Chương 16
Mã Kì Đóa
22/07/2020
=Edit: Tiểu Ma Bạc Hà=
“Bây giờ chúng ta đi đâu?” Mặt Đỗ Tiểu Nguyệt đỏ bừng, cô khẽ nghiêng đầu ngại ngùng nhìn Hách Duy Quý đi bên cạnh.
Thật ra không thể trách một người luôn mặt dày như cô cũng có lúc mặt đỏ như quả táo vì sau khi kết thúc nụ hôn nồng cháy đó Đỗ Tiểu Nguyệt mới nhận ra bên cạnh có rất nhiều người vây xem khiến cô rất muốn khóc. Xấu hổ nhất là khi trông thấy sản phụ trong mắt lấp lánh ý cười vẫn đang nằm giữa hai người họ.
Cô rất muốn tìm một cái lỗ chui xuống nhưng dù Hách Duy Quý cũng ngượng nhưng có thể thấy năng lực tự chủ của anh tốt hơn cô nên anh vừa nắm tay cô vừa hoàn thành việc chụp hình siêu âm ba chiều. Sau đó, mặt anh vẫn bình tĩnh lướt qua những ánh mắt tò mò dẫn cô ra khỏi bệnh viện, những chuyện còn lại của phòng khám lão già kia sẽ phụ trách.
“Em muốn đi đâu?” Chẳng những không đáp mà còn quăng vấn đề lại cho cô.
Con ngươi đen nhanh nhẹn đảo quanh rồi dừng lại trên gương mặt tái nhợt và quầng thâm dưới mắt anh, Đỗ Tiểu Nguyệt đau lòng: “Tìm một chỗ có thể nghỉ ngơi đi! Anh xem anh bây giờ kìa, cứ như mấy ngày không được ngủ ấy!”
“Chỗ nghỉ ngơi?” Anh cười như không cười nhìn cô.
Mặt Đỗ Tiểu Nguyệt đỏ lên, chợt nhớ đến chuyện hai người làm ở khách sạn hôm nọ, cô hung hăng liếc anh, tức giận nói: “Không phải nghỉ ngơi đó! Là chỗ có thể ngủ một giấc thật ngon ấy! Hôm qua không chỉ mình anh không ngủ được, em cũng vậy, nên— Đừng có nghĩ linh tinh!”
“Hay là đến nhà tôi?” Anh đề nghị.
Hai người quen biết nhau bao lâu mà cô vẫn chưa đến nhà anh lần nào! Đỗ Tiểu Nguyệt thầm nghĩ.
“Được, nhưng anh không được làm bậy đó!” Tuy anh trông có vẻ giống một hoàng tử u buồn nhưng không ai có để đảm bảo rằng hoàng tử sẽ không làm việc xấu! Hơn nữa anh còn có ‘tiền án’ ăn đậu hủ nên cẩn thận chút thì tốt hơn.
Lúc hai người đi, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt mờ ám nhìn bọn họ, như thể họ đi để làm ‘chuyện yêu’ vậy.
Con quạ nào cũng đen, tên đàn ông nào cũng hư hỏng! Đây là kinh nghiệm làm bà mối nhiều năm, tuy cô cũng rất muốn bị anh ăn nhưng không phải bây giờ, bây giờ cô chỉ muốn nằm trong lòng anh ngủ một giấc thật ngon.
Hách Duy Quý cười không nói gì, dường như gương mặt tái nhợt đã hồng hào hơn vì bị cô chọc cười.
Vấn đề ăn hay không, dường như đó giờ quyền quyết định luôn nằm trong tay cô thì phải!
Lần đầu tiên hai người hôn nhau trên xe, nói chính xác là do cô ngẩng đầu lên, lần hôn nhau thứ hai chính là nụ hôn trong phòng khám khi nãy, vẫn là cô chủ động.
Dường như chuyện duy nhất anh cướp được cơ hội chỉ có tỏ tình nên cô với nỗi lo lắng sợ bị anh ăn đó, ngược lại anh thấy tất cả quyết định đều nằm trong tay cô. Chỉ cần cô đánh lén bất ngờ, chắc chắn anh sẽ không phản kháng mà phối hợp hết sức luôn!
“Đi thôi.” Tuy trong đầu nảy ra rất nhiều suy nghĩ, nhưng Hách Duy Quý chẳng nói gì. Kinh nghiệm từ quá khứ nói cho anh biết, đôi khi không nói lời nào còn tốt hơn nói ra một câu không nên nói.
“Vâng!” Đỗ Tiểu Nguyệt vui vẻ kéo tay anh, nhìn anh cười ngọt ngào.
Tuy bầu trời Đài Bắc không xanh như Khẩn Đinh, thậm chí trong gió còn mang theo chút oi bức và ẩm thấp nhưng giờ phút này cô lại thấy lòng mình rất thanh thản. Có anh bên cạnh làm bạn, dù trời có đổ mưa to cũng sẽ thành lãng mạn.
Hai người mua một ít bánh nướng và mấy phần rau trộn ăn kèm trên đường cùng với kem lạnh rồi đi thẳng đến nhà anh. Thời tiết bên ngoài nóng đến mức chẳng những khiến người ta chẳng muốn ăn mà cả bầu không khí ngọt ngào cũng trở nên chán ngán, chẳng còn biết gì ngoài mồ hôi nữa.
Cơm nước xong, Đỗ Tiểu Nguyệt lôi kem vừa mua về ra định thử cảm giác anh một miếng em một ngụm ngọt ngào.
Cô cầm muỗng múc một miếng đưa lên miệng anh, khẽ dỗ: “Lại đây! A……”
Hách Duy Quý không hề từ chối, anh đỏ mặt nghe lời há miệng nuốt muỗng kem vào bụng. Ánh mắt anh chĩa thẳng vào mình khiến tim cô lệch nhịp, mặt đỏ theo.
“Nhìn cái gì vậy?” Cô ngượng ngùng hờn dỗi.
“Không có gì.” Anh nhận lấy kem và muỗng trong tay Đỗ Tiểu Nguyệt, cười bắt chước múc một muỗng đưa đến môi cô: “Lại đây, không phải em muốn chơi trò anh một miếng em một ngụm hả? Đến lượt anh đút em rồi.”
Cô nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh mà bật cười, khẽ mở đôi môi đỏ mọng ngậm lấy muỗng kem rồi nắm áo anh, dâng đôi môi mọng nước lên đút kem cho anh một lần nữa. Đương nhiên, hai người lại không tránh khỏi một nụ hôn lạnh dài đăng đẵng, mất một lúc lâu mới chịu buông ra.
Nụ hôn nồng cháy kết thúc, cô thở gấp ngã ra sô pha, cười quyến rũ nhìn anh: “Vậy mới là anh một ngụm em một ngụm!”
Đôi mắt phủ sương quyến rũ không nói nên lời, cơ thể mềm mại nằm dài trên sô pha đầy sức hấp dẫn, nhất là đôi môi mọng sưng đỏ, khóe môi khẽ cong cứ như đang mê hoặc con người ta đến nhấm nháp nó lần nữa, Hách Duy Quý quăng kem lên bàn, ôm chặt lấy cô, dán vào đôi môi ấy lần nữa.
Hương va ni ngọt ngào nhàn nhạt quấn quít giữa hai đầu lưỡi, đôi tay vòng lên cổ, nhiệt tình đáp lại anh.
Hách Duy Quý ôm lấy cô đi vào phòng, bốn cánh môi vẫn dính lấy nhau. Vào đến nơi, anh co chân lên khép cửa lại, tất cả phong tình vạn chủng đã bị che giấu.
“Bây giờ chúng ta đi đâu?” Mặt Đỗ Tiểu Nguyệt đỏ bừng, cô khẽ nghiêng đầu ngại ngùng nhìn Hách Duy Quý đi bên cạnh.
Thật ra không thể trách một người luôn mặt dày như cô cũng có lúc mặt đỏ như quả táo vì sau khi kết thúc nụ hôn nồng cháy đó Đỗ Tiểu Nguyệt mới nhận ra bên cạnh có rất nhiều người vây xem khiến cô rất muốn khóc. Xấu hổ nhất là khi trông thấy sản phụ trong mắt lấp lánh ý cười vẫn đang nằm giữa hai người họ.
Cô rất muốn tìm một cái lỗ chui xuống nhưng dù Hách Duy Quý cũng ngượng nhưng có thể thấy năng lực tự chủ của anh tốt hơn cô nên anh vừa nắm tay cô vừa hoàn thành việc chụp hình siêu âm ba chiều. Sau đó, mặt anh vẫn bình tĩnh lướt qua những ánh mắt tò mò dẫn cô ra khỏi bệnh viện, những chuyện còn lại của phòng khám lão già kia sẽ phụ trách.
“Em muốn đi đâu?” Chẳng những không đáp mà còn quăng vấn đề lại cho cô.
Con ngươi đen nhanh nhẹn đảo quanh rồi dừng lại trên gương mặt tái nhợt và quầng thâm dưới mắt anh, Đỗ Tiểu Nguyệt đau lòng: “Tìm một chỗ có thể nghỉ ngơi đi! Anh xem anh bây giờ kìa, cứ như mấy ngày không được ngủ ấy!”
“Chỗ nghỉ ngơi?” Anh cười như không cười nhìn cô.
Mặt Đỗ Tiểu Nguyệt đỏ lên, chợt nhớ đến chuyện hai người làm ở khách sạn hôm nọ, cô hung hăng liếc anh, tức giận nói: “Không phải nghỉ ngơi đó! Là chỗ có thể ngủ một giấc thật ngon ấy! Hôm qua không chỉ mình anh không ngủ được, em cũng vậy, nên— Đừng có nghĩ linh tinh!”
“Hay là đến nhà tôi?” Anh đề nghị.
Hai người quen biết nhau bao lâu mà cô vẫn chưa đến nhà anh lần nào! Đỗ Tiểu Nguyệt thầm nghĩ.
“Được, nhưng anh không được làm bậy đó!” Tuy anh trông có vẻ giống một hoàng tử u buồn nhưng không ai có để đảm bảo rằng hoàng tử sẽ không làm việc xấu! Hơn nữa anh còn có ‘tiền án’ ăn đậu hủ nên cẩn thận chút thì tốt hơn.
Lúc hai người đi, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt mờ ám nhìn bọn họ, như thể họ đi để làm ‘chuyện yêu’ vậy.
Con quạ nào cũng đen, tên đàn ông nào cũng hư hỏng! Đây là kinh nghiệm làm bà mối nhiều năm, tuy cô cũng rất muốn bị anh ăn nhưng không phải bây giờ, bây giờ cô chỉ muốn nằm trong lòng anh ngủ một giấc thật ngon.
Hách Duy Quý cười không nói gì, dường như gương mặt tái nhợt đã hồng hào hơn vì bị cô chọc cười.
Vấn đề ăn hay không, dường như đó giờ quyền quyết định luôn nằm trong tay cô thì phải!
Lần đầu tiên hai người hôn nhau trên xe, nói chính xác là do cô ngẩng đầu lên, lần hôn nhau thứ hai chính là nụ hôn trong phòng khám khi nãy, vẫn là cô chủ động.
Dường như chuyện duy nhất anh cướp được cơ hội chỉ có tỏ tình nên cô với nỗi lo lắng sợ bị anh ăn đó, ngược lại anh thấy tất cả quyết định đều nằm trong tay cô. Chỉ cần cô đánh lén bất ngờ, chắc chắn anh sẽ không phản kháng mà phối hợp hết sức luôn!
“Đi thôi.” Tuy trong đầu nảy ra rất nhiều suy nghĩ, nhưng Hách Duy Quý chẳng nói gì. Kinh nghiệm từ quá khứ nói cho anh biết, đôi khi không nói lời nào còn tốt hơn nói ra một câu không nên nói.
“Vâng!” Đỗ Tiểu Nguyệt vui vẻ kéo tay anh, nhìn anh cười ngọt ngào.
Tuy bầu trời Đài Bắc không xanh như Khẩn Đinh, thậm chí trong gió còn mang theo chút oi bức và ẩm thấp nhưng giờ phút này cô lại thấy lòng mình rất thanh thản. Có anh bên cạnh làm bạn, dù trời có đổ mưa to cũng sẽ thành lãng mạn.
Hai người mua một ít bánh nướng và mấy phần rau trộn ăn kèm trên đường cùng với kem lạnh rồi đi thẳng đến nhà anh. Thời tiết bên ngoài nóng đến mức chẳng những khiến người ta chẳng muốn ăn mà cả bầu không khí ngọt ngào cũng trở nên chán ngán, chẳng còn biết gì ngoài mồ hôi nữa.
Cơm nước xong, Đỗ Tiểu Nguyệt lôi kem vừa mua về ra định thử cảm giác anh một miếng em một ngụm ngọt ngào.
Cô cầm muỗng múc một miếng đưa lên miệng anh, khẽ dỗ: “Lại đây! A……”
Hách Duy Quý không hề từ chối, anh đỏ mặt nghe lời há miệng nuốt muỗng kem vào bụng. Ánh mắt anh chĩa thẳng vào mình khiến tim cô lệch nhịp, mặt đỏ theo.
“Nhìn cái gì vậy?” Cô ngượng ngùng hờn dỗi.
“Không có gì.” Anh nhận lấy kem và muỗng trong tay Đỗ Tiểu Nguyệt, cười bắt chước múc một muỗng đưa đến môi cô: “Lại đây, không phải em muốn chơi trò anh một miếng em một ngụm hả? Đến lượt anh đút em rồi.”
Cô nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh mà bật cười, khẽ mở đôi môi đỏ mọng ngậm lấy muỗng kem rồi nắm áo anh, dâng đôi môi mọng nước lên đút kem cho anh một lần nữa. Đương nhiên, hai người lại không tránh khỏi một nụ hôn lạnh dài đăng đẵng, mất một lúc lâu mới chịu buông ra.
Nụ hôn nồng cháy kết thúc, cô thở gấp ngã ra sô pha, cười quyến rũ nhìn anh: “Vậy mới là anh một ngụm em một ngụm!”
Đôi mắt phủ sương quyến rũ không nói nên lời, cơ thể mềm mại nằm dài trên sô pha đầy sức hấp dẫn, nhất là đôi môi mọng sưng đỏ, khóe môi khẽ cong cứ như đang mê hoặc con người ta đến nhấm nháp nó lần nữa, Hách Duy Quý quăng kem lên bàn, ôm chặt lấy cô, dán vào đôi môi ấy lần nữa.
Hương va ni ngọt ngào nhàn nhạt quấn quít giữa hai đầu lưỡi, đôi tay vòng lên cổ, nhiệt tình đáp lại anh.
Hách Duy Quý ôm lấy cô đi vào phòng, bốn cánh môi vẫn dính lấy nhau. Vào đến nơi, anh co chân lên khép cửa lại, tất cả phong tình vạn chủng đã bị che giấu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.