Chương 72: Thuần Phục Hồ Ly
Bạch Lộ Thành Song
25/03/2021
Editor: Lục Thất Tiểu Muội.
***
Vừa mới mưa một trận lớn, trên mặt đất toàn là nước mưa trong vắt, Hoài Ngọc cúi đầu nhìn, có thể nhìn thấy trong bãi nước nhỏ chiếu ra khuôn mặt của mọi người.
Tựu Ngô thật sự tức giận rồi, mày kiếm nhíu lại, thẳng tắp mà nghênh tiếp ánh mắt của lão thái gia, giống như gà mái mẹ bảo vệ con nhỏ. Lão thái gia đối diện ánh mắt sắc bén như chim ưng, trượng đầu rồng ở trong bãi nước đánh ra từng vòng gợn sóng.
"Ngươi nói, là Đan Dương trưởng công chúa sao?" Ông hỏi: "Cái người vì giết Tư Mã thừa tướng mà bị ban chết?"
"Giết Tư Mã thừa tướng?" Bạch Ngai không nghe nổi, đứng lên trên nói: "Tư Mã thừa tướng rốt cuộc chết trong tay ai, Tử Dương Quân rõ ràng nhất, lúc đó oan chết điện hạ, bây giờ còn muốn oan thêm một lần?"
"Vụ án của Tư Mã Húc, hình như vẫn chưa lật ra được kết quả gì." Giang Sùng phía sau cũng mở miệng: "Không ai có thể chắc chắn Đan Dương là vô tội."
Bạch Ngai tức đến cười: "Trợn mắt nói mò! Tề Hàn giết Tư Mã Húc giá họa cho trưởng công chúa, Tử Dương Quân không phân biệt trắng đen, mang rượu độc đến tiễn trưởng công chúa quy thiên! Trong lòng hắn hổ thẹn mới đi phúc thẩm vụ án này, người ngay ở đây, các người cơ thể hỏi chút xem!"
Mọi người đều nhìn về phía Giang Huyền Cẩn, người sau cứng đờ đứng đằng trước người của Giang gia, im lặng một lúc, gật đầu: "Tư Mã Húc đích thật là Tề Hàn giết, Hoàng Đế bao che Tề Hàn, vẫn chưa định tội mà thôi."
Lão thái gia nghẹn họng, lại nhìn về hướng Lí Hoài Ngọc, cười lạnh nói: “Cho nên ngươi gả đến Giang gia ta, chính là vì để đòi nợ? Con ta nghe theo thánh chỉ đưa rượu độc, ngươi không hận người hạ chỉ, ngược lại đội lên cái danh con dâu Giang gia tạo phản, muốn kéo cả Giang gia ta xuống nước sao?”
Lí Hoài Ngọc mím môi: “Ta không muốn tạo phản.”
“Lão thái gia, phiền ông hiểu rõ ràng hết chuyện mới mở miệng.” Tựu Ngô nói: “Tốt xấu gì cũng là trưởng bối, nghe một bên tin một bên liền đến chỉ trích người ta, không cảm thấy mất sự thận trọng sao? Điện hạ ngày đó vì sao trên lưng có danh tạo phản? Còn không phải muốn cứu Tử Dương Quân? Ai lại muốn cứu một con sói mắt trắng lấy oán trả ơn!”
“Ngươi nói ai là sói mắt trắng?” Giang Diễm đẩy đám người đứng ra, nhíu mày chắn trước người Giang Huyền Cẩn: “Điện hạ nhà ngươi có tiếng xấu trước, tự làm hỏng thanh danh của mình, còn muốn trách tiểu thúc ta không tin nàng ta? Tiểu thúc lúc đó biết gì? Thúc ấy chỉ nhìn thấy các ngươi dẫn người vây đánh Ngự Thư phòng! Thử hỏi, ai cho rằng các ngươi đến cứu người?”
“Hỏi một câu rất khó sao?” Bạch Ngai nói: “Phàm là lúc đó hắn niệm một chút tình phu thê, cũng sẽ không đặt kiếm lên cổ điện hạ!”
“Ngươi muốn tiểu thúc ta phải hỏi thế nào?” Giang Diễm cười lạnh: “Khó khăn lắm mới nguyện ý lấy vợ, lấy về lại là một con sói dữ khoác da cừu! Hơn nửa năm này, tiểu thúc đối xử với nàng không tốt sao? Nếu nàng thẳng thắn với tiểu thúc trước, làm gì đến nỗi có chuyện về sau?”
“Thẳng thắn?” Thanh Huyền giễu cợt: “Nói với Tử Dương Quân, nàng là trưởng công chúa mượn xác hoàn hồn? Vậy sợ là kết cục còn thảm hơn bây giờ.”
“Cho nên, điện hạ của các ngươi rốt cuộc là mang tâm tư gì đến tiếp cận Huyền Cẩn?” Ánh mắt lão thái gia âm trầm: “Biết có thù không đội trời chung, nhưng vẫn gả cho nó làm vợ?”
“Cái này còn không đơn giản sao? Tiếp cận tiểu thúc, báo thù thôi!” Giang Diễm nói: “Chúng ta đều coi nàng ta là tứ ngốc Bạch gia, sợ là trong lòng nàng ta luôn cười chúng ta, vô cùng dễ lừa.”
“Quân Thượng oan chết điện hạ trước, điện hạ lừa gạt Quân Thượng sau.” Tựu Ngô nói: “Phiền các vị phân biệt rõ ràng, không có nhân sẽ không có quả.”
Sắc mặt Giang Huyền Cẩn có chút khó coi, Lí Hoài Ngọc cũng buông mắt không lên tiếng.
Thứ hai người luôn lảng tránh, vậy mà giữa ban ngày ban mặt thế này, bị người của hai bên thân cận nhất đào ra, đối chọi gay gắt. Giang lão thái gia thoạt nhìn đã cực kì tức giận rồi, Tựu Ngô bên này cũng lửa giận cao vút, nếu không phải ở giữa còn chen lẫn hai người bọn họ, trực tiếp đánh nhau cũng có khả năng.
“Nếu đã có nhân có quả, bậy xin điện hạ giơ cao đánh khẽ, buông tha cho con trai ta!” Giang lão thái gia gõ trượng đầu rồng xuống đất, bọt nước bắn tung tóe.
“Lời này nên là điện hạ nói mới phải!” Thanh Huyền cười lạnh: “Nếu không phải Quân Thượng khăng khăng giữ lại, điện hạ sớm đã đi rồi, ai thèm ở một chỗ cùng các người chứ? Một cỗ mùi vị thanh cao giả tạo.”
“Tiểu nhân chân chính đương nhiên sẽ cảm thấy quân tử giả thanh cao.” Giang Diễm trả đũa: “Nhà ta đều là những người đường đường chính chính, không bì được với các ngươi vào hậu cung làm trai lơ!”
Lời này nói ra rất khó nghe, mặt Lí Hoài Ngọc thoáng chốc liền trầm xuống.
“Trai lơ thì làm sao?” Nàng khẽ giễu cợt, hất cằm về phía Thanh Huyền nói với Giang Diễm: “Lúc hắn một người một ngựa diệt tham trừ ác, Giang tiểu thiếu gia sợ là vẫn còn đang uống sữa.”
Giang Diễm sững sờ, quay mặt đi nói: “Trai lơ dựa vào nữ nhân ăn cơm, còn biết diệt tham trừ ác, nói ra ai tin?”
“Thích tin thì tin.” Hoài Ngọc cho hắn một nụ cười trào phúng: “Người tự phụ thanh cao, trước nay luôn cho rằng mọi người đều say mỗi mình tỉnh, đem một cái dáng vẻ vô dụng tuân thủ những quy tắc cũ nát này. Ngoại trừ bị người coi như cây thương sai sử, cũng chỉ biết phê bình xằng bậy đúng sai người khác.”
“Ngươi có ý gì?” Giang Huyền Cẩn lạnh mặt hỏi.
“Ta có ý gì, ngươi không nghe ra sao?” Nhìn vẻ mặt của hắn, ý mỉa mai trên mặt của Lí Hoài Ngọc càng đậm: “Giang gia ngươi danh môn chính phái, đương nhiên xem thường làm bạn cùng đám tiểu nhân bọn ta rồi.”
Nói cái gì nàng cũng có thể nhịn, mắng thế nào nàng cũng không sao, dù sao nàng cũng quen rồi. Nhưng muốn nói những người phía sau như thế, Hoài Ngọc không thể nhịn được.
Những người này, người nào không phải lòng mang chí lớn đội trời đạp đất? Lúc trước cũng là hạ quyết tâm cực lớn mới cùng nàng bước lên con đường tà đạo này. Công lao và thành tích của bọn họ, tuyệt không ít hơn so với các quan viên trong triều, dựa vào cái gì phải đứng ở đây bị người khác sỉ nhục?
Cằm kéo căng lên, Giang Huyền Cẩn có chút tức giận.
Hắn đã bước rất nhiều bước, đã đi đến cánh cửa của nàng rồi, nhưng nàng vì những người này, lại gắt gao đóng sập cánh cửa lại.
Có vẻ hắn hơi nực cười.
Trong lòng nàng giống như có rất nhiều thứ quan trọng, Hoàng đệ của nàng, những trai lơ của nàng, còn có Lục Cảnh Hành, mỗi một người đều được xếp lên phía trước hắn, mỗi một người xung đột với hắn, nàng đều không do dự mà vứt bỏ hắn.
Cái này xem như cái gì?
Ngón tay kéo chặt, Giang Huyền Cẩn khép bàn tay lại: “Điện hạ chủ ý đã định?”
“Không dám phiền Quân Thượng lo lắng.” Hoài Ngọc chắp tay về phía hắn, cũng chắp tay về phía Giang lão thái gia ở phía sau: “Từ biệt ở chỗ này đi.”
“Đi thong thả không tiễn!” Giang lão thái gia cười lạnh nói.
Bàn tay vỗ vang một tiếng, Lí Hoài Ngọc quay đầu lại, rất tiêu sái nói: “Chúng ta lên đường.”
Đám người Tựu Ngô cúi đầu đáp lời, nghiêng người để nàng đi trước. Bạch Ngai quan sát nàng, thấy nàng dường như không có cảm xúc buồn khổ gì, mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Bọn họ biết, Tử Dương Quân là kiếp số của điện hạ, tách ra dù sao vẫn tốt hơn là dính lấy nhau, đau ngắn còn hơn đau dài.
“Hoài Ngọc!” Chưa đi xa lắm, Từ Sơ Nhưỡng xách váy đuổi theo.
Lí Hoài Ngọc quay đầu lại, nhìn thấy nàng liền cười: “Thật sự muốn đi cùng bọn ta?”
“Ừ!” Từ Sơ Nhưỡng gật đầu, lại kéo nàng nhìn nhìn về đằng sau, nói: “Hôm nay là Bạch nhị tiểu thư kia dẫn lão thái gia tới, nàng ta chính là muốn gây khó dễ cho cô!”
“Bình thường.” Hoài Ngọc nhún vai: “Đích tiểu thư đang yên lành, lại luôn bị một tứ ngốc như ta sỉ nhục, một khi có cơ hội, nàng ta nhất định phải báo thù.”
“Nhưng cô thật sự cứ như vậy mà để nàng ta đạt được?” Từ Sơ Nhưỡng hơi tiếc.
Hoài Ngọc vỗ vỗ tay của nàng ấy, tiếp tục đi về phía trước: “Cho dù không có nàng ta, ta và Giang Huyền Cẩn sớm muộn gì cũng phải đi đến bước này thôi.”
Nàng luôn lảng tránh, giả vờ không biết chuyện gì đã xảy ra, dùng hợp tác làm cái cớ, thành toàn cho tư tâm đáng thương của bản thân. Nhưng bọn họ cũng không thể hợp tác cả đời được, cũng không thể đoàn tụ sum vầy được nữa, đây là chuyện sớm đã định trước rồi.
Trong lòng không cam tâm, cũng chỉ có một chút như vậy.
Nếu có kiếp sau thì tốt rồi, có kiếp sau, nàng không làm trưởng công chúa rung chuyển trời đất này nữa, chỉ làm một tiểu cô nương ngây thơ, ngồi trên đầu tường đợi hắn đi qua, lại nhảy xuống đè lên hắn, khiến hắn đem nàng về nhà. Không lừa hắn, không tính kế hắn, chỉ sủng ái hắn, dỗ dành hắn.
Nước mắt rơi xuống, rớt xuống bãi nước nhỏ dưới đất, làm vỡ ra khuôn mặt tái nhợt bên trong.
Từ Sơ Nhưỡng luống cuống chân tay đưa khăn cho nàng: “Cô đừng khóc, đừng khóc mà! Ta không nhắc tới chuyện này nữa!”
“Ta không khóc.” Lí Hoài Ngọc ngỡ ngàng lau mặt, sau đó ngẩng đầu lên nhìn trời: “Mưa rồi sao?”
Tựu Ngô trầm mặc, rất phối hợp mà đem ống tay áo che lên đỉnh đầu nàng, giả vờ như mưa thật rồi.
Hoài Ngọc ha ha cười lớn, nắm khăn hung hăng lau mặt: “Chúng ta về nhà đi!”
Được, chúng ta về nhà.
Có người từng đặt bàn tay vào trong tay nàng, ôn nhu mà đáp lại một câu như thế. Âm thanh xuyên qua không gian, mang theo phật hương nhàn nhạt, vang rõ ràng trong đầu nàng.
Hoài Ngọc cúi đầu nhìn bàn tay mình, mỉm cười nắm lại thành quyền, nhét vào trong tay áo đi về phía trước.
“Từ Sơ Nhưỡng!” Giang Thâm đuổi theo, tức giận hỏi: “Nàng đi đâu?”
Sơ Nhưỡng quay đầu lại, nhíu mày nói: “Ta muốn đi cùng Hoài Ngọc.”
“Nàng đi cùng nàng ta làm gì!” Giang Thâm tức giận, trên người hắn cũng có vết thương mà, tuy là không nặng, nhưng nàng cũng không đến mức một câu cũng không hỏi chứ!
Bình tĩnh nhìn hắn một cái, Sơ Nhưỡng hỏi: “Vậy ta ở lại làm gì?”
Tiếp tục nhìn hắn triền miên cùng Cô Loan với Thôi Tuyết, hay là tiếp tục làm các dạng đồ ăn cho hắn, sau đó bị hắn hờ hững ném ở bên cạnh, nhìn cũng không thèm nhìn thêm mấy cái?
Giang Thâm nhíu mày, có chút không biết nên tiếp lời như thế nào.
Sơ Nhưỡng hành lễ về phía hắn, sau đó đầu cũng không quay đuổi theo người phía trước.
“Công tử.” Cô Loan tiến lên dìu Giang Thâm, giọng mềm mại nói: “Chàng vẫn ổn chứ?”
Giang Thâm dừng bước chân muốn đuổi theo lại, khẽ cười: “Ta có gì không ổn chứ? Nàng ấy đi là tổn thất của nàng ấy, ta thiếu đi nàng ấy, lẽ nào không thể vượt qua sao?”
Không sai, Từ Sơ Nhưỡng chỉ là một người có cũng được, không có cũng được, hắn luyến tiếc như vậy, chẳng qua cũng là thói quen mà thôi. Mặt đã kéo xuống đủ nhiều rồi, nàng vẫn không chịu xuống bậc thềm, vậy hắn cưỡng cầu làm gì?
Giang nhị công tử phong lưu tùy tiện, làm sao có thể quấn lấy một nữ nhân không chịu buông chứ?
Nhẹ nhàng phẩy phẩy y bào, Giang Thâm làm như chẳng có chuyện gì mà quay đầu: “Trở về báo lại với lão thái gia, ta đã tận lực rồi, không trách lên đầu ta được.”
Cô Loan mỉm cười gật đầu: “Thiếp thân hiểu rồi.”
Ninh Trấn Đông ở đằng sau vẫn luôn xem náo nhiệt hơi mỉm cười, ngoắc tay gọi người tới, sai hắn mang tin tức về Kinh Thành.
Trưởng công chúa và Quân Thượng đoạn tuyệt hoàn toàn, đây là một tin tức cực tốt.
Đám người Lí Hoài Ngọc suốt đêm đi đường, hướng thẳng về phía tiền tuyến thành mà đi. Lục Cảnh Hành dựa nửa người vào trên gối mềm trong xe, nói: “Trong Đan Dương truyền ra tin tức, đám người Từ Tiên đã thanh lọc giúp người một số rắc rối nhỏ, đợi ngươi qua đó, tiếp quản trực tiếp chủ thành.”
“Họ làm việc vẫn luôn quyết đoán.” Hoài Ngọc khẽ cười, ám quang trong mắt lưu chuyển: “Vốn ta muốn đem các ngươi qua đó sống những ngày tháng yên ổn, nhưng bây giờ lại có một chút ý tưởng khác.”
“Sao?” Lục Cảnh Hành nhướn mày, nhìn nàng một cái, nói: “Có ý tưởng gì, làm là được, mọi người đều ở đây.”
“Được.” Khẽ vỗ tay một cái, Hoài Ngọc nhếch miệng: “Lão tử phải cho bọn họ xem xem, cái gì gọi là đạo cao một thước, ma cao một trượng!”
Tin tức Đan Dương trưởng công chúa mượn xác hoàn hồn bắt đầu từ các nơi ở Tử Dương, lan truyền một mạch tới thẳng Kinh Thành. Triều đình rầu rĩ không lên tiếng, dân gian lại bàn luận càng ngày càng nhiều.
“Này, nghe nói gì chưa? Tai họa Đan Dương kia vẫn còn sống.”
“Lừa người hả? Người chết cũng đã chết rồi, sao có thể hoàn hồn chứ?”
“Ngươi đừng nói nữa. Chuyện này hoàn toàn có khả năng thật, cháu ngoại của cậu họ của cô dì ở phương xa của ta cũng chết sau đột nhiên lại sống dậy...”
“Trước tiên không nói đến cái này, nếu Đan Dương công chúa thật sự sống dậy, Bắc Ngụy của chúng ta chẳng phải là phải trở trời hả?”
Một chiếc kiệu quan đi qua bên cạnh, gió thổi mành xe lên, lộ ra khuôn mặt tràn đầy châm chọc của Liễu Vân Liệt.
“Tự tìm đường chết.”
Luôn giấu diếm không nói ra, Hoàng Đế vẫn chưa hẳn đã có cớ để động chạm đến đất của Đan Dương, nàng ta chiếu cáo thiên hạ như thế, chẳng khác nào tự mình tống nhược điểm của mình vào trong tay Hoàng Đế.
Đan Dương công chúa là người đáng chết, khắp thiên hạ đều biết. Nàng ta vừa đoạn tuyệt với Tử Dương Quân, chỉ sợ về đến Đan Dương, cũng là cục diện bị bao vây tứ phía.
Vén rèm xe lên nhìn ra bên ngoài, sắc trời âm u, mây đen khiến người ta không quá dễ chịu. Liễu Vân Liệt đột nhiên cảm thấy không đúng chỗ nào đó. Nhưng nhất thời lại không nghĩ ra.
Âm Bình Thành.
Giang Huyền Cẩn quỳ trước tượng Phật, đã quỳ ba ngày rồi.
Giang Sùng nhìn không nhẫn tâm, cầu tình cùng lão thái gia: “Chuyện này quả thật không coi là sai lầm của Tam đệ, đệ ấy cũng bị lừa gạt...”
“Bị lừa gạt?” Giang lão thái gia cười lạnh: “Trước kia bị lừa gạt, sau khi nàng ta ra tù thì sao? Nó cũng bị lừa mới mang nàng ta đồng hành sao?”
Giang Sùng nghẹn họng, bất đắc dĩ nói: “Người chứ không phải cỏ cây, ai có thể vô tình chứ? Cũng thành thân với Tam đệ nửa năm rồi...”
“Con cháu Giang gia ta, trước giờ thị phi rõ ràng, sẽ không bị tình cảm đè lên.” Lão thái gia giận dữ: “Nó lại hay rồi, bị người ta lừa một lần còn chưa đủ, vẫn chấp mê bất ngộ! Ngươi không cần khuyên nữa. Trừ phi nó lập lời thề không qua lại với Đan Dương trưởng công chúa nữa, bằng không thì đừng nghĩ đến!”
Giang Sùng bất đắc dĩ, vào cửa ngồi xổm bên cạnh Giang Huyền Cẩn, thử khuyên hắn: “Đồng ý cái yêu cầu này của phụ thân thật ra không khó đâu mà nhỉ?”
Giang Huyền Cẩn quỳ thẳng tắp, không đáp lời.
“Đệ đừng ngang bướng như thế, nổi giận với ông ấy có lợi ích gì chứ?” Giang Sùng nói: “Huống chi lúc trưởng công chúa đi, vốn cùng là có ý muốn ân đoạn nghĩa tuyệt với đệ rồi.”
Hắn đứng tại chỗ nhìn lâu như vậy, người ta ngay cả ngoảnh đầu lại một lần cũng không có.
Giang Huyền Cẩn lạnh lùng nói: “Ân đoạn nghĩa tuyệt thì ân đoạn nghĩa tuyệt, nhưng Tử Dương và Đan Dương về sau buộc phải có giao thiệp, đệ không thể thề được.”
Giang Sùng kinh ngạc, lập tức vui mừng: “Hóa ra đệ e ngại cái này hả? Nói sớm chứ, phụ thân chỉ là lo đệ vẫn còn buồn tình cảm, nếu là công việc, ông ấy nhất định sẽ không trách cứ. Ta phải đi nói với ông ấy!”
Một trận gió thổi qua bên người, người đã đi ra bên ngoài rồi, Giang Huyền Cẩn chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn lên cặp mắt từ bi trên tượng Phật trước mặt.
Nếu Phật thật sự có thể độ khổ nạn, sao lại không độ cho hắn một chút? Là bởi vì hơn hai mươi năm nay hắn quá thuận lợi, muốn cái gì có cái đó, cho nên quãng đời về sau hắn phải hoàn lại sao?
Vậy thứ hắn hoàn lại, cũng quá nhiều rồi.
“Chủ tử?” Thừa Hư tiến lại đỡ hắn, lo lắng nói: “Ngài đi nghỉ ngơi một chút trước đi, Ngự Phong nấu cháo rồi.”
Chậm rãi đứng lên, hắn mím môi, nhẹ giọng nói: “Ta muốn ăn quýt.”
Quýt? Chỗ này đi đâu tìm quýt chứ? Thừa Hư thử nói: “Bưởi của Âm Bình rất ngon, không thì ngài nếm thử một chút?”
Giang Huyền Cẩn lắc đầu: “Chỉ muốn ăn quýt.”
Ngữ khí chắc chắn lại tùy hứng, giống một đứa trẻ con nhà ai đang cáu kỉnh.
Thừa Hư cứng đờ tại chỗ, cổ họng đột nhiên hơi kéo căng.
Hắn nhớ tới rất lâu về trước, lúc chủ tử nhà mình không vui, phu nhân sẽ bóc quýt dịu dàng dỗ ngài ấy.
“Thử xem cái này ngọt không? Ngọt nhỉ? Ngọt thì đừng giận nữa nha, trông chàng kìa, lông mày đẹp như thế đã nhíu thành một đoàn rồi.”
“A, cái này chua quá, mau hôn ta một cái! Xua vị chua đi!”
“Đợi sang năm cây quýt ở sau viện kết quả rồi, ta sẽ bóc hết cho chàng ăn, có được không?”
Mùi chua và hơi ráp của quýt bao trùm khắp lầu chính của Mặc Cư, chủ tử nhà hắn xụ mặt ngồi đó, ghét bỏ mà nhìn phu nhân nhảy lên nhảy xuống. Nhưng đợi đến khi quýt bón đến bên môi, vẫn há miệng cắn vào trong miệng.
Phu nhân nhất định không biết, chủ tử ngay từ đầu không thích ăn trái cây, nhất là quýt. Quýt đưa tới Mặc Cư, đa số sẽ vào bụng của hắn và Ngự Phong.
Nhưng từ sau khi nàng đến, quýt trong lầu chính, một quả cũng không thừa lại.
“Có cần thuộc hạ đi nghe ngóng chút tin tức của vị kia không?” Thừa Hư nói: “Tính ngày ra, chắc là đến một bờ thành rồi.”
“Không cần.” Giang Huyền Cẩn xoay người đi ra ngoài: “Bản quân không quan tâm.”
Hắn vừa được phong là Tử Dương Quân một năm, có người tặng tới cho hắn một con hồ ly trắng, hồ ly đó rất đẹp, nhưng tính hoang dã, rất phòng bị đối với người khác. Hắn cảm thấy khó thuần, người tặng hồ ly lại nói: “Thứ này rất dễ thu phục, Quân Thượng chỉ cần lót giường trong phòng ấm áp, bồi dưỡng đồ ăn uống ngon lành, qua một thời gian, nó quen rồi, thì cũng không muốn rời khỏi nữa.”
Bây giờ nghĩ lại, đích thật là đạo lí này, người giống với thú vật, trong xương cốt đều tham luyến ấm áp an nhàn, bị người nghĩ cách để thuần phục rồi, sẽ cam tâm tình nguyện mà ở lại trong lồng giam.
Hắn không đi, người thuần phục hắn lại đi rất quyết đoán.
“Quân Thượng.” Ngự Phong từ bên ngoài đi vào, chắp tay nói: “Ninh quận thủ truyền lời, nói mấy vị trọng thần bên chủ thành đã đến Âm Bình rồi, nếu ngài rảnh rỗi, buổi chiều sẽ gặp mặt.”
Giang Huyền Cẩn hồi phục tinh thần, hỏi: “Mấy người kia đến rồi?”
Ngự Phong đáp: “Đường quận thủ Đường Trung, còn có Lưu Cung, Tiền Văn Thư chờ.”
“Lữ Thanh đâu?”
Ngự Phong nghĩ một lát: “Ninh quận thủ hình như không nhắc tới hắn.”
Lữ Thanh là người xuất ra từ Giang gia, luôn làm việc giúp hắn ở Tử Dương. Người Giang gia đều tới rồi, theo lí mà nói hắn nhất định sẽ tới nghênh đón, sao có thể không tới chứ?
Cẩn thận nghĩ lại, lần trước nhận được tin tức của hắn, gần như cũng đã cách nửa tháng rồi.
Ánh mắt hơi lạnh, Giang Huyền Cẩn nói: “Thừa Hư, đi làm một việc.”
.......
Đi tới tiền tuyến thành, lọt vào trong tầm mắt toàn là phong cảnh hoang vu, Lí Hoài Ngọc nhìn một chút, nói: “Đã ra khỏi Tử Dương rồi, chúng ta có thể ở lại đây một khoảng thời gian, đợi Thanh Ti.”
Tựu Ngô thấp giọng nói: “Chúng ta cùng người của Giang gia ồn ào một trận như vậy, Quân Thượng còn đưa Thanh Ti về sao?”
“Người khác không chắc chắn, nhưng hắn nhất định sẽ.” Hoài Ngọc nói: “Giao thiệp với người chính trực chính là có một lợi ích, không cần lo hắn nuốt lời, hoặc là làm ra việc gì không có đạo đức.”
Vết thương của Lục Cảnh Hành tốt lên không ít, đã có thể xuống giường được rồi, lúc này dựa nghiêng vào cạnh xe ngựa, hướng thẳng về phía nàng mà trợn trắng mắt lên: “Ta nói này cô nãi nãi, ngươi dừng lại ở nơi khác đều được, tiền tuyến thành? Ngươi nhìn xem nơi này người có thể trụ được không?”
Đi được hai dặm rồi, ngay cả một khách điếm cũng không có. Rõ ràng đã là mùa thu, nơi này cũng không rơi nửa hạt mưa, đất trên mặt đất đều đã kết thành một khối.
“Ngươi biết vì sao Giang Huyền Cẩn muốn để ta giúp quản lí nơi này không?” Hoài Ngọc ôm cánh tay hỏi.
Lục Cảnh Hành rút Nam Dương Ngọc Cốt phiến ra, xòe ra trước người phe phẩy: “Ngươi có thể làm gì ta không rõ, nhưng hắn nhất định muốn quản nơi không thuộc Tử Dương này, rõ ràng là có mưu đồ khác.”
Hoài Ngọc xua xua tay, nói: “Người ta lần này thật sự là oan uổng, nơi này có một con sông vào ba năm trước bị cạn dòng chảy, là vì một con sông khác của Đan Dương bị sửa hướng chảy. Nếu biên thành Đan Dương đồng ý khơi thông con sông bị chắn này, hạn hán của tiền tuyến thành này có thể giảm bớt không ít.”
Lục Cảnh Hành sửng sốt: “Còn có loại chuyện đổi hướng chảy sông? Ai làm?”
Hoài Ngọc rất thẳng thắn chỉ vào bản thân.
Lục Cảnh Hành: “...”
“Thật ra cũng không thể trách ta, chuyện đổi hướng chảy là quyết định từ năm năm trước. Lúc đó quận thủ của tiền tuyến thành bất mãn với ta, liền dung túng dân chúng ở tiền tuyến thành cướp giật trộm cắp lẫn nhau với biên thành Đan Dương, Đan Dương không chủ, ta lại bận đọ sức với Bình Lăng Quân, biên thành bị người của tiền tuyến thành ức hiếp thậm tệ, bách tính tự phát liền lấp kín đường sông. Quận thủ tiền tuyến thành báo cáo lên triều đình, ta xé toang sổ con hắn đưa lên trả lại cho hắn.”
Hoài Ngọc nhún vai: “Thật ra lúc đó nếu ta có rảnh, cũng sẽ không chọn biện pháp cấp tiến như vậy, dù sao cũng liên lụy không ít dân chúng vô tội.”
Lục Cảnh Hành rất vui mừng, cảm thấy Lí Hoài Ngọc bây giờ bình tĩnh hơn không ít, đã biết bản thân cấp tiến rồi. Đang muốn khen nàng hai câu, lại nghe thấy nàng nói: “Trực tiếp đem người đến tiền tuyến thành, đánh tên quận thủ kia một trận là xong rồi mà!”
Lục Cảnh Hành: “...”
Tựu Ngô gật đầu rất tán đồng: “Mâu thuẫn giữa hai thành là do tên quận thủ kia mà ra, nợ này đích xác là nên tính lên đầu hắn.”
“Đáng tiếc bây giờ người chạy rồi.” Hoài Ngọc thổn thức, nhìn xung quanh một lượt: “Chỉ còn lại một tòa hoang thành này thôi.”
Chỗ mắt nhìn tới toàn là đất vàng, trên đồng ruộng thỉnh thoảng có bóng người, đều đang bới bới mặt đất khô nứt, tìm thứ gì có thể ăn được.
“Chúng ta soát được bao nhiêu bạc từ trong hắc điếm?” Hoài Ngọc hỏi Tựu Ngô.
Tựu Ngô đáp: “Không nhiều, cũng không ít, hơn ba trăm lượng bạc cùng với hơn sáu trăm lượng ngân phiếu.”
Gật gật đầu, Hoài Ngọc nhìn về phía Lục Cảnh Hành: “Bán lương thực không?”
Lục Cảnh Hành “Xoát” một cái liền rút ra một bàn tính nhỏ nhắn, gõ gõ đánh đánh nói: “Buôn bán ở tiền tuyến thành này trước nay ta không thích làm, nhưng trong chợ phiên vẫn mở một cửa hàng lương thực, bởi vì nơi này giá lương thực cao, một lượng bạc một đấu gạo, già trẻ không dối gạt.”
Ở nơi bình thường, giá lương thực đều là ba mươi đồng một đấu, vì tiền tuyến thành đại hạn, trong ruộng không mọc ra lương thực được, đều ăn từ bên ngoài vận chuyển tới. Mà ở đây còn có bọn quan viên đóng giữ vô cùng hung ác mà vớt tiền, làm cho giá lương thực tăng như gió bão, còn ở lại nơi này, một là nghèo đến không thoát được mỗi ngày ăn dau dại, hai là không nỡ bỏ quê nhà, cắn răng giữ vững.
“Đến làm thương lượng cái.” Lí Hoài Ngọc mỉm cười phủi phủi bụi trên vai giúp hắn: “Ta giải quyết quan phủ, ngươi giải quyết lương thực, chúng ta giữ giá tính năm mươi đồng một đấu, thế nào?”
Lục Cảnh Hành thu bàn tính lại: “Huynh đệ tốt cũng phải tính rõ sổ sách, buôn bán năm mươi đồng không làm.”
“Ta phi!” Hoài Ngọc mắng hắn: “Ngươi có biết xấu hổ không? Trong một lượng bạc ngươi bán, hơn một nửa đều phải đưa cho quan phủ nhỉ? Ta giúp ngươi đè quan phủ xuống rồi, thuế ngươi cũng không cần nộp, hơn nữa lãi nhiều tiêu thụ mạnh, còn sợ không kiếm được lời sao?”
Mặt phượng ngậm cười, Lục Cảnh Hành phe phẩy quạt nói: “Nếu ngươi đồng ý một yêu cầu của ta, ta sẽ giúp ngươi.”
“Ngươi nói!”
Chỉ chỉ vào bụng nàng, Lục Cảnh Hành nói: “Để nó gọi ta là cha.”
Cái bụng đã hai tháng hơn, mà vẫn bằng phẳng, nhưng bị hắn chỉ như vậy, Lí Hoài Ngọc đột nhiên cảm thấy trầm xuống, theo ý thức liền đưa tay vuốt vuốt.
“Ngươi có bệnh hả?” Nàng nhíu mày: “Gọi cha nuôi còn kém không ít.”
Lục Cảnh Hành lắc đầu: “Ngươi biết người ta ghét nhất chính là Giang Huyền Cẩn, không có cách nào gây khó dễ cho hắn, vậy ta đoạt con của hắn lại không tồi.”
Đây đều là cái cớ, Hoài Ngọc rất rõ ràng, Lục Cảnh Hành là sợ nàng một mình sinh con sẽ khiến người khác dị nghị, cũng dễ dây dưa với người của Giang gia.
Nhưng mà... Hừ cười một tiếng, nàng nói: “Nên là ai thì chính là người đó, có chuyện gì ta không tự gánh chứ.”
Nói chuyện thật sự rất bướng bỉnh, Lục Cảnh Hành nói: “Ngươi làm việc có thể nghĩ tới hậu quả một chút không?”
“Ta nghĩ rồi mà.” Hoài Ngọc chống eo, hợp tình hợp lí nói: “Nhưng so với cái khác, ta cảm thấy hạnh phúc của ngươi quan trọng hơn.”
“Nhiều năm như vậy, ta đã làm phiền ngươi rất nhiều lần rồi, cho dù ngay từ đầu có ơn với ngươi, ngươi cũng sớm đã trả hết rồi, không có lí gì còn đem theo tiểu tử này liên lụy ngươi, khiến ngươi không sống được cuộc sống của chính mình.”
“Ngươi tưởng ông đây không muốn trực tiếp tái giá sao? Thấy hắn và Bạch Toàn Cơ ở chung một chỗ, ông đây cũng vô cùng khó chịu, nhưng không được.”
Cười khổ một tiếng, Hoài Ngọc rũ mắt: “Cha của đứa nhỏ là hắn, đổi thành ai cũng không được. Đợi nó hiểu chuyện, ta sẽ nói cho nó biết nó có một người cha chính trực, nhưng cỏ ở mộ phần cũng đã cao hơn nó rồi.”
Lục Cảnh Hành: “...”
“Chuyện này ngươi cũng đừng bận tâm nữa, cho người vận chuyển lương thực đi, ta đến quận thủ phủ xem đã.”
Dẫn theo Thanh Huyền và Bạch Ngai, nàng lên xe ngựa đi mất.
Lục Cảnh Hành cứng đờ đứng nguyên tại chỗ, bàn tay nắm cây quạt đến trắng bệch, rất lâu sau mới mở quạt ra, chắn trước mặt nói: “Sao người này lại không thức thời như thế chứ?”
Một chút cơ hội vượt qua cũng không cho hắn.
Tựu Ngô đồng tình nhìn hắn, nói: “Điện hạ là vì muốn tốt cho ngài.”
“Ai thèm?” Lục Cảnh Hành buồn bực nói: “Lão tử muốn cưới nàng.”
“Nhưng trong lòng điện hạ có Tử Dương Quân rồi.” Tựu Ngô nói: “Cho dù không thể ở bên nhau, nhưng người khác cũng không bước vào được.”
“Ngươi nói chuyện đừng tuyệt đối như thế.” Lục Cảnh Hành hừ nhẹ: “Chưa đến ngày nhập quan(*), ai biết kết quả cuối cùng thế nào?”
(*) Nhập quan (Vào quan tài) = Chết.
Tâm tình của con người là thứ vốn lúc nào cũng có thể biến đổi, không có loại tình cảm gì có thể giữ lại cả đời được, huống chi là hai con người ngăn cách hai nơi.
Tử Dương thành xảy ra một trận xôn xao.
Vốn Tử Dương Quân được mấy vị quan viên chủ thành đón về, đột nhiên lại thay đổi chủ ý, điều động một vạn quân đội đóng giữ, đóng quân ở Âm Bình. Người ngoài đều không hiểu, đang yên đang lành lại điều binh làm gì? Giang Diễm cũng không hiểu, không dám đi hỏi Giang Huyền Cẩn, ngược lại chạy đến trước mặt Giang Thâm.
Giang Thâm chịu gia pháp, luôn đóng cửa không ra ngoài, nằm trong phòng ngẩn người ra. Nghe thấy tiếng la hét ầm ĩ của Giang Diễm, hắn bực mình nói: “Cái này có gì kì lạ? Tử Dương là địa bàn của hắn, hắn muốn làm gì thì làm cái đó.”
Giang Diễm sợ tới mức run bần bật, rất ủy khuất nói: “Các thúc gần đây làm sao vậy? Tiểu thúc không thích để ý người khác, ngay cả nhị thúc cũng nóng nảy như thế.”
Giang Thâm hơi ngừng lại, tự kiểm điểm bản thân: “Gần đây có chút phiền muộn, có lẽ là thời tiết quá lạnh.”
Trước kia vừa đến mùa thu, Từ Sơ Nhưỡng sẽ đem áo choàng mới thêu dâng đến trước mặt hắn, nàng sợ lạnh, liền cũng cảm thấy hắn lạnh, thật cẩn thận khuyên hắn: “Chàng mặc thêm nhiều y phục vào.”
Dáng vẻ đó thật sự rất nhu thuận, tuy rằng hắn không phản ứng gì, nhưng nói thật ra, mỗi một bộ áo choàng đều rất ấm áp.
Nhưng năm nay không có nữa rồi, không những không có áo choàng, ngay cả người cũng không có.
“Nhị thúc đang nhớ nhị thẩm?” Giang Diễm hỏi.
Giống như con mèo bị người giẫm phải đuôi, Giang Thâm chống người dậy giận dữ nói: “Ta nhớ nàng ta làm gì? Là Cô Loan không đủ nghe lời, hay là Thôi Tuyết không đủ xinh đẹp?”
“Nhưng mà...” Giang Diễm nhìn hắn một cái: “Hai người đó đều không biết chữ.”
Chỉ có nhị thẩm, sẽ tán thưởng văn chương của hắn, sẽ vui vẻ nói với người khác nhị công tử lợi hại bao nhiêu. Nàng hiểu hắn, nhưng sẽ không nịnh nọt trước mặt, muốn khen cũng là khen sau lưng.
“Con nghe người ta nói. Cái trai lơ tên là Xích Kim đó, trước khi vào Phi Vân Cung, là công tử của trang gia Giang Nam.” Giang Diễm nói: “Cha con nói nhị thúc không thích hắn.”
Há chỉ là không thích? Giang Thâm cười lạnh: “Trang gia Giang Nam là thứ gì?”
“Thúc không biết à?” Giang Diễm nói: “Võ đạo thế gia rất có danh tiếng, rất có địa vị trên giang hồ.”
Có địa vị đi nữa không phải cũng là bãi cỏ hoang trên giang hồ sao? Giang Thâm khinh thường, buông mắt nghĩ một chút, với trình độ nhát gan của Từ Sơ Nhưỡng, căn bản không thể ở bên loại người đó.
Nhưng... Ngộ nhỡ nàng bị quỷ mê hoặc tâm trí thì sao?
“Ta có phải nên viết một phong hưu thư?” Giang Thâm châm chọc nói: “Nàng đỡ phải học theo Lí Hoài Ngọc, viết ngược lại một phong đưa cho ta.”
Giang Diễm nhìn hắn một cái: “Thúc thật sự bỏ được?”
“Sao không bỏ được? Người vợ như nàng ta, tùy tiện đi đâu cũng có thể cưới một người.” Giang Thâm tức giận, sắc mặt rất khó coi: “Thật sự tưởng ta không rời được nàng ta sao?”
“Vậy thúc đi nói với tiểu thúc đi.” Giang Diễm nói: “Đúng lúc Ngự Phong đi tiền tuyến thành một chuyến, nói không chừng có thể đem hưu thư đi giúp thúc.”
Giang Thâm cứng đờ, quay đầu đi nói: “Ta ngủ một giấc trước đã.”
“Ài, đừng ngủ nữa.” Giang Diễm nói: “Ngự Phong sắp xuất phát rồi, bây giờ thúc không nói thì sẽ không kịp đâu.”
“Đau lưng...” Giang Thâm buông mắt: “Cha ta xuống tay nặng lắm luôn.”
“Đã qua bao lâu rồi, vẫn đau sao?” Giang Diễm thổn thức, đứng dậy nói: “Vậy con đi nói giúp thúc, thúc chờ nhé.”
Nói xong, vừa chạy ra ngoài vừa hô: “Ngự Phong! Ngự Phong!”
Ngự Phong đang nghe lệnh ở bên cạnh Giang Huyền Cẩn, nghe tiếng quay đầu lại, liền nhìn thấy tiểu thiếu gia ló đầu ở cửa nhìn nhìn, lại rụt cổ vào.
“Có lời ra đây nói.” Giang Huyền Cẩn lạnh nhạt nói.
“Vâng.” Bất chấp khó khăn bước khỏi cửa, Giang Diễm trộm nhìn tiểu thúc nhà mình một cái, phát hiện hình như lại gầy đi một chút, sắc mặt cũng kém hơn chút.
Rõ ràng tình hình chung của Tử Dương đang nổi trội, hẳn nên là một người ý chí phấn khởi mới đúng, nhưng dáng vẻ của thúc ấy, giống hệt như bệnh nặng chưa lành.
“Nói.” Thấy hắn nửa ngày không lên tiếng, Giang Huyền Cẩn không kiên nhẫn thúc giục.
Giang Diễm hồi phục tinh thần, nói: “Nhị thúc muốn để Ngự Phong mang hưu thư đi tiền tuyến thành, xin tiểu thúc đợi thúc ấy.”
Hưu thư? Giang Huyền Cẩn hơi nhướn mày: “Tự hắn nói?”
“Đúng vậy, chính là vừa nãy.”
Tâm tình vốn âm u, không biết vì sao tốt lên một chút, Giang Huyền Cẩn thong thả nói: “Đi, đi xem hắn viết.”
***
Vừa mới mưa một trận lớn, trên mặt đất toàn là nước mưa trong vắt, Hoài Ngọc cúi đầu nhìn, có thể nhìn thấy trong bãi nước nhỏ chiếu ra khuôn mặt của mọi người.
Tựu Ngô thật sự tức giận rồi, mày kiếm nhíu lại, thẳng tắp mà nghênh tiếp ánh mắt của lão thái gia, giống như gà mái mẹ bảo vệ con nhỏ. Lão thái gia đối diện ánh mắt sắc bén như chim ưng, trượng đầu rồng ở trong bãi nước đánh ra từng vòng gợn sóng.
"Ngươi nói, là Đan Dương trưởng công chúa sao?" Ông hỏi: "Cái người vì giết Tư Mã thừa tướng mà bị ban chết?"
"Giết Tư Mã thừa tướng?" Bạch Ngai không nghe nổi, đứng lên trên nói: "Tư Mã thừa tướng rốt cuộc chết trong tay ai, Tử Dương Quân rõ ràng nhất, lúc đó oan chết điện hạ, bây giờ còn muốn oan thêm một lần?"
"Vụ án của Tư Mã Húc, hình như vẫn chưa lật ra được kết quả gì." Giang Sùng phía sau cũng mở miệng: "Không ai có thể chắc chắn Đan Dương là vô tội."
Bạch Ngai tức đến cười: "Trợn mắt nói mò! Tề Hàn giết Tư Mã Húc giá họa cho trưởng công chúa, Tử Dương Quân không phân biệt trắng đen, mang rượu độc đến tiễn trưởng công chúa quy thiên! Trong lòng hắn hổ thẹn mới đi phúc thẩm vụ án này, người ngay ở đây, các người cơ thể hỏi chút xem!"
Mọi người đều nhìn về phía Giang Huyền Cẩn, người sau cứng đờ đứng đằng trước người của Giang gia, im lặng một lúc, gật đầu: "Tư Mã Húc đích thật là Tề Hàn giết, Hoàng Đế bao che Tề Hàn, vẫn chưa định tội mà thôi."
Lão thái gia nghẹn họng, lại nhìn về hướng Lí Hoài Ngọc, cười lạnh nói: “Cho nên ngươi gả đến Giang gia ta, chính là vì để đòi nợ? Con ta nghe theo thánh chỉ đưa rượu độc, ngươi không hận người hạ chỉ, ngược lại đội lên cái danh con dâu Giang gia tạo phản, muốn kéo cả Giang gia ta xuống nước sao?”
Lí Hoài Ngọc mím môi: “Ta không muốn tạo phản.”
“Lão thái gia, phiền ông hiểu rõ ràng hết chuyện mới mở miệng.” Tựu Ngô nói: “Tốt xấu gì cũng là trưởng bối, nghe một bên tin một bên liền đến chỉ trích người ta, không cảm thấy mất sự thận trọng sao? Điện hạ ngày đó vì sao trên lưng có danh tạo phản? Còn không phải muốn cứu Tử Dương Quân? Ai lại muốn cứu một con sói mắt trắng lấy oán trả ơn!”
“Ngươi nói ai là sói mắt trắng?” Giang Diễm đẩy đám người đứng ra, nhíu mày chắn trước người Giang Huyền Cẩn: “Điện hạ nhà ngươi có tiếng xấu trước, tự làm hỏng thanh danh của mình, còn muốn trách tiểu thúc ta không tin nàng ta? Tiểu thúc lúc đó biết gì? Thúc ấy chỉ nhìn thấy các ngươi dẫn người vây đánh Ngự Thư phòng! Thử hỏi, ai cho rằng các ngươi đến cứu người?”
“Hỏi một câu rất khó sao?” Bạch Ngai nói: “Phàm là lúc đó hắn niệm một chút tình phu thê, cũng sẽ không đặt kiếm lên cổ điện hạ!”
“Ngươi muốn tiểu thúc ta phải hỏi thế nào?” Giang Diễm cười lạnh: “Khó khăn lắm mới nguyện ý lấy vợ, lấy về lại là một con sói dữ khoác da cừu! Hơn nửa năm này, tiểu thúc đối xử với nàng không tốt sao? Nếu nàng thẳng thắn với tiểu thúc trước, làm gì đến nỗi có chuyện về sau?”
“Thẳng thắn?” Thanh Huyền giễu cợt: “Nói với Tử Dương Quân, nàng là trưởng công chúa mượn xác hoàn hồn? Vậy sợ là kết cục còn thảm hơn bây giờ.”
“Cho nên, điện hạ của các ngươi rốt cuộc là mang tâm tư gì đến tiếp cận Huyền Cẩn?” Ánh mắt lão thái gia âm trầm: “Biết có thù không đội trời chung, nhưng vẫn gả cho nó làm vợ?”
“Cái này còn không đơn giản sao? Tiếp cận tiểu thúc, báo thù thôi!” Giang Diễm nói: “Chúng ta đều coi nàng ta là tứ ngốc Bạch gia, sợ là trong lòng nàng ta luôn cười chúng ta, vô cùng dễ lừa.”
“Quân Thượng oan chết điện hạ trước, điện hạ lừa gạt Quân Thượng sau.” Tựu Ngô nói: “Phiền các vị phân biệt rõ ràng, không có nhân sẽ không có quả.”
Sắc mặt Giang Huyền Cẩn có chút khó coi, Lí Hoài Ngọc cũng buông mắt không lên tiếng.
Thứ hai người luôn lảng tránh, vậy mà giữa ban ngày ban mặt thế này, bị người của hai bên thân cận nhất đào ra, đối chọi gay gắt. Giang lão thái gia thoạt nhìn đã cực kì tức giận rồi, Tựu Ngô bên này cũng lửa giận cao vút, nếu không phải ở giữa còn chen lẫn hai người bọn họ, trực tiếp đánh nhau cũng có khả năng.
“Nếu đã có nhân có quả, bậy xin điện hạ giơ cao đánh khẽ, buông tha cho con trai ta!” Giang lão thái gia gõ trượng đầu rồng xuống đất, bọt nước bắn tung tóe.
“Lời này nên là điện hạ nói mới phải!” Thanh Huyền cười lạnh: “Nếu không phải Quân Thượng khăng khăng giữ lại, điện hạ sớm đã đi rồi, ai thèm ở một chỗ cùng các người chứ? Một cỗ mùi vị thanh cao giả tạo.”
“Tiểu nhân chân chính đương nhiên sẽ cảm thấy quân tử giả thanh cao.” Giang Diễm trả đũa: “Nhà ta đều là những người đường đường chính chính, không bì được với các ngươi vào hậu cung làm trai lơ!”
Lời này nói ra rất khó nghe, mặt Lí Hoài Ngọc thoáng chốc liền trầm xuống.
“Trai lơ thì làm sao?” Nàng khẽ giễu cợt, hất cằm về phía Thanh Huyền nói với Giang Diễm: “Lúc hắn một người một ngựa diệt tham trừ ác, Giang tiểu thiếu gia sợ là vẫn còn đang uống sữa.”
Giang Diễm sững sờ, quay mặt đi nói: “Trai lơ dựa vào nữ nhân ăn cơm, còn biết diệt tham trừ ác, nói ra ai tin?”
“Thích tin thì tin.” Hoài Ngọc cho hắn một nụ cười trào phúng: “Người tự phụ thanh cao, trước nay luôn cho rằng mọi người đều say mỗi mình tỉnh, đem một cái dáng vẻ vô dụng tuân thủ những quy tắc cũ nát này. Ngoại trừ bị người coi như cây thương sai sử, cũng chỉ biết phê bình xằng bậy đúng sai người khác.”
“Ngươi có ý gì?” Giang Huyền Cẩn lạnh mặt hỏi.
“Ta có ý gì, ngươi không nghe ra sao?” Nhìn vẻ mặt của hắn, ý mỉa mai trên mặt của Lí Hoài Ngọc càng đậm: “Giang gia ngươi danh môn chính phái, đương nhiên xem thường làm bạn cùng đám tiểu nhân bọn ta rồi.”
Nói cái gì nàng cũng có thể nhịn, mắng thế nào nàng cũng không sao, dù sao nàng cũng quen rồi. Nhưng muốn nói những người phía sau như thế, Hoài Ngọc không thể nhịn được.
Những người này, người nào không phải lòng mang chí lớn đội trời đạp đất? Lúc trước cũng là hạ quyết tâm cực lớn mới cùng nàng bước lên con đường tà đạo này. Công lao và thành tích của bọn họ, tuyệt không ít hơn so với các quan viên trong triều, dựa vào cái gì phải đứng ở đây bị người khác sỉ nhục?
Cằm kéo căng lên, Giang Huyền Cẩn có chút tức giận.
Hắn đã bước rất nhiều bước, đã đi đến cánh cửa của nàng rồi, nhưng nàng vì những người này, lại gắt gao đóng sập cánh cửa lại.
Có vẻ hắn hơi nực cười.
Trong lòng nàng giống như có rất nhiều thứ quan trọng, Hoàng đệ của nàng, những trai lơ của nàng, còn có Lục Cảnh Hành, mỗi một người đều được xếp lên phía trước hắn, mỗi một người xung đột với hắn, nàng đều không do dự mà vứt bỏ hắn.
Cái này xem như cái gì?
Ngón tay kéo chặt, Giang Huyền Cẩn khép bàn tay lại: “Điện hạ chủ ý đã định?”
“Không dám phiền Quân Thượng lo lắng.” Hoài Ngọc chắp tay về phía hắn, cũng chắp tay về phía Giang lão thái gia ở phía sau: “Từ biệt ở chỗ này đi.”
“Đi thong thả không tiễn!” Giang lão thái gia cười lạnh nói.
Bàn tay vỗ vang một tiếng, Lí Hoài Ngọc quay đầu lại, rất tiêu sái nói: “Chúng ta lên đường.”
Đám người Tựu Ngô cúi đầu đáp lời, nghiêng người để nàng đi trước. Bạch Ngai quan sát nàng, thấy nàng dường như không có cảm xúc buồn khổ gì, mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Bọn họ biết, Tử Dương Quân là kiếp số của điện hạ, tách ra dù sao vẫn tốt hơn là dính lấy nhau, đau ngắn còn hơn đau dài.
“Hoài Ngọc!” Chưa đi xa lắm, Từ Sơ Nhưỡng xách váy đuổi theo.
Lí Hoài Ngọc quay đầu lại, nhìn thấy nàng liền cười: “Thật sự muốn đi cùng bọn ta?”
“Ừ!” Từ Sơ Nhưỡng gật đầu, lại kéo nàng nhìn nhìn về đằng sau, nói: “Hôm nay là Bạch nhị tiểu thư kia dẫn lão thái gia tới, nàng ta chính là muốn gây khó dễ cho cô!”
“Bình thường.” Hoài Ngọc nhún vai: “Đích tiểu thư đang yên lành, lại luôn bị một tứ ngốc như ta sỉ nhục, một khi có cơ hội, nàng ta nhất định phải báo thù.”
“Nhưng cô thật sự cứ như vậy mà để nàng ta đạt được?” Từ Sơ Nhưỡng hơi tiếc.
Hoài Ngọc vỗ vỗ tay của nàng ấy, tiếp tục đi về phía trước: “Cho dù không có nàng ta, ta và Giang Huyền Cẩn sớm muộn gì cũng phải đi đến bước này thôi.”
Nàng luôn lảng tránh, giả vờ không biết chuyện gì đã xảy ra, dùng hợp tác làm cái cớ, thành toàn cho tư tâm đáng thương của bản thân. Nhưng bọn họ cũng không thể hợp tác cả đời được, cũng không thể đoàn tụ sum vầy được nữa, đây là chuyện sớm đã định trước rồi.
Trong lòng không cam tâm, cũng chỉ có một chút như vậy.
Nếu có kiếp sau thì tốt rồi, có kiếp sau, nàng không làm trưởng công chúa rung chuyển trời đất này nữa, chỉ làm một tiểu cô nương ngây thơ, ngồi trên đầu tường đợi hắn đi qua, lại nhảy xuống đè lên hắn, khiến hắn đem nàng về nhà. Không lừa hắn, không tính kế hắn, chỉ sủng ái hắn, dỗ dành hắn.
Nước mắt rơi xuống, rớt xuống bãi nước nhỏ dưới đất, làm vỡ ra khuôn mặt tái nhợt bên trong.
Từ Sơ Nhưỡng luống cuống chân tay đưa khăn cho nàng: “Cô đừng khóc, đừng khóc mà! Ta không nhắc tới chuyện này nữa!”
“Ta không khóc.” Lí Hoài Ngọc ngỡ ngàng lau mặt, sau đó ngẩng đầu lên nhìn trời: “Mưa rồi sao?”
Tựu Ngô trầm mặc, rất phối hợp mà đem ống tay áo che lên đỉnh đầu nàng, giả vờ như mưa thật rồi.
Hoài Ngọc ha ha cười lớn, nắm khăn hung hăng lau mặt: “Chúng ta về nhà đi!”
Được, chúng ta về nhà.
Có người từng đặt bàn tay vào trong tay nàng, ôn nhu mà đáp lại một câu như thế. Âm thanh xuyên qua không gian, mang theo phật hương nhàn nhạt, vang rõ ràng trong đầu nàng.
Hoài Ngọc cúi đầu nhìn bàn tay mình, mỉm cười nắm lại thành quyền, nhét vào trong tay áo đi về phía trước.
“Từ Sơ Nhưỡng!” Giang Thâm đuổi theo, tức giận hỏi: “Nàng đi đâu?”
Sơ Nhưỡng quay đầu lại, nhíu mày nói: “Ta muốn đi cùng Hoài Ngọc.”
“Nàng đi cùng nàng ta làm gì!” Giang Thâm tức giận, trên người hắn cũng có vết thương mà, tuy là không nặng, nhưng nàng cũng không đến mức một câu cũng không hỏi chứ!
Bình tĩnh nhìn hắn một cái, Sơ Nhưỡng hỏi: “Vậy ta ở lại làm gì?”
Tiếp tục nhìn hắn triền miên cùng Cô Loan với Thôi Tuyết, hay là tiếp tục làm các dạng đồ ăn cho hắn, sau đó bị hắn hờ hững ném ở bên cạnh, nhìn cũng không thèm nhìn thêm mấy cái?
Giang Thâm nhíu mày, có chút không biết nên tiếp lời như thế nào.
Sơ Nhưỡng hành lễ về phía hắn, sau đó đầu cũng không quay đuổi theo người phía trước.
“Công tử.” Cô Loan tiến lên dìu Giang Thâm, giọng mềm mại nói: “Chàng vẫn ổn chứ?”
Giang Thâm dừng bước chân muốn đuổi theo lại, khẽ cười: “Ta có gì không ổn chứ? Nàng ấy đi là tổn thất của nàng ấy, ta thiếu đi nàng ấy, lẽ nào không thể vượt qua sao?”
Không sai, Từ Sơ Nhưỡng chỉ là một người có cũng được, không có cũng được, hắn luyến tiếc như vậy, chẳng qua cũng là thói quen mà thôi. Mặt đã kéo xuống đủ nhiều rồi, nàng vẫn không chịu xuống bậc thềm, vậy hắn cưỡng cầu làm gì?
Giang nhị công tử phong lưu tùy tiện, làm sao có thể quấn lấy một nữ nhân không chịu buông chứ?
Nhẹ nhàng phẩy phẩy y bào, Giang Thâm làm như chẳng có chuyện gì mà quay đầu: “Trở về báo lại với lão thái gia, ta đã tận lực rồi, không trách lên đầu ta được.”
Cô Loan mỉm cười gật đầu: “Thiếp thân hiểu rồi.”
Ninh Trấn Đông ở đằng sau vẫn luôn xem náo nhiệt hơi mỉm cười, ngoắc tay gọi người tới, sai hắn mang tin tức về Kinh Thành.
Trưởng công chúa và Quân Thượng đoạn tuyệt hoàn toàn, đây là một tin tức cực tốt.
Đám người Lí Hoài Ngọc suốt đêm đi đường, hướng thẳng về phía tiền tuyến thành mà đi. Lục Cảnh Hành dựa nửa người vào trên gối mềm trong xe, nói: “Trong Đan Dương truyền ra tin tức, đám người Từ Tiên đã thanh lọc giúp người một số rắc rối nhỏ, đợi ngươi qua đó, tiếp quản trực tiếp chủ thành.”
“Họ làm việc vẫn luôn quyết đoán.” Hoài Ngọc khẽ cười, ám quang trong mắt lưu chuyển: “Vốn ta muốn đem các ngươi qua đó sống những ngày tháng yên ổn, nhưng bây giờ lại có một chút ý tưởng khác.”
“Sao?” Lục Cảnh Hành nhướn mày, nhìn nàng một cái, nói: “Có ý tưởng gì, làm là được, mọi người đều ở đây.”
“Được.” Khẽ vỗ tay một cái, Hoài Ngọc nhếch miệng: “Lão tử phải cho bọn họ xem xem, cái gì gọi là đạo cao một thước, ma cao một trượng!”
Tin tức Đan Dương trưởng công chúa mượn xác hoàn hồn bắt đầu từ các nơi ở Tử Dương, lan truyền một mạch tới thẳng Kinh Thành. Triều đình rầu rĩ không lên tiếng, dân gian lại bàn luận càng ngày càng nhiều.
“Này, nghe nói gì chưa? Tai họa Đan Dương kia vẫn còn sống.”
“Lừa người hả? Người chết cũng đã chết rồi, sao có thể hoàn hồn chứ?”
“Ngươi đừng nói nữa. Chuyện này hoàn toàn có khả năng thật, cháu ngoại của cậu họ của cô dì ở phương xa của ta cũng chết sau đột nhiên lại sống dậy...”
“Trước tiên không nói đến cái này, nếu Đan Dương công chúa thật sự sống dậy, Bắc Ngụy của chúng ta chẳng phải là phải trở trời hả?”
Một chiếc kiệu quan đi qua bên cạnh, gió thổi mành xe lên, lộ ra khuôn mặt tràn đầy châm chọc của Liễu Vân Liệt.
“Tự tìm đường chết.”
Luôn giấu diếm không nói ra, Hoàng Đế vẫn chưa hẳn đã có cớ để động chạm đến đất của Đan Dương, nàng ta chiếu cáo thiên hạ như thế, chẳng khác nào tự mình tống nhược điểm của mình vào trong tay Hoàng Đế.
Đan Dương công chúa là người đáng chết, khắp thiên hạ đều biết. Nàng ta vừa đoạn tuyệt với Tử Dương Quân, chỉ sợ về đến Đan Dương, cũng là cục diện bị bao vây tứ phía.
Vén rèm xe lên nhìn ra bên ngoài, sắc trời âm u, mây đen khiến người ta không quá dễ chịu. Liễu Vân Liệt đột nhiên cảm thấy không đúng chỗ nào đó. Nhưng nhất thời lại không nghĩ ra.
Âm Bình Thành.
Giang Huyền Cẩn quỳ trước tượng Phật, đã quỳ ba ngày rồi.
Giang Sùng nhìn không nhẫn tâm, cầu tình cùng lão thái gia: “Chuyện này quả thật không coi là sai lầm của Tam đệ, đệ ấy cũng bị lừa gạt...”
“Bị lừa gạt?” Giang lão thái gia cười lạnh: “Trước kia bị lừa gạt, sau khi nàng ta ra tù thì sao? Nó cũng bị lừa mới mang nàng ta đồng hành sao?”
Giang Sùng nghẹn họng, bất đắc dĩ nói: “Người chứ không phải cỏ cây, ai có thể vô tình chứ? Cũng thành thân với Tam đệ nửa năm rồi...”
“Con cháu Giang gia ta, trước giờ thị phi rõ ràng, sẽ không bị tình cảm đè lên.” Lão thái gia giận dữ: “Nó lại hay rồi, bị người ta lừa một lần còn chưa đủ, vẫn chấp mê bất ngộ! Ngươi không cần khuyên nữa. Trừ phi nó lập lời thề không qua lại với Đan Dương trưởng công chúa nữa, bằng không thì đừng nghĩ đến!”
Giang Sùng bất đắc dĩ, vào cửa ngồi xổm bên cạnh Giang Huyền Cẩn, thử khuyên hắn: “Đồng ý cái yêu cầu này của phụ thân thật ra không khó đâu mà nhỉ?”
Giang Huyền Cẩn quỳ thẳng tắp, không đáp lời.
“Đệ đừng ngang bướng như thế, nổi giận với ông ấy có lợi ích gì chứ?” Giang Sùng nói: “Huống chi lúc trưởng công chúa đi, vốn cùng là có ý muốn ân đoạn nghĩa tuyệt với đệ rồi.”
Hắn đứng tại chỗ nhìn lâu như vậy, người ta ngay cả ngoảnh đầu lại một lần cũng không có.
Giang Huyền Cẩn lạnh lùng nói: “Ân đoạn nghĩa tuyệt thì ân đoạn nghĩa tuyệt, nhưng Tử Dương và Đan Dương về sau buộc phải có giao thiệp, đệ không thể thề được.”
Giang Sùng kinh ngạc, lập tức vui mừng: “Hóa ra đệ e ngại cái này hả? Nói sớm chứ, phụ thân chỉ là lo đệ vẫn còn buồn tình cảm, nếu là công việc, ông ấy nhất định sẽ không trách cứ. Ta phải đi nói với ông ấy!”
Một trận gió thổi qua bên người, người đã đi ra bên ngoài rồi, Giang Huyền Cẩn chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn lên cặp mắt từ bi trên tượng Phật trước mặt.
Nếu Phật thật sự có thể độ khổ nạn, sao lại không độ cho hắn một chút? Là bởi vì hơn hai mươi năm nay hắn quá thuận lợi, muốn cái gì có cái đó, cho nên quãng đời về sau hắn phải hoàn lại sao?
Vậy thứ hắn hoàn lại, cũng quá nhiều rồi.
“Chủ tử?” Thừa Hư tiến lại đỡ hắn, lo lắng nói: “Ngài đi nghỉ ngơi một chút trước đi, Ngự Phong nấu cháo rồi.”
Chậm rãi đứng lên, hắn mím môi, nhẹ giọng nói: “Ta muốn ăn quýt.”
Quýt? Chỗ này đi đâu tìm quýt chứ? Thừa Hư thử nói: “Bưởi của Âm Bình rất ngon, không thì ngài nếm thử một chút?”
Giang Huyền Cẩn lắc đầu: “Chỉ muốn ăn quýt.”
Ngữ khí chắc chắn lại tùy hứng, giống một đứa trẻ con nhà ai đang cáu kỉnh.
Thừa Hư cứng đờ tại chỗ, cổ họng đột nhiên hơi kéo căng.
Hắn nhớ tới rất lâu về trước, lúc chủ tử nhà mình không vui, phu nhân sẽ bóc quýt dịu dàng dỗ ngài ấy.
“Thử xem cái này ngọt không? Ngọt nhỉ? Ngọt thì đừng giận nữa nha, trông chàng kìa, lông mày đẹp như thế đã nhíu thành một đoàn rồi.”
“A, cái này chua quá, mau hôn ta một cái! Xua vị chua đi!”
“Đợi sang năm cây quýt ở sau viện kết quả rồi, ta sẽ bóc hết cho chàng ăn, có được không?”
Mùi chua và hơi ráp của quýt bao trùm khắp lầu chính của Mặc Cư, chủ tử nhà hắn xụ mặt ngồi đó, ghét bỏ mà nhìn phu nhân nhảy lên nhảy xuống. Nhưng đợi đến khi quýt bón đến bên môi, vẫn há miệng cắn vào trong miệng.
Phu nhân nhất định không biết, chủ tử ngay từ đầu không thích ăn trái cây, nhất là quýt. Quýt đưa tới Mặc Cư, đa số sẽ vào bụng của hắn và Ngự Phong.
Nhưng từ sau khi nàng đến, quýt trong lầu chính, một quả cũng không thừa lại.
“Có cần thuộc hạ đi nghe ngóng chút tin tức của vị kia không?” Thừa Hư nói: “Tính ngày ra, chắc là đến một bờ thành rồi.”
“Không cần.” Giang Huyền Cẩn xoay người đi ra ngoài: “Bản quân không quan tâm.”
Hắn vừa được phong là Tử Dương Quân một năm, có người tặng tới cho hắn một con hồ ly trắng, hồ ly đó rất đẹp, nhưng tính hoang dã, rất phòng bị đối với người khác. Hắn cảm thấy khó thuần, người tặng hồ ly lại nói: “Thứ này rất dễ thu phục, Quân Thượng chỉ cần lót giường trong phòng ấm áp, bồi dưỡng đồ ăn uống ngon lành, qua một thời gian, nó quen rồi, thì cũng không muốn rời khỏi nữa.”
Bây giờ nghĩ lại, đích thật là đạo lí này, người giống với thú vật, trong xương cốt đều tham luyến ấm áp an nhàn, bị người nghĩ cách để thuần phục rồi, sẽ cam tâm tình nguyện mà ở lại trong lồng giam.
Hắn không đi, người thuần phục hắn lại đi rất quyết đoán.
“Quân Thượng.” Ngự Phong từ bên ngoài đi vào, chắp tay nói: “Ninh quận thủ truyền lời, nói mấy vị trọng thần bên chủ thành đã đến Âm Bình rồi, nếu ngài rảnh rỗi, buổi chiều sẽ gặp mặt.”
Giang Huyền Cẩn hồi phục tinh thần, hỏi: “Mấy người kia đến rồi?”
Ngự Phong đáp: “Đường quận thủ Đường Trung, còn có Lưu Cung, Tiền Văn Thư chờ.”
“Lữ Thanh đâu?”
Ngự Phong nghĩ một lát: “Ninh quận thủ hình như không nhắc tới hắn.”
Lữ Thanh là người xuất ra từ Giang gia, luôn làm việc giúp hắn ở Tử Dương. Người Giang gia đều tới rồi, theo lí mà nói hắn nhất định sẽ tới nghênh đón, sao có thể không tới chứ?
Cẩn thận nghĩ lại, lần trước nhận được tin tức của hắn, gần như cũng đã cách nửa tháng rồi.
Ánh mắt hơi lạnh, Giang Huyền Cẩn nói: “Thừa Hư, đi làm một việc.”
.......
Đi tới tiền tuyến thành, lọt vào trong tầm mắt toàn là phong cảnh hoang vu, Lí Hoài Ngọc nhìn một chút, nói: “Đã ra khỏi Tử Dương rồi, chúng ta có thể ở lại đây một khoảng thời gian, đợi Thanh Ti.”
Tựu Ngô thấp giọng nói: “Chúng ta cùng người của Giang gia ồn ào một trận như vậy, Quân Thượng còn đưa Thanh Ti về sao?”
“Người khác không chắc chắn, nhưng hắn nhất định sẽ.” Hoài Ngọc nói: “Giao thiệp với người chính trực chính là có một lợi ích, không cần lo hắn nuốt lời, hoặc là làm ra việc gì không có đạo đức.”
Vết thương của Lục Cảnh Hành tốt lên không ít, đã có thể xuống giường được rồi, lúc này dựa nghiêng vào cạnh xe ngựa, hướng thẳng về phía nàng mà trợn trắng mắt lên: “Ta nói này cô nãi nãi, ngươi dừng lại ở nơi khác đều được, tiền tuyến thành? Ngươi nhìn xem nơi này người có thể trụ được không?”
Đi được hai dặm rồi, ngay cả một khách điếm cũng không có. Rõ ràng đã là mùa thu, nơi này cũng không rơi nửa hạt mưa, đất trên mặt đất đều đã kết thành một khối.
“Ngươi biết vì sao Giang Huyền Cẩn muốn để ta giúp quản lí nơi này không?” Hoài Ngọc ôm cánh tay hỏi.
Lục Cảnh Hành rút Nam Dương Ngọc Cốt phiến ra, xòe ra trước người phe phẩy: “Ngươi có thể làm gì ta không rõ, nhưng hắn nhất định muốn quản nơi không thuộc Tử Dương này, rõ ràng là có mưu đồ khác.”
Hoài Ngọc xua xua tay, nói: “Người ta lần này thật sự là oan uổng, nơi này có một con sông vào ba năm trước bị cạn dòng chảy, là vì một con sông khác của Đan Dương bị sửa hướng chảy. Nếu biên thành Đan Dương đồng ý khơi thông con sông bị chắn này, hạn hán của tiền tuyến thành này có thể giảm bớt không ít.”
Lục Cảnh Hành sửng sốt: “Còn có loại chuyện đổi hướng chảy sông? Ai làm?”
Hoài Ngọc rất thẳng thắn chỉ vào bản thân.
Lục Cảnh Hành: “...”
“Thật ra cũng không thể trách ta, chuyện đổi hướng chảy là quyết định từ năm năm trước. Lúc đó quận thủ của tiền tuyến thành bất mãn với ta, liền dung túng dân chúng ở tiền tuyến thành cướp giật trộm cắp lẫn nhau với biên thành Đan Dương, Đan Dương không chủ, ta lại bận đọ sức với Bình Lăng Quân, biên thành bị người của tiền tuyến thành ức hiếp thậm tệ, bách tính tự phát liền lấp kín đường sông. Quận thủ tiền tuyến thành báo cáo lên triều đình, ta xé toang sổ con hắn đưa lên trả lại cho hắn.”
Hoài Ngọc nhún vai: “Thật ra lúc đó nếu ta có rảnh, cũng sẽ không chọn biện pháp cấp tiến như vậy, dù sao cũng liên lụy không ít dân chúng vô tội.”
Lục Cảnh Hành rất vui mừng, cảm thấy Lí Hoài Ngọc bây giờ bình tĩnh hơn không ít, đã biết bản thân cấp tiến rồi. Đang muốn khen nàng hai câu, lại nghe thấy nàng nói: “Trực tiếp đem người đến tiền tuyến thành, đánh tên quận thủ kia một trận là xong rồi mà!”
Lục Cảnh Hành: “...”
Tựu Ngô gật đầu rất tán đồng: “Mâu thuẫn giữa hai thành là do tên quận thủ kia mà ra, nợ này đích xác là nên tính lên đầu hắn.”
“Đáng tiếc bây giờ người chạy rồi.” Hoài Ngọc thổn thức, nhìn xung quanh một lượt: “Chỉ còn lại một tòa hoang thành này thôi.”
Chỗ mắt nhìn tới toàn là đất vàng, trên đồng ruộng thỉnh thoảng có bóng người, đều đang bới bới mặt đất khô nứt, tìm thứ gì có thể ăn được.
“Chúng ta soát được bao nhiêu bạc từ trong hắc điếm?” Hoài Ngọc hỏi Tựu Ngô.
Tựu Ngô đáp: “Không nhiều, cũng không ít, hơn ba trăm lượng bạc cùng với hơn sáu trăm lượng ngân phiếu.”
Gật gật đầu, Hoài Ngọc nhìn về phía Lục Cảnh Hành: “Bán lương thực không?”
Lục Cảnh Hành “Xoát” một cái liền rút ra một bàn tính nhỏ nhắn, gõ gõ đánh đánh nói: “Buôn bán ở tiền tuyến thành này trước nay ta không thích làm, nhưng trong chợ phiên vẫn mở một cửa hàng lương thực, bởi vì nơi này giá lương thực cao, một lượng bạc một đấu gạo, già trẻ không dối gạt.”
Ở nơi bình thường, giá lương thực đều là ba mươi đồng một đấu, vì tiền tuyến thành đại hạn, trong ruộng không mọc ra lương thực được, đều ăn từ bên ngoài vận chuyển tới. Mà ở đây còn có bọn quan viên đóng giữ vô cùng hung ác mà vớt tiền, làm cho giá lương thực tăng như gió bão, còn ở lại nơi này, một là nghèo đến không thoát được mỗi ngày ăn dau dại, hai là không nỡ bỏ quê nhà, cắn răng giữ vững.
“Đến làm thương lượng cái.” Lí Hoài Ngọc mỉm cười phủi phủi bụi trên vai giúp hắn: “Ta giải quyết quan phủ, ngươi giải quyết lương thực, chúng ta giữ giá tính năm mươi đồng một đấu, thế nào?”
Lục Cảnh Hành thu bàn tính lại: “Huynh đệ tốt cũng phải tính rõ sổ sách, buôn bán năm mươi đồng không làm.”
“Ta phi!” Hoài Ngọc mắng hắn: “Ngươi có biết xấu hổ không? Trong một lượng bạc ngươi bán, hơn một nửa đều phải đưa cho quan phủ nhỉ? Ta giúp ngươi đè quan phủ xuống rồi, thuế ngươi cũng không cần nộp, hơn nữa lãi nhiều tiêu thụ mạnh, còn sợ không kiếm được lời sao?”
Mặt phượng ngậm cười, Lục Cảnh Hành phe phẩy quạt nói: “Nếu ngươi đồng ý một yêu cầu của ta, ta sẽ giúp ngươi.”
“Ngươi nói!”
Chỉ chỉ vào bụng nàng, Lục Cảnh Hành nói: “Để nó gọi ta là cha.”
Cái bụng đã hai tháng hơn, mà vẫn bằng phẳng, nhưng bị hắn chỉ như vậy, Lí Hoài Ngọc đột nhiên cảm thấy trầm xuống, theo ý thức liền đưa tay vuốt vuốt.
“Ngươi có bệnh hả?” Nàng nhíu mày: “Gọi cha nuôi còn kém không ít.”
Lục Cảnh Hành lắc đầu: “Ngươi biết người ta ghét nhất chính là Giang Huyền Cẩn, không có cách nào gây khó dễ cho hắn, vậy ta đoạt con của hắn lại không tồi.”
Đây đều là cái cớ, Hoài Ngọc rất rõ ràng, Lục Cảnh Hành là sợ nàng một mình sinh con sẽ khiến người khác dị nghị, cũng dễ dây dưa với người của Giang gia.
Nhưng mà... Hừ cười một tiếng, nàng nói: “Nên là ai thì chính là người đó, có chuyện gì ta không tự gánh chứ.”
Nói chuyện thật sự rất bướng bỉnh, Lục Cảnh Hành nói: “Ngươi làm việc có thể nghĩ tới hậu quả một chút không?”
“Ta nghĩ rồi mà.” Hoài Ngọc chống eo, hợp tình hợp lí nói: “Nhưng so với cái khác, ta cảm thấy hạnh phúc của ngươi quan trọng hơn.”
“Nhiều năm như vậy, ta đã làm phiền ngươi rất nhiều lần rồi, cho dù ngay từ đầu có ơn với ngươi, ngươi cũng sớm đã trả hết rồi, không có lí gì còn đem theo tiểu tử này liên lụy ngươi, khiến ngươi không sống được cuộc sống của chính mình.”
“Ngươi tưởng ông đây không muốn trực tiếp tái giá sao? Thấy hắn và Bạch Toàn Cơ ở chung một chỗ, ông đây cũng vô cùng khó chịu, nhưng không được.”
Cười khổ một tiếng, Hoài Ngọc rũ mắt: “Cha của đứa nhỏ là hắn, đổi thành ai cũng không được. Đợi nó hiểu chuyện, ta sẽ nói cho nó biết nó có một người cha chính trực, nhưng cỏ ở mộ phần cũng đã cao hơn nó rồi.”
Lục Cảnh Hành: “...”
“Chuyện này ngươi cũng đừng bận tâm nữa, cho người vận chuyển lương thực đi, ta đến quận thủ phủ xem đã.”
Dẫn theo Thanh Huyền và Bạch Ngai, nàng lên xe ngựa đi mất.
Lục Cảnh Hành cứng đờ đứng nguyên tại chỗ, bàn tay nắm cây quạt đến trắng bệch, rất lâu sau mới mở quạt ra, chắn trước mặt nói: “Sao người này lại không thức thời như thế chứ?”
Một chút cơ hội vượt qua cũng không cho hắn.
Tựu Ngô đồng tình nhìn hắn, nói: “Điện hạ là vì muốn tốt cho ngài.”
“Ai thèm?” Lục Cảnh Hành buồn bực nói: “Lão tử muốn cưới nàng.”
“Nhưng trong lòng điện hạ có Tử Dương Quân rồi.” Tựu Ngô nói: “Cho dù không thể ở bên nhau, nhưng người khác cũng không bước vào được.”
“Ngươi nói chuyện đừng tuyệt đối như thế.” Lục Cảnh Hành hừ nhẹ: “Chưa đến ngày nhập quan(*), ai biết kết quả cuối cùng thế nào?”
(*) Nhập quan (Vào quan tài) = Chết.
Tâm tình của con người là thứ vốn lúc nào cũng có thể biến đổi, không có loại tình cảm gì có thể giữ lại cả đời được, huống chi là hai con người ngăn cách hai nơi.
Tử Dương thành xảy ra một trận xôn xao.
Vốn Tử Dương Quân được mấy vị quan viên chủ thành đón về, đột nhiên lại thay đổi chủ ý, điều động một vạn quân đội đóng giữ, đóng quân ở Âm Bình. Người ngoài đều không hiểu, đang yên đang lành lại điều binh làm gì? Giang Diễm cũng không hiểu, không dám đi hỏi Giang Huyền Cẩn, ngược lại chạy đến trước mặt Giang Thâm.
Giang Thâm chịu gia pháp, luôn đóng cửa không ra ngoài, nằm trong phòng ngẩn người ra. Nghe thấy tiếng la hét ầm ĩ của Giang Diễm, hắn bực mình nói: “Cái này có gì kì lạ? Tử Dương là địa bàn của hắn, hắn muốn làm gì thì làm cái đó.”
Giang Diễm sợ tới mức run bần bật, rất ủy khuất nói: “Các thúc gần đây làm sao vậy? Tiểu thúc không thích để ý người khác, ngay cả nhị thúc cũng nóng nảy như thế.”
Giang Thâm hơi ngừng lại, tự kiểm điểm bản thân: “Gần đây có chút phiền muộn, có lẽ là thời tiết quá lạnh.”
Trước kia vừa đến mùa thu, Từ Sơ Nhưỡng sẽ đem áo choàng mới thêu dâng đến trước mặt hắn, nàng sợ lạnh, liền cũng cảm thấy hắn lạnh, thật cẩn thận khuyên hắn: “Chàng mặc thêm nhiều y phục vào.”
Dáng vẻ đó thật sự rất nhu thuận, tuy rằng hắn không phản ứng gì, nhưng nói thật ra, mỗi một bộ áo choàng đều rất ấm áp.
Nhưng năm nay không có nữa rồi, không những không có áo choàng, ngay cả người cũng không có.
“Nhị thúc đang nhớ nhị thẩm?” Giang Diễm hỏi.
Giống như con mèo bị người giẫm phải đuôi, Giang Thâm chống người dậy giận dữ nói: “Ta nhớ nàng ta làm gì? Là Cô Loan không đủ nghe lời, hay là Thôi Tuyết không đủ xinh đẹp?”
“Nhưng mà...” Giang Diễm nhìn hắn một cái: “Hai người đó đều không biết chữ.”
Chỉ có nhị thẩm, sẽ tán thưởng văn chương của hắn, sẽ vui vẻ nói với người khác nhị công tử lợi hại bao nhiêu. Nàng hiểu hắn, nhưng sẽ không nịnh nọt trước mặt, muốn khen cũng là khen sau lưng.
“Con nghe người ta nói. Cái trai lơ tên là Xích Kim đó, trước khi vào Phi Vân Cung, là công tử của trang gia Giang Nam.” Giang Diễm nói: “Cha con nói nhị thúc không thích hắn.”
Há chỉ là không thích? Giang Thâm cười lạnh: “Trang gia Giang Nam là thứ gì?”
“Thúc không biết à?” Giang Diễm nói: “Võ đạo thế gia rất có danh tiếng, rất có địa vị trên giang hồ.”
Có địa vị đi nữa không phải cũng là bãi cỏ hoang trên giang hồ sao? Giang Thâm khinh thường, buông mắt nghĩ một chút, với trình độ nhát gan của Từ Sơ Nhưỡng, căn bản không thể ở bên loại người đó.
Nhưng... Ngộ nhỡ nàng bị quỷ mê hoặc tâm trí thì sao?
“Ta có phải nên viết một phong hưu thư?” Giang Thâm châm chọc nói: “Nàng đỡ phải học theo Lí Hoài Ngọc, viết ngược lại một phong đưa cho ta.”
Giang Diễm nhìn hắn một cái: “Thúc thật sự bỏ được?”
“Sao không bỏ được? Người vợ như nàng ta, tùy tiện đi đâu cũng có thể cưới một người.” Giang Thâm tức giận, sắc mặt rất khó coi: “Thật sự tưởng ta không rời được nàng ta sao?”
“Vậy thúc đi nói với tiểu thúc đi.” Giang Diễm nói: “Đúng lúc Ngự Phong đi tiền tuyến thành một chuyến, nói không chừng có thể đem hưu thư đi giúp thúc.”
Giang Thâm cứng đờ, quay đầu đi nói: “Ta ngủ một giấc trước đã.”
“Ài, đừng ngủ nữa.” Giang Diễm nói: “Ngự Phong sắp xuất phát rồi, bây giờ thúc không nói thì sẽ không kịp đâu.”
“Đau lưng...” Giang Thâm buông mắt: “Cha ta xuống tay nặng lắm luôn.”
“Đã qua bao lâu rồi, vẫn đau sao?” Giang Diễm thổn thức, đứng dậy nói: “Vậy con đi nói giúp thúc, thúc chờ nhé.”
Nói xong, vừa chạy ra ngoài vừa hô: “Ngự Phong! Ngự Phong!”
Ngự Phong đang nghe lệnh ở bên cạnh Giang Huyền Cẩn, nghe tiếng quay đầu lại, liền nhìn thấy tiểu thiếu gia ló đầu ở cửa nhìn nhìn, lại rụt cổ vào.
“Có lời ra đây nói.” Giang Huyền Cẩn lạnh nhạt nói.
“Vâng.” Bất chấp khó khăn bước khỏi cửa, Giang Diễm trộm nhìn tiểu thúc nhà mình một cái, phát hiện hình như lại gầy đi một chút, sắc mặt cũng kém hơn chút.
Rõ ràng tình hình chung của Tử Dương đang nổi trội, hẳn nên là một người ý chí phấn khởi mới đúng, nhưng dáng vẻ của thúc ấy, giống hệt như bệnh nặng chưa lành.
“Nói.” Thấy hắn nửa ngày không lên tiếng, Giang Huyền Cẩn không kiên nhẫn thúc giục.
Giang Diễm hồi phục tinh thần, nói: “Nhị thúc muốn để Ngự Phong mang hưu thư đi tiền tuyến thành, xin tiểu thúc đợi thúc ấy.”
Hưu thư? Giang Huyền Cẩn hơi nhướn mày: “Tự hắn nói?”
“Đúng vậy, chính là vừa nãy.”
Tâm tình vốn âm u, không biết vì sao tốt lên một chút, Giang Huyền Cẩn thong thả nói: “Đi, đi xem hắn viết.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.