Chương 65: Đau Lòng Cho Ta?
Bạch Lộ Thành Song
12/02/2021
Editor: Lục Thất Tiểu Muội.
***
Giang Huyền Cẩn và Lí Hoài Ngọc chưa đi được hai bước thì bị ba người này chặn lại, bọn họ tới hùng hổ khí thế, nhưng khi đến trước mặt bọn họ lại nhìn lẫn nhau, ai cũng không dám mở miệng trước.
Để hai người bọn họ hợp thành một đôi thế này, mở miệng thế nào được? Giang Sùng suy nghĩ một lát, nói: "Cho mượn tam đệ nói chuyện một chút."
Giang Huyền Cẩn nhìn bọn họ một cái: "Muốn làm gì?"
"Chỉ nói vài câu thôi." Giang Diễm liếc người bên cạnh một cái, nhỏ giọng nói.
Nhìn dáng vẻ kiêng dè này của bọn họ, Lí Hoài Ngọc ngược lại rất hào phóng: "Vậy ta đi về Nam viện trước."
"Đệ muội... Không, điện hạ dừng bước." Giang Thâm giơ tay nói: "Tại hạ cũng có lời muốn hỏi điện hạ."
Cười như không cười nhìn hắn một cái, Hoài Ngọc làm động tác mời hướng tới bên cạnh.
Nàng qua bên đó cùng Giang Thâm, Giang Huyền Cẩn cũng đành phải theo Giang Sùng và Giang Diễm sang một bên khác, xem rốt cuộc bọn họ muốn hỏi cái gì.
"Điện hạ và tam đệ, không phải nên tách ra rồi sao?" Giang Thâm ngồi trên chiếc ghế đá, chống cằm cà lơ phớt phơ mà nói: "Sao vẫn làm như không có chuyện gì mà ở bên nhau?"
Hoài Ngọc ngồi xuống, so với hắn còn cà lơ phớt phơ hơn mà đáp: "Cái này phải đi hỏi tam đệ nhà ngài, hắn bảo ta tới làm yên lòng ông già kia."
Giang Thâm mỉm cười: "Tại hạ vẫn luôn cảm thấy kì lạ, Bạch phủ dòng dõi như vậy, sao có thể dạy dỗ ra được một người tính tình tùy tiện thoải mái như Bạch tứ tiểu thư. Bây giờ chân tướng rõ ràng, trái lại nói được thông suốt rồi, điện hạ cùng với những cô nương bình thường vẫn là khác nhau rất lớn."
Nhị công tử này cũng không đơn giản, đối diện với nàng lại vẫn có thể nói ra những lời màu mè như thế! Hoài Ngọc cong môi, nhìn hắn một cái thật sâu, nói: "Đều là người thông minh, nhị công tử không ngại cứ nói thẳng đi."
Giang Thâm gật gật đầu, nói: "Vậy ta liền đi thẳng vào vấn đề, lúc trước điện hạ tiếp cận tam đệ, chắc hẳn cũng là có mưu đồ, đã đạt được mục đích chưa?"
Lời này đúng thật là đủ trực tiếp, Hoài Ngọc sờ sờ chóp mũi, gật đầu nói: "Coi như đã đạt được rồi."
"Vậy bây giờ điện hạ suy nghĩ thế nào?" Ngón trỏ gõ gõ xuống bàn đá trước mặt, Giang Thâm hỏi.
Hoài Ngọc bật cười: "Còn có thể có suy nghĩ thế nào? Lẽ nào nhị công tử cho rằng bây giờ ta và Tử Dương Quân vẫn có thể tiếp tục chung sống sao? Giữa ta và hắn chỉ còn một chuyện của Thanh Ti vẫn chưa kết thúc, không còn cái khác nữa."
"Ỏ?" Giang Thâm nhướn mày: "Tốt xấu gì cũng có tình nghĩa phu thê nửa năm, điện hạ thật sự không lưu luyến chút nào sao?"
Đã hơn nửa năm rồi.
Hoài Ngọc buông mắt xuống, theo bản năng sờ sờ vết sẹo trên cổ mình.
Hơn nửa năm không xem như ngắn, nhưng cũng không xem như dài, không thể dài bằng sự quyết tâm một lòng của bọn họ, cũng không thể dài bằng dũng khí quyết tuyệt sinh ra được, mưu mô tính kế, bất luận là chuyện cũ gì bị vạch trần, cũng đều làm cho bọn họ không thể ở bên nhau nữa.
Nửa năm này chỉ là một giấc mộng của nàng mà thôi, trong mộng nàng có thể không quan tâm mà dính lấy một chỗ với Giang Huyền Cẩn, hưởng thụ sự chăm sóc trước kia chưa bao giờ từng có. Nhưng một khi tỉnh mộng, nàng phải tiếp nhận sự thật.
Chỉ cần nàng là Đan Dương, Giang Huyền Cẩn sẽ chán ghét nàng giống như trước kia mà thôi.
"Đan Dương..." Một bên khác của ngôi chùa, Giang Sùng liên tục thở dài: "Nếu đệ đã biết rồi, tại sao không để nàng ấy đi?"
Giang Huyền Cẩn dựa lưng vào cây cột màu đỏ thẫm, lãnh đạm nói: "Còn có chuyện chưa làm xong."
"Chuyện gì mà cần đến nàng ta làm?" Giang Diễm không hiểu.
Gió thu thổi qua khẽ tay, có một loại xúc cảm cát chảy qua, Giang Huyền Cẩn duỗi tay đón lấy cơn gió thổi qua sảnh ngoài, thờ ơ nói: "Rất nhiều."
Giang Diễm nhíu mày, có chút nôn nóng nói: "Tiểu thúc, người đang lấy cớ! Chất nhi thật sự không hiểu nàng ta có chỗ nào tốt, vì sao đã như vậy rồi, tiểu thúc còn không chịu buông tay?"
Ngữ khí của hắn rất gấp gáp, mang theo sự oán trách và phẫn nộ của tính trẻ con, Giang Huyền Cẩn nâng mắt lên, nhìn đứa cháu trai đã cao đến cằm mình, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi thật sự không biết nàng có chỗ nào tốt sao?"
Rất bình tĩnh mà hỏi một câu, rơi vào trong tay của Giang Diễm lại làm cho hắn không hiểu sao lại chột dạ.
"Chất... Chất nhi không nhìn ra nàng ta tốt chỗ nào." Rời ánh mắt đi chỗ khác, Giang Diễm nắm lấy nắm đấm nói: "Nàng ta mượn thân thể của người khác mê hoặc tiểu thúc, trước kia cũng là một đại ma đầu làm nhiềm việc ác, là một người xấu!"
Duỗi tay cầm lấy chiếc lá rụng trên vai hắn, Giang Huyền Cẩn nhàn nhạt nói: "Nếu biết nàng là người xấu, thì đừng cứ nhìn nàng nữa. Nếu học theo cái xấu của nàng, lại làm cho đại ca lo lắng."
Giang Sùng sửng sốt, nghe hiểu ý nghĩa sâu xa trong lời này, ánh mắt trầm xuống: "Diễm Nhi?"
"Con... Con không phải, con không có!" Giang Diễm cuống quýt xua tay: "Trước kia bảo người khác giám sát nàng ta, là muốn tìm ra sai sót của nàng ta, để cho tiểu thúc sớm nhìn rõ bộ mặt thật của nàng...."
Đứng thẳng người, Giang Huyền Cẩn vỗ vỗ nhẹ bờ vai của hắn.
Giang Diễm cắn môi, thanh âm dần thấp xuống, cuối cùng trực tiếp ngậm miệng.
Sao có thể bị tiểu thúc phát hiện ra chứ? Hắn nghĩ không ra, biểu hiện của hắn rõ ràng rất chán ghét chống đối với Giang Bạch Thị, sao tiểu thúc lại biết tâm tư của hắn?
Tình cảm của con người ngoài yêu hận ra, còn có một loại khác. Gọi là tức tối. Bạch Châu Cơ là người hắn bỏ lỡ, trong lòng ít nhiều cũng sẽ có vài phần không cam lòng. Nhìn tình cảm của nàng ta và tiểu thúc ngày càng sâu nặng, nhìn nàng ta mỗi ngày đều cười sáng lạn, Giang Diễm không bỏ xuống được, liền sinh ra ý nghĩ tức tối.
Hắn thích xoi ra tật xấu của nàng, thích gây chia rẽ nàng và tiểu thúc, nhưng mỗi lần hại nàng chịu khổ, trong lòng hắn lại rất khó chịu. Khoảng cách đại khái là năm bước, ngoài năm bước, hắn sẽ lạnh mắt đối đãi, nhưng bước vào trong khoảng năm bước, hắn liền loanh quanh rất lâu ở trước hoa viên của Giang phủ, núp trong đó nhìn nàng.
Tim đập rất nhanh.
Loại cảm xúc phức tạp này, Giang Diễm không biết nên giải quyết thế nào, hắn cũng biết cái này là không đúng, không phải đạo lí đúng đắn tiểu thúc dạy hắn, nhưng không thể áp xuống.
Lúc này, cuối cùng lại bị tiểu thúc vạch trần.
Trên mặt nóng lên, Giang Diễm không dám lên tiếng nữa. Vẻ mặt của Giang Sùng phía sau cũng phức tạp, vốn còn chuẩn bị một bụng lời muốn nói với tam đệ, nhưng bây giờ cũng không còn tâm tình nữa rồi, chắp tay nói với hắn: "Ta trở về trước, cẩn thận nói chuyện với Diễm Nhi."
Giang Huyền Cẩn gật đầu, bình tĩnh mà đưa mắt nhìn theo hai người đi khỏi, chuyển tầm mắt đi, nhìn về hướng bàn đá trước miếu kia.
Giang Thâm và Lí Hoài Ngọc có nói có cười, vẻ mặt tuyệt không có chút nghiêm túc nào, giống như bạn bè đang ngồi uống trà, tùy ý mà nói chuyện trời đất.
"Bài phú "Lang sài nữ báo" là nhóm các ngươi viết sao? Công phu nói bừa lợi hại đó!"
"Quá khen quá khen." Giang Thâm cười nói: "Thật sự điện hạ và Lục chưởng quầy quá thú vị, đủ để viết ngập sách."
"Ta và hắn thú vị bao nhiêu, toàn là nhìn ngòi bút của các ngươi." Hoài Ngọc cong môi: "Ngòi bút của người ta đều dùng để tuyển sĩ thi công danh, nhị công tử rảnh rỗi thật đó, lại dùng để viết những chuyện phong nguyệt(*) giả dối hư ảo này."
(*) Chuyện tình cảm nam nữ.
"Điện hạ đây là thẹn quá hóa giận sao?"
"Có hơi giận, thẹn thì không có." Hoài Ngọc nói: "Dù sao da mặt ta dày, cho dù văn chương mắng ta bay khắp cái phố Trường An này, mặt của ta cũng sẽ không đỏ chút nào."
Giang Thâm nghẹn họng, chắp tay nói: "Điện hạ lợi hại."
"Như nhau cả." Đứng người lên, Hoài Ngọc vô tư cười với hắn: "Nhị công tử quản không nổi việc vớ vẩn này đâu, không bằng ở cùng lệnh phu nhân cho tốt đi, hình như nàng ấy chịu ủy khuất đó."
Sơ Nhưỡng chịu ủy khuất? Giang Thâm khẽ cười: "Cô nương bình thương đều rất biết nguyên tắc, dỗ vài câu là được rồi."
Nhìn hắn một cái, Lí Hoài Ngọc nói: "Ngươi cho rằng cô nương dỗ vài câu là được, là biết nguyên tắc sao?"
"Điện hạ có cao kiến gì?"
Hoài Ngọc chìa ngón trỏ ra điên cuồng mà lắc lắc: "Đừng chà đạp chân tâm của người khác, sẽ gặp báo ứng giống ta đấy."
Cái gì mà biết nguyên tắc, chẳng qua là thích ngươi, nếu không thích, cho dù ngươi dỗ như thế nào, người ta cũng sẽ cảm thấy không hề gì, còn thật sự nghĩ bản lĩnh của mình lợi hại sao?
Giang Thâm rõ ràng không đặt trọng điểm ở "Chà đạp chân tâm", mà híp mắt nói: "Điện hạ gặp báo ứng gì? Bây giờ trốn ra sinh thiên, tam đệ còn bảo vệ cho ngài, ngài an nhàn lắm mà."
An nhàn? Lí Hoài Ngọc giễu cợt, quay đầu nhìn một cái.
Giang Huyền Cẩn đứng ở chỗ xa xa nhìn lại bên này, trên mặt không có chút biểu cảm nào, lạnh lạnh nhạt nhạt, giống như mang theo gió lạnh tuyết tan, nhìn khiến cho người khác phát lạnh khắp người.
Ở bên một Tử Dương Quân như này, ai an nhàn được? Không chừng lúc nào hắn niệm thù cũ lên, rút dao đâm vào ngực nàng một cái ấy.
Thu ánh mắt lại, Hoài Ngọc nói: "Nếu không có thứ gì khác muốn nói, ta đi trước đây."
"Đợi chút." Giang Thâm mím môi: "Còn có thỉnh cầu cuối cùng, xin điện hạ đồng ý."
"Mời nhị công tử nói."
Giang Thâm hít sâu một hơi, nói: "Tam đệ đã cứu ngài, nhất định sẽ dẫn đến phiền toái lớn, nếu có hậu họa, xin điện hạ nhất thiết phải để cho đệ ấy một con đường sống."
Cơ thể cứng đờ lại, Hoài Ngọc cười thấp: "Đây không phải nên làm sao? Còn nói thỉnh cầu cái gì. Đan Dương ta vô liêm sỉ đi nữa cũng sẽ không lấy oán trả ơn."
"Vậy tại hạ yên tâm rồi." Giang Thâm gật đầu.
Nhìn giống như trò chuyện rất vui, thật ra là giương thương múa kiếm, Lí Hoài Ngọc cảm thấy hơi mệt, cũng không chào hỏi gì với Giang Huyền Cẩn ở phía sau, đi thẳng về Nam viện.
"Ách... Tam đệ?" Nhìn thấy người đi tới từ đằng xa, Giang Thâm cảm thấy sau lưng phát lạnh, đứng dậy nói: "Đệ với đại ca nói chuyện xong rồi sao?"
Không đáp lời, Giang Huyền Cẩn chỉ đứng trước mặt hắn, hỏi: "Vừa nãy nhị ca nói cái gì?"
"Còn có thể nói cái gì, tùy ý tán gẫu vài câu, để đệ với đại ca nói chuyện." Giang Thâm mỉm cười quay đầu đi: "Thời gian cũng không sớm nữa, ta nên về dẫn nhị tẩu của đệ ra ngoài đi lại chút, cáo từ!"
Nói xong, chuồn đi rất nhanh.
Mi tâm Giang Huyền Cẩn hơi nhíu lại, không vui mà nhìn theo bóng lưng hắn một hồi, mới đi về Nam viện.
Quy củ thường lệ của Giang phủ là ở trên núi hai ngày liền trở về Kinh Thành, nhưng ngày hôm sau, trong Kinh lại có thánh chỉ đến.
Hoài Ngọc không ngủ đủ, bị Giang lão thái gia quát đến trước miếu quỳ xuống, mắt cũng không mở được ra. Trong lúc mờ mờ mịt mịt liền nghe thấy Hoàng Môn thái giám đọc: "Phụng thiên thừa vận, Hoàng Đế chiếu viết. Trẫm lấy đất nước thái bình dùng văn, dẹp loạn dùng võ. Mà Tử Dương Quân là trụ cột triều đình, lá chắn của quốc gia..."
"... Nay có trưởng nữ của thừa tướng. Huệ chất lan tâm(*), đoan trang hiền thục, đặc hứa lấy làm chính thê, lập tức hồi Kinh thành hôn. Tất cả lễ nghi giao cho Phụng Thường cùng Khâm Thiên giám theo dõi cùng lo liệu. Bố cáo trong ngoài, tất cả nghe chỉ."
"Khâm thử."
(*) "huệ chất lan tâm" – dùng khen tặng một người con gái có phẩm chất thanh cao như loài hoa Huệ và tâm hồn hiền dịu như loài hoa Lan.
Lời đi vào trong lỗ tai, nhưng Lí Hoài Ngọc căn bản không tử tế nghe là có ý gì, Từ Sơ Nhưỡng bên cạnh lo lắng kéo kéo tay áo nàng, nàng mới hồi phục tinh thần.
"Bệ hạ đích thân tứ hôn, đây là một hỉ sự vui mừng ngập trời đó Quân Thượng!" Thái giám đó cười híp mắt gấp thánh chỉ lại, đưa tới trước mặt Giang Huyền Cẩn: "Mau tiếp chỉ đi!"
Giang lão thái gia ngạc nhiên: "Sao bệ hạ lại có ý chỉ như vậy?"
Không phải Huyền Cẩn đã lấy Bạch tiểu thư làm vợ rồi sao? Tại sao còn ban hôn cho hắn?
Giang Sùng và Giang Thâm vừa nhìn đã biết phiền phức rồi, nhanh chóng ra hiệu cho tam đệ nhà mình tiếp chỉ, sau đó lại nghĩ cách lừa gạt cha già.
Nếu để ông ấy biết được Bạch tứ tiểu thư là tội phạm trốn ngục, nhất định bệnh cũ sẽ tái phát!
Nhưng Giang Huyền Cẩn đứng dậy, lại không đưa tay tiếp chỉ.
"Quân Thượng?" Thái giám truyền chỉ hoảng sợ, vội vàng đem thánh chỉ đưa về phía trước: "Ngài tiếp chỉ mới có thể đứng dậy!"
Tử Dương Quân trước nay luôn hiểu phép tắc nhất, không tiếp thánh chỉ mà đứng dậy, xem như kháng chỉ! Có điều tiểu thái giám cảm thấy, có thể là Quân Thượng quá kích động rồi, lúc này tiếp nhận lại, hắn cũng có thể giả vờ không nhìn thấy.
Nhưng thánh chỉ đã sắp nhét thẳng vào ngực hắn rồi, Giang Huyền Cẩn cũng không nhúc nhích.
"Thu dọn đồ xong hết chưa?" Hắn nghiêng đầu hỏi một câu.
Hôm nay là ngày Giang phủ trở về Kinh Thành, đương nhiên hành lí đã thu dọn xong từ sáng sớm rồi. Mọi người đều cứng đờ mà gật đầu, không rõ nguyên do nhìn hắn.
Lí Hoài Ngọc nâng mắt lên, vừa lúc nhìn thấy lệ khí vừa lóe lên trong mắt hắn.
Trong lòng "Lộp bộp" một tiếng, nàng nhìn hắn, lại nhìn thái giám truyền chỉ sắc mặt càng ngày càng kém kia, đột nhiên có một loại dự cảm rất mãnh liệt.
Người này.... Không phải là muốn...
"Dọn xong rồi thì lên đường đi." Hắn phất thánh chỉ trước mặt ra, bình tĩnh nói.
Trục cuốn màu vàng tươi "Đông đông" một tiếng rơi xuống nền đất đá xanh trước miếu, bất kệ người đứng hay người quỳ đều đồng loạt hít một hơi khí lạnh. Giang Sùng bên cạnh phản ứng nhanh nhất, nhặt thánh chỉ lên khẽ quát một tiếng: "Tam đệ!"
"Huyền Cẩn!" Lão thái gia cũng khó hiểu mà nhíu mày.
Thái giám truyền chỉ kia thấy tình thế không đúng, xoay người muốn chạy, Thừa Hư nhìn chủ tử nhà mình một cái, tiến lên liền cản hắn lại.
"Phụ thân còn chưa từng tới Tử Dương nhỉ?" Giang Huyền Cẩn chắp tay với ông: "Nhi tử dẫn người đi xem thử."
"Ngươi hoang đường!"
Trượng đầu rồng làm bằng gỗ lim lập tức hung hăng mà đánh "Bang" một tiếng vào cánh tay hắn.
Lí Hoài Ngọc đứng dậy, gần như không suy nghĩ gì mà chạy đến bên cạnh Giang Huyền Cẩn, chặn phát trượng thứ hai của lão thái gia.
"Phụ thân bớt giận!" Đám Giang Sùng cũng vội tiến lên đỡ lão thái gia, tiện thể đè tay của ông xuống.
"Ngươi... Ngươi là muốn làm ta tức chết hả?" Giang lão thái gia nhìn chằm chằm Giang Huyền Cẩn, liều mạng giãy dụa muốn đánh hắn: "Đó là thánh chỉ! Thánh chỉ! Ngươi tưởng rằng thứ gì cũng có thể vung xuống đất sao? Ngươi biết bản thân đang làm cái gì không?"
"Biết ạ." Giang Huyền Cẩn bình tĩnh đáp: "Nhi tử đang kháng chỉ."
Thái độ bình thản, không có ý xúc động chút nào, giống như sớm đã quyết định xong.
Giang lão thái gia ngẩn người, sắc mặt trắng bệch nhìn hắn hỏi: "Vì sao?"
Không đợi hắn trả lời, lão thái gia lại nhìn về phía Lí Hoài Ngọc: "Vì nó sao?"
Là vì có chính thê rồi, cho nên không muốn tiếp ý chỉ ban hôn của Hoàng Đế?
Hoài Ngọc cười gượng, xua tay nói: "Không liên quan gì với ta."
Giang Huyền Cẩn hẳn là từ khoảnh khắc rời Kinh đã suy nghĩ xong rồi, Hoàng Đế trừ xong Đan Dương, kế tiếp đối phó chính là Tử Dương Quân hắn, lúc này ban chỉ, chẳng qua cũng là vì lừa hắn hồi Kinh, tiếp tục nắm trong lòng bàn tay.
Có điều Giang Huyền Cẩn có thể trực tiếp kháng chỉ như vậy, nàng không nghĩ tới. Nhìn phản ứng của lão thái gia cũng biết, đối với người Giang gia mà nói, kháng chỉ là một chuyện rất cần sự quyết đoán.
Giang Huyền Cẩn tuân thủ phép tắc hơn hai mươi năm, cuối cùng cũng phải làm cho lão thái gia bận tâm một lần rồi.
Trước miếu hỗn loạn thành một đoàn, người Giang gia một bên khuyên lão thái gia, một bên khuyên Giang Huyền Cẩn, người nghe thấy tin tức mà đến càng ngày càng nhiều, Lí Hoài Ngọc bị dồn đến có hơi khó chịu, đang muốn vượt qua đám người rời khỏi thì cổ tay bị người khác bắt được.
Giang Huyền Cẩn không nhìn nàng, vẫn đang ứng phó với người nhà xúc động, nhưng lực trên tay vẫn không giảm, gần như không có ý buông nàng ra.
"Làm gì vậy?" Nàng nhỏ giọng hỏi.
Hắn không trả lời, giống như không nghe thấy, chậm rãi nói chuyện với những người khác.
Hoài Ngọc cúi đầu nhìn một chút, ngón tay của hắn thon dài, khớp ngón tay hơi trắng, ngón cái cài vào trong bốn ngón tay còn lại, cài rất chắc, nhưng lại không ghìm đau nàng.
Là đang căng thẳng sao? Người này thoạt nhìn bình tĩnh như thế, còn muốn dựa vào nắm lấy chút gì đó mới có thể yên tâm sao?
Hoài Ngọc nhướn mày, khẽ cười một tiếng, đứng yên không động đậy nữa.
Giang lão thái gia dùng nửa canh giờ mới chậm rãi hồi thần lại, Giang Diễm vội vàng luôn miệng nói giúp tiểu thúc nhà mình: "Gia gia xin người bớt giận, chúng ta đi Tử Dương một chút cũng không có gì là không tốt."
Đi Tử Dương là ý gì, có thể Giang Diễm không biết, nhưng lão thái gia biết rất rõ ràng, ngẩng đầu nhìn về phía Giang Huyền Cẩn, trên mặt ông lần đầu lộ ra biểu tình cực kì thất vọng.
"Dùng gia pháp!"
"Phụ thân?" Giang Thâm hoảng sợ.
"Nghe không hiểu sao?" Lão thái gia cả giận nói: "Ta nói dùng gia pháp!"
Lần trước Lí Hoài Ngọc phạm sai, gia pháp lão thái gia phạt nàng là sao chép Kinh Phật, nàng cảm thấy so với Bạch gia mà nói xem như rất nhẹ nhàng, cho nên bây giờ nghe thấy lời này cũng không có phản ứng gì lớn.
Nhưng khi Giang Huyền Cẩn quỳ trên đệm cói, lão thái gia cầm một miếng gỗ thật dày đứng phía sau hắn, Hoài Ngọc mới trợn tròn mắt.
"Đây..."
Từ Sơ Nhưỡng mặt trắng bệch nhỏ giọng nói: "Nữ tử Giang gia phạm lỗi, là phạt văn, nhưng nam nhân phạm lỗi đều là phạt võ."
Như thế à, giật mình gật đầu, Hoài Ngọc nhìn về phía Giang Huyền Cẩn, cổ họng hơi sôi lên.
"Lo lắng sao?" Từ Sơ Nhưỡng nhìn nàng hỏi.
"Sao có thể." Hoài Ngọc lắc đầu: "Người ngoài không biết, cô còn có thể không biết sao? Ta và hắn đã ân đoạn nghĩa..."
Đánh "Bang" một cái vào xương thịt, khiến người ta nghe thấy kinh hãi.
Lí Hoài Ngọc bỗng chốc ngậm miệng lại, nhìn người quỳ nghiêm chỉnh kia, cau mày lại.
Lần này lão thái gia không giảm chút lực nào, nhưng Giang Huyền Cẩn cũng không động đậy, gắng gượng chịu đựng, cơ thể không nghiêng xuống chút nào.
"Gia quy Giang gia, điều thứ nhất là gì?" Lão thái gia tức giận hỏi.
"Trung quân."
Tấm gỗ lại nện mạnh xuống lưng hắn, lão thái gia quát lớn: "Vậy ngươi đang làm cái gì?"
"..." Hắn không đáp, sắc mặt cũng không có chút vẻ hổ thẹn.
Lão thái gia đã tức đến đỏ mắt, đánh hắn một cái lại thêm một cái, lực càng ngày càng nặng: "Đang làm gì? Ngươi nói đi! Đang làm cái gì?"
Theo cách đánh này, sợ không phải muốn đánh chết người chứ? Lí Hoài Ngọc mím môi, nghiêng đầu hỏi Từ Sơ Nhưỡng: "Không lên cản lại sao?"
Từ Sơ Nhưỡng lắc đầu lia lịa: "Quy củ của Giang phủ, lúc dùng gia pháp không được khuyên, cô nhìn đại công tử đối diện đi, vẻ mặt lo lắng như vậy nhưng cũng không tiến lên sao?"
Quy củ, lại là quy củ! Lí Hoài Ngọc cười nhạo một tiếng.
Nếu nói Đan Dương chết vì quá tà, vậy Giang phủ là quá chính, uốn nắn quá tay cũng không hẳn là có kết cục tốt.
Miếng gỗ lại "Bang" một tiếng, cơ thể quỳ ngay ngắn của Giang Huyền Cẩn cuối cùng cũng rung lên.
Từ Sơ Nhưỡng nhìn thấy, có hơi sụt sịt nói: "Quân Thượng cũng thật là bướng bỉnh, nói vài câu mềm mỏng, lão thái gia cũng không đến nỗi xuống tay nặng như thế... Này, cô đi đâu đấy?"
Lí Hoài Ngọc trước còn nói không lo lắng, trước khi lão thái gia sắp hạ xuống một phát gỗ tiếp theo, liền trực tiếp bước lớn lên, đứng ngay phía sau Giang Huyền Cẩn.
"..."
Miếng gỗ giơ lên cao ngừng lại ở lưng chừng, khó khăn lắm mới dừng lại ở trên đỉnh đầu nàng, mang theo chút gió, phất qua vài sợi tóc loạn trên trán nàng. Hoài Ngọc ngước mắt nhìn lên, duỗi tay ấn miếng gỗ kia xuống mặt đất.
Trong miếu nhất thời ồ lên một mảng! Nhiều năm như vậy rồi, dám đi lên cản gia pháp của trưởng bối, có lẽ Giang Bạch Thị là người đầu tiên.
Giang lão thái gia nhìn nàng, sắc mặt cần bao nhiêu khó coi có bấy nhiêu khó coi.
"Điện... Đệ muội!" Giang Sùng vội vàng nói: "Mau lui ra!"
Giống như không nghe thấy lời hắn, Lí Hoài Ngọc nghênh đón ánh mắt của lão thái gia, cười nói: "Người dù cho đánh chết chàng, với tính cách của chàng ấy cũng sẽ không giải thích rõ ràng ngọn nguồn."
"Vậy thì thế nào?" Lão gia giận dữ nói: "Người kháng chỉ, đánh chết thì sao?"
"Nàng tránh ra." Giang Huyền Cẩn thấp giọng quát một tiếng.
Hoài Ngọc không nhúc nhích, chỉ hướng về lão thái gia nói: "Xương cốt người cũng không tốt, đánh xuống nhiều như vậy nhất định ngày mai cánh tay sẽ đau, không bằng ngồi xuống uống ngụm trà, nghe con giải thích một chút?"
Ánh mắt của Giang lão thái gia âm u: "Ngươi tưởng rằng dựa vào mấy lời như vậy của ngươi, lão hủ sẽ buông gia pháp sao?"
Hoài Ngọc nghĩ một chút: "Người muốn cầm lấy nghe cũng được."
"Hỗn xược!" Giang lão thái gia giận dữ nói: "Người cản trở gia pháp phạt chung! Ngươi cũng quỳ xuống cho ta!"
Uầy, nghiêm trọng như vậy hả, chẳng trách không ai dám lên cản. Hoài Ngọc líu lưỡi, chợt mỉm cười: "Nghe xong phạt tiếp có được không?"
Không biết xấu hổ, so với Giang Bạch Thị của ngày thường hoàn toàn không giống nhau.
Lão thái gia nhìn thấy càng tức, bàn tay nắm lấy miếng gỗ cũng run lên, đầu cũng choáng váng một trận.
"Phụ thân!" Thấy thế, Giang Sùng và Giang Thâm vội vàng tiến lên đỡ lấy ông.
"Người đi nghỉ ngơi một lát trước đi, lấy lại sức!"
Giang Thâm vừa nói vừa ra hiệu tay với Lí Hoài Ngọc, Hoài Ngọc nhìn hiểu rồi, nắm lấy cánh tay của Giang Huyền Cẩn kéo hắn về phía cửa sau đại điện.
"Buông tay ra." Giang Huyền Cẩn nhíu mày.
Lí Hoài Ngọc tức giận mà trợn mắt lên: "Ta buông tay, tự ngươi có thể đi à? Đã lúc này rồi đừng so đo nhiều như vậy được không? Xem ta như Thừa Hư Ngự Phong là được rồi."
Thừa Hư và Ngự Phong đi theo phía sau họ, nghe thấy lời này, Thừa Hư tiến lên muốn giúp đỡ một chút. Nhưng Ngự Phong phản ứng cực nhanh, đưa tay túm hắn lại.
"Làm gì đấy?" Thừa Hư khó hiểu.
"Muốn có ngày lành, thì đừng giúp đỡ." Ngự Phong thấp giọng nói.
Vì sao? Thừa Hư nhíu mày, nâng mắt nhìn nhìn, đột nhiên phát hiện phu nhân gần như là nửa kéo nửa ôm mà đỡ lấy chủ tử đi, chủ tử nhà hắn võ công cao cường trước giờ luôn thích cậy mạnh lại dựa thẳng sức của nửa người lên người của phu nhân.
Thừa Hư: "..."
"Rất đau sao?" Lí Hoài Ngọc cắn môi hỏi.
Giang Huyền Cẩn hừ nhẹ một tiếng, không đáp lại nàng, nhưng sắc mặt trắng bệch, trên trán còn có mồ hôi, nhìn thế nào cũng không quá thoải mái.
Hoài Ngọc không nhịn được nói nhỏ: "Lão già nhà ngươi xuống tay sao còn tàn nhẫn hơn Bạch Đức Trọng? Ta không biết cố gắng, Bạch Đức Trọng đánh ta cũng không tính, ngươi là đứa con quy củ như vậy, ông ấy cũng không tiếc mà đánh chết à?"
"Ngươi cũng là, nói thẳng với bọn họ là Hoàng Đế muốn ra tay với ngươi, đi Tử Dương và hành động quân tử giữ thân không phải tốt rồi sao? Uổng công chịu đánh một trận!"
"Trước kia đã nói cái tính không thích giải thích của ngươi là không thể chấp nhận được, ngươi lại cứ không tin, chịu thiệt nhiều rồi thì cũng nên nhớ lâu một chút đi nhé?"
Ngoài miệng giống như thoải mái mà nói dông dài, nắm lấy lòng bàn tay của hắn lại hơi ra mồ hôi. Giang Huyền Cẩn liếc mắt nhìn nàng, ánh mắt khẽ động.
Vừa bước vào Nam viện, Thanh Huyền đã nhìn thấy bọn họ, vội vàng tiến lên hỏi: "Điện hạ, người làm sao thế?"
Hoài Ngọc buồn cười mà nói: "Ta làm sao chỗ nào? Rõ ràng là Tử Dương Quân bị thương chứ."
"A..." Đảo mắt nhìn sang Giang Huyền Cẩn, vẻ mặt Thanh Huyền nhất thời lạnh nhạt: "Bị thương cũng khá nặng nhỉ? Để ta đỡ cho, sức của ta thế nào cũng lớn hơn của điện hạ."
Nói xong, đưa tay nắm lấy một cánh tay khác của Giang Huyền Cẩn.
"A." Giang Huyền Cẩn vẫn luôn không lên tiếng, bị hắn kéo một cái, đột nhiên đau đớn kêu lên một tiếng, trong đôi mắt màu mực tràn đầy đau đớn.
Hoài Ngọc hoảng sợ, vội vàng nói: "Thanh Huyền, ngươi đừng động loạn!"
"Trên cánh tay cũng có vết thương sao?" Thanh Huyền ngạc nhiên: "Lực của ta không mạnh mà!"
"Bỏ đi, dù sao cũng không còn mấy bước nữa, ta đỡ hắn qua đó, ngươi giúp ta mở cửa đi." Hoài Ngọc hất hất miệng chỉ chỉ vào gian phòng phía trước.
Thanh Huyền ngẩn ngơ gật đầu, đi lên trước vài bước, theo bản năng quay đầu lại nhìn một cái.
Giang Huyền Cẩn nửa dựa vào người điện hạ, thấy hắn quat đầu lại, đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm hắn, khóe miệng hơi cong lên.
Khiêu khích! Đây nhất định là đang khiêu khích!
Thanh Huyền tức giận, dừng bước lại nói: "Ngươi đường đường là Tử Dương Quân, chơi cái trò lừa bịp này không cảm thấy mất mặt sao?"
Lại dùng khổ nhục kế!
Hoài Ngọc bị hắn gào như vậy cũng không hiểu tại sao, nhíu mày ngẩng đầu lên: "Sao vậy?"
"Điện hạ, ngài mau buông hắn ra!" Thanh Huyền tức giận nói: "Người này không chân thật!"
Lí Hoài Ngọc không nhìn thấy ánh mắt vừa nãy của Giang Huyền Cẩn, nàng chỉ tận mắt thấy hắn bị chịu gia pháp, đỡ cũng là nàng tự nguyện, trách người ta không chân thật là có chuyện gì?
Vừa nghĩ tới cái tính thích tranh giành với người khác của Thanh Huyền, Hoài Ngọc bất đắc dĩ nói: "Ngươi mở cửa trước đi."
Nhìn thái độ hoàn toàn không tin tưởng của nàng, Thanh Huyền thật sự tức sắp chết rồi, duỗi tay đẩy mạnh cửa phòng ra, sau đó nói: "Ta đi tìm Bạch Ngai và Xích Kim trước."
"Được." Toàn thân hắn mùi thuốc súng, Hoài Ngọc cũng không muốn giữ lại, lập tức đỡ Giang Huyền Cẩn vào trong phòng, sau đó nói với Thừa Hư: "Tìm ít thuốc tới đây."
Thừa Hư hoảng hốt mà gật đầu đi tìm hòa thượng trong chùa. Ngự Phong đứng ở bên giường nhìn nhìn, nhỏ giọng nói với Hoài Ngọc: "Quân Thượng phải cởi y phục này ra mới được."
"Ngươi làm đi." Hoài Ngọc nói: "Ngươi ở đây, lẽ nào còn muốn ta làm?"
Ngự Phong nghiêm chỉnh nói: "Quân Thượng trước nay không cần bọn ta thay y phục."
Nam nhân thay y phục cho nam nhân, thế nào cũng có chút quái quái, bên cạnh Giang Huyền Cẩn lại không có nha hoàn nào, cho nên cái việc thay y phục này, bình thường đều là tự mình làm.
Nhưng bây giờ...
Lí Hoài Ngọc nghĩ một lúc, coi như tích đức cho tiểu tử trong bụng đi.
Ngự Phong nói một câu "Thuộc hạ đi múc nước" liền đi khỏi sương phòng. Hoài Ngọc đứng trước mặt Giang Huyền Cẩn, chậm rãi đưa tay tháo nút cài trên áo ngoài của hắn, có chút xấu hổ nói: "Ngươi nhịn một chút nhé."
Giang Huyền Cẩn khép nửa mắt ngồi bên giường, mặc cho nàng cởi áo ngoài ra, lại cởi trung y của hắn, ngón tay động phải vạt áo bên trong của hắn, nàng có chút không được tự nhiên mà ho nhẹ một tiếng.
Trước kia cởi áo ngủ chung, đều là cảnh tượng kiều diễm, tình nồng khó khống chế, bây giờ nhìn lại, ngược lại người hơi có chút cảm giác tình cảm không đúng lắm.
Ngón tay lạnh lẽo chạm vào da thịt nóng lên của hắn, Hoài Ngọc mím môi, thấp giọng nói: "Ngươi nghiêng người qua."
Giang Huyền Cẩn nghe lời xoay đầu, đưa lưng về phía nàng.
Vừa nhìn thấy sau lưng hắn, Lí Hoài Ngọc ngược lại không có xấu hổ hay không xấu hổ gì nữa, khuôn mặt trầm xuống nói: "Thật sự cũng xuống tay được."
Mới được bao lâu mà trên lưng đã sưng phù xanh tím thành thế này, vừa nãy nếu nàng không ngăn lại thì sao? Có phải hắn sẽ chịu gia pháp như nàng hồi trước, muốn lắc lư ở trước cổng địa phủ không?
Nghe ngữ khí này của nàng, sống lưng Giang Huyền Cẩn hơi cứng lại, tiếp đó chậm rãi hỏi một câu: "Đau lòng cho ta sao?"
Hoài Ngọc: "..."
Trước kia đùa giỡn hắn thế nào hắn cũng rất khó mở miệng nói những lời này, bây giờ nói ra, sao lại tự nhiên thế hả? Lí Hoài Ngọc bật cười, cười đến nhăn mặt lại: "Ta đau lòng ngươi làm gì, ta chỉ hơi tức giận, ra tay nặng như thế, đánh ngươi chết thật rồi, ai đi cứu Thanh Ti?"
Hóa ra là vì Thanh Ti, Giang Huyền Cẩn buông mắt xuống, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm tấm đệm trên giường.
"Có điều Quân Thượng, nếu ngươi muốn kháng chỉ, hậu quả đúng thật là rất nghiêm trọng đấy." Nàng quay đầu đi: "Nghĩ kĩ thu xếp người nhà thế nào chưa?"
Chủ đề này xoay chuyển so với cối đá xay đậu còn cứng hơn, Giang Huyền Cẩn hừ lạnh: "Không cần điện hạ bận tâm."
"Vậy cũng được." Hoài Ngọc vẻ mặt nhàm chán, sờ sờ cằm đứng dậy nói: "Vậy ta mang người đi trước một bước, đợi đến Đan Dương rồi, chuyện đồng ý với Quân Thượng nhất định sẽ làm được, cũng hi vọng quân thượng đưa Thanh Ti tới như đã hứa."
Lại muốn đi?
Dưới cằm căng ra, Giang Huyền Cẩn trầm mặt xuống mở miệng: "công văn bắt người vừa hạ xuống, ngươi cảm thấy ngươi có thể thuận lợi đi xuyên qua các thành của Tử Dưng, đến được bên trong Đan Dương?"
Bước chân thoáng dừng lại, Lí Hoài Ngọc quay đầu, cười gượng nói: "Chính vì không thể, cho nên trước đó mới hỏi Quân Thượng có thể cho chút phương tiện?"
"Không thể."
Không thể thì ngươi còn nói cái gì! Hoài Ngọc có hơi giận, phất tay áo nói: "Vậy chúng ta liền tự trèo núi..."
"Nhưng bản quân muốn đưa người của Giang phủ đến chủ thành Tử Dương." Còn chưa dứt lời, Giang Huyền Cẩn liền nói tiếp: "Nếu điện hạ thành thật yên phận, không giở thủ đoạn xảo quyệt nữa, đồng hàng một đường cũng không sao."
Hoài Ngọc ngạc nhiên, ngạc nhiên xong ánh mắt hơi sáng lên: "Ngươi... Ngươi vẫn bằng lòng mang ta đi một chặng đường sao?"
"Điện hạ không về Đan Dương, chuyện bờ thành ai tới thực hiện?"
Hóa ra là vì chuyện này, Hoài Ngọc chớp chớp mắt, lòng nghĩ cũng đúng, bây giờ bọn họ cho dù tình nghĩa không còn, cũng vẫn có mua bán mà. Nàng lo lắng chuyện sống chết của Thanh Ti, còn muốn quay về Đan Dương bàn đại sự lần nữa, chút ân oán này cùng Tử Dương Quân, có thể tạm thời bỏ xuống.
Mà Tử Dương Quân bên này, đã bị Hoàng Đế ép tới đường cùng, trước mắt đương nhiên là tính mạng trên dưới của Giang phủ quan trọng hơn, Giang Huyền Cẩn cũng sẽ không tiếp tục tính toán nợ cũ với nàng.
Hai người thật sự có thể làm bộ như chưa xảy ra chuyện gì, hỗ trợ hai bên cùng có lợi.
Cười ngây ngô một chút, Hoài Ngọc sờ lên bụng nhỏ của mình, trong lòng không khỏi vẫn có hai phần bi thương.
Sao lại đi tới bước này chứ?
"Điện hạ!" Đang thất thần, đột nhiên ngaoif cửa vang lên tiếng của Bạch Ngai, sốt ruột vội vàng, tiến thẳng vào trong phòng.
Giang Huyền Cẩn lập tức khép áo trong lại, nhíu mày nhìn về phía hắn.
"Sao vậy?" Hoài Ngọc hỏi: "Hoảng thành thế này?"
Bạch Ngai nhìn Giang Huyền Cẩn một cái, bĩu môi, sau đó nói: "Tin tức vừa mới nhận được, Lục chưởng quầy vẫn chờ ở trạm dịch, không đợi được ngài liền trở về Kinh Thành, kết quả gặp phải mai phục, trước mắt đám người Tựu Ngô bảo vệ, đã lui về ven thành Tử Dương rồi."
Hơi kinh hãi, Hoài Ngọc trợn mắt lên: "Lục Cảnh Hành trúng mai phục sao?"
"Vâng, nghe nói còn bị thương nữa."
Hít một ngụm khí lạnh, Hoài Ngọc giậm chân: "Sao ta lại quên truyền cho hắn một cái tin chứ!"
Khẽ nhấp môi mỏng, Giang Huyền Cẩn nhìn nàng một cái, ánh mắt đảo qua ánh mắt đã sớm thật sự nôn nóng lên của nàng, không nhịn được cười lạnh.
Còn thật sự rất để ý nữa.
***
Giang Huyền Cẩn và Lí Hoài Ngọc chưa đi được hai bước thì bị ba người này chặn lại, bọn họ tới hùng hổ khí thế, nhưng khi đến trước mặt bọn họ lại nhìn lẫn nhau, ai cũng không dám mở miệng trước.
Để hai người bọn họ hợp thành một đôi thế này, mở miệng thế nào được? Giang Sùng suy nghĩ một lát, nói: "Cho mượn tam đệ nói chuyện một chút."
Giang Huyền Cẩn nhìn bọn họ một cái: "Muốn làm gì?"
"Chỉ nói vài câu thôi." Giang Diễm liếc người bên cạnh một cái, nhỏ giọng nói.
Nhìn dáng vẻ kiêng dè này của bọn họ, Lí Hoài Ngọc ngược lại rất hào phóng: "Vậy ta đi về Nam viện trước."
"Đệ muội... Không, điện hạ dừng bước." Giang Thâm giơ tay nói: "Tại hạ cũng có lời muốn hỏi điện hạ."
Cười như không cười nhìn hắn một cái, Hoài Ngọc làm động tác mời hướng tới bên cạnh.
Nàng qua bên đó cùng Giang Thâm, Giang Huyền Cẩn cũng đành phải theo Giang Sùng và Giang Diễm sang một bên khác, xem rốt cuộc bọn họ muốn hỏi cái gì.
"Điện hạ và tam đệ, không phải nên tách ra rồi sao?" Giang Thâm ngồi trên chiếc ghế đá, chống cằm cà lơ phớt phơ mà nói: "Sao vẫn làm như không có chuyện gì mà ở bên nhau?"
Hoài Ngọc ngồi xuống, so với hắn còn cà lơ phớt phơ hơn mà đáp: "Cái này phải đi hỏi tam đệ nhà ngài, hắn bảo ta tới làm yên lòng ông già kia."
Giang Thâm mỉm cười: "Tại hạ vẫn luôn cảm thấy kì lạ, Bạch phủ dòng dõi như vậy, sao có thể dạy dỗ ra được một người tính tình tùy tiện thoải mái như Bạch tứ tiểu thư. Bây giờ chân tướng rõ ràng, trái lại nói được thông suốt rồi, điện hạ cùng với những cô nương bình thường vẫn là khác nhau rất lớn."
Nhị công tử này cũng không đơn giản, đối diện với nàng lại vẫn có thể nói ra những lời màu mè như thế! Hoài Ngọc cong môi, nhìn hắn một cái thật sâu, nói: "Đều là người thông minh, nhị công tử không ngại cứ nói thẳng đi."
Giang Thâm gật gật đầu, nói: "Vậy ta liền đi thẳng vào vấn đề, lúc trước điện hạ tiếp cận tam đệ, chắc hẳn cũng là có mưu đồ, đã đạt được mục đích chưa?"
Lời này đúng thật là đủ trực tiếp, Hoài Ngọc sờ sờ chóp mũi, gật đầu nói: "Coi như đã đạt được rồi."
"Vậy bây giờ điện hạ suy nghĩ thế nào?" Ngón trỏ gõ gõ xuống bàn đá trước mặt, Giang Thâm hỏi.
Hoài Ngọc bật cười: "Còn có thể có suy nghĩ thế nào? Lẽ nào nhị công tử cho rằng bây giờ ta và Tử Dương Quân vẫn có thể tiếp tục chung sống sao? Giữa ta và hắn chỉ còn một chuyện của Thanh Ti vẫn chưa kết thúc, không còn cái khác nữa."
"Ỏ?" Giang Thâm nhướn mày: "Tốt xấu gì cũng có tình nghĩa phu thê nửa năm, điện hạ thật sự không lưu luyến chút nào sao?"
Đã hơn nửa năm rồi.
Hoài Ngọc buông mắt xuống, theo bản năng sờ sờ vết sẹo trên cổ mình.
Hơn nửa năm không xem như ngắn, nhưng cũng không xem như dài, không thể dài bằng sự quyết tâm một lòng của bọn họ, cũng không thể dài bằng dũng khí quyết tuyệt sinh ra được, mưu mô tính kế, bất luận là chuyện cũ gì bị vạch trần, cũng đều làm cho bọn họ không thể ở bên nhau nữa.
Nửa năm này chỉ là một giấc mộng của nàng mà thôi, trong mộng nàng có thể không quan tâm mà dính lấy một chỗ với Giang Huyền Cẩn, hưởng thụ sự chăm sóc trước kia chưa bao giờ từng có. Nhưng một khi tỉnh mộng, nàng phải tiếp nhận sự thật.
Chỉ cần nàng là Đan Dương, Giang Huyền Cẩn sẽ chán ghét nàng giống như trước kia mà thôi.
"Đan Dương..." Một bên khác của ngôi chùa, Giang Sùng liên tục thở dài: "Nếu đệ đã biết rồi, tại sao không để nàng ấy đi?"
Giang Huyền Cẩn dựa lưng vào cây cột màu đỏ thẫm, lãnh đạm nói: "Còn có chuyện chưa làm xong."
"Chuyện gì mà cần đến nàng ta làm?" Giang Diễm không hiểu.
Gió thu thổi qua khẽ tay, có một loại xúc cảm cát chảy qua, Giang Huyền Cẩn duỗi tay đón lấy cơn gió thổi qua sảnh ngoài, thờ ơ nói: "Rất nhiều."
Giang Diễm nhíu mày, có chút nôn nóng nói: "Tiểu thúc, người đang lấy cớ! Chất nhi thật sự không hiểu nàng ta có chỗ nào tốt, vì sao đã như vậy rồi, tiểu thúc còn không chịu buông tay?"
Ngữ khí của hắn rất gấp gáp, mang theo sự oán trách và phẫn nộ của tính trẻ con, Giang Huyền Cẩn nâng mắt lên, nhìn đứa cháu trai đã cao đến cằm mình, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi thật sự không biết nàng có chỗ nào tốt sao?"
Rất bình tĩnh mà hỏi một câu, rơi vào trong tay của Giang Diễm lại làm cho hắn không hiểu sao lại chột dạ.
"Chất... Chất nhi không nhìn ra nàng ta tốt chỗ nào." Rời ánh mắt đi chỗ khác, Giang Diễm nắm lấy nắm đấm nói: "Nàng ta mượn thân thể của người khác mê hoặc tiểu thúc, trước kia cũng là một đại ma đầu làm nhiềm việc ác, là một người xấu!"
Duỗi tay cầm lấy chiếc lá rụng trên vai hắn, Giang Huyền Cẩn nhàn nhạt nói: "Nếu biết nàng là người xấu, thì đừng cứ nhìn nàng nữa. Nếu học theo cái xấu của nàng, lại làm cho đại ca lo lắng."
Giang Sùng sửng sốt, nghe hiểu ý nghĩa sâu xa trong lời này, ánh mắt trầm xuống: "Diễm Nhi?"
"Con... Con không phải, con không có!" Giang Diễm cuống quýt xua tay: "Trước kia bảo người khác giám sát nàng ta, là muốn tìm ra sai sót của nàng ta, để cho tiểu thúc sớm nhìn rõ bộ mặt thật của nàng...."
Đứng thẳng người, Giang Huyền Cẩn vỗ vỗ nhẹ bờ vai của hắn.
Giang Diễm cắn môi, thanh âm dần thấp xuống, cuối cùng trực tiếp ngậm miệng.
Sao có thể bị tiểu thúc phát hiện ra chứ? Hắn nghĩ không ra, biểu hiện của hắn rõ ràng rất chán ghét chống đối với Giang Bạch Thị, sao tiểu thúc lại biết tâm tư của hắn?
Tình cảm của con người ngoài yêu hận ra, còn có một loại khác. Gọi là tức tối. Bạch Châu Cơ là người hắn bỏ lỡ, trong lòng ít nhiều cũng sẽ có vài phần không cam lòng. Nhìn tình cảm của nàng ta và tiểu thúc ngày càng sâu nặng, nhìn nàng ta mỗi ngày đều cười sáng lạn, Giang Diễm không bỏ xuống được, liền sinh ra ý nghĩ tức tối.
Hắn thích xoi ra tật xấu của nàng, thích gây chia rẽ nàng và tiểu thúc, nhưng mỗi lần hại nàng chịu khổ, trong lòng hắn lại rất khó chịu. Khoảng cách đại khái là năm bước, ngoài năm bước, hắn sẽ lạnh mắt đối đãi, nhưng bước vào trong khoảng năm bước, hắn liền loanh quanh rất lâu ở trước hoa viên của Giang phủ, núp trong đó nhìn nàng.
Tim đập rất nhanh.
Loại cảm xúc phức tạp này, Giang Diễm không biết nên giải quyết thế nào, hắn cũng biết cái này là không đúng, không phải đạo lí đúng đắn tiểu thúc dạy hắn, nhưng không thể áp xuống.
Lúc này, cuối cùng lại bị tiểu thúc vạch trần.
Trên mặt nóng lên, Giang Diễm không dám lên tiếng nữa. Vẻ mặt của Giang Sùng phía sau cũng phức tạp, vốn còn chuẩn bị một bụng lời muốn nói với tam đệ, nhưng bây giờ cũng không còn tâm tình nữa rồi, chắp tay nói với hắn: "Ta trở về trước, cẩn thận nói chuyện với Diễm Nhi."
Giang Huyền Cẩn gật đầu, bình tĩnh mà đưa mắt nhìn theo hai người đi khỏi, chuyển tầm mắt đi, nhìn về hướng bàn đá trước miếu kia.
Giang Thâm và Lí Hoài Ngọc có nói có cười, vẻ mặt tuyệt không có chút nghiêm túc nào, giống như bạn bè đang ngồi uống trà, tùy ý mà nói chuyện trời đất.
"Bài phú "Lang sài nữ báo" là nhóm các ngươi viết sao? Công phu nói bừa lợi hại đó!"
"Quá khen quá khen." Giang Thâm cười nói: "Thật sự điện hạ và Lục chưởng quầy quá thú vị, đủ để viết ngập sách."
"Ta và hắn thú vị bao nhiêu, toàn là nhìn ngòi bút của các ngươi." Hoài Ngọc cong môi: "Ngòi bút của người ta đều dùng để tuyển sĩ thi công danh, nhị công tử rảnh rỗi thật đó, lại dùng để viết những chuyện phong nguyệt(*) giả dối hư ảo này."
(*) Chuyện tình cảm nam nữ.
"Điện hạ đây là thẹn quá hóa giận sao?"
"Có hơi giận, thẹn thì không có." Hoài Ngọc nói: "Dù sao da mặt ta dày, cho dù văn chương mắng ta bay khắp cái phố Trường An này, mặt của ta cũng sẽ không đỏ chút nào."
Giang Thâm nghẹn họng, chắp tay nói: "Điện hạ lợi hại."
"Như nhau cả." Đứng người lên, Hoài Ngọc vô tư cười với hắn: "Nhị công tử quản không nổi việc vớ vẩn này đâu, không bằng ở cùng lệnh phu nhân cho tốt đi, hình như nàng ấy chịu ủy khuất đó."
Sơ Nhưỡng chịu ủy khuất? Giang Thâm khẽ cười: "Cô nương bình thương đều rất biết nguyên tắc, dỗ vài câu là được rồi."
Nhìn hắn một cái, Lí Hoài Ngọc nói: "Ngươi cho rằng cô nương dỗ vài câu là được, là biết nguyên tắc sao?"
"Điện hạ có cao kiến gì?"
Hoài Ngọc chìa ngón trỏ ra điên cuồng mà lắc lắc: "Đừng chà đạp chân tâm của người khác, sẽ gặp báo ứng giống ta đấy."
Cái gì mà biết nguyên tắc, chẳng qua là thích ngươi, nếu không thích, cho dù ngươi dỗ như thế nào, người ta cũng sẽ cảm thấy không hề gì, còn thật sự nghĩ bản lĩnh của mình lợi hại sao?
Giang Thâm rõ ràng không đặt trọng điểm ở "Chà đạp chân tâm", mà híp mắt nói: "Điện hạ gặp báo ứng gì? Bây giờ trốn ra sinh thiên, tam đệ còn bảo vệ cho ngài, ngài an nhàn lắm mà."
An nhàn? Lí Hoài Ngọc giễu cợt, quay đầu nhìn một cái.
Giang Huyền Cẩn đứng ở chỗ xa xa nhìn lại bên này, trên mặt không có chút biểu cảm nào, lạnh lạnh nhạt nhạt, giống như mang theo gió lạnh tuyết tan, nhìn khiến cho người khác phát lạnh khắp người.
Ở bên một Tử Dương Quân như này, ai an nhàn được? Không chừng lúc nào hắn niệm thù cũ lên, rút dao đâm vào ngực nàng một cái ấy.
Thu ánh mắt lại, Hoài Ngọc nói: "Nếu không có thứ gì khác muốn nói, ta đi trước đây."
"Đợi chút." Giang Thâm mím môi: "Còn có thỉnh cầu cuối cùng, xin điện hạ đồng ý."
"Mời nhị công tử nói."
Giang Thâm hít sâu một hơi, nói: "Tam đệ đã cứu ngài, nhất định sẽ dẫn đến phiền toái lớn, nếu có hậu họa, xin điện hạ nhất thiết phải để cho đệ ấy một con đường sống."
Cơ thể cứng đờ lại, Hoài Ngọc cười thấp: "Đây không phải nên làm sao? Còn nói thỉnh cầu cái gì. Đan Dương ta vô liêm sỉ đi nữa cũng sẽ không lấy oán trả ơn."
"Vậy tại hạ yên tâm rồi." Giang Thâm gật đầu.
Nhìn giống như trò chuyện rất vui, thật ra là giương thương múa kiếm, Lí Hoài Ngọc cảm thấy hơi mệt, cũng không chào hỏi gì với Giang Huyền Cẩn ở phía sau, đi thẳng về Nam viện.
"Ách... Tam đệ?" Nhìn thấy người đi tới từ đằng xa, Giang Thâm cảm thấy sau lưng phát lạnh, đứng dậy nói: "Đệ với đại ca nói chuyện xong rồi sao?"
Không đáp lời, Giang Huyền Cẩn chỉ đứng trước mặt hắn, hỏi: "Vừa nãy nhị ca nói cái gì?"
"Còn có thể nói cái gì, tùy ý tán gẫu vài câu, để đệ với đại ca nói chuyện." Giang Thâm mỉm cười quay đầu đi: "Thời gian cũng không sớm nữa, ta nên về dẫn nhị tẩu của đệ ra ngoài đi lại chút, cáo từ!"
Nói xong, chuồn đi rất nhanh.
Mi tâm Giang Huyền Cẩn hơi nhíu lại, không vui mà nhìn theo bóng lưng hắn một hồi, mới đi về Nam viện.
Quy củ thường lệ của Giang phủ là ở trên núi hai ngày liền trở về Kinh Thành, nhưng ngày hôm sau, trong Kinh lại có thánh chỉ đến.
Hoài Ngọc không ngủ đủ, bị Giang lão thái gia quát đến trước miếu quỳ xuống, mắt cũng không mở được ra. Trong lúc mờ mờ mịt mịt liền nghe thấy Hoàng Môn thái giám đọc: "Phụng thiên thừa vận, Hoàng Đế chiếu viết. Trẫm lấy đất nước thái bình dùng văn, dẹp loạn dùng võ. Mà Tử Dương Quân là trụ cột triều đình, lá chắn của quốc gia..."
"... Nay có trưởng nữ của thừa tướng. Huệ chất lan tâm(*), đoan trang hiền thục, đặc hứa lấy làm chính thê, lập tức hồi Kinh thành hôn. Tất cả lễ nghi giao cho Phụng Thường cùng Khâm Thiên giám theo dõi cùng lo liệu. Bố cáo trong ngoài, tất cả nghe chỉ."
"Khâm thử."
(*) "huệ chất lan tâm" – dùng khen tặng một người con gái có phẩm chất thanh cao như loài hoa Huệ và tâm hồn hiền dịu như loài hoa Lan.
Lời đi vào trong lỗ tai, nhưng Lí Hoài Ngọc căn bản không tử tế nghe là có ý gì, Từ Sơ Nhưỡng bên cạnh lo lắng kéo kéo tay áo nàng, nàng mới hồi phục tinh thần.
"Bệ hạ đích thân tứ hôn, đây là một hỉ sự vui mừng ngập trời đó Quân Thượng!" Thái giám đó cười híp mắt gấp thánh chỉ lại, đưa tới trước mặt Giang Huyền Cẩn: "Mau tiếp chỉ đi!"
Giang lão thái gia ngạc nhiên: "Sao bệ hạ lại có ý chỉ như vậy?"
Không phải Huyền Cẩn đã lấy Bạch tiểu thư làm vợ rồi sao? Tại sao còn ban hôn cho hắn?
Giang Sùng và Giang Thâm vừa nhìn đã biết phiền phức rồi, nhanh chóng ra hiệu cho tam đệ nhà mình tiếp chỉ, sau đó lại nghĩ cách lừa gạt cha già.
Nếu để ông ấy biết được Bạch tứ tiểu thư là tội phạm trốn ngục, nhất định bệnh cũ sẽ tái phát!
Nhưng Giang Huyền Cẩn đứng dậy, lại không đưa tay tiếp chỉ.
"Quân Thượng?" Thái giám truyền chỉ hoảng sợ, vội vàng đem thánh chỉ đưa về phía trước: "Ngài tiếp chỉ mới có thể đứng dậy!"
Tử Dương Quân trước nay luôn hiểu phép tắc nhất, không tiếp thánh chỉ mà đứng dậy, xem như kháng chỉ! Có điều tiểu thái giám cảm thấy, có thể là Quân Thượng quá kích động rồi, lúc này tiếp nhận lại, hắn cũng có thể giả vờ không nhìn thấy.
Nhưng thánh chỉ đã sắp nhét thẳng vào ngực hắn rồi, Giang Huyền Cẩn cũng không nhúc nhích.
"Thu dọn đồ xong hết chưa?" Hắn nghiêng đầu hỏi một câu.
Hôm nay là ngày Giang phủ trở về Kinh Thành, đương nhiên hành lí đã thu dọn xong từ sáng sớm rồi. Mọi người đều cứng đờ mà gật đầu, không rõ nguyên do nhìn hắn.
Lí Hoài Ngọc nâng mắt lên, vừa lúc nhìn thấy lệ khí vừa lóe lên trong mắt hắn.
Trong lòng "Lộp bộp" một tiếng, nàng nhìn hắn, lại nhìn thái giám truyền chỉ sắc mặt càng ngày càng kém kia, đột nhiên có một loại dự cảm rất mãnh liệt.
Người này.... Không phải là muốn...
"Dọn xong rồi thì lên đường đi." Hắn phất thánh chỉ trước mặt ra, bình tĩnh nói.
Trục cuốn màu vàng tươi "Đông đông" một tiếng rơi xuống nền đất đá xanh trước miếu, bất kệ người đứng hay người quỳ đều đồng loạt hít một hơi khí lạnh. Giang Sùng bên cạnh phản ứng nhanh nhất, nhặt thánh chỉ lên khẽ quát một tiếng: "Tam đệ!"
"Huyền Cẩn!" Lão thái gia cũng khó hiểu mà nhíu mày.
Thái giám truyền chỉ kia thấy tình thế không đúng, xoay người muốn chạy, Thừa Hư nhìn chủ tử nhà mình một cái, tiến lên liền cản hắn lại.
"Phụ thân còn chưa từng tới Tử Dương nhỉ?" Giang Huyền Cẩn chắp tay với ông: "Nhi tử dẫn người đi xem thử."
"Ngươi hoang đường!"
Trượng đầu rồng làm bằng gỗ lim lập tức hung hăng mà đánh "Bang" một tiếng vào cánh tay hắn.
Lí Hoài Ngọc đứng dậy, gần như không suy nghĩ gì mà chạy đến bên cạnh Giang Huyền Cẩn, chặn phát trượng thứ hai của lão thái gia.
"Phụ thân bớt giận!" Đám Giang Sùng cũng vội tiến lên đỡ lão thái gia, tiện thể đè tay của ông xuống.
"Ngươi... Ngươi là muốn làm ta tức chết hả?" Giang lão thái gia nhìn chằm chằm Giang Huyền Cẩn, liều mạng giãy dụa muốn đánh hắn: "Đó là thánh chỉ! Thánh chỉ! Ngươi tưởng rằng thứ gì cũng có thể vung xuống đất sao? Ngươi biết bản thân đang làm cái gì không?"
"Biết ạ." Giang Huyền Cẩn bình tĩnh đáp: "Nhi tử đang kháng chỉ."
Thái độ bình thản, không có ý xúc động chút nào, giống như sớm đã quyết định xong.
Giang lão thái gia ngẩn người, sắc mặt trắng bệch nhìn hắn hỏi: "Vì sao?"
Không đợi hắn trả lời, lão thái gia lại nhìn về phía Lí Hoài Ngọc: "Vì nó sao?"
Là vì có chính thê rồi, cho nên không muốn tiếp ý chỉ ban hôn của Hoàng Đế?
Hoài Ngọc cười gượng, xua tay nói: "Không liên quan gì với ta."
Giang Huyền Cẩn hẳn là từ khoảnh khắc rời Kinh đã suy nghĩ xong rồi, Hoàng Đế trừ xong Đan Dương, kế tiếp đối phó chính là Tử Dương Quân hắn, lúc này ban chỉ, chẳng qua cũng là vì lừa hắn hồi Kinh, tiếp tục nắm trong lòng bàn tay.
Có điều Giang Huyền Cẩn có thể trực tiếp kháng chỉ như vậy, nàng không nghĩ tới. Nhìn phản ứng của lão thái gia cũng biết, đối với người Giang gia mà nói, kháng chỉ là một chuyện rất cần sự quyết đoán.
Giang Huyền Cẩn tuân thủ phép tắc hơn hai mươi năm, cuối cùng cũng phải làm cho lão thái gia bận tâm một lần rồi.
Trước miếu hỗn loạn thành một đoàn, người Giang gia một bên khuyên lão thái gia, một bên khuyên Giang Huyền Cẩn, người nghe thấy tin tức mà đến càng ngày càng nhiều, Lí Hoài Ngọc bị dồn đến có hơi khó chịu, đang muốn vượt qua đám người rời khỏi thì cổ tay bị người khác bắt được.
Giang Huyền Cẩn không nhìn nàng, vẫn đang ứng phó với người nhà xúc động, nhưng lực trên tay vẫn không giảm, gần như không có ý buông nàng ra.
"Làm gì vậy?" Nàng nhỏ giọng hỏi.
Hắn không trả lời, giống như không nghe thấy, chậm rãi nói chuyện với những người khác.
Hoài Ngọc cúi đầu nhìn một chút, ngón tay của hắn thon dài, khớp ngón tay hơi trắng, ngón cái cài vào trong bốn ngón tay còn lại, cài rất chắc, nhưng lại không ghìm đau nàng.
Là đang căng thẳng sao? Người này thoạt nhìn bình tĩnh như thế, còn muốn dựa vào nắm lấy chút gì đó mới có thể yên tâm sao?
Hoài Ngọc nhướn mày, khẽ cười một tiếng, đứng yên không động đậy nữa.
Giang lão thái gia dùng nửa canh giờ mới chậm rãi hồi thần lại, Giang Diễm vội vàng luôn miệng nói giúp tiểu thúc nhà mình: "Gia gia xin người bớt giận, chúng ta đi Tử Dương một chút cũng không có gì là không tốt."
Đi Tử Dương là ý gì, có thể Giang Diễm không biết, nhưng lão thái gia biết rất rõ ràng, ngẩng đầu nhìn về phía Giang Huyền Cẩn, trên mặt ông lần đầu lộ ra biểu tình cực kì thất vọng.
"Dùng gia pháp!"
"Phụ thân?" Giang Thâm hoảng sợ.
"Nghe không hiểu sao?" Lão thái gia cả giận nói: "Ta nói dùng gia pháp!"
Lần trước Lí Hoài Ngọc phạm sai, gia pháp lão thái gia phạt nàng là sao chép Kinh Phật, nàng cảm thấy so với Bạch gia mà nói xem như rất nhẹ nhàng, cho nên bây giờ nghe thấy lời này cũng không có phản ứng gì lớn.
Nhưng khi Giang Huyền Cẩn quỳ trên đệm cói, lão thái gia cầm một miếng gỗ thật dày đứng phía sau hắn, Hoài Ngọc mới trợn tròn mắt.
"Đây..."
Từ Sơ Nhưỡng mặt trắng bệch nhỏ giọng nói: "Nữ tử Giang gia phạm lỗi, là phạt văn, nhưng nam nhân phạm lỗi đều là phạt võ."
Như thế à, giật mình gật đầu, Hoài Ngọc nhìn về phía Giang Huyền Cẩn, cổ họng hơi sôi lên.
"Lo lắng sao?" Từ Sơ Nhưỡng nhìn nàng hỏi.
"Sao có thể." Hoài Ngọc lắc đầu: "Người ngoài không biết, cô còn có thể không biết sao? Ta và hắn đã ân đoạn nghĩa..."
Đánh "Bang" một cái vào xương thịt, khiến người ta nghe thấy kinh hãi.
Lí Hoài Ngọc bỗng chốc ngậm miệng lại, nhìn người quỳ nghiêm chỉnh kia, cau mày lại.
Lần này lão thái gia không giảm chút lực nào, nhưng Giang Huyền Cẩn cũng không động đậy, gắng gượng chịu đựng, cơ thể không nghiêng xuống chút nào.
"Gia quy Giang gia, điều thứ nhất là gì?" Lão thái gia tức giận hỏi.
"Trung quân."
Tấm gỗ lại nện mạnh xuống lưng hắn, lão thái gia quát lớn: "Vậy ngươi đang làm cái gì?"
"..." Hắn không đáp, sắc mặt cũng không có chút vẻ hổ thẹn.
Lão thái gia đã tức đến đỏ mắt, đánh hắn một cái lại thêm một cái, lực càng ngày càng nặng: "Đang làm gì? Ngươi nói đi! Đang làm cái gì?"
Theo cách đánh này, sợ không phải muốn đánh chết người chứ? Lí Hoài Ngọc mím môi, nghiêng đầu hỏi Từ Sơ Nhưỡng: "Không lên cản lại sao?"
Từ Sơ Nhưỡng lắc đầu lia lịa: "Quy củ của Giang phủ, lúc dùng gia pháp không được khuyên, cô nhìn đại công tử đối diện đi, vẻ mặt lo lắng như vậy nhưng cũng không tiến lên sao?"
Quy củ, lại là quy củ! Lí Hoài Ngọc cười nhạo một tiếng.
Nếu nói Đan Dương chết vì quá tà, vậy Giang phủ là quá chính, uốn nắn quá tay cũng không hẳn là có kết cục tốt.
Miếng gỗ lại "Bang" một tiếng, cơ thể quỳ ngay ngắn của Giang Huyền Cẩn cuối cùng cũng rung lên.
Từ Sơ Nhưỡng nhìn thấy, có hơi sụt sịt nói: "Quân Thượng cũng thật là bướng bỉnh, nói vài câu mềm mỏng, lão thái gia cũng không đến nỗi xuống tay nặng như thế... Này, cô đi đâu đấy?"
Lí Hoài Ngọc trước còn nói không lo lắng, trước khi lão thái gia sắp hạ xuống một phát gỗ tiếp theo, liền trực tiếp bước lớn lên, đứng ngay phía sau Giang Huyền Cẩn.
"..."
Miếng gỗ giơ lên cao ngừng lại ở lưng chừng, khó khăn lắm mới dừng lại ở trên đỉnh đầu nàng, mang theo chút gió, phất qua vài sợi tóc loạn trên trán nàng. Hoài Ngọc ngước mắt nhìn lên, duỗi tay ấn miếng gỗ kia xuống mặt đất.
Trong miếu nhất thời ồ lên một mảng! Nhiều năm như vậy rồi, dám đi lên cản gia pháp của trưởng bối, có lẽ Giang Bạch Thị là người đầu tiên.
Giang lão thái gia nhìn nàng, sắc mặt cần bao nhiêu khó coi có bấy nhiêu khó coi.
"Điện... Đệ muội!" Giang Sùng vội vàng nói: "Mau lui ra!"
Giống như không nghe thấy lời hắn, Lí Hoài Ngọc nghênh đón ánh mắt của lão thái gia, cười nói: "Người dù cho đánh chết chàng, với tính cách của chàng ấy cũng sẽ không giải thích rõ ràng ngọn nguồn."
"Vậy thì thế nào?" Lão gia giận dữ nói: "Người kháng chỉ, đánh chết thì sao?"
"Nàng tránh ra." Giang Huyền Cẩn thấp giọng quát một tiếng.
Hoài Ngọc không nhúc nhích, chỉ hướng về lão thái gia nói: "Xương cốt người cũng không tốt, đánh xuống nhiều như vậy nhất định ngày mai cánh tay sẽ đau, không bằng ngồi xuống uống ngụm trà, nghe con giải thích một chút?"
Ánh mắt của Giang lão thái gia âm u: "Ngươi tưởng rằng dựa vào mấy lời như vậy của ngươi, lão hủ sẽ buông gia pháp sao?"
Hoài Ngọc nghĩ một chút: "Người muốn cầm lấy nghe cũng được."
"Hỗn xược!" Giang lão thái gia giận dữ nói: "Người cản trở gia pháp phạt chung! Ngươi cũng quỳ xuống cho ta!"
Uầy, nghiêm trọng như vậy hả, chẳng trách không ai dám lên cản. Hoài Ngọc líu lưỡi, chợt mỉm cười: "Nghe xong phạt tiếp có được không?"
Không biết xấu hổ, so với Giang Bạch Thị của ngày thường hoàn toàn không giống nhau.
Lão thái gia nhìn thấy càng tức, bàn tay nắm lấy miếng gỗ cũng run lên, đầu cũng choáng váng một trận.
"Phụ thân!" Thấy thế, Giang Sùng và Giang Thâm vội vàng tiến lên đỡ lấy ông.
"Người đi nghỉ ngơi một lát trước đi, lấy lại sức!"
Giang Thâm vừa nói vừa ra hiệu tay với Lí Hoài Ngọc, Hoài Ngọc nhìn hiểu rồi, nắm lấy cánh tay của Giang Huyền Cẩn kéo hắn về phía cửa sau đại điện.
"Buông tay ra." Giang Huyền Cẩn nhíu mày.
Lí Hoài Ngọc tức giận mà trợn mắt lên: "Ta buông tay, tự ngươi có thể đi à? Đã lúc này rồi đừng so đo nhiều như vậy được không? Xem ta như Thừa Hư Ngự Phong là được rồi."
Thừa Hư và Ngự Phong đi theo phía sau họ, nghe thấy lời này, Thừa Hư tiến lên muốn giúp đỡ một chút. Nhưng Ngự Phong phản ứng cực nhanh, đưa tay túm hắn lại.
"Làm gì đấy?" Thừa Hư khó hiểu.
"Muốn có ngày lành, thì đừng giúp đỡ." Ngự Phong thấp giọng nói.
Vì sao? Thừa Hư nhíu mày, nâng mắt nhìn nhìn, đột nhiên phát hiện phu nhân gần như là nửa kéo nửa ôm mà đỡ lấy chủ tử đi, chủ tử nhà hắn võ công cao cường trước giờ luôn thích cậy mạnh lại dựa thẳng sức của nửa người lên người của phu nhân.
Thừa Hư: "..."
"Rất đau sao?" Lí Hoài Ngọc cắn môi hỏi.
Giang Huyền Cẩn hừ nhẹ một tiếng, không đáp lại nàng, nhưng sắc mặt trắng bệch, trên trán còn có mồ hôi, nhìn thế nào cũng không quá thoải mái.
Hoài Ngọc không nhịn được nói nhỏ: "Lão già nhà ngươi xuống tay sao còn tàn nhẫn hơn Bạch Đức Trọng? Ta không biết cố gắng, Bạch Đức Trọng đánh ta cũng không tính, ngươi là đứa con quy củ như vậy, ông ấy cũng không tiếc mà đánh chết à?"
"Ngươi cũng là, nói thẳng với bọn họ là Hoàng Đế muốn ra tay với ngươi, đi Tử Dương và hành động quân tử giữ thân không phải tốt rồi sao? Uổng công chịu đánh một trận!"
"Trước kia đã nói cái tính không thích giải thích của ngươi là không thể chấp nhận được, ngươi lại cứ không tin, chịu thiệt nhiều rồi thì cũng nên nhớ lâu một chút đi nhé?"
Ngoài miệng giống như thoải mái mà nói dông dài, nắm lấy lòng bàn tay của hắn lại hơi ra mồ hôi. Giang Huyền Cẩn liếc mắt nhìn nàng, ánh mắt khẽ động.
Vừa bước vào Nam viện, Thanh Huyền đã nhìn thấy bọn họ, vội vàng tiến lên hỏi: "Điện hạ, người làm sao thế?"
Hoài Ngọc buồn cười mà nói: "Ta làm sao chỗ nào? Rõ ràng là Tử Dương Quân bị thương chứ."
"A..." Đảo mắt nhìn sang Giang Huyền Cẩn, vẻ mặt Thanh Huyền nhất thời lạnh nhạt: "Bị thương cũng khá nặng nhỉ? Để ta đỡ cho, sức của ta thế nào cũng lớn hơn của điện hạ."
Nói xong, đưa tay nắm lấy một cánh tay khác của Giang Huyền Cẩn.
"A." Giang Huyền Cẩn vẫn luôn không lên tiếng, bị hắn kéo một cái, đột nhiên đau đớn kêu lên một tiếng, trong đôi mắt màu mực tràn đầy đau đớn.
Hoài Ngọc hoảng sợ, vội vàng nói: "Thanh Huyền, ngươi đừng động loạn!"
"Trên cánh tay cũng có vết thương sao?" Thanh Huyền ngạc nhiên: "Lực của ta không mạnh mà!"
"Bỏ đi, dù sao cũng không còn mấy bước nữa, ta đỡ hắn qua đó, ngươi giúp ta mở cửa đi." Hoài Ngọc hất hất miệng chỉ chỉ vào gian phòng phía trước.
Thanh Huyền ngẩn ngơ gật đầu, đi lên trước vài bước, theo bản năng quay đầu lại nhìn một cái.
Giang Huyền Cẩn nửa dựa vào người điện hạ, thấy hắn quat đầu lại, đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm hắn, khóe miệng hơi cong lên.
Khiêu khích! Đây nhất định là đang khiêu khích!
Thanh Huyền tức giận, dừng bước lại nói: "Ngươi đường đường là Tử Dương Quân, chơi cái trò lừa bịp này không cảm thấy mất mặt sao?"
Lại dùng khổ nhục kế!
Hoài Ngọc bị hắn gào như vậy cũng không hiểu tại sao, nhíu mày ngẩng đầu lên: "Sao vậy?"
"Điện hạ, ngài mau buông hắn ra!" Thanh Huyền tức giận nói: "Người này không chân thật!"
Lí Hoài Ngọc không nhìn thấy ánh mắt vừa nãy của Giang Huyền Cẩn, nàng chỉ tận mắt thấy hắn bị chịu gia pháp, đỡ cũng là nàng tự nguyện, trách người ta không chân thật là có chuyện gì?
Vừa nghĩ tới cái tính thích tranh giành với người khác của Thanh Huyền, Hoài Ngọc bất đắc dĩ nói: "Ngươi mở cửa trước đi."
Nhìn thái độ hoàn toàn không tin tưởng của nàng, Thanh Huyền thật sự tức sắp chết rồi, duỗi tay đẩy mạnh cửa phòng ra, sau đó nói: "Ta đi tìm Bạch Ngai và Xích Kim trước."
"Được." Toàn thân hắn mùi thuốc súng, Hoài Ngọc cũng không muốn giữ lại, lập tức đỡ Giang Huyền Cẩn vào trong phòng, sau đó nói với Thừa Hư: "Tìm ít thuốc tới đây."
Thừa Hư hoảng hốt mà gật đầu đi tìm hòa thượng trong chùa. Ngự Phong đứng ở bên giường nhìn nhìn, nhỏ giọng nói với Hoài Ngọc: "Quân Thượng phải cởi y phục này ra mới được."
"Ngươi làm đi." Hoài Ngọc nói: "Ngươi ở đây, lẽ nào còn muốn ta làm?"
Ngự Phong nghiêm chỉnh nói: "Quân Thượng trước nay không cần bọn ta thay y phục."
Nam nhân thay y phục cho nam nhân, thế nào cũng có chút quái quái, bên cạnh Giang Huyền Cẩn lại không có nha hoàn nào, cho nên cái việc thay y phục này, bình thường đều là tự mình làm.
Nhưng bây giờ...
Lí Hoài Ngọc nghĩ một lúc, coi như tích đức cho tiểu tử trong bụng đi.
Ngự Phong nói một câu "Thuộc hạ đi múc nước" liền đi khỏi sương phòng. Hoài Ngọc đứng trước mặt Giang Huyền Cẩn, chậm rãi đưa tay tháo nút cài trên áo ngoài của hắn, có chút xấu hổ nói: "Ngươi nhịn một chút nhé."
Giang Huyền Cẩn khép nửa mắt ngồi bên giường, mặc cho nàng cởi áo ngoài ra, lại cởi trung y của hắn, ngón tay động phải vạt áo bên trong của hắn, nàng có chút không được tự nhiên mà ho nhẹ một tiếng.
Trước kia cởi áo ngủ chung, đều là cảnh tượng kiều diễm, tình nồng khó khống chế, bây giờ nhìn lại, ngược lại người hơi có chút cảm giác tình cảm không đúng lắm.
Ngón tay lạnh lẽo chạm vào da thịt nóng lên của hắn, Hoài Ngọc mím môi, thấp giọng nói: "Ngươi nghiêng người qua."
Giang Huyền Cẩn nghe lời xoay đầu, đưa lưng về phía nàng.
Vừa nhìn thấy sau lưng hắn, Lí Hoài Ngọc ngược lại không có xấu hổ hay không xấu hổ gì nữa, khuôn mặt trầm xuống nói: "Thật sự cũng xuống tay được."
Mới được bao lâu mà trên lưng đã sưng phù xanh tím thành thế này, vừa nãy nếu nàng không ngăn lại thì sao? Có phải hắn sẽ chịu gia pháp như nàng hồi trước, muốn lắc lư ở trước cổng địa phủ không?
Nghe ngữ khí này của nàng, sống lưng Giang Huyền Cẩn hơi cứng lại, tiếp đó chậm rãi hỏi một câu: "Đau lòng cho ta sao?"
Hoài Ngọc: "..."
Trước kia đùa giỡn hắn thế nào hắn cũng rất khó mở miệng nói những lời này, bây giờ nói ra, sao lại tự nhiên thế hả? Lí Hoài Ngọc bật cười, cười đến nhăn mặt lại: "Ta đau lòng ngươi làm gì, ta chỉ hơi tức giận, ra tay nặng như thế, đánh ngươi chết thật rồi, ai đi cứu Thanh Ti?"
Hóa ra là vì Thanh Ti, Giang Huyền Cẩn buông mắt xuống, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm tấm đệm trên giường.
"Có điều Quân Thượng, nếu ngươi muốn kháng chỉ, hậu quả đúng thật là rất nghiêm trọng đấy." Nàng quay đầu đi: "Nghĩ kĩ thu xếp người nhà thế nào chưa?"
Chủ đề này xoay chuyển so với cối đá xay đậu còn cứng hơn, Giang Huyền Cẩn hừ lạnh: "Không cần điện hạ bận tâm."
"Vậy cũng được." Hoài Ngọc vẻ mặt nhàm chán, sờ sờ cằm đứng dậy nói: "Vậy ta mang người đi trước một bước, đợi đến Đan Dương rồi, chuyện đồng ý với Quân Thượng nhất định sẽ làm được, cũng hi vọng quân thượng đưa Thanh Ti tới như đã hứa."
Lại muốn đi?
Dưới cằm căng ra, Giang Huyền Cẩn trầm mặt xuống mở miệng: "công văn bắt người vừa hạ xuống, ngươi cảm thấy ngươi có thể thuận lợi đi xuyên qua các thành của Tử Dưng, đến được bên trong Đan Dương?"
Bước chân thoáng dừng lại, Lí Hoài Ngọc quay đầu, cười gượng nói: "Chính vì không thể, cho nên trước đó mới hỏi Quân Thượng có thể cho chút phương tiện?"
"Không thể."
Không thể thì ngươi còn nói cái gì! Hoài Ngọc có hơi giận, phất tay áo nói: "Vậy chúng ta liền tự trèo núi..."
"Nhưng bản quân muốn đưa người của Giang phủ đến chủ thành Tử Dương." Còn chưa dứt lời, Giang Huyền Cẩn liền nói tiếp: "Nếu điện hạ thành thật yên phận, không giở thủ đoạn xảo quyệt nữa, đồng hàng một đường cũng không sao."
Hoài Ngọc ngạc nhiên, ngạc nhiên xong ánh mắt hơi sáng lên: "Ngươi... Ngươi vẫn bằng lòng mang ta đi một chặng đường sao?"
"Điện hạ không về Đan Dương, chuyện bờ thành ai tới thực hiện?"
Hóa ra là vì chuyện này, Hoài Ngọc chớp chớp mắt, lòng nghĩ cũng đúng, bây giờ bọn họ cho dù tình nghĩa không còn, cũng vẫn có mua bán mà. Nàng lo lắng chuyện sống chết của Thanh Ti, còn muốn quay về Đan Dương bàn đại sự lần nữa, chút ân oán này cùng Tử Dương Quân, có thể tạm thời bỏ xuống.
Mà Tử Dương Quân bên này, đã bị Hoàng Đế ép tới đường cùng, trước mắt đương nhiên là tính mạng trên dưới của Giang phủ quan trọng hơn, Giang Huyền Cẩn cũng sẽ không tiếp tục tính toán nợ cũ với nàng.
Hai người thật sự có thể làm bộ như chưa xảy ra chuyện gì, hỗ trợ hai bên cùng có lợi.
Cười ngây ngô một chút, Hoài Ngọc sờ lên bụng nhỏ của mình, trong lòng không khỏi vẫn có hai phần bi thương.
Sao lại đi tới bước này chứ?
"Điện hạ!" Đang thất thần, đột nhiên ngaoif cửa vang lên tiếng của Bạch Ngai, sốt ruột vội vàng, tiến thẳng vào trong phòng.
Giang Huyền Cẩn lập tức khép áo trong lại, nhíu mày nhìn về phía hắn.
"Sao vậy?" Hoài Ngọc hỏi: "Hoảng thành thế này?"
Bạch Ngai nhìn Giang Huyền Cẩn một cái, bĩu môi, sau đó nói: "Tin tức vừa mới nhận được, Lục chưởng quầy vẫn chờ ở trạm dịch, không đợi được ngài liền trở về Kinh Thành, kết quả gặp phải mai phục, trước mắt đám người Tựu Ngô bảo vệ, đã lui về ven thành Tử Dương rồi."
Hơi kinh hãi, Hoài Ngọc trợn mắt lên: "Lục Cảnh Hành trúng mai phục sao?"
"Vâng, nghe nói còn bị thương nữa."
Hít một ngụm khí lạnh, Hoài Ngọc giậm chân: "Sao ta lại quên truyền cho hắn một cái tin chứ!"
Khẽ nhấp môi mỏng, Giang Huyền Cẩn nhìn nàng một cái, ánh mắt đảo qua ánh mắt đã sớm thật sự nôn nóng lên của nàng, không nhịn được cười lạnh.
Còn thật sự rất để ý nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.