Chương 107: Chuyện Trước hôn lễ thay lòng đổi dạ
Lâm Địch Nhi
17/04/2014
Có câu rằng ở đời khó có việc vẹn toàn, Lưu Huyên Nghệ mỗi ngày một thêm kiêu căng, người muốn dựa vào hắn, lấy lòng hắn dần dần tăng lên, vừa vặn là, hắn sắp cưới Vương phi, lại là một cơ hội tốt nhất, cửa của phủ Tề vương đã sắp bị người ta giẫm sập, nhận lễ vật tới mỏi tay. Dân gian đã sớm truyền tai nhau rằng Lưu Huyên Thần là hoàng thượng giả mạo, các đại thần nhìn Tề vương phách lối tái nhậm chức như vậy, nghĩ thầm rằng điều này tất nhiên là thật.
Quan trường giờ được như ý, tình trường tự nhiên sẽ không như ý.
Lưu Huyên Nghệ kỳ thật cũng rất biết thương hương tiếc ngọc, cũng không cự tuyệt những cô gái có chút nhan sắc nhào vào lòng hắn, nhưng nếu là một chuyện mang tính bắt buộc, thì lại vô cùng khó chịu.
Trong lòng hắn vô cùng lưu luyến những ngày tháng giả bệnh tiêu dao trước kia, giả làm Kì Sơ Thính, tùy ý ra vào hoàng cung, thỉnh thoảng lại trêu đùa Kì Sơ Thính thật, tán tỉnh nàng. Phi tần nào vừa mắt hắn, buổi tối hắn lại giả trang cung nữ, theo mật đạo vào hậu cung, muốn lên giường người nào thì lên giường người đó.
Nhưng nay thì sao, hắn là Tề vương vạn người nhìn vào, có một hành động nhỏ, sẽ gây ra sóng to gió lớn. Đám người ủng hộ hắn nhìn vào hắn, kẻ địch của hắn cũng nhìn chòng chọc vào hắn. Hắn có thể muốn làm gì thì làm sao?
Không chỉ có thế, hắn còn phải nghe theo Kì Tả Thừa tướng sắp xếp, lấy danh nghĩa lập chính phi, cưới Kì Sơ Thính vào vương phủ. Hắn từng đồng ý với Viên Nguyên soái, Kì Tả Thừa tướng, chờ hắn đăng cơ, hắn sẽ lập con gái bọn họ làm hoàng hậu, câu nói này đương nhiên chỉ là nương theo hoàn cảnh mà nói, cũng không phải là hắn thật lòng. Phụ thân của Tề vương phi tuy chỉ là một Thị lang bộ Lễ, Tề vương phi lại sinh Phi nhi cho hắn, khi hắn bị bệnh liệt giường, Tề vương phi cũng không rời xa hắn, không bỏ mặc hắn, sau khi hắn khỏi hẳn, ở bên ngoài tìm hoa hỏi liễu, nàng cũng không gây chuyện. Trong bất tri bất giác, hắn và nàng đã sớm thành một chỉnh thể không thể tách rời. Trong cảm nhận của hắn, nàng mới chân chính là Tề vương phi, về sau sẽ là hoàng hậu.
Trong lòng Tề vương phi cũng nghĩ như vậy, cho nên khi nghe nói mình phải nhường vị trí chính thất cho một cô gái nói gì nghe nấy, thì mới phản ứng dữ dội như thế, ra tay độc ác như vậy với Vân Ánh Lục.
Lưu Huyên Nghệ không ghét Kì Sơ Thính, nhưng còn chưa tới mức yêu đương. Bây giờ, hắn lấy danh nghĩa lập chính phi cưới nàng ta vào phủ, thật sự là rất bất đắc dĩ. Mỗi một bước đi của hắn, đều cần Kì Tả Thừa tướng đỡ, hắn không thể nào đẩy Kì Tả Thừa tướng ra được, nhưng trong lòng hắn thực ra đã sớm hận Kì Tả Thừa tướng thấu xương. Nếu đẩy ra, hắn sẽ mất đà mà ngã nhào, hoàn toàn mất đi tất cả.
Lưu Huyên Nghệ chỉ có thể tự an ủi mình, quân vương vĩ đại, vì đế nghiệp, không thể cúi đầu cũng phải cúi đầu. Nhưng hiện giờ trong lòng hắn thật sự không dễ chịu. Trong Vương phủ sắp cưới tân vương phi, nơi nơi bận rộn, thế nhưng không hề thấy không khí vui mừng. Tề vương phi ở trong hậu đường khóc lóc sướt mướt, Phi nhi trừng đôi mắt nho nhỏ nhìn hắn, trong ánh mắt kia tràn đầy trách móc.
Lưu Huyên Nghệ thật sự không thể nào ở trong Vương phủ được nữa, mà đúng lúc này, hắn nghe tin Đỗ Tử Bân cưới vợ, tân nương quả thật là tiểu thái y Vân Ánh Lục, chuyện này thực sự giống như một người xát muối vào vết thương của hắn.
Hắn thật đúng là nhìn không ra Vân Ánh Lục có lòng khoan dung lớn như vậy, nhìn thấy một màn Đỗ Tử Bân trình diễn cùng hai kỹ nữ kia, nàng vẫn có thể cam tâm tình nguyện gả cho Đỗ Tử Bân, xem ra, hắn đã dùng thuốc liều nhẹ rồi.
Lại nói thật lòng một câu, nếu đổi lại cưới tân Vương phi là Vân Ánh Lục, tâm trạng của hắn lập tức sẽ không giống hiện giờ. Tiểu thái y kia không chỉ có đôi mắt rất giống Ngưng Hương, hơn nữa lại còn ăn ý kỳ lạ với hắn, hiểu thấu lòng hắn, hấp dẫn hắn một cách kỳ lạ. Nàng ít lời, sống nội tâm, nhưng trong im lặng lại ẩn giấu trí tuệ, không nói nhiều, nhưng cái gì cũng nhìn thấu, tự nhiên thoải mái, lại có một chút mơ hồ đáng yêu. Để cho hắn cảm thấy đặc biệt là, nàng không có hứng thú với hắn, thậm chí có chút vô tình.
Con người đều ti tiện như vậy, càng là không chiếm được, mới càng thấy quý báu. Lưu Huyên Nghệ quả thực muốn có Vân Ánh Lục tới phát điên, những lời Kì Tả Thừa tướng dặn dò hắn, hắn đã sớm bỏ ngoài tai.
Hắn sao có thể trơ mắt nhìn Vân Ánh Lục gả cho con mọt sách Đỗ Tử Bân kia được, lại còn kết hôn cùng một ngày với hắn, đây thật sự là mỉa mai mà.
Lưu Huyên Nghệ bước lòng vòng mấy vòng quanh phòng, sai tổng quản chuẩn bị kiệu, xách một giỏ vải tươi ngon, dùng băng ướp lạnh, tri phủ Mân Nam đưa gấp ngày đêm tới tặng, hắn muốn tới Vân phủ, đáp tạ Vân thái y đã chữa trị.
Trước khi xuất phát, hắn xách cái giỏ vào trong phòng, ở lại trong đó một hồi.
Trong Vân phủ, tổng quản đang chỉ huy đám hạ nhân chuyển chậu hoa trong sân tới sân sau, dọn chỗ để chuẩn bị căng bạt. Hôm tổ chức hôn lễ, không biết phải bày bao nhiêu bàn tiệc rượu, phòng lớn trong Vân phủ căn bản không đủ chỗ. Lưu Huyên Nghệ rất có lễ phép xuống kiệu, sai phu kiệu đưa bái thiếp* cho người trông cửa của Vân phủ.
*Thiếp có ghi tên tuổi, yêu cầu gặp mặt.
Người trông cửa không quen hắn, nhưng nhìn tư thế, thấy giống một ông chủ tôn quý, nên không dám chậm trễ, vội vàng đưa tới khuê phòng của Vân Ánh Lục.
Tuy rằng Lưu Huyên Thần đã nói tới mức trời rung đất lở, nhưng ngày hôm sau Vân Ánh Lục cũng không lập tức tới hoàng cung. Cô không muốn Đỗ Tử Bân hiểu lầm, cũng không muốn lại cãi nhau với hắn, cô cảm giác chuyện này cần phải nói với hắn một tiếng.
Đỗ Tử Bân thật sự rất bận rộn, mới sáng sớm, hắn đã tới nha môn.
Vân Ánh Lục không còn cách nào khác, đành phải ở trong phủ chờ hắn về. Trong lòng cô không khỏi lo sợ, sợ Lưu Huyên Thần có thể mượn cơ hội gây sự hay không. Ngồi không phát chán, cô tìm quyển sách y học tối hôm qua mới mua, lật giở tìm tới mấy trang ghi về cổ thuật, cẩn thận nghiên cứu, càng đọc, càng cảm thấy huyền ảo.
Người trông cửa giao bái thiếp cho Trúc Thanh, khi Trúc Thanh mang vào, cô đang đọc tới nhập tâm.
“Hắn ta sao?” Vân Ánh Lục vừa giở bái thiếp ra, đôi mày khẽ nhíu, khóe môi hiện lên một tia cười lạnh.
“Tiểu thư, đó là ai vậy?” Trúc Thanh giờ đang học cách ngoan ngoãn, tối hôm qua hoàng đế đột nhiên xuất hiện ở khuê phòng của tiểu thư, nàng dùng tâm tư một cô gái tỉ mỉ xét đoán, giữa tiểu thư và hoàng đế nhất định có chuyện gì đó, nhưng nàng lại không hỏi gì. Hỏi, tiểu thư nhất định cũng sẽ không nói.
Không biết sao, nàng có một loại trực giác, trái tim của tiểu thư không hướng tới Tần công tử, cũng không đặt ở chỗ Đỗ công tử, mà dường như dao động ở bên ngoài.
“Một kẻ hẳn là cần thiên đao vạn quả.” Vân Ánh Lục lạnh lùng nói, khép bái thiếp lại.
Trúc Thanh chưa từng thấy Vân Ánh Lục dùng lời lẽ ác độc thế này nói về người khác, trong lòng kinh ngạc, “Tiểu thư, vậy có muốn gặp hắn không?”
Mắt Vân Ánh Lục nhíu lại, “Gặp, đương nhiên muốn gặp, hơn nữa chị còn phải đích thân mời trà hắn.”
Lưu Huyên Nghệ được tổng quản Vân phủ cung kính dẫn tới phòng khách, nói rằng viên ngoại tới cửa hàng, phu nhân tới Cẩm Y phường, tiểu thư sẽ xuống lầu ngay. Lưu Huyên Nghệ cười nụ cười mê người, sai phu kiệu đặt cái giỏ trúc lên trên bàn, “Không hề gì, bổn vương chờ là được.”
Tổng quản không nói câu nào, khom người thối lui đến đứng bên cạnh. Lưu Huyên Nghệ bĩu môi, đám hạ nhân ở Vân phủ này sao lại không biết quy củ gì thế, khách tới nhà, ngay cả chén trà, cũng không biết bưng ra sao?
Hắn ngồi bắt chéo chân, đang rung chân thì rèm phòng khách được vén lên, Vân Ánh Lục trên mặt là một nụ cười thanh nhã, bưng một khay trà bước vào. Lưu Huyên Nghệ nhìn quen Vân Ánh Lục mặt mày lạnh lùng, tình cảnh này thật là có chút thụ sủng nhược kinh.
“Sao bổn vương lại có thể khiến cho Vân thái y tự mình bưng trà chứ?” Hắn đứng dậy nhận chén trà Vân Ánh Lục đưa qua, nhấc nắp đậy lên, là trà cam thảo, vị ngọt, giữa hè uống thật ngon miệng.
“Tề vương là khách quý, đương nhiên là ta phải tự mình tiếp đãi.” Vân Ánh Lục ngồi xuống đối diện hắn, liếc thấy cái giỏ trúc trên bàn, “Dưa mật sao?”
Lưu Huyên Nghệ nở nụ cười, xua tay, “Đây là vải, đặc sản Mân Nam, đã ướp lạnh, vừa ngon vừa ngọt.”
Trong lòng Vân Ánh Lục thất kinh, triều Ngụy này không có tàu hỏa, không có máy bay, muốn đi đâu xa, đều phải nhờ vào ngựa, Mân Nam cách xa đây ngàn dặm, giữa mùa hè mà có thể ăn được quả vải tươi ngon, thực không phải là xa xỉ bình thường, số tiền phải trả e là không thể tính nổi.
“Lễ vật này có phải quá quý giá hay không?” Cô nhìn cái giỏ, mở lá sen phủ bên ngoài ra, bên trong là những quả vải đo đỏ tươi ngon, xung quanh là những cục nước đá, nhìn thấy thật muốn ăn.
Lưu Huyên Nghệ kiêu ngạo nhướng mày, nhấp một ngụm trà, hài hước nói: “Lễ vật tặng cho Vân Thái y, sao có thể tùy tiện được? Vân Thái y chính là đại ân nhân của bổn vương, không có Vân Thái y, bây giờ bổn vương còn đang nằm trên giường đấy!”
Vân Ánh Lục dường như vẫn mải mê nhìn giỏ vải kia, cúi đầu nhìn kỹ, một cây trâm bạc trên đầu cô bị tuột xuống, rơi vào trong giỏ vải, trên cây trâm bạc xuất hiện một màu đen mờ mờ.
“Tề Vương, trong quả vải này có độc sao?” Vân Ánh Lục hét lên thất thanh, nhặt cây trâm bạc lên, thật kỳ quái, sau khi lấy cây trâm ra khỏi giỏ, lại là một màu trắng bạc không tỳ vết.
“À, thật xin lỗi, là ta nhìn lầm rồi.” Cô cười híp mắt, cầm lên một quả vải, bóc vỏ, ăn ngon lành.
Mặt Lưu Huyên Nghệ biến sắc, hắn ngơ ngác tròn mắt nhìn Vân Ánh Lục, nàng sao chỉ cần một câu là có thể nói thẳng ra lời giải của Mê tâm cổ trong giỏ được?
Mê tâm cổ vô hình, bình thường được cho vào trong đồ ăn. Người trúng cổ, trong tâm trí chỉ có người hạ cổ, chết mê chết mệt, giống như bị quỷ ám. Nhưng loại cổ này chỉ cần hỏi một câu: “Trong thức ăn này có độc sao?” là sẽ không bị trúng độc.
Tuy nói đơn giản, nhưng chỉ cần bị hạ cổ, là không có người nào thoát khỏi. Vân Ánh Lục nói ra câu đó, là do trùng hợp, hay là do nàng am hiểu về cổ độc?
Trong lòng Lưu Huyên Nghệ không khỏi phát run, hắn nhìn chằm chằm vào Vân Ánh Lục nghiên cứu, thấy nàng dường như là người không biết rõ, vội che giấu sự kinh ngạc, tiếp tục uống trà. Chỉ chốc lát, chén trà đã thấy đáy, Vân Ánh Lục săn sóc đứng dậy rót thêm cho hắn.
“Uống thêm một chút, trà này mùa hè uống vào giải nhiệt. Tề Vương gia, bây giờ Vương phủ bận bịu lắm nhỉ, hôm đó khi đi may hỉ phục, ta còn gặp Kì tiểu thư, cô ấy dường như có biết ta. Ở thành Đông Dương này, ta dường như có chút tên tuổi.” Vân Ánh Lục nói.
“À,” Cổ thuật bị phá, Lưu Huyên Nghệ cảm thấy đại loạn, đã đứng ngồi không yên, khi đến tràn đầy tự tin, hiện giờ đã không còn sót lại chút gì. Hắn nhìn nàng, không thấy đáng yêu, mà cảm thấy đáng sợ. Bây giờ, hắn dùng biện pháp gì để trói buộc được nàng đây?
“Vân Thái y, y thuật này của nàng là theo ai học?” Hắn thăm dò hỏi.
“Ta tự học thành tài.”
“Nàng đã tự học những gì?”
“Chính đạo, tà đạo, lệch đạo, gần đây ta đang cuồng nghiên cứu làm như thế nào để giết người không để lại dấu vết.” Vân Ánh Lục nhếch môi trả lời.
Lưu Huyên Nghệ nhìn chằm chằm vào chén trà trước mặt, trong lòng nổi lên một cảm giác sợ hãi, “Nàng đã hạ độc trong trà này sao?”
Vân Ánh Lục chớp chớp mắt, “Ta sao có thể làm việc đó với Tề Vương được? Tề Vương tặng cho ta một phần đại lễ thế này, ta thành tâm pha trà tiếp đãi Tề Vương, nhưng mà, có thể hưởng thụ loại phúc phận này, trước mắt chỉ có một mình Tề Vương.”
Lưu Huyên Nghệ đứng bật dây, tay run rẩy chỉ vào Vân Ánh Lục, “Vân Thái y, nếu ngươi dám làm gì bổn vương, bổn vương tất nhiên sẽ không bỏ qua cho ngươi.” Năm đó, ở trong cung, hắn cũng uống xong một chén trà, sau đó đột nhiên tay chân không thể cử động, miệng không thể nói, lảo đảo ngã xuống đất, nằm liệt giường tới hơn bốn năm.
Vân Ánh Lục thu hồi nụ cười, “Tề Vương, ngươi nói phải có chứng cớ. Hôm nay, nếu ngươi chết ở Vân phủ, ta là nghi can số một, nhưng nếu ngươi ra khỏi Vân phủ, chết ở bên ngoài, như vậy không có liên can gì đến ta.”
Lúc này Lưu Huyên Nghệ không ngừng sợ hãi, mồ hôi lạnh túa ra, hắn càng nghe càng thấy sợ.
“Bây giờ bổn vương đi tìm đại phu khám, nếu có chút khác thường gì, bổn vương sẽ giết toàn bộ phủ nhà ngươi.” Hắn thẹn quá hóa giận, vung ống tay áo, đạp cửa rời đi.
Vân Ánh Lục oan ức thở dài, lạnh nhạt nói: “Tề vương, ngươi thật là căng thẳng quá độ rồi. Ta làm sao dám làm vậy với ngươi, đó không phải là lấy trứng chọi đá sao? Nếu ngươi lo lắng, vậy qua đây để ta bắt mạch cho ngươi, toàn bộ Đông Dương, không tìm thấy đại phu thứ hai có y thuật cao siêu như ta đâu, không phải từ trước đến nay ngươi đều tán dương y thuật của ta sao?”
Lưu Huyên Nghệ vốn đang yên ổn đi ra cửa, nghe xong lời cô nói, bước chân nhanh hơn, cơ hồ là chạy trốn ra khỏi Vân phủ, bộ dáng đó thật là chật vật, làm cho đám người hầu Vân phủ trố mắt đứng nhìn.
Vân Ánh Lục nhìn chòng chọc vào giỏ vải trên bàn, đột nhiên ấn xuống ngực, chạy ra ngoài cửa, nôn sạch ra tất cả những gì cô vừa ăn. Hắn quả thật là đến với ý đồ đen tối.
May mắn cô đã sớm có phòng bị, bằng không…cô không dám nghĩ tiếp, bàn tay nắm chặt thành quyền, thân thể khẽ run rẩy. Lưu Huyên Nghệ, ta nhất định sẽ làm cho ngươi sống không bằng chết, cô âm thầm thề.
Quan trường giờ được như ý, tình trường tự nhiên sẽ không như ý.
Lưu Huyên Nghệ kỳ thật cũng rất biết thương hương tiếc ngọc, cũng không cự tuyệt những cô gái có chút nhan sắc nhào vào lòng hắn, nhưng nếu là một chuyện mang tính bắt buộc, thì lại vô cùng khó chịu.
Trong lòng hắn vô cùng lưu luyến những ngày tháng giả bệnh tiêu dao trước kia, giả làm Kì Sơ Thính, tùy ý ra vào hoàng cung, thỉnh thoảng lại trêu đùa Kì Sơ Thính thật, tán tỉnh nàng. Phi tần nào vừa mắt hắn, buổi tối hắn lại giả trang cung nữ, theo mật đạo vào hậu cung, muốn lên giường người nào thì lên giường người đó.
Nhưng nay thì sao, hắn là Tề vương vạn người nhìn vào, có một hành động nhỏ, sẽ gây ra sóng to gió lớn. Đám người ủng hộ hắn nhìn vào hắn, kẻ địch của hắn cũng nhìn chòng chọc vào hắn. Hắn có thể muốn làm gì thì làm sao?
Không chỉ có thế, hắn còn phải nghe theo Kì Tả Thừa tướng sắp xếp, lấy danh nghĩa lập chính phi, cưới Kì Sơ Thính vào vương phủ. Hắn từng đồng ý với Viên Nguyên soái, Kì Tả Thừa tướng, chờ hắn đăng cơ, hắn sẽ lập con gái bọn họ làm hoàng hậu, câu nói này đương nhiên chỉ là nương theo hoàn cảnh mà nói, cũng không phải là hắn thật lòng. Phụ thân của Tề vương phi tuy chỉ là một Thị lang bộ Lễ, Tề vương phi lại sinh Phi nhi cho hắn, khi hắn bị bệnh liệt giường, Tề vương phi cũng không rời xa hắn, không bỏ mặc hắn, sau khi hắn khỏi hẳn, ở bên ngoài tìm hoa hỏi liễu, nàng cũng không gây chuyện. Trong bất tri bất giác, hắn và nàng đã sớm thành một chỉnh thể không thể tách rời. Trong cảm nhận của hắn, nàng mới chân chính là Tề vương phi, về sau sẽ là hoàng hậu.
Trong lòng Tề vương phi cũng nghĩ như vậy, cho nên khi nghe nói mình phải nhường vị trí chính thất cho một cô gái nói gì nghe nấy, thì mới phản ứng dữ dội như thế, ra tay độc ác như vậy với Vân Ánh Lục.
Lưu Huyên Nghệ không ghét Kì Sơ Thính, nhưng còn chưa tới mức yêu đương. Bây giờ, hắn lấy danh nghĩa lập chính phi cưới nàng ta vào phủ, thật sự là rất bất đắc dĩ. Mỗi một bước đi của hắn, đều cần Kì Tả Thừa tướng đỡ, hắn không thể nào đẩy Kì Tả Thừa tướng ra được, nhưng trong lòng hắn thực ra đã sớm hận Kì Tả Thừa tướng thấu xương. Nếu đẩy ra, hắn sẽ mất đà mà ngã nhào, hoàn toàn mất đi tất cả.
Lưu Huyên Nghệ chỉ có thể tự an ủi mình, quân vương vĩ đại, vì đế nghiệp, không thể cúi đầu cũng phải cúi đầu. Nhưng hiện giờ trong lòng hắn thật sự không dễ chịu. Trong Vương phủ sắp cưới tân vương phi, nơi nơi bận rộn, thế nhưng không hề thấy không khí vui mừng. Tề vương phi ở trong hậu đường khóc lóc sướt mướt, Phi nhi trừng đôi mắt nho nhỏ nhìn hắn, trong ánh mắt kia tràn đầy trách móc.
Lưu Huyên Nghệ thật sự không thể nào ở trong Vương phủ được nữa, mà đúng lúc này, hắn nghe tin Đỗ Tử Bân cưới vợ, tân nương quả thật là tiểu thái y Vân Ánh Lục, chuyện này thực sự giống như một người xát muối vào vết thương của hắn.
Hắn thật đúng là nhìn không ra Vân Ánh Lục có lòng khoan dung lớn như vậy, nhìn thấy một màn Đỗ Tử Bân trình diễn cùng hai kỹ nữ kia, nàng vẫn có thể cam tâm tình nguyện gả cho Đỗ Tử Bân, xem ra, hắn đã dùng thuốc liều nhẹ rồi.
Lại nói thật lòng một câu, nếu đổi lại cưới tân Vương phi là Vân Ánh Lục, tâm trạng của hắn lập tức sẽ không giống hiện giờ. Tiểu thái y kia không chỉ có đôi mắt rất giống Ngưng Hương, hơn nữa lại còn ăn ý kỳ lạ với hắn, hiểu thấu lòng hắn, hấp dẫn hắn một cách kỳ lạ. Nàng ít lời, sống nội tâm, nhưng trong im lặng lại ẩn giấu trí tuệ, không nói nhiều, nhưng cái gì cũng nhìn thấu, tự nhiên thoải mái, lại có một chút mơ hồ đáng yêu. Để cho hắn cảm thấy đặc biệt là, nàng không có hứng thú với hắn, thậm chí có chút vô tình.
Con người đều ti tiện như vậy, càng là không chiếm được, mới càng thấy quý báu. Lưu Huyên Nghệ quả thực muốn có Vân Ánh Lục tới phát điên, những lời Kì Tả Thừa tướng dặn dò hắn, hắn đã sớm bỏ ngoài tai.
Hắn sao có thể trơ mắt nhìn Vân Ánh Lục gả cho con mọt sách Đỗ Tử Bân kia được, lại còn kết hôn cùng một ngày với hắn, đây thật sự là mỉa mai mà.
Lưu Huyên Nghệ bước lòng vòng mấy vòng quanh phòng, sai tổng quản chuẩn bị kiệu, xách một giỏ vải tươi ngon, dùng băng ướp lạnh, tri phủ Mân Nam đưa gấp ngày đêm tới tặng, hắn muốn tới Vân phủ, đáp tạ Vân thái y đã chữa trị.
Trước khi xuất phát, hắn xách cái giỏ vào trong phòng, ở lại trong đó một hồi.
Trong Vân phủ, tổng quản đang chỉ huy đám hạ nhân chuyển chậu hoa trong sân tới sân sau, dọn chỗ để chuẩn bị căng bạt. Hôm tổ chức hôn lễ, không biết phải bày bao nhiêu bàn tiệc rượu, phòng lớn trong Vân phủ căn bản không đủ chỗ. Lưu Huyên Nghệ rất có lễ phép xuống kiệu, sai phu kiệu đưa bái thiếp* cho người trông cửa của Vân phủ.
*Thiếp có ghi tên tuổi, yêu cầu gặp mặt.
Người trông cửa không quen hắn, nhưng nhìn tư thế, thấy giống một ông chủ tôn quý, nên không dám chậm trễ, vội vàng đưa tới khuê phòng của Vân Ánh Lục.
Tuy rằng Lưu Huyên Thần đã nói tới mức trời rung đất lở, nhưng ngày hôm sau Vân Ánh Lục cũng không lập tức tới hoàng cung. Cô không muốn Đỗ Tử Bân hiểu lầm, cũng không muốn lại cãi nhau với hắn, cô cảm giác chuyện này cần phải nói với hắn một tiếng.
Đỗ Tử Bân thật sự rất bận rộn, mới sáng sớm, hắn đã tới nha môn.
Vân Ánh Lục không còn cách nào khác, đành phải ở trong phủ chờ hắn về. Trong lòng cô không khỏi lo sợ, sợ Lưu Huyên Thần có thể mượn cơ hội gây sự hay không. Ngồi không phát chán, cô tìm quyển sách y học tối hôm qua mới mua, lật giở tìm tới mấy trang ghi về cổ thuật, cẩn thận nghiên cứu, càng đọc, càng cảm thấy huyền ảo.
Người trông cửa giao bái thiếp cho Trúc Thanh, khi Trúc Thanh mang vào, cô đang đọc tới nhập tâm.
“Hắn ta sao?” Vân Ánh Lục vừa giở bái thiếp ra, đôi mày khẽ nhíu, khóe môi hiện lên một tia cười lạnh.
“Tiểu thư, đó là ai vậy?” Trúc Thanh giờ đang học cách ngoan ngoãn, tối hôm qua hoàng đế đột nhiên xuất hiện ở khuê phòng của tiểu thư, nàng dùng tâm tư một cô gái tỉ mỉ xét đoán, giữa tiểu thư và hoàng đế nhất định có chuyện gì đó, nhưng nàng lại không hỏi gì. Hỏi, tiểu thư nhất định cũng sẽ không nói.
Không biết sao, nàng có một loại trực giác, trái tim của tiểu thư không hướng tới Tần công tử, cũng không đặt ở chỗ Đỗ công tử, mà dường như dao động ở bên ngoài.
“Một kẻ hẳn là cần thiên đao vạn quả.” Vân Ánh Lục lạnh lùng nói, khép bái thiếp lại.
Trúc Thanh chưa từng thấy Vân Ánh Lục dùng lời lẽ ác độc thế này nói về người khác, trong lòng kinh ngạc, “Tiểu thư, vậy có muốn gặp hắn không?”
Mắt Vân Ánh Lục nhíu lại, “Gặp, đương nhiên muốn gặp, hơn nữa chị còn phải đích thân mời trà hắn.”
Lưu Huyên Nghệ được tổng quản Vân phủ cung kính dẫn tới phòng khách, nói rằng viên ngoại tới cửa hàng, phu nhân tới Cẩm Y phường, tiểu thư sẽ xuống lầu ngay. Lưu Huyên Nghệ cười nụ cười mê người, sai phu kiệu đặt cái giỏ trúc lên trên bàn, “Không hề gì, bổn vương chờ là được.”
Tổng quản không nói câu nào, khom người thối lui đến đứng bên cạnh. Lưu Huyên Nghệ bĩu môi, đám hạ nhân ở Vân phủ này sao lại không biết quy củ gì thế, khách tới nhà, ngay cả chén trà, cũng không biết bưng ra sao?
Hắn ngồi bắt chéo chân, đang rung chân thì rèm phòng khách được vén lên, Vân Ánh Lục trên mặt là một nụ cười thanh nhã, bưng một khay trà bước vào. Lưu Huyên Nghệ nhìn quen Vân Ánh Lục mặt mày lạnh lùng, tình cảnh này thật là có chút thụ sủng nhược kinh.
“Sao bổn vương lại có thể khiến cho Vân thái y tự mình bưng trà chứ?” Hắn đứng dậy nhận chén trà Vân Ánh Lục đưa qua, nhấc nắp đậy lên, là trà cam thảo, vị ngọt, giữa hè uống thật ngon miệng.
“Tề vương là khách quý, đương nhiên là ta phải tự mình tiếp đãi.” Vân Ánh Lục ngồi xuống đối diện hắn, liếc thấy cái giỏ trúc trên bàn, “Dưa mật sao?”
Lưu Huyên Nghệ nở nụ cười, xua tay, “Đây là vải, đặc sản Mân Nam, đã ướp lạnh, vừa ngon vừa ngọt.”
Trong lòng Vân Ánh Lục thất kinh, triều Ngụy này không có tàu hỏa, không có máy bay, muốn đi đâu xa, đều phải nhờ vào ngựa, Mân Nam cách xa đây ngàn dặm, giữa mùa hè mà có thể ăn được quả vải tươi ngon, thực không phải là xa xỉ bình thường, số tiền phải trả e là không thể tính nổi.
“Lễ vật này có phải quá quý giá hay không?” Cô nhìn cái giỏ, mở lá sen phủ bên ngoài ra, bên trong là những quả vải đo đỏ tươi ngon, xung quanh là những cục nước đá, nhìn thấy thật muốn ăn.
Lưu Huyên Nghệ kiêu ngạo nhướng mày, nhấp một ngụm trà, hài hước nói: “Lễ vật tặng cho Vân Thái y, sao có thể tùy tiện được? Vân Thái y chính là đại ân nhân của bổn vương, không có Vân Thái y, bây giờ bổn vương còn đang nằm trên giường đấy!”
Vân Ánh Lục dường như vẫn mải mê nhìn giỏ vải kia, cúi đầu nhìn kỹ, một cây trâm bạc trên đầu cô bị tuột xuống, rơi vào trong giỏ vải, trên cây trâm bạc xuất hiện một màu đen mờ mờ.
“Tề Vương, trong quả vải này có độc sao?” Vân Ánh Lục hét lên thất thanh, nhặt cây trâm bạc lên, thật kỳ quái, sau khi lấy cây trâm ra khỏi giỏ, lại là một màu trắng bạc không tỳ vết.
“À, thật xin lỗi, là ta nhìn lầm rồi.” Cô cười híp mắt, cầm lên một quả vải, bóc vỏ, ăn ngon lành.
Mặt Lưu Huyên Nghệ biến sắc, hắn ngơ ngác tròn mắt nhìn Vân Ánh Lục, nàng sao chỉ cần một câu là có thể nói thẳng ra lời giải của Mê tâm cổ trong giỏ được?
Mê tâm cổ vô hình, bình thường được cho vào trong đồ ăn. Người trúng cổ, trong tâm trí chỉ có người hạ cổ, chết mê chết mệt, giống như bị quỷ ám. Nhưng loại cổ này chỉ cần hỏi một câu: “Trong thức ăn này có độc sao?” là sẽ không bị trúng độc.
Tuy nói đơn giản, nhưng chỉ cần bị hạ cổ, là không có người nào thoát khỏi. Vân Ánh Lục nói ra câu đó, là do trùng hợp, hay là do nàng am hiểu về cổ độc?
Trong lòng Lưu Huyên Nghệ không khỏi phát run, hắn nhìn chằm chằm vào Vân Ánh Lục nghiên cứu, thấy nàng dường như là người không biết rõ, vội che giấu sự kinh ngạc, tiếp tục uống trà. Chỉ chốc lát, chén trà đã thấy đáy, Vân Ánh Lục săn sóc đứng dậy rót thêm cho hắn.
“Uống thêm một chút, trà này mùa hè uống vào giải nhiệt. Tề Vương gia, bây giờ Vương phủ bận bịu lắm nhỉ, hôm đó khi đi may hỉ phục, ta còn gặp Kì tiểu thư, cô ấy dường như có biết ta. Ở thành Đông Dương này, ta dường như có chút tên tuổi.” Vân Ánh Lục nói.
“À,” Cổ thuật bị phá, Lưu Huyên Nghệ cảm thấy đại loạn, đã đứng ngồi không yên, khi đến tràn đầy tự tin, hiện giờ đã không còn sót lại chút gì. Hắn nhìn nàng, không thấy đáng yêu, mà cảm thấy đáng sợ. Bây giờ, hắn dùng biện pháp gì để trói buộc được nàng đây?
“Vân Thái y, y thuật này của nàng là theo ai học?” Hắn thăm dò hỏi.
“Ta tự học thành tài.”
“Nàng đã tự học những gì?”
“Chính đạo, tà đạo, lệch đạo, gần đây ta đang cuồng nghiên cứu làm như thế nào để giết người không để lại dấu vết.” Vân Ánh Lục nhếch môi trả lời.
Lưu Huyên Nghệ nhìn chằm chằm vào chén trà trước mặt, trong lòng nổi lên một cảm giác sợ hãi, “Nàng đã hạ độc trong trà này sao?”
Vân Ánh Lục chớp chớp mắt, “Ta sao có thể làm việc đó với Tề Vương được? Tề Vương tặng cho ta một phần đại lễ thế này, ta thành tâm pha trà tiếp đãi Tề Vương, nhưng mà, có thể hưởng thụ loại phúc phận này, trước mắt chỉ có một mình Tề Vương.”
Lưu Huyên Nghệ đứng bật dây, tay run rẩy chỉ vào Vân Ánh Lục, “Vân Thái y, nếu ngươi dám làm gì bổn vương, bổn vương tất nhiên sẽ không bỏ qua cho ngươi.” Năm đó, ở trong cung, hắn cũng uống xong một chén trà, sau đó đột nhiên tay chân không thể cử động, miệng không thể nói, lảo đảo ngã xuống đất, nằm liệt giường tới hơn bốn năm.
Vân Ánh Lục thu hồi nụ cười, “Tề Vương, ngươi nói phải có chứng cớ. Hôm nay, nếu ngươi chết ở Vân phủ, ta là nghi can số một, nhưng nếu ngươi ra khỏi Vân phủ, chết ở bên ngoài, như vậy không có liên can gì đến ta.”
Lúc này Lưu Huyên Nghệ không ngừng sợ hãi, mồ hôi lạnh túa ra, hắn càng nghe càng thấy sợ.
“Bây giờ bổn vương đi tìm đại phu khám, nếu có chút khác thường gì, bổn vương sẽ giết toàn bộ phủ nhà ngươi.” Hắn thẹn quá hóa giận, vung ống tay áo, đạp cửa rời đi.
Vân Ánh Lục oan ức thở dài, lạnh nhạt nói: “Tề vương, ngươi thật là căng thẳng quá độ rồi. Ta làm sao dám làm vậy với ngươi, đó không phải là lấy trứng chọi đá sao? Nếu ngươi lo lắng, vậy qua đây để ta bắt mạch cho ngươi, toàn bộ Đông Dương, không tìm thấy đại phu thứ hai có y thuật cao siêu như ta đâu, không phải từ trước đến nay ngươi đều tán dương y thuật của ta sao?”
Lưu Huyên Nghệ vốn đang yên ổn đi ra cửa, nghe xong lời cô nói, bước chân nhanh hơn, cơ hồ là chạy trốn ra khỏi Vân phủ, bộ dáng đó thật là chật vật, làm cho đám người hầu Vân phủ trố mắt đứng nhìn.
Vân Ánh Lục nhìn chòng chọc vào giỏ vải trên bàn, đột nhiên ấn xuống ngực, chạy ra ngoài cửa, nôn sạch ra tất cả những gì cô vừa ăn. Hắn quả thật là đến với ý đồ đen tối.
May mắn cô đã sớm có phòng bị, bằng không…cô không dám nghĩ tiếp, bàn tay nắm chặt thành quyền, thân thể khẽ run rẩy. Lưu Huyên Nghệ, ta nhất định sẽ làm cho ngươi sống không bằng chết, cô âm thầm thề.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.