Chương 149: Chuyện Không chạm tới người mình yêu. ♥ Hạ ♥
Lâm Địch Nhi
17/04/2014
“Nếu trẫm nói là bởi vì trẫm tự ti, không mặt mũi nào dám đối diện với nàng, nàng có tin không?”
Lưu Huyên Thần cúi sát bên tai Vân Ánh Lục, không để ý tới thân phận ngôi cửu ngũ, run rẩy hỏi ra một câu này, khi Vân Ánh Lục đã gắng sức tĩnh lặng như nước hồ thu, lại nổi lên một trận sóng to.
Tin không? Tin không?
Giữa vợ chồng quý ở tin tưởng, thế nhưng anh là Lưu Huyên Thần, anh là hoàng đế nước Ngụy cao cao tại thượng, bất luận là đại quan hiển quý thế nào, hay là tài tử tài hoa xuất chúng, cũng đều phải quỳ phục ở dưới chân anh, không dám nhìn lên uy nghi của anh, mọi thứ đều trong tầm khống chế của anh, một câu một lời của anh có thể lệnh cho gió chuyển mây trôi, người như vậy sao có thể tự ti được?
Cô chẳng hề thấy đáng tin.
Vân Ánh Lục không quay đầu lại, thân thể cũng không mảy may nhúc nhích, dường như đã hóa thành một pho tượng đá ở trong lồng ngực hắn, một chút phản ứng cũng không có, thái dương, đầu mày, đôi môi đều tái nhợt giống như bị màn sương bao phủ.
“Uyển Bạch, trẫm biết nàng không hề tin tưởng trẫm.” Lưu Huyên Thần thê lương nói, thu tay lại, ngực dồn dập phập phồng, “Trẫm cũng không dám cầu xin nàng tha thứ, đúng vậy, trẫm đã phạm phải một lỗi không thể tha thứ, hơn nữa lại với người con gái duy nhất trên đời này thực lòng đối với trẫm, cũng là người duy nhất trẫm yêu. Trẫm lợi dụng tình yêu của nàng, giữ vững giang sơn, giữ được ngôi vị hoàng đế, lại mất đi tình yêu và tin tưởng của nàng, đây là một loại báo ứng với trẫm. Hiện giờ nói những lời này đã muộn rồi, trẫm đối với tình cảm ấm áp này, ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ. Mỗi một ngày trẫm sống, đều là phòng ngự, là tính kế, sách lược, e sợ nhìn sai một người, đi sai một bước, sẽ thua toàn bộ ván cờ.
Khi nàng vẫn là một tiểu thái y, trẫm đã nhìn ra nàng đơn thuần và thiện lương, khi đó trẫm đã muốn giữ nàng lại bên cạnh, không ngờ rằng nàng lại là nữ, vì thế trẫm động tâm, muốn nạp nàng làm phi tần, thế nhưng khi ở cạnh nàng, trẫm bất tri bất giác đã đánh mất trái tim mình, Uyển Bạch, có lẽ mục đích không trong sáng, nhưng trẫm yêu nàng là thật sự, hơn nữa rất sâu đậm, rất sâu đậm.” Lưu Huyên Thần nhìn bóng lưng Vân Ánh Lục không chớp mắt, không dám dời tầm mắt, ngay cả chớp mắt cũng không dám chớp, sợ chỉ trong giây lát chớp mắt đó, nàng sẽ biến mất không tìm thấy nữa.
Hắn không đợi cô nói tiếp, lại nói thêm: “Yêu nàng, càng yêu sâu đậm, lại càng khủng hoảng và bất an. Thế gian này, đối với tất cả trẫm đều có kế hoạch để nắm giữ, duy chỉ có tình cảm của nàng, trẫm không có chút tự tin. Nàng đối với trẫm luôn luôn không quan tâm, đối với quyền lực và tiền tài cũng chẳng có chút hứng thú, một quyển sách thuốc, có thể khiến nàng mặt mày rạng rỡ, vì trị bệnh cho một người bệnh, nàng có thể không để ý gì tới nguy hiểm. Uyển Bạch, nàng có biết như vậy nàng đã khiến trẫm thấy bị đả kích như thế nào không? Nàng như vậy, trẫm lấy cái gì để giành được trái tim nàng đây? Trẫm đột nhiên phát giác bản thân mình thật chẳng có gì, trẫm ngoại trừ quyền lực và tiền tài, còn có khả năng cho nàng được cái gì? Vì thế trẫm học cách buông thân phận xuống, thử yêu một người, dùng tình cảm chân thành của mình để yêu. Ông trời không phụ lòng người, trẫm rốt cuộc cũng được nàng đáp lại, cũng cưới được nàng. Hoàng cung chính là biển sâu có vô số mạch nước ngầm và vòng xoáy, không biết được lúc nào thuyền lật người chết. Trẫm chuẩn bị chu toàn mọi thứ, vẫn không tính được thân thế của trẫm đáng thương và tàn khốc như vậy. Đêm đại hôn đó, trẫm thật sự rất đau đớn, thế nhưng trẫm vẫn còn bận tâm tới giang sơn không được ổn định, trẫm quyết định lấy lùi làm tiến.”
Lưu Huyên Thần giống như vừa nói vừa hồi tưởng, trong phòng bỗng chốc yên lặng, Vân Ánh Lục dần dần không giữ được ung dung bình tĩnh, mỗi một câu anh nói, trong lòng cô giống như bị bỏng, bị đâm, lần sau mạnh hơn lần trước, làm cho cô đau đớn tới không thở nổi, run rẩy từ sâu trong cơ thể phát ra không thể áp chế nổi.
Phong độ Lưu Huyên Thần đã đi đâu rồi? Thân thể cao lớn anh tuấn của anh mất đi phong thái thường ngày, mệt mỏi uể oải, trên gương mặt tràn đầy hoảng hốt và tự trách không thể tiêu tan.
“Uyển Bạch, không biết bắt đầu từ bao giờ, nàng đã thành một phần trong trẫm, nàng trở nên quý giá tới mức trẫm không thể không có nàng. Thế nhưng vào lúc trẫm khó khăn nhất, trẫm lại bỏ nàng lại, đặt giang sơn lớn như vậy lên trên vai nàng. Thế nhưng trẫm không thể không làm như thế, trừ nàng ra, trẫm không dám dựa vào bất kỳ ai. Ngày thứ ba tân hôn, trẫm bỏ nàng lại ra đi, đây là cách trẫm yêu nàng ư, mỗi lần trẫm nghĩ đến điều này, đều cảm thấy hổ thẹn không chịu nổi, trẫm có điểm nào có thể xứng với nàng đây? Trẫm ở trên núi hơn hai mươi ngày, đứng trên đỉnh núi, ngắm nhìn thành Đông Dương, nhớ nàng tới mức sắp phát điên. Mỗi ngày một khắc công chúa An Nam tới đó, là thời khắc trẫm hạnh phúc nhất trong ngày, nghe cô ấy nói nàng giám quốc như thế nào, giảng bài cho các phi tần như thế nào, trẫm sẽ không tự chủ được mà mỉm cười. Uyển Bạch, nàng đã làm cho trái tim trẫm thấy ấm áp. Có một điều, khi so sánh với bản thân mình, trẫm lại thấy thất vọng vô cùng, trẫm không dám cho nàng biết, nàng vì nước vất vả, mà trẫm lại ở trong núi này ngóng trông. Tất cả mọi việc trẫm làm, sao có thể mở miệng giải thích với nàng được? Trẫm nghĩ, chịu đựng đi, chờ qua được khó khăn này, giang sơn ổn định, trẫm sẽ yêu nàng gấp bội. Uyển Bạch, nàng có đồng ý cho ta cơ hội này không?” Hắn cố ý đổi “Trẫm” thành “Ta”, chỉ coi mình là một người đàn ông bình thường đứng trước mặt người con gái mình yêu, yêu, làm cho vương giả uy nghi cùng với cao quý bất phàm của hắn đã chẳng còn tồn tại, hắn cũng thấp kém và nhút nhát như vậy.
Trong lòng Vân Ánh Lục khẽ thở dài, ra sức nắm chặt tay, mới nén được nước mắt sắp tràn mi.
“Hoàng thượng, có thể bởi vì em đến từ một ngàn năm sau, em không giống những cô gái ở nước Ngụy hiện giờ, sau khi thành thân, coi chồng là trời. Vợ chồng là hai chữ đặt song song, không phải một trước một sau. Mình thật lòng yêu một người, sẽ vì người ấy mà tự mình bảo trọng, để cho người đó không cần lo lắng cho mình, những thứ khác đều là xếp sau. Đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà suy nghĩ, nếu đổi lại là em đột nhiên mất tích, chàng không có một chút tin tức, chàng sẽ thấy như thế nào?”
“Không được phép nói như vậy.” Lưu Huyên Thần đột nhiên bước lên trước, dùng tay che miệng Vân Ánh Lục, đau đớn như thể trái tim bị xé rách khiến cho giọng nói của hắn nghẹn ngào, “Trẫm sai rồi, sẽ không có lần sau nữa. Bất luận là nàng hận trẫm hay là yêu trẫm, trẫm đều phải giữ chặt nàng, không được phép rời khỏi trẫm nửa bước.”
“Hoàng thượng, không được phép rời khỏi sao? Chàng khóa được thân, khóa được chân, chàng có thể khóa được trái tim, khóa được giấc mộng sao?” Vân Ánh Lục thì thào khẽ hỏi.
Lưu Huyên Thần nắm chặt tay cô, trong mắt tràn ngập ôn nhu, tự trách và cả tình yêu nồng đậm, hắn nhìn chăm chú vào gương mặt thanh tú của Vân Ánh Lục.
Trời không biết đã tối từ bao giờ, vầng trăng đã lặng lẽ leo lên giữa trời, ánh trăng sáng bạc rực rỡ chiếu xuống, tiến vào trong tẩm điện, chiếu sáng hai má Vân Ánh Lục, trên gương mặt cô được bao phủ một lớp ánh trăng hiền hòa.
“Ta sẽ khóa được trái tim nàng, giấc mộng của nàng, Uyển Bạch” Hắn dùng tiếng nói khàn khàn lặp đi lặp lại tình yêu của mình, bàn tay ôm eo cô chặt hơn, để cô dán sát vào trong lồng ngực hắn. Hắn sẽ không tiếc hết thảy, để làm cho bọn họ khôi phục lại như lúc ban đầu. Vân Ánh Lục chậm rãi nhắm mắt lại, không đẩy tay hắn ra. Bởi vì không nỡ, bởi vì còn có…
Lưu Huyên Thần tuy nói không sửa quốc hiệu, nhưng vẫn tiến hành cải cách triều đình một cách triệt để. Một số lớn đại thần từ triều trước, sau khi nhận một số lượng lớn tiền dưỡng lão, được an ủi cáo lão hồi hương. Những quan viên từng chạy trước chạy sau Tề Vương, lại nắm giữ những chức vụ quan trọng, bị dùng một lý do ôn hòa, chuyển qua một vị trí nhàn rỗi, uống trà, tán chuyện, giết thời gian nhàm chán. Năm nay Lưu Huyên Thần còn quyết định mở khoa thi đã ngừng hai năm, chuẩn bị tuyển chọn nhân lực mới cho triều đình.
Ngu Hữu Thừa tướng vẫn là Hữu Thừa tướng, Ngu Tấn Hiên vẫn bị phái tới biên cảnh, tiếp tục đảm nhiệm chức Đại nguyên soái bộ Binh, một số quan viên các châu phủ bên ngoài, biểu hiện kiệt xuất, lần lượt được điều đến Đông Dương đảm nhiệm các chức vị quan trọng.
Đỗ Tử Bân thượng tấu thỉnh cầu được điều ra ngoài, bị Lưu Huyên Thần một lời cự tuyệt, giao cho hắn ngay hôm đó bắt đầu điều tra vụ án bảy năm trước quốc khố mất đi mấy ngàn vạn lượng. Nghe nói chuyện này đã có chút ít manh mối, dường như có liên quan tới Kì Tả Thừa tướng đang dưỡng lão ở quê nhà xa xôi. Nghe tin này, Kì công tử căng thẳng tới độ đóng cửa Linh Vân Các, vội vã xuất kinh.
Một đạo thánh chỉ của hoàng thượng, khiến chúng thần trong triều bận đến phát điên, Phủ Nội Vụ cũng không nhàn rỗi. Cư dân thành Đông Dương phát hiện trong thành Đông Dương lại xuất hiện một chuyện ngạc nhiên, trên ngự nhai mở một cửa hiệu rất lớn, trang hoàng mất mấy ngày. Biển ở ngoài cửa đã được treo lên, tên là “Hoàng tân y quán”, nghe nói là hoàng thượng mở cho hoàng hậu nương nương, nhưng hoàng hậu nương nương là người khám chính, những nương nương khác cũng sẽ xuất cung khám phụ, thái y trong Thái y viện là “khám bệnh khách mời”. Phủ Nội Vụ phụ trách trang hoàng và chọn mua y quán, trang trí bên ngoài y quán là theo hình vẽ của nương nương, vật tư chọn mua cũng là nương nương liệt kê.
Đây cũng chỉ là một hình thức quảng cáo, thành Đông Dương còn có rất nhiều hiệu thuốc, y quán nổi danh. Nhưng mà, y thuật của hoàng hậu nương nương đúng là danh bất hư truyền.
Người trong thành Đông Dương lại nhiều ra một chuyện bàn tán, quán trà, tiệm cơm, khách vừa ngồi xuống câu đầu tiên nói chính là, anh có biết y quán hoàng gia kia không?
Y quán này còn chưa mở, danh tiếng đã vang trời.
Vân Ánh Lục không bận rộn gì. Không cần giám quốc, cô có rất nhiều thời gian. Lớp học của các phi tần cũng chuyển qua buổi chiều, cô cũng giống như trước kia vẫn làm ở Thái y viện, thỉnh thoảng cũng sẽ bắt mạch, chẩn bệnh cho phi tần và cung nữ, trị mấy bệnh vặt, cung cấp mấy đề nghị làm đẹp, coi như là dạy học thực tiễn đi!
Chỗ có cô, bên cạnh sẽ có một đám phụ nữ vây quanh, xa xa nghe tiếng như thể có hơn một ngàn con vịt đang quàng quạc. La công công cười nói với Lưu Huyên Thần, chỗ nào tiếng cười lớn, hoàng hậu đang ở đó, rất dễ tìm đấy!
Lưu Huyên Thần nói, trẫm ở trong cung này, mị lực càng ngày càng không bằng hoàng hậu. La công công, ngươi nói trẫm và hoàng hậu, ai anh tuấn hơn?
La công công cười ngoác cả miệng, vợ chồng hoàng thượng thật biết nói đùa.
Đùa cái gì? Quan hệ của hai người cũng không có bao nhiêu cải thiện. Nhưng Lưu Huyên Thần cũng không nản lòng. Ngoại trừ thượng triều, mặc kệ là hắn ở Ngự thư phòng phê duyệt tấu chương, hay là tự mình tiếp kiến quan viên các châu phủ hồi kinh, đều kéo Vân Ánh Lục ngồi bên.
Với nàng, Lưu Huyên Thần rất có kiên nhẫn. Cũng không để ý tới nàng năm lần bảy lượt đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, chẳng quan tâm tới hắn, cũng không bất mãn mình đối với nàng coi trọng và cố gắng như thế, lại không khiến nàng có một tia cảm động cùng vui sướng đáp lại. Xử lý triều chính xong, hắn và nàng sẽ đi dạo trong hoàng cung, nghe nhạc, chơi cờ, du hồ, ngắm hoa… Hắn không hề che giấu chuyên sủng và tình yêu của mình đối với nàng.
Mỗi ngày ba bữa, cho dù hắn bận tới đâu, cũng kiên trì tới Trung Cung dùng bữa cùng nàng. Sau bữa tối, hắn sẽ ngồi cùng nàng một lát, nói một số chuyện thú vị trong triều, sau đó đứng dậy cáo từ tới Ngự thư phòng xử lý chính sự, lúc này, hắn không kéo nàng đi dùng, luôn dặn dò nàng sớm nghỉ ngơi một chút, không được đọc sách khuya quá, thời tiết dần dần lạnh, đừng để bị lạnh.
Vân Ánh Lục hỏi La công công, hiện giờ bình thường hoàng thượng nghỉ ngơi bao lâu. La công công nói triều chính mới thiết lập lại, quốc sự rất nhiều, hoàng thượng đều gần canh bốn mới đi ngủ, ông ấy còn nói thêm một câu, hoàng thượng chỉ quay về tẩm điện, chưa bao giờ đặt chân tới tẩm cung của các phi tần khác. Vân Ánh Lục nhìn ra được Lưu Huyên Thần rất vất vả, so với khi mới vừa hồi cung hắn đã gầy đi nhiều.
Thói quen là dần dần bồi dưỡng.
Một người mỗi ngày đều xuất hiện, đột nhiên không tới nữa, thật đúng là rất không quen. Đồ ăn tối Ngự thiện phòng đã đưa tới hồi lâu, ngoài cửa cung vẫn không thấy bóng dáng Lưu Huyên Thần, Vân Ánh Lục bất tri bất giác nhíu chặt mày.
Mãn Ngọc chẳng biết đã chạy ra chạy vào nhìn mấy lần, sau đó lại chạy đến Ngự thư phòng hỏi, trở về nói hoàng thượng đêm nay có việc, không đến Trung Cung. Vân Ánh Lục rầu rĩ một mình dùng bữa tối, một đêm này, dường như có gì đó mất mát, cô vẫn thất hồn lạc phách. Ngày hôm sau, Lưu Huyên Thần không chỉ bữa tối không tới, bữa sáng, bữa trưa cũng không tới. Vân Ánh Lục thật sự ngồi không yên, cô đi lòng vòng trong Trung Cung hồi lâu, cắn cắn môi, gọi Trúc Thanh và Mãn Ngọc, cô không tới Ngự thư phòng, mà là tới Thái y viện trước. Cô hầm một nồi canh cây dẻ ngân nhĩ, bổ phổi nhuận họng, rất phù hợp uống vào buổi tối mùa thu.
Xách theo hộp thức ăn, còn chưa đi đến Ngự thư phòng, đã nghe thấy từng đợt tiếng ho liên tiếp, “Khụ… Khụ…” Đây là ho khan, không có đờm, người ho vô cùng khó chịu.
“Hoàng thượng, những tấu chương này không phê nữa, người nên hồi cung nghỉ ngơi đi thôi! Bằng không, ngày mai không lâm triều được.” La công công sốt ruột tới độ gương mặt già nua nhăn nhúm cả lại.
Lưu Huyên Thần lấy chiếc khăn bên cạnh, lau mồ hôi trên trán, “Không, trẫm muốn phê xong số tấu chương này rồi ngủ, ngày mai còn có chuyện ngày mai, không thể để đó được.”
“Thế nhưng người đã ho tới mức này rồi, nô tài đi mời hoàng hậu nương nương đến khám cho người.”
“Đừng, đừng… Nàng mà biết, sẽ lo lắng lung tung. Trẫm không phải đã gọi Dụ thái y tới khám rồi sao, không phải chỉ là nhiễm phong hàn, uống mấy thang thuốc là được rồi.”
“Người đã uống hai ngày nay rồi, có khá lên đâu?” La công công nhìn chằm chằm bút son trong tay Lưu Huyên Thần, hận không thể đoạt lấy ném đi.
“Ngày mai sẽ khá lên, sẽ khá lên, khụ, khụ… Khụ…” Cổ họng rất ngứa, hắn cúi người trước bàn, ho không ngồi thẳng người lên được.
“Hoàng thượng, hoàng thượng…” La công công cuống quít bước lên vỗ lưng cho Lưu Huyên Thần.
“Công công đi pha chút trà mật ong, ở đây cứ để ta.” Một dáng người mảnh khảnh bước vào Ngự thư phòng, đi đến bên Lưu Huyên Thần, nhẹ nhàng vỗ lưng hắn.
“Vâng!” Tiếng La công công trả lời thực là to.
Lưu Huyên Thần nghe thấy giọng nói quen thuộc, ôm ngực ngẩng đầu, “Uyển Bạch, sao nàng lại tới đây, mau hồi cung đi, đừng để trẫm lây bệnh cho nàng.”
Vân Ánh Lục trừng mắt nhìn hắn, “Chàng cho là phong hàn cũng là bệnh lây sao?”
“Uyển Bạch…” Hắn nghe ra trong giọng nói của cô có đau lòng và không nỡ, trong lòng vui vẻ, đưa tay kéo cô.
Trời ơi, lòng bàn tay nóng bỏng! Vân Ánh Lục mím chặt môi, tức giận thuận thế nắm lấy cổ tay hắn, hai ngón tay đặt lên mạch đập, còn nói quan tâm tới cô, sao mà mình có chuyện đã nghĩ cách né tránh cô rồi?
“Chàng có thể không coi em là hoàng hậu của chàng, nhưng hãy coi em là thầy thuốc của chàng, được không?” Mạch đập hỗn loạn, phong hàn đã xâm nhập vào gân cốt, còn sốt cao, còn ho khan, bệnh nặng như vậy, còn làm bộ làm tịch.
“Uyển Bạch, trẫm không muốn nàng làm thầy thuốc của trẫm, trẫm chỉ cần nàng làm hoàng hậu, hoàng hậu của trẫm, người phụ nữ duy nhất của trẫm.” Nhiệt độ của Lưu Huyên Thần rất cao, thần trí vì cơn sốt đã có chút mơ hồ, hắn vùi đầu vào ngực cô, miệng vẫn thì thào nói.
“Chàng nói mấy câu này thì có ích lợi gì, tự mình còn chẳng chăm sóc tốt, còn như thế nào mà…” yêu em?
Vân Ánh Lục tức giận tới mức đỏ bừng mặt, nhưng đáy mắt lại có nước mắt.
“Hữu dụng hay vô dụng, trẫm cũng muốn nói, trẫm chỉ sợ nàng không tin. Uyển Bạch, trẫm rất là khó chịu…” Hắn giống như đứa trẻ ôm chặt lấy cô, thế nào cũng không chịu buông tay.
“Khó chịu vì sao không về cung nghỉ ngơi?” Cô cuống tới độ không biết nói gì.
“Cung điện không có nàng, rất vắng vẻ. Trẫm không muốn trở về, trẫm ở đây chờ nàng…” Vân Ánh Lục vô lực nhắm mắt lại, cúi đầu, “Được, vậy giờ chúng ta hồi cung.”
Lưu Huyên Thần nhẹ nhàng gật đầu, khóe môi lặng lẽ hiện lên nụ cười âm mưu đã được thực hiện.
Tin không? Tin không?
Giữa vợ chồng quý ở tin tưởng, thế nhưng anh là Lưu Huyên Thần, anh là hoàng đế nước Ngụy cao cao tại thượng, bất luận là đại quan hiển quý thế nào, hay là tài tử tài hoa xuất chúng, cũng đều phải quỳ phục ở dưới chân anh, không dám nhìn lên uy nghi của anh, mọi thứ đều trong tầm khống chế của anh, một câu một lời của anh có thể lệnh cho gió chuyển mây trôi, người như vậy sao có thể tự ti được?
Cô chẳng hề thấy đáng tin.
Vân Ánh Lục không quay đầu lại, thân thể cũng không mảy may nhúc nhích, dường như đã hóa thành một pho tượng đá ở trong lồng ngực hắn, một chút phản ứng cũng không có, thái dương, đầu mày, đôi môi đều tái nhợt giống như bị màn sương bao phủ.
“Uyển Bạch, trẫm biết nàng không hề tin tưởng trẫm.” Lưu Huyên Thần thê lương nói, thu tay lại, ngực dồn dập phập phồng, “Trẫm cũng không dám cầu xin nàng tha thứ, đúng vậy, trẫm đã phạm phải một lỗi không thể tha thứ, hơn nữa lại với người con gái duy nhất trên đời này thực lòng đối với trẫm, cũng là người duy nhất trẫm yêu. Trẫm lợi dụng tình yêu của nàng, giữ vững giang sơn, giữ được ngôi vị hoàng đế, lại mất đi tình yêu và tin tưởng của nàng, đây là một loại báo ứng với trẫm. Hiện giờ nói những lời này đã muộn rồi, trẫm đối với tình cảm ấm áp này, ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ. Mỗi một ngày trẫm sống, đều là phòng ngự, là tính kế, sách lược, e sợ nhìn sai một người, đi sai một bước, sẽ thua toàn bộ ván cờ.
Khi nàng vẫn là một tiểu thái y, trẫm đã nhìn ra nàng đơn thuần và thiện lương, khi đó trẫm đã muốn giữ nàng lại bên cạnh, không ngờ rằng nàng lại là nữ, vì thế trẫm động tâm, muốn nạp nàng làm phi tần, thế nhưng khi ở cạnh nàng, trẫm bất tri bất giác đã đánh mất trái tim mình, Uyển Bạch, có lẽ mục đích không trong sáng, nhưng trẫm yêu nàng là thật sự, hơn nữa rất sâu đậm, rất sâu đậm.” Lưu Huyên Thần nhìn bóng lưng Vân Ánh Lục không chớp mắt, không dám dời tầm mắt, ngay cả chớp mắt cũng không dám chớp, sợ chỉ trong giây lát chớp mắt đó, nàng sẽ biến mất không tìm thấy nữa.
Hắn không đợi cô nói tiếp, lại nói thêm: “Yêu nàng, càng yêu sâu đậm, lại càng khủng hoảng và bất an. Thế gian này, đối với tất cả trẫm đều có kế hoạch để nắm giữ, duy chỉ có tình cảm của nàng, trẫm không có chút tự tin. Nàng đối với trẫm luôn luôn không quan tâm, đối với quyền lực và tiền tài cũng chẳng có chút hứng thú, một quyển sách thuốc, có thể khiến nàng mặt mày rạng rỡ, vì trị bệnh cho một người bệnh, nàng có thể không để ý gì tới nguy hiểm. Uyển Bạch, nàng có biết như vậy nàng đã khiến trẫm thấy bị đả kích như thế nào không? Nàng như vậy, trẫm lấy cái gì để giành được trái tim nàng đây? Trẫm đột nhiên phát giác bản thân mình thật chẳng có gì, trẫm ngoại trừ quyền lực và tiền tài, còn có khả năng cho nàng được cái gì? Vì thế trẫm học cách buông thân phận xuống, thử yêu một người, dùng tình cảm chân thành của mình để yêu. Ông trời không phụ lòng người, trẫm rốt cuộc cũng được nàng đáp lại, cũng cưới được nàng. Hoàng cung chính là biển sâu có vô số mạch nước ngầm và vòng xoáy, không biết được lúc nào thuyền lật người chết. Trẫm chuẩn bị chu toàn mọi thứ, vẫn không tính được thân thế của trẫm đáng thương và tàn khốc như vậy. Đêm đại hôn đó, trẫm thật sự rất đau đớn, thế nhưng trẫm vẫn còn bận tâm tới giang sơn không được ổn định, trẫm quyết định lấy lùi làm tiến.”
Lưu Huyên Thần giống như vừa nói vừa hồi tưởng, trong phòng bỗng chốc yên lặng, Vân Ánh Lục dần dần không giữ được ung dung bình tĩnh, mỗi một câu anh nói, trong lòng cô giống như bị bỏng, bị đâm, lần sau mạnh hơn lần trước, làm cho cô đau đớn tới không thở nổi, run rẩy từ sâu trong cơ thể phát ra không thể áp chế nổi.
Phong độ Lưu Huyên Thần đã đi đâu rồi? Thân thể cao lớn anh tuấn của anh mất đi phong thái thường ngày, mệt mỏi uể oải, trên gương mặt tràn đầy hoảng hốt và tự trách không thể tiêu tan.
“Uyển Bạch, không biết bắt đầu từ bao giờ, nàng đã thành một phần trong trẫm, nàng trở nên quý giá tới mức trẫm không thể không có nàng. Thế nhưng vào lúc trẫm khó khăn nhất, trẫm lại bỏ nàng lại, đặt giang sơn lớn như vậy lên trên vai nàng. Thế nhưng trẫm không thể không làm như thế, trừ nàng ra, trẫm không dám dựa vào bất kỳ ai. Ngày thứ ba tân hôn, trẫm bỏ nàng lại ra đi, đây là cách trẫm yêu nàng ư, mỗi lần trẫm nghĩ đến điều này, đều cảm thấy hổ thẹn không chịu nổi, trẫm có điểm nào có thể xứng với nàng đây? Trẫm ở trên núi hơn hai mươi ngày, đứng trên đỉnh núi, ngắm nhìn thành Đông Dương, nhớ nàng tới mức sắp phát điên. Mỗi ngày một khắc công chúa An Nam tới đó, là thời khắc trẫm hạnh phúc nhất trong ngày, nghe cô ấy nói nàng giám quốc như thế nào, giảng bài cho các phi tần như thế nào, trẫm sẽ không tự chủ được mà mỉm cười. Uyển Bạch, nàng đã làm cho trái tim trẫm thấy ấm áp. Có một điều, khi so sánh với bản thân mình, trẫm lại thấy thất vọng vô cùng, trẫm không dám cho nàng biết, nàng vì nước vất vả, mà trẫm lại ở trong núi này ngóng trông. Tất cả mọi việc trẫm làm, sao có thể mở miệng giải thích với nàng được? Trẫm nghĩ, chịu đựng đi, chờ qua được khó khăn này, giang sơn ổn định, trẫm sẽ yêu nàng gấp bội. Uyển Bạch, nàng có đồng ý cho ta cơ hội này không?” Hắn cố ý đổi “Trẫm” thành “Ta”, chỉ coi mình là một người đàn ông bình thường đứng trước mặt người con gái mình yêu, yêu, làm cho vương giả uy nghi cùng với cao quý bất phàm của hắn đã chẳng còn tồn tại, hắn cũng thấp kém và nhút nhát như vậy.
Trong lòng Vân Ánh Lục khẽ thở dài, ra sức nắm chặt tay, mới nén được nước mắt sắp tràn mi.
“Hoàng thượng, có thể bởi vì em đến từ một ngàn năm sau, em không giống những cô gái ở nước Ngụy hiện giờ, sau khi thành thân, coi chồng là trời. Vợ chồng là hai chữ đặt song song, không phải một trước một sau. Mình thật lòng yêu một người, sẽ vì người ấy mà tự mình bảo trọng, để cho người đó không cần lo lắng cho mình, những thứ khác đều là xếp sau. Đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà suy nghĩ, nếu đổi lại là em đột nhiên mất tích, chàng không có một chút tin tức, chàng sẽ thấy như thế nào?”
“Không được phép nói như vậy.” Lưu Huyên Thần đột nhiên bước lên trước, dùng tay che miệng Vân Ánh Lục, đau đớn như thể trái tim bị xé rách khiến cho giọng nói của hắn nghẹn ngào, “Trẫm sai rồi, sẽ không có lần sau nữa. Bất luận là nàng hận trẫm hay là yêu trẫm, trẫm đều phải giữ chặt nàng, không được phép rời khỏi trẫm nửa bước.”
“Hoàng thượng, không được phép rời khỏi sao? Chàng khóa được thân, khóa được chân, chàng có thể khóa được trái tim, khóa được giấc mộng sao?” Vân Ánh Lục thì thào khẽ hỏi.
Lưu Huyên Thần nắm chặt tay cô, trong mắt tràn ngập ôn nhu, tự trách và cả tình yêu nồng đậm, hắn nhìn chăm chú vào gương mặt thanh tú của Vân Ánh Lục.
Trời không biết đã tối từ bao giờ, vầng trăng đã lặng lẽ leo lên giữa trời, ánh trăng sáng bạc rực rỡ chiếu xuống, tiến vào trong tẩm điện, chiếu sáng hai má Vân Ánh Lục, trên gương mặt cô được bao phủ một lớp ánh trăng hiền hòa.
“Ta sẽ khóa được trái tim nàng, giấc mộng của nàng, Uyển Bạch” Hắn dùng tiếng nói khàn khàn lặp đi lặp lại tình yêu của mình, bàn tay ôm eo cô chặt hơn, để cô dán sát vào trong lồng ngực hắn. Hắn sẽ không tiếc hết thảy, để làm cho bọn họ khôi phục lại như lúc ban đầu. Vân Ánh Lục chậm rãi nhắm mắt lại, không đẩy tay hắn ra. Bởi vì không nỡ, bởi vì còn có…
Lưu Huyên Thần tuy nói không sửa quốc hiệu, nhưng vẫn tiến hành cải cách triều đình một cách triệt để. Một số lớn đại thần từ triều trước, sau khi nhận một số lượng lớn tiền dưỡng lão, được an ủi cáo lão hồi hương. Những quan viên từng chạy trước chạy sau Tề Vương, lại nắm giữ những chức vụ quan trọng, bị dùng một lý do ôn hòa, chuyển qua một vị trí nhàn rỗi, uống trà, tán chuyện, giết thời gian nhàm chán. Năm nay Lưu Huyên Thần còn quyết định mở khoa thi đã ngừng hai năm, chuẩn bị tuyển chọn nhân lực mới cho triều đình.
Ngu Hữu Thừa tướng vẫn là Hữu Thừa tướng, Ngu Tấn Hiên vẫn bị phái tới biên cảnh, tiếp tục đảm nhiệm chức Đại nguyên soái bộ Binh, một số quan viên các châu phủ bên ngoài, biểu hiện kiệt xuất, lần lượt được điều đến Đông Dương đảm nhiệm các chức vị quan trọng.
Đỗ Tử Bân thượng tấu thỉnh cầu được điều ra ngoài, bị Lưu Huyên Thần một lời cự tuyệt, giao cho hắn ngay hôm đó bắt đầu điều tra vụ án bảy năm trước quốc khố mất đi mấy ngàn vạn lượng. Nghe nói chuyện này đã có chút ít manh mối, dường như có liên quan tới Kì Tả Thừa tướng đang dưỡng lão ở quê nhà xa xôi. Nghe tin này, Kì công tử căng thẳng tới độ đóng cửa Linh Vân Các, vội vã xuất kinh.
Một đạo thánh chỉ của hoàng thượng, khiến chúng thần trong triều bận đến phát điên, Phủ Nội Vụ cũng không nhàn rỗi. Cư dân thành Đông Dương phát hiện trong thành Đông Dương lại xuất hiện một chuyện ngạc nhiên, trên ngự nhai mở một cửa hiệu rất lớn, trang hoàng mất mấy ngày. Biển ở ngoài cửa đã được treo lên, tên là “Hoàng tân y quán”, nghe nói là hoàng thượng mở cho hoàng hậu nương nương, nhưng hoàng hậu nương nương là người khám chính, những nương nương khác cũng sẽ xuất cung khám phụ, thái y trong Thái y viện là “khám bệnh khách mời”. Phủ Nội Vụ phụ trách trang hoàng và chọn mua y quán, trang trí bên ngoài y quán là theo hình vẽ của nương nương, vật tư chọn mua cũng là nương nương liệt kê.
Đây cũng chỉ là một hình thức quảng cáo, thành Đông Dương còn có rất nhiều hiệu thuốc, y quán nổi danh. Nhưng mà, y thuật của hoàng hậu nương nương đúng là danh bất hư truyền.
Người trong thành Đông Dương lại nhiều ra một chuyện bàn tán, quán trà, tiệm cơm, khách vừa ngồi xuống câu đầu tiên nói chính là, anh có biết y quán hoàng gia kia không?
Y quán này còn chưa mở, danh tiếng đã vang trời.
Vân Ánh Lục không bận rộn gì. Không cần giám quốc, cô có rất nhiều thời gian. Lớp học của các phi tần cũng chuyển qua buổi chiều, cô cũng giống như trước kia vẫn làm ở Thái y viện, thỉnh thoảng cũng sẽ bắt mạch, chẩn bệnh cho phi tần và cung nữ, trị mấy bệnh vặt, cung cấp mấy đề nghị làm đẹp, coi như là dạy học thực tiễn đi!
Chỗ có cô, bên cạnh sẽ có một đám phụ nữ vây quanh, xa xa nghe tiếng như thể có hơn một ngàn con vịt đang quàng quạc. La công công cười nói với Lưu Huyên Thần, chỗ nào tiếng cười lớn, hoàng hậu đang ở đó, rất dễ tìm đấy!
Lưu Huyên Thần nói, trẫm ở trong cung này, mị lực càng ngày càng không bằng hoàng hậu. La công công, ngươi nói trẫm và hoàng hậu, ai anh tuấn hơn?
La công công cười ngoác cả miệng, vợ chồng hoàng thượng thật biết nói đùa.
Đùa cái gì? Quan hệ của hai người cũng không có bao nhiêu cải thiện. Nhưng Lưu Huyên Thần cũng không nản lòng. Ngoại trừ thượng triều, mặc kệ là hắn ở Ngự thư phòng phê duyệt tấu chương, hay là tự mình tiếp kiến quan viên các châu phủ hồi kinh, đều kéo Vân Ánh Lục ngồi bên.
Với nàng, Lưu Huyên Thần rất có kiên nhẫn. Cũng không để ý tới nàng năm lần bảy lượt đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, chẳng quan tâm tới hắn, cũng không bất mãn mình đối với nàng coi trọng và cố gắng như thế, lại không khiến nàng có một tia cảm động cùng vui sướng đáp lại. Xử lý triều chính xong, hắn và nàng sẽ đi dạo trong hoàng cung, nghe nhạc, chơi cờ, du hồ, ngắm hoa… Hắn không hề che giấu chuyên sủng và tình yêu của mình đối với nàng.
Mỗi ngày ba bữa, cho dù hắn bận tới đâu, cũng kiên trì tới Trung Cung dùng bữa cùng nàng. Sau bữa tối, hắn sẽ ngồi cùng nàng một lát, nói một số chuyện thú vị trong triều, sau đó đứng dậy cáo từ tới Ngự thư phòng xử lý chính sự, lúc này, hắn không kéo nàng đi dùng, luôn dặn dò nàng sớm nghỉ ngơi một chút, không được đọc sách khuya quá, thời tiết dần dần lạnh, đừng để bị lạnh.
Vân Ánh Lục hỏi La công công, hiện giờ bình thường hoàng thượng nghỉ ngơi bao lâu. La công công nói triều chính mới thiết lập lại, quốc sự rất nhiều, hoàng thượng đều gần canh bốn mới đi ngủ, ông ấy còn nói thêm một câu, hoàng thượng chỉ quay về tẩm điện, chưa bao giờ đặt chân tới tẩm cung của các phi tần khác. Vân Ánh Lục nhìn ra được Lưu Huyên Thần rất vất vả, so với khi mới vừa hồi cung hắn đã gầy đi nhiều.
Thói quen là dần dần bồi dưỡng.
Một người mỗi ngày đều xuất hiện, đột nhiên không tới nữa, thật đúng là rất không quen. Đồ ăn tối Ngự thiện phòng đã đưa tới hồi lâu, ngoài cửa cung vẫn không thấy bóng dáng Lưu Huyên Thần, Vân Ánh Lục bất tri bất giác nhíu chặt mày.
Mãn Ngọc chẳng biết đã chạy ra chạy vào nhìn mấy lần, sau đó lại chạy đến Ngự thư phòng hỏi, trở về nói hoàng thượng đêm nay có việc, không đến Trung Cung. Vân Ánh Lục rầu rĩ một mình dùng bữa tối, một đêm này, dường như có gì đó mất mát, cô vẫn thất hồn lạc phách. Ngày hôm sau, Lưu Huyên Thần không chỉ bữa tối không tới, bữa sáng, bữa trưa cũng không tới. Vân Ánh Lục thật sự ngồi không yên, cô đi lòng vòng trong Trung Cung hồi lâu, cắn cắn môi, gọi Trúc Thanh và Mãn Ngọc, cô không tới Ngự thư phòng, mà là tới Thái y viện trước. Cô hầm một nồi canh cây dẻ ngân nhĩ, bổ phổi nhuận họng, rất phù hợp uống vào buổi tối mùa thu.
Xách theo hộp thức ăn, còn chưa đi đến Ngự thư phòng, đã nghe thấy từng đợt tiếng ho liên tiếp, “Khụ… Khụ…” Đây là ho khan, không có đờm, người ho vô cùng khó chịu.
“Hoàng thượng, những tấu chương này không phê nữa, người nên hồi cung nghỉ ngơi đi thôi! Bằng không, ngày mai không lâm triều được.” La công công sốt ruột tới độ gương mặt già nua nhăn nhúm cả lại.
Lưu Huyên Thần lấy chiếc khăn bên cạnh, lau mồ hôi trên trán, “Không, trẫm muốn phê xong số tấu chương này rồi ngủ, ngày mai còn có chuyện ngày mai, không thể để đó được.”
“Thế nhưng người đã ho tới mức này rồi, nô tài đi mời hoàng hậu nương nương đến khám cho người.”
“Đừng, đừng… Nàng mà biết, sẽ lo lắng lung tung. Trẫm không phải đã gọi Dụ thái y tới khám rồi sao, không phải chỉ là nhiễm phong hàn, uống mấy thang thuốc là được rồi.”
“Người đã uống hai ngày nay rồi, có khá lên đâu?” La công công nhìn chằm chằm bút son trong tay Lưu Huyên Thần, hận không thể đoạt lấy ném đi.
“Ngày mai sẽ khá lên, sẽ khá lên, khụ, khụ… Khụ…” Cổ họng rất ngứa, hắn cúi người trước bàn, ho không ngồi thẳng người lên được.
“Hoàng thượng, hoàng thượng…” La công công cuống quít bước lên vỗ lưng cho Lưu Huyên Thần.
“Công công đi pha chút trà mật ong, ở đây cứ để ta.” Một dáng người mảnh khảnh bước vào Ngự thư phòng, đi đến bên Lưu Huyên Thần, nhẹ nhàng vỗ lưng hắn.
“Vâng!” Tiếng La công công trả lời thực là to.
Lưu Huyên Thần nghe thấy giọng nói quen thuộc, ôm ngực ngẩng đầu, “Uyển Bạch, sao nàng lại tới đây, mau hồi cung đi, đừng để trẫm lây bệnh cho nàng.”
Vân Ánh Lục trừng mắt nhìn hắn, “Chàng cho là phong hàn cũng là bệnh lây sao?”
“Uyển Bạch…” Hắn nghe ra trong giọng nói của cô có đau lòng và không nỡ, trong lòng vui vẻ, đưa tay kéo cô.
Trời ơi, lòng bàn tay nóng bỏng! Vân Ánh Lục mím chặt môi, tức giận thuận thế nắm lấy cổ tay hắn, hai ngón tay đặt lên mạch đập, còn nói quan tâm tới cô, sao mà mình có chuyện đã nghĩ cách né tránh cô rồi?
“Chàng có thể không coi em là hoàng hậu của chàng, nhưng hãy coi em là thầy thuốc của chàng, được không?” Mạch đập hỗn loạn, phong hàn đã xâm nhập vào gân cốt, còn sốt cao, còn ho khan, bệnh nặng như vậy, còn làm bộ làm tịch.
“Uyển Bạch, trẫm không muốn nàng làm thầy thuốc của trẫm, trẫm chỉ cần nàng làm hoàng hậu, hoàng hậu của trẫm, người phụ nữ duy nhất của trẫm.” Nhiệt độ của Lưu Huyên Thần rất cao, thần trí vì cơn sốt đã có chút mơ hồ, hắn vùi đầu vào ngực cô, miệng vẫn thì thào nói.
“Chàng nói mấy câu này thì có ích lợi gì, tự mình còn chẳng chăm sóc tốt, còn như thế nào mà…” yêu em?
Vân Ánh Lục tức giận tới mức đỏ bừng mặt, nhưng đáy mắt lại có nước mắt.
“Hữu dụng hay vô dụng, trẫm cũng muốn nói, trẫm chỉ sợ nàng không tin. Uyển Bạch, trẫm rất là khó chịu…” Hắn giống như đứa trẻ ôm chặt lấy cô, thế nào cũng không chịu buông tay.
“Khó chịu vì sao không về cung nghỉ ngơi?” Cô cuống tới độ không biết nói gì.
“Cung điện không có nàng, rất vắng vẻ. Trẫm không muốn trở về, trẫm ở đây chờ nàng…” Vân Ánh Lục vô lực nhắm mắt lại, cúi đầu, “Được, vậy giờ chúng ta hồi cung.”
Lưu Huyên Thần nhẹ nhàng gật đầu, khóe môi lặng lẽ hiện lên nụ cười âm mưu đã được thực hiện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.