Chương 32:
Tô Mã Lệ
07/01/2024
Vì thế ảnh chụp Thẩm Tư Ngư chưa đến một lúc đã lan truyền trong nhiều nhóm bác sĩ, không ít người cảm thán ngày nay người đẹp không trang điểm đã hiếm, mà người đẹp như vậy càng hiếm gặp hơn.
Khi Hạ Thạch Thanh ra khỏi phòng mổ đi xuống dưới, cầm điện thoại nhìn thấy ảnh chụp Thẩm Tư Ngư, cô ngồi trên ghế, cánh tay gầy gò trắng nõn duỗi thẳng, túi truyền máu treo trên đầu, cô hơi nghiêng đầu, bàn tay chống khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp, hàng mi dài cong vút, đôi mắt đen như mực, đen nhánh sáng ngời.
Nhiều bác sĩ nam trong nhóm ngo ngoe rục rịch, hỏi thông tin liên lạc và ID Wechat của Thẩm Tư Ngư.
Không ngờ có một y tá trả lời: 【 cô ấy nói cô ấy có bạn trai rồi. 】
Một đám người ở trong nhóm kêu rên: 【 Quả nhiên người đẹp không bao giờ thiếu bạn trai. 】
Hạ Thạch Thanh tắt điện thoại, trước khi ra khỏi văn phòng, anh quay lại chỗ ngồi, hỏi y tá địa chỉ công ty, sau đó đặt mấy chục phần súp gà.
Anh để người mua giấu tên, không ngờ lúc người giao hàng giao tới nơi thì xe hiến máu vẫn chưa đi, y tá nghe nói có người tặng mấy chục suất súp gà, lập tức nghĩ đến Hạ Thạch Thanh, phấn khích nói với những người đang hiến máu: “Mọi người có lộc ăn rồi! Bác sĩ khoa ngoại đẹp trai nhất bệnh viện chúng tôi tặng súp gà đen!”
Thẩm Tư Ngư ngồi trên ghế, sửng sốt khi nghe những lời này.
Khi y tá bưng bát súp gà đen cho cô, cô vẫn còn ngơ ngác, chắc không phải Hạ Thạch Thanh đâu, anh không biết cô làm việc ở đây chứ đừng nói đến việc biết cô hiến máu ở chỗ này.
Một nữ đồng nghiệp cao giọng hỏi: “Bác sĩ đẹp trai nhất bệnh viện các cô trông như thế nào vậy? Có ảnh không?”
“Có! Để tôi cho cô xem!” Y tá đưa ảnh chụp đến trước mặt nữ đồng nghiệp, còn nói với đối phương, “Người ta có bạn gái rồi.”
Thẩm Tư Ngư không nhúc nhích, nhưng giám đốc người Mỹ gốc Hoa bên cạnh đã đưa tay ra nói: “Cho tôi xem với.”
Xem xong anh ta còn tỏ ra chán ghét, tháo kính râm xuống, đưa điện thoại tới trước mặt Thẩm Tư Ngư, hỏi: “Cô nhìn xem anh ta đẹp trai hơn hay tôi đẹp trai hơn?”
Thẩm Tư Ngư cúi đầu nhìn, trong ảnh quả nhiên là Hạ Thạch Thanh, người đàn ông mặc áo blouse trắng, đứng thẳng người, đeo cặp kính gọng vàng trên mũi, một tay đút túi, một tay đang nới lỏng cổ áo, cằm hơi hếch lên, để lộ quai hàm sắc nét.
Con ngươi màu trà dưới tròng kính có vẻ ấm áp, có lẽ anh nhìn thấy một người quen ở nơi xa, khóe môi nở một nụ cười nhẹ.
Anh cười lên trông rất quyến rũ.
Thẩm Tư Ngư nhìn hồi lâu, mặt giám đốc người Mỹ gốc Hoa đen sì, chờ đến khi cô quay đầu định nói, giám đốc người Mỹ gốc Hoa đã đeo kính râm lên lần nữa: “Cô đừng nói.”
Thẩm Tư Ngư xấu hổ không lên tiếng.
Một lúc sau, giám đốc người Mỹ gốc Hoa quay đầu hỏi: “Anh ta thật sự đẹp trai hơn tôi à?”
Thẩm Tư Ngư sửng sốt, che lương tâm lại, lắc đầu: “Không, anh đẹp trai hơn anh ấy.”
Khi Hạ Thạch Thanh ra khỏi phòng mổ đi xuống dưới, cầm điện thoại nhìn thấy ảnh chụp Thẩm Tư Ngư, cô ngồi trên ghế, cánh tay gầy gò trắng nõn duỗi thẳng, túi truyền máu treo trên đầu, cô hơi nghiêng đầu, bàn tay chống khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp, hàng mi dài cong vút, đôi mắt đen như mực, đen nhánh sáng ngời.
Nhiều bác sĩ nam trong nhóm ngo ngoe rục rịch, hỏi thông tin liên lạc và ID Wechat của Thẩm Tư Ngư.
Không ngờ có một y tá trả lời: 【 cô ấy nói cô ấy có bạn trai rồi. 】
Một đám người ở trong nhóm kêu rên: 【 Quả nhiên người đẹp không bao giờ thiếu bạn trai. 】
Hạ Thạch Thanh tắt điện thoại, trước khi ra khỏi văn phòng, anh quay lại chỗ ngồi, hỏi y tá địa chỉ công ty, sau đó đặt mấy chục phần súp gà.
Anh để người mua giấu tên, không ngờ lúc người giao hàng giao tới nơi thì xe hiến máu vẫn chưa đi, y tá nghe nói có người tặng mấy chục suất súp gà, lập tức nghĩ đến Hạ Thạch Thanh, phấn khích nói với những người đang hiến máu: “Mọi người có lộc ăn rồi! Bác sĩ khoa ngoại đẹp trai nhất bệnh viện chúng tôi tặng súp gà đen!”
Thẩm Tư Ngư ngồi trên ghế, sửng sốt khi nghe những lời này.
Khi y tá bưng bát súp gà đen cho cô, cô vẫn còn ngơ ngác, chắc không phải Hạ Thạch Thanh đâu, anh không biết cô làm việc ở đây chứ đừng nói đến việc biết cô hiến máu ở chỗ này.
Một nữ đồng nghiệp cao giọng hỏi: “Bác sĩ đẹp trai nhất bệnh viện các cô trông như thế nào vậy? Có ảnh không?”
“Có! Để tôi cho cô xem!” Y tá đưa ảnh chụp đến trước mặt nữ đồng nghiệp, còn nói với đối phương, “Người ta có bạn gái rồi.”
Thẩm Tư Ngư không nhúc nhích, nhưng giám đốc người Mỹ gốc Hoa bên cạnh đã đưa tay ra nói: “Cho tôi xem với.”
Xem xong anh ta còn tỏ ra chán ghét, tháo kính râm xuống, đưa điện thoại tới trước mặt Thẩm Tư Ngư, hỏi: “Cô nhìn xem anh ta đẹp trai hơn hay tôi đẹp trai hơn?”
Thẩm Tư Ngư cúi đầu nhìn, trong ảnh quả nhiên là Hạ Thạch Thanh, người đàn ông mặc áo blouse trắng, đứng thẳng người, đeo cặp kính gọng vàng trên mũi, một tay đút túi, một tay đang nới lỏng cổ áo, cằm hơi hếch lên, để lộ quai hàm sắc nét.
Con ngươi màu trà dưới tròng kính có vẻ ấm áp, có lẽ anh nhìn thấy một người quen ở nơi xa, khóe môi nở một nụ cười nhẹ.
Anh cười lên trông rất quyến rũ.
Thẩm Tư Ngư nhìn hồi lâu, mặt giám đốc người Mỹ gốc Hoa đen sì, chờ đến khi cô quay đầu định nói, giám đốc người Mỹ gốc Hoa đã đeo kính râm lên lần nữa: “Cô đừng nói.”
Thẩm Tư Ngư xấu hổ không lên tiếng.
Một lúc sau, giám đốc người Mỹ gốc Hoa quay đầu hỏi: “Anh ta thật sự đẹp trai hơn tôi à?”
Thẩm Tư Ngư sửng sốt, che lương tâm lại, lắc đầu: “Không, anh đẹp trai hơn anh ấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.