Chương 90: Nam Chủ Ngoại Nữ Chủ Nội
Bạch Lộ Thành Song
17/04/2021
Nam làm chủ bên ngoài, nữ làm chủ trong nhà ^^
Editor: Lục Thất Tiểu Muội.
***
Thật sao? Hoài Ngọc nuốt vài ngụm đậu đỏ, cứ cảm thấy cuộc sống gần đây của bản thân quá thoải mái. Vốn phải là lúc đứng mũi chịu sào, nàng ở đây lại không sóng không gió, ngay cả Thanh Huyền mỗi ngày đến bẩm báo chuyện vặt trong thành đều thiếu mất rồi.
"Thật sự ngày ngày sống không lí tưởng như vậy cũng không tồi." Nàng nhỏ giọng nói thần.
Người bên giường duỗi tay vuốt nhẹ tóc nàng, thần sắc trong mắt hết sức nhu hòa.
Nàng đã hết lòng hết sức suốt tám năm rồi, trong tám năm này hắn chẳng biết cái gì, cho nên không giúp nàng được cái gì, ngược lại đối địch với nàng không ít lần. Bây giờ nếu đã đứng bên cạnh nàng rồi, cũng nên bồi thường chút gì đó.
Một bát canh đậu đỏ đã thấy đáy, Giang Huyền Cẩn đưa tay để bát canh xuống, bảo Kì Cẩm đến bắt mạch cho nàng, lại cùng nàng đi một vòng trong viện, hai người nhàn hạ giống như đã thoái ẩn sơn lâm.
"Chủ tử." Không đến một lúc sau, Thừa Hư tiến lên, áp tai nói nhỏ hai tiếng.
Giang Huyền Cẩn hờ hững nghe hết, nói với Lí Hoài Ngọc: "Lữ Thanh đưa văn thư tới rồi, ta đến thư phòng xem một chút, nàng đi tìm Từ Thị nói chuyện một lát trước đi."
"Được." Vẻ mặt của người này quá bình tĩnh rồi, Hoài Ngọc không nghi ngờ một chút nào, theo Thanh Ti đi đến chỗ của Từ Sơ Nhưỡng.
Giang Huyền Cẩn đưa mắt nhìn theo nàng ra khỏi nguyệt môn, mới trầm mặt xuống, quay đầu hỏi: "Đánh đến chỗ nào rồi?"
Thừa Hư chắp tay: "Hai mươi dặm ngoài cửa thành đông."
Người của Tựu Ngô và viện binh Bình Lăng sẽ gặp nhau ở hẻm núi phía đông, vốn muốn khuyên viện quân rút lui, dù sao bên Lí Phương Vật cũng đồng ý với hắn chỉ là làm ra vẻ, ai ngờ xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, hai bên khai chiến, thương vong không ít.
Phía sau đánh nhau, chắc chắn sẽ kinh động tứ phương, tội danh tạo phản của tiền tuyến thành, sợ là phải định thật rồi.
Giang Huyền Cẩn trầm ngâm, hết lần này đến lần khác vân vê cổ tay áo, trong con ngươi đen như mực không lộ ra ánh sáng.
Hoài Ngọc vừa bước vào phòng của Từ Sơ Nhưỡng, liền nhìn thấy một đống sợi tơ lớn đặt trên bàn vuông, nàng ấy đang cúi đầu làm một cái túi thắt hoa văn phức tạp, nghe thấy âm thanh ngẩng đầu lên, nàng cười cười: "Sao điện hạ lại tới đây?"
"Tới thăm cô." Hoài Ngọc kinh ngạc cầm lên mấy sợi tơ: "Đây là làm cái gì?"
"Làm một thứ." Từ Sơ Nhưỡng cúi đầu nói: "Kiểu dáng khá mới lạ, ta còn chưa từng nhìn thấy loại túi kết này."
Túi kết thông thường là để đựng đồ vật, hoa văn đơn nhất, nhưng tấm bản vẽ lấy từ trong tiệm kia ra lại vô cùng rườm rà, miễn cưỡng ghép ra hình dáng của một đôi long phượng trên đầu túi kết, quy cách lớn, đựng một người có lẽ cũng không thành vấn đề.
Sơ Nhưỡng ước chừng trước một phen, cảm thấy làm một tháng có lẽ có thể làm ra được.
"Bức vẽ này..." Cầm bản vẽ của nàng nhìn nhìn, Hoài Ngọc nhỏ giọng nói thầm: "Sao ta lại cảm thấy có hơi quen mắt nhỉ?"
Sơ Nhưỡng không nghe thấy, hỏi ngược nàng: "Tử Dương Quân đi chỗ nào rồi?"
"Ở thư phòng." Nghĩ không ra từng thấy thứ này ở đâu, Hoài Ngọc cũng không nghĩ nữa, ôm bụng ngồi bên cạnh nhìn động tác mười ngón tay như bay của nàng, cảm thán nói: "Cô thật đúng là thông minh khéo tay."
Sơ Nhưỡng cười cười: "Ta không có chuyện gì khác có thể làm, cũng sẽ đùa nghịch cái này."
Nhớ tới Giang Thâm, Hoài Ngọc giật mình nói: "Ta suýt chút nữa quên mất, Tử Dương Quân nói lúc Giang nhị công tử đi có để lại lời, bảo chàng ấy truyền đạt, chàng ấy không có thời gian tới đây, bảo ta nói với cô."
Bàn tay làm túi kết dừng lại một chút, Từ Sơ Nhưỡng buông mắt: "Cái gì?"
"Hình như chỉ nói một câu." Hoài Ngọc nghiêm túc nhớ lại lời Giang Huyền Cẩn nói, thuật lại: "Chân trời chỗ nào không có cỏ thơm."
Từ Sơ Nhưỡng hơi giật mình, khẽ cười ra tiếng: "Có đạo lí."
Còn tưởng hắn sẽ nói cái gì, kết quả lại là một câu như thế này. Cũng đúng, tiêu sái như Giang nhị công tử, muốn nữ nhân như thế nào không có chứ, đối với nàng cũng chẳng qua chỉ là tiếc nuối mà thôi.
Ban đầu trong lòng còn có chút tích tụ, nghe thấy lời này, ngược lại Từ Sơ Nhưỡng hoàn toàn buông xuống được rồi.
Nàng và Giang Thâm có duyên không phận, sai lầm cũng trải qua rồi, nếu hắn đã buông xuống rồi, nàng cũng không cần nghĩ nhiều. Nữ tử gả lần hai không dễ dàng, nàng cũng không nghĩ nữa, đợi làm xong chuyện của tiền tuyến thành, trở về chủ thành Đan Dương ở bên trưởng bối yên ổn suốt quãng đời còn lại là được.
Nha hoàn mới tới vào phòng rót trà, nghe thấy hai câu bọn họ nói, bĩu bĩu môi liền lui ra ngoài.
Mấy nha hoàn nhàn rỗi tụ lại một chỗ, nhỏ giọng nói nhảm: "Đều nói Từ Thị tốt, ta cũng không nhìn ra nàng ta tốt chỗ nào, tướng mạo bình thường thì thôi, còn là một phụ nữ bị vứt bỏ, Xích Kim đại nhân nhìn trúng nàng ta cái gì chứ?"
"Đúng vậy, ta cũng nhìn không quen dáng vẻ nàng ta nhu nhu nhược nhược, giả vờ đáng thương để người ta quan tâm, vị đại chủ tử kia mắt cũng mù rồi, nuôi không một người như thế."
"Ngươi đừng nói, vị đại chủ tử trong phủ ta cũng không phải người tốt đẹp gì."
"Sao lại nói như thế?"
Nhìn bốn phía một cái, có một nha hoàn nhỏ giọng nói: "Ngươi thấy bên cạnh nàng ta có bao nhiêu nam nhân? Tử Dương Quân thì thôi, nói là cha của hài tử trong bụng, nhưng sao ta lại nghe nói quan hệ của nàng ta với Lục chưởng quầy cũng không phải là đơn giản? Còn có mấy vị đại nhân, người nào không phải nâng trong tay nàng ta? Nử tử chỉ có thể gả cho một người, gả cũng gả rồi, bên cạnh còn không sạch sẽ như thế, cũng may mà tính tình Tử Dương Quân tốt."
Chuyện không có căn cứ tụ tập nói cùng nhau, liền giống như trở thành sự thật, các tiểu nha đầu nói đến hăng say, mấy lời nói đã định tội hai người, trên mặt ai ai cũng mang theo vẻ khinh thường, chỉ lo bản thân ghét bỏ chậm, sẽ trở thành người giống như bọn họ.
Có người cực nhỏ tiếng hỏi một câu: "Đại chủ tử của chúng ta làm sai cái gì sao?"
Người bên cạnh lập tức trừng mắt với nàng ta một cái: "Nhân vật lớn như bọn họ, cho dù làm sai cái gì, có thể để chúng ta biết sao? Cái khác không cần nói. Ngươi thấy ở bên ngoài có bao nhiêu người mắng nàng ta? Bị nhiều người mắng như vậy nhất định có vấn đề, mọi người dù sao cũng không thể đều oan uổng nàng ta!"
Lời này có lí, nhiều người chính là chính nghĩa, mọi người đều cho rằng là người xấu, nhất định là người xấu!
Vì thế nha hoàn có vị trí cao một chút ở trước mặt Từ Sơ Nhưỡng tỏ vẻ không cung kính lắm, thỉnh thoảng còn chống đối nàng mấy câu, không bằng lòng hầu hạ.
Một nha hoàn ở đằng trước nhăn mặt, nha hoàn còn lại ở bên cạnh len lén nhìn, âm thầm khen hay. Từ Sơ Nhưỡng tính tình tốt, cũng sẽ không phạt ai, vì thế nha hoàn trong viện của nàng lá gan càng ngày càng lớn, sau khi chống đối nàng quay về sương phòng, sẽ được săn đón và tâng bốc của những nha hoàn khác, cũng lại càng thêm hếch mũi lên mặt.
Nha hoàn của chủ viện nhìn thấy, cũng muốn học theo, vì thế lúc hầu hạ bữa tối, một bát canh không bưng cẩn thận, đổ thẳng lên bàn, bắn lên nửa người Hoài Ngọc.
Lí Hoài Ngọc ngẩng đầu nhìn nàng ta một cái.
"Nô tì đáng chết." Nha hoàn đó nói: "Tay không bưng vững."
Nhận sai thì nhận sai, nhưng thái độ không tốt lắm, thần tình trên mặt còn rất kiêu ngạo, giống như vì dân trừ hại vậy.
Kéo kéo khóe miệng, Hoài Ngọc đứng dậy cởi y phục ẩm ướt ra, hỏi nàng ta: "Vào phủ từ lúc nào?"
Nha hoàn kia nhìn trộm nàng một cái, mím môi nói: "Ba ngày trước."
Thời gian ba ngày, cũng không trách được, kẻ mù không sợ vách núi cao mà, Hoài Ngọc cười cười: "Không sao, không cẩn thận mà thôi."
Nha hoàn vui mừng, đang muốn lui ra ngoài khoe khoang, thì nghe thấy nàng nói một câu: "Đem giặt sạch sẽ bộ xiêm y này, trong một canh giờ đưa về đây là được."
Bên ngoài trời giá rét đông lạnh rồi, giếng nước cũng suýt đóng băng, vậy mà lại bảo nàng đi giặt y phục? Nha hoàn kinh hãi, nghĩ một chút, nói: "Nô tì đưa đi để người khác giặt."
Dù sao ở ngoài phủ cũng có nông phụ vì để sống tạm qua ngày mà tình nguyện giặt y phục giữa mùa đông này.
"Vậy thì không được." Chống bàn cười híp mắt nhìn nàng ta, Lí Hoài Ngọc động động ngón tay, Thanh Ti liền tiến lên mặt không cảm xúc đứng ra.
"Ngươi làm đổ canh, vậy có thể để người khác giặt sao? Thanh Ti tỷ tỷ đi cùng ngươi, tỷ tỷ giúp ngươi múc nước, ngươi giặt."
Nha hoàn xanh mặt, cảm thấy vị đại chủ tử này bụng dạ thật là hẹp hòi, một bát canh mà thôi, lại cố ý muốn làm khó nàng.
Nhưng không có cách nào, người ở dưới mái hiên, không thể không nghe lời. Nàng ôm xiêm y, cắn môi, không tình nguyện mà đi ra ngoài.
"Phu nhân." Kì Cẩm ở bên cạnh thấp giọng nói: "Gần đây trong phủ phao tin đồn nhiều, ngài cẩn thận một chút."
Lí Hoài Ngọc cười lạnh: "Sào huyệt của ta... Phi, ta nói là phủ đệ của ta, chưa bao giờ từng xuất hiện kiểu giở mánh khóe(*) này, còn phao tin đồn hả? Ta thấy ngày tháng của bọn họ sống quá thoải mái rồi."
(*) Yêu nga tử 幺蛾子: Là câu nói địa phương của các cụ già ở Bắc Kinh, ý là giở trò, giở mánh khóe, có ý xấu, có mưu mô, toan tính bẩn thỉu.
Lúc cuộc sống gian nan nhất, trong Phi Vân Cung của nàng cũng không có một kẻ phản bội, những tiểu nha đầu này có thể chưa nghe ngóng rõ ràng, không biết vì sao.
Đích thật là không biết, nha hoàn bị bắt đi giặt y phục hai tay cóng đến lở ra, quay về phòng hạ nhân khóc một trận, mọi người lòng đầy căm phẫn, cảm thấy vị đại chủ tử này làm người cay nghiệt. Đang xúi giục nhau, mưu đồ bãi công giả ốm. Nha hoàn trong viện của Từ Sơ Nhưỡng còn đưa cho chủ tử nước lạnh rửa mặt, muốn lén xả giận.
Nhưng mà, vào giờ tý đêm đó, tất cả nha hoàn trong phủ đều bị xách từ trong chăn ra ngoài, đuổi thẳng ra khỏi phủ công chúa.
"Đây là làm gì?" Có người ôm chăn sợ hãi kêu lên: "Chúng ta làm sai gì sao?"
Thanh Ti đứng ở cổng, lãnh đạm nói: "Quá coi trọng bản thân."
"Đây... Có chứng cứ gì?" Nha hoàn uy danh cao nhất đứng ra nói: "Chúng ta chả nói cái gì!"
"Đúng vậy, vô duyên vô cớ đuổi người, ban ngày đuổi thì thôi đi, còn nhất định phải đuổi ban đêm, trời này rét cóng, chúng ta đi nơi nào chứ?"
Ríu ra ríu rít oán giận ngất trời, Thanh Ti yên lặng nghe, đợi bọn họ ngừng một chút mới nói: "Chủ tử phân phó, nếu có ai có thể nói ra người âm thầm xúi giục bên trong, lập tức có thể hồi phủ, tiền tiêu vặt hàng tháng gấp đôi."
Vừa nói ra lời này, lập tức có người nói: "Trước đó vài ngày nói đại chủ tử và Từ cô nương là người xấu đều là Quỳnh Đài tỷ tỷ, có liên quan gì tới ta?"
Quỳnh Đài bị điểm danh lạnh mắt nói: "Ngươi không nói? Mắng lời bẩn thỉu, ngươi hăng say hơi bất cứ ai!"
"Vậy cũng là Tầm Mai và Thu Thủy mắng lợi hại nhất!"
"Đúng, còn có Vọng Mai!"
Vừa nãy còn cùng chung mối thù, chớp mắt cái đã xé mặt, ở cổng lớn tiếng tranh chấp.
Lí Hoài Ngọc mang theo Từ Sơ Nhưỡng ở bên nhìn, thổn thức nói: "Nhìn thấy chưa? Đối với người gốc rễ bất chính thì không thể quá nhân từ, cô hiền lành nhường họ một thước, họ sẽ lấn lên một trượng, chung quy không phải thứ tốt đẹp gì, không bằng dành sự dịu dàng cho người tốt."
Từ Sơ Nhưỡng thở dài: "Bọn họ nói cũng không sai, thanh danh của ta không tốt lắm, dù sao cũng cầm hưu thư rồi lại không về nhà, bị nói vài câu cũng là bình thường."
"Dựa vào cái gì?" Hoài Ngọc trừng nàng một cái: "Thứ nhất cô không trộm thứ hai không cướp thứ ba không làm chuyện sai trái, gặp phải người không tốt đẹp còn phải chịu những cái lưỡi này sao? Ta nói cho cô biết, cô không phản kháng, người ta sẽ cảm thấy cô có sai, trên đời này lòng người vốn ác, nếu cô không cứu được người đời, chí ít cũng cứu lấy chính mình."
Im lặng không bao giờ là chuyện tốt, so với trăm năm sau rửa sạch án oan, nàng càng thích xem trọng người ngay tại trận cầm vũ khí lên bảo vệ chính mình, đây mới là nhân gian chính đạo.
Editor: Lục Thất Tiểu Muội.
***
Thật sao? Hoài Ngọc nuốt vài ngụm đậu đỏ, cứ cảm thấy cuộc sống gần đây của bản thân quá thoải mái. Vốn phải là lúc đứng mũi chịu sào, nàng ở đây lại không sóng không gió, ngay cả Thanh Huyền mỗi ngày đến bẩm báo chuyện vặt trong thành đều thiếu mất rồi.
"Thật sự ngày ngày sống không lí tưởng như vậy cũng không tồi." Nàng nhỏ giọng nói thần.
Người bên giường duỗi tay vuốt nhẹ tóc nàng, thần sắc trong mắt hết sức nhu hòa.
Nàng đã hết lòng hết sức suốt tám năm rồi, trong tám năm này hắn chẳng biết cái gì, cho nên không giúp nàng được cái gì, ngược lại đối địch với nàng không ít lần. Bây giờ nếu đã đứng bên cạnh nàng rồi, cũng nên bồi thường chút gì đó.
Một bát canh đậu đỏ đã thấy đáy, Giang Huyền Cẩn đưa tay để bát canh xuống, bảo Kì Cẩm đến bắt mạch cho nàng, lại cùng nàng đi một vòng trong viện, hai người nhàn hạ giống như đã thoái ẩn sơn lâm.
"Chủ tử." Không đến một lúc sau, Thừa Hư tiến lên, áp tai nói nhỏ hai tiếng.
Giang Huyền Cẩn hờ hững nghe hết, nói với Lí Hoài Ngọc: "Lữ Thanh đưa văn thư tới rồi, ta đến thư phòng xem một chút, nàng đi tìm Từ Thị nói chuyện một lát trước đi."
"Được." Vẻ mặt của người này quá bình tĩnh rồi, Hoài Ngọc không nghi ngờ một chút nào, theo Thanh Ti đi đến chỗ của Từ Sơ Nhưỡng.
Giang Huyền Cẩn đưa mắt nhìn theo nàng ra khỏi nguyệt môn, mới trầm mặt xuống, quay đầu hỏi: "Đánh đến chỗ nào rồi?"
Thừa Hư chắp tay: "Hai mươi dặm ngoài cửa thành đông."
Người của Tựu Ngô và viện binh Bình Lăng sẽ gặp nhau ở hẻm núi phía đông, vốn muốn khuyên viện quân rút lui, dù sao bên Lí Phương Vật cũng đồng ý với hắn chỉ là làm ra vẻ, ai ngờ xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, hai bên khai chiến, thương vong không ít.
Phía sau đánh nhau, chắc chắn sẽ kinh động tứ phương, tội danh tạo phản của tiền tuyến thành, sợ là phải định thật rồi.
Giang Huyền Cẩn trầm ngâm, hết lần này đến lần khác vân vê cổ tay áo, trong con ngươi đen như mực không lộ ra ánh sáng.
Hoài Ngọc vừa bước vào phòng của Từ Sơ Nhưỡng, liền nhìn thấy một đống sợi tơ lớn đặt trên bàn vuông, nàng ấy đang cúi đầu làm một cái túi thắt hoa văn phức tạp, nghe thấy âm thanh ngẩng đầu lên, nàng cười cười: "Sao điện hạ lại tới đây?"
"Tới thăm cô." Hoài Ngọc kinh ngạc cầm lên mấy sợi tơ: "Đây là làm cái gì?"
"Làm một thứ." Từ Sơ Nhưỡng cúi đầu nói: "Kiểu dáng khá mới lạ, ta còn chưa từng nhìn thấy loại túi kết này."
Túi kết thông thường là để đựng đồ vật, hoa văn đơn nhất, nhưng tấm bản vẽ lấy từ trong tiệm kia ra lại vô cùng rườm rà, miễn cưỡng ghép ra hình dáng của một đôi long phượng trên đầu túi kết, quy cách lớn, đựng một người có lẽ cũng không thành vấn đề.
Sơ Nhưỡng ước chừng trước một phen, cảm thấy làm một tháng có lẽ có thể làm ra được.
"Bức vẽ này..." Cầm bản vẽ của nàng nhìn nhìn, Hoài Ngọc nhỏ giọng nói thầm: "Sao ta lại cảm thấy có hơi quen mắt nhỉ?"
Sơ Nhưỡng không nghe thấy, hỏi ngược nàng: "Tử Dương Quân đi chỗ nào rồi?"
"Ở thư phòng." Nghĩ không ra từng thấy thứ này ở đâu, Hoài Ngọc cũng không nghĩ nữa, ôm bụng ngồi bên cạnh nhìn động tác mười ngón tay như bay của nàng, cảm thán nói: "Cô thật đúng là thông minh khéo tay."
Sơ Nhưỡng cười cười: "Ta không có chuyện gì khác có thể làm, cũng sẽ đùa nghịch cái này."
Nhớ tới Giang Thâm, Hoài Ngọc giật mình nói: "Ta suýt chút nữa quên mất, Tử Dương Quân nói lúc Giang nhị công tử đi có để lại lời, bảo chàng ấy truyền đạt, chàng ấy không có thời gian tới đây, bảo ta nói với cô."
Bàn tay làm túi kết dừng lại một chút, Từ Sơ Nhưỡng buông mắt: "Cái gì?"
"Hình như chỉ nói một câu." Hoài Ngọc nghiêm túc nhớ lại lời Giang Huyền Cẩn nói, thuật lại: "Chân trời chỗ nào không có cỏ thơm."
Từ Sơ Nhưỡng hơi giật mình, khẽ cười ra tiếng: "Có đạo lí."
Còn tưởng hắn sẽ nói cái gì, kết quả lại là một câu như thế này. Cũng đúng, tiêu sái như Giang nhị công tử, muốn nữ nhân như thế nào không có chứ, đối với nàng cũng chẳng qua chỉ là tiếc nuối mà thôi.
Ban đầu trong lòng còn có chút tích tụ, nghe thấy lời này, ngược lại Từ Sơ Nhưỡng hoàn toàn buông xuống được rồi.
Nàng và Giang Thâm có duyên không phận, sai lầm cũng trải qua rồi, nếu hắn đã buông xuống rồi, nàng cũng không cần nghĩ nhiều. Nữ tử gả lần hai không dễ dàng, nàng cũng không nghĩ nữa, đợi làm xong chuyện của tiền tuyến thành, trở về chủ thành Đan Dương ở bên trưởng bối yên ổn suốt quãng đời còn lại là được.
Nha hoàn mới tới vào phòng rót trà, nghe thấy hai câu bọn họ nói, bĩu bĩu môi liền lui ra ngoài.
Mấy nha hoàn nhàn rỗi tụ lại một chỗ, nhỏ giọng nói nhảm: "Đều nói Từ Thị tốt, ta cũng không nhìn ra nàng ta tốt chỗ nào, tướng mạo bình thường thì thôi, còn là một phụ nữ bị vứt bỏ, Xích Kim đại nhân nhìn trúng nàng ta cái gì chứ?"
"Đúng vậy, ta cũng nhìn không quen dáng vẻ nàng ta nhu nhu nhược nhược, giả vờ đáng thương để người ta quan tâm, vị đại chủ tử kia mắt cũng mù rồi, nuôi không một người như thế."
"Ngươi đừng nói, vị đại chủ tử trong phủ ta cũng không phải người tốt đẹp gì."
"Sao lại nói như thế?"
Nhìn bốn phía một cái, có một nha hoàn nhỏ giọng nói: "Ngươi thấy bên cạnh nàng ta có bao nhiêu nam nhân? Tử Dương Quân thì thôi, nói là cha của hài tử trong bụng, nhưng sao ta lại nghe nói quan hệ của nàng ta với Lục chưởng quầy cũng không phải là đơn giản? Còn có mấy vị đại nhân, người nào không phải nâng trong tay nàng ta? Nử tử chỉ có thể gả cho một người, gả cũng gả rồi, bên cạnh còn không sạch sẽ như thế, cũng may mà tính tình Tử Dương Quân tốt."
Chuyện không có căn cứ tụ tập nói cùng nhau, liền giống như trở thành sự thật, các tiểu nha đầu nói đến hăng say, mấy lời nói đã định tội hai người, trên mặt ai ai cũng mang theo vẻ khinh thường, chỉ lo bản thân ghét bỏ chậm, sẽ trở thành người giống như bọn họ.
Có người cực nhỏ tiếng hỏi một câu: "Đại chủ tử của chúng ta làm sai cái gì sao?"
Người bên cạnh lập tức trừng mắt với nàng ta một cái: "Nhân vật lớn như bọn họ, cho dù làm sai cái gì, có thể để chúng ta biết sao? Cái khác không cần nói. Ngươi thấy ở bên ngoài có bao nhiêu người mắng nàng ta? Bị nhiều người mắng như vậy nhất định có vấn đề, mọi người dù sao cũng không thể đều oan uổng nàng ta!"
Lời này có lí, nhiều người chính là chính nghĩa, mọi người đều cho rằng là người xấu, nhất định là người xấu!
Vì thế nha hoàn có vị trí cao một chút ở trước mặt Từ Sơ Nhưỡng tỏ vẻ không cung kính lắm, thỉnh thoảng còn chống đối nàng mấy câu, không bằng lòng hầu hạ.
Một nha hoàn ở đằng trước nhăn mặt, nha hoàn còn lại ở bên cạnh len lén nhìn, âm thầm khen hay. Từ Sơ Nhưỡng tính tình tốt, cũng sẽ không phạt ai, vì thế nha hoàn trong viện của nàng lá gan càng ngày càng lớn, sau khi chống đối nàng quay về sương phòng, sẽ được săn đón và tâng bốc của những nha hoàn khác, cũng lại càng thêm hếch mũi lên mặt.
Nha hoàn của chủ viện nhìn thấy, cũng muốn học theo, vì thế lúc hầu hạ bữa tối, một bát canh không bưng cẩn thận, đổ thẳng lên bàn, bắn lên nửa người Hoài Ngọc.
Lí Hoài Ngọc ngẩng đầu nhìn nàng ta một cái.
"Nô tì đáng chết." Nha hoàn đó nói: "Tay không bưng vững."
Nhận sai thì nhận sai, nhưng thái độ không tốt lắm, thần tình trên mặt còn rất kiêu ngạo, giống như vì dân trừ hại vậy.
Kéo kéo khóe miệng, Hoài Ngọc đứng dậy cởi y phục ẩm ướt ra, hỏi nàng ta: "Vào phủ từ lúc nào?"
Nha hoàn kia nhìn trộm nàng một cái, mím môi nói: "Ba ngày trước."
Thời gian ba ngày, cũng không trách được, kẻ mù không sợ vách núi cao mà, Hoài Ngọc cười cười: "Không sao, không cẩn thận mà thôi."
Nha hoàn vui mừng, đang muốn lui ra ngoài khoe khoang, thì nghe thấy nàng nói một câu: "Đem giặt sạch sẽ bộ xiêm y này, trong một canh giờ đưa về đây là được."
Bên ngoài trời giá rét đông lạnh rồi, giếng nước cũng suýt đóng băng, vậy mà lại bảo nàng đi giặt y phục? Nha hoàn kinh hãi, nghĩ một chút, nói: "Nô tì đưa đi để người khác giặt."
Dù sao ở ngoài phủ cũng có nông phụ vì để sống tạm qua ngày mà tình nguyện giặt y phục giữa mùa đông này.
"Vậy thì không được." Chống bàn cười híp mắt nhìn nàng ta, Lí Hoài Ngọc động động ngón tay, Thanh Ti liền tiến lên mặt không cảm xúc đứng ra.
"Ngươi làm đổ canh, vậy có thể để người khác giặt sao? Thanh Ti tỷ tỷ đi cùng ngươi, tỷ tỷ giúp ngươi múc nước, ngươi giặt."
Nha hoàn xanh mặt, cảm thấy vị đại chủ tử này bụng dạ thật là hẹp hòi, một bát canh mà thôi, lại cố ý muốn làm khó nàng.
Nhưng không có cách nào, người ở dưới mái hiên, không thể không nghe lời. Nàng ôm xiêm y, cắn môi, không tình nguyện mà đi ra ngoài.
"Phu nhân." Kì Cẩm ở bên cạnh thấp giọng nói: "Gần đây trong phủ phao tin đồn nhiều, ngài cẩn thận một chút."
Lí Hoài Ngọc cười lạnh: "Sào huyệt của ta... Phi, ta nói là phủ đệ của ta, chưa bao giờ từng xuất hiện kiểu giở mánh khóe(*) này, còn phao tin đồn hả? Ta thấy ngày tháng của bọn họ sống quá thoải mái rồi."
(*) Yêu nga tử 幺蛾子: Là câu nói địa phương của các cụ già ở Bắc Kinh, ý là giở trò, giở mánh khóe, có ý xấu, có mưu mô, toan tính bẩn thỉu.
Lúc cuộc sống gian nan nhất, trong Phi Vân Cung của nàng cũng không có một kẻ phản bội, những tiểu nha đầu này có thể chưa nghe ngóng rõ ràng, không biết vì sao.
Đích thật là không biết, nha hoàn bị bắt đi giặt y phục hai tay cóng đến lở ra, quay về phòng hạ nhân khóc một trận, mọi người lòng đầy căm phẫn, cảm thấy vị đại chủ tử này làm người cay nghiệt. Đang xúi giục nhau, mưu đồ bãi công giả ốm. Nha hoàn trong viện của Từ Sơ Nhưỡng còn đưa cho chủ tử nước lạnh rửa mặt, muốn lén xả giận.
Nhưng mà, vào giờ tý đêm đó, tất cả nha hoàn trong phủ đều bị xách từ trong chăn ra ngoài, đuổi thẳng ra khỏi phủ công chúa.
"Đây là làm gì?" Có người ôm chăn sợ hãi kêu lên: "Chúng ta làm sai gì sao?"
Thanh Ti đứng ở cổng, lãnh đạm nói: "Quá coi trọng bản thân."
"Đây... Có chứng cứ gì?" Nha hoàn uy danh cao nhất đứng ra nói: "Chúng ta chả nói cái gì!"
"Đúng vậy, vô duyên vô cớ đuổi người, ban ngày đuổi thì thôi đi, còn nhất định phải đuổi ban đêm, trời này rét cóng, chúng ta đi nơi nào chứ?"
Ríu ra ríu rít oán giận ngất trời, Thanh Ti yên lặng nghe, đợi bọn họ ngừng một chút mới nói: "Chủ tử phân phó, nếu có ai có thể nói ra người âm thầm xúi giục bên trong, lập tức có thể hồi phủ, tiền tiêu vặt hàng tháng gấp đôi."
Vừa nói ra lời này, lập tức có người nói: "Trước đó vài ngày nói đại chủ tử và Từ cô nương là người xấu đều là Quỳnh Đài tỷ tỷ, có liên quan gì tới ta?"
Quỳnh Đài bị điểm danh lạnh mắt nói: "Ngươi không nói? Mắng lời bẩn thỉu, ngươi hăng say hơi bất cứ ai!"
"Vậy cũng là Tầm Mai và Thu Thủy mắng lợi hại nhất!"
"Đúng, còn có Vọng Mai!"
Vừa nãy còn cùng chung mối thù, chớp mắt cái đã xé mặt, ở cổng lớn tiếng tranh chấp.
Lí Hoài Ngọc mang theo Từ Sơ Nhưỡng ở bên nhìn, thổn thức nói: "Nhìn thấy chưa? Đối với người gốc rễ bất chính thì không thể quá nhân từ, cô hiền lành nhường họ một thước, họ sẽ lấn lên một trượng, chung quy không phải thứ tốt đẹp gì, không bằng dành sự dịu dàng cho người tốt."
Từ Sơ Nhưỡng thở dài: "Bọn họ nói cũng không sai, thanh danh của ta không tốt lắm, dù sao cũng cầm hưu thư rồi lại không về nhà, bị nói vài câu cũng là bình thường."
"Dựa vào cái gì?" Hoài Ngọc trừng nàng một cái: "Thứ nhất cô không trộm thứ hai không cướp thứ ba không làm chuyện sai trái, gặp phải người không tốt đẹp còn phải chịu những cái lưỡi này sao? Ta nói cho cô biết, cô không phản kháng, người ta sẽ cảm thấy cô có sai, trên đời này lòng người vốn ác, nếu cô không cứu được người đời, chí ít cũng cứu lấy chính mình."
Im lặng không bao giờ là chuyện tốt, so với trăm năm sau rửa sạch án oan, nàng càng thích xem trọng người ngay tại trận cầm vũ khí lên bảo vệ chính mình, đây mới là nhân gian chính đạo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.