Chương 30:
Tô Mã Lệ
07/01/2024
Khi hai người đi ra, không ngờ lại gặp Hạ Thạch Thanh, anh đến cùng với đồng nghiệp ở bệnh viện, còn gặp ông chủ Trần trước bồn rửa mặt, hình như hai người quen biết nhau, đang nói chuyện với nhau.
Vợ của ông chủ Trần từng phải phẫu thuật tim, bác sĩ chủ trì là Hạ Thạch Thanh.
Hôm nay Hạ Thạch Thanh vẫn mặc áo sơ mi trắng, quần đen, đeo gọng kính vàng, làn da trắng lạnh khiến đường nét khuôn mặt đặc biệt thanh tú, áo sơ mi cài cúc đến tận cổ, cả người toát ra khí chất tao nhã, sau khi rửa tay xong, anh lấy giấy cẩn thận lau, con ngươi màu trà trông rất dịu dàng.
Lúc Thẩm Tư Ngư nhìn thấy anh, phản ứng đầu tiên của cô là nhìn Thẩm Tiêu, ai ngờ Thẩm Tiêu chỉ nhìn thẳng, dường như không chú ý tới Hạ Thạch Thanh, sau khi ông chủ Trần rửa tay xong liền đi cùng ông ta vào phòng riêng.
Thẩm Tư Ngư đi theo sau vài bước, bỗng nhiên có người kéo cánh tay của cô, cô ngạc nhiên quay đầu lại, Hạ Thạch Thanh nhìn cô chằm chằm, cau mày hỏi: “Sao em lại ở đây?”
“Em, em tới đây ăn cơm.” Tim Thẩm Tư Ngư đập thình thịch, cô không dám nói mình đến xem mắt.
“Chị em đưa em đi ăn cơm với ông chủ Trần?” Hạ Thạch Thanh hỏi.
Nghe đến đây, Thẩm Tư Ngư biết anh hiểu lầm, cô mau chóng giải thích: “Không phải, không phải như anh nghĩ đâu, thật ra trong phòng còn có cả con trai của ông chủ Trần.”
Hạ Thạch Thanh buông cô ra, lấy điện thoại di động gọi cho Thẩm Tiêu.
Thấy vậy, Thẩm Tư Ngư nôn nóng: “Không phải, anh đừng hiểu lầm, không phải như anh nghĩ đâu, chị của em muốn em xem mắt với con trai của ông chủ Trần chứ không phải với ông chủ Trần, không phải…”
Điện thoại được kết nối, Hạ Thạch Thanh nói với Thẩm Tiêu ở đầu dây bên kia: “Em có ý hợp tác với ông chủ Trần?”
Không biết ở đầu dây bên kia Thẩm Tiêu nói gì, Hạ Thạch Thanh lại hỏi: “Em chỉ cần nói cho anh biết có hay không.”
Trái tim Thẩm Tư Ngư trống rỗng.
Cô thấy Hạ Thạch Thanh cúp điện thoại, đi hai ba bước tới trước mặt cô: “Em biết chuyện này không?”
Cô cũng không biết.
Nhưng cô vẫn gật đầu: “Em biết, anh đừng hiểu lầm.”
“Anh không hiểu lầm.” Hạ Thạch Thanh nói, “Chính miệng Thẩm Tiêu thừa nhận.”
Thẩm Tư Ngư há miệng không nói nên lời.
Cô nghe thấy người đàn ông trước mặt khẽ thở dài, sau đó hỏi cô: “Em có muốn về nhà không?”
Thẩm Tư Ngư lắc đầu: “Cảm ơn, em không về đâu.”
Cô quay trở lại phòng, có lẽ Thẩm Tiêu không ngờ cô sẽ quay lại, ngạc nhiên nhìn cô, sau đó mỉm cười nghiêng đầu dựa vào vai cô: “Chị uống rượu, lát nữa em lái xe đưa chị về nhé.”
“Vâng.”
Điện thoại của cô có thông báo Wechat, Thẩm Tư Ngư cúi đầu nhìn, là Hạ Thạch Thanh gửi tới:【 Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh. 】
Cô cụp mắt gõ hai chữ: 【 Cảm ơn. 】
Vợ của ông chủ Trần từng phải phẫu thuật tim, bác sĩ chủ trì là Hạ Thạch Thanh.
Hôm nay Hạ Thạch Thanh vẫn mặc áo sơ mi trắng, quần đen, đeo gọng kính vàng, làn da trắng lạnh khiến đường nét khuôn mặt đặc biệt thanh tú, áo sơ mi cài cúc đến tận cổ, cả người toát ra khí chất tao nhã, sau khi rửa tay xong, anh lấy giấy cẩn thận lau, con ngươi màu trà trông rất dịu dàng.
Lúc Thẩm Tư Ngư nhìn thấy anh, phản ứng đầu tiên của cô là nhìn Thẩm Tiêu, ai ngờ Thẩm Tiêu chỉ nhìn thẳng, dường như không chú ý tới Hạ Thạch Thanh, sau khi ông chủ Trần rửa tay xong liền đi cùng ông ta vào phòng riêng.
Thẩm Tư Ngư đi theo sau vài bước, bỗng nhiên có người kéo cánh tay của cô, cô ngạc nhiên quay đầu lại, Hạ Thạch Thanh nhìn cô chằm chằm, cau mày hỏi: “Sao em lại ở đây?”
“Em, em tới đây ăn cơm.” Tim Thẩm Tư Ngư đập thình thịch, cô không dám nói mình đến xem mắt.
“Chị em đưa em đi ăn cơm với ông chủ Trần?” Hạ Thạch Thanh hỏi.
Nghe đến đây, Thẩm Tư Ngư biết anh hiểu lầm, cô mau chóng giải thích: “Không phải, không phải như anh nghĩ đâu, thật ra trong phòng còn có cả con trai của ông chủ Trần.”
Hạ Thạch Thanh buông cô ra, lấy điện thoại di động gọi cho Thẩm Tiêu.
Thấy vậy, Thẩm Tư Ngư nôn nóng: “Không phải, anh đừng hiểu lầm, không phải như anh nghĩ đâu, chị của em muốn em xem mắt với con trai của ông chủ Trần chứ không phải với ông chủ Trần, không phải…”
Điện thoại được kết nối, Hạ Thạch Thanh nói với Thẩm Tiêu ở đầu dây bên kia: “Em có ý hợp tác với ông chủ Trần?”
Không biết ở đầu dây bên kia Thẩm Tiêu nói gì, Hạ Thạch Thanh lại hỏi: “Em chỉ cần nói cho anh biết có hay không.”
Trái tim Thẩm Tư Ngư trống rỗng.
Cô thấy Hạ Thạch Thanh cúp điện thoại, đi hai ba bước tới trước mặt cô: “Em biết chuyện này không?”
Cô cũng không biết.
Nhưng cô vẫn gật đầu: “Em biết, anh đừng hiểu lầm.”
“Anh không hiểu lầm.” Hạ Thạch Thanh nói, “Chính miệng Thẩm Tiêu thừa nhận.”
Thẩm Tư Ngư há miệng không nói nên lời.
Cô nghe thấy người đàn ông trước mặt khẽ thở dài, sau đó hỏi cô: “Em có muốn về nhà không?”
Thẩm Tư Ngư lắc đầu: “Cảm ơn, em không về đâu.”
Cô quay trở lại phòng, có lẽ Thẩm Tiêu không ngờ cô sẽ quay lại, ngạc nhiên nhìn cô, sau đó mỉm cười nghiêng đầu dựa vào vai cô: “Chị uống rượu, lát nữa em lái xe đưa chị về nhé.”
“Vâng.”
Điện thoại của cô có thông báo Wechat, Thẩm Tư Ngư cúi đầu nhìn, là Hạ Thạch Thanh gửi tới:【 Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh. 】
Cô cụp mắt gõ hai chữ: 【 Cảm ơn. 】
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.