Chương 23:
Tô Mã Lệ
06/01/2024
Thẩm Tư Ngư tỉnh dậy từ trong giấc mơ vào lúc hai giờ sáng, bị điều hòa lạnh buốt đánh thức, cô tăng nhiệt độ rồi lại nằm xuống, trong đầu không tự chủ được mà nhớ đến Hạ Thạch Thanh.
Người bạn cùng phòng đi cắt ruột thừa của cô đang nằm ngủ trên giường bệnh, cô dựa vào mép giường ngủ gà ngủ gật, đang mơ mơ màng màng thì cảm giác có người đến gần, sau đó đặt lên vai mình một chiếc áo khoác màu xám nhạt.
Đó là này 13 tháng 10 năm ngoái.
Cô ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một góc áo blouse trắng, Hạ Thạch Thanh mặc áo blouse trắng toát ra vẻ lạnh lùng, cấm dục, dáng người cao ráo, chân dài, thẳng tắp như cây tùng, đeo gọng kính vàng, da trắng lạnh dưới ánh đèn, khiến các đường nét trên khuôn mặt anh trông tinh xảo khác thường, anh đứng nghiêng, đường quai hàm thẳng tắp, rõ nét.
Anh đến đây không chỉ đơn giản đắp áo khoác cho cô mà còn mang cho cô hai phần cơm tối, cộng thêm một cốc trà sữa cacao nóng.
Khi bạn cùng phòng tỉnh dậy, hỏi Thẩm Tư Ngư: “Chị gái cậu tìm ở đâu ra một người bạn trai tốt như vậy thế? Khi nào họ chia tay? Cậu nghĩ tớ có cơ hội không?”
Thẩm Tư Ngư giơ tay, đánh nhẹ vào cánh tay cô nàng: “Cậu đừng mơ.”
Lời cô nói với bạn cùng phòng cũng là nói với chính mình.
Đừng mơ, Thẩm Tư Ngư .
Cô che trái tim ngột ngạt của mình, trong lúc ngủ cuộn tròn người thành một quả bóng.
Vị trí Thẩm Tư Ngư ứng tuyển là phiên dịch viên Tiếng Anh, buổi sáng khi cô đến đó, chị Trương, người phụ trách sắp xếp cho cô một bàn làm việc, yêu cầu cô dịch email sang tiếng Trung rồi gửi cho tổng giám đốc người Mỹ gốc Hoa mới nhậm chức.
“Có khá nhiều phần mềm phiên dịch, ví dụ như dịch email chỉ cần một cú nhấp chuột.” Trước khi ngồi xuống, cô vẫn không chắc lắm về công việc của mình cho nên hỏi chị Trương, “Công việc sau này của em là dịch email ạ?”
Chị Trương liếc mắt nhìn về phía văn phòng, cố ý nói thêm vài câu với cô: “Giám đốc mới thích tiếng Trung, chẳng phải em học ngành ngôn ngữ Trung sao? Bản dịch Tiếng Anh trước đó dùng rất nhiều thành ngữ, cho nên bọn chị mới tuyển em, nói trắng ra là giám đốc thích văn hóa Trung Quốc, nhưng anh ấy ở nước ngoài lâu quá nên tiếng Trung của anh ấy không được tốt lắm.”
“Cảm ơn chị Trương.” Thẩm Tư Ngư chân thành cảm ơn.
Chị Trương cười với cô: “Trong số những người ứng tuyển, em là người đẹp nhất, đương nhiên hy vọng giữ em lại, có ai không thích gái đẹp đúng không?”
Thẩm Tư Ngư đột nhiên xấu hổ, cô cười cười tiễn chị Trương đi, bật máy tính kiểm tra email, dịch một số đoạn email từ nước ngoài gửi đến, đồng thời thêm ghi chú vào từng thành ngữ.
Công việc này khá nhẹ nhàng, cô ngồi trước máy tính cả ngày, chỉ phiên dịch hơn hai mươi mấy cái email.
Người bạn cùng phòng đi cắt ruột thừa của cô đang nằm ngủ trên giường bệnh, cô dựa vào mép giường ngủ gà ngủ gật, đang mơ mơ màng màng thì cảm giác có người đến gần, sau đó đặt lên vai mình một chiếc áo khoác màu xám nhạt.
Đó là này 13 tháng 10 năm ngoái.
Cô ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một góc áo blouse trắng, Hạ Thạch Thanh mặc áo blouse trắng toát ra vẻ lạnh lùng, cấm dục, dáng người cao ráo, chân dài, thẳng tắp như cây tùng, đeo gọng kính vàng, da trắng lạnh dưới ánh đèn, khiến các đường nét trên khuôn mặt anh trông tinh xảo khác thường, anh đứng nghiêng, đường quai hàm thẳng tắp, rõ nét.
Anh đến đây không chỉ đơn giản đắp áo khoác cho cô mà còn mang cho cô hai phần cơm tối, cộng thêm một cốc trà sữa cacao nóng.
Khi bạn cùng phòng tỉnh dậy, hỏi Thẩm Tư Ngư: “Chị gái cậu tìm ở đâu ra một người bạn trai tốt như vậy thế? Khi nào họ chia tay? Cậu nghĩ tớ có cơ hội không?”
Thẩm Tư Ngư giơ tay, đánh nhẹ vào cánh tay cô nàng: “Cậu đừng mơ.”
Lời cô nói với bạn cùng phòng cũng là nói với chính mình.
Đừng mơ, Thẩm Tư Ngư .
Cô che trái tim ngột ngạt của mình, trong lúc ngủ cuộn tròn người thành một quả bóng.
Vị trí Thẩm Tư Ngư ứng tuyển là phiên dịch viên Tiếng Anh, buổi sáng khi cô đến đó, chị Trương, người phụ trách sắp xếp cho cô một bàn làm việc, yêu cầu cô dịch email sang tiếng Trung rồi gửi cho tổng giám đốc người Mỹ gốc Hoa mới nhậm chức.
“Có khá nhiều phần mềm phiên dịch, ví dụ như dịch email chỉ cần một cú nhấp chuột.” Trước khi ngồi xuống, cô vẫn không chắc lắm về công việc của mình cho nên hỏi chị Trương, “Công việc sau này của em là dịch email ạ?”
Chị Trương liếc mắt nhìn về phía văn phòng, cố ý nói thêm vài câu với cô: “Giám đốc mới thích tiếng Trung, chẳng phải em học ngành ngôn ngữ Trung sao? Bản dịch Tiếng Anh trước đó dùng rất nhiều thành ngữ, cho nên bọn chị mới tuyển em, nói trắng ra là giám đốc thích văn hóa Trung Quốc, nhưng anh ấy ở nước ngoài lâu quá nên tiếng Trung của anh ấy không được tốt lắm.”
“Cảm ơn chị Trương.” Thẩm Tư Ngư chân thành cảm ơn.
Chị Trương cười với cô: “Trong số những người ứng tuyển, em là người đẹp nhất, đương nhiên hy vọng giữ em lại, có ai không thích gái đẹp đúng không?”
Thẩm Tư Ngư đột nhiên xấu hổ, cô cười cười tiễn chị Trương đi, bật máy tính kiểm tra email, dịch một số đoạn email từ nước ngoài gửi đến, đồng thời thêm ghi chú vào từng thành ngữ.
Công việc này khá nhẹ nhàng, cô ngồi trước máy tính cả ngày, chỉ phiên dịch hơn hai mươi mấy cái email.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.