Xương Cá

Chương 24:

Tô Mã Lệ

06/01/2024

Trước khi tan làm, bên ngoài trời ầm ầm, trong phút chốc mưa to như trút nước, trong văn phòng truyền đến những tiếng than thở, có người nói quên đóng cửa sổ ở nhà, cũng có người nói phải đến trường đón con, còn có người nói buổi tối có hẹn đi xem phim, âm thanh ồn ào từ bốn phía truyền đến, chỉ có Thẩm Tư Ngư ngồi trước máy tính, nghiêm túc dịch email, gõ phím: 【 đứng núi này trông núi nọ —— chỉ ý chí không kiên định, nhìn thấy một thứ khác liền muốn thay đổi suy nghĩ ban đầu, ở đây ám chỉ con người. 】

Khi Thẩm Tư Ngư tan làm thì cơn mưa to giảm đi rất nhiều, cô cầm ô đi đến trạm đợi xe buýt, bác gái dọn vệ sinh mặc áo mưa dùng một lần đang thông cống bị tắc, tay bác gái cầm một đống rác, mũ áo mưa bị gió thổi bay, cả đầu ướt đẫm.

Thẩm Tư Ngư giẫm lên nước đi tới, cầm ô che cho bác gái dọn vệ sinh, mưa to đến nỗi cô chỉ đứng một lúc thôi thì phía sau lưng đã bị mưa thấm ướt nhẹp. Bác gái quay đầu nhìn thấy cô, cảm ơn rốt rít rồi bảo cô quay về chỗ tránh mưa, đừng để bị cảm bằng tiếng địa phương.

Bệnh viện nơi Hạ Thạch Thanh làm việc cách nơi làm việc của Thẩm Tư Ngư một con phố, anh đang lái xe tới đây thì tắc đường, từ xa xa, anh nhìn thấy Thẩm Tư Ngư qua kính chắn gió, cô mặc áo thun trắng, váy jean, bên dưới là đôi giày trắng, mái tóc đen dài bị gió thổi bay, ngón tay gầy guộc cầm ô, người nghiêng ngả, cầm chiếc ô trong suốt che đầu cho bác gái dọn vệ sinh.

Không biết bác gái đó nói gì mà Thẩm Tư Ngư nở một nụ cười tươi, lần đầu tiên Hạ Thạch Thanh phát hiện khi Thẩm Tư Ngư cười rộ lên thì trên má có lúm đồng tiền.

Anh lái xe đến trước trạm xe buýt, bấm còi, Thẩm Tư Ngư không quan tâm, anh lại lấy điện thoại gọi điện cho Thẩm Tư Ngư, nhưng mà Thẩm Tư Ngư lấy điện thoại ra, điện thoại rung lên được một giây liền nhét lại vào trong túi.

Hạ Thạch Thanh: “…”

Anh im lặng một lúc, lấy chiếc ô dự phòng, mở cửa bước xuống xe.

Thẩm Tư Ngư đang định đưa ô cho bác gái dọn vệ sinh liền nghe thấy bác gái nói: “Ôi, bạn trai tới đón cháu rồi kìa, cháu mau về đi.”



Bạn trai?

Thẩm Tư Ngư quay đầu nhìn lại, kinh ngạc trừng lớn mắt: “Anh…Sao anh lại ở đây?”

Hạ Thạch Thanh đứng ở phía sau cô, anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, những hạt mưa rơi xuống vai anh, khiến áo sơ mi của anh ướt một mảng nhỏ, anh rất cao, đứng lại gần, Thẩm Tư Ngư ngửa đầu nhìn anh, thấy kính của anh dính nước mưa, thế nhưng lại muốn duỗi tay lau sạch nó.

Cách đó không xe một tiếng còi vang lên, có người mở cửa ghế phụ, thò đầu ra ngoài, hét vào mặt Hạ Thạch Thanh: “Con mẹ nó anh có lên xe không! Mau đưa vợ anh lên xe mau lên! Mẹ kiếp!”

Có lẽ đột nhiên nhìn thấy rõ khuôn mặt của Hạ Thạch Thanh và Thẩm Tư Ngư, đối phương rụt đầu về, còn nói với người trong xe: “Hai người này đẹp quá.”

Hạ Thạch Thanh cầm ô che đầu Thẩm Tư Ngư, nhìn cô nói: “Lên xe trước đã.”

Thẩm Tư Ngư bị tiếng hét ngẫu nhiên đó làm cho bối rối, mãi đến khi lên xe cô mới phản ứng lại, bản thân vậy mà quên mất phải phản bác.

Mà Hạ Thạch Thanh cũng vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Xương Cá

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook