Chương 15:
Tô Mã Lệ
04/01/2024
Chị gái và Hạ Thạch Thanh đã chia tay.
Cô không khuyên được Thẩm Tiêu, cũng không biết phải đối mặt với Hạ Thạch Thanh như thế nào.
“Em tìm ai?” Mấy đồng nghiệp thấy cô đang nhìn chằm chằm Hạ Thạch Thanh trong đám người, nhìn nhau một lúc rồi hỏi Hạ Thạch Thanh: “Tìm cậu kìa?”
Hạ Thạch Thanh ngước mắt lên, con ngươi màu nâu dưới tròng kính dường như đã ngấm rượu, bên trong đầy tơ máu đỏ, anh xoa hàng lông mày, đi vài bước về phía Thẩm Tư Ngư, có lẽ vừa mới nôn nên sắc mặt không tốt lắm, lông mày nhíu chặt.
Thẩm Tư Ngư vươn tay muốn dìu anh: “Anh uống say à?”
Lần liên hoàn này là đồng nghiệp kéo anh đi, những người khác không uống nhiều lắm, nhưng anh lại uống rất nhiều, đến khi mọi ý chú đến thì anh đã say rồi.
Hạ Thạch Thanh cầm áo khoác trong tay, áo sơ mi trắng vẫn cài nút đến cúc áo cuối cùng, anh hơi nghiêng người, không để Thẩm Tư Ngư đỡ, đi ra khỏi đám người, lúc này mới nhìn về phía Thẩm Tư Ngư: “Sao em lại ở đây?”
“Em ăn cơm với bạn.” Thẩm Tư Ngư nhìn thấy xe anh đỗ ở ven đường, cô đưa tay đến trước mặt anh, “Anh đang đợi người lái xe hộ ạ? Hay là để em lái xe đưa anh về.”
Nghỉ hè năm ngoái cô đã học lấy bằng lái xe.
Mẹ Thẩm nói nếu cô học sớm thì có thể đưa đón Thẩm Tiêu.
Hạ Thạch Thanh nhìn tay cô, có lẽ do đèn đường quá sáng nên ngón tay thon dài trắng đến chói mắt.
Anh đặt chìa khóa vào lòng bàn tay cô, sau đó quay người chào mấy đồng nghiệp.
Gió đêm xen lẫn hơi nóng khó tả, Thẩm Tư Ngư kéo chiếc váy dính chặt trên người, dùng tay lau mồ hôi trên chóp mũi, sau đó đột nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm tay mình.
Cô không biết tại sao mình lại đưa ra yêu cầu này.
Cô cũng không biết mình lấy dũng khí từ đâu ra mà ở trước mặt Hạ Thạch Thanh nói muốn chở anh về nhà.
Những lời nói, hành động này, đáng lẽ ra phải do Thẩm Tiêu hoàn thành mới đúng.
Cô quay đầu, nhìn thấy Hạ Thạch Thanh đang đi tới trước mặt mình, dáng người cao gầy, tay cầm áo khoác, quần tây phẳng phiu kéo căng theo từng bước đi, để lộ đường cong săn chắc bên dưới.
Một bước, hai bước.
Càng ngày càng gần.
Cô nghe thấy tiếng tim mình đập theo từng bước chân của anh.
Cô không khuyên được Thẩm Tiêu, cũng không biết phải đối mặt với Hạ Thạch Thanh như thế nào.
“Em tìm ai?” Mấy đồng nghiệp thấy cô đang nhìn chằm chằm Hạ Thạch Thanh trong đám người, nhìn nhau một lúc rồi hỏi Hạ Thạch Thanh: “Tìm cậu kìa?”
Hạ Thạch Thanh ngước mắt lên, con ngươi màu nâu dưới tròng kính dường như đã ngấm rượu, bên trong đầy tơ máu đỏ, anh xoa hàng lông mày, đi vài bước về phía Thẩm Tư Ngư, có lẽ vừa mới nôn nên sắc mặt không tốt lắm, lông mày nhíu chặt.
Thẩm Tư Ngư vươn tay muốn dìu anh: “Anh uống say à?”
Lần liên hoàn này là đồng nghiệp kéo anh đi, những người khác không uống nhiều lắm, nhưng anh lại uống rất nhiều, đến khi mọi ý chú đến thì anh đã say rồi.
Hạ Thạch Thanh cầm áo khoác trong tay, áo sơ mi trắng vẫn cài nút đến cúc áo cuối cùng, anh hơi nghiêng người, không để Thẩm Tư Ngư đỡ, đi ra khỏi đám người, lúc này mới nhìn về phía Thẩm Tư Ngư: “Sao em lại ở đây?”
“Em ăn cơm với bạn.” Thẩm Tư Ngư nhìn thấy xe anh đỗ ở ven đường, cô đưa tay đến trước mặt anh, “Anh đang đợi người lái xe hộ ạ? Hay là để em lái xe đưa anh về.”
Nghỉ hè năm ngoái cô đã học lấy bằng lái xe.
Mẹ Thẩm nói nếu cô học sớm thì có thể đưa đón Thẩm Tiêu.
Hạ Thạch Thanh nhìn tay cô, có lẽ do đèn đường quá sáng nên ngón tay thon dài trắng đến chói mắt.
Anh đặt chìa khóa vào lòng bàn tay cô, sau đó quay người chào mấy đồng nghiệp.
Gió đêm xen lẫn hơi nóng khó tả, Thẩm Tư Ngư kéo chiếc váy dính chặt trên người, dùng tay lau mồ hôi trên chóp mũi, sau đó đột nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm tay mình.
Cô không biết tại sao mình lại đưa ra yêu cầu này.
Cô cũng không biết mình lấy dũng khí từ đâu ra mà ở trước mặt Hạ Thạch Thanh nói muốn chở anh về nhà.
Những lời nói, hành động này, đáng lẽ ra phải do Thẩm Tiêu hoàn thành mới đúng.
Cô quay đầu, nhìn thấy Hạ Thạch Thanh đang đi tới trước mặt mình, dáng người cao gầy, tay cầm áo khoác, quần tây phẳng phiu kéo căng theo từng bước đi, để lộ đường cong săn chắc bên dưới.
Một bước, hai bước.
Càng ngày càng gần.
Cô nghe thấy tiếng tim mình đập theo từng bước chân của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.