Chương 108: Chuyện Chân tướng. ♠ Thượng ♠
Lâm Địch Nhi
17/04/2014
Buổi chiều, Vân Ánh Lục lại tới Tần phủ một lần, Tần Luận thật sự đã khá hơn rất nhiều, đã có thể gắng gượng xuống giường đi lại vài bước, cũng đã ăn cơm được bình thường, chỉ là khi uống loại thuốc kia, mặt hắn vẫn lộ vẻ đau đớn.
Vân Ánh Lục cởi áo của hắn ra, nhìn thấy thứ nổi lên trên bụng vẫn ở nguyên vị trí cũ, không nhúc nhích, bụng chỉ hơi hơi phập phồng, làm cho người ta có cảm giác là nó đang hô hấp.
“Thiên địch của rắn là nhím, trong đầu em đã có một ý tưởng, nhưng còn phải tìm hiểu trong một số sách y học. Tần công tử, anh nói cho em biết tên người thợ lần trước làm mấy dụng cụ em yêu cầu, em muốn tới đó đặt làm mấy thứ.” Vân Ánh Lục khép lại áo cho Tần Luận, trong đầu cô có thứ gì đó chợt lóe qua rồi biến mất, cô nhất thời không nắm bắt được, nhưng cô không hề thấy phiền lòng. Kinh nghiệm lâm sàng nhiều năm, cô biết rằng cô đã gần đạt tới giới hạn.
“Ánh Lục, nàng có thể trị tận gốc được cho ta sao?” Tần Luận vui mừng hỏi.
Vân Ánh Lục giật mình, “Tần công tử, anh cố gắng thả lỏng tư tưởng. Nhưng có một câu, em nghĩ cần phải nói với anh, nếu em có thể trị tận gốc cho anh, vậy anh cũng phải mạo hiểm đối mặt với nguy hiểm rất lớn, nói không chừng anh sẽ phải trả một cái giá rất đắt.”
Tần Luận nở một nụ cười mê người, “Ít nhất cũng tốt hơn so với ta hiện giờ mà!”
“Đương nhiên.” Tâm trạng của Vân Ánh Lục cũng bị cuốn theo sự lạc quan của hắn, cũng cười. Khi Vân Ánh Lục ra khỏi Tần phủ, đã gần tới lúc hoàng hôn. Ráng chiều như một tấm gấm, vô cùng rực rỡ, cơn gió đêm vào tháng bảy đã hơi có chút mát mẻ của thời tiết chớm thu. Vào lúc ăn tối, Đỗ Tử Bân về nhà. Phòng ngủ của hắn đã được trang hoàng thành phòng tân hôn, giờ hắn tạm thời ở trong thư phòng. Đẩy cửa thư phòng ra, hắn vén góc áo lên, chuẩn bị thay sang thường phục, nhìn thấy Vân Ánh Lục ngồi thẳng trước bàn, đang cầm bút viết, cô nhìn thấy hắn, mỉm cười đứng lên: “Đỗ đại ca, anh đã về rồi!”
Hắn thản nhiên liếc mắt nhìn cô, “Tối nay sao lại không tới Tần phủ?”
“Em mới từ Tần phủ về không lâu.” Vân Ánh Lục không nghe ra sự mỉa mai và ghen tuông trong giọng nói của hắn, thành thành thật thật trả lời.
Đỗ Tử Bân nhíu mày, vốn cảm giác bụng đói sôi lên, nhưng nghe xong câu này của cô, hắn đã đầy một bụng tức.
“Ánh Lục, bây giờ chỉ cách ngày thành thân vài ngày, mọi chuyện vẫn còn kịp. Đỗ đại ca hỏi nàng, nàng thật sự muốn gả cho Đỗ đại ca chứ?” Hắn nhìn chăm chú vào Vân Ánh Lục, hỏi.
Vân Ánh Lục trầm mặc một hồi lâu, “Đỗ đại ca, vì sao lại hỏi như vậy?”
Trong ánh mắt bình tĩnh của Đỗ Tử Bân mang theo tan nát cõi lòng, “Đỗ đại ca, cảm thấy…cảm thấy có lẽ người nàng thực sự thích là Tần công tử.”
“Đỗ đại ca, anh sai rồi, Tần công tử chỉ là một người bệnh.” Vân Ánh Lục đột nhiên không muốn nhìn thẳng vào hắn, chậm rãi dời ánh mắt đi, ánh mắt dừng ở giá sách, giống như sách ở đó làm cho cô cảm thấy hứng thú.
Lúc ngày thành thân sắp tới, cô vẫn cố gắng làm cho bọn họ trở nên hòa hợp hơn một chút, nhưng chuyện ngoài ý muốn luôn rất nhiều, cô không giận hắn nghĩ nhiều, chỉ là cảm thấy có chút bất lực. Đối với tương lai, cô cũng có chút sợ hãi và lo lắng.
Tối nay, cô đột nhiên thấy bị kích động, muốn nói ra. Đúng vậy, cách ngày cưới còn vài ngày, tất cả vẫn còn kịp, cô cũng muốn cho Đỗ đại ca cơ hội, không nên để cho hắn chẳng hay biết gì.
“Hắn không phải bệnh nhân bình thường.” Đỗ Tử Bân cười chua xót.
“Đỗ đại ca,” Vân Ánh Lục ổn định lại tâm trạng đang kích động, nhìn về phía hắn, “Anh không cần phải nghi ngờ, em thực sự cam tâm tình nguyện muốn gả cho anh. Nhưng mà, anh có đồng ý cưới em hiện tại không?”
Mặt Đỗ Tử Bân biến sắc, cẩn thận suy nghĩ, làm cho hắn mẫn cảm phát hiện ra trong lời Vân Ánh Lục có thâm ý khác.
“Cái gì gọi là nàng hiện tại? Chẳng lẽ trước đây nàng là một người khác?”
Mặt Vân Ánh Lục lộ vẻ buồn bã, cô đứng lên, bước tới một góc yên tĩnh trong thư phòng, Đỗ Tử Bân đứng cách cô ba bước, quan sát cô. Không gian trong thư phòng quá nhỏ, ở trong thực sự là khó hít thở, ở trong trời đất rộng lớn, cô mới có thể tự do hít thở, cũng mới có dũng khí để nói ra sự thật.
“Đỗ đại ca, anh không nhận ra sau khi tự sát, Vân Ánh Lục rất kỳ quái sao? Em kỳ thực không hề biết làm thơ viết từ, cây đàn trong khuê phòng kia cũng không phải cố ý để chỗ đó cho gỉ sét, mà là em căn bản không biết đánh đàn. Lần đầu tiên gặp mặt anh ở trong hoàng cung, không phải là em giả vờ không biết anh, mà là khi đó em thực sự không biết anh. Em không phải tự tâng bốc mình, nhưng em thật sự là một bác sĩ y thuật không tồi. Trình độ về phụ khoa của em, toàn bộ triều Ngụy không ai có thể sánh bằng…”
“Không cần nói thêm gì đi nữa. Nói đi, cô rốt cuộc là ai? Cô đã giấu Ánh Lục ở đâu rồi?” Nghi hoặc tích lũy từng ngày của Đỗ Tử Bân, hóa ra đều bắt đầu từ khi nàng tự sát, lấy lý do tính cách thay đổi mà thuyết phục, bây giờ nghe nàng nói như vậy, thật sự cảm thấy người trước mắt này hoàn toàn là một người xa lạ.
Phản ứng của hắn không ngoài dự kiến của Vân Ánh Lục, nhưng ít nhiều gì vẫn cảm thấy có chút tổn thương. Cô ngẩng đầu lên, hôm nay là mồng ba tháng bảy, trăng non còn chưa xuất hiện, bầu trời đêm có điểm xuyết những vì sao. Cô nhắm mắt lại, tưởng tượng về một nơi xa xôi vĩnh viễn không thể quay trở về.
“Tên của em là Cơ Uyển Bạch, em học lịch sử không giỏi, cũng không rõ thời đại này cách thời gian em sống là bao lâu, em đoán khoảng chừng là một ngàn năm. Em là một bác sĩ ở thế kỷ hai mươi mốt, bởi vì đã xảy ra một chuyện ngoài ý muốn, đột nhiên rơi vào đường hầm thời gian, vô tình liên kết với Vân Ánh Lục cũng đồng thời rơi vào đường hầm thời gian, cô ấy tới thế kỷ hai mươi mốt, biến thành em, còn em tới triều Ngụy, biến thành cô ấy.”
Đỗ Tử Bân hoảng sợ, tay chỉ vào cô, kinh hoàng lui ra phía sau vài bước. Điều này quả thực làm cho người nghe kinh sợ, hắn nhất thời không thể tiêu hóa nổi, nhưng hắn lại cảm thấy nàng không giống đang nói dối, đúng, ngôn ngữ của nàng, cử chỉ của nàng, y thuật của nàng, đều lộ ra quái dị. Suy nghĩ trong đầu nhanh chóng xoay tròn, cuối cùng, hắn chỉ nhớ có một câu, “Cô không phải Ánh Lục, Ánh Lục đã tới một ngàn năm sau.”
Vân Ánh Lục nặng nề gật đầu, “Có một số chuyện anh cho rằng tuyệt đối không có khả năng xảy ra, nhưng thực sự đã xảy ra.”
Đỗ Tử Bân đột nhiên nổi giận gầm lên một tiếng, “Cô thực sự không phải Ánh Lục, vậy…vậy…bao nhiêu ngày nay, cô đều một mực gạt ta, cố gắng tiếp cận ta, làm cho ta tưởng rằng cô chính là Ánh Lục. Vì sao cô phải làm như vậy?”
Mặt Vân Ánh Lục đột nhiên trắng bệch, “Thật xin lỗi, Đỗ đại ca, em cũng không còn cách nào khác. Có vài lần em muốn nói rõ, nhưng… không có dũng khí.”
“Nếu cô đã không muốn nói, vậy vĩnh viễn đừng có nói ra. Vì sao bây giờ lại muốn nói ra? Cô là một kẻ đại kẻ lừa đảo, trả lại Ánh Lục của ta cho ta?” Cô gái hắn đã yêu hơn mười năm, đã cách xa một ngàn năm, mà hắn lại thành thân với cô gái xa lạ này. Hắn thật sự không thể tiếp nhận được sự thật như vậy, hắn hoàn toàn sụp đổ.
Vân Ánh Lục cắn cắn môi, nhẹ giọng nói: “Đỗ đại ca…”
“Không được gọi ta là Đỗ đại ca, ta không phải Đỗ đại ca của cô.” Hắn tức giận mắng.
Vân Ánh Lục quay mặt đi, bóng tối che khuất nét mặt cô, “Em cũng có một thời gian không thích ứng được với nơi này, nếu có thể trao đổi lại linh hồn với Vân tiểu thư một lần nữa, là điều em vô cùng hy vọng. Nhưng thực sự em không có cách nào.”
“Chỉ còn ba ngày nữa là thành thân, bây giờ cô đột nhiên nói ra những lời này, cô nhìn xem hai nhà đã bận rộn chuẩn bị như vậy, cô nói một câu không có cách nào là xong việc hay sao?” Đỗ Tử Bân thật sự phát điên.
“Thật xin lỗi, Đỗ đại ca, tha thứ cho sự yếu đuối của em. Bây giờ còn kịp ngăn cản hôn lễ.” Cô bất lực khom vai, giống như không chịu nổi bóng đêm dày đặc.
“Cô nói thật nhẹ nhàng, ta đường đường là Thượng thư bộ Hình, có thể làm ra chuyện để cho người ta nhạo báng thế sao? Tâm kế của cô thật sự quá sâu, bây giờ mới nói ra, là vì đã nắm chắc ván đã đóng thuyền.” Đỗ Tử Bân nghiến răng nghiến lợi nói.
“Gỗ vẫn còn ở trong rừng, thật sự vẫn còn kịp. Đỗ đại ca, không cần vì thể diện nhất thời, mà hủy đi hạnh phúc cả đời. Trong lòng anh chỉ yêu Vân Ánh Lục thực sự, mà không phải là Cơ Uyển Bạch. Miễn cưỡng kết hôn với một người mình không yêu, sẽ đau khổ cả đời. Chỗ cha mẹ tôi, xin anh đừng nói với họ những chuyện này, tôi sợ bọn họ đau lòng. Về phía họ, cứ để cho tôi…”
“Cô không cần quyết định thay ta.” Đỗ Tử Bân vung tay áo, “Chuyện này không giống trò đùa, ta phải cẩn thận suy nghĩ một chút. Nhưng mà, Cơ Uyển Bạch, ta thật sự, thật sự rất ghét cô.”
“Được, tôi chờ câu trả lời của anh.” Vân Ánh Lục ở phía sau hắn yếu ớt trả lời.
Từ nay về sau, cô không cần cố gắng để yêu một người nữa. Loại cảm giác này thật thoải mái, cô lại có thể một lần nữa tự yêu lấy bản thân mình.
Đỗ Tử Bân ngồi một mình trong đình cỏ một đêm. Vân Ánh Lục nằm trong phòng, trở mình như lật sách suốt một đêm
Trên bức tường giữa hai nhà, bụi dây leo bị sương sớm dính ướt, nắng sớm chiếu xuống, từng giọt lại bị nhiệt làm bốc hơi lên. Trời vừa sáng, Đỗ Tử Bân đã đứng trước khuê phòng của Vân Ánh Lục, sắc mặt tiều tụy tái nhợt, khuôn mặt anh tuấn đau đớn mà co rút lại, trong ánh mắt tràn đầy đấu tranh.
Vân Ánh Lục thổi tắt nến, để cho ánh sáng và không khí trong lành của sáng sớm ùa vào phòng, cô hít sâu một hơi. Nhẹ nhàng vang lên một tiếng gõ cửa. Cô mở cửa ra, Đỗ Tử Bân bước vào.
Vẻ mặt lạnh nhạt tự nhiên của cô, không hiểu sao lại làm cho hắn rất là căm tức.
“Anh đã quyết định rồi sao?” Cô lặng lẽ chờ mong, nếu hắn nói được một câu chạm vào đáy lòng cô, cô sẽ nguyện ý vì hắn mà thay đổi cách nghĩ.
“Ta…cưới…cô.” Đỗ Tử Bân nắm chặt nắm tay, nói rõ từng từ.
“Là bởi vì thể diện sao?” Trái tim cô bắt đầu quặn thắt.
“Không phải, là vì trách nhiệm. Chúng ta ở Linh Vân Các đã từng có thân mật thể xác, ta…phải chịu trách nhiệm với cô.”
Trái tim cô hoàn toàn tan nát. Vân Ánh Lục hất sợi tóc xòa xuống, cười lạnh nhạt, “Đỗ đại ca, chuyện đó tôi không ngại, anh không nên để ở trong lòng.”
“Cô không ngại?” Đỗ Tử Bân nhảy dựng lên, buột miệng hỏi: “Cô không ngại chúng ta đã thực sự là vợ chồng, cô xem đó thành trò chơi? Hay là bởi vì ta không phải người đàn ông đầu tiên của cô, cô mới không ngại như vậy?”
Đôi mắt trong trẻo của Vân Ánh Lục bỗng dưng lạnh lẽo, “Đỗ đại ca, dù cho với tôi anh không có tình yêu, nhưng xin anh không được vu khống tôi như vậy, xin hãy cho tôi một chút tôn trọng. Tôi không ngại chuyện đó, là không muốn chỉ vì một lần thân mật thể xác mà lại trói chặt tương lai của anh và tôi. Anh cứ việc yêu thương Ánh Lục của anh, tôi cũng chuyên tâm làm việc chữa bệnh của tôi. Chúng ta đều có việc mình quan tâm, không cần vì người kia mà ủy khuất chính mình. Đêm hôm đó, coi như là một hồi ức tốt đẹp, đặt ở đáy lòng đi! Đỗ đại ca, tôi rất vui vẻ vì có thời gian yêu anh. Sau khi quen với Đỗ đại ca, tôi mới hiểu thích một người là như thế nào. Trước kia, tôi rất ngốc, cũng không thú vị. Tôi nghĩ, tôi xuyên không tới nơi này, nói không chừng vào một ngày nào đó tôi sẽ xuyên không trở về, mà Ánh Lục của anh cũng sẽ trở lại bên cạnh anh.”
Khuôn mặt thanh tú của cô trong nắng mai lấp lánh thật rực rỡ, khóe miệng hiện lên nụ cười dịu dàng, hắn nhìn thấy, giật mình, cũng ngây ngẩn cả người.
“Đỗ đại ca, lần này anh hãy nói lời từ hôn, được không?” Cô quan tâm tới tôn nghiêm của hắn, nói.
Vân Ánh Lục cởi áo của hắn ra, nhìn thấy thứ nổi lên trên bụng vẫn ở nguyên vị trí cũ, không nhúc nhích, bụng chỉ hơi hơi phập phồng, làm cho người ta có cảm giác là nó đang hô hấp.
“Thiên địch của rắn là nhím, trong đầu em đã có một ý tưởng, nhưng còn phải tìm hiểu trong một số sách y học. Tần công tử, anh nói cho em biết tên người thợ lần trước làm mấy dụng cụ em yêu cầu, em muốn tới đó đặt làm mấy thứ.” Vân Ánh Lục khép lại áo cho Tần Luận, trong đầu cô có thứ gì đó chợt lóe qua rồi biến mất, cô nhất thời không nắm bắt được, nhưng cô không hề thấy phiền lòng. Kinh nghiệm lâm sàng nhiều năm, cô biết rằng cô đã gần đạt tới giới hạn.
“Ánh Lục, nàng có thể trị tận gốc được cho ta sao?” Tần Luận vui mừng hỏi.
Vân Ánh Lục giật mình, “Tần công tử, anh cố gắng thả lỏng tư tưởng. Nhưng có một câu, em nghĩ cần phải nói với anh, nếu em có thể trị tận gốc cho anh, vậy anh cũng phải mạo hiểm đối mặt với nguy hiểm rất lớn, nói không chừng anh sẽ phải trả một cái giá rất đắt.”
Tần Luận nở một nụ cười mê người, “Ít nhất cũng tốt hơn so với ta hiện giờ mà!”
“Đương nhiên.” Tâm trạng của Vân Ánh Lục cũng bị cuốn theo sự lạc quan của hắn, cũng cười. Khi Vân Ánh Lục ra khỏi Tần phủ, đã gần tới lúc hoàng hôn. Ráng chiều như một tấm gấm, vô cùng rực rỡ, cơn gió đêm vào tháng bảy đã hơi có chút mát mẻ của thời tiết chớm thu. Vào lúc ăn tối, Đỗ Tử Bân về nhà. Phòng ngủ của hắn đã được trang hoàng thành phòng tân hôn, giờ hắn tạm thời ở trong thư phòng. Đẩy cửa thư phòng ra, hắn vén góc áo lên, chuẩn bị thay sang thường phục, nhìn thấy Vân Ánh Lục ngồi thẳng trước bàn, đang cầm bút viết, cô nhìn thấy hắn, mỉm cười đứng lên: “Đỗ đại ca, anh đã về rồi!”
Hắn thản nhiên liếc mắt nhìn cô, “Tối nay sao lại không tới Tần phủ?”
“Em mới từ Tần phủ về không lâu.” Vân Ánh Lục không nghe ra sự mỉa mai và ghen tuông trong giọng nói của hắn, thành thành thật thật trả lời.
Đỗ Tử Bân nhíu mày, vốn cảm giác bụng đói sôi lên, nhưng nghe xong câu này của cô, hắn đã đầy một bụng tức.
“Ánh Lục, bây giờ chỉ cách ngày thành thân vài ngày, mọi chuyện vẫn còn kịp. Đỗ đại ca hỏi nàng, nàng thật sự muốn gả cho Đỗ đại ca chứ?” Hắn nhìn chăm chú vào Vân Ánh Lục, hỏi.
Vân Ánh Lục trầm mặc một hồi lâu, “Đỗ đại ca, vì sao lại hỏi như vậy?”
Trong ánh mắt bình tĩnh của Đỗ Tử Bân mang theo tan nát cõi lòng, “Đỗ đại ca, cảm thấy…cảm thấy có lẽ người nàng thực sự thích là Tần công tử.”
“Đỗ đại ca, anh sai rồi, Tần công tử chỉ là một người bệnh.” Vân Ánh Lục đột nhiên không muốn nhìn thẳng vào hắn, chậm rãi dời ánh mắt đi, ánh mắt dừng ở giá sách, giống như sách ở đó làm cho cô cảm thấy hứng thú.
Lúc ngày thành thân sắp tới, cô vẫn cố gắng làm cho bọn họ trở nên hòa hợp hơn một chút, nhưng chuyện ngoài ý muốn luôn rất nhiều, cô không giận hắn nghĩ nhiều, chỉ là cảm thấy có chút bất lực. Đối với tương lai, cô cũng có chút sợ hãi và lo lắng.
Tối nay, cô đột nhiên thấy bị kích động, muốn nói ra. Đúng vậy, cách ngày cưới còn vài ngày, tất cả vẫn còn kịp, cô cũng muốn cho Đỗ đại ca cơ hội, không nên để cho hắn chẳng hay biết gì.
“Hắn không phải bệnh nhân bình thường.” Đỗ Tử Bân cười chua xót.
“Đỗ đại ca,” Vân Ánh Lục ổn định lại tâm trạng đang kích động, nhìn về phía hắn, “Anh không cần phải nghi ngờ, em thực sự cam tâm tình nguyện muốn gả cho anh. Nhưng mà, anh có đồng ý cưới em hiện tại không?”
Mặt Đỗ Tử Bân biến sắc, cẩn thận suy nghĩ, làm cho hắn mẫn cảm phát hiện ra trong lời Vân Ánh Lục có thâm ý khác.
“Cái gì gọi là nàng hiện tại? Chẳng lẽ trước đây nàng là một người khác?”
Mặt Vân Ánh Lục lộ vẻ buồn bã, cô đứng lên, bước tới một góc yên tĩnh trong thư phòng, Đỗ Tử Bân đứng cách cô ba bước, quan sát cô. Không gian trong thư phòng quá nhỏ, ở trong thực sự là khó hít thở, ở trong trời đất rộng lớn, cô mới có thể tự do hít thở, cũng mới có dũng khí để nói ra sự thật.
“Đỗ đại ca, anh không nhận ra sau khi tự sát, Vân Ánh Lục rất kỳ quái sao? Em kỳ thực không hề biết làm thơ viết từ, cây đàn trong khuê phòng kia cũng không phải cố ý để chỗ đó cho gỉ sét, mà là em căn bản không biết đánh đàn. Lần đầu tiên gặp mặt anh ở trong hoàng cung, không phải là em giả vờ không biết anh, mà là khi đó em thực sự không biết anh. Em không phải tự tâng bốc mình, nhưng em thật sự là một bác sĩ y thuật không tồi. Trình độ về phụ khoa của em, toàn bộ triều Ngụy không ai có thể sánh bằng…”
“Không cần nói thêm gì đi nữa. Nói đi, cô rốt cuộc là ai? Cô đã giấu Ánh Lục ở đâu rồi?” Nghi hoặc tích lũy từng ngày của Đỗ Tử Bân, hóa ra đều bắt đầu từ khi nàng tự sát, lấy lý do tính cách thay đổi mà thuyết phục, bây giờ nghe nàng nói như vậy, thật sự cảm thấy người trước mắt này hoàn toàn là một người xa lạ.
Phản ứng của hắn không ngoài dự kiến của Vân Ánh Lục, nhưng ít nhiều gì vẫn cảm thấy có chút tổn thương. Cô ngẩng đầu lên, hôm nay là mồng ba tháng bảy, trăng non còn chưa xuất hiện, bầu trời đêm có điểm xuyết những vì sao. Cô nhắm mắt lại, tưởng tượng về một nơi xa xôi vĩnh viễn không thể quay trở về.
“Tên của em là Cơ Uyển Bạch, em học lịch sử không giỏi, cũng không rõ thời đại này cách thời gian em sống là bao lâu, em đoán khoảng chừng là một ngàn năm. Em là một bác sĩ ở thế kỷ hai mươi mốt, bởi vì đã xảy ra một chuyện ngoài ý muốn, đột nhiên rơi vào đường hầm thời gian, vô tình liên kết với Vân Ánh Lục cũng đồng thời rơi vào đường hầm thời gian, cô ấy tới thế kỷ hai mươi mốt, biến thành em, còn em tới triều Ngụy, biến thành cô ấy.”
Đỗ Tử Bân hoảng sợ, tay chỉ vào cô, kinh hoàng lui ra phía sau vài bước. Điều này quả thực làm cho người nghe kinh sợ, hắn nhất thời không thể tiêu hóa nổi, nhưng hắn lại cảm thấy nàng không giống đang nói dối, đúng, ngôn ngữ của nàng, cử chỉ của nàng, y thuật của nàng, đều lộ ra quái dị. Suy nghĩ trong đầu nhanh chóng xoay tròn, cuối cùng, hắn chỉ nhớ có một câu, “Cô không phải Ánh Lục, Ánh Lục đã tới một ngàn năm sau.”
Vân Ánh Lục nặng nề gật đầu, “Có một số chuyện anh cho rằng tuyệt đối không có khả năng xảy ra, nhưng thực sự đã xảy ra.”
Đỗ Tử Bân đột nhiên nổi giận gầm lên một tiếng, “Cô thực sự không phải Ánh Lục, vậy…vậy…bao nhiêu ngày nay, cô đều một mực gạt ta, cố gắng tiếp cận ta, làm cho ta tưởng rằng cô chính là Ánh Lục. Vì sao cô phải làm như vậy?”
Mặt Vân Ánh Lục đột nhiên trắng bệch, “Thật xin lỗi, Đỗ đại ca, em cũng không còn cách nào khác. Có vài lần em muốn nói rõ, nhưng… không có dũng khí.”
“Nếu cô đã không muốn nói, vậy vĩnh viễn đừng có nói ra. Vì sao bây giờ lại muốn nói ra? Cô là một kẻ đại kẻ lừa đảo, trả lại Ánh Lục của ta cho ta?” Cô gái hắn đã yêu hơn mười năm, đã cách xa một ngàn năm, mà hắn lại thành thân với cô gái xa lạ này. Hắn thật sự không thể tiếp nhận được sự thật như vậy, hắn hoàn toàn sụp đổ.
Vân Ánh Lục cắn cắn môi, nhẹ giọng nói: “Đỗ đại ca…”
“Không được gọi ta là Đỗ đại ca, ta không phải Đỗ đại ca của cô.” Hắn tức giận mắng.
Vân Ánh Lục quay mặt đi, bóng tối che khuất nét mặt cô, “Em cũng có một thời gian không thích ứng được với nơi này, nếu có thể trao đổi lại linh hồn với Vân tiểu thư một lần nữa, là điều em vô cùng hy vọng. Nhưng thực sự em không có cách nào.”
“Chỉ còn ba ngày nữa là thành thân, bây giờ cô đột nhiên nói ra những lời này, cô nhìn xem hai nhà đã bận rộn chuẩn bị như vậy, cô nói một câu không có cách nào là xong việc hay sao?” Đỗ Tử Bân thật sự phát điên.
“Thật xin lỗi, Đỗ đại ca, tha thứ cho sự yếu đuối của em. Bây giờ còn kịp ngăn cản hôn lễ.” Cô bất lực khom vai, giống như không chịu nổi bóng đêm dày đặc.
“Cô nói thật nhẹ nhàng, ta đường đường là Thượng thư bộ Hình, có thể làm ra chuyện để cho người ta nhạo báng thế sao? Tâm kế của cô thật sự quá sâu, bây giờ mới nói ra, là vì đã nắm chắc ván đã đóng thuyền.” Đỗ Tử Bân nghiến răng nghiến lợi nói.
“Gỗ vẫn còn ở trong rừng, thật sự vẫn còn kịp. Đỗ đại ca, không cần vì thể diện nhất thời, mà hủy đi hạnh phúc cả đời. Trong lòng anh chỉ yêu Vân Ánh Lục thực sự, mà không phải là Cơ Uyển Bạch. Miễn cưỡng kết hôn với một người mình không yêu, sẽ đau khổ cả đời. Chỗ cha mẹ tôi, xin anh đừng nói với họ những chuyện này, tôi sợ bọn họ đau lòng. Về phía họ, cứ để cho tôi…”
“Cô không cần quyết định thay ta.” Đỗ Tử Bân vung tay áo, “Chuyện này không giống trò đùa, ta phải cẩn thận suy nghĩ một chút. Nhưng mà, Cơ Uyển Bạch, ta thật sự, thật sự rất ghét cô.”
“Được, tôi chờ câu trả lời của anh.” Vân Ánh Lục ở phía sau hắn yếu ớt trả lời.
Từ nay về sau, cô không cần cố gắng để yêu một người nữa. Loại cảm giác này thật thoải mái, cô lại có thể một lần nữa tự yêu lấy bản thân mình.
Đỗ Tử Bân ngồi một mình trong đình cỏ một đêm. Vân Ánh Lục nằm trong phòng, trở mình như lật sách suốt một đêm
Trên bức tường giữa hai nhà, bụi dây leo bị sương sớm dính ướt, nắng sớm chiếu xuống, từng giọt lại bị nhiệt làm bốc hơi lên. Trời vừa sáng, Đỗ Tử Bân đã đứng trước khuê phòng của Vân Ánh Lục, sắc mặt tiều tụy tái nhợt, khuôn mặt anh tuấn đau đớn mà co rút lại, trong ánh mắt tràn đầy đấu tranh.
Vân Ánh Lục thổi tắt nến, để cho ánh sáng và không khí trong lành của sáng sớm ùa vào phòng, cô hít sâu một hơi. Nhẹ nhàng vang lên một tiếng gõ cửa. Cô mở cửa ra, Đỗ Tử Bân bước vào.
Vẻ mặt lạnh nhạt tự nhiên của cô, không hiểu sao lại làm cho hắn rất là căm tức.
“Anh đã quyết định rồi sao?” Cô lặng lẽ chờ mong, nếu hắn nói được một câu chạm vào đáy lòng cô, cô sẽ nguyện ý vì hắn mà thay đổi cách nghĩ.
“Ta…cưới…cô.” Đỗ Tử Bân nắm chặt nắm tay, nói rõ từng từ.
“Là bởi vì thể diện sao?” Trái tim cô bắt đầu quặn thắt.
“Không phải, là vì trách nhiệm. Chúng ta ở Linh Vân Các đã từng có thân mật thể xác, ta…phải chịu trách nhiệm với cô.”
Trái tim cô hoàn toàn tan nát. Vân Ánh Lục hất sợi tóc xòa xuống, cười lạnh nhạt, “Đỗ đại ca, chuyện đó tôi không ngại, anh không nên để ở trong lòng.”
“Cô không ngại?” Đỗ Tử Bân nhảy dựng lên, buột miệng hỏi: “Cô không ngại chúng ta đã thực sự là vợ chồng, cô xem đó thành trò chơi? Hay là bởi vì ta không phải người đàn ông đầu tiên của cô, cô mới không ngại như vậy?”
Đôi mắt trong trẻo của Vân Ánh Lục bỗng dưng lạnh lẽo, “Đỗ đại ca, dù cho với tôi anh không có tình yêu, nhưng xin anh không được vu khống tôi như vậy, xin hãy cho tôi một chút tôn trọng. Tôi không ngại chuyện đó, là không muốn chỉ vì một lần thân mật thể xác mà lại trói chặt tương lai của anh và tôi. Anh cứ việc yêu thương Ánh Lục của anh, tôi cũng chuyên tâm làm việc chữa bệnh của tôi. Chúng ta đều có việc mình quan tâm, không cần vì người kia mà ủy khuất chính mình. Đêm hôm đó, coi như là một hồi ức tốt đẹp, đặt ở đáy lòng đi! Đỗ đại ca, tôi rất vui vẻ vì có thời gian yêu anh. Sau khi quen với Đỗ đại ca, tôi mới hiểu thích một người là như thế nào. Trước kia, tôi rất ngốc, cũng không thú vị. Tôi nghĩ, tôi xuyên không tới nơi này, nói không chừng vào một ngày nào đó tôi sẽ xuyên không trở về, mà Ánh Lục của anh cũng sẽ trở lại bên cạnh anh.”
Khuôn mặt thanh tú của cô trong nắng mai lấp lánh thật rực rỡ, khóe miệng hiện lên nụ cười dịu dàng, hắn nhìn thấy, giật mình, cũng ngây ngẩn cả người.
“Đỗ đại ca, lần này anh hãy nói lời từ hôn, được không?” Cô quan tâm tới tôn nghiêm của hắn, nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.