Chương 1:
Tô Mã Lệ
30/12/2023
Thẩm Tư Ngư ngồi xổm trên mặt đất nhìn lũ kiến.
Mùa hè ở Nam Thành rất nóng, mặt đất như lò nướng ở quán nướng, hơi nóng xuyên qua làn váy chui vào lỗ chân lông, đốt cháy một lớp mồ hôi mỏng trên bề mặt da.
Không khí trở nên khô nóng, dính nhớp.
Khiến thời gian chờ đợi có vẻ dài bất thường.
Bạn cùng phòng che ô đứng dưới gốc cây, ăn cây kem do Thẩm Tư Ngữ mua, hỏi cô tại sao hôm nay một hai phải về, kỳ nghỉ hè vừa mới bắt đầu, tại sao không ở lại trường chơi thêm mấy ngày nữa.
Thẩm Tư Ngư nhặt que kem trên đất lên, nhẹ nhàng phủi vụn bánh mì trên lưng con liến, thản nhiên nói: “Tớ đã hứa với chị gái là hôm nay sẽ tới rồi.”
Người kia…Cũng nói hôm nay tới đón cô.
“Vậy cậu có thể nói với chị ấy tối nay cậu có việc mà.” Vẻ mặt của Hứa Hâm chỉ hận sắt không rèn được thép, “Hội trưởng hội học sinh cũng đi đó! Với cả nghe nói có ít nhất một nửa hotboy trong trường chúng ta tham gia, cậu không biết đâu, hôm nay đám con gái bên câu lạc bộ văn học chạy đi mua máy với giống như bị điên vậy…”
Bạn cùng phòng luyên thuyên, Thẩm Tư Ngư dường như có hơi mất tập trung, thật ra cô đang rất lo lắng, nhưng cô chỉ đang cố gắng tỏ ra bình tĩnh mà thôi.
Trước khi đi ra ngoài, tim cô bắt đầu đập nhanh hơn khi nghĩ đến việc gặp anh. Tối hôm qua cô đã quyết định mặc quần dài, nhưng lại đổi ý chuyển sang mặc một chiếc váy màu trắng.
Đôi khi cô rất ghét hành vi thiếu nữ mộng mơ này của mình, nhưng cảm xúc, lý trí và dây thần kinh hưng phấn của cô đều mất kiểm soát.
Tối hôm qua trước khi đi ngủ, cô còn không tự chủ được mà đọc đi đọc lại tin nhắn Wechat mười mấy lần.
Anh nói: “Ngày mai anh sẽ đi đón em.”
Cô biết rõ việc anh đi một chuyến tới đây chẳng qua vì nể mặt chị gái, nhưng cô vẫn trằn trọc vì những lời này, vui đến mức không ngủ được.
Con kiến thấy vụn bánh mì của mình biến mất lại quay đầu tìm kiếm miếng ăn mới, Thẩm Tư Ngư động ngón tay, hất văng vụn bánh mì kia đi.
ngủ trước, nàng còn không tự chủ được mà đem WeChat tin tức qua lại nhìn mười mấy biến.
Hứa Hâm không nói nên lời ngồi xổm xuống: “Thẩm Tư Ngư, cậu nói xem cậu có trẻ con không?”
Thẩm Tư Ngư cụp mắt nói; “Nó không biết cách từ bỏ.”
Giống như cô vậy.
“Cậu phủi hết vụn bánh mì của nó rồi còn yêu cầu người ta bỏ cuộc?” Hứa Hâm nhặt vụn bánh mì trên mặt đất lên, ném đến trước mặt lũ kiến, sau đó nhận lấy que kem trong tay Thẩm Tư Ngư, chuẩn bị đưa kiến về tổ, ai ngờ được nửa đường con kiến rơi xuống, vụn bánh mì cũng biến mất.
Hứa Hâm: “…Đây có tính là nhiệt tình quá hóa dở không?”
Mùa hè ở Nam Thành rất nóng, mặt đất như lò nướng ở quán nướng, hơi nóng xuyên qua làn váy chui vào lỗ chân lông, đốt cháy một lớp mồ hôi mỏng trên bề mặt da.
Không khí trở nên khô nóng, dính nhớp.
Khiến thời gian chờ đợi có vẻ dài bất thường.
Bạn cùng phòng che ô đứng dưới gốc cây, ăn cây kem do Thẩm Tư Ngữ mua, hỏi cô tại sao hôm nay một hai phải về, kỳ nghỉ hè vừa mới bắt đầu, tại sao không ở lại trường chơi thêm mấy ngày nữa.
Thẩm Tư Ngư nhặt que kem trên đất lên, nhẹ nhàng phủi vụn bánh mì trên lưng con liến, thản nhiên nói: “Tớ đã hứa với chị gái là hôm nay sẽ tới rồi.”
Người kia…Cũng nói hôm nay tới đón cô.
“Vậy cậu có thể nói với chị ấy tối nay cậu có việc mà.” Vẻ mặt của Hứa Hâm chỉ hận sắt không rèn được thép, “Hội trưởng hội học sinh cũng đi đó! Với cả nghe nói có ít nhất một nửa hotboy trong trường chúng ta tham gia, cậu không biết đâu, hôm nay đám con gái bên câu lạc bộ văn học chạy đi mua máy với giống như bị điên vậy…”
Bạn cùng phòng luyên thuyên, Thẩm Tư Ngư dường như có hơi mất tập trung, thật ra cô đang rất lo lắng, nhưng cô chỉ đang cố gắng tỏ ra bình tĩnh mà thôi.
Trước khi đi ra ngoài, tim cô bắt đầu đập nhanh hơn khi nghĩ đến việc gặp anh. Tối hôm qua cô đã quyết định mặc quần dài, nhưng lại đổi ý chuyển sang mặc một chiếc váy màu trắng.
Đôi khi cô rất ghét hành vi thiếu nữ mộng mơ này của mình, nhưng cảm xúc, lý trí và dây thần kinh hưng phấn của cô đều mất kiểm soát.
Tối hôm qua trước khi đi ngủ, cô còn không tự chủ được mà đọc đi đọc lại tin nhắn Wechat mười mấy lần.
Anh nói: “Ngày mai anh sẽ đi đón em.”
Cô biết rõ việc anh đi một chuyến tới đây chẳng qua vì nể mặt chị gái, nhưng cô vẫn trằn trọc vì những lời này, vui đến mức không ngủ được.
Con kiến thấy vụn bánh mì của mình biến mất lại quay đầu tìm kiếm miếng ăn mới, Thẩm Tư Ngư động ngón tay, hất văng vụn bánh mì kia đi.
ngủ trước, nàng còn không tự chủ được mà đem WeChat tin tức qua lại nhìn mười mấy biến.
Hứa Hâm không nói nên lời ngồi xổm xuống: “Thẩm Tư Ngư, cậu nói xem cậu có trẻ con không?”
Thẩm Tư Ngư cụp mắt nói; “Nó không biết cách từ bỏ.”
Giống như cô vậy.
“Cậu phủi hết vụn bánh mì của nó rồi còn yêu cầu người ta bỏ cuộc?” Hứa Hâm nhặt vụn bánh mì trên mặt đất lên, ném đến trước mặt lũ kiến, sau đó nhận lấy que kem trong tay Thẩm Tư Ngư, chuẩn bị đưa kiến về tổ, ai ngờ được nửa đường con kiến rơi xuống, vụn bánh mì cũng biến mất.
Hứa Hâm: “…Đây có tính là nhiệt tình quá hóa dở không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.