Xuân Nhật Yến

Chương 51: Ta Tin Tưởng Nàng

Bạch Lộ Thành Song

27/01/2021

Editor: Lục Thất Tiểu Muội.

***

Nha môn Kinh Thành.

Thần sắc của Từ Yển và Tưởng Khu đang ngưng trọng nhỏ giọng nói thầm gì đó, vừa nâng mắt lên liền nhìn thấy ở bên ngoài có một người tiến vào, cuối cùng cũng khẽ thở ra một hơi.

"Quân Thượng."

Giang Huyền Cẩn gật đầu, ánh mắt dừng trên người của người quỳ trước đường, khẽ nhíu mày.

"Đây là thế nào?"

Mới vừa rồi lúc trói đi vẫn còn yên lành, bây giờ nhìn lần nữa, cả khuôn mặt lại toàn là máu thế này.

Từ Yển bất đắc dĩ nói: "Tự hắn đâm đấy, nếu không phải Tưởng đại nhân kịp kéo hắn ra, sợ là đã đâm đầu chết rồi."

"Tính khí thật mạnh mẽ." Tìm một chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống, Giang Huyền Cẩn chỉnh lại y bào hỏi: "Đã hỏi rõ lai lịch chưa?"

"Từ lúc bắt đầu vào nha môn, người này một câu cũng không chịu nói."

Ánh mắt hơi trầm xuống, Giang Huyền Cẩn nhìn Thừa Hư bên cạnh một cái, người sau hiểu ý, tiến lên soát người.

Người vốn bất động không nhúc nhích, vừa bị Thừa Hư chạm một cái lại lập tức giãy dụa lên. Nhưng dây thừng trói tay chân của hắn rất chắc, hắn không thể nào giãy dụa, túi trong tay áo và trong ngực đều bị lục soát ra sạch sẽ.

Một đống đồ linh tinh, Thừa Hư nhìn thoáng qua, chỉ nhặt minh bội lên, đưa cho chủ tử nhà mình.

"Tôn Kình?" Cầm lấy minh bội nhìn cái tên phía trên, Giang Huyền Cẩn có hơi nghi hoặc, đang muốn bảo Từ Yển điều tra một chút, Giang Diễm lại tới.

"Tiểu thúc!" Chạy vào giọng gấp gáp hô lên, vừa thấy còn có người ngoài ở đây, Giang Diễm thu lại bước chân, miễn cưỡng sửa lại miệng: "Quân Thượng!"

Giang Huyền Cẩn nhìn hắn: "Giờ này rồi, ngươi tới đây làm gì?"

Giang Diễm chắp tay nói: "Phụng mệnh Đình Úy đại nhân, đến đem thích khách ám sát Quân Thượng về Đình Úy nha môn thẩm tra."

Từ Yển bên cạnh rất khó hiểu: "Bản quan còn chưa trình án này lên, sao Đình Úy phủ đã đến lấy người?"

"Động tĩnh lớn như vậy, Đình Úy phủ không muốn biết cũng khó." Nhìn tiểu thúc nhà mình, thấy toàn thân ngài ấy không có việc gì, Giang Diễm mới nhẹ nhàng thở ra, nói tiếp: "Liễu đại nhân rất lo lắng cho an nguy của Quân Thượng, không bằng Quân Thượng theo hạ quan cùng qua đó?"

"Không vội." Thoáng nghĩ một chút, Giang Huyền Cẩn hỏi hắn trước: "Ngươi có nhận ra người trước đường này không?"

Nhìn theo ánh mắt của hắn, Giang Diễm nhíu mày: "Mặt toàn là máu thế này, ai nhìn rõ trông như thế nào?"

"Vậy cái này thì sao?" Hắn đem minh bội chuyển qua.

Giang Diễm vừa nhìn thấy liền nói: "Cái tên này hình như đã nghe qua ở đâu rồi."

Người trên mặt đất nghe vậy liền cứng đờ, cố gắng chôn mặt xuống. Nhưng Thừa Hư bên cạnh nắm lấy cằm của hắn, kéo cái khăn ra, lau hai ba cái lung tung vết máu trên mặt hắn.

"A, ta nhớ ra rồi." Vừa thấy rõ hình dáng, Giang Diễm kinh ngạc nói: "Đây không phải là Thái Cứu Úy Tôn đại nhân trông coi bãi ngựa sao?"

Thái Cứu Úy(*)? Từ Yển nhíu mày tiến lên: "Tả Giám đại nhân chắc chắn không?"

(*) Thái Cứu Úy: Thái Úy trông ngựa. Dịch ra nghe hơi thảm xíu >.<

"Chắc chắn!" Giang Diễm gật đầu: "Vài ngày trước Đình Úy phủ nhập vào năm con ngựa tốt, Tôn đại nhân tự mình đưa tới, cùng ta đối mặt trao đổi."

Sắc mặt Tôn Kình rất khó coi, trừng mắt nhìn Giang Diễm, trong mắt tràn đầy oán khí.

"Khó trách cảm thấy quen mắt." Sắc mặt Giang Huyền Cẩn trầm xuống: "Quả nhiên là người trong triều đình."

Nếu giang hồ dân gian bình thường đi lật quan tài, chuyện hành thích Quân Thượng cũng bỏ đi, nhưng đây lại là Thái Cứu Úy năm bổng sáu trăm thạch, quan trực thuộc Thái phó!

"Đưa đến Đình Úy phủ đi." Từ Yển lắc đầu: "Việc này đã không thuộc phạm vi quản lí của nha môn Kinh Thành rồi."

Giang Diễm phất tay để nha sai phía sau lên áp giải người, Giang Huyền Cẩn nhìn Tôn Kình bị mang ra ngoài, cũng đứng dậy theo, từ biệt với đám người Từ Yển.

"Tiểu thúc, người từng đắc tội với người này sao?" Ngồi trên xe ngựa, Giang Diễm không nhịn được hỏi một câu.

Giang Huyền Cẩn gật đầu: "Xem như có xích mích."

Ở trong rừng cây Tôn Kình đã nói, vì hắn muốn bảo vệ "Súc sinh kia", cho nên để hắn cùng chết.

Súc sinh kia là ai đã không cần hỏi rồi, người Tôn Kình hận nhất chính là Đan Dương, bằng không cũng sẽ không mạo hiểm nguy cơ bị chém đầu, trên đường đi ngăn đội hộ linh của Trưởng công chúa.

Có điều rốt cuộc vì sao người này biết được hôm nay hắn muốn đi Bạch Long tự? Chỉ là Thái Cứu Úy, lại có bản lĩnh tập kết được ở đâu nhiều người biết võ như vậy?

Trong lòng nghi hoặc khó giải, Giang Huyền Cẩn theo Giang Diễm vào Đình Úy phủ.

Trải qua chuyện lần trước trên triều, Liễu Vân Liệt gặp lại hắn lần nữa, vẻ mặt có chút kì lạ. Hôm nay cũng không ngoại lệ, từ lúc hắn vào cửa, lông mày Liễu Vân Liệt đều không buông lỏng.

"Quân Thượng đi ra ngoài luôn cẩn thận, sao hôm nay lại gặp mai phục?"

Giang Huyền Cẩn liếc hắn một cái: "Đại nhân hẳn là nên thẩm vấn người dưới đường trước chứ?"

Liễu Vân Liệt buông mắt, ánh mắt lia đến người quỳ phía dưới, ngữ khí rất không tốt: "Người quỳ là ai? Phạm phải chuyện gì?"

Vừa nãy còn giãy dụa rất ác liệt, bây giờ lại thành thật, Tôn Kình cúi đầu, một năm một mười đáp: "Hạ quan Thái Cứu Úy Tôn Kình, người ám sát Tử Dương Quân chưa đạt, bị áp giải đến đây."

Ngữ khí này còn hợp tình hợp lí, y như hoàn toàn không biết bản thân có sai lầm.

Liễu Vân Liệt đập bàn mắng: "Quả thực là to gan lớn mật, trong mắt không có luật pháp! Còn không nói tỉ mỉ đầu đuôi?"

Tâm không cam tình không nguyện mà nhìn Giang Huyền Cẩn bên cạnh, Tôn Kình nói: "Tử Dương Quân bênh vực bảo vệ Đan Dương trưởng công chúa, ta không nhìn được, có tâm muốn giết. Vốn tưởng rằng không có sơ hở, ai ngờ lại trúng kế của Quân Thượng."

Giang Huyền Cẩn nâng mắt: "Kế của bản quân?"

"Thủ đoạn của Quân Thượng, hạ quan bội phục." Tôn Kình cười lạnh: "Đầu tiên sai người phao tin ra ngoài nói muốn đi Bạch Long tự, dẫn bọn ta mắc câu, tiếp theo không tiếc lấy thân dấn vào nguy hiểm, dụ bọn ta vào tròng, cuối cùng quân hộ thành hoàng tước ở phía sau, trực tiếp một lưới bắt gọn bọn ta."

"Bây giờ điều ta hối hận duy nhất, chính là lúc ấy vì sao không thừa dịp giết chết ngươi!"

"Hỗn xược!" Liễu Vân Liệt gầm lên: "Làm trò trước mặt bản quan, cũng dám phun ra những lời cuồng vọng như thế sao?"

Tôn Kình quỳ ngồi xuống dưới, bộ dạng không biết sợ: "Dù sao bị bắt được cũng là chết, ta còn có cái gì không dám nói?"

Giang Huyền Cẩn bình tĩnh nghe, không có nửa phần tức giận nào, chỉ hỏi: "Ngươi nghe thấy tin tức bản quân muốn đi Bạch Long tự ở đâu?"

Vẻ mặt cổ quái nhìn hắn một cái, Tôn Kình nói: "Trong lòng ngươi tự rõ ràng, làm gì còn hỏi ta?"

"Quân Thượng hỏi, ngươi cứ đáp đi!" Liễu Vân Liệt quát khẽ.

Tôn Kình hừ lạnh: "Trên đường tùy tiện nghe thấy."

Điệu bộ này, tỏ rõ là không nguyện ý nói thật, nói tùy tiện qua loa. Giang Huyền Cẩn quay đầu, nhìn Liễu Vân Liệt hỏi: "Thước trong tay nha sai quý phủ, là định cất làm đồ gia truyền à?"

Liễu Vân Liệt nhíu mày: "Vậy cứ thế đánh sao?"

"Trên công đường cũng dám nói xằng, lẽ nào không nên đánh?" Giang Huyền Cẩn lắc đầu: "Cũng không cần quá lắm, hai mươi thước làm sạch họng thì thôi."

Tôn Kình vươn thẳng cổ, vẻ mặt thà chết không chịu khuất phục.

Nhưng khi thước vừa hung hăng đập xuống, so với hắn tưởng tượng còn đau hơn rất nhiều. Lúc đến cái thứ mười cũng đã tróc da nứt thịt, Tôn Kình kêu gào liên tục, vội cuống quýt hô lên: "Ta nhận tội, ta nhận tội!"

Thước dừng lại, hắn thở hổn hển vài hơi, mồ hôi lạnh đầy mặt nói: "Thủ hạ của ta có không ít huynh đệ, ngày thường phân bố đến các nơi trong Kinh Thành, hôm nay tin tức Quân Thượng muốn đi Bạch Long tự, là có người nghe được ở quán trà gần Giang phủ."

Giang Huyền Cẩn nhíu mày: "Lời nói của người trong quán trà, các ngươi cũng tin sao?"



Tôn Kình nghiến răng: "Mới đầu không tin, chỉ sai người trông chừng trước cổng Giang phủ, không ngờ ngươi ra ngoài, quả nhiên là đi về hướng thành Bắc, đây còn có thể là giả?"

"Nhìn rõ bộ dáng người nói chuyện kia không?"

"Ai quan tâm cái đó?" Đáp bừa một câu, Tôn Kình suy nghĩ một chút, cảm thấy không đúng lắm: "Không phải ngươi thả tin tức sao? Sao còn hỏi như thế?"

Giang Huyền Cẩn nhíu mày không nói.

Liễu Vân Liệt nghe ra mấu chốt, thoáng kinh ngạc nhìn hắn nói: "Lẽ nào có người cố ý để lộ tin tức?"

Người bên cạnh không phủ nhận, con ngươi màu mực âm u lạnh lẽo.

Vẻ mặt Liễu Vân Liệt nghiêm túc nói: "Quân Thượng, cho dù ngài và ta đã đi con đường mưu cầu không giống nhau nữa, nhưng hạ quan vẫn nhắc nhở ngài một câu, người bên cạnh, nên phòng thì cứ phòng."

"Đại nhân cẩn thận lời nói." Giang Huyền Cẩn không vui: "Quân tử kị lời nói ly gián."

"Đây là ly gián sao?" Liễu Vân Liệt cười lạnh: "Đây là sự thật."

Không hỏi ra thứ gì hữu dụng từ trong miệng Tôn Kình, người phía trên này nói chuyện lại thật sự rất đáng ghét, mặt Giang Huyền Cẩn trầm xuống quay đầu, nói với Giang Diễm bên cạnh: "Ngươi trông chừng chút đi."

Nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài.

"Tử Dương Quân!" Liễu Vân Liệt không nhịn được gọi hắn lại: "Không nghe thẩm vấn xong đã đi sao?"

"Mệt rồi."

Tay áo vung lên, hắn đi không thèm quay đầu lại, Giang Diễm nhìn thấy, chắp tay về phía Liễu Vân Liệt nói: "Hạ quan nghe thay Quân Thượng, đợi lúc tối trở về ta sẽ bẩm lại cho ngài ấy."

Giang tiểu thiếu gia dễ thuyết phục hơn Tử Dương Quân kia rất nhiều, Liễu Vân Liệt nghĩ một chút, cũng không quan tâm người đi phía xa xa kia nữa, toàn tâm toàn ý phân tích vụ án cho tiểu thiếu gia.

Đồng thời cố ý vô tình, hắn đem tất cả nghi ngờ trước kia về Bạch tứ tiểu thư nói hết với Giang Diễm.

Giang Diễm vốn đã vô cùng lo lắng, lại thêm Liễu Vân Liệt nói chuyện động trời, buổi tối trở về, vẻ mặt sốt ruột xông thẳng tới Mặc Cư.

"Tiểu thúc!"

Thừa Hư muốn cản lại, hắn đã vung tay đẩy ra, xông vào nhà chính vội vàng nâng mắt nói: "Con nghe Liễu đại nhân nói..."

Nói được một nửa thì bị cảnh tượng trước mắt nghẹn trong cổ họng.

Giang Huyền Cẩn dựa nửa người vào đầu giường, vẻ mặt lười biếng, quần áo lộn xộn. Bạch Châu Cơ dựa bên cạnh hắn, hai tay ôm lấy cánh tay hắn. Tóc đen rối loạn, tư thế kiều mị, bị một tiếng hô này của hắn, nàng kinh ngạc nhìn qua, trong mắt hạnh tràn ngập vẻ khó hiểu.

Khuôn mặt đỏ lên, Giang Diễm đứng nguyên tại chỗ xoay người một cái, đưa tay bịt mắt mình lại.

"Càng ngày càng không có phép tắc." Giang Huyền Cẩn lạnh giọng nói.

Toàn thân căng lên, Giang Diễm run giọng nói: "Là việc quá cấp bách, chất nhi mới xông vào như thế."

"Trời muốn sụp hay là đất muốn vùi?" Giang Huyền Cẩn phất áo đứng dậy, mang hắn đi ra ngoài: "Có chuyện thì đổi chỗ nói, đừng quấy rầy tiểu thẩm thẩm ngươi nghỉ ngơi."

Giang Diễm vâng lời, đi theo bước chân của hắn, trước khi ra khỏi cửa không nhịn được quay đầu nhìn một cái.

Bạch Châu Cơ nhu thuận ôm lấy gối đầu ngồi trên giường, khuôn mặt tràn đầy vẻ nghi hoặc ngỡ ngàng. Vẻ mặt ngược lại rất vô tội, nhưng bộ dạng này, thật đúng là giống một hồ li tinh chuyên đi mê hoặc lòng người.

Đón nhận ánh mắt này của tiểu thiếu gia, Lí Hoài Ngọc rất mờ mịt.

Chuyện lúc trước nàng còn chưa tính toán với Giang Diễm, cũng xem như khoan hồng độ lượng rồi, hắn không cảm kích thì thôi, dựa vào cái gì còn dùng cái ánh mắt ấy nhìn nàng?

Nhìn bọn họ đi về hướng sảnh phụ, Lí Hoài Ngọc nghĩ một chút, bình tĩnh bò ra ngoài từ cửa sổ bên cạnh, khom eo cúi đầu mà lách đến ngoài tường của sảnh phụ.

"Nói đi." Ngồi xuống ghế, Giang Huyền Cẩn mở miệng.

Giang Diễm nhìn nhìn xung quanh, thấy Thừa Hư và Ngự Phong đều lui xuống rồi mới yên tâm nói: "Tiểu thúc, chuyện bị ám sát lần này, thúc có từng nghi ngờ tiểu thẩm thẩm không?"

Lí Hoài Ngọc nghe liền kinh sợ, tim lập tức treo ngược lên.

Giang Huyền Cẩn hỏi: "Vì sao phải nghi ngờ nàng ấy?"

"Người vô duyên vô cớ, sao lại đi Bạch Long tự? Nghe người gác cổng nói, hôm nay tiểu thẩm thẩm đi trước, người theo phía sau. Hành tung trước kia của người đều chưa từng bị lộ, sao cứ đi cùng một chỗ với nàng ta lại bị người ta biết chứ?"

"Trùng hợp thôi."

"Đây cũng quá trùng hợp đi!" Giang Diễm nhíu mày: "Người đừng quá bênh vực tiểu thẩm thẩm."

"Nàng không có lí do gì phải hại ta." Giang Huyền Cẩn nhạt giọng nói: "Ta tin tưởng nàng ấy."

Ngữ khí nhẹ nhàng ấm áp, lời nói ra lại rất có khí phách.

Hoài Ngọc nhướn mày, dựa vào bức tường sau lưng chậm rãi ngồi xuống, nâng mắt nhìn ánh nắng chiều nơi chân trời.

Tin tưởng nàng sao? Người này thật sự là... Không biết lấy tự tin từ đâu ra, cũng không sợ một lần té ngã ở trên người nàng, sẽ đau đến không đứng dậy nổi.

Giang Diễm tức giận: "Chất nhi cũng không phải nói tiểu thẩm thẩm muốn hại người, nhưng người nhìn sự tình cũng nên công chính một chút, nàng ta có hiềm nghi thì chính là có hiềm nghi, một mực bảo vệ, nếu bảo vệ sai thì phải làm thế nào?"

Bảo vệ sai sao? Giang Huyền Cẩn cười nhẹ: "Vậy ta sẽ nhận sai."

Giang Diễm ngẩn người, vừa vội vừa tức: "Người nhận sai cái gì? Thật sự sai cũng nên là nàng ta đến nhận! Tiểu thúc, trước kia người từng dạy chất nhi, mọi việc trước tiên nói lí lẽ sau mới luận đến người thân, sao bây giờ chính mình lại không làm được?"

Chống xương lông mày trầm tư một lát, Giang Huyền Cẩn nói: "Cõi lòng của con người, khó tránh khỏi sẽ vì hoàn cảnh mà sinh ra biến hóa."

Trước kia hắn thanh tâm quả dục, coi trong trời đất chỉ có đúng sai phải trái, không phân người thân gần xa, hơn nữa luôn coi thường người trong hồng trần, cảm thấy họ quá dễ dàng thiên vị thỏa hiệp, tâm trí thật sự không kiên định.

Nhưng mà bây giờ hắn cảm thấy, ngoại trừ việc đúng và sai trong thế gian, còn có một loại liên quan đến Bạch Châu Cơ.

Người này hành sự không có quy củ, thật sự rất khó dùng đúng sai để nhận định nàng. Ví như chuyện đi Bạch Long tự lần này, phải hoài nghi nàng sao? Nàng thành thật nói với hắn là tiết lộ tin tức ra ngoài, nửa phần ác ý cũng không có, hoài nghi nàng gì chứ?

Giang Huyền Cẩn lắc đầu, cong môi muốn cười, lại phát hiện ánh mắt kinh ngạc của chất nhi nhà mình, hắn liền mím môi hạ mắt: "Đợi ngươi lớn thêm chút nữa, có lẽ có thể hiểu được một phần."

"Chất nhi tình nguyện vĩnh viễn không hiểu!" Giang Diễm có chút tức giận nói: "Chất nhi chỉ biết bây giờ người giống như bị yêu tinh mê hoặc tâm trí!"

Giang Huyền Cẩn bình tĩnh lắng nghe, nâng mắt nhìn hắn, điềm đạm hỏi: "Hôn sự của ngươi và nhị tiểu thư Bạch gia, có phải nên bàn bạc lần nữa không?"

Sắc mặt cứng đờ, Khóe miệng Giang Diễm co lại.

Không phải nói giúp hắn tìm cách đẩy cái hôn sự kia đi sao? Bây giờ Bạch tứ tiểu thư đã vào Mặc Cư rồi, vì sao hắn còn phải lấy Bạch nhị tiểu thư chứ?

"Trước mắt không có ai nhắc đến, phụ thân cũng không nghĩ tới." Giang Huyền Cẩn trầm ngâm: "Không bằng ngày mai tiểu thúc đi giúp ngươi nhắc đến một câu?"

"Không cần đâu..." Hít sâu một hơi, Giang Diễm đem toàn bộ cơn tức vừa nãy nuốt hết vào trong bụng, vươn cổ nói: "Tuổi chất nhi còn nhỏ."

"Ngươi nhỏ, nhưng Bạch nhị tiểu thư không còn nhỏ nữa." Giang Huyền Cẩn lắc đầu nói: "Dù sao cũng không thể để người ta chờ quá lâu."

Giang Diễm tức đến nghiến răng nghiến lợi, đây là uy hiếp mà! Tỏ rõ là đang uy hiếp hắn! Nhưng hắn lại vẫn cứ chịu sự uy hiếp này.

Giữa việc khoan nhượng tha thứ cho tiểu thẩm thẩm có hiềm nghi nhưng không định tội, và phải lấy Bạch nhị tiểu thư phải chọn một cái? Vậy nhất định hắn sẽ chọn cái trước rồi!

Nén giận đè cơn tức xuống, Giang Diễm cúi đầu: "Chất nhi biết sai... Chất nhi cũng chỉ lo lắng cho tiểu thúc mà thôi. Nếu tiểu thúc không vui, vậy thì chất nhi sẽ không nói nữa."

Giang Huyền Cẩn gật đầu vừa ý, đứng dậy "Tiễn" hắn ra khỏi cửa.

Khuôn mặt tiểu thiếu gia tràn đầy lo lắng và không cam tâm, trước khi bước ra ngoài không nhịn được bám cạnh cửa nói một câu: "Ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc mê hoặc, xin tiểu thúc nghĩ lại!"

"Chuyện của bản thân ta, chính ta rõ." Giang Huyền Cẩn nói.

Vẻ mặt Giang Diễm phức tạp nhìn cửa lớn Mặc Cư đóng lại ngay trước mặt mình, đứng nguyên tại chỗ run rẩy một hồi.

Liễu đại nhân còn trông chờ vào hắn đến cảnh tỉnh tiểu thúc? Nhìn dáng vẻ tiểu thúc bây giờ, sợ là lão thái gia đến nói cũng vô dụng! Một người vốn cơ trí sắc bén như vậy, sao lại biến thành như thế chứ?



Không được, hắn phải tìm người giúp đỡ, nếu lời Liễu đại nhân nói đều là sự thật, vậy đúng thật là nên đề phòng tiểu thẩm thẩm này.

Quay đầu xoay người, Giang Diễm nâng bước chạy về phía viện của Giang Sùng.

Chuyện nghe được ở chân tường này khiến cho lòng người rất phức tạp, Lí Hoài Ngọc vội lui về chiếc giường trong nhà chính trước khi Giang Huyền Cẩn quay lại, nhìn hoa văn trên chăn mà ngẩn người.

Giang Diễm đã nhận ra điểm bất thường, cảnh giác thận trọng như Giang Huyền Cẩn lại ngay cả hoài nghi nàng cũng không nguyện sao?

Thật ra có thể hoài nghi nàng, đến chất vấn nàng cũng không sao, nàng đã chuẩn bị xong những lời nói dối rồi, định dùng để giành được tín nhiệm của hắn.

Nhưng không cần nữa, nàng không cần làm cái gì nữa, Giang Huyền Cẩn rất bình tĩnh mà đứng trước mặt nàng, còn thay nàng cản nghi ngờ của người khác nữa.

Đưa tay che mắt lại, Hoài Ngọc cúi đầu cười ra tiếng.

Tử Dương Quân trước kia luôn luôn đứng đối diện với nàng, nàng nói gì hắn cũng bác bỏ cái đó. Giương cung bạt kiếm, hận không thể tống nàng xuống Hoàng Tuyền sớm một chút, triều đình sẽ còn những người thanh liêm công chính nghiêm túc.

Nhưng bây giờ...

Cửa phòng bị đẩy ra, Giang Huyền Cẩn sải bước vào trong, về bên cạnh nàng.

Hoài Ngọc nghiêng đầu nhìn hắn, duỗi tay ôm lấy hắn vào lòng.

Bây giờ, người này dùng tấm lòng chân thành để bảo vệ nàng.

"Sao đi lâu như vậy?" Nàng mỉm cười: "Xảy ra chuyện gì sao?"

Giang Huyền Cẩn rất tự nhiên nâng tay đỡ lấy có thể nhẹ nhàng của nàng, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Không có, Diễm Nhi vừa mới nhậm chức tả giám Đình Úy, việc vặt hơi nhiều, đến hỏi ý kiến của ta."

Khí thế chỉ trích hung hăng như vậy, ở trong miệng hắn lại biến thành việc vặt nhẹ nhàng như mây gió.

Ngón tay không nhịn được hơi rụt lại, nàng chui đầu vào trong ngực hắn, nhẹ nhàng cọ cọ.

"Sao vậy?" Phát hiện ra nàng có chút bất thường, Giang Huyền Cẩn hạ mắt xuống nhìn: "Vừa nãy còn tốt đẹp, sao đột nhiên lại không vui rồi?"

"Ta đâu có không vui chứ?" Nàng cứng miệng.

Giang Huyền Cẩn duỗi tay, nắm lấy cằm nhìn thẳng vào mắt nàng: "Nói thật."

Đáy lòng run lên, Lí Hoài Ngọc lấy lại bình tĩnh, cười hì hì trở tay nắm ngược lại cằm của hắn, vô lại nói: "Tâm tư của cô nương người ta nào có dễ nói như vậy? Phức tạp lắm! Chàng hỏi ta vì sao không vui, chi bằng nghĩ cách làm ta vui đi."

"Nàng muốn như thế nào mới vui?" Hắn nhíu mày.

"Cái này đơn giản nha, ở chung một chỗ với chàng là ta sẽ vui vẻ." Hoài Ngọc chớp mắt: "Đương nhiên, nếu chờ lát nữa chàng tắm rửa cùng ta, vậy thì ta sẽ càng vui vẻ."

Ho sặc một tiếng, Giang Huyền Cẩn cho rằng mình đã nghe nhầm: "Cái gì?"

"Tắm chung nha!" Vẻ mặt Lí Hoài Ngọc thản nhiên nói: "Nước trong phòng tắm đã chuẩn bị xong rồi, bể tắm lớn như vậy, chàng và ta xuống cùng nhau cũng được."

Bên tai đỏ lên, Giang Huyền Cẩn vén cái chăn trên giường chùm vào đầu nàng, ngữ khí hơi giận: "Còn ra thể thống gì!"

Vô tội mà kéo chăn xuống, Hoài Ngọc chớp chớp mắt: "Dù sao cũng không có ai nhìn thấy, cần thể thống gì?"

"Không được." Hắn không thèm nghĩ ngợi đã cự tuyệt.

Loại chuyện dâm đãng như này, nào phải chuyện đệ tử của Giang gia có thể làm ra được? Ngày ngày ôm nàng ở cùng một chỗ đã xem như phá vỡ quy tắc của hắn, còn muốn tắm chung?

Nhìn bộ dạng tức giận lại có chút xấu hổ kia của hắn, Lí Hoài Ngọc liếm liếm môi, rướn người lên hôn lấy hắn, triền miên cọ sát, mười ngón tay đan vào nhau.

Giang Huyền Cẩn cứng đờ người nhíu mày, muốn đẩy nàng ra, người này lại mềm nhũn mà khẽ hừ một tiếng, giống như con mèo con, không nghe lời không buông tha mà quấn lên người hắn.

"Đừng lôi kéo." Trong lúc dây dưa, hắn nghiến răng nói: "Ta nói sẽ không đáp ứng gì hết!"

Hôn đến bên tai hắn, Hoài Ngọc cười khẽ, ngữ khí như yêu tinh mê hoặc thư sinh: "Thử đi mà."

"Không muốn."

"Muốn mà."

"Nàng nghiêm chỉnh chút!"

Đã là phu thê rồi, còn nghiêm chỉnh cái gì? Hoài Ngọc xuống giường, nắm lấy tay của hắn đi về phía bên cửa sổ.

"Nàng làm gì?" Giang Huyền Cẩn khó hiểu.

Đẩy cửa sổ ra nhìn một chút, nàng kéo hắn: "Mau trèo ra ngoài."

Trèo cửa sổ? Giang Huyền Cẩn nhíu mày: "Có cửa không đi, nàng phát điên gì đấy?"

"Ngày ngày đều đi cửa chính, không cảm thấy chán sao?"

"Ngày ngày nàng đều sống, cũng không cảm thấy chán sao?" Giang Huyền Cẩn không vui nói: "Đừng hồ nháo!"

Hoài Ngọc phồng miệng, thấy bộ dạng thà chết cũng không theo này của hắn, tròng mắt chuyển một cái, vén váy liền bò lên bệ cửa sổ.

"Này!" Giang Huyền Cẩn duỗi tay muốn kéo nàng xuống, kết quả động tác của người này nhanh thật sự, nhảy một cái liền ra ngoài, vững vàng đáp xuống ở trên con đường nhỏ bên ngoài.

Khuôn mặt Giang Huyền Cẩn đen lại, đôi mắt rất ghét bỏ nhìn nàng.

"Lại muốn nói ta không có thể thống, không có dáng vẻ?" Nói thầm một câu, Hoài Ngọc xoay người lại: "Chàng đúng thật là..."

Còn chưa nói xong, nàng "A" một tiếng liền ngồi thụp xuống, đau đớn mà bịt mắt cá chân của mình lại.

Giang Huyền Cẩn đang chuẩn bị nói những lời giáo huấn nàng, vừa nhìn thấy động tác này của nàng thì ánh mắt liền căng lên, không chút suy nghĩ đã đưa tay chống lên bệ cửa sổ nhảy ra ngoài, quỳ nửa gối trước mặt nàng hỏi: "Lại trẹo rồi à?"

Nhe răng trợn mắt mà ngẩng đầu lên, Hoài Ngọc nhìn thấy hắn liền không nhịn được mà phá tan công lao, đắc ý cười rộ lên.

Bị mắc lừa rồi.

Duỗi tay nắm lấy mắt cá chân căn bản không có vấn đề gì kia của nàng, Giang Huyền Cẩn nghiến răng: "Nói dối thành thói rồi?"

"Không có mà, vừa nãy cảm thấy hơi đau, nhưng chàng vừa ra ngoài, nó lại không đau nữa!"

Nói năng linh tinh! Giang Huyền Cẩn đứng dậy muốn đi.

"Aiz!" Hoài Ngọc vội bắt lấy hắn, kéo hắn hướng mặt về một hướng khác: "Ra cũng ra rồi, đừng cáu giận mà, mau đi theo ta!"

"..."

Trong phòng tắm sương mù lượn lờ, xiêm y gấm vóc treo ở trên bình phong, mẫu đơn đỏ thẫm đè lên màu hổ phách thêu mây.

Sắc mặt Giang Huyền Cẩn xám xanh ngồi trong bồn tắm, trơ mắt nhìn người ở xa xa kia đang lội tới.

"Dừng." Hắn quát khẽ: "Nàng cách xa ta ba thước như đã nói."

Lí Hoài Ngọc bật cười, vuốt mặt nói: "Ta cũng chưa xấu hổ, chàng xấu hổ cái gì?"

Giang Huyền Cẩn nghiến răng: "Nàng có rảnh thì chép gia quy Giang gia cho cẩn thận."

"Thứ đó chép lại làm gì? Không có chút thực dụng nào." Hoài Ngọc bĩu môi: "Cái gì mà 'Không nói dối không dâm loạn', quả thực là mất đi ham muốn của con người, chiếu vào làm thật, chàng sẽ chịu thiệt đó."

"Làm việc đúng đắn, làm sao lại chịu thiệt... Nàng làm cái gì đấy?"

Chớp mắt đã bơi tới bên cạnh hắn, Hoài Ngọc duỗi tay sang, rất vô lại mà sờ soạng bờ vai của hắn.

Giang Huyền Cẩn kinh hãi: "Không phải nói không tới gần sao?"

Cơ thể cuốn lên, hoài Ngọc cười đến ý vị thâm trường ôm lấy cổ hắn, chặn hắn vào một góc trong bồn tắm, thấp giọng nói: "Đã nói là chàng sẽ chịu thiệt mà."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Xuân Nhật Yến

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook