu xong, giao cho dũng sĩ trung lang tướng mới nhậm chức, phái hắn dẫn theo hai trăm hộ vệ đi về phía biên thành Tử Dương. Sắp xếp rất ổn thỏa, con nhà võ truyền chỉ, mang theo không nhiều không ít hộ vệ, đã khí thế lại có năng lực làm người khiếp sợ.
Nhưng mà, bọn họ hoàn toàn không ngờ tới, lúc một đoàn người này đi tới vùng phụ cận của núi Lâm Giang thì gặp mai phục, hơn hai trăm người, chỉ chạy thoát được ba, bốn người trở về Kinh, run run rẩy rẩy mà bẩm báo tình hình bi thảm.
"Lại bị phục kích?" Lông mày của Lí Hoài Lân đã nhăn lại thành một đoàn rồi: "Hơn hai trăm tinh vệ cũng không thể chống lại được?"
"Đám sơn tặc nhiều người, thật sự không thể chạy thoát." Hộ vệ bị thương hơi thở thoi thóp mà nói: "Xin bệ hạ phái binh, đi nhặt xác cho đám huynh đệ..."
Sắc mặt Lí Hoài Lân rất khó coi, nếu những người này chết ở trong địa phận Tử Dương, hắn còn có thể có ý kiến, nhưng thế nào lại chết dưới núi Lâm Giang chứ?
Ra tay nhất định là Tử Dương Quân, hắn biết, ngoài Giang Huyền Cẩn ra không có ai lại mạo hiểm chặn thánh chỉ. Nhưng thủ đoạn này của Giang Huyền Cẩn, không thể lại chứng cứ gì, cho dù hắn có đến triều đường nói Tử Dương Quân phản rồi, cũng sẽ không có người tin tưởng.
Thật đúng là đau mà không dám kêu!
Dưới cơn giận dữ, Lí Hoài Lân vẫn không tin quỷ quái, lại phái thêm mấy đội nhân mã đi ban chỉ.
Nhưng bất kể là đội ngũ ba trăm người hay năm trăm người, cứ đi đến núi Lâm Giang đều một đi không trở về.
Cả triều xôn xao, cảm thấy dưới núi Lâm Giang kia nhất định là có một đám ổ cướp cực lớn mạnh, bằng không sao lại có thể không ai đi qua được chứ? Nhất thời có người đề nghị phong tỏa núi Lâm Giang trước, giảm thiểu thương vong, cũng có người đề nghị xuất binh, lôi hết toàn bộ ổ cướp đó ra.
Lí Hoài Lân nghiến răng ngồi trên Long ỷ, ổ cướp gì chứ, hắn phái đại quân qua đó thật, nhất định sẽ tấn công vô ích! Không nói lãng phí binh lực, còn bị người ta đùa giỡn như con khỉ.
Đang tức giận, đột nhiên ánh mắt quét đến Bạch Đức Trọng đang yên yên tĩnh tĩnh đứng bên dưới.
Ánh mắt Lí Hoài Lân hơi sáng lên, đột nhiên hỏi: "Nhị tiểu thư Bạch gia, có phải vẫn chưa xuất giá?"
Bạch Đức Trọng đang thất thần, nghe thấy liền cả kinh, bước ra khỏi hàng chắp tay: "Thần hổ thẹn."
Bạch Tuyền Cơ cũng sắp đầy mười chín tuổi rồi, Giang gia vẫn không nhắc đến hôn sự đó, nhà khác cũng không tới đề thân, chỉ có thể vẫn ở lại trong khuê phòng.
Lí Hoài Lân bừng tỉnh, sau đó cười nói: "Bạch đại nhân tận trung vì quốc nhiều năm như vậy, cũng nên có chút ưu đãi."
Tinh vệ hắn nói giết là giết, người của Bạch gia thì sao? Hắn có giết không?
Bạch Đức Trọng ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt kia của Đế Vương, đột nhiên cảm thấy hơi sởn tóc gáy.
Trong biên thành gió êm sóng lặng, vẫn luôn không nhìn thấy bóng dáng của thánh chỉ. Đám người Lí Hoài Ngọc ở nhờ trong Quận thủ phủ, sắc mặt từng người đều không dễ coi lắm.
"Ngươi có phải là có bệnh không?" Lục Cảnh Hành chống người ngồi trước mặt Giang Huyền Cẩn, mặt trầm xuống nói: "Căn bản không phải người một đường, vì sao nhất định phải miễn cưỡng nhét chung một chỗ?"
Giang Huyền Cẩn thong dong trải bàn đồ lên trên mặt bàn: "Bản quân muốn đi chủ thành Tử Dương, các ngươi muốn đi Đan Dương, xuất phát từ biên thành, đều là một hướng."
Sao lại không phải là người một đường?
Lục Cảnh Hành híp mắt lại: "Ngươi biết ta nói không phải ý này."
Một người là Tử Dương Quân trung quân vì công chính, một người là Trưởng công chúa đã bị Hoàng Đế ép đến đường cùng, hai người này nói không chừng bất cứ lúc nào cũng có thể cầm đao hướng về phía nhau, vậy bây giờ còn ở chung làm gì?
Giang Huyền Cẩn thờ ơ quay đầu đi, nhìn về hướng mấy người ghé vào nhau nói nhỏ một chỗ.
Lí Hoài Ngọc cùng đám Thanh Huyền ngồi xổm một chỗ, vây thành một vòng nhỏ, bóng lưng thoạt nhìn vừa gầy vừa nhỏ, cũng không biết đang nói cái gì, Thanh Huyền bên cạnh đột nhiên liền đưa tay vắt lên vai nàng.
Ánh mắt trầm xuống, Giang Huyền Cẩn đứng dậy.
"Làm gì đó?" Lục Cảnh Hành theo ánh mắt của hắn nhìn sang, khẽ cười: "Bọn họ vốn đã thân thiết, ngươi ngăn được sao?"
Cái tính cách kia của Lí Hoài Ngọc, càng ngăn lại càng hăng hái.
Giang Huyền Cẩn không đáp lại, nâng bước đi tới bên bình hoa sót lại dưới đất trong phòng, đưa tay khẽ đẩy...
Một tiếng "Bang" vang lên, đồ sứ thượng hảo đổ vỡ dưới mặt đất, rơi đến vỡ nát bét.
Động tĩnh này quá lớn, người bên ngoài đều hoảng sợ, Hoài Ngọc đứng lên nhìn về phía cửa sổ, Thanh Huyền không thể không bỏ tay xuống.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Nàng hỏi.
"Không sao." Giang Huyền Cẩn hờ hững nói: "Không cẩn thận va đổ cái bình."
Lục Cảnh Hành thật sự vừa tức vừa buồn cười: "Đây nào phải cái bình? Rõ ràng là cái lọ!"
Là cái loại đóng giấm ấy!
Ngươi nói sao cái người Giang Huyền Cẩn này lại cổ quái thế chứ? Biết Đế Vương tính kế, cũng là người làm chuyện lớn, nhưng những chuyện nhỏ này lại vẫn cứ giống như hài tử làm người ta dở khóc dở cười.
Dục vọng chiếm hữu của nam nhân, thật sự không liên quan đến tình cảm, là một thứ ăn sâu bén rễ nhất.
Hoài Ngọc kì lạ mà nhìn nhìn Giang Huyền Cẩn, lại nhìn nhìn vẻ mặt kì lạ của Lục Cảnh Hành, nghẹn hồi lâu mới khuyên một câu: "Có lời thì nói hẳn hoi, đừng cãi nhau."
Ai cãi nhau? Kiểu lời này giống như đang khuyên vợ chồng son là thế nào? Lục Cảnh Hành lập tức trợn trắng mắt, nghĩ một chút, đột nhiên lấy lại chút tinh thần, ngoắc ngoắc tay về phía nàng nói: "Ngươi qua đây đỡ ta một chút."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.