Chương 25:
Tô Mã Lệ
07/01/2024
Hạ Thạch Thanh mở cửa ghế phụ cho cô.
Lần đầu tiên Thẩm Tư Ngư ngồi ghế phụ, cảm giác rất kỳ lạ, giống như đang cướp đồ của Thẩm Tiêu vậy, cô bất an dịch chân. Chân cô giẫm phải nước, đôi giày trắng ướt sũng, áo thun trắng cũng ướt một mảng to, để lộ áo lót màu trắng bên trong.
Chỉ cần ngồi đó, vết nước ướt trên ngực dính sát vào da, để lộ bộ ngực được áo lót bao bọc, mơ hồ có thể nhìn thấy một đường rãnh sâu.
Hạ Thạch Thanh lên xe liền nhìn thấy cảnh này, anh cất ô, đưa khăn lông cho cô, sau đó khởi động xe.
Thẩm Tư Ngư cúi đầu cảm ơn, sau khi lau nước mưa trên mu bàn tay, cô nhìn thấy Hạ Thạch Thanh đưa áo khoác cho mình.
Cô nghiêng đầu nhìn anh rồi nhẹ giọng nói: “Em không lạnh.”
“Mặc vào đi, áo của em…” Hạ Thạch Thanh dừng lại, có lẽ không biết phải nói như thế nào, do dự một lúc mới nói: “Ướt hết rồi.”
Thẩm Tư Ngư cúi đầu liền nhìn thấy áo lót của mình lộ ra rõ ràng, tai cô đỏ bừng, cô cầm áo khoác choàng lên người, có mùi thuốc khử trùng thoang thoảng, cùng với hơi thở độc đáo của Hạ Thạch Thanh, mũi cô giật giật, ngửi nó không để lại dấu vết, vệt đỏ bên tai càng đậm hơn.
Cả hai người đều không ngờ gặp lại nhau trong hoàn cảnh này.
Trong xe yên tĩnh một lúc, Hạ Thạch Thanh nghiêng đầu nhìn về phía ghế phụ, Thẩm Tư Ngư cúi đầu, không nhìn thấy rõ biểu cảm của anh.
“Em ở đâu?” Anh hỏi.
Thẩm Tư Ngư không chắc có phải anh muốn hỏi thăm Thẩm Tiêu hay không, cụp mắt nói: “Vạn Hoa Viên.”
Hạ Thạch Thanh chưa từng đến Vạn Hoa Viên, vì thế anh dùng giọng nói đánh thức bản đồ, sửa địa điểm thành Vạn Hoa Viên.
Thẩm Tư Ngư nhìn anh, không chắc anh muốn đưa cô về là vì Thẩm Tiêu, hay là vì muốn gặp Thẩm Tiêu, lời nói trên đầu lưỡi lướt qua cổ họng mấy lần vẫn bị đè xuống.
Có lẽ trong xe quá yên tĩnh, cho nên Hạ Thạch Thanh bật một bài nhạc, Thẩm Tiêu thích những bản nhạc sôi động, anh thích nghe nhạc thuần túy, Thẩm Tư Ngư không biết có phải do yêu ai yêu cả đường đi hay không, có một khoảng thời gian ngày nào cô cũng nghe nhạc thuần túy, mãi cho đến khi Thẩm Tiêu vô tình nói: “Sở thích của em và anh rể em rất giống nhau.”
Trái tim cô nhảy dựng lên, cô âm thầm xóa hết tất cả nhạc thuần túy trong bộ sưu tập.
Lần đầu tiên Thẩm Tư Ngư ngồi ghế phụ, cảm giác rất kỳ lạ, giống như đang cướp đồ của Thẩm Tiêu vậy, cô bất an dịch chân. Chân cô giẫm phải nước, đôi giày trắng ướt sũng, áo thun trắng cũng ướt một mảng to, để lộ áo lót màu trắng bên trong.
Chỉ cần ngồi đó, vết nước ướt trên ngực dính sát vào da, để lộ bộ ngực được áo lót bao bọc, mơ hồ có thể nhìn thấy một đường rãnh sâu.
Hạ Thạch Thanh lên xe liền nhìn thấy cảnh này, anh cất ô, đưa khăn lông cho cô, sau đó khởi động xe.
Thẩm Tư Ngư cúi đầu cảm ơn, sau khi lau nước mưa trên mu bàn tay, cô nhìn thấy Hạ Thạch Thanh đưa áo khoác cho mình.
Cô nghiêng đầu nhìn anh rồi nhẹ giọng nói: “Em không lạnh.”
“Mặc vào đi, áo của em…” Hạ Thạch Thanh dừng lại, có lẽ không biết phải nói như thế nào, do dự một lúc mới nói: “Ướt hết rồi.”
Thẩm Tư Ngư cúi đầu liền nhìn thấy áo lót của mình lộ ra rõ ràng, tai cô đỏ bừng, cô cầm áo khoác choàng lên người, có mùi thuốc khử trùng thoang thoảng, cùng với hơi thở độc đáo của Hạ Thạch Thanh, mũi cô giật giật, ngửi nó không để lại dấu vết, vệt đỏ bên tai càng đậm hơn.
Cả hai người đều không ngờ gặp lại nhau trong hoàn cảnh này.
Trong xe yên tĩnh một lúc, Hạ Thạch Thanh nghiêng đầu nhìn về phía ghế phụ, Thẩm Tư Ngư cúi đầu, không nhìn thấy rõ biểu cảm của anh.
“Em ở đâu?” Anh hỏi.
Thẩm Tư Ngư không chắc có phải anh muốn hỏi thăm Thẩm Tiêu hay không, cụp mắt nói: “Vạn Hoa Viên.”
Hạ Thạch Thanh chưa từng đến Vạn Hoa Viên, vì thế anh dùng giọng nói đánh thức bản đồ, sửa địa điểm thành Vạn Hoa Viên.
Thẩm Tư Ngư nhìn anh, không chắc anh muốn đưa cô về là vì Thẩm Tiêu, hay là vì muốn gặp Thẩm Tiêu, lời nói trên đầu lưỡi lướt qua cổ họng mấy lần vẫn bị đè xuống.
Có lẽ trong xe quá yên tĩnh, cho nên Hạ Thạch Thanh bật một bài nhạc, Thẩm Tiêu thích những bản nhạc sôi động, anh thích nghe nhạc thuần túy, Thẩm Tư Ngư không biết có phải do yêu ai yêu cả đường đi hay không, có một khoảng thời gian ngày nào cô cũng nghe nhạc thuần túy, mãi cho đến khi Thẩm Tiêu vô tình nói: “Sở thích của em và anh rể em rất giống nhau.”
Trái tim cô nhảy dựng lên, cô âm thầm xóa hết tất cả nhạc thuần túy trong bộ sưu tập.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.