Chương 15: Chương 7-2
Mã Kì Đóa
22/07/2020
=Edit: Tiểu Ma Bạc Hà=
Cơn gió nhẹ thổi qua, trong căn phòng tối yên tĩnh, người Đỗ Tiểu Nguyệt co thành một đống, lăn lộn khó ngủ. Bóng lưng Hách Duy Quý bỏ đi cùng với những lời anh nói rối thành một cục trong đầu cô.
Lật tới lật lui trên giường hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng vì không thể chịu nổi sự bức bối tròng, cô nhảy dựng lên vọt vào phòng tắm dội nước lạnh để mình tỉnh táo hơn.
Khi bước ra khỏi phòng tắm, tâm trạng hoang mang dần lắng xuống nhưng những lo lắng và thấp thỏm trong lòng vẫn không giảm đi, Đỗ Tiểu Nguyệt chộp lấy điện thoại nhanh tay nhấn dãy số đã được lưu sẵn. Cô liếc nhìn kim đồng hồ thong thả quay vòng: “Gọi? Hay là không gọi? Bây giờ anh ấy đi tới đâu rồi nhỉ? Chương Hóa? Đài Trung? Hay đã về tới Đài Bắc?”
Đêm trăng, Đỗ Tiểu Nguyệt dựa cửa sổ ngơ ngác nhìn điện thoại mặc cho thời gian trôi đi từng phút. Vòng tuần hoàn tự hỏi các địa danh tự trả lời đã biến thành những câu hỏi cực kì nhàm chán như anh đã ngủ chưa…….
“Aaaa! Tức chết rồi! Mình ngốc quá! Tại sao lại giới thiệu Tiểu Hoa cho anh quen chứ? Bình thường ánh mắt của Tiểu Hoa cũng cao lắm mà? Sao mới gặp có một lần đã chọn ngay tên Hách Duy Quý ăn nói không ra hồn đó, đã vậy còn định kết hôn với anh ấy nữa?” Cô xoay người nhào lên giường, vùi đầu vào gối vừa đập giường vừa mắng chính mình.
Mất mặt quá mà! Là một bà mai chuyên giúp người ta tìm đối tượng vậy mà đến tình cảm của mình cũng không nắm chắc nổi!
Có lẽ do cô chưa từng nghĩ rằng tình yêu lại lẳng lặng nảy sinh trong cuộc sống bình thường của hai người! Thêm cái nhan sắc quá ngon miệng kia nữa, cô là một người bình thường, cô cũng có đam mê “sắc đẹp” mà, bảo cô chịu đựng để một gương mặt có sức cám dỗ cao lượn lờ bên cạnh mình mỗi ngày sao cô chịu nổi?
Hôm qua anh bất ngờ xuôi nam tìm tới đã dọa cô giật mình nhưng sợ thì không sợ mấy vì thật ra trong lòng cô rất vui. Dù sao thì trên cơ bản tình tiết lãng mạn chỉ thấy trên phim thần tượng này vẫn được các cô gái yêu thích. Có điều, cô đoán được phần đầu nhưng lại không nghĩ tới kết cục, những lời cuối cùng anh nói như một con dao sắc bén đâm mạnh vào ngực cô, ngoài chua sót thì phần lớn là đau lòng.
Phút chốc, cô cảm thấy bản thân im lặng không chịu nói gì chỉ biết trốn tránh hiện thực rất ngốc, rất có lỗi với tình cảm trong sáng thật lòng của Hách Duy Quý.
Dù thế nào thì anh cũng đã chân thành tỏ tình với cô vậy mà cô chưa từng nghĩ cho tâm trạng của anh, chỉ một lòng muốn chạy thật xa khỏi nơi hỗn loạn đó. Cô không nghĩ tới rằng mình làm vậy chẳng khác gì đang giẫm đạp lên tấm chân tình của anh.
Anh đã để lại lời nhắn cuối cùng, bây giờ cô có muốn trốn cũng không được nữa. Dù sao đi nữa cô cũng phải suy nghĩ thật cẩn thận, ít nhất cô phải cho anh một câu trả lời chắc chắn?
Nhưng vấn đề là cô có thích anh không đây?
Ây da, nếu không thích thì cô đã từ chối thẳng rồi, cần gì phải nghĩ nhiều như thế. Cũng vì có cùng một loại tình cảm với anh nên cô mới khó xử.
Về phần Tiểu Hoa, Đỗ Tiểu Nguyệt vẫn còn áy náy với cô ấy. Chưa bàn đến chuyện cô với Tiểu Hoa là chị em tốt, chỉ nói đến chuyện là một người mai mối chuyên nghiệp vậy mà cô lại giới thiệu một người có tình cảm với mình cho cô ấy. Nếu Tiểu Hoa không có cảm giác gì với anh thì không nói, đằng này cô ấy lại chấm ngay anh!
Ây da! Tất cả chỉ có thể dùng một chữ loạn để tả!
Bị kẹp giữa bạn và tình yêu, bảo cô gãi trọc đầu cô cũng không tìm được cách nào vẹn cả đôi đường.
Hay là cứ dứt khoát từ chối Hách Duy Quý đi! Nhưng bóng lưng cô đơn lúc anh bỏ đi, giọng nói trầm thấp bình tĩnh và cả màn tỏ tình chân thành động lòng người kia nữa, sao cô nỡ vứt bỏ một anh chàng trông thì lạnh lùng nhưng thật ra lại vô cùng dịu dàng như anh cơ chứ. Hơn nữa, cô không nỡ làm anh tổn thương!
Huống chi bọn họ không hề cãi nhau dữ dội, chính cô đã kéo một người không liên quan gì vào quan hệ của hai người rồi lại đau não vì người thứ ba đó nên tất cả là do một tay cô gây ra! Đỗ Tiểu Nguyệt cười khổ.
Suy nghĩ đang rối thành một nùi thì ánh mắt cô chợt bị ánh mặt trời chậm rãi dâng lên từ cửa sổ hấp dẫn. Cô nhảy xuống giường, mở cửa sổ cho ánh mặt trời ấm áp vây lấy mình.
Không khí sớm mai lạnh lẽo nhưng rất trong lành, dường như nó có thể khiến cho con người ta quên đi tất cả phiền não. Cô hít lấy hơi sương sớm mang theo chút ẩm ướt ngắm nhìn nửa quả cầu đỏ phía chân trời.
Gió biển mằn mặn thổi vào mặt, nửa vòng tròn đỏ dần bay lên nơi ranh giới giữa mặt biển và bầu trời, từng tiếng sóng vỗ vào tai hòa lẫn với tiếng xào xạt của lá cây lắc lư theo gió, phong cảnh tuyệt đẹp và yên bình này khiến cô phải ngắm đến ngây người.
“Nếu có Hách Duy Quý ở đây thì tốt quá……” Cô thốt lên theo bản năng rồi mất ba giây sững người để hiểu ra những lời mình vừa nói.
Hóa ra anh đã bước rất sâu vào cuộc sống của cô nên mới khiến cô muốn chia sẻ những điều tốt đẹp nhất cho anh đầu tiên sao? Cô nhíu mày thật chặt, cắn môi cúi đầu tự hỏi rồi lại đưa ra một quyết định rất quan trọng.
“Ai da! Trương Tiểu Hoa à, lần này tớ thật lòng xin lỗi cậu! Tớ không thể…… Buông tay Hách Duy Quý……” Nhất là sau khi xác định anh không muốn chơi trò mập mờ đơn giản với mình.
Thở dài, nỗi lòng Đỗ Tiểu Nguyệt xoắn xuýt bấy lâu nay đã dần buông lỏng. Cô giơ hai tay lên cao, duỗi lưng, xoay người nhào lên giường: “Ngủ chút đã, sau khi rời giường phải đi mua vé xe nhanh nhất quay về Cao Hùng rồi ngồi tàu tốc hành về Đài Bắc! Lần này dù có phải quỳ xuống xin Tiểu Hoa tha thứ mình cũng chấp nhận. Sau đó, ha ha……”
Hách Duy Quý, anh chờ đó chuẩn bị thành người đàn ông của Đỗ Tiểu Nguyệt này đi!
Nếu đã hiểu ra rồi thì tất cả vấn đề không còn là vấn đề nữa, cô lên kế hoạch sau khi cầu xin và được bạn thân tha thứ thì tranh thủ lúc tinh thần đang dồi dào vọt tới trước mặt Hách Duy Quý hét thật câu trả lời của mình~~~~
Để bọn tôi bắt đầu yêu đương thôi!
Chỉ ngủ một lát Đỗ Tiểu Nguyệt đã dậy rửa mặt chải đầu, gom hết mấy thứ hoàn toàn không thể xem là hành lý xuống lầu chào hỏi Nguyệt Loan rồi nhanh chóng chạy ra đi nhờ xe.
Qua mấy lần đổi xe, vất vả lắm cô mới về tới Đài Bắc vào giữa trưa. Lúc ra khỏi nhà ga, cô vẫn không nén nổi xúc động: “May mà thời nay có tàu cao tốc, nếu không đi xe lửa hoặc xe khách thì chẳng biết mấy giờ mới về tới đây!”
Không xúc động quá lâu, cô vội vẫy tay cản một chiếc taxi đi thẳng đến chỗ Trương Tiểu Hoa ở.
Đây là lần đầu tiên cô thấp thỏm đi tìm Tiểu Hoa thế này. Nếu có thể, cô thật lòng không muốn nhưng nếu đã làm ra gì thì tự cô phải đi dàn xếp.
Chỗ Tiểu Hoa ở không xa nhà ga lắm, đi chưa đến nửa giờ đã tới nơi, trả tiền xong cô vội vội vàng vàng nhảy xuống xe, run rẩy bắt đầu nhấn chuông cửa. Đầu óc liên tục suy nghĩ xem lát nữa nên mở miệng thế nào.
Tuy đã là giữa trưa nhưng do Trương Tiểu Hoa quen ăn trễ ngủ muộn nên thật ra cô chỉ mới thức dậy không bao lâu, đang ngồi thảnh thơi ăn cơm trưa thì chợt có tiếng chuông cửa chói tai vang lên khiến cô ngạc nhiên vì cũng lâu rồi không còn ai đến nhà cô vào giờ này.
Trương Vi Vi mang vẻ mặt khó hiểu ra mở cửa, vừa nhìn thấy con người biến mất một cách ly kì sau hôm xem mắt cô lại muốn trêu ghẹo: “Bà mối Đỗ Tiểu Nguyệt của chúng ta à, dạo gần đây cậu đi đâu vậy? Tớ đang mong chờ cậu sắp xếp mấy chàng trai tốt cho tớ quen đó!”
Thật ra Trương Vi Vi đã quên bẵng chuyện mình từng chọc ghẹo cô nàng trong điện thoại từ lâu nên khi thấy Đỗ Tiểu Nguyệt xuất hiện trước cửa nhà mình cô chỉ ngạc nhiên chứ không nghĩ quá nhiều.
Vừa thấy cửa mở ra Đỗ Tiểu Nguyệt lập tức xông tới rồi dừng lại ở chỗ cách cô nàng một bước chân, cúi đầu chín mươi độ: “Tiểu Hoa, tớ thật lòng xin lỗi cậu!”
“Hả? Xin lỗi tớ chuyện gì?” Trương Vi Vi không hiểu rốt cuộc cô đang phát bệnh thần kinh gì nên hoảng sợ lùi ra sau hai bước.
“Tớ thật lòng thích anh ấy, nên tớ đến đây để giải thích với cậu trước, nhận được sự tha thứ của cậu tớ mới yên tâm nhận lời tỏ tình của anh ấy!” Đỗ Tiểu Nguyệt tưởng cô bạn không vui vì mình đã cướp mất người đàn ông của cô ấy nên tranh thủ nghĩ tới cách giải thích, cố lôi hết mấy thứ trong não ra nói.
Trương Vi Vi đau đầu với mấy câu chẳng đâu ra đâu của cô nàng nên vội giơ tay lên cản lại: “Ngừng ngừng ngừng! Cậu đang nói cái gì vậy? Sao tớ không hiểu gì hết? Cậu giải thích chút đi được không? Làm ơn!”
“Chính là chuyện của Hách Duy Quý đó!” Đỗ Tiểu Nguyệt nhăn nhó nói.
Trương Vi Vi lần mò trong đống trí nhớ, sau khi xác định mình không có ấn tượng gì với cái tên Hách Duy Quý này thì khó hiểu hỏi: “Hách Duy Quý? Ai vậy?”
“Là đối tượng tớ giới thiệu cho cậu lần trước ấy…… Khoan đã, lúc nãy cậu vừa hỏi tớ anh ấy là ai á?” Đỗ Tiểu Nguyệt đang mang tâm trạng áy náy vừa phát hiện ra có gì đó sai sai. Cô híp mắt, bực tức liếc nhìn cô bạn.
“Trương Tiểu Hoa, tốt nhất cậu nên giải thích rõ ràng ra cho tớ. Tại sao lần trước tớ gọi điện cậu lại nói ấn tượng của cậu với anh ấy cũng được, thậm chí còn có xúc động muốn kết hôn? Vậy mà chuyện còn chưa tới một tháng cậu đã quên luôn cả tên người ta rồi hả?” Dù có phát bệnh Alzheimer* thì cũng không quên nhanh tới vậy được!
*Alzheimer: là một loại bệnh gây sự thoái hóa toàn não bộ và không thể phục hồi. Các tế bào thần kinh ở vỏ não cùng với các cấu trúc xung quanh nó bị tổn thương dần dần làm giảm khả năng phối hợp vận động, rối loạn cảm giác cuối cùng gây ra tình trạng mất trí nhớ cho người bệnh.
“Kết hôn? Ai định kết hôn? À~~ Là anh Hách đó hả.” Trương Vi Vi hơi lúng túng vì cô đã nhớ ra trò đùa dai của mình hôm đó. Nhìn vẻ mặt bực tức của Đỗ Tiểu Nguyệt, cô biết lần này mình đã chọc cô nàng giận thật rồi!
“Đừng giận đừng giận! Tục ngữ nói không có mưa thì làm sao thấy cầu vồng mà. Có thể trò đùa của tớ đã khiến hai người có chút hiểu lầm nhỏ, nhưng bây giờ hiểu lầm đã được gỡ bỏ vậy là tốt rồi. Tớ thật lòng chúc phúc hai người!” Trương Vi Vi bắt đầu nói sảng hòng dời đi sự chú ý.
Đỗ Tiểu Nguyệt đang ôm nguyên cục tức nên không nhịn được bắt đầu gào lên: “Trương Tiểu Hoa, cậu khá lắm! Tớ còn tưởng là cậu đã gặp được người người tình trong mộng nên đã băn khoăn không biết có nên rời khỏi anh ấy hay không. Không ngờ cậu lại đùa giỡn tớ như thế! Cậu có biết suýt chút nữa chuyện của tớ và anh ấy đã tan vỡ rồi không?”
Trương Vi Vi bày ra vẻ mặt vô tội: “Suýt tức là không có, nếu đã không có thì tất cả đều bình yên đấy thôi.”
Nghe cô nàng cố pha trò, Đỗ Tiểu Nguyệt rất muốn siết cổ cô gái độc miệng lại thích đùa dai này. Nếu giết người không phạm pháp, cô nhất định sẽ “thay trời hành đạo”, “trừ hại vì dân” liền ngay và lập tức.
“Cậu! Trương Tiểu Hoa, uổng cho tình bạn của chúng ta, hại tớ căng thẳng chạy tới chỗ cậu, đúng là lãng phí lương tâm của tớ quá mà.”
Trương Vi Vi cảm thấy mình rất vô tội và bất đắc dĩ. Ai mà biết được cái cô Đỗ Tiểu Nguyệt này lại có “lương tâm” thế, không chịu nhào vào tấn công khi thấy nam sắc chứ! Sai nhất chính là cái “anh Hách” làm người quá kín đáo không chịu nói ra tình cảm của mình sớm hơn khiến Đỗ Tiểu Nguyệt đi sắp xếp xem mắt gì gì đó nên mới xảy ra mấy chuyện chẳng đâu vào đâu này.
“Rồi rồi rồi, xem như tớ không cẩn thận làm phí mất lương tâm của cậu đi. Vậy cậu có còn…… Cái gì muốn nói không? Chẳng phải cậu còn phải đi chấp nhận lời tỏ tình của người nào đó sao? Nếu vấn đề chỗ tớ đã được giải quyết thì cậu có thể nhào vào vòng ôm của người yêu rồi đó.” Trương Vi Vi vội vàng tiễn khách.
Giữa trưa mà hai người lại đứng ngoài cửa diễn vở kịch nhàm chán này, cũng may nhà cô nằm trong khu dân cư, giờ này ai cũng bận đi làm đi học nên không có ai rảnh rỗi ngồi tám chuyện chứ hàng xóm mà biết được chuyện này chắc cô xấu hổ đến chết mất!
Đỗ Tiểu Nguyệt hung dữ liếc mắt nhìn cô bạn, bực bội oán trách: “Tớ cũng muốn đi chứ! Nhưng lúc nãy tớ đã bảo taxi đi mất rồi, bây giờ muốn đi lại phải kêu xe! Chỉ là….. Không biết con người không có lương tâm nào đó có biết tự giác tiễn tớ một đoạn đường không……” Cô vừa nói vừa liếc nhìn chiếc xe đang đậu trong nhà để xe.
Trương Vi Vi giơ hai tay đầu hàng: “Được, tớ biết rồi, tớ đi lấy xe! Tớ tự giác làm chiếc cầu Hỉ Thước đáng thương của Ngưu Lang Chức Nữ, vậy được chưa!”
Đỗ Tiểu Nguyệt vỗ vai cô nàng, cười tủm tỉm nói: “Vậy còn được! Không uổng công tớ đau lòng vì trò đùa nhàm chán của cậu mấy ngày nay.”
Trương Vi Vi hết cách xoay người về phòng lấy chìa khóa, thầm than rốt cuộc ai mới là người không có lương tâm! Chẳng qua chỉ là một trò đùa chẳng có ảnh hưởng gì to tát thôi mà. Đầu óc của cô quá đơn giản, bị lừa còn chưa nói, đến sổ nợ cũng tính lên đầu cô, quá xui xẻo!
Thôi! Chấp nhận vậy, ai bảo cô không chọn bạn mà chơi!
~~~~~~ Phân cách tuyến ~~~~~~
Hách Duy Quý ngồi trên ghế, mặt không cảm xúc vừa nhìn hình ảnh 3D xoay tròn rực rỡ trong phòng siêu âm vừa giải thích cho sản phụ nằm trên giường khám.
“Tay, chân bình thường. Trước mắt tim thai và tình trạng phát triển đều……”
Chỉ mới nói được một nửa rèm che buồng siêu âm đã bị kéo roẹt ra, Đỗ Tiểu Nguyệt với gương mặt đỏ ửng đứng trước mắt anh, phía sau là hai cô y tá đang đuổi theo cản cô lại.
“Chị ơi…… Bây giờ bác sĩ Hách đang bận khám bệnh, không thể vào được đâu!” Hai y tá vừa chạy vừa gọi, nhưng khi họ sắp chạm tới Đỗ Tiểu Nguyệt thì bị một y tá khác lén lôi đi.
Đùa! Nếu không phải người quan trọng thì với tính tình bác sĩ Hách chắc anh ấy bảo các cô đuổi người từ lâu rồi, làm gì có chuyện một người xông vào khi anh đang khám bệnh mà anh vẫn không nổi giận. Dù giữa cô gái này với bác sĩ Hách có “gian tình khó nói” hay không thì chắc chắn họ vẫn có ít nhất một câu chuyện cực lớn để bàn tán.
“Tiểu Nguyệt……” Hách Duy Quý vội vàng đứng dậy nhìn cô với vẻ mặt phức tạp, gấp gáp gọi.
“Hách Duy Quý, em có một chuyện quan trọng muốn nói với anh!” Cô lấy hết can đảm, đỏ mặt nói liền một hơi: “Em cũng thích anh, nếu có thể, anh có muốn quen với em lấy kết hôn làm điều kiện tiên quyết không?”
Anh giật mình sửng sốt không thể tin những gì tai mình vừa nghe thấy. Nhưng nhìn cô đang đứng trước mặt đây, dù không muốn tin cũng khó.
Hôm qua một mình anh lái xe lên Bắc, tuy cả người đau nhức vì phải chạy xe đường dài nhưng khi nằm xuống giường anh lại chẳng có chút buồn ngủ.
Dường như anh đã mở to mắt đến hừng đông rồi lại vác cơ thể mệt mỏi vì mất ngủ cả đêm đến bệnh viện làm việc.
Y tá phòng khám thấy anh bước vào thì rất ngạc nhiên nhưng lão già tạm thời bị ép đến khám bệnh thì không nói gì, chỉ hắt xì một cái, bảo là phải về nhà nghỉ ngơi.
Không ai dám hỏi nhiều vì gương mặt tuấn tú của anh không chỉ trắng bệch mà dưới mắt còn có hai quầng thâm rất lớn, nhìn cái là biết ngay anh vừa chịu một cú sốc cực lớn nên mọi người rất biết điều không chạy tới trêu chọc anh.
Cả ngày nay mặt anh cứ đơ ra đó cho đến khi nghe thấy lời bày tỏ của Đỗ Tiểu Nguyệt anh mới như sống lại.
Vẻ giật mình ngơ ngác khiến gương mặt tuấn tú càng thêm ngờ nghệch, cô mặc kệ xung quanh vẫn còn người, bá đạo nắm lấy áo bác sĩ vội vàng hôn lên môi anh, đắc ý cười: “Được rồi, nếu anh đã không phản đối thì em xem như anh đã đồng ý!”
Hách Duy Quý bị kích thích bởi nụ hôn, trong con ngươi đen xuất hiện ý cười tà ác, anh giữ lấy cơ thể đang muốn lùi về, thản nhiên nói: “Không đủ!”
Anh nghiêng người tới hôn lên đôi môi đỏ mọng, lúc này đây nó đã không còn là nụ hôn nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước nữa, mà là nụ hôn triền miên nồng cháy.
Anh mặc kệ đầu dò sóng âm vẫn còn trên tay, cô cũng quên mất món quà đang cầm định đưa anh, hai người đều dùng một tay còn lại ôm chặt đối phương, tha thiết đáp lại nụ hôn của nhau, say sưa chìm vào thế giới của hai người mà quên mất xung quanh vẫn còn một đống người xem.
Sản phụ nằm trên giường phơi bụng nghẹn họng nhìn hai người xem nơi này như chốn không người, hôn nhau say đắm trên bụng mình làm cô vừa xấu hổ vừa buồn cười.
Bây giờ…… Cô có nên nhắc họ là mình vẫn đang nằm ở giữa chờ bác sĩ Hách kiểm tra cục cưng trong bụng không nhỉ?
Cơn gió nhẹ thổi qua, trong căn phòng tối yên tĩnh, người Đỗ Tiểu Nguyệt co thành một đống, lăn lộn khó ngủ. Bóng lưng Hách Duy Quý bỏ đi cùng với những lời anh nói rối thành một cục trong đầu cô.
Lật tới lật lui trên giường hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng vì không thể chịu nổi sự bức bối tròng, cô nhảy dựng lên vọt vào phòng tắm dội nước lạnh để mình tỉnh táo hơn.
Khi bước ra khỏi phòng tắm, tâm trạng hoang mang dần lắng xuống nhưng những lo lắng và thấp thỏm trong lòng vẫn không giảm đi, Đỗ Tiểu Nguyệt chộp lấy điện thoại nhanh tay nhấn dãy số đã được lưu sẵn. Cô liếc nhìn kim đồng hồ thong thả quay vòng: “Gọi? Hay là không gọi? Bây giờ anh ấy đi tới đâu rồi nhỉ? Chương Hóa? Đài Trung? Hay đã về tới Đài Bắc?”
Đêm trăng, Đỗ Tiểu Nguyệt dựa cửa sổ ngơ ngác nhìn điện thoại mặc cho thời gian trôi đi từng phút. Vòng tuần hoàn tự hỏi các địa danh tự trả lời đã biến thành những câu hỏi cực kì nhàm chán như anh đã ngủ chưa…….
“Aaaa! Tức chết rồi! Mình ngốc quá! Tại sao lại giới thiệu Tiểu Hoa cho anh quen chứ? Bình thường ánh mắt của Tiểu Hoa cũng cao lắm mà? Sao mới gặp có một lần đã chọn ngay tên Hách Duy Quý ăn nói không ra hồn đó, đã vậy còn định kết hôn với anh ấy nữa?” Cô xoay người nhào lên giường, vùi đầu vào gối vừa đập giường vừa mắng chính mình.
Mất mặt quá mà! Là một bà mai chuyên giúp người ta tìm đối tượng vậy mà đến tình cảm của mình cũng không nắm chắc nổi!
Có lẽ do cô chưa từng nghĩ rằng tình yêu lại lẳng lặng nảy sinh trong cuộc sống bình thường của hai người! Thêm cái nhan sắc quá ngon miệng kia nữa, cô là một người bình thường, cô cũng có đam mê “sắc đẹp” mà, bảo cô chịu đựng để một gương mặt có sức cám dỗ cao lượn lờ bên cạnh mình mỗi ngày sao cô chịu nổi?
Hôm qua anh bất ngờ xuôi nam tìm tới đã dọa cô giật mình nhưng sợ thì không sợ mấy vì thật ra trong lòng cô rất vui. Dù sao thì trên cơ bản tình tiết lãng mạn chỉ thấy trên phim thần tượng này vẫn được các cô gái yêu thích. Có điều, cô đoán được phần đầu nhưng lại không nghĩ tới kết cục, những lời cuối cùng anh nói như một con dao sắc bén đâm mạnh vào ngực cô, ngoài chua sót thì phần lớn là đau lòng.
Phút chốc, cô cảm thấy bản thân im lặng không chịu nói gì chỉ biết trốn tránh hiện thực rất ngốc, rất có lỗi với tình cảm trong sáng thật lòng của Hách Duy Quý.
Dù thế nào thì anh cũng đã chân thành tỏ tình với cô vậy mà cô chưa từng nghĩ cho tâm trạng của anh, chỉ một lòng muốn chạy thật xa khỏi nơi hỗn loạn đó. Cô không nghĩ tới rằng mình làm vậy chẳng khác gì đang giẫm đạp lên tấm chân tình của anh.
Anh đã để lại lời nhắn cuối cùng, bây giờ cô có muốn trốn cũng không được nữa. Dù sao đi nữa cô cũng phải suy nghĩ thật cẩn thận, ít nhất cô phải cho anh một câu trả lời chắc chắn?
Nhưng vấn đề là cô có thích anh không đây?
Ây da, nếu không thích thì cô đã từ chối thẳng rồi, cần gì phải nghĩ nhiều như thế. Cũng vì có cùng một loại tình cảm với anh nên cô mới khó xử.
Về phần Tiểu Hoa, Đỗ Tiểu Nguyệt vẫn còn áy náy với cô ấy. Chưa bàn đến chuyện cô với Tiểu Hoa là chị em tốt, chỉ nói đến chuyện là một người mai mối chuyên nghiệp vậy mà cô lại giới thiệu một người có tình cảm với mình cho cô ấy. Nếu Tiểu Hoa không có cảm giác gì với anh thì không nói, đằng này cô ấy lại chấm ngay anh!
Ây da! Tất cả chỉ có thể dùng một chữ loạn để tả!
Bị kẹp giữa bạn và tình yêu, bảo cô gãi trọc đầu cô cũng không tìm được cách nào vẹn cả đôi đường.
Hay là cứ dứt khoát từ chối Hách Duy Quý đi! Nhưng bóng lưng cô đơn lúc anh bỏ đi, giọng nói trầm thấp bình tĩnh và cả màn tỏ tình chân thành động lòng người kia nữa, sao cô nỡ vứt bỏ một anh chàng trông thì lạnh lùng nhưng thật ra lại vô cùng dịu dàng như anh cơ chứ. Hơn nữa, cô không nỡ làm anh tổn thương!
Huống chi bọn họ không hề cãi nhau dữ dội, chính cô đã kéo một người không liên quan gì vào quan hệ của hai người rồi lại đau não vì người thứ ba đó nên tất cả là do một tay cô gây ra! Đỗ Tiểu Nguyệt cười khổ.
Suy nghĩ đang rối thành một nùi thì ánh mắt cô chợt bị ánh mặt trời chậm rãi dâng lên từ cửa sổ hấp dẫn. Cô nhảy xuống giường, mở cửa sổ cho ánh mặt trời ấm áp vây lấy mình.
Không khí sớm mai lạnh lẽo nhưng rất trong lành, dường như nó có thể khiến cho con người ta quên đi tất cả phiền não. Cô hít lấy hơi sương sớm mang theo chút ẩm ướt ngắm nhìn nửa quả cầu đỏ phía chân trời.
Gió biển mằn mặn thổi vào mặt, nửa vòng tròn đỏ dần bay lên nơi ranh giới giữa mặt biển và bầu trời, từng tiếng sóng vỗ vào tai hòa lẫn với tiếng xào xạt của lá cây lắc lư theo gió, phong cảnh tuyệt đẹp và yên bình này khiến cô phải ngắm đến ngây người.
“Nếu có Hách Duy Quý ở đây thì tốt quá……” Cô thốt lên theo bản năng rồi mất ba giây sững người để hiểu ra những lời mình vừa nói.
Hóa ra anh đã bước rất sâu vào cuộc sống của cô nên mới khiến cô muốn chia sẻ những điều tốt đẹp nhất cho anh đầu tiên sao? Cô nhíu mày thật chặt, cắn môi cúi đầu tự hỏi rồi lại đưa ra một quyết định rất quan trọng.
“Ai da! Trương Tiểu Hoa à, lần này tớ thật lòng xin lỗi cậu! Tớ không thể…… Buông tay Hách Duy Quý……” Nhất là sau khi xác định anh không muốn chơi trò mập mờ đơn giản với mình.
Thở dài, nỗi lòng Đỗ Tiểu Nguyệt xoắn xuýt bấy lâu nay đã dần buông lỏng. Cô giơ hai tay lên cao, duỗi lưng, xoay người nhào lên giường: “Ngủ chút đã, sau khi rời giường phải đi mua vé xe nhanh nhất quay về Cao Hùng rồi ngồi tàu tốc hành về Đài Bắc! Lần này dù có phải quỳ xuống xin Tiểu Hoa tha thứ mình cũng chấp nhận. Sau đó, ha ha……”
Hách Duy Quý, anh chờ đó chuẩn bị thành người đàn ông của Đỗ Tiểu Nguyệt này đi!
Nếu đã hiểu ra rồi thì tất cả vấn đề không còn là vấn đề nữa, cô lên kế hoạch sau khi cầu xin và được bạn thân tha thứ thì tranh thủ lúc tinh thần đang dồi dào vọt tới trước mặt Hách Duy Quý hét thật câu trả lời của mình~~~~
Để bọn tôi bắt đầu yêu đương thôi!
Chỉ ngủ một lát Đỗ Tiểu Nguyệt đã dậy rửa mặt chải đầu, gom hết mấy thứ hoàn toàn không thể xem là hành lý xuống lầu chào hỏi Nguyệt Loan rồi nhanh chóng chạy ra đi nhờ xe.
Qua mấy lần đổi xe, vất vả lắm cô mới về tới Đài Bắc vào giữa trưa. Lúc ra khỏi nhà ga, cô vẫn không nén nổi xúc động: “May mà thời nay có tàu cao tốc, nếu không đi xe lửa hoặc xe khách thì chẳng biết mấy giờ mới về tới đây!”
Không xúc động quá lâu, cô vội vẫy tay cản một chiếc taxi đi thẳng đến chỗ Trương Tiểu Hoa ở.
Đây là lần đầu tiên cô thấp thỏm đi tìm Tiểu Hoa thế này. Nếu có thể, cô thật lòng không muốn nhưng nếu đã làm ra gì thì tự cô phải đi dàn xếp.
Chỗ Tiểu Hoa ở không xa nhà ga lắm, đi chưa đến nửa giờ đã tới nơi, trả tiền xong cô vội vội vàng vàng nhảy xuống xe, run rẩy bắt đầu nhấn chuông cửa. Đầu óc liên tục suy nghĩ xem lát nữa nên mở miệng thế nào.
Tuy đã là giữa trưa nhưng do Trương Tiểu Hoa quen ăn trễ ngủ muộn nên thật ra cô chỉ mới thức dậy không bao lâu, đang ngồi thảnh thơi ăn cơm trưa thì chợt có tiếng chuông cửa chói tai vang lên khiến cô ngạc nhiên vì cũng lâu rồi không còn ai đến nhà cô vào giờ này.
Trương Vi Vi mang vẻ mặt khó hiểu ra mở cửa, vừa nhìn thấy con người biến mất một cách ly kì sau hôm xem mắt cô lại muốn trêu ghẹo: “Bà mối Đỗ Tiểu Nguyệt của chúng ta à, dạo gần đây cậu đi đâu vậy? Tớ đang mong chờ cậu sắp xếp mấy chàng trai tốt cho tớ quen đó!”
Thật ra Trương Vi Vi đã quên bẵng chuyện mình từng chọc ghẹo cô nàng trong điện thoại từ lâu nên khi thấy Đỗ Tiểu Nguyệt xuất hiện trước cửa nhà mình cô chỉ ngạc nhiên chứ không nghĩ quá nhiều.
Vừa thấy cửa mở ra Đỗ Tiểu Nguyệt lập tức xông tới rồi dừng lại ở chỗ cách cô nàng một bước chân, cúi đầu chín mươi độ: “Tiểu Hoa, tớ thật lòng xin lỗi cậu!”
“Hả? Xin lỗi tớ chuyện gì?” Trương Vi Vi không hiểu rốt cuộc cô đang phát bệnh thần kinh gì nên hoảng sợ lùi ra sau hai bước.
“Tớ thật lòng thích anh ấy, nên tớ đến đây để giải thích với cậu trước, nhận được sự tha thứ của cậu tớ mới yên tâm nhận lời tỏ tình của anh ấy!” Đỗ Tiểu Nguyệt tưởng cô bạn không vui vì mình đã cướp mất người đàn ông của cô ấy nên tranh thủ nghĩ tới cách giải thích, cố lôi hết mấy thứ trong não ra nói.
Trương Vi Vi đau đầu với mấy câu chẳng đâu ra đâu của cô nàng nên vội giơ tay lên cản lại: “Ngừng ngừng ngừng! Cậu đang nói cái gì vậy? Sao tớ không hiểu gì hết? Cậu giải thích chút đi được không? Làm ơn!”
“Chính là chuyện của Hách Duy Quý đó!” Đỗ Tiểu Nguyệt nhăn nhó nói.
Trương Vi Vi lần mò trong đống trí nhớ, sau khi xác định mình không có ấn tượng gì với cái tên Hách Duy Quý này thì khó hiểu hỏi: “Hách Duy Quý? Ai vậy?”
“Là đối tượng tớ giới thiệu cho cậu lần trước ấy…… Khoan đã, lúc nãy cậu vừa hỏi tớ anh ấy là ai á?” Đỗ Tiểu Nguyệt đang mang tâm trạng áy náy vừa phát hiện ra có gì đó sai sai. Cô híp mắt, bực tức liếc nhìn cô bạn.
“Trương Tiểu Hoa, tốt nhất cậu nên giải thích rõ ràng ra cho tớ. Tại sao lần trước tớ gọi điện cậu lại nói ấn tượng của cậu với anh ấy cũng được, thậm chí còn có xúc động muốn kết hôn? Vậy mà chuyện còn chưa tới một tháng cậu đã quên luôn cả tên người ta rồi hả?” Dù có phát bệnh Alzheimer* thì cũng không quên nhanh tới vậy được!
*Alzheimer: là một loại bệnh gây sự thoái hóa toàn não bộ và không thể phục hồi. Các tế bào thần kinh ở vỏ não cùng với các cấu trúc xung quanh nó bị tổn thương dần dần làm giảm khả năng phối hợp vận động, rối loạn cảm giác cuối cùng gây ra tình trạng mất trí nhớ cho người bệnh.
“Kết hôn? Ai định kết hôn? À~~ Là anh Hách đó hả.” Trương Vi Vi hơi lúng túng vì cô đã nhớ ra trò đùa dai của mình hôm đó. Nhìn vẻ mặt bực tức của Đỗ Tiểu Nguyệt, cô biết lần này mình đã chọc cô nàng giận thật rồi!
“Đừng giận đừng giận! Tục ngữ nói không có mưa thì làm sao thấy cầu vồng mà. Có thể trò đùa của tớ đã khiến hai người có chút hiểu lầm nhỏ, nhưng bây giờ hiểu lầm đã được gỡ bỏ vậy là tốt rồi. Tớ thật lòng chúc phúc hai người!” Trương Vi Vi bắt đầu nói sảng hòng dời đi sự chú ý.
Đỗ Tiểu Nguyệt đang ôm nguyên cục tức nên không nhịn được bắt đầu gào lên: “Trương Tiểu Hoa, cậu khá lắm! Tớ còn tưởng là cậu đã gặp được người người tình trong mộng nên đã băn khoăn không biết có nên rời khỏi anh ấy hay không. Không ngờ cậu lại đùa giỡn tớ như thế! Cậu có biết suýt chút nữa chuyện của tớ và anh ấy đã tan vỡ rồi không?”
Trương Vi Vi bày ra vẻ mặt vô tội: “Suýt tức là không có, nếu đã không có thì tất cả đều bình yên đấy thôi.”
Nghe cô nàng cố pha trò, Đỗ Tiểu Nguyệt rất muốn siết cổ cô gái độc miệng lại thích đùa dai này. Nếu giết người không phạm pháp, cô nhất định sẽ “thay trời hành đạo”, “trừ hại vì dân” liền ngay và lập tức.
“Cậu! Trương Tiểu Hoa, uổng cho tình bạn của chúng ta, hại tớ căng thẳng chạy tới chỗ cậu, đúng là lãng phí lương tâm của tớ quá mà.”
Trương Vi Vi cảm thấy mình rất vô tội và bất đắc dĩ. Ai mà biết được cái cô Đỗ Tiểu Nguyệt này lại có “lương tâm” thế, không chịu nhào vào tấn công khi thấy nam sắc chứ! Sai nhất chính là cái “anh Hách” làm người quá kín đáo không chịu nói ra tình cảm của mình sớm hơn khiến Đỗ Tiểu Nguyệt đi sắp xếp xem mắt gì gì đó nên mới xảy ra mấy chuyện chẳng đâu vào đâu này.
“Rồi rồi rồi, xem như tớ không cẩn thận làm phí mất lương tâm của cậu đi. Vậy cậu có còn…… Cái gì muốn nói không? Chẳng phải cậu còn phải đi chấp nhận lời tỏ tình của người nào đó sao? Nếu vấn đề chỗ tớ đã được giải quyết thì cậu có thể nhào vào vòng ôm của người yêu rồi đó.” Trương Vi Vi vội vàng tiễn khách.
Giữa trưa mà hai người lại đứng ngoài cửa diễn vở kịch nhàm chán này, cũng may nhà cô nằm trong khu dân cư, giờ này ai cũng bận đi làm đi học nên không có ai rảnh rỗi ngồi tám chuyện chứ hàng xóm mà biết được chuyện này chắc cô xấu hổ đến chết mất!
Đỗ Tiểu Nguyệt hung dữ liếc mắt nhìn cô bạn, bực bội oán trách: “Tớ cũng muốn đi chứ! Nhưng lúc nãy tớ đã bảo taxi đi mất rồi, bây giờ muốn đi lại phải kêu xe! Chỉ là….. Không biết con người không có lương tâm nào đó có biết tự giác tiễn tớ một đoạn đường không……” Cô vừa nói vừa liếc nhìn chiếc xe đang đậu trong nhà để xe.
Trương Vi Vi giơ hai tay đầu hàng: “Được, tớ biết rồi, tớ đi lấy xe! Tớ tự giác làm chiếc cầu Hỉ Thước đáng thương của Ngưu Lang Chức Nữ, vậy được chưa!”
Đỗ Tiểu Nguyệt vỗ vai cô nàng, cười tủm tỉm nói: “Vậy còn được! Không uổng công tớ đau lòng vì trò đùa nhàm chán của cậu mấy ngày nay.”
Trương Vi Vi hết cách xoay người về phòng lấy chìa khóa, thầm than rốt cuộc ai mới là người không có lương tâm! Chẳng qua chỉ là một trò đùa chẳng có ảnh hưởng gì to tát thôi mà. Đầu óc của cô quá đơn giản, bị lừa còn chưa nói, đến sổ nợ cũng tính lên đầu cô, quá xui xẻo!
Thôi! Chấp nhận vậy, ai bảo cô không chọn bạn mà chơi!
~~~~~~ Phân cách tuyến ~~~~~~
Hách Duy Quý ngồi trên ghế, mặt không cảm xúc vừa nhìn hình ảnh 3D xoay tròn rực rỡ trong phòng siêu âm vừa giải thích cho sản phụ nằm trên giường khám.
“Tay, chân bình thường. Trước mắt tim thai và tình trạng phát triển đều……”
Chỉ mới nói được một nửa rèm che buồng siêu âm đã bị kéo roẹt ra, Đỗ Tiểu Nguyệt với gương mặt đỏ ửng đứng trước mắt anh, phía sau là hai cô y tá đang đuổi theo cản cô lại.
“Chị ơi…… Bây giờ bác sĩ Hách đang bận khám bệnh, không thể vào được đâu!” Hai y tá vừa chạy vừa gọi, nhưng khi họ sắp chạm tới Đỗ Tiểu Nguyệt thì bị một y tá khác lén lôi đi.
Đùa! Nếu không phải người quan trọng thì với tính tình bác sĩ Hách chắc anh ấy bảo các cô đuổi người từ lâu rồi, làm gì có chuyện một người xông vào khi anh đang khám bệnh mà anh vẫn không nổi giận. Dù giữa cô gái này với bác sĩ Hách có “gian tình khó nói” hay không thì chắc chắn họ vẫn có ít nhất một câu chuyện cực lớn để bàn tán.
“Tiểu Nguyệt……” Hách Duy Quý vội vàng đứng dậy nhìn cô với vẻ mặt phức tạp, gấp gáp gọi.
“Hách Duy Quý, em có một chuyện quan trọng muốn nói với anh!” Cô lấy hết can đảm, đỏ mặt nói liền một hơi: “Em cũng thích anh, nếu có thể, anh có muốn quen với em lấy kết hôn làm điều kiện tiên quyết không?”
Anh giật mình sửng sốt không thể tin những gì tai mình vừa nghe thấy. Nhưng nhìn cô đang đứng trước mặt đây, dù không muốn tin cũng khó.
Hôm qua một mình anh lái xe lên Bắc, tuy cả người đau nhức vì phải chạy xe đường dài nhưng khi nằm xuống giường anh lại chẳng có chút buồn ngủ.
Dường như anh đã mở to mắt đến hừng đông rồi lại vác cơ thể mệt mỏi vì mất ngủ cả đêm đến bệnh viện làm việc.
Y tá phòng khám thấy anh bước vào thì rất ngạc nhiên nhưng lão già tạm thời bị ép đến khám bệnh thì không nói gì, chỉ hắt xì một cái, bảo là phải về nhà nghỉ ngơi.
Không ai dám hỏi nhiều vì gương mặt tuấn tú của anh không chỉ trắng bệch mà dưới mắt còn có hai quầng thâm rất lớn, nhìn cái là biết ngay anh vừa chịu một cú sốc cực lớn nên mọi người rất biết điều không chạy tới trêu chọc anh.
Cả ngày nay mặt anh cứ đơ ra đó cho đến khi nghe thấy lời bày tỏ của Đỗ Tiểu Nguyệt anh mới như sống lại.
Vẻ giật mình ngơ ngác khiến gương mặt tuấn tú càng thêm ngờ nghệch, cô mặc kệ xung quanh vẫn còn người, bá đạo nắm lấy áo bác sĩ vội vàng hôn lên môi anh, đắc ý cười: “Được rồi, nếu anh đã không phản đối thì em xem như anh đã đồng ý!”
Hách Duy Quý bị kích thích bởi nụ hôn, trong con ngươi đen xuất hiện ý cười tà ác, anh giữ lấy cơ thể đang muốn lùi về, thản nhiên nói: “Không đủ!”
Anh nghiêng người tới hôn lên đôi môi đỏ mọng, lúc này đây nó đã không còn là nụ hôn nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước nữa, mà là nụ hôn triền miên nồng cháy.
Anh mặc kệ đầu dò sóng âm vẫn còn trên tay, cô cũng quên mất món quà đang cầm định đưa anh, hai người đều dùng một tay còn lại ôm chặt đối phương, tha thiết đáp lại nụ hôn của nhau, say sưa chìm vào thế giới của hai người mà quên mất xung quanh vẫn còn một đống người xem.
Sản phụ nằm trên giường phơi bụng nghẹn họng nhìn hai người xem nơi này như chốn không người, hôn nhau say đắm trên bụng mình làm cô vừa xấu hổ vừa buồn cười.
Bây giờ…… Cô có nên nhắc họ là mình vẫn đang nằm ở giữa chờ bác sĩ Hách kiểm tra cục cưng trong bụng không nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.