Chương 7: Trước giờ
Thanh Huy Như Tuyết
22/09/2022
Lúc màn đêm đã buông hẳn xuống, Tề Tiêu đã từ chỗ Tiêu Dương về Đông
Cung. Nàng đi tới phòng thái tử, chỉ thấy thái tử đang tự băng bó vết
thương, trên quần áo dưới đất đều là máu.
Thấy có người nhảy từ cửa sổ vào, y vội vàng ngẩng đầu nhìn lại, thấy rõ người tới là ai, thái từ vừa mừng lại vừa sợ.
"Nàng...sao nàng lại quay lại..." thái tử muốn đứng dậy tiến lên, nhưng không ngờ lại động đến vết thương, đau đến nỗi phải hít một hơi khí lạnh.
Tề Tiêu thấy thế vẫn là không đành lòng, tiến lên giúp y băng bó vết thương.
"Vì sao Người không gọi người?", Tề Tiêu vừa băng bó vừa hỏi.
"Nếu chuyện tối nay để kẻ khác biết được, A Tiêu sẽ khó tránh khỏi họa lao tù", thái tử đáp: "Được rồi, tại sao nàng lại quay về?"
"Thiếp muốn đi đâu thì đi đó. Chẳng lẽ thái tử không muốn về sao?"
"Không có" thái tử vội vàng phủ nhận.
Vừa nói chuyện Tề Tiêu vừa băng bó kỹ cho thái tử. Tề Tiêu tìm ra trong ngăn kéo quần áo sạch sẽ cho thái tử rồi rời đi.
Tề Tiêu về đến phòng nghỉ ngơi một canh giờ liền nghe thấy thị vệ ngoài cửa thông truyền, nói Hoàng hậu nương nương giá lâm, muốn gặp thái tử cùng thái tử phi.
Vì sao mới sáng sớm Hoàng hậu đã tới đây, thực sự rất kỳ quái. Tề Tiêu nghi ngờ trong lòng, nhưng vẫn sửa soạn trang điểm, chuẩn bị gặp mặt Hoàng hậu.
Tề Tiêu vừa mới đi tới cửa, thái tử vừa lúc cũng đến.
"Sao Hoàng hậu lại tới đây?", Tề Tiêu hỏi thái tử.
"Không biết, trước tiên đi vào đã", thái tử nói rồi đi vào.
Mới vừa vào cửa, Tề Tiêu liền thấy Hoàng hậu nương nương mặt mày xanh lét, vẻ mặt bất thiện.
"Ngươi ả độc phụ này, còn không mau quỳ xuống!", Hoàng hậu vừa lên đã mắng.
Tuy rằng Hoàng hậu nương nương luôn không vừa mắt nàng nhưng không thể mới sáng sớm đã hung ác như vậy, Tề Tiêu thật sự nghi hoặc.
"Dục Nhi! Cô ta có gì tốt mà con phải trợ giúp khắp nơi, bị cô ta đâm cho bị thương cũng không nói không rằng!"
"Nhi thần không biết mẫu hậu đang nói cái gì" thái tử trả lời.
"Dục Nhi, cởi quần áo ra, để thái y xem vết thương cho con", Hoàng hậu ra hiệu với thái y ở một bên.
"Mẫu hậu! Nhi thần không có bị thương, Người đang làm cái gì vậy!"
"Con còn không thừa nhận, là muốn mẫu hậu tự mình cởi y phục cho con sao!", Hoàng hậu lời lẽ nghiêm khắc tàn khốc, nói xong liền làm bộ như muốn cởi y phục thái tử.
"Mẫu hậu!", thái tử thấy thế thì vội vã ngăn lại Hoàng hậu. Trong lúc hai người giằng co, ngực thái tử chảy ra một vệt máu tươi.
Hoàng hậu thấy thế thì biến sắc, chỉ vào ngực của y nói: "Dục Nhi! Bây giờ con còn có muốn nói xạo không?"
"Thái y, còn không mau qua đây kiểm tra thương thế của thái tử!"
Thái y vội vàng tiến tới kiểm tra thương thế của thái tử, sau đó thì nói với Hoàng hậu: "Thái tử điện hạ chịu kiếm thương, vết thương đó nói nhẹ cũng không nhẹ mà nói nặng cũng không nặng, nói chung cũng không đáng lo ngại. Đợi cựu thần kê toa thuốc, thái tử chú ý điều dưỡng là được..."
Hoàng hậu nghe vậy thì nhìn trái nhìn phải, nói: "Còn không mau bắt ả độc phụ này lại! Rốt cuộc cũng là dư nghiệt tiền triều, bổn cung biết ngươi sẽ không an phận mà!"
Thái tử ngăn cản nói: "Mẫu hậu có chứng cứ gì kết luận là do thái tử phi gây ra không? Chẳng lẽ chỉ bằng thương thế của nhi thần, không cần bằng chứng đã bắt thái tử phi sao?"
"Dục Nhi! Con thực sự là hồ đồ! Ả độc phụ này rốt cuộc đã cho con ăn bùa mê thuốc lú gì rồi?!", Hoàng hậu lộ vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, tức giận nói: "Mẫu hậu dĩ nhiên có cách để nắm tin tức. Mưu hại thái tử, theo như luật pháp triều ta thì đây chính là tội chém đầu. Chẳng lẽ Dục Nhi còn muốn giữ kẻ có tâm địa độc ác như vậy ở lại Đông Cung sao?"
Lúc thái tử nghe thấy Hoàng hậu nói có nhiều cách để biết được tin tức thì trong lòng run rẩy. Mặc dù y biết trong cung tai mắt rất nhiều nhưng không ngờ tin tức bị lan truyền nhanh như thế.
Hai nô tỳ bên cạnh Hoàng hậu tiến lên muốn bắt Tề Tiêu đi, thái tử đã ngăn lại bọn họ, nói: "Mẫu hậu không thể dựa vào tin đồn của người khác mà kết luận, nhi thần ở chỗ này cam đoan, thái tử phi trong sạch".
Hoàng hậu quát: "Dục Nhi, hôm nay con không buồn để ý đến tình mẫu tử hơn hai mươi năm của chúng ta phải không! Nếu mẫu hậu nhất định mang cô ta đi thì sao?"
Thái tử nghiêm mặt nói: "Vậy nhi thần sẽ đi cùng nàng ấy".
Hoàng hậu hổn hển: "Hoang đường!"
Lúc này trưởng sử Đông Cung Đoạn Văn tiến lên, nói: "Vi thần tham kiến Hoàng hậu nương nương, thái tử điện hạ."
Hoàng hậu cho Đoạn Văn đứng dậy, hắn nói với thái tử: "Khởi bẩm thái tử điện hạ, thích khách đã bắt được. Chỉ là..."
Thái tử hiểu ý, thuận thế hỏi: "Chỉ là như thế nào?"
Đoạn Văn nói: "Chỉ là thích khách đã uống thuốc độc tự vẫn rồi."
Hoàng hậu hỏi: "Thích khách? Thích khách gì?"
"Khởi bẩm nương nương, đêm qua có thích khách lẻn vào Đông Cung, đả thương điện hạ xong liền tẩu thoát. Thần cùng một vài ám vệ cả đêm truy đuổi thích khách, bây giờ mới bắt được.
Hoàng hậu lộ ra vẻ nghi ngờ, quan sát Đoạn Văn từ trên xuống dưới rồi mới nói: "Những gì ngươi nói là thật sao? Nhưng bổn cung chưa từng nghe thấy tin có thích khách vào cung đấy".
Đoạn Văn cũng không sợ, ngay thẳng quỳ nói: "Những gì vi thần nói là thật. Đông Cung nhiều người nhiều miệng, tai nghe là giả, nương nương e rằng bị người đưa tin lừa rồi. Nếu như nương nương không tin thì có thể theo vi thần đến xem thích khách..."
Hoàng hậu bán tín bán nghi nhìn thái tử: "Vậy còn thái tử, vì sao trước đó con không nói chuyện thích khách?"
Thái tử không chút hoang mang nói: "Nhi thần trong chốc lát nóng ruột, đã quên mất việc này".
Hoàng hậu hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lại chuyển đến trên người Tề Tiêu, "Không cần, bổn cung không muốn xem mấy thứ dơ bẩn đấy. May Đoạn trưởng sử tới kịp lúc, nếu không... Thái tử phi đã bị bổn cung mang đi rồi. Hồi cung!"
Dứt lời, Hoàng hậu liền phất tay áo rời đi.
Đợi cả đám người đi rồi, thái tử cũng không chịu đựng được nữa, té ngã xuống đất.
Tề Tiêu vội vàng tiến lên đỡ dậy: "Điện hạ..."
Đoạn Văn một mặt luống cuống bôi thuốc cho thái tử, một mặt giải thích: "Hồi bẩm điện hạ, thích khách là vi thần lừa gạt Hoàng hậu nương nương, nhưng mà, mặc dù không có thích khách nhưng lại có một tên mật thám... Là người của Từ gia...May mà vi thần trở về tới kịp thời, nếu không...thái tử phi nương nương thực sự sẽ bị Hoàng hậu nương nương đưa đi rồi".
Tề Tiêu nói: "Quả nhiên là người của Từ gia."
Thái tử nói: "Mẫu hậu vừa tới ta liền biết được chắc chắn có liên quan tới từ gia. Vị cữu cữu này của ta tâm tư không hề đơn giản".
Đoạn Văn gật đầu, nói: "Bên ngoài có không biết bao nhiêu con mắt đang nhìn chằm chằm vào Đông Cung, hiện giờ điện hạ an tâm dưỡng sức rồi lại nói. Chúng ta có thể nhờ vào chuyện đó mà giết gà dọa khỉ, dọn dẹp người ở Đông Cung".
Thái tử nói với Đoạn Văn: "Nên như vậy, ngươi đi sắp xếp đi".
Bởi vì thái tử cần nghỉ ngơi nên sau khi Đoạn Văn nhận mệnh Tề Tiêu cũng theo ra ngoài.
"Đoạn trưởng sử, hôm nay đa tạ ngươi."
"Thái tử phi nương nương khách sáo rồi, đây là việc thần cần phải làm. Chuyện của Người cũng là chuyện của thái tử điện hạ" Đoạn Văn trả lời: "Thần theo điện hạ nhiều năm như vậy rồi, chưa từng thấy điện hạ coi trọng ai như vậy. Nương nương xin đừng phụ tấm lòng thành của điện hạ".
"..." Tề Tiêu nghe xong thì không trả lời.
*
"Phụ thân! Phụ thân! Hồi âm của Huyền Chính biểu thúc đã đến, đến lúc đó chúng ta sẽ mượn cớ Kinh Châu phỉ loạn, xin binh triều đình. Đợi lúc phụ thân được dẫn binh xuất chinh, chúng ta sẽ liên hợp với biểu thúc bày đại kế, uy hiếp Kim Lăng", Từ Đạc cầm thư hào hứng nói rằng.
"Thật tốt quá, nghiệp lớn sắp thành!" Từ Phụ tươi cười, "Mấy ngày nữa tìm lý do đưa Khởi Lệ và mẫu thân con về quê, rồi chúng ta sẽ không cần phải lo lắng gì nữa".
"Nhưng bên cô mẫu làm thế nào cho phải?", Từ Đạc hỏi.
"Yên tâm đi, cô mẫu con dù sao cũng là Hoàng hậu, là thân mẫu của thái tử, sẽ không gặp nguy hiểm tới tính mạng đâu", Từ Phụ nói.
Từ Đạc gật đầu, thương lượng với phụ thân về đại kế, ảo tưởng tới một ngày có thể quang vinh lên đại bảo.
Mà không biết rằng lúc này, có một nữ tử đang đứng ngoài cửa sổ.
*
Mấy ngày sau, trên triều hội, thái tử bởi vì thụ thương mà không có vào triều.
Binh bộ Thượng thư đưa lên tấu chương, nói, "Bệ hạ, Kinh Châu Thứ sử Vương Huyền tới báo gấp, Giang Hạ loạn dân tụ tập, ý đồ mưu nghịch, có quy mô đã hơn vạn người, tấu xin triều đình cho xuất binh cứu viện".
Lời vừa nói ra thì tất cả đều náo động, các đại thần đều ồn ào nghị luận.
Lương đế nghe vậy thì trầm tư trong khoảng khắc, "Nếu như thế, vậy chư vị ai muốn dẫn binh bình định đây?"
Từ Phụ là người thứ nhất đứng ra, "Thần nguyện lĩnh binh!"
Sau đó cũng có mấy vị võ tướng lục tục mở miệng nguyện lĩnh binh.
"Bệ hạ, thần nguyên quán Kinh Châu, đối với địa lý Kinh Châu không thể quen thuộc hơn nữa. Vả lại, thần thân là Trấn Nam đại tướng quân, phía nam có loạn, thần có chết cũng không từ, chư vị đại nhân cũng không cần vất vả", Từ Phụ nói.
"Như vậy đi, vậy làm phiền Từ khanh rồi. Ba ngày sau khanh dẫn binh xuất chinh đi" Lương đế không nhịn được khoát khoát tay.
"Tạ ơn bệ hạ!" Từ Phụ quỳ xuống tạ ân, trên mặt lộ ra nụ cười quỷ dị.
*
Tương Đông vương phủ.
"Vương Dực, tin tức Tương Đông bên kia như thế nào rồi? Hôm nay Binh bộ Thượng thư sở tấu việc này thật sự quá mức kỳ lạ. Kinh Châu từ trước đến nay luôn yên ổn, sao lại tụ tập hơn vạn loạn dân được?" Tiêu Dương hỏi.
"Điện hạ, Tương Đông mười ngày truyền một tin tức, bây giờ hẳn còn hai ngày nữa tin tức của Lý Trạch đại nhân sẽ đến rồi, điện hạ chờ một chút xem." Vương Dực trả lời.
"Ngươi tự mình đi quan sát Từ Phụ, có tin tức lập tức báo cho ta biết." Tiêu Dương phân phó nói: "Được rồi, thay bản vương đi tung một chút tin tức đi", Tiêu Dương thầm nói bên tai Vương Dực.
"Vâng", Vương Dực lĩnh mệnh.
*
"Kiến khang vong, kiến chương lập. Triều quan hoán, bạo chính thi. Kinh sở địa, hữu hổ thần. Lang tử tâm, thôn thiên hạ", Lương đế lẩm bẩm bài đồng dao được lưu truyền trong dân gian gần đây, sắc mặt biến thành màu đen.
"Hổ thần, Hổ thần. Năm đó Từ Phụ mười sáu tuổi phóng ngựa giết hổ, tiên đế khen hay, gọi là Hổ thần. Cao Phúc, ngươi thấy bài đồng dao này thế nào?", Lương đế hỏi.
"Lão nô không biết, chỉ có điều bài đồng dao này nhắm thẳng vào Từ tướng quân, sợ là có mưu đồ khác", Cao Phúc trả lời.
"Cao phúc, ngươi có nghe qua câu 'không có lửa thì sao có khói' chưa?" Lương đế buồn bã nói.
Mắt Cao Phúc lóe lên một cái, nói: "Ý của bệ hạ là..."
Lương đế nói: "Chính như ngươi nghĩ".
Cao Phúc thận trọng nói: "Bệ hạ..."
Lương đế đứng chắp tay: "Ngươi sai người đi để ý hướng đi của Từ Phụ, một khi có tin tức lập tức tới báo cho trẫm".
"Vâng thưa bệ hạ", Cao Phúc lên tiếng rồi đứng dậy đi ra.
*
"Từ Phụ lại ôm lòng bất chính như vậy. Trước đây thiếp đã bắt đầu thấy lạ, Từ Phụ là cữu cữu của điện hạ, đáng lý nên đứng ở phe điện hạ, cớ sao lại đối nghịch với điện hạ? Hóa ra ngay từ ban đầu ông ta đã có ý đồ phản loạn phạm thượng rồi", Tề Tiêu nghe xong tin tức thái tử báo cho thì hít sâu một hơi rồi nói: "Chỉ là... Chỉ là điện hạ, Từ Khởi Lệ xưa nay luôn nghe lời Từ Phụ, liệu đây có phải cái bẫy do bọn họ đặt ra không?"
"Chắc là sẽ không" thái tử vỗ vỗ bả vai của nàng, ý bảo an tâm, "Khởi Lệ từ nhỏ đến lớn chưa từng lừa gạt ta. Cô ấy nói với ta đây là cô ấy nghe lén được, cô ấy hoảng sợ mất hồn mất vía nên mới tới tìm ta".
"Vậy kế tiếp chúng ta làm gì đây?"
"Yên lặng theo dõi kỳ biến."
Thấy có người nhảy từ cửa sổ vào, y vội vàng ngẩng đầu nhìn lại, thấy rõ người tới là ai, thái từ vừa mừng lại vừa sợ.
"Nàng...sao nàng lại quay lại..." thái tử muốn đứng dậy tiến lên, nhưng không ngờ lại động đến vết thương, đau đến nỗi phải hít một hơi khí lạnh.
Tề Tiêu thấy thế vẫn là không đành lòng, tiến lên giúp y băng bó vết thương.
"Vì sao Người không gọi người?", Tề Tiêu vừa băng bó vừa hỏi.
"Nếu chuyện tối nay để kẻ khác biết được, A Tiêu sẽ khó tránh khỏi họa lao tù", thái tử đáp: "Được rồi, tại sao nàng lại quay về?"
"Thiếp muốn đi đâu thì đi đó. Chẳng lẽ thái tử không muốn về sao?"
"Không có" thái tử vội vàng phủ nhận.
Vừa nói chuyện Tề Tiêu vừa băng bó kỹ cho thái tử. Tề Tiêu tìm ra trong ngăn kéo quần áo sạch sẽ cho thái tử rồi rời đi.
Tề Tiêu về đến phòng nghỉ ngơi một canh giờ liền nghe thấy thị vệ ngoài cửa thông truyền, nói Hoàng hậu nương nương giá lâm, muốn gặp thái tử cùng thái tử phi.
Vì sao mới sáng sớm Hoàng hậu đã tới đây, thực sự rất kỳ quái. Tề Tiêu nghi ngờ trong lòng, nhưng vẫn sửa soạn trang điểm, chuẩn bị gặp mặt Hoàng hậu.
Tề Tiêu vừa mới đi tới cửa, thái tử vừa lúc cũng đến.
"Sao Hoàng hậu lại tới đây?", Tề Tiêu hỏi thái tử.
"Không biết, trước tiên đi vào đã", thái tử nói rồi đi vào.
Mới vừa vào cửa, Tề Tiêu liền thấy Hoàng hậu nương nương mặt mày xanh lét, vẻ mặt bất thiện.
"Ngươi ả độc phụ này, còn không mau quỳ xuống!", Hoàng hậu vừa lên đã mắng.
Tuy rằng Hoàng hậu nương nương luôn không vừa mắt nàng nhưng không thể mới sáng sớm đã hung ác như vậy, Tề Tiêu thật sự nghi hoặc.
"Dục Nhi! Cô ta có gì tốt mà con phải trợ giúp khắp nơi, bị cô ta đâm cho bị thương cũng không nói không rằng!"
"Nhi thần không biết mẫu hậu đang nói cái gì" thái tử trả lời.
"Dục Nhi, cởi quần áo ra, để thái y xem vết thương cho con", Hoàng hậu ra hiệu với thái y ở một bên.
"Mẫu hậu! Nhi thần không có bị thương, Người đang làm cái gì vậy!"
"Con còn không thừa nhận, là muốn mẫu hậu tự mình cởi y phục cho con sao!", Hoàng hậu lời lẽ nghiêm khắc tàn khốc, nói xong liền làm bộ như muốn cởi y phục thái tử.
"Mẫu hậu!", thái tử thấy thế thì vội vã ngăn lại Hoàng hậu. Trong lúc hai người giằng co, ngực thái tử chảy ra một vệt máu tươi.
Hoàng hậu thấy thế thì biến sắc, chỉ vào ngực của y nói: "Dục Nhi! Bây giờ con còn có muốn nói xạo không?"
"Thái y, còn không mau qua đây kiểm tra thương thế của thái tử!"
Thái y vội vàng tiến tới kiểm tra thương thế của thái tử, sau đó thì nói với Hoàng hậu: "Thái tử điện hạ chịu kiếm thương, vết thương đó nói nhẹ cũng không nhẹ mà nói nặng cũng không nặng, nói chung cũng không đáng lo ngại. Đợi cựu thần kê toa thuốc, thái tử chú ý điều dưỡng là được..."
Hoàng hậu nghe vậy thì nhìn trái nhìn phải, nói: "Còn không mau bắt ả độc phụ này lại! Rốt cuộc cũng là dư nghiệt tiền triều, bổn cung biết ngươi sẽ không an phận mà!"
Thái tử ngăn cản nói: "Mẫu hậu có chứng cứ gì kết luận là do thái tử phi gây ra không? Chẳng lẽ chỉ bằng thương thế của nhi thần, không cần bằng chứng đã bắt thái tử phi sao?"
"Dục Nhi! Con thực sự là hồ đồ! Ả độc phụ này rốt cuộc đã cho con ăn bùa mê thuốc lú gì rồi?!", Hoàng hậu lộ vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, tức giận nói: "Mẫu hậu dĩ nhiên có cách để nắm tin tức. Mưu hại thái tử, theo như luật pháp triều ta thì đây chính là tội chém đầu. Chẳng lẽ Dục Nhi còn muốn giữ kẻ có tâm địa độc ác như vậy ở lại Đông Cung sao?"
Lúc thái tử nghe thấy Hoàng hậu nói có nhiều cách để biết được tin tức thì trong lòng run rẩy. Mặc dù y biết trong cung tai mắt rất nhiều nhưng không ngờ tin tức bị lan truyền nhanh như thế.
Hai nô tỳ bên cạnh Hoàng hậu tiến lên muốn bắt Tề Tiêu đi, thái tử đã ngăn lại bọn họ, nói: "Mẫu hậu không thể dựa vào tin đồn của người khác mà kết luận, nhi thần ở chỗ này cam đoan, thái tử phi trong sạch".
Hoàng hậu quát: "Dục Nhi, hôm nay con không buồn để ý đến tình mẫu tử hơn hai mươi năm của chúng ta phải không! Nếu mẫu hậu nhất định mang cô ta đi thì sao?"
Thái tử nghiêm mặt nói: "Vậy nhi thần sẽ đi cùng nàng ấy".
Hoàng hậu hổn hển: "Hoang đường!"
Lúc này trưởng sử Đông Cung Đoạn Văn tiến lên, nói: "Vi thần tham kiến Hoàng hậu nương nương, thái tử điện hạ."
Hoàng hậu cho Đoạn Văn đứng dậy, hắn nói với thái tử: "Khởi bẩm thái tử điện hạ, thích khách đã bắt được. Chỉ là..."
Thái tử hiểu ý, thuận thế hỏi: "Chỉ là như thế nào?"
Đoạn Văn nói: "Chỉ là thích khách đã uống thuốc độc tự vẫn rồi."
Hoàng hậu hỏi: "Thích khách? Thích khách gì?"
"Khởi bẩm nương nương, đêm qua có thích khách lẻn vào Đông Cung, đả thương điện hạ xong liền tẩu thoát. Thần cùng một vài ám vệ cả đêm truy đuổi thích khách, bây giờ mới bắt được.
Hoàng hậu lộ ra vẻ nghi ngờ, quan sát Đoạn Văn từ trên xuống dưới rồi mới nói: "Những gì ngươi nói là thật sao? Nhưng bổn cung chưa từng nghe thấy tin có thích khách vào cung đấy".
Đoạn Văn cũng không sợ, ngay thẳng quỳ nói: "Những gì vi thần nói là thật. Đông Cung nhiều người nhiều miệng, tai nghe là giả, nương nương e rằng bị người đưa tin lừa rồi. Nếu như nương nương không tin thì có thể theo vi thần đến xem thích khách..."
Hoàng hậu bán tín bán nghi nhìn thái tử: "Vậy còn thái tử, vì sao trước đó con không nói chuyện thích khách?"
Thái tử không chút hoang mang nói: "Nhi thần trong chốc lát nóng ruột, đã quên mất việc này".
Hoàng hậu hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lại chuyển đến trên người Tề Tiêu, "Không cần, bổn cung không muốn xem mấy thứ dơ bẩn đấy. May Đoạn trưởng sử tới kịp lúc, nếu không... Thái tử phi đã bị bổn cung mang đi rồi. Hồi cung!"
Dứt lời, Hoàng hậu liền phất tay áo rời đi.
Đợi cả đám người đi rồi, thái tử cũng không chịu đựng được nữa, té ngã xuống đất.
Tề Tiêu vội vàng tiến lên đỡ dậy: "Điện hạ..."
Đoạn Văn một mặt luống cuống bôi thuốc cho thái tử, một mặt giải thích: "Hồi bẩm điện hạ, thích khách là vi thần lừa gạt Hoàng hậu nương nương, nhưng mà, mặc dù không có thích khách nhưng lại có một tên mật thám... Là người của Từ gia...May mà vi thần trở về tới kịp thời, nếu không...thái tử phi nương nương thực sự sẽ bị Hoàng hậu nương nương đưa đi rồi".
Tề Tiêu nói: "Quả nhiên là người của Từ gia."
Thái tử nói: "Mẫu hậu vừa tới ta liền biết được chắc chắn có liên quan tới từ gia. Vị cữu cữu này của ta tâm tư không hề đơn giản".
Đoạn Văn gật đầu, nói: "Bên ngoài có không biết bao nhiêu con mắt đang nhìn chằm chằm vào Đông Cung, hiện giờ điện hạ an tâm dưỡng sức rồi lại nói. Chúng ta có thể nhờ vào chuyện đó mà giết gà dọa khỉ, dọn dẹp người ở Đông Cung".
Thái tử nói với Đoạn Văn: "Nên như vậy, ngươi đi sắp xếp đi".
Bởi vì thái tử cần nghỉ ngơi nên sau khi Đoạn Văn nhận mệnh Tề Tiêu cũng theo ra ngoài.
"Đoạn trưởng sử, hôm nay đa tạ ngươi."
"Thái tử phi nương nương khách sáo rồi, đây là việc thần cần phải làm. Chuyện của Người cũng là chuyện của thái tử điện hạ" Đoạn Văn trả lời: "Thần theo điện hạ nhiều năm như vậy rồi, chưa từng thấy điện hạ coi trọng ai như vậy. Nương nương xin đừng phụ tấm lòng thành của điện hạ".
"..." Tề Tiêu nghe xong thì không trả lời.
*
"Phụ thân! Phụ thân! Hồi âm của Huyền Chính biểu thúc đã đến, đến lúc đó chúng ta sẽ mượn cớ Kinh Châu phỉ loạn, xin binh triều đình. Đợi lúc phụ thân được dẫn binh xuất chinh, chúng ta sẽ liên hợp với biểu thúc bày đại kế, uy hiếp Kim Lăng", Từ Đạc cầm thư hào hứng nói rằng.
"Thật tốt quá, nghiệp lớn sắp thành!" Từ Phụ tươi cười, "Mấy ngày nữa tìm lý do đưa Khởi Lệ và mẫu thân con về quê, rồi chúng ta sẽ không cần phải lo lắng gì nữa".
"Nhưng bên cô mẫu làm thế nào cho phải?", Từ Đạc hỏi.
"Yên tâm đi, cô mẫu con dù sao cũng là Hoàng hậu, là thân mẫu của thái tử, sẽ không gặp nguy hiểm tới tính mạng đâu", Từ Phụ nói.
Từ Đạc gật đầu, thương lượng với phụ thân về đại kế, ảo tưởng tới một ngày có thể quang vinh lên đại bảo.
Mà không biết rằng lúc này, có một nữ tử đang đứng ngoài cửa sổ.
*
Mấy ngày sau, trên triều hội, thái tử bởi vì thụ thương mà không có vào triều.
Binh bộ Thượng thư đưa lên tấu chương, nói, "Bệ hạ, Kinh Châu Thứ sử Vương Huyền tới báo gấp, Giang Hạ loạn dân tụ tập, ý đồ mưu nghịch, có quy mô đã hơn vạn người, tấu xin triều đình cho xuất binh cứu viện".
Lời vừa nói ra thì tất cả đều náo động, các đại thần đều ồn ào nghị luận.
Lương đế nghe vậy thì trầm tư trong khoảng khắc, "Nếu như thế, vậy chư vị ai muốn dẫn binh bình định đây?"
Từ Phụ là người thứ nhất đứng ra, "Thần nguyện lĩnh binh!"
Sau đó cũng có mấy vị võ tướng lục tục mở miệng nguyện lĩnh binh.
"Bệ hạ, thần nguyên quán Kinh Châu, đối với địa lý Kinh Châu không thể quen thuộc hơn nữa. Vả lại, thần thân là Trấn Nam đại tướng quân, phía nam có loạn, thần có chết cũng không từ, chư vị đại nhân cũng không cần vất vả", Từ Phụ nói.
"Như vậy đi, vậy làm phiền Từ khanh rồi. Ba ngày sau khanh dẫn binh xuất chinh đi" Lương đế không nhịn được khoát khoát tay.
"Tạ ơn bệ hạ!" Từ Phụ quỳ xuống tạ ân, trên mặt lộ ra nụ cười quỷ dị.
*
Tương Đông vương phủ.
"Vương Dực, tin tức Tương Đông bên kia như thế nào rồi? Hôm nay Binh bộ Thượng thư sở tấu việc này thật sự quá mức kỳ lạ. Kinh Châu từ trước đến nay luôn yên ổn, sao lại tụ tập hơn vạn loạn dân được?" Tiêu Dương hỏi.
"Điện hạ, Tương Đông mười ngày truyền một tin tức, bây giờ hẳn còn hai ngày nữa tin tức của Lý Trạch đại nhân sẽ đến rồi, điện hạ chờ một chút xem." Vương Dực trả lời.
"Ngươi tự mình đi quan sát Từ Phụ, có tin tức lập tức báo cho ta biết." Tiêu Dương phân phó nói: "Được rồi, thay bản vương đi tung một chút tin tức đi", Tiêu Dương thầm nói bên tai Vương Dực.
"Vâng", Vương Dực lĩnh mệnh.
*
"Kiến khang vong, kiến chương lập. Triều quan hoán, bạo chính thi. Kinh sở địa, hữu hổ thần. Lang tử tâm, thôn thiên hạ", Lương đế lẩm bẩm bài đồng dao được lưu truyền trong dân gian gần đây, sắc mặt biến thành màu đen.
"Hổ thần, Hổ thần. Năm đó Từ Phụ mười sáu tuổi phóng ngựa giết hổ, tiên đế khen hay, gọi là Hổ thần. Cao Phúc, ngươi thấy bài đồng dao này thế nào?", Lương đế hỏi.
"Lão nô không biết, chỉ có điều bài đồng dao này nhắm thẳng vào Từ tướng quân, sợ là có mưu đồ khác", Cao Phúc trả lời.
"Cao phúc, ngươi có nghe qua câu 'không có lửa thì sao có khói' chưa?" Lương đế buồn bã nói.
Mắt Cao Phúc lóe lên một cái, nói: "Ý của bệ hạ là..."
Lương đế nói: "Chính như ngươi nghĩ".
Cao Phúc thận trọng nói: "Bệ hạ..."
Lương đế đứng chắp tay: "Ngươi sai người đi để ý hướng đi của Từ Phụ, một khi có tin tức lập tức tới báo cho trẫm".
"Vâng thưa bệ hạ", Cao Phúc lên tiếng rồi đứng dậy đi ra.
*
"Từ Phụ lại ôm lòng bất chính như vậy. Trước đây thiếp đã bắt đầu thấy lạ, Từ Phụ là cữu cữu của điện hạ, đáng lý nên đứng ở phe điện hạ, cớ sao lại đối nghịch với điện hạ? Hóa ra ngay từ ban đầu ông ta đã có ý đồ phản loạn phạm thượng rồi", Tề Tiêu nghe xong tin tức thái tử báo cho thì hít sâu một hơi rồi nói: "Chỉ là... Chỉ là điện hạ, Từ Khởi Lệ xưa nay luôn nghe lời Từ Phụ, liệu đây có phải cái bẫy do bọn họ đặt ra không?"
"Chắc là sẽ không" thái tử vỗ vỗ bả vai của nàng, ý bảo an tâm, "Khởi Lệ từ nhỏ đến lớn chưa từng lừa gạt ta. Cô ấy nói với ta đây là cô ấy nghe lén được, cô ấy hoảng sợ mất hồn mất vía nên mới tới tìm ta".
"Vậy kế tiếp chúng ta làm gì đây?"
"Yên lặng theo dõi kỳ biến."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.