Chương 66: Ai Quan Trọng Hơn?
Bạch Lộ Thành Song
16/02/2021
Editor: Lục Thất Tiểu Muội.
***
Hắn tưởng rằng ánh mắt vừa nãy của nàng nhìn hắn đã xem như vô cùng lo lắng rồi, nhưng hiện giờ vừa so sánh, vừa nãy có lẽ là nàng chỉ khách sáo mà thôi, nghe thấy Lục Cảnh Hành bị thương, vẻ mặt của Lí Hoài Ngọc mới thật sự là lo lắng, trong đôi mắt hạnh lộ ra vẻ nôn nóng, cả người cũng bất an cả lên.
"Bị thượng nặng không?" Nàng hỏi.
Bạch Ngai lắc đầu: "Người tới truyền tin không nói, nhưng phải dừng chân tĩnh dưỡng ở ven thành, chắc hẳn bị thương không nhẹ."
Thở ra một hơi hỗn loạn, Lí Hoài Ngọc nắm quả đấm nói: "Lên đường, đi tìm hắn!"
"Vâng!" Vừa nghe thấy mệnh lệnh này, Bạch Ngai liền cong môi, hơi đắc ý nhìn sang Giang Huyền Cẩn một cái.
Khổ nhục kế? Cho dù dùng khổ nhục kế, bây giờ hắn cũng không lại được Lục chưởng quầy nhé! Một người khiến nàng từ trong mây ngã xuống bụi bặm, một người luôn thu dọn cục diện rối rắm cho nàng, kẻ ngốc cũng biết ai có thể được điện hạ quan tâm hơn.
Nhìn dáng vẻ nói đi là muốn đi này của nàng, Giang Huyền Cẩn lạnh mặt: "Không đồng hành nữa?"
Hoài Ngọc xoay người nhìn hắn: "Ngươi cũng nghe thấy rồi, Lục Cảnh Hành đã bị thương."
"Cho nên?" Trong mắt tràn đầy châm biếm, Giang Huyền Cẩn nói: "Ta hỏi ngươi có phải không đồng hành nữa không?"
Ngụ ý trong lời nói là, bây giờ ngươi đi, về sau đừng đi cùng đường với ta nữa, qua những tòa thành trì san sát kia như thế nào thì tự mà nghĩ cách đi!
Không sai, đây là uy hiếp, đây là một lần uy hiếp trơ trẽn nhất, cũng là ấu trĩ nhất, hắn nói mang theo tức giận, cằm banh ra, ánh mắt cũng sắc bén, nhìn có hơi hung dữ.
Nhưng người trước mặt này không bị dọa sợ chút nào, nghênh đón ánh mắt của hắn, nàng gần như không suy nghĩ gì đã mở miệng: "Có thể không đồng hành được nữa rồi, ta đi trước một bước, Quân Thượng bảo trọng."
Nói xong, lập tức bảo Bạch Ngai thu dọn đồ rồi lên đường.
Thanh Huyền và Xích Kim ở ngoài cửa dường như đã đợi từ sớm, vừa nghe thấy lời này liền lập tức chạy vào nhanh chóng đỡ lấy cánh tay của nàng.
"Điện hạ, xe ngựa đã chuẩn bị xong rồi!"
Nhìn bộ dạng kích động của bọn họ, Lí Hoài Ngọc có hơi không hiểu tại sao: "Các ngươi sao thế?"
Thanh Huyền nhìn thoáng qua sắc mặt cực kì khó coi kia của Tử Dương Quân, lắc đầu nói: "Không sao cả, cuối cùng cũng có thể đi tụ họp với đám Tựu Ngô, có chút vui mừng."
Còn vui mừng nữa hả? Hoài Ngọc lắc đầu, xách váy đi ra bên ngoài: "Nếu Lục Cảnh Hành bị thương nhẹ, các ngươi vui mừng như thế nào cũng được, nếu bị thương nặng mà các ngươi còn vui mừng, đáng bị phạt một trận."
"Vâng vâng vâng!" Thanh Huyền đi ở phía sau một bước, liếc người ở bên giường kia một cái, giọng lanh lảnh nói: "Điện hạ để ý Lục chưởng quầy nhất, chúng ta đều biết, nào dám lỗ mãng chứ?"
Lời này nói cố tình thái quá, Hoài Ngọc nhìn hắn một cái, thấp giọng nói: "Có cần thiết không?"
Thanh Huyền gật đầu rất trịnh trọng: "Thật sự cần thiết lắm!"
Nhìn dáng vẻ đắc ý khi vừa vào Nam viện của Tử Dương Quân đi! Giống như căn bản không nhớ bản thân đã từng làm chuyện gì ấy, còn lợi dụng lòng đồng cảm của điện hạ, hắn nhìn liền thấy tức!
May mà bên bọn họ còn có Lục chưởng quầy.
Lục chưởng quầy ra trận, một người chống mấy người.
Hoài Ngọc lắc đầu, cảm thấy Thanh Huyền thật là quá nhàn rỗi, có điều hiện giờ nàng cũng không cần thiết phải tính toán mấy thứ này, nếu phải đi gấp còn phải đi từ biệt với Sơ Nhưỡng nữa.
Nàng đi rất nhanh, nháy mắt đã ra khỏi cửa, căn phòng trước đó còn sáng chưng chưng thoáng chốc dường như đã tối sầm xuống.
Giang Huyền Cẩn trầm mặc nhìn theo bóng dáng của nàng, qua rất lâu sau mới phản ứng lại, vì sao hắn không uy hiếp thêm một câu? Đồng hành không uy hiếp được nữa thì còn có Thanh Ti cơ mà!
Gió thu thổi từ cửa sổ vào trong, mang theo mùi bùn đất cùng lá khô, thổi trúng vào áo trong khoác nửa của hắn bay phần phật, hắn buông nửa mắt xuống, cúi đầu nhìn bàn tay trống rỗng của mình.
........
"Nàng thật sự không buông tay sao?"
"Không buông!"
.........
Khuôn mặt đó cười rất sáng lạn, bàn tay nắm lấy hắn vừa mềm mại vừa ấm áp, ngữ khó chắc chắn làm cho hắn thật sự yên tâm.
Kết quả vẫn là buông tay không chút do dự nào.
Cánh môi có hơi trắng bệch, Giang Huyền Cẩn thấp giọng rên một tiếng, đưa tay ép lồng ngực lại.
"Chủ tử?" Thừa Hư chạy đi lấy thuốc về, nhìn thấy bộ dạng của hắn liền tiến lên đỡ lấy hắn một phen: "Vô cùng đau đớn sao?"
Loại vấn đề này trước kia, lãnh đạm như Tử Dương Quân sẽ chẳng thèm trả lời, sao hắn có thể tỏ ra yếu kém với thuộc hạ của mình được? Nhưng lúc này, hắn lại rất nghiêm túc mà gật đầu:
"Ừ."
Đau đến hết sức lợi hại.
Thừa Hư nhìn nhìn xung quanh, nhíu mày nói: "Sao không thấy phu nhân đâu nữa?"
"Nàng đi rồi."
"Đi rồi?" Thừa Hư ngạc nhiên: "thuốc của ngài còn chưa đưa lên, nàng ấy đi đâu?"
Giang Huyền Cẩn buông mắt, cúi người ngã xuống giường, nặng nề thở dài một hơi.
Lục Cảnh Hành vừa xảy ra chuyện, nàng vội đến thời gian đưa thuốc cho hắn còn không có. Cũng phải, dù sao người ta cũng đã quấn lấy nhau bốn năm năm rồi, lúc trước nàng ở cùng hắn cho dù gặp mặt cũng nói không nhiều quá hai câu.
Cái gì mà "Ta yêu Huyền Cẩn", phân nửa chỉ là nàng nhất thời cao hứng thôi.
Cười lạnh mội tiếng, Gang Huyền Cẩn mím môi nghĩ, nếu đã cảm thấy Lục Cảnh Hành quan trọng hơn vậy thì để Lục Cảnh Hành nghĩ cách giúp nàng vượt qua Tử Dương đi.
Hắn tuyệt đối sẽ không hỗ trợ.
Lí Hoài Ngọc đến viện của Từ Sơ Nhưỡng, thì thấy nàng ấy đang thêu cái gì đó, Giang Thâm ngồi bên cạnh nàng câu được câu không mà nói chuyện cùng nàng.
"Hoài Ngọc!" Thấy nàng tới đôi mắt Từ Sơ Nhưỡng sáng ngời, đứng dậy nghênh đón hỏi: "Sao lại đến tìm ta? Quân Thượng không sao chứ?".
"Ta tới để cáo từ." Hoài Ngọc nói: "Có bằng hữu gặp chuyện, ta phải chạy tới xem thử."
"A..." Từ Sơ Nhưỡng chớp chớp mắt: "Vừa nãy ta có nói, có lẽ có thể đồng hành cùng cô!"
Giang Thầm ngồi ở phía sau híp híp mắt: "Điện hạ là người thông tuệ thế nào, sao có thể bằng lòng đồng hành cùng chúng ta chứ? Tam đệ kháng chỉ, đợi chúng ta nhất định là cấm vệ của Kinh Thành, điện hạ đi sớm tốt sớm."
Nói lời này không phải thầm mắng Hoài Ngọc gió chiều nào theo chiều ấy sao? Từ Sơ Nhưỡng nhíu mày nhìn hắn một cái, miệng hơi động đậy, rất không vui.
Nhưng Lí Hoài Ngọc là người thế nào chứ? Căn bản là bị mắng mà lớn, lời gì còn chưa nghe qua, còn sợ dăm ba câu của hắn sao?
Thấy vẻ mặt không quá thân thiện của Giang Thâm, ngược lại nàng nhướn mày nở nụ cười, phất làn váy một cái ngồi xuống đối diện hắn: "Theo cao kiến của nhị công tử, Quân Thượng kháng chỉ sẽ mang đến tai họa cho Giang gia sao?"
"Vấn đề này ngài còn cần hỏi sao?" Giang Thâm giễu cợt: "Kháng chỉ không mang đến tai họa, lẽ nào còn có thể mang đến vinh quang? Giang gia ta mấy đời trung lương, còn được đá khắc Hiếu Đế ngự bút viết, chiếu chỉ này vừa kháng lại, tâm huyết của mấy thế hệ liền trôi theo dòng nước, thiên hạ còn không biết sẽ đánh giá thế nào!"
Giang Thâm và Giang Huyền Cẩn vẫn luôn thân thiết, hắn đã nói như vậy rồi, vậy thì suy nghĩ của những người khác của Giang gia đương nhiên cũng không sai biệt lắm.
Lí Hoài Ngọc thổn thức: "Xem ra ở trong mắt của các người, danh dự còn quan trọng hơn tính mạng à?"
"Đó là đương nhiên... Đợi đã, lời này của ngươi có ý gì?" Giang Thâm nhíu mày: "Giang phủ ta cũng không phải là mua danh trục lợi, coi trọng danh dự là sai sao?"
"Ta không có ý châm chọc, chỉ nói sự thật mà thôi." Hoài Ngọc xua tay: "Nhị công tử đừng kích động."
Giang Thâm cười lạnh: "Đây là sự thật gì? Tam đệ không kháng chỉ, chúng ta có thể còn phải bỏ mạng sao?"
"Đúng vậy!" Hoài Ngọc gật đầu.
Hơi nghẹn họng, Giang Thâm nhìn vẻ mặt của nàng, cảm thấy hình như nàng không phải đang đùa cợt, cuối cùng ngồi thẳng người hỏi: "Ngươi biết những cái gì?"
"Nếu ta nói, từ lần đầu tiên Quân Thượng dâng thư định tội đám chúng ta đã nghĩ kỹ phải rời khỏi Kinh Thành, ngươi có tin không?" Hoài Ngọc mỉm cười.
Bỏ xuống bất chấp chứng cứ xác thực, Tử Dương Quân vừa đổi thái độ, khăng khăng muốn định tội dư đảng của Đan Dương, ngay từ đầu nàng nghe thấy tin tức còn chưa suy nghĩ cẩn thận, nhưng liên hệ những chuyện xảy ra về sau này, Giang Huyền Cẩn muốn làm cái gì liền biết rất rõ ràng.
Người này đã nhận ra dã tâm cùng biến chất của Hoàng Đế, biết bản thân cũng là mục tiêu hắn muốn trừ khử, vì thế tương kế tựu kế, ngáng chân làm Tư Đồ Kính té ngã, sau đó lập tức thoát ra.
Quyết định của hắn so với Hoàng Đế thẳng thắn hơn nhiều, thế cho nên lúc mọi người Giang gia rời Kinh, Hoàng Đế không có chút cảnh giác nào.
"Cũng coi như là thiên thời địa lợi nhân hòa, Giang gia đúng lúc có tập quán Trùng Cửu lên núi." Hoài Ngọc nói: "Bằng không nhiều người cùng rời Kinh như vậy, Hoàng Đế nói thế nào cũng phải ngăn cản lại."
Giang Thâm nghe liền ngạc nhiên, nhíu mày lại: "Bệ hạ đang êm đẹp, vì cớ gì lại muốn trừ khử tam đệ? Tam đệ là ân sư của hắn, cũng tận hiến trong triều nhiều năm..."
Nói đến một nửa, hắn liền ngậm miệng, vì người trước mặt này đang tự chỉ vào chóp mũi của chính mình.
"Ta thì sao?" Hoài Ngọc cong môi: "Ta là tỷ tỷ ruột của hắn, từ lúc hắn bắt đầu kế vị đã làm lụng cực khổ vì hắn, ngươi thấy kết cục của ta là gì?"
Giang Thâm: "..."
"Các ngươi nên vui mừng đi, Giang Huyền Cẩn có đầu óc, bằng không đã bị vây ở Kinh Thành rồi, các ngươi một người cũng không chạy thoát nổi." Hoài Ngọc nói: "Hắn chịu gia pháp hơi nặng, nhị công tử có rảnh thì đi nhìn một chút đi."
Nói xong, quay đầu kéo tay của Từ Sơ Nhưỡng, dịu dàng nói: "Sau này có cơ hội ta sẽ tìm cô."
"Được." Từ Sơ Nhưỡng nhu thuận mà gật đầu.
Lí Hoài Ngọc đứng dậy muốn đi, Giang Thâm phía sau mới hồi phục tinh thần, nhíu mày hô lên một câu: "Nếu đã như thế, vì sao ngươi còn muốn đi?"
Không phải nàng yêu thương nhất là tam đệ sao? Trước kia không có chuyện gì cũng thích dỗ dành hắn, bây giờ xảy ra chuyện lớn như vậy rồi, ngược lại không ở bên cạnh hắn sao?
Hoài Ngọc không quay đầu lại, giơ tay lắc lắc, cũng không có ý muốn giải thích thêm, rất tiêu sái mà đi khỏi.
Khuôn mặt của Giang Thâm âm trầm, vẫn còn ngột ngạt một lúc mới hỏi Từ Sơ Nhưỡng bên cạnh: "Nếu nàng là nàng ấy, nàng có tha thứ cho tam đệ không?"
"Sẽ không." Từ Sơ Nhưỡng trả lời không chút do dự.
Nếu nàng mang thai còn đi cứu người mình thương, bị hắn trở tay tống vào đại lao, nàng có thể là cả đời này cũng sẽ không để ý tới hắn nữa.
Người đời đều nói Đan Dương công chúa lòng dạ hẹp hòi, nhưng Sơ Nhưỡng cảm thấy, lòng dạ của Hoài Ngọc đã rất rộng lớn rồi, thậm chí nàng đứng ở góc độ của Quân Thượng suy nghĩ về hắn, không có một chút nào trách cứ hắn, cũng không có muốn báo thù cực đoan, chỉ là lấy dáng điệu ôn hòa nhất đối mặt với đoạn tình cảm đã chết này thôi.
Trong lồng ngực của nàng ấy có, không chỉ là nữ nhi tình trường, còn có núi sông biển rộng.
Từ Sơ Nhưỡng biết bản thân không trở thành người như Hoài Ngọc được, nhưng nàng rất ao ước, ao ước bản thân có một ngày cũng có thể tiêu sái giống như nàng ấy.
Giang Thâm vốn tưởng nàng sẽ trả lời là "Có", kết quả nàng lại đáp "Sẽ không" vừa nhanh vừa thẳng, làm hắn nghẹn đến một hồi lâu sau cũng không tiếp thu được lời.
"Vì sao không?" Hắn nhíu mày.
Từ Sơ Nhưỡng cười nói: "Chàng vẫn là đi xem Quân Thượng trước đi, tâm tư của nữ nhân, chàng không hiểu đâu."
Nói bừa, hắn trải qua vô số nữ nhân, còn có thể nói hắn không hiểu tâm tư nữ nhân? Giang Thâm cười nhạt, nhưng nhìn phản ứng này của Từ Sơ Nhưỡng, không hiểu sao hắn cũng không muốn hỏi nhiều, đen mặt đứng dậy ra cửa.
Lúc Lí Hoài Ngọc cùng đám Bạch Ngai Thanh Huyền đi xuống tới chuồng ngựa dưới chân núi, liền nhìn thấy bên trong chỉ còn thừa lại một chiếc xe ngựa của Tử Dương Quân.
"Sao lại thế này?" Bạch Ngai xoay hai vòng, hỏi người trông xe ngựa bên cạnh: "Chiếc xe vừa mới đánh tới đặt ở đây đâu? Dừng ở đây ý."
Người trông xe cúi đầu nhỏ giọng nói: "Có vài vị khách quý xuống núi, đánh đi rồi."
"Vậy xe ngựa của chúng ta, dựa vào cái gì mà bọn họ đánh đi?" Bạch Ngai tức giận: "Ngươi trông xe thế nào đấy?"
Sợ tới mức hai chân phát run, người trông xe nói: "Tiểu nhân cũng không rõ nữa, vị khách quý đó nói trên núi đều là người một nhà, xe tùy ai đánh cũng như nhau."
"Một nhà đúng không?" Bạch Ngai gật đầu, xốc màn xe của xe ngựa Tử Dương Quân lên hất hàm với người phía sau: "Đỡ điện hạ lên."
Lí Hoài Ngọc dở khóc dở cười: "Lên chiếc này thật?"
Bạch Ngai gật đầu: "Dùng một chiếc xe ngựa bình thường đổi một chiếc xe quý của Quân Thượng, không lỗ!"
Xung quanh cũng không có xe ngựa khác, Hoài Ngọc gật gật đầu, vịn vào tay Thanh Huyền lên xe, có tật giật mình mà hô với Xích Kim ở bên ngoài: "Mau lên mau lên!"
Xích Kim để hành lí lên xe, nhanh nhẹn mà nhảy vào thùng xe.
"Đi!" Bạch Ngai giơ roi ngựa liền đi, người trông xe cũng không cản, trơ mắt nhìn bọn họ đánh xe ra khỏi chuồng, một đường đi về phía tây.
Ngự Phong đi ra từ phía sau cái lều bên cạnh chuồng ngựa, nhìn theo bóng chiếc xe càng ngày càng nhỏ kia, cũng không biết nên khóc hay nên cười.
Sao Quân Thượng lại biết, đám người này nhất định sẽ đoạt xe ngựa của mình đi nhỉ?
"Chủ tử, ngài đây là đang làm gì đấy?" Thấy Ngự Phong quay về phục mệnh, Thừa Hư rất khó hiểu: "Phu nhân muốn đi, ngài không tức giận nữa sao? Sao lại còn đưa xe ngựa?"
Giang Huyền Cẩn vẫn còn đen mặt, nằm trên giường không nhúc nhích.
Ngự Phong kéo Thừa Hư sang, nhỏ giọng nói: "Cơ thể của phu nhân yếu ớt, Kì Cẩm y nữ nói, nhất định không thể để phu nhân quá mức xóc nảy mệt mỏi, chủ tử để lại một xe ngựa cũng là bình thường."
"Ngươi không nhìn thấy vừa nãy ngài ấy tức giận bao nhiêu thôi." Thừa Hư liên tục lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Ta tưởng chủ tử muốn phái ngươi đi truy sát phu nhân chứ, kết quả tốt rồi, lại bảo ngươi đi làm cái chuyện này."
"Tâm tư của chủ tử luôn khó hiểu, ngươi còn nhất định muốn đoán tường tận?"
"Ta cũng không đoán được tường tận, vậy phu nhân càng không đoán được tường tận." Thừa Hư thở dài: "Nếu đã lo lắng cho người ta như thế, làm gì mà không nói vài câu êm dịu chứ?"
Còn trông đợi Tử Dương Quân nói lời êm dịu? Ngự Phong thổn thức, vị gia này tâm tư có tốt đi nữa, lời nói ra cũng cứng ngăng ngắc, không cứu được.
"Các ngươi nói đủ chưa?" Người trên giường nhìn như đã ngủ rồi đột nhiên mở miệng.
Thừa Hư và Ngự Phong cùng nhau sợ tới mức nhảy lên mấy bước nhỏ tại chỗ, sau đó khom người hành lễ: "Quân Thượng bớt giận!"
Mắt Giang Huyền Cẩn nửa nhắm nửa mở, lạnh giọng nói: "Có thời gian nói linh tinh, không bằng đi chuẩn bị đồ cần để lên đường đi."
"Đã chuẩn bị xong rồi." Ngự Phong nói: "Đã để lão gia bọn họ đi trước rồi, trên người ngài có vết thương, trước tiên nghỉ ngơi tĩnh dưỡng vài ngày..."
"Không cần." Giang Huyền Cẩn nói: "Đã dọn đồ xong rồi thì lập tức lên đường."
"Cái này..." Thừa Hư nhìn lưng của hắn: "Thái giám truyền chỉ vẫn còn giữ, bên Kinh Thành tạm thời vẫn chưa nhận được tin tức, ngài không cần gấp gáp như vậy."
Giang Huyền Cẩn nhìn hắn một cái, trong mắt tràn đầy cố chấp.
"Thuộc hạ đã hiểu rồi..."
Không ai có thể lay chuyển được Quân Thượng, vẫn là ngoan ngoãn lĩnh mệnh đi.
Núi Lâm Giang cách ven thành Tử Dương còn có năm mươi dặm đường, có điều may mà chiếc xe ngựa này đi quan đạo cũng vô cùng vững chãi, Hoài Ngọc ở trong xe ngủ một giấc, lúc tỉnh lại đã sắp đến rồi.
"Điện hạ." Bạch Ngai cười nói: "Vận khí của chúng ta đúng thật là không tồi, vừa nãy đi qua một chỗ trạm dịch, có quan sai kiểm tra người qua đường, vốn tưởng phải đánh một trận, ai biết bọn họ trực tiếp cho qua luôn."
Nặn nặn cái cổ nằm có chút cứng đờ, Hoài Ngọc ngồi dậy cười nói: "Làm gì có vận khí tốt, trên đỉnh chiếc xe ngựa ngày dựng một đồng Kì Lân, trừ phi quan sai ăn gan báo, những người khác đều không dám ngăn lại."
Vốn dĩ là như thế, Bạch Ngai nhướn mày: "Vậy chúng ta đoạt chiếc xe này là đúng rồi."
Vén màn xe lên nhìn ra phía trước, đã lờ mờ có thể nhìn thấy cổng thành cao lớn rồi. Hoài Ngọc đang muốn cười, nhưng trong ngực bỗng nhiên có một trận buồn nôn, liền nhoài ra càng xe nôn khan ra ngoài.
"Điện hạ!" Xích Kim đánh xe hoảng sợ, vội vàng ghìm ngựa lại.
"Không cần dừng, ta không sao đâu." Hoài Ngọc xua tay, ra hiệu hắn mau lên đường: "Hai ngày nay cứ cảm giác buồn nôn, Sơ Nhưỡng nói là bình thường, mang thai đều như vậy."
Một xe lớn nam nhân, ai đã từng mang thai chứ? Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trắng bệch, nôn đến muốn chết muốn sống, tất cả đều vô cùng lo lắng.
"Nếu không thì dừng nghỉ ngơi một lát ở đình nghỉ đằng trước đi?"
"Đừng, vào thành tìm Lục Cảnh Hành trước." Hoài Ngọc nhíu mày: "Các ngươi muốn để ta bớt khó chịu một chút thì đi mau chút."
Vừa nghe lời này, Xích Kim cũng không dám trì hoãn thêm, đánh xe vút vào thành.
Hộ vệ ở cổng thành nhìn thấy xe ngựa này, nhất thời cũng không tiến lên cản, trong lúc do dự thì chiếc xe đã xông qua rồi.
"Đứng lại!" Hộ vệ quát khẽ hai tiếng, vội vàng đi tới.
Vì để quăng xa những người này, Xích Kim đánh xe bảy vòng tám quẹo trong biên thành, đi ngang qua một đầu ngõ, Hoài Ngọc quyết định nhanh như chớp: "Xuống xe!"
Người trong xe đồng loạt lén vào trong ngõ, Xích Kim liền mang những hộ vệ đuổi theo phía sau lượn vòng, nắm lấy cơ hội ném chiếc xe về phía đầu phố, bản thân cũng ẩn vào trong đám người.
"Nên đi phía nào đây?" Nhìn nơi xa lạ này, Bạch Ngai lâm vào khó khăn: "Lục chưởng quầy cũng không cho biết điểm dừng chân."
Xuyên qua ngỏ nhỏ, Hoài Ngọc đi về phía trên phố nhìn vài cái, cười nói: "Tìm người khác không dễ, tìm Lục Cảnh Hành là đơn giản nhất."
Không tính những đường phố phồn hoa, đèn lồng của Lục Kí sáng trong suốt.
Bạch Ngai líu lưỡi: "Sao chỗ nào cũng có Lục Kí?"
"Bằng không ngươi cho rằng vì sao hắn là phú thương đệ nhất Kinh Thành?" Hừ nhẹ một tiếng, Hoài Ngọc nhấc váy vào trong một cửa tiệm.
Lục Cảnh Hành đã sớm nói qua rồi, tiểu nhị ở đây vừa thấy nàng, không đợi hỏi đã nói: "Cô nương mau đi về phía dược đường của Lục Kí ở con phố bên cạnh, ông chủ ở bên đó."
Đã bao lâu rồi, vẫn ở dược đường sao? Hoài Ngọc nhíu mày: "Làm phiền dẫn đường."
Lục Cảnh Hành này cà lơ phớt phơ quen rồi, mặt mày từ đầu đến cuối cất giấu gió xuân tháng ba cùng mĩ tửu thuần hương, luôn đem theo Nam Dương Ngọc Cốt phiến xuân hạ thu đông đều không đổi, mở ra trước người như thế, đúng là một màn phong quang tễ nguyệt(*).
(*) Trời quang trăng sáng, ý chỉ những người có tâm địa ngay thẳng.
Nhưng trước mắt, người này lại yên tĩnh mà nằm trên giường, mắt phượng nhắm chặt, trên mặt tối tăm, máu trên áo mỏng vẫn còn đang thấm ra, nhìn thế nào cũng rất nhếch nhác.
"Lục Cảnh Hành?" Hoài Ngọc nhìn hắn một hồi lâu, cuối cùng không nhịn được gọi lên một tiếng.
Lông mi đen nhánh nhẹ nhàng rung rung, Lục Cảnh Hành mở nửa mắt, vẫn chưa nhìn rõ người bên giường, khóe môi đã cong lên trước: "Mạng của ngươi lớn thật."
Nghe giọng hắn rất khản, Hoài Ngọc hít vào một hơi, cổ họng hơi xiết lại: "Mạng ta lớn, sao ngươi lại biến thành như thế này?"
"Vận khí không tốt thôi." Hắn híp mắt lại: "Ta không ngờ được Hoàng Đệ nhà ngươi lại ác tới nước này."
Hắn hồi Kinh tìm người, Hoàng Đế lại trực tiếp bố trí mai phục đợi hắn ở Thương Hải Di Châu Các, muốn bắt sống. Trận trượng lớn như thế, nghĩ cũng biết một khi hắn bị bắt, sẽ trở thành lợi thế để kiềm chân Đan Dương.
Tốt xấu gì cũng là tỷ đệ một hồi, vốn Đan Dương cũng không định nhúng tay thêm vào chuyện của Hoàng tộc, kết quả hắn vẫn hùng hổ dọa người như vậy.
Lục Cảnh Hành khẽ lắc đầu, nói: "Thật sự không phải một người lương thiện."
Lí Hoài Ngọc mím môi, nhìn máu thấm ra xiêm y của hắn, hỏi Chiêu Tài bên cạnh: "Bị đao làm thương?"
Chiêu Tài gật đầu: "Ba chỗ đao làm thương, không bị thương đến chỗ hiểm, nhưng mất máu quá nhiều."
"Thuốc đâu? Uống chưa?"
"Đã uống rồi."
Hỏi xong cái này, Hoài Ngọc trầm mặc, nhìn chằm chằm hoa văn trên chăn, tròng mắt khẽ động đậy, trên mặt không có biểu cảm gì.
Chiêu Tài cảm thấy kì lạ, người bình thường tới thăm người bệnh, ít nhiều cũng phải dặn dò vài câu, cho dù là lời vô nghĩa, cũng thể hiện quan tâm với người bệnh không phải sao? Nhưng vị chủ tử này, quan hệ tốt với công tử nhà hắn như vậy, sao lại ít lời như thế chứ?
Lục Cảnh Hành nhìn nàng, ho nhẹ hai tiếng cười thấp nói: "Chiêu Tài, ngươi dẫn bọn họ ra ngoài gặp Tựu Ngô trước đi."
"Aizz!"
Cánh cửa mở rồi đóng lại, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Lục Cảnh Hành buồn cười mà nói: "Ngươi áy náy cái gì?"
"Rất rõ ràng sao?" Hoài Ngọc kéo kéo khóe miệng.
Lục Cảnh Hành thở dài: "Tổ tông, ta còn có thể biết ngươi đang nghĩ gì đấy?"
Ngốc nghếch mà cười lên, Hoài Ngọc nói: "Cũng phải, không biết ngươi đã thu dọn cục diện rối rắm cho ta bao nhiêu lần rồi, mỗi lần ta đều làm phiền ngươi, không phải hại ngươi phá tài thì là hại ngươi gặp nạn, mỗi lần ngươi khuyên ta, ta đều cảm thấy bản thân nghĩ mới là đúng."
Càng nói giọng càng nhỏ, nàng cảm giác cánh mũi cùng cổ họng đều chua lên: "Nhưng sai lầm của ta thật sự thái quá, từ Hoài Lân đến Giang Huyền Cẩn, ta không tin tưởng đúng người, còn liên lụy tới ngươi thành như vậy."
Nàng vẫn luôn không dám cẩn thận suy nghĩ đoạn thời gian này rốt cuộc xảy ra chuyện gì, luôn luôn không dám, hoảng hoảng hốt hốt mà bưng bít qua ngày, coi như bản thân đang nằm mộng.
Nhưng vết đỏ trên áo Lục Cảnh Hành này thật sự quá chói mắt, đâm đến nàng phải hồi phục lại tinh thần.
Đệ đệ ngày trước nàng yêu thương nhất, từng giết nàng một lần, đang suy nghĩ dùng tất cả biện pháp để giết nàng lần thứ hai. Nam nhân ngày trước nàng yêu sâu đậm nhất, không tin lời nàng nói, đem tất cả những người cứu hắn tống vào đại lao, những người đó đều là chí hữu ra sinh vào tử với nàng.
Rốt cuộc nàng đang làm gì? Một đời này của nàng, rốt cuộc đang sống gì chứ?
"Đan Dương." Lục Cảnh Hành nhíu mày: "Ngươi bình tĩnh một chút!"
"Ta rất bình tĩnh, ngươi biết đấy, ta bình tĩnh nhất rồi." Hoài Ngọc nhu thuận mà gật đầu, giọt châu trong mắt lại từng viên lớn một mà rơi xuống mép giường: "Ta chỉ là hơi khó chịu..."
Khó chịu đến không thể hô hấp nữa.
Ở trong đại lao nàng còn có thể phân tâm nghĩ trốn thế nào, cứu người thế nào, nhưng bây giờ nàng ngồi ở đây, trong mắt ngập tràn máu trên người của Lục Cảnh Hành.
Tất cả mọi đau khổ đè xuống rồi đều kiên quyết mà lật lên, nàng muốn trốn cũng không trốn thoát được.
Đan Dương là một tai họa, Lí Hoài Ngọc là một kẻ lừa gạt. Nàng là một trò cười.
Tự cho là có thể phụ giúp xã tắc, bảo vệ vua trẻ, giống như một kẻ ngốc vui vẻ gánh oan khuất, còn nói cái gì mà "Người xấu dễ làm hơn người tốt nhiều", kế hoạch nhiều năm như vậy của nàng, thậm chí bỏ cả nhân duyên của mình, chẳng qua cũng là vì để Lí Hoài Lân trở thành một minh quân.
Nhưng Hoài Lân nói, nàng giết phụ thân của hắn.
Đưa tay che mắt lại, Lí Hoài Ngọc cười ra tiếng: "Ngươi nói có phải ông trời nhìn ta không thuận mắt không? Thật sự không thuận mắt như thế, cho sét đánh một cái chết cũng xong rồi, cần gì phải phí tâm như vậy?"
Người nàng yêu hận nàng, chuyện nàng cầu cũng đổ vỡ, nàng gan lớn đánh cược một cuộc đoàn tụ sum vầy, chẳng qua cũng chỉ được nửa năm cuộc đời.
Là phạm vào bao nhiêu sai lầm lớn, mới phải chịu trừng phạt như thế?
Lục Cảnh Hành thở dài đưa tay, chạm vào gò má của nàng: "Đừng khóc."
"Lúc ta khóc, ngươi đừng nói hai chữ đấy." Nước mắt càng chảy dữ dội, Hoài Ngọc lấy mu bàn tay gạt đi, nghiến răng nói: "Càng nói càng khó chịu!"
"Vậy nên nói thế nào?" Lục Cảnh Hành cong môi: "Mắng ngươi vài câu?"
Hoài Ngọc gật gật đầu.
Thật sự là lần đầu gặp phải yêu cầu kì quái như thế, Lục Cảnh Hành nghĩ một lát, không chút lưu tình mà mở miệng: "Ngươi thật sự là một đứa ngốc không có mắt nhìn! Ánh mắt nhìn nam nhân kém như vậy, nói ngươi ngươi còn không nghe, não cho heo ăn rồi hả?"
Lí Hoài Ngọc: "..."
Lục Cảnh Hành hùng hồn nói tiếp: "Người như ngươi đúng là đần độn, tính cách của đệ đệ mình lại còn không rõ ràng? Hắn làm nũng với ngươi, ngươi liền tưởng hắn là một đứa trẻ con thật à? Huynh đệ ruột thịt còn tính sổ công khai nghe qua chưa? Huống chi ngươi còn là ở nhà Đế Vương!"
"Nói thật, bộ dạng lúc ngươi khóc vô cùng xấu, giống như một quả bí ngô dài bị méo ấy, ta ở đây còn bị thương, ngươi có thể lương thiện một chút không?"
Hít sâu một hơi, Lí Hoài Ngọc đem sự bi thương vừa nãy nuốt hết xuống bụng, híp mắt nắm quyền: "Ngươi có muốn xem quả bí ngô dài bị méo chân chính là thế nào không?"
Không chút dấu vết mà dịch dịch vào bên trong giường, Lục Cảnh Hành đau khổ nói: "Ngươi có nhân tính hay không? Tự mình để ta mắng, mắng rồi lại muốn bắt nạt một người bệnh không có chút sức đánh trả này?"
"Ta thấy bộ dạng nói chuyện của ngươi, không giống như có bao nhiêu khó chịu mà, lưỡi rất lưu loát!" Hoài Ngọc nghiến răng: "Để ngươi mắng là ngươi thật sự mắng ác như thế sao?"
"Đương nhiên, ngươi với ta là ai với ai? Còn khách khí sao?" Lục Cảnh Hành nói vui đùa, ánh mắt nhìn nàng lại vô cùng đúng đắn.
Giữa nàng và hắn, vốn đúng là không cần khách khí.
Lí Hoài Ngọc nghe hiểu ý của hắn, viền mắt càng đỏ lên.
Có phải là vì bên cạnh có người tốt như Lục Cảnh Hành, ông trời cảm thấy nàng quá tốt số, cho nên mới cho nàng lận đận tương ứng để cầu công chính không?
Nghĩ như vậy, trong lòng ngược lại thoải mái hơn rất nhiều, Hoài Ngọc nắm lấy chăn xì nước mũi, lại hung hăng mà lau mặt.
"Này..." Lục Cảnh Hành yếu ớt nói: "Đây là chăn, không phải khăn."
"Không phải đều có thể dùng lau mặt sao?" Mặt Hoài Ngọc tràn đầy nghi hoặc: "Có gì không giống chứ?"
Tức đến suýt chút nữa tạ thế, Lục Cảnh Hành nghiến răng: "Đích xác là không có gì không giống, ví như mặt của điện hạ với tường của biên thành này, đều dày đến có thể dùng để ngăn địch."
"Quá khen quá khen." Lau sạch mặt, Hoài Ngọc đưa tay vén vạt áo đang khép của hắn.
Trước ngực băng ngang dọc những vải bố trắng đã bị máu thẫm đẫm, nàng nhíu mày: "Vì sao không thay thuốc?"
"Có có thể vì sao?" Lục Cảnh Hành mím môi: "Đau."
Hắn đã đổi mấy lần thuốc rồi, vết thương ngưng kết quá chậm, luôn thấm ướt vải trắng, vừa băng vừa dỡ thật sự quá tra tấn người ta, dứt khoát cứ như vậy đi.
Mùi máu tươi xông lên mũi, xông lên làm Lí Hoài Ngọc không nhịn nổi, chạy đến bên cửa sổ lại nôn thêm một trận, nôn hết nước chua trong dạ dày ra ngoài.
"Này, cái này có chút quá đáng rồi đi?" Lục Cảnh Hành trợn trắng mắt: "Cũng chưa để ngươi xem vết thương, ngươi nôn cái gì?"
Nôn thoải mái rồi, Hoài Ngọc bưng trà súc miệng một ngụm, mới ngồi lại xuống bên giường: "Ngươi có thai cũng sẽ nôn thôi."
"Ngươi mới có thai, một nam nhân như ta..." Lục Cảnh Hành há miệng muốn mắng nàng.
Nhưng lời vừa nói ra miệng, dường như hắn cuối cùng cũng phản ứng lại lời đó có ý gì, ngạc nhiên mà ngẩng đầu lên.
Hoài Ngọc mỉm cười, chỉ chỉ vào bụng mình: "Lúc trước Kì Cẩm còn nói không xác định lắm, nhưng nhìn bộ dạng bây giờ, chắc là thật rồi."
"Giang Huyền Cẩn biết không?" Lục Cảnh Hành nhíu mày.
"Chắc hẳn là không biết." Hoài Ngọc cong môi: "Bằng không đã không thả ta đi."
Vốn trên người chỉ có vết đao đau, bây giờ ngược lại ngay cả đầu cũng đau lên, Lục Cảnh Hành nghiến răng: "Tổ tông, ngươi biết rõ đây là một cái hố, còn toàn tâm toàn ý mà nhảy vào trong sao?"
Biết sớm muộn gì cũng phải xảy ra chuyện, sao lại có thể mang thai chứ?
Không, không chỉ mang thai, căn bản nàng không nên đụng vào Giang Huyền Cẩn, đau lòng còn chưa đủ, còn muốn khênh thêm một cái làm hại thân? Cái này nhìn thế nào cũng thấy thiệt không có lời!
"Lúc đó... Tình huống có chút không giống." Hoài Ngọc cười gượng: "Có một khoảng thời gian như thế, ta tưởng ta có thể êm đẹp mà đi tiếp."
"Ngươi cũng từng cho rằng mặc kệ xảy ra chuyện gì Lí Hoài Lân cũng đều sẽ đứng về phía ngươi." Lục Cảnh Hành thật sự đã tức đến tam hồn li thể(*): "Ngươi lần nào cho rằng là đúng?"
(*) Ba hồn rời thân thể.
Hai tay để ở trên đầu gối, Hoài Ngọc cúi đầu, biết bản thân đuối lí, căng da đầu ngoan ngoãn chịu mắng.
"Mang thai... Sao ngươi không nói sớm? Còn ở trong đại lao lâu như thế, còn một đường từ Kinh Thành đuổi đến đây?" Hắn chống người muốn ngồi lên, quay đầu gọi ra bên ngoài: "Chiêu Tài!"
Hoài Ngọc hoảng sợ, vội vàng ấn hắn về: "Ngươi mắng thì mắng, đừng động loạn, vết thương vẫn đang rớm máu kìa!"
Lục Cảnh Hành trừng mắt nhìn nàng: "Ngươi còn dám nói chuyện?"
"..." Cỗ khí thế này thật sự ép người, Lí Hoài Ngọc lần đầu kinh sợ trước mặt Luc đại chưởng quầy, bĩu bĩu môi, không lên tiếng nữa.
Chiêu Tài vào trong, trong lòng run sợ hỏi: "Chủ tử, sao vậy?"
"Mời đại phu trước phòng khách qua đây, đem cả cái khăn trải giường ở sương phòng bên cạnh đổi luôn đi." Sắc mặt có chút tái nhợt, Lục Cảnh Hàng chỉ chỉ tai họa ở bên giường: "Cuối cùng ném nàng ấy vào trong cho ta!"
Chiêu Tài bị dọa quá mức, nhìn vị chủ tử bên giường, run giọng nói: "Nô tài không dám đâu... Dùng mời có được không?"
Có người ở đằng sau tiến vào, nghe thấy cười nói: "Chưởng quầy nói thế thôi, nếu ngươi thật sự dám ném, hắn nhất định sẽ đánh gãy tay ngươi."
"Tựu Ngô!" Nhìn thấy hắn, Lí Hoài Ngọc như nhìn thấy cứu tinh, đứng dậy liền nói: "Lục chưởng quầy hôm nay hung dữ lắm đó! Ngươi mau tới cứu ta!"
Đứng trước mặt nàng, Tựu Ngô hành lễ trước, sau đó lắc đầu nói: "Đổi lại là ta, ta cũng hung dữ. Ngài đây là không định cần mạng sao? Cơ thể này vốn dĩ đã kém, ngài còn dám giày vò như thế?"
Hoài Ngọc rất oan uổng: "Là ta muốn giày vò sao? Ta còn không phải bị ép bất đắc dĩ sao?"
"Đừng nói nữa." Tựu Ngô chỉ chỉ bên ngoài: "Vết thương của Lục chưởng quầy cũng không nhẹ, ngàu bỏ qua cho hắn trước, đừng tức hắn nữa, đi sang bên cạnh đi, đợi lát nữa đại phu đến bắt mạch."
"A..." Vô cùng ủy khuất mà gật đầu, Lí Hoài Ngọc nhìn thêm Lục Cảnh Hành một cái, thấy hắn nhắm mắt bộ dáng không muốn để ý nàng, nhún nhún vai, đi theo ra bên ngoài quẹo trái.
"Ta hỏi Thanh Huyền và Bạch Ngai rồi." Tựu Ngô quay đầu, nhìn Lục Cảnh Hành nói: "Chuyện điện hạ có thai, Giang gia có người biết, nhưng giấu không nói với Tử Dương Quân."
Lục Cảnh Hành mở mắt ra: "Vậy tốt nhất hắn đừng biết."
***
Hắn tưởng rằng ánh mắt vừa nãy của nàng nhìn hắn đã xem như vô cùng lo lắng rồi, nhưng hiện giờ vừa so sánh, vừa nãy có lẽ là nàng chỉ khách sáo mà thôi, nghe thấy Lục Cảnh Hành bị thương, vẻ mặt của Lí Hoài Ngọc mới thật sự là lo lắng, trong đôi mắt hạnh lộ ra vẻ nôn nóng, cả người cũng bất an cả lên.
"Bị thượng nặng không?" Nàng hỏi.
Bạch Ngai lắc đầu: "Người tới truyền tin không nói, nhưng phải dừng chân tĩnh dưỡng ở ven thành, chắc hẳn bị thương không nhẹ."
Thở ra một hơi hỗn loạn, Lí Hoài Ngọc nắm quả đấm nói: "Lên đường, đi tìm hắn!"
"Vâng!" Vừa nghe thấy mệnh lệnh này, Bạch Ngai liền cong môi, hơi đắc ý nhìn sang Giang Huyền Cẩn một cái.
Khổ nhục kế? Cho dù dùng khổ nhục kế, bây giờ hắn cũng không lại được Lục chưởng quầy nhé! Một người khiến nàng từ trong mây ngã xuống bụi bặm, một người luôn thu dọn cục diện rối rắm cho nàng, kẻ ngốc cũng biết ai có thể được điện hạ quan tâm hơn.
Nhìn dáng vẻ nói đi là muốn đi này của nàng, Giang Huyền Cẩn lạnh mặt: "Không đồng hành nữa?"
Hoài Ngọc xoay người nhìn hắn: "Ngươi cũng nghe thấy rồi, Lục Cảnh Hành đã bị thương."
"Cho nên?" Trong mắt tràn đầy châm biếm, Giang Huyền Cẩn nói: "Ta hỏi ngươi có phải không đồng hành nữa không?"
Ngụ ý trong lời nói là, bây giờ ngươi đi, về sau đừng đi cùng đường với ta nữa, qua những tòa thành trì san sát kia như thế nào thì tự mà nghĩ cách đi!
Không sai, đây là uy hiếp, đây là một lần uy hiếp trơ trẽn nhất, cũng là ấu trĩ nhất, hắn nói mang theo tức giận, cằm banh ra, ánh mắt cũng sắc bén, nhìn có hơi hung dữ.
Nhưng người trước mặt này không bị dọa sợ chút nào, nghênh đón ánh mắt của hắn, nàng gần như không suy nghĩ gì đã mở miệng: "Có thể không đồng hành được nữa rồi, ta đi trước một bước, Quân Thượng bảo trọng."
Nói xong, lập tức bảo Bạch Ngai thu dọn đồ rồi lên đường.
Thanh Huyền và Xích Kim ở ngoài cửa dường như đã đợi từ sớm, vừa nghe thấy lời này liền lập tức chạy vào nhanh chóng đỡ lấy cánh tay của nàng.
"Điện hạ, xe ngựa đã chuẩn bị xong rồi!"
Nhìn bộ dạng kích động của bọn họ, Lí Hoài Ngọc có hơi không hiểu tại sao: "Các ngươi sao thế?"
Thanh Huyền nhìn thoáng qua sắc mặt cực kì khó coi kia của Tử Dương Quân, lắc đầu nói: "Không sao cả, cuối cùng cũng có thể đi tụ họp với đám Tựu Ngô, có chút vui mừng."
Còn vui mừng nữa hả? Hoài Ngọc lắc đầu, xách váy đi ra bên ngoài: "Nếu Lục Cảnh Hành bị thương nhẹ, các ngươi vui mừng như thế nào cũng được, nếu bị thương nặng mà các ngươi còn vui mừng, đáng bị phạt một trận."
"Vâng vâng vâng!" Thanh Huyền đi ở phía sau một bước, liếc người ở bên giường kia một cái, giọng lanh lảnh nói: "Điện hạ để ý Lục chưởng quầy nhất, chúng ta đều biết, nào dám lỗ mãng chứ?"
Lời này nói cố tình thái quá, Hoài Ngọc nhìn hắn một cái, thấp giọng nói: "Có cần thiết không?"
Thanh Huyền gật đầu rất trịnh trọng: "Thật sự cần thiết lắm!"
Nhìn dáng vẻ đắc ý khi vừa vào Nam viện của Tử Dương Quân đi! Giống như căn bản không nhớ bản thân đã từng làm chuyện gì ấy, còn lợi dụng lòng đồng cảm của điện hạ, hắn nhìn liền thấy tức!
May mà bên bọn họ còn có Lục chưởng quầy.
Lục chưởng quầy ra trận, một người chống mấy người.
Hoài Ngọc lắc đầu, cảm thấy Thanh Huyền thật là quá nhàn rỗi, có điều hiện giờ nàng cũng không cần thiết phải tính toán mấy thứ này, nếu phải đi gấp còn phải đi từ biệt với Sơ Nhưỡng nữa.
Nàng đi rất nhanh, nháy mắt đã ra khỏi cửa, căn phòng trước đó còn sáng chưng chưng thoáng chốc dường như đã tối sầm xuống.
Giang Huyền Cẩn trầm mặc nhìn theo bóng dáng của nàng, qua rất lâu sau mới phản ứng lại, vì sao hắn không uy hiếp thêm một câu? Đồng hành không uy hiếp được nữa thì còn có Thanh Ti cơ mà!
Gió thu thổi từ cửa sổ vào trong, mang theo mùi bùn đất cùng lá khô, thổi trúng vào áo trong khoác nửa của hắn bay phần phật, hắn buông nửa mắt xuống, cúi đầu nhìn bàn tay trống rỗng của mình.
........
"Nàng thật sự không buông tay sao?"
"Không buông!"
.........
Khuôn mặt đó cười rất sáng lạn, bàn tay nắm lấy hắn vừa mềm mại vừa ấm áp, ngữ khó chắc chắn làm cho hắn thật sự yên tâm.
Kết quả vẫn là buông tay không chút do dự nào.
Cánh môi có hơi trắng bệch, Giang Huyền Cẩn thấp giọng rên một tiếng, đưa tay ép lồng ngực lại.
"Chủ tử?" Thừa Hư chạy đi lấy thuốc về, nhìn thấy bộ dạng của hắn liền tiến lên đỡ lấy hắn một phen: "Vô cùng đau đớn sao?"
Loại vấn đề này trước kia, lãnh đạm như Tử Dương Quân sẽ chẳng thèm trả lời, sao hắn có thể tỏ ra yếu kém với thuộc hạ của mình được? Nhưng lúc này, hắn lại rất nghiêm túc mà gật đầu:
"Ừ."
Đau đến hết sức lợi hại.
Thừa Hư nhìn nhìn xung quanh, nhíu mày nói: "Sao không thấy phu nhân đâu nữa?"
"Nàng đi rồi."
"Đi rồi?" Thừa Hư ngạc nhiên: "thuốc của ngài còn chưa đưa lên, nàng ấy đi đâu?"
Giang Huyền Cẩn buông mắt, cúi người ngã xuống giường, nặng nề thở dài một hơi.
Lục Cảnh Hành vừa xảy ra chuyện, nàng vội đến thời gian đưa thuốc cho hắn còn không có. Cũng phải, dù sao người ta cũng đã quấn lấy nhau bốn năm năm rồi, lúc trước nàng ở cùng hắn cho dù gặp mặt cũng nói không nhiều quá hai câu.
Cái gì mà "Ta yêu Huyền Cẩn", phân nửa chỉ là nàng nhất thời cao hứng thôi.
Cười lạnh mội tiếng, Gang Huyền Cẩn mím môi nghĩ, nếu đã cảm thấy Lục Cảnh Hành quan trọng hơn vậy thì để Lục Cảnh Hành nghĩ cách giúp nàng vượt qua Tử Dương đi.
Hắn tuyệt đối sẽ không hỗ trợ.
Lí Hoài Ngọc đến viện của Từ Sơ Nhưỡng, thì thấy nàng ấy đang thêu cái gì đó, Giang Thâm ngồi bên cạnh nàng câu được câu không mà nói chuyện cùng nàng.
"Hoài Ngọc!" Thấy nàng tới đôi mắt Từ Sơ Nhưỡng sáng ngời, đứng dậy nghênh đón hỏi: "Sao lại đến tìm ta? Quân Thượng không sao chứ?".
"Ta tới để cáo từ." Hoài Ngọc nói: "Có bằng hữu gặp chuyện, ta phải chạy tới xem thử."
"A..." Từ Sơ Nhưỡng chớp chớp mắt: "Vừa nãy ta có nói, có lẽ có thể đồng hành cùng cô!"
Giang Thầm ngồi ở phía sau híp híp mắt: "Điện hạ là người thông tuệ thế nào, sao có thể bằng lòng đồng hành cùng chúng ta chứ? Tam đệ kháng chỉ, đợi chúng ta nhất định là cấm vệ của Kinh Thành, điện hạ đi sớm tốt sớm."
Nói lời này không phải thầm mắng Hoài Ngọc gió chiều nào theo chiều ấy sao? Từ Sơ Nhưỡng nhíu mày nhìn hắn một cái, miệng hơi động đậy, rất không vui.
Nhưng Lí Hoài Ngọc là người thế nào chứ? Căn bản là bị mắng mà lớn, lời gì còn chưa nghe qua, còn sợ dăm ba câu của hắn sao?
Thấy vẻ mặt không quá thân thiện của Giang Thâm, ngược lại nàng nhướn mày nở nụ cười, phất làn váy một cái ngồi xuống đối diện hắn: "Theo cao kiến của nhị công tử, Quân Thượng kháng chỉ sẽ mang đến tai họa cho Giang gia sao?"
"Vấn đề này ngài còn cần hỏi sao?" Giang Thâm giễu cợt: "Kháng chỉ không mang đến tai họa, lẽ nào còn có thể mang đến vinh quang? Giang gia ta mấy đời trung lương, còn được đá khắc Hiếu Đế ngự bút viết, chiếu chỉ này vừa kháng lại, tâm huyết của mấy thế hệ liền trôi theo dòng nước, thiên hạ còn không biết sẽ đánh giá thế nào!"
Giang Thâm và Giang Huyền Cẩn vẫn luôn thân thiết, hắn đã nói như vậy rồi, vậy thì suy nghĩ của những người khác của Giang gia đương nhiên cũng không sai biệt lắm.
Lí Hoài Ngọc thổn thức: "Xem ra ở trong mắt của các người, danh dự còn quan trọng hơn tính mạng à?"
"Đó là đương nhiên... Đợi đã, lời này của ngươi có ý gì?" Giang Thâm nhíu mày: "Giang phủ ta cũng không phải là mua danh trục lợi, coi trọng danh dự là sai sao?"
"Ta không có ý châm chọc, chỉ nói sự thật mà thôi." Hoài Ngọc xua tay: "Nhị công tử đừng kích động."
Giang Thâm cười lạnh: "Đây là sự thật gì? Tam đệ không kháng chỉ, chúng ta có thể còn phải bỏ mạng sao?"
"Đúng vậy!" Hoài Ngọc gật đầu.
Hơi nghẹn họng, Giang Thâm nhìn vẻ mặt của nàng, cảm thấy hình như nàng không phải đang đùa cợt, cuối cùng ngồi thẳng người hỏi: "Ngươi biết những cái gì?"
"Nếu ta nói, từ lần đầu tiên Quân Thượng dâng thư định tội đám chúng ta đã nghĩ kỹ phải rời khỏi Kinh Thành, ngươi có tin không?" Hoài Ngọc mỉm cười.
Bỏ xuống bất chấp chứng cứ xác thực, Tử Dương Quân vừa đổi thái độ, khăng khăng muốn định tội dư đảng của Đan Dương, ngay từ đầu nàng nghe thấy tin tức còn chưa suy nghĩ cẩn thận, nhưng liên hệ những chuyện xảy ra về sau này, Giang Huyền Cẩn muốn làm cái gì liền biết rất rõ ràng.
Người này đã nhận ra dã tâm cùng biến chất của Hoàng Đế, biết bản thân cũng là mục tiêu hắn muốn trừ khử, vì thế tương kế tựu kế, ngáng chân làm Tư Đồ Kính té ngã, sau đó lập tức thoát ra.
Quyết định của hắn so với Hoàng Đế thẳng thắn hơn nhiều, thế cho nên lúc mọi người Giang gia rời Kinh, Hoàng Đế không có chút cảnh giác nào.
"Cũng coi như là thiên thời địa lợi nhân hòa, Giang gia đúng lúc có tập quán Trùng Cửu lên núi." Hoài Ngọc nói: "Bằng không nhiều người cùng rời Kinh như vậy, Hoàng Đế nói thế nào cũng phải ngăn cản lại."
Giang Thâm nghe liền ngạc nhiên, nhíu mày lại: "Bệ hạ đang êm đẹp, vì cớ gì lại muốn trừ khử tam đệ? Tam đệ là ân sư của hắn, cũng tận hiến trong triều nhiều năm..."
Nói đến một nửa, hắn liền ngậm miệng, vì người trước mặt này đang tự chỉ vào chóp mũi của chính mình.
"Ta thì sao?" Hoài Ngọc cong môi: "Ta là tỷ tỷ ruột của hắn, từ lúc hắn bắt đầu kế vị đã làm lụng cực khổ vì hắn, ngươi thấy kết cục của ta là gì?"
Giang Thâm: "..."
"Các ngươi nên vui mừng đi, Giang Huyền Cẩn có đầu óc, bằng không đã bị vây ở Kinh Thành rồi, các ngươi một người cũng không chạy thoát nổi." Hoài Ngọc nói: "Hắn chịu gia pháp hơi nặng, nhị công tử có rảnh thì đi nhìn một chút đi."
Nói xong, quay đầu kéo tay của Từ Sơ Nhưỡng, dịu dàng nói: "Sau này có cơ hội ta sẽ tìm cô."
"Được." Từ Sơ Nhưỡng nhu thuận mà gật đầu.
Lí Hoài Ngọc đứng dậy muốn đi, Giang Thâm phía sau mới hồi phục tinh thần, nhíu mày hô lên một câu: "Nếu đã như thế, vì sao ngươi còn muốn đi?"
Không phải nàng yêu thương nhất là tam đệ sao? Trước kia không có chuyện gì cũng thích dỗ dành hắn, bây giờ xảy ra chuyện lớn như vậy rồi, ngược lại không ở bên cạnh hắn sao?
Hoài Ngọc không quay đầu lại, giơ tay lắc lắc, cũng không có ý muốn giải thích thêm, rất tiêu sái mà đi khỏi.
Khuôn mặt của Giang Thâm âm trầm, vẫn còn ngột ngạt một lúc mới hỏi Từ Sơ Nhưỡng bên cạnh: "Nếu nàng là nàng ấy, nàng có tha thứ cho tam đệ không?"
"Sẽ không." Từ Sơ Nhưỡng trả lời không chút do dự.
Nếu nàng mang thai còn đi cứu người mình thương, bị hắn trở tay tống vào đại lao, nàng có thể là cả đời này cũng sẽ không để ý tới hắn nữa.
Người đời đều nói Đan Dương công chúa lòng dạ hẹp hòi, nhưng Sơ Nhưỡng cảm thấy, lòng dạ của Hoài Ngọc đã rất rộng lớn rồi, thậm chí nàng đứng ở góc độ của Quân Thượng suy nghĩ về hắn, không có một chút nào trách cứ hắn, cũng không có muốn báo thù cực đoan, chỉ là lấy dáng điệu ôn hòa nhất đối mặt với đoạn tình cảm đã chết này thôi.
Trong lồng ngực của nàng ấy có, không chỉ là nữ nhi tình trường, còn có núi sông biển rộng.
Từ Sơ Nhưỡng biết bản thân không trở thành người như Hoài Ngọc được, nhưng nàng rất ao ước, ao ước bản thân có một ngày cũng có thể tiêu sái giống như nàng ấy.
Giang Thâm vốn tưởng nàng sẽ trả lời là "Có", kết quả nàng lại đáp "Sẽ không" vừa nhanh vừa thẳng, làm hắn nghẹn đến một hồi lâu sau cũng không tiếp thu được lời.
"Vì sao không?" Hắn nhíu mày.
Từ Sơ Nhưỡng cười nói: "Chàng vẫn là đi xem Quân Thượng trước đi, tâm tư của nữ nhân, chàng không hiểu đâu."
Nói bừa, hắn trải qua vô số nữ nhân, còn có thể nói hắn không hiểu tâm tư nữ nhân? Giang Thâm cười nhạt, nhưng nhìn phản ứng này của Từ Sơ Nhưỡng, không hiểu sao hắn cũng không muốn hỏi nhiều, đen mặt đứng dậy ra cửa.
Lúc Lí Hoài Ngọc cùng đám Bạch Ngai Thanh Huyền đi xuống tới chuồng ngựa dưới chân núi, liền nhìn thấy bên trong chỉ còn thừa lại một chiếc xe ngựa của Tử Dương Quân.
"Sao lại thế này?" Bạch Ngai xoay hai vòng, hỏi người trông xe ngựa bên cạnh: "Chiếc xe vừa mới đánh tới đặt ở đây đâu? Dừng ở đây ý."
Người trông xe cúi đầu nhỏ giọng nói: "Có vài vị khách quý xuống núi, đánh đi rồi."
"Vậy xe ngựa của chúng ta, dựa vào cái gì mà bọn họ đánh đi?" Bạch Ngai tức giận: "Ngươi trông xe thế nào đấy?"
Sợ tới mức hai chân phát run, người trông xe nói: "Tiểu nhân cũng không rõ nữa, vị khách quý đó nói trên núi đều là người một nhà, xe tùy ai đánh cũng như nhau."
"Một nhà đúng không?" Bạch Ngai gật đầu, xốc màn xe của xe ngựa Tử Dương Quân lên hất hàm với người phía sau: "Đỡ điện hạ lên."
Lí Hoài Ngọc dở khóc dở cười: "Lên chiếc này thật?"
Bạch Ngai gật đầu: "Dùng một chiếc xe ngựa bình thường đổi một chiếc xe quý của Quân Thượng, không lỗ!"
Xung quanh cũng không có xe ngựa khác, Hoài Ngọc gật gật đầu, vịn vào tay Thanh Huyền lên xe, có tật giật mình mà hô với Xích Kim ở bên ngoài: "Mau lên mau lên!"
Xích Kim để hành lí lên xe, nhanh nhẹn mà nhảy vào thùng xe.
"Đi!" Bạch Ngai giơ roi ngựa liền đi, người trông xe cũng không cản, trơ mắt nhìn bọn họ đánh xe ra khỏi chuồng, một đường đi về phía tây.
Ngự Phong đi ra từ phía sau cái lều bên cạnh chuồng ngựa, nhìn theo bóng chiếc xe càng ngày càng nhỏ kia, cũng không biết nên khóc hay nên cười.
Sao Quân Thượng lại biết, đám người này nhất định sẽ đoạt xe ngựa của mình đi nhỉ?
"Chủ tử, ngài đây là đang làm gì đấy?" Thấy Ngự Phong quay về phục mệnh, Thừa Hư rất khó hiểu: "Phu nhân muốn đi, ngài không tức giận nữa sao? Sao lại còn đưa xe ngựa?"
Giang Huyền Cẩn vẫn còn đen mặt, nằm trên giường không nhúc nhích.
Ngự Phong kéo Thừa Hư sang, nhỏ giọng nói: "Cơ thể của phu nhân yếu ớt, Kì Cẩm y nữ nói, nhất định không thể để phu nhân quá mức xóc nảy mệt mỏi, chủ tử để lại một xe ngựa cũng là bình thường."
"Ngươi không nhìn thấy vừa nãy ngài ấy tức giận bao nhiêu thôi." Thừa Hư liên tục lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Ta tưởng chủ tử muốn phái ngươi đi truy sát phu nhân chứ, kết quả tốt rồi, lại bảo ngươi đi làm cái chuyện này."
"Tâm tư của chủ tử luôn khó hiểu, ngươi còn nhất định muốn đoán tường tận?"
"Ta cũng không đoán được tường tận, vậy phu nhân càng không đoán được tường tận." Thừa Hư thở dài: "Nếu đã lo lắng cho người ta như thế, làm gì mà không nói vài câu êm dịu chứ?"
Còn trông đợi Tử Dương Quân nói lời êm dịu? Ngự Phong thổn thức, vị gia này tâm tư có tốt đi nữa, lời nói ra cũng cứng ngăng ngắc, không cứu được.
"Các ngươi nói đủ chưa?" Người trên giường nhìn như đã ngủ rồi đột nhiên mở miệng.
Thừa Hư và Ngự Phong cùng nhau sợ tới mức nhảy lên mấy bước nhỏ tại chỗ, sau đó khom người hành lễ: "Quân Thượng bớt giận!"
Mắt Giang Huyền Cẩn nửa nhắm nửa mở, lạnh giọng nói: "Có thời gian nói linh tinh, không bằng đi chuẩn bị đồ cần để lên đường đi."
"Đã chuẩn bị xong rồi." Ngự Phong nói: "Đã để lão gia bọn họ đi trước rồi, trên người ngài có vết thương, trước tiên nghỉ ngơi tĩnh dưỡng vài ngày..."
"Không cần." Giang Huyền Cẩn nói: "Đã dọn đồ xong rồi thì lập tức lên đường."
"Cái này..." Thừa Hư nhìn lưng của hắn: "Thái giám truyền chỉ vẫn còn giữ, bên Kinh Thành tạm thời vẫn chưa nhận được tin tức, ngài không cần gấp gáp như vậy."
Giang Huyền Cẩn nhìn hắn một cái, trong mắt tràn đầy cố chấp.
"Thuộc hạ đã hiểu rồi..."
Không ai có thể lay chuyển được Quân Thượng, vẫn là ngoan ngoãn lĩnh mệnh đi.
Núi Lâm Giang cách ven thành Tử Dương còn có năm mươi dặm đường, có điều may mà chiếc xe ngựa này đi quan đạo cũng vô cùng vững chãi, Hoài Ngọc ở trong xe ngủ một giấc, lúc tỉnh lại đã sắp đến rồi.
"Điện hạ." Bạch Ngai cười nói: "Vận khí của chúng ta đúng thật là không tồi, vừa nãy đi qua một chỗ trạm dịch, có quan sai kiểm tra người qua đường, vốn tưởng phải đánh một trận, ai biết bọn họ trực tiếp cho qua luôn."
Nặn nặn cái cổ nằm có chút cứng đờ, Hoài Ngọc ngồi dậy cười nói: "Làm gì có vận khí tốt, trên đỉnh chiếc xe ngựa ngày dựng một đồng Kì Lân, trừ phi quan sai ăn gan báo, những người khác đều không dám ngăn lại."
Vốn dĩ là như thế, Bạch Ngai nhướn mày: "Vậy chúng ta đoạt chiếc xe này là đúng rồi."
Vén màn xe lên nhìn ra phía trước, đã lờ mờ có thể nhìn thấy cổng thành cao lớn rồi. Hoài Ngọc đang muốn cười, nhưng trong ngực bỗng nhiên có một trận buồn nôn, liền nhoài ra càng xe nôn khan ra ngoài.
"Điện hạ!" Xích Kim đánh xe hoảng sợ, vội vàng ghìm ngựa lại.
"Không cần dừng, ta không sao đâu." Hoài Ngọc xua tay, ra hiệu hắn mau lên đường: "Hai ngày nay cứ cảm giác buồn nôn, Sơ Nhưỡng nói là bình thường, mang thai đều như vậy."
Một xe lớn nam nhân, ai đã từng mang thai chứ? Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trắng bệch, nôn đến muốn chết muốn sống, tất cả đều vô cùng lo lắng.
"Nếu không thì dừng nghỉ ngơi một lát ở đình nghỉ đằng trước đi?"
"Đừng, vào thành tìm Lục Cảnh Hành trước." Hoài Ngọc nhíu mày: "Các ngươi muốn để ta bớt khó chịu một chút thì đi mau chút."
Vừa nghe lời này, Xích Kim cũng không dám trì hoãn thêm, đánh xe vút vào thành.
Hộ vệ ở cổng thành nhìn thấy xe ngựa này, nhất thời cũng không tiến lên cản, trong lúc do dự thì chiếc xe đã xông qua rồi.
"Đứng lại!" Hộ vệ quát khẽ hai tiếng, vội vàng đi tới.
Vì để quăng xa những người này, Xích Kim đánh xe bảy vòng tám quẹo trong biên thành, đi ngang qua một đầu ngõ, Hoài Ngọc quyết định nhanh như chớp: "Xuống xe!"
Người trong xe đồng loạt lén vào trong ngõ, Xích Kim liền mang những hộ vệ đuổi theo phía sau lượn vòng, nắm lấy cơ hội ném chiếc xe về phía đầu phố, bản thân cũng ẩn vào trong đám người.
"Nên đi phía nào đây?" Nhìn nơi xa lạ này, Bạch Ngai lâm vào khó khăn: "Lục chưởng quầy cũng không cho biết điểm dừng chân."
Xuyên qua ngỏ nhỏ, Hoài Ngọc đi về phía trên phố nhìn vài cái, cười nói: "Tìm người khác không dễ, tìm Lục Cảnh Hành là đơn giản nhất."
Không tính những đường phố phồn hoa, đèn lồng của Lục Kí sáng trong suốt.
Bạch Ngai líu lưỡi: "Sao chỗ nào cũng có Lục Kí?"
"Bằng không ngươi cho rằng vì sao hắn là phú thương đệ nhất Kinh Thành?" Hừ nhẹ một tiếng, Hoài Ngọc nhấc váy vào trong một cửa tiệm.
Lục Cảnh Hành đã sớm nói qua rồi, tiểu nhị ở đây vừa thấy nàng, không đợi hỏi đã nói: "Cô nương mau đi về phía dược đường của Lục Kí ở con phố bên cạnh, ông chủ ở bên đó."
Đã bao lâu rồi, vẫn ở dược đường sao? Hoài Ngọc nhíu mày: "Làm phiền dẫn đường."
Lục Cảnh Hành này cà lơ phớt phơ quen rồi, mặt mày từ đầu đến cuối cất giấu gió xuân tháng ba cùng mĩ tửu thuần hương, luôn đem theo Nam Dương Ngọc Cốt phiến xuân hạ thu đông đều không đổi, mở ra trước người như thế, đúng là một màn phong quang tễ nguyệt(*).
(*) Trời quang trăng sáng, ý chỉ những người có tâm địa ngay thẳng.
Nhưng trước mắt, người này lại yên tĩnh mà nằm trên giường, mắt phượng nhắm chặt, trên mặt tối tăm, máu trên áo mỏng vẫn còn đang thấm ra, nhìn thế nào cũng rất nhếch nhác.
"Lục Cảnh Hành?" Hoài Ngọc nhìn hắn một hồi lâu, cuối cùng không nhịn được gọi lên một tiếng.
Lông mi đen nhánh nhẹ nhàng rung rung, Lục Cảnh Hành mở nửa mắt, vẫn chưa nhìn rõ người bên giường, khóe môi đã cong lên trước: "Mạng của ngươi lớn thật."
Nghe giọng hắn rất khản, Hoài Ngọc hít vào một hơi, cổ họng hơi xiết lại: "Mạng ta lớn, sao ngươi lại biến thành như thế này?"
"Vận khí không tốt thôi." Hắn híp mắt lại: "Ta không ngờ được Hoàng Đệ nhà ngươi lại ác tới nước này."
Hắn hồi Kinh tìm người, Hoàng Đế lại trực tiếp bố trí mai phục đợi hắn ở Thương Hải Di Châu Các, muốn bắt sống. Trận trượng lớn như thế, nghĩ cũng biết một khi hắn bị bắt, sẽ trở thành lợi thế để kiềm chân Đan Dương.
Tốt xấu gì cũng là tỷ đệ một hồi, vốn Đan Dương cũng không định nhúng tay thêm vào chuyện của Hoàng tộc, kết quả hắn vẫn hùng hổ dọa người như vậy.
Lục Cảnh Hành khẽ lắc đầu, nói: "Thật sự không phải một người lương thiện."
Lí Hoài Ngọc mím môi, nhìn máu thấm ra xiêm y của hắn, hỏi Chiêu Tài bên cạnh: "Bị đao làm thương?"
Chiêu Tài gật đầu: "Ba chỗ đao làm thương, không bị thương đến chỗ hiểm, nhưng mất máu quá nhiều."
"Thuốc đâu? Uống chưa?"
"Đã uống rồi."
Hỏi xong cái này, Hoài Ngọc trầm mặc, nhìn chằm chằm hoa văn trên chăn, tròng mắt khẽ động đậy, trên mặt không có biểu cảm gì.
Chiêu Tài cảm thấy kì lạ, người bình thường tới thăm người bệnh, ít nhiều cũng phải dặn dò vài câu, cho dù là lời vô nghĩa, cũng thể hiện quan tâm với người bệnh không phải sao? Nhưng vị chủ tử này, quan hệ tốt với công tử nhà hắn như vậy, sao lại ít lời như thế chứ?
Lục Cảnh Hành nhìn nàng, ho nhẹ hai tiếng cười thấp nói: "Chiêu Tài, ngươi dẫn bọn họ ra ngoài gặp Tựu Ngô trước đi."
"Aizz!"
Cánh cửa mở rồi đóng lại, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Lục Cảnh Hành buồn cười mà nói: "Ngươi áy náy cái gì?"
"Rất rõ ràng sao?" Hoài Ngọc kéo kéo khóe miệng.
Lục Cảnh Hành thở dài: "Tổ tông, ta còn có thể biết ngươi đang nghĩ gì đấy?"
Ngốc nghếch mà cười lên, Hoài Ngọc nói: "Cũng phải, không biết ngươi đã thu dọn cục diện rối rắm cho ta bao nhiêu lần rồi, mỗi lần ta đều làm phiền ngươi, không phải hại ngươi phá tài thì là hại ngươi gặp nạn, mỗi lần ngươi khuyên ta, ta đều cảm thấy bản thân nghĩ mới là đúng."
Càng nói giọng càng nhỏ, nàng cảm giác cánh mũi cùng cổ họng đều chua lên: "Nhưng sai lầm của ta thật sự thái quá, từ Hoài Lân đến Giang Huyền Cẩn, ta không tin tưởng đúng người, còn liên lụy tới ngươi thành như vậy."
Nàng vẫn luôn không dám cẩn thận suy nghĩ đoạn thời gian này rốt cuộc xảy ra chuyện gì, luôn luôn không dám, hoảng hoảng hốt hốt mà bưng bít qua ngày, coi như bản thân đang nằm mộng.
Nhưng vết đỏ trên áo Lục Cảnh Hành này thật sự quá chói mắt, đâm đến nàng phải hồi phục lại tinh thần.
Đệ đệ ngày trước nàng yêu thương nhất, từng giết nàng một lần, đang suy nghĩ dùng tất cả biện pháp để giết nàng lần thứ hai. Nam nhân ngày trước nàng yêu sâu đậm nhất, không tin lời nàng nói, đem tất cả những người cứu hắn tống vào đại lao, những người đó đều là chí hữu ra sinh vào tử với nàng.
Rốt cuộc nàng đang làm gì? Một đời này của nàng, rốt cuộc đang sống gì chứ?
"Đan Dương." Lục Cảnh Hành nhíu mày: "Ngươi bình tĩnh một chút!"
"Ta rất bình tĩnh, ngươi biết đấy, ta bình tĩnh nhất rồi." Hoài Ngọc nhu thuận mà gật đầu, giọt châu trong mắt lại từng viên lớn một mà rơi xuống mép giường: "Ta chỉ là hơi khó chịu..."
Khó chịu đến không thể hô hấp nữa.
Ở trong đại lao nàng còn có thể phân tâm nghĩ trốn thế nào, cứu người thế nào, nhưng bây giờ nàng ngồi ở đây, trong mắt ngập tràn máu trên người của Lục Cảnh Hành.
Tất cả mọi đau khổ đè xuống rồi đều kiên quyết mà lật lên, nàng muốn trốn cũng không trốn thoát được.
Đan Dương là một tai họa, Lí Hoài Ngọc là một kẻ lừa gạt. Nàng là một trò cười.
Tự cho là có thể phụ giúp xã tắc, bảo vệ vua trẻ, giống như một kẻ ngốc vui vẻ gánh oan khuất, còn nói cái gì mà "Người xấu dễ làm hơn người tốt nhiều", kế hoạch nhiều năm như vậy của nàng, thậm chí bỏ cả nhân duyên của mình, chẳng qua cũng là vì để Lí Hoài Lân trở thành một minh quân.
Nhưng Hoài Lân nói, nàng giết phụ thân của hắn.
Đưa tay che mắt lại, Lí Hoài Ngọc cười ra tiếng: "Ngươi nói có phải ông trời nhìn ta không thuận mắt không? Thật sự không thuận mắt như thế, cho sét đánh một cái chết cũng xong rồi, cần gì phải phí tâm như vậy?"
Người nàng yêu hận nàng, chuyện nàng cầu cũng đổ vỡ, nàng gan lớn đánh cược một cuộc đoàn tụ sum vầy, chẳng qua cũng chỉ được nửa năm cuộc đời.
Là phạm vào bao nhiêu sai lầm lớn, mới phải chịu trừng phạt như thế?
Lục Cảnh Hành thở dài đưa tay, chạm vào gò má của nàng: "Đừng khóc."
"Lúc ta khóc, ngươi đừng nói hai chữ đấy." Nước mắt càng chảy dữ dội, Hoài Ngọc lấy mu bàn tay gạt đi, nghiến răng nói: "Càng nói càng khó chịu!"
"Vậy nên nói thế nào?" Lục Cảnh Hành cong môi: "Mắng ngươi vài câu?"
Hoài Ngọc gật gật đầu.
Thật sự là lần đầu gặp phải yêu cầu kì quái như thế, Lục Cảnh Hành nghĩ một lát, không chút lưu tình mà mở miệng: "Ngươi thật sự là một đứa ngốc không có mắt nhìn! Ánh mắt nhìn nam nhân kém như vậy, nói ngươi ngươi còn không nghe, não cho heo ăn rồi hả?"
Lí Hoài Ngọc: "..."
Lục Cảnh Hành hùng hồn nói tiếp: "Người như ngươi đúng là đần độn, tính cách của đệ đệ mình lại còn không rõ ràng? Hắn làm nũng với ngươi, ngươi liền tưởng hắn là một đứa trẻ con thật à? Huynh đệ ruột thịt còn tính sổ công khai nghe qua chưa? Huống chi ngươi còn là ở nhà Đế Vương!"
"Nói thật, bộ dạng lúc ngươi khóc vô cùng xấu, giống như một quả bí ngô dài bị méo ấy, ta ở đây còn bị thương, ngươi có thể lương thiện một chút không?"
Hít sâu một hơi, Lí Hoài Ngọc đem sự bi thương vừa nãy nuốt hết xuống bụng, híp mắt nắm quyền: "Ngươi có muốn xem quả bí ngô dài bị méo chân chính là thế nào không?"
Không chút dấu vết mà dịch dịch vào bên trong giường, Lục Cảnh Hành đau khổ nói: "Ngươi có nhân tính hay không? Tự mình để ta mắng, mắng rồi lại muốn bắt nạt một người bệnh không có chút sức đánh trả này?"
"Ta thấy bộ dạng nói chuyện của ngươi, không giống như có bao nhiêu khó chịu mà, lưỡi rất lưu loát!" Hoài Ngọc nghiến răng: "Để ngươi mắng là ngươi thật sự mắng ác như thế sao?"
"Đương nhiên, ngươi với ta là ai với ai? Còn khách khí sao?" Lục Cảnh Hành nói vui đùa, ánh mắt nhìn nàng lại vô cùng đúng đắn.
Giữa nàng và hắn, vốn đúng là không cần khách khí.
Lí Hoài Ngọc nghe hiểu ý của hắn, viền mắt càng đỏ lên.
Có phải là vì bên cạnh có người tốt như Lục Cảnh Hành, ông trời cảm thấy nàng quá tốt số, cho nên mới cho nàng lận đận tương ứng để cầu công chính không?
Nghĩ như vậy, trong lòng ngược lại thoải mái hơn rất nhiều, Hoài Ngọc nắm lấy chăn xì nước mũi, lại hung hăng mà lau mặt.
"Này..." Lục Cảnh Hành yếu ớt nói: "Đây là chăn, không phải khăn."
"Không phải đều có thể dùng lau mặt sao?" Mặt Hoài Ngọc tràn đầy nghi hoặc: "Có gì không giống chứ?"
Tức đến suýt chút nữa tạ thế, Lục Cảnh Hành nghiến răng: "Đích xác là không có gì không giống, ví như mặt của điện hạ với tường của biên thành này, đều dày đến có thể dùng để ngăn địch."
"Quá khen quá khen." Lau sạch mặt, Hoài Ngọc đưa tay vén vạt áo đang khép của hắn.
Trước ngực băng ngang dọc những vải bố trắng đã bị máu thẫm đẫm, nàng nhíu mày: "Vì sao không thay thuốc?"
"Có có thể vì sao?" Lục Cảnh Hành mím môi: "Đau."
Hắn đã đổi mấy lần thuốc rồi, vết thương ngưng kết quá chậm, luôn thấm ướt vải trắng, vừa băng vừa dỡ thật sự quá tra tấn người ta, dứt khoát cứ như vậy đi.
Mùi máu tươi xông lên mũi, xông lên làm Lí Hoài Ngọc không nhịn nổi, chạy đến bên cửa sổ lại nôn thêm một trận, nôn hết nước chua trong dạ dày ra ngoài.
"Này, cái này có chút quá đáng rồi đi?" Lục Cảnh Hành trợn trắng mắt: "Cũng chưa để ngươi xem vết thương, ngươi nôn cái gì?"
Nôn thoải mái rồi, Hoài Ngọc bưng trà súc miệng một ngụm, mới ngồi lại xuống bên giường: "Ngươi có thai cũng sẽ nôn thôi."
"Ngươi mới có thai, một nam nhân như ta..." Lục Cảnh Hành há miệng muốn mắng nàng.
Nhưng lời vừa nói ra miệng, dường như hắn cuối cùng cũng phản ứng lại lời đó có ý gì, ngạc nhiên mà ngẩng đầu lên.
Hoài Ngọc mỉm cười, chỉ chỉ vào bụng mình: "Lúc trước Kì Cẩm còn nói không xác định lắm, nhưng nhìn bộ dạng bây giờ, chắc là thật rồi."
"Giang Huyền Cẩn biết không?" Lục Cảnh Hành nhíu mày.
"Chắc hẳn là không biết." Hoài Ngọc cong môi: "Bằng không đã không thả ta đi."
Vốn trên người chỉ có vết đao đau, bây giờ ngược lại ngay cả đầu cũng đau lên, Lục Cảnh Hành nghiến răng: "Tổ tông, ngươi biết rõ đây là một cái hố, còn toàn tâm toàn ý mà nhảy vào trong sao?"
Biết sớm muộn gì cũng phải xảy ra chuyện, sao lại có thể mang thai chứ?
Không, không chỉ mang thai, căn bản nàng không nên đụng vào Giang Huyền Cẩn, đau lòng còn chưa đủ, còn muốn khênh thêm một cái làm hại thân? Cái này nhìn thế nào cũng thấy thiệt không có lời!
"Lúc đó... Tình huống có chút không giống." Hoài Ngọc cười gượng: "Có một khoảng thời gian như thế, ta tưởng ta có thể êm đẹp mà đi tiếp."
"Ngươi cũng từng cho rằng mặc kệ xảy ra chuyện gì Lí Hoài Lân cũng đều sẽ đứng về phía ngươi." Lục Cảnh Hành thật sự đã tức đến tam hồn li thể(*): "Ngươi lần nào cho rằng là đúng?"
(*) Ba hồn rời thân thể.
Hai tay để ở trên đầu gối, Hoài Ngọc cúi đầu, biết bản thân đuối lí, căng da đầu ngoan ngoãn chịu mắng.
"Mang thai... Sao ngươi không nói sớm? Còn ở trong đại lao lâu như thế, còn một đường từ Kinh Thành đuổi đến đây?" Hắn chống người muốn ngồi lên, quay đầu gọi ra bên ngoài: "Chiêu Tài!"
Hoài Ngọc hoảng sợ, vội vàng ấn hắn về: "Ngươi mắng thì mắng, đừng động loạn, vết thương vẫn đang rớm máu kìa!"
Lục Cảnh Hành trừng mắt nhìn nàng: "Ngươi còn dám nói chuyện?"
"..." Cỗ khí thế này thật sự ép người, Lí Hoài Ngọc lần đầu kinh sợ trước mặt Luc đại chưởng quầy, bĩu bĩu môi, không lên tiếng nữa.
Chiêu Tài vào trong, trong lòng run sợ hỏi: "Chủ tử, sao vậy?"
"Mời đại phu trước phòng khách qua đây, đem cả cái khăn trải giường ở sương phòng bên cạnh đổi luôn đi." Sắc mặt có chút tái nhợt, Lục Cảnh Hàng chỉ chỉ tai họa ở bên giường: "Cuối cùng ném nàng ấy vào trong cho ta!"
Chiêu Tài bị dọa quá mức, nhìn vị chủ tử bên giường, run giọng nói: "Nô tài không dám đâu... Dùng mời có được không?"
Có người ở đằng sau tiến vào, nghe thấy cười nói: "Chưởng quầy nói thế thôi, nếu ngươi thật sự dám ném, hắn nhất định sẽ đánh gãy tay ngươi."
"Tựu Ngô!" Nhìn thấy hắn, Lí Hoài Ngọc như nhìn thấy cứu tinh, đứng dậy liền nói: "Lục chưởng quầy hôm nay hung dữ lắm đó! Ngươi mau tới cứu ta!"
Đứng trước mặt nàng, Tựu Ngô hành lễ trước, sau đó lắc đầu nói: "Đổi lại là ta, ta cũng hung dữ. Ngài đây là không định cần mạng sao? Cơ thể này vốn dĩ đã kém, ngài còn dám giày vò như thế?"
Hoài Ngọc rất oan uổng: "Là ta muốn giày vò sao? Ta còn không phải bị ép bất đắc dĩ sao?"
"Đừng nói nữa." Tựu Ngô chỉ chỉ bên ngoài: "Vết thương của Lục chưởng quầy cũng không nhẹ, ngàu bỏ qua cho hắn trước, đừng tức hắn nữa, đi sang bên cạnh đi, đợi lát nữa đại phu đến bắt mạch."
"A..." Vô cùng ủy khuất mà gật đầu, Lí Hoài Ngọc nhìn thêm Lục Cảnh Hành một cái, thấy hắn nhắm mắt bộ dáng không muốn để ý nàng, nhún nhún vai, đi theo ra bên ngoài quẹo trái.
"Ta hỏi Thanh Huyền và Bạch Ngai rồi." Tựu Ngô quay đầu, nhìn Lục Cảnh Hành nói: "Chuyện điện hạ có thai, Giang gia có người biết, nhưng giấu không nói với Tử Dương Quân."
Lục Cảnh Hành mở mắt ra: "Vậy tốt nhất hắn đừng biết."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.