Chương 73: Phản kích!
Bạch Lộ Thành Song
05/04/2021
Editor: Lục Thất Tiểu Muội.
***
Muốn làm cho một người có cảnh ngộ bi thảm vui vẻ lên, cách nhanh nhất là gì?
Để hắn nhìn thấy có người còn thảm hơn hắn.
Giang Diễm trợn mắt há miệng mà nhìn tiểu thúc nhà mình đi về phía phòng của nhị thúc, khóe miệng lại còn mang theo ý cười, rất quan tâm mà sai Ngự Phong đem giấy bút đến, đặt bên tay của Giang Thâm.
“Ngươi đến mức này sao?” Huyệt thái dương Giang Thâm nhảy lên: “Còn tự mình tới?”
Giang Huyền Cẩn ưu nhã cầm ống tay, đem bút truyền tới tay hắn: “Nghe nói nhị ca muốn hưu thê, đặc biệt tới khuyên bảo.”
Giang Thâm: “...” Hắn thật sự không nhìn ra hắn có chỗ nào muốn khuyên bảo!
Ngòi bút chấm trên giấy, lại dừng lại, Giang Thâm mím môi: “Phụ thân nói con cháu Giang gia không thể dễ dàng hưu thê, ta viết hưu thư như vậy, có phải lại bị một trận gia pháp không?”
Giang Huyền Cẩn lắc đầu: “Nhị ca không cần lo lắng, phụ thân đã biết chuyện Giang Từ Thị tự mình rời khỏi rồi, cho dù nhị ca hưu thê, phụ thân cũng sẽ không trách cứ.”
“Thanh danh truyền ra ngoài cũng không dễ nghe đâu nhỉ?” Giang Thâm lẩm bẩm: “Ta phong lưu thì phong lưu, cũng không nghĩ tới vứt bỏ người vợ kết tóc.”
“Nếu thật sự không muốn vứt bỏ, vậy vì sao nhị ca không giữ người ta lại?” Giang Huyền Cẩn liếc hắn một cái: “Nếu ca thành tâm giữ lại, Giang Từ Thị không có lí gì lại đi.”
“Ai biết nàng ấy đang nghĩ gì?” Giang Thâm buồn bực nói: “Trước kia là người dễ dỗ như vậy, lần này nói gì cũng không nghe.”
Giang Huyền Cẩn dừng lại một chút, cúi đầu nhìn bàn tay mình, nhẹ giọng nói: “Vậy có lẽ là nàng thật sự đau lòng rồi.”
Giang Thâm bực bội để bút xuống: “Ta biết nàng đang đau lòng cái gì, cũng đã nhận sai rồi, nàng căn bản không nhìn ta thêm cái nào, ta còn có thể thế nào?”
“Dỗ nàng ấy thêm vài lần.” Giang Huyền Cẩn nghiêm túc nói: “Cứ dỗ mãi, dỗ đến khi nàng mềm lòng mới thôi.”
Đừng đột nhiên không dỗ nữa.
(Editor: Hiccc khộ thân Giang công túa 3s *Xì mũi*)
Giang Thâm nghe lời này, cứ cảm thấy không đúng lắm, nhưng chuyện mình quan tâm trước mắt, hắn cũng không rảnh quan tâm nhiều, nhìn chằm chằm giấy trước mặt lẩm bẩm nói: “Sao ta có thể dỗ nàng mãi được? Nàng ngưỡng mộ ta nhiều năm, không phải ta ngưỡng mộ nàng ấy nhiều năm, tự nàng ấy muốn đi, ta còn mong đợi dỗ dành mãi, chẳng phải là rớt giá sao?”
Nhìn hắn một cái, Giang Huyền Cẩn mặt không cảm xúc nói: “Vậy nhị ca viết hưu thư đi.”
Ngón tay cứng đờ, Giang Thâm khóc dở mếu dở: “Tam đệ, vốn sinh cùng nguồn cội, cùng hoàn cảnh sao lại gấp thế? Đệ và ta cùng cảnh ngộ, không thể cho nhau chút an ủi sao?”
Giang Huyền Cẩn cho hắn một ánh mắt lạnh lùng: “Nhị ca không nhớ sao? Ta là người bị vứt bỏ, không giống với nhị ca.”
Giang Thâm: “...”
Lão tam Giang gia nhớ thù lên, thật đúng là rất lợi hại.
“Thời gian không sớm nữa, nhị thúc mau lên chút.” Giang Diễm thúc giục ở bên cạnh: “Ngự Phong đợi lát nữa phải lên đường rồi.”
“Ta cũng không phải không muốn viết.” Giang Thâm nói: “Nhưng ta chưa từng viết, thứ này phải viết như thế nào?”
Lời này không sai, Giang gia có người nào từng viết hưu thư? Hắn không biết, nhất định bọn họ cũng không biết!
Nhưng mà, Giang Huyền Cẩn nghe vậy, lấy ra một bức “Phóng phu thư” từ trong tay áo ra, ngoài cười trong không cười nói: “Dựa theo viết là được rồi.”
Giang Thâm: “...”
Cùng là người lưu lạc chân trời, phải lưu lạc đến triệt để, mới có thể tính là một mình.
Hắn đây tạo nghiệt gì, vì sao lại nghĩ không thông mà đi chọc vào lão tam chứ?!
Nửa giờ sau, Ngự Phong mang hưu thư lên đường. Giang Huyền Cẩn khoanh tay đứng. Đứng ở cổng nhìn hắn đi xa, nghiêng đầu chắp tay với Giang Thâm: “Chúc mừng nhị ca khôi phục tự do.”
Giang Thâm cười ha ha: “Phải đó, tự do rồi, về sau nhìn trúng tiểu thư nhà nào, có thể trực tiếp cưới về làm chính thê.”
“Từ gia cô nương cũng giải thoát rồi.” Giang Huyền Cẩn thong thả nói: “Nói không chừng tái giá, có thể gặp được một người tốt một lòng một dạ đối đãi với nàng ấy.”
Tái giá? Giang Thâm đông cứng lại, khôi phục nụ cười: “Trên đời này nào có nhiều nam nhân một lòng một dạ?”
Giang Huyền Cẩn im lặng nhìn hắn.
“Ngươi này là thanh tâm quả dục, không có nghĩa là người khác cũng thanh tâm quả dục.” Giang Thâm xua tay: “Đợi đi, nàng ấy sẽ hối hận thôi!”
Nam nhân nếu không có tam thê tứ thiếp ở trong lòng, cả đời nhìn một gương mặt, sớm muộn gì cũng sẽ chán ngấy, Từ Sơ Nhưỡng quá tham lam, hắn không thích một cô nương tham lam.
Nhưng... Đối với Cô Loan và Thôi Tuyết, hình như hắn cũng chán rồi, mấy ngày nay nhìn thấy, cũng không có một chút ý muốn thân mật nào.
Phải đón một vài người mới vào cửa sao? Hắn nghĩ nghĩ, đi túm lấy Giang Diễm.
“Đến Âm Bình lâu như vậy rồi, còn chưa đi dạo phố, ngươi đi cùng nhị thúc nhé?”
Giang Diễm ghét bỏ nhìn hắn: “Nhị thúc lại muốn đến chỗ trăng hoa nào à?”
“Người không phong lưu uổng đời thiếu niên, nhân lúc ngươi còn trẻ, nhị thúc để ngươi lĩnh hội một chút chuyện vui vẻ trong nhân gian này!” Giang Thâm cười ha ha, giống như một chút cũng không để chuyện hưu thư ở trong lòng, kéo Giang Diễm đến “Xuân Phong Độ” của Âm Bình.
Âm Bình vốn loạn lạc, nhưng binh quyền của Giang Huyền Cẩn vừa áp chế, quận thủ Ninh Trấn Đông lại chạy thẳng rồi, bây giờ chỗ nào quy về quản lí của Giang Huyền Cẩn. Tú bà biết chút chuyện này vừa nghe thấy khách quan họ Giang, lập tức kính trọng khách quý.
“Hai vị ngài đến đúng lúc lắm, chỗ này của bọn ta không ít cô nương mới đến, hai vị nhìn xem có hợp mắt không?”
Giang Diễm học tập cùng tiểu thúc hắn, không có hứng thú với nữ sắc, có điều nghiêm chỉnh mà nói, bộ dạng cô nương ở đây không tầm thường, hẳn là có thể lấy được sự vui vẻ của nhị thúc.
Nhưng mà, Giang Thâm ngồi trên chủ vị, nhìn xuống bên dưới ngẩn người, cũng không chọn người.
Có người dung mạo diễm lệ, có người thân hình gợi cảm, có người mắt chứa sóng thu, có người mắt có sương xuân, nếu là mọi khi, hắn nên vô cùng hào hứng, nhấc bút tặng mấy vị mỹ nhân này vài bài thơ, sau đó ôm vào trong màn trải qua đêm xuân, giày vò cho đã.
Nhưng bây giờ, hắn nhìn một lúc, đột nhiên nghĩ tới Từ Sơ Nhưỡng.
Nếu người đó đứng ở đây, nhất định là một người bình thường nhất, ảm đạm nhất, nói cũng không nói, nịnh cũng không nịnh, nhiều nhất là sau khi hắn uống say, cẩn thận đỡ hắn về, cầm khăn cẩn thận lau mặt cho hắn, lại giúp hắn cởi y phục giày vớ, để hắn ngủ thoải mái.
Hắn rất ít chú ý đến nàng, hồi trước ở phủ, hắn luôn bị Cô Loan níu giữ ánh mắt, hết sức ân sủng triền miên, sau khi vân tiêu vũ tán(*) xong, lại đến phòng nàng, nằm xuống ngủ một giấc yên ổn.
(*) Chuyện giường chiếu.
Từ Sơ Nhưỡng trước giờ không oán trách một câu, hắn có khốn nạn hơn, chỉ cần ở trước mặt nàng thu liễm chút, nàng cũng sẽ giả vờ chẳng biết cái gì, cẩn thận chăm sóc hắn. Trong phòng nàng có một loại mùi hương rất dễ chịu, mỗi lần về đều có thể làm cho hắn ngủ rất yên ổn.
Là nàng quá dịu dàng, cho nên hắn quen được một tấc lấn thêm một thước, cảm thấy không cần suy nghĩ đến cảm nhận của nàng, dù sao người này cũng sẽ không tức giận đâu. Cho dù tức giận, hắn dỗ dành nàng vài câu, cũng sẽ ngoan ngoãn thôi.
Đứa trẻ không biết khóc sẽ rất ít có đường ăn, người không tranh sủng, cũng cực ít có thể được sủng ái của hắn. Giang Thâm đột nhiên phát hiện, bản thân thành thân cùng Từ Sơ Nhưỡng nhiều năm như vậy, nhưng số lần viên phòng, thật sự có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Không có con nối dõi, thật sự không thể trách được nàng.
Cô Loan và Thôi Tuyết đều xuất thân từ hồng trần, ở trên giường thành thục biết chơi nhiều kiểu, Từ Sơ Nhưỡng trúc trắc lại quy củ, mỗi lần viên phòng cùng hắn đều xấu hổ đến toàn thân đỏ bừng, trái lại phải để hắn chủ động.
Lúc đó trong lòng hắn cũng quen rồi, không thích loại khuê các không thú vị như nàng. Nhưng bây giờ nhớ lại, ngược lại cảm thấy cổ họng xiết chặt.
“Công tử nhìn trúng người nào rồi?” Tú bà mỉm cười hỏi hắn.
Giang Thâm hồi phục tinh thần, nghĩ một chút, hỏi: “Có người nào mới vào hồng trần không hiểu phép tắc không?”
Tú bà ngẩn người, tròng mắt đảo đảo, gật đầu nói: “Có nha, công tử mời qua bên này.”
Giang Diễm đứng dậy nói: “Nhị thúc, nếu thúc muốn ở lại, vậy chất nhi xin cáo lui trước.”
“Ngươi hoảng cái gì?” Giang Thâm nhếch miệng, nói với tú bà: “Tìm cho nó một cô nương tốt, dạy chuyện này một chút.”
“Được thôi!” Tú bà mỉm cười thâm sâu, vung khăn tay lên, mấy cô nương đứng phía sau liền tiến lên, vây kín Giang Diễm.
“Nhị thúc!” Giang Diễm sợ tới mức hô lớn.
Giang Thâm bịt tai đi ra ngoài:”Không nghe thấy, không nghe thấy.”
Trong sương phòng bên cạnh đã đốt hương, tú bà mời hắn vào trong, không đến một lúc liền đưa vào một cô nương khá trong trắng thuần khiết. Cô nương đó dung mạo trên tầm trung, bước vào đứng trước mặt hành lễ với hắn: “Tham kiến công tử.”
Cách ăn mặc phép tắc, nhưng ánh sáng phát ra từ đôi mắt kia lại không quá sạch sẽ, rõ ràng không phải một cô nương không hiểu cái gì.
Giang Thâm khẽ cười: “Hồ ly ngàn năm, khoác da dê làm gì?”
Cô nương kia ngẩn người, rõ ràng không ngờ bản thân nhanh như vậy đã bị vạch trần, có chút xấu hổ nói: “Lời này của công tử... Người chưa có kinh nghiệm có gì tốt chứ? Không biết điều chút nào. Bản lĩnh của nô gia, công tử có thể thử xem, đảm bảo ngài vừa ý!”
Không có hứng thú, Giang Thâm dựa vào bên cửa sổ bất động, nhìn thời tiết tiêu điều bên ngoài, nhạt giọng hỏi một câu: “Ngươi biết làm thỏ thái hạt lựu bát bảo không?”
Cô nương: “...” Đến thanh lâu hỏi người ta có biết làm đồ ăn không. Sao không đi thẳng tửu lâu đi?
Khóe miệng trùng xuống, Giang Thâm lẩm bẩm: “Đột nhiên rất muốn ăn.”
Đáng tiếc, không có ai làm cho hắn nữa.
Hưu thư hắn đã viết rồi, người hắn đã bỏ rồi, là hắn chủ động vứt bỏ nàng, không mất chút mặt mũi nào.
Nhưng thật sự trống trải quá, bên cạnh và trong lòng, đều trống trải đến không thể chịu đựng được.
Rõ ràng là một người không hút mắt, sao có thể ảnh hưởng tới hắn sâu như vậy?
Lại có một trận mưa thu rơi xuống, Giang Huyền Cẩn đứng dưới mái hiên nhìn màn mưa rơi tí tách tí tách bên ngoài, quanh thân toàn khí lạnh.
Thừa Hư ở bên cạnh hắn nói: “Ninh Trấn Đông đã chạy về Kinh Thành, bên chủ thành vẫn còn tàn dư chưa thanh lọc, Lữ đại nhân đã nhận được tin tức, đang chuẩn bị mở thành nghênh đón Quân Thượng.”
Mỗi thành trì đều có người của Hoàng Đế. Âm Bình là lợi hại nhất, quận thủ là thúc thúc của Ninh quý phi, may mà phát hiện sớm, bằng không đi hẹn bọn họ mai phục xong, sợ là không thể toàn thây mà lui.
Lí Hoài Lân tính toán không tồi, sắp xếp cũng chu toàn, đáng tiếc có một điểm hắn quên rồi. Đó chính là Tử Dương có quân đội đóng giữ của hắn, binh phù ở trong tay hắn, ai cũng không thể ở trên đất Tử Dương gây khó dễ thế nào với hắn.
Nóng vội muốn tống hắn xuống hoàng tuyền như vậy, hắn phải đáp lễ lại một chút mới được.
“Ngoài ra... Thanh Ti đã đưa đến tiền tuyến thành rồi.” Thừa Hư trộm nâng mắt quan sát hắn, giọng càng nhỏ hơn: “Nghe tin tức bên đó truyền lại, trưởng công chúa hình như mang bí mật về thân phận của mình chiếu cáo thiên hạ rồi.”
Giang Huyền Cẩn nghe thấy, gật đầu: “Vậy thì phát một tờ công văn dán ở các thành, bảo mọi người trong Tử Dương lúc đến Đan Dương phải cẩn thận.”
Nghe đồn giữa Quân Thượng của bọn họ với Đan Dương trưởng công chúa, đúng thật là không đội trời chung nha.
Thừa Hư kinh ngạc, chần chừ nói: “Thái ấp lân cận đều không có động tĩnh.”
Tin tức truyền bên ngoài như thế, nhưng thật giả trong đó đại đa số người đều khó phân biệt, công văn này của Quân Thượng vừa phát đi, không thể nghi ngờ là giúp trưởng công chúa ngồi vào thân phận thật sự, Quân Thượng chẳng phải là cũng bị cuốn vào vòng sóng gió này sao?
“Bình Lăng Quân bây giờ nhát như thỏ đế, Trường Lâm Quân bên cạnh lại luôn thích cuộc sống yên ổn, ngươi còn mong bọn họ có động tĩnh?” Giang Huyền Cẩn nâng mắt: “Chiếu theo bản quân nói mà làm.”
“Vâng...”
Nước mưa rơi xuống đá, bắn lên những bọt nước rất nhỏ, hắn cúi đầu nhìn, nghĩ thầm tiền tuyến thành đó là nơi khô hạn nhiều năm, sợ là nàng ngay cả mưa thu cũng không thấy được.
Đích xác là không thấy được. Trong tiền tuyến thành gió lạnh từng trận, ngay cả có mây cũng không mưa xuống.
Hoài Ngọc ngồi trong quận thủ phủ nhìn một đám quan viên quỳ trước mặt, hỏi họ: “Còn có dị nghị không?”
“Không có.” Mười mấy người tai to mặt lớn nhao nhao lắc đầu.
Hoài Ngọc vui vẻ nói với Tựu Ngô bên cạnh: “Ngươi xem, ta nói các đại nhân đều là người thông tình đạt lí mà, sao có thể dốc hết sức mà làm khó lòng tốt đưa lương thực của thương gia chứ? Xem xem, thái độ này thành khẩn biết bao!”
Tựu Ngô im lặng nhìn vết xanh tím trên mặt đám người này, nghĩ thầm người ta nào còn dám không thành khẩn, đã bị ngài đánh thành cái dạng gì rồi?
Lí Hoài Ngọc làm việc chính là thô bạo ngang ngược không nói lí như thế, ai nhắc tới quy củ quan trường với ngươi? Lên thì đánh, đánh xong thì nghe lời. Tham ô đúng không? Còn muốn rút phần trăm từ cửa hàng lương thực Lục Kí đúng không? Ăn vào trong bụng bao nhiêu, nàng có thể đánh cho bọn chúng nôn ra bấy nhiêu.
Lật lật sổ sách bên cạnh, Hoài Ngọc thổn thức: “Các vị đại nhân thật sự là thiện tâm, ta thay bách tính cảm ơn các ngươi.”
Trên các mục đều là vàng bạc lương thực lục soát được từ các nơi trong dinh phủ ra, số lượng không ít. Đủ để cho bách tính tiền tuyến thành ăn gạo trong một năm.
Người quỳ ở trước nhất khóc rồi: “Điện hạ, ngài cũng không thể một chút đường sống cũng không cho bọn ta chứ!”
Pháp bất trách chúng(*)! Những người họ đều là quan viên của tiền tuyến thành, ép mạnh bọn họ... Cho dù không phản kháng lại được, vậy tiền tuyến thành phải làm sao? Vị trưởng công chúa trong lời đồn này, sao lại ngay cả cân nhắc cũng không thèm cân nhắc một chút vậy?
(*) Pháp bất trách chúng: Hiểu nôm na là, nhiều người cùng làm sai thì không ai trách được.
“Đường sống?” Lí Hoài Ngọc suy nghĩ một chút, vỗ tay nói: “Cái này dễ nói, biên thành Đan Dương còn thiếu nhân công khơi đường sông, các ngươi qua đó mà ăn cơm với nhau, thế nào?”
“Ngươi đừng ức hiếp người quá đáng!” Nghe được lời này có người không quỳ được nữa, phía sau có một quan viên đứng lên, phẫn nộ nhìn nàng nói: “Thổ phỉ đến từ nơi nào! Đội lên đầu cái danh trưởng công chúa bọn ta nhường vài phần, ngươi còn thật sự coi bản thân trên vạn người, có thể muốn làm gì thì làm sao?”
Hoài Ngọc nhướn mày, chống cằm nhìn hắn: “Ngươi có thể làm gì ta?”
“Vậy bây giờ ta muốn đi, ngươi cũng có thể làm gì ta?” Trừng mắt nhìn nàng, quan viên kia vừa nói vừa xông ra phía cửa, sát khí toàn thân cuồn cuộn, giống như không cần mạng, ỷ vào cơ thể mình như núi lớn, trực tiếp đẩy Thanh Huyền và Bạch Ngai ở cửa ra.
Tựu Ngô nhíu mày, đang định tiến lên cản người lại, liền nghe “Binh” một tiếng.
Tên quan viên béo vừa bước ra khỏi cửa nửa bước, liền bị người đá một cước vào ngực, cả người bay thẳng về đúng vị trí vừa nãy hắn quỳ.
Mắt Hoài Ngọc sáng lên, nhìn về phía người ở ngoài cửa.
Thanh Ti tiến vào, một thân trường sam đen tuyền, lão luyện lại gọn gàng, trên mặt không có chút vết thường nào, thân thể lại tráng kiện hơn một chút, tiến lên quỳ trước mặt nàng chắp tay: “Nô tì thỉnh an điện hạ!”
“Rốt cuộc ngươi cũng tới rồi.” Hoài Ngọc mỉm cười nâng nàng ấy dậy: “Ta đợi ngươi lâu lắm rồi.”
Nhắc đến cái này, trên mặt Thanh Ti hơi buồn bực, ngẩng đầu nói: “Nô tì không biết công chúa đang ở tiền tuyến thành, nếu biết thì sẽ không lề mề ở Kinh Thành.”
“Hả?” Hoài Ngọc sửng sốt: “Ở Kinh Thành... Lề mề? Không phải ngươi vào đại lao Đình Úy phủ sao?”
Thanh Ti nghi hoặc: “Ai nói với người? Nô tì vẫn luôn ở Giang phủ.”
Gì? Lí Hoài Ngọc ngạc nhiên: “Không phải ngươi bị bắt vì hành thích sao?”
“Nô tì đã nghĩ tới ép bệ hạ cứu người ra, nhưng... Vẫn chưa động thủ đã bị Quân Thượng phát hiện, sau đó liền bị nhốt ở biệt viện.”
Nói cách khác, Giang Huyền Cẩn nói Thanh Ti bị bắt là lừa nàng, vì để hù dọa nàng uy hiếp nàng? Hoài Ngọc tức giận, vỗ “Bốp” một tiếng lên chiếc bàn bên cạnh, tức tối nói: “Đã nói không nói dối, bây giờ ngược lại lừa gạt ngay trên đầu ta!”
Thanh Ti khó hiểu: “Nô tì không nói dối.”
“Không phải nói ngươi.” Hoài Ngọc xua tay, lại cảm thấy vừa tức vừa buồn cười.
Giang Huyền Cẩn đây là đang làm cái gì? Không phải ghét nhất nói dối như nàng sao? Chính mình đi lừa người cũng có dáng vẻ lắm, nàng đúng là bị mắc lừa thật rồi.
Có điều không có hậu quả gì nghiêm trọng, cứ xem như hắn nhất thời nổi lên tính trêu đùa đi.
“Ngươi ở Kinh Thành có nghe thấy tin tức gì không?” Hoài Ngọc hỏi.
Thanh Ti nhìn người quỳ bên dưới một cái, nhẹ giọng nói bên tai nàng: “Tư Đồ Kính được bệ hạ đặc xá, trong tay lại có hơn ba vạn cấm quân. Quan viên trong triều thay mới rất nhiều, không ít người từng ủng hộ Tử Dương Quân và người đều rớt ngựa.”
“Đây là thương gân động cốt hả?” Hoài Ngọc cười nhạo: “Người trẻ tuổi gan lớn, nhưng từ bây giờ, trật tự trong triều chắc chắn loạn lạc.”
Lí Hoài Lân bây giờ nào có lúc để suy nghĩ đến trật tự của triều đình? Thả hai con hổ về rừng, nếu hắn còn không nhanh chóng củng cố thế lực ở Kinh Thành, làm sao có giấc ngủ yên ổn được?
Quan viên bị Thanh Ti đá kêu “Ai ôi ai ôi” trên mặt đất, Hoài Ngọc liếc mắt: “Đưa mấy vị đại nhân này về Kinh Thành đi, dù sao bọn họ cũng không có chỗ nào để đi.”
“Điện hạ, đây...” Chẳng phải trực tiếp gọi cửa Hoàng Đế?
“Hoài Lân cho rằng, thứ cha ruột của hắn dạy là đúng, là tốt.” Lí Hoài Ngọc cong môi: “Vậy ta tới nói với hắn, lời lẽ cũ rích kia của Lí Thiện, không ngồi vững được giang sơn này.”
Trực tiếp gọi cửa thì trực tiếp gọi cửa đi, người trưởng tỷ như nàng này, cũng không thể để đệ đệ coi thường được.
Tựu Ngô gật đầu, cùng đám Thanh Huyền áp giải mấy mười mấy tên quan viên ra ngoài. Còn muốn phản kháng, cứ béo mà đánh một trận.
Vì thế đám người này rất ngoan ngoãn bước lên con đường về Kinh Thành.
Các nơi tiền tuyến thành đã bắt đầu phát lương thực, dân chúng nghe thấy mà tới, nhìn thấy gạo, làm sao còn có lòng dạ xếp hàng? Đều sấn tới tranh nhau mua. Bình thường người bán lương thực đều là người tốt, cho dù bọn họ lén đập vỡ cướp, cũng sẽ nhẫn nhịn, nhiều nhất cũng chỉ khuyên bảo vài câu. Người nổi tính ác lên, hành vi đều hết sức điên cuồng.
Nhưng mà, người thứ nhất vác ba túi gạo muốn rời khỏi cửa nơi phát gạo, liền bị người dùng sào tre quét ngã xuống đất.
Thanh Ti mặt không cảm xúc cầm sào tre dài: “Thả lại.”
Nam tử ngã trên đất ngạc nhiên nhìn nàng một lúc, tức muốn hộc máu nói: “Các ngươi phát lương thực, lại không cho người mang đi sao?”
“Xếp hàng, có thể mang đi.” Chỉ chỉ người bên cạnh, Thanh Ti cười lạnh: “Cướp? Ngươi thử xem.”
(Editor: Từ đầu truyện đến giờ thích nhất Thanh Ti, ngầu nhất truyện rồi tỷ ơiiii (っ˘ω˘ς )
Nam tử không phục, ỷ vào đằng sau nhiều người cướp lương thực, dẫn người muốn xông ra ngoài.
“Cẩn thận nhé!” Từ Sơ Nhưỡng phát lương thực bên cạnh hô lên một tiếng.
Không chút lo lắng, gậy tre dài của Thanh Ti vừa vắt ngang, nhìn như nhẹ nhàng nhưng lại nặng nề mà đập lên trên đùi của đám người này, đến bao nhiêu ngã bấy nhiêu, ngã trên mặt đất một lúc lâu sau cũng không bò dậy được.
Đám Xích Kim cũng tới trợ giúp, xuống tay rất mạnh, hoàn toàn không giống người tốt gì cả.
Cửa phát lương thực vẫn luôn ồn ào không ngừng, chầm chậm liền yên tĩnh xuống.
“Đây, cầm lấy.” Từ Sơ Nhưỡng rất lễ độ đem một túi gạo nhỏ đưa cho người trước mặt.
Nhận gạo là một tiểu cô nương, run run rẩy rẩy nhìn người chịu đòn bên cạnh, hỏi mang theo giọng nức nở: “Ta có thể cầm đi không?”
Dịu dàng vuốt đầu nàng, Từ Sơ Nhưỡng nói: “Người tốt không cần sợ bọn họ, họ sẽ không làm khó người tốt đâu.”
Đại tỷ tỷ này cùng một đám với những người hung ác kia, nhưng lại dịu dàng giống như bồ tát vậy, tiểu cô nương trấn định lại, mỉm cười ngọt ngào với nàng, sau đó ôm túi gạo dè dặt đi ra ngoài.
Mọi người đều nhìn thấy, thấy tiểu cô nương kia thật sự yên ổn rời đi, liền thành thành thật thật mà bắt đầu xếp hàng, cũng không dám quấy rối nữa.
“Những người này là ai chứ?” Có người dân xếp hàng nhỏ giọng nói thầm: “Cũng quá hung dữ đi.”
Thư sinh nghèo đằng trước đáp: “Nếu không đoán sai, có lẽ chính là người dưới trướng của Đan Dương công chúa.”
“Đan Dương công chúa?” Vừa nghe danh hiệu này, mọi người đều bị dọa mặt trắng bệch.
Chẳng trách ra tay tàn nhẫn như vậy, người của Đan Dương công chúa, người nào không phải hung hãn tàn bạo chứ?
Nhưng...
Cô nương đang phát lương thực này thật sự rất dịu dàng, trên mặt từ đầu đến cuối đều mang theo nụ cười, không chê dân nghèo bẩn thỉu, cũng không bực mình, nhẹ giọng trấn an tiểu hài tử bất an, cũng giải thích cặn kẽ với người khác, nói ngày mai vẫn còn, không cần lo lắng.
Lương thực phát đến cuối cùng, người đứng trước mặt Từ Sơ Nhưỡng trực tiếp gọi nàng một câu: “Bồ Tát tỷ tỷ.”
Hơi ngẩn người, Từ Sơ Nhưỡng dở khóc dở cười: “Không thể gọi như vậy, khinh nhờn thần linh.”
Nhận lấy túi gạo nàng đưa cho, tiểu hài tử cười nói: “Tỷ chính là Bồ Tát tỷ tỷ!”
Gọi xong thì chạy.
Trong lòng ấm áp, Từ Sơ Nhưỡng xấu hổ nói: “Hoài Ngọc làm việc tốt, thanh danh toàn nhường cho ta thôi.”
Xích Kim bên cạnh nhìn nàng một cái, duối tay đưa cho nàng một chiếc khăn: “Trên mặt.”
Gật đầu nhận lấy, nàng lau lau, phát hiện ra trên mặt mình không biết từ lúc nào có rất nhiều than.
“Dáng vẻ nhất định là rất khó coi nhỉ?” Nàng bật cười: “Nào có Bồ Tát nhếch nhác như vậy.”
Xích Kim lắc đầu: “Bồ Tát được người cung phụng, không phải vì diện mạo.”
Đồng hành nhiều ngày như vậy, mọi người trên đường đều hiểu rõ Từ Sơ Nhưỡng, đây là một cô nương rất tốt được Từ đại tướng quân dạy dỗ, lòng mang nhân từ, cử chỉ thỏa đáng, có thể xuống bếp cũng có thể đón khách. Nếu nói điện hạ là mẫu đơn cao ngạo, vậy nàng ấy chính là hoa lan dịu dàng, dáng vẻ không hẳn làm người ta kinh ngạc, nhưng đức hạnh lại rất trân quý.
Người như vậy, Giang nhị công tử vẫn không quý trọng, sợ là mắt bị che mờ rồi.
“Từ cô nương.” Tựu Ngô từ bên ngoài tới, vẻ mặt phức tạp mà cầm một thứ: “Có thư của cô.”
Thư? Từ Sơ Nhưỡng cứng đờ người.
Viết thư cho nàng, chỉ có Giang Thâm. Đã hơn nửa tháng không gặp, Giang Thâm đột nhiên viết thư gì cho nàng?
Đưa tay chùi chùi vào làn váy, Từ Sơ Nhưỡng bảo Xích Kim thay thế vị trí của nàng, đi qua mở thư xem.
Người xếp hàng lĩnh lương thực nhìn thấy, chỉ thấy cơ thể cô nương hiền từ ấy run rẩy, chầm chậm ngồi xổm xuống.
“Sao Bồ Tát tỷ tỷ lại khóc?” Có đứa trẻ nhìn thấy, không nhịn được, rời khỏi hàng tới vây quanh nàng, sốt ruột hỏi: “Sao tỷ tỷ khóc?”
“Không sao.” Từ Sơ Nhưỡng khàn khàn giọng nói: “Chờ được thứ luôn muốn có, tỷ tỷ vui mừng.”
“Gạt người!” Đứa trẻ nhíu mày: “Cha em nói, người vui vẻ đều cười, chỉ có đau lòng mới khóc.”
Hít sâu một hơi, Từ Sơ Nhưỡng ngẩng đầu lên, mỉm cười với họ một cái: “Các em xem, cười rồi đúng không?”
Cười thì cười, nhưng nụ cười như vậy, nhìn thấy khiến lòng người buồn rầu.
Tựu Ngô lắc đầu: “Từ cô nương, không đáng.”
“Ta biết, ta biết mà.” Từ Sơ Nhưỡng gật đầu: “Thứ này là ta hỏi hắn muốn có, ta sớm đã có chuẩn bị rồi.”
Chỉ là cuối cùng cũng là phu thê nhiều năm, thế nào cũng sẽ buồn một chút.
Tựu Ngô không biết xử lí, chạy tới thay thế công việc của Xích Kim, hất môi nói: “Đi nghĩ cách đi.”
Xích Kim mờ mịt, hắn có thể có cách gì? Bọn họ đều học thuật ở trong Phi Vân Cung, nhưng không có học dỗ nữ nhân thế nào, dù sao trưởng công chúa cũng không cần bọn họ dỗ.
Im lặng một lúc, Xích Kim hỏi: “Cô muốn ăn gì không? Ta làm cho cô.”
Từ Sơ Nhưỡng ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn hắn. Một đôi mắt hơi đỏ hồng mang theo nước mắt, vô cùng trong suốt.
Xích Kim có chút không được tự nhiên quay đầu đi: “Thỏ thái hạt lựu Bát Bảo có được không? Hình như cô rất có hứng thú với món này.”
Từ Sơ Nhưỡng nghi hoặc nhìn hắn: “Ngươi... Làm cho ta?”
“Ừ.” Xích Kim gật đầu: “Cô cứu bọn ta ra khỏi Kinh Thành, ta vẫn chưa báo đáp.”
Trước giờ đều là nàng hỏi Giang Thâm câu này, được một đáp án của hắn, liền cao hứng bừng bừng mà bận rộn một canh giờ trong nhà bếp, từ trước tới giờ không có ai từng hỏi nàng muốn ăn cái gì.
Cánh mũi hơi cay, Từ Sơ Nhưỡng nói: “Ta không thích ăn thỏ thái hạt lựu Bát Bảo, ta muốn ăn điểm tâm ngọt.”
“Được.” Xích Kim gật đầu: “Cô đi theo ta.”
Hoài Ngọc đang duyệt công văn trong quận thủ phủ, bất thình lình nghe thấy tiếng của Lục Cảnh Hành vang lên ngoài cửa: “Mau ra xem náo nhiệt này!”
Bị hắn dọa giật bắn mình, Hoài Ngọc trừng mắt: “Ngươi đường đường là Lục đại chưởng quầy, sao lại giống với những người nhàn dỗi trên phố, còn thích xem náo nhiệt?”
Lục Cảnh Hành dựa nghiêng trên khung cửa, cây quạt che nửa mặt: “Náo nhiệt của Từ Sơ Nhưỡng và Xích Kim, ngươi có xem không?”
Mắt “Sượt” một cái liền sáng lên, Hoài Ngọc xách váy chạy ra cửa: “Chỗ nào đấy?”
(Editor: Đây chuẩn dáng xách váy đi hóng dưa rồi :>)
Không vui mà dẫn nàng đi ra ngoài, Lục Cảnh Hành xem thường nói: “Ngươi đường đường là trưởng công chúa, sao lại giống những người nhàn dỗi trên phố, còn thích xem náo nhiệt?”
“Cái này không giống, hai ngày nay ta đang cân nhắc phải làm thế nào giúp Sơ Nhưỡng xả giận, đúng lúc đưa tới cái này.” Hoài Ngọc cười rất quỷ quyệt: “Lẽ nào ngươi không bất bình vì Sơ Nhưỡng? Cô nương tốt biết mấy, sao lại gặp phải loại bại hoại như Giang Thâm chứ?”
“Số mệnh từng công bằng sao?” Lục Cảnh Hành thổn thức: “Ta là một người tốt như thế, lúc đó chẳng phải cũng gặp loại bại hoại như thế sao?”
Lí Hoài Ngọc: “Ta hi vọng Lục chưởng quầy ngài đừng ở bất cứ đâu cũng ném da mặt của mình đi.”
Nếu nói bại hoại, nàng tính là “Bại” thì hắn cũng là “Hoại”, hai viên than hòn, ai có thể cọ trắng bản thân?
Lục Cảnh Hành hừ cười, dẫn nàng đến phòng bếp, khép quạt lại chỉ ra hướng bên kia.
Hoài Ngọc nhìn qua đó, liền thấy Từ Sơ Nhưỡng rất ngoan ngoãn ngồi ở cửa, nhìn Xích Kim đang làm bánh ngọt bên trong.
Xích Kim bắt tay làm chuyện hun khói đốt lửa này, không có chút nhếch nhác nào, ngược lại còn rất sạch sẽ gọn gàng, nhào bột hòa đường, lưu loát liền mạch.
Từ Sơ Nhưỡng nhìn thấy vô cùng tán thưởng: “Tay nghề thật sự lão luyện.”
“Người luyện võ, bấy nhiêu sức là đủ rồi.” Xích Kim hơi ngại ngùng: “Ta cũng chỉ học được trù nghệ mấy năm.”
“Thật sao?” Từ Sơ Nhưỡng hổ thẹn: “Công phu mấy năm, đã lợi hại hơn so với người học mười năm như ta rồi.”
“Dù sao cũng là học theo ngự trù trong cung.” Xích Kim trước nay luôn kiệm lời, ngược lại giống như mở máy hát: “Hồi đó ở Phi Vân Cung, vốn không cần ta xuống bếp, nhưng về sau có người động tay động chân trong thức ăn hàng ngày, muốn mưu hại điện hạ, Tựu Ngô và mọi người thương lượng, cảm thấy đồ ăn thức uống của điện hạ vẫn là người mình nắm giữ thì thỏa đáng hơn.”
“Vậy vì sao chỉ có ngươi biết nấu cơm?” Từ Sơ Nhưỡng hiếu kì: “Ta thấy Tựu Ngô bọn họ cũng không gần nhà bếp.”
Nhắc tới cái này, Xích Kim nghiến răng: “Lúc đó tuổi nhỏ, không biết lòng người hiểm ác, bọn họ lấy tuổi tác lớn nhỏ để định, để người nhỏ tuổi nhất đi học, nói là tuổi còn nhỏ, dễ dạy.”
Tuổi nhỏ tinh ranh, lúc tiến cung đều biết tuổi tác lẫn nhau, đám Tựu Ngô rõ ràng là gạt hắn, hắn còn ngốc nghếch mà đi làm.”
Từ Sơ Nhưỡng cuối cùng cũng cười rồi, nâng tay áo che môi, trong mắt nổi lên ánh sáng.
Lí Hoài Ngọc nhìn đến hai tay nâng tim: “Nhìn thế này thuận mắt biết bao, cô nương như Sơ Nhưỡng, phải có một người biết chăm sóc và thông cảm cho nàng ở bên cạnh.”
“Sao?” Lục Cảnh Hành liếc mắt: “Muốn ban hôn?”
“Ngươi nghĩ đi đâu đấy, trong lòng có người chưa buông được, ai đi tái giá dễ dàng như vậy.” Hoài Ngọc lườm hắn một cái, lại cười: “Ta vui mừng chính là cô ấy không cần suốt ngày lộ ra khuôn mặt sầu khổ ấy nữa.”
Lục Cảnh Hành không hiểu được, kéo nàng ra xa một chút: “Ta tưởng ngươi sớm đã tính để nàng ấy tái giá, mới để nàng ấy đi phát lương thực, kiếm về thanh danh tốt cho nàng ấy trước.”
Nếu không gấp đi tái giá, nàng làm gì mà lại đem tất cả chuyện tốt đắp hết lên đầu Từ Sơ Nhưỡng?
“Không tái giá thì không thể kiếm về thanh danh tốt sao?” Hoài Ngọc bĩu môi: “Ngươi là tên thương nhân máu lạnh.”
Lục Cảnh Hành rất nghiêm túc nhìn nàng, Hoài Ngọc thu khuôn mặt làm trò hề lại, cũng đứng đắn lên.
“Không chỉ là Từ Sơ Nhưỡng, còn có Tựu Ngô, Thanh Huyền, Bạch Ngai, Xích Kim... Còn có ngươi.” Nghiêm túc nhìn hắn, nàng nói: “Các ngươi đều vì ta, trên lưng các ngươi không nên cõng ô danh, như vậy ta mới cần phải giúp các ngươi xứng danh, các ngươi không làm gì sai, đều là những người đội trời đạp đất.”
“Ta sớm muộn cũng phải cho người Giang gia, vì bọn họ nói câu xin lỗi.”
Lục Cảnh Hành ngẩn ra.
Ngày đó ở cổng quận thủ phủ Âm Bình, không biết tình hình cụ thể như thế nào, trở về nghe người nhắc đến, cũng chỉ cho là cãi nhau một trận.
Không ngờ nàng thật sự nhớ trong lòng, cũng thật sự bắt đầu lập kế hoạch.
Vùng như tiền tuyến thành này, nói không quản thật ra cũng có thể không quản, nói cho cùng cũng không phải là trong Đan Dương, nhưng nàng đè ép quan phủ, để Lục Kí bán lương thực giá thấp, lại để cho một đám trai lơ đảm nhận các chức danh quan phủ của tiền tuyến thành, còn làm cho dân chúng của tiền tuyến thành tán dương ghi nhớ Từ Sơ Nhưỡng. Đi từng nước cờ, đều là lót đường phía trước cho bọn họ.
Trưởng công chúa không có kiêng dè gì, không cần làm hắc thủ chắc trong bóng tối thay Hoàng Đế nữa, nàng có thể dẫn bọn họ làm những chuyện đường đường chính chính.
Đột nhiên cảm thấy có chút sôi trào nhiệt huyết, Lục Cảnh Hành duỗi tay ra trước mặt nàng, cười thấp hỏi: “Phản kích không?”
“Phản kích!” Lí Hoài Ngọc vỗ tay vào lòng bàn tay hắn, ngữ khí chắc chắn.
Dân chúng tiền tuyến thành bắt đầu hoảng hốt, trong thành có rất nhiều quan viên không quen biết, hơn nữa thoạt nhìn từng người đều không dễ chọc vào. Nhưng thương nhân các nhà rất nhanh phát hiện, những quan viên mới đến này không nhận hối lộ, cũng không cố ý làm khó, thoạt nhìn rất hung ác, nhưng vô cùng biết đạo lí.
Mánh khóe của bọn họ cứng rắn, phát hiện có thương nhân lên giá ào ào vật phẩm, cầm giấy niêm phong tới cửa chắn người. Có cửa hàng thành thật an phận thủ thường mà làm ăn, liền treo ở trước cửa tiệm một đóa hoa lụa đỏ bện có hơi kì quặc.
Tương truyền, hoa lụa đỏ này là từ tay trưởng công chúa làm ra, rất lâu về sau liền trở thành tiêu chí lương tâm của thương gia ở tiền tuyến thành.
***
Muốn làm cho một người có cảnh ngộ bi thảm vui vẻ lên, cách nhanh nhất là gì?
Để hắn nhìn thấy có người còn thảm hơn hắn.
Giang Diễm trợn mắt há miệng mà nhìn tiểu thúc nhà mình đi về phía phòng của nhị thúc, khóe miệng lại còn mang theo ý cười, rất quan tâm mà sai Ngự Phong đem giấy bút đến, đặt bên tay của Giang Thâm.
“Ngươi đến mức này sao?” Huyệt thái dương Giang Thâm nhảy lên: “Còn tự mình tới?”
Giang Huyền Cẩn ưu nhã cầm ống tay, đem bút truyền tới tay hắn: “Nghe nói nhị ca muốn hưu thê, đặc biệt tới khuyên bảo.”
Giang Thâm: “...” Hắn thật sự không nhìn ra hắn có chỗ nào muốn khuyên bảo!
Ngòi bút chấm trên giấy, lại dừng lại, Giang Thâm mím môi: “Phụ thân nói con cháu Giang gia không thể dễ dàng hưu thê, ta viết hưu thư như vậy, có phải lại bị một trận gia pháp không?”
Giang Huyền Cẩn lắc đầu: “Nhị ca không cần lo lắng, phụ thân đã biết chuyện Giang Từ Thị tự mình rời khỏi rồi, cho dù nhị ca hưu thê, phụ thân cũng sẽ không trách cứ.”
“Thanh danh truyền ra ngoài cũng không dễ nghe đâu nhỉ?” Giang Thâm lẩm bẩm: “Ta phong lưu thì phong lưu, cũng không nghĩ tới vứt bỏ người vợ kết tóc.”
“Nếu thật sự không muốn vứt bỏ, vậy vì sao nhị ca không giữ người ta lại?” Giang Huyền Cẩn liếc hắn một cái: “Nếu ca thành tâm giữ lại, Giang Từ Thị không có lí gì lại đi.”
“Ai biết nàng ấy đang nghĩ gì?” Giang Thâm buồn bực nói: “Trước kia là người dễ dỗ như vậy, lần này nói gì cũng không nghe.”
Giang Huyền Cẩn dừng lại một chút, cúi đầu nhìn bàn tay mình, nhẹ giọng nói: “Vậy có lẽ là nàng thật sự đau lòng rồi.”
Giang Thâm bực bội để bút xuống: “Ta biết nàng đang đau lòng cái gì, cũng đã nhận sai rồi, nàng căn bản không nhìn ta thêm cái nào, ta còn có thể thế nào?”
“Dỗ nàng ấy thêm vài lần.” Giang Huyền Cẩn nghiêm túc nói: “Cứ dỗ mãi, dỗ đến khi nàng mềm lòng mới thôi.”
Đừng đột nhiên không dỗ nữa.
(Editor: Hiccc khộ thân Giang công túa 3s *Xì mũi*)
Giang Thâm nghe lời này, cứ cảm thấy không đúng lắm, nhưng chuyện mình quan tâm trước mắt, hắn cũng không rảnh quan tâm nhiều, nhìn chằm chằm giấy trước mặt lẩm bẩm nói: “Sao ta có thể dỗ nàng mãi được? Nàng ngưỡng mộ ta nhiều năm, không phải ta ngưỡng mộ nàng ấy nhiều năm, tự nàng ấy muốn đi, ta còn mong đợi dỗ dành mãi, chẳng phải là rớt giá sao?”
Nhìn hắn một cái, Giang Huyền Cẩn mặt không cảm xúc nói: “Vậy nhị ca viết hưu thư đi.”
Ngón tay cứng đờ, Giang Thâm khóc dở mếu dở: “Tam đệ, vốn sinh cùng nguồn cội, cùng hoàn cảnh sao lại gấp thế? Đệ và ta cùng cảnh ngộ, không thể cho nhau chút an ủi sao?”
Giang Huyền Cẩn cho hắn một ánh mắt lạnh lùng: “Nhị ca không nhớ sao? Ta là người bị vứt bỏ, không giống với nhị ca.”
Giang Thâm: “...”
Lão tam Giang gia nhớ thù lên, thật đúng là rất lợi hại.
“Thời gian không sớm nữa, nhị thúc mau lên chút.” Giang Diễm thúc giục ở bên cạnh: “Ngự Phong đợi lát nữa phải lên đường rồi.”
“Ta cũng không phải không muốn viết.” Giang Thâm nói: “Nhưng ta chưa từng viết, thứ này phải viết như thế nào?”
Lời này không sai, Giang gia có người nào từng viết hưu thư? Hắn không biết, nhất định bọn họ cũng không biết!
Nhưng mà, Giang Huyền Cẩn nghe vậy, lấy ra một bức “Phóng phu thư” từ trong tay áo ra, ngoài cười trong không cười nói: “Dựa theo viết là được rồi.”
Giang Thâm: “...”
Cùng là người lưu lạc chân trời, phải lưu lạc đến triệt để, mới có thể tính là một mình.
Hắn đây tạo nghiệt gì, vì sao lại nghĩ không thông mà đi chọc vào lão tam chứ?!
Nửa giờ sau, Ngự Phong mang hưu thư lên đường. Giang Huyền Cẩn khoanh tay đứng. Đứng ở cổng nhìn hắn đi xa, nghiêng đầu chắp tay với Giang Thâm: “Chúc mừng nhị ca khôi phục tự do.”
Giang Thâm cười ha ha: “Phải đó, tự do rồi, về sau nhìn trúng tiểu thư nhà nào, có thể trực tiếp cưới về làm chính thê.”
“Từ gia cô nương cũng giải thoát rồi.” Giang Huyền Cẩn thong thả nói: “Nói không chừng tái giá, có thể gặp được một người tốt một lòng một dạ đối đãi với nàng ấy.”
Tái giá? Giang Thâm đông cứng lại, khôi phục nụ cười: “Trên đời này nào có nhiều nam nhân một lòng một dạ?”
Giang Huyền Cẩn im lặng nhìn hắn.
“Ngươi này là thanh tâm quả dục, không có nghĩa là người khác cũng thanh tâm quả dục.” Giang Thâm xua tay: “Đợi đi, nàng ấy sẽ hối hận thôi!”
Nam nhân nếu không có tam thê tứ thiếp ở trong lòng, cả đời nhìn một gương mặt, sớm muộn gì cũng sẽ chán ngấy, Từ Sơ Nhưỡng quá tham lam, hắn không thích một cô nương tham lam.
Nhưng... Đối với Cô Loan và Thôi Tuyết, hình như hắn cũng chán rồi, mấy ngày nay nhìn thấy, cũng không có một chút ý muốn thân mật nào.
Phải đón một vài người mới vào cửa sao? Hắn nghĩ nghĩ, đi túm lấy Giang Diễm.
“Đến Âm Bình lâu như vậy rồi, còn chưa đi dạo phố, ngươi đi cùng nhị thúc nhé?”
Giang Diễm ghét bỏ nhìn hắn: “Nhị thúc lại muốn đến chỗ trăng hoa nào à?”
“Người không phong lưu uổng đời thiếu niên, nhân lúc ngươi còn trẻ, nhị thúc để ngươi lĩnh hội một chút chuyện vui vẻ trong nhân gian này!” Giang Thâm cười ha ha, giống như một chút cũng không để chuyện hưu thư ở trong lòng, kéo Giang Diễm đến “Xuân Phong Độ” của Âm Bình.
Âm Bình vốn loạn lạc, nhưng binh quyền của Giang Huyền Cẩn vừa áp chế, quận thủ Ninh Trấn Đông lại chạy thẳng rồi, bây giờ chỗ nào quy về quản lí của Giang Huyền Cẩn. Tú bà biết chút chuyện này vừa nghe thấy khách quan họ Giang, lập tức kính trọng khách quý.
“Hai vị ngài đến đúng lúc lắm, chỗ này của bọn ta không ít cô nương mới đến, hai vị nhìn xem có hợp mắt không?”
Giang Diễm học tập cùng tiểu thúc hắn, không có hứng thú với nữ sắc, có điều nghiêm chỉnh mà nói, bộ dạng cô nương ở đây không tầm thường, hẳn là có thể lấy được sự vui vẻ của nhị thúc.
Nhưng mà, Giang Thâm ngồi trên chủ vị, nhìn xuống bên dưới ngẩn người, cũng không chọn người.
Có người dung mạo diễm lệ, có người thân hình gợi cảm, có người mắt chứa sóng thu, có người mắt có sương xuân, nếu là mọi khi, hắn nên vô cùng hào hứng, nhấc bút tặng mấy vị mỹ nhân này vài bài thơ, sau đó ôm vào trong màn trải qua đêm xuân, giày vò cho đã.
Nhưng bây giờ, hắn nhìn một lúc, đột nhiên nghĩ tới Từ Sơ Nhưỡng.
Nếu người đó đứng ở đây, nhất định là một người bình thường nhất, ảm đạm nhất, nói cũng không nói, nịnh cũng không nịnh, nhiều nhất là sau khi hắn uống say, cẩn thận đỡ hắn về, cầm khăn cẩn thận lau mặt cho hắn, lại giúp hắn cởi y phục giày vớ, để hắn ngủ thoải mái.
Hắn rất ít chú ý đến nàng, hồi trước ở phủ, hắn luôn bị Cô Loan níu giữ ánh mắt, hết sức ân sủng triền miên, sau khi vân tiêu vũ tán(*) xong, lại đến phòng nàng, nằm xuống ngủ một giấc yên ổn.
(*) Chuyện giường chiếu.
Từ Sơ Nhưỡng trước giờ không oán trách một câu, hắn có khốn nạn hơn, chỉ cần ở trước mặt nàng thu liễm chút, nàng cũng sẽ giả vờ chẳng biết cái gì, cẩn thận chăm sóc hắn. Trong phòng nàng có một loại mùi hương rất dễ chịu, mỗi lần về đều có thể làm cho hắn ngủ rất yên ổn.
Là nàng quá dịu dàng, cho nên hắn quen được một tấc lấn thêm một thước, cảm thấy không cần suy nghĩ đến cảm nhận của nàng, dù sao người này cũng sẽ không tức giận đâu. Cho dù tức giận, hắn dỗ dành nàng vài câu, cũng sẽ ngoan ngoãn thôi.
Đứa trẻ không biết khóc sẽ rất ít có đường ăn, người không tranh sủng, cũng cực ít có thể được sủng ái của hắn. Giang Thâm đột nhiên phát hiện, bản thân thành thân cùng Từ Sơ Nhưỡng nhiều năm như vậy, nhưng số lần viên phòng, thật sự có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Không có con nối dõi, thật sự không thể trách được nàng.
Cô Loan và Thôi Tuyết đều xuất thân từ hồng trần, ở trên giường thành thục biết chơi nhiều kiểu, Từ Sơ Nhưỡng trúc trắc lại quy củ, mỗi lần viên phòng cùng hắn đều xấu hổ đến toàn thân đỏ bừng, trái lại phải để hắn chủ động.
Lúc đó trong lòng hắn cũng quen rồi, không thích loại khuê các không thú vị như nàng. Nhưng bây giờ nhớ lại, ngược lại cảm thấy cổ họng xiết chặt.
“Công tử nhìn trúng người nào rồi?” Tú bà mỉm cười hỏi hắn.
Giang Thâm hồi phục tinh thần, nghĩ một chút, hỏi: “Có người nào mới vào hồng trần không hiểu phép tắc không?”
Tú bà ngẩn người, tròng mắt đảo đảo, gật đầu nói: “Có nha, công tử mời qua bên này.”
Giang Diễm đứng dậy nói: “Nhị thúc, nếu thúc muốn ở lại, vậy chất nhi xin cáo lui trước.”
“Ngươi hoảng cái gì?” Giang Thâm nhếch miệng, nói với tú bà: “Tìm cho nó một cô nương tốt, dạy chuyện này một chút.”
“Được thôi!” Tú bà mỉm cười thâm sâu, vung khăn tay lên, mấy cô nương đứng phía sau liền tiến lên, vây kín Giang Diễm.
“Nhị thúc!” Giang Diễm sợ tới mức hô lớn.
Giang Thâm bịt tai đi ra ngoài:”Không nghe thấy, không nghe thấy.”
Trong sương phòng bên cạnh đã đốt hương, tú bà mời hắn vào trong, không đến một lúc liền đưa vào một cô nương khá trong trắng thuần khiết. Cô nương đó dung mạo trên tầm trung, bước vào đứng trước mặt hành lễ với hắn: “Tham kiến công tử.”
Cách ăn mặc phép tắc, nhưng ánh sáng phát ra từ đôi mắt kia lại không quá sạch sẽ, rõ ràng không phải một cô nương không hiểu cái gì.
Giang Thâm khẽ cười: “Hồ ly ngàn năm, khoác da dê làm gì?”
Cô nương kia ngẩn người, rõ ràng không ngờ bản thân nhanh như vậy đã bị vạch trần, có chút xấu hổ nói: “Lời này của công tử... Người chưa có kinh nghiệm có gì tốt chứ? Không biết điều chút nào. Bản lĩnh của nô gia, công tử có thể thử xem, đảm bảo ngài vừa ý!”
Không có hứng thú, Giang Thâm dựa vào bên cửa sổ bất động, nhìn thời tiết tiêu điều bên ngoài, nhạt giọng hỏi một câu: “Ngươi biết làm thỏ thái hạt lựu bát bảo không?”
Cô nương: “...” Đến thanh lâu hỏi người ta có biết làm đồ ăn không. Sao không đi thẳng tửu lâu đi?
Khóe miệng trùng xuống, Giang Thâm lẩm bẩm: “Đột nhiên rất muốn ăn.”
Đáng tiếc, không có ai làm cho hắn nữa.
Hưu thư hắn đã viết rồi, người hắn đã bỏ rồi, là hắn chủ động vứt bỏ nàng, không mất chút mặt mũi nào.
Nhưng thật sự trống trải quá, bên cạnh và trong lòng, đều trống trải đến không thể chịu đựng được.
Rõ ràng là một người không hút mắt, sao có thể ảnh hưởng tới hắn sâu như vậy?
Lại có một trận mưa thu rơi xuống, Giang Huyền Cẩn đứng dưới mái hiên nhìn màn mưa rơi tí tách tí tách bên ngoài, quanh thân toàn khí lạnh.
Thừa Hư ở bên cạnh hắn nói: “Ninh Trấn Đông đã chạy về Kinh Thành, bên chủ thành vẫn còn tàn dư chưa thanh lọc, Lữ đại nhân đã nhận được tin tức, đang chuẩn bị mở thành nghênh đón Quân Thượng.”
Mỗi thành trì đều có người của Hoàng Đế. Âm Bình là lợi hại nhất, quận thủ là thúc thúc của Ninh quý phi, may mà phát hiện sớm, bằng không đi hẹn bọn họ mai phục xong, sợ là không thể toàn thây mà lui.
Lí Hoài Lân tính toán không tồi, sắp xếp cũng chu toàn, đáng tiếc có một điểm hắn quên rồi. Đó chính là Tử Dương có quân đội đóng giữ của hắn, binh phù ở trong tay hắn, ai cũng không thể ở trên đất Tử Dương gây khó dễ thế nào với hắn.
Nóng vội muốn tống hắn xuống hoàng tuyền như vậy, hắn phải đáp lễ lại một chút mới được.
“Ngoài ra... Thanh Ti đã đưa đến tiền tuyến thành rồi.” Thừa Hư trộm nâng mắt quan sát hắn, giọng càng nhỏ hơn: “Nghe tin tức bên đó truyền lại, trưởng công chúa hình như mang bí mật về thân phận của mình chiếu cáo thiên hạ rồi.”
Giang Huyền Cẩn nghe thấy, gật đầu: “Vậy thì phát một tờ công văn dán ở các thành, bảo mọi người trong Tử Dương lúc đến Đan Dương phải cẩn thận.”
Nghe đồn giữa Quân Thượng của bọn họ với Đan Dương trưởng công chúa, đúng thật là không đội trời chung nha.
Thừa Hư kinh ngạc, chần chừ nói: “Thái ấp lân cận đều không có động tĩnh.”
Tin tức truyền bên ngoài như thế, nhưng thật giả trong đó đại đa số người đều khó phân biệt, công văn này của Quân Thượng vừa phát đi, không thể nghi ngờ là giúp trưởng công chúa ngồi vào thân phận thật sự, Quân Thượng chẳng phải là cũng bị cuốn vào vòng sóng gió này sao?
“Bình Lăng Quân bây giờ nhát như thỏ đế, Trường Lâm Quân bên cạnh lại luôn thích cuộc sống yên ổn, ngươi còn mong bọn họ có động tĩnh?” Giang Huyền Cẩn nâng mắt: “Chiếu theo bản quân nói mà làm.”
“Vâng...”
Nước mưa rơi xuống đá, bắn lên những bọt nước rất nhỏ, hắn cúi đầu nhìn, nghĩ thầm tiền tuyến thành đó là nơi khô hạn nhiều năm, sợ là nàng ngay cả mưa thu cũng không thấy được.
Đích xác là không thấy được. Trong tiền tuyến thành gió lạnh từng trận, ngay cả có mây cũng không mưa xuống.
Hoài Ngọc ngồi trong quận thủ phủ nhìn một đám quan viên quỳ trước mặt, hỏi họ: “Còn có dị nghị không?”
“Không có.” Mười mấy người tai to mặt lớn nhao nhao lắc đầu.
Hoài Ngọc vui vẻ nói với Tựu Ngô bên cạnh: “Ngươi xem, ta nói các đại nhân đều là người thông tình đạt lí mà, sao có thể dốc hết sức mà làm khó lòng tốt đưa lương thực của thương gia chứ? Xem xem, thái độ này thành khẩn biết bao!”
Tựu Ngô im lặng nhìn vết xanh tím trên mặt đám người này, nghĩ thầm người ta nào còn dám không thành khẩn, đã bị ngài đánh thành cái dạng gì rồi?
Lí Hoài Ngọc làm việc chính là thô bạo ngang ngược không nói lí như thế, ai nhắc tới quy củ quan trường với ngươi? Lên thì đánh, đánh xong thì nghe lời. Tham ô đúng không? Còn muốn rút phần trăm từ cửa hàng lương thực Lục Kí đúng không? Ăn vào trong bụng bao nhiêu, nàng có thể đánh cho bọn chúng nôn ra bấy nhiêu.
Lật lật sổ sách bên cạnh, Hoài Ngọc thổn thức: “Các vị đại nhân thật sự là thiện tâm, ta thay bách tính cảm ơn các ngươi.”
Trên các mục đều là vàng bạc lương thực lục soát được từ các nơi trong dinh phủ ra, số lượng không ít. Đủ để cho bách tính tiền tuyến thành ăn gạo trong một năm.
Người quỳ ở trước nhất khóc rồi: “Điện hạ, ngài cũng không thể một chút đường sống cũng không cho bọn ta chứ!”
Pháp bất trách chúng(*)! Những người họ đều là quan viên của tiền tuyến thành, ép mạnh bọn họ... Cho dù không phản kháng lại được, vậy tiền tuyến thành phải làm sao? Vị trưởng công chúa trong lời đồn này, sao lại ngay cả cân nhắc cũng không thèm cân nhắc một chút vậy?
(*) Pháp bất trách chúng: Hiểu nôm na là, nhiều người cùng làm sai thì không ai trách được.
“Đường sống?” Lí Hoài Ngọc suy nghĩ một chút, vỗ tay nói: “Cái này dễ nói, biên thành Đan Dương còn thiếu nhân công khơi đường sông, các ngươi qua đó mà ăn cơm với nhau, thế nào?”
“Ngươi đừng ức hiếp người quá đáng!” Nghe được lời này có người không quỳ được nữa, phía sau có một quan viên đứng lên, phẫn nộ nhìn nàng nói: “Thổ phỉ đến từ nơi nào! Đội lên đầu cái danh trưởng công chúa bọn ta nhường vài phần, ngươi còn thật sự coi bản thân trên vạn người, có thể muốn làm gì thì làm sao?”
Hoài Ngọc nhướn mày, chống cằm nhìn hắn: “Ngươi có thể làm gì ta?”
“Vậy bây giờ ta muốn đi, ngươi cũng có thể làm gì ta?” Trừng mắt nhìn nàng, quan viên kia vừa nói vừa xông ra phía cửa, sát khí toàn thân cuồn cuộn, giống như không cần mạng, ỷ vào cơ thể mình như núi lớn, trực tiếp đẩy Thanh Huyền và Bạch Ngai ở cửa ra.
Tựu Ngô nhíu mày, đang định tiến lên cản người lại, liền nghe “Binh” một tiếng.
Tên quan viên béo vừa bước ra khỏi cửa nửa bước, liền bị người đá một cước vào ngực, cả người bay thẳng về đúng vị trí vừa nãy hắn quỳ.
Mắt Hoài Ngọc sáng lên, nhìn về phía người ở ngoài cửa.
Thanh Ti tiến vào, một thân trường sam đen tuyền, lão luyện lại gọn gàng, trên mặt không có chút vết thường nào, thân thể lại tráng kiện hơn một chút, tiến lên quỳ trước mặt nàng chắp tay: “Nô tì thỉnh an điện hạ!”
“Rốt cuộc ngươi cũng tới rồi.” Hoài Ngọc mỉm cười nâng nàng ấy dậy: “Ta đợi ngươi lâu lắm rồi.”
Nhắc đến cái này, trên mặt Thanh Ti hơi buồn bực, ngẩng đầu nói: “Nô tì không biết công chúa đang ở tiền tuyến thành, nếu biết thì sẽ không lề mề ở Kinh Thành.”
“Hả?” Hoài Ngọc sửng sốt: “Ở Kinh Thành... Lề mề? Không phải ngươi vào đại lao Đình Úy phủ sao?”
Thanh Ti nghi hoặc: “Ai nói với người? Nô tì vẫn luôn ở Giang phủ.”
Gì? Lí Hoài Ngọc ngạc nhiên: “Không phải ngươi bị bắt vì hành thích sao?”
“Nô tì đã nghĩ tới ép bệ hạ cứu người ra, nhưng... Vẫn chưa động thủ đã bị Quân Thượng phát hiện, sau đó liền bị nhốt ở biệt viện.”
Nói cách khác, Giang Huyền Cẩn nói Thanh Ti bị bắt là lừa nàng, vì để hù dọa nàng uy hiếp nàng? Hoài Ngọc tức giận, vỗ “Bốp” một tiếng lên chiếc bàn bên cạnh, tức tối nói: “Đã nói không nói dối, bây giờ ngược lại lừa gạt ngay trên đầu ta!”
Thanh Ti khó hiểu: “Nô tì không nói dối.”
“Không phải nói ngươi.” Hoài Ngọc xua tay, lại cảm thấy vừa tức vừa buồn cười.
Giang Huyền Cẩn đây là đang làm cái gì? Không phải ghét nhất nói dối như nàng sao? Chính mình đi lừa người cũng có dáng vẻ lắm, nàng đúng là bị mắc lừa thật rồi.
Có điều không có hậu quả gì nghiêm trọng, cứ xem như hắn nhất thời nổi lên tính trêu đùa đi.
“Ngươi ở Kinh Thành có nghe thấy tin tức gì không?” Hoài Ngọc hỏi.
Thanh Ti nhìn người quỳ bên dưới một cái, nhẹ giọng nói bên tai nàng: “Tư Đồ Kính được bệ hạ đặc xá, trong tay lại có hơn ba vạn cấm quân. Quan viên trong triều thay mới rất nhiều, không ít người từng ủng hộ Tử Dương Quân và người đều rớt ngựa.”
“Đây là thương gân động cốt hả?” Hoài Ngọc cười nhạo: “Người trẻ tuổi gan lớn, nhưng từ bây giờ, trật tự trong triều chắc chắn loạn lạc.”
Lí Hoài Lân bây giờ nào có lúc để suy nghĩ đến trật tự của triều đình? Thả hai con hổ về rừng, nếu hắn còn không nhanh chóng củng cố thế lực ở Kinh Thành, làm sao có giấc ngủ yên ổn được?
Quan viên bị Thanh Ti đá kêu “Ai ôi ai ôi” trên mặt đất, Hoài Ngọc liếc mắt: “Đưa mấy vị đại nhân này về Kinh Thành đi, dù sao bọn họ cũng không có chỗ nào để đi.”
“Điện hạ, đây...” Chẳng phải trực tiếp gọi cửa Hoàng Đế?
“Hoài Lân cho rằng, thứ cha ruột của hắn dạy là đúng, là tốt.” Lí Hoài Ngọc cong môi: “Vậy ta tới nói với hắn, lời lẽ cũ rích kia của Lí Thiện, không ngồi vững được giang sơn này.”
Trực tiếp gọi cửa thì trực tiếp gọi cửa đi, người trưởng tỷ như nàng này, cũng không thể để đệ đệ coi thường được.
Tựu Ngô gật đầu, cùng đám Thanh Huyền áp giải mấy mười mấy tên quan viên ra ngoài. Còn muốn phản kháng, cứ béo mà đánh một trận.
Vì thế đám người này rất ngoan ngoãn bước lên con đường về Kinh Thành.
Các nơi tiền tuyến thành đã bắt đầu phát lương thực, dân chúng nghe thấy mà tới, nhìn thấy gạo, làm sao còn có lòng dạ xếp hàng? Đều sấn tới tranh nhau mua. Bình thường người bán lương thực đều là người tốt, cho dù bọn họ lén đập vỡ cướp, cũng sẽ nhẫn nhịn, nhiều nhất cũng chỉ khuyên bảo vài câu. Người nổi tính ác lên, hành vi đều hết sức điên cuồng.
Nhưng mà, người thứ nhất vác ba túi gạo muốn rời khỏi cửa nơi phát gạo, liền bị người dùng sào tre quét ngã xuống đất.
Thanh Ti mặt không cảm xúc cầm sào tre dài: “Thả lại.”
Nam tử ngã trên đất ngạc nhiên nhìn nàng một lúc, tức muốn hộc máu nói: “Các ngươi phát lương thực, lại không cho người mang đi sao?”
“Xếp hàng, có thể mang đi.” Chỉ chỉ người bên cạnh, Thanh Ti cười lạnh: “Cướp? Ngươi thử xem.”
(Editor: Từ đầu truyện đến giờ thích nhất Thanh Ti, ngầu nhất truyện rồi tỷ ơiiii (っ˘ω˘ς )
Nam tử không phục, ỷ vào đằng sau nhiều người cướp lương thực, dẫn người muốn xông ra ngoài.
“Cẩn thận nhé!” Từ Sơ Nhưỡng phát lương thực bên cạnh hô lên một tiếng.
Không chút lo lắng, gậy tre dài của Thanh Ti vừa vắt ngang, nhìn như nhẹ nhàng nhưng lại nặng nề mà đập lên trên đùi của đám người này, đến bao nhiêu ngã bấy nhiêu, ngã trên mặt đất một lúc lâu sau cũng không bò dậy được.
Đám Xích Kim cũng tới trợ giúp, xuống tay rất mạnh, hoàn toàn không giống người tốt gì cả.
Cửa phát lương thực vẫn luôn ồn ào không ngừng, chầm chậm liền yên tĩnh xuống.
“Đây, cầm lấy.” Từ Sơ Nhưỡng rất lễ độ đem một túi gạo nhỏ đưa cho người trước mặt.
Nhận gạo là một tiểu cô nương, run run rẩy rẩy nhìn người chịu đòn bên cạnh, hỏi mang theo giọng nức nở: “Ta có thể cầm đi không?”
Dịu dàng vuốt đầu nàng, Từ Sơ Nhưỡng nói: “Người tốt không cần sợ bọn họ, họ sẽ không làm khó người tốt đâu.”
Đại tỷ tỷ này cùng một đám với những người hung ác kia, nhưng lại dịu dàng giống như bồ tát vậy, tiểu cô nương trấn định lại, mỉm cười ngọt ngào với nàng, sau đó ôm túi gạo dè dặt đi ra ngoài.
Mọi người đều nhìn thấy, thấy tiểu cô nương kia thật sự yên ổn rời đi, liền thành thành thật thật mà bắt đầu xếp hàng, cũng không dám quấy rối nữa.
“Những người này là ai chứ?” Có người dân xếp hàng nhỏ giọng nói thầm: “Cũng quá hung dữ đi.”
Thư sinh nghèo đằng trước đáp: “Nếu không đoán sai, có lẽ chính là người dưới trướng của Đan Dương công chúa.”
“Đan Dương công chúa?” Vừa nghe danh hiệu này, mọi người đều bị dọa mặt trắng bệch.
Chẳng trách ra tay tàn nhẫn như vậy, người của Đan Dương công chúa, người nào không phải hung hãn tàn bạo chứ?
Nhưng...
Cô nương đang phát lương thực này thật sự rất dịu dàng, trên mặt từ đầu đến cuối đều mang theo nụ cười, không chê dân nghèo bẩn thỉu, cũng không bực mình, nhẹ giọng trấn an tiểu hài tử bất an, cũng giải thích cặn kẽ với người khác, nói ngày mai vẫn còn, không cần lo lắng.
Lương thực phát đến cuối cùng, người đứng trước mặt Từ Sơ Nhưỡng trực tiếp gọi nàng một câu: “Bồ Tát tỷ tỷ.”
Hơi ngẩn người, Từ Sơ Nhưỡng dở khóc dở cười: “Không thể gọi như vậy, khinh nhờn thần linh.”
Nhận lấy túi gạo nàng đưa cho, tiểu hài tử cười nói: “Tỷ chính là Bồ Tát tỷ tỷ!”
Gọi xong thì chạy.
Trong lòng ấm áp, Từ Sơ Nhưỡng xấu hổ nói: “Hoài Ngọc làm việc tốt, thanh danh toàn nhường cho ta thôi.”
Xích Kim bên cạnh nhìn nàng một cái, duối tay đưa cho nàng một chiếc khăn: “Trên mặt.”
Gật đầu nhận lấy, nàng lau lau, phát hiện ra trên mặt mình không biết từ lúc nào có rất nhiều than.
“Dáng vẻ nhất định là rất khó coi nhỉ?” Nàng bật cười: “Nào có Bồ Tát nhếch nhác như vậy.”
Xích Kim lắc đầu: “Bồ Tát được người cung phụng, không phải vì diện mạo.”
Đồng hành nhiều ngày như vậy, mọi người trên đường đều hiểu rõ Từ Sơ Nhưỡng, đây là một cô nương rất tốt được Từ đại tướng quân dạy dỗ, lòng mang nhân từ, cử chỉ thỏa đáng, có thể xuống bếp cũng có thể đón khách. Nếu nói điện hạ là mẫu đơn cao ngạo, vậy nàng ấy chính là hoa lan dịu dàng, dáng vẻ không hẳn làm người ta kinh ngạc, nhưng đức hạnh lại rất trân quý.
Người như vậy, Giang nhị công tử vẫn không quý trọng, sợ là mắt bị che mờ rồi.
“Từ cô nương.” Tựu Ngô từ bên ngoài tới, vẻ mặt phức tạp mà cầm một thứ: “Có thư của cô.”
Thư? Từ Sơ Nhưỡng cứng đờ người.
Viết thư cho nàng, chỉ có Giang Thâm. Đã hơn nửa tháng không gặp, Giang Thâm đột nhiên viết thư gì cho nàng?
Đưa tay chùi chùi vào làn váy, Từ Sơ Nhưỡng bảo Xích Kim thay thế vị trí của nàng, đi qua mở thư xem.
Người xếp hàng lĩnh lương thực nhìn thấy, chỉ thấy cơ thể cô nương hiền từ ấy run rẩy, chầm chậm ngồi xổm xuống.
“Sao Bồ Tát tỷ tỷ lại khóc?” Có đứa trẻ nhìn thấy, không nhịn được, rời khỏi hàng tới vây quanh nàng, sốt ruột hỏi: “Sao tỷ tỷ khóc?”
“Không sao.” Từ Sơ Nhưỡng khàn khàn giọng nói: “Chờ được thứ luôn muốn có, tỷ tỷ vui mừng.”
“Gạt người!” Đứa trẻ nhíu mày: “Cha em nói, người vui vẻ đều cười, chỉ có đau lòng mới khóc.”
Hít sâu một hơi, Từ Sơ Nhưỡng ngẩng đầu lên, mỉm cười với họ một cái: “Các em xem, cười rồi đúng không?”
Cười thì cười, nhưng nụ cười như vậy, nhìn thấy khiến lòng người buồn rầu.
Tựu Ngô lắc đầu: “Từ cô nương, không đáng.”
“Ta biết, ta biết mà.” Từ Sơ Nhưỡng gật đầu: “Thứ này là ta hỏi hắn muốn có, ta sớm đã có chuẩn bị rồi.”
Chỉ là cuối cùng cũng là phu thê nhiều năm, thế nào cũng sẽ buồn một chút.
Tựu Ngô không biết xử lí, chạy tới thay thế công việc của Xích Kim, hất môi nói: “Đi nghĩ cách đi.”
Xích Kim mờ mịt, hắn có thể có cách gì? Bọn họ đều học thuật ở trong Phi Vân Cung, nhưng không có học dỗ nữ nhân thế nào, dù sao trưởng công chúa cũng không cần bọn họ dỗ.
Im lặng một lúc, Xích Kim hỏi: “Cô muốn ăn gì không? Ta làm cho cô.”
Từ Sơ Nhưỡng ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn hắn. Một đôi mắt hơi đỏ hồng mang theo nước mắt, vô cùng trong suốt.
Xích Kim có chút không được tự nhiên quay đầu đi: “Thỏ thái hạt lựu Bát Bảo có được không? Hình như cô rất có hứng thú với món này.”
Từ Sơ Nhưỡng nghi hoặc nhìn hắn: “Ngươi... Làm cho ta?”
“Ừ.” Xích Kim gật đầu: “Cô cứu bọn ta ra khỏi Kinh Thành, ta vẫn chưa báo đáp.”
Trước giờ đều là nàng hỏi Giang Thâm câu này, được một đáp án của hắn, liền cao hứng bừng bừng mà bận rộn một canh giờ trong nhà bếp, từ trước tới giờ không có ai từng hỏi nàng muốn ăn cái gì.
Cánh mũi hơi cay, Từ Sơ Nhưỡng nói: “Ta không thích ăn thỏ thái hạt lựu Bát Bảo, ta muốn ăn điểm tâm ngọt.”
“Được.” Xích Kim gật đầu: “Cô đi theo ta.”
Hoài Ngọc đang duyệt công văn trong quận thủ phủ, bất thình lình nghe thấy tiếng của Lục Cảnh Hành vang lên ngoài cửa: “Mau ra xem náo nhiệt này!”
Bị hắn dọa giật bắn mình, Hoài Ngọc trừng mắt: “Ngươi đường đường là Lục đại chưởng quầy, sao lại giống với những người nhàn dỗi trên phố, còn thích xem náo nhiệt?”
Lục Cảnh Hành dựa nghiêng trên khung cửa, cây quạt che nửa mặt: “Náo nhiệt của Từ Sơ Nhưỡng và Xích Kim, ngươi có xem không?”
Mắt “Sượt” một cái liền sáng lên, Hoài Ngọc xách váy chạy ra cửa: “Chỗ nào đấy?”
(Editor: Đây chuẩn dáng xách váy đi hóng dưa rồi :>)
Không vui mà dẫn nàng đi ra ngoài, Lục Cảnh Hành xem thường nói: “Ngươi đường đường là trưởng công chúa, sao lại giống những người nhàn dỗi trên phố, còn thích xem náo nhiệt?”
“Cái này không giống, hai ngày nay ta đang cân nhắc phải làm thế nào giúp Sơ Nhưỡng xả giận, đúng lúc đưa tới cái này.” Hoài Ngọc cười rất quỷ quyệt: “Lẽ nào ngươi không bất bình vì Sơ Nhưỡng? Cô nương tốt biết mấy, sao lại gặp phải loại bại hoại như Giang Thâm chứ?”
“Số mệnh từng công bằng sao?” Lục Cảnh Hành thổn thức: “Ta là một người tốt như thế, lúc đó chẳng phải cũng gặp loại bại hoại như thế sao?”
Lí Hoài Ngọc: “Ta hi vọng Lục chưởng quầy ngài đừng ở bất cứ đâu cũng ném da mặt của mình đi.”
Nếu nói bại hoại, nàng tính là “Bại” thì hắn cũng là “Hoại”, hai viên than hòn, ai có thể cọ trắng bản thân?
Lục Cảnh Hành hừ cười, dẫn nàng đến phòng bếp, khép quạt lại chỉ ra hướng bên kia.
Hoài Ngọc nhìn qua đó, liền thấy Từ Sơ Nhưỡng rất ngoan ngoãn ngồi ở cửa, nhìn Xích Kim đang làm bánh ngọt bên trong.
Xích Kim bắt tay làm chuyện hun khói đốt lửa này, không có chút nhếch nhác nào, ngược lại còn rất sạch sẽ gọn gàng, nhào bột hòa đường, lưu loát liền mạch.
Từ Sơ Nhưỡng nhìn thấy vô cùng tán thưởng: “Tay nghề thật sự lão luyện.”
“Người luyện võ, bấy nhiêu sức là đủ rồi.” Xích Kim hơi ngại ngùng: “Ta cũng chỉ học được trù nghệ mấy năm.”
“Thật sao?” Từ Sơ Nhưỡng hổ thẹn: “Công phu mấy năm, đã lợi hại hơn so với người học mười năm như ta rồi.”
“Dù sao cũng là học theo ngự trù trong cung.” Xích Kim trước nay luôn kiệm lời, ngược lại giống như mở máy hát: “Hồi đó ở Phi Vân Cung, vốn không cần ta xuống bếp, nhưng về sau có người động tay động chân trong thức ăn hàng ngày, muốn mưu hại điện hạ, Tựu Ngô và mọi người thương lượng, cảm thấy đồ ăn thức uống của điện hạ vẫn là người mình nắm giữ thì thỏa đáng hơn.”
“Vậy vì sao chỉ có ngươi biết nấu cơm?” Từ Sơ Nhưỡng hiếu kì: “Ta thấy Tựu Ngô bọn họ cũng không gần nhà bếp.”
Nhắc tới cái này, Xích Kim nghiến răng: “Lúc đó tuổi nhỏ, không biết lòng người hiểm ác, bọn họ lấy tuổi tác lớn nhỏ để định, để người nhỏ tuổi nhất đi học, nói là tuổi còn nhỏ, dễ dạy.”
Tuổi nhỏ tinh ranh, lúc tiến cung đều biết tuổi tác lẫn nhau, đám Tựu Ngô rõ ràng là gạt hắn, hắn còn ngốc nghếch mà đi làm.”
Từ Sơ Nhưỡng cuối cùng cũng cười rồi, nâng tay áo che môi, trong mắt nổi lên ánh sáng.
Lí Hoài Ngọc nhìn đến hai tay nâng tim: “Nhìn thế này thuận mắt biết bao, cô nương như Sơ Nhưỡng, phải có một người biết chăm sóc và thông cảm cho nàng ở bên cạnh.”
“Sao?” Lục Cảnh Hành liếc mắt: “Muốn ban hôn?”
“Ngươi nghĩ đi đâu đấy, trong lòng có người chưa buông được, ai đi tái giá dễ dàng như vậy.” Hoài Ngọc lườm hắn một cái, lại cười: “Ta vui mừng chính là cô ấy không cần suốt ngày lộ ra khuôn mặt sầu khổ ấy nữa.”
Lục Cảnh Hành không hiểu được, kéo nàng ra xa một chút: “Ta tưởng ngươi sớm đã tính để nàng ấy tái giá, mới để nàng ấy đi phát lương thực, kiếm về thanh danh tốt cho nàng ấy trước.”
Nếu không gấp đi tái giá, nàng làm gì mà lại đem tất cả chuyện tốt đắp hết lên đầu Từ Sơ Nhưỡng?
“Không tái giá thì không thể kiếm về thanh danh tốt sao?” Hoài Ngọc bĩu môi: “Ngươi là tên thương nhân máu lạnh.”
Lục Cảnh Hành rất nghiêm túc nhìn nàng, Hoài Ngọc thu khuôn mặt làm trò hề lại, cũng đứng đắn lên.
“Không chỉ là Từ Sơ Nhưỡng, còn có Tựu Ngô, Thanh Huyền, Bạch Ngai, Xích Kim... Còn có ngươi.” Nghiêm túc nhìn hắn, nàng nói: “Các ngươi đều vì ta, trên lưng các ngươi không nên cõng ô danh, như vậy ta mới cần phải giúp các ngươi xứng danh, các ngươi không làm gì sai, đều là những người đội trời đạp đất.”
“Ta sớm muộn cũng phải cho người Giang gia, vì bọn họ nói câu xin lỗi.”
Lục Cảnh Hành ngẩn ra.
Ngày đó ở cổng quận thủ phủ Âm Bình, không biết tình hình cụ thể như thế nào, trở về nghe người nhắc đến, cũng chỉ cho là cãi nhau một trận.
Không ngờ nàng thật sự nhớ trong lòng, cũng thật sự bắt đầu lập kế hoạch.
Vùng như tiền tuyến thành này, nói không quản thật ra cũng có thể không quản, nói cho cùng cũng không phải là trong Đan Dương, nhưng nàng đè ép quan phủ, để Lục Kí bán lương thực giá thấp, lại để cho một đám trai lơ đảm nhận các chức danh quan phủ của tiền tuyến thành, còn làm cho dân chúng của tiền tuyến thành tán dương ghi nhớ Từ Sơ Nhưỡng. Đi từng nước cờ, đều là lót đường phía trước cho bọn họ.
Trưởng công chúa không có kiêng dè gì, không cần làm hắc thủ chắc trong bóng tối thay Hoàng Đế nữa, nàng có thể dẫn bọn họ làm những chuyện đường đường chính chính.
Đột nhiên cảm thấy có chút sôi trào nhiệt huyết, Lục Cảnh Hành duỗi tay ra trước mặt nàng, cười thấp hỏi: “Phản kích không?”
“Phản kích!” Lí Hoài Ngọc vỗ tay vào lòng bàn tay hắn, ngữ khí chắc chắn.
Dân chúng tiền tuyến thành bắt đầu hoảng hốt, trong thành có rất nhiều quan viên không quen biết, hơn nữa thoạt nhìn từng người đều không dễ chọc vào. Nhưng thương nhân các nhà rất nhanh phát hiện, những quan viên mới đến này không nhận hối lộ, cũng không cố ý làm khó, thoạt nhìn rất hung ác, nhưng vô cùng biết đạo lí.
Mánh khóe của bọn họ cứng rắn, phát hiện có thương nhân lên giá ào ào vật phẩm, cầm giấy niêm phong tới cửa chắn người. Có cửa hàng thành thật an phận thủ thường mà làm ăn, liền treo ở trước cửa tiệm một đóa hoa lụa đỏ bện có hơi kì quặc.
Tương truyền, hoa lụa đỏ này là từ tay trưởng công chúa làm ra, rất lâu về sau liền trở thành tiêu chí lương tâm của thương gia ở tiền tuyến thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.