Xuân Sắc Như Thế

Chương 150: Chuyện Không kịp nói lời tạm biệt. ♠ Thượng ♠

Lâm Địch Nhi

17/04/2014

Lại bước vào tẩm điện của Lưu Huyên Thần, nhìn thấy đôi gối gấm thêu rồng và phượng trên long sàng, Vân Ánh Lục có một khắc thất thần. Trong những đêm nằm một mình trên long sàng, cô chỉ có ôm gối thêu hình rồng kia, mới có thể ngủ được. “Nương nương, hoàng thượng đã thay y phục xong rồi.” La công công thở hổn hển gọi, gọi thần trí Vân Ánh Lục trở về, cô vội tránh ra, xốc chăn lên, để Lưu Huyên Thần đang sốt cao nằm lên long sàng, xoay người lấy chiếc khăn vải thấm nước đá nhẹ đặt lên trán hắn.

Lưu Huyên Thần phát ra một tiếng rên thoải mái, nghiêng người, vươn tay kéo chiếc gối thêu phượng, đặt lên trên ngực, mặt Vân Ánh Lục bỗng dưng đỏ lên.

“La công công, ông đi nghỉ ngơi đi!”

“Vâng, nương nương, thuốc và trà, hộp thức ăn người mang tới đều ở đây cả.” La công công khẽ phất tay, cho toàn bộ cung nữ, thái giám câm hầu hạ đều lui ra ngoài.

Hoàng hậu đến đây rồi, gánh nặng trong lòng ông ấy cũng được buông xuống.

Ôi, không ngờ rằng hoàng thượng vì vãn hồi tình cảm của nương nương, ngay cả khổ nhục kế cũng dùng tới, mấy đêm không đắp chăn, khi ngủ thì mở cửa sổ, rốt cuộc bị phong hàn, thái y kê thuốc thì không uống, gắng gượng chịu đựng, nhưng xem ra nương nương đối với ngài hoàn toàn không phải là không thèm để ý!

Hiện giờ hoàng thượng bị bệnh nhưng vui sướng, ông cũng nên đi ngủ một giấc yên ổn. La công công vui tươi hớn hở vẫy phất trần, đóng cửa phòng ngủ lại.

“Chàng còn có chỗ nào thấy khó chịu không?” Vân Ánh Lục cuống tới độ chớp chớp mắt, người này hẳn là phải buồn ngủ, sao mà mắt lại mở thật to, dùng ánh mắt tràn ngập nhớ nhung, vui sướng lại chen lẫn thương cảm như vậy nhìn cô?

Ánh mắt hắn như vậy, làm cho cô không hiểu sao cảm thấy nóng rực, bất an, đầu cũng mơ màng.

“Uyển Bạch, nàng sẽ không bỏ lại trẫm chứ?” Lưu Huyên Thần chống đỡ thần trí, trái tim không khống chế được thình thịch đập nhanh. Hắn không cần uống thuốc gì, Uyển Bạch còn tốt hơn thuốc.

“Em cũng không phải là chàng, tùy tiện bỏ lại người khác.” Vân Ánh Lục cong môi, không biết là vẻ mặt cùng giọng nói của mình có bao nhiêu hờn dỗi.

“Không nên đặc biệt cường điệu, trẫm biết trẫm là người xấu, là kẻ ác.” Tiếng nói mềm mại ôn hòa của nàng, làm cho Lưu Huyên Thần khẽ thở ra một tiếng, chỉ cảm thấy một trận sóng lớn mênh mông lao thẳng tới linh hồn của hắn, rốt cuộc, hắn lại có thể chạm đến nàng.

Nàng vẫn còn tình cảm với hắn, vẫn là không nỡ bỏ mặc hắn.

“Biết rồi thì buông tay!” Vân Ánh Lục nhìn tay hắn nắm lấy ống tay áo cô, người này thật sự đang sốt cao sao? Cô nghiêm trọng hoài nghi.

“Không buông!”, Lưu Huyên Thần vô cùng kiên quyết.

“Em đi bưng thuốc tới cho chàng.” Vân Ánh Lục tức giận lườm hắn một ánh mắt xem thường.

“Không uống thuốc, trẫm uống cháo là được rồi.”

“Sao chàng biết là có cháo?”

“Trẫm nhìn thấy nàng mang theo hộp thức ăn.”

Vân Ánh Lục dở khóc dở cười, “Xem ra bệnh của chàng không tính là nặng đâu, quan sát thật sự tỉ mỉ.”

“Uyển Bạch,” Hắn rất xấu muốn cô phải cúi người xuống, cô do dự một lát, chậm rãi cúi người xuống, “Trẫm nhớ nàng…” Lòng bàn tay thật sự có xúc cảm, làm cho tâm hắn rốt cục kiên định.

“Không được phép nghĩ bậy.” Đôi gò má đã ửng hồng, ngữ khí xấu hổ lúng túng.

“Trẫm không khống chế được.” Hắn tham lam giữ lấy khuôn mặt nàng, ánh mắt ôn nhu như tấm lưới, người thì sốt cao, hơi thở nóng bỏng như vậy, thân thể Ánh Lục run lên, không khỏi ngã vào tấm lưới đó.

Lưu Huyên Thần sao có thể bỏ qua cơ hội hắn phải ngậm đắng nuốt cay mong mỏi?

Hắn không nói tiếng nào, cũng không cho cô có chuẩn bị, đột nhiên dùng sức, kéo cô xuống, cô ngã vào lồng ngực hắn, bị một vòng ôm nóng rẫy như than ôm chặt lấy.

Cô còn chưa kịp phản ứng, một tay hắn đã giữ chặt cổ cô, cúi đầu cướp lấy đôi môi cô vì kinh ngạc mà khẽ hé ra. Hắn không phải đã nói sợ lây bệnh cho cô sao? Tiếp xúc thân mật như vậy sẽ không lây bệnh sao? Hắn còn đang sốt cao mà!



“Ưm…” Lý trí thầy thuốc còn chưa xuất hiện, đã bị nụ hôn mãnh liệt mà càn rỡ của hắn cuốn vào cảm xúc mãnh liệt.

Thần trí vừa rồi vì cơn sốt mà có chút mơ hồ kỳ lạ lại rõ ràng, Uyển Bạch thật sự là một thang thuốc tốt nha! Tương tư hơn một tháng trong một khắc này đã tới điểm sôi trào, Lưu Huyên Thần mặc sức tìm kiếm ngọt ngào đã lâu không thấy trên môi cô, hôn cô tới khi nhiệt độ tăng cao, tay hắn không an phận luồn vào trong quần áo của cô, sờ vào bầu ngực cô, thân hình kề sát cô bỗng run rẩy.

“Hoàng thượng, Huyên Thần, không được…không được, chàng đang sốt cao, mau dừng tay.” Vân Ánh Lục thật vất vả mới lôi lại được một chút lý trí, ngăn cản hai tay hắn xâm nhập, tay chân cùng sử dụng, nỗ lực muốn thoát khỏi vòng ôm của hắn.

Hết thảy đã không còn kịp rồi.

Cô giãy giụa ngược lại còn kích thích bản năng chinh phục của đàn ông, lý trí Lưu Huyên Thần đã không còn sót lại chút gì, hắn chỉ có một suy nghĩ: Có được Uyển Bạch, từ thân thể tới trái tim, là hoàn toàn có được.

Lồng ngực hắn phập phồng đè lên ngực cô, đầu lưỡi nóng bỏng dây dưa trong miệng cô, làm cho cô căn bản không thể tập trung được sức lực, ý định kháng cự cũng bị hắn kiên trì dần dần xóa tan.

Trong lúc giãy giụa, quần áo hai người từng chiếc bị cởi ra.

“Uyển Bạch, ta yêu nàng!” Cùng với lời nói là hơi thở nóng rực phả vào điểm mẫn cảm trên gáy cô, làm cho Vân Ánh Lục run rẩy không thôi.

Hơi thở dồn dập mà ngắn, tựa hồ vẫn không đủ để cung cấp không khí mà cô bức thiết cần.

Cô cuối cùng vẫn yêu anh, yêu anh cô độc, yêu anh ích kỷ, yêu anh quả quyết, yêu sự bá đạo của anh, yêu tính trẻ con của anh, yêu tất cả mọi thứ của anh.

Anh ở trên ngôi cửu ngũ, cũng chỉ là một người đàn ông bình thường. Sẽ phạm sai lầm, sẽ làm chuyện điên rồ, thế nhưng anh lại khiến cô đau lòng động tình.

Bởi vì yêu, cho nên không đành lòng so đo.

Đủ rồi, hơn một tháng biệt ly, tra tấn anh, cũng là tra tấn chính mình. Anh nói anh nhớ cô, làm sao mà cô không nhớ anh chứ?

Cuộc đời có dài mấy thì cùng lắm cũng là một trăm năm, mà anh và cô hơn hai mươi tuổi mới gặp nhau, đã qua hơn hai mươi năm rồi, còn lại được bao nhiêu ngày tháng, con số đó sẽ không quá lớn, sao có thể tiếp tục lãng phí được?

Bị anh lợi dụng, được anh yêu, bị anh lừa gạt, cũng đều bỏ qua.

Yêu một người, không cần quá tính toán chi li, không cần quá khôn khéo, cứ ngốc nghếch, sẽ vui vẻ. Cho tới bây giờ cô cũng không là cao thủ yêu đương, làm gì phải suy nghĩ quá mức phức tạp chứ?

Một đế vương vì cô mà hạ mình như thế, vì cô mà dụng tâm chung tình như thế, anh chỉ là một người đàn ông ở hơn một ngàn năm trước, cô không đành lòng quá khắt khe với anh.

Cô không hề giãy giụa, không hề cự tuyệt. Cô mỉm cười, nén nước mắt, ôn nhu vuốt ve trán đẫm mồ hôi của anh.

“Huyên Thần…”

Cô chậm rãi mở cửa trái tim mình vì anh, nghênh đón anh bước vào chiếm giữ. Tẩm điện đã nhiều ngày quạnh quẽ, tối nay, xuân ý nồng đậm.

…………………………….

“Nàng đang nghĩ gì vậy?”

Lưu Huyên Thần phê duyệt được một phần tấu chương, rốt cuộc không nhịn được tò mò nhìn xem ngoài cửa sổ rốt cuộc là có gì, hoặc là rốt cuộc nàng đang có tâm sự gì cần suy nghĩ, lại có thể im lặng đứng trước cửa sổ lâu như vậy.

Nói ra thì cũng thật sự kì quái, từ đêm vô cùng tươi đẹp và lãng mạn đó, hắn không cần uống thuốc, sau khi cả người toát mồ hôi, phong hàn hắn mắc đã khỏi hẳn, nhưng mà thân thể vẫn có chút yếu. Vân Ánh Lục nói là thuốc có ba phần độc, có thể không cần uống thuốc thì không nên uống, thời gian này nàng làm dược thiện cho hắn, vừa là món ăn vừa trị bệnh cho hắn.

Có một thần y hoàng hậu thật tốt đấy, mỗi khi hắn ăn dược thiện thơm hương ngon miệng, cũng không khỏi cảm thán, huống chi đó đều là dược thiện mang theo tình yêu nữa!

Hắn di chuyển tới sau cô, khẽ khàng lên tiếng hỏi, vừa đưa tay xoa bờ vai cô.



“Chàng ngửi xem, ngửi xem…” Cô ngẩng đầu lên, cười khẽ, chỉ ra ngoài cửa sổ. Hắn nín thở ngưng thần, hít sâu một hơi, ngửi được trong không khí có một mùi hương thoang thoảng.

“Hoa quế nở!”

“Đúng vậy, là hương hoa quế.”

“Ừ, hai rừng hoa quế ngoài kia đã trồng nhiều năm rồi, mỗi khi đến mùa hoa nở, các phi tần đều thích đi hái hoa quế về cung đấy!”

“Sắp tới em cũng phải đi hái một ít, dùng khi làm dược thiện cho chàng, công dụng làm thuốc của hoa quế cũng rất lớn.” Vân Ánh Lục thả lỏng người, dựa vào lồng ngực hắn.

“Đối với trẫm tốt như vậy sao?” Ánh mắt Lưu Huyên Thần đầy dịu dàng, hôn lên đỉnh đầu cô.

“Em không giống như người ta có rất nhiều vợ, em chỉ có một người chồng thôi, đương nhiên phải dốc hết toàn lực đối tốt với chàng rồi!” Cô hé miệng cười khẽ.

Lưu Huyên Thần nhướn mày, xoay người cô lại, “Nàng có ý kiến sao?”

Vân Ánh Lục nhún nhún vai, thẳng thắn thú nhận, “Đúng vậy!”

“Thật sự là phụ nữ lòng dạ hẹp hòi mà.” Vì nàng thẳng thắn, tâm tình Lưu Huyên Thần rất tốt, “Các phi tần của trẫm chẳng phải gần như đã bị nàng giải quyết cả rồi sao, giờ ở lại, chỉ là chờ cho học thành y thuật, chỉ sợ trẫm có muốn giữ cũng không giữ được các cô ấy. Nàng ấy, khẩu khí còn dám ngang ngược như vậy, trẫm cũng chưa so đo với nàng, nàng còn khiêu chiến đến cùng với trẫm, đây còn có vương pháp nữa không?” Hắn vờ trừng mắt với cô.

“Hiện giờ chàng hối hận vẫn còn kịp đấy, nếu không, tiếp tục tuyển tú nữ, em lại giúp các cô ấy nghiệm thân.” Cô cũng không yếu thế.

“Thật sao?” Đôi mắt phượng hẹp dài nguy hiểm nheo lại.

“Chàng dám?” Đôi mắt đẹp trừng lên.

Bốn mắt giằng co, rất nhanh đã thua, cô cười ngã vào lồng ngực hắn, hắn mỉm cười hôn lên tóc cô. Cần gì có ba nghìn mỹ nhân, có một Uyển Bạch, còn hơn tất cả.

Khi động tác đang định tiến thêm một bước làm càn, bên ngoài Ngự thư phòng truyền đến một tiếng ho của La công công, “Hoàng thượng, Thượng thư bộ Lễ tới ạ.”

Lưu Huyên Thần lưu luyến buông Vân Ánh Lục ra, lén hôn một cái, rồi ngồi trở lại long ỷ. Thượng thư bộ Lễ cúi đầu cụp mắt bước vào Ngự thư phòng, hành lễ với hoàng thượng, hoàng hậu.

“Hoàng thượng, dân chúng thành Lâm Sơn gặp nạn vì cảm tạ yêu thương của hoàng thượng, không để họ phải trôi dạt khắp nơi, không phải chịu cảnh đói rét cơ cực, cho xây một tòa tháp vạn dân ở ngoại thành Lâm Sơn, ngày khánh thành, muốn mời hoàng thượng tới cắt băng.”

“À, là việc này!” Lưu Huyên Thần long tâm hết sức vui vẻ. Đế vương thích nhất là được vạn dân tán tụng, có cảm giác đặc biệt thành công, Lưu Huyên Thần cũng không ngoại lệ.

“Thành Lâm Sơn cách thành Đông Dương cũng không xa, trẫm nhất định phải tới.”

Vân Ánh Lục đứng bên nhíu mày, chen vào một câu, “Thượng thư đại nhân, ngày khánh thành là ngày bao nhiêu?”

“Hồi bẩm nương nương, là ngày kia ạ.”

Vân Ánh Lục nhìn Lưu Huyên Thần, “Hoàng thượng, thân thể chàng mới vừa khỏi bệnh, bây giờ vẫn còn yếu. Thời tiết hiện giờ mỗi ngày một lạnh, chàng không thể để bị lạnh, cũng không nên đi xa.”

“Thế nhưng trẫm không thể làm cho dân chúng thất vọng được! Trẫm chính là hoàng đế mà dân chúng chọn ra!” Khẩu khí của Lưu Huyên Thần là không có đường nào để thương lượng. Vân Ánh Lục trầm ngâm một lát, quay đầu hỏi Thượng thư bộ Lễ,

“Đại nhân, xin hỏi ta có thể thay hoàng thượng đi cắt băng không?”

Thượng thư bộ Lễ ngẩn ra, “Đương nhiên có thể ạ! Bạc cứu tế khi đó cũng là nương nương giám quốc cho phát ra, nương nương cũng như hoàng thượng, có thể thay thế.”

“Hoàng thượng”, Vân Ánh Lục mỉm cười, xoay người lại, “Chàng ở lại cung tĩnh dưỡng cho tốt, để em ra ngoài ngắm phong cảnh một lần, được không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Xuân Sắc Như Thế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook