Chương 2:
Tô Mã Lệ
30/12/2023
Thẩm Tư Ngư đứng lên, nhìn con kiến đang bò, nói: “Không ai giúp được nó, đây là mệnh của nó rồi.”
Hứa Hâm ngạc nhiên: “…Thẩm Tư Ngư, cậu không sao đấy chứ? Sao tớ lại cảm thấy cậu có thể biến thành Bồ Tát, cầm chiếc bình màu trắng có cành liễu gai bên trong nhỉ?”
Thẩm Tư Ngư không nói gì, dùng giấy lau mồ hôi trên trán, lúc vứt vào thùng rác thì chiếc xe màu đen quen thuộc dừng trước mặt.
Cô siết chặt tay, nhìn thấy đôi mắt ấm áp của người đàn ông qua lớp kính chắn gió, anh mở cửa xuống xe, chiếc áo sơ mi tráng tỏ ra ánh sáng dịu nhẹ dưới ánh mặt trời.
“Sao lại ra sớm vậy?” Có mùi kem cạo râu mới, cùng với mùi tuyết tùng và vani thoang thoảng trên người.
Những người đàn ông trưởng thành thường thu hút sự chú ý ở bất cứ đâu, chưa kể một người xuất sắc như Hạ Thạch Thanh, cao 1m86, anh vừa cúi đầu bước xuống xe liền thu hút hơn nửa ánh mắt của các nữ sinh trong trường.
Thẩm Tư Ngư quay người lại, tránh cơ hội đối diện với anh, vươn tay kéo vali của mình: “Chúng em cũng vừa mới ra thôi.”
Hứa Hâm nhìn cây kem chỉ còn một miếng trong tay, vội vàng ném vào thùng rác, phụ họa nói: “Đúng đúng đúng, chúng em vừa đến.”
Hạ Thạch Thanh mỉm cười đầy lịch sự với Hứa Hâm: “Chào em.”
Nước da của anh rất trắng, lông mi dưới chiếc kính rất dài, con ngươi màu nâu trà, giọng nói dễ nghe, khóe môi chỉ hơi cong lên nhưng cũng đủ quyến rũ lòng người.
Hứa Hâm vừa nhìn thấy trai đẹp liền bật chế độ nữ thần, mỉm cười một cái giả tạo lại ngoan ngoãn: “Em chào anh!”
Thẩm Tư Ngư kéo vali, cảm ơn rồi tạm biệt Hứa Hâm, mặc dù cô biết 80% nguyên nhân Hứa Hâm tiễn cô chỉ là để xem trai đẹp trong truyền thuyết trông như thế nào —— lúc trước có một người bạn cùng phòng ký túc xa đau bụng, khi Thẩm Tư Ngư đi cùng bạn đến bệnh viện, tình cờ đụng phải Hạ Thạch Thanh, bạn cùng phòng sốc đến mức dù đang khóc lóc vì đau ruột thừa nhưng vẫn cố gắng hết sức để nói chuyện với Thẩm Tư Ngư: “Anh rể của cậu, con mẹ nó đẹp trai quá đi!”
Hứa Hâm ngạc nhiên: “…Thẩm Tư Ngư, cậu không sao đấy chứ? Sao tớ lại cảm thấy cậu có thể biến thành Bồ Tát, cầm chiếc bình màu trắng có cành liễu gai bên trong nhỉ?”
Thẩm Tư Ngư không nói gì, dùng giấy lau mồ hôi trên trán, lúc vứt vào thùng rác thì chiếc xe màu đen quen thuộc dừng trước mặt.
Cô siết chặt tay, nhìn thấy đôi mắt ấm áp của người đàn ông qua lớp kính chắn gió, anh mở cửa xuống xe, chiếc áo sơ mi tráng tỏ ra ánh sáng dịu nhẹ dưới ánh mặt trời.
“Sao lại ra sớm vậy?” Có mùi kem cạo râu mới, cùng với mùi tuyết tùng và vani thoang thoảng trên người.
Những người đàn ông trưởng thành thường thu hút sự chú ý ở bất cứ đâu, chưa kể một người xuất sắc như Hạ Thạch Thanh, cao 1m86, anh vừa cúi đầu bước xuống xe liền thu hút hơn nửa ánh mắt của các nữ sinh trong trường.
Thẩm Tư Ngư quay người lại, tránh cơ hội đối diện với anh, vươn tay kéo vali của mình: “Chúng em cũng vừa mới ra thôi.”
Hứa Hâm nhìn cây kem chỉ còn một miếng trong tay, vội vàng ném vào thùng rác, phụ họa nói: “Đúng đúng đúng, chúng em vừa đến.”
Hạ Thạch Thanh mỉm cười đầy lịch sự với Hứa Hâm: “Chào em.”
Nước da của anh rất trắng, lông mi dưới chiếc kính rất dài, con ngươi màu nâu trà, giọng nói dễ nghe, khóe môi chỉ hơi cong lên nhưng cũng đủ quyến rũ lòng người.
Hứa Hâm vừa nhìn thấy trai đẹp liền bật chế độ nữ thần, mỉm cười một cái giả tạo lại ngoan ngoãn: “Em chào anh!”
Thẩm Tư Ngư kéo vali, cảm ơn rồi tạm biệt Hứa Hâm, mặc dù cô biết 80% nguyên nhân Hứa Hâm tiễn cô chỉ là để xem trai đẹp trong truyền thuyết trông như thế nào —— lúc trước có một người bạn cùng phòng ký túc xa đau bụng, khi Thẩm Tư Ngư đi cùng bạn đến bệnh viện, tình cờ đụng phải Hạ Thạch Thanh, bạn cùng phòng sốc đến mức dù đang khóc lóc vì đau ruột thừa nhưng vẫn cố gắng hết sức để nói chuyện với Thẩm Tư Ngư: “Anh rể của cậu, con mẹ nó đẹp trai quá đi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.