Chương 6: Hiến kế
Thanh Huy Như Tuyết
16/09/2022
"Đoạn Văn", thái tử nhẹ giọng kêu: "Chuyện mấy ngày trước có thể thấy
trong Đông Cung có tay mắt của kẻ khác, ngươi và Lâm Nguyên tra rõ cho
ta".
"Tuân mệnh", Đoạn Văn đáp: "Có thể phải mượn cớ để kéo chúng ra ngoài".
"Không cần, trước tiên không cần rút dây động rừng, ta đoán bọn họ cũng không gây ra sóng gió gì được".
Đoạn Văn gật đầu, thi lễ xong liền cáo lui, nhưng vừa tới cửa đã thấy Tề Tiêu đi đến.
"Mấy ngày nay điện hạ có khá hơn chút nào không?", Tề Tiêu hỏi.
"Đã tốt hơn nhiều rồi, ta đã khiến nàng phải lo lắng", thái tử ôn nhu cười nói: "Được rồi, mấy ngày nữa các quan tam phẩm trở lên sẽ từ bên ngoài vào kinh thành báo cáo công tác, ta có thể sẽ bận rộn, không thể ở với nàng được".
"Điện hạ còn chưa khỏi hẳn, sao lại bận rộn chuyện công được?", Tề Tiêu nhíu mày.
"A Tiêu yên tâm, chỉ là gặp mấy vị đại thần thôi, sẽ không mệt mỏi đâu", thái tử suy tư một chút, "Đáng lẽ phải đón năm mới tốt đẹp, bởi vì ta mà nàng đã vất vả rồi. Mấy ngày nay nàng nên ra ngoài đi dạo nhiều hơn".
"Đa tạ điện hạ rồi."
Được thái tử cho phép tùy ý ra ngoài, Tề Tiêu nghĩ thầm muốn nhân cơ hội này đi gặp Tiêu Dương, thương lượng kế hoạch tiếp theo.
Tề Tiêu bảo Toái Hồng đi truyền lời, hai người hẹn nhau ở một y quán ở ngõ Quảng An.
Tề Tiêu dẫn theo Thiển Bích ra cửa tử sớm, tìm đường nhỏ mà đi để tranh tai mắt của người khác, rốt cuộc đã tới địa điểm ước định, trên tấm biển trước cửa còn viết bốn chữ lớn "Y quán cứu thế".
Tề Tiêu cùng Thiển Bích nhìn chung quanh, xác định không có ai khả nghi mới yên tâm đi vào.
Đợi Tề Tiêu đi vào rồi, trong ngõ hẻm xuất hiện một nam tử mang mặt nạ, đội nón lá đang ẩn núp.
Thấy có người tới, ông chủ với bộ râu cá trê hỏi: "Cô nương đến xem bệnh hay là bốc thuốc?"
"Bốc thuốc, ta cần ba đồng kim ngân hoa, hai đồng bạch truật (1)", Tề Tiêu mỉm cười nói.
"Được, hiệu thuốc ở phía sau, mời cô nương đi theo ta", ông chủ dẫn Tề Tiêu đi vào trong buồng.
Từ khi Tề Tiêu vào trong đã bắt đầu lưu tâm quan sát. Người ở trong y quán này, bất luận là tiểu nhị hay ông chủ thì ngôn từ cử chỉ cũng không giống như dân chúng bình thường, giống như người đã từng luyện võ vậy, xem ra Tiêu Dương tính kế đã lâu.
Đi lên lầu hai lại không thấy bóng dáng ai cả. Tề Tiêu nghi hoặc, "Ông chủ, đây là ý gì?"
"Cô nương chờ chút, đại vương đã đi giải quyết cái đuôi bám theo cho cô rồi", ông ta nói.
Lại có người theo dõi mà bản thân nàng lại không phát hiện được, xem ra kẻ đó có võ công cao siêu hơn nàng, Tề Tiêu nghĩ thầm.
Thì ra Tiêu Dương ở trên cửa sổ thấy được nam tử đeo mặt nạ, biết có người theo dõi, liền thay hắc y che mặt đi giải quyết y.
Nam tử đeo mặt nạ đang định dùng khinh công bay vào trong y quán tìm kiếm thì một người áo đen đã ra tay bắt lại bả vai y. Người đeo mặt nạ cả kinh, nhanh chóng xoay người muốn bắt lại cổ tay người áo đen, nhưng Tiêu Dương đã sớm có chuẩn bị, đánh một quyền vào ngực gã. Người đeo mặt nạ bị đánh lui lại mấy bước, Tiêu Dương phát hiện tay hắn như đánh vào trên một miếng sắt vậy, xem ra người này không hề đơn giản. truyện tiên hiệp hay
Hai người gặp chiêu phá chiêu, người đeo mặt nạ pháp cương sắc bén mạnh mẽ, Tiêu Dương linh hoạt đa dạng, trong lúc nhất thời bất phân cao thấp.
Tiêu Dương thông thạo kiếm pháp, vì vậy rút kiếm ra tấn công, mũi kiếm nhắm thẳng vào ngực người đeo mặt nạ. Người đeo mặt nạ vội vàng né tránh. Hai người lại đánh một hồi, Tiêu Dương bắt được kẽ hở, một kiếm xẹt qua cánh tay người đeo mặt nạ.
Người đeo mặt nạ thụ thương, không muốn triền đấu nữa, xoay người bay lên nóc nhà ở xung quanh, thoát khỏi nơi này. Tiêu Dương cũng không đuổi theo, từ cửa sau lặng lẽ vào y quán.
"Điện hạ, đã xảy ra chuyện gì vậy?", thấy Tiêu Dương đi đến, Tề Tiêu hỏi.
"Có người theo dõi, hơn nữa võ công rất cao, không trách ngay cả Người cũng không phát hiện ra".
"Là người của Từ gia sao?" Tề Tiêu nghi hoặc.
"Không biết nữa, sau khi bị thương trên cánh tay thì trốn đi. Nơi này đã bị người khác phát hiện, không thể trở lại được, về sau chúng ta đổi cách gặp mặt khác".
"Được. Bước tiếp theo điện hạ định như nào?"
"Mấy ngày nữa các quan bên ngoài sẽ vào thành báo cáo công tác, biểu đệ của Từ Phụ là Vương Huyền đang nhậm chức Thứ sử Kinh Châu nhận hối lộ, bán quan bán tước, trong đó có rất nhiều chỉ thị của Từ Phụ, ta đã thu thập chứng cứ nhiều năm, đến lúc đó sẽ một kích chế địch".
"Được rồi, giới thiệu cho Người một chút", Tiêu Dương hô một tiếng, từ bên ngoài một người đàn ông trung niên lên tiếng đáp rồi đi vào, chính là ông chủ của y quán.
"Đây là Lưu Thành, nội ứng ở Kim Lăng của ta, có việc Người có thể tìm Toái Hồng và ông ấy", Tiêu Dương nói.
"Xem ra điện hạ trù mưu đã lâu".
"Thù phụ mẫu sao có thể quên!" Tiêu Dương lạnh lùng nói.
Lời vừa nói ra, tim Tề Tiêu đau như bị dao cắt. Mười năm này, mỗi khi nàng gặp ác mộng, đều thấy cảnh phụ hoàng và mẫu hậu ngã vào trong vũng máu, đó là nỗi thống khổ mà nàng vĩnh viễn không thể quên được.
Nhưng mà nàng lại....ngủ ở trong ôn phòng mà con trai kẻ thù làm cho nàng, tất cả nỗ lực dường như đã thành công cốc.
Tề Tiêu nhéo nhéo lòng bàn tay, lúc ngước lên ánh mắt đã không giống như trước.
"Được rồi, Người trở về đi, cẩn thận một chút, đừng để ai theo sau. Nếu có chuyện gì ta sẽ phái Toái Hồng chuyển lời", dứt lời Tiêu Dương đội nón che, đi xuống lầu.
*
"A Tiêu, nàng đã về rồi".
Lúc Tề Tiêu trở về Đông Cung đã thấy thái tử đứng ở sau cửa chờ mình.
Nàng hơi giật mình, thầm nghi ngờ trong lòng. Thái tử chưa từng như thế bao giờ, hôm nay lại làm sao vậy?
Đợi nàng đến gần, thái tử mỉm cười: "Nàng không có ở đây, trong lòng ta luôn thấy không yên".
Tề Tiêu tới gần, nhìn thấy mặt Tiêu Dục tựa như có vẻ khác thường, trông hơi tái nhợt liền hỏi: "Điện hạ không khỏe sao?"
Thái tử nói: "Có lẽ là bệnh còn chưa khỏi hẳn. A Tiêu đừng lo lắng!".
"Nếu như thế thì điện hạ đừng đứng ở đây chịu gió nữa."
Tề Tiêu gật đầu, bởi vì nàng đứng gần thái tử nên thoáng gửi được mùi máu.
Nàng chỉ nghĩ bản thân đa nghi, không muốn nghĩ nhiều, vậy mà nàng vô ý đạp hụt thềm đá dưới chân, vì vậy theo bản năng túm lấy bên hông Tiêu Dục, sau đó tiếng kêu rên của y rõ ràng lọt vào tai nàng.
Cùng lúc đó, nàng đang khó khăn lắm cầm lấy tay y.
Trong lòng Tề Tiêu thiên hồi bách chuyển, nghĩ tới những gì Tiêu Dương đã nói, một đáp án trong lòng hiện lên thật sinh động...Người đeo mặt nạ là thái tử!
Nàng kiềm chế khiếp sợ trong lòng, vội vàng buông ra nói::"Điện hạ không sao chứ? Tay của Người..."
Thái tử yếu ớt đỡ cánh tay mình, nói: "Không có... Không có việc gì, chỉ là chút bệnh cũ năm xưa mà thôi".
"Điện hạ để thần thiếp nhìn xem", Tề Tiêu nhìn chăm chú vào thái tử, phát hiện trán y đã toát ra một lớp mồ hôi lạnh.
"Không cần, ta cũng mệt mỏi rồi, đi về nghỉ ngơi đi", chỉ chốc lát sau trên mặt thái tử lại khôi phục thần sắc như bình thường.
Lúc này trong lòng Tề Tiêu hoảng loạn không ngừng, thất hồn lạc phách theo thái tử đi vào Đông Cung.
Làm sao lại là y...
Trở lại trong phòng, Tề Tiêu vẫn như trước không thể tin được. Lỡ như chỉ là trùng hợp thì sao? Nàng quyết định tối nay tự mình đi tìm kết quả.
Tề Tiêu thay xong y phục dạ hành, lẳng lặng đợi đêm khuya phủ xuống.
Đã là giờ dần canh ba, trong Đông Cung im ắng một mảnh. Tề Tiêu nắm thanh kiếm trong tay, lặng lẽ đi vào tẩm điện của thái tử.
Tề Tiêu dáng người mềm mại, dọc theo đường đi thị vệ cũng không có phát giác.
Đi tới sập trước của thái tử, Tề Tiêu rút kiếm ra, nhấc màn che lên, một kiếm đâm tới.
Kiếm không tốn sức chút nào đâm rách đệm chăn, nhưng trên giường lại không hề có người!
Tề Tiêu còn đang nghi hoặc trong lòng, đột nhiên phát giác phía sau có người đi tới.
"A Tiêu...", giọng nói trong trẻo lạnh lùng của thái tử vang lên sau lưng nàng, Tề Tiêu chậm rãi xoay người, thân ảnh thái tử ẩn giấu trong bóng đêm, không rõ sắc mặt.
"Tháo khăn che mặt xuống đi, ta biết là nàng mà".
"Người phát hiện từ lúc nào?", Tề Tiêu cười khổ tháo xuống khăn đen che mặt.
"Từ ngày đầu tiên nàng tới Kim Lăng ta đã biết nàng muốn làm gì", thái tử bình tĩnh nói.
"Người đeo mặt nạ hôm nay là Người".
"Phải. Từ lúc ở cửa nàng đã nghi ngờ rồi, với tính cách của nàng tất sẽ có hành động".
"Hóa ra lâu như vậy ngươi vẫn luôn gạt ta!", Tề Tiêu giơ kiếm lên hướng về phía ngực thái tử.
Thái tử đi lên trước, tùy ý mũi kiếm đâm vào lồng ngực, "Không phải A Tiêu cũng luôn gạt ta sao?"
Tề Tiêu thấy thế thì biến sắc. Nàng khẽ cắn môi, trên tay dùng sức, mũi kiếm lại đâm vào ba phần, lạnh lùng nói: "Ta vốn tưởng rằng ngươi khác với phụ hoàng của ngươi, nhưng ta đã lầm rồi".
Thái tử bị đau, kêu lên một tiếng đau đớn, nhưng mà lại không tránh ra, chỉ nói: "A Tiêu, hôm nay ta sẽ không đánh trả. Nếu như giết ta có thể giúp nàng giải được mối hận trong lòng, vậy nàng cứ ra tay đi".
Tề Tiêu ngẩn ra, tay cầm kiếm run nhè nhẹ, tuy nhiên lại không đâm thêm nữa. Nàng hận, nàng hận vì bản thân đã như vậy!
"Là phụ hoàng ngươi làm điều ác, ngươi không có tội", Tề Tiêu hít sâu một hơi, chợt rút trường kiếm ra, thái tử vì vậy mà lảo đảo, vươn tay muốn nắm lấy tay nàng nhưng lại chỉ xẹt qua ống tay áo tung bay.
"A Tiêu..."
"Ngươi đã biết được mục đích của ta, ta đây kiên quyết sẽ không ở lại chỗ này. Đông Cung tai mắt rất nhiều, ngươi không giết ta thì ắt cũng sẽ có người hại ta", Tề Tiêu thu kiếm lại, ánh mắt sâu thẳm, "Điện hạ, hi vọng lần sau gặp mặt, chúng ta vẫn còn có thể nói chuyện phiếm như thế này".
Nàng nói xong thì nhảy ra khỏi cửa sổ.
Thái tử nhìn chằm chằm hướng nàng rời đi, đáy mắt là một vẻ âm trầm.
*
"Sao thế? Sao Người lại khóc? Chẳng lẽ cãi nhau với thái tử sao?", Tiêu Dương hơi nhíu mày, nhìn khóe mắt Tề Tiêu đang phiếm hồng.
"Ta không có." Tề Tiêu đưa lưng về phía hắn, lạnh lùng nói: "Ta chỉ là hận chính mình, không thể báo thù cho cha mẹ".
Nàng nói chuyện thái tử chính là người mặt nạ cho Tiêu Dương nghe, ngay cả chuyện đâm thái tử bị thương cũng đều nói hết.
Tiêu Dương hơi giật mình, hắn như có điều suy nghĩ nói: "Cho nên, lúc Người tới dò xét thái tử đã lột bỏ thân phận thật sự của Người, vì vậy Người mới tới tìm ta?"
Tề Tiêu gật đầu: "Đúng là như vậy."
Tiêu Dương bỗng nhiên nở nụ cười, trong mắt hắn mang theo vẻ hài hước, "Thái tử phi nương nương, sự thông tuệ của Người lúc chúng ta mới gặp gỡ đã đi đâu rồi? Bây giờ Người chạy đến đây, chẳng phải là đang để bọn Từ Phụ nắm được điểm yếu sao? Đến lúc đó Từ gia gán cho Người tội danh mưu hại thái tử, Người trở thành tội nhân hoàng tộc, khắp nơi đều là lệnh truy nã Người, Người còn báo thù như thế nào đây?"
Tề Tiêu nhíu chặt hai mày, ngay cả lời trong miệng cũng không thể nói được hoàn chỉnh, "Ta..."
Hắn lạnh lùng châm chọc: "Người đừng quên thù phụ mẫu!"
Nàng ngẩng đầu nghênh đón ánh mắt Tiêu Dương, "Thù phụ mẫu, không đội trời chung. Tề Tiêu tuyệt sẽ không quên."
"Như vậy đi. Bây giờ Người cần phải trở về Đông Cung mà đợi, làm một thái tử phi thật tốt, lấy bất biến ứng vạn biến. Đầu tháng sau là sinh thần Lương đế, đến lúc đó là cơ hội báo thù rửa hận nhất của chúng ta".
Tiêu Dương dựa vào cây cột, cả khuôn mặt đều chìm trong bóng tối, nhìn không rõ ràng.
*
Từ phủ.
Tai mắt Đông Cung báo lại thái tử bị Tề Tiêu đâm cho bị thương.
Từ Phụ vỗ tay cười to, "Haha, lần này ta không tin không giết được cô ta! Người đâu --"
Từ Đạc ngắt lời ông ta, tiến lên phía trước nói: "Phụ thân bình tĩnh chớ nóng. Người đã quên lần trước dạy dỗ sao? Lần này chúng ta cần phải bàn bạc kỹ hơn."
"Tuân mệnh", Đoạn Văn đáp: "Có thể phải mượn cớ để kéo chúng ra ngoài".
"Không cần, trước tiên không cần rút dây động rừng, ta đoán bọn họ cũng không gây ra sóng gió gì được".
Đoạn Văn gật đầu, thi lễ xong liền cáo lui, nhưng vừa tới cửa đã thấy Tề Tiêu đi đến.
"Mấy ngày nay điện hạ có khá hơn chút nào không?", Tề Tiêu hỏi.
"Đã tốt hơn nhiều rồi, ta đã khiến nàng phải lo lắng", thái tử ôn nhu cười nói: "Được rồi, mấy ngày nữa các quan tam phẩm trở lên sẽ từ bên ngoài vào kinh thành báo cáo công tác, ta có thể sẽ bận rộn, không thể ở với nàng được".
"Điện hạ còn chưa khỏi hẳn, sao lại bận rộn chuyện công được?", Tề Tiêu nhíu mày.
"A Tiêu yên tâm, chỉ là gặp mấy vị đại thần thôi, sẽ không mệt mỏi đâu", thái tử suy tư một chút, "Đáng lẽ phải đón năm mới tốt đẹp, bởi vì ta mà nàng đã vất vả rồi. Mấy ngày nay nàng nên ra ngoài đi dạo nhiều hơn".
"Đa tạ điện hạ rồi."
Được thái tử cho phép tùy ý ra ngoài, Tề Tiêu nghĩ thầm muốn nhân cơ hội này đi gặp Tiêu Dương, thương lượng kế hoạch tiếp theo.
Tề Tiêu bảo Toái Hồng đi truyền lời, hai người hẹn nhau ở một y quán ở ngõ Quảng An.
Tề Tiêu dẫn theo Thiển Bích ra cửa tử sớm, tìm đường nhỏ mà đi để tranh tai mắt của người khác, rốt cuộc đã tới địa điểm ước định, trên tấm biển trước cửa còn viết bốn chữ lớn "Y quán cứu thế".
Tề Tiêu cùng Thiển Bích nhìn chung quanh, xác định không có ai khả nghi mới yên tâm đi vào.
Đợi Tề Tiêu đi vào rồi, trong ngõ hẻm xuất hiện một nam tử mang mặt nạ, đội nón lá đang ẩn núp.
Thấy có người tới, ông chủ với bộ râu cá trê hỏi: "Cô nương đến xem bệnh hay là bốc thuốc?"
"Bốc thuốc, ta cần ba đồng kim ngân hoa, hai đồng bạch truật (1)", Tề Tiêu mỉm cười nói.
"Được, hiệu thuốc ở phía sau, mời cô nương đi theo ta", ông chủ dẫn Tề Tiêu đi vào trong buồng.
Từ khi Tề Tiêu vào trong đã bắt đầu lưu tâm quan sát. Người ở trong y quán này, bất luận là tiểu nhị hay ông chủ thì ngôn từ cử chỉ cũng không giống như dân chúng bình thường, giống như người đã từng luyện võ vậy, xem ra Tiêu Dương tính kế đã lâu.
Đi lên lầu hai lại không thấy bóng dáng ai cả. Tề Tiêu nghi hoặc, "Ông chủ, đây là ý gì?"
"Cô nương chờ chút, đại vương đã đi giải quyết cái đuôi bám theo cho cô rồi", ông ta nói.
Lại có người theo dõi mà bản thân nàng lại không phát hiện được, xem ra kẻ đó có võ công cao siêu hơn nàng, Tề Tiêu nghĩ thầm.
Thì ra Tiêu Dương ở trên cửa sổ thấy được nam tử đeo mặt nạ, biết có người theo dõi, liền thay hắc y che mặt đi giải quyết y.
Nam tử đeo mặt nạ đang định dùng khinh công bay vào trong y quán tìm kiếm thì một người áo đen đã ra tay bắt lại bả vai y. Người đeo mặt nạ cả kinh, nhanh chóng xoay người muốn bắt lại cổ tay người áo đen, nhưng Tiêu Dương đã sớm có chuẩn bị, đánh một quyền vào ngực gã. Người đeo mặt nạ bị đánh lui lại mấy bước, Tiêu Dương phát hiện tay hắn như đánh vào trên một miếng sắt vậy, xem ra người này không hề đơn giản. truyện tiên hiệp hay
Hai người gặp chiêu phá chiêu, người đeo mặt nạ pháp cương sắc bén mạnh mẽ, Tiêu Dương linh hoạt đa dạng, trong lúc nhất thời bất phân cao thấp.
Tiêu Dương thông thạo kiếm pháp, vì vậy rút kiếm ra tấn công, mũi kiếm nhắm thẳng vào ngực người đeo mặt nạ. Người đeo mặt nạ vội vàng né tránh. Hai người lại đánh một hồi, Tiêu Dương bắt được kẽ hở, một kiếm xẹt qua cánh tay người đeo mặt nạ.
Người đeo mặt nạ thụ thương, không muốn triền đấu nữa, xoay người bay lên nóc nhà ở xung quanh, thoát khỏi nơi này. Tiêu Dương cũng không đuổi theo, từ cửa sau lặng lẽ vào y quán.
"Điện hạ, đã xảy ra chuyện gì vậy?", thấy Tiêu Dương đi đến, Tề Tiêu hỏi.
"Có người theo dõi, hơn nữa võ công rất cao, không trách ngay cả Người cũng không phát hiện ra".
"Là người của Từ gia sao?" Tề Tiêu nghi hoặc.
"Không biết nữa, sau khi bị thương trên cánh tay thì trốn đi. Nơi này đã bị người khác phát hiện, không thể trở lại được, về sau chúng ta đổi cách gặp mặt khác".
"Được. Bước tiếp theo điện hạ định như nào?"
"Mấy ngày nữa các quan bên ngoài sẽ vào thành báo cáo công tác, biểu đệ của Từ Phụ là Vương Huyền đang nhậm chức Thứ sử Kinh Châu nhận hối lộ, bán quan bán tước, trong đó có rất nhiều chỉ thị của Từ Phụ, ta đã thu thập chứng cứ nhiều năm, đến lúc đó sẽ một kích chế địch".
"Được rồi, giới thiệu cho Người một chút", Tiêu Dương hô một tiếng, từ bên ngoài một người đàn ông trung niên lên tiếng đáp rồi đi vào, chính là ông chủ của y quán.
"Đây là Lưu Thành, nội ứng ở Kim Lăng của ta, có việc Người có thể tìm Toái Hồng và ông ấy", Tiêu Dương nói.
"Xem ra điện hạ trù mưu đã lâu".
"Thù phụ mẫu sao có thể quên!" Tiêu Dương lạnh lùng nói.
Lời vừa nói ra, tim Tề Tiêu đau như bị dao cắt. Mười năm này, mỗi khi nàng gặp ác mộng, đều thấy cảnh phụ hoàng và mẫu hậu ngã vào trong vũng máu, đó là nỗi thống khổ mà nàng vĩnh viễn không thể quên được.
Nhưng mà nàng lại....ngủ ở trong ôn phòng mà con trai kẻ thù làm cho nàng, tất cả nỗ lực dường như đã thành công cốc.
Tề Tiêu nhéo nhéo lòng bàn tay, lúc ngước lên ánh mắt đã không giống như trước.
"Được rồi, Người trở về đi, cẩn thận một chút, đừng để ai theo sau. Nếu có chuyện gì ta sẽ phái Toái Hồng chuyển lời", dứt lời Tiêu Dương đội nón che, đi xuống lầu.
*
"A Tiêu, nàng đã về rồi".
Lúc Tề Tiêu trở về Đông Cung đã thấy thái tử đứng ở sau cửa chờ mình.
Nàng hơi giật mình, thầm nghi ngờ trong lòng. Thái tử chưa từng như thế bao giờ, hôm nay lại làm sao vậy?
Đợi nàng đến gần, thái tử mỉm cười: "Nàng không có ở đây, trong lòng ta luôn thấy không yên".
Tề Tiêu tới gần, nhìn thấy mặt Tiêu Dục tựa như có vẻ khác thường, trông hơi tái nhợt liền hỏi: "Điện hạ không khỏe sao?"
Thái tử nói: "Có lẽ là bệnh còn chưa khỏi hẳn. A Tiêu đừng lo lắng!".
"Nếu như thế thì điện hạ đừng đứng ở đây chịu gió nữa."
Tề Tiêu gật đầu, bởi vì nàng đứng gần thái tử nên thoáng gửi được mùi máu.
Nàng chỉ nghĩ bản thân đa nghi, không muốn nghĩ nhiều, vậy mà nàng vô ý đạp hụt thềm đá dưới chân, vì vậy theo bản năng túm lấy bên hông Tiêu Dục, sau đó tiếng kêu rên của y rõ ràng lọt vào tai nàng.
Cùng lúc đó, nàng đang khó khăn lắm cầm lấy tay y.
Trong lòng Tề Tiêu thiên hồi bách chuyển, nghĩ tới những gì Tiêu Dương đã nói, một đáp án trong lòng hiện lên thật sinh động...Người đeo mặt nạ là thái tử!
Nàng kiềm chế khiếp sợ trong lòng, vội vàng buông ra nói::"Điện hạ không sao chứ? Tay của Người..."
Thái tử yếu ớt đỡ cánh tay mình, nói: "Không có... Không có việc gì, chỉ là chút bệnh cũ năm xưa mà thôi".
"Điện hạ để thần thiếp nhìn xem", Tề Tiêu nhìn chăm chú vào thái tử, phát hiện trán y đã toát ra một lớp mồ hôi lạnh.
"Không cần, ta cũng mệt mỏi rồi, đi về nghỉ ngơi đi", chỉ chốc lát sau trên mặt thái tử lại khôi phục thần sắc như bình thường.
Lúc này trong lòng Tề Tiêu hoảng loạn không ngừng, thất hồn lạc phách theo thái tử đi vào Đông Cung.
Làm sao lại là y...
Trở lại trong phòng, Tề Tiêu vẫn như trước không thể tin được. Lỡ như chỉ là trùng hợp thì sao? Nàng quyết định tối nay tự mình đi tìm kết quả.
Tề Tiêu thay xong y phục dạ hành, lẳng lặng đợi đêm khuya phủ xuống.
Đã là giờ dần canh ba, trong Đông Cung im ắng một mảnh. Tề Tiêu nắm thanh kiếm trong tay, lặng lẽ đi vào tẩm điện của thái tử.
Tề Tiêu dáng người mềm mại, dọc theo đường đi thị vệ cũng không có phát giác.
Đi tới sập trước của thái tử, Tề Tiêu rút kiếm ra, nhấc màn che lên, một kiếm đâm tới.
Kiếm không tốn sức chút nào đâm rách đệm chăn, nhưng trên giường lại không hề có người!
Tề Tiêu còn đang nghi hoặc trong lòng, đột nhiên phát giác phía sau có người đi tới.
"A Tiêu...", giọng nói trong trẻo lạnh lùng của thái tử vang lên sau lưng nàng, Tề Tiêu chậm rãi xoay người, thân ảnh thái tử ẩn giấu trong bóng đêm, không rõ sắc mặt.
"Tháo khăn che mặt xuống đi, ta biết là nàng mà".
"Người phát hiện từ lúc nào?", Tề Tiêu cười khổ tháo xuống khăn đen che mặt.
"Từ ngày đầu tiên nàng tới Kim Lăng ta đã biết nàng muốn làm gì", thái tử bình tĩnh nói.
"Người đeo mặt nạ hôm nay là Người".
"Phải. Từ lúc ở cửa nàng đã nghi ngờ rồi, với tính cách của nàng tất sẽ có hành động".
"Hóa ra lâu như vậy ngươi vẫn luôn gạt ta!", Tề Tiêu giơ kiếm lên hướng về phía ngực thái tử.
Thái tử đi lên trước, tùy ý mũi kiếm đâm vào lồng ngực, "Không phải A Tiêu cũng luôn gạt ta sao?"
Tề Tiêu thấy thế thì biến sắc. Nàng khẽ cắn môi, trên tay dùng sức, mũi kiếm lại đâm vào ba phần, lạnh lùng nói: "Ta vốn tưởng rằng ngươi khác với phụ hoàng của ngươi, nhưng ta đã lầm rồi".
Thái tử bị đau, kêu lên một tiếng đau đớn, nhưng mà lại không tránh ra, chỉ nói: "A Tiêu, hôm nay ta sẽ không đánh trả. Nếu như giết ta có thể giúp nàng giải được mối hận trong lòng, vậy nàng cứ ra tay đi".
Tề Tiêu ngẩn ra, tay cầm kiếm run nhè nhẹ, tuy nhiên lại không đâm thêm nữa. Nàng hận, nàng hận vì bản thân đã như vậy!
"Là phụ hoàng ngươi làm điều ác, ngươi không có tội", Tề Tiêu hít sâu một hơi, chợt rút trường kiếm ra, thái tử vì vậy mà lảo đảo, vươn tay muốn nắm lấy tay nàng nhưng lại chỉ xẹt qua ống tay áo tung bay.
"A Tiêu..."
"Ngươi đã biết được mục đích của ta, ta đây kiên quyết sẽ không ở lại chỗ này. Đông Cung tai mắt rất nhiều, ngươi không giết ta thì ắt cũng sẽ có người hại ta", Tề Tiêu thu kiếm lại, ánh mắt sâu thẳm, "Điện hạ, hi vọng lần sau gặp mặt, chúng ta vẫn còn có thể nói chuyện phiếm như thế này".
Nàng nói xong thì nhảy ra khỏi cửa sổ.
Thái tử nhìn chằm chằm hướng nàng rời đi, đáy mắt là một vẻ âm trầm.
*
"Sao thế? Sao Người lại khóc? Chẳng lẽ cãi nhau với thái tử sao?", Tiêu Dương hơi nhíu mày, nhìn khóe mắt Tề Tiêu đang phiếm hồng.
"Ta không có." Tề Tiêu đưa lưng về phía hắn, lạnh lùng nói: "Ta chỉ là hận chính mình, không thể báo thù cho cha mẹ".
Nàng nói chuyện thái tử chính là người mặt nạ cho Tiêu Dương nghe, ngay cả chuyện đâm thái tử bị thương cũng đều nói hết.
Tiêu Dương hơi giật mình, hắn như có điều suy nghĩ nói: "Cho nên, lúc Người tới dò xét thái tử đã lột bỏ thân phận thật sự của Người, vì vậy Người mới tới tìm ta?"
Tề Tiêu gật đầu: "Đúng là như vậy."
Tiêu Dương bỗng nhiên nở nụ cười, trong mắt hắn mang theo vẻ hài hước, "Thái tử phi nương nương, sự thông tuệ của Người lúc chúng ta mới gặp gỡ đã đi đâu rồi? Bây giờ Người chạy đến đây, chẳng phải là đang để bọn Từ Phụ nắm được điểm yếu sao? Đến lúc đó Từ gia gán cho Người tội danh mưu hại thái tử, Người trở thành tội nhân hoàng tộc, khắp nơi đều là lệnh truy nã Người, Người còn báo thù như thế nào đây?"
Tề Tiêu nhíu chặt hai mày, ngay cả lời trong miệng cũng không thể nói được hoàn chỉnh, "Ta..."
Hắn lạnh lùng châm chọc: "Người đừng quên thù phụ mẫu!"
Nàng ngẩng đầu nghênh đón ánh mắt Tiêu Dương, "Thù phụ mẫu, không đội trời chung. Tề Tiêu tuyệt sẽ không quên."
"Như vậy đi. Bây giờ Người cần phải trở về Đông Cung mà đợi, làm một thái tử phi thật tốt, lấy bất biến ứng vạn biến. Đầu tháng sau là sinh thần Lương đế, đến lúc đó là cơ hội báo thù rửa hận nhất của chúng ta".
Tiêu Dương dựa vào cây cột, cả khuôn mặt đều chìm trong bóng tối, nhìn không rõ ràng.
*
Từ phủ.
Tai mắt Đông Cung báo lại thái tử bị Tề Tiêu đâm cho bị thương.
Từ Phụ vỗ tay cười to, "Haha, lần này ta không tin không giết được cô ta! Người đâu --"
Từ Đạc ngắt lời ông ta, tiến lên phía trước nói: "Phụ thân bình tĩnh chớ nóng. Người đã quên lần trước dạy dỗ sao? Lần này chúng ta cần phải bàn bạc kỹ hơn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.