Chương 91: Thành Trống
Bạch Lộ Thành Song
18/04/2021
Editor: Lục Thất Tiểu Muội.
***
Nha hoàn bên ngoài tranh cãi không ngừng, đem ngọn ngành bóc trần sạch sẽ lẫn nhau, đến cuối cùng ai cũng không có mặt mũi ở lại, hầm hừ đi tản ra bốn phía, hai người cũng xem đủ trò vui rồi, tự mình về phòng.
Hoài Ngọc vừa bước vào bậc cửa phòng, liền nghe thấy một thanh âm khàn khàn vang lên cạnh cửa: “Đi đâu đấy?”
Nàng hoảng sợ, nghiêng đầu sang, ôm ngực nói: “Ngay ở cổng phủ, có thể đi đâu chứ? Sao chàng lại tới đây? Cũng không châm đèn.”
Giang Huyền Cẩn quan sát kĩ nàng một vòng, xác định nàng không có việc gì, vẻ mặt mới thả lỏng, nói: “Ta vừa mới xem xong công văn, thuận đường tới đây xem thử.”
Này cũng là giờ tý rồi, vừa mới xem xong? Hoài Ngọc nhíu mày, duỗi tay cầm ống tay áo của hắn lên.
Một luồng khí lạnh rùng mình thấu xương, đã ngấm hết vào trong y phục rồi, rõ ràng là đã đợi ở bên ngoài rất lâu.
“Con người chàng...” Lí Hoài Ngọc dở khóc dở cười: “Nói dối cũng không biết đổi kiện y phục?”
Giang Huyền Cẩn sửng sốt, cúi đầu nhìn nhìn, giống như không biết y phục của mình bị làm sao, đang muốn đưa tay lật xem, ngón tay đã bị người trước mặt nắm lấy.
Độ ấm từ lòng bàn tay nàng truyền tới, ấm áp đến khiến hắn chấn động, lúc này Giang Huyền Cẩn mới phát hiện toàn thân mình lạnh buốt, theo bản năng liền thu tay lại lui về sau nửa bước.
Người trước mặt giống như không sợ lạnh, hắn lùi thì nàng tiến, tiến lên liền kéo nút thắt ngoại bào của hắn, mở rộng vạt áo của hắn, sau đó đưa tay ôm lên.
“Lạnh.” Giang Huyền Cẩn giãy dụa.
Lí Hoài Ngọc ôm không thả lỏng, cười hì hì nói: “Biết chàng lạnh, cho nên mới sưởi ấm cho chàng.”
“Ta sợ nàng lạnh.”
“Ta không lạnh đâu, trong phòng có than lửa, ra ngoài còn có bọc tay, một chút gió cũng không thổi tới, ngược lại là chàng.” Hoài Ngọc ngửa đầu nhìn hắn, trong phòng tối đen như mực, đôi mắt của người này hơi nổi lên ánh sáng: “Chàng làm gì ở bên ngoài mà bị gió lạnh thổi lâu như vậy?”
Nửa đỡ lấy eo nàng, Giang Huyền Cẩn không đáp, hơi thất thần một lát, lại cúi đầu nói: “Nàng theo ta đến biên thành Tử Dương một chuyến được không?”
“Sao?” Hoài Ngọc khó hiểu: “Đang yên đang lành đột nhiên đi sang bên đó làm gì?”
“Cách tiền tuyến thành gần, hơn nữa còn náo nhiệt.” Mặt hắn không đổi sắc tim không đập nhanh nói: “Chung quy nơi này cũng không có chuyện gì rồi, coi như đi du sơn ngoạn thủy.”
Hoài Ngọc hơi khó xử: “Cứ đi như vậy không việc gì sao? Khâm sai kia sớm muộn gì cũng phải đến mà?”
“Không sao.” Hắn nói: “Đợi hắn sắp đến, ứng phó sau cũng không muộn.”
Nghe ngữ khí thoải mái này, trong lúc ngơ ngác, Lí Hoài Ngọc cũng cảm thấy không có gì to tát nữa rồi, nghĩ một lúc gật đầu nói: “Cũng được. Bọn họ cùng ta ở tiền tuyến thành chịu tội lâu như vậy rồi, cũng nên để bọn họ thả lỏng một chút.”
“Vậy cứ quyết định như vậy đi.” Giang Huyền Cẩn nói: “Ngày mai sai người chuẩn bị.”
“Được.” Hoài Ngọc ngoan ngoãn gật đầu, thuận theo lực đạo của hắn ngồi xuống bên giường, thấy hắn có ý muốn đi, liền duỗi móng vuốt ra bắt lấy hắn không buông tay.
Giang Huyền Cẩn nghi hoặc nhìn nàng, ánh trăng từ cửa sổ khắc hoa chiếu vào trong, chiếu đến đôi mắt lấp lánh của nàng.
“Chàng ngủ cùng ta.” Nàng nửa làm nũng nửa chơi xấu nói.
Cơ thể hơi cứng lại, Giang Huyền Cẩn lắc đầu: “Bụng của nàng.”
Cái bụng lớn như vậy, nếu hắn cùng giường với nàng, ngộ nhỡ chen chúc đè lên thì nên thế nào cho phải?
“Chính là vì cái bụng này, ta ngủ thế nào cũng không ngủ được.” Ủy ủy khuất khuất mà mếu máo, Hoài Ngọc nói: “Chàng ở bên cạnh ta, nói không chừng ta có thể dễ chịu một chút.”
Giang Huyền Cẩn mím môi, nhìn chằm chằm bụng nàng một lúc: “Vì sao không ngủ được?”
“Cái này không dễ kê.” Nàng chỉ chỉ vào cái bụng tròn trịa: “Kê gối lại quá cao, không kê thì trống trải đến hoảng sợ.”
Kéo ngoại bào của hắn treo lên bức bình phong bên cạnh, hắn ra hiệu nàng lên giường, lên theo nằm bên cạnh nàng.
Hoài Ngọc cười hì hì ôm cánh tay hắn nói: “Tử Dương Quân hôm nay dễ nói chuyện thật đấy.”
Lạnh mắt liếc sang, hắn nói: “Trước kia ta không dễ nói chuyện?”
Hoài Ngọc trừng lớn mắt: “Chàng trước đây há chỉ là không dễ nói chuyện? Căn bản là không cho người ta nói chuyện cùng chàng! Còn nhớ lần Đại Hưng năm thứ năm Bách Hoa Quân đến Bắc Ngụy không? Trên triều đường bàn bạc dùng kiểu lễ tiết gì để chào đón. Ta vừa mới mở miệng một cái, chàng đã chặn kín lại rồi.”
Nhớ lại chuyện nàng nói một chút, Giang Huyền Cẩn nói: “Lúc đó nàng nói, phải dùng lễ tiết cao nhất để nghênh tiếp hắn.”
“Đúng rồi!”
Ngày trước Trưởng công chúa một thân cung trang mẫu đơn Dao Trì ngồi cao cao bên cạnh vua, mỉm cười nói: “Địa vị của Đông Tấn Bách Hoa Quân trác tuyệt, Bắc Ngụy ta cũng nên có phong độ của nước lớn, mười xe trăm ngựa, mở rộng cửa đón chào, mới có thể...”
“Điện hạ.” Tử Dương Quân đứng bên dưới lạnh mặt tiến lên cắt ngang lời nàng: “Địa vị của Bách Hoa Quân có cao hơn cũng chỉ là một phong quân, cũng không phải là quốc chủ của Đông Tấn, nếu dùng lễ này chào đón, ngày khác nếu quốc chủ Đông Tấn đến, thì nên lấy lễ gì nghênh đón?”
Lí Hoài Ngọc nhớ rõ ngữ khí lúc đó của Giang Huyền Cẩn, đó gọi là lãnh khốc vô tình, hoàn toàn không cho nàng mặt mũi.
Nhớ tới cảnh tượng đó, Giang Huyền Cẩn hơi mỉm cười: “Lúc đó ta không biết.”
“Không biết cái gì?” Hoài Ngọc ghi thù véo cánh tay hắn, giả vờ tức giận.
Người này nghiêng đầu sang, tự nhiên mà đem tay kê dưới bụng nàng, môi mỏng khẽ mở: “Không biết người ngồi bên trên chính là Quân phu nhân tương lai, thất lễ.”
“Ầm” một tiếng, một đạo pháo hoa nổ tung trong lồng ngực, nổ ra rực rỡ đầy trời, Hoài Ngọc nhìn chằm chằm hắn ngây ngốc mà nhìn, sau khi xác định lời này là từ miệng hắn nói ra, khóe miệng liền từng chút từng chút mà kéo đến tận mang tai.
Tử Dương Quân cẩn trọng tao nhã đoan trang... Nói lời ân ái với nàng? Có thứ gì có thể lưu lại lời này hay không? Nàng muốn khua chiêng gõ trống nói với toàn thiên hạ!
“Nói lại lần nữa.” Ánh mắt nàng phát sáng nói.
Giang Huyền Cẩn giống như đã phản ứng lại rồi, mím mím môi, thấp giọng nói: “Ngủ mau, giờ không sớm nữa.”
“Chàng nói ta sẽ ngủ!” Nàng chơi xấu.
Đau đầu mà che mắt nàng lại, hắn hơi giận: “Nàng hồ nháo nữa, ta sẽ về phòng.”
Hoài Ngọc mếu máo, lại không ngăn được mà mỉm cười, mắt chớp chớp, lông mi gãi vào lòng bàn tay hắn, vốn muốn trêu hắn, ai ngờ chưa đến một lúc sau, chính mình lại mệt trước, ngáp một cái thật dài.
Có lẽ thật sự là do Giang Huyền Cẩn ở bên người, nàng cứ cảm thấy hôm nay nghiêng người ngủ so với ngày thường thoải mái hơn, dưới bụng cũng không trống nữa, trong hơi thở toàn là Phật hương làm người khác yên tâm.
Vì thế không tới một lúc, Hoài Ngọc liền nặng nề ngủ thiếp đi.
Bàn tay kê dưới bụng nàng động cũng không dám động, Giang Huyền Cẩn thả nhẹ hô hấp, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt nàng.
Gần đây bồi dưỡng tốt, lại không quá nhiều ưu phiền, khuôn mặt nhỏ nhắn này cuối cùng cũng tròn trơn nhẵn lên rồi. Kì Cẩm nói bồi dưỡng đến trước sinh như vậy, cơ thể bồi bổ trở lại, thì nguy hiểm có thể ít đi vài phần.
Nếu đã như thế, Giang Huyền Cẩn nghĩ. Vậy thì để nàng bồi dưỡng cho tốt đi, bất kể cái gì quấy nhiễu đến chuyện nàng dưỡng thai, đều chặn ở chỗ nàng không nhìn thấy là được.
Trước kia không biết đây là phu nhân của mình, có đắc tội nhiều, bây giờ có cơ hội, hắn có thể chậm rãi bồi thường cho nàng.
Giấc ngủ này của Hoài Ngọc rất tốt, lúc tỉnh lại Giang Huyền Cẩn đã không thấy đâu rồi, Thanh Ti đứng bên giường cung kính nói: “Chủ tử, mọi người đều đã bắt đầu thu dọn hành lí rồi.”
“Hả? Đều biết phải đi biên thành Tử Dương rồi à?” Hoài Ngọc ngáp một cái hỏi.
Thanh Ti gật đầu: “Quân Thượng sáng sớm đã nói với người trong phủ, hai vị đại nhân Thanh Huyền và Bạch Ngai đi muộn hơn một chút, những người còn lại qua buổi trưa sẽ lên đường.”
Gấp như vậy sao? Hoài Ngọc gật đầu, cũng không hỏi nhiều, tiếp đó liền đứng dậy rửa mặt chải đầu, xem xem cần mang theo thứ gì đi.
Trong phủ công chúa một mảng hòa thuận cát lành. Toàn bộ tiền tuyến thành lại là lòng người hoảng sợ.
Số lượng lớn quan binh hùng dũng vào trong thành, hộ tống người già yếu, phụ nữ và trẻ em đến biên thành Tử Dương, có nam tử trung niên tự nguyện, liền mặc khôi giáp nhập quân giúp đỡ, có không tình nguyện, thì theo sau phụ nữ và trẻ em cùng nhau rời khỏi. Mọi người đều biết, triều đình phái binh đánh tới tiền tuyến thành rồi, còn không đi, không tránh khỏi tai ương sẽ ập lên đầu người vô tội.
Giang Huyền Cẩn không ngừng gửi thư tới các nơi Bình Lăng, Trường Lâm, Nam Bình, Công Nghi, nhắc nhở chỉ ra cho bọn họ Hoàng Đế có ý cưỡng ép tước đất. Các nơi đều nổi lên căng thẳng, xa xa trông ngóng tình hình bên này.
Từ sau trận chiến ở hẻm núi, Tựu Ngô liền mang binh trở về, bây giờ đang đụng độ với đuôi đoàn quân kia của Giả Lương, cùng với quân phòng thủ của tiền tuyến thành, bày ra thế tiền hậu giáp kích(*).
(*) Đánh gọng kìm, tấn công từ hai phía.
Giả Lương hoảng sợ! Hắn đem theo ý chỉ của Thánh Thượng, nhưng đến cả cổng thành của tiền tuyến thành cũng không vào được, lại phải đánh trận trước? Nhưng sát tâm của Tử Dương Quân đã lộ ra trắng trợn rồi, hắn xin hòa cũng vô dụng, nếu không thể đánh vào tiền tuyến thành, vậy thì sẽ bị vây chết ở ngoài thành.
Suy nghĩ một lúc lâu, Giả Lương vẫn hạ lệnh cho đại quân vào thành. Ít nhất cần phá cục diện bế tắc này trước, bảo toàn tính mạng của bản thân.
“Giết...” Ngoài cổng thành tiếng gào rung trời, Giang Huyền Cẩn đứng ở trên thành lâu, vừa nhìn vừa nhạt giọng hỏi người bên cạnh: “Nhìn rõ rồi chứ?”
Trinh thám mồ hôi lạnh đầy đầu, liên tục chắp tay về phía hắn: “Tiểu nhân đây sẽ đi bẩm báo lại với Quân Thượng các nơi.”
Triều đình động thủ trước, sự thật bày ngay ra trước mắt! Môi hở răng lạnh, nếu ngay cả Tử Dương Quân và Trưởng công chúa cũng không thể giữ được tiền tuyến thành. Vậy phong quân các nơi làm sao có thể giữ gìn được thái ấp của mình?
Dân chúng của tiền tuyến thành chạy trốn, phân tán bốn phía vào các nơi xung quanh, vì thế, tin tức triều đình phái binh tấn công tiền tuyến thành rất nhanh đã truyền khắp nửa Bắc Ngụy.
Nhưng Giả Lương chẳng biết cái gì, hắn chỉ cảm thấy tòa thành này tiến vào quá mức dễ dàng, người trong thành dường như cũng rất ít, buồn bực bắt đầu tìm kiếm tung tích của Tử Dương Quân, kết quả phát hiện hắn không hề ở trong thành, phủ công chúa trong thành cũng trống rỗng.
“Cứ cảm thấy có hơi kì lạ.” Hắn lẩm bẩm tự nói: “Trước kia không phải còn có người nói, quân phòng thủ trong thành cực nhiều sao?”
“Nhất định là người của chúng ta quá uy vũ,dọa bọn họ sợ chạy trối chết rồi!” Bên cạnh có người mỉm cười nịnh nọt.
“Không đúng.” Giả Lương lắc đầu: “Nếu người khác còn dễ nói, nhưng Tử Dương Quân không có lí do gì sợ chúng ta.”
Cho dù đã vào thành, bọn họ cũng không dám làm gì Giang Huyền Cẩn, hắn còn sớm đã chuẩn bị muốn đi thỉnh tội. Kết quả bây giờ tốt rồi, một tòa thành trống, Tử Dương Quân trực tiếp biến mất.
Giả Lương thấp thỏm bất an, thủ hạ vừa vào thành lại vui sướng không dứt, thừa dịp cấp trên không quản, mang quan sai vào trong thành bắt đầu đập nát nhà ở của dân, lục soát cướp tiền của.
“Quá đáng lắm rồi!” Trường Lâm Quân nghe tin tức xong giận dữ nói: “Tiền tuyến thành là một cô thành(*), nếu không phải Trưởng công chúa và Tử Dương Quân, người nơi đó đều đã chết hết rồi. Bây giờ khó khăn lắm mới có chút chuyển biến tốt, triều đình nghĩ hay thật, phái binh đến tiếp quản, rõ ràng là cưỡng ép cướp đoạt!”
(*) Thành hoang.
“Chỉ có như vậy sao? Lúc trước bệ hạ đáp ứng yêu cầu của chúng ta, nói là giảm thuế, nhưng giảm thuế muối, lại tăng ở chỗ khác, tính ra căn bản không thay đổi, còn coi như là ân điển biết bao.” Phụ tá thổn thức: “Thứ cho tiểu nhân nói thẳng, bệ hạ này của chúng ta, thật sự lòng tham không đáy.”
“Bên Bình Lăng nói thế nào?”
“Bình Lăng Quân là có nỗi khổ khó nói, Hoàng Đế điều binh từ chỗ hắn tới đối phó Tử Dương Quân, hắn trăm lần không bằng lòng, đang nghĩ cách phản kháng.” Phụ tá nghĩ một chút, nói: “Theo ý kiến của tiểu nhân, Quân Thượng lần này trái lại có thể bán cho Tử Dương Quân một ân tình.”
“Hả?” Trường Lâm Quân hỏi: “Cách bán thế nào?”
“Tử Dương Quân bây giờ là một vị Quân Thượng có binh lực hùng hậu nhất, không phải hắn không đánh được, mà là không dám tranh giành chính diện tiền tuyến thành với triều đình, sợ rơi xuống cái cớ tạo phản gì đó.” Phụ tá nói: “Quân Thượng có thể cùng với Nam Bình Quân, xuất đầu thay Tử Dương Quân, áp chế binh lực của Bình Lăng, như thế mà nói, đã cho Bình Lăng Quân bậc thềm bước xuống, còn giúp Tử Dương Quân, ân tình hai bên đều có rồi, với tính cách biết ơn tất báo đó của Tử Dương Quân, còn không cho Trường Lâm lợi ích sao?”
Nói có lí! Trường Lâm Quân vuốt râu mép cẩn thận cân nhắc rất lâu, gật đầu: “Trái lại có thể thử chút.”
Đúng lúc Nam Bình Quân cũng đang muốn giúp Trưởng công chúa, hắn trốn ở phía sau Nam Bình Quân xuất đầu ra, vớ được ân tình, chuyện gì cũng không rơi được xuống đầu hắn.
Nói làm là làm, Trường Lâm Quân gửi thư tới Nam Bình, lại thu xếp tổng cộng ba nghìn người, sau khi tụ họp cùng với quân đội của Nam Bình, đồng loạt đi về phía tiền tuyến thành.
Quyết định này không có sai lầm gì, Giang Huyền Cẩn đích xác cũng đã chuẩn bị tạ lễ hậu hĩnh cho Trường Lâm Quân, nhưng từ binh lực chống đỡ tiền tuyến thành của hai vị Quân Thượng này, bọn họ liền trở thành “Đồng đảng của Tử Dương Quân” hàng thật giá thật trong mắt Hoàng Đế.
Lí Hoài Lân cách xa ngàn dặm, sẽ không biết bọn họ đến khuyên giải hay đến làm gì, hắn chỉ biết mấy phong quân này không những liên danh dâng tấu xin giảm thuế, nhất cử nhất động đều bảo vệ Tử Dương Quân, hoàn toàn đặt một vị Hoàng Đế như hắn vào mắt.
Triều thần đều trở nên căng thẳng, ai cũng biết rõ phong quân một khi làm loạn, đối với triều đình mà nói là có ý nghĩa gì. Nếu một phong quân làm loạn, còn có đường sống hòa hoãn, nhiều người như vậy liên thủ làm loạn, sợ không phải muốn lật đổ giang sơn Bắc Ngụy sao?
Lí Hoài Lân cũng có hơi hoảng sợ rồi, hắn chỉ muốn mang Hoàng tỷ về mà thôi, ai ngờ thế nào lại kéo thêm cả Tử Dương Quân, còn kéo ra nhiều người như vậy nữa?
Nếu lui, mặt mũi của triều đình không chỗ chỗ trốn, nếu không lui, vậy chỉ có thể mềm cứng cũng làm, cho đám người đó một chút màu sắc nhìn xem.
Lí Hoài Lân vẫn muốn dùng người của Bình Lăng, thế nhưng Bình Lăng Quân trực tiếp giả chết, không nghe thủ dụ điều động của hắn. Nếu là người khác thì bỏ đi, ngay cả Bình Lăng Quân cũng giúp đỡ Giang Huyền Cẩn, Lí Hoài Lân tức giận thật rồi.
“Truyền ý chỉ của trẫm, Bình Lăng Quân kháng chỉ không tuân, làm trái quốc pháp, lập tức bắt giữ về Kinh Thành, chờ xử lí!”
Không dám lấy Giang Huyền Cẩn khai đao, vậy chỉ có thể giết gà dọa khỉ từ chỗ Lí Phương Vật này, Hoài Lân nghĩ cũng đơn giản, dù sao cũng là huynh đệ, hắn không thể xử lí Lí Phương Vật thật được, chỉ muốn bắt người về hỏi một chút, xem hắn rốt cuộc là có ý gì?
Nhưng mà, hắn không biết chính là, một phong thư của Giang Huyền Cẩn đến Bình Lăng sớm hơn thánh chỉ của hắn, nhắc nhở Bình Lăng Quân cẩn thận, gần vua như gần cọp.
Lí Phương Vật vốn còn đang do dự có cần giống như Trường Lâm Quân đi bàn bạc cùng Tử Dương Quân không, lại nghe thấy thánh chỉ hỏi tội, cũng không do dự nữa, lập tức phong tỏa biên thành Bình Lăng, liên hệ với Trường Lâm Quân.
(Editor: Good job Tử Dương Quân!!!)
“Chàng đang cười gì đó?” Hoài Ngọc đứng trong đình viện, nghiêng đầu nhìn Giang Huyền Cẩn ở bên cạnh, rùng mình một cái: “Sao đột nhiên lại cười quỷ dị như vậy?”
Giang Huyền Cẩn cong môi, đưa tay giúp nàng khép áo choàng lại: “Chỉ là cảm thấy thời tiết hôm nay không tồi mà thôi.”
***
Nha hoàn bên ngoài tranh cãi không ngừng, đem ngọn ngành bóc trần sạch sẽ lẫn nhau, đến cuối cùng ai cũng không có mặt mũi ở lại, hầm hừ đi tản ra bốn phía, hai người cũng xem đủ trò vui rồi, tự mình về phòng.
Hoài Ngọc vừa bước vào bậc cửa phòng, liền nghe thấy một thanh âm khàn khàn vang lên cạnh cửa: “Đi đâu đấy?”
Nàng hoảng sợ, nghiêng đầu sang, ôm ngực nói: “Ngay ở cổng phủ, có thể đi đâu chứ? Sao chàng lại tới đây? Cũng không châm đèn.”
Giang Huyền Cẩn quan sát kĩ nàng một vòng, xác định nàng không có việc gì, vẻ mặt mới thả lỏng, nói: “Ta vừa mới xem xong công văn, thuận đường tới đây xem thử.”
Này cũng là giờ tý rồi, vừa mới xem xong? Hoài Ngọc nhíu mày, duỗi tay cầm ống tay áo của hắn lên.
Một luồng khí lạnh rùng mình thấu xương, đã ngấm hết vào trong y phục rồi, rõ ràng là đã đợi ở bên ngoài rất lâu.
“Con người chàng...” Lí Hoài Ngọc dở khóc dở cười: “Nói dối cũng không biết đổi kiện y phục?”
Giang Huyền Cẩn sửng sốt, cúi đầu nhìn nhìn, giống như không biết y phục của mình bị làm sao, đang muốn đưa tay lật xem, ngón tay đã bị người trước mặt nắm lấy.
Độ ấm từ lòng bàn tay nàng truyền tới, ấm áp đến khiến hắn chấn động, lúc này Giang Huyền Cẩn mới phát hiện toàn thân mình lạnh buốt, theo bản năng liền thu tay lại lui về sau nửa bước.
Người trước mặt giống như không sợ lạnh, hắn lùi thì nàng tiến, tiến lên liền kéo nút thắt ngoại bào của hắn, mở rộng vạt áo của hắn, sau đó đưa tay ôm lên.
“Lạnh.” Giang Huyền Cẩn giãy dụa.
Lí Hoài Ngọc ôm không thả lỏng, cười hì hì nói: “Biết chàng lạnh, cho nên mới sưởi ấm cho chàng.”
“Ta sợ nàng lạnh.”
“Ta không lạnh đâu, trong phòng có than lửa, ra ngoài còn có bọc tay, một chút gió cũng không thổi tới, ngược lại là chàng.” Hoài Ngọc ngửa đầu nhìn hắn, trong phòng tối đen như mực, đôi mắt của người này hơi nổi lên ánh sáng: “Chàng làm gì ở bên ngoài mà bị gió lạnh thổi lâu như vậy?”
Nửa đỡ lấy eo nàng, Giang Huyền Cẩn không đáp, hơi thất thần một lát, lại cúi đầu nói: “Nàng theo ta đến biên thành Tử Dương một chuyến được không?”
“Sao?” Hoài Ngọc khó hiểu: “Đang yên đang lành đột nhiên đi sang bên đó làm gì?”
“Cách tiền tuyến thành gần, hơn nữa còn náo nhiệt.” Mặt hắn không đổi sắc tim không đập nhanh nói: “Chung quy nơi này cũng không có chuyện gì rồi, coi như đi du sơn ngoạn thủy.”
Hoài Ngọc hơi khó xử: “Cứ đi như vậy không việc gì sao? Khâm sai kia sớm muộn gì cũng phải đến mà?”
“Không sao.” Hắn nói: “Đợi hắn sắp đến, ứng phó sau cũng không muộn.”
Nghe ngữ khí thoải mái này, trong lúc ngơ ngác, Lí Hoài Ngọc cũng cảm thấy không có gì to tát nữa rồi, nghĩ một lúc gật đầu nói: “Cũng được. Bọn họ cùng ta ở tiền tuyến thành chịu tội lâu như vậy rồi, cũng nên để bọn họ thả lỏng một chút.”
“Vậy cứ quyết định như vậy đi.” Giang Huyền Cẩn nói: “Ngày mai sai người chuẩn bị.”
“Được.” Hoài Ngọc ngoan ngoãn gật đầu, thuận theo lực đạo của hắn ngồi xuống bên giường, thấy hắn có ý muốn đi, liền duỗi móng vuốt ra bắt lấy hắn không buông tay.
Giang Huyền Cẩn nghi hoặc nhìn nàng, ánh trăng từ cửa sổ khắc hoa chiếu vào trong, chiếu đến đôi mắt lấp lánh của nàng.
“Chàng ngủ cùng ta.” Nàng nửa làm nũng nửa chơi xấu nói.
Cơ thể hơi cứng lại, Giang Huyền Cẩn lắc đầu: “Bụng của nàng.”
Cái bụng lớn như vậy, nếu hắn cùng giường với nàng, ngộ nhỡ chen chúc đè lên thì nên thế nào cho phải?
“Chính là vì cái bụng này, ta ngủ thế nào cũng không ngủ được.” Ủy ủy khuất khuất mà mếu máo, Hoài Ngọc nói: “Chàng ở bên cạnh ta, nói không chừng ta có thể dễ chịu một chút.”
Giang Huyền Cẩn mím môi, nhìn chằm chằm bụng nàng một lúc: “Vì sao không ngủ được?”
“Cái này không dễ kê.” Nàng chỉ chỉ vào cái bụng tròn trịa: “Kê gối lại quá cao, không kê thì trống trải đến hoảng sợ.”
Kéo ngoại bào của hắn treo lên bức bình phong bên cạnh, hắn ra hiệu nàng lên giường, lên theo nằm bên cạnh nàng.
Hoài Ngọc cười hì hì ôm cánh tay hắn nói: “Tử Dương Quân hôm nay dễ nói chuyện thật đấy.”
Lạnh mắt liếc sang, hắn nói: “Trước kia ta không dễ nói chuyện?”
Hoài Ngọc trừng lớn mắt: “Chàng trước đây há chỉ là không dễ nói chuyện? Căn bản là không cho người ta nói chuyện cùng chàng! Còn nhớ lần Đại Hưng năm thứ năm Bách Hoa Quân đến Bắc Ngụy không? Trên triều đường bàn bạc dùng kiểu lễ tiết gì để chào đón. Ta vừa mới mở miệng một cái, chàng đã chặn kín lại rồi.”
Nhớ lại chuyện nàng nói một chút, Giang Huyền Cẩn nói: “Lúc đó nàng nói, phải dùng lễ tiết cao nhất để nghênh tiếp hắn.”
“Đúng rồi!”
Ngày trước Trưởng công chúa một thân cung trang mẫu đơn Dao Trì ngồi cao cao bên cạnh vua, mỉm cười nói: “Địa vị của Đông Tấn Bách Hoa Quân trác tuyệt, Bắc Ngụy ta cũng nên có phong độ của nước lớn, mười xe trăm ngựa, mở rộng cửa đón chào, mới có thể...”
“Điện hạ.” Tử Dương Quân đứng bên dưới lạnh mặt tiến lên cắt ngang lời nàng: “Địa vị của Bách Hoa Quân có cao hơn cũng chỉ là một phong quân, cũng không phải là quốc chủ của Đông Tấn, nếu dùng lễ này chào đón, ngày khác nếu quốc chủ Đông Tấn đến, thì nên lấy lễ gì nghênh đón?”
Lí Hoài Ngọc nhớ rõ ngữ khí lúc đó của Giang Huyền Cẩn, đó gọi là lãnh khốc vô tình, hoàn toàn không cho nàng mặt mũi.
Nhớ tới cảnh tượng đó, Giang Huyền Cẩn hơi mỉm cười: “Lúc đó ta không biết.”
“Không biết cái gì?” Hoài Ngọc ghi thù véo cánh tay hắn, giả vờ tức giận.
Người này nghiêng đầu sang, tự nhiên mà đem tay kê dưới bụng nàng, môi mỏng khẽ mở: “Không biết người ngồi bên trên chính là Quân phu nhân tương lai, thất lễ.”
“Ầm” một tiếng, một đạo pháo hoa nổ tung trong lồng ngực, nổ ra rực rỡ đầy trời, Hoài Ngọc nhìn chằm chằm hắn ngây ngốc mà nhìn, sau khi xác định lời này là từ miệng hắn nói ra, khóe miệng liền từng chút từng chút mà kéo đến tận mang tai.
Tử Dương Quân cẩn trọng tao nhã đoan trang... Nói lời ân ái với nàng? Có thứ gì có thể lưu lại lời này hay không? Nàng muốn khua chiêng gõ trống nói với toàn thiên hạ!
“Nói lại lần nữa.” Ánh mắt nàng phát sáng nói.
Giang Huyền Cẩn giống như đã phản ứng lại rồi, mím mím môi, thấp giọng nói: “Ngủ mau, giờ không sớm nữa.”
“Chàng nói ta sẽ ngủ!” Nàng chơi xấu.
Đau đầu mà che mắt nàng lại, hắn hơi giận: “Nàng hồ nháo nữa, ta sẽ về phòng.”
Hoài Ngọc mếu máo, lại không ngăn được mà mỉm cười, mắt chớp chớp, lông mi gãi vào lòng bàn tay hắn, vốn muốn trêu hắn, ai ngờ chưa đến một lúc sau, chính mình lại mệt trước, ngáp một cái thật dài.
Có lẽ thật sự là do Giang Huyền Cẩn ở bên người, nàng cứ cảm thấy hôm nay nghiêng người ngủ so với ngày thường thoải mái hơn, dưới bụng cũng không trống nữa, trong hơi thở toàn là Phật hương làm người khác yên tâm.
Vì thế không tới một lúc, Hoài Ngọc liền nặng nề ngủ thiếp đi.
Bàn tay kê dưới bụng nàng động cũng không dám động, Giang Huyền Cẩn thả nhẹ hô hấp, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt nàng.
Gần đây bồi dưỡng tốt, lại không quá nhiều ưu phiền, khuôn mặt nhỏ nhắn này cuối cùng cũng tròn trơn nhẵn lên rồi. Kì Cẩm nói bồi dưỡng đến trước sinh như vậy, cơ thể bồi bổ trở lại, thì nguy hiểm có thể ít đi vài phần.
Nếu đã như thế, Giang Huyền Cẩn nghĩ. Vậy thì để nàng bồi dưỡng cho tốt đi, bất kể cái gì quấy nhiễu đến chuyện nàng dưỡng thai, đều chặn ở chỗ nàng không nhìn thấy là được.
Trước kia không biết đây là phu nhân của mình, có đắc tội nhiều, bây giờ có cơ hội, hắn có thể chậm rãi bồi thường cho nàng.
Giấc ngủ này của Hoài Ngọc rất tốt, lúc tỉnh lại Giang Huyền Cẩn đã không thấy đâu rồi, Thanh Ti đứng bên giường cung kính nói: “Chủ tử, mọi người đều đã bắt đầu thu dọn hành lí rồi.”
“Hả? Đều biết phải đi biên thành Tử Dương rồi à?” Hoài Ngọc ngáp một cái hỏi.
Thanh Ti gật đầu: “Quân Thượng sáng sớm đã nói với người trong phủ, hai vị đại nhân Thanh Huyền và Bạch Ngai đi muộn hơn một chút, những người còn lại qua buổi trưa sẽ lên đường.”
Gấp như vậy sao? Hoài Ngọc gật đầu, cũng không hỏi nhiều, tiếp đó liền đứng dậy rửa mặt chải đầu, xem xem cần mang theo thứ gì đi.
Trong phủ công chúa một mảng hòa thuận cát lành. Toàn bộ tiền tuyến thành lại là lòng người hoảng sợ.
Số lượng lớn quan binh hùng dũng vào trong thành, hộ tống người già yếu, phụ nữ và trẻ em đến biên thành Tử Dương, có nam tử trung niên tự nguyện, liền mặc khôi giáp nhập quân giúp đỡ, có không tình nguyện, thì theo sau phụ nữ và trẻ em cùng nhau rời khỏi. Mọi người đều biết, triều đình phái binh đánh tới tiền tuyến thành rồi, còn không đi, không tránh khỏi tai ương sẽ ập lên đầu người vô tội.
Giang Huyền Cẩn không ngừng gửi thư tới các nơi Bình Lăng, Trường Lâm, Nam Bình, Công Nghi, nhắc nhở chỉ ra cho bọn họ Hoàng Đế có ý cưỡng ép tước đất. Các nơi đều nổi lên căng thẳng, xa xa trông ngóng tình hình bên này.
Từ sau trận chiến ở hẻm núi, Tựu Ngô liền mang binh trở về, bây giờ đang đụng độ với đuôi đoàn quân kia của Giả Lương, cùng với quân phòng thủ của tiền tuyến thành, bày ra thế tiền hậu giáp kích(*).
(*) Đánh gọng kìm, tấn công từ hai phía.
Giả Lương hoảng sợ! Hắn đem theo ý chỉ của Thánh Thượng, nhưng đến cả cổng thành của tiền tuyến thành cũng không vào được, lại phải đánh trận trước? Nhưng sát tâm của Tử Dương Quân đã lộ ra trắng trợn rồi, hắn xin hòa cũng vô dụng, nếu không thể đánh vào tiền tuyến thành, vậy thì sẽ bị vây chết ở ngoài thành.
Suy nghĩ một lúc lâu, Giả Lương vẫn hạ lệnh cho đại quân vào thành. Ít nhất cần phá cục diện bế tắc này trước, bảo toàn tính mạng của bản thân.
“Giết...” Ngoài cổng thành tiếng gào rung trời, Giang Huyền Cẩn đứng ở trên thành lâu, vừa nhìn vừa nhạt giọng hỏi người bên cạnh: “Nhìn rõ rồi chứ?”
Trinh thám mồ hôi lạnh đầy đầu, liên tục chắp tay về phía hắn: “Tiểu nhân đây sẽ đi bẩm báo lại với Quân Thượng các nơi.”
Triều đình động thủ trước, sự thật bày ngay ra trước mắt! Môi hở răng lạnh, nếu ngay cả Tử Dương Quân và Trưởng công chúa cũng không thể giữ được tiền tuyến thành. Vậy phong quân các nơi làm sao có thể giữ gìn được thái ấp của mình?
Dân chúng của tiền tuyến thành chạy trốn, phân tán bốn phía vào các nơi xung quanh, vì thế, tin tức triều đình phái binh tấn công tiền tuyến thành rất nhanh đã truyền khắp nửa Bắc Ngụy.
Nhưng Giả Lương chẳng biết cái gì, hắn chỉ cảm thấy tòa thành này tiến vào quá mức dễ dàng, người trong thành dường như cũng rất ít, buồn bực bắt đầu tìm kiếm tung tích của Tử Dương Quân, kết quả phát hiện hắn không hề ở trong thành, phủ công chúa trong thành cũng trống rỗng.
“Cứ cảm thấy có hơi kì lạ.” Hắn lẩm bẩm tự nói: “Trước kia không phải còn có người nói, quân phòng thủ trong thành cực nhiều sao?”
“Nhất định là người của chúng ta quá uy vũ,dọa bọn họ sợ chạy trối chết rồi!” Bên cạnh có người mỉm cười nịnh nọt.
“Không đúng.” Giả Lương lắc đầu: “Nếu người khác còn dễ nói, nhưng Tử Dương Quân không có lí do gì sợ chúng ta.”
Cho dù đã vào thành, bọn họ cũng không dám làm gì Giang Huyền Cẩn, hắn còn sớm đã chuẩn bị muốn đi thỉnh tội. Kết quả bây giờ tốt rồi, một tòa thành trống, Tử Dương Quân trực tiếp biến mất.
Giả Lương thấp thỏm bất an, thủ hạ vừa vào thành lại vui sướng không dứt, thừa dịp cấp trên không quản, mang quan sai vào trong thành bắt đầu đập nát nhà ở của dân, lục soát cướp tiền của.
“Quá đáng lắm rồi!” Trường Lâm Quân nghe tin tức xong giận dữ nói: “Tiền tuyến thành là một cô thành(*), nếu không phải Trưởng công chúa và Tử Dương Quân, người nơi đó đều đã chết hết rồi. Bây giờ khó khăn lắm mới có chút chuyển biến tốt, triều đình nghĩ hay thật, phái binh đến tiếp quản, rõ ràng là cưỡng ép cướp đoạt!”
(*) Thành hoang.
“Chỉ có như vậy sao? Lúc trước bệ hạ đáp ứng yêu cầu của chúng ta, nói là giảm thuế, nhưng giảm thuế muối, lại tăng ở chỗ khác, tính ra căn bản không thay đổi, còn coi như là ân điển biết bao.” Phụ tá thổn thức: “Thứ cho tiểu nhân nói thẳng, bệ hạ này của chúng ta, thật sự lòng tham không đáy.”
“Bên Bình Lăng nói thế nào?”
“Bình Lăng Quân là có nỗi khổ khó nói, Hoàng Đế điều binh từ chỗ hắn tới đối phó Tử Dương Quân, hắn trăm lần không bằng lòng, đang nghĩ cách phản kháng.” Phụ tá nghĩ một chút, nói: “Theo ý kiến của tiểu nhân, Quân Thượng lần này trái lại có thể bán cho Tử Dương Quân một ân tình.”
“Hả?” Trường Lâm Quân hỏi: “Cách bán thế nào?”
“Tử Dương Quân bây giờ là một vị Quân Thượng có binh lực hùng hậu nhất, không phải hắn không đánh được, mà là không dám tranh giành chính diện tiền tuyến thành với triều đình, sợ rơi xuống cái cớ tạo phản gì đó.” Phụ tá nói: “Quân Thượng có thể cùng với Nam Bình Quân, xuất đầu thay Tử Dương Quân, áp chế binh lực của Bình Lăng, như thế mà nói, đã cho Bình Lăng Quân bậc thềm bước xuống, còn giúp Tử Dương Quân, ân tình hai bên đều có rồi, với tính cách biết ơn tất báo đó của Tử Dương Quân, còn không cho Trường Lâm lợi ích sao?”
Nói có lí! Trường Lâm Quân vuốt râu mép cẩn thận cân nhắc rất lâu, gật đầu: “Trái lại có thể thử chút.”
Đúng lúc Nam Bình Quân cũng đang muốn giúp Trưởng công chúa, hắn trốn ở phía sau Nam Bình Quân xuất đầu ra, vớ được ân tình, chuyện gì cũng không rơi được xuống đầu hắn.
Nói làm là làm, Trường Lâm Quân gửi thư tới Nam Bình, lại thu xếp tổng cộng ba nghìn người, sau khi tụ họp cùng với quân đội của Nam Bình, đồng loạt đi về phía tiền tuyến thành.
Quyết định này không có sai lầm gì, Giang Huyền Cẩn đích xác cũng đã chuẩn bị tạ lễ hậu hĩnh cho Trường Lâm Quân, nhưng từ binh lực chống đỡ tiền tuyến thành của hai vị Quân Thượng này, bọn họ liền trở thành “Đồng đảng của Tử Dương Quân” hàng thật giá thật trong mắt Hoàng Đế.
Lí Hoài Lân cách xa ngàn dặm, sẽ không biết bọn họ đến khuyên giải hay đến làm gì, hắn chỉ biết mấy phong quân này không những liên danh dâng tấu xin giảm thuế, nhất cử nhất động đều bảo vệ Tử Dương Quân, hoàn toàn đặt một vị Hoàng Đế như hắn vào mắt.
Triều thần đều trở nên căng thẳng, ai cũng biết rõ phong quân một khi làm loạn, đối với triều đình mà nói là có ý nghĩa gì. Nếu một phong quân làm loạn, còn có đường sống hòa hoãn, nhiều người như vậy liên thủ làm loạn, sợ không phải muốn lật đổ giang sơn Bắc Ngụy sao?
Lí Hoài Lân cũng có hơi hoảng sợ rồi, hắn chỉ muốn mang Hoàng tỷ về mà thôi, ai ngờ thế nào lại kéo thêm cả Tử Dương Quân, còn kéo ra nhiều người như vậy nữa?
Nếu lui, mặt mũi của triều đình không chỗ chỗ trốn, nếu không lui, vậy chỉ có thể mềm cứng cũng làm, cho đám người đó một chút màu sắc nhìn xem.
Lí Hoài Lân vẫn muốn dùng người của Bình Lăng, thế nhưng Bình Lăng Quân trực tiếp giả chết, không nghe thủ dụ điều động của hắn. Nếu là người khác thì bỏ đi, ngay cả Bình Lăng Quân cũng giúp đỡ Giang Huyền Cẩn, Lí Hoài Lân tức giận thật rồi.
“Truyền ý chỉ của trẫm, Bình Lăng Quân kháng chỉ không tuân, làm trái quốc pháp, lập tức bắt giữ về Kinh Thành, chờ xử lí!”
Không dám lấy Giang Huyền Cẩn khai đao, vậy chỉ có thể giết gà dọa khỉ từ chỗ Lí Phương Vật này, Hoài Lân nghĩ cũng đơn giản, dù sao cũng là huynh đệ, hắn không thể xử lí Lí Phương Vật thật được, chỉ muốn bắt người về hỏi một chút, xem hắn rốt cuộc là có ý gì?
Nhưng mà, hắn không biết chính là, một phong thư của Giang Huyền Cẩn đến Bình Lăng sớm hơn thánh chỉ của hắn, nhắc nhở Bình Lăng Quân cẩn thận, gần vua như gần cọp.
Lí Phương Vật vốn còn đang do dự có cần giống như Trường Lâm Quân đi bàn bạc cùng Tử Dương Quân không, lại nghe thấy thánh chỉ hỏi tội, cũng không do dự nữa, lập tức phong tỏa biên thành Bình Lăng, liên hệ với Trường Lâm Quân.
(Editor: Good job Tử Dương Quân!!!)
“Chàng đang cười gì đó?” Hoài Ngọc đứng trong đình viện, nghiêng đầu nhìn Giang Huyền Cẩn ở bên cạnh, rùng mình một cái: “Sao đột nhiên lại cười quỷ dị như vậy?”
Giang Huyền Cẩn cong môi, đưa tay giúp nàng khép áo choàng lại: “Chỉ là cảm thấy thời tiết hôm nay không tồi mà thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.