Chương 52: Lật Lại Án Cũ Lần Nữa
Bạch Lộ Thành Song
27/01/2021
Editor: Lục Thất Tiểu Muội.
***
Mặt nước ấm áp phủ một tầng sương mỏng, dung mạo người mờ mịt, Giang Huyền Cẩn khẽ thở dốc, có chút tức giận nhìn người trước mặt.
"Nàng quả là cố tình làm bậy!"
Khuấy nước một vòng mà đẩy ra, ánh sáng sóng sánh dập dềnh đều đổ vào trong mắt hắn, Lí Hoài Ngọc thở dài, đưa tay mơn trớn lông mày của hắn, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve ở chân mày của hắn.
"Đã làm gì chàng đâu, làm gì hung dữ như vậy?"
Hơi nóng bốc lên trên mặt, Giang Huyền Cẩn nhíu mày nhìn nàng, môi mỏng mím chặt.
Hoài Ngọc cười khẽ, giữ lấy vai hắn giúp hắn tắm rửa lau mình, nhẹ giọng dỗ hắn: "Đừng xấu hổ, đừng tức giận, chúng ta lén vào đâym bên ngoài không có người biết đâu."
"Quân tử thận độc(*)."
(*) Quân tử thận độc君子慎独 : Thận độc. Phương pháp tu dưỡng của Nho gia. Chỉ việc khi chỉ có một mình mình, không ai hay biết, vẫn thận trọng giữ cho hành vi của mình phù hợp với tiêu chuẩn đạo đức. Ý cả câu: Quân tử khi chỉ có một mình vẫn rất thận trọng. (Theo Phan Văn Các).
"Có ý gì?"
"Có hay không có người biết đều như nhau, chuyện hoang đường không thể làm." Hắn nói đến thở phì phì.
Hoài Ngọc liên tục gật đầu: "Có đạo lí có đạo lí... Xoay qua đi, sau lưng cũng phải lau."
Giang Huyền Cẩn: "..."
Duỗi tay đẩy đẩy, phát hiện hoàn toàn không đẩy được, Hoài Ngọc chớp mắt, ngẩng đầu lên nhìn liền thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc, ánh mắt bướng bỉnh, bộ dáng không được thương lượng.
Hoài Ngọc buồn cười mà liếc hắn, nàng quyết định nói đạo lí với hắn: "Tắm chung rốt cuộc có gì không ổn?"
"Còn cần hỏi sao?" Hắn nhíu mày: "Cử chỉ dâm đãng tùy tiện lỗ mãng!"
"Chàng và ta là phu thê đã bái đường." Hoài Ngọc nói: "Chuyện viên phòng còn làm được, sao tắm chung lại không được?"
Giang Huyền Cẩn hơi sững sờ, bị nàng hỏi đến nghẹn họng.
Thừa dịp hắn đang chuyên tâm suy nghĩ vấn đề này, Hoài Ngọc rất thuận lợi mà xoay nửa người hắn qua, vừa lau lưng cho hắn vừa nói: "Phép tắc là chết, còn người là sống, chàng xem, cùng tắm rửa với ta, còn có người hầu hạ chàng, có phải là có ích mà vô hại không?"
"Chỗ giữa lưng này chính chàng cũng không với tới nhỉ? Ta có thể giúp chàng!"
"Một mình ở chỗ này chán lắm nhỉ? Ta còn có thể nói chuyện cùng chàng!"
Nghe như vậy... Dường như thật sự rất có đạo lí.
Giang Huyền Cẩn cúi đầu mê man nhìn mặt nước, trong lúc nhất thời thế nào cũng không nghĩ ra được rốt cuộc tắm chung có chỗ nào không đúng.
Cơ thể mềm mại ấm áp kề sát tới, là nóng phía sau lưng hắn, có người ngậm lấy vành tai hắn, thấp giọng mê hoặc: "Đừng nghĩ nữa, không có gì dễ nghĩ đâu!"
Trong bồn tắm nổi lên bọt nước, bắn lên làm tầm hắn hắn bị mê hoặc. Giang Huyền Cẩn hừ nhẹ một tiếng, cuối cùng buông giãy dụa, đưa tay mò vào trong nước, mang người đang làm loạn trong nước kia kéo vào trong ngực.
Thừa Hư và Ngự Phong chờ bên ngoài lầu chính, mắt nhìn trời đã tối đen rồi, cũng vẫn không thấy hai vị chủ tử trong phòng có ý muốn ra ngoài.
"Quân Thượng?" Nghĩ tới nước cũng phải lạnh mất rồi, Thừa Hư không nhịn được gõ gõ cửa.
Trong phòng không có phản ứng.
Nghi hoặc mà nghiêng tai nghe một chút, Thừa Hư nói thầm: "Sao không có chút tiếng động nào vậy?"
Ngự Phong nói: "Ngươi đẩy cửa vào xem chút đi."
"Muốn đẩy thì ngươi đẩy đi!" Thừa Hư liên tục lắc đầu, rõ ràng trong lòng còn sợ hãi đối với loại việc như đẩy cửa này: "Ta cũng không muốn lại đi quét chuồng ngựa đâu."
Trước kia hắn vào không cần phải gõ cửa, có việc thì cứ tiến vào bẩm báo. Nhưng lần trước tiến vào không đúng lúc, bắt gặp bên trong hai vị chủ tử đang... Khụ khụ.
Lúc đó phu nhân không tức giận, ngược lại là ha ha cười lên, nhưng Quân Thượng da mỏng kia nhà hắn thì... Trực tiếp ném hắn xuống chuồng ngựa, sai hắn quét chuồng tới tận giờ Ngọ.
(*) Giờ Ngọ: Khoảng giữa trưa, khoảng từ 11 giờ đến 13 giờ.
Cửa này không đẩy được đâu!
Ngự Phong nhìn vẻ mặt này của hắn, lắc đầu khinh thường: "Nhát gan!"
"Ngươi không nhát gan ngươi lên đi!" Thừa Hư trừng mắt.
Hai người ngươi đẩy ta xô nhau một hồi, cuối cùng ai cũng không dám vươn tay. Liếc nhau một cái, dứt khoát cùng nhau áp tai lên, muốn nghe xem rốt cuộc bên trong là tình huống gì.
Nhưng vừa mới nghe một lúc, sau lưng đã có người lạnh giọng hỏi: "Các ngươi làm gì đấy?"
Hai cái đầu quả dưa nhất thời hoảng sợ đến đụng vào nhau vang "Bang" lên một tiếng.
Giang Huyền Cẩn nhíu mày, có hơi không vui nhìn bọn họ một cái, cũng không nói thêm cái gì, ôm lấy người nửa mơ nửa tỉnh trong ngực đẩy cửa mà đi vào.
Gió đêm thổi đến làm lung lay vạt áo dài của người trong lòng hắn, Thừa Hư và Ngự Phong cứng đờ đứng hai bên cánh cửa, chỉ cảm thấy trong mũi bay đến một trận mùi hương thơm mát sau khi tắm xong.
Thừa Hư hơi mờ mịt, nghe cửa phòng "Binh" một tiếng khép lại, gãi đầu hỏi Ngự Phong: "Đây là họ... Từ phòng tắm qua đây sao?"
Ngự Phong gật đầu: "Đã thay sang tẩm y* rồi."
(*) Quần áo ngủ.
"Qua từ lúc nào thế?"
"Không nhìn thấy."
Thừa Hư buồn bực, đi tắm thôi mà, sao lại thần thần bí bí vậy? Hơn nữa, chủ tử lại có chuyện gì vui rồi? Đôi mắt sáng lấp lánh cả lên.
Đem người ôm người đến giường, Giang Huyền Cẩn đẩy đẩy đầu nàng một cái: "Đừng ngủ, tóc chưa khô."
Ngáp ngủ một cái, Hoài Ngọc thuận tay ôm lấy hắn lẩm bẩm: "Chưa khô thì chưa khô, ta rất buồn ngủ."
Hôm nay là nàng hứng thú bừng bừng định trêu chọc hắn cơ mà, kết quả đến cuối cùng lại là nàng không chống đỡ nổi trước, có điều cũng không trách nàng được, là cơ thể này của Bạch Châu Cơ quá yếu đó.
Ôm lấy thắt lưng thon chắc của người này, nàng vừa định cọ cọ một chút, kết quả Giang Huyền Cẩn vậy mà đẩy nàng ra.
"Quỷ hẹp hòi." Mắt cũng không thèm mở, Hoài Ngọc chỉ coi như hắn lại không thích thân mật, lật người lăn lên cái gối, vùi đầu ngủ.
Nhưng một lát sau, người này lại quay lại, đưa tay kê ra sau gáy nàng, nâng đầu của nàng lên.
"Hả?" Hoài Ngọc mê man mà mở hé mắt ra.
Lọt vào trong tầm mắt là một khuôn mặt lãnh đạm mà tuấn mĩ, rũ mắt xuống nhìn nàng, ngón tay thon dài cầm một chiếc khăn khô ráo, chậm rãi lau lên mái tóc dài của nàng.
"Sẽ sinh bệnh." Hắn ghét bỏ nói.
Hoài Ngọc ngẩn người.
Mái tóc được lau nhẹ nhàng, trong lồng ngực hình như có thứ gì đó cũng đang bị cào nhẹ. Nàng chớp chớp mắt, đột nhiên bật cười.
"Con người chàng thật kỳ quặc." Nàng nói.
Giang Huyền Cẩn liếc nàng một cái, khẽ hừ một tiếng, vẻ mặt rất xem thường, động tác trên tay lại vừa cẩn thận vừa ôn nhu. Lau một lát, đột nhiên dừng động tác lại, nhìn chằm chằm vào bụng nàng một hồi.
"Hả?" Theo ánh mắt của hắn, Hoài Ngọc che bụng dưới lại: "Sao vậy?"
"Nó, gần đây có hơi phồng lên." Giang Huyền Cẩn khẽ nói.
Hoài Ngọc dở khóc dở cười: "Mấy ngày nay mỗi lần ăn cơm chàng đều cho ta ăn nhiều, sao có thể không phồng lên chứ?"
Nguyên nhân là ăn nhiều sao? Hắn bừng tỉnh, con ngươi đen kịt kia chậm rãi rời đi, tầm mắt buông nửa.
"Chàng..." Nhận ra hắn đang nghĩ cái gì, Lí Hoài Ngọc ngẩn ra một lúc, tiếp đó chột dạ mà chuyển tầm mắt đi.
Bụng của nàng, sẽ chỉ có vì ăn nhiều mới phồng thôi, sẽ không có khả năng khác được.
Trong phòng yên tĩnh xuống, Giang Huyền Cẩn tiếp tục lau tóc giúp nàng. Hoài Ngọc vùi đầu ngủ tiếp, nhưng căn bản không ngủ nổi nữa, chuyện trong lòng rối tung hết lên, làm cho nàng có chút khó chịu.
Sáng sớm hôm sau, Giang Huyền Cẩn thượng triều, Thanh Ti đi vào hầu hạ nàng thức dậy, vừa thay y phục giúp nàng vừa nhỏ giọng nói: "Cá mắc câu là Thái Cứu Úy Tôn Kình."
Nghe thấy cái tên quen thuộc này, Lí Hoài Ngọc cười lạnh: "Người này thật đúng là tà tâm không dứt."
"Trước kia thật không nên giữ lại mạng của hắn." Thanh Ti lắc đầu.
Tôn Kình là phó tướng dưới ghế Bình Lăng Quân hồi trước, có thù oán sâu nặng với tỷ đệ Lý gia, Bình Lăng Quân qua đời, hắn bị Đan Dương trưởng công chúa đánh gãy một cánh tay, cách chức phó tướng, giám xuống thành thái phó dưới trướng trông coi bãi ngựa.
Lúc đó Đan Dương cảm thấy hắn chết thì quá nhẹ nhàng rồi, thế nào cũng phải nghe thấy tiếng xương cốt của hắn vỡ vụn, nhìn lại hắn ngày đó một thân ngạo khí, mới có thể trút xuống nàng một ngụm ác khí.
Nhưng không ngờ, tên Thái Cứu Úy hèn mọn kia cũng có thể làm nổi lên sóng gió.
"Trừ cỏ quả nhiên vẫn phải trừ tận gốc mới được." Hoài Ngọc nói thầm: "Nhưng ngược lại cũng có lợi, hắn bị lôi ra ngoài rồi, chúng ta có thể thuận theo đó mà tìm ra kẻ đứng sau lưng hắn!"
Thanh Ti nói: "Tử Dương Quân đã điều tra ở Đình Úy phủ rồi."
"Đình Úy phủ có Liễu Vân Liệt ở đó, có thể tra ra cái gì?" Hoài Ngọc lắc đầu: "Chuyện này phải tìm Hàn Tiêu giúp đỡ."
Nhắc tới Hàn Tiêu, Thanh Ti nhíu mày nói: "Đêm qua lúc nô tỳ đi Lục phủ, Lục chưởng quầy nói gần đây tình hình của Hàn đại nhân không tốt lắm."
"Từ tướng quân mới bị gán tội, Vân Lam Thanh lại mãi không được thăng chức, xung quanh ông ấy không có ai, tình hình có thể tốt mới lạ đấy." Hoài Ngọc không có chút kinh ngạc nào.
Tính cách Hàn Tiêu hấp tấp, lúc có Vân Lam Thanh ở đó mới có thể ngăn ông ta lại, nếu không có ở đó, vậy hắn lại giáp mặt xung đột với ai cũng không chừng.
Vẻ mặt của Thanh Ti thoạt nhìn rất ngưng trọng, Hoài Ngọc mặc xong y phục, mỉm cười vỗ vỗ vai của nàng ấy: "Cũng không cần quá lo lắng đâu, nói không chừng Vân đại nhân ngay lập tức sẽ được thăng chức đến giúp đỡ ông ấy thôi."
Sao có thể như thế được? Thăng chức yêu cầu có công lớn, hiện tại Vân Lam Thanh đội lên quan hàm chính là đại phu lễ quan, lấy đâu ra cơ hội lập công?
Thanh Ti lắc đầu, chỉ xem như đây là chủ tử đang an ủi nàng.
Nhưng không quá hai ngày sau, Vân Lam Thanh vậy mà thật sự nhận được ân điển, thăng nhiệm lên làm Trường Sử thừa tướng.
Giang Huyền Cẩn không bất ngờ đối với việc này, vốn ông ta nên được thăng, chỉ là bị người khác chèn ép sổ con. Bây giờ tìm được cơ hội thăng chức khác, xem như vận khí tốt.
Nhưng Liễu Vân Liệt lúc hạ triều lại kéo hắn nói một câu: "Một lễ quan, đột nhiên lại điều tra ra được chuyện xây dựng đê điều sông Lạc Hoa, nếu nói không có người giúp hắn thì ta không tin đâu."
Giang Huyền Cẩn cảm thấy hắn rất vô vị, cho dù là có người giúp đỡ thì thế nào? Đê điều sông Lạc Hoa đích xác có vấn đề, nếu không phải Vân Lam Thanh phát hiện ra, đợi ngày hè nước lũ vừa đến thì nửa cái Kinh Thành đều gặp họa.
Nếu công lao là thật, bất kể là ai giúp thì hắn cũng nên được thăng chức.
Hạ triều trở về, hắn nhắc đến chuyện này với Bạch Châu Cơ, nàng cười đến mặt mày cong cong nói: "Chuyện triều đình ta nghe hiểu chỗ nào chứ? Nhưng nhìn khuôn mặt Vân đại nhân rất hiền hòa, thăng quan trái lại là việc tốt."
Người này nhìn sự việc thật đơn giản, mới không quản đảng phái thiên vị giúp đỡ gì đó, thuận theo lời nói của hắn liền vui vẻ, thoạt nhìn thật vô tâm vô phế.
Giang Huyền Cẩn hơi mím môi.
Hoài Ngọc cầm cái giũa ngồi trong lòng hắn, nghiêm túc giúp hắn giũa móng tay: "Chàng vừa nói đến Trường Sử thừa tướng, ngược lại ta nhớ tới, hôm nay nghe người ta nói trên đường, cái người Lệ Trường Sử trước kia hình như phải bị lưu đày ra ngoài chứ?"
"Ừ." Một tay hắn bị nàng cầm lấy, tay kia rảnh rỗi vân vê mái tóc rối tung của nàng, Giang Huyền Cẩn nói: "Tất cả tội danh của Lệ Thừa Hành đều là thật, hình phạt lưu đày hắn cũng nên chịu."
"Còn có Dịch đại nhân gì đó cũng gặp chuyện?"
"Dịch Ương có dính dáng trong đó, tội danh cũng không ít, là cha nàng tự mình dâng sổ con lên. Tuy rằng hiện tại Liễu Đình Úy chưa định án, nhưng chắc chắn không nhẹ nhàng."
Gật đầu bừng tỉnh, Hoài Ngọc nói thầm: "Quan trường hay thay đổi, những người này trước kia nở mày nở mặt bao nhiêu, chớp mắt đã chẳng còn cái gì rồi."
Nở mày nở mặt sao? Giang Huyền Cẩn không cho là đúng, cho dù hai người kia là quan giai (Bậc quan lại thời xưa) cũng không tồi, nhưng ngoại trừ bẻ ngược những chuyện của Đan Dương làm ra, những lúc khác cũng chỉ có thể nói là biết thân biết phận, căn bản không có thành tựu gì sáng mắt.
Nhớ tới Đan Dương, hắn dừng lại một chút, đột nhiên nhớ đến còn có lời muốn hỏi Lệ Thừa Hành, vội vàng ôm người trong lòng đứng lên.
"Sao vậy?" Hoài Ngọc hoảng sợ.
Giang Huyền Cẩn nói: "Ta phải ra ngoài một chuyến."
"Vừa mới hạ triều về, lại đi sao?" Hoài Ngọc buồn bực.
Ôm lấy eo nàng, hắn nhẹ giọng nói: "Nàng đi cùng ta, mang theo Thanh Ti nữa."
Đôi mắt Hoài Ngọc sáng lên, nàng lập tức giãn mặt nở nụ cười, cũng không hỏi là đi đâu, gọi Thanh Ti đến rồi hoạt bát mà theo hắn ra ngoài.
Giang Huyền Cẩn đi dịch trạm ngoại ô Kinh Thành, Lệ Thừa Hành tạm thời bị giam giữ ở đây, đợi người giao nhận đến sẽ đưa hắn ra khỏi Kinh Thành.
Hoài Ngọc bước vào sân liền nhìn thấy toàn thân Lệ Thừa Hành bị xiềng xích ngã ngồi trong một góc xe tù, cả người bẩn thỉu, trong mắt đã mất đi nhuệ khí lúc trước, lộ ra vẻ lụi bại.
"Các người đến làm gì?" Vừa nhìn thấy Giang Huyền Cẩn, hắn nghiến răng mắng: "Ta không ai giả mù sa mưa đưa tiễn!"
Trong mắt Giang Huyền Cẩn tràn đầy lạnh lẽo nhìn hắn: "Đưa tiễn? Bản quân chỉ đến hỏi ngươi vài câu thôi."
Lệ Thừa Hành sửng sốt, nhìn liếc qua mặt hắn một cái, như là đoán ra được cái gì, xoay đầu đi, giọng khó chịu nói: "Ta cái gì cũng không biết."
"Vậy sao?" Bình tĩnh đứng bên cạnh xe tù, Giang Huyền Cẩn nói: "Trong lòng ngươi nên biết rõ, chuyện tới bây giờ, cũng không có người nào có thể cứu ngươi."
Đích xác là không có ai có thể cứu, đã kéo dài lâu như vậy rồi, nghĩ nhiều cách như thế, cuối cùng kết cục của hắn vẫn bị lưu đày biên cương, thậm chí cũng không có ai giúp hắn đút lót quan sai áp giải.
Trong lòng Lệ Thừa Hành không phải không có oán giận, chỉ là không muốn để người khác chê cười mà thôi.
Đang cố gắng mang khuôn mặt chôn sâu xuống dưới, đột nhiên hắn lại nghe thấy Giang Huyền Cẩn nói một câu: "Nếu người có thể giải đáp nghi hoặc của bản quân, tâm tình bản quân tốt lên, không chừng lại giúp ngươi một phen."
Trong bóng tối lóe lên một tia sáng, sắp chết đuối tìm được cọng rơm cuối cùng!
Lệ Thừa Hành bỗng nhiên ngẩng mạnh đầu, trong mắt phát ra ánh sáng.
Tử Dương Quân đồng ý một lần, có thể tin tưởng hơn rất nhiều so với những lời qua loa lấy lệ của những người của hắn.
"Quân Thượng muốn biết cái gì?" Hắn thay đổi thái độ.
Giang Huyền Cẩn nói: "Cũng không phải chuyện lớn gì, lúc đó vì sao ngươi phải nói dối hãm hại trưởng công chúa?"
Lệ Thừa Hành dừng lại, nhìn sâu vào hắn một cái: "Quả nhiên Quân Thượng vẫn để ý bản án của Tư Mã Húc."
"Vậy ngươi định nói dối lừa gạt bản quân, hay là nói tử tế nguyên nhân hậu quả?"
Liếc nhìn vẻ mặt của Bạch tứ tiểu thư xem náo nhiệt bên cạnh một cái, Lệ Thừa Hành mím môi nói: "Bộ dạng ta đã như này rồi, còn nói dối có tác dụng gì? Quân Thượng là người thông minh, ta không thể lừa ngươi, không bằng nói rõ một lần."
"Đan Dương trưởng công chúa và ta có thù cũ, vốn ta không có cách để gây khó dễ nàng ta, nhưng Tư Mã thừa tướng vừa chết, có người nói với ta có thể mượn cơ hội này báo thù, ta liền nghe lời hắn, đến Đình Úy phủ làm chứng, cáo trạng trưởng công chúa."
Giang Huyền Cẩn và Lí Hoài Ngọc đều ngẩn ra.
"Người kia là ai?" Hắn hỏi.
Lệ Thừa Hành cười lạnh: "Còn có thể là ai? Đình Úy đại nhân Liễu Vân Liệt, khẩu cung đều là hắn và ta thương lượng ổn thỏa, bằng không ta cũng sẽ không biết Tư Mã thừa tướng rời khỏi cung yến vào giờ Tuất."
Liễu Vân Liệt? Giang Huyền Cẩn chấn động, sắc mặt trầm xuống trong nháy mắt.
Lí Hoài Ngọc nhíu mày nhìn hắn, yết hầu hơi kéo xiết lại, nắm chặt nắm đấm nói: "Khẩu cung đều có thể làm giả."
"Khẩu cung của vụ án Tư Mã Húc không có mấy phần là thật." Lệ Thừa Hành khinh thường nói: "Có Đình Úy đại nhân ở trên giúp đỡ, khiến cho Đan Dương công chúa chết lại là mục đích chung của mọi người, cho nên vụ án này định xuống vừa nhanh vừa tỉ mỉ cặn kẽ, lúc đó Quân Thượng cũng không nhìn ra manh mối sao?"
Vừa mới dứt lời, tiểu nha hoàn vẫn luôn cúi thấp đầu phía sau bỗng nhiên xông lên, một cước đá vào hàng rào trước mặt hắn.
Nổ "Binh" một tiếng, xe tù suýt chút nữa thì lật xuống.
"A!" Kinh hãi hô lên một tiếng nắm chặt lấy mảnh gỗ trong tay, Lệ Thừa Hành nhìn người nọ quát: "Ngươi làm gì đấy!"
Tiểu nha hoàn chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía hắn.
"Thanh Ti?" Nhận ra người này là ai, Lệ Thừa Hành ngạc nhiên, tiếp đó liền nghiến răng nói: "Quả nhiên ngươi bị Tử Dương Quân giấu đi, ta không nói sai!"
Cười lạnh một tiếng, Thanh Ti nhấc chân đạp cho xe tù một phát thứ hai.
"Bớt giận bớt giận." Hoài Ngọc duỗi tay kéo nàng lui lại vài bước, cười nhẹ nói: "Người ta tốt xấu gì cũng là nói thật, ngươi kích động như vậy làm gì?"
"Đồng lõa." Thanh Ti nhìn chằm chằm Lệ Thừa Hành, phun ra hai chữ, lại quay đầu nhìn chằm chằm Giang Huyền, nhíu mày nói: "Ngươi cũng thế."
Giang Huyền Cẩn không phản bác, hắn trầm mặc đứng đó, sắc mặt có hơi trắng bệch.
Cái chết của Đan Dương là mục đích chung của mọi người, không sai, lúc đó hắn cũng mong nàng ta chết, cho nên hắn dựa vào hồ sơ mà định án, cảm thấy nàng ta bị trừng phạt đúng tội.
Kết quả bây giờ Lệ Thừa Hành nói, khẩu cung trong hồ sơ đều là giả.
Đây xem như là gì? Chuyện hắn cho rằng là làm đúng, kết quả lại sai lầm từ đầu đến cuối? Tử Dương Quân luôn tự xưng là công chính, mang theo thành kiến mà xử oan cho người khác, còn chính tay tiễn người ta xuống Hoàng Tuyền?
Bàn tay trong tay áo chậm rãi nắm chặt, hắn buông mắt, lông mi dài run rẩy, vừa giận vừa ngỡ ngàng.
Nhìn bộ dạng này của hắn, Lí Hoài Ngọc cảm thấy rất hả giận, biết nàng oan rồi ha? Biết nàng thật sự vô tội rồi ha? Tử Dương Quân luôn không có chuyện làm sai, vừa làm đã làm ra một chuyện sai lầm lớn không thể cứu vãn, bây giờ phải làm thế nào?
Nhưng mà, nhìn hắn thêm một lúc, nàng lại hơi đau lòng.
Hắn không phải cố ý mà...
Với tính cách của người này, nếu lúc đó biết nàng bị oan, nhất định sẽ đứng ra chống lại sự chỉ trích của mọi người mà bênh vực cho nàng. Hắn rất khác với những người khác trong triều, trước kia nhắm vào nàng, chỉ bởi vì chuyện nàng làm thoạt nhìn là sai mà thôi.
Hoài Ngọc phát hiện, trước kia nàng đối với Tử Dương Quân, thật ra cũng mang theo thành kiến, chưa bao giờ chân chính hiểu rõ hắn.
Trầm tư một lúc, Hoài Ngọc vươn tay giữ chặt hắn, kéo hắn rời khỏi xe tù.
"Biết sai thì sửa, không có gì đáng ngại cả." Nàng rất rộng lượng mà nói.
Chỉ cần hắn giúp nàng lật lại bản án, nàng thậm chí có thể xóa bỏ toàn bộ mối thù giết mình!
Giang Huyền Cẩn nào biết người trước mặt này là ai? Lại nào nghĩ đến Đan Dương còn có thể sống lại trở về? Hắn chỉ cảm thấy nghiệp chướng của bản thân rất nhiều, hay thế nào cũng không có cách triệt tiêu hết tội nghiệt, lời trấn an này hoàn toàn nghe không vào, màu mực trong mắt cuộn trào, xao động khó yên.
"Quân Thượng." Quan sai phụ trách áp giải tiến đến chắp tay: "Lệnh giao nhận đến rồi, phạm nhân phải lên đường."
Lệ Thừa Hành hoảng hốt, vội vàng nhìn về phía Giang Huyền Cẩn, người đằng sau chậm rãi hoàn hồn, lạnh giọng nói: "Trên người phạm nhân còn có rắc rối chưa xong, không thể lên đường. Ngươi tạm thời giữ hắn ở đây, bản quân đi xin chỉ thị của Bệ hạ."
Quan sai ngẩn người, có chút không biết nguyên do, Giang Huyền Cẩn nói xong không giải thích thêm, chỉ nói với Hoài Ngọc: "Nàng hồi phủ đợi ta."
"Được." Lí Hoài Ngọc mỉm cười gật đầu, hơi thả lỏng tay, người này liền rút ra đi ra ngoài, bóng dáng mưa bụi, bước chân cực nhanh.
Lệ Thừa Hành ngồi trong xe tù nhìn thấy, có chút ngạc nhiên: "Hắn... Định nói trực tiếp với bệ hạ sao? Sao như thế được? Tư Mã Húc và Trưởng công chúa đều đã chết rồi, bây giờ hắn lật lại bản án cũng có tác dụng gì chứ?"
Hoài Ngọc nghiêng đầu liếc hắn một cái: "Trong trời đất này còn có hai chữ công đạo đấy."
"Trò cười!" Lệ Thừa Hành nói: "Chỉ vì công đạo mà hại bụi đã rơi xuống yên ổn rồi lại đi vén lên gợn sóng sao? Cái này đối với hắn không có lợi ích gì hết!"
Nếu lật lại vụ án này, đích xác là không có lợi ích gì, thậm chí sẽ trực tiếp đối địch với đại bộ phận những người trong triều. Nếu đổi lập trường khác, nàng đứng ở vị trí của Giang Huyền Cẩn, cũng sẽ không có dũng khí khuấy lên vũng nước đục này.
Nhưng mà Giang Huyền Cẩn đi không có chút do dự nào.
Ngốc như vậy, trong triều, hoặc nói là cả thiên hạ này, cũng sẽ không tìm ra được người thứ hai.
Nhếch miệng mỉm cười, Lí Hoài Ngọc nghĩ, nàng đúng là đã gả cho một người khó lường.
Mồng một tháng tám, Trưởng công chúa mất đã bốn tháng có lẻ, Tử Dương Quân đột nhiên tiến cung, hướng về phía ngự tiền yêu cầu tra lại vụ án Tư Mã Húc một lần nữa.
Cung đình ồ lên, tam công chín khanh nhận được tin tức đều sôi nổi trong cung.
Liễu Vân Liệt đi nhanh nhất, sắc mặt cũng kém nhất, hắn đã từng nghĩ rất nhiều cách chu toàn cho Giang Huyền Cẩn, nhưng chỉ không ngờ người này lại thật sự công khai lật lại vụ án cũ lên.
Thật sự điên rồi!
"Quân Thượng đưa ra việc này rốt cuộc là ý muốn như thế nào?" Tề Hàn chạy tới nơi, tiến lên hành lễ với Hoàng Đế, lập tức chất vấn Giang Huyền Cẩn một tiếng.
Giang Huyền Cẩn đứng giữa đại điện, các đại thần xung quanh càng ngày càng nhiều, đầu hắn cũng không nghiêng, trong mắt chỉ có vẻ mặt kinh hoảng của Đế Vương đang ngồi phía trên.
Vân Lam Thanh bên cạnh hơi kích động, thấy hắn không lên tiếng, liền đứng ra khỏi hàng phản bác thay hắn: "Còn có thể như thế nào? Quân Thượng không phải người tính tình tùy tiện, đề xuất chuyện này, nhất định là đã phát hiện ra kì lạ. Thừa tướng không hỏi chân tướng, lại chất vấn ngược mục đích của Quân Thượng?"
Tề Hàn trầm giọng nói: "Vụ án dính dáng rất nhiều, hơn nữa cũng đã sáng tỏ, đột nhiên lại lật ra, tất phải chấn động triều cương."
"Chấn động triều cương?" Từ Tiên bên cạnh khẽ cười: "Lúc đó định án, không phải nói chứng cứ vô cùng chính xác sao? Nếu Trưởng công chúa bị trừng phạt đúng tội, vậy đại nhân sợ gì phúc thẩm(*)?"
(*) Phúc thẩm: Thẩm tra part 2.
Tề Hàn nghẹn họng, Tư Đồ Kính bên cạnh tiến lên chắp tay nói: "Vi thần cho rằng, phúc thẩm vụ án này không có ý nghĩa."
Mọi người ngươi một lời ta một tiếng, ầm ĩ không nghỉ ngơi, Giang Huyền Cẩn nửa chữ cũng không nghe.
Hắn dám nhắc đến phúc thẩm, thì đã nghĩ xong tất cả những hậu quả rồi, trước mắt trừ phi bệ hạ không đồng ý, bằng không thì không có gì có thể cản trở hắn.
Là một người cực kì yêu quý người Hoàng tỷ của mình. Lí Hoài Lân làm sao có thể không đồng ý? Hắn chỉ là bị chuyện bất thình lình này dọa sợ, vẻ mặt phức tạp mà trầm tư rất lâu.
Đợi đến lúc hắn hoàn hồn, nhìn thấy cả điện huyên náo mới phẫn nộ hô lên một tiếng: "Hỗn xược!"
Các đại thần đang cật lực tranh chấp chớp mắt liền yên tĩnh hẳn, đồng loạt chắp tay cúi đầu.
Lí Hoài Lân đứng dậy, trước Long ỷ bước xuống hai bước, tức giận nói: "Quân Thượng đến xin ý kiến của Trẫm, không phải đến xin ý kiến của các ngươi. Trẫm còn chưa mở miệng, các ngươi ầm ĩ cái gì?"
"Phúc thẩm một vụ án mà thôi, Quân Thượng cảm thấy cần thiết, vậy thì cứ phúc thẩm đi. Lúc trước đã thẩm tra rồi, bây giờ vì sao lại không thẩm được?"
"Bệ hạ!" Liễu Vân Liệt nói: "Sắp tới chính là thời gian thu hoạch vụ thu, công việc bộn bề, người nào rảnh rỗi mà thẩm tra vụ án này?"
Giang Huyền Cẩn nhạt giọng nói: "Nếu là bản quân đề xuất, dương nhiên là do bản quân chủ thẩm."
Liễu Vân Liệt nghiến răng, nghiêng đầu nhìn hắn nói: "Quân Thượng chớ quên, vụ án này trước kia cũng là ngài định tội."
"Chính vì như thế, bản quân phúc thẩm mới là công chính nhất." Ánh mắt khẽ quét qua hắn một cái, Giang Huyền Cẩn ngẩng đầu nhìn Lí Hoài Lân: "Nếu thẩm tra không có sai, thần sẽ nhận tội nhiễu loạn triều cương. Nếu thẩm có sai, thần cũng nhận trách nhiệm liên đới."
Lời này vừa nói ra, những người vẫn luôn nhỏ giọng chất vấn Tử Dương Quân đều ngậm miệng.
Mọi người kinh ngạc không hiểu, Lí Hoài Lân cũng có chút khiếp sợ.
"Quân Thượng?"
Phúc thẩm đối với hắn không có chút lợi ích nào, tiến lui hắn đều phải chịu phạt, vậy mà hắn còn kiên trì như vậy?
Trong lúc nhất thời đám người Liễu Vân Liệt cũng không biết nói thế nào mới phải, nhìn nhau vài cái, cũng không thể tìm ra lí do để phản bác.
"Xin bệ hạ chỉ thị." Giang Huyền Cẩn chắp tay.
Trong đại điện yên tĩnh không có tiếng động, bầu không khí có chút ngưng trọng, sắc mặt của mấy lão thần bên cạnh đều rất khó coi, thậm chí có người còn lắc đầu khe khẽ, tỏ ý bệ hạ không nên đồng ý.
Nhưng mà, Lí Hoài Lân nghĩ một lúc, vẫn gật đầu.
"Trẫm đồng ý thỉnh cầu của Quân Thượng."
Liếc qua trong điện một cái, hắn nói tiếp: "Tử Dương Quân chủ thẩm, Đình Úy phủ hỗ trợ, Trẫm cho các ngươi thời gian một tháng, đừng để Trẫm thất vọng."
Giang Huyền Cẩn buông lông mày.
"Tạ chủ long ân." Hắn khom người hành lễ, trịnh trọng mà thành khẩn.
Triều đình Bắc Ngụy yên bình rất lâu rồi, cuối cùng lại nổi lên sóng to gió lớn, tam công chín khanh bàn tán sôi nổi, tấu chương về Tử Dương Quân phong này đến phong khác đều bay vào Ngự thư phòng, mọi người đều cảm thấy Quân Thượng điên rồi, nói không chừng bị quỷ hồn của Trưởng công chúa hạ cổ rồi.
Đừng nói người ngoài, người trong Giang gia cũng rất ngạc nhiên. Giang Huyền Cẩn vừa hồi phủ đã bị lão thái gia gọi đến Tiền đường.
Lúc Hoài Ngọc nghe thấy tin tức chạy tới, lão thái gia đang gõ Long đầu trượng nói: "Ta dạy ngươi công chính, chứ không phải dạy ngươi khư khư cố chấp!"
"Lần này đại ca cũng không giúp đệ." Giang Sùng lắc đầu: "Làm bừa quá rồi, với năng lực của một mình đệ, làm sao có thể chống lại được ý của bách quan?"
Giang Thâm cà lơ phớt phơ mà nghe, nhìn thấy nàng đến bên ngoài cửa, mỉm cười nói: "Đệ muội tới rồi à?"
Ánh mắt của mọi người đều nhìn sang, Lí Hoài Ngọc lấy lại bình tĩnh, mỉm cười tiến lên hành lễ: "Thỉnh an phụ thân, thỉnh an các vị thúc bá."
Nhìn thấy nàng, cơn tức của lão thái gia chưa tiêu tan, ngược lại tai ương tới cá trong chậu(*): "Giang Bạch Thị, ngươi đã qua cửa trở thành phu nhân của nó rồi, thì nên cẩn thận khuyên bảo nó chứ!"
(*) Ương cập trì ngư: Vạ lây, tai ương đến cá trong chậu: Ý chỉ người vô tội cũng bị vạ lây, gặp họa.
Hoài Ngọc vô tội chớp mắt, đừng nói nàng không khuyên, cho dù có, với tính tình của Giang Huyền Cẩn, loại chuyện này nào có thể nghe lời nàng chứ?
Vẻ mặt Giang Diễm bên cạnh phức tạp mở miệng: "Nếu tiểu thẩm thẩm có thể khuyên là chuyện tốt, chỉ sợ không những không khuyên, ngược lại còn cảm thấy tiểu thúc làm rất tốt."
(Editor: Hay lắm Diễm Diễm, nói câu nào chuẩn phốc câu ấy há há há :>)
Tiểu thiếu gia ngược lại là một người minh mẫn, Lí Hoài Ngọc cười thầm, trên mặt lại rất đứng đắn, nghi hoặc hỏi: "Quân Thượng làm sai cái gì?"
"Không phải nói hắn làm sai, hắn chưa hẳn có sai, nhưng việc làm lỗi thời." Giang Sùng nhíu mày: "Phúc thẩm án cũ, ngang nhiên đối địch với nguyên lão trọng thần trong triều, không nghe khuyên bảo cảnh cáo, không để ý hậu quả. Một tháng sau, bất kể kết quả thế nào hắn cũng phải chịu phạt! Cái này xem như là gì?"
Hoài Ngọc nghe thấy, nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi người bên cạnh: "Tình thế rất bất lợi sao?"
Giang Huyền Cẩn bình tĩnh nói: "Không sao."
"Đây còn gọi là gì?" Giang Diễm không chịu được nói: "Người từ trong cung ra ngoài, Tề thừa tướng, Tư Đồ đại nhân, Lâm đại nhân cả Liễu Đình Úy đều ở lại Ngự Thư phòng tham tấu, xem chừng cũng sẽ không nói lời tốt đẹp gì. Ngày trước những người này kính người trọng người, bây giờ đều đồng loạt trở giáo. Người rõ ràng sẽ trở thành mục tiêu công kích đó!"
Nghiêm trọng vậy sao? Lí Hoài Ngọc kinh hãi, hơi hoảng hốt nhìn về phía hắn.
Vẻ mặt Giang Huyền Cẩn không vui nhìn Giang Diễm một cái, sau đó nói: "Ta có chừng mực."
Nhận định rồi thì tám con ngựa cũng không kéo lại được cái tính bướng bỉnh này! Giang lão thái gia thở dài một hơi, cũng không định nói thêm gì nữa, chỉ nói: "Ngươi trở về suy nghĩ cẩn thận xem làm thế nào đi, Giang Bạch Thị ở lại."
Lí Hoài Ngọc bị điểm danh thành thật đứng nguyên tại chỗ không di chuyển, nhìn Giang Huyền Cẩn hành lễ đi khỏi, trong lòng hơi thấp thỏm.
"Giang Bạch Thị." Đợi người đi xa rồi, lão thái gia mới mở miệng: "Ta nghe người ta nói, Huyền Cẩn đối với ngươi sủng ái có thừa, ngươi đã nhận ân sủng của nó, thì nên suy nghĩ vì nó."
Cười gượng hai tiếng, Hoài Ngọc cúi đầu: "Phụ thân cứ việc phân phó."
"Thật là một người hiểu chuyện." Lão thái gia vuốt cằm nói: "Khuyên nhủ Huyền Cẩn cho tốt, danh dự nhiều năm tích góp như vậy, cũng không thể đánh mất ở trên đầu một vụ án. Đây không phải chuyện của một mình nó, không để ý một chút, sẽ dễ liên lụy tới cả nhà. Đợi lát nữa dùng xong bữa tối, Sùng Nhi và Thâm Nhi đều tới Mặc Cư một chuyến, chúng nó nói chuyện, ngươi ở bên cạnh giúp đỡ một chút."
Đã quyết định phúc thẩm rồi, còn khuyên được gì chứ? Trận huyên náo lớn như vậy, bây giờ cho dù Giang Huyền Cẩn đổi ý cũng không có tác dụng nữa, cây cung đã lên thì không có quay đầu tiễn.
Nhưng mà, nhìn thấy vẻ mặt ngưng trọng của người Giang gia khắp phòng, Lí Hoài Ngọc vẫn đồng ý mà đáp lời: "Con dâu hiểu rồi."
Giang Diễm nhìn nàng, không nhịn được hỏi: "Trước khi tiểu thúc tiến cung, đi cùng tiểu thẩm thẩm đến nơi nào?"
"Cái này..." Hoài Ngọc giả ngốc: "Thì đi dạo một chút trên phố."
"Nếu thật sự chỉ là đi dạo, vì sao tiểu thúc lại đột nhiên nghĩ tới vụ án của Tư Mã thừa tướng?" Giang Diễm nhíu mày.
Hắn nhắc tới như vậy, Giang Sùng cũng có hơi nghi hoặc nhìn nàng một cái.
Sau lưng hơi phát lạnh, Hoài Ngọc chống lại ánh mắt của mọi người, biểu tình vô tội trên mặt giữ nguyên: "Làm sao ta có thể biết được ý nghĩ của Quân Thượng? Chàng trước sau đều không nói nhiều lời về chuyện triều đình với ta."
Ngược lại Giang Thâm giúp một câu: "Đừng làm khó đệ muội, đợi lát nữa đi hỏi trực tiếp Tam đệ là được."
Lão thái gia trên chủ vị gật đầu: "Vậy ngươi cũng trở về trước đi."
"Vâng." Như được đại xá, Hoài Ngọc lui người liền đi, âm thầm may mắn vì bản thân lại lừa qua được.
Nhưng mà, đợi nàng đi xa rồi, Giang Diễm trong tiền đường lại nói một câu: "Mọi người xem đi, tiểu thẩm thẩm quả nhiên có điểm kì lạ."
Họ xuất phủ đi đâu, phu xe trong phủ biết hết, Giang Bạch Thị đang nói dối.
Mới đầu nghe Giang Diễm nói chuyện Bạch Long tự, Giang Sùng còn không tin, cảm thấy đứa trẻ này suy nghĩ nhiều rồi. Nhưng hôm nay nhìn lại, hắn cũng có chút khó hiểu.
Giang Bạch Thị này rốt cuộc là cố tình hay vô ý?
Lão thái gia xua tay nói: "Đều là người một nhà, không có chứng cứ chớ nên kết luận trước."
Chứng cứ còn không đơn giản sao? Thăm dò thêm vài lần là có rồi. Giang Diễm nắm quyền, nếu là hắn nghi ngờ sai còn tốt, nhưng nếu Giang Bạch Thị thật sự có lòng hại tiểu thúc, hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng ta!
Trở về Mặc Cư, Hoài Ngọc tìm khắp nơi, phát hiện Giang Huyền Cẩn ở trong thư phòng của Tẩy Nghiên Trì, vùi đầu vào một đống hồ sơ công văn lớn.
Nàng đi tới, đổi cho hắn một chén trà.
Giang Huyền Cẩn ngẩng đầu, mím môi hỏi: "Nàng muốn tới khuyên ta?"
"Ừ!" Hoài Ngọc gật đầu, hai tay bưng chén trà đưa tới bên môi hắn: "Khuyên chàng nghỉ ngơi nhiều một chút, đừng mệt làm hỏng cơ thể."
Hơi dừng lại, hắn nhíu mày: "Phụ thân muốn nàng khuyên chắc chắn không phải cái này."
Đút cho hắn uống một ngụm trà, Hoài Ngọc cười nói: "Chàng đã biết mục đích của họ cả rồi, ta hà tất phải lắm lời nữa?"
Nếu hắn cưới chính là một phu nhân quy củ phép tắc, lúc này nhất định sẽ bắt đầu tận tình khuyên bảo bên tai hắn rồi. Nhưng người này lại tốt rồi, căn bản không đặt lời của trưởng bối vào trong lòng.
Giang Huyền Cẩn lắc đầu, trong lòng lại hơi nhẹ bớt, tiếp tục cầm hồ sơ lên xem.
Hoài Ngọc ngoan ngoãn ở bên hắn.
Sau bữa tối, Giang Sùng và Giang Thâm đến thật. Một trái một phải ngồi bên cạnh Giang Huyền Cẩn, nói cùng hắn từ lợi ích gia tộc tới bá tánh thiên hạ.
Hoài Ngọc nhận mệnh lệnh của lão thái gia, tận chức tận trách mà ngồi bên cạnh giúp đỡ, nói không ngừng các loại lời cổ vũ như "Phải đó", "Đúng rồi".
Giang Sùng đối với biểu hiện này của nàng không quá vừa ý, thấp giọng gọi một tiếng: "Đệ muội."
"A?" Vẻ mặt Lí Hoài Ngọc mờ mịt: "Sao vậy?"
Còn hỏi sao hả? Đã nói là giúp khuyên bảo, nàng ta lại ngoại trừ đồng tình thì một chữ cũng không nói thêm. Giang Sùng nhíu mày, nghi ngờ trong lòng càng nặng thêm một tầng.
Nhìn ánh mắt này của hắn, Hoài Ngọc hơi kinh hãi, vội vàng quay đầu nói với Giang Huyền Cẩn: "Đại ca nói đều có đạo lí!"
Giang Huyền Cẩn liếc nàng một cái, mím môi nói với Giang Sùng: "Hà tất phải gây khó xử lên đầu nàng?"
Đối với lời khuyên bảo của hắn đều không có chút phản ứng, bênh vực người mình thì nhanh thật. Giang Sùng có chút bất đắc dĩ.
Một canh giờ sau, hai người sát vũ(*) mà về, Hoài Ngọc thất thần ngồi trên ghế, bỗng nhiên bị người ôm lên.
(*) Sát vũ nhi quy 铩羽而归: Là thành ngữ ý nói tiếng tăm danh dự bị hạ thấp, có thể hiểu nôm na là chiến đấu kịch liệt và mang tổn thất lớn.
"Lời của bọn họ, nàng không cần nghe." Giang Huyền Cẩn nhẹ giọng nói: "Nghe ta là đủ rồi."
Tinh thần trở về vị trí cũ, trong lồng ngực ấm áp, Hoài Ngọc mỉm cười ôm lấy cổ hắn: "Chàng cũng không sợ nuông chiều ta đến trong mắt không có bề trên hả."
Vốn cũng không phải một người trong mắt không có bề trên, Giang Huyền Cẩn lắc đầu, đặt nàng xuống giường, nhẹ nhàng hôn lên mi tâm của nàng.
"Vài ngày tiếp theo ta sẽ rất bận, nàng thành thật ở đây, đừng chạy loạn." Hắn nói.
Hoài Ngọc nhướn mày, ôm lấy cổ hắn không để hắn đứng dậy, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Vậy chúng ta cũng nên nắm chắc lấy cơ hội."
Giang Huyền Cẩn đang muốn hỏi cơ hội gì? Kết quả người này không phân trần gì đã ngồi xếp bằng quấn lên thắt lưng của hắn.
"Ta còn phải đi xem công văn."
"Ngày mai xem cũng không muộn, chàng xem ta trước đi!"
"..."
Hắn có chút buồn bực, lại không thể chống lại sự dây dưa của nàng, lăn mình vào trong hồng trướng(*), trong lúc thở gấp hơi tức giận nói: "Con người nàng..."
(*) Hồng trướng: Màn hồng, màn đỏ.
"Thế nào?" Cười khanh khách đè lên hắn, Hoài Ngọc nắm lấy cằm hắn nói: "Con người ta chính là lớn mật lại không biết xấu hổ. Nhưng chàng cũng không phải vẫn thích ngay thây?"
"Ai thích?" Hắn phản bác.
Cười khanh khách không ngừng, Hoài Ngọc đè hắn hôn môi không ngừng, bàn tay không có nề nếp mà luồn vào trong y phục của hắn, vuốt ve thắt lưng của hắn hỏi: "Có thích không? Hả?"
Từng tấc một trên cơ thể đều nóng lên, Giang Huyền Cẩn nghiến răng, rất gian nan nói: "Không..."
Nói còn chưa dứt lời đã bị nàng cắn một cái vào yết hầu.
"Tử Dương Quân không thể nói dối đâu." Nàng nghiêm túc nói.
Giang Huyền Cẩn bị chọc tức, lật người đè nàng xuống, giọng khàn khàn nói: "Mắt không có bề trên, bề trên nên giáo huấn rồi."
Người dưới thân ngẩn ra, tiếp đó liền liếm môi, sóng mắt lưu chuyển mà nói: "Xin Quân Thượng chỉ giáo a~"
Thứ dụ hoặc muốn lấy mạng người.
Khẽ thở gấp một tiếng, hắn cúi đầu, cuối cùng là cắn lên cần cổ trắng nõn càn rỡ kia của nàng.
Ánh nến chưa tắt, trong phòng bóng hồng đan xen, mây mưa thất thường.
Lúc trước đều là tính vui vẻ cùng hắn, nhưng lúc này đây, trong lòng Lí Hoài Ngọc không nghĩ gì cả, chỉ gắt gao ôm lấy người này, hắn muốn bao nhiêu thì cho bấy nhiêu, nghe thấy giọng nói của hắn, nàng cũng cảm thấy động tình.
Thế mà lại cảm thấy động tình rồi.
"Giang Giới." Đến chỗ khó nhịn, nàng thấp giọng gọi tên của hắn, chỉ một tiếng cảm giác không đủ, phải lặp đi lặp lại gọi thật nhiều lần.
Người trước mặt hơi kích động mà đưa tay che miệng nàng lại, đầu chống ở bên sườn tai nàng, thanh âm khẽ run nói: "Đừng gọi nữa..."
----------------------------
Editor: Sắp tới mấy chương sau sẽ có cao trào, lấy kinh nghiệm đọc truyện truy trùm cuối của các vị đi, người mình luôn cho là không thể nhất ngây thơ nhất thì lại là người thao túng toàn bộ kịch bản (╥﹏╥)
***
Mặt nước ấm áp phủ một tầng sương mỏng, dung mạo người mờ mịt, Giang Huyền Cẩn khẽ thở dốc, có chút tức giận nhìn người trước mặt.
"Nàng quả là cố tình làm bậy!"
Khuấy nước một vòng mà đẩy ra, ánh sáng sóng sánh dập dềnh đều đổ vào trong mắt hắn, Lí Hoài Ngọc thở dài, đưa tay mơn trớn lông mày của hắn, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve ở chân mày của hắn.
"Đã làm gì chàng đâu, làm gì hung dữ như vậy?"
Hơi nóng bốc lên trên mặt, Giang Huyền Cẩn nhíu mày nhìn nàng, môi mỏng mím chặt.
Hoài Ngọc cười khẽ, giữ lấy vai hắn giúp hắn tắm rửa lau mình, nhẹ giọng dỗ hắn: "Đừng xấu hổ, đừng tức giận, chúng ta lén vào đâym bên ngoài không có người biết đâu."
"Quân tử thận độc(*)."
(*) Quân tử thận độc君子慎独 : Thận độc. Phương pháp tu dưỡng của Nho gia. Chỉ việc khi chỉ có một mình mình, không ai hay biết, vẫn thận trọng giữ cho hành vi của mình phù hợp với tiêu chuẩn đạo đức. Ý cả câu: Quân tử khi chỉ có một mình vẫn rất thận trọng. (Theo Phan Văn Các).
"Có ý gì?"
"Có hay không có người biết đều như nhau, chuyện hoang đường không thể làm." Hắn nói đến thở phì phì.
Hoài Ngọc liên tục gật đầu: "Có đạo lí có đạo lí... Xoay qua đi, sau lưng cũng phải lau."
Giang Huyền Cẩn: "..."
Duỗi tay đẩy đẩy, phát hiện hoàn toàn không đẩy được, Hoài Ngọc chớp mắt, ngẩng đầu lên nhìn liền thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc, ánh mắt bướng bỉnh, bộ dáng không được thương lượng.
Hoài Ngọc buồn cười mà liếc hắn, nàng quyết định nói đạo lí với hắn: "Tắm chung rốt cuộc có gì không ổn?"
"Còn cần hỏi sao?" Hắn nhíu mày: "Cử chỉ dâm đãng tùy tiện lỗ mãng!"
"Chàng và ta là phu thê đã bái đường." Hoài Ngọc nói: "Chuyện viên phòng còn làm được, sao tắm chung lại không được?"
Giang Huyền Cẩn hơi sững sờ, bị nàng hỏi đến nghẹn họng.
Thừa dịp hắn đang chuyên tâm suy nghĩ vấn đề này, Hoài Ngọc rất thuận lợi mà xoay nửa người hắn qua, vừa lau lưng cho hắn vừa nói: "Phép tắc là chết, còn người là sống, chàng xem, cùng tắm rửa với ta, còn có người hầu hạ chàng, có phải là có ích mà vô hại không?"
"Chỗ giữa lưng này chính chàng cũng không với tới nhỉ? Ta có thể giúp chàng!"
"Một mình ở chỗ này chán lắm nhỉ? Ta còn có thể nói chuyện cùng chàng!"
Nghe như vậy... Dường như thật sự rất có đạo lí.
Giang Huyền Cẩn cúi đầu mê man nhìn mặt nước, trong lúc nhất thời thế nào cũng không nghĩ ra được rốt cuộc tắm chung có chỗ nào không đúng.
Cơ thể mềm mại ấm áp kề sát tới, là nóng phía sau lưng hắn, có người ngậm lấy vành tai hắn, thấp giọng mê hoặc: "Đừng nghĩ nữa, không có gì dễ nghĩ đâu!"
Trong bồn tắm nổi lên bọt nước, bắn lên làm tầm hắn hắn bị mê hoặc. Giang Huyền Cẩn hừ nhẹ một tiếng, cuối cùng buông giãy dụa, đưa tay mò vào trong nước, mang người đang làm loạn trong nước kia kéo vào trong ngực.
Thừa Hư và Ngự Phong chờ bên ngoài lầu chính, mắt nhìn trời đã tối đen rồi, cũng vẫn không thấy hai vị chủ tử trong phòng có ý muốn ra ngoài.
"Quân Thượng?" Nghĩ tới nước cũng phải lạnh mất rồi, Thừa Hư không nhịn được gõ gõ cửa.
Trong phòng không có phản ứng.
Nghi hoặc mà nghiêng tai nghe một chút, Thừa Hư nói thầm: "Sao không có chút tiếng động nào vậy?"
Ngự Phong nói: "Ngươi đẩy cửa vào xem chút đi."
"Muốn đẩy thì ngươi đẩy đi!" Thừa Hư liên tục lắc đầu, rõ ràng trong lòng còn sợ hãi đối với loại việc như đẩy cửa này: "Ta cũng không muốn lại đi quét chuồng ngựa đâu."
Trước kia hắn vào không cần phải gõ cửa, có việc thì cứ tiến vào bẩm báo. Nhưng lần trước tiến vào không đúng lúc, bắt gặp bên trong hai vị chủ tử đang... Khụ khụ.
Lúc đó phu nhân không tức giận, ngược lại là ha ha cười lên, nhưng Quân Thượng da mỏng kia nhà hắn thì... Trực tiếp ném hắn xuống chuồng ngựa, sai hắn quét chuồng tới tận giờ Ngọ.
(*) Giờ Ngọ: Khoảng giữa trưa, khoảng từ 11 giờ đến 13 giờ.
Cửa này không đẩy được đâu!
Ngự Phong nhìn vẻ mặt này của hắn, lắc đầu khinh thường: "Nhát gan!"
"Ngươi không nhát gan ngươi lên đi!" Thừa Hư trừng mắt.
Hai người ngươi đẩy ta xô nhau một hồi, cuối cùng ai cũng không dám vươn tay. Liếc nhau một cái, dứt khoát cùng nhau áp tai lên, muốn nghe xem rốt cuộc bên trong là tình huống gì.
Nhưng vừa mới nghe một lúc, sau lưng đã có người lạnh giọng hỏi: "Các ngươi làm gì đấy?"
Hai cái đầu quả dưa nhất thời hoảng sợ đến đụng vào nhau vang "Bang" lên một tiếng.
Giang Huyền Cẩn nhíu mày, có hơi không vui nhìn bọn họ một cái, cũng không nói thêm cái gì, ôm lấy người nửa mơ nửa tỉnh trong ngực đẩy cửa mà đi vào.
Gió đêm thổi đến làm lung lay vạt áo dài của người trong lòng hắn, Thừa Hư và Ngự Phong cứng đờ đứng hai bên cánh cửa, chỉ cảm thấy trong mũi bay đến một trận mùi hương thơm mát sau khi tắm xong.
Thừa Hư hơi mờ mịt, nghe cửa phòng "Binh" một tiếng khép lại, gãi đầu hỏi Ngự Phong: "Đây là họ... Từ phòng tắm qua đây sao?"
Ngự Phong gật đầu: "Đã thay sang tẩm y* rồi."
(*) Quần áo ngủ.
"Qua từ lúc nào thế?"
"Không nhìn thấy."
Thừa Hư buồn bực, đi tắm thôi mà, sao lại thần thần bí bí vậy? Hơn nữa, chủ tử lại có chuyện gì vui rồi? Đôi mắt sáng lấp lánh cả lên.
Đem người ôm người đến giường, Giang Huyền Cẩn đẩy đẩy đầu nàng một cái: "Đừng ngủ, tóc chưa khô."
Ngáp ngủ một cái, Hoài Ngọc thuận tay ôm lấy hắn lẩm bẩm: "Chưa khô thì chưa khô, ta rất buồn ngủ."
Hôm nay là nàng hứng thú bừng bừng định trêu chọc hắn cơ mà, kết quả đến cuối cùng lại là nàng không chống đỡ nổi trước, có điều cũng không trách nàng được, là cơ thể này của Bạch Châu Cơ quá yếu đó.
Ôm lấy thắt lưng thon chắc của người này, nàng vừa định cọ cọ một chút, kết quả Giang Huyền Cẩn vậy mà đẩy nàng ra.
"Quỷ hẹp hòi." Mắt cũng không thèm mở, Hoài Ngọc chỉ coi như hắn lại không thích thân mật, lật người lăn lên cái gối, vùi đầu ngủ.
Nhưng một lát sau, người này lại quay lại, đưa tay kê ra sau gáy nàng, nâng đầu của nàng lên.
"Hả?" Hoài Ngọc mê man mà mở hé mắt ra.
Lọt vào trong tầm mắt là một khuôn mặt lãnh đạm mà tuấn mĩ, rũ mắt xuống nhìn nàng, ngón tay thon dài cầm một chiếc khăn khô ráo, chậm rãi lau lên mái tóc dài của nàng.
"Sẽ sinh bệnh." Hắn ghét bỏ nói.
Hoài Ngọc ngẩn người.
Mái tóc được lau nhẹ nhàng, trong lồng ngực hình như có thứ gì đó cũng đang bị cào nhẹ. Nàng chớp chớp mắt, đột nhiên bật cười.
"Con người chàng thật kỳ quặc." Nàng nói.
Giang Huyền Cẩn liếc nàng một cái, khẽ hừ một tiếng, vẻ mặt rất xem thường, động tác trên tay lại vừa cẩn thận vừa ôn nhu. Lau một lát, đột nhiên dừng động tác lại, nhìn chằm chằm vào bụng nàng một hồi.
"Hả?" Theo ánh mắt của hắn, Hoài Ngọc che bụng dưới lại: "Sao vậy?"
"Nó, gần đây có hơi phồng lên." Giang Huyền Cẩn khẽ nói.
Hoài Ngọc dở khóc dở cười: "Mấy ngày nay mỗi lần ăn cơm chàng đều cho ta ăn nhiều, sao có thể không phồng lên chứ?"
Nguyên nhân là ăn nhiều sao? Hắn bừng tỉnh, con ngươi đen kịt kia chậm rãi rời đi, tầm mắt buông nửa.
"Chàng..." Nhận ra hắn đang nghĩ cái gì, Lí Hoài Ngọc ngẩn ra một lúc, tiếp đó chột dạ mà chuyển tầm mắt đi.
Bụng của nàng, sẽ chỉ có vì ăn nhiều mới phồng thôi, sẽ không có khả năng khác được.
Trong phòng yên tĩnh xuống, Giang Huyền Cẩn tiếp tục lau tóc giúp nàng. Hoài Ngọc vùi đầu ngủ tiếp, nhưng căn bản không ngủ nổi nữa, chuyện trong lòng rối tung hết lên, làm cho nàng có chút khó chịu.
Sáng sớm hôm sau, Giang Huyền Cẩn thượng triều, Thanh Ti đi vào hầu hạ nàng thức dậy, vừa thay y phục giúp nàng vừa nhỏ giọng nói: "Cá mắc câu là Thái Cứu Úy Tôn Kình."
Nghe thấy cái tên quen thuộc này, Lí Hoài Ngọc cười lạnh: "Người này thật đúng là tà tâm không dứt."
"Trước kia thật không nên giữ lại mạng của hắn." Thanh Ti lắc đầu.
Tôn Kình là phó tướng dưới ghế Bình Lăng Quân hồi trước, có thù oán sâu nặng với tỷ đệ Lý gia, Bình Lăng Quân qua đời, hắn bị Đan Dương trưởng công chúa đánh gãy một cánh tay, cách chức phó tướng, giám xuống thành thái phó dưới trướng trông coi bãi ngựa.
Lúc đó Đan Dương cảm thấy hắn chết thì quá nhẹ nhàng rồi, thế nào cũng phải nghe thấy tiếng xương cốt của hắn vỡ vụn, nhìn lại hắn ngày đó một thân ngạo khí, mới có thể trút xuống nàng một ngụm ác khí.
Nhưng không ngờ, tên Thái Cứu Úy hèn mọn kia cũng có thể làm nổi lên sóng gió.
"Trừ cỏ quả nhiên vẫn phải trừ tận gốc mới được." Hoài Ngọc nói thầm: "Nhưng ngược lại cũng có lợi, hắn bị lôi ra ngoài rồi, chúng ta có thể thuận theo đó mà tìm ra kẻ đứng sau lưng hắn!"
Thanh Ti nói: "Tử Dương Quân đã điều tra ở Đình Úy phủ rồi."
"Đình Úy phủ có Liễu Vân Liệt ở đó, có thể tra ra cái gì?" Hoài Ngọc lắc đầu: "Chuyện này phải tìm Hàn Tiêu giúp đỡ."
Nhắc tới Hàn Tiêu, Thanh Ti nhíu mày nói: "Đêm qua lúc nô tỳ đi Lục phủ, Lục chưởng quầy nói gần đây tình hình của Hàn đại nhân không tốt lắm."
"Từ tướng quân mới bị gán tội, Vân Lam Thanh lại mãi không được thăng chức, xung quanh ông ấy không có ai, tình hình có thể tốt mới lạ đấy." Hoài Ngọc không có chút kinh ngạc nào.
Tính cách Hàn Tiêu hấp tấp, lúc có Vân Lam Thanh ở đó mới có thể ngăn ông ta lại, nếu không có ở đó, vậy hắn lại giáp mặt xung đột với ai cũng không chừng.
Vẻ mặt của Thanh Ti thoạt nhìn rất ngưng trọng, Hoài Ngọc mặc xong y phục, mỉm cười vỗ vỗ vai của nàng ấy: "Cũng không cần quá lo lắng đâu, nói không chừng Vân đại nhân ngay lập tức sẽ được thăng chức đến giúp đỡ ông ấy thôi."
Sao có thể như thế được? Thăng chức yêu cầu có công lớn, hiện tại Vân Lam Thanh đội lên quan hàm chính là đại phu lễ quan, lấy đâu ra cơ hội lập công?
Thanh Ti lắc đầu, chỉ xem như đây là chủ tử đang an ủi nàng.
Nhưng không quá hai ngày sau, Vân Lam Thanh vậy mà thật sự nhận được ân điển, thăng nhiệm lên làm Trường Sử thừa tướng.
Giang Huyền Cẩn không bất ngờ đối với việc này, vốn ông ta nên được thăng, chỉ là bị người khác chèn ép sổ con. Bây giờ tìm được cơ hội thăng chức khác, xem như vận khí tốt.
Nhưng Liễu Vân Liệt lúc hạ triều lại kéo hắn nói một câu: "Một lễ quan, đột nhiên lại điều tra ra được chuyện xây dựng đê điều sông Lạc Hoa, nếu nói không có người giúp hắn thì ta không tin đâu."
Giang Huyền Cẩn cảm thấy hắn rất vô vị, cho dù là có người giúp đỡ thì thế nào? Đê điều sông Lạc Hoa đích xác có vấn đề, nếu không phải Vân Lam Thanh phát hiện ra, đợi ngày hè nước lũ vừa đến thì nửa cái Kinh Thành đều gặp họa.
Nếu công lao là thật, bất kể là ai giúp thì hắn cũng nên được thăng chức.
Hạ triều trở về, hắn nhắc đến chuyện này với Bạch Châu Cơ, nàng cười đến mặt mày cong cong nói: "Chuyện triều đình ta nghe hiểu chỗ nào chứ? Nhưng nhìn khuôn mặt Vân đại nhân rất hiền hòa, thăng quan trái lại là việc tốt."
Người này nhìn sự việc thật đơn giản, mới không quản đảng phái thiên vị giúp đỡ gì đó, thuận theo lời nói của hắn liền vui vẻ, thoạt nhìn thật vô tâm vô phế.
Giang Huyền Cẩn hơi mím môi.
Hoài Ngọc cầm cái giũa ngồi trong lòng hắn, nghiêm túc giúp hắn giũa móng tay: "Chàng vừa nói đến Trường Sử thừa tướng, ngược lại ta nhớ tới, hôm nay nghe người ta nói trên đường, cái người Lệ Trường Sử trước kia hình như phải bị lưu đày ra ngoài chứ?"
"Ừ." Một tay hắn bị nàng cầm lấy, tay kia rảnh rỗi vân vê mái tóc rối tung của nàng, Giang Huyền Cẩn nói: "Tất cả tội danh của Lệ Thừa Hành đều là thật, hình phạt lưu đày hắn cũng nên chịu."
"Còn có Dịch đại nhân gì đó cũng gặp chuyện?"
"Dịch Ương có dính dáng trong đó, tội danh cũng không ít, là cha nàng tự mình dâng sổ con lên. Tuy rằng hiện tại Liễu Đình Úy chưa định án, nhưng chắc chắn không nhẹ nhàng."
Gật đầu bừng tỉnh, Hoài Ngọc nói thầm: "Quan trường hay thay đổi, những người này trước kia nở mày nở mặt bao nhiêu, chớp mắt đã chẳng còn cái gì rồi."
Nở mày nở mặt sao? Giang Huyền Cẩn không cho là đúng, cho dù hai người kia là quan giai (Bậc quan lại thời xưa) cũng không tồi, nhưng ngoại trừ bẻ ngược những chuyện của Đan Dương làm ra, những lúc khác cũng chỉ có thể nói là biết thân biết phận, căn bản không có thành tựu gì sáng mắt.
Nhớ tới Đan Dương, hắn dừng lại một chút, đột nhiên nhớ đến còn có lời muốn hỏi Lệ Thừa Hành, vội vàng ôm người trong lòng đứng lên.
"Sao vậy?" Hoài Ngọc hoảng sợ.
Giang Huyền Cẩn nói: "Ta phải ra ngoài một chuyến."
"Vừa mới hạ triều về, lại đi sao?" Hoài Ngọc buồn bực.
Ôm lấy eo nàng, hắn nhẹ giọng nói: "Nàng đi cùng ta, mang theo Thanh Ti nữa."
Đôi mắt Hoài Ngọc sáng lên, nàng lập tức giãn mặt nở nụ cười, cũng không hỏi là đi đâu, gọi Thanh Ti đến rồi hoạt bát mà theo hắn ra ngoài.
Giang Huyền Cẩn đi dịch trạm ngoại ô Kinh Thành, Lệ Thừa Hành tạm thời bị giam giữ ở đây, đợi người giao nhận đến sẽ đưa hắn ra khỏi Kinh Thành.
Hoài Ngọc bước vào sân liền nhìn thấy toàn thân Lệ Thừa Hành bị xiềng xích ngã ngồi trong một góc xe tù, cả người bẩn thỉu, trong mắt đã mất đi nhuệ khí lúc trước, lộ ra vẻ lụi bại.
"Các người đến làm gì?" Vừa nhìn thấy Giang Huyền Cẩn, hắn nghiến răng mắng: "Ta không ai giả mù sa mưa đưa tiễn!"
Trong mắt Giang Huyền Cẩn tràn đầy lạnh lẽo nhìn hắn: "Đưa tiễn? Bản quân chỉ đến hỏi ngươi vài câu thôi."
Lệ Thừa Hành sửng sốt, nhìn liếc qua mặt hắn một cái, như là đoán ra được cái gì, xoay đầu đi, giọng khó chịu nói: "Ta cái gì cũng không biết."
"Vậy sao?" Bình tĩnh đứng bên cạnh xe tù, Giang Huyền Cẩn nói: "Trong lòng ngươi nên biết rõ, chuyện tới bây giờ, cũng không có người nào có thể cứu ngươi."
Đích xác là không có ai có thể cứu, đã kéo dài lâu như vậy rồi, nghĩ nhiều cách như thế, cuối cùng kết cục của hắn vẫn bị lưu đày biên cương, thậm chí cũng không có ai giúp hắn đút lót quan sai áp giải.
Trong lòng Lệ Thừa Hành không phải không có oán giận, chỉ là không muốn để người khác chê cười mà thôi.
Đang cố gắng mang khuôn mặt chôn sâu xuống dưới, đột nhiên hắn lại nghe thấy Giang Huyền Cẩn nói một câu: "Nếu người có thể giải đáp nghi hoặc của bản quân, tâm tình bản quân tốt lên, không chừng lại giúp ngươi một phen."
Trong bóng tối lóe lên một tia sáng, sắp chết đuối tìm được cọng rơm cuối cùng!
Lệ Thừa Hành bỗng nhiên ngẩng mạnh đầu, trong mắt phát ra ánh sáng.
Tử Dương Quân đồng ý một lần, có thể tin tưởng hơn rất nhiều so với những lời qua loa lấy lệ của những người của hắn.
"Quân Thượng muốn biết cái gì?" Hắn thay đổi thái độ.
Giang Huyền Cẩn nói: "Cũng không phải chuyện lớn gì, lúc đó vì sao ngươi phải nói dối hãm hại trưởng công chúa?"
Lệ Thừa Hành dừng lại, nhìn sâu vào hắn một cái: "Quả nhiên Quân Thượng vẫn để ý bản án của Tư Mã Húc."
"Vậy ngươi định nói dối lừa gạt bản quân, hay là nói tử tế nguyên nhân hậu quả?"
Liếc nhìn vẻ mặt của Bạch tứ tiểu thư xem náo nhiệt bên cạnh một cái, Lệ Thừa Hành mím môi nói: "Bộ dạng ta đã như này rồi, còn nói dối có tác dụng gì? Quân Thượng là người thông minh, ta không thể lừa ngươi, không bằng nói rõ một lần."
"Đan Dương trưởng công chúa và ta có thù cũ, vốn ta không có cách để gây khó dễ nàng ta, nhưng Tư Mã thừa tướng vừa chết, có người nói với ta có thể mượn cơ hội này báo thù, ta liền nghe lời hắn, đến Đình Úy phủ làm chứng, cáo trạng trưởng công chúa."
Giang Huyền Cẩn và Lí Hoài Ngọc đều ngẩn ra.
"Người kia là ai?" Hắn hỏi.
Lệ Thừa Hành cười lạnh: "Còn có thể là ai? Đình Úy đại nhân Liễu Vân Liệt, khẩu cung đều là hắn và ta thương lượng ổn thỏa, bằng không ta cũng sẽ không biết Tư Mã thừa tướng rời khỏi cung yến vào giờ Tuất."
Liễu Vân Liệt? Giang Huyền Cẩn chấn động, sắc mặt trầm xuống trong nháy mắt.
Lí Hoài Ngọc nhíu mày nhìn hắn, yết hầu hơi kéo xiết lại, nắm chặt nắm đấm nói: "Khẩu cung đều có thể làm giả."
"Khẩu cung của vụ án Tư Mã Húc không có mấy phần là thật." Lệ Thừa Hành khinh thường nói: "Có Đình Úy đại nhân ở trên giúp đỡ, khiến cho Đan Dương công chúa chết lại là mục đích chung của mọi người, cho nên vụ án này định xuống vừa nhanh vừa tỉ mỉ cặn kẽ, lúc đó Quân Thượng cũng không nhìn ra manh mối sao?"
Vừa mới dứt lời, tiểu nha hoàn vẫn luôn cúi thấp đầu phía sau bỗng nhiên xông lên, một cước đá vào hàng rào trước mặt hắn.
Nổ "Binh" một tiếng, xe tù suýt chút nữa thì lật xuống.
"A!" Kinh hãi hô lên một tiếng nắm chặt lấy mảnh gỗ trong tay, Lệ Thừa Hành nhìn người nọ quát: "Ngươi làm gì đấy!"
Tiểu nha hoàn chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía hắn.
"Thanh Ti?" Nhận ra người này là ai, Lệ Thừa Hành ngạc nhiên, tiếp đó liền nghiến răng nói: "Quả nhiên ngươi bị Tử Dương Quân giấu đi, ta không nói sai!"
Cười lạnh một tiếng, Thanh Ti nhấc chân đạp cho xe tù một phát thứ hai.
"Bớt giận bớt giận." Hoài Ngọc duỗi tay kéo nàng lui lại vài bước, cười nhẹ nói: "Người ta tốt xấu gì cũng là nói thật, ngươi kích động như vậy làm gì?"
"Đồng lõa." Thanh Ti nhìn chằm chằm Lệ Thừa Hành, phun ra hai chữ, lại quay đầu nhìn chằm chằm Giang Huyền, nhíu mày nói: "Ngươi cũng thế."
Giang Huyền Cẩn không phản bác, hắn trầm mặc đứng đó, sắc mặt có hơi trắng bệch.
Cái chết của Đan Dương là mục đích chung của mọi người, không sai, lúc đó hắn cũng mong nàng ta chết, cho nên hắn dựa vào hồ sơ mà định án, cảm thấy nàng ta bị trừng phạt đúng tội.
Kết quả bây giờ Lệ Thừa Hành nói, khẩu cung trong hồ sơ đều là giả.
Đây xem như là gì? Chuyện hắn cho rằng là làm đúng, kết quả lại sai lầm từ đầu đến cuối? Tử Dương Quân luôn tự xưng là công chính, mang theo thành kiến mà xử oan cho người khác, còn chính tay tiễn người ta xuống Hoàng Tuyền?
Bàn tay trong tay áo chậm rãi nắm chặt, hắn buông mắt, lông mi dài run rẩy, vừa giận vừa ngỡ ngàng.
Nhìn bộ dạng này của hắn, Lí Hoài Ngọc cảm thấy rất hả giận, biết nàng oan rồi ha? Biết nàng thật sự vô tội rồi ha? Tử Dương Quân luôn không có chuyện làm sai, vừa làm đã làm ra một chuyện sai lầm lớn không thể cứu vãn, bây giờ phải làm thế nào?
Nhưng mà, nhìn hắn thêm một lúc, nàng lại hơi đau lòng.
Hắn không phải cố ý mà...
Với tính cách của người này, nếu lúc đó biết nàng bị oan, nhất định sẽ đứng ra chống lại sự chỉ trích của mọi người mà bênh vực cho nàng. Hắn rất khác với những người khác trong triều, trước kia nhắm vào nàng, chỉ bởi vì chuyện nàng làm thoạt nhìn là sai mà thôi.
Hoài Ngọc phát hiện, trước kia nàng đối với Tử Dương Quân, thật ra cũng mang theo thành kiến, chưa bao giờ chân chính hiểu rõ hắn.
Trầm tư một lúc, Hoài Ngọc vươn tay giữ chặt hắn, kéo hắn rời khỏi xe tù.
"Biết sai thì sửa, không có gì đáng ngại cả." Nàng rất rộng lượng mà nói.
Chỉ cần hắn giúp nàng lật lại bản án, nàng thậm chí có thể xóa bỏ toàn bộ mối thù giết mình!
Giang Huyền Cẩn nào biết người trước mặt này là ai? Lại nào nghĩ đến Đan Dương còn có thể sống lại trở về? Hắn chỉ cảm thấy nghiệp chướng của bản thân rất nhiều, hay thế nào cũng không có cách triệt tiêu hết tội nghiệt, lời trấn an này hoàn toàn nghe không vào, màu mực trong mắt cuộn trào, xao động khó yên.
"Quân Thượng." Quan sai phụ trách áp giải tiến đến chắp tay: "Lệnh giao nhận đến rồi, phạm nhân phải lên đường."
Lệ Thừa Hành hoảng hốt, vội vàng nhìn về phía Giang Huyền Cẩn, người đằng sau chậm rãi hoàn hồn, lạnh giọng nói: "Trên người phạm nhân còn có rắc rối chưa xong, không thể lên đường. Ngươi tạm thời giữ hắn ở đây, bản quân đi xin chỉ thị của Bệ hạ."
Quan sai ngẩn người, có chút không biết nguyên do, Giang Huyền Cẩn nói xong không giải thích thêm, chỉ nói với Hoài Ngọc: "Nàng hồi phủ đợi ta."
"Được." Lí Hoài Ngọc mỉm cười gật đầu, hơi thả lỏng tay, người này liền rút ra đi ra ngoài, bóng dáng mưa bụi, bước chân cực nhanh.
Lệ Thừa Hành ngồi trong xe tù nhìn thấy, có chút ngạc nhiên: "Hắn... Định nói trực tiếp với bệ hạ sao? Sao như thế được? Tư Mã Húc và Trưởng công chúa đều đã chết rồi, bây giờ hắn lật lại bản án cũng có tác dụng gì chứ?"
Hoài Ngọc nghiêng đầu liếc hắn một cái: "Trong trời đất này còn có hai chữ công đạo đấy."
"Trò cười!" Lệ Thừa Hành nói: "Chỉ vì công đạo mà hại bụi đã rơi xuống yên ổn rồi lại đi vén lên gợn sóng sao? Cái này đối với hắn không có lợi ích gì hết!"
Nếu lật lại vụ án này, đích xác là không có lợi ích gì, thậm chí sẽ trực tiếp đối địch với đại bộ phận những người trong triều. Nếu đổi lập trường khác, nàng đứng ở vị trí của Giang Huyền Cẩn, cũng sẽ không có dũng khí khuấy lên vũng nước đục này.
Nhưng mà Giang Huyền Cẩn đi không có chút do dự nào.
Ngốc như vậy, trong triều, hoặc nói là cả thiên hạ này, cũng sẽ không tìm ra được người thứ hai.
Nhếch miệng mỉm cười, Lí Hoài Ngọc nghĩ, nàng đúng là đã gả cho một người khó lường.
Mồng một tháng tám, Trưởng công chúa mất đã bốn tháng có lẻ, Tử Dương Quân đột nhiên tiến cung, hướng về phía ngự tiền yêu cầu tra lại vụ án Tư Mã Húc một lần nữa.
Cung đình ồ lên, tam công chín khanh nhận được tin tức đều sôi nổi trong cung.
Liễu Vân Liệt đi nhanh nhất, sắc mặt cũng kém nhất, hắn đã từng nghĩ rất nhiều cách chu toàn cho Giang Huyền Cẩn, nhưng chỉ không ngờ người này lại thật sự công khai lật lại vụ án cũ lên.
Thật sự điên rồi!
"Quân Thượng đưa ra việc này rốt cuộc là ý muốn như thế nào?" Tề Hàn chạy tới nơi, tiến lên hành lễ với Hoàng Đế, lập tức chất vấn Giang Huyền Cẩn một tiếng.
Giang Huyền Cẩn đứng giữa đại điện, các đại thần xung quanh càng ngày càng nhiều, đầu hắn cũng không nghiêng, trong mắt chỉ có vẻ mặt kinh hoảng của Đế Vương đang ngồi phía trên.
Vân Lam Thanh bên cạnh hơi kích động, thấy hắn không lên tiếng, liền đứng ra khỏi hàng phản bác thay hắn: "Còn có thể như thế nào? Quân Thượng không phải người tính tình tùy tiện, đề xuất chuyện này, nhất định là đã phát hiện ra kì lạ. Thừa tướng không hỏi chân tướng, lại chất vấn ngược mục đích của Quân Thượng?"
Tề Hàn trầm giọng nói: "Vụ án dính dáng rất nhiều, hơn nữa cũng đã sáng tỏ, đột nhiên lại lật ra, tất phải chấn động triều cương."
"Chấn động triều cương?" Từ Tiên bên cạnh khẽ cười: "Lúc đó định án, không phải nói chứng cứ vô cùng chính xác sao? Nếu Trưởng công chúa bị trừng phạt đúng tội, vậy đại nhân sợ gì phúc thẩm(*)?"
(*) Phúc thẩm: Thẩm tra part 2.
Tề Hàn nghẹn họng, Tư Đồ Kính bên cạnh tiến lên chắp tay nói: "Vi thần cho rằng, phúc thẩm vụ án này không có ý nghĩa."
Mọi người ngươi một lời ta một tiếng, ầm ĩ không nghỉ ngơi, Giang Huyền Cẩn nửa chữ cũng không nghe.
Hắn dám nhắc đến phúc thẩm, thì đã nghĩ xong tất cả những hậu quả rồi, trước mắt trừ phi bệ hạ không đồng ý, bằng không thì không có gì có thể cản trở hắn.
Là một người cực kì yêu quý người Hoàng tỷ của mình. Lí Hoài Lân làm sao có thể không đồng ý? Hắn chỉ là bị chuyện bất thình lình này dọa sợ, vẻ mặt phức tạp mà trầm tư rất lâu.
Đợi đến lúc hắn hoàn hồn, nhìn thấy cả điện huyên náo mới phẫn nộ hô lên một tiếng: "Hỗn xược!"
Các đại thần đang cật lực tranh chấp chớp mắt liền yên tĩnh hẳn, đồng loạt chắp tay cúi đầu.
Lí Hoài Lân đứng dậy, trước Long ỷ bước xuống hai bước, tức giận nói: "Quân Thượng đến xin ý kiến của Trẫm, không phải đến xin ý kiến của các ngươi. Trẫm còn chưa mở miệng, các ngươi ầm ĩ cái gì?"
"Phúc thẩm một vụ án mà thôi, Quân Thượng cảm thấy cần thiết, vậy thì cứ phúc thẩm đi. Lúc trước đã thẩm tra rồi, bây giờ vì sao lại không thẩm được?"
"Bệ hạ!" Liễu Vân Liệt nói: "Sắp tới chính là thời gian thu hoạch vụ thu, công việc bộn bề, người nào rảnh rỗi mà thẩm tra vụ án này?"
Giang Huyền Cẩn nhạt giọng nói: "Nếu là bản quân đề xuất, dương nhiên là do bản quân chủ thẩm."
Liễu Vân Liệt nghiến răng, nghiêng đầu nhìn hắn nói: "Quân Thượng chớ quên, vụ án này trước kia cũng là ngài định tội."
"Chính vì như thế, bản quân phúc thẩm mới là công chính nhất." Ánh mắt khẽ quét qua hắn một cái, Giang Huyền Cẩn ngẩng đầu nhìn Lí Hoài Lân: "Nếu thẩm tra không có sai, thần sẽ nhận tội nhiễu loạn triều cương. Nếu thẩm có sai, thần cũng nhận trách nhiệm liên đới."
Lời này vừa nói ra, những người vẫn luôn nhỏ giọng chất vấn Tử Dương Quân đều ngậm miệng.
Mọi người kinh ngạc không hiểu, Lí Hoài Lân cũng có chút khiếp sợ.
"Quân Thượng?"
Phúc thẩm đối với hắn không có chút lợi ích nào, tiến lui hắn đều phải chịu phạt, vậy mà hắn còn kiên trì như vậy?
Trong lúc nhất thời đám người Liễu Vân Liệt cũng không biết nói thế nào mới phải, nhìn nhau vài cái, cũng không thể tìm ra lí do để phản bác.
"Xin bệ hạ chỉ thị." Giang Huyền Cẩn chắp tay.
Trong đại điện yên tĩnh không có tiếng động, bầu không khí có chút ngưng trọng, sắc mặt của mấy lão thần bên cạnh đều rất khó coi, thậm chí có người còn lắc đầu khe khẽ, tỏ ý bệ hạ không nên đồng ý.
Nhưng mà, Lí Hoài Lân nghĩ một lúc, vẫn gật đầu.
"Trẫm đồng ý thỉnh cầu của Quân Thượng."
Liếc qua trong điện một cái, hắn nói tiếp: "Tử Dương Quân chủ thẩm, Đình Úy phủ hỗ trợ, Trẫm cho các ngươi thời gian một tháng, đừng để Trẫm thất vọng."
Giang Huyền Cẩn buông lông mày.
"Tạ chủ long ân." Hắn khom người hành lễ, trịnh trọng mà thành khẩn.
Triều đình Bắc Ngụy yên bình rất lâu rồi, cuối cùng lại nổi lên sóng to gió lớn, tam công chín khanh bàn tán sôi nổi, tấu chương về Tử Dương Quân phong này đến phong khác đều bay vào Ngự thư phòng, mọi người đều cảm thấy Quân Thượng điên rồi, nói không chừng bị quỷ hồn của Trưởng công chúa hạ cổ rồi.
Đừng nói người ngoài, người trong Giang gia cũng rất ngạc nhiên. Giang Huyền Cẩn vừa hồi phủ đã bị lão thái gia gọi đến Tiền đường.
Lúc Hoài Ngọc nghe thấy tin tức chạy tới, lão thái gia đang gõ Long đầu trượng nói: "Ta dạy ngươi công chính, chứ không phải dạy ngươi khư khư cố chấp!"
"Lần này đại ca cũng không giúp đệ." Giang Sùng lắc đầu: "Làm bừa quá rồi, với năng lực của một mình đệ, làm sao có thể chống lại được ý của bách quan?"
Giang Thâm cà lơ phớt phơ mà nghe, nhìn thấy nàng đến bên ngoài cửa, mỉm cười nói: "Đệ muội tới rồi à?"
Ánh mắt của mọi người đều nhìn sang, Lí Hoài Ngọc lấy lại bình tĩnh, mỉm cười tiến lên hành lễ: "Thỉnh an phụ thân, thỉnh an các vị thúc bá."
Nhìn thấy nàng, cơn tức của lão thái gia chưa tiêu tan, ngược lại tai ương tới cá trong chậu(*): "Giang Bạch Thị, ngươi đã qua cửa trở thành phu nhân của nó rồi, thì nên cẩn thận khuyên bảo nó chứ!"
(*) Ương cập trì ngư: Vạ lây, tai ương đến cá trong chậu: Ý chỉ người vô tội cũng bị vạ lây, gặp họa.
Hoài Ngọc vô tội chớp mắt, đừng nói nàng không khuyên, cho dù có, với tính tình của Giang Huyền Cẩn, loại chuyện này nào có thể nghe lời nàng chứ?
Vẻ mặt Giang Diễm bên cạnh phức tạp mở miệng: "Nếu tiểu thẩm thẩm có thể khuyên là chuyện tốt, chỉ sợ không những không khuyên, ngược lại còn cảm thấy tiểu thúc làm rất tốt."
(Editor: Hay lắm Diễm Diễm, nói câu nào chuẩn phốc câu ấy há há há :>)
Tiểu thiếu gia ngược lại là một người minh mẫn, Lí Hoài Ngọc cười thầm, trên mặt lại rất đứng đắn, nghi hoặc hỏi: "Quân Thượng làm sai cái gì?"
"Không phải nói hắn làm sai, hắn chưa hẳn có sai, nhưng việc làm lỗi thời." Giang Sùng nhíu mày: "Phúc thẩm án cũ, ngang nhiên đối địch với nguyên lão trọng thần trong triều, không nghe khuyên bảo cảnh cáo, không để ý hậu quả. Một tháng sau, bất kể kết quả thế nào hắn cũng phải chịu phạt! Cái này xem như là gì?"
Hoài Ngọc nghe thấy, nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi người bên cạnh: "Tình thế rất bất lợi sao?"
Giang Huyền Cẩn bình tĩnh nói: "Không sao."
"Đây còn gọi là gì?" Giang Diễm không chịu được nói: "Người từ trong cung ra ngoài, Tề thừa tướng, Tư Đồ đại nhân, Lâm đại nhân cả Liễu Đình Úy đều ở lại Ngự Thư phòng tham tấu, xem chừng cũng sẽ không nói lời tốt đẹp gì. Ngày trước những người này kính người trọng người, bây giờ đều đồng loạt trở giáo. Người rõ ràng sẽ trở thành mục tiêu công kích đó!"
Nghiêm trọng vậy sao? Lí Hoài Ngọc kinh hãi, hơi hoảng hốt nhìn về phía hắn.
Vẻ mặt Giang Huyền Cẩn không vui nhìn Giang Diễm một cái, sau đó nói: "Ta có chừng mực."
Nhận định rồi thì tám con ngựa cũng không kéo lại được cái tính bướng bỉnh này! Giang lão thái gia thở dài một hơi, cũng không định nói thêm gì nữa, chỉ nói: "Ngươi trở về suy nghĩ cẩn thận xem làm thế nào đi, Giang Bạch Thị ở lại."
Lí Hoài Ngọc bị điểm danh thành thật đứng nguyên tại chỗ không di chuyển, nhìn Giang Huyền Cẩn hành lễ đi khỏi, trong lòng hơi thấp thỏm.
"Giang Bạch Thị." Đợi người đi xa rồi, lão thái gia mới mở miệng: "Ta nghe người ta nói, Huyền Cẩn đối với ngươi sủng ái có thừa, ngươi đã nhận ân sủng của nó, thì nên suy nghĩ vì nó."
Cười gượng hai tiếng, Hoài Ngọc cúi đầu: "Phụ thân cứ việc phân phó."
"Thật là một người hiểu chuyện." Lão thái gia vuốt cằm nói: "Khuyên nhủ Huyền Cẩn cho tốt, danh dự nhiều năm tích góp như vậy, cũng không thể đánh mất ở trên đầu một vụ án. Đây không phải chuyện của một mình nó, không để ý một chút, sẽ dễ liên lụy tới cả nhà. Đợi lát nữa dùng xong bữa tối, Sùng Nhi và Thâm Nhi đều tới Mặc Cư một chuyến, chúng nó nói chuyện, ngươi ở bên cạnh giúp đỡ một chút."
Đã quyết định phúc thẩm rồi, còn khuyên được gì chứ? Trận huyên náo lớn như vậy, bây giờ cho dù Giang Huyền Cẩn đổi ý cũng không có tác dụng nữa, cây cung đã lên thì không có quay đầu tiễn.
Nhưng mà, nhìn thấy vẻ mặt ngưng trọng của người Giang gia khắp phòng, Lí Hoài Ngọc vẫn đồng ý mà đáp lời: "Con dâu hiểu rồi."
Giang Diễm nhìn nàng, không nhịn được hỏi: "Trước khi tiểu thúc tiến cung, đi cùng tiểu thẩm thẩm đến nơi nào?"
"Cái này..." Hoài Ngọc giả ngốc: "Thì đi dạo một chút trên phố."
"Nếu thật sự chỉ là đi dạo, vì sao tiểu thúc lại đột nhiên nghĩ tới vụ án của Tư Mã thừa tướng?" Giang Diễm nhíu mày.
Hắn nhắc tới như vậy, Giang Sùng cũng có hơi nghi hoặc nhìn nàng một cái.
Sau lưng hơi phát lạnh, Hoài Ngọc chống lại ánh mắt của mọi người, biểu tình vô tội trên mặt giữ nguyên: "Làm sao ta có thể biết được ý nghĩ của Quân Thượng? Chàng trước sau đều không nói nhiều lời về chuyện triều đình với ta."
Ngược lại Giang Thâm giúp một câu: "Đừng làm khó đệ muội, đợi lát nữa đi hỏi trực tiếp Tam đệ là được."
Lão thái gia trên chủ vị gật đầu: "Vậy ngươi cũng trở về trước đi."
"Vâng." Như được đại xá, Hoài Ngọc lui người liền đi, âm thầm may mắn vì bản thân lại lừa qua được.
Nhưng mà, đợi nàng đi xa rồi, Giang Diễm trong tiền đường lại nói một câu: "Mọi người xem đi, tiểu thẩm thẩm quả nhiên có điểm kì lạ."
Họ xuất phủ đi đâu, phu xe trong phủ biết hết, Giang Bạch Thị đang nói dối.
Mới đầu nghe Giang Diễm nói chuyện Bạch Long tự, Giang Sùng còn không tin, cảm thấy đứa trẻ này suy nghĩ nhiều rồi. Nhưng hôm nay nhìn lại, hắn cũng có chút khó hiểu.
Giang Bạch Thị này rốt cuộc là cố tình hay vô ý?
Lão thái gia xua tay nói: "Đều là người một nhà, không có chứng cứ chớ nên kết luận trước."
Chứng cứ còn không đơn giản sao? Thăm dò thêm vài lần là có rồi. Giang Diễm nắm quyền, nếu là hắn nghi ngờ sai còn tốt, nhưng nếu Giang Bạch Thị thật sự có lòng hại tiểu thúc, hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng ta!
Trở về Mặc Cư, Hoài Ngọc tìm khắp nơi, phát hiện Giang Huyền Cẩn ở trong thư phòng của Tẩy Nghiên Trì, vùi đầu vào một đống hồ sơ công văn lớn.
Nàng đi tới, đổi cho hắn một chén trà.
Giang Huyền Cẩn ngẩng đầu, mím môi hỏi: "Nàng muốn tới khuyên ta?"
"Ừ!" Hoài Ngọc gật đầu, hai tay bưng chén trà đưa tới bên môi hắn: "Khuyên chàng nghỉ ngơi nhiều một chút, đừng mệt làm hỏng cơ thể."
Hơi dừng lại, hắn nhíu mày: "Phụ thân muốn nàng khuyên chắc chắn không phải cái này."
Đút cho hắn uống một ngụm trà, Hoài Ngọc cười nói: "Chàng đã biết mục đích của họ cả rồi, ta hà tất phải lắm lời nữa?"
Nếu hắn cưới chính là một phu nhân quy củ phép tắc, lúc này nhất định sẽ bắt đầu tận tình khuyên bảo bên tai hắn rồi. Nhưng người này lại tốt rồi, căn bản không đặt lời của trưởng bối vào trong lòng.
Giang Huyền Cẩn lắc đầu, trong lòng lại hơi nhẹ bớt, tiếp tục cầm hồ sơ lên xem.
Hoài Ngọc ngoan ngoãn ở bên hắn.
Sau bữa tối, Giang Sùng và Giang Thâm đến thật. Một trái một phải ngồi bên cạnh Giang Huyền Cẩn, nói cùng hắn từ lợi ích gia tộc tới bá tánh thiên hạ.
Hoài Ngọc nhận mệnh lệnh của lão thái gia, tận chức tận trách mà ngồi bên cạnh giúp đỡ, nói không ngừng các loại lời cổ vũ như "Phải đó", "Đúng rồi".
Giang Sùng đối với biểu hiện này của nàng không quá vừa ý, thấp giọng gọi một tiếng: "Đệ muội."
"A?" Vẻ mặt Lí Hoài Ngọc mờ mịt: "Sao vậy?"
Còn hỏi sao hả? Đã nói là giúp khuyên bảo, nàng ta lại ngoại trừ đồng tình thì một chữ cũng không nói thêm. Giang Sùng nhíu mày, nghi ngờ trong lòng càng nặng thêm một tầng.
Nhìn ánh mắt này của hắn, Hoài Ngọc hơi kinh hãi, vội vàng quay đầu nói với Giang Huyền Cẩn: "Đại ca nói đều có đạo lí!"
Giang Huyền Cẩn liếc nàng một cái, mím môi nói với Giang Sùng: "Hà tất phải gây khó xử lên đầu nàng?"
Đối với lời khuyên bảo của hắn đều không có chút phản ứng, bênh vực người mình thì nhanh thật. Giang Sùng có chút bất đắc dĩ.
Một canh giờ sau, hai người sát vũ(*) mà về, Hoài Ngọc thất thần ngồi trên ghế, bỗng nhiên bị người ôm lên.
(*) Sát vũ nhi quy 铩羽而归: Là thành ngữ ý nói tiếng tăm danh dự bị hạ thấp, có thể hiểu nôm na là chiến đấu kịch liệt và mang tổn thất lớn.
"Lời của bọn họ, nàng không cần nghe." Giang Huyền Cẩn nhẹ giọng nói: "Nghe ta là đủ rồi."
Tinh thần trở về vị trí cũ, trong lồng ngực ấm áp, Hoài Ngọc mỉm cười ôm lấy cổ hắn: "Chàng cũng không sợ nuông chiều ta đến trong mắt không có bề trên hả."
Vốn cũng không phải một người trong mắt không có bề trên, Giang Huyền Cẩn lắc đầu, đặt nàng xuống giường, nhẹ nhàng hôn lên mi tâm của nàng.
"Vài ngày tiếp theo ta sẽ rất bận, nàng thành thật ở đây, đừng chạy loạn." Hắn nói.
Hoài Ngọc nhướn mày, ôm lấy cổ hắn không để hắn đứng dậy, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Vậy chúng ta cũng nên nắm chắc lấy cơ hội."
Giang Huyền Cẩn đang muốn hỏi cơ hội gì? Kết quả người này không phân trần gì đã ngồi xếp bằng quấn lên thắt lưng của hắn.
"Ta còn phải đi xem công văn."
"Ngày mai xem cũng không muộn, chàng xem ta trước đi!"
"..."
Hắn có chút buồn bực, lại không thể chống lại sự dây dưa của nàng, lăn mình vào trong hồng trướng(*), trong lúc thở gấp hơi tức giận nói: "Con người nàng..."
(*) Hồng trướng: Màn hồng, màn đỏ.
"Thế nào?" Cười khanh khách đè lên hắn, Hoài Ngọc nắm lấy cằm hắn nói: "Con người ta chính là lớn mật lại không biết xấu hổ. Nhưng chàng cũng không phải vẫn thích ngay thây?"
"Ai thích?" Hắn phản bác.
Cười khanh khách không ngừng, Hoài Ngọc đè hắn hôn môi không ngừng, bàn tay không có nề nếp mà luồn vào trong y phục của hắn, vuốt ve thắt lưng của hắn hỏi: "Có thích không? Hả?"
Từng tấc một trên cơ thể đều nóng lên, Giang Huyền Cẩn nghiến răng, rất gian nan nói: "Không..."
Nói còn chưa dứt lời đã bị nàng cắn một cái vào yết hầu.
"Tử Dương Quân không thể nói dối đâu." Nàng nghiêm túc nói.
Giang Huyền Cẩn bị chọc tức, lật người đè nàng xuống, giọng khàn khàn nói: "Mắt không có bề trên, bề trên nên giáo huấn rồi."
Người dưới thân ngẩn ra, tiếp đó liền liếm môi, sóng mắt lưu chuyển mà nói: "Xin Quân Thượng chỉ giáo a~"
Thứ dụ hoặc muốn lấy mạng người.
Khẽ thở gấp một tiếng, hắn cúi đầu, cuối cùng là cắn lên cần cổ trắng nõn càn rỡ kia của nàng.
Ánh nến chưa tắt, trong phòng bóng hồng đan xen, mây mưa thất thường.
Lúc trước đều là tính vui vẻ cùng hắn, nhưng lúc này đây, trong lòng Lí Hoài Ngọc không nghĩ gì cả, chỉ gắt gao ôm lấy người này, hắn muốn bao nhiêu thì cho bấy nhiêu, nghe thấy giọng nói của hắn, nàng cũng cảm thấy động tình.
Thế mà lại cảm thấy động tình rồi.
"Giang Giới." Đến chỗ khó nhịn, nàng thấp giọng gọi tên của hắn, chỉ một tiếng cảm giác không đủ, phải lặp đi lặp lại gọi thật nhiều lần.
Người trước mặt hơi kích động mà đưa tay che miệng nàng lại, đầu chống ở bên sườn tai nàng, thanh âm khẽ run nói: "Đừng gọi nữa..."
----------------------------
Editor: Sắp tới mấy chương sau sẽ có cao trào, lấy kinh nghiệm đọc truyện truy trùm cuối của các vị đi, người mình luôn cho là không thể nhất ngây thơ nhất thì lại là người thao túng toàn bộ kịch bản (╥﹏╥)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.