Chương 13: Chương 6-2
Mã Kì Đóa
22/07/2020
=Edit: Tiểu Ma Bạc Hà=
“Cút!” Tuy trông Hách Duy Quý đang rất mệt nhưng độ lạnh trong mắt anh vẫn rất đáng sợ.
Người xưa nói rất hay, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt*, nếu bọn côn đồ hiểu được đạo lý này, họ đã không biến thành bộ dạng đó. Vậy nên, dù biết rất rõ Hách Duy Quý không dễ chọc, họ vẫn ngu ngốc đến mức xông lên mắng chửi.
“X! Mày nghĩ mày là ai? Mày là cái thá gì mà bảo bọn tao cút?”
“Người cút là mày mới đúng!”
Hai tên côn đồ còn lại gào lên bị anh giơ chân đá bay rồi nằm dài trên đất đau đớn rên rỉ, anh tiện tay quăng luôn tên còn lại ra ngoài.
Đỗ Tiểu Nguyệt cực kì khiếp sợ, không thể bình tĩnh nổi. Anh…… Sao anh lại ở đây? Không phải cô bị hoa mắt rồi đó chứ?
Đánh ba tên côn đồ có mắt như mù bỏ chạy, Hách Duy Quý và Đỗ Tiểu Nguyệt im lặng nhìn nhau trong đêm.
Cuối cùng, cô không chịu nổi bầu không khí yên tĩnh này nữa, thở dài lên tiếng trước: “Sao anh lại tìm tới được đây?”
Cô biết anh không thích ra ngoài, trừ khi cần thiết, không thì anh sẽ trốn trong nhà cả ngày, mà trước mắt nguyên nhân khiến anh phải đi cả ngàn cây số đến vùng đất miền nam xa xôi này chỉ có mỗi mình cô.
“Tôi xem TV.” Anh nói xong mới phát hiện ra giọng mình khàn khàn.
Chiều nay sau khi biết được cô ở Khẩn Đinh, anh lập tức lái xe xuôi nam, dọc đường gần như không hề nghỉ ngơi, vừa đến nơi đã bắt đầu hỏi thăm những khu nghỉ mát gần nhất. Cũng nhờ thượng đế giúp đỡ, nơi đầu tiên anh hỏi chính là nơi cô ở, bà chủ của khu nghỉ mát còn tốt bụng nói cho anh biết đường cô đi mua nước tương nên anh mới tìm được cô một cách dễ dàng.
TV? Đỗ Tiểu Nguyệt không nói gì. Trong tiết mục đó cô chỉ đóng vai phong cảnh, hơn nữa thời gian xuất hiện không đến ba phút, vậy mà anh lại phát hiện ra được, cô chỉ có thể nói là anh quá trâu bò.
Biết anh tìm đến đây bằng cách nào, cô có nên hỏi thăm tiếp không? Hỏi tại sao anh lại muốn đến đây? Hay là hỏi anh tìm cô làm gì? Hay cứ vờ không biết gì, giả ngu hỏi anh tới đây để du lịch à? Suy nghĩ cả buổi, cô vẫn không tìm được câu hỏi thích hợp nên dứt khoát ngậm miệng không nói gì nữa.
Hai người lại im lặng, lần này đến lượt Hách Duy Quý thở dài thản nhiên nói: “Về trước đã! Có chuyện gì lát nữa chúng ta nói sau.”
Đỗ Tiểu Nguyệt không có ý kiến, lẳng lặng sải bước bên cạnh anh. Ánh trăng sáng ngời soi sáng hai con người, giờ phút này hai trái tim tưởng như rất gần, ngờ đâu rất xa.
Về đến khu nghỉ mát, cô vào trong quăng chai nước tương cho Nguyệt Loan rồi mới ra ngoài, tức giận nói: “Vào đi chứ, người ta mở khu nghỉ mát đâu có thiếu chỗ, cần gì phải đứng ngoài đó cho muỗi đốt!”
Tuy lát nữa có lẽ hai người sẽ cần một nơi không bị ai làm phiền mới nói chuyện rõ ràng được, dù vậy, cô cũng không định hy sinh da thịt non mềm của mình để nuôi muỗi đâu.
Hách Duy Quý gật đầu chậm rãi theo sau, chân vừa vào tới cửa một ly nước đã bị nhét vào tay.
“Uống nước trước đã, cổ họng anh rất khô, giọng rất khó nghe.” Cô ấp úng nói cho hết lời đoạn chạy nhanh vào bếp.
Xem ra dọc đường anh không uống được bao nhiêu nước, cô cũng chẳng mong chờ anh sẽ ăn cơm nên định lấy mấy món khuya Nguyệt Loan làm và đồ ăn còn dư lại hồi tối cho anh.
Tuy tâm trạng rối bời nhưng cô vẫn không thể bỏ mặc anh, cứ như những ngày vẫn còn trong quá trình huấn luyện, cô luôn ở bên thúc giục anh, chuẩn bị nước và thức ăn cho anh.
Đàn ông rất ít khi biết quan tâm bản thân mình, trong số những người mà cô biết, Hách Duy Quý đứng vào hàng nhất nhì.
Anh ngạc nhiên nhìn bóng lưng cô vội vàng, sau đó tất cả biến thành nụ cười ấm áp, cầm ly nước uống hết trong một ngụm, nước đá trôi xuống cổ họng, dường như anh có thể nếm được vị ngọt.
Ít nhất bây giờ cô vẫn xem anh là bạn nên mới quan tâm anh như thế nhỉ!
Nguyệt Loan dầm một ít trái cây định dùng để làm bánh ngọt, thấy Đỗ Tiểu Nguyệt chen chúc vào bếp thì bắt đầu trêu chọc: “Sao lại vào đây? Tớ nghĩ cậu có rất nhiều lời muốn nói với anh chàng ngoài kia, dù sao người ta cũng đã chạy từ Đài Bắc đến tận đây cơ mà…….”
Đỗ Tiểu Nguyệt không để ý tới lời móc mỉa của cô bạn, vội vàng tìm một cái mâm nhỏ: “Mặc kệ tớ. Đúng rồi, hình như hồi tối cậu còn dư một nồi thịt bò sốt rượu vang đỏ, cho tớ một ít, thêm một chén cơm trắng nữa.”
Nguyệt Loan buồn cười nhìn cô: “Một mình cậu đến ăn không trả tiền chưa tính, bây giờ bạn trai đến cậu tiện thể lấy luôn một phần cho anh ta hả!”
Liếc mắt nhìn cô bạn, Đỗ Tiểu Nguyệt nổi giận đáp: “Tớ sẽ trả phần anh ấy. Còn tớ…… Cậu đã sai vặt tớ mấy ngày nay rồi còn gì, tính vào đó là được.” Cô đâu có ăn không ngồi rồi đâu! Ba bữa đều giải quyết ở ngoài, nhiều lắm chỉ có ở không thôi!
Cô bỏ đồ ăn vào lò vi sóng, chỉ mất hai ba phút đã chuẩn bị xong bữa khuya. Cô mỉm cười bưng mâm và bát đũa ra ngoài, ngồi xuống bàn ăn cùng Hách Duy Quý, vừa ăn vừa nói chuyện.
Hai người ăn ý né đi những vấn đề nhạy cảm, chỉ nói đến mấy chuyện vặt vãnh trong cuộc sống hằng ngày, rất hòa thuận.
Nguyệt Loan đứng trong bếp nhìn lén bọn họ, chàng trai yêu chiều cười khẽ, cô gái dịu dàng mỉm chi, nhìn kiểu nào cũng thấy hai người họ như đôi tình nhân chìm đắm trong biển tình, bọn họ đang hiểu lầm nhau thật á? Khó hiểu quá! Cô lắc đầu, đi chuẩn bị bữa sáng cho ngày mai có vẻ thực tế hơn.
Dù sao người ngoài cuộc cũng không thể nhúng tay vào mấy chuyện tình cảm, cứ để hai người họ tự giải quyết là được.
Chờ anh ăn uống xong, cả sảnh lầu một chỉ còn mỗi hai người họ, dọn mâm rồi quay lại bàn ngồi, không ai nói gì, bầu không khí hòa thuận vui vẻ lại chìm xuống.
Hách Duy Quý mở miệng: “Thật ra tôi tới tìm em cũng không có gì đặc biệt….. Chỉ là muốn nói cho em biết, đừng quá quan tâm đến những lời tôi nói sáng hôm đó, nếu em không thích tôi, sau này tôi sẽ không nhắc tới nữa, em có thể quay về Đài Bắc làm việc.”
Đỗ Tiểu Nguyệt xấu hổ cúi thấp đầu như bị người ta vạch trần hành động nhát gan của mình: “Tôi không có……”
“Có hay không cũng không quan trọng, tôi chỉ muốn nói với em như thế, em….. Có thể suy nghĩ thêm, tôi không muốn ép em.” Anh phải lấy hết can đảm mới có thể nói hết những lời trong lòng, thấy cô cúi đầu không nói, vẻ mặt xấu hổ và hoang mang, anh đột nhiên cảm thấy chua xót dâng lên trong lòng.
Anh không hiểu cách theo đuổi bạn gái nên chỉ có thể cố gắng hết mình, còn lại……. Đành phải thuận theo tự nhiên, dù sao ép buộc cũng không tạo ra kết quả tốt, anh cũng không muốn gây sức ép quá lớn cho cô, sợ lỡ đâu cô lại trốn mất.
Cầm cự một lát anh mới im lặng đứng lên bỏ ra ngoài.
Đỗ Tiểu Nguyệt thấy anh đi, cô ngẩng đầu lên, hơi xúc động nói: “Anh định đi đâu?”
“Quay về Đài Bắc.”
Cô nhìn đồng hồ, bây giờ đã khuya, không nhịn được lo lắng nói: “Ở lại đây một đêm đi! Anh vừa lái xe tới đã muốn về, quá nguy hiểm.”
“Không sao.” Anh dừng bước nhẹ nhàng đáp lại một câu, tiếp tục bước đến xe mình.
Đỗ Tiểu Nguyệt thấy anh cố chấp không chịu để ý đến an nguy, cô không thể không nổi bão, bước vội theo giữ chặt tay anh nhưng lại bị người ta đẩy ra.
Anh quay đầu nhìn cô chằm chằm, đôi mắt đen bị sương mù bao phủ chứa đựng những chua sót không cách nào tan đi: “Nếu….. Nếu chúng ta chỉ là bạn bè, thì không thể cho tôi loại quan tâm vượt qua mức bạn bè, dù sao cuối cùng tôi vẫn phải quen với những tháng ngày ấy.”
Bình tĩnh nói cho hết lời, anh không liếc nhìn cô thêm lần nào quay đầu tiếp tục đi, bóng lưng không quá to lớn, giờ phút này lại càng cô đơn.
Cô bị những lời anh nói cản bước, mất hồn nhìn anh đi, mãi đến khi đèn sau xe anh biến mất trong màn đêm vô tận, cô vẫn không lên tiếng giữ anh.
Không hiểu tại sao, cô thấy hốc mắt mình ươn ướt, trừng mắt nhìn, một giọt rơi xuống thấm vào miệng, hơi mặn, nhưng cô biết đó là vị của sự đau lòng.
Nhưng, Hách Duy Quý vẫn không quay về Đài Bắc lúc nửa đêm, một là vì xe chưa chạy khỏi khu nghỉ mát không được bao lâu thì trục trặc không thể nổ máy, hai là giọng nói nghẹn ngào của cô làm anh không yên tâm.
Anh đứng ven đường chờ ông chủ khu nghỉ mát chạy xe tới đón, xe vừa ngừng lại, Đỗ Tiểu Nguyệt đã lao từ ghế phụ ra ôm chặt lấy anh, khoảnh khắc đó, anh cũng không nhịn được ôm lại cô.
Trên đường về, anh với cô cùng ngồi ở băng ghế sau, mười ngón tay của hai người đan chặt, chưa từng buông ra.
Đến lúc sắp xếp phòng thì Nguyệt Loan bỏ lại một câu ‘hết phòng’ rồi quăng cho cô một bộ chăn gối cùng với một bộ quần áo tắm cho anh rồi đi mất, để lại Đỗ Tiểu Nguyệt và Hách Duy Quý hai người xấu hổ đứng nhìn nhau trước cửa phòng.
Đỗ Tiểu Nguyệt giả vờ bình tĩnh ném đồ trong tay cho anh, về phòng: “Vào đi chứ! Chẳng lẽ anh muốn ôm chăn ngủ ngoài đường à?”
Vừa khéo phòng cô ở là phòng đôi, có phòng tắm riêng, không cần xuống dưới nhà dùng chung phòng tắm với những khách du lịch khác, hai người thay phiên nhau đi tắm rồi im lặng xếp giường chuẩn bị ngủ.
Sự im lặng trong phòng thật sự rất quái dị, hai người chỉ nghe được tiếng thở của nhau, Đỗ Tiểu Nguyệt nằm lăn qua lộn lại trên giường không ngủ được, đành phải mở miệng: “Này, anh ngủ rồi à?”
Mãi mà phía dưới giường vẫn không có tiếng đáp lại, lâu đến mức cô tưởng anh đã quá mệt vừa nằm xuống là ngủ ngay thì anh lại lên tiếng: “Tôi vẫn chưa ngủ.”
“Anh…… Sao anh lại tới đây tìm tôi?” Cô dè dặt hỏi, trong lòng có biết bao nhiêu là chờ mong ở câu trả lời của anh.
Im lặng thật lâu, anh mới yếu ớt nói: “Em muốn nghe nói thật hay nói dối?”
Cô tực giận cầm gối ôm nhỏ trong tay quăng lên người anh: “Nói dối thì tôi cần hỏi chắc?”
“Nói ngắn gọn là….. Tôi rất lo lắng cho em.” Anh ngừng lại rồi ngượng ngùng nói: “Mới đầu tôi rất giận, giận em thà chọn biến mất chứ không chọn nói chuyện rõ ràng với tôi. Nhưng không tìm thấy em mấy ngày, tôi rất lo không biết em có xảy ra chuyện gì không, càng ngày tôi lại càng lo lắng, đúng lúc nhìn thấy em trên TV, tôi không kịp nghĩ nhiều, lập tức chạy xe xuống đây tìm em.”
“Nên anh thấy tôi vẫn còn đủ tay đủ chân, đầu óc tỉnh táo, anh cảm thấy yên tâm nên mới bỏ chạy lấy người?”
Tuy nhìn thấy anh xuất hiện cô rất vui nhưng vừa nghĩ tới chuyện anh dứt khoát bỏ đi không quay đầu lại, tim cô lại bị bóp nghẹn, không nhịn được giận anh.
“Cứ xem là thế đi!” Hách Duy Quý không nhận ra sự khó chịu và luồng khí u ám của cô, anh nở nụ cười khổ trong đêm: “Em không muốn gặp tôi nên mới trốn tới đây, không phải sao? Đã vậy, chỉ cần xác nhận em an toàn là được rồi, tôi không muốn tiếp tục ở lại đây làm em thêm ghét.”
Lần này lại đổi thành Đỗ Tiểu Nguyệt nói không nên lời. Một lát sau, cô mới ấp úng nói: “Ngủ đi, mai đi xem chiếc xe của anh thế nào.”
Cô vừa dứt lời lập tức xoay người đưa lưng về phía anh, nước mắt dâng lên tràn ra khỏi hốc mắt rơi xuống gối nằm.
Sau khi nghe anh bày tỏ thái độ của mình, sự bất mãn trong lòng cô đã biến thành lo lắng và chua xót, bàn tay nhỏ bé nắm chặt chăn bông, cố gắng kiềm chế không để mình khóc thành tiếng.
Ngu ngốc! Cố dồn tất cả những từ mắng chửi có liên quan đến ‘ngu ngốc’ âm thầm mắng hết một lượt.
Với anh, cô không biết nên đau lòng hay tức giận, cảm xúc phức tạp khiến cô không biết nên làm thế nào.
Ai da, cô đã trốn đến tận phía nam Đài Loan, tại sao phiền não vẫn cứ đuổi theo vậy chứ? Thế chẳng phải việc cô vất vả trốn tới đây đã trở nên vô nghĩa rồi sao?
Vất vả ngăn nước mắt, cô lén xoay người, khẽ nhích lại gần anh, ánh trăng dừng trên người Hách Duy Quý đã mệt mỏi thiếp đi, nghe tiếng hít thở vững vàng của anh, cô ngáp một cái, kéo gối nằm lên, nhắm mắt đi ngủ.
Quên đi, dù sao cũng đã rối thành một nùi, ăn no ngủ kĩ trước rồi tính sau!
“Cút!” Tuy trông Hách Duy Quý đang rất mệt nhưng độ lạnh trong mắt anh vẫn rất đáng sợ.
Người xưa nói rất hay, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt*, nếu bọn côn đồ hiểu được đạo lý này, họ đã không biến thành bộ dạng đó. Vậy nên, dù biết rất rõ Hách Duy Quý không dễ chọc, họ vẫn ngu ngốc đến mức xông lên mắng chửi.
“X! Mày nghĩ mày là ai? Mày là cái thá gì mà bảo bọn tao cút?”
“Người cút là mày mới đúng!”
Hai tên côn đồ còn lại gào lên bị anh giơ chân đá bay rồi nằm dài trên đất đau đớn rên rỉ, anh tiện tay quăng luôn tên còn lại ra ngoài.
Đỗ Tiểu Nguyệt cực kì khiếp sợ, không thể bình tĩnh nổi. Anh…… Sao anh lại ở đây? Không phải cô bị hoa mắt rồi đó chứ?
Đánh ba tên côn đồ có mắt như mù bỏ chạy, Hách Duy Quý và Đỗ Tiểu Nguyệt im lặng nhìn nhau trong đêm.
Cuối cùng, cô không chịu nổi bầu không khí yên tĩnh này nữa, thở dài lên tiếng trước: “Sao anh lại tìm tới được đây?”
Cô biết anh không thích ra ngoài, trừ khi cần thiết, không thì anh sẽ trốn trong nhà cả ngày, mà trước mắt nguyên nhân khiến anh phải đi cả ngàn cây số đến vùng đất miền nam xa xôi này chỉ có mỗi mình cô.
“Tôi xem TV.” Anh nói xong mới phát hiện ra giọng mình khàn khàn.
Chiều nay sau khi biết được cô ở Khẩn Đinh, anh lập tức lái xe xuôi nam, dọc đường gần như không hề nghỉ ngơi, vừa đến nơi đã bắt đầu hỏi thăm những khu nghỉ mát gần nhất. Cũng nhờ thượng đế giúp đỡ, nơi đầu tiên anh hỏi chính là nơi cô ở, bà chủ của khu nghỉ mát còn tốt bụng nói cho anh biết đường cô đi mua nước tương nên anh mới tìm được cô một cách dễ dàng.
TV? Đỗ Tiểu Nguyệt không nói gì. Trong tiết mục đó cô chỉ đóng vai phong cảnh, hơn nữa thời gian xuất hiện không đến ba phút, vậy mà anh lại phát hiện ra được, cô chỉ có thể nói là anh quá trâu bò.
Biết anh tìm đến đây bằng cách nào, cô có nên hỏi thăm tiếp không? Hỏi tại sao anh lại muốn đến đây? Hay là hỏi anh tìm cô làm gì? Hay cứ vờ không biết gì, giả ngu hỏi anh tới đây để du lịch à? Suy nghĩ cả buổi, cô vẫn không tìm được câu hỏi thích hợp nên dứt khoát ngậm miệng không nói gì nữa.
Hai người lại im lặng, lần này đến lượt Hách Duy Quý thở dài thản nhiên nói: “Về trước đã! Có chuyện gì lát nữa chúng ta nói sau.”
Đỗ Tiểu Nguyệt không có ý kiến, lẳng lặng sải bước bên cạnh anh. Ánh trăng sáng ngời soi sáng hai con người, giờ phút này hai trái tim tưởng như rất gần, ngờ đâu rất xa.
Về đến khu nghỉ mát, cô vào trong quăng chai nước tương cho Nguyệt Loan rồi mới ra ngoài, tức giận nói: “Vào đi chứ, người ta mở khu nghỉ mát đâu có thiếu chỗ, cần gì phải đứng ngoài đó cho muỗi đốt!”
Tuy lát nữa có lẽ hai người sẽ cần một nơi không bị ai làm phiền mới nói chuyện rõ ràng được, dù vậy, cô cũng không định hy sinh da thịt non mềm của mình để nuôi muỗi đâu.
Hách Duy Quý gật đầu chậm rãi theo sau, chân vừa vào tới cửa một ly nước đã bị nhét vào tay.
“Uống nước trước đã, cổ họng anh rất khô, giọng rất khó nghe.” Cô ấp úng nói cho hết lời đoạn chạy nhanh vào bếp.
Xem ra dọc đường anh không uống được bao nhiêu nước, cô cũng chẳng mong chờ anh sẽ ăn cơm nên định lấy mấy món khuya Nguyệt Loan làm và đồ ăn còn dư lại hồi tối cho anh.
Tuy tâm trạng rối bời nhưng cô vẫn không thể bỏ mặc anh, cứ như những ngày vẫn còn trong quá trình huấn luyện, cô luôn ở bên thúc giục anh, chuẩn bị nước và thức ăn cho anh.
Đàn ông rất ít khi biết quan tâm bản thân mình, trong số những người mà cô biết, Hách Duy Quý đứng vào hàng nhất nhì.
Anh ngạc nhiên nhìn bóng lưng cô vội vàng, sau đó tất cả biến thành nụ cười ấm áp, cầm ly nước uống hết trong một ngụm, nước đá trôi xuống cổ họng, dường như anh có thể nếm được vị ngọt.
Ít nhất bây giờ cô vẫn xem anh là bạn nên mới quan tâm anh như thế nhỉ!
Nguyệt Loan dầm một ít trái cây định dùng để làm bánh ngọt, thấy Đỗ Tiểu Nguyệt chen chúc vào bếp thì bắt đầu trêu chọc: “Sao lại vào đây? Tớ nghĩ cậu có rất nhiều lời muốn nói với anh chàng ngoài kia, dù sao người ta cũng đã chạy từ Đài Bắc đến tận đây cơ mà…….”
Đỗ Tiểu Nguyệt không để ý tới lời móc mỉa của cô bạn, vội vàng tìm một cái mâm nhỏ: “Mặc kệ tớ. Đúng rồi, hình như hồi tối cậu còn dư một nồi thịt bò sốt rượu vang đỏ, cho tớ một ít, thêm một chén cơm trắng nữa.”
Nguyệt Loan buồn cười nhìn cô: “Một mình cậu đến ăn không trả tiền chưa tính, bây giờ bạn trai đến cậu tiện thể lấy luôn một phần cho anh ta hả!”
Liếc mắt nhìn cô bạn, Đỗ Tiểu Nguyệt nổi giận đáp: “Tớ sẽ trả phần anh ấy. Còn tớ…… Cậu đã sai vặt tớ mấy ngày nay rồi còn gì, tính vào đó là được.” Cô đâu có ăn không ngồi rồi đâu! Ba bữa đều giải quyết ở ngoài, nhiều lắm chỉ có ở không thôi!
Cô bỏ đồ ăn vào lò vi sóng, chỉ mất hai ba phút đã chuẩn bị xong bữa khuya. Cô mỉm cười bưng mâm và bát đũa ra ngoài, ngồi xuống bàn ăn cùng Hách Duy Quý, vừa ăn vừa nói chuyện.
Hai người ăn ý né đi những vấn đề nhạy cảm, chỉ nói đến mấy chuyện vặt vãnh trong cuộc sống hằng ngày, rất hòa thuận.
Nguyệt Loan đứng trong bếp nhìn lén bọn họ, chàng trai yêu chiều cười khẽ, cô gái dịu dàng mỉm chi, nhìn kiểu nào cũng thấy hai người họ như đôi tình nhân chìm đắm trong biển tình, bọn họ đang hiểu lầm nhau thật á? Khó hiểu quá! Cô lắc đầu, đi chuẩn bị bữa sáng cho ngày mai có vẻ thực tế hơn.
Dù sao người ngoài cuộc cũng không thể nhúng tay vào mấy chuyện tình cảm, cứ để hai người họ tự giải quyết là được.
Chờ anh ăn uống xong, cả sảnh lầu một chỉ còn mỗi hai người họ, dọn mâm rồi quay lại bàn ngồi, không ai nói gì, bầu không khí hòa thuận vui vẻ lại chìm xuống.
Hách Duy Quý mở miệng: “Thật ra tôi tới tìm em cũng không có gì đặc biệt….. Chỉ là muốn nói cho em biết, đừng quá quan tâm đến những lời tôi nói sáng hôm đó, nếu em không thích tôi, sau này tôi sẽ không nhắc tới nữa, em có thể quay về Đài Bắc làm việc.”
Đỗ Tiểu Nguyệt xấu hổ cúi thấp đầu như bị người ta vạch trần hành động nhát gan của mình: “Tôi không có……”
“Có hay không cũng không quan trọng, tôi chỉ muốn nói với em như thế, em….. Có thể suy nghĩ thêm, tôi không muốn ép em.” Anh phải lấy hết can đảm mới có thể nói hết những lời trong lòng, thấy cô cúi đầu không nói, vẻ mặt xấu hổ và hoang mang, anh đột nhiên cảm thấy chua xót dâng lên trong lòng.
Anh không hiểu cách theo đuổi bạn gái nên chỉ có thể cố gắng hết mình, còn lại……. Đành phải thuận theo tự nhiên, dù sao ép buộc cũng không tạo ra kết quả tốt, anh cũng không muốn gây sức ép quá lớn cho cô, sợ lỡ đâu cô lại trốn mất.
Cầm cự một lát anh mới im lặng đứng lên bỏ ra ngoài.
Đỗ Tiểu Nguyệt thấy anh đi, cô ngẩng đầu lên, hơi xúc động nói: “Anh định đi đâu?”
“Quay về Đài Bắc.”
Cô nhìn đồng hồ, bây giờ đã khuya, không nhịn được lo lắng nói: “Ở lại đây một đêm đi! Anh vừa lái xe tới đã muốn về, quá nguy hiểm.”
“Không sao.” Anh dừng bước nhẹ nhàng đáp lại một câu, tiếp tục bước đến xe mình.
Đỗ Tiểu Nguyệt thấy anh cố chấp không chịu để ý đến an nguy, cô không thể không nổi bão, bước vội theo giữ chặt tay anh nhưng lại bị người ta đẩy ra.
Anh quay đầu nhìn cô chằm chằm, đôi mắt đen bị sương mù bao phủ chứa đựng những chua sót không cách nào tan đi: “Nếu….. Nếu chúng ta chỉ là bạn bè, thì không thể cho tôi loại quan tâm vượt qua mức bạn bè, dù sao cuối cùng tôi vẫn phải quen với những tháng ngày ấy.”
Bình tĩnh nói cho hết lời, anh không liếc nhìn cô thêm lần nào quay đầu tiếp tục đi, bóng lưng không quá to lớn, giờ phút này lại càng cô đơn.
Cô bị những lời anh nói cản bước, mất hồn nhìn anh đi, mãi đến khi đèn sau xe anh biến mất trong màn đêm vô tận, cô vẫn không lên tiếng giữ anh.
Không hiểu tại sao, cô thấy hốc mắt mình ươn ướt, trừng mắt nhìn, một giọt rơi xuống thấm vào miệng, hơi mặn, nhưng cô biết đó là vị của sự đau lòng.
Nhưng, Hách Duy Quý vẫn không quay về Đài Bắc lúc nửa đêm, một là vì xe chưa chạy khỏi khu nghỉ mát không được bao lâu thì trục trặc không thể nổ máy, hai là giọng nói nghẹn ngào của cô làm anh không yên tâm.
Anh đứng ven đường chờ ông chủ khu nghỉ mát chạy xe tới đón, xe vừa ngừng lại, Đỗ Tiểu Nguyệt đã lao từ ghế phụ ra ôm chặt lấy anh, khoảnh khắc đó, anh cũng không nhịn được ôm lại cô.
Trên đường về, anh với cô cùng ngồi ở băng ghế sau, mười ngón tay của hai người đan chặt, chưa từng buông ra.
Đến lúc sắp xếp phòng thì Nguyệt Loan bỏ lại một câu ‘hết phòng’ rồi quăng cho cô một bộ chăn gối cùng với một bộ quần áo tắm cho anh rồi đi mất, để lại Đỗ Tiểu Nguyệt và Hách Duy Quý hai người xấu hổ đứng nhìn nhau trước cửa phòng.
Đỗ Tiểu Nguyệt giả vờ bình tĩnh ném đồ trong tay cho anh, về phòng: “Vào đi chứ! Chẳng lẽ anh muốn ôm chăn ngủ ngoài đường à?”
Vừa khéo phòng cô ở là phòng đôi, có phòng tắm riêng, không cần xuống dưới nhà dùng chung phòng tắm với những khách du lịch khác, hai người thay phiên nhau đi tắm rồi im lặng xếp giường chuẩn bị ngủ.
Sự im lặng trong phòng thật sự rất quái dị, hai người chỉ nghe được tiếng thở của nhau, Đỗ Tiểu Nguyệt nằm lăn qua lộn lại trên giường không ngủ được, đành phải mở miệng: “Này, anh ngủ rồi à?”
Mãi mà phía dưới giường vẫn không có tiếng đáp lại, lâu đến mức cô tưởng anh đã quá mệt vừa nằm xuống là ngủ ngay thì anh lại lên tiếng: “Tôi vẫn chưa ngủ.”
“Anh…… Sao anh lại tới đây tìm tôi?” Cô dè dặt hỏi, trong lòng có biết bao nhiêu là chờ mong ở câu trả lời của anh.
Im lặng thật lâu, anh mới yếu ớt nói: “Em muốn nghe nói thật hay nói dối?”
Cô tực giận cầm gối ôm nhỏ trong tay quăng lên người anh: “Nói dối thì tôi cần hỏi chắc?”
“Nói ngắn gọn là….. Tôi rất lo lắng cho em.” Anh ngừng lại rồi ngượng ngùng nói: “Mới đầu tôi rất giận, giận em thà chọn biến mất chứ không chọn nói chuyện rõ ràng với tôi. Nhưng không tìm thấy em mấy ngày, tôi rất lo không biết em có xảy ra chuyện gì không, càng ngày tôi lại càng lo lắng, đúng lúc nhìn thấy em trên TV, tôi không kịp nghĩ nhiều, lập tức chạy xe xuống đây tìm em.”
“Nên anh thấy tôi vẫn còn đủ tay đủ chân, đầu óc tỉnh táo, anh cảm thấy yên tâm nên mới bỏ chạy lấy người?”
Tuy nhìn thấy anh xuất hiện cô rất vui nhưng vừa nghĩ tới chuyện anh dứt khoát bỏ đi không quay đầu lại, tim cô lại bị bóp nghẹn, không nhịn được giận anh.
“Cứ xem là thế đi!” Hách Duy Quý không nhận ra sự khó chịu và luồng khí u ám của cô, anh nở nụ cười khổ trong đêm: “Em không muốn gặp tôi nên mới trốn tới đây, không phải sao? Đã vậy, chỉ cần xác nhận em an toàn là được rồi, tôi không muốn tiếp tục ở lại đây làm em thêm ghét.”
Lần này lại đổi thành Đỗ Tiểu Nguyệt nói không nên lời. Một lát sau, cô mới ấp úng nói: “Ngủ đi, mai đi xem chiếc xe của anh thế nào.”
Cô vừa dứt lời lập tức xoay người đưa lưng về phía anh, nước mắt dâng lên tràn ra khỏi hốc mắt rơi xuống gối nằm.
Sau khi nghe anh bày tỏ thái độ của mình, sự bất mãn trong lòng cô đã biến thành lo lắng và chua xót, bàn tay nhỏ bé nắm chặt chăn bông, cố gắng kiềm chế không để mình khóc thành tiếng.
Ngu ngốc! Cố dồn tất cả những từ mắng chửi có liên quan đến ‘ngu ngốc’ âm thầm mắng hết một lượt.
Với anh, cô không biết nên đau lòng hay tức giận, cảm xúc phức tạp khiến cô không biết nên làm thế nào.
Ai da, cô đã trốn đến tận phía nam Đài Loan, tại sao phiền não vẫn cứ đuổi theo vậy chứ? Thế chẳng phải việc cô vất vả trốn tới đây đã trở nên vô nghĩa rồi sao?
Vất vả ngăn nước mắt, cô lén xoay người, khẽ nhích lại gần anh, ánh trăng dừng trên người Hách Duy Quý đã mệt mỏi thiếp đi, nghe tiếng hít thở vững vàng của anh, cô ngáp một cái, kéo gối nằm lên, nhắm mắt đi ngủ.
Quên đi, dù sao cũng đã rối thành một nùi, ăn no ngủ kĩ trước rồi tính sau!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.