Xuất Thanh Hoàn Mỹ Triều Nam

Chương 14

Mã Kì Đóa

22/07/2020

=Edit: Tiểu Ma Bạc Hà=

Hôm sau khi hai người thức giấc, không ai nhắc lại chuyện tối qua. Rửa mặt chải đầu xong lập tức xuống nhà ăn sáng. Lúc ăn cơm chồng Nguyệt Loan không quên nhắc bọn họ xe đã được đưa đến tiệm sửa, bảo họ hôm nay nhớ qua đó xem.

Tuy đã nghỉ ngơi một buổi tối nhưng vì trong lòng còn đủ thứ chuyện rối bời nên Đỗ Tiểu Nguyệt ngủ chẳng ngon tí nào, sắc mặt rất tệ. Cô trang điểm đậm hơn một chút, cố làm mình trông có sức sống hơn, thuận tiện thay một cái áo trắng đáng yêu và quần ngắn màu xanh, mang thêm đôi dép lê có gắn đá ra ngoài.

Hách Duy Quý là một anh chàng đẹp trai hấp dẫn, Đỗ Tiểu Nguyệt đi cạnh anh cũng từ người đẹp hạng trung lên người đẹp hạng nhất. Trai xinh gái đẹp đi trên đường không biết đã thu hút bao nhiêu ánh mắt của người qua đường.

Đến tiệm sửa xe, cô quen thuộc lên tiếng chào hỏi, sau đó báo biển số xe nhờ người ta dẫn họ vào xem tình hình.

Cô đi cạnh anh, khẽ nói: “Tôi biết ông chủ của tiệm sửa xe này, kỹ thuật của anh ấy không tệ, giá cả cũng khá là hợp lý, rất nhiều khách hàng đến đây sửa xe đã quay lại.”

Anh gật đầu, hoàn toàn không nghe lời cô nói. Ngược lại, anh cau mày, khó chịu lướt nhìn những người đang nhìn cô bằng ánh mắt thưởng thức.

Sáng nay thấy cô ăn mặc như thế để ra ngoài là anh đã muốn kêu cô đổi sang bộ nào ít để lộ dáng người hơn tí rồi nhưng lời lên đến miệng anh lại nuốt trở về.

Anh có là ai của cô đâu chứ, anh có tư cách gì để quan tâm đến chuyện ăn mặc của cô! Anh cứ hờn dỗi cả đường đi, lượn lờ đứng đủ thứ góc để che đi cảnh đẹp mà cô để lộ, thuận tiện che chắn những ánh mắt muốn lột trần cô.

Lúc hai người theo kỹ sư vào tới nơi, xe Hách Duy Quý đang được một cây trụ sắt nâng lên, có thể thấy bóng người sửa chữa thấp thoáng dưới gầm xe.

Không đến vài giây, người đang ở dưới gầm xe nhanh nhẹn chui ra ngoài, cực kì ngầu tháo găng tay dính dầu ra, đi tới chỗ bọn họ.

“Hello! Anh Lôi, hiếm thấy nha! Mời được anh ra sửa xe giúp bọn em.” Đỗ Tiểu Nguyệt vui vẻ chào hỏi ông chủ.

Người đàn ông với làn da đen bóng lưỡng, gương mặt với những góc cạnh cứng cáp cười sang sảng: “Hôm qua chồng của Nguyệt Loan đã dặn kĩ đây là xe của bạn em, nhờ anh xem thật kĩ, tất nhiên anh phải tự mình ra trận rồi!”



Hỏi han một lượt xong, anh ta liếc nhìn Hách Duy Quý đang đứng một bên, cười hỏi: “Sao tiểu Nguyệt không giới thiệu bạn của em một chút nhỉ?”

Cô mỉm cười gật đầu, đứng giữa hai người giới thiệu họ với nhau: “Đây là bạn em Hách Duy Quý, bác sĩ khoa phụ sản. Đây là Hồng Lôi, ông chủ tiệm sửa xe này, cũng là huấn luyện viên môn lặn với ống thở, lần đầu tiên tôi đi lặn anh ấy đã hướng dẫn tôi.”

Cùng là đàn ông, tất nhiên Hách Duy Quý nhận ra ánh mắt không mấy thân thiện của người đang đứng trước mặt. Lúc hai người lịch sự bắt tay nhau, anh càng chắc chắn rằng đó không chỉ là không thân thiện, hơn nữa mục tiêu của anh ta chính là Đỗ Tiểu Nguyệt.

Hai bàn tay một trắng một đen nắm chặt, hai người đều lén dùng thêm lực nhưng trên mặt vẫn là nụ cười mỉm, người ngoài hoàn toàn không nhận ra hai người đàn ông đang âm thầm tranh cao thấp.

Đỗ Tiểu Nguyệt không nhận ra những đốm lửa đang bùng cháy giữa hai người, cô vẫn cười ngọt ngào, khó hiểu hỏi: “Hai người…… Bắt tay có cần phải nắm lâu vậy không? Vậy sẽ dễ làm người ta hiểu lầm lắm nha!”

Bọn họ ngốc ngếch liếc nhìn cô, bất đắc dĩ buông ra, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào nhau, không nói gì.

Hồng Lôi bình thản nói: “Tiểu Nguyệt, Nhu Nhu đang ở phía sau, em có muốn qua đó một lát không?” Mỗi lần nhìn thấy Nhu Nhu cô lại yêu thích không nỡ buông tay, chỉ cần Hồng Lôi dẫn nó ra ngoài bị cô bắt gặp, cô nhất định sẽ chơi với nó thật lâu mới chịu cho Nhu Nhu về nhà.

“Được! Vậy chuyện chiếc xe……” Cô chần chừ nhìn Hách Duy Quý như đang chờ sự đồng ý của anh.

“Anh ở đây thì có gì không thể xử lý được chứ? Em cứ yên tâm giao bạn mình cho anh là được rồi, dù sao xe cũng sắp xong, đổi vài linh kiện nữa thì chỉ còn mỗi báo giá trả tiền thôi.”

Cân nhắc một chút, dù sao cô ở đây cũng không có tác dụng gì, với cô mà nói thì xe chỉ có kiểu dáng là khác, những thứ còn lại cô có nghe nhưng không hiểu, hơn nữa cô cũng quen biết anh Lôi nhiều năm nên không nói thêm gì nữa, sau khi lôi kéo tay Hách Duy Quý một lát thì lập tức vui vẻ chạy ra sau.

Nữ chính đi rồi, nụ cười của hai người đàn ông cũng tắt ngúm, trừng mắt nhìn nhau không chút nể nang gì.

“Xe chỉ có chút vấn đề nhỏ, đã xử lý xong từ lâu rồi, một lát nữa chạy ra ngoài tính tiền là được.”

Hồng Lôi không nhắc đến chuyện đổi linh kiện, đó chỉ là cái cớ, Hách Duy Quý biết rất rõ nên không hỏi nhiều.

“Lý do tiểu Nguyệt đột nhiên chạy tới Khẩn Đinh chính là anh phải không?” Hồng Lôi châm điếu thuốc, hỏi thẳng vào vấn đề.



Tuy nghe thì giống một câu hỏi, nhưng thật ra anh đã chắc chắn đến 99%, thấy động tác nhỏ của cô với Hách Duy Quý trước khi đi, anh đã có sẵn kịch bản.

Tuy Hách Duy Quý không hiểu nên ứng xử với phái nữ thế nào, nhưng đối phó với tình địch, anh vẫn có cách. Đôi mắt sắc bén liếc nhìn Hồng Lôi, lạnh nhạt nói: “Đúng thì sao?”

Khóe miệng Hồng Lôi giật giật, giận xanh mặt: “Nhóc à, không có gì! Tôi chỉ muốn nói cho cậu biết, chạy rồi thì sẽ không quay lại lần nữa đâu, có vài người để cô ấy trốn mất, nói không chừng sẽ mãi mãi không về.”

Hách Duy Quý hừ một tiếng khinh thường: “Nếu đây là kinh nghiệm của anh, tôi chỉ có thể nói cảm ơn, những thứ đó tôi không cần dùng tới.”

“Không dùng tới? À!” Hồng Lôi cũng hừ lạnh: “Mong là thế, tiểu Nguyệt là một cô gái tốt, nếu năng lực của cậu là làm cho cô ấy đau lòng, hãy tin tôi, rất nhiều người xếp hàng chờ được đón nhận.”

“Thế à? Vậy thì cứ xếp tiếp đi! Tôi sẽ không buông tay đâu!” Hách Duy Quý đáp lại bằng giọng nói nặng nề và lạnh lẽo.

Hai người đàn ông ngang tài ngang sức đứng nhìn nhau, sự im lặng được lên men, mãi đến khi Đỗ Tiểu Nguyệt đùa giỡn thở hồng hộc chạy về, cảm nhận được bầu không khí kì quái giữa hai người, khó hiểu hỏi: “Bị gì vậy? Sao vẻ mặt của hai người lạ thế?”

“Không có gì!” Hai miệng một lời, sau đó căm ghét liếc nhìn nhau rồi lại dời đi nơi khác.

Tuy vẫn thấy là lạ nhưng cô không hỏi nhiều, kéo tay Hách Duy Quý đi tính tiền, chào hỏi xong là đi ngay.

Mãi đến khi lái xe ra khỏi tiệm sửa được một đoạn, Hách Duy Quý nhân lúc đèn đỏ đột ngột quay qua nhìn cô, nghiêm túc nói: “Một lát nữa tôi sẽ về Đài Bắc, sau này sẽ không tìm em, nếu em thật sự bằng lòng chấp nhận tôi thì hãy đi tìm tôi!”

Đối với một màn bất thình lình của anh, Đỗ Tiểu Nguyệt chẳng hiểu mô tê gì, đơ người tại chỗ.

Anh không quan tâm cô nghe xong những lời mình nói sẽ phản ứng thế nào, sau khi đưa cô về khu nghỉ mát, chào hỏi ông bà chủ, gom đồ lập tức quay về Đài Bắc.

Anh biết mình bị cái người tên Hồng Lôi kia kích thích nên mới quăng cho cô một liều thuốc mạnh. Nhưng, anh thật sự không muốn cho cô trốn tránh nữa, không cần biết là thiên đường hay địa ngục, anh vẫn muốn được giải thoát liền ngay và lập tức.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Xuất Thanh Hoàn Mỹ Triều Nam

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook