Xuân Nhật Yến

Chương 92: Tiến Bộ To Lớn Của Tử Dương Quân

Bạch Lộ Thành Song

18/04/2021

Editor: Lục Thất Tiểu Muội.

***

Ngẩng đầu nhìn nhìn trời, mây đen dày đặc, một mảng đen nghịt.

Lí Hoài Ngọc: “...”

Híp híp mắt, nàng hỏi: “Có phải chàng có chuyện gì giấu ta không?”

Tháo nút thắt nàng kéo lỏng ra, thắt lại một nút kết nơ bướm xinh đẹp, Giang Huyền Cẩn khẽ cười: “Sao nàng nghĩ như thế?”

Túm lấy tay của hắn, Hoài Ngọc khép mi lại: “Trực giác của con người rất chính xác đó, huống hồ bây giờ ta còn là hai người.”

Tùy ý để nàng nắm lấy, Giang Huyền Cẩn vươn một bàn tay khác ra, sờ sờ đầu nàng, lại sờ sờ bụng nàng, gật gật đầu: “Là có chuyện, đã giấu nàng rất lâu rồi.”

“Cái gì?” Lí Hoài Ngọc căng mặt ra, nghiêm túc nhìn hắn.

Giang Huyền Cẩn cúi đầu nhìn lại, nhẹ giọng nhận tội: “Từ lúc lần đầu tiên nàng nhảy lên xe ngựa của ta, ta đã có hơi động tâm rồi.”

A, lần đầu tiên nhảy lên xe ngựa của hắn...

Đợi một lát, cái gì?

Hoài Ngọc ngạc nhiên, mắt trợn còn to hơn chuông đồng, ngẩn ngơ sững sờ mà nhìn người trước mặt: “Chàng...”

Sao có thể sớm như vậy đã động tâm? Lúc đó ý nghĩ tràn ngập trong đầu nàng đều là làm thế nào mới có thể giết hắn mà!

“Giấu nàng lâu như vậy, thật sự trong lòng áy náy.” Mặt Giang Huyền Cẩn tràn đầy vẻ áy náy nói: “Thỉnh tội với phu nhân, mặc cho phu nhân xử lí, thế nào?”

Lí Hoài Ngọc choáng váng, trong lúc nhất thời nàng cũng quên mất bản thân đang nghi ngờ cái gì, trong mắt trong đầu chỉ có khuôn mặt cười ôn hòa tuấn lãng này, nuốt một ngụm nước miếng, lắp ba lắp bắp nói: “Ta ta... Ta cũng có áy náy.”

Nhìn nàng một cái thật sâu, Giang Huyền Cẩn giúp nàng vén tóc lộn xộn ra sau tai, khép nửa mắt nói: “Ta không trách nàng.”

Như gió xuân phất qua mặt, thổi qua hồ nước nổi lên gợn sóng lăn tăn, trong lòng Lí Hoài Ngọc hơi chua xót, lại cảm thấy nóng lên, nắm chặt lấy tay hắn nhìn hắn một hồi lâu, mềm giọng nhỏ tiếng nói: “Ta thêu cho chàng chiếc áo choàng nhé.”

“Hả?”

“Cái khác ta cũng không làm được cái gì cả.” Gãi gãi đầu, nàng nói: “Gần đây ta thấy Sơ Nhưỡng không ngừng thêu làm túi kết, học được chút kĩ năng, có thể thêm cho chàng chiếc y phục mùa xuân.”

Ánh sáng trong mắt lưu động, Giang Huyền Cẩn cong cong môi, lại nhanh chóng áp xuống.

“Được.” Hắn ôn hòa nói.

Thừa Hư và Ngự Phong ngồi xổm ở đằng sau hòn giả sơn nhìn, vẻ mặt rất phức tạp.

“Trước kia chủ tử không biết nói những lời này, bây giờ sao lại thuận miệng thế?

Ngự Phong thở dài lắc đầu: “Gần mực thì đen gần đèn thì sáng.”

Phu nhân nhất định không ngờ đến. Có một ngày nàng cũng sẽ bị Quân Thượng gạt, nhìn xem, nói dăm ba câu này, trực tiếp liền bị Quân Thượng lừa qua rồi, còn muốn thêu áo choàng cho ngài ấy.

Bên ngoài đang chiến tranh loạn lạc gió giục mây vần, ở nơi này lại hay rồi, gió xuân thổi qua bách hoa nở rộ!

Thấy Thanh Ti tới dìu phu nhân đi uống thuốc. Thừa Hư cuối cùng cũng bắt được khe hở, đi ra chắp tay bẩm báo: “Chủ tử, Trường Lâm, Bình Lăng, Nam Bình ba vị phong quân có thư gửi đến.”

Giang Huyền Cẩn quay đầu lại, khuôn mặt vừa nãy còn hết sức dịu dàng, thoáng chốc đã khôi phục lại vẻ lãnh đạm: “Thư hồi âm đã đặt ở ngăn bí mật của thư phòng, trực tiếp đưa ra là được.”

Không nhìn xem người ta nói cái gì, đã chuẩn bị xong thư hồi âm rồi, Thừa Hư còn có thể gì? Chỉ có thể bội phục chủ tử nhà mình, sau khi kính phục sâu sắc lĩnh mệnh mà đi.

Làm nền lâu như vậy, ba người này cũng coi như có lòng giúp hắn, nếu đã chịu chủ động viết thư cho hắn, vậy chuyện tiếp theo dễ xử lí hơn nhiều rồi.

Giang Huyền Cẩn lại cong môi mỉm cười.

Bình Lăng Quân đau đầu nhất chính là bị Thánh Thượng nhắm vào, vậy hắn có thể bảo vệ Bình Lăng Quân dưới cánh, thậm chí có thể giúp hắn giải quyết vấn đề thiếu muối của đất Bình Lăng, Trường Lâm Quân là một người thận trọng thích cuộc sống suôn sẻ, lần này đến đơn giản chỉ là muốn chia chút lợi ích, muốn bắt lấy(*) hắn, thì phải chấp nhận dùng lợi nhuận cao, cộng thêm lợi dụng, còn về phần Nam Bình Quân... Người này hẳn là vì Hoài Ngọc mới ra tay.

(*) Raw 套牢 (Sáo lao): Từ ngữ dùng trong thị trường chứng khoán, chỉ trong lúc tiến hành giao dịch cổ phiếu thì gặp phải một cuộc giao dịch nguy hiểm. Ở đây là muốn nói: Trường Lâm Quân có tiềm lực, có giá trị, nhất định phải bắt lấy.

Lí Hoài Ngọc trước kia chịu không ít bêu danh, nhưng nói thật, người thật lòng đối đãi với nàng cũng không ít, Từ Tiên và Vân Lam Thanh bọn họ bây giờ đang ở chủ thành Đan Dương, giúp nàng đoạt quyền và củng cố thế lực Đan Dương, đám người Tựu Ngô càng là vào sinh ra tử đều không có một câu oán thán. Mà Nam Bình Quân, nghe nói là nhiều năm trước từng một lần nhận ân huệ của Trưởng công chúa, về sau giúp nàng không ít lần, lần trước còn nhờ Trường Lâm Quân tặng quà mừng, lần này lại thêm trượng nghĩa tương trwoj.



Người như vậy, phải trả bằng chân tâm.

Tiền tuyến thành lần này gặp tai kiếp, không có người nào thương vong, Giả Lương dung túng người dưới trướng phá phách cướp bóc đồ vật, tiếng xấu đã truyền ra ngoài, cấp cho Trường Lâm Quân bọn họ đầy đủ lí do bao vây thành trì. Còn hắn và Hoài Ngọc, ở đây ngư ông đắc lợi là được rồi.

“Hào phóng như vậy sao?” Lúc Trường Lâm Quân nhận được thư hồi âm, người đang ở trong doanh trại cách ba mươi dặm bên ngoài tiền tuyến thành, nắm lấy giấy viết thư, đôi mắt hắn sáng lên: “Ba vạn cây vũ tiễn, sáu nghìn binh giáp, ba trăm con ngựa tốt... Thật sự là bút tích thật lớn!”

Phụ tá mỉm cười chắp tay: “Tiểu nhân không nói sai, Tử Dương Quân Thượng này là người biết ơn tất báo, đại nhân giúp đỡ, hắn liền tuôn suối(*) ra báo đáp, tính thế nào cũng không thiệt.”

(*) Phun tiền.

Trường Lâm thiếu nhất là binh giáp vũ khí, mà Tử Dương Quân vừa lúc có vô số mỏ thiếc, rất nhiều thành trì sản xuất nhiều lưỡi đao khôi giáp. Trường Lâm Quân từng ra chủ ý muốn mua, lại không tìm được cơ hội mở miệng thích hợp. Bây giờ thì tốt rồi, Tử Dương Quân trực tiếp tặng một số lượng lớn thế này.

Trong lòng nóng lên, Trường Lâm Quân vỗ bàn nói: “Đây còn có gì để nói? Công đạo của tiền tuyến thành, chúng ta thế nào cũng phải đòi về giúp Tử Dương Quân!”

“Phải!” Phụ tá mỉm cười đáp lời.

Vì thế, đợi đến lúc Kinh Thành nhận được tin tức, Giả Lương đã lâm vào giữa nước sôi lửa bỏng.

“Thật sự phản rồi!” Tề Hàn giận dữ trên triều đường: “Tiền tuyến thành chỉ là một tòa thành nhỏ, không thuộc Tử Dương cũng không thuộc Đan Dương, bọn họ có đạo lí gì tới ngăn cản sự quản chế của triều đình?”

“Lời của Thừa Tướng đại nhân rất đúng.” Liễu Vân Liệt nhíu mày nói: “Lần trước các Quân Thượng dâng thư ép vua giảm thuế, đã là cực kì vô lễ rồi, bệ hạ khoan dung không tính toán, vốn tưởng bọn họ sẽ hối cải sửa sai, ai ngờ đến ngày càng tệ hại hơn. Nếu triều đình không có hành động nữa, giang sơn Bắc Ngụy ta sợ là sắp không ổn rồi!”

Sắc mặt Lí Hoài Lân rất khó coi, ngồi bên trên liếc xuống bách quan một cái, ánh mắt rơi trên người Bạch Đức Trọng: “Ngự Sử đại nhân cách nhìn thế nào?”

Bạch Đức Trọng bây giờ ngoài thượng triều, những cái khác đều không làm nữa, vị trí Ngự Sử đã đánh đồng với chức giả, nhưng ông vẫn đứng thẳng tắp như cũ, giữa mặt mày đều là chính khí cương trực(*): “Bệ hạ, vi thần thiển kiến, Tử Dương Quân và chủ của Đan Dương dường như đều chưa từng xuất hiện, chỉ là mấy vị phong quân còn lại có dị nghị đối với chuyện của tiền tuyến thành, bệ hạ không ngại để người hỏi rõ ràng ngọn nguồn trước, sau đó mới định đoạt.”

(*) Gốc là: Hạo nhiên chính khí.

“Còn phải hỏi thế nào? Binh sĩ của thái ấp đã bao vây khâm sai ở tiền tuyến thành rồi!” Tư Đồ Kính giận dữ nói: “Khâm sai đại diện cho bệ hạ, bọn họ không đặt khâm sai vào trong mắt, chính là không đặt bệ hạ vào trong mắt, đây chính là đại bất kính, tội danh vô cùng xác thực!”

Bạch Đức Trọng ngậm miệng, không lên tiếng nữa.

Lí Hoài Lân nhíu mày nhìn Tư Đồ Kính một cái, đột nhiên cảm thấy hơi phiền: “Các ngươi không thể cho người khác nói xong sao? Dăm ba câu đã định chuyện rồi, vậy bây giờ có phải trẫm nên trực tiếp phái binh đi hỏi tội thái ấp?”

“Bệ hạ, thần cho rằng nên như thế.” Tư Đồ Kính chắp tay nói: “Bình Lăng Quân từ chối tiếp thánh chỉ, Trường Lâm Quân, Nam Bình Quân bao vây khâm sai. Những hành bi này nếu bệ hạ nhịn xuống, vậy bọn họ nhất định sẽ càng thêm kiêu ngạo, coi hoàng quyền như không!”

“Lời của Tư Đồ đại nhân rất đúng.” Tề Hàn tán thành: “Phải cho chút trừng trị.”

Liễu Vân Liệt cũng nói: “Vi thần tán đồng lời của Tư Đồ đại nhân.”

Lí Hoài Lân ngồi trên long vị cao cao, mặt mày băng lạnh.

Sau khi bãi triều, hắn đến hậu cung.

Ninh quý phi bưng canh nóng ở trong cung đợi hắn, thấy hắn trở lại, mỉm cười tiến lên hành lễ rồi đón hắn vào điện, cầm thìa múc từng muôi một vào trong bát ngự dụng(*), dâng đến trước mặt hắn.

(*) Đồ vua dùng.

“Bệ hạ không vui sao?” Nàng mềm giọng hỏi.

Cửa điện đóng lại, không có người ngoài, mặt Lí Hoài Lân tràn đầy lệ khí không chút giấu diếm để lộ ra ngoài, phất tay áo hất bát canh vỡ tan trên mặt đất, vang “Bang” lên một tiếng.

Nếu là tần phi khác, nhất định sẽ bị hắn dọa sợ, nhưng Ninh quý phi đã thấy nhiều nên không sợ, cầm lấy bát dự phòng múc canh lại lần nữa, đặt ở trước mặt hắn nói: “Chỉ có thể ném một bát này nữa thôi, thần thiếp tổng cộng chỉ hầm mỗi ba bát.”

Trong mắt tràn đầy tức giận nhìn về hướng nàng, Lí Hoài Lân nói: “Có phải trẫm định trước là chỉ có thể bị người khác điều khiển không?”

Ngón tay trắng nõn mềm mại cầm lấy thìa canh, múc một thìa đưa tới bên môi hắn, Ninh quý phi cười nói: “Bệ hạ thông tuệ hơn người, có mưu có lược, tuổi còn trẻ đã đoạt lại quyền từ trong tay Trưởng công chúa. Là một người rất giỏi giang.”

“Nàng không nhìn thấy!” Lí Hoài Lân quát khẽ: “Mấy tên lão tặc Tư Đồ Kính đó, giống hệt như triều đường là nơi chỉ có bọn họ có thể nói chuyện, bây giờ thanh âm trẫm có thể nghe thấy càng ngày càng ít, bọn họ giống như chưa thỏa mãn, nhất định phải muốn trẫm chỉ nghe theo bọn họ!”

“Trẫm cũng muốn làm một hoàng đế tốt quảng ngôn nạp gián(*), nhưng bây giờ triều đình và dân chúng, trẫm thay đổi không nổi...”

(*) Quảng ngôn nạp gián: Lắng nghe (Ý kiến, phản ánh) đông đảo, rộng khắp nhiều lời khuyên.

Viền mắt đỏ lên, Lí Hoài Lân nhìn Ninh quý phi hỏi: “Có phải trẫm ngay từ đầu đã sai rồi không?”

Nhìn bộ dạng này của hắn, Ninh quý phi rất đau lòng, mềm giọng dỗ hắn uống hai thìa canh, thở dài nói: “Người trong hoàng thất thân bất do kỷ, ngài làm mỗi một chuyện đều có lí do của ngài, không nói được đúng sai.”

Gắt gao mím môi lại, vẻ mặt Lí Hoài Lân bướng bỉnh, nhưng đáy mắt lại có chút chột dạ.



Một lúc lâu sau, hắn hồi phục tinh thần, còn muốn nói vài câu gì đó, lại nhìn thấy mu bàn tay sưng đỏ của Ninh quý phi.

“Đây là xảy ra chuyện gì?” Sắc mặt trầm xuống, hắn cầm lấy tay nàng hỏi.

Ninh quý phi khẽ cười: “Lúc hầm canh không cẩn thận bị bỏng.”

“Sao lại tự mình hầm? Trong cung nhiều người như thế cũng không phải là nuôi ăn không ngồi rồi!” Hắn giận dữ nói: “Lần sau còn làm thành như thế này, trẫm sẽ khiến tất cả cung nữ trong cung nàng quỳ trên đường hoàng tuyền!”

Tiếng gào này có hơi lớn, cung nữ trông coi ngoài cửa điện sợ tới mức đồng loạt quỳ xuống, có người gan nhỏ, bịt miệng liền khóc ra tiếng.

Ninh quý phi không cười nữa, nàng đưa tay kéo kéo long bào của hắn, hơi nhíu mày lại.

Người này lúc nào cũng hung dữ như vậy, từ sau khi Trưởng công chúa đi, lệ khí càng ngày càng nặng, rất nhiều lúc không phân đúng sai muốn lấy mạng người khác, giống như chưa từng coi trọng tính mạng người khác.

Nhìn thấy sắc mặt này của nàng, Lí Hoài Lân hếch cằm lên: “Nàng có ý kiến với trẫm?”

Nàng luôn nịnh nọt hắn, giống như Trưởng công chúa che chở hắn, đối tốt với hắn, cho nên hoàng đế sủng ái nhất là nàng, trong lục cung nàng là được sủng ái nhất, kèm theo cả nhà Ninh gia thăng quan tiến chức vùn vụt.

Nhưng nàng cũng không phải nhất định cần vinh hoa phú quý gì cả, nàng càng sợ chính là hắn vạn kiếp bất phục(*).

(*) Muôn đời muôn kiếp không thể trở lại được.

“Không nói chuyện?” Trong lòng nôn nóng, Lí Hoài Lân xiết chặt long bào: “Ngay cả nàng cũng không muốn nói nhiều với trẫm.”

“Bệ hạ...”

Phất tay đứng dậy, Lí Hoài Lân giống như giận dỗi với ai đó, lạnh giọng nói: “Không muốn nói thì đừng nói nữa, cảm thấy trẫm không đúng, vậy trẫm sẽ đổi một chỗ khác ở lại.”

Nói xong, lên đường rời khỏi Hòa Hỉ Cung.

Ninh Uyển Vi ngồi trên sạp, ngẩn ngơ nhìn bóng dáng của hắn rất lâu, giật mình nhớ tới lễ tiết, khép váy cung lại quỳ về hướng cửa.

Cửa ải cuối năm, Kinh Thành đã chọn làm tiếng, phái ba vạn binh, áp thẳng tới Bình Lăng. Giang Huyền Cẩn sớm đã có dự liệu, cùng với hai phong quân Trường Lâm, Nam Bình, tập kết bốn vạn binh lực, giúp Bình Lăng trấn thủ biên thành.

Giả Lương nhanh chóng lui khỏi tiền tuyến thành, còn chưa ra khỏi biên giới Bình Lăng, liền chết dưới tay thích khách lai lịch bất minh. Giữa thái ấp và triều đình, nhất thời liền nổi lên mâu thuẫn lớn.

Trường Lâm Quân chỉ muốn giúp lấy về tiền tuyến thành, nhưng thái độ của Tử Dương Quân bên này thật sự quá tốt, cộng thêm lợi ích hậu hĩnh, hắn do dự nửa tháng, vẫn đứng vào hàng ngũ, trì hoãn nộp thuế về triều đình, cũng trì hoãn việc cuối năm vào Kinh báo cáo tình hình.

Hắn không đi, Bình Lăng Quân không thể đi, Nam Bình Quân cũng cáo ốm không vào Kinh, hai đất Tử Dương và Đan Dương càng không cần nói, phong quân các nơi còn lại ngồi nhìn bàng quan, vì vậy cuối năm nay, cũng chỉ có ba phong quân đúng thời hạn vào Kinh báo cáo tình hình.

“Sao đột nhiên lại như vậy?” Lúc Lí Hoài Ngọc nhận được tin tức, đang ưỡn cái bụng lớn bảy tháng dựa vào sạp mềm, đôi mắt hạnh trợn tròn nhìn về hướng Giang Huyền Cẩn: “Chàng làm gì rồi?”

Vốn tưởng cuối năm vào Kinh, lại là một trận cờ, ai ngờ những phong quân này ngay cả vào Kinh cũng không tình nguyện. Nàng thuận lợi dưỡng thai, hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì.

Giang Huyền Cẩn rất vô tội nói: “Ta luôn nhàn dỗi ở cạnh nàng, từng làm chuyện gì chứ?”

Ngẫm lại cũng phải, người này cả ngày ở bên nàng, nhìn cái bụng của nàng, còn căng thẳng hơn nàng, hẳn là không rảnh đối phó Hoài Lân. Nhưng mà...

“Chúng ta ở biên thành Tử Dương một tháng rồi nhỉ? Lúc nào có thể về tiền tuyến thành?” Nàng hoài nghi: “Nếu một hai ngày còn được, ta không ở đó lâu như vậy, sao tiền tuyến thành không có chút tin tức nào?”

Giang Huyền Cẩn thản nhiên nói: “Nếu nàng muốn về, buổi chiều ta sẽ sai người chuẩn bị xe ngựa.”

Đúng lúc người của triều đình trong tiền tuyến thành đều đã rút lui rồi, Bình Lăng Quân vì để lấy lòng hắn, còn bồi thường không ít ngân lượng, dân chúng đã lần lượt trở về thành nhận ngân lượng quan phủ phát sửa nhà, bây giờ nàng trở về, nhất định là không phát hiện ra cái gì.

“Vậy được.” Hoài Ngọc phồng miệng nói: “Ta phải trở về xem xem, vừa lúc Sơ Nhưỡng cũng đang nhắc đến, nói túi kết của nàng khó khăn lắm mới làm xong, muốn cầm về tìm cửa hàng đổi lấy đồ vật.”

“Túi kết còn có thể đổi đồ?” Giang Huyền Cẩn không hiểu.

Lí Hoài Ngọc gật gật đầu, thổn thức nói: “Nàng ấy làm phức tạp như vậy, tốn không ít tinh thần và sức lực, ta cảm thấy chưởng quầy đáng đổi cho nàng một bảo bối.”

Nghĩ một lát, Giang Huyền Cẩn hỏi: “Áo choàng nàng thêu như thế nào rồi?”

Nhắc tới cái này, Lí Hoài Ngọc rất xấu hổ gãi gãi ót: “Còn sớm mà, ta chọn một hình vẽ đơn giản nhất, đang bảo Sơ Nhưỡng dạy ta.”

“Được.” Người trước mặt gật đầu, chững chạc đàng hoàng nói: “Đợi nàng thêu xong, cũng đổi được về một bảo bối từ chỗ ta.”

Hả? Hoài Ngọc líu lưỡi, bất ngờ nhìn hắn: “Sơ Nhưỡng người ta đó là tay nghề tốt, chưởng quầy đổi cho nàng ấy. Chàng làm gì cần đổi cho ta?”

Vấn đề này rất nghiêm túc, Giang Huyền Cẩn nghiêm túc nghĩ một lát, sau đó nói: “Cứ xem như ta bị mỹ sắc mờ mắt đi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xuân Nhật Yến

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook