Chương 64: Kế Hoạch Của Tử Dương Quân
Bạch Lộ Thành Song
11/02/2021
Editor: Lục Thất Tiểu Muội.
***
Trên đường đi này, Lí Hoài Ngọc cứ cảm thấy bản thân giống như quên mất cái gì đó, nhưng thế nào cũng không nghĩ ra. Được hắn nhắc nhở như vậy, nàng bỗng nhiên mới chấn động.
Đúng rồi, Thanh Ti đâu?
Quay đầu nhìn về phía hắn, Hoài Ngọc nhíu mày hỏi: "Nàng ấy đang ở đâu?"
"Ba ngày trước, Thanh Ti lén vào cung, ý đồ hành thích bệ hạ." Giang Huyền Cẩn buông mắt: "Nhưng không đi qua được Tam Trọng Môn liền bị người khác phát hiện, áp giải đến Đình Úy nha môn."
Trong lòng trầm xuống, sắc mặt Hoài Ngọc càng trắng thêm.
Thanh Ti ngốc này, vậy mà lại chạy đi hành thích! Bọn họ đều đã rời khỏi Kinh Thành rồi, một mình nàng ấy còn đang ở Đình Úy nha môn, bây giờ nên làm thế nào?
Ánh mắt của Giang Huyền Cẩn trước mặt bình tĩnh nhìn nàng, không hoảng không loạn, giống như đang đợi nàng mở miệng.
Hoài Ngọc ngẩn ra, thử thăm dò mà hỏi: "Quân Thượng có cách cứu người sao?"
Giang Huyền Cẩn gật đầu.
Ta có cách đó, nhưng ngươi phải xin ta, ta xem tâm tình quyết định xem có đáp ứng ngươi hay không.
Đây là ý Hoài Ngọc đọc ra được từ trong mắt của hắn.
Cười gượng hai tiếng, Lí Hoài Ngọc có chút xấu hổ nói: "Nếu Quân Thượng có thể giúp cứu người, vậy đương nhiên ta sẽ vô cùng cảm kích, nhưng mà..."
Nhưng mà bây giờ nàng căn bản không có thứ gì có thể dùng để trả nợ, với tính tình cùng mức độ chán ghét nàng của người này, làm sao có thể còn giúp nàng chứ?
"Điện hạ muốn đi Đan Dương?" Giang Huyền Cẩn hỏi không mặn không nhạt.
Cái này không được coi là bí mật gì cả, nàng muốn trốn, chắc chắn chỉ có thể chạy về Đan Dương. Hoài Ngọc chậm rãi gật đầu, lại nhìn hắn một cái: "Nếu đường đi qua Tử Dương, không biết Quân Thượng có thể cung cấp cho chút phương tiện không?"
"Ngươi cảm thấy sao?" Hắn thản nhiên.
Tử Dương Quân không ngăn cản trưởng công chúa đã xem như tận tình tận nghĩa, còn muốn cả phương tiện?
Cào cào tóc mai, Hoài Ngọc cũng cảm thấy có hơi được voi đòi tiên, thấp giọng nói: "Vậy Quân Thượng hỏi cái này để làm gì?"
"Giữa Tử Dương và Đan Dương có một bờ thành, đã hạn hán ba năm, nạn châu chấu(*) tàn phá bừa bãi." Hắn nói: "Nếu sau khi điện hạ trở về Đan Dương có thể làm cứu trợ, bản quân cứu Thanh Ti ra trả lại cho điện hạ cũng không sao."
Thật đúng là tuân theo gia huấn của Giang gia, lấy lê dân bá tánh làm nhiệm vụ của mình, vạn chết không từ.
Điều kiện này do Giang Huyền Cẩn đề ra, rất hiển nhiên, rất rõ ràng rành mạch, Lí Hoài Ngọc cảm thấy có thể chấp nhận, vì thế lập tức gật đầu: "Một lời đã định."
Giang Huyền Cẩn nới lỏng bàn tay, xoay người nói: "Vậy thì lên núi nghỉ ngơi trước đi."
"Được... Hả? Đợi chút?" Hoài Ngọc khó hiểu: "Ta đi lên núi làm cái gì?"
"Nơi này cách thành lớn kế tiếp có ba mươi dặm nữa, ngươi còn muốn gấp rút lên đường?"
Núi Lâm Giang thoạt nhìn không dốc, ở giữa sườn núi có một ngôi miếu rất tráng lệ, hẳn là không đến nửa canh giờ có thể đến được. So với tiếp tục lên đường, chắc chắn lên trên núi nghỉ ngơi sẽ thoải mái hơn chút.
Lí Hoài Ngọc suy nghĩ một chút, hỏi: "Trên núi nhiều người không?"
Từ Sơ Nhưỡng bên cạnh tiến lên một bước đáp: "Không nhiều, mỗi lần đến tết Trùng Cửu, ngôi chùa này chỉ tiếp thí chủ của một nhà Giang phủ, không có người ngoài."
"Vậy được." Hoài Ngọc gật đầu.
Trước mắt bọn họ là tội phạm bỏ trốn, mặc dù không biết công văn bắt người lúc nào thì phát xuống, nhưng cũng phải tận lực tránh khỏi đám người.
"Lão thái gia vẫn chưa biết chuyện của ngươi." Giang Huyền Cẩn nói: "Thỉnh cầu điện hạ, thuận đạo thỉnh an ông ấy một cái, để lão nhân gia ông yên tâm."
Giang lão thái gia vẫn chưa biết sao? Khóe miệng Hoài Ngọc co lại, cái này rất khó xử, nàng và Giang Huyền Cẩn đã ầm ĩ thành như thế rồi, Giang đại công tử, nhị công tử cùng Giang Diễm nhất định cũng đều biết rõ tình hình, nàng còn làm bộ như không có việc gì đi thỉnh an lão thái gia?
"Có chỗ nào khó xử sao?"
"Không có..." Suy cho cùng là có việc cầu người. Hoài Ngọc gãi gãi cằm, vẫn là nhận lời: "Đi thôi!"
"Điện hạ..." Đám người Thanh Huyền bên cạnh muốn nói lại thôi.
Hoài Ngọc quay đầu lại nhỏ giọng nói: "Đừng sợ, Tử Dương Quân cũng không phải những tiểu nhân nham hiểm trong triều kia. Hơn nữa, mạng của ta là hắn cứu, hắn cũng không có đạo lí lại hại ta thêm một lần nữa."
"Đây không phải là vấn đề có hại hay không hại." Bạch Ngai mím môi: "Ngài không cảm thấy... Quân Thượng giống như đang đào hố sao?"
Từng xẻng từng xẻng, đem hai người qua đường muốn ai đi đường nấy gạt lại vào một chỗ.
Hoài Ngọc nghiêm túc suy nghĩ, nói: "Chỉ cần có thể cứu Thanh Ti là được, hơn nữa, cái hố này cũng không chôn được ta."
Hai lần té ngã của Đan Dương trưởng công chúa đều là ngã vì tình cảm, lần đầu là tình thân, lần thứ hai là tình yêu, ngã đau rồi, biết cái gì nên làm cái gì không nên làm, mưu kế càng sâu, cũng không gạt được nàng nữa.
Trước kia phụ hoàng nói "Bích lập thiên nhận, vô dục tắc cương(*)", nàng nghe không hiểu là ý gì, sau khi trải qua sinh tử thì nàng đã hiểu ra rồi.
(*)Bích lập thiên nhận, vô dục tắc cương 壁立千仞, 无欲则刚: Ý chỉ vách núi nghìn trượng sừng sững vì không mang dục vọng mới có thể giữ mình cương trực. Đây cũng là nói đến trí huệ của lòng bao dung.
Không có tình cảm, thì sẽ không có uy hiếp. Người ở trên cao, có uy hiếp sẽ vạn kiếp bất phục(*).
(*) Muôn đời muôn kiếp không thể trở lại.
Sai lầm trí mạng này, nàng sẽ không tái phạm nữa.
Phu xe và Thừa Hư đi mở đường phía trước, Từ Sơ Nhưỡng kéo Hoài Ngọc đi từng bước từng bước một lên núi, vừa căng thẳng vừa lo lắng, liên tiếp quay đầu nhìn nàng.
Hoài Ngọc bị nhìn đến không nhịn được mà mỉm cười: "Không cần lo lắng cho ta quá đâu."
"Sao có thể không lo lắng?" Từ Sơ Nhưỡng lắc đầu: "Cô ở trên núi nghỉ ngơi cho tốt vài ngày, ta sắc thuốc cho cô."
Hoài Ngọc muốn gật đầu, nhưng nhớ tới trong ngôi chùa kia toàn là người của Giang gia, nàng mím môi: "Không cần đâu, để người khác nhìn thấy không tốt."
Từ Sơ Nhưỡng đương nhiên biết nàng đang lo lắng cái gì, nhìn Tử Dương Quân đi theo phía sau một cái, kéo nàng qua thấp giọng nói: "Ta sẽ nói là ta tự sắc thuốc cho mình, có thể thế nào?"
Nhìn bộ dạng trịnh trọng kia của nàng, Hoài Ngọc cười thấp: "Nhị... Nhị phu nhân tấm lòng thật lương thiện."
Nàng quen gọi là nhị tẩu rồi, nhưng lúc này xưng hô như thế, rõ ràng là không hợp lí nữa rồi.
Từ Sơ Nhưỡng cũng ý thức được vấn đề này, nắm lấy bàn tay, nói: "Nếu xưng hô bằng tên khuê phòng, không biết điện hạ có để ý không?"
"Rất tốt." Ánh mắt Hoài Ngọc sáng lên: "Ta còn chưa từng xưng hô bằng tên khuê phòng với cô nương khuê các nào!"
"Vậy về sau cô sẽ gọi ta là Sơ Nhưỡng." Từ Sơ Nhưỡng nói: "Sơ Nhưỡng trong 'Bán diệp tân liễu sơ nhưỡng tửu'(*)."
(*) Đem một ít lá liễu non đi ủ rượu. (Chắc là vậy, mình hông chắc đâuuu).
Đây thật là một cái tên hay, Hoài Ngọc cười chỉ chỉ vào mình: "Hoài trong hoài bích kì tội(*), Ngọc trong ngọc thạch câu phần(**)."
(*) Hoài bích kì tội: Mang ngọc mắc tội (Người tài giỏi lập công trạng lớn lại bị khép tội).
(**) Ngọc thạch câu phần: Ngọc nát đá tan (Tốt hay xấu rồi đều sẽ bị tiêu hủy).
"..." Từ Sơ Nhưỡng nghe thấy dở khóc dở cười: "Nào có ai tự nói bản thân như thế chứ?"
"Nói thật mà, chính là hai chữ đó."
Từ Sơ Nhưỡng lắc đầu, dịu dàng nói: "Vậy là Hoài trong hoài tài bão khí(*), Ngọc trong lâm lang mĩ ngọc(**)."
(*) Lòng tài ôm chí lớn.
(**) Ngọc đẹp, chỉ những đồ vật quý hiếm, danh giá, đẹp đẽ.
Hoài tài bão khí, lâm lang mĩ ngọc.
Lí Hoài Ngọc ngẩn người, tiếp đó liền nở nụ cười.
Từ lúc sau khi Phụ hoàng mất, đã rất lâu không có ai tán thưởng dịu dàng với nàng như thế rồi, vốn tâm tình còn có chút nặng nề, nhưng vừa nhìn thấy dung mạo nhẹ nhàng này của Từ Sơ Nhưỡng, đột nhiên nàng cảm thấy trời đã sáng lại.
Đi chùa cũng tốt, chí ít còn có thể ở lại một lát cùng Từ Sơ Nhưỡng.
Hàn Sơn Tự.
Vừa nhìn thấy tên chùa, Hoài Ngọc liền cảm thấy có chút quen thuộc, đợi đến khi vào trong nhìn thấy hai hòa thượng cầm phật châu khắc chữ, nàng mới hiểu ra.
Cao tăng của Liễu Vân Liệt, chính là mời ở chỗ này.
Giang Huyền Cẩn vừa vào nơi này liền giống như trở về nhà vậy, thần sắc buông lỏng, cổ tay áo luôn khép chặt cũng buông lỏng ra.
"Bên này." Không cần tăng nhân dẫn đường, hắn dẫn nhóm người đi thẳng về phía nam.
Vẻ mặt Lí Hoài Ngọc tràn đầy tò mò nhìn bóng dáng hắn, Từ Sơ Nhưỡng nhìn thấy liền giải thích với nàng: "Quân Thượng có phật căn từ nhỏ, rất có duyên với lão phương trượng ở chỗ này, phương trượng đó nhận ngài ấy làm đệ tự tục gia(*), mỗi năm ngài ấy đều phải tới đây ở một tháng."
(*) Tục gia: Hiểu nôm na là ngôi nhà thứ hai, tăng ni gọi là nhà của bố mẹ.
Vậy chẳng trách quen thuộc với nơi này như vậy, Hoài Ngọc nhướn mày, đột nhiên nghĩ. Nếu Giang Huyền Cẩn quy y thì sẽ có dáng vẻ gì nhỉ?
Người đằng trước dường như nhận ra được cái gì đó, đánh mắt quay đầu lại nhìn nàng một cái.
Lông mi dài như mũi kiếm, con ngươi đen như mực, lúc nhìn quanh không có phong lưu cũng không có tình ý, như là vừa đi lên từ núi tuyết mùa đông, trong mắt mang theo hơi lạnh thấm người.
Nhưng Hoài Ngọc nghĩ, cho dù hắn lạnh nhạt như thế, cắt đi mất ba nghìn sợi tóc đen cũng nhất định sẽ là tăng nhân đẹp nhất thế gian.
Không có ý gì khác, nàng chỉ là đánh giá khác quan mà thôi.
Hoài Ngọc dời mắt đi, hỏi Từ Sơ Nhưỡng: "Cô không cần đến chào hỏi với nhị công tử trước à?"
Từ Sơ Nhưỡng dừng lại một cái, có chút chột dạ nói: "Chắc là không cần đâu nhỉ?"
Hôm đó Giang Thâm rời phủ dường như tâm tình rất không vui, mặc dù không biết là ai chọc chàng ấy, nhưng mỗi lần chàng không vui, dường như đều sẽ giận lây sang nàng, cho nên không đến lắc lư trước mặt chàng, ngược lại tốt hơn chút.
"Nhị tẩu cứ đi một chuyến đi." Giang Huyền Cẩn đằng trước nói: "Mấy ngày nay tâm tình của nhị ca luôn không tốt."
Nàng biết tâm tình chàng ấy không tốt mà, nhưng nàng đi có tác dụng gì chứ? Còn không bằng để thị thiếp của chàng tới, nàng cũng không cần dỗ người nữa.
Từ Sơ Nhưỡng oán thầm vài câu, chỉ muốn cự tuyệt, kết quả vừa nâng mắt lên đã đối diện với ánh mắt hơi âm u kia của Quân Thượng ở đằng trước.
"Ách... Cũng được, ta vẫn là qua đó xem chút đi!" Nàng vội vàng nói: "Vậy Hoài Ngọc liền giao cho Quân Thượng thu xếp nhé."
Cái khác nàng không biết nhìn, nhưng ánh mắt thì nàng nhìn vẫn hiểu, đừng nói Giang Thâm, tâm tình của Quân Thượng mấy ngày nay cũng không tốt, so với ngài ấy, nàng tình nguyện đi đối diện với Giang Thâm.
"Được." Hoài Ngọc nói: "Đợi cô rảnh thì qua đây tìm ta."
"Ừm!" Mỉm cười đáp lại, không dám nhìn Tử Dương Quân thêm nữa, Từ Sơ Nhưỡng xách váy đi khỏi.
Nơi này mỗi năm nàng cũng phải tới. Đường cũng biết hết, đi xuyên qua hai đại điện liền tới phòng trọ phía tây, bên trong gian đầu tiên chính là chỗ của Giang Thâm.
Từ Sơ Nhưỡng đẩy cửa vào trong, tim trong lồng ngực nhảy mạnh, không nhìn người trong phòng, ngược lại nhìn ra bên ngoài trước.
Tử Dương Quân ngày thường kiệm lời, nâng mắt lên nhìn nàng cũng không nhiều, chợt bị hắn liếc một cái, thật sự là dọa người.
"Nàng làm gì thế?" Sau lưng truyền tới tiếng của Giang Thâm.
Từ Sơ Nhưỡng quay đầu lại, nghênh đón là một khuôn mặt đen như mực, quy quy củ củ mà hành lễ trước: "Thiếp thân tới ăn tết."
Giang Thâm ngoài cười trong không cười: "Không phải nói không muốn tới sao? Bây giờ lại vội tới?"
Nụ cười kiểu này của hắn là kiểu Từ Sơ Nhưỡng không thích nhất, nhưng nàng cũng sẽ không nói thêm cái gì, chỉ buông mắt đứng yên, giống như một tòa tượng đá lặng lẽ.
Giang Thâm nhìn thấy càng thêm tức: "Nha hoàn của nàng đâu?"
"Không dẫn theo."
Vì suy nghĩ cho sự an toàn của đám người Hoài Ngọc, nàng chỉ đem theo một phu xe, nha hoàn vẫn ở trong Giang phủ, đương nhiên nàng không dám bảo nha hoàn đi cùng.
"Vậy nàng tới cùng ai?" Giang Thâm nhíu mày.
Từ Sơ Nhưỡng hơi chột dạ, ấp a ấp úng một lúc lâu mới nói: "Quân Thượng."
Tiểu thúc và tẩu tẩu đi cùng đường, dường như không hợp quy củ, nhưng trên xe nàng nhiều người như vậy, cũng không ở một mình, đương nhiên không tính là phạm kiêng kị gì. Từ Sơ Nhưỡng chột dạ chỉ là không nói cho Giang Thâm biết chuyện của Hoài Ngọc, vốn là phải cùng tới, vì chờ Hoài Ngọc, nàng cố ý nói không tới, bây giờ quả thực là có chút ngượng ngùng.
Nhưng bộ dạng này rơi vào mắt Giang Thâm, lại là một phen lí giải khác.
Giang Huyền Cẩn nói không đến, nàng liền không đến. Giang Huyền Cẩn đến rồi, nàng lại tốt rồi, không tránh nghi ngờ gì mà đi cùng đường với hắn đến?
Đây là ý gì?
Vốn trong lòng có cơn tức, lúc này càng tức giận, khuôn mặt Giang Thâm trầm xuống, lạnh giọng nói: "Có phải ta nên đi cảm ơn tam đệ không?"
"Cảm ơn ngài ấy?" Từ Sơ Nhưỡng rất khó hiểu: "Cảm ơn ngài ấy làm gì?"
"Cảm ơn hắn dọc đường đã chiếu cố cho nàng." Giang Thâm cười lạnh.
"..." Phản ứng lại hắn đang nghĩ cái gì, Từ Sơ Nhưỡng vừa tức vừa thẹn: "Không phải như chàng nghĩ đâu!"
"Vậy thì thế nào?" Giang Thâm phất tay áo, ánh mắt càng dâng lên châm biếm: "Chẳng trách gần đây lạnh nhạt như vậy."
Trên mặt có một mảng đỏ ửng, hoàn toàn bị hắn làm cho tức phát điên ra rồi, Từ Sơ Nhưỡng nghiến răng nói: "Thiếp thân không so được với ngài, tim không thủng nhiều như vậy, không dung nạp được nhiều người!"
Nói cách khác, từ trước đến nay, trong lòng nàng chỉ có một mình hắn.
Giang Thâm dừng lại, tức giận giữa hai đầu lông mày tản ra chút, mím môi nhìn dáng vẻ tức đến phát run của nàng, hừ lên một tiếng hỏi: "Vậy vì sao nàng không đi cùng ta?"
"Đợi lát nữa chàng đi thỉnh an lão thái gia thì biết." Từ Sơ Nhưỡng nói xong, xoay người muốn đi.
Nhưng Giang Thâm ra tay cực nhanh, vừa dùng lực kéo nàng lại, cả người nàng đã ngã về sau, ngồi vào trong lòng hắn.
"Sao gần đây nàng hờn giận lớn như vậy?" Ôm chặt nàng, Giang Thâm nhướn mày: "Từ nhà mẹ đẻ trở về liền không thích đáp lại ta nữa, nhìn cũng không nhìn nhiều, còn trách ta nghĩ nhiều sao?"
Bàn tay chống ở trước ngực hắn, Từ Sơ Nhưỡng nghe lời này, chóp mũi hơi chua xót.
Người này bao giờ cũng thế này, chính mình nói những lời tàn nhẫn gì đảo mắt cái đã quên, ngoảnh lại còn nói nàng lạnh nhạt.
Nàng không lạnh nhạt thì có thể như thế nào? Đã làm hắn chán ghét, trở thành một nữ nhân tâm cơ thâm trầm vì để được sủng ái, sáp lại tới trước mặt hắn, giống như trước kia ngây ngốc muốn lấy lòng hắn, không chừng sẽ nghe thấy lời gì đó càng làm tổn thương người khác.
Nàng có hơi sợ rồi.
"Không nói chuyện?" Giang Thâm mím môi: "Nàng và ta là phu thê, là nên biết gì nói ra hết không giấu diếm nửa lời. Nếu ta làm sai chỗ nào, nàng nói với ta là được, đừng tức giận nữa."
Nhiều năm như vậy rồi, Giang Thâm chưa bao giờ dùng thái độ dịu dàng như thế để nói chuyện với nàng. Từ Sơ Nhưỡng đỏ mắt lên, bàn tay ngăn hắn lại chậm rãi nắm lấy xiêm y trước ngực hắn.
"Sao?" Ánh mắt của Giang Thâm càng ngày càng nhu hòa: "Không giận nữa?"
Cái đầu cúi thấp của Từ Sơ Nhưỡng chậm rãi gật gật.
Nàng có thể tức giận gì với hắn chứ? Đau lòng là nàng, buồn cũng là nàng. Đối với người này, nàng vẫn là muốn cho hắn tất cả những thứ tốt đẹp.
Giang Thâm cong môi, đưa tay nắm lấy cằm của nàng, chóp mũi cọ cọ tới lui vài cái với nàng, sau đó hôn lên.
Bản lĩnh dỗ dành nữ nhân, Giang nhị công tử tự nhận có thể ném xa hơn mười con phố so với tam đệ nhà hắn. Không phải là làm mình làm mẩy sao? Hung dữ một chút, lạnh nhạt thờ ơ vài ngày, như bây giờ ôm trong lòng dỗ dành một chút không phải tốt rồi sao? Nữ nhân chính là dễ đối phó như vậy đấy!
Hắn không rõ rốt cuộc tam đệ nhà hắn rốt cuộc vì sao suốt ngày đề mặt co mày cáu!
Giang nhị công tử gió xuân đắc ý tự tin nghĩ, Tam đệ đẹp thì đẹp đó, nhưng muốn dành nữ nhân từ chỗ của hắn, vẫn là không có khả năng. Tính tình đó của hắn, ngoài Giang Bạch Thị ra, ai chịu được nổi chứ?
"Hắt xì..." Vừa mới vào phòng ngồi một lát, Hoài Ngọc liền hắt xì một cái.
Thanh Huyền bên cạnh tiến lên kiểm tra trán của nàng: "Điện hạ, ngài không thể ốm thêm nữa, cơ thể này..."
"Không sao, ngứa mũi mà thôi, không phải ốm." Nắm lấy khăn lau lau nước mũi, Hoài Ngọc nhìn xung quanh một lát: "Gian phòng này khá lớn đó."
Giang Huyền Cẩn đứng bên cửa sổ, ánh mắt u ám nhìn nàng ở bên này, lạnh giọng nói: "Phòng của ta, đương nhiên không thể nhỏ rồi."
Cái gì? Hoài Ngọc đứng lên: "Vậy ngươi để ta nghỉ ngơi ở đâu?"
"Nếu ngươi không ở chỗ này thì nên ở đâu?" Mặt hắn không chút biểu cảm mà nói: "Phụ thân cũng ở nam viện, để ông ấy biết ta và ngươi chia phòng bằng sinh thêm phiền phức."
Thanh Huyền nhíu mày, nâng mắt nhìn hắn: "Quân Thượng có ý gì?"
Nghênh đón ánh mắt của hắn, Giang Huyền Cẩn hơi cong môi: "Các hạ nghe không hiểu sao?"
Hắn muốn ở cùng phòng với nàng.
Ánh mắt Thanh Huyền trầm xuống: "Quân Thượng và điện hạ... Sợ là không thích hợp?"
Đều là nam nhân. Trong lòng đối phương đang nghĩ gì, hai bên đều biết rất rõ ràng.
Giang Huyền Cẩn thong dong phẩy chiếc lá rụng thổi tới trên cửa sổ, liếc hắn nói: "Có thích hợp hay không, không tới phiên các hạ xem xét."
Vốn trong phòng mát lạnh, không hiểu sao lại càng lạnh hơn chút, Thanh Huyền đứng bên cạnh nàng, cùng Giang Huyền Cẩn xa xa nhìn nhau.
Trong phòng nhất thời im lặng, cờ phật động mấy cái, hàn ý nổi lên tứ phía.
"Hắt xì!" Lí Hoài Ngọc không nhịn được xoa xoa cánh tay lại hắt xì thêm một cái.
Người bên cửa sổ dừng lại một chút, thu ánh mắt lại, thuận tay khép cửa sổ vào: "Điện hạ có ý kiến không?"
"Nếu ta nói có, có phải ngươi sẽ không cứu Thanh Ti nữa không?" Hoài Ngọc nhướn mày.
Giang Huyền Cẩn rất nghiêm túc gật đầu.
Cảm giác không biết xấu hổ này, đúng thật là không hiểu sao khiến nàng cảm thấy quen thuộc thế! Hoài Ngọc khẽ cười, xua tay nói: "Vậy ta không có ý kiến, chung phòng thì chung phòng, cũng không phải là chưa từng chung phòng."
"Điện hạ..." Thanh Huyền rất không vui nhìn nàng.
Vỗ vỗ cánh tay của hắn, Hoài Ngọc nói: "Đừng lo lắng quá nhiều, ngươi đi tìm đám Xích Kim trước, đừng chạy loạn gặp phải người của Giang gia, đến lúc đó khó mà giải thích."
Không tình nguyện đứng đó một hồi lâu, Thanh Huyền mới gật đầu: "Vâng."
Trong phòng chỉ còn lại mỗi hai người họ, Lí Hoài Ngọc hết sức tò mò nhìn về phía người bên cửa sổ kia: "Ta nói Quân Thượng, lúc này Kinh Thành hẳn là đang rất loạn lạc rồi đi? Ngài không về trợ giúp xử lí chính vụ, lại có lòng dạ thảnh thơi đến lên núi nhìn xa?"
Giang Huyền Cẩn xuyên qua khe rỗng khắc hoa nhìn ra bên ngoài cửa sổ, im lặng không nói.
Bộ dạng này cực kì giống lúc mới ban đầu nàng tiếp cận hắn, một khuôn mặt lạnh lùng yên tĩnh, thái độ không gần thế gian.
Có điều lần này, Lí Hoài Ngọc sẽ không sáp lại ép hắn mở miệng nữa, nàng cười cười, quan sát căn phòng này một vòng, liền nằm xuống giường nhắm mắt nghỉ ngơi.
Bên ngoài trời đã tối rồi, Thanh Huyền đi cũng không quay lại, Hoài Ngọc nằm một lúc ý thức liền mơ hồ, trong lờ mờ liền cảm thấy bên cạnh hơi lún xuống, biết là Giang Huyền Cẩn lên trên, liền quay lưng lại, cách hắn xa một chút.
Một cái giường to như vậy, nàng ngủ dựa sát vào một bên tường, gần như là muốn dán lên trên.
Giang Huyền Cẩn nghiêng đầu nhìn nàng một hồi, khuôn mặt tràn đầy lạnh nhạt mà chờ, chờ hô hấp của nàng hoàn toàn nhẹ nhàng rồi, lúc không còn chút động đậy nào nữa mới thở ra một hơi phiền muộn, khuôn mặt bình tĩnh nhẹ nhàng ôm nàng lại.
Eo mảnh khảnh, còn gầy hơn với trước kia, trên mặt cũng không có huyết sắc gì, trên đường vội vàng đi, trên cằm còn dính bụi không biết từ chỗ nào, trông bẩn như vậy.
Nắm lấy ống tay áo, hắn nín thở giúp nàng lau đi từng chút từng chút bụi bẩn một, bụi đất đen nâu bám trên ống tay áo xanh hổ phách, giống như một bức họa thượng hảo bị hắt mực lên.
Nhìn chằm chằm vết bẩn đó một hồi, không biết vì sao, Giang Huyền Cẩn lại mỉm cười, thanh âm trầm thấp, cười vừa đắng vừa chát.
Lí Hoài Ngọc không nhìn thấy, mi tâm của nàng hơi nhíu lại, trong mộng không yên bình lắm.
Nàng trốn rồi, sau khi Hoài Lân phát hiện, nhất định sẽ đại nộ, dưới cơn đại nộ khó tránh khỏi sẽ liên lụy những người khác, ép nàng xuất hiện. Thanh Ti đã ở trong tay bọn họ, người nhà của đám người Hàn Tiêu cũng không biết rút khỏi Kinh Thành hay chưa, nàng lần này là có hoảng sợ nhưng không gặp nguy hiểm, nhưng người còn lại thì sao?
Đã rời khỏi Kinh Thành rồi, nhưng nỗi lo về sau này, thật sự không ít...
Bất an mà nắm chặt lấy chăn, nàng nói mớ ra một tiếng.
Trước kia Giang Huyền Cẩn cũng từng nghe thấy nàng nói mớ, lúc đó hắn không để ý, vì nàng xưng hô quá hoang đường.
Nhưng lần này, Giang Huyền Cẩn nghe thấy nàng gọi rất rõ ràng:
Phụ hoàng.
Trưởng công chúa trong lời đồn thủ đoạn độc ác, tâm tư thâm trầm, không phải nên là không gì phá nổi hay sao? Sao ngữ khí lại đáng thương tội nghiệp giống như một đứa trẻ con, như đang lôi góc áo của Hiếu Đế, ngồi xổm dưới đất kéo người, cùng người chơi xấu?
Nhớ tới những lời Thanh Ti nói, con ngươi Giang Huyền Cẩn u ám, chậm rãi đưa tay vén một sợi tóc tán loạn ra sau tai giúp nàng.
Trong Kinh Thành đã như cái nồi nổ tung rồi.
Lí Hoài Lân ngồi trên long ỷ, sắc mặt rất không dễ nhìn, Tề Hàn trước mặt hắn, đám người Liễu Vân Liệt hết thảy đều quỳ xuống, lần lượt bẩm báo:
"Tìm khắp nơi không thấy người, trưởng công chúa hẳn là đã không ở Kinh Thành nữa rồi."
"Tử Dương Quân cũng đi núi Lâm Giang, tuy nói là lệ cũ của Giang phủ, nhưng thần cảm thấy có chút kì lạ. Phủ đệ của Hàn Tiêu, Vân Lam Thanh cùng Từ Tiên đã kê khai và tịch thu tài sản, nhưng người trong nhà hôm qua cũng đã toàn bộ rời khỏi Kinh rồi."
"Đại lao của Đình Úy phủ bị cướp, dư đảng của Đan Dương đều biến mất."
Hung hăng vỗ xuống ngự án trước mặt, Lí Hoài Lân đứng dậy nói: "Lệ cũ? Kì lạ? Lẽ nào các ngươi không nhìn ra, đây là Giang Huyền Cẩn sớm đã sắp xếp trước sao?"
Liễu Vân Liệt ngẩn người: "Đây... Sao lại thế? Quân Thượng không phải đã đoạn tuyệt với phe đảng của trưởng công chúa rồi sao?"
"Đoạn tuyệt?" Lí Hoài Lân tức giận đi qua đi lại: "Hay cho đoạn tuyệt! Đây rõ ràng là hắn tương kế tựu kế, rút củi dưới đáy nồi!"
Ngay từ đầu là Liễu Vân Liệt đào hố Giang Huyền Cẩn, khiến hắn cùng dư đảng của Đan Dương chém giết lẫn nhau, khiến hắn mất hết nhân tâm mà ra tay trừ khử. Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, bọn họ ngược lại đi theo bước chân của Giang Huyền Cẩn.
Giang Huyền Cẩn khăng khăng hành quyết dư đảng của Đan Dương, bọn họ không ngăn cản ngược lại còn khuyên giải, dẫn tới bách quan trong triều bất mãn, cho rằng Đế Vương do dự thiếu quyết đoán. Giang Huyền Cẩn không tham dự lễ cúng tế, bọn họ lại làm mất tội phạm tử tù, có vẻ như bên cạnh Đế Vương không có hắn thì không làm gì được, càng làm nền cho Ấu Đế vô năng!
Hai ngày nay sổ con đưa tới Ngự thư phòng, cố ý hay vô ý đều bảo hắn nghe theo lời của trung thần.
Ai là trung thần? Văn võ toàn triều cùng bách tính thiên hạ đều chỉ thừa nhận một mình Tử Dương Quân!
"Bệ hạ bớt giận." Tề Hàn chắp tay nói: "Cái khác không nói, Tử Dương Quân nhất định phải hồi Kinh, đợi hắn trở về, chúng ta sẽ gây khó dễ là được."
"Đợi hắn trở về?" Lí Hoài Lân rút sổ con trên bàn vừa mới đưa tới, hung hăng mà ném tới trước mặt Tề Hàn: "Tự ngươi xem đi!"
Tề Hàn sợ tới mức run lập cập, vội nhận lấy mở ra.
Sổ con của Giang Huyền Cẩn tự tay viết, xin bệ hạ sớm ngày định tội Tề thừa tướng, an ủi linh hồn của Tư Mã thừa tướng ở trên trời.
"Cái này... Hắn còn nhắc đến là có ý gì?" Tề Hàn không từ bỏ mà nhìn về phía Đế Vương: "Vụ án này không cần phải lật lại."
Trước mặt đúng là hết sức cần người, Lí Hoài Lân đương nhiên không muốn định tội Tề Hàn, nhưng nhìn thái độ của Giang Huyền Cẩn trên sổ con, nói rõ nếu hắn không định tội, Giang Huyền Cẩn hắn sẽ không quay về Kinh Thành nữa.
Không trở về Kinh Thành thì có thể đi đâu?
Tử Dương!
Thật sự để hắn trở về Tử Dương, không khác gì thả hổ về rừng! Hắn vừa đi liền mang theo trên dưới Giang phủ đi luôn, ngay cả một nhược điểm hắn cũng chưa thể nắm được, trước mắt ngược lại còn bị đối phương cầm mười vạn binh quyền, gác ngang ở cổ họng.
Hiếu Đế từng nói, nếu không có việc hệ trọng, Quân Thượng sẽ không về Tử Dương. Nói cách khác, một khi hắn trở về, Bắc Ngụy sẽ xảy ra chuyện lớn.
Sắc mặt Lí Hoài Lân u ám không thể tưởng tượng nổi, sốt ruột mà quăng mấy cuốn sổ con trên bàn xuống.
Tề Hàn sợ tới mức không dám thở mạnh, cầm lấy sổ con phát run, liên tục nhìn về phía Liễu Vân Liệt ở bên cạnh.
Hắn không muốn bị định tội đâu, mau giúp hắn nói vài câu đi!
Liễu Vân Liệt dường như có chút đăm chiêu, ánh mắt u ám không rõ ràng, giống như căn bản không nhìn thấy ánh mắt của Tề Hàn, lập tức chắp tay nói với Đế Vương: "Quân Thượng muốn, chẳng qua chỉ là một người công chính, hắn có binh quyền tiên hoàng giao cho, lại có thái ấp rộng lớn, thật sự không thể kiên quyết cùng được. Tình hình trước mắt khó khăn, có thể xoay chuyển đều ở trên người Tử Dương Quân. Nếu đã như thế, bệ hạ sao không cho hắn chút ngon ngọt, dụ hắn về Kinh rồi nói sau?"
"Ý của Liễu ái khanh là?" Lí Hoài Lân trầm ngâm, nhìn về phía Tề Hàn.
"Phải oan ức cho Tề thừa tướng một phen rồi." Liễu Vân Liệt gật đầu.
Khuôn mặt Tề Hàn nháy mắt đã trắng bệch.
Hắn tưởng rằng bản thân có thể tránh thoát một kiếp này, kết quả quanh quẩn một vòng lớn như vậy, vẫn phải trả giá.
Tư Mã Húc là hắn giết, lão già kia chiếm giữ vị trí thừa tướng thật sự quá lâu rồi, lâu đến nỗi hắn không có bao nhiêu năm có thể đợi được nữa, cho nên hôm cung yến đó, hắn đánh lạc hướng người của Phúc Lộc Cung, một đao cắt cổ Tư Mã Húc đã uống say. Hắn sắp xếp rất tốt, không để lại bất kì chứng cứ gì, dù sao danh tiếng xấu xa của Đan Dương trưởng công chúa rất rõ ràng, trực tiếp giá họa cho nàng ta, ai cũng sẽ không nghi ngờ.
Hắn từng nghĩ đến chân tướng bị vạch trần thì làm thế nào, cũng sợ hẳn mấy buổi tối, nhưng sau đó có Hoàng Đế chống lưng, Tề Hàn yên tâm rồi, hắn cảm thấy bản thân thế nào cũng sẽ không có chuyện, quả thực là bình chân như vại.
Kết quả bây giờ, cho dù ngăn cách một Hoàng Đế, Giang Huyền Cẩn cũng có cách làm cho hắn đền tội.
Liễu Vân Liệt nói nhẹ nhàng thế, chỉ chịu oan ức một phen? Vị trí thừa tướng này của hắn phí bao nhiêu công phu, đợi bao nhiêu năm mới tới được tay chứ? Nễu kéo Tử Dương Quân hồi kinh, Hoàng đế nhất định sẽ lấy mũ ô sa của hắn xuống, cái này cùng với giết hắn có gì khác biệt?
Tề Hàn lắc đầu, lại lắc đầu tiếp, hắn không cam tâm, hắn không bằng lòng!
"Làm sao?" Lí Hoài Lân nhíu mày: "Thừa tướng còn có chuyện?"
"Vi thần cho rằng, Quân Thượng cũng không phải ngay thẳng cương trực như chúng ta chứng kiến." Tề Hàn gấp giọng nói: "Xử trí vi thần, Quân Thượng thật sự sẽ hồi Kinh sao? Nếu hắn không về thì sao? Bệ hạ có cách gì có thể chế trụ được hắn?"
Lí Hoài Lân sửng sốt, tiếp đó không vui mà nhìn hắn nói: "Thừa tướng đây là đang trách trẫm vô năng sao?"
"Vi thần không dám!" Tề Hàn dập đầu liên tục: "Nhưng vi thần cho rằng, dưới tình huống không có bất kì bảo đảm gì, nhượng bộ như vậy thật sự sẽ bị chịu thiệt! Không bằng bệ hạ trực tiếp hạ chiếu, yêu cầu Tử Dương Quân hồi Kinh!"
Chiếu chỉ của Hoàng đế là một thứ rất có trọng lượng, Tử Dương Quân dám không nghe sao? Không nghe chính là kháng chỉ!
Vẻ mặt hơi hòa hoãn, Lí Hoài Lân suy nghĩ một chút, do dự nói: "Liệu có tỏ ra là Trẫm chuyện bé xé ra to không?"
Người ta chỉ đi theo người trong phủ lên núi cầu phúc, hắn lại vội vàng hạ chỉ yêu cầu người trở về? Cái này xem là gì?
"Bệ hạ, đây cũng là hành động bất đắc dĩ thôi!" Tề Hàn nói: "Cứ như vậy, ít nhất quyền chủ động còn nằm ở trong tay ngài!"
Cái này ngược lại rất có lí, bây giờ hắn sợ nhất chính là Tử Dương Quân trở về thái ấp, có thể có cách gì để hắn không quay lại đó, vậy thì phải làm. Về phần sau khi triệu hồi thì...
Nhìn Tề Hàn một cái, Lí Hoài Lân hỏi: "Đích nữ của nhà thừa tướng, có phải ngưỡng mộ Quân Thượng đã lâu không?"
"Cái này..." Tề Hàn bị chẹn ngang, ấp a ấp úng nói: "Lão phu không rõ lắm."
Liễu Vân Liệt khẽ cười: "Văn võ toàn triều đều biết rõ chuyện này, chỉ có thừa tướng đại nhân không rõ sao?"
Tề Hàn có chút oán giận mà trừng mắt với hắn một cái, lo sợ bất an mà đợi câu sau của Hoàng đế.
Lí Hoài Lân ngồi trên long ỷ suy nghĩ một hồi, nói: "Không thể vô duyên vô cớ mà triệu Tử Dương Quân hồi Kinh, vậy thì tìm một cái cớ tứ hôn đi."
Tề Hàn kinh ngạc mà nâng mắt lên, Liễu Vân Liệt nghe vậy cũng chấn động: "Bệ hạ?"
"Hôn sự xung quanh Tử Dương Quân và Bạch gia hẳn cũng coi như không cân nhắc được nữa rồi." Lí Hoài Lân nói: "Ban hôn cho hắn, đã thể hiện trẫm rất coi trọng hắn, vừa có thể hạ chỉ danh chính ngôn thuận, nhất cử lưỡng tiện."
Nghĩ tới Giang Bạch Thị kia, Liễu Vân Liệt nhíu mày, ánh mắt có chút phức tạp.
Với tính cách của Giang Huyền Cẩn, chiếu chỉ của Hoàng đế có thể là sẽ tiếp nhận, nhưng tứ hôn này...
Hắn cảm thấy trong lòng không đáy.
Tháng chín đậm gió thu, gió rít gào thét, tiếng chuông vang dội trong chùa trên núi.
Hoài Ngọc đi theo cùng Giang Huyền Cẩn, hết sức ngoan ngoãn mà hành lễ về phía Giang lão thái gia: "Thỉnh an phụ thân."
Giang lão thái gia nắm trượng đầu rồng, rất không vui nói: "Gần đây Giang Bạch Thị đi đâu? Sao mãi cũng không thấy người?"
Hoài Ngọc vội vàng cúi đầu: "Gần đây... Cơ thể không khỏe, hoạt động ít một chút."
Giang lão thái gia "A" lên một tiếng, gật đầu nói: "Vậy thì nghỉ ngơi cho tốt đi, vài ngày này ở trong chùa, để Huyền Cẩn ở bên cạnh nhiều chút."
Còn ở bên cạnh? Giang Huyền Cẩn vừa nhìn thấy nàng liền lạnh mặt, một chút vẻ mặt tốt cũng không chịu cho nàng, còn bên cạnh nữa chính là nhìn nhau không vừa mắt.
Oán thầm trong lòng, ngoài miệng Hoài Ngọc lại vẫn ngọt ngào đáp lời: "Vâng."
Hai vị Giang công tử cùng tiểu thiếu gia đều đứng phía sau Giang lão thái gia, lúc này ánh mắt nhìn nàng vừa đề phòng vừa kinh ngạc, nhất là lông mày của Giang Diễm, đều sắp nhíu chập thành một đoàn rồi.
Nổi tâm trêu đùa lên, Hoài Ngọc thừa dịp lão thái gia không chú ý, hướng về phía bọn họ lộ ra một nụ cười âm trầm, ánh mắt lạnh lẽo, giống như ác quỷ bò lên từ Hoàng Tuyền.
"Oa!" Hai vị công tử coi như bình tĩnh, nhưng tiểu thiếu gia Giang gia trước nay sợ nhất là quỷ đứng không vững, sợ hãi kêu lên một tiếng lùi lại về sau vài bước, suýt chút nữa va vào chân của Giang Sùng đằng sau mà ngã xuống.
"Làm gì đấy!" Lão thái gia bị hắn dọa run lên, quay đầu quát lên: "Kêu to gọi lớn, ra cái thể thống gì?"
"Gia gia, con... Nàng ta..." Giang Diễm chỉ vào Lí Hoài Ngọc muốn cáo trạng.
Nhưng vừa nâng mắt lên nhìn sang, thấy ánh mắt vô cùng lạnh lẽo của tiểu thúc nhà hắn mang theo cảnh cáo nhìn hắn, sao với ác quỷ bên cạnh còn bất thiện hơn mấy phần.
Giang Diễm: "..."
"Sao thế?" Lão thái gia nhìn hắn, hơi giận nói: "Nói cũng không rõ ràng à?"
Nuốt một ngụm nước miếng, Giang Diễm chậm rãi buông tay xuống, mang theo nghẹn ngào nói: "Không sao, là tôn nhi quá kinh ngạc thôi."
Vẻ mặt lão thái gia nghiêm khắc nói: "Đều là người có quan chức hết rồi, sao có thể còn lỗ mãng như vậy? Tiểu thẩm thẩm ngươi cơ thể vốn đã không tốt, ngươi gào ầm lên như thế, làm nàng sợ thì làm thế nào?"
Giang Diễm rất oan ức mà! Ai dọa ai chứ? Hắn bị trưởng công chúa âm hồn bất tán này dọa nhảy dựng thì thôi đi, tiểu thúc còn trừng mắt với hắn. Tiểu thúc trừng hắn cũng thôi đi, gia gia còn hung dữ với hắn!
Hắn đã tạo nghiệt gì chứ?
"Không sao." Lí Hoài Ngọc hết sức rộng lượng mà nói: "Tiểu thiếu gia cũng không phải cố ý."
Lão thái gia gật đầu nhìn về phía nàng, ôn hòa nói: "Con là một đứa tính cách tốt, trong chùa này có không ít rau dại hiếm có giữa núi, lúc dùng cơm trưa, con nhớ cùng Huyền Cẩn qua đây nhé."
"Vâng."
Giang Diễm tức đến mài răng, thấy hai người này hành lễ xong liền muốn đi, vội vàng đi lên hành lễ theo: "Gia gia, con vẫn có chuyện muốn hỏi tiểu thúc, xin cáo lui trước."
Giang Sùng cùng Giang Thâm cũng nói: "Phụ thân đi nghỉ ngơi trước, nhi tử cũng có lời muốn hỏi tam đệ."
Giang Huyền Cẩn luôn không thích náo nhiệt, người trong phủ đều biết, ngày xưa đi nhìn hắn, đều là một đám bàn bạc xong thời gian, tách ra mà đi, hôm nay lại hay rồi, sao lại đều họp thành một đống thế này?
Lão thái gia khó hiểu, chỉ gật đầu để bọn họ đi, nắm trượng đầu rồng nhìn chằm chằm bóng lưng của bọn họ, vẫn còn đang nghĩ, rốt cuộc đến lúc nào ông mới lại có thể ôm được cháu nữa?
----------------------
Editor: Hôm nay ra 2 chương liền lúc *Mau tới khen tui đi* ==
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ, năm mới vui vẻ, mọi sự đều như ý nguyện. Năm trâu nên mọi thứ đều phải thật "Trâu" nhé! Năm mới vui vẻ!!!
***
Trên đường đi này, Lí Hoài Ngọc cứ cảm thấy bản thân giống như quên mất cái gì đó, nhưng thế nào cũng không nghĩ ra. Được hắn nhắc nhở như vậy, nàng bỗng nhiên mới chấn động.
Đúng rồi, Thanh Ti đâu?
Quay đầu nhìn về phía hắn, Hoài Ngọc nhíu mày hỏi: "Nàng ấy đang ở đâu?"
"Ba ngày trước, Thanh Ti lén vào cung, ý đồ hành thích bệ hạ." Giang Huyền Cẩn buông mắt: "Nhưng không đi qua được Tam Trọng Môn liền bị người khác phát hiện, áp giải đến Đình Úy nha môn."
Trong lòng trầm xuống, sắc mặt Hoài Ngọc càng trắng thêm.
Thanh Ti ngốc này, vậy mà lại chạy đi hành thích! Bọn họ đều đã rời khỏi Kinh Thành rồi, một mình nàng ấy còn đang ở Đình Úy nha môn, bây giờ nên làm thế nào?
Ánh mắt của Giang Huyền Cẩn trước mặt bình tĩnh nhìn nàng, không hoảng không loạn, giống như đang đợi nàng mở miệng.
Hoài Ngọc ngẩn ra, thử thăm dò mà hỏi: "Quân Thượng có cách cứu người sao?"
Giang Huyền Cẩn gật đầu.
Ta có cách đó, nhưng ngươi phải xin ta, ta xem tâm tình quyết định xem có đáp ứng ngươi hay không.
Đây là ý Hoài Ngọc đọc ra được từ trong mắt của hắn.
Cười gượng hai tiếng, Lí Hoài Ngọc có chút xấu hổ nói: "Nếu Quân Thượng có thể giúp cứu người, vậy đương nhiên ta sẽ vô cùng cảm kích, nhưng mà..."
Nhưng mà bây giờ nàng căn bản không có thứ gì có thể dùng để trả nợ, với tính tình cùng mức độ chán ghét nàng của người này, làm sao có thể còn giúp nàng chứ?
"Điện hạ muốn đi Đan Dương?" Giang Huyền Cẩn hỏi không mặn không nhạt.
Cái này không được coi là bí mật gì cả, nàng muốn trốn, chắc chắn chỉ có thể chạy về Đan Dương. Hoài Ngọc chậm rãi gật đầu, lại nhìn hắn một cái: "Nếu đường đi qua Tử Dương, không biết Quân Thượng có thể cung cấp cho chút phương tiện không?"
"Ngươi cảm thấy sao?" Hắn thản nhiên.
Tử Dương Quân không ngăn cản trưởng công chúa đã xem như tận tình tận nghĩa, còn muốn cả phương tiện?
Cào cào tóc mai, Hoài Ngọc cũng cảm thấy có hơi được voi đòi tiên, thấp giọng nói: "Vậy Quân Thượng hỏi cái này để làm gì?"
"Giữa Tử Dương và Đan Dương có một bờ thành, đã hạn hán ba năm, nạn châu chấu(*) tàn phá bừa bãi." Hắn nói: "Nếu sau khi điện hạ trở về Đan Dương có thể làm cứu trợ, bản quân cứu Thanh Ti ra trả lại cho điện hạ cũng không sao."
Thật đúng là tuân theo gia huấn của Giang gia, lấy lê dân bá tánh làm nhiệm vụ của mình, vạn chết không từ.
Điều kiện này do Giang Huyền Cẩn đề ra, rất hiển nhiên, rất rõ ràng rành mạch, Lí Hoài Ngọc cảm thấy có thể chấp nhận, vì thế lập tức gật đầu: "Một lời đã định."
Giang Huyền Cẩn nới lỏng bàn tay, xoay người nói: "Vậy thì lên núi nghỉ ngơi trước đi."
"Được... Hả? Đợi chút?" Hoài Ngọc khó hiểu: "Ta đi lên núi làm cái gì?"
"Nơi này cách thành lớn kế tiếp có ba mươi dặm nữa, ngươi còn muốn gấp rút lên đường?"
Núi Lâm Giang thoạt nhìn không dốc, ở giữa sườn núi có một ngôi miếu rất tráng lệ, hẳn là không đến nửa canh giờ có thể đến được. So với tiếp tục lên đường, chắc chắn lên trên núi nghỉ ngơi sẽ thoải mái hơn chút.
Lí Hoài Ngọc suy nghĩ một chút, hỏi: "Trên núi nhiều người không?"
Từ Sơ Nhưỡng bên cạnh tiến lên một bước đáp: "Không nhiều, mỗi lần đến tết Trùng Cửu, ngôi chùa này chỉ tiếp thí chủ của một nhà Giang phủ, không có người ngoài."
"Vậy được." Hoài Ngọc gật đầu.
Trước mắt bọn họ là tội phạm bỏ trốn, mặc dù không biết công văn bắt người lúc nào thì phát xuống, nhưng cũng phải tận lực tránh khỏi đám người.
"Lão thái gia vẫn chưa biết chuyện của ngươi." Giang Huyền Cẩn nói: "Thỉnh cầu điện hạ, thuận đạo thỉnh an ông ấy một cái, để lão nhân gia ông yên tâm."
Giang lão thái gia vẫn chưa biết sao? Khóe miệng Hoài Ngọc co lại, cái này rất khó xử, nàng và Giang Huyền Cẩn đã ầm ĩ thành như thế rồi, Giang đại công tử, nhị công tử cùng Giang Diễm nhất định cũng đều biết rõ tình hình, nàng còn làm bộ như không có việc gì đi thỉnh an lão thái gia?
"Có chỗ nào khó xử sao?"
"Không có..." Suy cho cùng là có việc cầu người. Hoài Ngọc gãi gãi cằm, vẫn là nhận lời: "Đi thôi!"
"Điện hạ..." Đám người Thanh Huyền bên cạnh muốn nói lại thôi.
Hoài Ngọc quay đầu lại nhỏ giọng nói: "Đừng sợ, Tử Dương Quân cũng không phải những tiểu nhân nham hiểm trong triều kia. Hơn nữa, mạng của ta là hắn cứu, hắn cũng không có đạo lí lại hại ta thêm một lần nữa."
"Đây không phải là vấn đề có hại hay không hại." Bạch Ngai mím môi: "Ngài không cảm thấy... Quân Thượng giống như đang đào hố sao?"
Từng xẻng từng xẻng, đem hai người qua đường muốn ai đi đường nấy gạt lại vào một chỗ.
Hoài Ngọc nghiêm túc suy nghĩ, nói: "Chỉ cần có thể cứu Thanh Ti là được, hơn nữa, cái hố này cũng không chôn được ta."
Hai lần té ngã của Đan Dương trưởng công chúa đều là ngã vì tình cảm, lần đầu là tình thân, lần thứ hai là tình yêu, ngã đau rồi, biết cái gì nên làm cái gì không nên làm, mưu kế càng sâu, cũng không gạt được nàng nữa.
Trước kia phụ hoàng nói "Bích lập thiên nhận, vô dục tắc cương(*)", nàng nghe không hiểu là ý gì, sau khi trải qua sinh tử thì nàng đã hiểu ra rồi.
(*)Bích lập thiên nhận, vô dục tắc cương 壁立千仞, 无欲则刚: Ý chỉ vách núi nghìn trượng sừng sững vì không mang dục vọng mới có thể giữ mình cương trực. Đây cũng là nói đến trí huệ của lòng bao dung.
Không có tình cảm, thì sẽ không có uy hiếp. Người ở trên cao, có uy hiếp sẽ vạn kiếp bất phục(*).
(*) Muôn đời muôn kiếp không thể trở lại.
Sai lầm trí mạng này, nàng sẽ không tái phạm nữa.
Phu xe và Thừa Hư đi mở đường phía trước, Từ Sơ Nhưỡng kéo Hoài Ngọc đi từng bước từng bước một lên núi, vừa căng thẳng vừa lo lắng, liên tiếp quay đầu nhìn nàng.
Hoài Ngọc bị nhìn đến không nhịn được mà mỉm cười: "Không cần lo lắng cho ta quá đâu."
"Sao có thể không lo lắng?" Từ Sơ Nhưỡng lắc đầu: "Cô ở trên núi nghỉ ngơi cho tốt vài ngày, ta sắc thuốc cho cô."
Hoài Ngọc muốn gật đầu, nhưng nhớ tới trong ngôi chùa kia toàn là người của Giang gia, nàng mím môi: "Không cần đâu, để người khác nhìn thấy không tốt."
Từ Sơ Nhưỡng đương nhiên biết nàng đang lo lắng cái gì, nhìn Tử Dương Quân đi theo phía sau một cái, kéo nàng qua thấp giọng nói: "Ta sẽ nói là ta tự sắc thuốc cho mình, có thể thế nào?"
Nhìn bộ dạng trịnh trọng kia của nàng, Hoài Ngọc cười thấp: "Nhị... Nhị phu nhân tấm lòng thật lương thiện."
Nàng quen gọi là nhị tẩu rồi, nhưng lúc này xưng hô như thế, rõ ràng là không hợp lí nữa rồi.
Từ Sơ Nhưỡng cũng ý thức được vấn đề này, nắm lấy bàn tay, nói: "Nếu xưng hô bằng tên khuê phòng, không biết điện hạ có để ý không?"
"Rất tốt." Ánh mắt Hoài Ngọc sáng lên: "Ta còn chưa từng xưng hô bằng tên khuê phòng với cô nương khuê các nào!"
"Vậy về sau cô sẽ gọi ta là Sơ Nhưỡng." Từ Sơ Nhưỡng nói: "Sơ Nhưỡng trong 'Bán diệp tân liễu sơ nhưỡng tửu'(*)."
(*) Đem một ít lá liễu non đi ủ rượu. (Chắc là vậy, mình hông chắc đâuuu).
Đây thật là một cái tên hay, Hoài Ngọc cười chỉ chỉ vào mình: "Hoài trong hoài bích kì tội(*), Ngọc trong ngọc thạch câu phần(**)."
(*) Hoài bích kì tội: Mang ngọc mắc tội (Người tài giỏi lập công trạng lớn lại bị khép tội).
(**) Ngọc thạch câu phần: Ngọc nát đá tan (Tốt hay xấu rồi đều sẽ bị tiêu hủy).
"..." Từ Sơ Nhưỡng nghe thấy dở khóc dở cười: "Nào có ai tự nói bản thân như thế chứ?"
"Nói thật mà, chính là hai chữ đó."
Từ Sơ Nhưỡng lắc đầu, dịu dàng nói: "Vậy là Hoài trong hoài tài bão khí(*), Ngọc trong lâm lang mĩ ngọc(**)."
(*) Lòng tài ôm chí lớn.
(**) Ngọc đẹp, chỉ những đồ vật quý hiếm, danh giá, đẹp đẽ.
Hoài tài bão khí, lâm lang mĩ ngọc.
Lí Hoài Ngọc ngẩn người, tiếp đó liền nở nụ cười.
Từ lúc sau khi Phụ hoàng mất, đã rất lâu không có ai tán thưởng dịu dàng với nàng như thế rồi, vốn tâm tình còn có chút nặng nề, nhưng vừa nhìn thấy dung mạo nhẹ nhàng này của Từ Sơ Nhưỡng, đột nhiên nàng cảm thấy trời đã sáng lại.
Đi chùa cũng tốt, chí ít còn có thể ở lại một lát cùng Từ Sơ Nhưỡng.
Hàn Sơn Tự.
Vừa nhìn thấy tên chùa, Hoài Ngọc liền cảm thấy có chút quen thuộc, đợi đến khi vào trong nhìn thấy hai hòa thượng cầm phật châu khắc chữ, nàng mới hiểu ra.
Cao tăng của Liễu Vân Liệt, chính là mời ở chỗ này.
Giang Huyền Cẩn vừa vào nơi này liền giống như trở về nhà vậy, thần sắc buông lỏng, cổ tay áo luôn khép chặt cũng buông lỏng ra.
"Bên này." Không cần tăng nhân dẫn đường, hắn dẫn nhóm người đi thẳng về phía nam.
Vẻ mặt Lí Hoài Ngọc tràn đầy tò mò nhìn bóng dáng hắn, Từ Sơ Nhưỡng nhìn thấy liền giải thích với nàng: "Quân Thượng có phật căn từ nhỏ, rất có duyên với lão phương trượng ở chỗ này, phương trượng đó nhận ngài ấy làm đệ tự tục gia(*), mỗi năm ngài ấy đều phải tới đây ở một tháng."
(*) Tục gia: Hiểu nôm na là ngôi nhà thứ hai, tăng ni gọi là nhà của bố mẹ.
Vậy chẳng trách quen thuộc với nơi này như vậy, Hoài Ngọc nhướn mày, đột nhiên nghĩ. Nếu Giang Huyền Cẩn quy y thì sẽ có dáng vẻ gì nhỉ?
Người đằng trước dường như nhận ra được cái gì đó, đánh mắt quay đầu lại nhìn nàng một cái.
Lông mi dài như mũi kiếm, con ngươi đen như mực, lúc nhìn quanh không có phong lưu cũng không có tình ý, như là vừa đi lên từ núi tuyết mùa đông, trong mắt mang theo hơi lạnh thấm người.
Nhưng Hoài Ngọc nghĩ, cho dù hắn lạnh nhạt như thế, cắt đi mất ba nghìn sợi tóc đen cũng nhất định sẽ là tăng nhân đẹp nhất thế gian.
Không có ý gì khác, nàng chỉ là đánh giá khác quan mà thôi.
Hoài Ngọc dời mắt đi, hỏi Từ Sơ Nhưỡng: "Cô không cần đến chào hỏi với nhị công tử trước à?"
Từ Sơ Nhưỡng dừng lại một cái, có chút chột dạ nói: "Chắc là không cần đâu nhỉ?"
Hôm đó Giang Thâm rời phủ dường như tâm tình rất không vui, mặc dù không biết là ai chọc chàng ấy, nhưng mỗi lần chàng không vui, dường như đều sẽ giận lây sang nàng, cho nên không đến lắc lư trước mặt chàng, ngược lại tốt hơn chút.
"Nhị tẩu cứ đi một chuyến đi." Giang Huyền Cẩn đằng trước nói: "Mấy ngày nay tâm tình của nhị ca luôn không tốt."
Nàng biết tâm tình chàng ấy không tốt mà, nhưng nàng đi có tác dụng gì chứ? Còn không bằng để thị thiếp của chàng tới, nàng cũng không cần dỗ người nữa.
Từ Sơ Nhưỡng oán thầm vài câu, chỉ muốn cự tuyệt, kết quả vừa nâng mắt lên đã đối diện với ánh mắt hơi âm u kia của Quân Thượng ở đằng trước.
"Ách... Cũng được, ta vẫn là qua đó xem chút đi!" Nàng vội vàng nói: "Vậy Hoài Ngọc liền giao cho Quân Thượng thu xếp nhé."
Cái khác nàng không biết nhìn, nhưng ánh mắt thì nàng nhìn vẫn hiểu, đừng nói Giang Thâm, tâm tình của Quân Thượng mấy ngày nay cũng không tốt, so với ngài ấy, nàng tình nguyện đi đối diện với Giang Thâm.
"Được." Hoài Ngọc nói: "Đợi cô rảnh thì qua đây tìm ta."
"Ừm!" Mỉm cười đáp lại, không dám nhìn Tử Dương Quân thêm nữa, Từ Sơ Nhưỡng xách váy đi khỏi.
Nơi này mỗi năm nàng cũng phải tới. Đường cũng biết hết, đi xuyên qua hai đại điện liền tới phòng trọ phía tây, bên trong gian đầu tiên chính là chỗ của Giang Thâm.
Từ Sơ Nhưỡng đẩy cửa vào trong, tim trong lồng ngực nhảy mạnh, không nhìn người trong phòng, ngược lại nhìn ra bên ngoài trước.
Tử Dương Quân ngày thường kiệm lời, nâng mắt lên nhìn nàng cũng không nhiều, chợt bị hắn liếc một cái, thật sự là dọa người.
"Nàng làm gì thế?" Sau lưng truyền tới tiếng của Giang Thâm.
Từ Sơ Nhưỡng quay đầu lại, nghênh đón là một khuôn mặt đen như mực, quy quy củ củ mà hành lễ trước: "Thiếp thân tới ăn tết."
Giang Thâm ngoài cười trong không cười: "Không phải nói không muốn tới sao? Bây giờ lại vội tới?"
Nụ cười kiểu này của hắn là kiểu Từ Sơ Nhưỡng không thích nhất, nhưng nàng cũng sẽ không nói thêm cái gì, chỉ buông mắt đứng yên, giống như một tòa tượng đá lặng lẽ.
Giang Thâm nhìn thấy càng thêm tức: "Nha hoàn của nàng đâu?"
"Không dẫn theo."
Vì suy nghĩ cho sự an toàn của đám người Hoài Ngọc, nàng chỉ đem theo một phu xe, nha hoàn vẫn ở trong Giang phủ, đương nhiên nàng không dám bảo nha hoàn đi cùng.
"Vậy nàng tới cùng ai?" Giang Thâm nhíu mày.
Từ Sơ Nhưỡng hơi chột dạ, ấp a ấp úng một lúc lâu mới nói: "Quân Thượng."
Tiểu thúc và tẩu tẩu đi cùng đường, dường như không hợp quy củ, nhưng trên xe nàng nhiều người như vậy, cũng không ở một mình, đương nhiên không tính là phạm kiêng kị gì. Từ Sơ Nhưỡng chột dạ chỉ là không nói cho Giang Thâm biết chuyện của Hoài Ngọc, vốn là phải cùng tới, vì chờ Hoài Ngọc, nàng cố ý nói không tới, bây giờ quả thực là có chút ngượng ngùng.
Nhưng bộ dạng này rơi vào mắt Giang Thâm, lại là một phen lí giải khác.
Giang Huyền Cẩn nói không đến, nàng liền không đến. Giang Huyền Cẩn đến rồi, nàng lại tốt rồi, không tránh nghi ngờ gì mà đi cùng đường với hắn đến?
Đây là ý gì?
Vốn trong lòng có cơn tức, lúc này càng tức giận, khuôn mặt Giang Thâm trầm xuống, lạnh giọng nói: "Có phải ta nên đi cảm ơn tam đệ không?"
"Cảm ơn ngài ấy?" Từ Sơ Nhưỡng rất khó hiểu: "Cảm ơn ngài ấy làm gì?"
"Cảm ơn hắn dọc đường đã chiếu cố cho nàng." Giang Thâm cười lạnh.
"..." Phản ứng lại hắn đang nghĩ cái gì, Từ Sơ Nhưỡng vừa tức vừa thẹn: "Không phải như chàng nghĩ đâu!"
"Vậy thì thế nào?" Giang Thâm phất tay áo, ánh mắt càng dâng lên châm biếm: "Chẳng trách gần đây lạnh nhạt như vậy."
Trên mặt có một mảng đỏ ửng, hoàn toàn bị hắn làm cho tức phát điên ra rồi, Từ Sơ Nhưỡng nghiến răng nói: "Thiếp thân không so được với ngài, tim không thủng nhiều như vậy, không dung nạp được nhiều người!"
Nói cách khác, từ trước đến nay, trong lòng nàng chỉ có một mình hắn.
Giang Thâm dừng lại, tức giận giữa hai đầu lông mày tản ra chút, mím môi nhìn dáng vẻ tức đến phát run của nàng, hừ lên một tiếng hỏi: "Vậy vì sao nàng không đi cùng ta?"
"Đợi lát nữa chàng đi thỉnh an lão thái gia thì biết." Từ Sơ Nhưỡng nói xong, xoay người muốn đi.
Nhưng Giang Thâm ra tay cực nhanh, vừa dùng lực kéo nàng lại, cả người nàng đã ngã về sau, ngồi vào trong lòng hắn.
"Sao gần đây nàng hờn giận lớn như vậy?" Ôm chặt nàng, Giang Thâm nhướn mày: "Từ nhà mẹ đẻ trở về liền không thích đáp lại ta nữa, nhìn cũng không nhìn nhiều, còn trách ta nghĩ nhiều sao?"
Bàn tay chống ở trước ngực hắn, Từ Sơ Nhưỡng nghe lời này, chóp mũi hơi chua xót.
Người này bao giờ cũng thế này, chính mình nói những lời tàn nhẫn gì đảo mắt cái đã quên, ngoảnh lại còn nói nàng lạnh nhạt.
Nàng không lạnh nhạt thì có thể như thế nào? Đã làm hắn chán ghét, trở thành một nữ nhân tâm cơ thâm trầm vì để được sủng ái, sáp lại tới trước mặt hắn, giống như trước kia ngây ngốc muốn lấy lòng hắn, không chừng sẽ nghe thấy lời gì đó càng làm tổn thương người khác.
Nàng có hơi sợ rồi.
"Không nói chuyện?" Giang Thâm mím môi: "Nàng và ta là phu thê, là nên biết gì nói ra hết không giấu diếm nửa lời. Nếu ta làm sai chỗ nào, nàng nói với ta là được, đừng tức giận nữa."
Nhiều năm như vậy rồi, Giang Thâm chưa bao giờ dùng thái độ dịu dàng như thế để nói chuyện với nàng. Từ Sơ Nhưỡng đỏ mắt lên, bàn tay ngăn hắn lại chậm rãi nắm lấy xiêm y trước ngực hắn.
"Sao?" Ánh mắt của Giang Thâm càng ngày càng nhu hòa: "Không giận nữa?"
Cái đầu cúi thấp của Từ Sơ Nhưỡng chậm rãi gật gật.
Nàng có thể tức giận gì với hắn chứ? Đau lòng là nàng, buồn cũng là nàng. Đối với người này, nàng vẫn là muốn cho hắn tất cả những thứ tốt đẹp.
Giang Thâm cong môi, đưa tay nắm lấy cằm của nàng, chóp mũi cọ cọ tới lui vài cái với nàng, sau đó hôn lên.
Bản lĩnh dỗ dành nữ nhân, Giang nhị công tử tự nhận có thể ném xa hơn mười con phố so với tam đệ nhà hắn. Không phải là làm mình làm mẩy sao? Hung dữ một chút, lạnh nhạt thờ ơ vài ngày, như bây giờ ôm trong lòng dỗ dành một chút không phải tốt rồi sao? Nữ nhân chính là dễ đối phó như vậy đấy!
Hắn không rõ rốt cuộc tam đệ nhà hắn rốt cuộc vì sao suốt ngày đề mặt co mày cáu!
Giang nhị công tử gió xuân đắc ý tự tin nghĩ, Tam đệ đẹp thì đẹp đó, nhưng muốn dành nữ nhân từ chỗ của hắn, vẫn là không có khả năng. Tính tình đó của hắn, ngoài Giang Bạch Thị ra, ai chịu được nổi chứ?
"Hắt xì..." Vừa mới vào phòng ngồi một lát, Hoài Ngọc liền hắt xì một cái.
Thanh Huyền bên cạnh tiến lên kiểm tra trán của nàng: "Điện hạ, ngài không thể ốm thêm nữa, cơ thể này..."
"Không sao, ngứa mũi mà thôi, không phải ốm." Nắm lấy khăn lau lau nước mũi, Hoài Ngọc nhìn xung quanh một lát: "Gian phòng này khá lớn đó."
Giang Huyền Cẩn đứng bên cửa sổ, ánh mắt u ám nhìn nàng ở bên này, lạnh giọng nói: "Phòng của ta, đương nhiên không thể nhỏ rồi."
Cái gì? Hoài Ngọc đứng lên: "Vậy ngươi để ta nghỉ ngơi ở đâu?"
"Nếu ngươi không ở chỗ này thì nên ở đâu?" Mặt hắn không chút biểu cảm mà nói: "Phụ thân cũng ở nam viện, để ông ấy biết ta và ngươi chia phòng bằng sinh thêm phiền phức."
Thanh Huyền nhíu mày, nâng mắt nhìn hắn: "Quân Thượng có ý gì?"
Nghênh đón ánh mắt của hắn, Giang Huyền Cẩn hơi cong môi: "Các hạ nghe không hiểu sao?"
Hắn muốn ở cùng phòng với nàng.
Ánh mắt Thanh Huyền trầm xuống: "Quân Thượng và điện hạ... Sợ là không thích hợp?"
Đều là nam nhân. Trong lòng đối phương đang nghĩ gì, hai bên đều biết rất rõ ràng.
Giang Huyền Cẩn thong dong phẩy chiếc lá rụng thổi tới trên cửa sổ, liếc hắn nói: "Có thích hợp hay không, không tới phiên các hạ xem xét."
Vốn trong phòng mát lạnh, không hiểu sao lại càng lạnh hơn chút, Thanh Huyền đứng bên cạnh nàng, cùng Giang Huyền Cẩn xa xa nhìn nhau.
Trong phòng nhất thời im lặng, cờ phật động mấy cái, hàn ý nổi lên tứ phía.
"Hắt xì!" Lí Hoài Ngọc không nhịn được xoa xoa cánh tay lại hắt xì thêm một cái.
Người bên cửa sổ dừng lại một chút, thu ánh mắt lại, thuận tay khép cửa sổ vào: "Điện hạ có ý kiến không?"
"Nếu ta nói có, có phải ngươi sẽ không cứu Thanh Ti nữa không?" Hoài Ngọc nhướn mày.
Giang Huyền Cẩn rất nghiêm túc gật đầu.
Cảm giác không biết xấu hổ này, đúng thật là không hiểu sao khiến nàng cảm thấy quen thuộc thế! Hoài Ngọc khẽ cười, xua tay nói: "Vậy ta không có ý kiến, chung phòng thì chung phòng, cũng không phải là chưa từng chung phòng."
"Điện hạ..." Thanh Huyền rất không vui nhìn nàng.
Vỗ vỗ cánh tay của hắn, Hoài Ngọc nói: "Đừng lo lắng quá nhiều, ngươi đi tìm đám Xích Kim trước, đừng chạy loạn gặp phải người của Giang gia, đến lúc đó khó mà giải thích."
Không tình nguyện đứng đó một hồi lâu, Thanh Huyền mới gật đầu: "Vâng."
Trong phòng chỉ còn lại mỗi hai người họ, Lí Hoài Ngọc hết sức tò mò nhìn về phía người bên cửa sổ kia: "Ta nói Quân Thượng, lúc này Kinh Thành hẳn là đang rất loạn lạc rồi đi? Ngài không về trợ giúp xử lí chính vụ, lại có lòng dạ thảnh thơi đến lên núi nhìn xa?"
Giang Huyền Cẩn xuyên qua khe rỗng khắc hoa nhìn ra bên ngoài cửa sổ, im lặng không nói.
Bộ dạng này cực kì giống lúc mới ban đầu nàng tiếp cận hắn, một khuôn mặt lạnh lùng yên tĩnh, thái độ không gần thế gian.
Có điều lần này, Lí Hoài Ngọc sẽ không sáp lại ép hắn mở miệng nữa, nàng cười cười, quan sát căn phòng này một vòng, liền nằm xuống giường nhắm mắt nghỉ ngơi.
Bên ngoài trời đã tối rồi, Thanh Huyền đi cũng không quay lại, Hoài Ngọc nằm một lúc ý thức liền mơ hồ, trong lờ mờ liền cảm thấy bên cạnh hơi lún xuống, biết là Giang Huyền Cẩn lên trên, liền quay lưng lại, cách hắn xa một chút.
Một cái giường to như vậy, nàng ngủ dựa sát vào một bên tường, gần như là muốn dán lên trên.
Giang Huyền Cẩn nghiêng đầu nhìn nàng một hồi, khuôn mặt tràn đầy lạnh nhạt mà chờ, chờ hô hấp của nàng hoàn toàn nhẹ nhàng rồi, lúc không còn chút động đậy nào nữa mới thở ra một hơi phiền muộn, khuôn mặt bình tĩnh nhẹ nhàng ôm nàng lại.
Eo mảnh khảnh, còn gầy hơn với trước kia, trên mặt cũng không có huyết sắc gì, trên đường vội vàng đi, trên cằm còn dính bụi không biết từ chỗ nào, trông bẩn như vậy.
Nắm lấy ống tay áo, hắn nín thở giúp nàng lau đi từng chút từng chút bụi bẩn một, bụi đất đen nâu bám trên ống tay áo xanh hổ phách, giống như một bức họa thượng hảo bị hắt mực lên.
Nhìn chằm chằm vết bẩn đó một hồi, không biết vì sao, Giang Huyền Cẩn lại mỉm cười, thanh âm trầm thấp, cười vừa đắng vừa chát.
Lí Hoài Ngọc không nhìn thấy, mi tâm của nàng hơi nhíu lại, trong mộng không yên bình lắm.
Nàng trốn rồi, sau khi Hoài Lân phát hiện, nhất định sẽ đại nộ, dưới cơn đại nộ khó tránh khỏi sẽ liên lụy những người khác, ép nàng xuất hiện. Thanh Ti đã ở trong tay bọn họ, người nhà của đám người Hàn Tiêu cũng không biết rút khỏi Kinh Thành hay chưa, nàng lần này là có hoảng sợ nhưng không gặp nguy hiểm, nhưng người còn lại thì sao?
Đã rời khỏi Kinh Thành rồi, nhưng nỗi lo về sau này, thật sự không ít...
Bất an mà nắm chặt lấy chăn, nàng nói mớ ra một tiếng.
Trước kia Giang Huyền Cẩn cũng từng nghe thấy nàng nói mớ, lúc đó hắn không để ý, vì nàng xưng hô quá hoang đường.
Nhưng lần này, Giang Huyền Cẩn nghe thấy nàng gọi rất rõ ràng:
Phụ hoàng.
Trưởng công chúa trong lời đồn thủ đoạn độc ác, tâm tư thâm trầm, không phải nên là không gì phá nổi hay sao? Sao ngữ khí lại đáng thương tội nghiệp giống như một đứa trẻ con, như đang lôi góc áo của Hiếu Đế, ngồi xổm dưới đất kéo người, cùng người chơi xấu?
Nhớ tới những lời Thanh Ti nói, con ngươi Giang Huyền Cẩn u ám, chậm rãi đưa tay vén một sợi tóc tán loạn ra sau tai giúp nàng.
Trong Kinh Thành đã như cái nồi nổ tung rồi.
Lí Hoài Lân ngồi trên long ỷ, sắc mặt rất không dễ nhìn, Tề Hàn trước mặt hắn, đám người Liễu Vân Liệt hết thảy đều quỳ xuống, lần lượt bẩm báo:
"Tìm khắp nơi không thấy người, trưởng công chúa hẳn là đã không ở Kinh Thành nữa rồi."
"Tử Dương Quân cũng đi núi Lâm Giang, tuy nói là lệ cũ của Giang phủ, nhưng thần cảm thấy có chút kì lạ. Phủ đệ của Hàn Tiêu, Vân Lam Thanh cùng Từ Tiên đã kê khai và tịch thu tài sản, nhưng người trong nhà hôm qua cũng đã toàn bộ rời khỏi Kinh rồi."
"Đại lao của Đình Úy phủ bị cướp, dư đảng của Đan Dương đều biến mất."
Hung hăng vỗ xuống ngự án trước mặt, Lí Hoài Lân đứng dậy nói: "Lệ cũ? Kì lạ? Lẽ nào các ngươi không nhìn ra, đây là Giang Huyền Cẩn sớm đã sắp xếp trước sao?"
Liễu Vân Liệt ngẩn người: "Đây... Sao lại thế? Quân Thượng không phải đã đoạn tuyệt với phe đảng của trưởng công chúa rồi sao?"
"Đoạn tuyệt?" Lí Hoài Lân tức giận đi qua đi lại: "Hay cho đoạn tuyệt! Đây rõ ràng là hắn tương kế tựu kế, rút củi dưới đáy nồi!"
Ngay từ đầu là Liễu Vân Liệt đào hố Giang Huyền Cẩn, khiến hắn cùng dư đảng của Đan Dương chém giết lẫn nhau, khiến hắn mất hết nhân tâm mà ra tay trừ khử. Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, bọn họ ngược lại đi theo bước chân của Giang Huyền Cẩn.
Giang Huyền Cẩn khăng khăng hành quyết dư đảng của Đan Dương, bọn họ không ngăn cản ngược lại còn khuyên giải, dẫn tới bách quan trong triều bất mãn, cho rằng Đế Vương do dự thiếu quyết đoán. Giang Huyền Cẩn không tham dự lễ cúng tế, bọn họ lại làm mất tội phạm tử tù, có vẻ như bên cạnh Đế Vương không có hắn thì không làm gì được, càng làm nền cho Ấu Đế vô năng!
Hai ngày nay sổ con đưa tới Ngự thư phòng, cố ý hay vô ý đều bảo hắn nghe theo lời của trung thần.
Ai là trung thần? Văn võ toàn triều cùng bách tính thiên hạ đều chỉ thừa nhận một mình Tử Dương Quân!
"Bệ hạ bớt giận." Tề Hàn chắp tay nói: "Cái khác không nói, Tử Dương Quân nhất định phải hồi Kinh, đợi hắn trở về, chúng ta sẽ gây khó dễ là được."
"Đợi hắn trở về?" Lí Hoài Lân rút sổ con trên bàn vừa mới đưa tới, hung hăng mà ném tới trước mặt Tề Hàn: "Tự ngươi xem đi!"
Tề Hàn sợ tới mức run lập cập, vội nhận lấy mở ra.
Sổ con của Giang Huyền Cẩn tự tay viết, xin bệ hạ sớm ngày định tội Tề thừa tướng, an ủi linh hồn của Tư Mã thừa tướng ở trên trời.
"Cái này... Hắn còn nhắc đến là có ý gì?" Tề Hàn không từ bỏ mà nhìn về phía Đế Vương: "Vụ án này không cần phải lật lại."
Trước mặt đúng là hết sức cần người, Lí Hoài Lân đương nhiên không muốn định tội Tề Hàn, nhưng nhìn thái độ của Giang Huyền Cẩn trên sổ con, nói rõ nếu hắn không định tội, Giang Huyền Cẩn hắn sẽ không quay về Kinh Thành nữa.
Không trở về Kinh Thành thì có thể đi đâu?
Tử Dương!
Thật sự để hắn trở về Tử Dương, không khác gì thả hổ về rừng! Hắn vừa đi liền mang theo trên dưới Giang phủ đi luôn, ngay cả một nhược điểm hắn cũng chưa thể nắm được, trước mắt ngược lại còn bị đối phương cầm mười vạn binh quyền, gác ngang ở cổ họng.
Hiếu Đế từng nói, nếu không có việc hệ trọng, Quân Thượng sẽ không về Tử Dương. Nói cách khác, một khi hắn trở về, Bắc Ngụy sẽ xảy ra chuyện lớn.
Sắc mặt Lí Hoài Lân u ám không thể tưởng tượng nổi, sốt ruột mà quăng mấy cuốn sổ con trên bàn xuống.
Tề Hàn sợ tới mức không dám thở mạnh, cầm lấy sổ con phát run, liên tục nhìn về phía Liễu Vân Liệt ở bên cạnh.
Hắn không muốn bị định tội đâu, mau giúp hắn nói vài câu đi!
Liễu Vân Liệt dường như có chút đăm chiêu, ánh mắt u ám không rõ ràng, giống như căn bản không nhìn thấy ánh mắt của Tề Hàn, lập tức chắp tay nói với Đế Vương: "Quân Thượng muốn, chẳng qua chỉ là một người công chính, hắn có binh quyền tiên hoàng giao cho, lại có thái ấp rộng lớn, thật sự không thể kiên quyết cùng được. Tình hình trước mắt khó khăn, có thể xoay chuyển đều ở trên người Tử Dương Quân. Nếu đã như thế, bệ hạ sao không cho hắn chút ngon ngọt, dụ hắn về Kinh rồi nói sau?"
"Ý của Liễu ái khanh là?" Lí Hoài Lân trầm ngâm, nhìn về phía Tề Hàn.
"Phải oan ức cho Tề thừa tướng một phen rồi." Liễu Vân Liệt gật đầu.
Khuôn mặt Tề Hàn nháy mắt đã trắng bệch.
Hắn tưởng rằng bản thân có thể tránh thoát một kiếp này, kết quả quanh quẩn một vòng lớn như vậy, vẫn phải trả giá.
Tư Mã Húc là hắn giết, lão già kia chiếm giữ vị trí thừa tướng thật sự quá lâu rồi, lâu đến nỗi hắn không có bao nhiêu năm có thể đợi được nữa, cho nên hôm cung yến đó, hắn đánh lạc hướng người của Phúc Lộc Cung, một đao cắt cổ Tư Mã Húc đã uống say. Hắn sắp xếp rất tốt, không để lại bất kì chứng cứ gì, dù sao danh tiếng xấu xa của Đan Dương trưởng công chúa rất rõ ràng, trực tiếp giá họa cho nàng ta, ai cũng sẽ không nghi ngờ.
Hắn từng nghĩ đến chân tướng bị vạch trần thì làm thế nào, cũng sợ hẳn mấy buổi tối, nhưng sau đó có Hoàng Đế chống lưng, Tề Hàn yên tâm rồi, hắn cảm thấy bản thân thế nào cũng sẽ không có chuyện, quả thực là bình chân như vại.
Kết quả bây giờ, cho dù ngăn cách một Hoàng Đế, Giang Huyền Cẩn cũng có cách làm cho hắn đền tội.
Liễu Vân Liệt nói nhẹ nhàng thế, chỉ chịu oan ức một phen? Vị trí thừa tướng này của hắn phí bao nhiêu công phu, đợi bao nhiêu năm mới tới được tay chứ? Nễu kéo Tử Dương Quân hồi kinh, Hoàng đế nhất định sẽ lấy mũ ô sa của hắn xuống, cái này cùng với giết hắn có gì khác biệt?
Tề Hàn lắc đầu, lại lắc đầu tiếp, hắn không cam tâm, hắn không bằng lòng!
"Làm sao?" Lí Hoài Lân nhíu mày: "Thừa tướng còn có chuyện?"
"Vi thần cho rằng, Quân Thượng cũng không phải ngay thẳng cương trực như chúng ta chứng kiến." Tề Hàn gấp giọng nói: "Xử trí vi thần, Quân Thượng thật sự sẽ hồi Kinh sao? Nếu hắn không về thì sao? Bệ hạ có cách gì có thể chế trụ được hắn?"
Lí Hoài Lân sửng sốt, tiếp đó không vui mà nhìn hắn nói: "Thừa tướng đây là đang trách trẫm vô năng sao?"
"Vi thần không dám!" Tề Hàn dập đầu liên tục: "Nhưng vi thần cho rằng, dưới tình huống không có bất kì bảo đảm gì, nhượng bộ như vậy thật sự sẽ bị chịu thiệt! Không bằng bệ hạ trực tiếp hạ chiếu, yêu cầu Tử Dương Quân hồi Kinh!"
Chiếu chỉ của Hoàng đế là một thứ rất có trọng lượng, Tử Dương Quân dám không nghe sao? Không nghe chính là kháng chỉ!
Vẻ mặt hơi hòa hoãn, Lí Hoài Lân suy nghĩ một chút, do dự nói: "Liệu có tỏ ra là Trẫm chuyện bé xé ra to không?"
Người ta chỉ đi theo người trong phủ lên núi cầu phúc, hắn lại vội vàng hạ chỉ yêu cầu người trở về? Cái này xem là gì?
"Bệ hạ, đây cũng là hành động bất đắc dĩ thôi!" Tề Hàn nói: "Cứ như vậy, ít nhất quyền chủ động còn nằm ở trong tay ngài!"
Cái này ngược lại rất có lí, bây giờ hắn sợ nhất chính là Tử Dương Quân trở về thái ấp, có thể có cách gì để hắn không quay lại đó, vậy thì phải làm. Về phần sau khi triệu hồi thì...
Nhìn Tề Hàn một cái, Lí Hoài Lân hỏi: "Đích nữ của nhà thừa tướng, có phải ngưỡng mộ Quân Thượng đã lâu không?"
"Cái này..." Tề Hàn bị chẹn ngang, ấp a ấp úng nói: "Lão phu không rõ lắm."
Liễu Vân Liệt khẽ cười: "Văn võ toàn triều đều biết rõ chuyện này, chỉ có thừa tướng đại nhân không rõ sao?"
Tề Hàn có chút oán giận mà trừng mắt với hắn một cái, lo sợ bất an mà đợi câu sau của Hoàng đế.
Lí Hoài Lân ngồi trên long ỷ suy nghĩ một hồi, nói: "Không thể vô duyên vô cớ mà triệu Tử Dương Quân hồi Kinh, vậy thì tìm một cái cớ tứ hôn đi."
Tề Hàn kinh ngạc mà nâng mắt lên, Liễu Vân Liệt nghe vậy cũng chấn động: "Bệ hạ?"
"Hôn sự xung quanh Tử Dương Quân và Bạch gia hẳn cũng coi như không cân nhắc được nữa rồi." Lí Hoài Lân nói: "Ban hôn cho hắn, đã thể hiện trẫm rất coi trọng hắn, vừa có thể hạ chỉ danh chính ngôn thuận, nhất cử lưỡng tiện."
Nghĩ tới Giang Bạch Thị kia, Liễu Vân Liệt nhíu mày, ánh mắt có chút phức tạp.
Với tính cách của Giang Huyền Cẩn, chiếu chỉ của Hoàng đế có thể là sẽ tiếp nhận, nhưng tứ hôn này...
Hắn cảm thấy trong lòng không đáy.
Tháng chín đậm gió thu, gió rít gào thét, tiếng chuông vang dội trong chùa trên núi.
Hoài Ngọc đi theo cùng Giang Huyền Cẩn, hết sức ngoan ngoãn mà hành lễ về phía Giang lão thái gia: "Thỉnh an phụ thân."
Giang lão thái gia nắm trượng đầu rồng, rất không vui nói: "Gần đây Giang Bạch Thị đi đâu? Sao mãi cũng không thấy người?"
Hoài Ngọc vội vàng cúi đầu: "Gần đây... Cơ thể không khỏe, hoạt động ít một chút."
Giang lão thái gia "A" lên một tiếng, gật đầu nói: "Vậy thì nghỉ ngơi cho tốt đi, vài ngày này ở trong chùa, để Huyền Cẩn ở bên cạnh nhiều chút."
Còn ở bên cạnh? Giang Huyền Cẩn vừa nhìn thấy nàng liền lạnh mặt, một chút vẻ mặt tốt cũng không chịu cho nàng, còn bên cạnh nữa chính là nhìn nhau không vừa mắt.
Oán thầm trong lòng, ngoài miệng Hoài Ngọc lại vẫn ngọt ngào đáp lời: "Vâng."
Hai vị Giang công tử cùng tiểu thiếu gia đều đứng phía sau Giang lão thái gia, lúc này ánh mắt nhìn nàng vừa đề phòng vừa kinh ngạc, nhất là lông mày của Giang Diễm, đều sắp nhíu chập thành một đoàn rồi.
Nổi tâm trêu đùa lên, Hoài Ngọc thừa dịp lão thái gia không chú ý, hướng về phía bọn họ lộ ra một nụ cười âm trầm, ánh mắt lạnh lẽo, giống như ác quỷ bò lên từ Hoàng Tuyền.
"Oa!" Hai vị công tử coi như bình tĩnh, nhưng tiểu thiếu gia Giang gia trước nay sợ nhất là quỷ đứng không vững, sợ hãi kêu lên một tiếng lùi lại về sau vài bước, suýt chút nữa va vào chân của Giang Sùng đằng sau mà ngã xuống.
"Làm gì đấy!" Lão thái gia bị hắn dọa run lên, quay đầu quát lên: "Kêu to gọi lớn, ra cái thể thống gì?"
"Gia gia, con... Nàng ta..." Giang Diễm chỉ vào Lí Hoài Ngọc muốn cáo trạng.
Nhưng vừa nâng mắt lên nhìn sang, thấy ánh mắt vô cùng lạnh lẽo của tiểu thúc nhà hắn mang theo cảnh cáo nhìn hắn, sao với ác quỷ bên cạnh còn bất thiện hơn mấy phần.
Giang Diễm: "..."
"Sao thế?" Lão thái gia nhìn hắn, hơi giận nói: "Nói cũng không rõ ràng à?"
Nuốt một ngụm nước miếng, Giang Diễm chậm rãi buông tay xuống, mang theo nghẹn ngào nói: "Không sao, là tôn nhi quá kinh ngạc thôi."
Vẻ mặt lão thái gia nghiêm khắc nói: "Đều là người có quan chức hết rồi, sao có thể còn lỗ mãng như vậy? Tiểu thẩm thẩm ngươi cơ thể vốn đã không tốt, ngươi gào ầm lên như thế, làm nàng sợ thì làm thế nào?"
Giang Diễm rất oan ức mà! Ai dọa ai chứ? Hắn bị trưởng công chúa âm hồn bất tán này dọa nhảy dựng thì thôi đi, tiểu thúc còn trừng mắt với hắn. Tiểu thúc trừng hắn cũng thôi đi, gia gia còn hung dữ với hắn!
Hắn đã tạo nghiệt gì chứ?
"Không sao." Lí Hoài Ngọc hết sức rộng lượng mà nói: "Tiểu thiếu gia cũng không phải cố ý."
Lão thái gia gật đầu nhìn về phía nàng, ôn hòa nói: "Con là một đứa tính cách tốt, trong chùa này có không ít rau dại hiếm có giữa núi, lúc dùng cơm trưa, con nhớ cùng Huyền Cẩn qua đây nhé."
"Vâng."
Giang Diễm tức đến mài răng, thấy hai người này hành lễ xong liền muốn đi, vội vàng đi lên hành lễ theo: "Gia gia, con vẫn có chuyện muốn hỏi tiểu thúc, xin cáo lui trước."
Giang Sùng cùng Giang Thâm cũng nói: "Phụ thân đi nghỉ ngơi trước, nhi tử cũng có lời muốn hỏi tam đệ."
Giang Huyền Cẩn luôn không thích náo nhiệt, người trong phủ đều biết, ngày xưa đi nhìn hắn, đều là một đám bàn bạc xong thời gian, tách ra mà đi, hôm nay lại hay rồi, sao lại đều họp thành một đống thế này?
Lão thái gia khó hiểu, chỉ gật đầu để bọn họ đi, nắm trượng đầu rồng nhìn chằm chằm bóng lưng của bọn họ, vẫn còn đang nghĩ, rốt cuộc đến lúc nào ông mới lại có thể ôm được cháu nữa?
----------------------
Editor: Hôm nay ra 2 chương liền lúc *Mau tới khen tui đi* ==
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ, năm mới vui vẻ, mọi sự đều như ý nguyện. Năm trâu nên mọi thứ đều phải thật "Trâu" nhé! Năm mới vui vẻ!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.