Chương 71: Kiếm Chuyện
Bạch Lộ Thành Song
13/03/2021
Editor: Lục Thất Tiểu Muội.
***
Sao nghe lời này lại không giống như khen người nhỉ? Yến tước thiên nga là ý gì? Cô Loan từ nhỏ lăn lộn trong chốn hồng trần, chưa từng đọc sách gì, lúc này lòng tràn đầy nghi hoặc, lại không hạ mặt xuống hỏi, chỉ trừng mắt nhìn Từ Sơ Nhưỡng.
Người sau thong thả đứng dậy, rửa mặt chuẩn bị một chút, lập tức ra khỏi cửa tìm Hoài Ngọc.
Hôm nay sắc trời âm u, giống như muốn mưa một trận lớn, trước cổng khách điếm mọi người đang dọn hành lí lên xe, Hoài Ngọc ngồi trên ghế trước cổng cầm một chén canh gà, vẻ mặt đau khổ.
"Vẫn uống sao?" Nàng hỏi.
Lục Cảnh Hành ngoài cười nhưng trong không cười: "Uống!"
Uống không ngừng nhiều ngày lắm rồi, bây giờ ngửi thấy mùi này là muốn nôn. Hoài Ngọc nhíu mày, tròng mắt xoay tròn, đang muốn tìm người tới uống giúp nàng, liền nhìn thấy Từ Sơ Nhưỡng đi ra.
"Sơ Nhưỡng!" Giống như nhìn thấy cứu tinh, nàng chạy qua kéo nàng ấy vọt đến bên cạnh, chớp chớp mắt đưa cho nàng ấy chén canh: "Cô dậy muộn, vẫn chưa ăn bữa sáng nhỉ? Này! Xích Kim tự tay hầm đó, uống ngon lắm!"
Từ Sơ Nhưỡng ngẩn ra, cúi đầu nhìn nhìn. Canh này đã hầm biến thành màu đỏ nâu, mùi vị nồng đậm, vô cùng bắt mắt.
"Cho ta sao?" Nàng nghi hoặc: "Không phải nên bồi dưỡng cơ thể cô sao?"
Hoài Ngọc lắc đầu lia lịa, che giấu lương tâm nói: "Chính là cho cô đó, Xích Kim nói hôm qua cô bị sợ hãi, phải an ủi tinh thần."
Vừa nghe đã biết nàng không muốn uống canh lấy cớ, Từ Sơ Nhưỡng bật cười lắc đầu, đang muốn nói hai câu với nàng, liền nghe thấy sau lưng có người nói: "Đúng là quan tâm thật."
Sống lưng cứng đờ, Từ Sơ Nhưỡng không quay đầu lại.
Giang Thâm từ phía sau đi lên, trên mặt tràn đầy châm biếm, vốn muốn trực tiếp đi vượt qua từ bên cạnh nàng, nhưng mới đi tới bên sườn, cuối cùng vẫn dừng lại.
"Lên xe." Hắn nói.
Hoài Ngọc rất nhìn hắn rất không thân thiện, thấp giọng hỏi nàng: "Ngồi xe của hắn, hau là ngồi xe của ta?"
Từ Sơ Nhưỡng bưng chén canh im lặng một lát, nói: "Đợi đến Âm Bình, ta sẽ đi tìm cô."
Nàng và Giang Thâm còn có danh nghĩa phu thê, trốn tránh mãi cũng không phải là cách, đã làm phiền Hoài Ngọc rất nhiều rồi, chút chuyện này cũng nên để tự nàng giải quyết.
"Được." Hoài Ngọc cũng không khuyên, chỉ nói: "Thừa Hư cũng ở đằng trước, nếu cô cần ta, bảo hắn truyền lời xuống phía sau."
"Ừ." Cảm kích nhìn nàng một cái, Từ Sơ Nhưỡng quay đầu, cùng Giang Thâm lên xe.
Sắc mặt Giang Thâm rất kém, lúc này lại còn có vết xanh tím, thoạt nhìn rất tiều tụy, hắn vào bên trong xe liền ngồi xuống đối diện Từ Sơ Nhưỡng, chỉ cần nàng nâng mắt lên liền có thể nhìn thấy bộ dạng của hắn, thế nào cũng sẽ hỏi han.
Nhưng mà, Cô Loan cùng lên xe, Từ Sơ Nhưỡng rất tự nhiên nhường vị trí lại, bản thân ngồi ở bên cạnh, vén rèm xe lên nhìn ra bên ngoài.
Giang Thâm híp mắt lại.
"Công tử, bữa sáng chàng..." Vẻ mặt Cô Loan tràn đầy lo lắng nhìn hắn.
"Có cái gì ghê gớm chứ? Không ăn một bữa có thể đói chết sao?" Giang Thâm hừ nhẹ, khóe mắt liếc sang Từ Sơ Nhưỡng.
Nàng nghe thấy họ nói chuyện, nhưng không nhìn hắn một cái, chỉ cúi đầu cầm thìa canh, bắt đầu uống từng thìa từng thìa canh gà một.
Vào miệng dễ chịu trơn tru nhưng không ngậy, trong mùi thịt có mùi thuốc nồng đậm, rõ ràng là dụng tâm hầm rất lâu.
Cô Loan cũng ngửi thấy hương vị, nghiêng đầu nhìn nhìn, cười nói: "Phu nhân uống một mình?"
Bình thường tình huống này, thế nào cũng nên đưa cho công tử nếm thử chút chứ? Nàng ta lại giống như coi bọn họ không tồn tại, ngay cả phép tắc tối thiểu cũng không có.
Từ Sơ Nhưỡng không thèm ngẩng đầu lên, im lặng thổi thổi, vài ngụm lại dâng lên đoán thành phần, chỉ là về phương diện phân lượng, còn phải suy nghĩ thêm.
Nhìn dáng vẻ say mê này của nàng, Giang Thâm thật sự giận sôi máu: "Có ngon như thế không?"
Thành thật mà gật đầu, Từ Sơ Nhưỡng nói: "Người ta thường nói quân tử xa nhà bếp, nam tử có thể tài nấu nướng này, đúng là hiếm thấy."
Giang Thâm cười lạnh: "Quân tử nên xa nhà bếp, nhưng hắn không phải quân tử, chính là một mãng phu, nhóm lửa làm cơm có gì mà hiếm thấy? Đầu bếp cũng biết."
Xích Kim rõ ràng không phải là mãng phu, chữ bàn tay kia viết ra cũng rất đẹp. Từ Sơ Nhưỡng mím môi, chỉ cãi lại ở trong lòng, không nói ra ngoài miệng.
Tranh cãi với hắn không có kết cục gì tốt đẹp.
Thấy nàng lại im lặng, Giang Thâm không hiểu sao cảm thấy sốt ruột: "Nàng nói chuyện có được không?"
Vẻ mặt kì lạ mà nhìn hắn một cái, Từ Sơ Nhưỡng thấp giọng nói: "Trước kia không phải cảm thấy thiếp thân quá ồn ào sao?"
"Đó là trước kia..."
Lắc lắc đầu, Từ Sơ Nhưỡng nói: "Không có gì nói cả."
Ở bên cạnh người khác thì nói nói cười cười, ở cạnh hắn thì không có gì để nói sao? Giang Thâm rất tức giận, nhưng vừa nghĩ đến hôm qua mình làm sai trước, hắn cũng nhịn lại, dịu giọng dỗ nàng: "Hôm qua đã hiểu lầm phu nhân, bây giờ bù đắp cho phu nhân trước đã."
Từ Sơ Nhưỡng thích nhất nghe hắn nói chuyện thế này, bỏ âm đuôi ngả ngớn kia đi, mang theo mười phần thành ý, dịu dàng nói nhỏ, dỗ được chắc.
Nhưng người trước mặt nghe thấy, lại bình tĩnh lắc lắc đầu: "Không sao."
Như vậy thôi? Giang Thâm ngạc nhiên, lập tức cho rằng dỗ một câu vẫn chưa đủ, nhìn người bên cạnh một cái, hắn nói: "Cô Loan, nàng đi sang bên Thôi Tuyết ngồi đi."
Cô Loan ngẩn ra, cứng đờ một lát, buông mắt ngoan ngoãn xuống xe.
Đuổi nàng xuống, ở lại bên cạnh nàng ta, đây vẫn là lần đầu tiên. Trong lòng Cô Loan khó chịu, nhưng cũng không có cách gì, nhị công tử chính là như vậy, nhất thời cao hứng thì đối xử dịu dàng săn sóc, chán rồi thì liền đẩy người ta ra xa thật xa. Nàng hiểu chuyện hơn Giang Từ Thị, tuyệt sẽ không vì chút chuyện này mà ầm ĩ lên, nàng muốn là người được sủng ái thật lâu thật dài.
Không có người khác ở đây, Giang Thâm liền ngồi bên cạnh Từ Sơ Nhưỡng, duỗi tay ôm lấy vai nàng: "Vẫn giận ta à?"
Từ Sơ Nhưỡng không đáp, không thoải mái mà giãy giụa, thấy hắn không chịu buông, cũng không thèm động đậy nữa, im lặng tiếp tục uống canh của nàng.
"Đừng uống nữa." Giang Thâm không vui đoạt lấy chén canh của nàng, ném thẳng ra ngoài xe.
Vang "Bang" lên một tiếng, nửa chén canh bị đập xuống mặt đất.
Từ Sơ Nhưỡng nhíu mày, khẽ nhấp môi, tuy là không nói gì cả, nhưng Giang Thâm nhìn ra được, nàng giận rồi.
"Ài, không phải một chén canh thôi sao?" Hắn nói: "Đợi đến Âm Bình, ta... Ta bảo người nấu ngon hơn cho nàng."
"Nàng đừng không nói chuyện, tức giận sẽ hại người đấy."
Hít sâu một hơi, Từ Sơ Nhưỡng nắm lấy bàn tay hắn đặt lên vai nàng đẩy ra, ngồi sang phía đối diện: "Có chuyện muốn thương lượng với nhị công tử."
Thấy vẻ mặt quyết tuyệt này của nàng, trong lòng Giang Thâm đột nhiên có dự cảm không lành, nhíu mày chuyển chủ đề: "Sao nàng lại gọi ta là nhị công tử? Không phải nên gọi là phu quân sao?"
Từ Sơ Nhưỡng yên lặng nhìn hắn, khẽ cười: "Vì sao ta lại gọi như vậy, nhị công tử không nhớ sao?"
Giang Thâm lắc đầu, hắn cũng không biết bắt đầu từ khi nào, Từ Sơ Nhưỡng gọi hắn là nhị công tử thành thói quen rồi, hắn cũng nghe quen rồi.
"Chàng và ta vừa mới thành thân một tháng, chàng hẹn thi thơ ca cùng với bạn bè, phải mang theo gia quyến. Chàng muốn mang Cô Loan đi, lại bị lão thái gia mắng cho một trận, cuối cùng không thể không mang theo cả ta." Nhớ tới chuyện trước kia, Từ Sơ Nhưỡng buông mắt: "Diện mạo của ta bình thường, không so được với mĩ nhân son phấn các nhà các viện, chàng bảo ta đóng giả thành nha hoàn của chàng, chỉ có thể gọi chàng là nhị công tử, không thể gọi chàng là phu quân."
Giang Thâm kinh ngạc: "Có chuyện như vậy sao?"
Nói hắn trí nhớ không tốt, không bằng nói hắn không tim không phổi, rất nhiều chuyện quay đầu một cái liền quên, căn bản không để ở trong lòng.
Lúc vừa mới thành thân với nàng... Đúng rồi, lần đầu hắn đón nàng vào cửa, chỉ là vì để chặn cái miệng lải nhải cằn nhằn của lão thái gia, xa lánh hờ hững với nàng. Nếu không phải ánh mắt nàng nhìn hắn bao giờ cũng nóng hổi cùng thâm tình, hắn có thể là ngay cả dáng vẻ của nàng trông thế nào cũng không nhớ nữa.
Hội thi năm ấy, tài danh của hắn mới được biết đến, chính là lúc cần thể diện, dẫn một phu nhân như vậy ra ngoài, hắn cảm thấy không nở mày nở mặt, liền bảo nàng đổi sang y phục của nha hoàn, trên đường bưng trà rót nước, còn nói dối là phu nhân của mình bị ốm, không thể đến được.
Lúc đó không cảm thấy gì, nhưng bây giờ nhớ lại, hành động này thật sự là vừa vô lí vừa ấu trĩ.
"Sao lúc đó nàng lại đồng ý?" Giang Thâm nói nhỏ.
Từ Sơ Nhưỡng mỉm cười: "Chữ tình phiền não."
Lúc mới chớm yêu có ai không ngốc chứ? Hắn nhíu mày một cái, nàng liền sợ tới mức cái gì cũng gật đầu, chỉ cần hắn thoải mái, nàng mặc y phục của nha hoàn bị người ta gọi tới gọi lui thì làm sao? Nàng của lúc đó, cảm thấy có thể gả cho hắn là một chuyện may mắn rất lớn rồi.
Hắn chưa bao giờ coi nàng là phu nhân, miệng lại luôn gọi "Phu nhân". Nàng luôn coi hắn là phu quân, nhưng hai chữ "Phu quân" này rất ít khi được gọi ra từ miệng của nàng.
Có mỉa mai không chứ?
"Ta gả cho chàng ba năm rồi, vẫn chưa có sinh đẻ, kì thật sớm đã phạm vào thất xuất chi điều rồi." Từ Sơ Nhưỡng nói: "Lão thái gia thương ta, chưa từng trách móc nặng nề, nhưng nhị công tử thật ra có quyền hưu thê."
Giang Thâm ngẩn ra, sắc mặt trầm xuống theo: "Hưu thê?"
Từ Sơ Nhưỡng gật đầu, từ tốn mà kiên định.
Tức quá hóa cười, Giang Thâm đưa tay bắt lấy cổ tay nàng: "Sao nàng càng ngày càng nóng nảy thế? Trước kia chỉ là ầm ĩ về nhà mẹ, bây giờ ngay cả hưu thê cũng nhắc đến? Chẳng qua chỉ là hiểu nhầm một lần, ta sai cũng xin lỗi rồi, nàng muốn thế nào ta cũng theo nàng, có đến mức nói chuyện nghiêm trọng như thế không?"
Hắn nắm rất chặt, nhưng Từ Sơ Nhưỡng lại không cảm thấy đau lắm, nghiêng đầu nhìn ngón tay phát trắng của hắn, hỏi hắn: "Chàng không nỡ bỏ ta sao?"
Nếu đối với người khác, Giang Thâm cười liền có thể thuận miệng đáp một câu "Đúng rồi, có thể là không nỡ", nhưng đối diện với nàng, hắn không hiểu sao lại cảm thấy khó có thể mở miệng.
Nhiều năm như thế đều là nàng đuổi còn hắn chạy, hắn chưa bao giờ cúi đầu với nàng, muốn hắn đột nhiên để thấp phong thái xuống, quá khó rồi.
Im lặng rất lâu, hắn quay đầu đi, nói: "Cuộc sống của nàng và ta đang yên lành, đột nhiên ta lại hưu nàng, ở trong mắt người khác chẳng phải là kẻ phụ tình vứt bỏ người vợ tao khang(*) sao?"
(*)Người vợ ăn cám và bã rượu với mình; người vợ lấy mình từ lúc nghèo hèn.
Vẫn muốn thể diện.
Từ Sơ Nhưỡng khẽ cười, gật đầu: "Vậy ta đi cầu xin lão thái gia, để ông ấy đưa hưu thư, chuyện sẽ không liên quan tới chàng."
Trong lòng căng thẳng, Giang Thâm nhíu mày nhìn chằm chằm nàng: "Nàng đến thật?"
Chỉ vì hành động hôm qua của hắn? Xiêm y của Cô Loan đã cởi rồi, nhưng cũng chỉ là bày biện thôi, của hắn vẫn mặc hẳn hoi mà! Hắn chỉ là không vui thôi, tính nóng nảy của thiếu gia thôi, làm gì đến mức như vậy?
Từ Sơ Nhưỡng không để ý tới hắn nữa, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài rèm xe.
Mưa nhỏ rồi, sắc trời tối lại, khiến lòng người cực kì không thoải mái. Nàng không nói chuyện, Giang Thâm cũng cứng đờ người không mở miệng nữa, trong xe ngựa một mảng trầm mặc khiến người ta hít thở không thông.
Âm Bình là quận huyện cách chủ thành Tử Dương gần nhất, dừng chân ở nơi này là có thể liên hệ trực tiếp với người trong chủ thành.
Từ Sơ Nhưỡng nhìn ra bên ngoài, mưa không nhỏ, đang do dự có cần đợi có ô rồi đi không, Giang Thâm đã trực tiếp vượt qua nàng xuống xe.
Này là bị nàng chọc giận rồi hả? Thà chịu mưa cũng không nguyện ở lại thêm với nàng.
Cười cười, Từ Sơ Nhưỡng cảm thấy, hình như bản thân không có đau buồn như trong tưởng tượng, hoặc có lẽ là lúc buồn trong ba năm này quá nhiều rồi, cảm xúc đã cạn sạch, bây giờ nàng chỉ cảm thấy nhẹ nhõm.
Duỗi tay đón lấy hạt mưa, lạnh buốt thấm người, nàng quyết định đợi thêm, cũng không vội đến đại viện.
Giang lão thái gia là người đầu tiên xuống xe đi sắp xếp ổn thỏa, hai người mở dù giơ lên đỉnh đầu, không để lão nhân gia ông bị mưa chút nào, vào phòng liền cầm trà nóng nghỉ ngơi, cho nên tâm tình không tồi.
"Phụ thân!"
Đang uống trà, lão thái gia liền nghe thấy kêu gấp gáp, tiếp theo còn có nước mưa bắn qua trước mặt, thấm ướt góc áo ông.
"Làm gì mà hoảng hốt thế?" Kinh ngạc nhảy dựng, ông ngẩng đầu nhìn lên, liền nhìn thấy thằng con trai thứ hai trước nay luôn không đứng đắn lại cợt nhả, bây giờ toàn thân ướt đẫm, tóc cũng dính chặt trên y phục, chảy xuống một chuỗi vết nước, bước lớn đến trước mặt ông, không nói lời nào liền quỳ xuống.
"Nhi tử có chuyện cầu xin phụ thân giúp đỡ!"
Nhìn bộ dạng này của hắn, ngược lại ông cảm thấy lạ lẫm: "Làm sao? Lại nhìn trúng mĩ nhân nhà nào, muốn đưa sính lễ?"
Giang Thâm ngẩng đầu lên, nước mưa thuận theo cằm rớt xuống đất: "Không nhìn trúng mĩ nhân nhà ai cả, chỉ là muốn xin một trận gia pháp."
Gì? Mọi người trước nhà chính đều kinh ngạc, Giang Sùng đi đến liền sờ sờ thử trán của hắn: "Nhị đệ, đệ không sao chứ?"
Nghiêm túc mà lắc đầu, Giang Thâm nói: "Xin phụ thân thành toàn!"
......
Từ Sơ Nhưỡng đợi một lúc, cuối cùng cũng đợi được Lí Hoài Ngọc cầm dù tới.
"Biết là không có ai đến đón cô mà." Hoài Ngọc căng dù lên đỉnh đầu nàng, một tay đỡ nàng xuống xe, bĩu môi nói: "Vừa nãy ta nhìn thấy rồi, hai vị thị thiếp kia của nhị công tử rõ ràng có thể dùng chung một chiếc dù, để lại cho cô một cái, nhưng họ lại cố tình đi tách ra, hai cái dù đều dùng hết."
Không quan trọng mà xua tay, Từ Sơ Nhưỡng kéo nàng nói: "Quen rồi."
"Tính của cô chính là quá ôn hòa." Hoài Ngọc bĩu môi, hung dữ nói: "Đặt vào ta, xem ta có không đánh gãy tay của bọn họ không!"
Bị dáng vẻ giả vờ hung dữ này của nàng chọc cười, Từ Sơ Nhưỡng cùng nàng đi vào trong viện, thấp giọng hỏi: "Cha ta đến Đan Dương rồi chứ?"
Từ Tiên và mọi người đi rất sớm, lại chưa có công văn truy bắt, tính ngày ra, hẳn nên là đã đến gần bờ thành rồi. Hoài Ngọc gật đầu: "Cô yên tâm, bọn họ vô cùng an toàn."
"Vậy..." Do dự một lúc, nàng cố lấy dũng khí hỏi: "Ta có thể đi cùng mọi người không?"
"Có thể." Hoài Ngọc thoải mái đồng ý, đồng ý xong mới cảm thấy có chút không đúng, đột nhiên nghiêng đầu nhìn nàng: "Cô nói cái gì?"
Từ Sơ Nhưỡng nghiêm túc nói: "Ta muốn đi cùng mọi người, đi tìm cha ta."
"Vậy... Bên Giang Thâm cô ăn nói thế nào?"
Nhìn về phía cánh cửa đại đường trước mặt, Từ Sơ Nhưỡng mỉm cười: "Bây giờ ta sẽ đi nói rõ với họ."
Lần đầu tiên gặp cô nương này, nàng là người nhát gan và bất an, ngay cả tức giận cũng rất dè dặt. Nhưng bây giờ nhìn lại, lo lắng của nàng hình như đã mất rồi, ánh mắt kiên định, người cũng đứng thẳng tắp.
Hoài Ngọc đã có thể đoán ra nàng muốn làm gì, mắt hơi sáng lên.
Từ Sơ Nhưỡng mỉm cười với nàng, nhấc làn váy lên, bước vào đại đường.
Giang lão thái gia cầm trượng đầu rồng ngồi trên ghế chủ vị, vẻ mặt rất vi diệu, Giang Thâm vẫn quỳ gối bên dưới, cả người nhếch nhác.
"Thỉnh an lão thái gia." Từ Sơ Nhưỡng không nhìn nhiều, tiến lên liền hành lễ.
"Trời lạnh rồi." Lão thái gia nhìn nàng nói: "Ngươi là người sợ lạnh, trước hết về phòng sưởi nghỉ ngơi đi."
"Đa tạ lão thái gia." Từ Sơ Nhưỡng gật đầu, nhưng không đứng dậy: "Con dâu còn có lời muốn nói."
Nàng đã nghĩ ổn thỏa rồi, điều "Không con" này cũng đã đủ sức thuyết phục rồi, Giang Thâm trước kia vô cùng thích tiểu thư Tề gia, hưu nàng rồi thì rước nàng ấy về, thứ nhất có thể giảm bớt quan hệ căng thẳng của Quân Thượng với bên Kinh Thành, thứ hai cũng có thể thành toàn cho chàng ấy.
Đệ nhất mĩ nhân Kinh Thành, trong thơ văn của hắn viết không dưới hai mươi hồi.
Nhưng mà, không đợi nàng mở miệng, lão thái gia liền nói: "Chậm đã, ở đây còn có món nợ chưa thanh toán."
Quay đầu hướng về phía Giang Thâm, ông giận dữ: "Con cháu Giang gia ta, luôn xem trọng trung hiếu nhân nghĩa, ngươi lại giỏi rồi, thiên sủng tiểu thiếp, để chính thất trong nguy hiểm! Giang Từ Thị rộng lượng, không so đo với ngươi, nhưng ta làm một phụ thân thì không có đạo lí dung túng cho ngươi!"
Gì cơ? Từ Sơ Nhưỡng có chút ngỡ ngàng, nghiêng đầu nhìn sang, Giang Thâm buông mắt quỳ gối, nhưng lại không phản bác: "Nhi tử nhận phạt."
Giang Sùng hai tay nâng gia pháp đưa lên, lão thái gia xua tay: "Sức ta không đủ, ngươi làm đi."
"Vâng." Giang Sùng đáp lời, giơ ván gỗ lên đứng sau lưng Giang Thâm, dáng vẻ như phải dùng hết sức đánh chết hắn.
"Khoan đã." Từ Sơ Nhưỡng mở miệng.
Giang Thâm nghe thấy hơi hơi cong môi, lại nhanh chóng đè chút đắc ý này xuống, nhìn một cái về phía Giang Huyền Cẩn.
Vừa nãy còn nói chiêu này của hắn không có tác dụng, nhìn xem, người ta cuối cùng vẫn là đau lòng hắn không phải sao?
Giang Huyền Cẩn trả lại cho hắn một ánh mắt lạnh lùng, tiếp tục ngồi uống trà.
Lão thái gia ôn hòa hỏi nàng: "Ngươi có gì muốn nói?"
Từ Sơ Nhưỡng nói: "Về chuyện gặp trộm trong khách điếm, là tự con rời khỏi phòng mình, không liên quan gì tới nhị công tử, không đến mức phải dùng gia pháp."
Nghe xem, nói kiên quyết với hắn như thế, nhưng ở trước mặt người khác lại vẫn che chở cho hắn kìa! Giang Thâm duỗi tay giữ khóe miệng, không để cho mình cười quá rõ ràng.
Lão thái gia bên trên cũng thở ra một hơi.
Vừa nãy thấy Thâm Nhi hoảng hốt như vậy đến bảo mọi người giúp đỡ, còn tưởng rằng Giang Từ Thị thật sự ân đoạn nghĩa tuyệt với nó rồi, trước mắt xem ra, vẫn chưa gay go tới như thế.
Đang suy nghĩ, lại nghe thấy nàng nói tiếp: "Hơn nữa, con qua cửa đã ba năm chưa có con, cũng không hề lập được công gì trong nhà, nhị công tử thiên ái tiểu thiếp cũng không có gì đáng trách."
Ý cười cứng đờ lại, Giang Thâm chậm rãi nghiêng đầu nhìn nàng.
Từ Sơ Nhưỡng quỳ thẳng tắp, hai tay đặt trên đầu gối, ngữ khí khiêm nhường: "Nhiều năm như vậy nhờ có nhị công tử chiếu cố, đã là phúc khí của Sơ Nhưỡng, nhị công tử tài danh khuynh quốc, là Sơ Nhưỡng không xứng với chàng, hổ thẹn ngồi lâu ở vị trí chính thất, không dám gạt phúc che chở nữa, xin lão thái gia ban một phong hưu thư, trả tự do cho nhị công tử."
Từng câu từng chữ, kiên định giống như đã nói đi nói lại hàng nghìn lần, không ngừng ngắt, cũng không có chữ sai.
Lão thái gia choáng váng, mọi người Giang gia cũng ồ lên, Giang Thâm quỳ bên cạnh nàng, ngăn cách tất cả ồn ào bên ngoài, nhìn chằm chằm nàng hỏi: "Nàng thật sự nỡ bỏ?"
Từ Sơ Nhưỡng nhìn lại hắn, khóe miệng khẽ run rẩy, chậm rãi lại cong lên một nụ cười điềm tĩnh: "Chưa bao giờ có được, có gì không nỡ chứ?"
Ở trong lòng Giang Thâm, nàng chỉ là một tiểu cô nương ái mộ hắn, tâm tình tốt thì trêu đùa một chút, đùa đến mặt nàng đỏ rực tim đập không ngừng mới cười lớn đi khỏi. Hắn chưa bao giờ đặt tâm vào nàng, ngay cả bây giờ, cũng chẳng qua chỉ là không quen nàng nói như thế, cho nên mới cau chặt mày lại.
Phàm là hắn có một chút chân tình, nàng cũng sẽ không quyết tuyệt như vậy.
Giang Thâm phong lưu khắp Kinh Thành, có vô số hồng nhan tri kỉ, còn từng viết "Đấu tửu tam trản hòa hương lai, túy bả thanh nguyệt nhập hoài (*)". Lời có ý phong lưu như vậy, bên cạnh hắn không thiếu nữ nhân, cũng chưa từng đau khổ vì ai.
(*) Tạm dịch: Đấu rượu ba chén cùng nhan hương, say ôm trăng sáng vào lòng.
Hỏi hắn đòi hưu thư, nàng là người đầu tiên. Nếu tình ý không đủ làm hắn khắc ghi, vậy hận ý cũng có thể.
Thu hồi ánh mắt, Từ Sơ Nhưỡng nhìn về phía lão thái gia bên trên, nặng nề mà dập đầu ba cái với ông.
Vẻ mặt lão thái gia ngưng trọng, nhìn nàng một hồi, lắc đầu nói: "Nam nhân Giang gia ta, một khi lấy chính thất, thì sẽ không dễ dàng vứt bỏ."
Con ngươi Từ Sơ Nhưỡng hơi động, chậm rãi quay đầu nhìn về hướng Tử Dương Quân đang uống trà bên cạnh.
"Hắn là bị vứt bỏ." Giang Thâm thấp giọng bồi thêm một câu.
Giang Huyền Cẩn: "..."
Hắn đang yên lành ngồi ở đây uống chén trà, trêu ai chọc ai chứ?
Bỏ chăn xuống, Giang Huyền Cẩn đứng dậy nói: "Hiền huệ như nhị tẩu cũng bị ca ca ép đến muốn đòi hưu thư, có thể thấy ngày thường nhị ca làm việc quá đáng bao nhiêu. Ngọc không mài không thành đồ vật, xin đại ca hầu gia pháp."
Giang Sùng khó xử nhìn lão thái gia một cái, người sau suy nghĩ một chút, nặng nề gật đầu.
Vì thế lòng bàn tay đập vào ván gỗ, "Phanh" một tiếng liền đập xuống lưng của Giang nhị công tử.
"A..." Giang Thâm duỗi tay chống đất, quay đầu giận dữ nói với Giang Sùng: "Nặng vậy sao?"
Giang Sùng nói: "Ngọc không mài, không thành đồ vật."
Phi! Này là Giang Tam thừa thời cơ báo thù mà! Bọn họ còn nghe theo thật! Giang Thâm tức đến nghiến răng, nhưng chuyển mắt nhìn sang, vẻ mặt Từ Sơ Nhưỡng dường như có chút buông lỏng, hắn nghĩ một chút, vẫn là nhịn xuống, đánh thì đánh đi, nữ nhân đều ăn mềm không ăn cứng, hắn chịu trận này sau lại nói chuyện cẩn thận với nàng, nói không chừng còn có cơ hội lớn hơn chút.
Giang nhị công tử trước giờ luôn biết dỗ nữ nhân, không ngờ lại phải rơi vào kết cục dùng khổ nhục kế này.
Giang Huyền Cẩn bận nhưng vẫn ung dung ngồi nhìn, khóe mắt thoáng nhìn thấy Lí Hoài Ngọc mau lẹ chui vào góc cửa bên cạnh xem náo nhiệt.
Nàng chẳng có một chút lòng đồng cảm nào, nhìn Giang Thâm chịu đánh đến nồng nhiệt kêu lên một tiếng, Giang Sùng đánh cũng nặng, nàng còn âm thầm vỗ tay.
Nhị ca thật sự xem thường nữ nhân rồi.
Chậm rãi đi về phía nàng, chặn tầm mắt nàng lại, Giang Huyền Cẩn nói: "Đã tới Âm Bình, có chút chuyện muốn thương nghị cùng điện hạ."
Tiếc nuối thu ánh mắt lại, Hoài Ngọc ngoắc tay về phía hắn, cùng hắn rời khỏi.
Bạch Toàn Cơ cũng đứng ở một bên, thấy hai người bọn họ lại ở chung một chỗ, không khỏi tiến lên nói với lão thái gia: "Con dâu cũng muốn xin cha làm chủ."
Lão thái gia không biết chuyện của Bạch Toàn Cơ, mấy huynh đệ Giang gia vì tránh gây phiền ưu cho ông, vẫn luôn giấu chuyện này đi. Nhưng ai cũng không ngờ, Bạch nhị tiểu thư lễ cũng chưa hành, phòng cũng chưa viên này, lại dám trực tiếp xưng là "Con dâu" trước mặt lão thái gia.
Giang lão thái gia rất nghi hoặc nhìn nàng một hồi, giật mình: "Là cháu dâu chưa qua cửa của Diễm Nhi à? Sao lại gọi là con dâu? Nên là cháu dâu chứ."
Bạch Toàn Cơ lắc đầu: "Con dâu là Quân phu nhân ngự phong, là chính thất của tam công tử."
Lão thái gia ngạc nhiên: "Vậy Châu Cơ thì sao?"
"Cha không biết sao?" Bạch Toàn Cơ nói: "Muội ấy đã sớm không còn quan hệ gì với Quân Thượng rồi, lúc trước còn vì tạo phản mà vào đại lao, mất hết thanh danh..."
"Ngươi nói năng linh tinh gì đấy?" Giang Sùng ngừng tay quát lớn một tiếng.
Nhưng lão thái gia đã nghe lọt lời rồi, sắc mặt hơi trầm xuống, nhìn Giang Sùng hỏi: "Thật sao?"
Giang Sùng không dám nói dối, cũng không dám nhận, nhất thời bối rối.
Lồng ngực phập phồng kịch liệt, lão thái gia hung hăng gõ trượng đầu rồng xuống đất: "Nói thật!"
"Phụ thân bớt giận!" Giang Sùng buông gia pháp đi đến bên cạnh ông, trừng mắt nhìn Bạch Toàn Cơ một cái, sau đó nói: "Không có nghiêm trọng như lời Bạch nhị tiểu thư nói."
Lại gọi nàng là Bạch nhị tiểu thư? Bạch Toàn Cơ hơi tức giận, nắm chặt tay buông mắt nói: "Bệ hạ tự mình hạ chỉ ban hôn, tướng quân còn không thừa nhận thân phận của Toàn Cơ sao?"
Giang Sùng phớt lờ nàng, vẫn trấn án lão thái gia: "Cụ thể như thế nào, đợi lát nữa bảo Huyền Cẩn đến giải thích."
Lão thái gia không thể nào tiếp nhận: "Lúc trước... Chúng nó không phải còn tới thỉnh an ta sao? Giang Bạch Thị tại sao có thể vào tù?"
Bạch Toàn Cơ xen miệng nói: "Cha cho rằng vì sao Quân Thượng rời khỏi Kinh Thành? Còn không phải là vì bị Bạch Châu Cơ kia liên lụy, vì để cứu nàng ta, Quân Thượng không tiếc để người trên dưới Giang gia cùng nhau sống đầu đường xó chợ!"
Giang Sùng tức thật rồi, nhưng hắn không biết mắng người lắm, chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn Bạch Toàn Cơ. Người sau coi như không nhìn thấy, nói từng câu từng câu: "Quân Thượng có tiếng là trung hiếu nhân nghĩa, nhưng bị người mê hoặc, bốn chữ này đều quăng đi sạch, cha ở đây phạt nhị công tử, không bằng đi đuổi kẻ mê hoặc kia đi, để Quân Thượng khôi phục sự thanh minh ngày trước."
Từ Sơ Nhưỡng không nghe nổi nữa, nâng mắt nói: "Kẻ mê hoặc, sau người lương thiện dùng lời gièm pha."
Bạch Châu Cơ có phải kẻ mê hoặc hay không mọi người đều biết, nhưng người trước mặt đâm chọc gièm pha thế này, rõ tàng không phải thứ tốt đẹp gì.
Bạch Toàn Cơ cũng không giận, nhìn nàng cười: "Nhị phu nhân đọc sách không ít nha, đáng tiếc mắt không tốt lắm, thân thiết với kẻ xấu, cũng không học được hành động tốt đẹp gì. Thật sự tưởng rằng đòi hưu thư thì có thể sống yên ổn sao? Nữ tử một khi không có nhà chồng, ai cho ngươi cái ăn cái mặc? Ai cho ngươi mái hiên chắn mưa?"
Giang Thâm châm biếm lại: "Hóa ra là nhị tiểu thư không có cái ăn cái mặc, cho nên phải ăn vạ tam đệ ta?"
Bạch Toàn Cơ nghẹn họng, khôi phục nụ cười, nói: "Đây là ta đang nói chuyện giúp nhị công tử, sao ngài còn nóng nảy với ta?"
"Chuyện nhà của Giang gia, không đến lượt người ngoài chỉ tay năm ngón." Chống người dậy, Giang Thâm cười lạnh: "Bây giờ nhị tiểu thư có thể đứng ở đây, nhờ có sự che chở của Bạch Ngự Sử, Giang gia bằng lòng cho Bạch Ngự Sử thể diện, nhưng nhị tiểu thư đừng quá coi trọng bản thân."
Dám đâm chọc trước mặt lão thái gia, thật sự là phạm vào điều tối kị của Giang gia.
"Đừng ồn ào nữa!" Giang lão thái gia tức đến phát run, vịn tay quản gia bên cạnh đứng lên: "Ta đi tìm Huyền Cẩn hỏi rõ ràng đã."
"Phụ thân." Giang Sùng gấp gáp nói: "Cha cần gì phải đi một chuyến, con đi bảo tam đệ sang đây là được."
"Nó vừa nãy, có phải là đi cùng tứ nha đầu Bạch gia không?" Lão thái gia hỏi.
Giang Sùng mím môi: "Con không nhìn thấy."
"Con dâu có nhìn thấy, đúng rồi ạ." Bạch Toàn Cơ nói: "Lão thái gia bây giờ đi sang đó, là có thể biết con dâu không nói dối."
Giang lão thái gia nắm lấy trượng đầu rồng liền đi.
Âm Bình quận thủ Ninh Trấn Đông sáng sớm đã đợi rồi, Giang Huyền Cẩn cùng Lí Hoài Ngọc vừa đi qua, hắn liền vô cùng mừng rỡ tiến lên đón tiếp: "Thu được tin tức trước thời hạn, đã cung kính chờ Quân Thượng đã lâu. Đây là văn thư quan trọng của Âm Bình gần ba tháng nay, trình Quân Thượng."
Thái độ của quận thủ này tốt hơn nhiều so bới người gặp ở thành trì kia, Giang Huyền Cẩn gật đầu sai Thừa Hư phía sau thu văn thư lại, sau đó theo hắn đi gặp các quan viên trong quận phủ.
Ninh Trấn Đông cười nói: "Những người này đều ngưỡng mộ Quân Thượng đã lâu, nghe thấy Quân Thượng trở về Tử Dương, vui mừng rất lâu. Đúng rồi, vị này là?"
Thấy hắn chú ý đến mình, Hoài Ngọc hơi khó xử, không biết nên nói thế nào. Giang Huyền Cẩn bên cạnh thuận miệng nói: "Người trong nhà."
"Quân phu nhân?" Ninh Trấn Đông vội vàng hành lễ.
Hoài Ngọc cười ngây ngô, kéo Giang Huyền Cẩn sang bên cạnh, nghiến răng nói: "Ngươi nói như vậy, sau này ta về Đan Dương phải thế nào?"
Lui tới hai nơi, không thiếu được sẽ còn gặp lại mà?
Giang Huyền Cẩn dáng vẻ bình tĩnh nhìn bàn tay nhỏ trên ống tay áo mình, cong môi nói: "Cách lúc điện hạ về Đan Dương còn sớm."
Sao lại sớm chứ? Cho dù nàng đi chậm, nửa tháng sau thế nào cũng phải đến bờ thành rồi! Hoài Ngọc phùng miệng, vẫn muốn kháng nghị, lại nghe thấy ngoài cửa đột nhiên ồn ào cả lên.
Đám người Tựu Ngô nhận được tin tức, vượt nóc bay tường tới, tới trước Giang lão thái gia, lúc này đứng ở cổng quận thủ phủ, đang do dự có cần kiên quyết chống lại hay không. Mấy thủ vệ trông cửa bị khí thể toàn thân của bọn họ dọa đến run rẩy, ngoài mạnh miệng gào lên: "Còn không lui xuống!"
Tựu Ngô không lùi, bọn họ lại gào lên càng ngày càng kịch liệt.
"Có chuyện gì đấy?" Hoài Ngọc nghe thấy ra ngoài, đám Tựu Ngô Thanh Huyền đều nôn nóng đến đỏ mặt: "Điện hạ, đi mau!"
"Đi đâu?" Nàng nghi hoặc.
Thanh Huyền còn chưa kịp giải thích, phía sau một chiếc xe ngựa đã đuổi tới.
Mấy trai lơ không nói hai lời liền đẩy thẳng hộ vệ ra, tiến lên chắn Hoài Ngọc ra phía sau lưng.
Giang Huyền Cẩn đứng ở cửa, khó hiểu ngẩng đầu, liền nhìn thấy phụ thân nhà mình tức muốn hộc máu xuống xe, hướng về phía hắn gõ gõ trượng đầu rồng.
Trong lòng căng lên, hắn nâng bước đi tới, chắp tay hỏi: "Sao cha lại tự mình tới đây?"
"Ta hỏi ngươi." Giang lão thái gia đè cơn tức lại, nói: "Bạch Châu Cơ có phải vì tạo phản bị nhốt vào đại lao không?"
Sắc mặt trầm xuống, giang Huyền Cẩn nhìn về phía đám người Giang Thâm xuống xe phía sau: "Ai nói?"
Giang Thâm không chút nghĩ ngợi liền nói: "Nhị tiểu thư Bạch gia."
"Ta mặc kệ là ai nói." Lão thái gia nói: "Ta chỉ muốn biết, là thật hay giả?"
Giang Huyền Cẩn mím môi, nhẹ nhàng gật đầu.
"Vậy bây giờ nó vẫn còn đi theo bên cạnh ngươi, cũng là ngươi cứu?"
Dừng một chút, Giang Huyền Cẩn nói: "Tự nàng ấy thông minh, nhi tử không giúp đỡ gì nhiều."
"Ngươi còn muốn giúp đỡ!" Lão thái gia giận đùng đùng: "Giúp một người ngỗ nghich, vậy ngươi thành cái gì?"
Lí Hoài Ngọc nghe thấy, biết là việc đã bại lộ, không biết vì sai lại thở nhẹ ra một hơi.
Nàng đẩy người trước mặt ra, đi về phía bên cạnh xe ngựa, cười nói: "Ở nơi đông người này, cũng không phải là nơi để nói chuyện. Nếu lão thái gia muốn hỏi, có thể hỏi ta."
"Hỏi ngươi?" Lão thái gia lạnh mắt nhìn sang: "Ngươi là cái thá gì?"
Lão thái gia tức giận, nói chuyện cũng không thích giữ mặt mũi cho người khác. Hoài Ngọc cười gượng, gãi cằm nhăn mặt nói: "Ta cảm thấy ta là một bảo bối hiếm có."
"Hoang đường!" Môi Giang lão thái gia phát run: "Nếu không phải ngươi, Huyền Cẩn có đến nỗi bất chấp làm trái với thiên hạ rộng lớn này! Nếu không phải ngươi, nó vẫn là Tử Dương Quân đường đường chính chính đứng ở trên triều đường!"
Tựu Ngô đi lên, trầm giọng nói: "Như nhau như nhau, nếu không phải Tử Dương Quân, điện hạ cũng vẫn yên lành ngồi trong cung của trưởng công chúa, mà không phải là tứ tiểu thư đồ vứt đi này!"
Lão thái gia sửng sốt: "Trưởng công chúa?"
Giang Huyền Cẩn nhíu mày, âm thầm lắc đầu với Tựu Ngô, người sau lại giống như không nhìn thấy, chắn trước mặt Lí Hoài Ngọc nói: "Lão thái gia cảm thấy Quân Thượng không đáng làm, bọn ta cũng cảm thấy điện hạ không đáng làm, thiên hạ này không chỉ có mình nhi tử nhà ông là bảo bối, muốn bàn ai đúng ai sai, ông còn chưa chắc chắn sẽ thắng!"
***
Sao nghe lời này lại không giống như khen người nhỉ? Yến tước thiên nga là ý gì? Cô Loan từ nhỏ lăn lộn trong chốn hồng trần, chưa từng đọc sách gì, lúc này lòng tràn đầy nghi hoặc, lại không hạ mặt xuống hỏi, chỉ trừng mắt nhìn Từ Sơ Nhưỡng.
Người sau thong thả đứng dậy, rửa mặt chuẩn bị một chút, lập tức ra khỏi cửa tìm Hoài Ngọc.
Hôm nay sắc trời âm u, giống như muốn mưa một trận lớn, trước cổng khách điếm mọi người đang dọn hành lí lên xe, Hoài Ngọc ngồi trên ghế trước cổng cầm một chén canh gà, vẻ mặt đau khổ.
"Vẫn uống sao?" Nàng hỏi.
Lục Cảnh Hành ngoài cười nhưng trong không cười: "Uống!"
Uống không ngừng nhiều ngày lắm rồi, bây giờ ngửi thấy mùi này là muốn nôn. Hoài Ngọc nhíu mày, tròng mắt xoay tròn, đang muốn tìm người tới uống giúp nàng, liền nhìn thấy Từ Sơ Nhưỡng đi ra.
"Sơ Nhưỡng!" Giống như nhìn thấy cứu tinh, nàng chạy qua kéo nàng ấy vọt đến bên cạnh, chớp chớp mắt đưa cho nàng ấy chén canh: "Cô dậy muộn, vẫn chưa ăn bữa sáng nhỉ? Này! Xích Kim tự tay hầm đó, uống ngon lắm!"
Từ Sơ Nhưỡng ngẩn ra, cúi đầu nhìn nhìn. Canh này đã hầm biến thành màu đỏ nâu, mùi vị nồng đậm, vô cùng bắt mắt.
"Cho ta sao?" Nàng nghi hoặc: "Không phải nên bồi dưỡng cơ thể cô sao?"
Hoài Ngọc lắc đầu lia lịa, che giấu lương tâm nói: "Chính là cho cô đó, Xích Kim nói hôm qua cô bị sợ hãi, phải an ủi tinh thần."
Vừa nghe đã biết nàng không muốn uống canh lấy cớ, Từ Sơ Nhưỡng bật cười lắc đầu, đang muốn nói hai câu với nàng, liền nghe thấy sau lưng có người nói: "Đúng là quan tâm thật."
Sống lưng cứng đờ, Từ Sơ Nhưỡng không quay đầu lại.
Giang Thâm từ phía sau đi lên, trên mặt tràn đầy châm biếm, vốn muốn trực tiếp đi vượt qua từ bên cạnh nàng, nhưng mới đi tới bên sườn, cuối cùng vẫn dừng lại.
"Lên xe." Hắn nói.
Hoài Ngọc rất nhìn hắn rất không thân thiện, thấp giọng hỏi nàng: "Ngồi xe của hắn, hau là ngồi xe của ta?"
Từ Sơ Nhưỡng bưng chén canh im lặng một lát, nói: "Đợi đến Âm Bình, ta sẽ đi tìm cô."
Nàng và Giang Thâm còn có danh nghĩa phu thê, trốn tránh mãi cũng không phải là cách, đã làm phiền Hoài Ngọc rất nhiều rồi, chút chuyện này cũng nên để tự nàng giải quyết.
"Được." Hoài Ngọc cũng không khuyên, chỉ nói: "Thừa Hư cũng ở đằng trước, nếu cô cần ta, bảo hắn truyền lời xuống phía sau."
"Ừ." Cảm kích nhìn nàng một cái, Từ Sơ Nhưỡng quay đầu, cùng Giang Thâm lên xe.
Sắc mặt Giang Thâm rất kém, lúc này lại còn có vết xanh tím, thoạt nhìn rất tiều tụy, hắn vào bên trong xe liền ngồi xuống đối diện Từ Sơ Nhưỡng, chỉ cần nàng nâng mắt lên liền có thể nhìn thấy bộ dạng của hắn, thế nào cũng sẽ hỏi han.
Nhưng mà, Cô Loan cùng lên xe, Từ Sơ Nhưỡng rất tự nhiên nhường vị trí lại, bản thân ngồi ở bên cạnh, vén rèm xe lên nhìn ra bên ngoài.
Giang Thâm híp mắt lại.
"Công tử, bữa sáng chàng..." Vẻ mặt Cô Loan tràn đầy lo lắng nhìn hắn.
"Có cái gì ghê gớm chứ? Không ăn một bữa có thể đói chết sao?" Giang Thâm hừ nhẹ, khóe mắt liếc sang Từ Sơ Nhưỡng.
Nàng nghe thấy họ nói chuyện, nhưng không nhìn hắn một cái, chỉ cúi đầu cầm thìa canh, bắt đầu uống từng thìa từng thìa canh gà một.
Vào miệng dễ chịu trơn tru nhưng không ngậy, trong mùi thịt có mùi thuốc nồng đậm, rõ ràng là dụng tâm hầm rất lâu.
Cô Loan cũng ngửi thấy hương vị, nghiêng đầu nhìn nhìn, cười nói: "Phu nhân uống một mình?"
Bình thường tình huống này, thế nào cũng nên đưa cho công tử nếm thử chút chứ? Nàng ta lại giống như coi bọn họ không tồn tại, ngay cả phép tắc tối thiểu cũng không có.
Từ Sơ Nhưỡng không thèm ngẩng đầu lên, im lặng thổi thổi, vài ngụm lại dâng lên đoán thành phần, chỉ là về phương diện phân lượng, còn phải suy nghĩ thêm.
Nhìn dáng vẻ say mê này của nàng, Giang Thâm thật sự giận sôi máu: "Có ngon như thế không?"
Thành thật mà gật đầu, Từ Sơ Nhưỡng nói: "Người ta thường nói quân tử xa nhà bếp, nam tử có thể tài nấu nướng này, đúng là hiếm thấy."
Giang Thâm cười lạnh: "Quân tử nên xa nhà bếp, nhưng hắn không phải quân tử, chính là một mãng phu, nhóm lửa làm cơm có gì mà hiếm thấy? Đầu bếp cũng biết."
Xích Kim rõ ràng không phải là mãng phu, chữ bàn tay kia viết ra cũng rất đẹp. Từ Sơ Nhưỡng mím môi, chỉ cãi lại ở trong lòng, không nói ra ngoài miệng.
Tranh cãi với hắn không có kết cục gì tốt đẹp.
Thấy nàng lại im lặng, Giang Thâm không hiểu sao cảm thấy sốt ruột: "Nàng nói chuyện có được không?"
Vẻ mặt kì lạ mà nhìn hắn một cái, Từ Sơ Nhưỡng thấp giọng nói: "Trước kia không phải cảm thấy thiếp thân quá ồn ào sao?"
"Đó là trước kia..."
Lắc lắc đầu, Từ Sơ Nhưỡng nói: "Không có gì nói cả."
Ở bên cạnh người khác thì nói nói cười cười, ở cạnh hắn thì không có gì để nói sao? Giang Thâm rất tức giận, nhưng vừa nghĩ đến hôm qua mình làm sai trước, hắn cũng nhịn lại, dịu giọng dỗ nàng: "Hôm qua đã hiểu lầm phu nhân, bây giờ bù đắp cho phu nhân trước đã."
Từ Sơ Nhưỡng thích nhất nghe hắn nói chuyện thế này, bỏ âm đuôi ngả ngớn kia đi, mang theo mười phần thành ý, dịu dàng nói nhỏ, dỗ được chắc.
Nhưng người trước mặt nghe thấy, lại bình tĩnh lắc lắc đầu: "Không sao."
Như vậy thôi? Giang Thâm ngạc nhiên, lập tức cho rằng dỗ một câu vẫn chưa đủ, nhìn người bên cạnh một cái, hắn nói: "Cô Loan, nàng đi sang bên Thôi Tuyết ngồi đi."
Cô Loan ngẩn ra, cứng đờ một lát, buông mắt ngoan ngoãn xuống xe.
Đuổi nàng xuống, ở lại bên cạnh nàng ta, đây vẫn là lần đầu tiên. Trong lòng Cô Loan khó chịu, nhưng cũng không có cách gì, nhị công tử chính là như vậy, nhất thời cao hứng thì đối xử dịu dàng săn sóc, chán rồi thì liền đẩy người ta ra xa thật xa. Nàng hiểu chuyện hơn Giang Từ Thị, tuyệt sẽ không vì chút chuyện này mà ầm ĩ lên, nàng muốn là người được sủng ái thật lâu thật dài.
Không có người khác ở đây, Giang Thâm liền ngồi bên cạnh Từ Sơ Nhưỡng, duỗi tay ôm lấy vai nàng: "Vẫn giận ta à?"
Từ Sơ Nhưỡng không đáp, không thoải mái mà giãy giụa, thấy hắn không chịu buông, cũng không thèm động đậy nữa, im lặng tiếp tục uống canh của nàng.
"Đừng uống nữa." Giang Thâm không vui đoạt lấy chén canh của nàng, ném thẳng ra ngoài xe.
Vang "Bang" lên một tiếng, nửa chén canh bị đập xuống mặt đất.
Từ Sơ Nhưỡng nhíu mày, khẽ nhấp môi, tuy là không nói gì cả, nhưng Giang Thâm nhìn ra được, nàng giận rồi.
"Ài, không phải một chén canh thôi sao?" Hắn nói: "Đợi đến Âm Bình, ta... Ta bảo người nấu ngon hơn cho nàng."
"Nàng đừng không nói chuyện, tức giận sẽ hại người đấy."
Hít sâu một hơi, Từ Sơ Nhưỡng nắm lấy bàn tay hắn đặt lên vai nàng đẩy ra, ngồi sang phía đối diện: "Có chuyện muốn thương lượng với nhị công tử."
Thấy vẻ mặt quyết tuyệt này của nàng, trong lòng Giang Thâm đột nhiên có dự cảm không lành, nhíu mày chuyển chủ đề: "Sao nàng lại gọi ta là nhị công tử? Không phải nên gọi là phu quân sao?"
Từ Sơ Nhưỡng yên lặng nhìn hắn, khẽ cười: "Vì sao ta lại gọi như vậy, nhị công tử không nhớ sao?"
Giang Thâm lắc đầu, hắn cũng không biết bắt đầu từ khi nào, Từ Sơ Nhưỡng gọi hắn là nhị công tử thành thói quen rồi, hắn cũng nghe quen rồi.
"Chàng và ta vừa mới thành thân một tháng, chàng hẹn thi thơ ca cùng với bạn bè, phải mang theo gia quyến. Chàng muốn mang Cô Loan đi, lại bị lão thái gia mắng cho một trận, cuối cùng không thể không mang theo cả ta." Nhớ tới chuyện trước kia, Từ Sơ Nhưỡng buông mắt: "Diện mạo của ta bình thường, không so được với mĩ nhân son phấn các nhà các viện, chàng bảo ta đóng giả thành nha hoàn của chàng, chỉ có thể gọi chàng là nhị công tử, không thể gọi chàng là phu quân."
Giang Thâm kinh ngạc: "Có chuyện như vậy sao?"
Nói hắn trí nhớ không tốt, không bằng nói hắn không tim không phổi, rất nhiều chuyện quay đầu một cái liền quên, căn bản không để ở trong lòng.
Lúc vừa mới thành thân với nàng... Đúng rồi, lần đầu hắn đón nàng vào cửa, chỉ là vì để chặn cái miệng lải nhải cằn nhằn của lão thái gia, xa lánh hờ hững với nàng. Nếu không phải ánh mắt nàng nhìn hắn bao giờ cũng nóng hổi cùng thâm tình, hắn có thể là ngay cả dáng vẻ của nàng trông thế nào cũng không nhớ nữa.
Hội thi năm ấy, tài danh của hắn mới được biết đến, chính là lúc cần thể diện, dẫn một phu nhân như vậy ra ngoài, hắn cảm thấy không nở mày nở mặt, liền bảo nàng đổi sang y phục của nha hoàn, trên đường bưng trà rót nước, còn nói dối là phu nhân của mình bị ốm, không thể đến được.
Lúc đó không cảm thấy gì, nhưng bây giờ nhớ lại, hành động này thật sự là vừa vô lí vừa ấu trĩ.
"Sao lúc đó nàng lại đồng ý?" Giang Thâm nói nhỏ.
Từ Sơ Nhưỡng mỉm cười: "Chữ tình phiền não."
Lúc mới chớm yêu có ai không ngốc chứ? Hắn nhíu mày một cái, nàng liền sợ tới mức cái gì cũng gật đầu, chỉ cần hắn thoải mái, nàng mặc y phục của nha hoàn bị người ta gọi tới gọi lui thì làm sao? Nàng của lúc đó, cảm thấy có thể gả cho hắn là một chuyện may mắn rất lớn rồi.
Hắn chưa bao giờ coi nàng là phu nhân, miệng lại luôn gọi "Phu nhân". Nàng luôn coi hắn là phu quân, nhưng hai chữ "Phu quân" này rất ít khi được gọi ra từ miệng của nàng.
Có mỉa mai không chứ?
"Ta gả cho chàng ba năm rồi, vẫn chưa có sinh đẻ, kì thật sớm đã phạm vào thất xuất chi điều rồi." Từ Sơ Nhưỡng nói: "Lão thái gia thương ta, chưa từng trách móc nặng nề, nhưng nhị công tử thật ra có quyền hưu thê."
Giang Thâm ngẩn ra, sắc mặt trầm xuống theo: "Hưu thê?"
Từ Sơ Nhưỡng gật đầu, từ tốn mà kiên định.
Tức quá hóa cười, Giang Thâm đưa tay bắt lấy cổ tay nàng: "Sao nàng càng ngày càng nóng nảy thế? Trước kia chỉ là ầm ĩ về nhà mẹ, bây giờ ngay cả hưu thê cũng nhắc đến? Chẳng qua chỉ là hiểu nhầm một lần, ta sai cũng xin lỗi rồi, nàng muốn thế nào ta cũng theo nàng, có đến mức nói chuyện nghiêm trọng như thế không?"
Hắn nắm rất chặt, nhưng Từ Sơ Nhưỡng lại không cảm thấy đau lắm, nghiêng đầu nhìn ngón tay phát trắng của hắn, hỏi hắn: "Chàng không nỡ bỏ ta sao?"
Nếu đối với người khác, Giang Thâm cười liền có thể thuận miệng đáp một câu "Đúng rồi, có thể là không nỡ", nhưng đối diện với nàng, hắn không hiểu sao lại cảm thấy khó có thể mở miệng.
Nhiều năm như thế đều là nàng đuổi còn hắn chạy, hắn chưa bao giờ cúi đầu với nàng, muốn hắn đột nhiên để thấp phong thái xuống, quá khó rồi.
Im lặng rất lâu, hắn quay đầu đi, nói: "Cuộc sống của nàng và ta đang yên lành, đột nhiên ta lại hưu nàng, ở trong mắt người khác chẳng phải là kẻ phụ tình vứt bỏ người vợ tao khang(*) sao?"
(*)Người vợ ăn cám và bã rượu với mình; người vợ lấy mình từ lúc nghèo hèn.
Vẫn muốn thể diện.
Từ Sơ Nhưỡng khẽ cười, gật đầu: "Vậy ta đi cầu xin lão thái gia, để ông ấy đưa hưu thư, chuyện sẽ không liên quan tới chàng."
Trong lòng căng thẳng, Giang Thâm nhíu mày nhìn chằm chằm nàng: "Nàng đến thật?"
Chỉ vì hành động hôm qua của hắn? Xiêm y của Cô Loan đã cởi rồi, nhưng cũng chỉ là bày biện thôi, của hắn vẫn mặc hẳn hoi mà! Hắn chỉ là không vui thôi, tính nóng nảy của thiếu gia thôi, làm gì đến mức như vậy?
Từ Sơ Nhưỡng không để ý tới hắn nữa, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài rèm xe.
Mưa nhỏ rồi, sắc trời tối lại, khiến lòng người cực kì không thoải mái. Nàng không nói chuyện, Giang Thâm cũng cứng đờ người không mở miệng nữa, trong xe ngựa một mảng trầm mặc khiến người ta hít thở không thông.
Âm Bình là quận huyện cách chủ thành Tử Dương gần nhất, dừng chân ở nơi này là có thể liên hệ trực tiếp với người trong chủ thành.
Từ Sơ Nhưỡng nhìn ra bên ngoài, mưa không nhỏ, đang do dự có cần đợi có ô rồi đi không, Giang Thâm đã trực tiếp vượt qua nàng xuống xe.
Này là bị nàng chọc giận rồi hả? Thà chịu mưa cũng không nguyện ở lại thêm với nàng.
Cười cười, Từ Sơ Nhưỡng cảm thấy, hình như bản thân không có đau buồn như trong tưởng tượng, hoặc có lẽ là lúc buồn trong ba năm này quá nhiều rồi, cảm xúc đã cạn sạch, bây giờ nàng chỉ cảm thấy nhẹ nhõm.
Duỗi tay đón lấy hạt mưa, lạnh buốt thấm người, nàng quyết định đợi thêm, cũng không vội đến đại viện.
Giang lão thái gia là người đầu tiên xuống xe đi sắp xếp ổn thỏa, hai người mở dù giơ lên đỉnh đầu, không để lão nhân gia ông bị mưa chút nào, vào phòng liền cầm trà nóng nghỉ ngơi, cho nên tâm tình không tồi.
"Phụ thân!"
Đang uống trà, lão thái gia liền nghe thấy kêu gấp gáp, tiếp theo còn có nước mưa bắn qua trước mặt, thấm ướt góc áo ông.
"Làm gì mà hoảng hốt thế?" Kinh ngạc nhảy dựng, ông ngẩng đầu nhìn lên, liền nhìn thấy thằng con trai thứ hai trước nay luôn không đứng đắn lại cợt nhả, bây giờ toàn thân ướt đẫm, tóc cũng dính chặt trên y phục, chảy xuống một chuỗi vết nước, bước lớn đến trước mặt ông, không nói lời nào liền quỳ xuống.
"Nhi tử có chuyện cầu xin phụ thân giúp đỡ!"
Nhìn bộ dạng này của hắn, ngược lại ông cảm thấy lạ lẫm: "Làm sao? Lại nhìn trúng mĩ nhân nhà nào, muốn đưa sính lễ?"
Giang Thâm ngẩng đầu lên, nước mưa thuận theo cằm rớt xuống đất: "Không nhìn trúng mĩ nhân nhà ai cả, chỉ là muốn xin một trận gia pháp."
Gì? Mọi người trước nhà chính đều kinh ngạc, Giang Sùng đi đến liền sờ sờ thử trán của hắn: "Nhị đệ, đệ không sao chứ?"
Nghiêm túc mà lắc đầu, Giang Thâm nói: "Xin phụ thân thành toàn!"
......
Từ Sơ Nhưỡng đợi một lúc, cuối cùng cũng đợi được Lí Hoài Ngọc cầm dù tới.
"Biết là không có ai đến đón cô mà." Hoài Ngọc căng dù lên đỉnh đầu nàng, một tay đỡ nàng xuống xe, bĩu môi nói: "Vừa nãy ta nhìn thấy rồi, hai vị thị thiếp kia của nhị công tử rõ ràng có thể dùng chung một chiếc dù, để lại cho cô một cái, nhưng họ lại cố tình đi tách ra, hai cái dù đều dùng hết."
Không quan trọng mà xua tay, Từ Sơ Nhưỡng kéo nàng nói: "Quen rồi."
"Tính của cô chính là quá ôn hòa." Hoài Ngọc bĩu môi, hung dữ nói: "Đặt vào ta, xem ta có không đánh gãy tay của bọn họ không!"
Bị dáng vẻ giả vờ hung dữ này của nàng chọc cười, Từ Sơ Nhưỡng cùng nàng đi vào trong viện, thấp giọng hỏi: "Cha ta đến Đan Dương rồi chứ?"
Từ Tiên và mọi người đi rất sớm, lại chưa có công văn truy bắt, tính ngày ra, hẳn nên là đã đến gần bờ thành rồi. Hoài Ngọc gật đầu: "Cô yên tâm, bọn họ vô cùng an toàn."
"Vậy..." Do dự một lúc, nàng cố lấy dũng khí hỏi: "Ta có thể đi cùng mọi người không?"
"Có thể." Hoài Ngọc thoải mái đồng ý, đồng ý xong mới cảm thấy có chút không đúng, đột nhiên nghiêng đầu nhìn nàng: "Cô nói cái gì?"
Từ Sơ Nhưỡng nghiêm túc nói: "Ta muốn đi cùng mọi người, đi tìm cha ta."
"Vậy... Bên Giang Thâm cô ăn nói thế nào?"
Nhìn về phía cánh cửa đại đường trước mặt, Từ Sơ Nhưỡng mỉm cười: "Bây giờ ta sẽ đi nói rõ với họ."
Lần đầu tiên gặp cô nương này, nàng là người nhát gan và bất an, ngay cả tức giận cũng rất dè dặt. Nhưng bây giờ nhìn lại, lo lắng của nàng hình như đã mất rồi, ánh mắt kiên định, người cũng đứng thẳng tắp.
Hoài Ngọc đã có thể đoán ra nàng muốn làm gì, mắt hơi sáng lên.
Từ Sơ Nhưỡng mỉm cười với nàng, nhấc làn váy lên, bước vào đại đường.
Giang lão thái gia cầm trượng đầu rồng ngồi trên ghế chủ vị, vẻ mặt rất vi diệu, Giang Thâm vẫn quỳ gối bên dưới, cả người nhếch nhác.
"Thỉnh an lão thái gia." Từ Sơ Nhưỡng không nhìn nhiều, tiến lên liền hành lễ.
"Trời lạnh rồi." Lão thái gia nhìn nàng nói: "Ngươi là người sợ lạnh, trước hết về phòng sưởi nghỉ ngơi đi."
"Đa tạ lão thái gia." Từ Sơ Nhưỡng gật đầu, nhưng không đứng dậy: "Con dâu còn có lời muốn nói."
Nàng đã nghĩ ổn thỏa rồi, điều "Không con" này cũng đã đủ sức thuyết phục rồi, Giang Thâm trước kia vô cùng thích tiểu thư Tề gia, hưu nàng rồi thì rước nàng ấy về, thứ nhất có thể giảm bớt quan hệ căng thẳng của Quân Thượng với bên Kinh Thành, thứ hai cũng có thể thành toàn cho chàng ấy.
Đệ nhất mĩ nhân Kinh Thành, trong thơ văn của hắn viết không dưới hai mươi hồi.
Nhưng mà, không đợi nàng mở miệng, lão thái gia liền nói: "Chậm đã, ở đây còn có món nợ chưa thanh toán."
Quay đầu hướng về phía Giang Thâm, ông giận dữ: "Con cháu Giang gia ta, luôn xem trọng trung hiếu nhân nghĩa, ngươi lại giỏi rồi, thiên sủng tiểu thiếp, để chính thất trong nguy hiểm! Giang Từ Thị rộng lượng, không so đo với ngươi, nhưng ta làm một phụ thân thì không có đạo lí dung túng cho ngươi!"
Gì cơ? Từ Sơ Nhưỡng có chút ngỡ ngàng, nghiêng đầu nhìn sang, Giang Thâm buông mắt quỳ gối, nhưng lại không phản bác: "Nhi tử nhận phạt."
Giang Sùng hai tay nâng gia pháp đưa lên, lão thái gia xua tay: "Sức ta không đủ, ngươi làm đi."
"Vâng." Giang Sùng đáp lời, giơ ván gỗ lên đứng sau lưng Giang Thâm, dáng vẻ như phải dùng hết sức đánh chết hắn.
"Khoan đã." Từ Sơ Nhưỡng mở miệng.
Giang Thâm nghe thấy hơi hơi cong môi, lại nhanh chóng đè chút đắc ý này xuống, nhìn một cái về phía Giang Huyền Cẩn.
Vừa nãy còn nói chiêu này của hắn không có tác dụng, nhìn xem, người ta cuối cùng vẫn là đau lòng hắn không phải sao?
Giang Huyền Cẩn trả lại cho hắn một ánh mắt lạnh lùng, tiếp tục ngồi uống trà.
Lão thái gia ôn hòa hỏi nàng: "Ngươi có gì muốn nói?"
Từ Sơ Nhưỡng nói: "Về chuyện gặp trộm trong khách điếm, là tự con rời khỏi phòng mình, không liên quan gì tới nhị công tử, không đến mức phải dùng gia pháp."
Nghe xem, nói kiên quyết với hắn như thế, nhưng ở trước mặt người khác lại vẫn che chở cho hắn kìa! Giang Thâm duỗi tay giữ khóe miệng, không để cho mình cười quá rõ ràng.
Lão thái gia bên trên cũng thở ra một hơi.
Vừa nãy thấy Thâm Nhi hoảng hốt như vậy đến bảo mọi người giúp đỡ, còn tưởng rằng Giang Từ Thị thật sự ân đoạn nghĩa tuyệt với nó rồi, trước mắt xem ra, vẫn chưa gay go tới như thế.
Đang suy nghĩ, lại nghe thấy nàng nói tiếp: "Hơn nữa, con qua cửa đã ba năm chưa có con, cũng không hề lập được công gì trong nhà, nhị công tử thiên ái tiểu thiếp cũng không có gì đáng trách."
Ý cười cứng đờ lại, Giang Thâm chậm rãi nghiêng đầu nhìn nàng.
Từ Sơ Nhưỡng quỳ thẳng tắp, hai tay đặt trên đầu gối, ngữ khí khiêm nhường: "Nhiều năm như vậy nhờ có nhị công tử chiếu cố, đã là phúc khí của Sơ Nhưỡng, nhị công tử tài danh khuynh quốc, là Sơ Nhưỡng không xứng với chàng, hổ thẹn ngồi lâu ở vị trí chính thất, không dám gạt phúc che chở nữa, xin lão thái gia ban một phong hưu thư, trả tự do cho nhị công tử."
Từng câu từng chữ, kiên định giống như đã nói đi nói lại hàng nghìn lần, không ngừng ngắt, cũng không có chữ sai.
Lão thái gia choáng váng, mọi người Giang gia cũng ồ lên, Giang Thâm quỳ bên cạnh nàng, ngăn cách tất cả ồn ào bên ngoài, nhìn chằm chằm nàng hỏi: "Nàng thật sự nỡ bỏ?"
Từ Sơ Nhưỡng nhìn lại hắn, khóe miệng khẽ run rẩy, chậm rãi lại cong lên một nụ cười điềm tĩnh: "Chưa bao giờ có được, có gì không nỡ chứ?"
Ở trong lòng Giang Thâm, nàng chỉ là một tiểu cô nương ái mộ hắn, tâm tình tốt thì trêu đùa một chút, đùa đến mặt nàng đỏ rực tim đập không ngừng mới cười lớn đi khỏi. Hắn chưa bao giờ đặt tâm vào nàng, ngay cả bây giờ, cũng chẳng qua chỉ là không quen nàng nói như thế, cho nên mới cau chặt mày lại.
Phàm là hắn có một chút chân tình, nàng cũng sẽ không quyết tuyệt như vậy.
Giang Thâm phong lưu khắp Kinh Thành, có vô số hồng nhan tri kỉ, còn từng viết "Đấu tửu tam trản hòa hương lai, túy bả thanh nguyệt nhập hoài (*)". Lời có ý phong lưu như vậy, bên cạnh hắn không thiếu nữ nhân, cũng chưa từng đau khổ vì ai.
(*) Tạm dịch: Đấu rượu ba chén cùng nhan hương, say ôm trăng sáng vào lòng.
Hỏi hắn đòi hưu thư, nàng là người đầu tiên. Nếu tình ý không đủ làm hắn khắc ghi, vậy hận ý cũng có thể.
Thu hồi ánh mắt, Từ Sơ Nhưỡng nhìn về phía lão thái gia bên trên, nặng nề mà dập đầu ba cái với ông.
Vẻ mặt lão thái gia ngưng trọng, nhìn nàng một hồi, lắc đầu nói: "Nam nhân Giang gia ta, một khi lấy chính thất, thì sẽ không dễ dàng vứt bỏ."
Con ngươi Từ Sơ Nhưỡng hơi động, chậm rãi quay đầu nhìn về hướng Tử Dương Quân đang uống trà bên cạnh.
"Hắn là bị vứt bỏ." Giang Thâm thấp giọng bồi thêm một câu.
Giang Huyền Cẩn: "..."
Hắn đang yên lành ngồi ở đây uống chén trà, trêu ai chọc ai chứ?
Bỏ chăn xuống, Giang Huyền Cẩn đứng dậy nói: "Hiền huệ như nhị tẩu cũng bị ca ca ép đến muốn đòi hưu thư, có thể thấy ngày thường nhị ca làm việc quá đáng bao nhiêu. Ngọc không mài không thành đồ vật, xin đại ca hầu gia pháp."
Giang Sùng khó xử nhìn lão thái gia một cái, người sau suy nghĩ một chút, nặng nề gật đầu.
Vì thế lòng bàn tay đập vào ván gỗ, "Phanh" một tiếng liền đập xuống lưng của Giang nhị công tử.
"A..." Giang Thâm duỗi tay chống đất, quay đầu giận dữ nói với Giang Sùng: "Nặng vậy sao?"
Giang Sùng nói: "Ngọc không mài, không thành đồ vật."
Phi! Này là Giang Tam thừa thời cơ báo thù mà! Bọn họ còn nghe theo thật! Giang Thâm tức đến nghiến răng, nhưng chuyển mắt nhìn sang, vẻ mặt Từ Sơ Nhưỡng dường như có chút buông lỏng, hắn nghĩ một chút, vẫn là nhịn xuống, đánh thì đánh đi, nữ nhân đều ăn mềm không ăn cứng, hắn chịu trận này sau lại nói chuyện cẩn thận với nàng, nói không chừng còn có cơ hội lớn hơn chút.
Giang nhị công tử trước giờ luôn biết dỗ nữ nhân, không ngờ lại phải rơi vào kết cục dùng khổ nhục kế này.
Giang Huyền Cẩn bận nhưng vẫn ung dung ngồi nhìn, khóe mắt thoáng nhìn thấy Lí Hoài Ngọc mau lẹ chui vào góc cửa bên cạnh xem náo nhiệt.
Nàng chẳng có một chút lòng đồng cảm nào, nhìn Giang Thâm chịu đánh đến nồng nhiệt kêu lên một tiếng, Giang Sùng đánh cũng nặng, nàng còn âm thầm vỗ tay.
Nhị ca thật sự xem thường nữ nhân rồi.
Chậm rãi đi về phía nàng, chặn tầm mắt nàng lại, Giang Huyền Cẩn nói: "Đã tới Âm Bình, có chút chuyện muốn thương nghị cùng điện hạ."
Tiếc nuối thu ánh mắt lại, Hoài Ngọc ngoắc tay về phía hắn, cùng hắn rời khỏi.
Bạch Toàn Cơ cũng đứng ở một bên, thấy hai người bọn họ lại ở chung một chỗ, không khỏi tiến lên nói với lão thái gia: "Con dâu cũng muốn xin cha làm chủ."
Lão thái gia không biết chuyện của Bạch Toàn Cơ, mấy huynh đệ Giang gia vì tránh gây phiền ưu cho ông, vẫn luôn giấu chuyện này đi. Nhưng ai cũng không ngờ, Bạch nhị tiểu thư lễ cũng chưa hành, phòng cũng chưa viên này, lại dám trực tiếp xưng là "Con dâu" trước mặt lão thái gia.
Giang lão thái gia rất nghi hoặc nhìn nàng một hồi, giật mình: "Là cháu dâu chưa qua cửa của Diễm Nhi à? Sao lại gọi là con dâu? Nên là cháu dâu chứ."
Bạch Toàn Cơ lắc đầu: "Con dâu là Quân phu nhân ngự phong, là chính thất của tam công tử."
Lão thái gia ngạc nhiên: "Vậy Châu Cơ thì sao?"
"Cha không biết sao?" Bạch Toàn Cơ nói: "Muội ấy đã sớm không còn quan hệ gì với Quân Thượng rồi, lúc trước còn vì tạo phản mà vào đại lao, mất hết thanh danh..."
"Ngươi nói năng linh tinh gì đấy?" Giang Sùng ngừng tay quát lớn một tiếng.
Nhưng lão thái gia đã nghe lọt lời rồi, sắc mặt hơi trầm xuống, nhìn Giang Sùng hỏi: "Thật sao?"
Giang Sùng không dám nói dối, cũng không dám nhận, nhất thời bối rối.
Lồng ngực phập phồng kịch liệt, lão thái gia hung hăng gõ trượng đầu rồng xuống đất: "Nói thật!"
"Phụ thân bớt giận!" Giang Sùng buông gia pháp đi đến bên cạnh ông, trừng mắt nhìn Bạch Toàn Cơ một cái, sau đó nói: "Không có nghiêm trọng như lời Bạch nhị tiểu thư nói."
Lại gọi nàng là Bạch nhị tiểu thư? Bạch Toàn Cơ hơi tức giận, nắm chặt tay buông mắt nói: "Bệ hạ tự mình hạ chỉ ban hôn, tướng quân còn không thừa nhận thân phận của Toàn Cơ sao?"
Giang Sùng phớt lờ nàng, vẫn trấn án lão thái gia: "Cụ thể như thế nào, đợi lát nữa bảo Huyền Cẩn đến giải thích."
Lão thái gia không thể nào tiếp nhận: "Lúc trước... Chúng nó không phải còn tới thỉnh an ta sao? Giang Bạch Thị tại sao có thể vào tù?"
Bạch Toàn Cơ xen miệng nói: "Cha cho rằng vì sao Quân Thượng rời khỏi Kinh Thành? Còn không phải là vì bị Bạch Châu Cơ kia liên lụy, vì để cứu nàng ta, Quân Thượng không tiếc để người trên dưới Giang gia cùng nhau sống đầu đường xó chợ!"
Giang Sùng tức thật rồi, nhưng hắn không biết mắng người lắm, chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn Bạch Toàn Cơ. Người sau coi như không nhìn thấy, nói từng câu từng câu: "Quân Thượng có tiếng là trung hiếu nhân nghĩa, nhưng bị người mê hoặc, bốn chữ này đều quăng đi sạch, cha ở đây phạt nhị công tử, không bằng đi đuổi kẻ mê hoặc kia đi, để Quân Thượng khôi phục sự thanh minh ngày trước."
Từ Sơ Nhưỡng không nghe nổi nữa, nâng mắt nói: "Kẻ mê hoặc, sau người lương thiện dùng lời gièm pha."
Bạch Châu Cơ có phải kẻ mê hoặc hay không mọi người đều biết, nhưng người trước mặt đâm chọc gièm pha thế này, rõ tàng không phải thứ tốt đẹp gì.
Bạch Toàn Cơ cũng không giận, nhìn nàng cười: "Nhị phu nhân đọc sách không ít nha, đáng tiếc mắt không tốt lắm, thân thiết với kẻ xấu, cũng không học được hành động tốt đẹp gì. Thật sự tưởng rằng đòi hưu thư thì có thể sống yên ổn sao? Nữ tử một khi không có nhà chồng, ai cho ngươi cái ăn cái mặc? Ai cho ngươi mái hiên chắn mưa?"
Giang Thâm châm biếm lại: "Hóa ra là nhị tiểu thư không có cái ăn cái mặc, cho nên phải ăn vạ tam đệ ta?"
Bạch Toàn Cơ nghẹn họng, khôi phục nụ cười, nói: "Đây là ta đang nói chuyện giúp nhị công tử, sao ngài còn nóng nảy với ta?"
"Chuyện nhà của Giang gia, không đến lượt người ngoài chỉ tay năm ngón." Chống người dậy, Giang Thâm cười lạnh: "Bây giờ nhị tiểu thư có thể đứng ở đây, nhờ có sự che chở của Bạch Ngự Sử, Giang gia bằng lòng cho Bạch Ngự Sử thể diện, nhưng nhị tiểu thư đừng quá coi trọng bản thân."
Dám đâm chọc trước mặt lão thái gia, thật sự là phạm vào điều tối kị của Giang gia.
"Đừng ồn ào nữa!" Giang lão thái gia tức đến phát run, vịn tay quản gia bên cạnh đứng lên: "Ta đi tìm Huyền Cẩn hỏi rõ ràng đã."
"Phụ thân." Giang Sùng gấp gáp nói: "Cha cần gì phải đi một chuyến, con đi bảo tam đệ sang đây là được."
"Nó vừa nãy, có phải là đi cùng tứ nha đầu Bạch gia không?" Lão thái gia hỏi.
Giang Sùng mím môi: "Con không nhìn thấy."
"Con dâu có nhìn thấy, đúng rồi ạ." Bạch Toàn Cơ nói: "Lão thái gia bây giờ đi sang đó, là có thể biết con dâu không nói dối."
Giang lão thái gia nắm lấy trượng đầu rồng liền đi.
Âm Bình quận thủ Ninh Trấn Đông sáng sớm đã đợi rồi, Giang Huyền Cẩn cùng Lí Hoài Ngọc vừa đi qua, hắn liền vô cùng mừng rỡ tiến lên đón tiếp: "Thu được tin tức trước thời hạn, đã cung kính chờ Quân Thượng đã lâu. Đây là văn thư quan trọng của Âm Bình gần ba tháng nay, trình Quân Thượng."
Thái độ của quận thủ này tốt hơn nhiều so bới người gặp ở thành trì kia, Giang Huyền Cẩn gật đầu sai Thừa Hư phía sau thu văn thư lại, sau đó theo hắn đi gặp các quan viên trong quận phủ.
Ninh Trấn Đông cười nói: "Những người này đều ngưỡng mộ Quân Thượng đã lâu, nghe thấy Quân Thượng trở về Tử Dương, vui mừng rất lâu. Đúng rồi, vị này là?"
Thấy hắn chú ý đến mình, Hoài Ngọc hơi khó xử, không biết nên nói thế nào. Giang Huyền Cẩn bên cạnh thuận miệng nói: "Người trong nhà."
"Quân phu nhân?" Ninh Trấn Đông vội vàng hành lễ.
Hoài Ngọc cười ngây ngô, kéo Giang Huyền Cẩn sang bên cạnh, nghiến răng nói: "Ngươi nói như vậy, sau này ta về Đan Dương phải thế nào?"
Lui tới hai nơi, không thiếu được sẽ còn gặp lại mà?
Giang Huyền Cẩn dáng vẻ bình tĩnh nhìn bàn tay nhỏ trên ống tay áo mình, cong môi nói: "Cách lúc điện hạ về Đan Dương còn sớm."
Sao lại sớm chứ? Cho dù nàng đi chậm, nửa tháng sau thế nào cũng phải đến bờ thành rồi! Hoài Ngọc phùng miệng, vẫn muốn kháng nghị, lại nghe thấy ngoài cửa đột nhiên ồn ào cả lên.
Đám người Tựu Ngô nhận được tin tức, vượt nóc bay tường tới, tới trước Giang lão thái gia, lúc này đứng ở cổng quận thủ phủ, đang do dự có cần kiên quyết chống lại hay không. Mấy thủ vệ trông cửa bị khí thể toàn thân của bọn họ dọa đến run rẩy, ngoài mạnh miệng gào lên: "Còn không lui xuống!"
Tựu Ngô không lùi, bọn họ lại gào lên càng ngày càng kịch liệt.
"Có chuyện gì đấy?" Hoài Ngọc nghe thấy ra ngoài, đám Tựu Ngô Thanh Huyền đều nôn nóng đến đỏ mặt: "Điện hạ, đi mau!"
"Đi đâu?" Nàng nghi hoặc.
Thanh Huyền còn chưa kịp giải thích, phía sau một chiếc xe ngựa đã đuổi tới.
Mấy trai lơ không nói hai lời liền đẩy thẳng hộ vệ ra, tiến lên chắn Hoài Ngọc ra phía sau lưng.
Giang Huyền Cẩn đứng ở cửa, khó hiểu ngẩng đầu, liền nhìn thấy phụ thân nhà mình tức muốn hộc máu xuống xe, hướng về phía hắn gõ gõ trượng đầu rồng.
Trong lòng căng lên, hắn nâng bước đi tới, chắp tay hỏi: "Sao cha lại tự mình tới đây?"
"Ta hỏi ngươi." Giang lão thái gia đè cơn tức lại, nói: "Bạch Châu Cơ có phải vì tạo phản bị nhốt vào đại lao không?"
Sắc mặt trầm xuống, giang Huyền Cẩn nhìn về phía đám người Giang Thâm xuống xe phía sau: "Ai nói?"
Giang Thâm không chút nghĩ ngợi liền nói: "Nhị tiểu thư Bạch gia."
"Ta mặc kệ là ai nói." Lão thái gia nói: "Ta chỉ muốn biết, là thật hay giả?"
Giang Huyền Cẩn mím môi, nhẹ nhàng gật đầu.
"Vậy bây giờ nó vẫn còn đi theo bên cạnh ngươi, cũng là ngươi cứu?"
Dừng một chút, Giang Huyền Cẩn nói: "Tự nàng ấy thông minh, nhi tử không giúp đỡ gì nhiều."
"Ngươi còn muốn giúp đỡ!" Lão thái gia giận đùng đùng: "Giúp một người ngỗ nghich, vậy ngươi thành cái gì?"
Lí Hoài Ngọc nghe thấy, biết là việc đã bại lộ, không biết vì sai lại thở nhẹ ra một hơi.
Nàng đẩy người trước mặt ra, đi về phía bên cạnh xe ngựa, cười nói: "Ở nơi đông người này, cũng không phải là nơi để nói chuyện. Nếu lão thái gia muốn hỏi, có thể hỏi ta."
"Hỏi ngươi?" Lão thái gia lạnh mắt nhìn sang: "Ngươi là cái thá gì?"
Lão thái gia tức giận, nói chuyện cũng không thích giữ mặt mũi cho người khác. Hoài Ngọc cười gượng, gãi cằm nhăn mặt nói: "Ta cảm thấy ta là một bảo bối hiếm có."
"Hoang đường!" Môi Giang lão thái gia phát run: "Nếu không phải ngươi, Huyền Cẩn có đến nỗi bất chấp làm trái với thiên hạ rộng lớn này! Nếu không phải ngươi, nó vẫn là Tử Dương Quân đường đường chính chính đứng ở trên triều đường!"
Tựu Ngô đi lên, trầm giọng nói: "Như nhau như nhau, nếu không phải Tử Dương Quân, điện hạ cũng vẫn yên lành ngồi trong cung của trưởng công chúa, mà không phải là tứ tiểu thư đồ vứt đi này!"
Lão thái gia sửng sốt: "Trưởng công chúa?"
Giang Huyền Cẩn nhíu mày, âm thầm lắc đầu với Tựu Ngô, người sau lại giống như không nhìn thấy, chắn trước mặt Lí Hoài Ngọc nói: "Lão thái gia cảm thấy Quân Thượng không đáng làm, bọn ta cũng cảm thấy điện hạ không đáng làm, thiên hạ này không chỉ có mình nhi tử nhà ông là bảo bối, muốn bàn ai đúng ai sai, ông còn chưa chắc chắn sẽ thắng!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.